Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 201: Quân Thể Quyền của Ninh Vi Vi

Nhìn Thôi Bác và những người khác, phát hiện thần thái của bọn họ đều là xem kịch vui, thậm chí còn có người nói:
- Vi Vi, đánh gãy răng anh ta đi.
Trần Minh cảm thấy đầu óc mình bị loạn rồi. Chỉ là hai tháng không gặp mà thôi, tại sao bọn họ lại thay đổi như vậy?
Ninh Vi Vi bình tĩnh nhìn Từ Trùng, châm chọc:
- Từ Trùng, có phải anh cảm thấy mình rất giỏi phải không?
- Tôi chưa từng nghĩ như vậy.
Từ Trùng lắc đầu:
- Nhưng tôi cảm thấy đối phó với các người vẫn là dư sức.
- Chị Vi Vi, để cho em, em sẽ đánh anh ta thành đầu heo.
Đới Đình Đình nhịn không được, Từ Trùng dám ở trước mặt cô giả bộ như vậy.
- Đình Đình, để cho Vi Vi xử lý đi.
Thôi Bác kéo Đới Đình Đình lại.
Thực lực của Đới Đình Đình cao hơn Ninh Vi Vi, nhưng thực lực của Đới gia còn thua xa Từ gia. Vạn nhất Đới Đình Đình làm Từ Trùng bị thương, Từ gia sẽ lấy cớ để trả thù Đới gia.
Tuy thực lực của Ninh gia cũng không bằng Từ gia. Nhưng năm tiểu gia tộc cũng không cách biệt nhau quá lớn. Từ gia sẽ không vì đám con cháu đời sau mà gây chiến với Ninh gia.
Còn nữa, Từ Trùng đối với Ninh Vi Vi vẫn luôn có sự yêu thích. Cho dù Ninh Vi Vi có hành hạ gã, gã cũng không mặt dày vô sỉ đến mách với trưởng bối.
- Cô thật sự muốn đánh với tôi?
Từ Trùng thấy Ninh Vi Vi không giống như nói giỡn, trong lòng có chút tức giận.
- Cũng không nhất định. Chỉ cần anh trả cổ ngọc lại cho Trần Minh là được.
Từ Trùng lắc đầu thở dài:
- Vậy thì không còn biện pháp rồi.
- Tiếp chiêu.
Ninh Vi Vi bước về phía Từ Trùng. Hai người cứ như vậy mà động thủ bên trong khách sạn Yên Kinh.
Trên lầu hai, sắc mặt Tiêu Dật vẫn không đổi, giống như hết thảy không liên quan đến y.
- Vi Vi, xem ra hai tháng qua cô cũng chẳng học được cái gì. Đến bây giờ mà vẫn còn dùng Quân Thể Quyền?
Từ Trùng nhìn quyền pháp của Ninh Vi Vi, không hề sợ hãi lại còn phá lên cười. Vốn cho rằng cô tự tin như vậy, chắc chắn đã theo chân tên học sinh cấp 3 kia học được cái gì đó, không nghĩ đến lại vẫn dùng đến quyền pháp này.
- Đối phó anh, Quân Thể Quyền là đủ dùng rồi.
Trong lúc nói chuyện, quyền thế biến đổi, từ ôn hòa biến thành ác liệt, nhanh như tia chớp.
Bành.
Từ Trùng không kịp phản ứng, mặt đã bị trúng một quyền, cằm bị đánh lệch, rất lâu cũng không hồi phục lại.
- Tại sao lại như vậy?
Từ Trùng kinh hãi không hiểu. Y không nghĩ đến Quân Thể Quyền lại có chiêu thức biến hóa như vậy. Biến hóa của một quyền vừa rồi khiến y không kịp chuẩn bị.
- Vi Vi, xem ra cô cũng có chút tiến bộ.
Từ Trùng tỉnh táo lại, dường như đã tập trung hơn.
- Nhưng nếu muốn đánh bại tôi, loại nắm đấm yếu ớt như cô còn kém xa lắm.
- Anh cảm thấy quả đấm của tôi rất yếu?
- Lực đạo đúng là còn chưa đủ. Vừa rồi tôi không cẩn thận lộ ra sơ hở. Nhưng cô đã đánh mất cơ hội duy nhất đánh bại tôi. Kế tiếp, cô sẽ không còn cơ hội làm tôi bị thương nữa đâu.
- Anh khẳng định?
- Chị Vi Vi, một quyền vừa rồi sao không tiêu diệt anh ta luôn đi? Nói chuyện với cái thứ đó có gì thú vị chứ?
Đới Đình Đình ở một bên lên tiếng.
- Nói cũng đúng.
Ninh Vi Vi vốn muốn hành hạ Từ Trùng một chút, nhưng tình huống lúc này dường như không thích hợp lãng phí thời gian.
- Vậy thì chấm dứt đi.
Thoáng chốc, Ninh Vi Vi mang theo một cỗ chi khí hàn âm, bay đến trước mặt Từ Trùng, nắm đấm “mềm nhũn” phóng tới, dưới sự bất ngờ của Từ Trùng, một quyền đập vào mặt của y.
Khi Ninh Vi Vi sử dụng một quyền này, sắc mặt Tiêu Dật trên lầu hai rốt cuộc thay đổi.
Từ Trùng không theo kịp Ninh Vi Vi, cơ thể muốn tránh né nhưng vẫn chậm một bước.
Bành.
Một quyền của Ninh Vi Vi một lần nữa đập vào mặt Từ Trùng.
Nhung khác lần trước, lần này không những cằm của Từ Trùng bị đánh lệch, mà cả người cũng bị đánh bay ra ngoài, đâm vào vách tường.
- Từ Trùng, còn dám nói nắm đấm của cô nương đây yếu nữa không?
Ninh Vi Vi ngẩng cao đầu. Đánh bại Từ Trùng khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái, rất sung sướng.
Lúc này, Từ Trùng hiển nhiên không cách nào trả lời cô. Tuy một quyền này không khiến cho y mất đi ý thức, nhưng toàn bộ cằm của y đều bị trật khớp, cả buổi nói không ra một chữ.
Ninh Vi Vi ngồi xuống bên cạnh Từ Trùng, lục lọi trên người Từ Trùng một hồi, cuối cùng tìm được một khối cổ ngọc sáng bóng, nhìn qua là biết không phải vật phàm.
- Từ Trùng, anh quả nhiên là đồ cặn bã.
Ninh Vi Vi hừ một tiếng, đứng dậy bước đến bên cạnh Trần Minh, đưa Cổ Ngọc cho y:
- Mau cầm cho thật chắc. Đừng có tin loại người này nữa.
Trần Minh không tiếp nhận ngọc bội, kinh ngạc nhìn Ninh Vi Vi.
- Vi Vi, cô…cô…tại sao cô lại trở nên lợi hại như vậy?
Trần Minh không thể tin được. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Ninh Vi Vi vốn còn yếu hơn y lại có thể đánh bại Từ Trùng chỉ trong một chiêu.
Ninh Vi Vi cười nói:
- Tôi thì tính cái gì chứ? Lợi hại nhất chính là Đới Đình Đình.
- Đình Đình?
Trần Minh chấn động vô cùng:
- Cô nói là Đình Đình còn lợi hại hơn cô? Cô ấy cũng có thể đánh bại Từ Trùng?
- Trần Minh, xem ra cậu vẫn còn chưa rõ. Từ Trùng không tính là gì cả. Sáu người chúng tôi, bất kỳ người nào cũng có thể dễ dàng đánh bại anh ta.
- Không thể nào? Sao có thể như vậy được?
Trần Minh rốt cuộc ý thức được điều gì đó:
- Chẳng lẽ nói…
- Trần Minh, quyết định ngày đó của cậu là một sai lầm.
Tất cả mọi người đều tiếc nuối nhìn Trần Minh.
Sắc mặt Trần Minh trở nên tái nhợt, hai tay nắm chặt, móng tay như muốn đâm qua da thịt.
Hai tháng qua, những người này vốn thực lực chênh lệch với y rất nhiều đã phát triển đến trình độ này.
Vốn y cũng có thể, chỉ là…
Trần Minh xoay người sang chỗ khác, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cũng lại không nói.
Bỏ lỡ cơ hội cũng là đã bỏ lỡ cơ hội. Ngày mai đã là ngày khảo hạch, bây giờ y có hối hận cũng đã muộn.
Đới Đình Đình đẩy Trần Minh, cả giận nói:
- Vẫn còn đứng thất thần ra đó làm gì? Mau xin lỗi huấn luyện viên đi, có lẽ vẫn còn có cơ hội.
- Còn có cơ hội?
Trần Minh cười khổ. Cô đang trêu chọc tôi sao?
- Trần Minh, tên ngu ngốc này, nếu như cậu muốn thông qua khảo hạch ngày mai, lập tức xin lỗi huấn luyện viên ngay đi.
Ninh Vi Vi và đám người Thôi Bác thúc giục.
- Các người nói là ngày mai tôi có thể thông qua khảo hạch?
Trần Minh không dám tin, hỏi lại lần nữa.
- Chỉ cần huấn luyện viên chịu giúp cậu, tất cả đều không thành vấn đề.
- Cậu không biết, lúc trước huấn luyện viên chỉ dùng một canh giờ đã giúp Đình Đình đánh bại Hứa Nghị của tổ Thần Ưng. Bây giờ cậu còn cả một buổi tối, chẳng lẽ còn không tin?
- Một giờ đã có thể đánh bại được Hứa Nghị?
Trần Minh sửng sốt một chút, ánh mắt bắn ra một tia chờ mong, nhìn Tần Mục:
- Huấn luyện viên, tôi…
Đang muốn nói xin lỗi, Trần Minh lại phát hiện xin lỗi bằng miệng không có thành ý cho lắm. Vạn nhất Tần Mục không đáp ứng thì sao?
Y đã không còn gia tộc bên cạnh, khảo hạch ngày mai, y sẽ thua không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Trần Minh cắn răng, quỳ xuống trước mặt Tần Mục.
Trước mặt mọi người, đường đường là một người đàn ông, chủ động quỳ xuống trước mặt một người đàn ông khác phải cần bao nhiêu dũng khí và khuất nhục?
Nhưng Trần Minh cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược một canh bạc cuối cùng.
Nhưng hai đầu gối của Trần Minh vừa mới quỳ xuống một nửa, y bỗng cảm giác được một cổ chi lực nhu hòa kéo cơ thể của y lại, không chỉ không quỳ xuống mà còn đỡ y đứng dậy.
- Huấn luyện viên…
Trần Minh biết rõ nhất định là do Tần Mục làm.
Tần Mục lắc đầu:
- Cái quỳ này của anh, tôi gánh không nổi đâu. Đợi sau sẽ nói.
Đợi sau sẽ nói, chính là không từ chối cũng chẳng đáp ứng. Trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng tối thiểu vẫn còn một tia hy vọng.
Đúng lúc này, Từ Trùng vất vả bò dậy, mặt xám xịt bước lên lầu hai.
- Dật thiếu, giúp tôi dọn dẹp bọn họ đi.
Từ Trùng nói với Tiêu Dật.
Đám người Ninh Vi Vi nghe xong liền biến sắc. Ra tay với Tiêu Dật hoàn toàn khác với ra tay với Từ Trùng.
Được xưng là tam đại công tử truyền kỳ Yên Kinh, tuyệt không phải hư danh.
Ánh mắt Tiêu Dật quét qua đám người, cuối cùng rơi xuống người Tần Mục.
- Tiêu Dật, chuyện này chẳng liên quan đến anh. Anh không chú ý đến thân phận của mình sao?
Ninh Vi Vi cảnh giác nhìn Tiêu Dật.
Tiêu Dật lại chuyển ánh mắt sang người Ninh Vi Vi, trầm tư một lát, lập tức cười nói:
- Ninh tiểu thư nói không sai. Tôi và các người không thù không oán, không có lý do để động thủ.
- Dật thiếu, anh…
- Từ thiếu, hôm nay tôi có chút không thoải mái. Hôm nào sẽ tìm cậu uống rượu. Đi trước thôi.
Nói xng, Tiêu Dật thong thả bước xuống lầu, rời khỏi khách sạn Yên Kinh.
Tuy đám người Ninh Vi Vi nhìn không thấu vì sao Tiêu Dật lại không quan tâm đến Từ Trùng, đột nhiên rời khỏi, nhưng vẫn thở phào một hơi.
Gia tộc bình thường không thể so sánh với năm tiểu gia tộc. Tương tự, năng lượng của tam đại gia tộc không phải năm tiểu gia tộc có thể so sánh.
Huống chi, cho dù bỏ qua Tiêu gia, năng lượng của bản thân Tiêu Dật cũng không thể khinh thường.
- Đáng giận. Các người nhớ kỹ cho tôi.
Tiêu Dật đi rồi, Từ Trùng biết mình có ở lại cũng sẽ bị người ta cười nhạo, liền tức giận rời đi.
- Xem ra cũng chẳng có chuyện gì đến tôi.
Tần Mục nhún vai, có chút nhàm chán.
- Huấn luyện viên, sao không có chuyện liên quan đến cậu chứ. Cậu cũng nên giúp đỡ Trần Minh giải quyết một chút chứ?
- Đúng vậy, cậu giúp Trần Minh đi.
Tần Mục xoay đầu nhìn Trần Minh, hỏi:
- Tại sao anh không thể tiến vào tổ Thần Ưng thì không được?
Tuy đám người Ninh Vi Vi có khát vọng tiến vào tổ Thần Ưng, nhưng vạn nhất thất bại, ảnh hưởng đối với bọn họ cũng không lớn.
Nhưng Trần Minh lại khác. Y giống như một dân cờ bạc, dốc hết tiền đánh bạc cho cuộc khảo hạch ngày mai.
Nếu thất bại, y sẽ trắng tay.
Gương mặt Trần Minh hiện lên sự bi thống, ánh mắt có nước đảo quanh, nhưng quật cường không để nó rơi xuống.
- Huấn luyện viên, đây là chuyện riêng của tôi. Nếu có thể, tôi không muốn nói.
Tần Mục như có điều suy nghĩ, nhìn y một cái, cuối cùng gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ giúp anh một lần.
- Thật tốt quá. Tôi biết ngay là huấn luyện viên rất mềm lòng mà.
Đới Đình Đình cao hứng nói.
Thôi Bác vỗ vào vai Trần Minh, nói:
- Nam tử hán, bất luận việc gì cũng có thể bỏ xuống được. Cho dù một mình cậu không được, còn có đám huynh đệ này giúp cậu.
Ninh Vi Vi cũng nói:
- Trần Minh, hãy cố gắng học tập cho tốt. Chỉ cần học theo chỉ dẫn của huấn luyện viên, mặc kệ khó khăn gì cũng có thể được giải quyết.
Trần Minh kiên định gật đầu:
- Tôi biết rồi.
- Được rồi, được rồi. Trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai lên tinh thần một chút, đừng để tôi mất mặt.
Tần Mục khoát tay, sau đó nói với Trần Minh:
- Anh đi theo tôi.
Đây vốn là một buổi lễ cực kỳ trọng đại. Nhưng thân là huấn luyện viên, Tần Mục chẳng muốn tham gia. Tối hôm qua, hắn giúp Trần Minh đả thông huyền quan, ngưng tụ khí cảm, hiện tại tinh thần vẫn còn mỏi mệt, muốn ngủ thêm một lát.
Khi tỉnh lại, thời gian đã là…buổi chiều.
Tần Mục mở điện thoại nhìn qua một chút những cuộc gọi nhỡ.
Vốn cho rằng đám người Ninh Vi Vi sẽ gọi điện đến báo cáo thành tích, nhưng điều khiến cho Tần Mục kinh ngạc chính là đám người Ninh Vi Vi không có gọi điện thoại đến, ngược lại có cuộc gọi nhỡ của Lý Sâm.
- Tên này tìm mình làm gì ta?
Tần Mục suy nghĩ một hồi, dường như đã lâu rồi không gặp Lý Sâm, cũng không biết gần đây y bận việc gì.
Chần chừ một chút, Tần Mục gọi trở lại cho Lý Sâm.
- Alo, tổ trưởng Lý.
- Tần Mục, cậu có tham gia đại hội khảo hạch không?
Lý Sâm hỏi.
Tần Mục sửng sốt một chút rồi đáp:
- Không, chẳng lẽ anh cũng không tham gia?
Tần Mục chỉ là một huấn luyện viên, sức nặng nhỏ, không tham gia cũng không sao. Nhưng Lý Sâm với tư cách là một tổ trưởng, không tham dự đại hội khảo hạch là không được.
- Tôi không có tham gia, còn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ.
- Anh đúng là rất bận. Nhiệm vụ của một tổ trưởng phải ra ngoài rất nhiều. Cũng may mà lúc trước tôi không làm tổ trưởng.
Lý Sâm tức giận nói:
- Cậu cho rằng tổ trưởng dễ làm như thế sao?
- Đúng là không dễ làm. Nhưng tôi ghét nhất là làm nhiệm vụ. Nói đi, tìm tôi có việc gì ?
- Đương nhiên là về chuyện khảo hạch rồi. Mấy người mà cậu dạy gần đây có vẻ không an phận nhỉ?
Tần Mục buồn cười nói:
- Rốt cuộc anh đã bao lâu rồi còn chưa trở về. Anh có biết tình huống của bọn họ không?
- Tôi ra ngoài một tháng, nhiệm vụ lần này rất khó làm.
- Sao?
Tần Mục hiếu kỳ nói:
- Nhiệm vụ gì vậy?
Lý Sâm im lặng một chút, thở dài một hơi, nói:
- Chúng tôi đang tìm một thanh kiếm.
Tần Mục nghe xong, trong lòng khẽ động:
- Một thanh kiếm?
- Ừ, một thanh ma kiếm rất lợi hại. Nó không có người khống chế, nhưng lại có ý thức của riêng mình. Hơn nữa còn rất hung tàn, đã giết chết rất nhiều người.
- Đúng là lạ.
Tần Mục đoán được thanh ma kiếm này. Tám chín phần là thanh ma kiếm hắn đã thấy ở công hội võ giả.
- Lạ?
Lý Sâm có chút không cách nào lý giải được tu duy của Tần Mục:
- Thanh kiếm kia ít nhất giết chết mấy trăm người rồi, còn tiêu diệt cả một môn phái cổ võ loại nhỏ nữa.
- Thanh kiếm kia giết tất cả đều là cổ võ?
Tần Mục hỏi.
- Đúng vậy, nó không giết người bình thường, chỉ giết cổ võ giả, hình như là muốn dưỡng kiếm.
Dùng máu võ giả để dưỡng kiếm, quả nhiên không hổ là ma kiếm.
- Tổ trưởng Lý, anh ở đó không nguy hiểm chứ? Có cần tôi đến giúp hay không?
Tần Mục có chút hối hận vì khi trước không tiếp xúc qua thanh kiếm. Bằng không thì sẽ có chuyện thú vị xảy ra.
- Không cần đâu. Bây giờ thanh kiếm kia đã bị phế một nửa, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được nó.
- Tàn phế một nửa?
Tần Mục kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, mặc dù đã nghe rất nhiều truyền thuyết về người đó, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy y ra tay.
Tần Mục chần chừ ba giây rồi hỏi:
- Long Đế?
- Đúng vậy, Long Đế.
Lý Sâm hít một hơi thật sâu:
- Lúc đó, Ngân Hồ của Long Tổ đấu với ma kiếm, không địch lại bị ma kiếm đả thương. Nghe nói là đã chọc giận Long Đế, cách vài trăm mét đã dùng một chưởng chém ma kiếm thành ba đoạn.
- Một chưởng kia quả thật quá kinh khủng.
- Cái gì? Ngân Hồ bị thương? Có nặng lắm không?
Tần Mục không quan tâm ma kiếm, càng không quan tâm đến Long Đế. Khi hắn nghe Ngân Hồ bị thương, trong lòng không khỏi xiết chặt một chút.
Lý Sâm còn đang cảm thán thực lực Long Đế cường đại, nghe Tần Mục hỏi Ngân Hồ, không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Cậu quen Ngân Hồ?
- Cô ấy là vợ của tôi.
Phụt.
Lý Sâm thiếu chút nữa cứng họng, vội nói:
- Tần Mục, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy.
- Ai bảo tôi nói bậy? Cô ấy là vợ tôi thật mà.
- Người đàn bà của Long Đế mà cũng dám trêu chọc. Cậu không muốn sống chăng? Đừng có liên lụy tổ Thần Ưng chúng tôi chứ?
Lý Sâm cảm giác Tần Mục điên rồi. Khi Ngân Hồ bị thương, y nhìn thấy rất rõ Long Đế vô cùng tức giận.
Long Đế được xưng là người mạnh nhất thế giới, nhưng nguy hiểm nhất lại là Ngân Hồ của Long Tổ.
Long có nghịch lân, nghịch lân của Long Đế chính là Ngân Hồ.
- Nói anh không tin đâu, mà tại sao Ngân Hồ lại bị thương?
Lý Sâm hừ lạnh một tiếng:
- Vết thương nhỏ thôi, là bị chém một đao vào cánh tay.
- Vậy thì tốt.
Tần Mục thở dài một hơi.
- Đại ca, không nói vậy thì chết sao? Nếu Ngân Hồ có quan hệ với cậu, cậu chính là anh ruột của tôi.
- Biến. Nếu tôi có đứa em trai như anh, tôi đã sớm đánh chết anh rồi.
Lý Sâm không muốn so đo với Tần Mục, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận