Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1520: Thành Thiên Mạc gặp nguy

Bởi vì trước khi đi, Diệp Khinh Tuyết đem chuyện của hắn nói cho Tần Phỉ Phỉ nghe. Còn Tần Phỉ Phỉ thì bảo rằng sẽ chờ hắn trở về, có mấy lời cô muốn nói với hắn.
Thái độ của cô rốt cuộc là như thế nào?
Trên đường đi đều không nghỉ ngơi, vội vàng quay trở lại thành Thiên Mạc.
- Tần Mục, có chút không ổn.
Vu Diễm nhắc nhở một câu.
Cách thành Thiên Mạc không xa, Tần Mục liền ngừng lại.
Vu Diễm có thể phát hiện được tình huống, làm sao hắn không phát hiện được chứ?
Lúc này, chung quanh thành Thiên Mạc có hơn mười cường giả đang ẩn nấp. Tuy không hiện thân, nhưng lúc nào cũng chú ý đến hướng vào thành.
Giống như là đang…giám sát.
Một sự tức giận từ trên người Tần Mục phát ra. Trong lúc hắn không có thành, có người dám đánh chủ ý vào thành Thiên Mạc của hắn sao?
Hơn nữa, nhìn tình huống này, dường như không phải một thế lực mà là nhiều thế lực liên hợp lại.
- Lăn ra đây.
Tần Mục đạp mạnh chân, một cỗ kình chấn phá vỡ hư không. Hai người đàn ông trung niên bị ảnh hưởng trực tiếp, hộc máu, từ chỗ ẩn núp bay ra ngoài.
Hai người đàn ông hoàn toàn không biết tình huống gì xảy ra, ánh mắt kinh hãi nhìn Tần Mục xuất hiện trước mặt mình.
- Cậu…cậu là ai?
- Mấy lời này không phải tôi nên hỏi các người sao?
Khi hắn tức giận, tuyệt không lưu tình, một cước đạp vào một người, chỉ nghe tiếng giòn vang. Toàn bộ xương sườn của người đó đều bị đứt gãy. Cho dù y có tu vi cường đại cũng không chịu nổi sự đau đớn này.
Người còn lại hít một hơi khí lạnh, thần sắc bắt đầu hoảng sợ:
- Tiền bối tha mạng, chúng tôi là người của Huyết tộc, chỉ là phụng mệnh giám sát thành Thiên Mạc mà thôi.
Kỳ thật, từ khí tức trên thân hai người, Tần Mục đại khái đã có thể nhìn ra được bọn họ là Huyết tộc rồi.
Nhưng chính vì vậy hắn mới tức giận.
Hắn và Huyết tộc thật đúng là có chút ân oán. Dù sao hắn cũng đã giết chết hoàng tử của Huyết tộc.
- Huyết tộc các người đúng là có đảm lượng, thừa dịp tôi không có ở đây lại chạy đến thành Thiên Mạc tìm phiền phức.
Tần Mục cười lạnh.
- Tôi thấy Huyết tộc các người muốn diệt tộc rồi.
Người nọ lập tức giật mình, cả kinh nói:
- Cậu là thành chủ thành Thiên Mạc. Không phải cậu đã chết rồi sao?
Bành.
Tần Mục một cước đạp bay:
- Cha ngươi chết, ta còn chưa chết đó.
Người nọ nghĩ thầm, cha tôi chết rồi, sao cậu không chết đi.
Tuy mắng thầm Tần Mục, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là vạn phần sợ hãi, cầu xin tha thứ:
- Tần thành chủ tha mạng, chúng tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, không quản được đại cục.
- Nói cách khác, Huyết tộc thật sự sẽ động thủ với thành Thiên Mạc?
Ánh mắt Tần Mục hiện lên sát khí.
Nhưng hắn cũng không giết chết người này. Hắn không có ở đây, với thực lực của thành Thiên Mạc, rất khó ngăn cản được sự tấn công của Huyết tộc.
Huống chi, người ẩn núp chung quanh tuyệt đối không chỉ có một Huyết tộc.
- Cái này…
Người nọ nghiến răng nói:
- Đây chính là quyết định chung của thập đại hoàng tộc.
- Thập đại hoàng tộc liên hợp đối phó với thành Thiên Mạc, anh xác định?
Tần Mục cau mày.
- Không thể nào? Nếu ông dám ăn nói lung tung, tôi sẽ cắt đầu lưỡi của ông.
Vu Diễm tức giận quát:
- Vu tộc của tôi tuyệt đối không tham gia vào việc này.
Thành Thiên Mạc là chỗ của Tần Mục. Nếu Vu tộc cũng tham gia vào đối phó thành Thiên Mạc, cô sẽ không biết đối mặt với Tần Mục như thế nào.
- Hoàng nữ Vu…Vu Diễm?
Người nọ lúc này mới phát hiện Vu Diễm đi cùng với Tần Mục, lập tức sửa lời:
- Vu tộc, U Minh tộc và Tu La tộc đều không tham dự. Chỉ còn bảy đại hoàng tộc tham dự mà thôi.
Vu Diễm nghe xong, trong lòng thở phào một hơi.
- Bảy đại hoàng tộc đúng là tham ăn. Ngay cả một thành Thiên Mạc nhỏ xíu mà cũng để ý.
Tần Mục mỉa mai:
- Với năng lượng của bảy đại hoàng tộc các người, muốn tấn công thành Thiên Mạc là chuyện rất dễ dàng, vì sao còn phải ở bên ngoài giám sát?
- Bởi vì Tiêu Hậu đang ở thành Thiên Mạc, một mình bà ấy đối kháng với bảy đại hoàng tộc cũng không hề sợ hãi.
Tần Mục thầm than may mắn có Tiêu Hậu ở đây. Bằng không thì hậu quả không thể lường được.
Xùy.
Một đạo kiếm quang rơi xuống, tứ chi người nọ liền bị cắt đứt.
- Coi như ông trung thực, tha cho ông một mạng. Về phần người này, một câu cũng chưa nói, chết đi cho rồi.
Tần Mục nói xong, một đạo kiếm quang xuyên thấu lồng ngực người đàn ông dưới chân.
Trước khi chết, người này chắc hẳn biệt khuất lắm.
Cậu một cước đạp gãy xương sườn của tôi, dẫm tôi dưới chân, tôi nào có cơ hội mở miệng?
- Còn các người nữa.
Ánh mắt Tần Mục khẽ quét chung quanh hư không.
- Đừng tưởng rằng các người không xuất hiện thì tôi không nhìn thấy các người. Trở về nói cho chủ tử các người biết, Tần Mục tôi chờ họ ở thành Thiên Mạc. Có gan thì đến thử xem.
Nói xong, không hề để ý đến những tiểu nhân này nữa, Tần Mục mang theo đám người Vu Diễm, Tiểu Thanh tiến nhập thành Thiên Mạc.
Tần Mục ở ngoài thành tạo nên động tĩnh không nhỏ, tất nhiên đã kinh động đến những người bên trong thành.
- Là thành chủ, thành chủ đã trở lại rồi.
Rất nhiều người hoan hô như chim sẻ.
Tiểu Thanh liếc mắt nhìn những người này, sau đó nói với Tần Mục:
- Không thể tưởng tượng được, anh lại có địa vị cao trong mắt đám tu sĩ Đế cấp như vậy?
Trên thực tế, Tần Mục trong lòng dân chúng thành Thiên Mạc đâu chỉ địa vị cao, mà quả thật giống như thần minh.
- Đã trở thành thành chủ, đương nhiên phải có một phần trách nhiệm.
Nói xong, mấy đạo thân ảnh bay tới, người đầu tiên chính là Tiêu Hậu.
Phía sau Tiêu Hậu là Diệp Khinh Tuyết, Trần Thiến, Lâm Thi Vận và Trần Nghiên.
- Tần Mục, rốt cuộc anh cũng đã về rồi.
Diệp Khinh Tuyết nhào vào lòng Tần Mục, kích động nói.
Ôm lấy cơ thể quen thuộc, tim Tần Mục cũng nhảy lên. Một ngày không nhìn thấy nhau chẳng khác nào ba thu, huống chi thời gian không gặp lại lâu như vậy.
- Khinh Tuyết, trong mắt chị không còn sự hiện hữu của em nữa sao?
Tiểu Thanh không vui nói.
- Tiểu Thanh?
Diệp Khinh Tuyết nhìn thấy Tiểu Thanh, có chút ngoài ý muốn.
Tuy nói thời gian cô và Tiểu Thanh ở chung với nhau không nhiều, nhưng khi còn ở Lạc Thiên Cung ở địa cầu, Long Vô Minh phái người đuổi giết các cô, xem như cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Khi đó cô vẫn còn là một phàm nhân, chưa bước chân vào tu hành, có thể nói chỉ là một vướng bận.
Còn Tiểu Thanh khi đó tuổi còn nhỏ, đã cầm trong tay Thảo Trĩ Kiếm, đánh nhau một trận với người của Long Vô Minh, bảo vệ cho rất nhiều người, để lại ấn tượng rất sâu cho Diệp Khinh Tuyết.
Tiểu Thanh không biết Trần Nghiên và Lâm Thi Vận. Nhưng cũng là từ địa cầu đến, cảm giác dĩ nhiên là thân thiết hơn nhiều.
Ánh mắt Diệp Khinh Tuyết rơi xuống người Nam Cung Lâm và Hoa Trường Hận, hai người này cô không biết, nhưng Vu Diễm…
- Cô ấy mất tích nửa năm, cuối cùng cũng được anh tìm thấy.
Vu Diễm mất tích ở khu vực Hắc Ám hơn nửa năm, nhưng nơi trở về đầu tiên không phải là Vu tộc mà là đi theo Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết là cô gái cực kỳ thông minh, làm sao mà không đoán ra được quan hệ giữa Tần Mục và Vu Diễm.
- Khinh Tuyết, lời này của em có ý gì? Tại sao lại nói là bị anh tìm được?
Tần Mục ho khan một tiếng:
Anh là được Tiểu Huân nhờ vả đi tìm anh trai. Tìm được Diễm Diễm cũng chỉ là tình cờ thôi.
Vừa dứt lời, Vu Diễm liền dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Tần Mục, khiến cho hắn phải giật mình.
- Còn nói là không cố ý? Gọi tên người ta thân mật như thế rồi còn gì?
Diệp Khinh Tuyết trừng mắ:
- Hơn nữa, Chiến Văn Vũ sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, đâu cần anh đi tìm?
Tần Mục kinh ngạc nói.
- Ừm, được Ô Lăng mang về.
Tần Mục nghe xong liền hiểu. Chiến Văn Vũ không có đến Hỗn Độn giới, mà đã đụng phải Ô Lăng trong khu vực Hắc Ám.
- Cũng may, bằng không thì không biết ăn nói sao với Tiểu Huân.
Diệp Khinh Tuyết nhìn Vu Diễm, nói:
- Tuy tôi biết rõ mị lực của Tần Mục, nhưng không nghĩ tới cô cũng rơi vào tay giặc. Điều làm cho tôi tò mò là không biết các người đã xảy ra chuyện gì?
- Có một số việc không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt rõ ràng. Nhưng nói trắng ra, tôi cũng giống như cô, đã thật sự yêu anh ấy.
Mặc dù Vu Diễm đã trở thành đàn bà, nhưng vẫn không giống người thường.
Cô vẫn duy trì khí chất của một hoàng nữ, vẫn không thay đổi bao nhiêu.
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt. Đúng là quá thẳng thắn rồi. Nhưng cô hiểu Tần Mục rất thích điều này.
- Đúng rồi, sao không thấy Phỉ Phỉ và Y Y?
Tần Mục khó hiểu. Hắn trở về, cho dù các cô có bế quan cũng phải ra gặp hắn chứ?
- Bây giờ bọn họ đó không có ở thành Thiên Mạc.
- Không có?
Tần Mục hỏi:
- Đi đâu? Khi nào về?
Không đợi Diệp Khinh Tuyết trả lời, Tiêu Hậu đã tiến lên, nói:
- Phỉ Phỉ, Thiên Vũ và Y Y đã đến U Minh tộc rồi.
- U Minh tộc?
Tần Mục cau mày.
Trong thập đại hoàng tộc, U Minh tộc xếp hàng cuối cùng, nhưng sự thật chứng minh, U Minh tộc còn đáng sợ và thần bí hơn Thần tộc.
- Cậu có nhìn thấy người của bảy đại hoàng tộc bên ngoài không?
- Thấy, chắc hẳn đều là người có thù oán với chúng ta.
- Bảy đại hoàng tộc liên thủ, cậu cho rằng một mình tôi có thể chống đỡ nổi sao?
Tần Mục nghiêm túc nhìn Tiêu Hậu:
- Nếu là lúc trước, tôi không dám tin. Nhưng gần đây tôi biết một việc, và tôi tin rằng cô có năng lực này.
Tiêu Hậu nghe xong, lại càng kinh ngạc, lập tức vừa giận vừa cười:
- Cậu đúng là để mắt đến tôi đấy. Nhưng sức mạnh của một mình tôi quá đơn bạc, sao có khả năng chống lại sự liên thủ của bảy tộc chứ.
Tần Mục biết rõ Tiêu Hậu vẫn còn che giấu, nhưng cũng không vạch trần, hỏi:
- Vậy ý của cô là còn có người giúp chúng ta?
- Đương nhiên, trong vòng nửa năm cậu rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chủ nhân Thiên Duyệt Cầm Nguyệt Thần, sư phụ truyền thừa của Phỉ Phỉ Lạc Thần, còn có chủ nhân Vũ Hoàng lần lượt thức tỉnh.
- Cái gì?
Tần Mục nhịn không được phải cau mày.
Với thực lực của hắn, Nguyệt Thần, Lạc Thần và Vũ Hoàng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng ba người này đều là cường giả chấn động thiên hạ năm xưa. Bây giờ thức tỉnh, hiển nhiên không tầm thường.
- Xem ra thời gian cũng đã đến rồi.
Tần Mục sờ cằm, cười lạnh.
Nên đến thì cũng sẽ đến. Hắn đã sớm chuẩn bị đối mặt với hết thảy.
Đây là trách nhiệm, cũng là sứ mạng.
- Bởi vì có ba vị cường giả viễn cổ hiện thân, bảy đại hoàng tộc mới không dám tùy tiện hành động, chỉ là đang nhìn tình thế như thế nào. Nhưng ba người này chẳng biết tại sao lại chú ý đến U Minh tộc. Cách đây không lâu đã mang theo Phỉ Phỉ, Y Y và Thiên Vũ đến U Minh tộc rồi.
Tần Mục nghe xong, nhìn Tiểu Thanh, hỏi:
- Vân Mặc hơn phân nửa là người của U Minh tộc?
- Nhìn bề ngoài thì…rất hiển nhiên rồi.
Tiểu Thanh nói:
- Chi bằng chúng ta cứ trực tiếp giết y, như thế nào?
Tần Mục tức giận gõ đầu cô:
- Nào có đơn giản như vậy. Vận Mệnh và Thời Không hai đại Tổ Thần đều ở bên cạnh y. Còn có một số cường giả viễn cổ khác nữa.
- Hừ, để em bảo Tử nhi ra tay, ai chống đỡ cũng vô dụng thôi.
- Cũng không dễ dàng đâu. Huống hồ, anh và y cũng chẳng phải cừu nhân, giết y làm gì. Y vẫn còn tác dụng đối với chúng ta.
- Hoàn toàn nhìn không ra có tác dụng gì.
Tiểu Thanh nói.
- Sau này em sẽ biết.
- Hai người đang nói gì đấy?
Tiêu Hậu thâm ý nhìn Tiểu Thanh và Tần Mục.
- Khi nào cô nguyện ý đem bí mật của mình nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ nói cho cô biết.
Tần Mục cười nói.
- Tốt xấu gì thì tôi cũng giúp cậu trấn thủ thành Thiên Mạc, cậu lại còn cư xử với tôi như vậy. Quá đả thương người rồi.
Tiêu Hậu bày ra bộ dạng thất vọng.
Tần Mục đương nhiên biết Tiêu Hậu chỉ giả bộ, liền hỏi:
- Dạ U Liên đâu?
- Cậu có một đám con gái vây quanh, còn nhớ rõ cô ấy sao? Xem ra Dạ U Liên có mị lực không nhỏ nhỉ?
Tiêu Hậu trêu.
- Chớ nói lung tung, tôi chỉ tò mò với cô ấy một chút thôi.
- Hiếu kỳ, thường là bước đầu tiên giữa nam nữ.
Tần Mục chịu không được, ho khan một tiếng, nói:
- Tôi đã đến khe Vĩnh Hằng rồi.
- Cái gì?
Tiêu Hậu đang trêu đùa, đột nhiên biến sắc, cực kỳ trịnh trọng:
- Cậu nói thật?
- Thế cô cho rằng ai cũng biết khe Vĩnh Hằng sao?
- Nói như vậy, cậu biết chuyện của tôi?
- Từ chỗ người khác biết được một chuyện, nhưng không kỹ lắm.
Tần Mục nghĩ một chút rồi hỏi:
- Cô có biết lai lịch của Chân Linh Thiên Thư không?
- Đương nhiên.
- Vậy thì cô hãy cẩn thận một chút. Chuyện cô tiến vào khe Vĩnh hằng lúc trước đã được ghi lại toàn bộ trong Vĩnh Hằng chi cảnh rồi. Nhất mạch Vận Mệnh Tổ Thần rất có thể sẽ tìm cô để lấy Chân Linh Thiên Thư.
Tiêu Hậu nghe xong, khinh thường nói:
- Không ai có thể cướp được Chân Linh Thiên Thư của tôi.
- Cô tự tin là tốt rồi, nhưng đối với Chân Linh Thiên Thư, tôi có hứng thú với Dạ U Liên hơn.
Tần Mục cười nói.
- Dạ U Liên rất đơn thuần. Nếu cậu muốn biết chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm cô ấy. Tôi chẳng liên quan.
Lời nói của Tiêu Hậu khiến Tần Mục im lặng.
Dạ U Liên rất đơn thuần sao? Thiệt tình là nhìn không ra mà.
- Được rồi, các người giúp tôi chiếu cố Tiểu Thanh, Lâm nhi và Hoa tiền bối. Tôi muốn đến U Minh tộc một chuyến.
Tần Mục nói với Tiêu Hậu và Diệp Khinh Tuyết:
- Sẵn tìm mấy người Phỉ Phỉ.
- Gấp như vậy làm gì? Sao không nghỉ ngơi một ngày?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
Tần Mục lắc đầu:
- Không gặp họ, trong lòng anh không an tâm.
- Cũng được, nửa năm qua, Phỉ Phỉ lúc nào cũng mong anh về. Anh đi tìm em ấy, tuyệt đối sẽ khiến cho em ấy kinh ngạc.
- Khinh Tuyết, Phỉ Phỉ thật sự không ngại sao?
- Anh hãy đến hỏi em ấy, nghe em ấy nói thì chẳng phải biết rồi sao?
Diệp Khinh Tuyết thần bí nói.
- Ừm.
- U Minh tộc là nơi của Vân Mặc, em cũng muốn đến đó.
Tiểu Thanh dường như có chút bận tâm.
- Yên tâm đi, anh và y tạm thời sẽ không gặp mặt. Em cứ ở chỗ này đợi đi.
Tần Mục quay sang nói với Diệp Khinh Tuyết:
- Khinh Tuyết, hãy chăm sóc mọi người cho tốt.
- Em cũng đâu phải đứa bé mà cần ai chăm sóc.
Tiểu Thanh không phục.
Diệp Khinh Tuyết mỉm cười:
- Em sẽ chăm sóc tốt cho mọi người, anh hãy mau dẫn mấy người Phỉ Phỉ về.
Lúc này Vu Diễm cũng lên tiếng:
- Nếu anh đến U Minh tộc, em sẽ đến Vu tộc một chuyến.
Vu Diễm vốn đi theo Tần Mục. Nếu Tần Mục không có ở đây, cô có ở lại cũng không có ý nghĩa, tất phải trở về tộc của mình rồi.
- Được, đến U Minh tộc còn phải đi qua Vu tộc. Vừa lúc tiện đường.
Trước đó, từ khu vực Hắc Ám trở lại thành Thiên Mạc có quá nhiều người, xuyên qua không gian sẽ rất phiền toái, cho nên hắn không thi triển.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có hắn và Vu Diễm, cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Nắm chặt tay anh.
Tần Mục nắm lấy tay Vu Diễm, trực tiếp xé rách không gian.
Xuyên việt không gian cần nửa tháng. Nhưng khoảng cách ngắn cũng chỉ ba canh giờ là xong.
- Nhanh thật.
Vu Diễm nhìn hoàng thành của Vu tộc cách đó không xa, vẻ mặt khiếp sợ.
- Đi thôi.
Tần Mục nắm tay Vu Diễm, nói:
- Đến gặp cha vợ của anh đi.
Với tính cách của Vu Diễm, nghe được câu này, sắc mặt cũng nhịn không được mà đỏ lên.
Hoàng nữ cao quý xấu hổ khó có lúc thấy được, khiến cho Tần Mục nhìn thấy phải kinh diễm không thôi.
- Đừng nhìn nữa, đi thôi.
Vu Diễm hờn dỗi liếc Tần Mục một cái.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, nhưng sau đó thần sắc liền thay đổi.
- Vu tộc có biến.
- Cái gì?
Vu Diễm hơi sững sờ.
- Đi.
Tần Mục ban đầu cho rằng khi đến thành rồi thì thong thả đi vào, nhưng bây giờ hắn lại cầm tay Vu Diễm trực tiếp vọt vào.
Chỉ ba bước, Tần Mục đã mang Vu Diễm đứng ngoài cung điện.
- Ở đây có cấm trận.
Thân là hoàng nữ Vu tộc, Vu Diễm có thể nhìn thấy cả tòa cung điện đều bị một cấm trận vây khốn, ra vào không được.
- Cung điện ở bên trong cấm trận, không thể dễ dàng giải được. Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Tần Mục thở dài:
- Sợ là phụ vương của em sẽ gây bất lợi cho Vũ Mai và Linh Nhi.
- Tại sao?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Không biết, nhưng vào xem thì biết.
Nói xong, hắn tự tay xé cấm trận. Tiếng nứt vỡ giống như tiếng xé vải vang lên.
Oành.
Cấm trận bị xé nứt một đường, toàn bộ cấm trận đều bị nứt toác.
Trong lòng Vu Diễm rúng động. Cấm trận của cung điện được truyền lại từ thời thượng cổ, là đại trận tuyệt thế. Nhưng dưới tay Tần Mục lại chẳng khác nào tấm vải rách.
Cấm trận mở ra, tình hình bên trong cung điện xuất hiện trước mặt hai người.
Nhưng điều khiến cho Vu Diễm kinh hãi chính là, một phe do phụ vương của cô cầm đầu đang chiến đấu với Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi.
- Dừng tay cho tôi.
Vu Diễm tức giận quát lên:
- Ai dám động đến bọn họ?
Trên thực tế, khi Tần Mục xé bỏ cấm trận, cuộc chiến cũng đã ngừng lại. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tần Mục và Vu Diễm xuất hiện.
Cấm trận mở ra chính là muốn bắt rùa trong hũ, không để ai chạy thoát. Đồng thời cũng không để người ngoài quấy nhiễu.
Nhưng tại sao bọn họ lại vào được?
- Điện hạ.
Lúc này, Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi giống như nỏ mạnh hết đà. Nhìn thấy Tần Mục và Vu Diễm, không khỏi vui mừng quá đỗi.
- Diễm nhi.
Một người đàn ông trung niên thở dài, dường như không muốn đối mặt với tình huống này.
Hiển nhiên, ông ta chính là phụ thân của Vu Diễm, tộc trưởng đương nhiệm Vu tộc, Vu Viễn Mưu.
- Phụ vương, cha muốn làm gì vậy?
Vu Diễm hỏi:
- Vũ Mai và Linh Nhi không chỉ là người theo hầu con, mà còn là chị em của con, tại sao cha lại bắt bọn họ?
Tần Mục liếc mắt nhìn Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi. Tuy nói Vu Vũ Mai có cây Sinh Mệnh, có thể cung cấp lực sinh mệnh vô hạn, giúp cho cô không bị thương.
Nhưng thực lực của cô quá kém, chỉ có thể làm vú em, không cách nào biến thành chiến lực.
- Diễm, đã là người của Vu tộc thì nhất định phải có giác ngộ. Có đôi khi vì đại cục, hy sinh một hai người cũng là chuyện bình thường.
Vu Viễn Mưu tận lực khiến cho ngữ khí của mình bình tĩnh.
- Rốt cuộc là đại cục gì mà phải hy sinh hai người bọn họ?
- Nghiêm khắc mà nói, chỉ cần Vũ Mai là được. Trên người con bé có cây Sinh Mệnh.
Vu Viễn Mưu nhìn Vu Vũ Mai, nói:
- Nhưng cây Sinh Mệnh lại dung hợp thành một thể với con bé, nhất định phải đem cả người hiến tế.
Vu Diễm nghe xong, liền cười lạnh:
- Phụ vương, cây Sinh Mệnh đúng là quý. Nhưng cha vì vậy mà bị che mất lương tâm sao?
- Nếu như con bé là người ngoài, cha không cách nào yêu cầu nó làm gì. Nhưng nó là người Vu tộc, nhất định phải có trách nhiệm.
Vu Vũ Mai đứng ra nói:
- Tộc trưởng, nếu là trước kia, ngài và điện hạ muốn mạng của Vũ Mai, Vũ Mai tuyệt không hai lời. Nhưng tôi đã chết một lần ở Hỗn Độn giới, là Tần Mục dùng cây Sinh Mệnh mới giúp tôi phục sinh. Cho nên, mạng này của tôi là của Tần Mục. Cây Sinh Mệnh mà các người muốn cũng là của anh ấy. Tôi không thể đem đồ của người khác dâng cho Vu tộc được.
- Khốn kiếp, thân là người Vu tộc, tất cả những gì mà cô sở hữu đều phải thuộc về Vu tộc. Loại người hà đức vô năng như cô làm sao xứng có được cây Sinh Mệnh. Mau giao ra đây.
Đám lão giả đứng đằng sau Vu Viễn Mưu lòng đầy căm phẫn nói, giống như cây Sinh Mệnh chính là mạng của bọn họ.
- Vô sỉ.
Vu Diễm nhịn không được, mắng:
- Các người mà nói ra được những lời như thế này, không biết hai chữ hổ thẹn viết như thế nào à?
- Hoàng nữ điện hạ, việc này trọng đại, xin thứ cho chúng tôi vô lễ. Không nói đến Vu Vũ Mai chỉ là tùy tùng của cô, cho dù cô ta là hoàng nữ, cũng phải vì nghiệp lớn của Vu tộc mà hiến thân.
- Ông…
Vu Diễm tức giận. Từ khi cô trở thành hoàng nữ cho đến nay, toàn bộ Vu tộc đều xem cô là trung tâm. Theo một ý nào đó, quyền lợi và đãi ngộ của cô còn vượt qua cả Vu Viễn Mưu.
- Nếu như cây Sinh Mệnh có trên người của tôi, các người cũng muốn lấy mạng của tôi?
Vu Diễm cười thê lương.
Đám lão giả kia dừng một chút, muốn nói rồi lại thôi.
Tuy không lên tiếng, nhưng câu trả lời của bọn họ đã rõ ràng. Chỉ vì trước mặt Vu Viễn Mưu, bọn họ không nói thẳng ra mà thôi.
- Phụ vương, cha cũng cho rằng như vậy sao?
Vu Viễn Mưu do dự một chút, cảm thán nói:
- Diễm, cây Sinh Mệnh không phải chuyện đùa. Chúng ta đã lấy ra rất nhiều thứ tốt để bảo con bé giao ra.
- Không thể nào.
Vu Diễm từ chối:
- Vũ Mai đã vì con mà chết một lần, con tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương cô ấy.
- Hoàng nữ điện hạ, chuyện này chỉ sợ không phải do cô quyết định. Cho dù cô lợi hại, nhưng không thể ngăn cản được nhiều người chúng tôi.
- Vậy thì cứ thử xem.
Vu Diễm căn bản không sợ.
Ở Hỗn Độn giới, bởi vì tu vi thấp nên mới bị đuổi giết. Nhưng ở Bạch Đế Tinh, tất cả mọi người đều cùng một cảnh giới, cô không sợ bất luận kẻ nào.
Cho dù là lấy ít địch nhiều cô cũng không sợ.
- Có phải là các người quên mất tôi rồi không?
Tần Mục nhịn không được lên tiếng. Hắn cảm giác sự tồn tại của mình yếu quá.
Vu Vũ Mai nhiều lần nói cây Sinh Mệnh là của hắn. Bọn họ muốn cướp cây Sinh Mệnh, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến hắn chứ?
- Diễm Diễm, cho dù một mình em có thể thắng, nhưng cũng phải lãng phí thời gian. Để anh đi.
Tần Mục nói xong, liền kéo Vu Diễm ra đằng sau:
- Cũng đã vạch mặt rồi, anh cũng không vì bọn họ là tộc nhân của em mà hạ thủ lưu tình.
- Ừm.
Vu Diễm không nói gì, cùng với Vu Vũ Mai và Vu Linh Nhi đứng đằng sau Tần Mục.
Vu Diễm cao ngạo, bọn họ rất rõ ràng, lại vô cùng hiếu thắng, tuyệt không yếu thế trước bất kỳ ai.
Nhưng cô bây giờ chẳng khác nào cô vợ bé bỏng. Tần Mục nói một câu cô liền nghe lời, hoàn toàn không giống với trước kia.
- Tần thành chủ, đây là chuyện của Vu tộc chúng tôi, hy vọng cậu đừng nhúng tay vào.
Vu Viễn Mưu nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thần sắc âm trầm.
- Vu Vũ Mai đã nói, cây Sinh Mệnh là của tôi cho cô ấy. Các người muốn cướp cây Sinh Mệnh của tôi, còn bảo tôi đừng nhúng tay vào.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Ngoài ra tôi còn có một tin tức nói cho các người biết, Diễm Diễm bây giờ là người của tôi. Cho dù đây là chuyện nội bộ của Vu tộc, tôi cũng có tư cách nhúng tay.
- Cái gì?
Vu Viễn Mưu kinh hãi nhìn Vu Diễm.
Nếu bình thường có người đàn ông nào dám nói lời này, Vu Diễm nhất định sẽ giận tím mặt.
Nhưng lúc này cô lại không có, dường như là chấp nhận.
Muốn nói có phản ứng gì thì chính là thẹn thùng.
Làm cha, Vu Viễn Mưu còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Con gái của ông cũng có lúc lộ ra thần thái này.
Không thể tưởng tượng nổi.
- Hoàng nữ có đàn ông? Không thể nào.
Đám lão giả không thể tin được.
Nhưng sau đó lại tức giận:
- Thì ra là thế. Xem ra gả ra ngoài rồi thì là người ngoài, tâm tư tất nhiên là hướng về dã nam nhân, nào đâu lo cho nghiệp lớn của gia tộc.
- Miệng của ông thật thối, vả miệng ông nè.
Tần Mục duỗi tay ra, lão giả vừa mới lên tiếng không tự chủ được mà bay ra ngoài.
Bốp.
Tần Mục không chút lưu tình tát một cái vào mặt lão giả, khiến cho lão giả bay ra ngoài, hơn mười cái răng rơi rụng hết.
- Cậu…
Vu Viễn Mưu và những người còn lại đều kinh hãi. Thủ đoạn của Tần Mục rất đơn giản, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Đây chính là một Thần Vương, tuy đã tự phong tu vi nhưng cũng không dễ dàng bị đánh bại.
- Tôi nói cho các người biết, hãy buông tha cho ý niệm tham lam kia đi, đừng để hảo cảm của tôi đối với Vu tộc tan thành mây khói.
Vu Viễn Mưu quát:
- Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải có được cây Sinh Mệnh, không ai có thể ngăn cản.
- Vậy sao? Vậy thì ông cứ thử xem.
- Đợi một chút.
Vu Diễm có thể không quan tâm chết sống của người khác, nhưng dù sao Vu Viễn Mưu cũng là cha của cô. Cô không muốn nhìn thấy hai người đàn ông quan trọng nhất của mình đánh nhau.
- Phụ vương, trong ấn tượng của con, cha không phải là người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Rốt cuộc tại sao cha lại làm như vậy? Có thể nói nguyên nhân cho con biết không?
Ánh mắt Vu Viễn Mưu hiện lên sự do dự, lắc đầu nói:
- Con không cần biết. Cha chỉ có thể nói, cây Sinh Mệnh rất hữu dụng đối với Vu tộc ta, có thể giúp Vu tộc quật khởi trong thời gian ngắn.
- Chỉ vì Vu tộc quật khởi?
- Gần đúng như vậy.
- Vậy thì con có thể làm được. Cho dù con không làm được, có thêm Tần Mục, hai người tụi con cũng đủ giúp Vu tộc quật khởi.
Trên thực tế, điều này cũng không phải khoác lác. Với năng lực của Tần Mục, muốn giúp Vu tộc vượt qua được Thần tộc cũng không phải việc khó.
Nhưng Vu Viễn Mưu vẫn lắc đầu:
- Diễm, con nghĩ quá đơn giản rồi.
- Chẳng lẽ cha cho rằng chúng con không có năng lực?
- Các người có năng lực hay không, tạm thời chưa nói đến. Cho dù có, cũng không hoàn toàn cùng một khái niệm.
- Tại sao?
Vu Viễn Mưu suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nói ra
- Được, cha nói cho con biết, Vu tộc chúng ta có một vị cường giả tuyệt thế còn chưa chết. Nhưng cơ thể của người đó không được trọn vẹn, lại bị thương chưa khỏi hẳn. Hy vọng duy nhất chính là cây Sinh Mệnh.
- Vu tộc chúng ta còn có người này sao?
Vu Diễm nhớ tới lời Tần Mục cách đây không lâu. Hắn nói Vu tộc có khả năng còn che giấu cường giả, chỉ là cô không biết mà thôi.
Lúc đó cô còn không tin, nhưng bây giờ Vu Viễn Mưu đã chứng minh là đúng.
- Có, có một cường giả đạt đến một cảnh giới không ai tưởng tượng được. Trong thời kỳ viễn cổ, ông ấy đã từng dẫn đầu Vu tộc chinh chiến bốn phía, lưu lại uy danh hiển hách.
- Cảnh giới mà con không cách nào tưởng tượng?
Vu Diễm lắc đầu.
Tần Mục cũng mỉa mai:
- Có cảnh giới nào mà không thể tưởng tượng được chứ? Có mạnh cách mấy cũng chỉ là Tổ Thần mà thôi.
- Cái gì? Cậu…tại sao cậu lại biết có cảnh giới Tổ Thần?
Vu Viễn Mưu nghe xong, lập tức biến sắc.
Trong mắt người bình thường, Chí Tôn đã là cảnh giới ít nghe thấy rồi. Còn người đã nghe thấy cảnh giới Chí Tôn đều cho rằng đây đã là cảnh giới cao nhất.
Cảnh giới Tổ Thần, người biết lại càng giống như phượng mao lân giác.
Nếu là trước kia, Vu Diễm tất nhiên cũng chưa từng nghe qua cảnh giới Tổ Thần.
Nhưng sau thời gian ở Hỗn Độn giới, cô đã sớm biết phía trên Chí Tôn chính là Tổ Thần, thậm chí còn biết tên một số Tổ Thần cường đại trong truyền thuyết.
Vận Mệnh, Thời Không, Hỗn Độn, Luân Hồi, Tổ Long, Nghê Thường.
Cô đã nghe qua rất nhiều Tổ Thần, thậm chí còn gặp mặt trực tiếp một Tổ Thần, chính là Bạch Cốt bên trong mật cảnh thần bí.
Đương nhiên, không phải ai ở Hỗn Độn giới cũng biết cảnh giới Tổ Thần.
Trên thực tế, ở Hỗn Độn giới, cảnh giới Tổ Thần cũng chỉ là trong truyền thuyết, có rất ít người biết được.
Vu Diễm sở dĩ được tiếp xúc nhiều như vậy là vì cô đi theo Tần Mục.
- Phụ vương, cây Sinh Mệnh đã hòa cùng một thể với Vũ Mai. Cha bảo Vũ Mai đưa lại cây Sinh Mệnh để cứu vị tổ tiên kia, chẳng khác nào đem Vũ Mai đi hiến tế.
Vu Diễm nghiêm túc nhìn Vu Viễn Mưu:
- Phụ vương, nếu cây Sinh Mệnh nằm trên người con, cha cũng sẽ đem con hiến tế như chư vị tộc lão đã nói sao?
- Cái này…
Vu Viễn Mưu nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Con hiểu rồi.
Vu Diễm có chút ảm đạm. Mặc kệ Vu Viễn Mưu có lựa chọn như thế nào, ông cũng đều do dự.
Ông đang do dự có nên đem con gái của mình hiến tế hay không?
Loại chuyện này mà cũng do dự sao?
Lần đầu tiên Vu Diễm cảm giác được sự thất vọng và đau lòng.
- Diễm, cha…
- Phụ vương, không cần nói nữa, vị tổ tiên kia ở đâu, hãy dẫn chúng con đến đó.
Vu Viễn Mưu vội nói:
- Không được. Lệ khí của vị tổ tiên đó rất lớn. Trong lúc ngủ say, ngoại trừ cha và một số tộc lão có thể đến gần thì những người còn lại, đến sẽ chịu chết ngay, sẽ bị ông ấy hút hết máu mà chết.
Tần Mục nghe xong, không khỏi châm chọc:
- Như vậy chẳng phải là quái vật sao? Các người rõ ràng còn xem ông ta là tổ tông.
- Không được vu oan cho tổ tiên. Tổ tiên chỉ là bị cơn đau tra tấn, cần phát tiết mà thôi.
- Ngu muội, trong mắt ông ta, chỉ sợ các người chỉ là con sâu cái kiến. Cho dù các người có đoạt được cây Sinh Mệnh, giúp cho ông ta khôi phục, ông ta cũng chưa chắc cho các người chỗ tốt. Nói không chừng, các người nói một câu khiến ông ta mất hứng, ông ta sẽ diệt Vu tộc ngay.
- Không thể nào.
Tần Mục mặc kệ, quay sang nói với Vu Diễm:
- Chúng ta nên đến xem người đó như thế nào.
- Anh có thể tìm được vị trí của ông ta sao?
- Đương nhiên.
Với thần niệm cường đại của Tần Mục, chỉ cần hắn muốn, có thể bao phủ toàn bộ Vu tộc. Một con kiến cũng đừng hòng chạy thoát.
Thần thức Tần Mục kéo ra thật dài. Nhưng chỉ trong vòng mấy giây đã phát giác được sâu trong rừng Vu tộc có một chỗ kỳ lạ.
- Có chuyện gì à?
Vu Diễm hỏi.
- Hẳn là chỗ đó. Chúng ta đi xem đi.
- Vâng.
Vu Diễm gật đầu.
Thắt nút thì phải tìm người thắt mới có thể triệt để giải trừ vấn đề. Nói nhảm với đám người Vu tộc cũng chỉ làm vấn đề càng thêm phức tạp hơn mà thôi.
- Diễm, đừng…
Vu Viễn Mưu kinh hãi không thôi. Ông ta không tưởng tượng được tại sao Tần Mục lại tìm được nơi cư trú của tổ tiên. Chỉ cần nhắm mắt dùng thần thức thăm dò là được sao?
Quá khoa trương đi.
Nhưng bất kể thế nào, ông cũng đều không hy vọng Vu Diễm sẽ tiến vào nơi đó.
Vu Diễm không thể trơ mắt nhìn Vu Vũ Mai và cây Sinh Mệnh bị tổ tiên nuốt sạch. Nói không chừng sẽ còn đánh nhau với tổ tiên. Khi đó mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi.
- Phụ vương, cha đừng sợ. Chỉ cần tụi con ở đây, không có vấn đề nào mà giải quyết không được.
Vu Viễn Mưu giật mình. Bây giờ ông mới phát hiện con gái của mình đã thay đổi.
Vì một người đàn ông mà thay đổi.
- Diễm, con có biết ý nghĩa của Tổ Thần là như thế nào không? Cho dù thân hình bị tàn phá, thực lực mười không còn một, nhưng vẫn có thể giết chết Chí Tôn một cách dễ dàng.
- Con biết, nhưng cha cũng đừng coi thường người đàn ông của con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận