Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1209: Dựa vào cô cũng muốn mạng của anh ấy sao?

Tần Mục mắt lộ ra trầm tư, có điều hắn trầm tư lại không phải là vì sao hắn không có bên trên bảng, mà là vì Vu Diễm!
Cô ta lại còn là xếp đệ nhất cơ đấy!
Phải biết Diệp Khinh Tuyết thế nhưng cũng đã đi lên tới tầng thứ mười rồi, như vậy có nghĩa cô ta cũng…
-Tên nào dám giết em trai ta, ra đây nhận lấy cái chết đi!
Đúng lúc này, tiếng hét phẫn nộ truyền đến, một bóng trắng của người con gái bồng bềnh tuyệt mỹ bay tới, dừng ở đỉnh của tháp thiên thần, khí thế cường đại bộc phát ra, bao phủ toàn bộ không gian.
Một ít đệ tử Vu tộc có thực lực thấp kém không cách nào chịu đựng được cỗ uy hiếp này, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, sắp không thở nổi rồi, thậm chí còn có người co quắp ngã trên mặt đất.
Đây là một cường giả bán thần chứ không còn nghi ngờ gì nữa!
-Vu Vũ Mai!
Vu Tử Hiên tựa hồ quen biết cô gái này, thần sắc khẽ biến.
Tần Mục có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi vì toàn thân Vu Vũ Mai lộ ra sát ý lạnh như băng, hình như là nhằm vào hắn.
-Có gan làm, không có gan chịu sao?
Khí tức Vu Vũ Mai đã tập trung vào Tần Mục, lạnh giọng chất vấn.
-Em trai cô, ai vậy?
-Mi có phải hay không ở trong tháp thiên thần đã ra tay giết người?
Nói như thế, Tần Mục lập tức hiểu ra vấn đề. Em trai của Vu Vũ Mai chắc là cái thằng ranh con láo toét mặc áo gấm ở tầng thứ ba rồi.
-Đúng vậy, em trai cô là tôi giết, muốn báo thù sao?
Thần sắc Vu Vũ Mai lạnh băng, cũng không có bộ dạng cực kỳ bi thương, lạnh giọng nói:
-Giết người thì đền mạng, đây là đạo lý thông thường.
-Muốn tôi đền mạng, phải xem cô có cái bản lĩnh gì nhé!
Khóe miệng Tần Mục nhả ra một câu.
Vu Tử Hiên ở một bên nhắc nhở:
-Cô ấy là một trong những tùy tùng của hoàng nữ, thực lực cường đại mười phần, còn xếp phía trên tôi.
-Thảo nào hung hăng càn quấy như thế!
Ánh mặt Tần Mục lóe lên. Hắn vừa vặn muốn ra tay giáo huấn người của Vu Diễm một phen.
Nhưng không đợi hắn động thủ, Diệp Khinh Tuyết lại đột nhiên thả người nhảy lên, khí thế cường đại cùng Vu Vũ Mai tranh phong đối đầu.
-Dựa vào cô cũng muốn mạng của anh ấy sao?
Ầm!
Khí thế va chạm khiến bầu trời không ngừng bắn ra sấm sét, lan tràn khắp nơi, xoáy lên phong ba bão táp, vô số người bị hất tung ra ngoài.
Trong mắt Vu Vũ Mai thoáng hiện nét nghi ngờ. Diệp Khinh Tuyết đột nhiên trở nên bạo phát, vậy mà lại khiến cho cô ta có cảm thấy áp bức một chút, thân thể không tự chủ được mà lùi xuống hai bước.
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi này, Diệp Khinh Tuyết không có thể thành bán thần được. Cô vẫn chỉ là Bất Diệt Cảnh cấp cao.
Bất Diệt Cảnh cao cấp mà khí thế toát ra cũng đã không thua gì bán thần.
Huống hồ Vu Vũ Mai cũng không phải bán thần bình thường, bằng không thì cô ta sao có thể lọt vào mắt xanh của Vu Diễm chứ?
-Thật là lợi hại!
Vu Tử Hiên nhìn bóng hình tuyệt trần đang phiêu dật kia, nhất thời lại có chút ít si ngốc.
Trên thực tế, tương tư một người làm sao bảo hắn dừng lại đây?
-Bất Diệt Cảnh cao cấp đối kháng bán thần, thật không thể tưởng tượng nổi!
-Cô ấy thật là Diệp Khinh Tuyết ư. Ba năm trước cô ấy đến tộc của chúng ta, chỉ là vừa mới bắt đầu tu luyện, hiện tại lại cường đại đến mức này rồi sao.
-Thật đúng là thiên tài tuyệt thế, hoàn toàn xứng đáng!
. . .
Tất nhiên Tần Mục là không muốn để cho Diệp Khinh Tuyết ở trong tình cảnh nguy hiểm, có điều thực lực của cô tăng trưởng quá nhanh, lại hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến, để cho cô cùng Vu Vũ Mai quyết chiến một trận, có lẽ đối với cô càng thêm có lợi.
Nếu quả thật gặp nguy hiểm, hắn có thể ra tay viện trợ trước tiên.
-Tốt lắm, để cho ta thử xem, cái thể loại thiên tài tuyệt thế như mi rốt cục lợi hại như thế nào?
Vu Vũ Mai tuy là con gái nhưng thập phần hiếu chiến. Gặp được đối thủ mạnh như Diệp Khinh Tuyết, ngược lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu của cô.
-Như cô mong muốn!
Diệp Khinh Tuyết không hề tỏ ý sợ hãi, áo trắng váy dài, tung bay phấp phới.
Trong thoáng chốc, mọi người tựa hồ chứng kiến trên người cô tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ mang theo thần tính, cứ như thế chói lòa con mắt người khác.
Diệp Khinh Tuyết là đề tài luôn được Vu tộc đem ra bàn luận hăng say trong ba năm nay.
Hôm nay lại là thời gian Diệp Khinh Tuyết xuất quan.
Không chỉ như thế, cô vừa ra ngoài đã giương cò bóp súng với một cường giả bán thần.
Dựa vào tu vi đỉnh cao của Bất Diệt Cảnh đối kháng với bán thần, không những không khiến cô rơi vào thế yếu, thậm chí còn ẩn hiện chút áp bức, làm cho người ta phải sợ hãi mà thầm thán phục.
Người biết rõ Vu Vũ Mai tuyệt sẽ không cho rằng cảnh giới bán thần của cô ta bất ổn, không có thực lực.
Dù sao đây chính là người được hoàng nữ chọn, đạt được sự tán thưởng của hoàng nữ.
Rất nhiều người nắm được thông tin liền chạy đến vây xem quanh Tháp thiên thần, người tụ tập ngày càng nhiều, thậm chí một số cường giả rất ít lộ diện luôn tránh né người đời cũng lặng lẽ trốn trong đám người mà xem.
Nhưng không có người nào tỏ ý muốn ra tay can thiệp. Có lẽ bọn họ cũng muốn nhìn một chút, xem xem Diệp Khinh Tuyết của ngày hôm nay rốt cục đã mạnh mẽ đến trình độ gì rồi.
Hai bóng hình trắng như tuyết, an tĩnh mà diễm lệ, đối đầu trên không trung, mỗi người đều tỏa ra khí thế kinh người.
Vù!
Sau khi mặt đối mặt thật lâu, hầu như hai người ra tay cùng một thời điểm.
Diệp Khinh Tuyết với ánh sáng rực rỡ chói sáng mà thánh khiết, tỏa ra bạch quang chói mắt. Vu Vũ Mai hai tay bắt đầu múa quyền, toàn thân lại bị bao phủ bởi một tầng hắc quang.
Trong chốc lát, thân ảnh hai người đều biến mất nhưng không gian lại không ngừng nổ tung liên tục.
Rầm rầm rầm!
Hắc quang cùng bạch quang đụng vào nhau, mỗi một lần lóe lên, đều tạo ra những cơn sóng cực lớn mà khủng bố, lan tràn trong không gian. Rất nhiều người cách một khoảng xa đều bị chấn động đến nỗi thổ huyết.
- Tất cả người dưới Bất Diệt Cảnh đều rời khỏi đây cho ta.
Không biết là ai trong đám người hô lớn một tiếng vô cùng uy nghiêm.
Vốn là mọi người có ý định đến xem náo nhiệt, thoáng cái chạy đi một nửa.
Hai người này tranh đấu quá kinh khủng, vừa ra tay đã dốc hết toàn lực, ảnh hưởng lan rộng ra xung quanh, phía dưới Bất Diệt cảnh căn bản không cách nào ngăn cản nổi.
-Không hổ là Diệp Khinh Tuyết, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.
-Cô cũng được đấy, nhưng nếu chỉ có như thế thì sẽ phải trả giá thật đắt vì ngôn ngữ ngông cuồng của mình.
-Hừ, khẩu khí ngược lại không nhỏ nhỉ!
Tuy thân ảnh hai người đã biến mất, nhưng thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng lại vang lên từ bốn phương tám hướng, rất nhiều người hoàn toàn không biết hai người hiện tại đang ở chỗ nào.
Oanh!
Chiến tranh lần nữa nổ ra, lần này tựa hồ càng thêm kịch liệt.
Một hồi bạch quang đột ngột nổi lên, một hồi đen tối lại luân chuyển đến, đúng là cảnh tượng thập phần thần kỳ.
-Tần Mục, cô ấy dù sao cũng chỉ là Bất Diệt Cảnh. Bán thần lại thuộc một cảnh giới khác, như thế cô ấy có chịu thiệt quá hay không?
Cung Y Y quan sát bầu trời, đột nhiên hỏi Tần Mục.
Tần Mục ngạc nhiên nhìn Cung Y Y, lập tức gật đầu đáp:
-Nếu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai người chiến lực là ngang hàng. Nhưng nếu như đánh lâu dài, Khinh Tuyết có thể sẽ rơi vào thế hạ phong.
Bất Diệt Cảnh đỉnh cao đúng là vẫn còn có giới hạn.
Bán thần cũng đã là một nửa thần rồi, đã có được thần lực.
Một cái là trời, một cái là đất, Diệp Khinh Tuyết có thể đạt đến trình độ này đã là không thể tưởng tượng nổi rồi.
-Vậy cậu không ngăn cản cô ấy sao?
-Chờ một chút đã, Khinh Tuyết có lẽ còn chưa dùng toàn lực. Loại chiến đấu như này đối với cô ấy rất có lợi.
Một lát sau, thân ảnh hai người lại hiện ra, cùng rơi xuống một góc của Tháp thiên thần.
Chiến đấu kịch liệt như thế dường như cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên thân bọn họ. Thậm chí hai người cũng chẳng thở gấp.
Bọn họ vẫn lạnh lùng cao ngạo như mai như sương!
-Diệp Khinh Tuyết, cho mi một cơ hội, chịu thua đi!
Vu Vũ Mai đột nhiên nói.
Diệp Khinh Tuyết nhíu mày:
-Đừng tự cho mình là mẹ thiên hạ thế chứ!
-Kẻ ta muốn tìm không phải mi mà là kẻ đã giết em trai của ta. Mi cần gì phải vì một tên con trai mà đối đầu sống chết với ta?
- Không phải tôi cũng giống cô sao, cô vì em trai của mình mà muốn giết người. Cậu ấy với tôi mà nói còn quan trọng hơn nhiều so với em trai của cô đối với cô.
Vu Vũ Mai cười lạnh một tiếng:
-Thật sự là buồn cười, mi có được Huyền nữ tâm mà lại bị một tên nhóc thối tha mê hoặc, thật đúng sa đọa không chịu nổi!
-Có một số việc, cả đời cô cũng không thể hiểu nổi đâu, nhiều lời chỉ là vô ích.
Diệp Khinh Tuyết căn bản vốn không muốn đàm luận vấn đề này cùng Vu Vũ Mai.
-Tốt lắm, mi đã cố ý muốn thế, ta đây sẽ cho mi toại nguyện.
Vu Vũ Mai cũng khinh thường việc đàm luận về một tên con trai. Việc này đối với cô ta mà nói thực sự quá thấp hèn.
-Hắc diệu thần lực!
Chỉ thấy Vu Vũ Mai hét lớn một tiếng, hắc quang quanh thân biến thành một đôi cánh ảo diệu, mái tóc đen theo gió mà tung bay phấp phới, trở nên cực kỳ ma tính.
Tại thời khắc này, hầu như Vu Vũ Mai đã thực sự biến đổi, mạnh mẽ gấp mấy lần lúc trước. Ánh sáng đen hắc ám cuồng bạo mà bao quanh Diệp Khinh Tuyết, giống như là muốn nuốt gọn cô.
Thần sắc Tần Mục khẽ biến, đang muốn ra tay cứu giúp thì đã thấy Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ khẽ bên cạnh chuyển động thân thể.
-Thiên Duyệt Cầm!
-Vũ Hoàng chi đao!
Oanh!
Hắc quang bao vây lấy Diệp Khinh Tuyết bị một luồng bạch quang phá tan, giống như ánh rạng đông xé rách bầu trời trong đêm tối.
PHỐC!
Vu Vũ Mai hoàn toàn không kịp phản ứng, bị bạch quang đánh trúng, thân thể bán thần lập tức bị xuyên thủng.
-Áaaaa…
Vu Vũ Mai kêu thảm một tiếng, thân thể trên không trung ngã xuống. Bạch quang này có tính hủy diệt rất mạnh, khiến cho cô ta bị nội thương rất nặng.
-Chết đi!
Âm thanh lạnh băng như là đến từ sứ giả của địa ngục, bạch quang sáng chói lần nữa hướng về phía Vu Vũ Mai bắn ra, như muốn đuổi cùng giết tận.
Vu Vũ Mai trúng chiêu một lần, cũng đã sống dở chết dở rồi, nếu như lại bị bạch quang đánh trúng lần nữa, cô ta phải chết là điều không thể nghi ngờ!
-Dừng tay!
Hai thanh âm đồng thời vang lên, hai bóng người đồng thời bay ra, một người đi tới bên cạnh Diệp Khinh Tuyết, ôm lấy cô, người khác thì lại chắn trước mặt Vu Vũ Mai, phất tay đem bạch quang chói lóa bắn ra xa.
-Khinh Tuyết, em sao vậy?
Tần Mục ôm Diệp Khinh Tuyết, ân cần mà hỏi thăm.
Tần Mục hiểu rất rõ tính cách Diệp Khinh Tuyết. Tuy cô nói lời lạnh nhạt nhưng nội tâm lại rất thiện lương, dưới tình huống một kẻ đã bại chiến sẽ không còn giết cùng đuổi tận đối phương.
Vừa rồi một chữ “Chết đi” kia, tràn đầy lạnh lùng cùng vô tình, tuyệt đối không phải chuyện mà một người như Diệp Khinh Tuyết có thể làm ra được.
Trên thực tế, thời điểm Diệp Khinh Tuyết bị hắc quanh củaVu Vũ Mai bao quanh cô đã thua rồi. Lúc này thần sắc cô khẽ giật giật, phảng phất từ trong mông lung dần phục hồi lại tinh thần, trong mắt mang theo sự bối rối.
-Tần Mục, vừa rồi. . .
-Ổn rồi, không có việc gì, không cần để tâm.
Tần Mục biết rõ Diệp Khinh Tuyết cũng rất hoang mang. Chuyện này chỉ sợ không đơn giản, cần tìm hiểu kỹ hơn.
Vu Vũ Mai may mắn nhặt về một mạng nhưng cũng nhận lấy một thân thể bị trọng thương, thần sắc ảm đạm hướng cô gái đứng trước mặt mà nói:
-Thực xin lỗi, hoàng nữ điện hạ, khiến cho người mất thể diện.
-Cô đã biểu hiện rất tốt rồi, trở về dưỡng thương đi.
-Vâng!
Vu Vũ Mai vừa rời đi, Vu Diễm liền xoay người lại, ánh mắt rơi trên người Diệp Khinh Tuyết.
Vừa rồi nếu như không phải cô ra tay kịp thời, Vu Vũ Mai e rằng đã bị Diệp Khinh Tuyết giết chết rồi. Chỉ là một Bất Diệt Cảnh lại có thể xuất ra một sức mạnh cường đại như thế, đến bán thần mà cũng có thể chém giết.
Đây lẽ nào chính là chỗ đặc biệt của Huyền nữ tâm sao?
Đều nói rằng Huyền nữ tâm chính là thần khí đứng đầu, nhưng với một trái tim không thuần khiết, làm sao có thể trở thành thần khí, như thế nào mà có thể dùng lòng dạ ác độc để chiến đấu. Người bên ngoài cho dù nghĩ thế nào đều nghĩ mãi mà không ra, Vu Diễm cũng rất hoài nghi.
Hôm nay, có vẻ như rốt cục cũng gặp được rồi!
-Diệp Khinh Tuyết, tiềm lực của cô so với Đông Phương Vô Song còn mạnh mẽ hơn nhiều, không bằng đi theo tôi, cô thấy thế nào?
Vu Diễm nói ra suy nghĩ của mình:
-Hoặc là chúng ta có thể liên thủ, tôi và cô xem như quan hệ hợp tác, không có phân tôn ti trật tự, chủ tớ cao thấp.
Trang 70# 1
Thế nhưng lời mời của Vu Diễm lúc này dường như không đại biểu cho Vu Tộc, lời mời này chỉ đại biểu cho lập trường của cô.
Địa vị của Vu Diễm rất cao, người được cô mời chào có thể hưởng thụ bất cứ tài nguyên nào của Vu Tộc, hơn nữa bản thân còn tách biệt không cần bị Vu Tộc quản lý.
Nói một cách đơn giản đó chính là chỉ hưởng quyền không cần gánh nhiệm vụ, chỉ cần nghe lệnh một mình Vu Diễm là được.
-Cô lại chơi trò này nữa!
Tần Mục thật chịu thua cô nàng này, đi đâu cũng thọc gậy bánh xe, hơn nữa dường như cô ta còn chuyên môn đào người của hắn.
-Cô bỏ cuộc đi, Khinh Tuyết là người của bọn tôi, sẽ không tới chỗ cô đâu.
Vu Diễm hơi sững sờ, ánh mắt tập trung vào Tần Mục, bắt đầu trầm tư.
Rốt cuộc thì người đàn ông này có mị lực gì mà cả một người phụ nữ tài giỏi như Diệp Khinh Tuyết như cũng bị hắn mê hoặc?
-Có vẻ công phu miệng lưỡi của anh rất lợi hại, có thể lừa gạt được nhiều cô gái như thế.
Vu Diễm tỏ vẻ vô cùng khinh thường.
Tần Mục không quan tâm Vu Diễm nhìn hắn thế nào, cười vô sỉ nói:
-Đây là bản lĩnh của tôi, cô không không phục cũng không được!
Vu Diễm hừ khẽ một tiếng, quả thật không thể có được chút hứng thú nào với tên người phàm như Tần Mục. Thế nhưng dường như hắn nói gì, Diệp Khinh Tuyết cũng nghe theo răm rắp cho nên cô không thể không suy xét cẩn thận.
Rất nhanh sau đó, cô lạnh giọng hỏi:
-Nếu các cô ấy đều nghe lời anh, vậy chúng ta hợp tác, anh thấy sao?
-Hợp tác?
Tần Mục cười nhạt nói:
-Chẳng lẽ không phải là cô mời chào tôi để tôi theo cô sao?
-Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc với anh đó.
-Không phải cô muốn đoạt tạo hóa của trời đất để trở thành nữ hoàng ư, sao còn muốn hợp tác với bọn này?
Vu Diễm thản nhiên nói:
-Mặc dù tôi có lòng tin, thế nhưng trong tộc vẫn có không ít đối thủ cạnh tranh. Vì đề phòng chuyện bất ngờ có thể xảy ra cho nên tôi cần củng cố thế lực của mình.
-Bọn tôi có lợi ích gì khi hợp tác với cô?
-Nơi đó có hạn chế số người, các người không có suất cho nên không thể vào, muốn vào chỉ có thể do tôi mang vào.
Tần Mục biết nơi này là nơi tranh giành tạo hóa cho nên thận trọng hỏi:
-Suất vào quy định thế nào?
-Đương nhiên là do mười đại Hoàng tộc cùng nhau quyết định.
Tần Mục nhíu mày nói:
-Cô đừng có nói với tôi là chỉ có Hoàng tộc các cô mới có thể tham gia và tranh đoạt đó?
-Không phải thế, có điều cũng không khác bao nhiêu.
Vu Diễm nói:
-Không thể có quá nhiều người tranh đoạt tạo hóa cho nên Hoàng tộc vốn định chọn một tên thiên tài ở mỗi tộc, do mười tên thiên tài này dẫn đội ngũ của mình tham gia cạnh tranh. Thế nhưng sau đó cảm thấy như vậy không công bằng với bách tộc cho nên trước sẽ tổ chức một vòng loại trước khi tranh đoạt.
-Vòng loại?
-Việc này vẫn còn trong quá trình tham khảo cho nên chưa công bố ra ngoài, vì thế tôi không thể nói hết những quy định cho anh biết được. Có điều, nghe nói nó có liên quan tới bảy đại vùng cấm sinh mệnh.
-Bảy đại vùng cầm sinh mệnh!
Tần Mục hơi ngẩn ra, thảo ba tộc Xích Diễm, Tuyết Lang, Huyền Vũ lại muốn tranh đoạt một cái Thiên Mạc Thành bé tí, thì ra nguyên nhân là đây.
Thung lũng Lôi Minh là một trong bảy đại vùng cấm sinh mệnh.
-Sao, anh nghĩ thế nào? Mặc dù nơi tạo hóa có thể chứa một trăm người, thế nhưng trên thực tế chỉ có mười vị trí, những người còn lại phải đi theo mười người này mới có thể vào.
-Không nhất thiết phải đi theo cô, Hoàng tộc rất lợi hại, nhưng những thiên tài khác của trăm tộc chưa chắc đã thua kém, chưa chắc cô có thể thắng được những người khác.
-Ngu ngốc, vùng cấm chỉ có bảy, thế nhưng có tới mười vị trí. Có ba vị trí đã được định sẵn, không cần tham gia vòng loại.
Vu Diễm lạnh lùng nói:
-Tôi là một trong ba người không cần tham gia vòng loại đó.
Tần Mục nghe vậy liền thấy ngạc nhiên. Vu Tộc trong mười đại Hoàng tộc không nằm trong top ba, thậm chí vị trí của Vu Tộc còn ở gần chót. Thế nhưng Vu Diễm lại là một trong ba người không cần tham gia vòng loại, từ đó có thể thấy danh sách được chia dựa trên thiên phú hoặc là thực lực.
Nói cách khác, trong số những thiên tài của Hoàng tộc, Vu Diễm có thể xếp vào ba người đứng đầu.
-Cô nàng này lợi hại thế ư?
Tần Mục đột nhiên muốn luyện tập với cô ta một chút.
-Hoàng nữ điện hạ không cần uổng phí tâm cơ nữa. Tôi biết hắn rất rõ, nếu hắn muốn cạnh tranh tạo hóa sẽ tự mình đi cạnh tranh, không bao giờ hợp tác với người khác, càng không thể làm thuộc hạ cho bất cứ ai!
Diệp Khinh Tuyết dùng giọng hòa hoãn nói.
Tần Mục nghe vậy, cười nhạt, nói:
-Vẫn là Khinh Tuyết hiểu anh, Hoàng nữ điện hạ tìm người khác đi, chúng ta không phải người cùng một đường, hơn nữa rất có thể còn là đối thủ nữa đó!
-Anh đã nghĩ kỹ chưa?
-Chuyện thế này cần gì nghĩ chứ!
Sắc mặt Vu Diễm không ngừng thay đổi. Mặc dù cô kiêu ngạo nhưng nàng không thể không thừa nhận hiện giờ cô vẫn còn mấy đối thủ khó chơi. Nếu có ba đại thần khí giúp, cô có thể càn quét hết mọi đối thủ, vấn đỉnh cao nhất chỉ là việc trong tầm tay của cô.
-Các người quá ngây thơ rồi, có điều thời gian còn dài, các người cứ suy nghĩ thêm đi. Nếu nghĩ thông có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!
Vu Diễm nói xong liền xoay người rời đi.
-Người phụ nữ này nghĩ gì thế.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu.
-Tần Mục, bây giờ chúng ta đi đâu?
Diệp Khinh Tuyết hỏi.
-Đương nhiên là trở về.
Tần Mục nói theo bản năng, sau đó hắn bổ sung thêm:
-Có điều chúng ta không trở lại Tiêu Môn. Anh chiếm được một tòa thành ở gần Tiêu Môn, Phỉ Phỉ cũng ở đó.
-Anh tìm được Phỉ Phỉ rồi?
Diệp Khinh Tuyết rất vui mừng, nên nhớ là lúc đầu rời khỏi Trái Đất là vì tìm các cô.
-Vậy Tư Duyệt đâu?
-Tư Duyệt… Anh sẽ kể rõ trên đường đi!
Tần Mục nghĩ chuyện này không thể nói xong trong thời gian ngắn cho nên không nói.
Thành chủ thành Phong Mạch đi tới, giữ hắn lại, nói:
-Tần công tử, sao không nghĩ ngơi thêm vài ngày rồi hãy lên đường?
-Không cần, chúng ta đã nghỉ ngơi ba tháng, nghỉ tới mức cả người rỉ sét luôn rồi.
Tu hành ở tầng mười tháp Thiên Thần rất khô khan vô vị.
Tất nhiên chỉ có người không có chuyện gì để làm như Tần Mục mới cảm thấy chán. Đám người Diệp Khinh Tuyết yên lặng tu luyện trong đó ba tháng chỉ giống như ngủ một giấc, chớp mắt cái đã trôi qua.
Thành chủ thấy Tần Mục phải đi cho nên không tiếp tục giữ lại. Cao tầng trong tộc còn có động tĩnh gì hay không, không phải là chuyện y có thể nắm bắt.
Tần Mục nghĩ bọn họ sẽ gặp lực cản cực lớn khi rời khỏi Vu Tộc. Thế nhưng không ngờ có thể đi thông suốt một mạch, họ gần như được người ta cười tươi đưa tiễn suốt cả chặng đường.
Trên đỉnh Hoàng Thành, Vu Diễm và một người đàn ông trung niên đang đứng mỗi người một góc nhìn về phía xa, dõi theo bóng dáng của bốn người Tần Mục đang rời khỏi Vu Tộc.
-Con còn tưởng là cha sẽ dùng cách cứng rắn ép bọn họ ở lại nữa đó, sao đột nhiên lại đổi ý rồi?
-Vốn theo kế hoạch là phải giữ lại Diệp Khinh Tuyết bằng mọi giá, thế nhưng…
Tên đàn ông trung niên này thở dài một hơi rồi nói:
-Chúng ta đã nhìn lầm!
-Là sao?
Vu Diễm nhíu mày lại, hỏi
-So với Diệp Khinh Tuyết, người nam kia mới là sâu không lường được.
-Hắn?
Vu Diễm xoay đầu lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tên trung niên, nói:
-Không phải hắn chỉ là một người phàm thôi sao, trên người hắn chẳng có chút thần lực nào.
-Cha và con đều có cảm nhận như vậy, cái nhìn đầu tiên về hắn là hắn chỉ là một tên mặt trắng, thậm chí còn có chút ghen tị với hắn.
Tên trung niên lại đột nhiên cười, sau đó tự giễu lắc đầu một cái rồi nói:
-Nếu không như thế, sao cha lại nói hắn là người sâu không lường được?
Trang 70# 2
Vu Diễm nghe vậy lộ vẻ không vừa lòng, nói.
Phụ Vương rất ít khen cpp thế nhưng lại vô cùng sùng bái với tên đàn ông tự kỷ không chịu nổi kia. Việc này làm cho lòng cô cảm thấy rất không thoải mái.
-Cha không biết, có điều thực lực của hắn không đơn giản như những gì chúng ta nhận định, có lẽ ngay cả con cũng không phải đối thủ của hắn!
-Cha xem thường con sao, phụ vương?
Tên trung niên lắc đầu một cái. Y biết cô con gái này của mình rất hiếu thắng.
-Diễm Diễm, thiên phú của con đúng là không thể xoi mói được, thế nhưng trên đời này không phải chỉ có mình con là thiên tài. Biến số trên người Tần Mục tạm thời không tính, chỉ riêng Diệp Khinh Tuyết thôi đã không thể khinh thường rồi.
Vu Diễm lạnh nhạt nói:
-Tạm thời Diệp Khinh Tuyết vẫn không có năng lực có thể tranh đấu với con!
-Con cũng biết đó là tạm thời, vị trí trên Hoàng Bảng của cô ta đã không kém gì con.
-Nếu cha muốn nói tới thành tích tu luyện ở tháp Thiên Thần thì cô ta còn kém xa con!
-Một thời gian trước cha nhận được một tin tức.
Người đàn ông trung niên này nhìn Vu Diễm, hỏi:
-Con biết tháp Thiên Thần có tầng thứ mười, thế nhưng tại sao cha chưa bao giờ nghe con nhắc tới nó?
-Có năng lực tất nhiên có thể lên tầng mười, không thể lên là không có năng lực, nói cho mọi người biết có tác dụng gì đâu?
Người đàn ông trung nhiên này sững sờ không nói nên lời.
-Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, cha có chuyện khác muốn nói cho con.
Sau khi rời khỏi Vu Tộc, đám người Tần Mục trực tiếp lên đường quay về. Tần Mục nói chuyện của Tả Tư Duyệt cho Diệp Khinh Tuyết nghe trên đường đi.
Khi nghe tới việc Tả Tư Duyệt có huyết mạch của hoàng tộc Tu La, Diệp Khinh Tuyết lại không cảm thấy quá kinh ngạc. Dù sao thì cô cũng là người nắm giữ thần khí đứng đầu mười hai thần khí-Huyền Nữ Tâm.
Khi nói chuyện với Diệp Khinh Tuyết, hắn phát hiệu Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ luôn đi phía sau, thỉnh thoảng còn xì xào bàn tán chuyện gì đó.
-Hai cô đang nói gì thế, sao không chia sẻ với bọn này một chút?
Cung Y Y nói nhỏ:
-Không phải anh và Khinh Tuyết đang thân mật ư, trong mắt anh còn có hai người bọn em?
-Anh và Khinh Tuyết lâu rồi mới gặp cho nên nói nhiều một chút là chuyện bình thường, em đừng có ghen thế chứ.
Tần Mục nói, trong lòng biết Cung Y Y đã bắt đầu chấp nhận, chỉ có điều mặt mũi chưa cho phép, cho nên cố ý làm khó hắn chứ không phải thật sự tức giận.
-Ai ghen chứ, hừ!
Cung Y Y quay đầu sang chỗ khác, mặt cô cũng hơi đỏ lên.
-Được rồi, đừng chối, nói chút nghe chơi, dọc đường hai em nói gì vậy?
Triệu Thiên Vũ thấy Cung Y Y không nói lời nào nên cô mở miệng:
-Bọn em đang thảo luận chuyện của Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết nghe thế sắc mặt lập tức có chút lo lắng.
Chút lo lắng này tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Tần Mục.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một việc, khi Diệp Khinh Tuyết muốn giết Vũ Vu Mai, Triệu Thiên Vũ và Cung Y Y lúc đó lộ vẻ vô cùng khiếp sợ.
-Hai cô phát hiện điều gì?
-Khi Khinh Tuyết đánh Vũ Vu Mai, hai người bọn em cảm thấy Thiên Duyệt Cầm và Vũ Hoàng Nhận có dấu hiệu bị triệu hoán.
-Triệu hoán?
Tần Mục kinh ngạc hỏi.
Triệu Thiên Vũ gật gật đầu, nói:
-Không sai, luồng sáng trắng do cô ấy đánh ra được tạo thành từ lực lượng của Thiên Duyệt Cầm và Vũ Hoàng Nhận. Có điều, nếu bọn em không cho mượn thì cô ấy sẽ không mượn được. Thế nhưng tình huống lúc đó rất kỳ lạ cho nên bọn em ngầm cho cô ấy mượn sức chứ không ngăn cản.
Tần Mục nhìn về phía Cung Y Y, Cung Y Y gật đầu một cái tỏ vẻ Triệu Thiên Vũ không nói sai.
-Nói cách khác luồng sáng trắng kia thật ra là sức mạnh hỗn hợp của Thiên Duyệt Cầm và Vũ Hoàng Nhận?
Tần Mục dường như nghĩ tới điều gì, hắn nói:
-Thảo nào lại lợi hại như vậy!
-Tần Mục, em.
-Khinh Tuyết, em nói thật cho anh biết đi, thật ra đã xảy ra chuyện gì?
-Em không biết, dường như lúc đó có một luồng ý chí khác điều khiển thân thể của em.
Diệp Khinh Tuyết lộ vẻ sợ hãi, nói.
-Có một luồng ý chí khác?
Tần Mục biết có ẩn ý trong câu nói này, suy nghĩ một chút nói, nói:
-Khinh Tuyết, trước hết em đừng suy nghĩ lung tung nữa, chúng ta trở về tìm Tiêu Hậu, có lẽ cô ta biết chuyện gì đang xảy ra.
-Ừ!
Nửa tháng sau, bốn người Tần Mục trở lại thành Thiên Mạc.
Uy vọng của Tần Mục ở thành Thiên Mạc lúc này đã tới đỉnh điểm. Ngay khi hắn vừa vào thành, hắn bị một tên lính gác nhận ra sau đó tin tức hắn trở về nhanh chóng truyền ra.
Tống Thi Thi và Trần Thiến chạy tới đầu tiên.
Diệp Khinh Tuyết và Tống Thi Thi quen nhau từ lâu cho nên cả hai vô cùng vui mừng khi gặp lại, bắt đầu thăm hỏi lẫn nhau.
-Tiểu Thiến, Phỉ Phỉ đâu?
Tần Mục rất quan tâm chuyện này, sao cô gái nhỏ này lại không tới gặp hắn?
-Sau khi anh đi, Phỉ Phỉ lập tức bế quan cùng Tiêu Hậu, tới giờ vẫn chưa đi ra.
Trần Thiến trả lời.
-Bế quan lâu vậy đâu có giống tính của nó.
Tần Mục lắc đầu cười một tiếng. Hắn đoán lần gặp bốn tên cảnh giới Bất Diệt lần trước làm cho cô cảm thấy thất bại. Hơn nữa Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ đi tới tháp Thiên Thần, thực lực chắc chắn sẽ mạnh hơn, vì không muốn bị yếu thế cho nên cô mới cố gắng tới thế.
-Tần Mục, các cô ấy đã bế quan nên đừng quấy rầy họ, dù sao thì chuyện của em cũng không vội.
Tần Mục nghe vậy gật đầu một cái.
Vì chăm lo Thiên Mạc Thành cho nên Tiêu Hậu mới bế quan ở đây, làm thế có thể nói là đã hết lòng vì họ rồi.
Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ lại quấy rầy việc bế quan của cô thì không khỏi quá mức được voi đòi tiên.
-Mấy tháng này ba tộc có tới gây chuyện không?
-Không có, hiện tại cao thủ trong thành càng ngày càng nhiều, khẳng định là bọn họ không dám trở lại.
Tần Mục cười lạnh trong lòng. Nếu chỉ đơn thuần là ba tộc, chắc chắn bọn họ sẽ không trở lại. Thế nhưng nếu sau lưng bọn họ có người chỉ thị thì lại là chuyện khác.
Thung lũng Lôi Minh liên quan tới mười vị trí trong việc tranh giành tạo hóa của trời đất nên dù là ai đi nữa cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc, chắc chắn bọn họ đang âm mưu gì đó.
Sau khi trở lại thành Thiên Mạc nửa tháng, tâm trạng của Tần Mục lúc này đang vô cùng thoải mái, chỉ còn thiếu một mình Tả Tư Duyệt, nếu không hắn có thể yên tâm hoàn toàn rồi.
Tối hôm nay, Tần Mục cùng Diệp Khinh Tuyết ngồi trên nóc nhà ngắm sao.
Sau khi trở về Diệp Khinh Tuyết căn bản không hề có chút ý định tu luyện nào, thay vào đó cô luôn dính với Tần Mục, luôn cùng một chỗ với hắn.
Cô không suy nghĩ gì, chỉ muốn vĩnh viễn nằm trong ngực hắn cùng nhìn trời đêm, cùng nói những câu chuyện phiến vô cùng nhàm chán mà thôi.
Chỉ thế thôi cũng đủ làm cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng lãng mạn rồi.
-Tần Mục, anh có định trở lại Trái Đất không?
Diệp Khinh Tuyết đột nhiên hỏi.
-Tất nhiên sẽ trở lại, có điều…
Diệp Khinh Tuyết biết trong thời gian ngắn Tần Mục không thể trở lại Trái Đất cho nên chỉ có thể thở dài một hơi.
-Khinh Tuyết, em nhớ cha mẹ ư?
Tần Mục cảm giác mình quá ích kỷ, hắn không còn ràng buộc gì trên Trái Đất, thế nhưng cha mẹ Khinh Tuyết vẫn còn trên đó.
-Nếu không chúng ta về Trái Đất đón cha mẹ tới đây?
Diệp Khinh Tuyết lắc đầu một cái, dịu dàng nói:
-Không, em nghĩ bọn họ sẽ không tới, hai người họ cách biệt nhiều năm như vậy mới gặp lại, cả hai không còn thứ gì để theo đuổi nữa. Thứ họ muốn chỉ là cùng sống với nhau cả đời mà thôi.
Trang 70# 3
-Khinh Tuyết, em thích sống trên Trái Đất hơn ư?
Diệp Khinh Tuyết ngẩng đầu lên dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn Tần Mục rồi lắc đầu, nói:
-Không, em chỉ thích sống chung với anh. Dù là Trái Đất hay Vũ Trụ em cũng sẽ đi theo anh tới khi anh không còn quan tâm tới em nữa.
Tần Mục sững sờ, hắn cảm động nói:
-Không được nghĩ ngợi lung tung nữa, sao anh có thể không quan tâm em được?
Có điều, rất nhanh sau đó hắn đã hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Diệp Khinh Tuyết. Cô đã sớm biết sự mập mờ giữa hắn và Cung Y Y.
Suy nghĩ một chút, hắn quyết định nói chuyện của Cung Y Y cho nàng biết.
-Khinh Tuyết, chuyện của Cung Y Y…
Hắn còn chưa nói hết lời, Diệp Khinh Tuyết đã lấy tay che miệng hắn lại, lắc lắc đầu nói:
-Đừng nói chuyện của cô ấy với em, được không?
Tần Mục lẩm bẩm:
-Khinh Tuyết, em rất ghét Y Y?
Thấy Tần Mục khẩn trương, Diệp Khinh Tuyết mỉm cười, nói:
-Đâu có, Y Y là một cô gái tốt, xứng với anh.
-Vậy sao em…
-Em chỉ nói là anh không được nhắc tới cô ấy trước mặt em, khi hai chúng ta ở một mình, em hi vọng trong lòng anh chỉ có một mình em.
Tần Mục hiểu, đối mặt với chuyện thế này, bất cứ cô gái nào cũng không thể không có mâu thuẩn trong lòng. Huống chi Diệp Khinh Tuyết còn tới từ Trái Đất, tâm tư của cô vẫn còn rất bảo thủ.
Thế nhưng Diệp Khinh Tuyết rất yêu hắn, không đành lòng để hắn đau khổ lựa chọn cho nên chọn cách yên lặng chấp nhận. Yêu cầu duy nhất của cô đó là khi hai người ở một mình, hắn không được nhắc tới cô gái khác.
Yêu cầu này căn bản không thể từ chối!
-Khinh Tuyết!
Đôi mắt Tần Mục sáng lên nhìn chằm chằm Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết cảm nhận được sự nóng bỏng trong đôi mắt này cho nên nhịn không được có vẻ thẹn thùng, nhắm mắt lại, không dám đối mặt với mắt hắn.
Tần Mục không buông tha, tay hắn bắt đầu lần mò cơ thể mềm mại bị một bộ quần áo màu trắng ngăn cách này.
Thân thể Diệp Khinh Tuyết hơi run lên, cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt long lanh của cô dường như muốn chảy ra, hiển nhiên đã động tình, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Hai tay của Tần Mục bao trùm thân thể mềm mại này, cảm thấy bàn tay mình càng ngày càng nóng. Lòng hắn biết mình đã được mỹ nhân cho phép cho nên không lo sợ gì nữa, nhẹ nhàng kéo vạt áo của cô ra sao đó đưa tay vào bên trong sờ mó.
Đồng thời, hắn cúi đầu xuống hôn đôi môi thơm của cô, tham lam muốn được nhiều hơn.
Khi Diệp Khinh Tuyết động tình, nàng thở gấp rất đáng yêu, hai người hồn nhiên quên mình trong bóng đêm yên tĩnh.
Tần Mục cảm thấy mình có chút không nhịn được, hắn đè Diệp Khinh Tuyết xuống rồi đưa tay muốn cởi quần áo ra.
Từ đầu tới cuối, Diệp Khinh Tuyết không hề phản kháng, người muốn làm gì cũng được. Có lẽ cô đã sớm có quyết định, sẽ không rụt rè trước mặt Tần Mục nữa.
Thế nhưng khi Tần Mục định tiến thêm một bước. Hắn phát hiện thân thể đang nóng bỏng của Diệp Khinh Tuyết bỗng nhiên lạnh lại. Một hơi lạnh xông lên não hắn làm cho hắn không nhịn được nheo mắt lại.
Ầm!
Hơi thở băng hàn khuyết tán ra, toàn bộ nóc nhà bị hất bay, không gian cũng bị đông cứng.
-Chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận