Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1524: Có mạnh cũng chỉ Tổ Thần mà thôi

Vu Diễm cao ngạo, bọn họ rất rõ ràng, lại vô cùng hiếu thắng, tuyệt không yếu thế trước bất kỳ ai.
Nhưng cô bây giờ chẳng khác nào cô vợ bé bỏng. Tần Mục nói một câu cô liền nghe lời, hoàn toàn không giống với trước kia.
- Tần thành chủ, đây là chuyện của Vu tộc chúng tôi, hy vọng cậu đừng nhúng tay vào.
Vu Viễn Mưu nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thần sắc âm trầm.
- Vu Vũ Mai đã nói, cây Sinh Mệnh là của tôi cho cô ấy. Các người muốn cướp cây Sinh Mệnh của tôi, còn bảo tôi đừng nhúng tay vào.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Ngoài ra tôi còn có một tin tức nói cho các người biết, Diễm Diễm bây giờ là người của tôi. Cho dù đây là chuyện nội bộ của Vu tộc, tôi cũng có tư cách nhúng tay.
- Cái gì?
Vu Viễn Mưu kinh hãi nhìn Vu Diễm.
Nếu bình thường có người đàn ông nào dám nói lời này, Vu Diễm nhất định sẽ giận tím mặt.
Nhưng lúc này cô lại không có, dường như là chấp nhận.
Muốn nói có phản ứng gì thì chính là thẹn thùng.
Làm cha, Vu Viễn Mưu còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Con gái của ông cũng có lúc lộ ra thần thái này.
Không thể tưởng tượng nổi.
- Hoàng nữ có đàn ông? Không thể nào.
Đám lão giả không thể tin được.
Nhưng sau đó lại tức giận:
- Thì ra là thế. Xem ra gả ra ngoài rồi thì là người ngoài, tâm tư tất nhiên là hướng về dã nam nhân, nào đâu lo cho nghiệp lớn của gia tộc.
- Miệng của ông thật thối, vả miệng ông nè.
Tần Mục duỗi tay ra, lão giả vừa mới lên tiếng không tự chủ được mà bay ra ngoài.
Bốp.
Tần Mục không chút lưu tình tát một cái vào mặt lão giả, khiến cho lão giả bay ra ngoài, hơn mười cái răng rơi rụng hết.
- Cậu…
Vu Viễn Mưu và những người còn lại đều kinh hãi. Thủ đoạn của Tần Mục rất đơn giản, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Đây chính là một Thần Vương, tuy đã tự phong tu vi nhưng cũng không dễ dàng bị đánh bại.
- Tôi nói cho các người biết, hãy buông tha cho ý niệm tham lam kia đi, đừng để hảo cảm của tôi đối với Vu tộc tan thành mây khói.
Vu Viễn Mưu quát:
- Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải có được cây Sinh Mệnh, không ai có thể ngăn cản.
- Vậy sao? Vậy thì ông cứ thử xem.
- Đợi một chút.
Vu Diễm có thể không quan tâm chết sống của người khác, nhưng dù sao Vu Viễn Mưu cũng là cha của cô. Cô không muốn nhìn thấy hai người đàn ông quan trọng nhất của mình đánh nhau.
- Phụ vương, trong ấn tượng của con, cha không phải là người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Rốt cuộc tại sao cha lại làm như vậy? Có thể nói nguyên nhân cho con biết không?
Ánh mắt Vu Viễn Mưu hiện lên sự do dự, lắc đầu nói:
- Con không cần biết. Cha chỉ có thể nói, cây Sinh Mệnh rất hữu dụng đối với Vu tộc ta, có thể giúp Vu tộc quật khởi trong thời gian ngắn.
- Chỉ vì Vu tộc quật khởi?
- Gần đúng như vậy.
- Vậy thì con có thể làm được. Cho dù con không làm được, có thêm Tần Mục, hai người tụi con cũng đủ giúp Vu tộc quật khởi.
Trên thực tế, điều này cũng không phải khoác lác. Với năng lực của Tần Mục, muốn giúp Vu tộc vượt qua được Thần tộc cũng không phải việc khó.
Nhưng Vu Viễn Mưu vẫn lắc đầu:
- Diễm, con nghĩ quá đơn giản rồi.
- Chẳng lẽ cha cho rằng chúng con không có năng lực?
- Các người có năng lực hay không, tạm thời chưa nói đến. Cho dù có, cũng không hoàn toàn cùng một khái niệm.
- Tại sao?
Vu Viễn Mưu suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nói ra
- Được, cha nói cho con biết, Vu tộc chúng ta có một vị cường giả tuyệt thế còn chưa chết. Nhưng cơ thể của người đó không được trọn vẹn, lại bị thương chưa khỏi hẳn. Hy vọng duy nhất chính là cây Sinh Mệnh.
- Vu tộc chúng ta còn có người này sao?
Vu Diễm nhớ tới lời Tần Mục cách đây không lâu. Hắn nói Vu tộc có khả năng còn che giấu cường giả, chỉ là cô không biết mà thôi.
Lúc đó cô còn không tin, nhưng bây giờ Vu Viễn Mưu đã chứng minh là đúng.
- Có, có một cường giả đạt đến một cảnh giới không ai tưởng tượng được. Trong thời kỳ viễn cổ, ông ấy đã từng dẫn đầu Vu tộc chinh chiến bốn phía, lưu lại uy danh hiển hách.
- Cảnh giới mà con không cách nào tưởng tượng?
Vu Diễm lắc đầu.
Tần Mục cũng mỉa mai:
- Có cảnh giới nào mà không thể tưởng tượng được chứ? Có mạnh cách mấy cũng chỉ là Tổ Thần mà thôi.
- Cái gì? Cậu…tại sao cậu lại biết có cảnh giới Tổ Thần?
Vu Viễn Mưu nghe xong, lập tức biến sắc.
Trong mắt người bình thường, Chí Tôn đã là cảnh giới ít nghe thấy rồi. Còn người đã nghe thấy cảnh giới Chí Tôn đều cho rằng đây đã là cảnh giới cao nhất.
Cảnh giới Tổ Thần, người biết lại càng giống như phượng mao lân giác.
Nếu là trước kia, Vu Diễm tất nhiên cũng chưa từng nghe qua cảnh giới Tổ Thần.
Nhưng sau thời gian ở Hỗn Độn giới, cô đã sớm biết phía trên Chí Tôn chính là Tổ Thần, thậm chí còn biết tên một số Tổ Thần cường đại trong truyền thuyết.
Vận Mệnh, Thời Không, Hỗn Độn, Luân Hồi, Tổ Long, Nghê Thường.
Cô đã nghe qua rất nhiều Tổ Thần, thậm chí còn gặp mặt trực tiếp một Tổ Thần, chính là Bạch Cốt bên trong mật cảnh thần bí.
Đương nhiên, không phải ai ở Hỗn Độn giới cũng biết cảnh giới Tổ Thần.
Trên thực tế, ở Hỗn Độn giới, cảnh giới Tổ Thần cũng chỉ là trong truyền thuyết, có rất ít người biết được.
Vu Diễm sở dĩ được tiếp xúc nhiều như vậy là vì cô đi theo Tần Mục.
- Phụ vương, cây Sinh Mệnh đã hòa cùng một thể với Vũ Mai. Cha bảo Vũ Mai đưa lại cây Sinh Mệnh để cứu vị tổ tiên kia, chẳng khác nào đem Vũ Mai đi hiến tế.
Vu Diễm nghiêm túc nhìn Vu Viễn Mưu:
- Phụ vương, nếu cây Sinh Mệnh nằm trên người con, cha cũng sẽ đem con hiến tế như chư vị tộc lão đã nói sao?
- Cái này…
Vu Viễn Mưu nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Con hiểu rồi.
Vu Diễm có chút ảm đạm. Mặc kệ Vu Viễn Mưu có lựa chọn như thế nào, ông cũng đều do dự.
Ông đang do dự có nên đem con gái của mình hiến tế hay không?
Loại chuyện này mà cũng do dự sao?
Lần đầu tiên Vu Diễm cảm giác được sự thất vọng và đau lòng.
- Diễm, cha…
- Phụ vương, không cần nói nữa, vị tổ tiên kia ở đâu, hãy dẫn chúng con đến đó.
Vu Viễn Mưu vội nói:
- Không được. Lệ khí của vị tổ tiên đó rất lớn. Trong lúc ngủ say, ngoại trừ cha và một số tộc lão có thể đến gần thì những người còn lại, đến sẽ chịu chết ngay, sẽ bị ông ấy hút hết máu mà chết.
Tần Mục nghe xong, không khỏi châm chọc:
- Như vậy chẳng phải là quái vật sao? Các người rõ ràng còn xem ông ta là tổ tông.
- Không được vu oan cho tổ tiên. Tổ tiên chỉ là bị cơn đau tra tấn, cần phát tiết mà thôi.
- Ngu muội, trong mắt ông ta, chỉ sợ các người chỉ là con sâu cái kiến. Cho dù các người có đoạt được cây Sinh Mệnh, giúp cho ông ta khôi phục, ông ta cũng chưa chắc cho các người chỗ tốt. Nói không chừng, các người nói một câu khiến ông ta mất hứng, ông ta sẽ diệt Vu tộc ngay.
- Không thể nào.
Tần Mục mặc kệ, quay sang nói với Vu Diễm:
- Chúng ta nên đến xem người đó như thế nào.
- Anh có thể tìm được vị trí của ông ta sao?
- Đương nhiên.
Với thần niệm cường đại của Tần Mục, chỉ cần hắn muốn, có thể bao phủ toàn bộ Vu tộc. Một con kiến cũng đừng hòng chạy thoát.
Thần thức Tần Mục kéo ra thật dài. Nhưng chỉ trong vòng mấy giây đã phát giác được sâu trong rừng Vu tộc có một chỗ kỳ lạ.
- Có chuyện gì à?
Vu Diễm hỏi.
- Hẳn là chỗ đó. Chúng ta đi xem đi.
- Vâng.
Vu Diễm gật đầu.
Thắt nút thì phải tìm người thắt mới có thể triệt để giải trừ vấn đề. Nói nhảm với đám người Vu tộc cũng chỉ làm vấn đề càng thêm phức tạp hơn mà thôi.
- Diễm, đừng…
Vu Viễn Mưu kinh hãi không thôi. Ông ta không tưởng tượng được tại sao Tần Mục lại tìm được nơi cư trú của tổ tiên. Chỉ cần nhắm mắt dùng thần thức thăm dò là được sao?
Quá khoa trương đi.
Nhưng bất kể thế nào, ông cũng đều không hy vọng Vu Diễm sẽ tiến vào nơi đó.
Vu Diễm không thể trơ mắt nhìn Vu Vũ Mai và cây Sinh Mệnh bị tổ tiên nuốt sạch. Nói không chừng sẽ còn đánh nhau với tổ tiên. Khi đó mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi.
- Phụ vương, cha đừng sợ. Chỉ cần tụi con ở đây, không có vấn đề nào mà giải quyết không được.
Vu Viễn Mưu giật mình. Bây giờ ông mới phát hiện con gái của mình đã thay đổi.
Vì một người đàn ông mà thay đổi.
- Diễm, con có biết ý nghĩa của Tổ Thần là như thế nào không? Cho dù thân hình bị tàn phá, thực lực mười không còn một, nhưng vẫn có thể giết chết Chí Tôn một cách dễ dàng.
- Con biết, nhưng cha cũng đừng coi thường người đàn ông của con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận