Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1132: Thần trụ đài

Nhưng cuộc chiến chư thần, tộc Thiên Sứ tổn thất thảm trọng, đồng dạng xuống dốc giống như Nhân tộc.
Đương nhiên, bọn họ không xuống dốc nhiều như Nhân tộc, vẫn còn có danh vọng ở Bạch Đế Tinh. Chỉ có điều không sống được yên mà thôi.
Tộc Thiên Sứ đã từng là cường tộc, nội tình khẳng định không ít. Cho nên rất nhiều đại tộc đã chú ý đến tộc Thiên Sứ. Nếu không phải kiêng kỵ Hoàng tộc, chỉ sợ tộc Thiên Sứ đã sớm bị các tộc khác xé xác rồi.
Chính vì sự áp bách này, tộc Thiên Sứ cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, không ngừng tìm kiếm sự che chở, vụng trộm tăng cường củng cố bản thân.
Lần trước, Thiên Duyệt Cầm xuất hiện ở Bạch Đế Tinh, bọn họ nhận được tin tức đầu tiên, dùng thủ đoạn cứng rắn “mời” được truyền nhân của Thiên Duyệt Cầm.
Bất luận có được một thần khí nào cũng có thể tấn cấp Chân Thần. Đây đối với tộc Thiên Sứ mà nói chính là một tin vui rất lớn.
Bạch Đế Tinh rắc rối phức tạp. May mà trước khi đi, Tiêu Hậu đã đưa cho hắn một tấm bản đồ. Bằng không thì Tần Mục thật đúng là không có biện pháp tìm được lãnh địa của tộc Thiên Sứ.
Mười ngày sau, hắn đã đến địa bàn của tộc Thiên Sứ.
Tiêu Hậu nói bách tộc cộng lại không bằng một phần mười Nhân tộc. Trên thực tế tuyệt không khoa trương.
Tần Mục từ trên trời nhìn xuống, địa bàn tộc Thiên Sứ thu hết vào mắt cũng chỉ có mười thành trì.
- Cũng cần núp vào một chút. Trước khi gặp được Y Y, không cần đánh rắn động cỏ.
Tần Mục lẩm bẩm, sau đó lấy ra một viên thuốc nuốt vào.
Hắn mới luyện chế đan dược này vào buổi sáng, tên là Dịch Dung đan, có thể biến hóa thành bộ dạng tưởng tượng trong đầu trong vòng mười hai giờ.
Tướng mạo của tộc Thiên Sứ và Nhân tộc cũng không khác biệt nhau lắm, chỉ là trên mặt có những đường vân mà thôi.
Đương nhiên, hắn dịch dung không phải vì sợ tộc Thiên Sứ. Trước khi đến, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, tùy thời sẽ đại náo tộc Thiên Sứ.
Tần Mục cũng không thích giết chóc quá trắng trợn. Nhưng ở Bạch Đế Tinh, bách tộc đua tiếng, Nhân tộc suy thoái. Khi cần thiết, giết chóc sẽ phát ra tác dụng chấn nhiếp.
Muốn tạo nên thanh danh ở Bạch Đế Tinh, không động sát niệm là không thể được.
Quay một vòng trên bầu trời, Tần Mục hóa thành một đạo lưu quang bay xuống dưới.
Tộc Thiên Sứ khẳng định sẽ có hệ thống phòng ngự, phòng đại địch xâm lấn. Nhưng chỉ cần Tần Mục muốn ẩn núp, không ai có thể phát giác.
Vô thanh vô tức lẻn vào tòa thành, Tần Mục nghiễm nhiên trở thành một dân chúng tộc Thiên sứ bình thường, không hề có sự đặc biệt.
Đám dị tộc này, ngoài miệng thì nói bài xích Nhân tộc, nhưng lại bắt chước cuộc sống của Nhân tộc, dần dần đồng hóa với nhân loại, khiến Tần Mục vô cùng khinh thường.
Cung Y Y đến tộc Thiên Sứ, nhất định sẽ nhận được đãi ngộ rất cao.
Cho nên Tần Mục một đường cưỡi ngựa xem hoa, ghé qua sáu bảy tòa thành.
Ầm ầm.
Đúng lúc này, tại chân trời phía trước, một đạo thần quang giống như tia chớp rơi xuống, dẫn phát dị tượng thiên địa không nhỏ.
Tần Mục dừng bước, tất cả mọi người đang đi trên đường cũng dừng bước, hoài nghi nhìn chằm chằm vào chỗ kia.
- Có chuyện gì thế?
- Chỗ đó là Thần trụ đài. Chẳng lẽ có người thức tỉnh được thần trụ?
- Cũng có thể là Ô Dũng thiếu chủ. Tộc Thiên Sứ chúng ta chỉ có y là có tiềm lực nhất.
- Ta nghe nói Cự Nhân tộc, Thiên Hiết tộc và Bạch Lộ tộc đều cử tuyệt thế thiên tài đến tộc của ta bái phỏng. Ô Dũng thiếu chủ phụ trách chiêu đãi, không nghĩ tới thiếu chủ lại mang ba người kia đến Thần trụ đài.
- Thần trụ đài là bảo tàng tộc Thiên Sứ chúng ta, người ngoài không thể bước vào. Nhưng hiện tại, tộc Thiên Sứ chúng ta bốn bề thọ địch, rất cần cường viện. Ô Dũng thiếu chủ làm chuyện này cũng không đáng trách. Chắc là tộc trưởng trao quyền.
- Đã như vậy, chúng ta còn đứng thất thần ra đây làm gì. Mau đến đó tham dự náo nhiệt đi.
Nhất thời, rất nhiều người lao đến phía trước.
- Thần trụ đài?
Tần Mục nói một câu, sau đó quay người biến mất.
Chung quanh đều hỗn loạn, không ai chú ý đến Tần Mục. Cho dù có người nhìn thấy cũng tưởng mình hoa mắt.
Sau đó, Tần Mục xuất hiện trên đỉnh núi. Ở đó đã sớm kín chỗ, không còn chỗ đứng.
Nhưng chính giữa đỉnh núi lại vô cùng rộng rãi với một bình đài chiếm diện tích 300 mét vuông, trên sân thượng có một cột đá thông thiên, cần khoảng ba người mới ôm hết. Bên trên cột đá có khắc những bản vẽ cổ quái, nhìn qua rất thần kỳ.
Tộc Thiên Sứ đối với bình đài, hoặc nói đúng hơn là với cột đá đều có sự kính sợ, không dám bước đến gần.
Lúc này, trên sân thượng có ba nam một nữ, trong đó có một cự nhân cao hơn hai mét, rất dễ khiến người khác chú ý.
Mà thần quang trước đó cũng là do cự nhân này kích phát.
- Lôi huynh quả nhiên kinh diễm. Thần quang đánh xuống chí ít phải dài hơn ba trượng, không thua kém Ô Dũng thiếu chủ bao nhiêu.
Cự nhân nhảy xuống khỏi cột đá. Cô gái của Bạch Lộ tộc tán thưởng một câu.
Ô Dũng thiếu chủ của tộc Thiên Sứ khoát tay nói:
- Thần trụ này có lực tương tác nhất định. Lôi huynh đúng là kinh tài tuyệt diễm.
- Haha, Thần trụ đài này quả nhiên thần kỳ. Tôi cảm giác mình đã lĩnh ngộ được một sức mạnh thần thông nào đó.
Cự nhân Lôi Ngạo thoải mái cười to.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.
Tuy cô gái của Bạch Lộ tộc chỉ là nói lấy lòng, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không thèm để ý. Bọn họ nghĩ, bất luận Thần trụ đài dẫn thần quang dài bao nhiêu cũng chỉ là con số mà thôi, chẳng có chút ý nghĩa nào.
Nhưng bây giờ, Lôi Ngạo nói y thông qua thần quang lĩnh ngộ được một sức mạnh thần thông, như thế nào không khiến bọn họ sợ hãi chứ?
- Lôi huynh, lời này của huynh là thật?
Ô Dũng với tư cách là thiếu chủ tộc Thiên Sứ, không thể coi thường được.
Tộc Thiên Sứ là một trong cường tộc thời viễn cổ, có được chỗ cắm dùi ở lĩnh vực thần.
Mà Thần trụ đài này, theo truyền thuyết chính là nơi liên thông với lĩnh vực thần.
Nếu thiên phú một người ưu tú, đem nguyên lực rót vào cột đá, có thể dẫn động thần quang Lĩnh vực.
Lĩnh Vực Thần cũng chỉ có Chân Thần và huyết mạch thuần khiết của hoàng tộc mới có thể tiến vào. Quy tắc đạo vận có thể nói là hoàn mỹ.
Tu hành nơi đó, nói có thể một bước lên trời cũng không đủ.
Trong tổ huấn của tộc Thiên Sứ có nói thần quang Thần trụ đài đánh xuống có thể phụ trợ tu luyện, trong thần quang lĩnh ngộ thần thông, nhưng bất luận kẻ nào cũng chỉ kích phát được ba lượt thần trụ mà thôi.
Một năm trước, Ô Dũng thiếu chủ kích phát thần quang. Vừa rồi là lần thứ hai, nhưng cả hai lần đều chẳng có cảm giác gì cả, cũng chẳng lĩnh ngộ được thứ gì.
Nhưng Lôi Ngạo chính là thiên tài của Cự Nhân tộc, ngay từ lần đầu tiên thần quang hạ xuống đã lĩnh ngộ được sức mạnh thần thông, khiến cho y như thế nào lại không ghen ghét.
- Kỳ thật chỉ là da lông mà thôi. Với tu vi Trường Sinh cảnh của tôi, đương nhiên không có khả năng lĩnh ngộ được sức mạnh thần thông chính thức.
Lôi Ngạo cười ngây ngô, không biết là giả ngốc hay là ngốc thật.
Trang 65# 9
Gã thanh niên của Thiên Hiết tộc và cô gái của Bạch Lộ tộc đều đã thử qua. Bọn họ ngay cả thần trụ cũng không kích phát được chứ đừng nói chi đến việc lĩnh ngộ.
Nhưng ghen ghét thì ghen ghét, bọn họ cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
- Đúng rồi, Ô Dũng thiếu chủ, nghe nói tộc Thiên Sứ các người mời được chủ nhân của Thiên Duyệt Cầm, sao không để cô ấy ra đây trợ hứng?
Gã thanh niên của Thiên Hiết tộc nói.
- Nghe đồn chủ nhân của Thiên Duyệt Cầm tướng mạo đẹp như thiên tiên, là thiếu nữ hiếm thấy, không biết Thạch huynh để ý Thiên Duyệt Cầm hay là cái khác?
Cô gái Bạch Lộ tộc trêu đùa.
Gã thanh niên Thiên Hiết tộc có chút xấu hổ, cười nói:
- Luận mỹ mạo, Chi Nhã muội muội không thua bất cứ một ai. Tôi muốn nhìn mỹ mữ, cần chi phải bỏ gần tìm xa như vậy.
Cô gái Bạch Lộ tộc mỉm cười:
Bạn cần đăng nhập để bình luận