Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1367: Đưa cậu đi một nơi!

Thế nhưng dường như cô cố ý gây mâu thuẫn giữa Bạch Đế Tinh và tộc Hỗn Độn, tại sao lại thế?
-Các người đi đi!
Suy nghĩ một chút, Tần Mục phất tay về phía đám người còn lại của tộc Hỗn Độn.
Lúc này người của tộc Hỗn Độn mới kịp phản ứng, ánh mắt cả đám đầy vẻ hoảng sợ khi nhìn Tần Mục.
Mặc dù tên nam tử này ở đây bị hạn chế tu vi, thế nhưng trong Hỗn Độn giới, y là nhân vật vô địch chỉ đứng sau Thần Vương, y cứ thế ngã xuống ở chỗ này?
-Còn không đi?
Tần Mục lớn tiếng, giọng nói của hắn mang theo sự rét lạnh.
-Cậu…
Một người phụ nữ có vẻ không phục định nói gì đó có điều bị đồng bạn bên cạnh cản lại.
-Đi!
Không biết ai lên tiếng, bốn năm mươi người cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Mục rồi từ từ lui lại.
Tần Mục lười để ý tới bọn họ, hắn xoay người lại hỏi đám Hoàng tộc:
-Các người định đi ra ngoài hay tiếp tục ở lại đây?
-Đi ra ngoài, đi ra ngoài!
Mười mấy người trăm miệng một lời nói:
-Mong Tần thành chủ dẫn chúng tôi đi một đoạn đường.
-Đi thôi!
Tần Mục không nói nhiều, trực tiếp bay đi.
Thật ra thì khu vực Hắc Ám này không lớn lắm, chỉ có điều nhìn không thấy, thần thức cũng không vươn xa nên thường xuyên đi lạc, từ đó tạo thành cảm giác nơi này rộng lớn vô biên.
Có điều, Tần Mục từ từ hiểu rõ khu vực Hắc Ám. Hắn tới nơi này là vì Vu Diễm và Chiến Văn Vũ. Thế nhưng hai người này không có ở đây, tiếp tục ở lại chỗ này chỉ phí công, không bằng ra ngoải rồi nghĩ cách khác.
Ba ngày sau, Tần Mục mang theo mười mấy người trở lại cửa ra của khu vực Hắc Ám.
Cả đám người lộ vẻ kích động. Hành trình lần này mặc dù ngắn ngủi, thế nhưng đối vối bọn họ, hành trình này vô cùng nguy hiểm, họ còn sống cứ như đang nằm mơ vậy.
-Chờ một chút!
Ngay lúc này, Tần Mục đột nhiên nhíu mày bảo bọn họ ngừng lại.
-Sao vậy, Tần thành chủ?
-Người của tộc Hỗn Độn lại đuổi tới!
Mười mấy người tức giận nói:
-Đám người kia thật quá đáng, đã tha cho bọn họ một mạng, bọn họ lại không biết phải trái!
-Không biết phải trái cũng không sao, Gia Cát tiên sinh đã chết, nếu chúng tôi tay không trở về chỉ có con đường chết, cho nên, họ Tần kia, cậu không thể đi!
Có một giọng nói lạnh lùng từ trong bóng tối truyền ra.
Tần Mục thản nhiên hỏi:
-Các người có bản lãnh lưu tôi lại?
-Bọn này không muốn lưu cậu lại, bọn này muốn đưa cậu đi một nơi!
Vừa mới dứt lời, đột nhiên có một luồng sáng mạnh xuất hiện trong bóng tối vô hạn.
Đang vô cùng tối đột nhiên xuất hiện ánh sáng mạnh làm cho người khác không thể thích ứng, không ai có thể mở mắt nổi trước ánh sáng này.
-Khai thiên tích địa, rách!
Xoạt xoạt!
Bóng tối vô tận bí ánh sáng xét rách.
-Đây là Hỗn Độn Linh Bảo Hỗn Độn Châu!
Có một người Hoàng tộc kinh hãi lên tiếng.
Tần Mục nhíu mày.
Xoạt xoạt!
Xoạt xoạt!
Xoạt xoạt!
Xung quanh Tần Mục có bốn luồng sáng quét qua, không gian xung quanh hắn toàn bộ nứt ra cứ như hoàn toàn tách biệt với không gian này vậy.
Tần Mục không phải là người ngồi chờ chết, hắn trực tiếp dùng lực lượng mạnh mẽ, cưỡng ép xé tan bóng đêm định thoát khỏi sự khống chế của Hỗn Độn Châu.
-Cái gì, sao có thể…
Thấy Tần Mục biến mất khỏi Hỗn Độn Châu, trong bóng tối có một giọng nói chứa đầy sự khó tin vang lên.
-Đừng lo, mặc dù hắn thoát khỏi sự trói buộc của Hỗn Độn Châu, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ là không xuất hiện ở chỗ chúng ta chỉ định, hắn vẫn sẽ rơi vào Hỗn Độn giới.
-Chỉ cần tới Hỗn Độn giới, ngày tàn của hắn sẽ tới!
Hỗn Độn giới!
Hỗn Độn Châu không hỗ là Hỗn Độn Linh Bảo, dù là Tần Mục thoát khỏi trói buộc của nó, thế nhưng vẫn phải chịu ảnh hưởng không nhỏ. Lúc hắn xé rách không gian, không gian bị lực lượng của Hỗn Độn Châu ảnh hưởng nên đã thay đổi quỹ đạo đưa hắn tới Hỗn Độn giới.
-Xem ra sẽ phải gặp không ít phiền phức đây!
Tần Mục than thở, lắc đầu một cái, hắn biết mục đích những tên này đưa hắn tới Hỗn Độn giới.
Dường như tên nam tử tang thương bị giết kia có địa vị rất cao, tên này vừa chết, nếu bọn họ trở về một mình sẽ bị tuẫn tán theo tên nam tử kia.
Vì vậy bọn họ sử dụng Hỗn Độn Châu mang Tần Mục tới Hỗn Độn giới. Sau đó chỉ cần đem tin tức Tần Mục đang ở Hỗn Độn giới truyền ra, có lẽ toàn bộ Hỗn Độn giới sẽ tìm và đuổi giết hắn!
Sợ rằng chuyến đi Hỗn Độn giới này sẽ không thoải mái!
-Không biết Vu Diễm và Chiến Văn Vũ có ở đây không!
Trong khu vực Hắc Ám không có tung tích của hai người này, Tần Mục đoán chừng bọn họ đã tới Hỗn Độn giới. Cho nên hơi trầm tư một chút, hắn quyết định ở lại Hỗn Độn giới một thời gian để thử tìm hai người một lần.
Những tên tộc nhân tộc Hỗn Độn trong khu vực Hắc Ám chắc chắn không nhìn thấy rõ mặt của hắn. Thế nhưng có lẽ bọn họ có cách dựa vào hơi thở có thể tùy tiện phân biệt được có phải là người của tộc Hỗn Độn hay không.
Với người khác, có thể dựa vào hơi thở phân biệt một cách dễ dàng. Thế nhưng Tần Mục chỉ cần tỏa ra hơi thở Hỗn Độn trên người đồng thời thu lại những lực lượng khác hắn sẽ giống như đúc người của tộc Hỗn Độn, ai cũng không thể phân biệt được.
-Này, tên tiểu tử bên kia, một mình cậu ở đó làm gì?
Tần Mục vừa mới thu lại hơi thở xong lập tức có một giọng nói vang lên.
Có một nam một nữ từ cách đó không xa chạy tới, người này là môt thanh niên đẹp trai cao to, thiếu nữ thì xinh xắn ôn nhu, mặc một bộ quần áo màu đỏ nhìn hết sức dễ thương.
Người nói với Tần Mục chính là cô gái nhỏ này.
Tần Mục nhìn thiếu nữ vài lần, dù là vóc người hay cách ăn mặt đều giống hệt Tần Phỉ Phỉ làm cho Tần Mục chợt nhớ tới thành Thiên Mạc ở Bạch Đế Tinh.
Trước khi đi, Tần Phỉ Phỉ nói có lời muốn nói với hắn làm cho hắn rất thấp thỏm, đồng thời còn hứa là sẽ nhanh chóng trở về.
Thế nhưng, dường như còn phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa hắn mới có thể trở về, không biết các nàng có lo lắng không.
-Này, nói anh đó, sao lại vô lễ nhìn chằm chằm người ta vậy?
Khi Tần Mục đang thất thần, đôi nam nữ đã tới gần. Thiếu nữ áo đỏ có chút khó chịu với ánh mắt “si mê” của Tần Mục, có điều phần nhiều hơn là thẹn thùng, mặt cô lúc này đã xuất hiện chút hồng nhạt.
Tên thanh niên bên cạnh tức giận trong lòng, y không nhịn được mắng:
-Thu ánh mắt của anh lại, còn dám nhìn loạn, coi chừng tôi móc mắt anh ra đó!
-Sư huynh, sao huynh lại dữ vậy, y đâu có làm gì đâu!
Thiếu nữ áo hồng nói giúp Tần Mục một câu.
Tên thanh niên kia càng thêm tức giận, y âm trầm nói:
-Phù muội, hắn khinh nhờn em như vậy, em còn bảo vệ hắn?
-Làm gì có khinh nhờn, một mình hắn lưu lạc ở Địa Sát Sơn Mạch này chắc chắn là rất mê mang, rất đáng thương, không bàn chúng ta dẫn hắn ra ngoài?
Thiếu nữ áo đỏ không đồng ý, có vẻ lòng đồng tình của cô rất tràn lan.
-Cái gì, còn phải dẫn hắn theo?
Phản ứng của tên thanh niên này hết sức kịch liệt, y tức giận nói:
-Không được, thực lực của hai chúng ta ở nơi này chỉ vừa đủ để tự vệ, làm gì có sức thừa để giúp hắn!
-Sư huynh, Địa Sát Sơn Mạch này mặc dù có nguy hiểm, thế nhưng chúng ta sắp tới cửa ra rồi, chỉ cần vận may của chúng ta không quá kém sẽ không gặp Hoang Thú lợi hại nào!
-Không được, dù sao thì anh cũng không cho phép mang theo hắn!
Thanh niên tuyệt đối không đồng ý, không phải vì y nghĩ Tần Mục sẽ liên lụy y, y chỉ nghĩ: Phù muội là của riêng y, sao y có thể cho phép người đàn ông khác tới gần?
Mới vừa gặp mặt, Phù muội có vẻ như rất có thiện cảm với người này, nếu tiếp xúc thêm một thời gian nữa, có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?
Thiếu nữ áo đỏ có vẻ rất tức giận, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới tên thanh niên nữa, sau đó nở nụ cười ngọt ngào với Tần Mục, hỏi:
-Anh tên là gì?
Lúc này Tần Mục đã tỉnh táo lại.
Có điều, lòng hư vinh không phải là thứ không thể tiếp nhận, do có nguyên nhân Tần Phỉ Phỉ cho nên Tần Mục cũng có vẻ có thiện cảm với cô thiếu nữ này, cười trả lời:
-Tôi tên là Tần Mục!
-Ừ, tôi tên là Thượng Quan Phù!
Thiếu nữ áo đỏ có gương mặt rất tinh xảo, dung mạo không cách nào so với Tần Phỉ Phỉ thế nhưng vẫn có vài phần hấp dẫn. Đôi mắt đẹp của cô thiếu nữ lóe lên tia sáng kỳ lạ, ánh mắt tập trung trên người Tần Mục.
-Đúng rồi, thực lực của anh kém vậy sao lại tới Địa Sát Sơn Mạch một mình. Nơi này là chỗ đại hung, ngay cả tôi và sư huynh cũng chỉ có thể tự vệ!
Tần Mục không nói gì, trong đầu thầm nghĩ: thực lực của mình rất kém ư, dù sao thì đánh một trăm cô và sư huynh của cô cũng chẳng khó gì chứ nhỉ?
Với nhãn lực của Tần Mục, hắn có thể nhìn ra Thượng Quan Phù là Bán Thần tầng sáu, sư huynh của nàng khoảng chừng Bán Thần tầng tám.
Với tuổi tác của hai người, tu vi thế này quả thật không tệ, chỉ đứng sau cấp bậc Hoàng tử. Có điều cần phải xem là so với ai mới được.
Đồng thời, Tần Mục phát hiện hai vấn đề.
Đầu tiên, thật ra thì ngoài hơi thở trong việc tu luyện ra, tộc Hỗn Độn và Nhân Tộc không có gì khác nhau.
Thứ hai, quy tắc ở Hỗn Độn giới còn hoàn chỉnh hơn Bạch Đế Tinh, có lẽ sự áp chế của Thiên Đạo ở nơi này nhỏ hơn rất nhiều, Thần cảnh không cần phải tự phong ấn tu vi của mình.
Đương nhiên, những điều này không có nghĩa tộc Hỗn Độn lợi hại hơn trăm tộc ở Bạch Đế Tinh.
Bởi vì người của tộc Hỗn Độn tới Bạch Đế Tinh cũng phải tuân thủ quy tắc ở đó, không thể không tạm thời áp chế tu vi của mình lại.
Một bên đã quen với việc phong ấn tu vi của mình, bên còn lại chỉ tạm thời áp chế tu vi, hai bên đánh nhau, sợ rằng Bạch Đế Tinh sẽ chiếm ưu thế lớn hơn!
-Tôi đi đi lại lại thế là đi lạc tới chỗ này, cũng không biết chỗ này là Địa Sát Sơn Mạch.
Tần Mục tùy tiện nói láo một câu.
Tên thanh niên kia chán ghét nhíu mày, mới nghe thôi y đã biết Tần Mục nói nhảm.
Có điều, Thượng Quan Phù lại “xùy” một tiếng rồi mỉm cười nói:
-Anh quá không cẩn thận rồi đó, vậy mà cũng có thể lạc đường, Địa Sát Sơn Mạch không phải là chỗ có thể ở lâu, anh theo chúng tôi ra ngoài chứ?
Tần Mục cười khổ. Hắn không biết thiếu nữ này thật sự đơn thuần hay là đã nhìn thấu nhưng không vạch trần hắn.
-Vậy thì cảm ơn Thượng Quan cô nương!
Thượng Quan Phù liếc mắt nhìn Tần Mục, nói:
-Kêu gì mà nghe cứ như xa lạ vậy, gọi tôi là Tiểu Phù hay Phù nhi là được!
-Phù muội, em đừng có quá mức như vậy?
Tên thanh niên không chịu đựng nổi nữa, tức giận hỏi:
-Chẳng lẽ em không có chút nào quan tâm tới cảm nhận của anh?
Thượng Quan Phù có vẻ không phải là không quan tâm tới cái nhìn của tên thanh niên, thấy y có chút tức giận cho nên nàng hơi thu liễm lại, có điều vẫn nói ngoài miệng một câu:
-Chỉ là một cách xưng hô thôi mà, làm gì dữ vậy.
Ngày thường, tên thanh niên này xem Thượng Quan Phù là báu vật, cầm trong tay còn sợ có thay đổi. Cho nên cho dù là đang rất giận y cũng không trút giận lên người Thượng Quan Phù.
Vì vậy, rất tự nhiên, ánh mắt của y nhìn Tần Mục càng thêm âm u.
Nhưng mà lại nói, hắn có thiện cảm với Thượng Quan Phù hoàn toàn là vì Tần Phỉ Phỉ. Thượng Quan Phù này hình như lại có thiện cảm với hắn hơn, chẳng lẽ chỉ bởi vì trước đó hắn nhìn cô đến thất thần, nên khiến cho cảm giác hư vinh của cô tăng cao sao?
Nói thật, với dung mạo của Thượng Quan Phù, người quay đầu nhìn trộm cô không ít. Chẳng lẽ ai ái mộ cô, cô cũng đều như thế sao?
- Được rồi được rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi, không được chậm trễ!
Thượng Quan Phù cũng ý thức được động tác nhỏ của thanh niên, cô không muốn để hai người cãi nhau.
Theo như Tần Mục thấy, Thượng Quan Phù và thanh niên này cho dù không phải tình nhân thì đại khái cũng không khác là mấy, quan hệ giữa hai người có một nền tảng tình cảm nhất định.
Chỉ là hình như Thượng Quan Phù vẫn chưa thu hồi tâm tư, dường như vẫn chưa chịu cam lòng treo cổ trên một cái cây, hữu ý vô ý vẫn đang tìm cho mình đối tượng thích hợp hơn.
Nếu như là người con gái khác thì loại tính cách này, Tần Mục sẽ cảm thấy vô cùng phản cảm.
Nhưng thiện cảm của Tần Mục đối với Thượng Quan Phù, giống như cảm giác nhìn thấy hình bóng Tần Phủ Phỉ từ trên người Thượng Quan Phù.
Trên đường đi, để tránh thái độ thù địch của thanh niên, vô duyên chọc phải phiền toái, Tần Mục không hề chủ động bắt chuyện với Thượng Quan Phù
Chỉ là Thượng Quan Phù lại không để cho hắn toại nguyện, thân thiết hỏi thăm:
-Đúng rồi Tần Mục, anh là người ở đâu? Bái sư chỗ nào?
Tần Mục tùy ý nói:
-Tôi xuất thân từ một môn phái nhỏ, sau này chỉ có một mình du đãng, coi như là tán tu đi!
- Tán tu sao?
Thượng Quan Phù nói nhỏ, ánh mắt thắt vọng chợt lóe lên.
Thần sắc của thanh niên đi bên cạnh dừng lại một chút, nhìn về phía Tần Mục, mang theo sự khinh thường.
Một tán tu xuất thân từ một môn phái nhỏ, có tư cách gì xứng với Phù muội, có tư cách gì tranh Phù muội với gã chứ?
Nếu như đã gặp người hay nói, Tần Mục cũng tùy ý hỏi một câu:
-Địa Sát Sơn Mạch là nơi hung hiểm, các cô đến chỗ này làm gì?
Mặc dù Thượng Quan Phù vô cùng thất vọng với xuất thân của Tần Mục, nhưng tựa hồ vẫn chưa mất đi hứng thú với Tần Mục, rất nhiệt tình nói:
-Chúng tôi đến xem lễ!
- Xem lễ?
- Ừ! Chúng tôi đến từ Thiên Xà Cung. Mấy ngày gần đây Thiên Xà Cung của chúng tôi có một đệ tử muốn tiếp nhận truyền thừa của Thiên Xà Viễn Cổ ở Địa Sát Sơn Mạch!
Thượng Quan Phù nhắc đến Thiên Xà Cung, trong giọng nói mang theo một tia ngạo nghễ. Về phần nói đến Thiên Xà Viễn Cổ, thần sắc càng tràn đầy mơ ước và kính ngưỡng vô hạn.
-Thiên Xà Viễn Cổ?
Tần Mục thoáng kinh ngạc.
- Đồ nhà quê! Thiên Xà Viễn Cổ là thánh thú đồ đằng của Thiên Xà Cung chúng tôi, vũ trụ sơ khai, chư thiên vạn giới chinh chiến, Thiên Xà Viễn Cổ từng đại sát tứ phương, ngạo mạn vô cùng!
Thanh niên trào phúng nói, mặc dù đến từ môn phái nhỏ, nhưng cũng không thể không nghe nói đến Thiên Xà Cung, lại càng không thể không nghe nói đến Thiên Xà Viễn Cổ chứ?
-Sư huynh, anh đừng nói chuyện hà khắc như thế mà. Tần Mục xuất thân từ môn phái nhỏ, bây giờ đã trở thành tán tu, kiến thức có hạn.
Thượng Quan Phù bất mãn nhìn chằm chằm thanh niên, lập tức kiên nhẫn nói với Tần Mục:
-Thanh Xà Viễn Cổ là thần thú có cùng một cấp bậc với Tổ Long và Phượng Hoàng!
- Tổ Long, Phượng Hoàng!
Mắt Tần Mục lóe sáng, dường như đã hiểu được một chút về Hỗn Độn Tộc.
Hỗn Độn Tộc thực ra chính là đời sau của đám sinh linh sớm nhất của vũ trụ sơ khai kia, có thể nói so với Bạch Đế Tinh thì có lịch sử lâu đời hơn nhiều, được xem như là nguyên quán của Bách Tộc Bạch Đế Tinh.
Ví dụ như Kim Long, khẳng định là thuộc về Long Tộc Bạch Đế Tinh kia, nhưng căn bản lại không có lịch sử của Tổ Long, bởi vì Tổ Long chỉ từng xuất hiện ở Hỗn Độn Tộc. Long Tộc của Bạch Đế Tinh coi như là một chi nhánh tách ra của Hỗn Độn Tộc.
Đương nhiên, cũng chỉ là nguyên quán mà thôi. Tổ tông của những sinh linh kia như Tổ Long, Nhân Hoàng, Phượng Hoàng, Thiên Xà Viễn Cổ… Đại khái đều đã biến mất trên đời này, chỉ để lại đạo chính thống và truyền thừa.
Bối phận Bách Tộc Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn Tộc hẳn là ngang hàng. Nhưng mà khả năng là có mối quan hệ huyết thống với nhau, hoặc là đến từ cùng một chi.
-Nghiệp chướng!
Tần Mục không rõ tại sao hai thế giới này lại muốn đánh nhau.
-Ặc… Tần Mục, anh vừa nói gì vậy?
Thượng Quan Phù nghi hoặc nhìn về phía Tần Mục.
- Không có gì, chỉ là nghĩ đến vài chuyện thôi.
- À!
Thượng Quan Phù cũng không truy hỏi, lại hỏi tiếp:
- Tần Mục, anh có biết người tiếp nhận truyền thừa kia là ai không?
- Tôi nghĩ có lẽ là thánh nữ của Thiên Xà Cung.
- Không, anh đoán sai rồi!
Thượng Quan Phù lắc đầu.
- Không phải lúc nãy cô mới nói là đệ tử Thiên Xà Cung sao?
- Đúng! Cô ấy là đệ tử của Thiên Xà Cung, nhưng mà lại không phải thánh nữ.
Thượng Quan Phù hâm mộ nói:
- Vốn dĩ cô ấy không phải là người của Thiên Xà Cung chúng tôi, thậm chí không phải là người của Hỗn Độn giới, mà hai năm trước, được một tu sĩ cường đại đưa tới.
- Tu sĩ kia nói cô ấy có duyên với Thiên Xà Cung chúng tôi, bảo Thiên Xà Cung chúng tôi bồi dưỡng thật tốt. Mới đầu Thiên Xà Cung khẳng định không thèm ngó tới, cho rằng tu sĩ kia đang vũ nhục danh dự của Thiên Xà Cung chúng tôi, liền đánh nhau với hắn.
- Sau đó thì sao?
Tần Mục cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ.
- Cung chủ của chúng tôi thua, hơn nữa còn thua thảm bại.
Tần Mục như có điều suy nghĩ. Cung chủ Thiên Xà Cung ít nhiều gì cũng là cấp bậc Thần Vương, trên đời này, có mấy người có thể đánh bại hắn dễ dàng như thế chứ?
- Sau khi cung chủ thất bại liền sinh ra cảm giác kính sợ, vì vậy liền giữ lại cô gái hắn mang đến, từ từ quan sát, lại phát hiện kinh người. Thanh Xà Viễn Cổ mà ngay cả thánh nữ cũng không thức tỉnh được, lại thức tỉnh vì cô ấy.
Tần Mục giật mình, thì ra chuyện là như vậy, cho nên mới có nghi thức truyền thừa ở Địa Sát Sơn Mạch ngày hôm nay.
- Nghi thức truyền thừa kia đã xong chưa?
Tần Mục vô ý thức nhìn về nơi sâu thẳm ở Địa Sát Thiên Mạch một cái.
- Chưa!
Thượng Quan Phù mang theo một tia xấu hổ:
- Thực ra trừ thánh nữ ra, những người từ Thần Cảnh trở xuống đều không có tư cách đi xem, bởi vì nó quá nguy hiểm.
- À, thì ra là mấy người lén chạy qua đây, bị phát hiện, lại bị điều trở về đúng không?
Tần Mục cười nhạt.
- Chúng tôi chỉ là quá hiếu kỳ, muốn nhìn thử xem Thiên Xà Viễn Cổ trong truyền thuyết mà thôi.
...
Trên đường đi, Tần Mục và Thượng Quan Phù hàn huyên không ít. Mà sư huynh Thượng Quan Phù thì một mực rầu rĩ, tâm tình khó chịu đến cực điểm.
Nửa ngày sau, ba người đi ra khỏi Địa Sát Sơn Mạch, tới một tòa thành cổ ở gần đó.
- Sư muội, hay là chúng ta về thẳng Thiên Xà Cung đi?
Thanh niên thúc giục, không muốn để cho Thượng Quan Phù và Tần Mục có cơ hội nói chuyện nữa.
Thượng Quan Phù nhìn Tần Mục một cái, hỏi:
- Tần Mục, anh tính đi đâu?
- Dù sao tôi cũng lưu lạc chân trời, tạm thời ở chỗ này trước đã.
Thượng Quan Phù gật đầu nói:
- Ừm, thế thì chúng tôi cũng ở đây.
- Sư muội, em…
- Sư huynh, gấp gì mà. Chúng ta có thể ở đây đợi người Thiên Xà Cung hoàn thành nghi thức, rồi cùng quay về được mà.
Thanh niên bất đắc dĩ, không tìm được ra lí do phản bác.
Sau khi Tần Muc tìm một phòng khách sạn liền tuyên bố có chút giác ngộ, muốn bế quan, sau đó liền khóa trái cửa phòng lại.
Tần Mục xác định đã vô ý chia rẽ đôi tình nhân. Hắn chỉ tìm bóng dáng Tần Phỉ Phỉ trên người Thượng Quan Phù mà thôi, còn đối với cô ta, không hề có một chút hứng thú nào.
Thời gian ba ngày, thoáng cái đã trôi qua.
Ba ngày này Tần Mục đi mua vài quyển sách lịch sử về Hỗn Độn Giới, đại khái cũng đã hiểu được thế giới này.
Đương nhiên, quá trình này khẳng định rất nhàm chán.
Đột nhiên, tâm thần hắn khẽ động, dường như cảm nhận được khí tức gì đó, trong nháy mắt biến mất khỏi gian phòng, xuất hiện bên ngoài khách sạn.
Đứng ở chỗ này, phóng mắt nhìn về phía Địa Sát Sơn Mạch, ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, mày nhăn lại.
Rất nhanh, thần sắc hắn đại biến, không nhịn được thất thanh nói:
- Bát Kỳ Đại Xà!
Thảo nào với tâm cảnh của Tần Mục đều sẽ phản ứng như vậy. Thứ này ở Trái đất đã có truyền thuyết, hay là thần thú truyền thuyết của Đông Doanh, Tần mục cũng đã từng quen biết với nó.
Đương nhiên, khi đó Bát Kỳ Đại Xà chỉ là một đám tàn hồn bị phong ấn ở trong Thảo Trĩ Kiếm, hơn nữa Thảo Trĩ Kiếm kia cũng chỉ là một thứ đồ nhái.
Xoẹt xoẹt!
Ở một khoảng trời nơi phía xa, đột nhiên sấm sét vang dội, mây đen bao phủ, gió lạnh rít gào, từng trận cuồng phong cuốn tung bốn phía, mặc dù ở trong thành cổ, nhưng cũng đều cảm thấy sức mạnh công kích vô biên.
Động tĩnh dị thường khủng bố như vậy, đương nhiên sẽ đánh động đến cao thủ trong thành cổ, mọi người đều nhao nhao bay ra.
Rất nhanh, Thượng Quan Phù cùng sư huynh của cô bay ra.
- Trời ơi! Đây là Thiên Xà Viễn Cổ trong truyền thuyết sao? Mạnh quá!
Hai người Thượng Quan Phù sợ hãi cảm thán, mơ hồ lại mang theo chút tự hào.
Đây chính là truyền thừa của Thiên Xà Cung bọn họ.
- Chả trách cung chủ lại không cho chúng ta tới gần, uy lực thế này, không có tu vi Thần Cảnh, căn bản không thể nào chịu nổi.
Thượng Quan Phù chú ý tới Tần Mục ở cách đó không xa, vui vẻ đi qua chào hỏi, nói:
- Tần Mục, anh xuất quan rồi? Có thu hoạch gì không?
Tần Mục gật đầu nói:
- Ừ, ba ngày nay đã có chút đột phá.
Thanh Niên lập tức khinh bỉ nói:
- Ba ngày thì có thể đột phát cái gì? Bình thường tôi bế quan, thời gian ngắn nhất cũng phải hơn một năm.
Theo như gã nghĩ, thực lực càng mạnh, muốn đột phá càng không dễ dàng gì. Đến loại bán Thần Cảnh này của gã, muốn đột phá dù chỉ một chút thì ít nhất cũng cần có nửa năm.
Tần Mục nói ba ngày hắn đã có thể đột phá được, cho thấy thực lực của hắn quá thấp. Dù sao thực lực quá thấp, đột phá mới vô cùng nhẹ nhàng, không cần quá nhiều thời gian.
- Sư huynh, người ta là tán tu, thứ nhất không có nguyên liệu, thứ hai lại không có nhân mạch, cho dù tu vi không cao, anh cũng không nên xem thường anh ấy.
Thượng Quan Phù lại biện hộ thay cho Tần Mục một lần nữa, hết sức bất mãn với thanh niên.
Một lần có thể nhịn, hai lần có thể nhịn, nhưng phiền muộn liên tiếp thế này khiến cho Thanh niên không thể nhịn được nữa. Lúc này hắn liền không nhịn được bạo phát, quát Thượng Quan Phù :
- Sư muội, rốt cuộc trong lòng em anh là cái gì? Vì sao chỉ vì một tên xa lạ mới gặp vài lần, em lại năm lần bảy lượt trách anh?
Thượng Quan Phù bị dọa một trận, hiển nhiên là không ngờ tới thanh niên lại phản ứng như thế.
- Sư huynh, em không có ý trách anh, em chỉ…
- Chỉ là cái gì? Tình cảm của anh với em, chẳng lẽ em còn không biết sao?
Thanh niên lạnh lùng nhìn Tần Mục, nói:
- Cho dù em không thích anh thì hắn có điểm gì xứng với em?
Thượng Quan Phù không biết tại vị sư huynh bình thường vẫn nghe cô răm rắp lại tự nhiên bùng cháy như thế, cũng có chút tức giận.
- Sư huynh, anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Em không thích anh, mà em và Tần Mục chỉ là nói chuyện hợp mà thôi, có liên quan gì đến chuyện xứng hay không xứng chứ? Anh đừng có cố tình gây sự như thế được không?
- Anh cố tình gây sự?
Thanh niên tức giận cười:
- Cũng tốt, anh đây sẽ cố tình gây sự thật một lần. Anh nhìn hắn không thuận mắt đấy, không cho phép em có bất kỳ quan hệ gì vói hắn, thì sao nào?
- Anh dựa vào cái gì mà quản em?
- Anh không có tư cách quản em sao?
Thanh Niên giễu cợt nói:
- Nói cách khác là em muốn ở cùng hắn, thì anh chính là một kẻ dư thừa à?
- Em không nói như thế!
Thượng Quan Phù nhếch miệng
- Thượng Quan Phù, em còn tưởng rằng anh đang đùa với em sao?
Thanh niên thấy thấy thái độ này của Thượng Quan Phù, hét lớn:
- Bây giờ anh sẽ về Thiên Xà Cung, em cứ tiếp tục ở lại với hắn đi, sau này hai chúng ta là người xa lạ, không liên quan gì đến nhau nữa.
Thượng Quan phù nghe vậy, thần sắc lập tức thay đổi. Cô cảm thấy lần này của thanh niên là thật.
- Sư huynh, em….
- Hừ!
Thanh niên căn bản không đợi cô nói xong, trực tiếp biến thành một đường sáng, bay đi mất.
- Sư huynh, chờ em một chút!
Thượng Quan Phù không quản những việc khác nữa, vội vàng đuổi theo. Cô thực sự có chút luống cuống.
Tần Mục nhìn về hướng hai người biến mất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Không thể không nói, sư huynh của Thượng Quan Phù vẫn còn có vài phần tâm kế, một chiêu này vừa ra đã đạt được hiệu quả sau này.
Gã đã cảm giác được thái độ không tầm thường của Thượng Quan Phù đối với Tần Mục, nếu như tiếp tục để hai người tiếp xúc, chỉ sợ gã sẽ thực sự mất đi Thượng Quan Phù.
Mà biện pháp duy nhất là chỉ có thể giải quyết dứt khoát. Thừa dịp bây giờ Thượng Quan Phù và Tần Mục chỉ là giai đoạn tìm hiểu, triệt để cắt đứt quan hệ của hai người.
Cho nên gã ra một chiêu độc, ép Thượng Quan Phù ra quyết định.
Mặc dù Thượng Quan Phù vẫn còn chưa hồi tâm, chưa hoàn toàn coi thanh niên là người yêu của cô, nhưng mà không nghi ngờ là cô cũng có tình cảm với gã. Loại tình cảnh này, căn bản không thể không lựa chọn, chỉ có thể từ bỏ Tần Mục, đuổi theo sư huynh mình.
- Ôi, vẫn nên đi vào xem chút đi!
Vốn dĩ Tần Mụcc muốn hỏi thăm Thượng Quan Phù chút ít về Thiên Xà Cung, nhưng bây giờ bọn họ đi rồi, hắn chỉ có hể tự mình đi vào xem thử vậy.
Dựa vào tốc độ của Tần Mục, toàn lực phi hành, rất nhanh liền vọt vào sâu trong Địa Sát Sơn Mạch, đi tới trước nơi bộc phát ra sức mạnh của Bát Kỳ Đại Xà.
Nhưng lại khiến cho hắn thoáng tiếc nuối chính là, hình như nghi thức đã kết thúc rồi, ở đây trống không, một người cũng không thấy.
- Ồ! Không đúng!
Đột nhiên thần sắc Tần Mục khẽ động, trong lòng có chút cảnh giác.
Mà đúng lúc này, trên mặt đất bỗng dưng nứt ra, hơn mười chùm ánh sáng quấn thành một vòng tròn, phóng lên trời, vây quanh Tần Mục.
-Giết!
Bốn đạo nhân ảnh hiện ra trên không trung, đứng ở bốn phương tám hướng, đồng thời ra tay với Tần Mục, hơn nữa vừa ra tay chính là chiêu thức mạnh vô cùng, ẩn chứa sát ý khủng bố.
Tần Mục vừa nhìn đã hiểu, trong bốn người thì có ba người là Thần Cảnh Đỉnh Phong, còn một người lại là Thần Vương, chắc chắn là cung chủ Thiên Xà Cung.
Oanh!
Bốn luồng sát khí trong nháy mắt lao tới, va chạm với chỗ Tần Mục đứng, ầm ầm muốn nổ tung lên.
- Chết rồi sao?
Bốn người tụ họp vào một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trung tâm đã nổ tung kia.
- Nằm mơ!
Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến, lại khiến cho sắc mặt bốn người đại biến, như gặp đại địch.
Nhưng bọn họ chỉ thấy một cái bóng thấp thoáng chợt nhoáng lên trước mắt.
Ầm!
Bốn người đồng thời bị một cỗ sức mạnh tấn công, thân thể lao về bốn phương tám hướng.
Ba gã Thần Cảnh Đỉnh Phong kia rơi vào trong rừng cây gần đó, mà tên Thần Vương kia thì miễn cưỡng ổn định thân hình đứng cách đó không xa, kinh hãi nhìn chằm chằm Tần Mục.
Từ lúc nào mà Hỗn Độn Giới lại xuất hiện một vị thiên tài cường đại như thế? Trước đó bốn người họ liên thủ tấn công, hẳn là không hề có góc chết, tránh cũng không thể tránh được. Vậy mà người này hết lần này đến lần khác lại tránh được.
Mà bây giờ càng không hợp thói thường, hắn lại chỉ bằng một chiêu thức đơn giản như thế đã quét sạch bốn người bọn họ, ngay cả ra chiêu cũng không nhìn rõ.
- Tôi và các ông không oán không thù, vì sao đột nhiên tấn công tôi?
Tần Mục chấn vất, trong lòng lại rất nghi hoặc chẳng lẽ khí tức của hắn bị lộ, bị người khác nhận ra rồi?
Không phải chứ?
- Cái này…
Cường giả Thần Vương do dự một chút.
Xoẹt xoẹt!
Đúng lúc này, một đường mũi nhọn hiện lên, lao từ phía dưới lên đâm về phía Tần Mục.
Thanh kiếm này mặc dù không mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, lại tựa hồ như quyết tiến không lùi, cứng rắn vô cùng, chỉ cần là đồ vật bị nó đụng vào, đều sẽ bị chặt đứt giống như đậu phụ.
Tần Mục nhẹ nghiêng người, linh hoạt tránh khỏi mũi nhọn này, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ cầm thanh kiếm phát sáng trong tay.
Thiếu nữ mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, dáng người hoàn mỹ xinh xắn lanh lợi, che mặt, không nhìn rõ diện mạo, nhưng mà nhìn hình dáng, thì có lẽ tuổi chưa đến hai mươi.
Đồng thời, trên người thiếu nữ mặc đồ đen toát ra một loại khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thần thánh, cả người bao quanh một tần sương mù, giả giả thật thật, giống như trong mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận