Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 536: Vậy cô phải có trứng mới được!

Dường như gã không hề nhận ra sự bất thường.
-Xem ra chủ nhân ở bên trong!
Tần Mục cười nhạt, nhanh chóng đi vào nhà máy bỏ hoang.
Diệp Khinh Tuyết cùng Tần Phỉ Phỉ cũng đuổi theo, hai tên cầm súng đi phía sau.
-Cường Tử, những người này hơi kỳ lạ, họ không hề sợ chút nào.
-Giả vờ giả vịt thôi, chúng ta cầm súng cơ mà, sợ cái gì?
-Tao cảm thấy mấy người này đều không phải hạng tầm thường, súng của chúng ta chưa chắc đã làm gì được họ.
-Mày nghĩ nhiều quá đấy à?
Gã đàn ông được gọi là Cường Tử bĩu môi,
-Ngay cả Châu Chấu đại nhân cũng chưa chắc đã tránh được viên đạn nữa là.
-Nhưng mà trong lòng tao cứ cảm thấy sợ hãi thế nào ấy.
-Thằng nhát gan, tiểu thư và Châu Chấu đại nhân đều ở bên trong, cấm mày làm gì mất mặt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của chúng ta.
Nhà máy này rất cũ nát, nhưng bên trọng vẫn còn đèn sáng yếu ớt. Lúc năm người Tần Mục tới nơi, phát hiện bên trong có khoảng mười mấy người.
Mà ở trên một chiếc ghế salon cũ kĩ nhưng sạch sẽ, một cô gái trẻ tóc ngắn khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang cúi đầu, chơi trò chơi trên điện thoại.
Cường Tử lập tức chạy tới trước mặt cô gái, cung kính nói:
-Tiểu thư, đã mang người đến rồi!
Cô gái ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ nét ngây thơ, mừng rỡ hỏi:
-Là Diệp Khinh Tuyết ư, ở đâu?
Theo ngón tay của Cường Tử, cô gái đã thấy Diệp Khinh Tuyết, nhưng đồng thời cũng thấy Tần Mục và ba cô gái khác.
-Sao lại nhiều người như vậy?
Bốn người còn lại chắc là bạn của cô ấy.
-Ồ!
Cô gái cất điện thoại đi, đứng lên khỏi ghế, đi đến trước mặt đám người Tần Mục.
Tần Phỉ Phỉ đánh giá cô gái còn trẻ hơn cả mình, nghi ngờ hỏi:
-Chính cô bắt chúng tôi đến đây sao?
-Đúng vậy, những người này đều là thủ hạ của bổn tiểu thư!
Cô gái kiêu ngạo ngẩng đầu,
-Sao, sợ rồi à?
Tần Mục toát mồ hôi, đây không phải chỉ là một trò đùa của cô bé này chứ?
Thoạt nhìn cô gái này không hề giống đã lăn lộn trong giới hắc đạo, có lẽ cũng có ít mưu kế, nhưng không phải người đại gian đại ác.
-Cô bắt chúng tôi tới đây làm gì?
Tần Mục tức giận hỏi.
Vốn kế hoạch của hắn là đến đây giải quyết tên chủ nhân đằng sau, lại phát hiện đối thủ của mình chỉ là cô bé này, như vậy thì lại không thể giết được, chẳng phải chuyến đi này phải ra về tay không?
-Chỉ có thể trách mấy người đen đủi mà thôi, tôi chỉ muốn bắt chị ta!
Cô gái chỉ vào Diệp Khinh Tuyết nói:
-Ai bảo mấy người là bạn của chị ta chứ?
-Chúng ta có hận thù gì sao?
Diệp Khinh Tuyết không hề tức giận mà chỉ đau đầu.
Sau khi tu luyện cổ võ, tâm cảnh của Diệp Khinh Tuyết cũng xảy ra biến đổi. Đối mặt với cô gái này, cô không tức giận nổi, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
-Có chứ, ai bảo chị xinh đẹp hơn tôi!
Lời của cô gái vừa dứt, lập tức mấy người còn lại té xỉu.
-Chỉ vì vậy?
-Bằng không chị nghĩ tôi rảnh rỗi nên đau trứng à?
-Vậy cô cũng phải có trứng mới được!
Tần Mục chỉ vào ba người Mai Ánh Tuyết, Tả Tư Duyệt và Tần Phỉ Phỉ,
-Trừ Diệp Khinh Tuyết, có ai trong ba người này là không xinh đẹp hơn cô đâu?
-Hừ, vậy càng tốt, bắt cả đám các người luôn một thể!
Cô gái siết chặt quả đấm, dường như rất căm thù những cô gái xinh đẹp hơn mình.
Tần Mục biết cô gái này muốn bắt Diệp Khinh Tuyết chắc chắn vì nguyên nhân khác, song nhìn dáng vẻ của cô, chắc hẳn sẽ không chịu nói ra.
-Được rồi, bây giờ chúng tôi đã rơi vào tay cô, cô định xử lý chúng tôi thế nào?
Tần Mục nhìn cô gái, nghiêm túc nhắc nhở:
-Trả lời cho cẩn thận, bởi vì câu trả lời đó có lẽ sẽ thay đổi số phận của cô.
Thiếu nữ bị vẻ mặt nghiêm túc của Tần Mục làm cho hoảng sợ, cô lắp bắp nói:
-Anh…anh đừng nói linh tinh, cái gì mà thay đổi số phận của tôi hả?
-Chúng tôi cũng không rảnh nói linh tinh với cô.
Tần Mục thản nhiên nói:
-Quyết định nhanh lên, cô muốn xử lý như thế nào?
Trong lòng cô gái hoảng hốt, nhưng mà sau khi ngẫm lại, lại cảm thấy không đúng.
Khốn kiếp, đây là mình bắt cóc họ cơ mà, số phận của họ phải nằm trong tay mình mới đúng.
-Đáng ghét, anh dám đe dọa tôi. Anh, vả miệng hắn cho tôi!
Cô gái chỉ vào Cường Tử nói.
-Tôi tình nguyện cống hiến sức lực, tiểu thư!
Cường Tử đã ngứa mắt Tần Mục từ lâu, thằng nhóc này dung mạo không hề nổi trội, vì sao lại được bốn tuyệt sắc đại mỹ nữ đi theo?
Cường Tử vênh váo tự đắc, sắc mặt bất thiện đi đến trước mặt Tần Mục,
-Thằng nhóc, đàng hoàng một chút, nếu không mày sẽ phải nếm mùi đau khổ.
-Tôi là người thích ăn ngọt, không thích chịu khổ.
Tần Mục lắc đầu nói.
Tả Tư Duyệt thấy bầu không khí bất thường thì lập tức kéo Tần Phỉ Phỉ cùng Diệp Khinh Tuyết lại,
-Tránh ra đi, cậu ấy lại sắp “giả vờ” rồi, coi chừng ngộ thương!
-À à!
Tần Phỉ Phỉ vô cùng đồng ý, nhanh chóng chạy qua một bên.
Tần Mục nghe vậy không khỏi lảo đảo, cô nàng này chỉ giỏi nói móc.
-Con mẹ nó mày còn dám “giả vờ” trước mặt tao, ông đây đánh chết mày!
Cường Tử giận dữ, vung môt cái tát về phía Tần Mục.
Tần Mục bất động, bởi không cần hắn làm gì, một người đã nhanh như chớp lao đến, bắt lấy tay Cường Tử.
Cường Tử đang định mắng chửi, đợi đến khi nhìn rõ người cầm tay gã là ai thì lập tức run rẩy cả người,
-Đại…Đại nhân!
Bốp!
Người đó không nói hai lời, quăng một cái tát lên mặt Cường Tử.
Cường Tử vóc dáng cao lớn, thân thể vạm vỡ nhưng lại bị một cái tát này làm ngã xuống đất, cổ lệch hẳn sang một bên.
-Thằng nhóc này mày chán sống rồi à!
Người đó tức giận mắng to, sau đó lại đạp mấy phát lên người Cường Tử, dường như vẫn cảm thấy chưa hết giận.
Mười mấy người xung quanh đều nơm nớp lo sợ, họ chưa từng thấy vị đại nhân này tức giận như thế bao giờ.
Mà ngay cả cô gái cũng khiếp sợ, cô ngoan ngoãn hỏi:
-Chú Châu Chấu, sao chú lại đánh anh ta?
-Cháu câm miệng!
Châu Chấu hét lên với cô gái, sau đó vạn phần sợ hãi thi lễ với Tần Mục,
-Đại nhân, thật xin lỗi, tôi…tôi không biết là ngài đã trở về.
Những người xung quanh bao gồm cả cô gái đều mê mang, thiếu niên này có địa vị như thế nào, mà ngay cả Châu Chấu cũng phải cung kính gọi “đại nhân”?
Gã đàn ông cầm súng đứng đằng sau Tần Mục sợ tới mức hồn vía lên mây, hắn ta vội vã cát súng đi, trong lòng hoảng sợ không thôi.
-Xong rồi xong rồi, quả nhiên đụng phải đại thần rồi.
Hắn ta tuyệt vọng, thảo nào những người này ung dung bình tĩnh như vậy, căn bản họ không hề để khẩu súng của mình vào mắt đúng không?
-Châu Chấu, anh càng ngày càng có tiền đồ nhỉ?
Tần Mục im lặng, trong khi Tả Tư Duyệt lại cười lạnh nói:
-Dám có ý đồ với cả chúng tôi?
-Đại tiểu thư, nếu tôi biết là các ngài, có cho tôi mượn trăm lá gan tôi cũng không dám!
Châu Chấu cười khổ.
-Đừng gọi tôi là đại tiểu thư, tôi không còn là Tả Tư Duyệt của ngày trước nữa rồi. Mà anh, cũng không còn là chiến tướng Châu Chấu ngầm lúc trước nữa đúng không?
Tần Mục nhìn cô gái tóc ngắn rồi hỏi Châu Chấu:
-Chuyện gì đây, anh cùng cô gái này là quan hệ gì?
-Việc này…Ai, đại nhân anh không biết đâu, mấy tháng trước thế lực ngầm của Ninh Giang đã bị tiêu diệt, chúng tôi không thể hoạt động được nữa, chỉ có thể hoàn lương.
Tần Phỉ Phỉ trừng mắt nói:
-Này, chúng tôi bị thủ hạ của anh cầm súng bắt cóc tới đây đó, đây chính là hoàn lương anh nói à? Có người hoàn lương như anh sao?
-Chúng không phải thủ hạ của tôi.
Châu Chấu nói:
-Thủ hạ của tôi mặc dù nhiều người ăn cơm tù, nhưng cũng không ít thật sự đã hoàn lương, sinh sống nghiêm chỉnh.
-Vậy giờ anh đang làm gì?
Châu Chấu chỉ vào cô gái nói:
-Bây giờ tôi đang là vệ sĩ của Viên Tiểu thư!
-Vệ sĩ?
Tần Mục không ngờ Châu Chấu lại trở thành đồng nghiệp với mình.
-Sở trường duy nhất của chúng tôi là chém chém giết giết. Mà việc này thì không lăn lộn ngoài xã hội được, chỉ có thể làm vệ sĩ thôi. Không chỉ có tôi, mà Mặt Sẹo, Bọ Ngựa và cả Độc Xà đều được mời đi làm vệ sĩ, hoặc cống hiến cho gia tộc.
-Như vậy thì chẳng có gì khác biệt, các anh chỉ thay đổi cách thức khác để tồn tại mà thôi. Trở thành vệ sĩ rồi vẫn có thể tiếp tục ăn trộm, bắt cóc hay vơ vét tài sản được nhỉ!
Thật ra đôi khi ngẫm lại sẽ thấy, mặc dù Yên Kinh không có thế lực đen tối ngầm, nhưng vài gia tộc hoạt động chẳng khác gì thế lực đen tối, luôn làm những chuyện mờ ám.
Thế lực ngầm Ninh Giang dù đã bị tiêu diệt, song những người này lại trở thành chó săn của các gia tộc, tiếp tục công việc trước kia, căn bản chẳng có gì khác biệt.
Thấy Tần Mục có ý trách tội, Châu Chấu mau chóng nói:
-Đại nhân minh giám, tôi không hề biết Diệp Tiểu thư là bạn của ngài, huống hồ chuyện ngày hôm nay, tôi cũng bị ép buộc.
Trước kia Tần Mục chưa hề nhắc đến quan hệ của hắn và Diệp gia, cho nên Châu Chấu cũng không biết.
Nếu không, cho dù có cho thêm mấy lá gan nữa, tuyệt đối anh ta cũng không dám dối nghịch với Diệp gia, lại còn bắt giữ Diệp Khinh Tuyết.
Tần Mục nhíu mày nói:
-Chẳng lẽ tại Ninh Giang còn có người có thể ép anh làm việc hay sao?
Châu Chấu kể khổ:
-Đại nhân không biết đấy thôi, mấy tháng nay Ninh Giang xuất hiện rất nhiều cao thủ, mỗi tên ít nhất cũng tương đương với tên thủ vệ ở Triệu gia từ Yên Kinh tới, thậm chí có mấy tên còn lợi hại hơn rất nhiều.
-Ồ?
Tần Mục trầm ngâm.
Lúc trước Triệu Kiệt của Triệu gia chạy tới Ninh Giang quấy rầy Diệp Khinh Tuyết, bị hắn đánh cho một trận.
Sau đó hắn ta điều một cổ võ giả từ Yên Kinh tới, đảo loạn thế cục Ninh Giang, rồi lại để đám Châu Chấu phản bội Tả Thanh Long.
Tên kia mặc dù đã bị Tần Mục giết chết, nhưng dù sao y cũng là cổ võ giả, ở Ninh Giang này muốn tìm người có thể chống lại y rất khó.
Nhưng hiện tại theo như lời Châu Chấu, đột nhiên xuất hiện một đám cổ võ giả còn lợi hại hơn cả y, quả thật vô cùng kỳ quái.
-Những cao thủ này đã bị những gia tộc tại Ninh Giang lôi kéo, có nhiều gia tộc vốn không có tiếng tăm gì, sau khi dụ dỗ được vài cao thủ đã lập tức bộc lộ tài năng. Hiện giờ thế cục Ninh Giang rất phức tạp, Diệp gia bị rất nhiều gia tộc xa lánh, sản nghiệp trên danh nghĩa đã bị giảm đi một nửa, tổn thất nghiêm trọng.
Diệp Khinh Tuyết biến sắc, cô thì thào:
-Thảo nào cha mình không cho mình trở về, thì ra hiện tại Ninh Giang đã hỗn loạn đến mức này.
Tần Mục im lặng, năng lực buôn bán của Diệp Đông rất mạnh, nhưng dưới tay ông chỉ có một võ giả quỷ lão tầm thường, không thể chống lại cả đám cổ võ giả.
-Tại sao Diệp gia không lôi kéo vài tên cao thủ?
Tần Mục không hiểu điểm này.
-Cái này…Hình như những cường giả kia đều cố ý không gia nhập Diệp gia, vì chúng mới tới Ninh Giang, đều cần hành động để nâng cao uy tín của mình, vừa vặn Diệp gia trở thành mục tiêu thử tay nghề của chúng.
Tần Mục liếc nhìn Diệp Khinh Tuyết, bất đắc dĩ nói:
-Cha cậu thật xui xẻo.
Diệp Khinh Tuyết lườm hắn trắng mắt,
-Cậu còn cười trên nỗi đau khổ của người khác à, mau nghĩ cách giúp đi!
Tần Mục không cho là đúng nói.
Diệp gia gặp nạn, dĩ nhiên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ánh mắt dừng lại trên người cô gái tóc ngắn, Tần Mục hỏi:
-Cô ta là ai?
Cái nhìn chằm chằm của Tần Mục khiến cô gái cảm thấy như bị rắn độc cắn một cái, sởn hết cả da gà, cô ta phải chạy tới trốn sau lưng Châu Chấu.
-Đại nhân, con bé tên là Viên Tiểu San. Sau khi mời được ba cường giả, hiện tại ở Ninh Giang Viên gia chính là một trong những gia tộc cường thịnh nhất. Lần này chính cha con bé muốn tôi bắt cóc Diệp Tiểu thư, mà tôi là vệ sĩ của Viên Tiểu San nên con bé lén lút chạy ra theo tôi ra ngoài, tôi cũng mặc kệ.
Dường như Châu Chấu đối với Viên Tiểu San này khá tốt, còn cố ý giải thích,
-Thật ra tính cách con bé trẻ con lắm, đang học tại trường cấp ba Vân Lan, có lẽ trước đây đã nghe thấy thanh danh của Diệp đại tiểu thư nên tò mò, chứ không có ác ý.
Diệp Khinh Tuyết là hoa hậu giảng đường của trường Vân Lan, Viên Tiểu San đã từng nghe nói về cô chẳng có gì là lạ.
Tần Mục hỏi Diệp Khinh Tuyết:
-Cô nàng ngốc, cậu thấy sao?
-Để cô ấy nói xin lỗi là được.
Diệp Khinh Tuyết cũng chẳng muốn làm gì Viên Tiểu San, dù sao cô bé đó tuổi còn trẻ, hơn nữa còn là đàn em của cô.
Châu Chấu nghe vậy, lập tức kéo Viên Tiểu San qua, nghiêm túc nói:
-Tiểu San, mau xin lỗi Diệp Tiểu thư!
-Em…Em xin lỗi, chị Diệp!
Viên Tiểu San còn tin tưởng Châu Chấu hơn cả cha mình, lời Châu Chấu nói cô chưa bao giờ phản bác.
Tần Mục cảm thấy thật thú vị, tên Châu Chấu giết người không chớp mắt này hình như thật sự định hoàn lương rồi, ít nhất anh ta rất che chở cho Viên Tiểu San.
-Cô đừng gọi tôi là chị Diệp được không, có khi chúng ta còn trở thành kẻ thù của nhau đấy!
Mặc dù Diệp Khinh Tuyết sẽ không làm gì Viên Tiểu San, nhưng Viên gia đã nhằm vào Diệp gia, sao cô có thể đứng ngoài quan sát được.
Đúng lúc này, điện thoại của Châu Chấu vang lên.
-Là cha của Viên Tiểu San gọi tới.
Châu Chấu lo lắng nhìn Tần Mục.
-Nhìn tôi làm gì, nghe đi!
Không do dự nữa, Châu Chấu bấm nút nghe điện thoại.
-Alo, Châu Chấu, chuyện tình thế nào rồi?
-Người…người đã ở đây rồi.
-Haha, tốt, để xem giờ Diệp Đông còn dám không đi vào khuôn khổ hay không. Cậu để ý người cho tốt, tôi sẽ lập tức đến ngay!
Tần Mục đột nhiên thì thầm với Châu Chấu:
-Bảo ông ta mang ba tên cổ võ giả tới.
Châu Chấu biết Tần Mục muốn phế bỏ ba người kia nên mau chóng nói:
-Gia chủ, ông hãy mang cả đám Lục lão đến. Tôi vừa nhận được tin, Diệp Đông đang tìm cao thủ để giải cứu con gái ông ta, tôi sợ một mình tôi không ngăn cản được.
-Bên cạnh Diệp Đông làm gì có cao thủ nào, tên “Nam Sơn quỷ lão” kia chỉ được cái danh tiếng dọa người thôi, lần trước chỉ trúng một chiêu của Lục lão đã bị trọng thương rồi.
Giọng điệu của cha Viên Tiểu San thể hiện rõ sự khinh thường.
-Gia chủ, cẩn thận vẫn hơn, để phòng ngừa vạn nhất.
-Ừ, cũng đúng, cậu chờ đó, tôi lập tức dẫn đám Lục Lão tới.
Kết thúc cuộc nói chuyện, trong lòng Châu Chấu thấp thỏm không yên.
Bất kể là Tần Mục hay ba tên cổ võ giả kia đều ở đẳng cấp anh ta không thể với tới, hai bên đánh nhau không chừng anh ta sẽ gặp tai vạ.
Dù sao trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!
Viên Tiểu San cho dù ngốc nghếch đến mức nào, lúc này cũng hiểu được ý định của Tần Mục.
Hắn cố tình muốn cha cô tới, chắc chắn là đã mười phần nắm chắc.
-Chị Diệp, em cầu xin chị, đừng làm hại cha em được không?
Viên Tiểu San lên tiếng cầu xin.
Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nói:
-Không chỉ một mình cô có cha, mà tôi cũng có. Lúc cha cô làm chuyện xấu sao không thấy cô ngăn cản?
-Việc này…
Viên Tiểu San không thể phản bác, đúng là cha cô muốn hại cha của Diệp Khinh Tuyết trước.
Không lâu sau, một người trung niên mập mạp dẫn theo ba tên mặc trang phục cổ xưa uy nghiêm đi tới.
-Ồ, sao lại nhiều người thế này, ai mới là con gái Diệp Đông?
Tên mập khó hiểu nhìn qua năm người Tần Mục.
Tần Mục không hề có hứng thú với tên mập này, ánh mắt rơi thẳng vào ba gã cổ võ giả.
-Sao lại thấy hơi quen mắt nhỉ?
Tần Mục sờ cằm.
Ba gã đàn ông uy nghiêm ban đầu rất tự cao, không thèm để ai vào mắt.
Tuy nhiên khi vô tình nhìn thấy Tần Mục, sắc mặt của chúng lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể không kiềm chế được run lên.
-Là…là cậu!
-Thì ra thật sự có quen biết!
Tần Mục cười lạnh,
-Các người còn dám chạy đến Ninh Giang làm mưa làm gió, đúng là chó không đổi được ****.
Ba gã cảm nhận được sát ý của Tần Mục, biết rằng lần này lại vô tình đắc tội với hắn, trong lòng âm thầm mắng một tiếng, quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng, có đi được không?
Vụt!
Một luồng kiếm quang hiện lên, ba gã chưa kịp bước đi vài bước đã bị xuyên thủng, hai mắt mở to rồi ngã xuống đất.
Châu Chấu hoảng hốt, anh ta biết rõ sự lợi hại của Tần Mục, nhưng vung tay một cái giết chết ba người trong nháy mắt, điều này vẫn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
-Anh, anh biết ba người này sao?
Đám Tần Phỉ Phỉ đã tập mãi thành quen với việc Tần Mục giết người, họ chỉ hiếu kỳ với dáng vẻ hoảng sợ của chúng khi nhìn thấy Tần Mục thôi.
-Hơi có ấn tượng, nếu anh không lầm, chắc là thủ vệ của Dương gia hoặc Lâm gia.
Sau khi giết Dương Thiên Quân và Lâm Ngạo, Tần Mục lật đổ cả Dương gia và Lâm gia, từ đó giải tán cổ võ giả của hai gia tộc.
Trong số những tên cổ võ giả đó, một số trở về cố võ giới, một số lại lựa chọn gia nhập gia tộc khác.
Những cổ võ giả xuất hiện gần đây ở Ninh Giang, thật ra chính là những tên ở Yên Kinh đã bị Tần Mục đuổi đi.
Chúng vốn nghĩ rằng chỉ cần rời xa quê hương, tìm được một thành phố hạng hai rồi định cư là có thể sống thoải mái. Không ngờ lại trêu chọc phải tên sát tinh Tần Mục này, không thể không nói, vận mệnh quá đen đủi.
-Đáng đời!
Đối với loại người này Tần Mục chẳng đồng cảm chút nào.
Cha của Viên Tiểu San thật sự choáng váng, ông ta cảm thấy mình đang nằm mơ.
Đối với ông ta, ba gã cổ võ giả Lục Lão chính là thần tiên sống, không việc gì là không làm được.
Nhưng bây giờ, thiếu niên này chỉ tùy tiện vung tay đã giết hết cảm đám, còn chuyện gì hoang đường hơn chuyện này nữa không?
-Châu Chấu, cậu…cậu…
-Gia chủ, xin lỗi, lần này ông đã chọc phải người không nên chọc rồi.
Châu Chấu hít sau một hơi nói.
-Đừng giết cha tôi, xin các người, đừng giết cha tôi.
Viên Tiểu San vô cùng hoảng sợ, một cô gái mới học cấp ba như cô, hoàn toàn không chịu đựng được cảnh tượng động tay là giết người như thế này.
-Cô nàng ngốc, cậu nói nên xử lý như thế nào?
-Không còn cổ võ giả, Viên gia cũng chẳng gây được sóng gió gì nữa.
Diệp Khinh Tuyết thở dài nói:
-Để ông ta nằm trên giường mấy tháng là được.

Cùng lúc đó, ở Vatican, Giáo Đình.
-Thái tử điện hạ, yêu cầu của ngài đã được giáo hoàng phê chuẩn.
Tên hồng y giáo chủ cung kính nói với thanh niên mặc áo đen trước mặt.
Trải qua mấy ngày điều dưỡng, sức khỏe Long Vô Minh rõ ràng đã hồi phục rất nhiều, y lãnh đạm nói:
-Vây hãy dẫn ta đi!
-Được, mời đi theo tôi!
Hồng y giáo chủ dẫn Long Vô Minh vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ cùng vô số trạm gác, cuối cùng dừng lại ở một không gian thần bí dưới mặt đất.
-Sao không đi nữa?
Long Vô Minh thấy hồng y giáo chủ dừng lại thì không khỏi thắc mắc.
-Thái tử điện hạ, mười tám tầng địa ngục là cấm địa của Giáo Đình chúng ta, giáo hoàng chỉ cho phép một mình ngài xuống dưới, còn chúng tôi phải ở trên này.
Long Vô Minh gật đầu:
-Được rồi, đưa chìa khóa cho ta, ta sẽ tự xuống!
Hồng y giáo chủ lấy ra một chùm hơn mười cái chìa khóa đưa cho Long Vô Minh, hắn còn không quên nhắc nhở:
-Long đế bị giam giữ ở tầng thứ 10, thái tử phải cẩn thận!
Trang 31# 4
Chẳng bao lâu sau, y nhìn thấy một cánh cửa bằng thép.
-Mười tám tầng địa ngục, nghe tên có vẻ huyền bí, nhưng thực chất cũng chỉ là một nhà tù mà thôi!
Long Vô Minh khinh thường cười nhạo.
Đối với người bình thường, cánh của bằng thép này có lẽ rất khó để phá mở, song đối với cao thủ tuyệt đỉnh, nó gần như chẳng có tác dụng gì.
Cầm lấy chìa khóa tra vào ổ, y chuẩn bị bước vào tầng địa ngục thứ nhất.
Nhưng mà đúng lúc này, một luồng năng lượng vô hình đột ngột bay tới, trong nháy mắt đã trói y lại.
-Đây là cái gì?
Long Vô Minh vừa khiếp sợ vừa khó hiểu, dưới sự trói buộc này, với thực lực của y mà cũng không thể nào động đậy được, thậm chí còn không thể phản kháng.
Với tình trạng này, chỉ sợ nếu một tên vô danh tiểu tốt xuất hiện cũng có thể một kiếm chém chết y.
-Vãn bối Long Vô Minh, được giáo hoàng phê chuẩn đi xuống tầng thứ mười địa ngục, mong rằng chư vị cho phép.
Long Vô Minh không dám xem thường nơi đây nữa, ngay tầng thứ nhất đã cất chứa sức mạnh bảo vệ thần bí như thế này, mười bảy tầng phía sau, quả thực không dám tưởng tượng.
Vừa mới dứt lời, hơn mười luồng khí tức đồng loạt ào đến, dò xét Long Vô Minh từ trên xuống dưới.
Một lát sau, hơn mười luồng khí tức này lại rút lui giống như thủy triều.
Mà đồng thời, Long Vô Minh cũng cảm giác cả người được thả lỏng, lực trói buộc đã biến mất không thấy tăm hơi.
-Thật là nơi đáng sợ!
Mặc dù cũng là nhà tù, nhưng thiên lao của Long tổ kém chỗ này quá xa.
Có lẽ chỉ có Long mộ, mới đủ điều kiện để so sánh với mười tám tầng địa ngục!
Hít sâu một hơi, Long Vô Minh thận trọng bước từng bước vào sâu bên trong.
Tiếp đó, mỗi khi bước vào một tầng địa ngục, y đều phải trải qua một lần kiểm tra hà khắc.
Y không thể tưởng tượng, cả mười tám tầng địa ngục rốt cuộc cất giấu bao nhiêu cao thủ.
Tiếp tục đi xuống, mỗi tầng địa ngục đều giam giữ những tội phạm hung ác, những tên này sắc mặt dữ tợn, trên người tản ra khí tức cực kỳ tà ác nguy hiểm, ngay cả Long Vô Minh cũng không muốn lại gần chúng.
Đến tầng thứ mười.
Tầng này không có nhà tù, chỉ có một mật thất tối tăm trống trải.
Tại đây cũng không giam giữ quá nhiều tội phạm, trên chiếc chiếu cỏ trong mật thất bên phải, chỉ có đúng một người đang ngồi.
Người này hơn bốn mươi tuổi, mặc trường bào mộc mạc, lẳng lặng ngồi yên, mi mắt đóng chặt, không hề nhúc nhích.
Long Vô Minh đứng lặng hồi lâu ở cửa ra vào, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, từ từ đi vào.
-Cuối cùng cậu đã tới!
Người đàn ông cuối cùng cũng mở mắt, thần sắc bình tĩnh nhìn Long Vô Minh.
Giống như, ông đã biết Long Vô Minh sẽ đến.
Long Vô Minh ngẩn ra, sau đó lập tức gọi:
-Nghĩa phụ!
Long Vô Minh là thái tử Long tổ, nghĩa phụ trong miệng y là ai, không cần nói cũng biết.
-Bây giờ cậu còn dùng xưng hô này để làm gì?
-Bất kể như thế nào, nghĩa phụ vẫn là người con kính trọng nhất!
Long Vô Minh hờ hững nói:
-Dù cho chuyện đó đã xảy ra, con vẫn luôn nghĩ như vậy.
Long đế ngẩng đầu nhìn Long Vô Minh, bình tĩnh nói:
-Khi người của tứ đại thế lực liên thủ đánh lén ta, ta đã biết cậu chính là người đã bán đứng mình, người biết rõ nhược điểm của ta trên đời này, chỉ có cậu mà thôi.
-Nếu nghĩa phụ không có ý định phế con, con cũng không phải đi đến bước này.
Vẻ mặt Long Vô Minh đau đớn, ảm đạm nói:
-Con biết mấy năm nay nghĩa phụ vẫn tìm kiếm người thừa kế mới, nếu như tìm được, chỉ sợ con sẽ bị phế bỏ ngay lập tức. Mặc dù tất cả mọi thứ của con đều do nghĩa phụ ban cho, nhưng khi con đã đứng trên độ cao này, muốn con trở lại lúc trước là chuyện không thể nào!
Tâm trạng của Long Vô Minh cũng không khó lý giải, một ngươi nếu như nghèo khó cả đời, có lẽ họ chẳng cảm thấy gì.
Nhưng nếu có một ngày anh ta trở thành tỉ phú, sau một thời gian ngắn lại bắt anh ta trở về với cuộc sống nghèo rớt mùng tơi, chắc chắn anh ta sẽ không cam lòng.
-Ta hiểu, đây là tính cách của cậu.
Long đế thở dài,
-Nhưng cậu có từng nghĩ, chính vì bởi tính cách đó mà ta mới phải tìm kiếm người thừa kế khác hay không?
Long Vô Minh ngẩn người, dưới góc độ của y, là vì Long đế vô tình trước nên y mới vô nghĩa.
Long đế muốn phế y, nên y mới phản bội.
Nhưng lúc này Long đế lại nói, bởi vì ông biết rõ y có ý định phản bội, lòng dạ bất chính, thành ra mới muốn phế y.
Quan hệ nhân quả này, nên làm rõ như thế nào đây?
-Cậu có thiên phú, điều này không phải bàn cãi, nhưng tính cách lại bốc đồng, tham vọng, hơn nữa còn ích kỷ, cố chấp. Nếu giao Long tổ cho cậu, sẽ chỉ làm hại muôn dân trăm họ.
Long đế lắc đầu liên tục, vẻ mặt hiện lên sự ăn năn.
Lúc trước suy nghĩ của ông quá cực đoan, cho rằng người kế nhiệm vị trí Long đế, phải có đủ thiên phú để tu luyện Ngạo Long quyết.
Nhưng càng về sau công pháp của Ngạo Long quyết càng quá mức thâm ảo khó hiểu, gần như chưa ai đột phá được tầng thứ bảy.
Ông tìm khắp thiên hạ, gặp được Long Vô Minh khiến ông mừng rỡ không thôi.
Nhưng Long Vô Minh mặc dù có thiên phú, nhưng nhân phẩm tính cách lại có quá nhiều điểm cần phê phán, người như vậy nếu tiếp quản Long tổ, tất sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Cho nên ông đã phải tiếp tục đi tìm người thừa kế mới, ai ngờ lại bị Long Vô Minh nhìn thấu, tạo thành cục diện hôm nay.
Long Vô Minh lại im lặng hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết định nào đó mới nói:
-Nghĩa phụ, chuyện trước đây con không muốn truy cứu nữa. Bất kể ai đúng ai sai, con cũng đã đi tới bước này, không thể quay đầu lại nữa.
-Ta biết, cậu sẽ tới đây tìm ta, để kể lể nỗi khó xử của cậu.
Mặc dù Long đế bị nhốt tại địa ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời này, nhưng dường như không gì có thể qua khỏi mắt ông.
-Nếu như không cần, con cũng không muốn đi đến bước này!
Long đế lạnh nhạt lắc đầu,
-Cậu chi là người hấp hối đang giãy chết mà thôi, từ trước đến nay, tà không bao giờ thằng được chính. Nếu cậu không khiêm tốn lại, cho dù cậu có giải quyết được đối thủ trước mắt, sau này cũng sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người nhảy ra phản đối cậu!
-Chuyện sau này con mặc kệ, nhưng người này, con không thể không giết!
Trên người Long Vô Minh toát ra hơi thở hung ác.
Long đế nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Long Vô Minh, đột nhiên cười khẽ,
-Có thể khiến cậu nói ra những lời này, người này có vẻ cũng không đơn giản!
Long Vô Minh tức giận càng sâu, chứng tỏ sỉ nhục y phải chịu đựng càng lớn.
Trong lòng Long đế đã đại khái đoán được người này là ai.
Động tĩnh Tần Mục gây ra tại Yên Kinh không nhỏ, sao ông có thể không chú ý được?
Thậm chí quan hệ giữa Tần Mục và Ngân Hồ ông rõ như lòng bàn tay, chỉ là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt chính thức với Tần Mục mà thôi.
-Dù không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, quả thật hắn rất lơi hại.
-Cho nên cậu muốn lấy đi sức mạnh của ta, để chiến đấu với hắn?
Long Vô Minh quỳ một chân xuống,
Bạn cần đăng nhập để bình luận