Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 548: Giải tán Lạc Thiên Cung!
Bởi vì đã quen thuộc với địa hình nên lúc đi ra ngoài, hai người đi rất nhanh, chưa cần đến mười phút.
-Tần Mục, cậu…
Cuối cùng Mai Ánh Tuyết cũng tin rằng Tần Mục không nói đùa, vừa rồi lúc chạy ra, cô chỉ chạy hơi nhanh một chút hắn đã không thể theo kịp.
-Mình không sao, có lẽ chỉ tạm thời thôi, qua vài ngày lại trở về như cũ cũng nên.
Tần Mục an ủi Mai Ánh Tuyết, cũng tự an ủi mình.
-Đúng rồi, phiền cậu tạm thời giữ bí mật chuyện này giúp mình, đừng nói cho đám Phỉ Phỉ.
Từ trước tới nay, mấy người Tần Phỉ Phỉ đều đã hình thành thói quen ỷ lại Tần Mục, trong lòng các cô, Tần Mục gần như chính là người không gì không làm được.
Tần Mục cũng biết rõ điểm này, vì vậy hắn không dám nghĩ, việc mình mất đi sức mạnh sẽ ánh hưởng tới các cô đến mức nào.
Mai Ánh Tuyết do dự một lát, rồi trịnh trọng gật đầu.
-Vậy thì về thôi, miễn cho các cậu ấy chờ sốt ruột.
Khi hai người trở lại khách sạn, Diệp Khinh Tuyết đang đứng bên cửa sổ, Tả Tư Duyệt ngồi trên ghế salon, còn Tần Phỉ Phỉ nằm trên giường.
Đương nhiên, không phải cô ngủ, chẳng qua cô cảm thấy quá nhàm chán, lại thêm chút lo lắng mà thôi.
Ba người không ai nói gì, ai cũng trong tâm trạng bất an, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Đợi đến khi Tần Mục gõ cửa rồi cất tiếng gọi thì ba người mới phản ứng lại, vẻ mặt trở nên vui mừng.
Sau khi mở cửa cho Tần Mục và Mai Ánh Tuyết đi vào, Tần Phỉ Phỉ xem xét hai người rồi khó hiểu hỏi:
-Hai người vào mộ Nguyệt Quang chưa, sao đi nhanh thế?
-Mộ Nguyệt Quang chỉ xuất hiện trong bốn tiếng đồng hồ nên đương nhiên phải nhanh rồi.
Tần Phỉ Phỉ “à” một tiếng, thấy hai người không bị thương thì lại hiếu kỳ hỏi:
-Có phát hiện được gì ở đó không, rất thú vị đúng không?
-Trời lạnh như thế này mà em còn đi chân đất, mau đi giày vào!
Tần Mục liếc xéo cô.
Vừa rồi Tần Phỉ Phỉ đang nằm trên giường, vừa nghe thấy giọng của Tần Mục đã nhảy dựng lên, ngay cả giày cũng chưa kịp đi.
-Không sao, em là dị năng giải hệ lửa mà, em có thể tự sưởi ấm cho mình.
Tần Phỉ Phỉ thờ ơ nói.
-Có ai dùng dị năng như em không?
-Đừng nói sang chuyện khác, nói mau nói mau, ở trong đó hai người thấy cái gì?
Tần Phỉ Phỉ không đạt được mục đích không bỏ qua.
Diệp Khinh Tuyết cùng Tả Tư Duyệt cũng rất tò mò, mộ Nguyệt Quang thần kỳ như vậy, bên trong chắc chắn cất giấu thứ không tầm thường.
-Anh chỉ là người qua đường thôi, mấy người hỏi Ánh Tuyết đi, đây là bí mật của cậu ấy.
Trước khi trở lại, Tần Mục đã điều chỉnh lại tâm trạng. Lúc này hành động và thái độ của hắn không khác gì bình thường nên ba người không hề phát hiện ra.
Song Mai Ánh Tuyết lại tâm sự nặng nề, vẻ mặt ngẩn ngơ, cô biết rõ cảm giác một tuyệt đỉnh cao thủ đột ngột mất đi sức mạnh sẽ đau đớn và thất vọng đến mức nào.
-Chị Ánh Tuyết, chị sao vậy?
Tần Phỉ Phỉ phát hiện sự bất thường của Mai Ánh Tuyết.
-Không…không sao, nếu mọi người đã muốn biết, mình sẽ từ từ kể.
Việc Phượng Hoàng truyền lại sức mạnh vốn là một bí mật lớn, nếu có thể, càng ít người biết càng tốt.
Nhưng đối với đám người Tần Phỉ Phỉ, Mai Ánh Tuyết không có gì phải giấu giếm, cô biết mình có thể tin tưởng họ.
Mai Ánh Tuyết kể lại một cách ngắn gọn quá trình đến mộ Nguyệt Quang cho ba người Tần Phỉ Phỉ.
Đương nhiên, chuyện Tần Mục mất đi sức mạnh cô không hề nói nửa lời, đây chính là bí mật giữa hai người họ.
-Phượng Hoàng, trên đời này thật sự có Phượng Hoàng sao?
Tần Phỉ Phỉ khoa trương nói:
-Không được nhìn thấy thần thú trong truyền thuyết, thật đáng tiếc.
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt cũng cảm thấy thật khó tin, quả thực giống như họ đang nghe chuyện thần thoại vậy.
-Chị Ánh Tuyết, bây giờ chị đã được kế thừa sức mạnh của Phượng Hoàng rồi, chắc hẳn rất lợi hại đúng không, không biết nếu so với anh trai em thì như thế nào?
Tần Phỉ Phỉ rất tò mò chuyện này.
Phượng Hoàng nghe thì rất mơ hồ, nhưng thực lực của Tần Mục cũng là một hố sâu không đáy, nếu hai người họ giao thủ chắc chắn sẽ rất thú vị.
Đột nhiên đề cập đến sức mạnh khiến Tần Mục biến sắc, vẻ mặt của Mai Ánh Tuyết cũng trở nên mất tự nhiên.
Tuy nhiên ngay sau đó cô đã trấn định lại,
-Phỉ Phỉ, chị không chịu được Phượng Hoàng chi lực. Vì vậy phần sức mạnh này đã bị phong ấn trong cơ thể chị, cần từ từ khai thác mới được. Vậy nên hiện tại thực lực của chị cũng không tăng lên mấy đâu.
-À, thì ra là như vậy.
Tần Phỉ Phỉ gật đầu.
-Được rồi, tất cả trở về phong của mình nghỉ ngơi đi.
Tần Mục đột nhiên nói.
Tần Phỉ Phỉ duỗi lưng ngáp một cái,
-Cũng được, em đi ngủ trước đây.
Mấy người các cô đều vì lo lắng cho Tần Mục nên mới ngồi chờ ở phòng hắn, bây giờ khi biết hắn vẫn khỏe mạnh thì tất cả đã yên lòng, từng người lần lượt trở về phòng của mình.
Tần Mục đóng cửa lại, trong lòng thầm than một tiếng, không thể nào bình tĩnh được, có lẽ tối nay mất ngủ rồi.
Ai có thể ngờ ra ngoài đi dạo một vòng lại xảy ra việc này chứ?
Ngày hôm sau, mấy người quay về Ninh Giang.
Sau khi ngủ dậy, Tần Phỉ Phỉ phát hiện sắc mặt Tần Mục rất kém, cô vội vàng truy hỏi nhưng Tần Mục lại trả lời qua loa cho xong chuyện.
Khi ở trên xe, Tần Mục một mực im lặng, ba người Tần Phỉ Phỉ thu hết vào mắt, cảm thấy vô cùng bất thường.
Tần Mục đã đánh giá thấp ảnh hưởng của việc mất đi sức mạnh, hắn rất muốn giả vờ trước mặt mọi người, nhưng hắn không có tâm trạng.
Vì vậy hắn do dự, không biết có nên nói thẳng ra hay không.
-Tần Mục, cậu sao vậy, có tâm sự đúng không?
Diệp Khinh Tuyết nhịn không được mở miệng hỏi.
-Đúng vậy, anh, tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?
Mai Ánh Tuyết nhìn Tần Mục nói:
-Mình thấy vẫn nên nói cho mọi người biết đi, có giấu cũng chẳng được bao lâu.
Tần Mục đang định gật đầu, đột nhiên điện thoại vang lên.
Để thuận tiện cho việc liên lạc, sau khi từ Nhật Bản trở về, hắn đã mua một chiếc điện thoại di động mới.
Số điện thoại này chỉ có người của Lạc Thiên Cung biết, vậy lúc này gọi cho hắn cũng là người của Lạc Thiên Cung.
-Tần Mục, không xong rồi.
-Bạch Huyên?
Tần Mục nhận ra giọng nói này, là của Bạch Huyên, hắn khó hiểu hỏi:
-Chuyện gì mà khiến cậu lo lắng như vậy?
-Mình vừa nhận được tin tức từ sư phụ mình, nói là…Long Vô Minh, có thể y chưa chết!
-Cái gì?
Toàn bộ người trong xe đều thay đổi sắc mặt.
Nhất là Tần Mục, ngày đó khi Long Vô Minh tự bạo, hắn đã tin rằng y đã tan xương nát thịt, trừ khi y có hai mạng, nếu không không thể nào sống sót.
Nhưng Ngân Hồ và Bạch Huyên sẽ không ăn nói lung tung, nếu cô đã nói vậy, chứng tỏ điều đó là sự thật.
Nếu là ngày hôm qua, hắn sẽ chẳng thèm quan tâm, lúc nào hắn cũng có thể tìm ra nơi mà y đang ẩn thân, sau đó giết lần thứ hai.
Nhưng bây giờ, khi sức mạnh đã biến mất, hắn sẽ lấy cái gì đấu với Long Vô Minh?
-Cái tên nhãi nhép này còn dám mặt dày sống sót. Nhưng còn sống thì sao chứ, y dám tới tìm chúng ta chắc?
Tần Phỉ Phỉ không cho là đúng nói.
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt cũng đồng ý, chỉ cần Tần Mục ở đây, Long Vô Minh còn sống cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, chẳng thể tạo nên sóng gió gì.
Người duy nhất có thể cảm nhận được tâm trạng của Tần Mục, cũng chỉ có Mai Ánh Tuyết.
-Tần Mục, cậu định giải quyết thế nào?
Tần Mục suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói:
-Lập tức bảo Lan Anh cô cô giải tán Lạc Thiên Cung!
Trang 32# 1
Tần Phỉ Phỉ sửng sốt, chần chừ nói:
-Anh, anh đừng đùa kiểu này.
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt đều đã nhận ra Tần Mục không bình thường, cất giọng hỏi:
-Tần Mục, rốt cuộc cậu sao vậy hả? Mặc dù Long Vô Minh chưa chết, nhưng dựa vào thực lực của cậu thì căn bản chẳng cần sợ mà?
Các cô thực sự không thể hiểu nổi, Lạc Thiên cung vừa mới thành lập, tuyển nhận hai ngàn đệ tử, rồi chưa qua vài ngày đã bảo sẽ giải tán, chẳng phải là công cốc hết rồi sao?
-Mọi người nghe lời Tần Mục cả đi, Tần Mục làm thế là có mục đích cả đấy!
Mai Ánh Tuyết cảm thấy trong chuyện này cô cũng có trách nhiệm.
Long Vô Minh cũng từng là người của Tam Thánh Điện, gã tuyệt đối không dám gây tổn thương cho cô.
Nhưng cô vẫn luôn cho rằng việc Tần Mục mất đi năng lực chắc chắn có liên quan tới cô, nên cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
-Chị Ánh Tuyết ơi, có hải hôm qua ở Nguyệt Quang Mộ đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chị chưa nói với tụi em?
Tần Phỉ Phỉ cảm giác vấn đề nằm ở chỗ này.
-Anh trai em… Có lẽ tạm thời không thể sử dụng sức mạnh!
Cuối cùng Mai Ánh Tuyết vẫn nói ra.
Ba cô gái cùng kinh ngạc không thôi, nhìn Tần Mục với vẻ “trời ơi đếch thể tin nổi”.
Thấy Tần Mục không lên tiếng, các cô đèu biết, chuyện này hẳn là sự thật rồi.
-Tại sao có thể như vậy chứ?
-Bây giờ không phải lúc tìm hiểu nguyên nhân.
Tần Mục lắc đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu:
-Cho dù lý do là gì đi nữa, thì hiện giờ anh đã trở thành một người bình thường rồi, có lẽ Kinh Tuyết cũng có thể đánh bại anh một cách dễ dàng.
Ba người đều im bặt, các cô vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Trong lòng các cô, Tần Mục luôn được gắn với hình tượng anh hùng và hai chữ “Vô Địch”, không gì làm khó nổi hắn, mà sự thay đổi này quá mức đột ngột rồi.
Sau đó, Ôn Lanh Anh cũng gọi điện thoại tới hỏi han, Tần Mục kể lại mọi chuyện cho bà.
Ôn Lan Anh biết, sở dĩ Lạc Thiên Cung có thể xây dựng lại mà không bị ai làm phiền, hoàn toàn là vì có sự hiện diện của Tần Mục.
Nếu như chuyện Tần Mục mất đi sức mạnh bị Long Vô Minh và người của Tam tông tứ phái biết rõ thì chỉ e là Lạc Thiên Cung cũng sẽ lập tức bị bao vây tấn công, trở thành mục tiêu công kích của bao kẻ khác.
Giải tán Lạc Thiên cung cũng đồng nghĩa với việc chẳng có cách nào.
Hơn nữa dù giải tán cũng chưa chắc đã được coi là ổn thỏa, neué như Long Vô Minh trở về, nhất định sẽ lại khống chế Long Tổ lần nữa, đến lúc đó e là Long Vô Minh sẽ hạ lệnh lùng bắt, Hạ Hoa sẽ không còn chốn cho bọn họ dung thân.
Cho nên Tần Mục bảo sau khi mấy người Ôn Lan Anh giải tán Lạc Thiên cung thì cùng tụ họp ở Ninh Giang, bọn họ phải có dự định sớm mới được.
Về đến Diệp gia, chưa đợi bọn họ vào cửa đã có hai bóng đen chui ra từ bên cạnh.
Sắc mặt Tần Mục thay đổi, chẳng lẽ kẻ thù đã tìm tới cửa rồi cơ à? Thế này thì nhanh vỡi luôn rồi ấy chứ!
Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt càng cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai lão giả đang toát ra hơi thở đáng sợ, các cô cũng biết, e là mục đích hai người này tới chẳng tốt đẹp gì.
-Đừng rat ay!
Mai Ánh Tuyết bỗng nhiên bước lên trước, ngăn cản mấy người.
-Chị Ánh Tuyết, chị quen bọn họ sao?
Mai Ánh Tuyết không trả lời mà quay lưng đối mặt với hai lão giả, lạnh giọng hỏi:
-Tại sao hai người lại ở đây?
-Chúng tôi tới mời Thánh Nữ điện hạ trở về!
Tuy rằng hai lão giả gọi Mai Ánh Tuyết là “thánh nữ” cơ mà giọng nói lạnh nhạt, chẳng có chút tôn kính nào sất.
Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ đều hiểu ra, hai người hẳn là không nằm trong số ủng hộ Mai Ánh Tuyết.
-Hiện giờ tôi không muốn về!
-Thánh nữ điện hạ, e là chuyện này không phải do điện hạ quyết định!
Mai Ánh Tuyết lập tức tức giận nói:
-Chẳng lẽ các người còn dám ra tay với tôi?
Hai lão giả nhìn nhau, không đáp.
Có điều đúng lúc này, một tiếng cười tựa như chuông bạc rung vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người bay tới, xuất hiện trước mặt hai lão giả, đối mặt với Mai Ánh Tuyết.
Cô gái này cũng giống Mai Ánh Tuyết, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặc cung trang(đồ mặc trong cung) màu trắng và lục, dây lưng lụa màu đỏ, trên mặt là mạng che mặt màu lụa trắng, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo của cô ta.
-Sư muội, thành phố phồn hoa này thật sự khiến muội say mê đến mức không thiết tha vị trí Thánh nữ của Tam Thánh điện nữa rồi sao?
Cô gái mặc cung trang cười tươi tắn, nhìn thẳng Mai Ánh Tuyết.
-Đến tỉ cũng chạy tới đây luôn rồi hả?
Trước mặt cô gái này, Mai Ánh Tuyết thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh.
-Ta đặc biệt tới tiếp đón sư muội đấy.
-Hiện giờ ta không muốn về.
Mai Ánh Tuyết muốn ở lại, làm gì đó cho Tần Mục, nếu không trong lòng cô sẽ day dứt không yên.
-Đây là mệnh lệnh của Thánh Lão, muội dám cãi lời ư?
-Thánh Lão?
Mai Ánh Tuyết biên sắc:
-Tại sao Thánh Lão lại triệu ta trở về gấp?
Cô gái mặc cung trang nhàn nhạt đáp:
-Ta cũng không rõ, có lẽ cảm thấy muội lén gặp trai ở ngoài, làm mất hết mặt mũi của Tam Thanh Điện chúng ta chăng?
-Tỉ nói bậy bạ gì đó?!
Mai Ánh Tuyết giận dữ.
-Ha ha, chẳng lẽ không đúng sao?
Ánh mắt ngả ngớn của cô gái kia rơi xuống người Tần Mục, đánh giá hắn với vẻ rất hứng thú, sau đó lập tức lắc đầu:
-Sư muội, dù gì muội cũng là Thánh nữ Tam Thánh Điện của chúng ta, sao ánh mắt lại kém thế hả? Lại đi vừa mắt cái tên tiểu bạch kiểm trông như tượng sáp thế này!
Sắc mặt Mai Ánh Tuyết hiện lên vẻ tức giận, Tần Mục không còn sức mạnh, lúc này đúng là lúc hắn mất đi ý chí của cuộc đời nhất.
Cô có thể để cô gái kia mắng mình, nhưng khi nghe thấy cô ta chế nhạo Tần Mục, trong lòng cô đau đớn.
-Trần Nghiên, nếu tỉ còn nói huơu nói vượn thì đừng trách ta không khách khí!
-Ây dô, lần đầu tiên thấy sư muội tức giận đến vậy đó nha.
Cô gái tên Trần Nghiên mỉm cười nói:
-Nhưng mà ta lại không biết sư muội trở nên sắc sảo như thế từ bao giờ, còn muốn không khách khí với ta nữa cơ đấy!
Trần Nghiên từ nhỏ đã được phong làm Thánh Nữ Tam Thánh điện, còn Mai Ánh Tuyết thì mới được phong làm thánh nữ từ nửa năm trước, đương nhiên thực lực của Trần Nghiên cao hơn rất nhiều so với Mai Ánh Tuyết.
Tuy rằng nói hiện giờ Mai Ánh Tuyết được Phượng Hoàng truyền thừa, tiềm lực vô hạn, cơ mà nói thế nào thì cũng mới chỉ là tiềm lực.
Mai Ánh Tuyết đương nhiên cũng biết điều này, hơn nữa nếu như cô đánh nhau với Trần Nghiên thì chắc hẳn sẽ khiến mấy người Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ bị thương.
-Ầy, được rồi được rồi, ta biết sư muội không có can đảm ấy mà, ta cũng không có thời gian dông dài với muội. Thánh Lão đã bảo ta mang muội cùng về trong thời gian nhanh nhất, muội thấy sao hả?
-Ta trở về với tỉ!
Mai Ánh Tuyết chẳng còn lựa chọn nào khác, đừng nói tới Trần Nghiên, cho dù là hai lão giả đứng phía sau Trần Nghiên, cô cũng chẳng đánh lại được.
Cô quay đầu lại nhìn Tần Mục, nói với vẻ áy náy:
-Tần Mục, xin lỗi, tôi không thể giúp cậu rồi.
-Cô ở lại chỉ càng nguy hiểm hơn thôi, trở về cũng tốt.
Tần Mục cảm thấy dựa vào thực lực của Mai Ánh Tuyết thì có ở lại cũng chẳng ngăn được Long Vô Minh.
-Vậy mọi người bảo trọng nhé!
Trần Nghiên nhẹ nhàng cười nói:
-Sư muội ơi là sư muội, gã đàn ông này của muội quả thật chẳng đáng tin cậy chút nào, trơ mắt nhìn ta dẫn muội đi, ngay cả một câu phản đối cũng chẳng dám thốt ra, thật là nhu nhược hết sức mà.
-Trần Nghiên, cô nói đủ chưa hả?!
-Được rồi được rồi, ta không nói nữa, về cho sớm nào!
Trần Nghiên liếc mắt lườm Tần Mục một cái, đi cùng hai lão giả, dẫn Mai Ánh Tuyết rời đi.
-Anh ơi…
Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục với vẻ lo lắng, cô biết rõ nếu như anh trai vẫn còn như hồi trước thì hơn phân nửa là ba kẻ này có đến mà không có về, không thì ít nhất cũng phải trả một cái giá đắt.
Nhưng mà hiện giờ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mai Ánh Tuyết bị mang đi, mà chẳng thể làm gì được.
Đương nhiên trong lòng hắn vô cùng khó chịu!
Tần Mục lắc lắc đầu, đi vào trong nhà rồi trực tiếp vào phòng của mình.
Buổi tối, Tần Mục lại mất ngủ.
Hệt như suy nghĩ của Tần Phỉ Phỉ, Mai Ánh Tuyết bị dẫn đi ngay trước mắt hắn, khiến hắn cứ canh cánh trong lòng, không sao thoải mái nổi.
Hắn đứng dưới bầu trời đêm, do sự thật lâu, lòng bàn tay ngưng tụ được chút năng lượng màu vàng, có điều rất nhanh đã biến mất, căn bản không thể duy trì nổi.
Đúng lúc này, một đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng vươn lên từ phía sau, ôm lấy eo Tần Mục.
Tần Mục cảm thấy một cơ thể ấm nóng mà mềm mại dán lên lưng mình, hắn khẽ run lên.
-Anh, cho dù mất đi sức mạnh cũng chả sao mà.
Tần Phỉ Phỉ dán mặt lên tấm lưng của Tần Mục, khẽ khàng cất tiếng:
-Cùng lắm thì trở về như trước đây thôi mà, hơn nữa sau này em cũng có thể bảo vệ anh nữa.
-Phỉ Phỉ…
Tần Mục không phải một người dễ dàng rung động, nhưng hiện giờ nghe được những lời này của Tần Phỉ Phỉ, trong lòng hắn như có dòng nước ấm dịu dàng chảy qua.
-Anh biết em không biết cách an ủi người khác mà, có điều em thật sự hi vọng anh có thể bình tĩnh trở lại. Cho dù anh không có sức mạnh thì vẫn là người thân thiết của tụi em, cho dù là ai cũng không thể thay thế.
Đôi mắt Tần Phỉ Phỉ đỏ ửng, cô khóc.
Ban ngày, khi cô nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc, chẳng nói chẳng rằng, trong lòng cô khó chịu hơn bất cứ ai.
Tần Mục có thể cảm thận được lưng áo ướt cả mảng, Tần Phỉ Phỉ không muốn thấy hắn chán chường, mà hắn lại càng không muốn có người phải khóc vì hắn.
-Phỉ Phỉ, không sao đâu.
Tần Mục kéo tay cô ra, xoay người lại, lau nước mắt cho cô.
Đang tính nói chuyện tiếp thì Tả Tư Duyệt và Diệp Khinh Tuyết cũng lần lượt đi tới, chắc hẳn là các cô đi cùng Tần Phỉ Phỉ tới.
-Tư Duyệt, Khinh Tuyết…
Tần Mục hơi ngừng rồi nói:
-Rất có thể sau này tớ không cách nào dạy các cậu này kia, càng không thể bảo vệ các cậu được nữa rồi, có lẽ…
-Tần Mục, chẳng lẽ cậu cho rằng tụi tớ là loại con gái như vậy sao?
Tả Tư Duyệt nhìn Tần Mục, nói với vẻ sâu xa:
-Mặc dù hiện giờ cậu đã không còn sức mạnh, nhưng trong lòng tớ, không ai có thể thay thế được.
Tần Mục nghe vậy, khẽ nở nụ cười nhẹ, đây có lẽ là nụ cười duy nhất của hắn trong vài ngày gần đây.
-Gái ngốc, hiện giờ đến cậu tớ cũng chẳng oánh lại được, chỉ e không thể làm vệ sĩ của cậu rồi.
Tần Mục biết rõ Diệp Khinh Tuyết cũng sẽ không ghét hắn, chỉ là da mặt cô rất mỏng, vẫn luôn nhút nhát, không được tự nhiên.
-Cậu… Cậu có ý gì vậy hả? Đến cả hợp đồng cậu cũng đã kí với ba tớ rồi, chẳng lẽ tính bội ước hay sao?
Diệp Khinh Tuyết bối rối quay đầu đi, không dám nhìn thẳng Tần Mục.
-Sau này gặp phải kẻ địch, chỉ có mỗi hai tụi mình, tớ lại không đánh được người ta thì phải làm sao đây?
-Tớ sẽ cố gắng tu luyện.
Diệp Khinh Tuyết cúi đầu nói, rồi bỗng nhiên chạy vào trong nhà.
-Anh, anh đã hiểu rồi ha, không có anh thì tụi em sẽ không thể có ngày hôm nay rồi, sau này tụi em sẽ bảo vệ anh.
Ý nghĩ trong lòng Tần Phỉ Phỉ cũng nghĩ giống Diệp Khinh Tuyết.
Trước kia, bởi vì có Tần Mục, các cô chẳng qua chỉ tùy tiện tu luyện, vô cùng lười biếng, mới khiến tu vi không tăng nhanh.
Có điều từ hôm nay trở đi, các cô sẽ không lười biếng nữa, sẽ cố gắng tu luyện vì Tần Mục.
Tảng đá lớn trong lòng Tần Mục cuối cùng cũng được tháo bỏ, tâm trạng hắn cũng tốt hơn nhiều.
Mất đi sức mạnh đối với hắn mà nói quả thực là đả kích, nhưng có thể nghe được tiếng lòng của ba cô gái, cũng coi như là gặt hái được chút thành quả.
-Phỉ Phỉ, các em yên tâm đi. Lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hơn nữa đâu phải anh không còn sức mạnh nữa đâu, chỉ là bởi vì một nguyên nhân nào đó nên không thể sử dụng sức mạnh trong người.
Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt nghe vậy, đều vô cùng vui mừng nói:
-Ý anh là, sẽ có ngày anh khôi phục sức mạnh sao?
-Đương nhiên, anh muốn đi tới một nơi, ở nơi đó, anh có thể lấy lại sức mạnh của mình.
Ánh mắt Tần Mục trở nên kiên định.
Bởi vì các cô ấy, hắn cũng phải chạy tới đó một chuyến mới được.
-Nơi nào vậy? Tụi em đi cùng anh!
Tần Mục lắc đầu nói:
-Nơi ấy, các em không tới được.
-Nhưng mà bây giờ anh chẳng có chút sức mạnh nào, nếu anh tới nơi đó thì ai biết có nguy hiểm gì không chứ?
Hai cô gái đều vô cùng lo lắng.
-Không sao đâu, anh tự có dự định.
Tần Mục không muốn để các cô phải lo lắng, trái lại còn nói:
-Trước khi anh đi, phải để các em rời khỏi Hoa Hạ cái đã, một khi Long Vô Minh ngóc đầu lên được thì cho dù các em có liên thủ cũng không thể ngăn cản được gã.
Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt nhìn nhau, các cô cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, không thể dây dưa kéo dài thêm nữa.
Hơn nữa mặc dù Tần Mục không có sức mạnh, nhưng trong lòng các cô, Tần Mục vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên.
Lời của Tần Mục, các cô nhất định sẽ nghe.
-Lan Anh cô cô đã giải tán Lạc Thiên Cung, có lẽ rất nhanh sẽ tới Ninh Giang tìm chúng ta.
Đêm đó, Tần Mục đã nhờ Diệp Đông giúp đỡ, chuẩn bị tốt thủ tục xuất cảnh.
Có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ, dựa vào tài lực của Diệp Đông thì làm thủ tục xuất cảnh cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Bởi vì bất cứ lúc nào Long Vô Minh cũng có thể điều động người của Long Tổ, nên Tần Mục không tính ngồi báy may, vì như vậy rất dễ bị lộ.
Hắn tính để tất cả mọi người tới một nước nhỏ ở biên giới Hoa Hạ trước, cho dù thế nào chỉ cần nhanh chóng rời khỏi phạm vi Hoa Hạ là có thể an toàn đôi chút.
Bởi vì Tần Mục thúc giục vô cùng, buổi chiều hôm sau, Ôn Lan Anh đã mang theo người của Lạc Thiên Cung tới Ninh Giang.
-Xin lỗi các vị, bởi vì tôi nên các vị mới bị liên lụy.
Tần Mục nhìn mọi người trước mặt
Mấy người Ninh Vi Vi và Thôi Bác vốn dĩ đều là con cháu của những đại gia tộc ở Yên Kinh, nhưng mà chỉ bởi vì có dính dáng tới hắn, cho nên không thể không bỏ trốn cùng hắn.
Loại người như Long Vô Minh, một khi rồ dại lên thì bất cứ chuyện gì gã cũng làm ra được.
-Thầy ơi, thầy đừng nói những lời này, tụi em cũng biết, thầy sẽ không đi xuống như vậy đâu. Tương lai, thầy nhất định sẽ càng rực rỡ huy hoàng, càng khiến tụi em tự hào hơn bây giờ.
-Tần Mục, tôi chờ cậu trở về.
Cung Dã Anh Tử nói với vẻ trịnh trọng.
Tần Mục mỉm cười với cô rồi lập tức hỏi:
-Ngân Hồ và Bạch Huyên đâu?
-Các cổ ở lại Long Tổ.
Tần Mục biết Ngân Hồ và Bạch Huyên muốn cố hết sức khống chế Long Tổ, không để Long Vô Minh thực hiện ý đồ
Có lẽ là bởi vì có Long Đế nên Long Vô Minh cũng không có ý làm tổn thương Ngân Hồ, nên hắn cũng có thể yên tâm.
-Được rồi, chúng ta lập tức xuất phát!
Tất cả mọi người đều nghe lời của Tần Mục, chuẩn bị tới biên giới.
Nhưng mà chưa kịp khởi động xe, một chùm sáng từ trên trời bỗng giáng xuống.
Ầm!
Chiếc xe lập tức bị lật ngược, hỏng sạch động cơ.
-Vội vàng như vậy cơ, muốn đi đâu thế?
Tiếng cười lạnh vang lên, một bóng người cũng giáng xuống, chắn trước xe.
-Long Vô Minh!
Giây phút này, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Thế mà Long Vô Minh đã đuổi tới rồi, sao có thể nhanh tới vậy?
Bọn họ vốn cho rằng phải một khoảng thời gian sau Long Vô Minh mới biết Tần Mục đã mất đi sức mạnh. Vậy nên trong khoảng thời gian chưa biết tin này, hắn sẽ không dám chạy tới đây.
Long Vô Minh quả thực không biết Tần Mục đã mất đi sức mạnh.
Có điều bọn họ không hề biết, sau khi Long Vô Minh theo Giáo Đình trở về, thậm chí còn chưa trở về Long Tổ đã trực tiếp tìm kiếm tung tích của Tần Mục.
Gã đã nhận được sức mạnh của Long Đế, chỉ muốn sống mái một phen với Tần Mục.
-Tần Mục, ra đây nào, đấu với tôi một trận!
Tất cả mọi người đều bước xuống xe, nhất nhất bảo vệ Tần Mục phía sau, nhìn chằm chằm Long Vô Minh với vẻ cảnh giác.
Khóe miệng Long Vô Minh khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh đầy vẻ khinh thường:
-Các người cho rằng nhiều người thì có thể ngăn cản được tôi à? Tôi của hiện giờ đã khác xưa rồi. Tần Mục, đến đây nào, tôi sẽ cho cậu biệt, cái gì mới thực sự là sức mạnh chí cao vô thượng (aka mạnh nhất)!
Trang 32# 3
Cung Dã Anh Tử rút trường kiếm ra, chĩa thẳng vào Long Vô Minh.
Không chỉ mình cô, mà trong lòng tất cả mọi người đều thắc mắc.
Long Vô Minh tự nổ, xương cốt nát vụn, bọn họ đã chính mắt chứng kiến.
-Dựa vào kiến thức thiển cận của lũ các người thì đương nhiên không hiểu được rồi.
Long Vô Minh khoanh hai tay, sau khi có được sức mạnh của Long Đế, gã coi trời bằng vung.
Cho dù là Tần Mục, gã cũng chẳng thèm để vào mắt.
-Nói thật với các người vậy, thứ tôi tu luyện là Thuật Song Thân của Long Mộ, một linh hồn, hai cơ thể.
-Một linh hồn, hai cơ thể?
Ai nấy đều kinh hãi, điều này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của bọn họ.
-Trừ phi các người có thể đồng thời giết chết hai cơ thể của tôi, nếu không thì linh hồn của tôi vẫn có thể di chuyển qua lại giữa hai cơ thể, tuyệt đối không chết.
Long Vô Minh lạnh lùng nói:
-Đương nhiên, tạo ra cơ thể cần phải hao phí rất lớn sức lực, và trong khoảng thời gian hai tháng, không hề dễ dàng chút nào.
Cung Dã Anh Tử nghe xong có cảm giác thằng dở này đang cố ý khoe khoang.
Nếu như có hẳn hai tính mạng thì ngần ấy sức lực với xíu xíu thời gian kia có là gì đâu cơ chứ?
-Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa. Tần Mục, mày đang trốn phía sau đám đàn bà này sao? Ra đây đánh với tao một trận.
Long Vô Minh cảm thấy rất hứng thú với Tần Mục.
-Long Vô Minh, cậu vẫn không biết tự lượng sức mình hay sao?
Cung Dã Anh Tử cảm thấy có gì đó sai sai:
-Cậu đã quên lần trước mình bị Tần Mục ngược chết như nào sao hả?
Ninh Vi Vi cũng nói:
-Đến một chiêu của thầy anh cũng chẳng tiếp được, căn bản không xứng để thầy ra tay!
-Thật đáng tiếc phải nói với các người, tôi đã thay da đổi thịt rồi. Trên đời này, không ai có thể chống lại tôi được nữa. Hôm nay tôi tới, là muốn để các người xem xem tôi tự tay giết chết Tần Mục như thế nào!
Long Vô Minh vô cùng kiêu căng.
Ban đầu khi bị Tần Mục giết chết một cơ thể, gã thực sự vô cùng hận.
Có điều gã của hiện giờ, chỉ còn lại miệt thị. Một cường giả chí cao sẽ không hận thù với một con sâu cái kiến!
Bởi vì sao à? Bởi vì điều đó căn bản không xứng!
Ai Ai cũng không thể ngờ, Long Vô Minh lại cố ý tới tìm Tần Mục, chẳng lẽ những ngày này gã đã gặp phải chuyện tốt gì đó khiến gã có đủ tự tin sẽ đánh bại Tần Mục ư?
-Nói khoác không biết ngượng, Tần Mục, mấy người đi trước đi, loại người này không xứng để cậu phải ra tay, để tôi lên dạy cho gã ta một bài học!
Cung Dã Anh Tử nhảy lên trên không, cả người bừng lên một quầng sáng chói mắt, rạch ngang màn đêm.
-Thất Tinh Mãn Nguyệt!
Cung Dã Anh Tử biết, cô không phải đối thủ của Long Vô Minh, cho nên khi vừa ra tay cô đã dùng tuyệt chiêu mạnh nhất, muốn kéo dài thời gian cho Tần Mục.
Keng!
Nhưng mà chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, ánh sáng tản đi, mũi kiếm chém xuống của Cung Dã Anh Tử bị Long Vô Minh dùng hai ngón tay kẹp lấy một cách dễ dàng.
-Không thể nào!
Cung Dã Anh Tử kinh hãi mở lớn mắt.
Bị Long Vô Minh đánh bại, cô có thể hiểu được, nhưng nếu chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của cô thì quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
-Chiêu này của cô vô dụng với tôi thôi, đứng một bên xem kịch đi!
Ngón tay Long Vô Minh khẽ bắn ra, một sức mạnh dọc theo thân kiếm sắc bén, đập lên người Cung Dã Anh Tử.
Ầm!
Kiếm bị chấn gãy thành ba đoạn, Cung Dã Anh Tử cũng bị đánh bay ra ngoài.
-Anh Tử!
Ai Ai cũng biến sắc, tại sao sức mạnh của Long Vô Minh lại trở nên đáng sợ như vậy?
-Đi mau, mấy người không ngăn được gã đâu!
Cung Dã Anh Tử ngã trên mặt đất, nhưng chẳng chút để ý tới vết thương của mình, gào to với mấy người Tần Mục.
-Khinh Tuyết, cậu đưa Tần Mục rời đi đi!
Tả Tư Duyệt biết rõ, muốn cùng nhau chạy trốn là điều không thể.
-Chị Khinh Tuyết, chị mau đưa anh trai em đi đi!
Tần Phỉ Phỉ cũng hô lên, cô và Tả Tư Duyệt gần như đồng thời tung người lên, tấn công về phía Long Vô Minh.
Ngay sau đó, mấy người Ninh Vi Vi, Thôi Bác, và cả Ôn Lan Anh với chàng trai mặt lạnh Lý Ngữ.
Hơn mười người gần như cùng lúc ra tay, ai ai cũng ra tuyệt chiêu, muốn tranh thủ kéo dài thời gian cho Tần Mục.
-Tần Mục, Tiểu Ngọc, chúng ta mau đi thôi!
Diệp Khinh Tuyết biết rõ hiện giờ không phải lúc so sánh thiệt hơn được mất hay xử lý mọi chuyện theo cảm tính.
-Các người đi được sao?
Mục tiêu của Long Vô Minh chỉ có một mình Tần Mục, hơn mười người bọn Tả Tư Duyệt tấn công, gã căn bản không rảnh mà để ý tới mà bỗng chống biến mất chẳng thấy bóng dáng.
Ngay giây sau, gã đã vượt qua phòng tuyến của mọi người, vọt về phía Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết căn bản không có lựa chọn, cô trực tiếp xông về phía Long Vô Minh.
-Khinh Tuyết, đừng mà!
Dựa vào sức mạnh của Diệp Khinh Tuyết thì hành động trực tiếp đối chọi với Long Vô Minh chẳng khác nào tự tử cả.
Cung Dã Anh Tử có thể chịu được một cú đánh của Long Vô Minh, nhưng cô thì chưa chắc đã chịu được.
Tần Mục muốn túm lấy Diệp Khinh Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
-Ngu ngốc, cút ngay cho ông!
Long Vô Minh hất tay phải lên, tính đập về phía Diệp Khinh Tuyết.
Ngàn cân treo sợi tóc, tình huống vô cùng nguy hiểm, Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt gần như cùng lúc nhắm nghiền hai mắt, không dám nhìn nữa.
Tần Mục càng lo lắng hơn, hắn chưa bao giờ hoảng sợ bất lực như lúc này.
Ầm ầm!
Nhưng mà đúng lúc này, một ánh kiếm vụt từ phía xa tới, mà mục tiêu đương nhiên là Long Vô Minh rồi.
Sắc mặt Long Vô Minh thay đổi, nhanh chóng xoay người, lùi ra xa.
Mà Diệp Khinh Tuyết cũng dừng bước, lướt qua tử thần.
Soạt!
Bị kiếm cắt ngang, trên mặt đất xuất hiện một một vết nứt cực lớn, kiếm khí ghê gớm thật!
-Ai hả? Dám quản cả việc của ông đây?!
Long Vô Minh gầm lên.
-Tình thế cấp bách nên buộc phải ra tay, xin điện hạ chớ trách!
Trên nóc nhà mấy ngôi biệt thự xung quanh chẳng biết đã xuất hiện ba bóng người từ bao giờ, một cô gái áo trắng, một lão giả uy nghiêm và một bà lão có gương mặt rất điềm tĩnh.
Ngay lập tức, mọi người đều cảm thấy trước mắt nhoáng lên, ba người này đã biến mất khỏi nóc nhà, xuất hiện trước mắt bọn họ.
Về phần ba người này, mấy người Tần Mục không quen.
Nhưng Long Vô Minh thì hình như có chút suy ngẫm, ánh mắt lóe sáng, hỏi với vẻ thăm dò:
-Triệu gia – Triệu Thiên Vũ?
Cô gái áo trắng gật gật đầu một cái rồi nói:
-Chính là tiểu nữ.
-Người Triệu gia?
Tần Mục âm thầm suy nghĩ.
-Đã sớm nghe nói Triệu gia có một cô con gái kinh tài tuyệt diễm, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Long Vô Minh hờ hững nói:
-Có điều Triệu tiểu thư vừa ra tay với tôi là cớ vì sao?
-Thái tử điện hạ xin đừng hiểu lầm, chúng tôi tới đây chỉ để mang một người đi, mà bất luận ra sao, ngài cũng không thể tổn thương người này!
Long Vô Minh liếc Diệp Khinh Tuyết, hỏi với vẻ nghi ngờ:
-Cô ta hả?
-Đúng thế!
-Cổ và Tinh Nguyệt Tông có liên quan với nhau?
Long Vô Minh biết Triệu Thiên Vũ là đệ tử của Tinh Nguyệt Tông.
Tinh Nguyệt Tông là một trong tam tông tứ phái, môn phái này vô cùng nổi tiếng ở Cổ Võ giới, nhưng trong mắt gã lúc này thì căn bản chẳng chút nghĩa lý gì.
-Thái tử điện hạ, e là chuyện này không tiện tiết lộ với người ngoài, mong ngài thứ lỗi.
Triệu Thiên Vũ cũng chẳng có ý tôn kính gì với Long Vô Minh cho lắm, không kiêu ngạo nhưng cũng không nịnh nọt.
-Nếu đã như vậy thì tôi cần gì phải nể mặt các người?
Long Vô Minh của hiện giờ, đã chẳng cần phải sợ hãi bất kỳ kẻ nào.
-Ngông cuồng! Cho dù là Long Đế ở đây cũng phải gọi bọn ta một tiếng tiền bối. Cậu chỉ là bậc con cháu mà còn dám láo xược!
Triệu Thiên Vũ không nói gì, lão già và bà lão phía sau lại vô cùng giận dữ.
Xoạt xoạt!
Hai người không nói thêm gì nữa, thân mình nhoáng lên, một trái một phải, hai bóng người đan xen vào nhau, vô cùng kỳ dị.
-Mị Ảnh thần công?
Sắc mặt Long Vô Minh không thay đổi, chẳng chút sợ hãi, va chạm với hai người.
Trang 32# 4
Chớp mắt, Long Vô Minh và hai người kia đã giao thủ mấy trăm chiêu.
Ầm!
Cuối cùng, một chưởng chạm nhau, ba người đồng thời lui ra sau, sau khi lùi về sau vài chục bước, mới có thể ổn định thân mình.
-Hai người đều là đế cấp!
Sắc mặt Long Vô Minh lộ ra vẻ khó tin, vậy mà Tinh Nguyệt Tông lại có thể tùy ý cử ra hai cao thủ đế cấp!
Dung hòa với sức mạnh của Long Đế cần một khoảng thời gian, hiện giờ gã vẫn chưa hoàn toàn ngộ ra hết, cho nên hiện giờ gã chưa đạt tới Đế cấp siêu việt mà chỉ dừng lại ở Đế cấp đỉnh phong mà thôi.
Vốn dĩ là Đế cấp đỉnh phong thì cùng lúc chống lại hai người đế cấp cũng không có vấn đề gì, chỉ là thứ mà hai người này sử dụng là tuyệt đỉnh Mị Ảnh thần công, vô cùng khó chơi.
Một chốc một lát, e là không thể giết chết bọn họ.
-Sư phụ, hai người thế nào rồi?
Triệu Thiên Vũ dìu lão giả và bà lão, sự khiếp sợ của cô đã vượt qua cả Long Vô Minh.
Hai vị đế cấp, còn sử dụng Mị Ảnh thần công mà còn bị đẩy lui, người này thật sự là Long Vô Minh ư?!
-Hai ta không sao!
Hai người lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Long Vô Minh mang theo chút kinh ngạc:
-Sức mạnh của người này e là đã vượt qua cả Long Đế!
Long Vô Minh lạnh lùng mnois”
-Thật đáng tiếc phải thông báo với các người rằng, nếu như tôi thật sự vượt qua cha nuôi thì hiện giờ hai người các người đã là hai cái xác rồi.
-Long Vô Minh, e là ngài cũng không nhẹ nhàng như mình thể hiện ra đâu nhỉ? Nếu như thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!
Triệu Thiên Vũ lạnh giọng:
-Hôm nay chúng tôi phải mang Diệp Khinh Tuyết đi, ngài thấy sao?
-Được, tôi nể mặt cô, đưa Diệp Khinh Tuyết đi đi.
Long Vô Minh cũng không muốn dây dưa với Triệu Thiên Vũ thêm nữa.
Triệu Thiên Vũ nghe thế thở phào một hơi, nếu như có thể, cô cũng không muốn cùng chết với Long Vô Minh.
Cô quay đầu, nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết, mở miệng nói:
-Diệp Khinh Tuyết, đi với tôi đi, tôi có thể bảo vệ cô an toàn.
Mấy người Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt tràn đầy địch ý, chắn trước người Diệp Khinh Tuyết, các cô biết Triệu Thiên Vũ này cũng chẳng phải dạng hiền lành hương thiện gì, mang Diệp Khinh Tuyết đi cũng chẳng biết có mục đích gì nữa.
Nhưng mà ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Diệp Khinh Tuyết lại gật đầu đồng ý:
-Được, tôi đi với mấy người!
-Khinh Tuyết, cô gái này cũng chẳng có thiện ý gì đâu, chị đừng đồng ý.
Tần Phỉ Phỉ vội vàng can ngăn.
Diệp Khinh Tuyết lại lắc đầu nói:
-Phỉ Phỉ, chẳng cần biết các cổ là ai, có ý đồ gì, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ chị an toàn, không phải sao?
Tần Phỉ Phỉ sững sờ, Triệu Thiên Vũ thà coi Long Vô Minh là kẻ địch cũng nhất quyết muốn mang cô đi, đương nhiên là rất coi trọng cô.
Cho dù sự coi trọng này xuất phát từ mục đích gì thì ít nhất cổ cũng sẽ bảo vệ Diệp Khinh Tuyết an toàn.
Còn nếu Diệp Khinh Tuyết ở đây, phải đối mặt với sự đuổi giết của Long Vô Minh, cô sẽ càng nguy hiểm hơn.
-Chị Khinh Tuyết, chị…
Tần Phỉ Phỉ cúi đầu, trong lòng có chút khó chịu.
-Diệp Khinh Tuyết, không ngờ cô là loại người này.
Ninh Vi Vi đột nhiên mắng to:
-Bây giờ cô có chỗ dựa rồi nên muốn vứt bỏ chúng tôi, vứt bỏ thầy để chạy trốn một mình sao?
Đới Đình Đình cũng mắng:
-Đúng vậy, nếu như tôi là cô, tôi nhất định sẽ ở lại, ở cùng với thầy, cùng lắm thì chết thôi. Cô lại rời đi một mình như vậy, là loại người gì vậy hả?
Tả Tư Duyệt và Cung Dã Anh Tử và cả mấy người Thôi Bác, Ôn Ngọc cũng nhìn Diệp Khinh Tuyết với vẻ khác thường.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự sợ chết sao?
-Tất cả im miệng cho tôi!
Tần Mục bỗng nhiên quát to một tiếng:
-Mấy người bị ngốc hả? Bây giờ đi được một thì tốt một chứ sao!
-Thầy ơi, loại con gái này…
-Em còn nói!
-Hứ!
Ninh Vi Vi quay đầu đi, tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ hành động của Diệp Khinh Tuyết.
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Diệp Khinh Tuyết chẳng chút nao núng, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Mục.
-Nếu như tớ thật sự rời đi một mình, cậu sẽ hận tớ ư?
Tần Mục lắc đầu đáp:
-Không đâu, tớ chỉ mong cậu có thể an toàn.
Diệp Khinh Tuyết nghe vậy, nở một nụ cười say mê lòng người, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
-Được rồi, Triệu Thiên Vũ, cô mang theo cổ, nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Long Vô Minh đã hơi mất kiên nhẫn.
-Qua đây nào.
Triệu Thiên Vũ nói với Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết quay đầu nhìn Triệu Thiên Vũ, hỏi:
-Tôi muốn biết, cho dù có chuyện gì, mấy người cũng sẽ không để tôi chết, đúng không?
Đôi mi thanh tú của Triệu Thiên Vũ hơi nhíu lại, nhưng vẫn đáp với giọng khẳng định:
-Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, nếu như cô có gì ngoài ý muốn, thì toàn bộ ba người chúng tôi đều sẽ mất mạng.
—Tôi hiểu rồi!
Diệp Khinh Tuyết gật đầu.
Ngay vào lúc mấy người Ninh Vi Vi vô cùng phẫn nộ với một Diệp Khinh Tuyết “sợ chết”, thì sự cố xảy ra.
Chẳng biết Diệp Khinh Tuyết móc đâu ra một con dao găm, đặt lên cổ mình.
Ngay lập tức, sắc mặt tất cả mọi người thay đổi.
-Khinh Tuyết, cậu muốn làm gì hả?
Triệu Thiên vũ và hai cao thủ đế cấp cũng bị dọa hết hồn, gấp gáp nói:
-Diệp Khinh Tuyết, đừng làm bậy!
-Mấy người không được nhúc nhích, ai dám bước lên trước một bước, tôi sẽ lập tức tự sát!
Diệp Khinh Tuyết quát lên với mấy người Triệu Thiên Vũ, ánh mắt tràn ngập sự quyết tuyệt.
-Diệp Khinh Tuyết, có gì từ từ nói!
Triệu Thiên Vũ nói:
-Vừa rồi cô còn đồng ý đi với chúng tôi, sao bây giờ lại đổi ý rồi?
Cô không hiểu, hơn nữa cho dù cổ có đổi ý không chịu đi với cô thì cũng không cần phải tự sát mà?
-Tôi có thể đi với các người, nhưng mà…
Diệp Khinh Tuyết quay đầu lại nhìn Tần Mục, nói:
-Các người phải đảm bảo rằng bạn tôi cũng được an toàn!
-Khinh Tuyết, cậu…
Tần Mục là người phản ứng lại đầu tiên.
Lúc này chỉ có hai cao thủ đế cấp kia có thể giữ chân Long Vô Minh một lát, một khi hai người này rời đi, Long Vô Minh muốn giết bọn hắn thì quả thật dễ như trở bàn tay.
Tuy rằng Diệp Khinh Tuyết không biết chuyện mẹ mình, nhưng cô nhìn ra được trong mắt ba người Triệu Thiên Vũ, bọn họ muốn bảo vệ tính mạng của cô, sẽ không để cô bị thương.
Cho nên cô căn bản không muốn rời đi một mình, mà là không tiếc dùng tính mạng ép buộc hai cao thủ đế cấp kia phải rat ay bảo vệ hắn.
Tần Mục nhất thời ngẩn ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn Diệp Khinh Tuyết.
-Chị Khinh Tuyết!
Tần Phỉ Phỉ khóc thành tiếng, không ngờ Diệp Khinh Tuyết lại có ý định này, thế mà vừa rồi cô còn cùng mấy người khác nghi ngờ chị ấy, trong lòng vô cùng tự trách.
Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên chút xấu hổ.
Trong lòng hai cao thủ đế cấp cũng vô cùng lo lắng, nếu như Diệp Khinh Tuyết chết ở đây thì bọn họ không thể trở về phục mệnh, chắc chắn chỉ còn con đường chết.
Nhưng mà ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị ra chiêu Mị Ảnh Thần Công thì Diệp Khinh Tuyết lại phát hiện ra được, tay khẽ dùng lực, dao găm rạch rách da, máu tươi trào ra.
-Tôi đã nói rồi, không được nhúc nhích!
Ngữ khí của Diệp Khinh Tuyết vô cùng cứng rắn, khiến hai người bọn họ không dám có thêm động tác quá phận nào nữa, bọn họ không có can đảm tham gia canh bạc này.
-Được rồi được rồi, chúng tôi không nhúc nhích, cô buông dao ra đã.
Diệp Khinh Tuyết không buông dao găm ra mà lạnh lùng nói:
-Trừ phi các người đuổi Long Vô Minh đi, khiến gã không được ra tay với Tần Mục nữa.
-Điều này…
Hai người nhìn về phía Long Vô Minh với vẻ khó xử.
Long Vô Minh cười lạnh nói:
-Sống chết của cổ đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi đã nể mặt các người rồi, các người đừng tưởng là tôi sợ các người!
Triệu Thiên Vũ im lặng một lát rồi bỗng nhiên nói với Long Vô Minh:
-Nếu như ngài muốn tìm người này báo thù thì hiện giờ không nên nóng vội.
-Có ý gì hả?
-Ngài còn chưa nhìn ra sao?
Triệu Thiên Vũ chỉ vào Tần Mục, nói:
-Tuy rằng không biết vì sao, có điều hiện giờ người này đã hoàn toàn mất đi sức mạnh, trở thành một phế nhân!
Sắc mặt Long Vô Minh hiện rõ vẻ kinh ngạc, chuyển ánh mắt về phía Tần Mục.
Lúc trước gã cũng có chút thắc mắc, tuy rằng gã chẳng thèm để Tần Mục vào mắt, dựa vào tính cách của Tần Mục thì chắc hẳn liều muốn chết, không dễ gì chịu đựng sự khiêu khích của người khác.
Nhưng tại sao hắn lại để mấy người Cung Dã Anh Tử ra tay, còn mình thì trơ mắt đứng nhìn chứ?
-Ha ha… Không ngờ, mọi chuyện lại y như phim truyền hình vậy ha, mất đi sức mạnh?
Long Vô Minh rốt cục cũng tin lời Triệu Thiên Vũ.
-Thái Tử điện hạ, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn Diệp Khinh Tuyết tự vẫn, cho nên không thể cự tuyệt yêu cầu của cô ấy. Nếu như ngài vẫn muốn ra tay thì ba người chúng tôi chỉ có thể liều chết một phen!
Triệu Thiên Vũ nói:
-Nhưng thật ra nếu Thái tử muốn báo thù thì đợi sau khi chúng tôi đi, ngài có rất nhiều thời gian mà. Từ từ chơi đùa, chẳng phải sẽ càng thú vị hơn việc trực tiếp giết chết, càng có thể thỏa mối hận hay sao?
Long Vô Minh nghe vậy, thoáng chốc do dự.
Triệu Thiên Vũ rất thông minh, cô biết rõ nhược điểm trong tính cách của Long Vô Minh, mỗi câu mỗi chữ đều có sức thuyết phục rất lớn với Long Vô Minh.
-Được rồi, hôm nay tôi lại nể mặt các người lần nữa.
Một lát sau, quả nhiên Long Vô Minh đã đồng ý, cười lạnh nói với Tần Mục:
-Tần Mục, kể từ giờ phút này, mày có ba ngày để trốn. Trong ba ngày này, tao sẽ không rat ay.
Đúng như lời Triệu Thiên Vũ nói, gã cảm thấy cứ thế mà giết chết Tần Mục quả thật chẳng thú vị tí nào.
Chẳng bằng cho Tần Mục một mốc thời gian nhất định, để hắn trốn chạy trong khủng hoảng và tuyệt vọng vô vàn rồi đuổi giết hắn, khiến hắn chân trời góc bể không chốn dung thân, địa ngục thấp lối cũng không thể vào!
Đây chẳng phải là cách tuyệt nhất để tra tấn người ta sao?
-Hưởng thụ cho tốt ba ngày cuối cùng này đi!
Long Vô Minh cười lớn rồi quay người mất dạng.
-Diệp Khinh Tuyết, thời gian ba ngày này là chúng tôi tặng cho các người, cô cũng đừng nói mà không giữ lời.
Triệu Thiên Vũ nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết.
-Tôi sẽ giữ đúng lời hứa.
Diệp Khinh Tuyết biết rõ mấy người Triệu Thiên Vũ có thể khiến Long Vô Minh nhượng bộ, thì cũng có thể giết chết tất cả những người có mặt ở đây.
Cô không thể đổi ý!
-Cho tôi vài phút, tôi có vài câu muốn nói với bọn họ.
Triệu Thiên Vũ biết Diệp Khinh Tuyết tính tạm biệt mọi người nên khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Diệp Khinh Tuyết buông dao găm, xoay người lại.
-Chị Khinh Tuyết, chị đừng đi, huhu
Tần Phỉ Phỉ đi qua, nhào vào lòng Diệp Khinh Tuyết.
-Phỉ Phỉ đừng khóc, chị không sao đâu.
Tả Tư Duyệt cũng tiến lên, cô vốn tính hỏi thăm vết thương của Diệp Khinh Tuyết, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Diệp Khinh Tuyết, cô quay đầu nhìn Tần Mục đang im lặng, trái tim khẽ run lên.
Giờ phút này, hình như cô đã hiểu ra gì đó.
-Phỉ Phỉ, cho bọn họ chút thời gian đi em.
Tả Tư Duyệt kéo Tần Phỉ Phỉ trong ngực Diệp Khinh Tuyết ra, liếc mắt với cô.
Tần Phỉ Phỉ cũng không phải dạng phản ứng chậm, nhanh chóng ý thức được vấn đề.
Diệp Khinh Tuyết chỉ có mấy phút mà thôi, người chị ấy muốn nói chuyện nhất không phải cô, mà là…
-Khinh Tuyết!
Tần Mục nhìn Diệp Khinh Tuyết trước mặt, biết cô muốn nói gì đó với mình.
-Tần Mục, tớ không có nhiều thời gian lắm, cậu không cần nói, chỉ cần nghe tớ nói thôi, nhé?
Diệp Khinh Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Mục.
Trong ấn tượng của Tần Mục, Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn là một cô gái rụt rè, hay xấu hổ, thậm chí có chút lạnh lùng, có một số lời nói, hành động, dựa vào tính cách của cô thì vô cùng khó nói ra hoặc làm được.
Nhưng mà hiện giờ, cô ấy lại nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút né tránh, chẳng giống cô lúc bình thường chút nào.
-Tần Mục, cậu biết không? Tuy rằng tụi mình học cùng lớp ba năm, nhưng tớ gần như chưa bao giờ chú ý tới cậu, thậm chí lúc đó còn có chút khinh thường cậu.
Diệp Khinh Tuyết như chìm vào hồi ức, thời gian quay về những năm tháng trước kia.
-Cho nên ngày đó, khi cậu bất ngờ tỏ tình với tớ, tớ chẳng chút do dự từ chối cậu, bởi vì tớ không thích cậu tí nào cả.
-Nhưng sau đó, tớ phát hiện cậu đã thay đổi hoàn toàn, tớ bắt đầu vô thức dõi theo cậu.
-Sau đó, khi cậu vô thức trở thành vệ sĩ của tớ, cùng tớ tới Yên Kinh đi học, chúng ta bắt đầu dần dần tiếp xúc nhiều hơn. Không biết từ khi nào, từng cử chỉ động tác của cậu, hoặc cho dù là một câu nói, một động tác rất nhỏ của cậu, đều khiến tớ khắc sâu trong tim.
Diệp Khinh Tuyết nói xong, nở nụ cười, gương mặt bừng sáng, tựa như đóa tường vi nở rộ, rực rỡ chói mắt, khuynh nhân khuynh thành.
Hiện giờ cô chỉ muốn thổ lộ mọi lời nói vẫn luôn cất giấu sâu trong tim, không chút ngượng ngùng, chẳng có nhút nhát, cũng chẳng giữ lại chút gì.
-Viên Trú Nhan Đan đầu tiên cậu tặng tớ, tớ vẫn luôn giữ gìn, bởi vì tớ nghe cậu bảo đó là thành phẩm đầu tiên của cậu, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Thật ra đó cũng là lần đầu tiên tớ nhận quà tặng của con trai đó, nên tớ không nỡ ăn nó chút nào.
-Sau đó, Tư Duyệt tới Yên Kinh, cậu ấy xinh đẹp như vậy, cậu vui vẻ như thế. Còn tớ…
Diệp Khinh Tuyết nói xong, nhìn Tả Tư Duyệt một cái rồi vừa cười vừa nói:
-Thật ra tớ đã rất tức giận, rất mất mát. Cho nên đêm đó, tớ đã chạy tới phòng cậu, đòi cậu một viên Trú Nhan Đan. Tớ chưa từng chú tới ngoại hình của mình, nhưng tớ nhận ra, tớ rất để ý tới ánh mắt của cậu.
-Hôm sau, khi tớ nhìn thấy ánh mắt cậu hướng về tớ, cậu biết không? Tớ thật sự rất vui vẻ, vui vẻ hơn bất cứ lúc nào!
-Có điều sau đó tớ lại phát hiện cậu càng ngày càng xuất sắc, những cô gái ở bên cậu cũng ngày càng nhiều. Tớ rất sợ, bởi vì những cô ấy đều rất giỏi giang, so với các cô ấy, ngoại hình của tớ chẳng có chút ưu thế nào, hơn nữa các cổ phần lớn đều là cổ võ giả, có thể cất bước cùng cậu! Có đôi khi, tớ cảm thấy chỉ có các cô ấy là người cùng thế giới với cậu, còn tớ mãi mãi chỉ là một gánh nặng!
Tần Mục kinh ngạc đứng ngẩn ra tại chỗ, nghe Diệp Khinh Tuyết bộc bạch từng chút chuyện khi xưa.
Hắn rất muốn nói, cậu không phải gánh nặng đâu, nhưng lại chẳng nói nên lời được, trong lòng rối như tơ vò.
-Khi cậu dạy Phỉ Phỉ Lạc Thiên công có hỏi tớ, có muốn tu luyện cổ võ hay không? Phản ứng đầu tiên của tớ lúc ấy là vô cùng vui vẻ, tớ rất muốn học, rất muốn trở thành người cùng một thế giới với cậu.
-Nhưng tớ lại sợ, trước kia tớ cũng chỉ biết học hành này nọ, chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới cổ võ. Tớ sợ tớ ngu nốc, chẳng học được gì, nếu như mất mặt trước mặt cậu thì có phải cậu sẽ coi thường tớ không? Cho nên, cuối cùng tớ vẫn từ chối.
-Nhưng nguyên nhân thứ hai khiến tớ từ chối là gì, cậu biết không?
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục, tự hỏi tự đáp:
-Tớ cảm thấy mình bắt đầu không xứng với cậu, nhưng tớ không thể để cậu rời xa tớ, tớ không học cổ võ, là bởi muốn cậu bảo vệ tớ mãi thôi. Cho dù mặt dày không biết xấu hổ cũng được, tớ cũng muốn ỷ lại cậu, muốn được ở bên cậu.
-Mãi tới không lâu trước đây, cậu tới Đông Doanh, Long Vô Minh đuổi bắt tụi tớ, tớ mới nhận ra mình đã sai rồi. Tớ không nên cố tình gây sự như vậy, để cậu phải lo lắng. Mỗi lần tớ đều kéo mọi người lùi lại theo tớ, tớ chjir có thể nhìn người khác gắng sức liều mạng để bảo vệ tớ, để tớ trốn chạy, cho nên cuối cùng tớ vẫn bước lên con đường cổ võ.
-Hiện giờ, tuy rằng cậu đã mất đi sức mạnh, nhưng tớ xin cậu, đừng nản lòng thoái chí, tớ vẫn muốn nhìn thấy Tần Mục mà tớ quen. Nếu quả thật không được nữa thì tớ sẽ cố gắng tu luyện, tớ cũng có thể bảo vệ cậu mà!
-Khinh Tuyết, câu…
Tần Mục cảm thấy trái tim vô cùng khó chịu, khó chịu muốn chết luôn.
-Thật ra nói nhiều như vậy, đều là trút bầu tâm sự nói. Mà câu tớ muốn nói nhất, chỉ có một!
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục với ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm, cô đột nhiên đi tới trước vài bước, giơ tay ôm lấy Tần Mục, áp tai lên lồng ngực của hắn, dịu dàng nói.
-Tần Mục, tớ thích cậu!
Diệp Khinh Tuyết thổ lộ vô cùng dịu dàng si tình, tựa như một con dấu khắc thật sâu vào trong lòng Tần Mục.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, cô gái như Diệp Khinh Tuyết sẽ mở miệng trước, tỏ tình với hắn.
Tần Mục của trước kia, đối đãi với những cô gái bên cạnh mình phần nhiều đều là trêu chọc, đùa giỡn các cô, có lẽ sẽ coi các cổ là bạn bè, nhưng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới mối quan hệ nam nữ nào.
Trên thực tế, hắn tới từ thời kì Tận thế, cho nên đối với chuyện tình yêu nam nữ, hắn càng cảm thấy ***
Có điều giờ khắc này, hắn cảm nhận được tình yêu say đắm vô vàn của Diệp Khinh Tuyết, loại tình yêu say đắm này và *** không hề giống nhau, rất đơn thuần, lại khiến người ta cảm động không thôi.
Hắn rất muốn ôm chặt cô vào lòng, bảo cô mãi mãi đừng rời xa.
Nhưng mà Diệp Khinh Tuyết lại giãy ra.
-Tần Mục, cậu có cảm thấy tớ rất hư vinh, rất nông cạn không?
Tần Mục ngạc nhiên hỏi:
-Làm gì có chuyện đó?
-Tớ đã từng nói, trước kia chúng ta học cùng nhau ba năm, cậu chẳng chút nổi bật, nên tớ khinh thường cậu. Nhưng sau khi cậu trở nên lợi hại, trở nên xuất sắc, tớ lại thích cậu. Có đôi lúc tớ cảm thấy mình rất hư vinh, rất nông cạn.
Sắc mặt Diệp Khinh Tuyết hiện lên vẻ đau khổ và hối tiếc, có điều rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, nói:
-Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật, trái tim tớ chính là như vậy. Nếu như cậu vẫn là cậu của trước kia, tớ tuyệt đối sẽ không rung động vớ cậu, có lẽ tớ chỉ yêu kẻ mạnh thôi ha? Một đứa con gái như tớ, có phải khiến cậu phản cảm lắm không?
-Không đâu, như vậy sẽ chỉ khiến tớ càng muốn trân trọng cậu, muốn bảo vệ cậu thật tốt!
-Vậy sao?
Diệp Khinh Tuyết nở nụ cười, cười đến giòn giã, vô cùng vui vẻ:
-Có thể nghe thấy những lời này của cậu, tớ hài lòng rồi. Thời gian cũng sắp hết rồi, có lẽ tớ cũng nên…
-Khinh Tuyết, tớ…
Diệp Khinh Tuyết ngắn lời Tần Mục:
-Đừng nói mấy lời như cậu đừng rời đi này nọ, dù gì tớ cũng đã đồng ý với bọn họ rồi, đúng không nào? Nếu như sau này cậu có thể lấy lại sức mạnh, tớ rất vui lòng được cậu đoạt về!
Tần Mục trở nên im lặng, giờ phút này, trong lòng hắn cực kỳ cực kỳ không muốn cô đi.
-Tần Mục, cậu là thủ lĩnh của tất cả mọi người, không được hành động theo cảm tính, hứa với tớ đi!
Tần Mục nghe vậy ngẩng đầu lên, kéo Diệp Khinh Tuyết, nói:
-Tớ hiểu rồi, đợi tớ, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu, nhất định!
-Tớ tin cậu, tớ cũng rất mong chờ ngày đó!
Diệp Khinh Tuyết trịnh trọng gật đầu rồi lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tần Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, xin lỗi em, chắc là không còn thời gian nói gì với em nữa rồi.
-Chị Khinh Tuyết!
-Phỉ Phỉ, hi vọng em có thể trưởng thành hơn một chút, cùng rời khỏi đây với anh trai em đi, mọi người nhất định phải bình an vô sự.
Giờ phút này Tần Phỉ Phỉ cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút, không hề gào khóc thảm thiết, nói với Tần Mục:
-Anh, chúng ta đi nào!
Tần Mục quay đầu lại, nhìn Triệu Thiên Vũ, nói:
-Phiền cô giúp tôi chăm sóc Khinh Tuyết, cảm ơn!
Hắn biết mấy người Triệu Thiên Vũ sẽ không khiến Diệp Khinh Tuyết bị thương, có điều chỉ cần Diệp Khinh Tuyết không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cảm thấy bất an.
Hắn ghét nhất là cảm giác bất an.
-Đi thôi, mấy người phải lập tức xuất cảnh!
Tần Mục muốn đưa mấy người Tần Phỉ Phỉ ra khỏi phạm vi Hoa Hạ, rồi mới có thể yên tâm tới nơi kia được.
-Xin lỗi!
Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình nói lời xin lỗi với Diệp Khinh Tuyết rồi lên xe rời đi.
-Chúng ta cũng đi thôi!
Diệp Khinh Tuyết xoay người nói với ba người Triệu Thiên Vũ.
Hiện giờ trong lòng cô, có chút cảm kích với Triệu Thiên Vũ.
Nếu như không có cổ, thì có lẽ cô cũng sẽ không có cơ hội nói ra những lời trong lòng ha?
Cô sẽ không đau lòng, chỉ là tạm thời rời đi thôi mà!
Bởi vì cô biết, trong tương lai gần, sẽ có một người, dùng tư thái vượt lên tất thảy, tới đón cô về.
Trên xe, ai nấy đều im lặng hồi lâu.
Tần Phỉ Phỉ rất lo lắng cho Tần Mục, an ủi hắn:
-Anh ơi, anh đừng lo cho chị Khinh Tuyết, chỉ sẽ không sao đâu!
Tần Mục lắc đầu đáp:
-Anh biết cô ấy sẽ không sao, anh càng lo cho mấy đứa hơn.
-Chúng ta có gì phải lo lắng sao?
Tần Phỉ Phỉ hỏi với vẻ khó hiểu:
-Chẳng phải Long Vô Minh đã nói trong vòng ba ngày sẽ không rat ay sao? Chúng ta muốn xuất cảnh thì chỉ cần một ngày là được mà.
-Em cho rằng gã ta đần độn thế hả? Gã nói gã không tự mình ra tay chứ có nói sẽ không sai kẻ khác ra tay đâu!
Ai nấy trong xe nghe xong mặt mũi đều biến sắc.
Bọn họ quả thật cảm thấy rất kỳ lạ, cái tên Long Vô Minh này có phải bị ngu thật không, còn cho bọn họ thời gian ba ngày lận?
Hiện giờ Tần Mục nhắc nhở như này, bọn họ mới ngộ ra.
-Long Vô Minh có thể điều động người Long Tổ bất cứ lúc nào, sở dĩ gã cho chúng ta thời gian ba ngày, có nghĩa là trong ba ngày này, gã tuyệt đối không để chúng ta ra khỏi Hoa Hạ.
Tần Mục bình tĩnh nói:
-Hiện giờ gã không lập tức giết chết chúng ta là vì muốn đùa giỡn chúng ta đến chết!
-Vậy chúng ta phải nhanh lên mới được!
Quả nhiên, khi bọn họ bỏ ra mười mấy tiếng đồng hồ để chạy tới thành phố biên giới của Hoa Hạ thì phát hiện nơi này canh gác vô cùng nghiêm ngặt, chỗ nào cũng cói người của Long Tổ và Thần Ưng Tổ đi tuần.
Long Vô Minh muốn khống chế Long Tổ thì chẳng tốn chút thời gian nào.
Mà trong địa phận Hoa Hạ, cho dù là ở nơi nào cũng có người của Long Tổ, Thần Ưng Tổ, vấn đề chỉ là số lượng nhiều ít mà thôi.
Có điều rất rõ ràng là thành phố biên giới có nhiều cao thủ hơn so với những nơi khác.
Trong số mấy người Tần Mục, thực lực của Cung Dã Anh Tử đã được coi là rất cao, đáng tiếng cô đã bị thương, thực lực bị ảnh hưởng.
Tinh anh của Long Tổ đa số đều cùng le vồ với Lâm Ngạo, thậm chí còn có rất nhiều người trâu bò hơn cả Lâm Ngạo.
Sauk hi chiến một trận với Lâm Ngạo, sức mạnh của Tả Tư Duyệt đã tiến bộ rõ rệt, nhưng cũng chỉ là đột phá tầng năm Ngạo Long quyết mà thôi, cô và Tần Phỉ Phỉ nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản ba, bốn tinh anh của Long Tổ.
Ôn Lan Anh và anh chàng mặt lạnh Lý Ngữ nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản bốn, năm tinh anh Long Tổ.
Nếu tính như vậy thì việc muốn đột phá tuyến phòng thủ này quả thật vô cùng khó khăn.
-Làm sao đây? Long Vô Minh nhất định sẽ điều cao thủ từ Yên Kinh tới, hiện giờ không phá vòng vây thì e là tuyến phòng thủ sẽ càng đáng sợ hơn thôi.
-Có lẽ Long Vô Minh đã đoán được chúng ta định xuất cảnh từ vùng này cho nên mới tập trung lực lượng ở đây, có lẽ chúng ta nên sang thành phố khác xem sao.
Thành thị vùng biên giới ở nơi này không chỉ có một, rất nhiều thành phố giáp với nước láng giềng vô cùng hỗn loạn, nếu không vượt biên ở đây được thì chỉ có thể thử nơi khác thôi.
Vì vậy, mấy người dọc theo đường biên giới hồi lâu, liên tiếp đi qua mấy thành phố lận.
Buổi chiều hôm sau, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được một thành phố tương đối dễ đột phá phòng thủ.
Dân số của thành phố này rất loạn, không dễ dàng quản lý nên ở nơi này không có nhiều người của Long Tổ lắm.
-Hê, mấy người bạn Đông Phương này ơi, mấy người tính đi đâu vậy?
Ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị phá vòng vây thì một âm thanh nghe quái quái vang lên.
Rồi bỗng nhiên có hơn chục người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh xuất hiện trước mặt bọn họ, xung quanh cơ thể mấy người này đều có năng lượng thần bí gì đó, còn mạnh mẽ hơn cả tinh anh của Long Tổ.
-Dị năng giả!
Tần Phỉ Phỉ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều dị năng giả cùng xuất hiện như vậy đó.
-Chỉ e là người của Liêu Nha thôi!
Tần Mục thầm thở dài, không ngờ Long Vô Minh cấu kết với cả thế lực ngoài nước.
Vậy lúc ban đầu khi bao vây tấn công Long Đế, có phải gã cũng tham gia không nhỉ?
-Những kẻ này rất mạnh, có điều hiện giờ chỉ có liều mạng đánh một phen thôi!
Ôn Lan Anh nhắc nhở mọi người.
-Mấy người bạn Đông Phương à, đừng có xông bừa đấy nhé, cẩn thận bị oánh.
Mấy người Liêu Nha đều ra vẻ trêu chọc, tựa như vô cùng coi thường bọn họ.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ bén nhọn xé gió truyền tới.
Mười mấy người Liêu Nha hiện giờ đã có bốn người nổ tung cả óc, trở thành một đám máu thịt.
Súng bắn tỉa, núp trong chỗ tối kia, có người dùng súng bắn tỉa tập kích bọn chúng?
Mấy người này đều là những cao thủ lợi hại nhất Liêu Nha, súng bắn tỉa bình thường tuyệt đối không thể gây hại cho bọn chúng!
Mà hiện giờ bốn tên đồng bọn bị bắn tung cả óc, bọn họ lại không thể tìm ra phương hướng mà tay súng bắn tỉa kia ẩn náu.
-Thư Thần!
Đúng lúc này có người mắng ầm lên:
-Tên này điên rồi hả? Dám ra tay với chúng ta?
Thư Thần Lang Thiên tuy rằng chỉ đứng hàng thứ ba trong bảng xếp hạng ngầm, nhưng mà Liêu Nha, Long Tổ và Huyết Mộng Thiên Đường đều là tổ chức nổi tiếng, người này bắn lén bọn chúng, không sợ bị Liêu Nha hạ lệnh đuổi giết sao?
Đoàng!
Vào lúc bọn chúng tức điên người, Lang Thiên trong chỗ tối lại rat ay lần nữa.
Bởi vì đã cảnh giác hơn nên lần này không có ai bị nổ bung đầu, cơ mà lỗ tai của một người bị bắt nát luôn, viên đạn sượt qua đầu gã.
Chỉ cần nghiêng đầu xíu nữa thôi thì gã nát óc luôn rồi.
-Đáng chết!
Mấy người Liêu Nha kia bắt đầu sợ hãi, không ai biết ngay phút sau mình có biến thành bia ngắm bắn của Lang Thiên không nữa!
-Cơ hội tốt, trực tiếp xông qua nào!
Tuy Ôn Lan Anh không biết tại sao Thư Thần Lang Thiên này lại giúp đỡ bọn họ, nhưng thời cơ đã tới thì phải tận dụng.
Mấy người Cung Dã Anh Tử và Tả Tư Duyệt cùng ra tay, xông về phía đám người Liêu Nha.
Mấy người Liêu Nha hoàn toàn cảnh giác với Lang Thiên đang trong tối nên cuống hết cả tay chân, năng lực cũng giảm sút.
Rõ ràng sức mạnh của bọn chúng mạnh hơn đám người Tả Tư Duyệt, nhưng lại liên tiếp bị đánh bại.
Đoàng!
Nòng súng lên tiếng, người đang đánh nhau với Cung Dã Anh Tử bị bắt chết.
-Đệch mợ, rút lui đi!
Có người hô lớn một tiếng, bảy tám người Liêu Nha còn sống đều co cẳng chạy trốn, không đánh tiếp nổi nữa.
Người Liêu Nha chạy trốn, mấy người Tần Mục không đuổi theo, chỉ mau chóng muốn xuất cảnh.
Có điều hơn mười phút sau, mấy người Liêu Nha vừa chạy trốn kia lại hùng hổ chạy về.
Đương nhiên, lần này không chỉ có bọn chúng quay lại.
Xoạt xoạt xoạt!
Ít nhất phải có gần trăm cao thủ tuyệt đỉnh bay tới, bao vây đám người Tần Mục lại.
Trong những người này, trừ người Liêu Nha ra thì đa số là người phương Tây.
Có kẻ đôi mắt nhuốm màu đỏ rực của máu, trên người tản ra hơi thở ác độc.
Có người đeo giá chữ thập bằng thủy tinh trên cổ, trong tay cầm giáo dài và kiếm kị sĩ Thánh khiết.
-Xem ra chúng ta được hưởng thụ sự đãi ngộ hệt như Long Đế rồi!
-Là Huyết Tộc và người của Giáo Đình, hiện giờ hai thế lực này lại liên thủ nữa hả?
-Cái tên Long Vô Minh này sao có thể liên quan tới nhiều thế lực thế không biết?
Đối diện với sự bao vây của mấy thế lực này, mấy người bọn Tần Mục này không thể không nghi ngờ, chuyện Long Đế bị tập kích, chắc chắn Long Vô Minh không thoát khỏi liên quan.
-Giết bọn nó!
Bởi vì thuộc những thế lực khác nhau, cũng không có người đứng đầu, nên đâm ra chẳng ai phí công nói nhảm, người của Huyết Tộc và Giáo Đình cùng lúc ra tay, chỉ muốn đẩy mấy người Tần Mục vào chỗ chết
Tuy rằng lực lượng quá cách biệt, nhưng mấy người Tần Mục chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể sống mái một phen.
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa, rõ ràng Thư Thần cũng chưa rời đi, vẫn luôn bảo vệ cho bọn họ.
-Tuy chẳng biết Lang Thiên này bị làm sao, cơ mà em thích ảnh quá đi!
-Tần Mục, cậu…
Cuối cùng Mai Ánh Tuyết cũng tin rằng Tần Mục không nói đùa, vừa rồi lúc chạy ra, cô chỉ chạy hơi nhanh một chút hắn đã không thể theo kịp.
-Mình không sao, có lẽ chỉ tạm thời thôi, qua vài ngày lại trở về như cũ cũng nên.
Tần Mục an ủi Mai Ánh Tuyết, cũng tự an ủi mình.
-Đúng rồi, phiền cậu tạm thời giữ bí mật chuyện này giúp mình, đừng nói cho đám Phỉ Phỉ.
Từ trước tới nay, mấy người Tần Phỉ Phỉ đều đã hình thành thói quen ỷ lại Tần Mục, trong lòng các cô, Tần Mục gần như chính là người không gì không làm được.
Tần Mục cũng biết rõ điểm này, vì vậy hắn không dám nghĩ, việc mình mất đi sức mạnh sẽ ánh hưởng tới các cô đến mức nào.
Mai Ánh Tuyết do dự một lát, rồi trịnh trọng gật đầu.
-Vậy thì về thôi, miễn cho các cậu ấy chờ sốt ruột.
Khi hai người trở lại khách sạn, Diệp Khinh Tuyết đang đứng bên cửa sổ, Tả Tư Duyệt ngồi trên ghế salon, còn Tần Phỉ Phỉ nằm trên giường.
Đương nhiên, không phải cô ngủ, chẳng qua cô cảm thấy quá nhàm chán, lại thêm chút lo lắng mà thôi.
Ba người không ai nói gì, ai cũng trong tâm trạng bất an, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Đợi đến khi Tần Mục gõ cửa rồi cất tiếng gọi thì ba người mới phản ứng lại, vẻ mặt trở nên vui mừng.
Sau khi mở cửa cho Tần Mục và Mai Ánh Tuyết đi vào, Tần Phỉ Phỉ xem xét hai người rồi khó hiểu hỏi:
-Hai người vào mộ Nguyệt Quang chưa, sao đi nhanh thế?
-Mộ Nguyệt Quang chỉ xuất hiện trong bốn tiếng đồng hồ nên đương nhiên phải nhanh rồi.
Tần Phỉ Phỉ “à” một tiếng, thấy hai người không bị thương thì lại hiếu kỳ hỏi:
-Có phát hiện được gì ở đó không, rất thú vị đúng không?
-Trời lạnh như thế này mà em còn đi chân đất, mau đi giày vào!
Tần Mục liếc xéo cô.
Vừa rồi Tần Phỉ Phỉ đang nằm trên giường, vừa nghe thấy giọng của Tần Mục đã nhảy dựng lên, ngay cả giày cũng chưa kịp đi.
-Không sao, em là dị năng giải hệ lửa mà, em có thể tự sưởi ấm cho mình.
Tần Phỉ Phỉ thờ ơ nói.
-Có ai dùng dị năng như em không?
-Đừng nói sang chuyện khác, nói mau nói mau, ở trong đó hai người thấy cái gì?
Tần Phỉ Phỉ không đạt được mục đích không bỏ qua.
Diệp Khinh Tuyết cùng Tả Tư Duyệt cũng rất tò mò, mộ Nguyệt Quang thần kỳ như vậy, bên trong chắc chắn cất giấu thứ không tầm thường.
-Anh chỉ là người qua đường thôi, mấy người hỏi Ánh Tuyết đi, đây là bí mật của cậu ấy.
Trước khi trở lại, Tần Mục đã điều chỉnh lại tâm trạng. Lúc này hành động và thái độ của hắn không khác gì bình thường nên ba người không hề phát hiện ra.
Song Mai Ánh Tuyết lại tâm sự nặng nề, vẻ mặt ngẩn ngơ, cô biết rõ cảm giác một tuyệt đỉnh cao thủ đột ngột mất đi sức mạnh sẽ đau đớn và thất vọng đến mức nào.
-Chị Ánh Tuyết, chị sao vậy?
Tần Phỉ Phỉ phát hiện sự bất thường của Mai Ánh Tuyết.
-Không…không sao, nếu mọi người đã muốn biết, mình sẽ từ từ kể.
Việc Phượng Hoàng truyền lại sức mạnh vốn là một bí mật lớn, nếu có thể, càng ít người biết càng tốt.
Nhưng đối với đám người Tần Phỉ Phỉ, Mai Ánh Tuyết không có gì phải giấu giếm, cô biết mình có thể tin tưởng họ.
Mai Ánh Tuyết kể lại một cách ngắn gọn quá trình đến mộ Nguyệt Quang cho ba người Tần Phỉ Phỉ.
Đương nhiên, chuyện Tần Mục mất đi sức mạnh cô không hề nói nửa lời, đây chính là bí mật giữa hai người họ.
-Phượng Hoàng, trên đời này thật sự có Phượng Hoàng sao?
Tần Phỉ Phỉ khoa trương nói:
-Không được nhìn thấy thần thú trong truyền thuyết, thật đáng tiếc.
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt cũng cảm thấy thật khó tin, quả thực giống như họ đang nghe chuyện thần thoại vậy.
-Chị Ánh Tuyết, bây giờ chị đã được kế thừa sức mạnh của Phượng Hoàng rồi, chắc hẳn rất lợi hại đúng không, không biết nếu so với anh trai em thì như thế nào?
Tần Phỉ Phỉ rất tò mò chuyện này.
Phượng Hoàng nghe thì rất mơ hồ, nhưng thực lực của Tần Mục cũng là một hố sâu không đáy, nếu hai người họ giao thủ chắc chắn sẽ rất thú vị.
Đột nhiên đề cập đến sức mạnh khiến Tần Mục biến sắc, vẻ mặt của Mai Ánh Tuyết cũng trở nên mất tự nhiên.
Tuy nhiên ngay sau đó cô đã trấn định lại,
-Phỉ Phỉ, chị không chịu được Phượng Hoàng chi lực. Vì vậy phần sức mạnh này đã bị phong ấn trong cơ thể chị, cần từ từ khai thác mới được. Vậy nên hiện tại thực lực của chị cũng không tăng lên mấy đâu.
-À, thì ra là như vậy.
Tần Phỉ Phỉ gật đầu.
-Được rồi, tất cả trở về phong của mình nghỉ ngơi đi.
Tần Mục đột nhiên nói.
Tần Phỉ Phỉ duỗi lưng ngáp một cái,
-Cũng được, em đi ngủ trước đây.
Mấy người các cô đều vì lo lắng cho Tần Mục nên mới ngồi chờ ở phòng hắn, bây giờ khi biết hắn vẫn khỏe mạnh thì tất cả đã yên lòng, từng người lần lượt trở về phòng của mình.
Tần Mục đóng cửa lại, trong lòng thầm than một tiếng, không thể nào bình tĩnh được, có lẽ tối nay mất ngủ rồi.
Ai có thể ngờ ra ngoài đi dạo một vòng lại xảy ra việc này chứ?
Ngày hôm sau, mấy người quay về Ninh Giang.
Sau khi ngủ dậy, Tần Phỉ Phỉ phát hiện sắc mặt Tần Mục rất kém, cô vội vàng truy hỏi nhưng Tần Mục lại trả lời qua loa cho xong chuyện.
Khi ở trên xe, Tần Mục một mực im lặng, ba người Tần Phỉ Phỉ thu hết vào mắt, cảm thấy vô cùng bất thường.
Tần Mục đã đánh giá thấp ảnh hưởng của việc mất đi sức mạnh, hắn rất muốn giả vờ trước mặt mọi người, nhưng hắn không có tâm trạng.
Vì vậy hắn do dự, không biết có nên nói thẳng ra hay không.
-Tần Mục, cậu sao vậy, có tâm sự đúng không?
Diệp Khinh Tuyết nhịn không được mở miệng hỏi.
-Đúng vậy, anh, tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?
Mai Ánh Tuyết nhìn Tần Mục nói:
-Mình thấy vẫn nên nói cho mọi người biết đi, có giấu cũng chẳng được bao lâu.
Tần Mục đang định gật đầu, đột nhiên điện thoại vang lên.
Để thuận tiện cho việc liên lạc, sau khi từ Nhật Bản trở về, hắn đã mua một chiếc điện thoại di động mới.
Số điện thoại này chỉ có người của Lạc Thiên Cung biết, vậy lúc này gọi cho hắn cũng là người của Lạc Thiên Cung.
-Tần Mục, không xong rồi.
-Bạch Huyên?
Tần Mục nhận ra giọng nói này, là của Bạch Huyên, hắn khó hiểu hỏi:
-Chuyện gì mà khiến cậu lo lắng như vậy?
-Mình vừa nhận được tin tức từ sư phụ mình, nói là…Long Vô Minh, có thể y chưa chết!
-Cái gì?
Toàn bộ người trong xe đều thay đổi sắc mặt.
Nhất là Tần Mục, ngày đó khi Long Vô Minh tự bạo, hắn đã tin rằng y đã tan xương nát thịt, trừ khi y có hai mạng, nếu không không thể nào sống sót.
Nhưng Ngân Hồ và Bạch Huyên sẽ không ăn nói lung tung, nếu cô đã nói vậy, chứng tỏ điều đó là sự thật.
Nếu là ngày hôm qua, hắn sẽ chẳng thèm quan tâm, lúc nào hắn cũng có thể tìm ra nơi mà y đang ẩn thân, sau đó giết lần thứ hai.
Nhưng bây giờ, khi sức mạnh đã biến mất, hắn sẽ lấy cái gì đấu với Long Vô Minh?
-Cái tên nhãi nhép này còn dám mặt dày sống sót. Nhưng còn sống thì sao chứ, y dám tới tìm chúng ta chắc?
Tần Phỉ Phỉ không cho là đúng nói.
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt cũng đồng ý, chỉ cần Tần Mục ở đây, Long Vô Minh còn sống cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, chẳng thể tạo nên sóng gió gì.
Người duy nhất có thể cảm nhận được tâm trạng của Tần Mục, cũng chỉ có Mai Ánh Tuyết.
-Tần Mục, cậu định giải quyết thế nào?
Tần Mục suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói:
-Lập tức bảo Lan Anh cô cô giải tán Lạc Thiên Cung!
Trang 32# 1
Tần Phỉ Phỉ sửng sốt, chần chừ nói:
-Anh, anh đừng đùa kiểu này.
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt đều đã nhận ra Tần Mục không bình thường, cất giọng hỏi:
-Tần Mục, rốt cuộc cậu sao vậy hả? Mặc dù Long Vô Minh chưa chết, nhưng dựa vào thực lực của cậu thì căn bản chẳng cần sợ mà?
Các cô thực sự không thể hiểu nổi, Lạc Thiên cung vừa mới thành lập, tuyển nhận hai ngàn đệ tử, rồi chưa qua vài ngày đã bảo sẽ giải tán, chẳng phải là công cốc hết rồi sao?
-Mọi người nghe lời Tần Mục cả đi, Tần Mục làm thế là có mục đích cả đấy!
Mai Ánh Tuyết cảm thấy trong chuyện này cô cũng có trách nhiệm.
Long Vô Minh cũng từng là người của Tam Thánh Điện, gã tuyệt đối không dám gây tổn thương cho cô.
Nhưng cô vẫn luôn cho rằng việc Tần Mục mất đi năng lực chắc chắn có liên quan tới cô, nên cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
-Chị Ánh Tuyết ơi, có hải hôm qua ở Nguyệt Quang Mộ đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chị chưa nói với tụi em?
Tần Phỉ Phỉ cảm giác vấn đề nằm ở chỗ này.
-Anh trai em… Có lẽ tạm thời không thể sử dụng sức mạnh!
Cuối cùng Mai Ánh Tuyết vẫn nói ra.
Ba cô gái cùng kinh ngạc không thôi, nhìn Tần Mục với vẻ “trời ơi đếch thể tin nổi”.
Thấy Tần Mục không lên tiếng, các cô đèu biết, chuyện này hẳn là sự thật rồi.
-Tại sao có thể như vậy chứ?
-Bây giờ không phải lúc tìm hiểu nguyên nhân.
Tần Mục lắc đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu:
-Cho dù lý do là gì đi nữa, thì hiện giờ anh đã trở thành một người bình thường rồi, có lẽ Kinh Tuyết cũng có thể đánh bại anh một cách dễ dàng.
Ba người đều im bặt, các cô vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Trong lòng các cô, Tần Mục luôn được gắn với hình tượng anh hùng và hai chữ “Vô Địch”, không gì làm khó nổi hắn, mà sự thay đổi này quá mức đột ngột rồi.
Sau đó, Ôn Lanh Anh cũng gọi điện thoại tới hỏi han, Tần Mục kể lại mọi chuyện cho bà.
Ôn Lan Anh biết, sở dĩ Lạc Thiên Cung có thể xây dựng lại mà không bị ai làm phiền, hoàn toàn là vì có sự hiện diện của Tần Mục.
Nếu như chuyện Tần Mục mất đi sức mạnh bị Long Vô Minh và người của Tam tông tứ phái biết rõ thì chỉ e là Lạc Thiên Cung cũng sẽ lập tức bị bao vây tấn công, trở thành mục tiêu công kích của bao kẻ khác.
Giải tán Lạc Thiên cung cũng đồng nghĩa với việc chẳng có cách nào.
Hơn nữa dù giải tán cũng chưa chắc đã được coi là ổn thỏa, neué như Long Vô Minh trở về, nhất định sẽ lại khống chế Long Tổ lần nữa, đến lúc đó e là Long Vô Minh sẽ hạ lệnh lùng bắt, Hạ Hoa sẽ không còn chốn cho bọn họ dung thân.
Cho nên Tần Mục bảo sau khi mấy người Ôn Lan Anh giải tán Lạc Thiên cung thì cùng tụ họp ở Ninh Giang, bọn họ phải có dự định sớm mới được.
Về đến Diệp gia, chưa đợi bọn họ vào cửa đã có hai bóng đen chui ra từ bên cạnh.
Sắc mặt Tần Mục thay đổi, chẳng lẽ kẻ thù đã tìm tới cửa rồi cơ à? Thế này thì nhanh vỡi luôn rồi ấy chứ!
Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt càng cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai lão giả đang toát ra hơi thở đáng sợ, các cô cũng biết, e là mục đích hai người này tới chẳng tốt đẹp gì.
-Đừng rat ay!
Mai Ánh Tuyết bỗng nhiên bước lên trước, ngăn cản mấy người.
-Chị Ánh Tuyết, chị quen bọn họ sao?
Mai Ánh Tuyết không trả lời mà quay lưng đối mặt với hai lão giả, lạnh giọng hỏi:
-Tại sao hai người lại ở đây?
-Chúng tôi tới mời Thánh Nữ điện hạ trở về!
Tuy rằng hai lão giả gọi Mai Ánh Tuyết là “thánh nữ” cơ mà giọng nói lạnh nhạt, chẳng có chút tôn kính nào sất.
Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ đều hiểu ra, hai người hẳn là không nằm trong số ủng hộ Mai Ánh Tuyết.
-Hiện giờ tôi không muốn về!
-Thánh nữ điện hạ, e là chuyện này không phải do điện hạ quyết định!
Mai Ánh Tuyết lập tức tức giận nói:
-Chẳng lẽ các người còn dám ra tay với tôi?
Hai lão giả nhìn nhau, không đáp.
Có điều đúng lúc này, một tiếng cười tựa như chuông bạc rung vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người bay tới, xuất hiện trước mặt hai lão giả, đối mặt với Mai Ánh Tuyết.
Cô gái này cũng giống Mai Ánh Tuyết, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặc cung trang(đồ mặc trong cung) màu trắng và lục, dây lưng lụa màu đỏ, trên mặt là mạng che mặt màu lụa trắng, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo của cô ta.
-Sư muội, thành phố phồn hoa này thật sự khiến muội say mê đến mức không thiết tha vị trí Thánh nữ của Tam Thánh điện nữa rồi sao?
Cô gái mặc cung trang cười tươi tắn, nhìn thẳng Mai Ánh Tuyết.
-Đến tỉ cũng chạy tới đây luôn rồi hả?
Trước mặt cô gái này, Mai Ánh Tuyết thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh.
-Ta đặc biệt tới tiếp đón sư muội đấy.
-Hiện giờ ta không muốn về.
Mai Ánh Tuyết muốn ở lại, làm gì đó cho Tần Mục, nếu không trong lòng cô sẽ day dứt không yên.
-Đây là mệnh lệnh của Thánh Lão, muội dám cãi lời ư?
-Thánh Lão?
Mai Ánh Tuyết biên sắc:
-Tại sao Thánh Lão lại triệu ta trở về gấp?
Cô gái mặc cung trang nhàn nhạt đáp:
-Ta cũng không rõ, có lẽ cảm thấy muội lén gặp trai ở ngoài, làm mất hết mặt mũi của Tam Thanh Điện chúng ta chăng?
-Tỉ nói bậy bạ gì đó?!
Mai Ánh Tuyết giận dữ.
-Ha ha, chẳng lẽ không đúng sao?
Ánh mắt ngả ngớn của cô gái kia rơi xuống người Tần Mục, đánh giá hắn với vẻ rất hứng thú, sau đó lập tức lắc đầu:
-Sư muội, dù gì muội cũng là Thánh nữ Tam Thánh Điện của chúng ta, sao ánh mắt lại kém thế hả? Lại đi vừa mắt cái tên tiểu bạch kiểm trông như tượng sáp thế này!
Sắc mặt Mai Ánh Tuyết hiện lên vẻ tức giận, Tần Mục không còn sức mạnh, lúc này đúng là lúc hắn mất đi ý chí của cuộc đời nhất.
Cô có thể để cô gái kia mắng mình, nhưng khi nghe thấy cô ta chế nhạo Tần Mục, trong lòng cô đau đớn.
-Trần Nghiên, nếu tỉ còn nói huơu nói vượn thì đừng trách ta không khách khí!
-Ây dô, lần đầu tiên thấy sư muội tức giận đến vậy đó nha.
Cô gái tên Trần Nghiên mỉm cười nói:
-Nhưng mà ta lại không biết sư muội trở nên sắc sảo như thế từ bao giờ, còn muốn không khách khí với ta nữa cơ đấy!
Trần Nghiên từ nhỏ đã được phong làm Thánh Nữ Tam Thánh điện, còn Mai Ánh Tuyết thì mới được phong làm thánh nữ từ nửa năm trước, đương nhiên thực lực của Trần Nghiên cao hơn rất nhiều so với Mai Ánh Tuyết.
Tuy rằng nói hiện giờ Mai Ánh Tuyết được Phượng Hoàng truyền thừa, tiềm lực vô hạn, cơ mà nói thế nào thì cũng mới chỉ là tiềm lực.
Mai Ánh Tuyết đương nhiên cũng biết điều này, hơn nữa nếu như cô đánh nhau với Trần Nghiên thì chắc hẳn sẽ khiến mấy người Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ bị thương.
-Ầy, được rồi được rồi, ta biết sư muội không có can đảm ấy mà, ta cũng không có thời gian dông dài với muội. Thánh Lão đã bảo ta mang muội cùng về trong thời gian nhanh nhất, muội thấy sao hả?
-Ta trở về với tỉ!
Mai Ánh Tuyết chẳng còn lựa chọn nào khác, đừng nói tới Trần Nghiên, cho dù là hai lão giả đứng phía sau Trần Nghiên, cô cũng chẳng đánh lại được.
Cô quay đầu lại nhìn Tần Mục, nói với vẻ áy náy:
-Tần Mục, xin lỗi, tôi không thể giúp cậu rồi.
-Cô ở lại chỉ càng nguy hiểm hơn thôi, trở về cũng tốt.
Tần Mục cảm thấy dựa vào thực lực của Mai Ánh Tuyết thì có ở lại cũng chẳng ngăn được Long Vô Minh.
-Vậy mọi người bảo trọng nhé!
Trần Nghiên nhẹ nhàng cười nói:
-Sư muội ơi là sư muội, gã đàn ông này của muội quả thật chẳng đáng tin cậy chút nào, trơ mắt nhìn ta dẫn muội đi, ngay cả một câu phản đối cũng chẳng dám thốt ra, thật là nhu nhược hết sức mà.
-Trần Nghiên, cô nói đủ chưa hả?!
-Được rồi được rồi, ta không nói nữa, về cho sớm nào!
Trần Nghiên liếc mắt lườm Tần Mục một cái, đi cùng hai lão giả, dẫn Mai Ánh Tuyết rời đi.
-Anh ơi…
Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục với vẻ lo lắng, cô biết rõ nếu như anh trai vẫn còn như hồi trước thì hơn phân nửa là ba kẻ này có đến mà không có về, không thì ít nhất cũng phải trả một cái giá đắt.
Nhưng mà hiện giờ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mai Ánh Tuyết bị mang đi, mà chẳng thể làm gì được.
Đương nhiên trong lòng hắn vô cùng khó chịu!
Tần Mục lắc lắc đầu, đi vào trong nhà rồi trực tiếp vào phòng của mình.
Buổi tối, Tần Mục lại mất ngủ.
Hệt như suy nghĩ của Tần Phỉ Phỉ, Mai Ánh Tuyết bị dẫn đi ngay trước mắt hắn, khiến hắn cứ canh cánh trong lòng, không sao thoải mái nổi.
Hắn đứng dưới bầu trời đêm, do sự thật lâu, lòng bàn tay ngưng tụ được chút năng lượng màu vàng, có điều rất nhanh đã biến mất, căn bản không thể duy trì nổi.
Đúng lúc này, một đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng vươn lên từ phía sau, ôm lấy eo Tần Mục.
Tần Mục cảm thấy một cơ thể ấm nóng mà mềm mại dán lên lưng mình, hắn khẽ run lên.
-Anh, cho dù mất đi sức mạnh cũng chả sao mà.
Tần Phỉ Phỉ dán mặt lên tấm lưng của Tần Mục, khẽ khàng cất tiếng:
-Cùng lắm thì trở về như trước đây thôi mà, hơn nữa sau này em cũng có thể bảo vệ anh nữa.
-Phỉ Phỉ…
Tần Mục không phải một người dễ dàng rung động, nhưng hiện giờ nghe được những lời này của Tần Phỉ Phỉ, trong lòng hắn như có dòng nước ấm dịu dàng chảy qua.
-Anh biết em không biết cách an ủi người khác mà, có điều em thật sự hi vọng anh có thể bình tĩnh trở lại. Cho dù anh không có sức mạnh thì vẫn là người thân thiết của tụi em, cho dù là ai cũng không thể thay thế.
Đôi mắt Tần Phỉ Phỉ đỏ ửng, cô khóc.
Ban ngày, khi cô nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc, chẳng nói chẳng rằng, trong lòng cô khó chịu hơn bất cứ ai.
Tần Mục có thể cảm thận được lưng áo ướt cả mảng, Tần Phỉ Phỉ không muốn thấy hắn chán chường, mà hắn lại càng không muốn có người phải khóc vì hắn.
-Phỉ Phỉ, không sao đâu.
Tần Mục kéo tay cô ra, xoay người lại, lau nước mắt cho cô.
Đang tính nói chuyện tiếp thì Tả Tư Duyệt và Diệp Khinh Tuyết cũng lần lượt đi tới, chắc hẳn là các cô đi cùng Tần Phỉ Phỉ tới.
-Tư Duyệt, Khinh Tuyết…
Tần Mục hơi ngừng rồi nói:
-Rất có thể sau này tớ không cách nào dạy các cậu này kia, càng không thể bảo vệ các cậu được nữa rồi, có lẽ…
-Tần Mục, chẳng lẽ cậu cho rằng tụi tớ là loại con gái như vậy sao?
Tả Tư Duyệt nhìn Tần Mục, nói với vẻ sâu xa:
-Mặc dù hiện giờ cậu đã không còn sức mạnh, nhưng trong lòng tớ, không ai có thể thay thế được.
Tần Mục nghe vậy, khẽ nở nụ cười nhẹ, đây có lẽ là nụ cười duy nhất của hắn trong vài ngày gần đây.
-Gái ngốc, hiện giờ đến cậu tớ cũng chẳng oánh lại được, chỉ e không thể làm vệ sĩ của cậu rồi.
Tần Mục biết rõ Diệp Khinh Tuyết cũng sẽ không ghét hắn, chỉ là da mặt cô rất mỏng, vẫn luôn nhút nhát, không được tự nhiên.
-Cậu… Cậu có ý gì vậy hả? Đến cả hợp đồng cậu cũng đã kí với ba tớ rồi, chẳng lẽ tính bội ước hay sao?
Diệp Khinh Tuyết bối rối quay đầu đi, không dám nhìn thẳng Tần Mục.
-Sau này gặp phải kẻ địch, chỉ có mỗi hai tụi mình, tớ lại không đánh được người ta thì phải làm sao đây?
-Tớ sẽ cố gắng tu luyện.
Diệp Khinh Tuyết cúi đầu nói, rồi bỗng nhiên chạy vào trong nhà.
-Anh, anh đã hiểu rồi ha, không có anh thì tụi em sẽ không thể có ngày hôm nay rồi, sau này tụi em sẽ bảo vệ anh.
Ý nghĩ trong lòng Tần Phỉ Phỉ cũng nghĩ giống Diệp Khinh Tuyết.
Trước kia, bởi vì có Tần Mục, các cô chẳng qua chỉ tùy tiện tu luyện, vô cùng lười biếng, mới khiến tu vi không tăng nhanh.
Có điều từ hôm nay trở đi, các cô sẽ không lười biếng nữa, sẽ cố gắng tu luyện vì Tần Mục.
Tảng đá lớn trong lòng Tần Mục cuối cùng cũng được tháo bỏ, tâm trạng hắn cũng tốt hơn nhiều.
Mất đi sức mạnh đối với hắn mà nói quả thực là đả kích, nhưng có thể nghe được tiếng lòng của ba cô gái, cũng coi như là gặt hái được chút thành quả.
-Phỉ Phỉ, các em yên tâm đi. Lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hơn nữa đâu phải anh không còn sức mạnh nữa đâu, chỉ là bởi vì một nguyên nhân nào đó nên không thể sử dụng sức mạnh trong người.
Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt nghe vậy, đều vô cùng vui mừng nói:
-Ý anh là, sẽ có ngày anh khôi phục sức mạnh sao?
-Đương nhiên, anh muốn đi tới một nơi, ở nơi đó, anh có thể lấy lại sức mạnh của mình.
Ánh mắt Tần Mục trở nên kiên định.
Bởi vì các cô ấy, hắn cũng phải chạy tới đó một chuyến mới được.
-Nơi nào vậy? Tụi em đi cùng anh!
Tần Mục lắc đầu nói:
-Nơi ấy, các em không tới được.
-Nhưng mà bây giờ anh chẳng có chút sức mạnh nào, nếu anh tới nơi đó thì ai biết có nguy hiểm gì không chứ?
Hai cô gái đều vô cùng lo lắng.
-Không sao đâu, anh tự có dự định.
Tần Mục không muốn để các cô phải lo lắng, trái lại còn nói:
-Trước khi anh đi, phải để các em rời khỏi Hoa Hạ cái đã, một khi Long Vô Minh ngóc đầu lên được thì cho dù các em có liên thủ cũng không thể ngăn cản được gã.
Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt nhìn nhau, các cô cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, không thể dây dưa kéo dài thêm nữa.
Hơn nữa mặc dù Tần Mục không có sức mạnh, nhưng trong lòng các cô, Tần Mục vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên.
Lời của Tần Mục, các cô nhất định sẽ nghe.
-Lan Anh cô cô đã giải tán Lạc Thiên Cung, có lẽ rất nhanh sẽ tới Ninh Giang tìm chúng ta.
Đêm đó, Tần Mục đã nhờ Diệp Đông giúp đỡ, chuẩn bị tốt thủ tục xuất cảnh.
Có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ, dựa vào tài lực của Diệp Đông thì làm thủ tục xuất cảnh cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Bởi vì bất cứ lúc nào Long Vô Minh cũng có thể điều động người của Long Tổ, nên Tần Mục không tính ngồi báy may, vì như vậy rất dễ bị lộ.
Hắn tính để tất cả mọi người tới một nước nhỏ ở biên giới Hoa Hạ trước, cho dù thế nào chỉ cần nhanh chóng rời khỏi phạm vi Hoa Hạ là có thể an toàn đôi chút.
Bởi vì Tần Mục thúc giục vô cùng, buổi chiều hôm sau, Ôn Lan Anh đã mang theo người của Lạc Thiên Cung tới Ninh Giang.
-Xin lỗi các vị, bởi vì tôi nên các vị mới bị liên lụy.
Tần Mục nhìn mọi người trước mặt
Mấy người Ninh Vi Vi và Thôi Bác vốn dĩ đều là con cháu của những đại gia tộc ở Yên Kinh, nhưng mà chỉ bởi vì có dính dáng tới hắn, cho nên không thể không bỏ trốn cùng hắn.
Loại người như Long Vô Minh, một khi rồ dại lên thì bất cứ chuyện gì gã cũng làm ra được.
-Thầy ơi, thầy đừng nói những lời này, tụi em cũng biết, thầy sẽ không đi xuống như vậy đâu. Tương lai, thầy nhất định sẽ càng rực rỡ huy hoàng, càng khiến tụi em tự hào hơn bây giờ.
-Tần Mục, tôi chờ cậu trở về.
Cung Dã Anh Tử nói với vẻ trịnh trọng.
Tần Mục mỉm cười với cô rồi lập tức hỏi:
-Ngân Hồ và Bạch Huyên đâu?
-Các cổ ở lại Long Tổ.
Tần Mục biết Ngân Hồ và Bạch Huyên muốn cố hết sức khống chế Long Tổ, không để Long Vô Minh thực hiện ý đồ
Có lẽ là bởi vì có Long Đế nên Long Vô Minh cũng không có ý làm tổn thương Ngân Hồ, nên hắn cũng có thể yên tâm.
-Được rồi, chúng ta lập tức xuất phát!
Tất cả mọi người đều nghe lời của Tần Mục, chuẩn bị tới biên giới.
Nhưng mà chưa kịp khởi động xe, một chùm sáng từ trên trời bỗng giáng xuống.
Ầm!
Chiếc xe lập tức bị lật ngược, hỏng sạch động cơ.
-Vội vàng như vậy cơ, muốn đi đâu thế?
Tiếng cười lạnh vang lên, một bóng người cũng giáng xuống, chắn trước xe.
-Long Vô Minh!
Giây phút này, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Thế mà Long Vô Minh đã đuổi tới rồi, sao có thể nhanh tới vậy?
Bọn họ vốn cho rằng phải một khoảng thời gian sau Long Vô Minh mới biết Tần Mục đã mất đi sức mạnh. Vậy nên trong khoảng thời gian chưa biết tin này, hắn sẽ không dám chạy tới đây.
Long Vô Minh quả thực không biết Tần Mục đã mất đi sức mạnh.
Có điều bọn họ không hề biết, sau khi Long Vô Minh theo Giáo Đình trở về, thậm chí còn chưa trở về Long Tổ đã trực tiếp tìm kiếm tung tích của Tần Mục.
Gã đã nhận được sức mạnh của Long Đế, chỉ muốn sống mái một phen với Tần Mục.
-Tần Mục, ra đây nào, đấu với tôi một trận!
Tất cả mọi người đều bước xuống xe, nhất nhất bảo vệ Tần Mục phía sau, nhìn chằm chằm Long Vô Minh với vẻ cảnh giác.
Khóe miệng Long Vô Minh khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh đầy vẻ khinh thường:
-Các người cho rằng nhiều người thì có thể ngăn cản được tôi à? Tôi của hiện giờ đã khác xưa rồi. Tần Mục, đến đây nào, tôi sẽ cho cậu biệt, cái gì mới thực sự là sức mạnh chí cao vô thượng (aka mạnh nhất)!
Trang 32# 3
Cung Dã Anh Tử rút trường kiếm ra, chĩa thẳng vào Long Vô Minh.
Không chỉ mình cô, mà trong lòng tất cả mọi người đều thắc mắc.
Long Vô Minh tự nổ, xương cốt nát vụn, bọn họ đã chính mắt chứng kiến.
-Dựa vào kiến thức thiển cận của lũ các người thì đương nhiên không hiểu được rồi.
Long Vô Minh khoanh hai tay, sau khi có được sức mạnh của Long Đế, gã coi trời bằng vung.
Cho dù là Tần Mục, gã cũng chẳng thèm để vào mắt.
-Nói thật với các người vậy, thứ tôi tu luyện là Thuật Song Thân của Long Mộ, một linh hồn, hai cơ thể.
-Một linh hồn, hai cơ thể?
Ai nấy đều kinh hãi, điều này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của bọn họ.
-Trừ phi các người có thể đồng thời giết chết hai cơ thể của tôi, nếu không thì linh hồn của tôi vẫn có thể di chuyển qua lại giữa hai cơ thể, tuyệt đối không chết.
Long Vô Minh lạnh lùng nói:
-Đương nhiên, tạo ra cơ thể cần phải hao phí rất lớn sức lực, và trong khoảng thời gian hai tháng, không hề dễ dàng chút nào.
Cung Dã Anh Tử nghe xong có cảm giác thằng dở này đang cố ý khoe khoang.
Nếu như có hẳn hai tính mạng thì ngần ấy sức lực với xíu xíu thời gian kia có là gì đâu cơ chứ?
-Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa. Tần Mục, mày đang trốn phía sau đám đàn bà này sao? Ra đây đánh với tao một trận.
Long Vô Minh cảm thấy rất hứng thú với Tần Mục.
-Long Vô Minh, cậu vẫn không biết tự lượng sức mình hay sao?
Cung Dã Anh Tử cảm thấy có gì đó sai sai:
-Cậu đã quên lần trước mình bị Tần Mục ngược chết như nào sao hả?
Ninh Vi Vi cũng nói:
-Đến một chiêu của thầy anh cũng chẳng tiếp được, căn bản không xứng để thầy ra tay!
-Thật đáng tiếc phải nói với các người, tôi đã thay da đổi thịt rồi. Trên đời này, không ai có thể chống lại tôi được nữa. Hôm nay tôi tới, là muốn để các người xem xem tôi tự tay giết chết Tần Mục như thế nào!
Long Vô Minh vô cùng kiêu căng.
Ban đầu khi bị Tần Mục giết chết một cơ thể, gã thực sự vô cùng hận.
Có điều gã của hiện giờ, chỉ còn lại miệt thị. Một cường giả chí cao sẽ không hận thù với một con sâu cái kiến!
Bởi vì sao à? Bởi vì điều đó căn bản không xứng!
Ai Ai cũng không thể ngờ, Long Vô Minh lại cố ý tới tìm Tần Mục, chẳng lẽ những ngày này gã đã gặp phải chuyện tốt gì đó khiến gã có đủ tự tin sẽ đánh bại Tần Mục ư?
-Nói khoác không biết ngượng, Tần Mục, mấy người đi trước đi, loại người này không xứng để cậu phải ra tay, để tôi lên dạy cho gã ta một bài học!
Cung Dã Anh Tử nhảy lên trên không, cả người bừng lên một quầng sáng chói mắt, rạch ngang màn đêm.
-Thất Tinh Mãn Nguyệt!
Cung Dã Anh Tử biết, cô không phải đối thủ của Long Vô Minh, cho nên khi vừa ra tay cô đã dùng tuyệt chiêu mạnh nhất, muốn kéo dài thời gian cho Tần Mục.
Keng!
Nhưng mà chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, ánh sáng tản đi, mũi kiếm chém xuống của Cung Dã Anh Tử bị Long Vô Minh dùng hai ngón tay kẹp lấy một cách dễ dàng.
-Không thể nào!
Cung Dã Anh Tử kinh hãi mở lớn mắt.
Bị Long Vô Minh đánh bại, cô có thể hiểu được, nhưng nếu chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của cô thì quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
-Chiêu này của cô vô dụng với tôi thôi, đứng một bên xem kịch đi!
Ngón tay Long Vô Minh khẽ bắn ra, một sức mạnh dọc theo thân kiếm sắc bén, đập lên người Cung Dã Anh Tử.
Ầm!
Kiếm bị chấn gãy thành ba đoạn, Cung Dã Anh Tử cũng bị đánh bay ra ngoài.
-Anh Tử!
Ai Ai cũng biến sắc, tại sao sức mạnh của Long Vô Minh lại trở nên đáng sợ như vậy?
-Đi mau, mấy người không ngăn được gã đâu!
Cung Dã Anh Tử ngã trên mặt đất, nhưng chẳng chút để ý tới vết thương của mình, gào to với mấy người Tần Mục.
-Khinh Tuyết, cậu đưa Tần Mục rời đi đi!
Tả Tư Duyệt biết rõ, muốn cùng nhau chạy trốn là điều không thể.
-Chị Khinh Tuyết, chị mau đưa anh trai em đi đi!
Tần Phỉ Phỉ cũng hô lên, cô và Tả Tư Duyệt gần như đồng thời tung người lên, tấn công về phía Long Vô Minh.
Ngay sau đó, mấy người Ninh Vi Vi, Thôi Bác, và cả Ôn Lan Anh với chàng trai mặt lạnh Lý Ngữ.
Hơn mười người gần như cùng lúc ra tay, ai ai cũng ra tuyệt chiêu, muốn tranh thủ kéo dài thời gian cho Tần Mục.
-Tần Mục, Tiểu Ngọc, chúng ta mau đi thôi!
Diệp Khinh Tuyết biết rõ hiện giờ không phải lúc so sánh thiệt hơn được mất hay xử lý mọi chuyện theo cảm tính.
-Các người đi được sao?
Mục tiêu của Long Vô Minh chỉ có một mình Tần Mục, hơn mười người bọn Tả Tư Duyệt tấn công, gã căn bản không rảnh mà để ý tới mà bỗng chống biến mất chẳng thấy bóng dáng.
Ngay giây sau, gã đã vượt qua phòng tuyến của mọi người, vọt về phía Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết căn bản không có lựa chọn, cô trực tiếp xông về phía Long Vô Minh.
-Khinh Tuyết, đừng mà!
Dựa vào sức mạnh của Diệp Khinh Tuyết thì hành động trực tiếp đối chọi với Long Vô Minh chẳng khác nào tự tử cả.
Cung Dã Anh Tử có thể chịu được một cú đánh của Long Vô Minh, nhưng cô thì chưa chắc đã chịu được.
Tần Mục muốn túm lấy Diệp Khinh Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
-Ngu ngốc, cút ngay cho ông!
Long Vô Minh hất tay phải lên, tính đập về phía Diệp Khinh Tuyết.
Ngàn cân treo sợi tóc, tình huống vô cùng nguy hiểm, Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt gần như cùng lúc nhắm nghiền hai mắt, không dám nhìn nữa.
Tần Mục càng lo lắng hơn, hắn chưa bao giờ hoảng sợ bất lực như lúc này.
Ầm ầm!
Nhưng mà đúng lúc này, một ánh kiếm vụt từ phía xa tới, mà mục tiêu đương nhiên là Long Vô Minh rồi.
Sắc mặt Long Vô Minh thay đổi, nhanh chóng xoay người, lùi ra xa.
Mà Diệp Khinh Tuyết cũng dừng bước, lướt qua tử thần.
Soạt!
Bị kiếm cắt ngang, trên mặt đất xuất hiện một một vết nứt cực lớn, kiếm khí ghê gớm thật!
-Ai hả? Dám quản cả việc của ông đây?!
Long Vô Minh gầm lên.
-Tình thế cấp bách nên buộc phải ra tay, xin điện hạ chớ trách!
Trên nóc nhà mấy ngôi biệt thự xung quanh chẳng biết đã xuất hiện ba bóng người từ bao giờ, một cô gái áo trắng, một lão giả uy nghiêm và một bà lão có gương mặt rất điềm tĩnh.
Ngay lập tức, mọi người đều cảm thấy trước mắt nhoáng lên, ba người này đã biến mất khỏi nóc nhà, xuất hiện trước mắt bọn họ.
Về phần ba người này, mấy người Tần Mục không quen.
Nhưng Long Vô Minh thì hình như có chút suy ngẫm, ánh mắt lóe sáng, hỏi với vẻ thăm dò:
-Triệu gia – Triệu Thiên Vũ?
Cô gái áo trắng gật gật đầu một cái rồi nói:
-Chính là tiểu nữ.
-Người Triệu gia?
Tần Mục âm thầm suy nghĩ.
-Đã sớm nghe nói Triệu gia có một cô con gái kinh tài tuyệt diễm, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Long Vô Minh hờ hững nói:
-Có điều Triệu tiểu thư vừa ra tay với tôi là cớ vì sao?
-Thái tử điện hạ xin đừng hiểu lầm, chúng tôi tới đây chỉ để mang một người đi, mà bất luận ra sao, ngài cũng không thể tổn thương người này!
Long Vô Minh liếc Diệp Khinh Tuyết, hỏi với vẻ nghi ngờ:
-Cô ta hả?
-Đúng thế!
-Cổ và Tinh Nguyệt Tông có liên quan với nhau?
Long Vô Minh biết Triệu Thiên Vũ là đệ tử của Tinh Nguyệt Tông.
Tinh Nguyệt Tông là một trong tam tông tứ phái, môn phái này vô cùng nổi tiếng ở Cổ Võ giới, nhưng trong mắt gã lúc này thì căn bản chẳng chút nghĩa lý gì.
-Thái tử điện hạ, e là chuyện này không tiện tiết lộ với người ngoài, mong ngài thứ lỗi.
Triệu Thiên Vũ cũng chẳng có ý tôn kính gì với Long Vô Minh cho lắm, không kiêu ngạo nhưng cũng không nịnh nọt.
-Nếu đã như vậy thì tôi cần gì phải nể mặt các người?
Long Vô Minh của hiện giờ, đã chẳng cần phải sợ hãi bất kỳ kẻ nào.
-Ngông cuồng! Cho dù là Long Đế ở đây cũng phải gọi bọn ta một tiếng tiền bối. Cậu chỉ là bậc con cháu mà còn dám láo xược!
Triệu Thiên Vũ không nói gì, lão già và bà lão phía sau lại vô cùng giận dữ.
Xoạt xoạt!
Hai người không nói thêm gì nữa, thân mình nhoáng lên, một trái một phải, hai bóng người đan xen vào nhau, vô cùng kỳ dị.
-Mị Ảnh thần công?
Sắc mặt Long Vô Minh không thay đổi, chẳng chút sợ hãi, va chạm với hai người.
Trang 32# 4
Chớp mắt, Long Vô Minh và hai người kia đã giao thủ mấy trăm chiêu.
Ầm!
Cuối cùng, một chưởng chạm nhau, ba người đồng thời lui ra sau, sau khi lùi về sau vài chục bước, mới có thể ổn định thân mình.
-Hai người đều là đế cấp!
Sắc mặt Long Vô Minh lộ ra vẻ khó tin, vậy mà Tinh Nguyệt Tông lại có thể tùy ý cử ra hai cao thủ đế cấp!
Dung hòa với sức mạnh của Long Đế cần một khoảng thời gian, hiện giờ gã vẫn chưa hoàn toàn ngộ ra hết, cho nên hiện giờ gã chưa đạt tới Đế cấp siêu việt mà chỉ dừng lại ở Đế cấp đỉnh phong mà thôi.
Vốn dĩ là Đế cấp đỉnh phong thì cùng lúc chống lại hai người đế cấp cũng không có vấn đề gì, chỉ là thứ mà hai người này sử dụng là tuyệt đỉnh Mị Ảnh thần công, vô cùng khó chơi.
Một chốc một lát, e là không thể giết chết bọn họ.
-Sư phụ, hai người thế nào rồi?
Triệu Thiên Vũ dìu lão giả và bà lão, sự khiếp sợ của cô đã vượt qua cả Long Vô Minh.
Hai vị đế cấp, còn sử dụng Mị Ảnh thần công mà còn bị đẩy lui, người này thật sự là Long Vô Minh ư?!
-Hai ta không sao!
Hai người lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Long Vô Minh mang theo chút kinh ngạc:
-Sức mạnh của người này e là đã vượt qua cả Long Đế!
Long Vô Minh lạnh lùng mnois”
-Thật đáng tiếc phải thông báo với các người rằng, nếu như tôi thật sự vượt qua cha nuôi thì hiện giờ hai người các người đã là hai cái xác rồi.
-Long Vô Minh, e là ngài cũng không nhẹ nhàng như mình thể hiện ra đâu nhỉ? Nếu như thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!
Triệu Thiên Vũ lạnh giọng:
-Hôm nay chúng tôi phải mang Diệp Khinh Tuyết đi, ngài thấy sao?
-Được, tôi nể mặt cô, đưa Diệp Khinh Tuyết đi đi.
Long Vô Minh cũng không muốn dây dưa với Triệu Thiên Vũ thêm nữa.
Triệu Thiên Vũ nghe thế thở phào một hơi, nếu như có thể, cô cũng không muốn cùng chết với Long Vô Minh.
Cô quay đầu, nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết, mở miệng nói:
-Diệp Khinh Tuyết, đi với tôi đi, tôi có thể bảo vệ cô an toàn.
Mấy người Tần Phỉ Phỉ và Tả Tư Duyệt tràn đầy địch ý, chắn trước người Diệp Khinh Tuyết, các cô biết Triệu Thiên Vũ này cũng chẳng phải dạng hiền lành hương thiện gì, mang Diệp Khinh Tuyết đi cũng chẳng biết có mục đích gì nữa.
Nhưng mà ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Diệp Khinh Tuyết lại gật đầu đồng ý:
-Được, tôi đi với mấy người!
-Khinh Tuyết, cô gái này cũng chẳng có thiện ý gì đâu, chị đừng đồng ý.
Tần Phỉ Phỉ vội vàng can ngăn.
Diệp Khinh Tuyết lại lắc đầu nói:
-Phỉ Phỉ, chẳng cần biết các cổ là ai, có ý đồ gì, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ chị an toàn, không phải sao?
Tần Phỉ Phỉ sững sờ, Triệu Thiên Vũ thà coi Long Vô Minh là kẻ địch cũng nhất quyết muốn mang cô đi, đương nhiên là rất coi trọng cô.
Cho dù sự coi trọng này xuất phát từ mục đích gì thì ít nhất cổ cũng sẽ bảo vệ Diệp Khinh Tuyết an toàn.
Còn nếu Diệp Khinh Tuyết ở đây, phải đối mặt với sự đuổi giết của Long Vô Minh, cô sẽ càng nguy hiểm hơn.
-Chị Khinh Tuyết, chị…
Tần Phỉ Phỉ cúi đầu, trong lòng có chút khó chịu.
-Diệp Khinh Tuyết, không ngờ cô là loại người này.
Ninh Vi Vi đột nhiên mắng to:
-Bây giờ cô có chỗ dựa rồi nên muốn vứt bỏ chúng tôi, vứt bỏ thầy để chạy trốn một mình sao?
Đới Đình Đình cũng mắng:
-Đúng vậy, nếu như tôi là cô, tôi nhất định sẽ ở lại, ở cùng với thầy, cùng lắm thì chết thôi. Cô lại rời đi một mình như vậy, là loại người gì vậy hả?
Tả Tư Duyệt và Cung Dã Anh Tử và cả mấy người Thôi Bác, Ôn Ngọc cũng nhìn Diệp Khinh Tuyết với vẻ khác thường.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự sợ chết sao?
-Tất cả im miệng cho tôi!
Tần Mục bỗng nhiên quát to một tiếng:
-Mấy người bị ngốc hả? Bây giờ đi được một thì tốt một chứ sao!
-Thầy ơi, loại con gái này…
-Em còn nói!
-Hứ!
Ninh Vi Vi quay đầu đi, tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ hành động của Diệp Khinh Tuyết.
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Diệp Khinh Tuyết chẳng chút nao núng, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Mục.
-Nếu như tớ thật sự rời đi một mình, cậu sẽ hận tớ ư?
Tần Mục lắc đầu đáp:
-Không đâu, tớ chỉ mong cậu có thể an toàn.
Diệp Khinh Tuyết nghe vậy, nở một nụ cười say mê lòng người, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
-Được rồi, Triệu Thiên Vũ, cô mang theo cổ, nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Long Vô Minh đã hơi mất kiên nhẫn.
-Qua đây nào.
Triệu Thiên Vũ nói với Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết quay đầu nhìn Triệu Thiên Vũ, hỏi:
-Tôi muốn biết, cho dù có chuyện gì, mấy người cũng sẽ không để tôi chết, đúng không?
Đôi mi thanh tú của Triệu Thiên Vũ hơi nhíu lại, nhưng vẫn đáp với giọng khẳng định:
-Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, nếu như cô có gì ngoài ý muốn, thì toàn bộ ba người chúng tôi đều sẽ mất mạng.
—Tôi hiểu rồi!
Diệp Khinh Tuyết gật đầu.
Ngay vào lúc mấy người Ninh Vi Vi vô cùng phẫn nộ với một Diệp Khinh Tuyết “sợ chết”, thì sự cố xảy ra.
Chẳng biết Diệp Khinh Tuyết móc đâu ra một con dao găm, đặt lên cổ mình.
Ngay lập tức, sắc mặt tất cả mọi người thay đổi.
-Khinh Tuyết, cậu muốn làm gì hả?
Triệu Thiên vũ và hai cao thủ đế cấp cũng bị dọa hết hồn, gấp gáp nói:
-Diệp Khinh Tuyết, đừng làm bậy!
-Mấy người không được nhúc nhích, ai dám bước lên trước một bước, tôi sẽ lập tức tự sát!
Diệp Khinh Tuyết quát lên với mấy người Triệu Thiên Vũ, ánh mắt tràn ngập sự quyết tuyệt.
-Diệp Khinh Tuyết, có gì từ từ nói!
Triệu Thiên Vũ nói:
-Vừa rồi cô còn đồng ý đi với chúng tôi, sao bây giờ lại đổi ý rồi?
Cô không hiểu, hơn nữa cho dù cổ có đổi ý không chịu đi với cô thì cũng không cần phải tự sát mà?
-Tôi có thể đi với các người, nhưng mà…
Diệp Khinh Tuyết quay đầu lại nhìn Tần Mục, nói:
-Các người phải đảm bảo rằng bạn tôi cũng được an toàn!
-Khinh Tuyết, cậu…
Tần Mục là người phản ứng lại đầu tiên.
Lúc này chỉ có hai cao thủ đế cấp kia có thể giữ chân Long Vô Minh một lát, một khi hai người này rời đi, Long Vô Minh muốn giết bọn hắn thì quả thật dễ như trở bàn tay.
Tuy rằng Diệp Khinh Tuyết không biết chuyện mẹ mình, nhưng cô nhìn ra được trong mắt ba người Triệu Thiên Vũ, bọn họ muốn bảo vệ tính mạng của cô, sẽ không để cô bị thương.
Cho nên cô căn bản không muốn rời đi một mình, mà là không tiếc dùng tính mạng ép buộc hai cao thủ đế cấp kia phải rat ay bảo vệ hắn.
Tần Mục nhất thời ngẩn ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn Diệp Khinh Tuyết.
-Chị Khinh Tuyết!
Tần Phỉ Phỉ khóc thành tiếng, không ngờ Diệp Khinh Tuyết lại có ý định này, thế mà vừa rồi cô còn cùng mấy người khác nghi ngờ chị ấy, trong lòng vô cùng tự trách.
Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên chút xấu hổ.
Trong lòng hai cao thủ đế cấp cũng vô cùng lo lắng, nếu như Diệp Khinh Tuyết chết ở đây thì bọn họ không thể trở về phục mệnh, chắc chắn chỉ còn con đường chết.
Nhưng mà ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị ra chiêu Mị Ảnh Thần Công thì Diệp Khinh Tuyết lại phát hiện ra được, tay khẽ dùng lực, dao găm rạch rách da, máu tươi trào ra.
-Tôi đã nói rồi, không được nhúc nhích!
Ngữ khí của Diệp Khinh Tuyết vô cùng cứng rắn, khiến hai người bọn họ không dám có thêm động tác quá phận nào nữa, bọn họ không có can đảm tham gia canh bạc này.
-Được rồi được rồi, chúng tôi không nhúc nhích, cô buông dao ra đã.
Diệp Khinh Tuyết không buông dao găm ra mà lạnh lùng nói:
-Trừ phi các người đuổi Long Vô Minh đi, khiến gã không được ra tay với Tần Mục nữa.
-Điều này…
Hai người nhìn về phía Long Vô Minh với vẻ khó xử.
Long Vô Minh cười lạnh nói:
-Sống chết của cổ đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi đã nể mặt các người rồi, các người đừng tưởng là tôi sợ các người!
Triệu Thiên Vũ im lặng một lát rồi bỗng nhiên nói với Long Vô Minh:
-Nếu như ngài muốn tìm người này báo thù thì hiện giờ không nên nóng vội.
-Có ý gì hả?
-Ngài còn chưa nhìn ra sao?
Triệu Thiên Vũ chỉ vào Tần Mục, nói:
-Tuy rằng không biết vì sao, có điều hiện giờ người này đã hoàn toàn mất đi sức mạnh, trở thành một phế nhân!
Sắc mặt Long Vô Minh hiện rõ vẻ kinh ngạc, chuyển ánh mắt về phía Tần Mục.
Lúc trước gã cũng có chút thắc mắc, tuy rằng gã chẳng thèm để Tần Mục vào mắt, dựa vào tính cách của Tần Mục thì chắc hẳn liều muốn chết, không dễ gì chịu đựng sự khiêu khích của người khác.
Nhưng tại sao hắn lại để mấy người Cung Dã Anh Tử ra tay, còn mình thì trơ mắt đứng nhìn chứ?
-Ha ha… Không ngờ, mọi chuyện lại y như phim truyền hình vậy ha, mất đi sức mạnh?
Long Vô Minh rốt cục cũng tin lời Triệu Thiên Vũ.
-Thái Tử điện hạ, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn Diệp Khinh Tuyết tự vẫn, cho nên không thể cự tuyệt yêu cầu của cô ấy. Nếu như ngài vẫn muốn ra tay thì ba người chúng tôi chỉ có thể liều chết một phen!
Triệu Thiên Vũ nói:
-Nhưng thật ra nếu Thái tử muốn báo thù thì đợi sau khi chúng tôi đi, ngài có rất nhiều thời gian mà. Từ từ chơi đùa, chẳng phải sẽ càng thú vị hơn việc trực tiếp giết chết, càng có thể thỏa mối hận hay sao?
Long Vô Minh nghe vậy, thoáng chốc do dự.
Triệu Thiên Vũ rất thông minh, cô biết rõ nhược điểm trong tính cách của Long Vô Minh, mỗi câu mỗi chữ đều có sức thuyết phục rất lớn với Long Vô Minh.
-Được rồi, hôm nay tôi lại nể mặt các người lần nữa.
Một lát sau, quả nhiên Long Vô Minh đã đồng ý, cười lạnh nói với Tần Mục:
-Tần Mục, kể từ giờ phút này, mày có ba ngày để trốn. Trong ba ngày này, tao sẽ không rat ay.
Đúng như lời Triệu Thiên Vũ nói, gã cảm thấy cứ thế mà giết chết Tần Mục quả thật chẳng thú vị tí nào.
Chẳng bằng cho Tần Mục một mốc thời gian nhất định, để hắn trốn chạy trong khủng hoảng và tuyệt vọng vô vàn rồi đuổi giết hắn, khiến hắn chân trời góc bể không chốn dung thân, địa ngục thấp lối cũng không thể vào!
Đây chẳng phải là cách tuyệt nhất để tra tấn người ta sao?
-Hưởng thụ cho tốt ba ngày cuối cùng này đi!
Long Vô Minh cười lớn rồi quay người mất dạng.
-Diệp Khinh Tuyết, thời gian ba ngày này là chúng tôi tặng cho các người, cô cũng đừng nói mà không giữ lời.
Triệu Thiên Vũ nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết.
-Tôi sẽ giữ đúng lời hứa.
Diệp Khinh Tuyết biết rõ mấy người Triệu Thiên Vũ có thể khiến Long Vô Minh nhượng bộ, thì cũng có thể giết chết tất cả những người có mặt ở đây.
Cô không thể đổi ý!
-Cho tôi vài phút, tôi có vài câu muốn nói với bọn họ.
Triệu Thiên Vũ biết Diệp Khinh Tuyết tính tạm biệt mọi người nên khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Diệp Khinh Tuyết buông dao găm, xoay người lại.
-Chị Khinh Tuyết, chị đừng đi, huhu
Tần Phỉ Phỉ đi qua, nhào vào lòng Diệp Khinh Tuyết.
-Phỉ Phỉ đừng khóc, chị không sao đâu.
Tả Tư Duyệt cũng tiến lên, cô vốn tính hỏi thăm vết thương của Diệp Khinh Tuyết, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Diệp Khinh Tuyết, cô quay đầu nhìn Tần Mục đang im lặng, trái tim khẽ run lên.
Giờ phút này, hình như cô đã hiểu ra gì đó.
-Phỉ Phỉ, cho bọn họ chút thời gian đi em.
Tả Tư Duyệt kéo Tần Phỉ Phỉ trong ngực Diệp Khinh Tuyết ra, liếc mắt với cô.
Tần Phỉ Phỉ cũng không phải dạng phản ứng chậm, nhanh chóng ý thức được vấn đề.
Diệp Khinh Tuyết chỉ có mấy phút mà thôi, người chị ấy muốn nói chuyện nhất không phải cô, mà là…
-Khinh Tuyết!
Tần Mục nhìn Diệp Khinh Tuyết trước mặt, biết cô muốn nói gì đó với mình.
-Tần Mục, tớ không có nhiều thời gian lắm, cậu không cần nói, chỉ cần nghe tớ nói thôi, nhé?
Diệp Khinh Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Mục.
Trong ấn tượng của Tần Mục, Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn là một cô gái rụt rè, hay xấu hổ, thậm chí có chút lạnh lùng, có một số lời nói, hành động, dựa vào tính cách của cô thì vô cùng khó nói ra hoặc làm được.
Nhưng mà hiện giờ, cô ấy lại nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút né tránh, chẳng giống cô lúc bình thường chút nào.
-Tần Mục, cậu biết không? Tuy rằng tụi mình học cùng lớp ba năm, nhưng tớ gần như chưa bao giờ chú ý tới cậu, thậm chí lúc đó còn có chút khinh thường cậu.
Diệp Khinh Tuyết như chìm vào hồi ức, thời gian quay về những năm tháng trước kia.
-Cho nên ngày đó, khi cậu bất ngờ tỏ tình với tớ, tớ chẳng chút do dự từ chối cậu, bởi vì tớ không thích cậu tí nào cả.
-Nhưng sau đó, tớ phát hiện cậu đã thay đổi hoàn toàn, tớ bắt đầu vô thức dõi theo cậu.
-Sau đó, khi cậu vô thức trở thành vệ sĩ của tớ, cùng tớ tới Yên Kinh đi học, chúng ta bắt đầu dần dần tiếp xúc nhiều hơn. Không biết từ khi nào, từng cử chỉ động tác của cậu, hoặc cho dù là một câu nói, một động tác rất nhỏ của cậu, đều khiến tớ khắc sâu trong tim.
Diệp Khinh Tuyết nói xong, nở nụ cười, gương mặt bừng sáng, tựa như đóa tường vi nở rộ, rực rỡ chói mắt, khuynh nhân khuynh thành.
Hiện giờ cô chỉ muốn thổ lộ mọi lời nói vẫn luôn cất giấu sâu trong tim, không chút ngượng ngùng, chẳng có nhút nhát, cũng chẳng giữ lại chút gì.
-Viên Trú Nhan Đan đầu tiên cậu tặng tớ, tớ vẫn luôn giữ gìn, bởi vì tớ nghe cậu bảo đó là thành phẩm đầu tiên của cậu, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Thật ra đó cũng là lần đầu tiên tớ nhận quà tặng của con trai đó, nên tớ không nỡ ăn nó chút nào.
-Sau đó, Tư Duyệt tới Yên Kinh, cậu ấy xinh đẹp như vậy, cậu vui vẻ như thế. Còn tớ…
Diệp Khinh Tuyết nói xong, nhìn Tả Tư Duyệt một cái rồi vừa cười vừa nói:
-Thật ra tớ đã rất tức giận, rất mất mát. Cho nên đêm đó, tớ đã chạy tới phòng cậu, đòi cậu một viên Trú Nhan Đan. Tớ chưa từng chú tới ngoại hình của mình, nhưng tớ nhận ra, tớ rất để ý tới ánh mắt của cậu.
-Hôm sau, khi tớ nhìn thấy ánh mắt cậu hướng về tớ, cậu biết không? Tớ thật sự rất vui vẻ, vui vẻ hơn bất cứ lúc nào!
-Có điều sau đó tớ lại phát hiện cậu càng ngày càng xuất sắc, những cô gái ở bên cậu cũng ngày càng nhiều. Tớ rất sợ, bởi vì những cô ấy đều rất giỏi giang, so với các cô ấy, ngoại hình của tớ chẳng có chút ưu thế nào, hơn nữa các cổ phần lớn đều là cổ võ giả, có thể cất bước cùng cậu! Có đôi khi, tớ cảm thấy chỉ có các cô ấy là người cùng thế giới với cậu, còn tớ mãi mãi chỉ là một gánh nặng!
Tần Mục kinh ngạc đứng ngẩn ra tại chỗ, nghe Diệp Khinh Tuyết bộc bạch từng chút chuyện khi xưa.
Hắn rất muốn nói, cậu không phải gánh nặng đâu, nhưng lại chẳng nói nên lời được, trong lòng rối như tơ vò.
-Khi cậu dạy Phỉ Phỉ Lạc Thiên công có hỏi tớ, có muốn tu luyện cổ võ hay không? Phản ứng đầu tiên của tớ lúc ấy là vô cùng vui vẻ, tớ rất muốn học, rất muốn trở thành người cùng một thế giới với cậu.
-Nhưng tớ lại sợ, trước kia tớ cũng chỉ biết học hành này nọ, chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới cổ võ. Tớ sợ tớ ngu nốc, chẳng học được gì, nếu như mất mặt trước mặt cậu thì có phải cậu sẽ coi thường tớ không? Cho nên, cuối cùng tớ vẫn từ chối.
-Nhưng nguyên nhân thứ hai khiến tớ từ chối là gì, cậu biết không?
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục, tự hỏi tự đáp:
-Tớ cảm thấy mình bắt đầu không xứng với cậu, nhưng tớ không thể để cậu rời xa tớ, tớ không học cổ võ, là bởi muốn cậu bảo vệ tớ mãi thôi. Cho dù mặt dày không biết xấu hổ cũng được, tớ cũng muốn ỷ lại cậu, muốn được ở bên cậu.
-Mãi tới không lâu trước đây, cậu tới Đông Doanh, Long Vô Minh đuổi bắt tụi tớ, tớ mới nhận ra mình đã sai rồi. Tớ không nên cố tình gây sự như vậy, để cậu phải lo lắng. Mỗi lần tớ đều kéo mọi người lùi lại theo tớ, tớ chjir có thể nhìn người khác gắng sức liều mạng để bảo vệ tớ, để tớ trốn chạy, cho nên cuối cùng tớ vẫn bước lên con đường cổ võ.
-Hiện giờ, tuy rằng cậu đã mất đi sức mạnh, nhưng tớ xin cậu, đừng nản lòng thoái chí, tớ vẫn muốn nhìn thấy Tần Mục mà tớ quen. Nếu quả thật không được nữa thì tớ sẽ cố gắng tu luyện, tớ cũng có thể bảo vệ cậu mà!
-Khinh Tuyết, câu…
Tần Mục cảm thấy trái tim vô cùng khó chịu, khó chịu muốn chết luôn.
-Thật ra nói nhiều như vậy, đều là trút bầu tâm sự nói. Mà câu tớ muốn nói nhất, chỉ có một!
Diệp Khinh Tuyết nhìn Tần Mục với ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm, cô đột nhiên đi tới trước vài bước, giơ tay ôm lấy Tần Mục, áp tai lên lồng ngực của hắn, dịu dàng nói.
-Tần Mục, tớ thích cậu!
Diệp Khinh Tuyết thổ lộ vô cùng dịu dàng si tình, tựa như một con dấu khắc thật sâu vào trong lòng Tần Mục.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, cô gái như Diệp Khinh Tuyết sẽ mở miệng trước, tỏ tình với hắn.
Tần Mục của trước kia, đối đãi với những cô gái bên cạnh mình phần nhiều đều là trêu chọc, đùa giỡn các cô, có lẽ sẽ coi các cổ là bạn bè, nhưng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới mối quan hệ nam nữ nào.
Trên thực tế, hắn tới từ thời kì Tận thế, cho nên đối với chuyện tình yêu nam nữ, hắn càng cảm thấy ***
Có điều giờ khắc này, hắn cảm nhận được tình yêu say đắm vô vàn của Diệp Khinh Tuyết, loại tình yêu say đắm này và *** không hề giống nhau, rất đơn thuần, lại khiến người ta cảm động không thôi.
Hắn rất muốn ôm chặt cô vào lòng, bảo cô mãi mãi đừng rời xa.
Nhưng mà Diệp Khinh Tuyết lại giãy ra.
-Tần Mục, cậu có cảm thấy tớ rất hư vinh, rất nông cạn không?
Tần Mục ngạc nhiên hỏi:
-Làm gì có chuyện đó?
-Tớ đã từng nói, trước kia chúng ta học cùng nhau ba năm, cậu chẳng chút nổi bật, nên tớ khinh thường cậu. Nhưng sau khi cậu trở nên lợi hại, trở nên xuất sắc, tớ lại thích cậu. Có đôi lúc tớ cảm thấy mình rất hư vinh, rất nông cạn.
Sắc mặt Diệp Khinh Tuyết hiện lên vẻ đau khổ và hối tiếc, có điều rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, nói:
-Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật, trái tim tớ chính là như vậy. Nếu như cậu vẫn là cậu của trước kia, tớ tuyệt đối sẽ không rung động vớ cậu, có lẽ tớ chỉ yêu kẻ mạnh thôi ha? Một đứa con gái như tớ, có phải khiến cậu phản cảm lắm không?
-Không đâu, như vậy sẽ chỉ khiến tớ càng muốn trân trọng cậu, muốn bảo vệ cậu thật tốt!
-Vậy sao?
Diệp Khinh Tuyết nở nụ cười, cười đến giòn giã, vô cùng vui vẻ:
-Có thể nghe thấy những lời này của cậu, tớ hài lòng rồi. Thời gian cũng sắp hết rồi, có lẽ tớ cũng nên…
-Khinh Tuyết, tớ…
Diệp Khinh Tuyết ngắn lời Tần Mục:
-Đừng nói mấy lời như cậu đừng rời đi này nọ, dù gì tớ cũng đã đồng ý với bọn họ rồi, đúng không nào? Nếu như sau này cậu có thể lấy lại sức mạnh, tớ rất vui lòng được cậu đoạt về!
Tần Mục trở nên im lặng, giờ phút này, trong lòng hắn cực kỳ cực kỳ không muốn cô đi.
-Tần Mục, cậu là thủ lĩnh của tất cả mọi người, không được hành động theo cảm tính, hứa với tớ đi!
Tần Mục nghe vậy ngẩng đầu lên, kéo Diệp Khinh Tuyết, nói:
-Tớ hiểu rồi, đợi tớ, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu, nhất định!
-Tớ tin cậu, tớ cũng rất mong chờ ngày đó!
Diệp Khinh Tuyết trịnh trọng gật đầu rồi lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tần Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, xin lỗi em, chắc là không còn thời gian nói gì với em nữa rồi.
-Chị Khinh Tuyết!
-Phỉ Phỉ, hi vọng em có thể trưởng thành hơn một chút, cùng rời khỏi đây với anh trai em đi, mọi người nhất định phải bình an vô sự.
Giờ phút này Tần Phỉ Phỉ cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút, không hề gào khóc thảm thiết, nói với Tần Mục:
-Anh, chúng ta đi nào!
Tần Mục quay đầu lại, nhìn Triệu Thiên Vũ, nói:
-Phiền cô giúp tôi chăm sóc Khinh Tuyết, cảm ơn!
Hắn biết mấy người Triệu Thiên Vũ sẽ không khiến Diệp Khinh Tuyết bị thương, có điều chỉ cần Diệp Khinh Tuyết không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cảm thấy bất an.
Hắn ghét nhất là cảm giác bất an.
-Đi thôi, mấy người phải lập tức xuất cảnh!
Tần Mục muốn đưa mấy người Tần Phỉ Phỉ ra khỏi phạm vi Hoa Hạ, rồi mới có thể yên tâm tới nơi kia được.
-Xin lỗi!
Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình nói lời xin lỗi với Diệp Khinh Tuyết rồi lên xe rời đi.
-Chúng ta cũng đi thôi!
Diệp Khinh Tuyết xoay người nói với ba người Triệu Thiên Vũ.
Hiện giờ trong lòng cô, có chút cảm kích với Triệu Thiên Vũ.
Nếu như không có cổ, thì có lẽ cô cũng sẽ không có cơ hội nói ra những lời trong lòng ha?
Cô sẽ không đau lòng, chỉ là tạm thời rời đi thôi mà!
Bởi vì cô biết, trong tương lai gần, sẽ có một người, dùng tư thái vượt lên tất thảy, tới đón cô về.
Trên xe, ai nấy đều im lặng hồi lâu.
Tần Phỉ Phỉ rất lo lắng cho Tần Mục, an ủi hắn:
-Anh ơi, anh đừng lo cho chị Khinh Tuyết, chỉ sẽ không sao đâu!
Tần Mục lắc đầu đáp:
-Anh biết cô ấy sẽ không sao, anh càng lo cho mấy đứa hơn.
-Chúng ta có gì phải lo lắng sao?
Tần Phỉ Phỉ hỏi với vẻ khó hiểu:
-Chẳng phải Long Vô Minh đã nói trong vòng ba ngày sẽ không rat ay sao? Chúng ta muốn xuất cảnh thì chỉ cần một ngày là được mà.
-Em cho rằng gã ta đần độn thế hả? Gã nói gã không tự mình ra tay chứ có nói sẽ không sai kẻ khác ra tay đâu!
Ai nấy trong xe nghe xong mặt mũi đều biến sắc.
Bọn họ quả thật cảm thấy rất kỳ lạ, cái tên Long Vô Minh này có phải bị ngu thật không, còn cho bọn họ thời gian ba ngày lận?
Hiện giờ Tần Mục nhắc nhở như này, bọn họ mới ngộ ra.
-Long Vô Minh có thể điều động người Long Tổ bất cứ lúc nào, sở dĩ gã cho chúng ta thời gian ba ngày, có nghĩa là trong ba ngày này, gã tuyệt đối không để chúng ta ra khỏi Hoa Hạ.
Tần Mục bình tĩnh nói:
-Hiện giờ gã không lập tức giết chết chúng ta là vì muốn đùa giỡn chúng ta đến chết!
-Vậy chúng ta phải nhanh lên mới được!
Quả nhiên, khi bọn họ bỏ ra mười mấy tiếng đồng hồ để chạy tới thành phố biên giới của Hoa Hạ thì phát hiện nơi này canh gác vô cùng nghiêm ngặt, chỗ nào cũng cói người của Long Tổ và Thần Ưng Tổ đi tuần.
Long Vô Minh muốn khống chế Long Tổ thì chẳng tốn chút thời gian nào.
Mà trong địa phận Hoa Hạ, cho dù là ở nơi nào cũng có người của Long Tổ, Thần Ưng Tổ, vấn đề chỉ là số lượng nhiều ít mà thôi.
Có điều rất rõ ràng là thành phố biên giới có nhiều cao thủ hơn so với những nơi khác.
Trong số mấy người Tần Mục, thực lực của Cung Dã Anh Tử đã được coi là rất cao, đáng tiếng cô đã bị thương, thực lực bị ảnh hưởng.
Tinh anh của Long Tổ đa số đều cùng le vồ với Lâm Ngạo, thậm chí còn có rất nhiều người trâu bò hơn cả Lâm Ngạo.
Sauk hi chiến một trận với Lâm Ngạo, sức mạnh của Tả Tư Duyệt đã tiến bộ rõ rệt, nhưng cũng chỉ là đột phá tầng năm Ngạo Long quyết mà thôi, cô và Tần Phỉ Phỉ nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản ba, bốn tinh anh của Long Tổ.
Ôn Lan Anh và anh chàng mặt lạnh Lý Ngữ nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản bốn, năm tinh anh Long Tổ.
Nếu tính như vậy thì việc muốn đột phá tuyến phòng thủ này quả thật vô cùng khó khăn.
-Làm sao đây? Long Vô Minh nhất định sẽ điều cao thủ từ Yên Kinh tới, hiện giờ không phá vòng vây thì e là tuyến phòng thủ sẽ càng đáng sợ hơn thôi.
-Có lẽ Long Vô Minh đã đoán được chúng ta định xuất cảnh từ vùng này cho nên mới tập trung lực lượng ở đây, có lẽ chúng ta nên sang thành phố khác xem sao.
Thành thị vùng biên giới ở nơi này không chỉ có một, rất nhiều thành phố giáp với nước láng giềng vô cùng hỗn loạn, nếu không vượt biên ở đây được thì chỉ có thể thử nơi khác thôi.
Vì vậy, mấy người dọc theo đường biên giới hồi lâu, liên tiếp đi qua mấy thành phố lận.
Buổi chiều hôm sau, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được một thành phố tương đối dễ đột phá phòng thủ.
Dân số của thành phố này rất loạn, không dễ dàng quản lý nên ở nơi này không có nhiều người của Long Tổ lắm.
-Hê, mấy người bạn Đông Phương này ơi, mấy người tính đi đâu vậy?
Ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị phá vòng vây thì một âm thanh nghe quái quái vang lên.
Rồi bỗng nhiên có hơn chục người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh xuất hiện trước mặt bọn họ, xung quanh cơ thể mấy người này đều có năng lượng thần bí gì đó, còn mạnh mẽ hơn cả tinh anh của Long Tổ.
-Dị năng giả!
Tần Phỉ Phỉ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều dị năng giả cùng xuất hiện như vậy đó.
-Chỉ e là người của Liêu Nha thôi!
Tần Mục thầm thở dài, không ngờ Long Vô Minh cấu kết với cả thế lực ngoài nước.
Vậy lúc ban đầu khi bao vây tấn công Long Đế, có phải gã cũng tham gia không nhỉ?
-Những kẻ này rất mạnh, có điều hiện giờ chỉ có liều mạng đánh một phen thôi!
Ôn Lan Anh nhắc nhở mọi người.
-Mấy người bạn Đông Phương à, đừng có xông bừa đấy nhé, cẩn thận bị oánh.
Mấy người Liêu Nha đều ra vẻ trêu chọc, tựa như vô cùng coi thường bọn họ.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ bén nhọn xé gió truyền tới.
Mười mấy người Liêu Nha hiện giờ đã có bốn người nổ tung cả óc, trở thành một đám máu thịt.
Súng bắn tỉa, núp trong chỗ tối kia, có người dùng súng bắn tỉa tập kích bọn chúng?
Mấy người này đều là những cao thủ lợi hại nhất Liêu Nha, súng bắn tỉa bình thường tuyệt đối không thể gây hại cho bọn chúng!
Mà hiện giờ bốn tên đồng bọn bị bắn tung cả óc, bọn họ lại không thể tìm ra phương hướng mà tay súng bắn tỉa kia ẩn náu.
-Thư Thần!
Đúng lúc này có người mắng ầm lên:
-Tên này điên rồi hả? Dám ra tay với chúng ta?
Thư Thần Lang Thiên tuy rằng chỉ đứng hàng thứ ba trong bảng xếp hạng ngầm, nhưng mà Liêu Nha, Long Tổ và Huyết Mộng Thiên Đường đều là tổ chức nổi tiếng, người này bắn lén bọn chúng, không sợ bị Liêu Nha hạ lệnh đuổi giết sao?
Đoàng!
Vào lúc bọn chúng tức điên người, Lang Thiên trong chỗ tối lại rat ay lần nữa.
Bởi vì đã cảnh giác hơn nên lần này không có ai bị nổ bung đầu, cơ mà lỗ tai của một người bị bắt nát luôn, viên đạn sượt qua đầu gã.
Chỉ cần nghiêng đầu xíu nữa thôi thì gã nát óc luôn rồi.
-Đáng chết!
Mấy người Liêu Nha kia bắt đầu sợ hãi, không ai biết ngay phút sau mình có biến thành bia ngắm bắn của Lang Thiên không nữa!
-Cơ hội tốt, trực tiếp xông qua nào!
Tuy Ôn Lan Anh không biết tại sao Thư Thần Lang Thiên này lại giúp đỡ bọn họ, nhưng thời cơ đã tới thì phải tận dụng.
Mấy người Cung Dã Anh Tử và Tả Tư Duyệt cùng ra tay, xông về phía đám người Liêu Nha.
Mấy người Liêu Nha hoàn toàn cảnh giác với Lang Thiên đang trong tối nên cuống hết cả tay chân, năng lực cũng giảm sút.
Rõ ràng sức mạnh của bọn chúng mạnh hơn đám người Tả Tư Duyệt, nhưng lại liên tiếp bị đánh bại.
Đoàng!
Nòng súng lên tiếng, người đang đánh nhau với Cung Dã Anh Tử bị bắt chết.
-Đệch mợ, rút lui đi!
Có người hô lớn một tiếng, bảy tám người Liêu Nha còn sống đều co cẳng chạy trốn, không đánh tiếp nổi nữa.
Người Liêu Nha chạy trốn, mấy người Tần Mục không đuổi theo, chỉ mau chóng muốn xuất cảnh.
Có điều hơn mười phút sau, mấy người Liêu Nha vừa chạy trốn kia lại hùng hổ chạy về.
Đương nhiên, lần này không chỉ có bọn chúng quay lại.
Xoạt xoạt xoạt!
Ít nhất phải có gần trăm cao thủ tuyệt đỉnh bay tới, bao vây đám người Tần Mục lại.
Trong những người này, trừ người Liêu Nha ra thì đa số là người phương Tây.
Có kẻ đôi mắt nhuốm màu đỏ rực của máu, trên người tản ra hơi thở ác độc.
Có người đeo giá chữ thập bằng thủy tinh trên cổ, trong tay cầm giáo dài và kiếm kị sĩ Thánh khiết.
-Xem ra chúng ta được hưởng thụ sự đãi ngộ hệt như Long Đế rồi!
-Là Huyết Tộc và người của Giáo Đình, hiện giờ hai thế lực này lại liên thủ nữa hả?
-Cái tên Long Vô Minh này sao có thể liên quan tới nhiều thế lực thế không biết?
Đối diện với sự bao vây của mấy thế lực này, mấy người bọn Tần Mục này không thể không nghi ngờ, chuyện Long Đế bị tập kích, chắc chắn Long Vô Minh không thoát khỏi liên quan.
-Giết bọn nó!
Bởi vì thuộc những thế lực khác nhau, cũng không có người đứng đầu, nên đâm ra chẳng ai phí công nói nhảm, người của Huyết Tộc và Giáo Đình cùng lúc ra tay, chỉ muốn đẩy mấy người Tần Mục vào chỗ chết
Tuy rằng lực lượng quá cách biệt, nhưng mấy người Tần Mục chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể sống mái một phen.
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa, rõ ràng Thư Thần cũng chưa rời đi, vẫn luôn bảo vệ cho bọn họ.
-Tuy chẳng biết Lang Thiên này bị làm sao, cơ mà em thích ảnh quá đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận