Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 247: Đua xe nghịch hướng

Tần Mục tranh thủ thời gian, mãnh liệt nhấn ga, lập tức lao tới.
- Cái này mà cũng xảy ra à?
Ninh Hạo nhìn chiếc Ferrari bị thủng lốp, chần chừ hai giây, sau đó phát ra tiếng cười quái dị, lái xe vọt qua.
Ninh Hạo không biết tại sao lốp xe Ferrari lại bị thủng xăm, nhưng Tống Thi Thi trong xe lại nhìn thấy rõ ràng, che miệng khiếp sợ nhìn Tần Mục.
- Cậu…vừa rồi cậu làm cách nào vậy?
Tống Thi Thi không thể lý giải được cái vung tay tùy tiện của Tần Mục. Cách xa như vậy lại có thể đánh thủng lốp xe.
- Cô đoán đi.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Đoán cái đầu cậu đấy.
Tống Thi Thi nhếch miệng nói:
- Không nói thì thôi. Có cái gì giỏi chứ?
Dương Bằng không ngừng gia tăng tốc độ. Xe của y cũng đạt đến tốc độ 180km/h, đồng thời cười lạnh. Cho dù hôm nay dùng chút thủ đoạn hèn hạ cũng muốn chơi chết Tần Mục.
Nhưng rất nhanh y cười không nổi. Bởi vì y lại trơ mắt nhìn chiếc Bugatti màu bạc từ phía sau lao lên, sau đó vượt qua mình.
Tốc độ này là 250km/h.
- Có chuyện gì vậy? Đã bảo các người ngăn hắn lại rồi cơ mà?
Dương Bằng rống to vào máy truyền tin.
- Bằng thiếu, xe tiểu Lý đột nhiên bị thủng xăm. Không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
- Thủng xăm?
Dương Bằng cau mày. Y biết rất rõ chiếc xe Ferrari của tiểu Lý. Tính năng của xe hoàn toàn không chênh lệch so với những xe khác, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ bị thủng xăm.
Trực giác nói cho y biết, chuyện này khẳng định có liên quan đến Tần Mục, nhưng bọn họ lại không hề có chứng cứ, lại không biết Tần Mục ra tay như thế nào.
- Đáng chết.
Dương Bằng không tin lại có chuyện như vậy xảy ra.
Cho đến bây giờ, y còn chưa nhìn thấy Tần Mục dùng phương thức nào để băng qua đường rẽ. Hai lần bị Tần Mục vượt qua cũng chỉ là cái liếc mắt ngắn ngủi, sau đó nhìn không thấy nữa.
Khi Tần Mục chạy xong chín vòng, trận đấu liền sắp kết thúc. Đám người Dương Bằng không còn hứng thú đua nữa, tất cả đều xuống xe.
- Bằng thiếu, anh không đua lại rồi sao?
Ninh Hạo cũng ngừng lại, có chút hả hê.
Quả nhiên vẫn là anh rể mạnh. Đám người Dương Bằng rõ ràng là nhắm vào hắn, nhưng ngay cả bánh xe của hắn còn không sờ vào được đã bị đánh bại.
Sắc mặt Dương Bằng âm trầm vô cùng. Y đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp làm khó Tần Mục giữa đường, nhưng tốc độ Tần Mục quá nhanh, căn bản đuổi không kịp, khiến hết thảy kế hoạch đều thất bại.
- Cậu bảo với hắn, tôi và hắn so tài lại lần nữa.
- Bằng thiếu, anh có ý gì vậy?
Ninh Hạo có chút tức giận.
- Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy anh lại muốn đổi ý?
- Hừ, hắn bất quá ỷ vào xe mình tốt, bây giờ cậu bảo hắn đổi xe khác đi. Tôi và hắn đấu solo.
Đúng lúc này Tần Mục cũng chạy xong vòng thứ mười, cùng với Tống Thi Thi sắc mặt ửng đỏ bước xuống xe, nói:
- Một mình một ngựa, có lẽ chúng ta nên nói chuyện trước đó đã bàn rồi phải không?
Ninh Hạo phụ họa:
- Đúng vậy, các người nhận thua trước, rồi lại bàn tiếp chuyện khác.
- Bằng thiếu, cái này…
Những người còn lại có chút hoang mang, không biết nên xử lý như thế nào.
Dương Bằng phất tay cắt ngang, nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nói:
- Cậu yên tâm đi. Chút danh dự đó, Dương Bằng tôi vẫn phải có. Trong ba ngày, tôi sẽ chuyển một trăm triệu cho cậu. Nhưng…
- Nhưng tôi phải tỷ thí với anh thêm lần nữa?
- Đúng vậy, lần này cậu không được dùng chiếc Bugatti.
Ninh Hạo nói:
- Bằng thiếu, anh rể tôi là dựa vào thực lực, không phải dựa vào xe tốt mới thắng được anh đâu.
- Tần Mục, anh ta không có ý tốt đâu, đừng có nhận lời.
Tống Thi Thi nói.
Ninh Vi Vi nhìn chằm chằm Dương Bằng, không lên tiếng. Cô biết, bất luận Dương Bằng dùng thủ đoạn gì, trước mặt Tần Mục cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Tần Mục sờ tay lên ngực, cười lạnh:
- Được, anh đã muốn chơi, tôi theo anh.
- Tiểu Hạo, mang xe của em cho huấn luyện viên.
Ninh Vi Vi nói với Ninh Hạo.
- Anh rể, em thấy không ổn đâu.
Ninh Hạo có dự cảm, nếu cậu ta giao chiếc xe này ra, đoán chừng không giữ được nữa.
Dương Bằng đang muốn báo thù, khẳng định sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ.
Tần Mục vỗ vào đầu Ninh Hạo một cái, nói:
- Sao cậu lại nói nhiều như vậy? Đừng quên là cậu còn nợ tôi một trăm triệu đấy. Xem như chiếc xe này thế chấp.
- Sao?
Ninh Hạo vội vàng hỏi:
- Một trăm triệu của em cũng phải giao ra?
- Cậu cho rằng không cần sao? Nghĩ tốt quá nhỉ.
- Thôi, để em cho anh mượn xe.
Ninh Hạo không tình nguyện đưa chìa khóa xe cho Tần Mục.
Tần Mục nhận lấy chìa khóa, nói với Dương Bằng:
- Vậy thì đến đây đi. Vừa rồi các người nhiều người như vậy mà còn không thắng được tôi, bây giờ chỉ còn mình anh, có thể trông cậy vào cái gì để thay đổi chứ?
- Vừa rồi là vừa rồi. Bây giờ chúng ta đổi phương pháp thi đấu.
Dương Bằng dường như đã có ý định.
Tần Mục hứng thú hỏi:
- Có phương pháp gì?
- Lần này chúng ta đua xe ngược.
- Đua xe ngược?
Tống Thi Thi và Ninh Vi Vi có chút nghi hoặc, còn Ninh Hạo thì suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Bằng thiếu, cái này nguy hiểm quá.
- Đua xe ngược, tất nhiên là hai người cùng bắt đầu từ hướng khác nhau. Còn lại thì chẳng có cái gì khác.
Nhưng đừng nên coi thường chạy đua ngược hướng này nhé. Nếu đường băng thẳng thì không nói, nhưng nếu gặp nhau tại đường rẽ, không cẩn thận sẽ đụng vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận