Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1340: Ngây thơ!

Không ngờ Trần Nghiên lại quen một cường giả mạnh tới vậy, thế nhưng đi theo Tần Mục không phải tốt hơn sao, Trần Nghiên cần gì phải ở lại Lạc Hà Cốc làm Thánh Nữ bị nguyền rủa?
Hiện tại, cô hoài nghi nghiêm trọng không biết hôm nay có phải là ngày Lạc Hà Cốc bị hủy diệt không!
Dù sao thì Hồng Tinh Hán cũng là cường giả thần cảnh tự phong tu vi, y không chết dễ như vậy. Nửa thân thể bị hủy nhanh chóng khôi phục, chỉ có điều sắc mặt y vô cùng tái nhợt, suy yếu hết mức, không còn năng lực tái chiến nữa.
-Cốc chủ!
Rất nhiều cường giả của Lạc Hà Cốc rối rít chạy tới.
-Cốc chủ, ngài sao vậy?
-Tôi còn có thể chịu đựng!
Hồng Tinh Hán lắc đầu một cái, vững vàng tâm thần, thận trọng nhìn Tần Mục, hỏi:
-Cậu tới vì Trần Nghiên?
-Quả nhiên đánh một trận lập tức thông minh lên, đám không có lòng tự trọng đều vậy cả!
Tần Mục cười lạnh nói:
-Môn chủ như lão tự mình giao ra hay là để tôi giết vào trong?
-Thanh niên, khuyên cậu đừng có nói quá mức, Lạc Hà Cốc không phải là chỗ cậu có thể giương oai!
Bên cạnh Hoàng Tinh Hán có một lão già tráng kiện có vẻ tiên phong đạo cốt lạnh lùng nhìn Tần Mục, từ hơi thở so ra, người này còn mạnh hơn Hồng Tinh Hán một phần.
-Nói vậy là các người lựa chọn để tôi giết vào?
Tần Mục bước tới trước một bước, có vẻ muốn ra tay ngay chứ không muốn nói nhảm dù chỉ một câu.
-Chờ đã!
Hồng Tinh Hán cố nén sợ hãi trong lòng, nói với Tần Mục:
-Ngài là thành chủ thành Thiên Mạc?
-Không cần bắt quan hệ với tôi, chúng tôi không quen!
Sắc mặt Hồng Tinh Hán thay đổi không ngừng. Y nghe qua danh tiếng của Tần Mục, nghe đồn hắn không hề kém hơn thiên tài cấp bậc hoàng tử. Bây giờ nhìn lại, sự kinh khủng của hắn đã tới cấp bậc Thần Tử.
Bởi vì cho dù là Vũ Văn Hoa cũng không thể nào chỉ dùng một chiêu đã đánh trọng thương y.
Y không ngờ Trần Nghiên lại quen biết một cường giả như vậy. Hơn nữa Tần Mục tới đây là vì cứu Trần Nghiên, sợ rằng quan hệ của hai người rất không bình thường.
Có điều, hiện giờ Trần Nghiên được Ma Nhân vừa ý, Vũ Văn Hoa cũng vừa ý, cô đã là lá bài mấu chốt trong tay y, tuyệt đối không thể giao cho Tần Mục được.
Quả thật là năng lực cá nhân của Tần Mục rất mạnh, thế nhưng dường như không hề có bối cảnh gì, sao có thể so sánh với gia tộc Vũ Văn được?
-Trần Nghiên là Thánh Nữ Lạc Hà Cốc, nhận được truyền thừa của Lạc Hà Cốc bọn tôi, có thể cho anh gặp cô ấy, thế nhưng anh không thể mang cô ấy đi.
Tần Mục nghe vậy âm trầm nói:
-Lão khỏi giả ngu trước mặt tôi, Lục Linh Hàn đã nói mọi chuyện cho tôi biết rồi.
Hồng Tinh nhìn sang Lục Linh Hàn, hỏi:
-Lục Linh Hàn, cô lại phản bội Lạc Hà Cốc?
Lục Linh Hàn không biết phải trả lời như thế nào cho nên dứt khoát yên lặng.
Thật ra thì trước khi Trần Nghiên tới Lạc Hà Cốc, cô từng là người bị chọn trở thành Thánh Nữ đời tiếp theo. Chỉ có điều ông nội cô ra mặt khẩn cầu cho nên tông môn mới đổi ý, lựa chọn một người khác.
Nói cách khác, nếu bây giờ cô là Thánh Nữ, vậy hết thảy mọi chuyện xảy ra trên người Trần Nghiên sẽ xảy ra trên người cô.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô lại liều lĩnh trợ giúp Trần Nghiên.
Tần Mục cản Lục Linh Hàn sau người, lạnh nhạt nói:
-Tôi thật sự là chưa từng thấy một tông môn nào lại không hề có nguyên tắc còn vô sỉnh như các người. Dù thế nào thì hôm nay tôi cũng mang Trần Nghiên đi, ai muốn cản tôi cứ đứng ra!
-Tần thành chủ, tôi không vòng vo nữa, tôi sẽ nói thẳng.
Hồng Tinh Hán nói với giọng hết sức chắc chắn:
-Ngài không thể mang Trần Nghiên đi.
Tần Mục từ sớm đã biết Hồng Tinh Hán sẽ có quyết định như thế, hắn giễu cợt nói:
-Vậy xem ra Lạc Tinh Cốc các người sẽ bị hủy diệt rồi!
-Nói khoác mà không biết ngượng!
Ông già tiên phong đạo cốt kia đứng ra, quát lên:
-Đừng có tưởng rằng bọn tao sợ mày.
-Đừng có đứng đó nói mà không có làm, có chiêu số gì cứ sử dụng, tôi tiếp hết!
Tần Mục nói với giọng hết sức khiêu khích, cố ý chọc giận người của Lạc Hà Cốc.
Hồng Tinh Hán trầm giọng nói:
-Tần thành chủ, tôi nghĩ anh cũng biết là pháp tắc Thiên Đạo trong đất trời này đã tan tành, người có tu vi Thần Cảnh trở lên sẽ bị áp chế, cho nên không thể không tự phong tu vi.
-Tôi biết, vậy thì thế nào?
-Hừ, chẳng lẽ mày không hiểu, chỉ cần tùy tiện một người trong số bọn tao đột phá hạn chế, tăng lên tới Thần Cảnh là có thể bóp chết mày như bóp chết một con kiến?
Lão già tóc bạc nói với giọng hết sức lạnh lẽo.
-Có bản lãnh lão đột phá cho tôi xem, không dám thử thì im miệng cho tôi!
-Mi…
Lão già tóc trắng giận tới mức run rẫy cả người, bị khiêu khích như thế làm cho lão có xúc động muốn cưỡng ép đột phá hạn chế.
Có điều, rất nhanh sau đó lão đã tỉnh táo lại. Quả thật là sau khi đột phá hạn chế lão có thể có được sức mạnh cấp Chân Thần trong thời gian ngắn, có thể chém giết Tần Mục rất dễ dàng. Thế nhưng nếu làm vậy căn cơ sẽ bị hủy, sau khi bùn nổ xong lão sẽ thành phế nhân.
Hậu quả thế này lão không gánh nổi!
-Thế nào, không dám ư?
Tần Mục khinh miệt nói:
-Một lũ phế vật!
Đám người Lạc Hà Cốc nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng, Tần Mục nói chuyện quá khó nghe, hắn làm nhục người khác mà chẳng có chút kiêng dè nào.
-Cốc chủ, tên tiểu tử này quá không coi Lạc Hà Cốc chúng ta ra gì, để tôi giáo huấn hắn!
Một tên trung niên tức giận đứng ra.
-Mạc trưởng lão, ông…
-Cốc chủ, Lạc Hà Cốc là nhà của chúng ta, tôi không cho phép bất cứ ai làm nhục nó, tôi nguyện ý từ bỏ hết thảy vì Lạc Hà Cốc. Chiến đấu vì tôn nghiêm, dù chết cũng không hối tiếc!
Dường như tên trung niên này đã quyết định.
Hồng Tinh Hán kích động nói:
-Mạc trưởng lão, ông yên tâm, từ nay về sau ông chính là công thần của Lạc Hà Cốc, tất cả mọi người đều sẽ nhớ ông!
Người đàn ông trung niên này không nói gì thêm, y nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Trong thoáng chốc, trời đất lập tức thay đổi, từng luồng từng luồng đại thế mạnh mẽ ngưng tụ quanh người y. Trước đó y rất tầm thường, bây giờ y hết sức thần thánh, lúc này y hệt như thần linh, có cái oai có thể khuất phục toàn thiên hạ.
-Hỏng bét, chạy mau!
Lục Linh Hàn đột nhiên lo lắng nói với Tần Mục. Cô biết Mạc trưởng lão đã bất chấp mọi thứ, cưỡng ép đột phá trói buộc Chân Thần.
Chân Thần oai, khi giận dữ trời đất nát tan, vạn người không thể địch, yêu ma phải tránh lui!
-Chạy?
Người đàn ông trung niên này mở mắt, một luồng sáng ép người xuất hiện từ hai mắt y.
-Ép tôi phải bỏ ra cái giá lớn tới vậy còn muốn chạy?
Trong thoáng chốc, thân hình người đàn ông trung niên này chợt nhoáng lên, bước ngang qua khoảng cách thời không, xuất hiện trước mặt Tần Mục sau đó nhấc tay đập xuống.
Đây là một chưởng không có gì lạ, thế nhưng y khác hoàn toàn với những đối thủ từng gặp trước kia, có pháp tắc của Thần Linh không ai sánh bằng.
-Vì báo đáp mày làm tao đột phá tầng trói buộc này, tao sẽ dùng sức mạnh pháp tắc hoàn mỹ nhất tiễn mày vào luân hồi!
Uy nghiêm của Thần, lực lượng của Thần, pháp tắc của Thần đã thể hiện vô cùng tinh tế trong một chưởng này, cứ như bất cứ ai bị bao phủ vào trong đó cũng có cảm giác mình rất nhỏ bé.
Từ khi người đàn ông này có động tác, Tần Mục vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Mọi người vốn tưởng là dưới oai lực của Chân Thần hắn đã mất ý chí chiến đấu. Thế nhưng không ai ngờ được khi bàn tay của người đàn ông trung niên này sắp đập lên người hắn, hắn chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn đầy giễu cợt như trước, vẻ mặt vô cùng coi thường.
-Chỉ với chút khả năng này của ông mà cũng muốn tiễn tôi vào luân hồi, ngây thơ!
Mọi người chỉ thấy một luồng ánh sáng màu vàng dùng Tần Mục làm điểm gốc phóng thẳng lên trời cao. Kiếm ý rung động bầu trời ngược xuôi trên không, biến ảo, ngưng tụ thành một chuôi kiếm ánh sáng màu vàng to lớn.
Chuôi kiếm ánh sáng này bao phủ Tần Mục và tên đàn ông trung niên đã đột phá hạn chế Thần Cảnh kia. Những người còn lại không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong, cũng không ai dám tới gần.
Kiếm khí kinh khủng như vậy chỉ cần thoáng đụng thôi đã đủ để phá hủy ý chí Thần Niệm của bọn họ rồi.
Hơn mười nhịp thở sau, kiếm ý từ từ tản đi.
Trên sân, Tần Mục vẫn đứng chỗ cũ, thân thể vẫn đứng thẳng, sắc mặt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như trước.
Điều khiến mọi người kinh hoàng là tên trung niên đã đột phá giới hạn Thần Cảnh kia đang nằm sấp như chó chết dưới chân Tần Mục. Y cứ như vừa ngất đi, lại giống như y chỉ nằm ở đó, có điều không dám nhúc nhích mà thôi.
-Chuyện này… Sao có thể!
Hồng Tinh Hán khiếp sợ, kinh hoàng, thậm chí là tuyệt vọng.
Sao một kẻ làm ngược ý trời, một cường giả đột phá hạn chế Thần Cảnh lại trở thành bộ dạng này trong nháy mắt, hoàn toàn không có sức chống cự?
-Mày… Chẳng lẽ mày cũng là Thần Cảnh, mày không chịu sự chèn ép của quy tắc Thiên Đạo?
Lão già tóc bạc run rẩy chỉ Tần Mục, nhớ tới tin đồn ở Bắc Hoang.
Tộc Thiên Sứ có một tên thiếu tộc trưởng đầy tài hoa trở về. Người này có tu vi Thần Cảnh viên mãn, lại không bị Thiên Đạo chèn ép, không cần tự phong tu vi.
Chẳng lẽ Tần Mục cũng là người như thế, cũng có thể sử dụng lực lượng Thần Cảnh không chút kiêng kỵ. Nếu không sao có thể giải thích được việc hắn có thể giết người có lực lượng Chân Thần trong nháy mắt như thế?
-Chỉ có một người thôi ư, dường như toàn bộ các người đều là Thần Cảnh tự phong tu vi, nếu không toàn bộ các người giải phong đi!
Ánh mắt của Tần Mục quét qua Hồng Tinh Hán, lão già tóc bạc và đám trưởng lão của Lạc Hà Cốc.
Mọi người đột nhiên cảm thấy giống như bị rắn độc nhìn chăm chú, trong lòng đám người lập tức xuất hiện cơn ớn lạnh vô biên cùng với sự tuyệt vọng.
Không phải tất cả mọi người đều có can đảm chống đối, đột phá hạn chế của Thiên Đạo. Với một người tu luyện, mất hết căn cơ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Hơn nữa thực lực của Tần Mục quá kinh khủng, cho dù đột phá Thần Cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy cần gì phải uổng công vô ích, cố hết sức lại chẳng có kết quả tốt gì?
-Tần thành chủ, đây là một hiểu lầm, chúng tôi không biết Trần Nghiên có quan hệ với ngài.
Hồng Tinh Hán suy nghĩ nhiều lần, y không thể không thay đổi vẻ mặt.
Trước thực lực mạnh mẽ của Tần Mục, y sợ thật rồi.
Có lẽ có thể dùng Trần Nghiên để thiết lập quan hệ với gia tộc Vũ Văn, từ đây có được sự nâng đỡ của gia tộc Vũ Văn, môn phái sẽ bắt đầu đi trên con đường mạnh lên.
Thế nhưng, nếu trước đó, Lạc Hà Cốc bị người tiêu diệt, vậy thì mọi thứ không còn ý nghĩa nào nữa.
Tần Mục có thực lực có thể giết Thần Cảnh trong nháy mắt, nếu hắn muốn tiêu diệt Lạc Hà Cốc, chuyện này không còn là chuyện giật gân nữa!
-Người đâu, mau đưa Trần…Mau mời Thánh Nữ ra!
Hồng Tinh Hán ra lệnh.
-Không cần, để tôi tự vào tìm!
Tần Mục hừ lạnh một tiếng.
Thật ra thì ngay từ đầu hắn đã dùng thần thức dò xét tìm được chỗ Trần Nghiên bị giam lỏng.
Sở dĩ không vội cứu cô là vì hắn có nắm chắc có thể an toàn mang Trần Nghiên rời đi, không ai có thể ngăn. Đồng thời, hắn còn muốn cho Lạc Hà Cốc một bài học và chút chấn nhiếp.
Tần Mục không phi hành, trực tiếp nghênh ngang đi vào từ cửa chính Lạc Hà Cốc, không gặp chút ngăn cản nào, cũng không có ai dám ngăn cản hắn.
Rất nhanh, hắn đã tới một sân nhỏ rất khác biệt.
Ở trong sân có một cô gái tuyệt đẹp, người mặc cung trang màu trắng đang tươi cười đứng đó cứ như đã đứng đó đợi từ sớm.
Tần Mục hơi ngẩn người khi thấy cô gái này, ngay sau đó hắn cười nói:
-Trần Nghiên, đã lâu không gặp!
Sắc mặt Trần Nghiên rất bình tĩnh, có điều hai tròng mắt lại đầy vẻ dịu dảng và vui sướng, cô đứng đó ngẩn ngơ nhìn Tần Mục.
-Tần Mục, không ngờ tới cuối cùng vẫn là anh tới cứu tôi!
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của thành chủ thành Thiên Mạc tất nhiên cũng truyền tới tai nàng. Nàng biết Tần Mục này đúng là Tần Mục trong suy nghĩ của mình.
-Cô không hi vọng tôi tới cứu cô ư?
Tần Mục nghi ngờ hỏi.
Trần Nghiên lắc đầu một cái, sắc mặt trở nên phức tạp, nói:
-Sau khi được anh cứu khỏi lỗ đen, mặc dù tôi biết anh sẽ không chết, thế nhưng tôi cũng hiểu mình mềm yếu vô năng ra sao. Lúc trước, tôi ở lại Lạc Hà Cốc là vì muốn mình trở nên đủ mạnh, muốn mình có thể đuổi kịp bước chân của anh. Tôi nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ tới được độ cao của anh, có thể đứng sóng vai với anh, đáng tiếc…
Đáng tiếc là ý nghĩ của cô quá mức viễn vông, độ cao của Tần Mục, nàng vĩnh vĩnh chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn, đời này không thể nào chạm tới.
Tần Mục hơi sửng sờ, khuyên:
-Cần gì phải thế chứ, bất cứ chuyện gì chỉ cần làm hết sức là được, mặc kệ kết quả ra sao, không cần phải cưỡng cầu làm gì. Có lẽ thiên phú của cô không tệ, thế nhưng trong việc tu luyện, chỉ thiên phú thôi vẫn chưa đủ.
-Thế nhưng tôi làm sao mới có thể trả được ân tình của anh?
-Ân tình?
Tần Mục cười nhạt, nói:
-Nếu là bạn bè, nói tới ân tình làm gì.
-Tôi biết anh không để ý, thế nhưng tôi không thể không để ý.
Trần Nghiên thở dài nói:
-Thật ra thì trước kia chúng ta có thể xem là nửa kẻ thù, thế nhưng, ngay sau đó, anh lại cứu tôi hai lần. Lần thứ hai, anh càng không để ý tới tính mạng để cứu tôi, nếu tôi không có chút lòng báo ân nào, tôi còn là người nữa không?
-Không cần phải thế, hơn nữa tôi đâu có không để ý tới tính mạng để cứu cô. Lần đó tôi làm vậy là để cứu Diệp Khinh Tuyết và Lăng Ba, cứu cô chỉ là tiện tay mà thôi.
Trần Nghiên liếc mắt nhìn Tần Mục, nghiêm túc nói:
-Anh không cần gạt tôi, cho dù tiện tay cứu tôi, anh cũng phải trả một cái giá rất lớn. Tình huống lúc đó, đưa hai người đi và đưa ba người đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng là anh có thể không để ý tới tôi, vậy anh sẽ ít bị tổn thương hơn, thế nhưng cuối cùng anh vẫn không từ bỏ tôi!
-Chuyện này… Thật ra thì cô không cần để chuyện này trong lòng, không phải bây giờ tôi đang rất tốt ư?
Tần Mục bất đắc dĩ. Trần Nghiên có thái độ như thế làm cho hắn rất không thích ứng.
-Anh có thể dẫn tôi đi không?
Trần Nghiên đột nhiên hỏi một câu.
Tần Mục có chút không giải thích được, thế nhưng hắn vẫn nói:
-Lần này tôi tới là để mang cô đi, nếu không cô nghĩ tôi tới đây làm gì?
-Đi thành Thiên Mạc của anh?
-Tất nhiên!
Trần Nghiên yên lặng một hồi cứ như đang do dự chuyện gì.
-Cô không muốn đi với tôi, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục ở lại chỗ này?
Tần Mục nghiêm túc nói:
-Cô biết không, chờ khi Vũ Văn Hoa trở về, y…
-Tôi biết, cho nên tôi mới muốn đi với anh, chỉ là, không biết tôi có gây phiền phức gì cho anh không.
-Gây phiền phức?
Tần Mục cười nói:
-Ý cô là đám người hoàng tộc hả?
Trần Nghiên không nói.
-Sợ cái gì, nếu tôi dám giết vào Lạc Hà Cốc, tất nhiên là tôi không sợ tộc Nhân Hoàng.
Tần Mục đi tới, nói nhỏ:
-Nếu cô thật sự coi tôi là bạn, vậy thì đừng có lo trước lo sau nữa, tin tôi là được!
Trần Nghiên ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Tần Mục một lúc rồi gật đầu.
-Được, chúng ta lập tức trở về…
Khi nói chuyện, Tần Mục đột nhiên ngừng nói, mày cau lại.
Trần Nghiên rất ít khi thấy Tần Mục cau mày, hắn cau mày đồng nghĩa với việc sẽ có chuyện không bình thường xảy ra.
-Có thứ gì đó đang tới!
-Thứ gì?
-Ừ, hơi thở rất đặc biệt, rất mạnh, chưa xác định được là vật gì.
Tần Mục có thể cảm nhận được trong không khí trán đầy hơi thở lạnh lẽo khát máu làm cho người ta buồn nôn.
Cho dù còn không biết đây là vật gì, cũng sẽ không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.
-Ma Nhân đã tỉnh lại!
Lúc này, Lục Linh Hàn đi tới.
Trước đó cô vẫn luôn đi phía sau Tần Mục, chỉ là cô nhìn thấy Tần Mục và Trần Nghiên đang nói chuyện cho nên lựa chọn lui sang một bên.
-Ma Nhân?
Tần Mục hỏi:
-Là thứ gì?
-Không biết, chỗ này có Ma Nhân trước mới có Lạc Hà Cốc. Khi tổ sư khai sơn của Lạc Hà Cốc thành lập tông môn, Ma Nhân đã tồn tại ở đây rồi.
-Lạc Hà Cốc lại có loại vật này?
Trần Nghiên tỏ vẻ rất giật mình. Mặc dù cô đã tới Lạc Hà Cốc một thời gian, thế nhưng toàn bộ tâm tư của cô đều dồn lên việc tu luyện, căn bản không có lòng dạ quan tâm tới chuyện khác.
Huống chi Ma Nhân cũng là bí mật cả Lạc Hà Cốc, trừ một số cao tầng ra, những người khác cũng không biết.
Địa vị của ông nội Lục Linh Hàn không thấp, cô tình cờ nghe ông mình lỡ miệng, sau đó từ từ âm thầm điều tra mới phát hiện được bí mật này.
Hơn nữa người ngoài đồn rằng Thánh Nữ bị lời nguyền nên biến mất một cách khó hiểu. Cô có thể đoán được chuyện này khẳng định có liên quan với Ma Nhân, hơn nữa đây còn là chuyện xảy ra dưới sự cho phép của cao tầng môn phái.
Cho nên, từ đó trở đi, Lục Linh Hàn hoàn toàn không còn chút cảm tình nào với Lạc Hà Cốc, một môn phái táng tận lương tâm như thế, không bằng cứ diệt vong đi.
-Trần Nghiên, cô không biết đâu, môn phái căn bản không hề có lời nguyền nào cả, mọi thứ đều do tên Ma Nhân này giở trò quỷ!
-Cái gì?
Sắc mặt Trần Nghiên biến đổi, nàng hỏi:
-Cô nói là những Thánh Nữ bị mất tích trước kia đều do tên Ma Nhân này bắt đi?
Sau khi tới Lạc Hà Cốc, cô lập tức nghe được chuyện lời nguyền, mới đầu cô cũng cận thận từng li từng tí, có điều sau khi phát hiện lời nguyền không ứng nghiệm, cô còn cho rằng mình may mắn, không ngờ…
-Ừ, rất nhiều cao tầng của Lạc Hà Cốc biết chuyện này, có điều bọn họ cũng dung túng Ma Nhân, thậm chí còn tự tay đem Thánh Nữ đưa vào đáy cốc chỗ Ma Nhân nữa.
-Thì ra là như vậy!
Trần Nghiên yên lặng. Cô không có chút tình cảm nào với Lạc Hà Cốc, chờ ở Lạc Hà Cốc là vì tu luyện mà thôi.
Trên đường đi, Lục Linh Hàn đã kể một ít chuyện Thánh Nữ mất tích cho Tần Mục biết. Có điều, lúc đó cô chỉ nói đây là một loại lời nguyền, chắc là cho tới lúc này cô mới tin chắc những gì mình biết.
-Dường như tu vi của tên Ma Nhân này không bị Thiên Đạo chèn ép, y có cảnh giới Thần Cảnh, thậm chí còn có lực lượng vượt qua Thần Cảnh, không thể địch lại, các người đi mau!
Lục Linh Hàn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tần Mục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận