Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 156: Chém dưa thái rau!

Tần Mục chau mày, nhìn họ rồi nói:
- Ai cho các người chen miệng vào đấy, cút về doanh trại của các người đi.
- Anh nói cái gì?
Sắc mặt mấy người trong số đó lập tức cau lại.
- Tôi bảo các người cút, không hiểu à?
Tần Mục đứng dậy.
Những người đàn ông đó tưởng Tần Mục muốn ra tay. Họ không hề sợ hãi, mà còn khinh thường.
- Ngày nào chúng tôi tập luyện xong cũng đến đây hoạt động. Dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi.
Có người tranh nói.
- Tôi là huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, tôi muốn dùng chỗ này, chẳng lẽ không được?
- Nếu là huấn luyện viên chính quy thì đương nhiên là dược. Nhưng tên tiểu tử vào luồn lách cửa sau như anh thì có tư cách quái gì?
Câu này có ý đồ rất rõ, chúng muốn sỉ vả Tần Mục và gây khó dễ.
Tần Mục cười lạnh nói:
- Tiền Kế Hùng bảo các người đến đây à?
Có vài người mắt lóe lên chút hoảng loạn, nhưng lại bình tĩnh ngay:
- Việc này liên quan gì đến tổ trưởng Tiền. Chúng tôi coi thường loại học sinh cấp ba như anh. Dựa vào đâu mà làm được đến huấn luyện viên tổ Thần Ưng chứ. Chẳng lẽ anh là họ hàng với tổ trưởng Lý?
- Các người muốn biết dựa vào đâu à?
Tần Mục bước về phía họ.
Một người đàn ông áo ngụy trang trong số đó cũng hống hách bước ra, nhìn Tần Mục nói:
- Muốn trở thành huấn luyện viên của tổ Thần Ưng, ít nhất phải có thực lực cấp Tinh Anh…
Bốp!
Người đàn ông còn chưa dứt lời, cả người đã bay ra ngoài.
- Đến gây sự chứ gì. Nói lắm thế để làm gì. Ra tay luôn đi!
Có lẽ vì Trần Minh rời đi khiến Tần Mục hơi tức giận, muốn tìm chỗ để xả.
Đám người ngớ ra, rồi giận dữ nói:
- Anh ra tay trước đấy nhé, đừng trách bọn tôi. Cùng lên đi.
Mười mấy người vây lấy Tần Mục. Từ nhỏ họ đã được huấn luyện, cơ thể rất rắn rỏi và cường tráng. Tần Mục so với họ trông rất nhỏ, không bì được.
Nhưng to lớn trước mặt Tần Mục cũng có ưu thế gì?
- Đám tạp binh như các người mà cũng dám tự xưng là bộ đội đặc chủng. Đồn ra ngoài chỉ khiến người khác chê cười thôi.
Tần Mục cười, bước ra một bước, xuất hiện trước mặt một người đàn ông cao lớn, đánh ra một chưởng.
Rắc!
Tiếng xương gãy rất chói tai, người đàn ông cao hơn Tần Mục một cái đầu ngã ra trên đất, lăn lộn kêu đau, trông rất thê thảm.
Những người này mỗi ngày đều trải nghiệm những cuộc huấn luyện thực chiến bên ngoài vô cùng tàn khốc. Bị thương đối với họ là chuyện không thể tránh khỏi. Trong những lần tập huấn như thế, mức độ rắn rỏi của cơ thể cũng đạt đến mức độ kinh người.
Nhưng Tần Mục mới đập nhẽ một cái, cơ thể cường tráng đó liền đổ ầm xuống đất giống như một công trình kém chất lượng rồi rên rỉ trong đau đớn.
Những người còn lại đều thất thần trong chớp mắt. Nhưng Tần Mục không cho họ thời gian để than thở hay hối hận.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Bóng người bay tán loạn, Tần Mục như đang chém dưa thái rau vấy. Mười mấy người đàn ông cường tráng đều bị thương với mức độ nặng nhẹ không giống nhau trong thời gian chưa đầy 1 phút, ngã hết ra đất.
Ninh Vi Vi, Đới Đình Đình và những người khác đều ngớ ra. Họ biết rằng Tần Mục rất mạnh, từ những biểu hiện trong phòng quyền anh hạng nặng hôm qua đã có thể nhận ra điều đó.
Nhưng hôm qua họ chỉ nhìn thấy một loạt số liệu, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không thể chấn động như cảnh họ nhìn thấy tận mắt giờ đây.
Mười mấy người này đều không phải người thường, họ đều là người được chọn lựa kỹ càng, sát hạch nhiều lần, mới vào được tổ Thần Ưng.
Một đám người như vậy mà trước mặt Tần Mục lại trở thành như cá nằm trên thớt, để hắn muốn làm gì thì làm.
Nếu nói là một trận chiến, thì thà nói đây là một cuộc tàn sát đơn phương!
- Tần Mục, dừng tay lại cho tôi!
Đúng lúc này, Tiền Kế Hùng và ba người huấn luyện viên chạy vội vàng từ trên tầng tòa nhà số 1 đến.
Thật ra, lúc này Tần Mục đã dừng tay từ lâu rồi. Bởi lẽ trên sân giờ chỉ còn một mình hắn đứng, mười mấy người kia đều đang lăn lộn trên nền đất, không bò dậy được.
Tần Mục quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tiền Kế Hùng. Tiền Kế Hùng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Mục, người run lên.
Tiền Kế Hùng biết về việc của Hoshino, nhưng y chưa bao giờ cho rằng một mình Tần Mục có thể đánh bại được Hoshino.
Dù sao thì đó cũng là Ninja của Đông Doanh, ngoài mấy người tổ trưởng và Ưng Vương của tổ Thần Ưng, không ai một mình mà bắt được cô ta!
Tiền Kế Hùng và Lý Sâm không hợp nhau. Tần Mục là người Lý Sâm dẫn vào, đương nhiên y phải tìm cách gây khó dễ, thậm chí đuổi Tần Mục đi.
Vì thế mới có trò vui ngày hôm nay.
Nhưng Tiền Kế Hùng không ngờ được rằng, thực lực của Tần Mục khủng khiếp đến vậy. Vừa rồi ở trên tầng, y nhìn thấy Tần Mục ra tay trước, đã chạy vội xuống ngay.
Chỉ trong chưa đầy một phút từ khi y chạy xuống, mà trận đấu đã kết thúc. Khi y ra khỏi cầu tháng, chỉ nhìn thấy đám người nằm la liệt trên nền đất.
Thế là thế nào?
- Tổ trưởng Tiền, trùng hợp thật!
Tần Mục điềm đạm nói.
Tiền Kế Hùng cố nén sự sợ hãi khó hiểu, tức giận chất vấn:
- Tần Mục, cậu đã làm gì, là một huấn luyện viên mà cậu lại vô cớ đánh học viên ư?
- Sao anh biết là tôi vô cớ, nhỡ đâu họ đến gây sự thì sao?
- Đừng nói bừa. Vừa nãy tôi đứng ở kia và nhìn thấy rồi, cậu ra tay trước!
Hai huấn luyện viên phía sau Tiền Kế Hùng cũng đứng ra nói:
- Tần Mục, cậu cậy có tổ trưởng Lý đứng sau, không coi chúng tôi ra gì, đánh học viên, hủy hoại thanh danh của tổ Thần Ưng chúng tôi, không xứng đáng làm huấn luyện viên!
- Ha ha, các anh hát kịch chán như vậy, tôi còn chẳng buồn vạch mặt các anh!
Tần Mục nhún vai:
- Tôi đánh người đấy, các anh muốn làm gì?
Tần Mục thấy rất bình thường, dù sao thì do Lý Sâm cứ ép hắn làm huấn luyện viên, chứ hắn cũng chẳng thấy tổ Thần Ưng có gì hấp dẫn.
- Tổ trưởng Tiền, vừa rồi chúng tôi ở ngay tại đây. Họ cố ý khiêu khích huấn luyện viên của chúng tôi trước.
Đới Đình Đình đứng ra nói.
- Đúng, họ nói phải kiểm chứng thực lực của huấn luyện viên, cuối cùng tự rước họa vào thân, không thể trách huấn luyện viên được!
Những người khác cũng nói đỡ cho Tần Mục.
Tiền Kế Hùng đã gặp khó khăn. Dù thực lực của Tần Mục lớn cỡ nào, y cũng không sợ. Nhưng những con cháu nhà gia tộc có bối cảnh lớn này, y không tiện đắc tội.
Đưa mắt với viên huấn luyện viên bên cạnh, người đó hiểu ý, đứng ra nói:
- Những người này đều là học viên của tôi. Tôi tin họ không cố ý khiêu khích huấn luyện viên Tân. Huống hồ huấn luyện viên Tần quá trẻ, được làm huấn luyện viên tổ Thần Ưng, bị người khác chỉ trích cũng là điều dễ hiểu.
- Vậy thì giờ các ông cũng nhìn thấy rồi đấy. Thực lực của huấn luyện viên Tần thừa sức để đảm nhận vị trí này.
Đới Đình Đình bảo vệ Tần Mục.
- Với một huấn luyện viên đạt chuẩn, thực lực của bản thân chỉ là một phía, điều quan trọng hơn nữa là người đó phải dạy được cho người khác.
- Nói hay lắm!
Tiền Kế Hùng nhân lúc này, hừ lạnh nói:
- Không ai nghi ngờ gì về thực lực của huấn luyện viên Tần, nhưng khả năng dạy của cậu ấy…Tôi nhớ hôm qua cậu ấy vừa tới đã đuổi mất những nhân tài xuất chúng như Từ Trùng. Vừa rồi lại khiến Trần Minh bỏ đi. Rất khó để đảm bảo rằng các cô cậu sau này cũng thế.
- Là một huấn luyện viên, không ngừng khiến học sinh bỏ đi, có thể trở thành một huấn luyện viên tốt được sao?
- Điều này…
Đới Đình Đình nhìn sang Tần Mục. Cô không tìm được lời phản bác lại câu này.
Tần Mục cười nói:
- Tổ trưởng Tiền, tổ Thần Ưng là một nơi thần thánh. Thà ít người mà chất còn hơn. Những người bị tôi đuổi đi kia chỉ là đám rác rưởi mà thôi. Những người ở lại mới là tinh anh thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận