Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 415: (1)

Vương Khôn tức giận chất vấn hắn:
- Cậu muốn trở thành kẻ địch của cả giới võ học sao?
- Tôi trước giờ không chủ động đối địch với ai nhưng người khác động vào tôi, mặc kệ là ai tôi cũng không sợ. Hôm nay chỉ dựa vào mấy người mà muốn cản tôi thành lập Lạc Thiên Cung, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Người của ba tông phái gầm lên:
- Ngông cuồng!
Những người xung quanh tới dự lễ cũng bất ngờ nhìn Tần Mục, cậu thiếu niên tới từ thế tục này có thể trở thành chủ nhân của một cung đã đủ làm cho người ta kinh ngạc lắm rồi.
Thế mà giờ hắn lại ăn nói ngông cuồng như vậy, hắn tưởng rằng những cao thủ của ba tông phái đều không thể làm gì được hắn sao?
Tần Mục khinh miệt thách thức:
- Tôi ngông cuồng thì làm sao? Các người có bản lĩnh thì ra tay đi!
- Lạc Thiên Cung không phải là nơi ai muốn làm gì thì làm!
Ôn Lan Anh nhảy lên lễ đài sóng vai đứng cùng Tần Mục, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người của ba tông phái.
- Tôi biết các người kiêng kị Lạc Thiên Cung nhưng đường đường là tam tông tứ phái vậy mà lại nhỏ mọn hẹp hòi như vậy, đúng là đáng bị chê cười.
- Tông chủ, bà ta chính là người đã cướp Thiên Hồn Tinh Phách đi. À không đúng, hai người này là cùng một giuộc!
Trong buổi đấu giá lần trước Trưởng lão tông Thần Kiếm nhận ra Ôn Lan Anh, lão đã biết mình bị chơi xỏ, Thiên Hồn Tinh Phách đang ở trong tay hai người này.
Vương Khôn trầm ngâm một lát sau đó nói với Tần Mục:
- Hay là thế này đi, hai người đưa Thiên Hồn Tinh Phách cho tôi, tông Thần Kiếm sẽ ủng hộ cậu thành lập Lạc Thiên Cung, cậu thấy thế nào?
- Không đưa thì sao?
Tần Mục thẳng thắn từ chối.
- Thiên Hồn Tinh Phách cũng đâu phải là thứ tôi nợ các ông, dựa vào đâu mà tôi phải đưa cho các ông?
Tần Phỉ Phỉ với Tả Tư Duyệt đã hấp thu hết toàn bộ năng lượng trong Thiên Hồn Tinh Phách rồi, giờ nó đã không còn tác dụng gì nữa.
Nhưng cho dù nó có là một hòn đá vô dụng thì cũng là đồ của hắn, hắn không muốn đưa thì không ai có thể bắt hắn đưa.
Phái Thiên Y cùng phái Hành Thủy nghe Tần Mục nói vậy thì trong lòng thấy có chút vui mừng.
Thật ra lúc Vương Khôn nói điều kiện với Tần Mục, bọn họ rất không hi vọng sẽ thành công.
Bởi nếu tông Thần Kiếm lấy được Thiên Hồn Tinh Phách vậy bọn họ sẽ chẳng được chút lợi lộc nào.
Mà một khi tông Thần Kiếm ủng hộ Lạc Thiên Cung thì bọn họ sau này sao có thể tiếp tục gây chuyện với Lạc Thiên Cung được nữa?
- Cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?
Sắc mặt Vương Khôn đen như đít nồi, lão chưa từng gặp phải người nào không biết tốt xấu như Tần Mục.
- Tôi lặp lại một lần nữa, hôm nay là ngày Lạc Thiên Cung khai tông, nếu như các người tới để dự lễ tôi thật lòng hoan nghênh nhưng nếu là đến gây sự thì đừng có trách tôi không khách khí!
Giọng nói của Tần Mục rõ rành, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy nhưng lại không hề thấy chói tai.
Nhiều người sinh lòng kính sợ với cậu thiếu niên này, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao cường thế này, dám xây dựng lại Lạc Thiên Cung cũng đã chứng tỏ hắn phải có bản lĩnh thật sự thì mới làm được.
- Trẻ ba tuổi ranh mới học được vài chiêu chưa đâu vào đâu đã không biết trời cao đất rộng là gì, cho mời Thái Thượng Trưởng lão!
Vương Khôn là người có đầu óc, biết Tần Mục không đơn giản nên cũng không dám đích thân xông lên.
Lời Vương Khôn vừa dứt, xuất hiện một người đột ngột từ trên trời giáng xuống, người đó đứng trên cột đá lớn nhất trong quảng trường.
Là một ông lão râu tóc bạc phơ, áo dài bay phấp phới, chắp tay đứng trên cột đá.
Lão chỉ cần đứng im thôi cũng đã khiến người ta có cảm giác kính sợ, sùng bái.
- Giới cổ võ đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ là một tên tiểu bối mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt tông Thần Kiếm sao?
Lão già tóc bạc im lặng nhìn Tần Mục, mặc dù không thể hiện thái độ uy nghiêm nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi.
Đây chính là Thái Thượng Trưởng lão của tông Thần Kiếm, là cao thủ không biết từ thời đại nào.
Vương Khôn cung kính nói với lão già kia:
- Thái Thượng Trưởng lão, Thiên Hồn Tinh Phách đang ở trong tay bọn họ.
Lão già tóc bạc khẽ gật đầu, lão nhìn Tần Mục, thản nhiên ra lệnh:
- Giao ra đây!
Không nói nhiều lời, cứ như đó là chuyện đương nhiên, giống như Tần Mục thật sự đang nợ bọn họ vậy.
Tần Mục lấy Thiên Hồn Tinh Phách ra, quơ quơ về phía lão già kia, nói:
- Đồ trong tay tôi, ông có bản lĩnh thì tới đây mà lấy!
Khi nhìn thấy Thiên Hồn Tinh Phách, ánh mắt lão già tóc bạc lập tức có ánh lửa, vẻ mặt cũng thay đổi.
Nhưng khi nghe thấy lời Tần Mục nói, sắc mặt lão lập tức lạnh xuống không độ.
- Cậu thật sự muốn tôi động thủ sao?
Tất cả mọi người đều tập trung chú ý lên người Tần Mục cùng ông lão tóc trắng.
Mà lúc này trên đỉnh đại điện Lạc Thiên Cung chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hai thiếu nữ đáng yêu như búp bê, hai cô cầm túi khoai tây chiên thản nhiên nhai nhóp nhép.
Đương nhiên, thỉnh thoảng hai cô vẫn tò mò nhìn về phía quảng trường.
- Ở đây náo nhiệt thật đấy, hình như là đang đến đoạn cao trào rồi.
Văn Văn lấy một miếng khoai tây chiên cho vào trong miệng, tiếng nhai khoai tây giòn tan.
- Đúng thế, mấy hôm nay ở Long Tổ chán chẳng buồn chết, Long Đế lại không có ở đây, còn sư tỷ cũng chẳng biết đã chạy đi đâu rồi.
Ly Ly oán trách mấy câu rồi lại nhìn về phía quảng trường, hỏi:
- Văn Văn theo cậu thì nếu hai người họ đánh nhau, ai sẽ lợi hại hơn?
- Đương nhiên là lão già tóc trắng kia rồi, anh trai kia tuổi còn nhỏ quá, chắc cũng chẳng lớn hơn chúng ta bao nhiêu đâu.
- Theo tôi thấy thì chưa hẳn là vậy, hay là chúng ta đánh cược đi!
- Cược gì?
- Cược một túi khoai tây chiên!
Văn Văn không đồng ý, nói:
- Khoai tây chiên ăn nhiều lắm rồi, chúng ta cược que cay đi!
- Được, vậy cược một túi que cay, tôi nhìn người chuẩn lắm đấy, anh trai này chắc chắn rất lợi hại!
- Sao tôi không nhìn cái gì vậy nhỉ?
- Thì tại cậu đần chứ sao!
Ly Ly trêu trọc cô gái kia, đang định với tay lấy khoai tây chiên thì đột nhiên dừng động tác nói:
- Ồ, hình như lại có thêm người đến nữa rồi kìa.
- Vô Lượng Thọ Phật!!!!
Ly Ly kinh ngạc nhìn hai người đang bay đến, cả hai người họ đều mặc trang phục đạo sĩ.
- Trần Minh!
Bọn Ninh Vi Vi, Thôi Bác đều nhận ra trong hai người mặc áo đạo sĩ này có một người là Trần Minh nên đều chạy tới.
Từ sau khi Trần Minh tới tông Diệu Thiện bọn họ chưa gặp lại cậu lần nào.
Đám Trần Minh đi tới chào hỏi mọi người rồi cúi chào Tần Mục đang đứng trên lễ đài:
- Huấn luyện viên, chúng mừng huấn luyện viên khai tông lập phái!
Tần Mục liếc Trần Minh rồi nói:
- Cậu tới tông Diệu Thiện tu hành, thực lực tăng nhanh phết, là dấu hiệu tốt đấy!
Trần Minh ngại ngùng gãi đầu, quả thực lúc ở tông Diệu Thiện cậu đã rất cố gắng, đã học được rất nhiều tri thức Đạo gia, Phật gia uyên bác.
Lão đạo sĩ trung niên nói:
- Tần Cung chủ, lão đạo biết trước đây Trần Minh từng là học sinh của cậu, nghe nói hôm nay cậu muốn khai sơn lập phái nên đặc biệt dẫn nó đến đây chúc mừng!
Vị Đạo sĩ này là đạo sĩ mộc mạc Tần Mục đã nhìn thấy ở tông Diệu Thiện lần trước, ông cũng là Thái Thượng Trưởng lão của tông Diệu Thiện.
- Khô Diệp, ông thế này là có ý gì?
Lão già tóc bạc tông Thần Kiếm nhìn chằm vào đạo sĩ mộc mạc, vẻ mặt không vui, ông già này lại còn đến để chúc mừng tên nhãi này, đã vậy lại còn gọi hắn là Tần Cung chủ, chẳng lẽ ông ta muốn thừa nhận Lạc Thiên Cung sao?
Đạo sĩ Khô Diệp lạnh nhạt đáp lại:
- Phương huynh, hôm nay là ngày lập tông của người ta, tông Thần Kiếm các người lại tới gây sự, làm vậy là không đúng!
Lão già kia lãnh đạm hỏi:
- Vậy chẳng lẽ tông Diệu Thiện các ông muốn thừa nhận Lạc Thiên Cung sao? Tôi nghĩ chắc ông cũng biết chuyện năm đó đúng không?
Khô Diệp lắc đầu nói:
- Đó là chuyện của người khác, tôi và ông đều không có quyền xen vào, việc gì phải nhúng tay vào?
Tần Mục suy nghĩ đến chuyện gì đó, trong lời nói của hai người này hình như ẩn chứa tin tức nào đó!
- Khô Diệp, mọi người đều phải có trách nhiệm bảo vệ sự yên bình của giới cổ võ, chuyện này sao có thể nói là nhúng tay vào chuyện của người khác được chứ?
Lão già tóc bạc hiên ngang lẫm liệt nói.
- Chẳng phải tông Diệu Thiện các ông cũng tự xưng là chúa cứu thế, còn thề rằng sẽ diệt trừ tất cả các thế lực tà ác trên thế giới này sao?
Khô Diệp phản bác lại:
- Đối với chúng tôi thì Lạc Thiên Cung chỉ có thể coi là không biết chứ không được quy vào thế lực tà ác. Mấy người chẳng qua cũng chỉ là vì Thiên Hồn Tinh Phách có thể đánh thức Thần kiếm nên mới đến đây, cần gì phải lấy cớ giả nhân giả nghĩa như vậy làm gì!
Lão già tóc bạc bị Khô Mộc vạch trần mục đích của mình thì cũng không còn muốn giấu diếm nữa, lão hừ lạnh nói:
- Thế thì làm sao? Thứ thuộc về tông Thần Kiếm không ai có thể cướp đi được!
Khô Diệp định lên tiếng nhưng Tần Mục lại ngăn ông ta lại, hắn nói:
- Khô Diệp đạo trưởng, hôm nay đạo trưởng đại diện cho tông Diệu Thiện đến dự lễ, tôi vô cùng hân hạnh nhưng chuyện này mong đạo trưởng đừng nhúng tay vào. Đây là chuyện của Lạc Thiên Cung chúng tôi, tôi có thể tự xử lý được.
Khô Diệp nghe hắn nói vậy thì gượng cười sau đó lắc đầu không nói gì nữa.
Chỉ là với sức mạnh của Tần Mục, hắn có đủ tư cách để nói lời này, có thể nhẹ nhàng phá vỡ trận pháp Phật đạo song tuyệt cho thấy sức mạnh của hắn không thua gì Thái Thượng Trưởng lão của tông Thần Kiếm.
- Đồ trẻ ranh không biết tự lượng sức mình!
Lão già tóc bạc cho rằng Tần Mục đang xem thường lão ta.
Tu vi của Khô Diệp không hề thua lão ta, nếu như Khô Diệp muốn can thiệp e là lão ta còn phải tốn chút sức lực.
Nhưng chẳng ngờ Tần Mục lại không nhận sự giúp đỡ của Khô Diệp mà bảo ông ta đừng nhúng tay vào, tự hắn sẽ giải quyết chuyện này.
Ầm!!!!!!
Trong người lão già tóc bạc phát ra một luồng khí, luồng khí này tựa như rất thực, mọi người đều nhìn thấy một nguồn năng lượng vô hình phóng lên trời.
- Thần Kiếm Đông Lai!
Lão ta hét lên rồi khép chặt bốn ngón tay lại bắn ra một chùm tia sáng.
Chính xác mà nói thì đó là một thanh Thần Kiếm được tạo ra từ năng lượng!
Chuôi kiếm khổng lồ, bắc ngang trong không trung, phát ra nguồn năng lượng khiến người ta không thể thở nổi, nguồn năng lượng này tựa như có thể phá hủy tất cả mọi thứ!
Thần Kiếm Đông Lai là tuyệt học của tông Thần Kiếm, phương thức khác với Thiên Đao Diệt Tận của phái Thiên Đao nhưng hiệu quả lại giống hệt nhau.
Trước đây Tần Mục cũng đã từng gặp Trưởng lão của phái Thiên Đao chỉ là tu vi của ông ta không đủ nên Thiên Đao Diệt Tận chỉ có thể xoáy lên một ít cát bụi, thực tế lực sát thương không hề lớn.
Thế nhưng lần này nếu như Tần Mục tránh nhát kiếm này, lễ đài chưa dựng được bao lâu này nhất định sẽ bị hủy diệt.
Hôm nay là ngày Lạc Thiên Cung khai tông, nếu như bị người khác phá nát lễ đài cử hành nghi thức chỉ e sẽ trở thành trò cười lớn nhất từ trước tới nay trong giới cổ võ.
Chính vì vậy Tần Mục không thể tránh!
Mọi người xung quanh đều hoảng sợ chạy ra chỗ khác, tất cả đều muốn tránh xa nếu không sẽ bị kiếm khí làm bị thương.
Ôn Lan Anh đứng bên cạnh Tần Mục, ánh mắt sợ hãi nhìn thanh Thần kiếm đang chém tới, bà vận hết sức mạnh trong người định chống cự lại.
Cho dù bản thân bà cũng biết mình có dùng hết sức mạnh thì cũng không thể chống đỡ được nhát kiếm này.
- Cô không cần lo, có cháu ở đây sẽ không để bất cứ kẻ nào động vào Lạc Thiên Cung đâu!
Tần Mục bình tĩnh an ủi Ôn Lan Anh, sau đó hắn dùng hai ngón tay ngưng tụ thành một thanh kiếm quang rồi phóng ra.
Kiếm quang của hắn vừa nhỏ vừa mảnh, xét về độ lớn thì kém xa so với thanh Thần kiếm của lão già tóc bạc.
Kiếm quang tuy nhỏ nhưng có tốc độ cực nhanh, ngay lập tức va chạm với Thần kiếm.
Thế nhưng va chạm này lại không phát ra tiếng nổ rung trời như mọi người tưởng tượng mà trước ánh mắt khó tin của mọi người, kiếm quang nhỏ bé trực tiếp xuyên qua Thần kiếm rồi chẻ nó ra làm hai!
Ketttttt!!!!!!
Thần kiếm khổng lồ bị chẻ ra tựa như một khối băng biến thành hơi nước rồi tan biến trong không khí.
- Sao lại thế được….
Vèo!!!
Lão già tóc bạc còn chưa kịp hét lên thì lại phát hiện kiếm quang cực nhỏ của Tần Mục sau khi xuyên thấu Thần kiếm vẫn không hề giảm tốc độ đang lao thẳng về phía lão.
Bụp!!!
Kiếm quang đâm xuyên qua vai lão ta tạo ra một lỗ thủng đẫm máu.
Thậm chỉ xung kích kiếm quang còn đánh lão ta bay ra khỏi cột trụ, rơi xuống đất.
- Có chút trình độ đấy mà cũng dám đến Lạc Thiên Cung diễu võ dương oai sao?
Tần Mục ngạo nghễ đứng thẳng, giọng nói hùng hồn, thể hiện quyền uy vô hạn.
Chỉ đứng yên một chỗ phóng ra một thanh kiếm quang đã đánh bại Thái Thượng Trưởng lão tông Thần Kiếm trong nháy mắt, công lực bậc này quả đúng là không phải người thường.
Vẻ mặt Khô Diệp không phải kinh ngạc mà là kinh sợ, mặc dù ông biết Tần Mục rất mạnh nhưng lại không ngờ được hắn mạnh đến mức này, kiếm quang vừa rồi chưa chắc ông đã tiếp được.
Tả Tư Duyệt mừng rỡ còn Ngân Hồ thì kinh ngạc nhìn Tần Mục.
- Quả nhiên tên này vẫn luôn giấu mình!
Mặc dù cô đã đoán được từ trước Tần Mục không hề đơn giản nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến mức chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được Thái Thượng Trưởng lão của tông Thân Kiếm, điều này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của cô.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Tần Mục ở mộ Nguyệt Quang, lúc đó hắn vẫn còn là chàng thiếu niên yếu ớt, cần phải bảo vệ, đến cuối cùng còn để hắn được lợi mấy lần.
Nhưng trên thực tế, với thực lực của hắn thì lúc đó cho dù là Khô Lỗi trận hay cương thi, hắn đều có thể dễ dàng giải quyết được.
- Thái Thượng Trưởng lão!
Vương Khôn sợ đến choáng váng, Thái Thượng Trưởng lão vô địch trong suy nghĩ của ông ta vậy mà ngay cả một chiêu của thằng nhóc con này cũng không tiếp nổi là sao?
- Vương Khôn, lập tức quay về!
Lão già tóc bạc ôm lấy vai, khó khăn đứng dậy ra lệnh cho Vương Khôn sau đó bay ra khỏi Lạc Thiên Cung.
Vương Khôn lấy lại tinh thần, bị hiện thực dọa cho vãi đái ra quần, lập tức quay người bỏ chạy, hoàn toàn không có tí phong phạm nào của người đứng đầu một tông.
Còn phái Thiên Y cùng Hành Thủy thì lại càng khỏi phải nói, bọn họ chạy còn nhanh hơn cả Vương Khôn, nháy mắt tất cả đều giải tán.
Tần Mục hơi do dự cuối cùng quyết định không ra tay với những người đó, dù sao thì hôm nay cũng là một ngày đặc biệt.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục tiến hành buổi lễ!
Tần Mục phất tay áo, lúc này trông hắn rất nghiêm túc.
Mọi người cũng dẫn bình tĩnh sau nhưng chấn động do Tần Mục mang lại, tất cả bắt đầu nghiêm túc tiến hành nghi thức khai tông Lạc Thiên Cung.
- Oa…. đẹp trai thật, chiêu đó là chiêu gì thế nhỉ? Thật sự rất muốn học!
- Aaaa, Văn Văn, tôi thắng rồi, cậu nợ tôi một gói que cay!!!!
Văn Văn sửng sốt sau đó chết cũng không chịu thừa nhận mình thua.
- Tôi nợ cậu một gói que cay lúc nào hả? Đừng có mà ăn nói vớ vẩn!
- Cái gì mà ăn nói vớ vẩn hả? Lúc nãy bọn mình đã đánh cược, cậu thua rồi!
- Thật hả? Lão đại luôn nói trí nhớ của tớ kém nên quên rồi!
Ly Ly nổi trận xung thiên, hét lên:
- Văn Văn, sao cậu lại chơi đểu thế hả? Tôi không biết, cậu nợ tôi một gói que cay là sự thật!
- Không nhắc đến que cay nữa, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt!
....
Thực ra từ lúc sáng sớm Tần Mục đã chú ý đến hai cô gái như búp bê này rồi chẳng qua là hắn không quan tâm đến họ mà chỉ chuyên tâm chủ trì đại lễ của tông phái.
Sau khi hoàn thành xong tất cả các nghi thức, cuối cùng Tần Mục tuyên bố: Chính thức thành lập Lạc Thiên Cung!
Mặc dù buổi lễ khai tông hôm nay không tính là thuận lợi nhưng cũng kết thúc tốt đẹp.
Những tiểu tông tiểu phái và cả người qua đường vốn dĩ tới đây chỉ là muốn tham gia náo nhiệt lúc này đều nhiệt tình chào hỏi Tần Mục, tất cả đều tỏ ý nịnh bợ hắn.
Lạc Thiên Cung có Cung chủ mạnh như Tần Mục lo gì không cường thịnh?
Tần Mục đối đãi với những người này không quá nhiệt tình nhưng cũng không quá lạnh nhạt, hắn chỉ nói vài lời khách sáo ứng phó cho qua rồi chuẩn bị bảo bọn họ giải tán.
Nhưng đúng lúc này một chàng thanh niên cả người toàn là máu đột nhiên lảo đạo chạy vào quảng trường Lạc Thiên Cung, sau đó ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Tần Mục nhướng mày, hắn bước về chỗ người thanh niên kia định kiểm tra xem anh ta còn sống hay đã chết thì đột nhiên phát hiện có hai người mặc quần áo đen nhảy vọt vào.
- Ô, chỗ này không phải là Lạc Thiên Cung đã từng bị hủy diệt rồi sao? Sao giờ tự nhiên lại náo nhiệt vậy?
Tần Mục nhìn hai người vừa vọt vào, lạnh nhạt hỏi:
- Hai người là ai?
- Bọn tao….
Hai tên mặc quần áo đen đang định trả lời thì đột nhiên Ôn Lan Anh kích động lao ra chỉ thẳng vào hai người họ rồi hét lên:
- Chính bọn họ đánh cô bị thương!
- Hả?
Hai tên mặc áo đen nhướng mày nhìn Ôn Lan Anh rồi đăm chiêu suy nghĩ một lát sau đó thốt lên:
- À, bà chính là người đã theo dõi bọn tôi ngày hôm đó đúng không? Thì ra là người của Lạc Thiên Cung, chẳng trách!!
- Chuyện của Lạc Thiên Cung bọn tôi có phải do mấy người làm không?
Ôn Lan Anh kích động không phải là vì mình bị đánh trọng thương mà là vì hai người này rất có khả năng chính là chủ mưu đứng sau chuyện Lạc Thiên Cung bị hủy diệt.
- Có thể nói là phải mà cũng có thể nói là không phải.
- Nói vậy là có ý gì?
- Bởi vì bọn họ chỉ là hai con tốt thôi!
Tần Mục bỗng nhiên mở miệng nói, dường như hắn đã nhìn ra cái gì đó.
- Mày nói cái gì?
Một tên áo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Tần Mục bình tĩnh hỏi lại:
- Tôi nói không đúng sao?
Tên áo đen kia định động thủ nhưng lại bị tên còn lại ngăn cản:
- Bọn mình không có nhiều thời gian, làm việc quan trọng trước.
Tên áo đen kia nghe đồng bọn nói vậy thì dừng lại nhìn người thanh niên đang nằm dưới đất cả người toàn là máu, giọng điệu ngạo mạn:
- Thằng này đã trộm đồ của bọn tao, chỉ cần các người giao nó cho bọn tao thì bọn tao sẽ lập tức đi ngay.
- Nếu như tôi nói không thì sao?
Tần Mục mặc dù không biết người thanh niên này là ai nhưng nếu là kẻ địch của kẻ địch thì sẽ là bạn bè, hai tên này càng muốn đuổi giết anh ta thì hắn lại càng muốn cứu anh ta.
- Mày….
- Người anh em này, người này với cậu không thân cũng chẳng quen, cậu tội gì phải vì nó mà làm mất hòa khí đôi bên?
Tên áo đen còn lại dường như có điều gì đó kiêng kị không muốn dây dưa với Tần Mục.
- Hôm nay là ngày đầu tiên Lạc Thiên Cung khai tông, nếu như người này đã chạy tới đây chứng tỏ anh ta có duyên với Lạc Thiên Cung chúng tôi, như vậy làm sao có thể nói là không thân cũng chẳng quen được?
Tần Mục không hề nể tình hai tên trước mặt, không nói đến chuyện hắn là thật lòng muốn cứu người thanh niên kia, cái chính là hắn đã từng hứa với Ôn Lan Anh rằng sẽ báo thù giúp bà.
- Cậu thật sự muốn đối địch với bọn tôi sao?
Tên áo đen đến lúc này dường như đã không còn kiên nhẫn thêm được nữa, gã không ngờ Tần Mục lại không biết điều như vậy!
- Thật ngại quá, trong mắt tôi, chúng ta đã là kẻ địch rồi!
Tần Mục nhắc nhở gã:
- Hiện tại tôi chính là Cung chủ của Lạc Thiên Cung.
Tên áo đen sửng sốt sau đó bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Thì ra là vậy, thế thì không cần phải nói thêm gì nữa!
- Cái thằng vắt mũi chưa sạch này đúng là không biết tự lượng sức mình, dám xây dựng lại Lạc Thiên Cung, đúng là không biết sống chết, để tao tiễn nó xuống hoàng tuyền!
Leng keng!
Ngay lúc Tần Mục với tên áo đen chuẩn bị ra tay thì đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm từ trên trời đâm xuống cắm vào khoảng đất giữa hai người.
- Hai người quậy đủ chưa?
Sau khi tiếng nói lạnh lùng cất lên, một cô gái áo trắng nhẹ nhàng bay xuống đứng cạnh thanh kiếm.
- Oa, sư tỷ!
Lúc cô gái áo trắng bay xuống, Văn Văn với Ly Ly ngồi trên nóc cung điện hưng phấn hét lên, khoai tây chiên trong tay hai người đã không cánh mà bay.
Mọi người chỉ thấy có hai bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp ở trên nóc cung điện đột nhiên biến mất sau đó nháy mắt lại xuất hiện bên cạnh cô gái áo trắng, một trái một phải kéo lấy tay cô.
- Tốc độ quỷ gì vậy?
Mọi người đều dụi mắt nhìn, hai cô nhóc này đúng là đáng sợ thật.
Cô gái áo trắng nhìn Văn Văn cùng Ly Ly sau đó nhíu mày hỏi:
- Sao hai đứa lại ở đây?
- Bọn em tới đây xem có trò gì vui không, à mà… sư tỷ, mấy ngày nay chị đã đi đâu? Sao lại bỏ lại bọn em chẳng quan tâm gì hết vậy?
- Được rồi, có chuyện gì để về rồi hãy nói!
- Dạ!
Hai cô bé gật đầu lùi sang một bên.
Cô gái áo trắng quay lại nhìn hai tên áo đen:
- Hai người cũng giỏi thật đấy, trốn đông trốn tây làm tôi phải đi tìm mất hơn một tháng mới thấy!
Hai tên áo đen nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô thì lập tức tỏ vẻ nịnh nọt, tươi cười nói:
- Xin Tử Yên tiên tử chớ trách bọn tôi, bọn tôi cũng chỉ là vì phải đi làm nhiệm vụ chứ đâu hề cố ý muốn tránh cô đâu!
Tử Yên lạnh lùng nói:
- Hai người không có thẻ thông hành mà tự ý đi, đây chính là trọng tội!
- Tử Yên tiên tử, chuyện này chúng ta có thể nói sau được không, đợi bọn tôi bắt được người xong sẽ tình nguyện chịu phạt!
- Không được!
Tử Yên từ chối thẳng thừng.
- Để hai người ở lại đây hơn một tháng đã là thất trách của tôi, hiện tại hai người phải lập tức trở về cùng tôi, một phút cũng không thể ở lại.
- Tử Yên tiên tử, sao lại tuyệt tình thế?
- Tôi đang chấp hành nhiệm vụ!
Vẻ mặt hai tên áo đen lập tức lạnh lẽo, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào chàng trai đang hôn mê nằm dưới đất, trong lòng rất không cam tâm.
Truy lùng bao lâu như thế, giờ sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi vậy mà lần nào cũng thất bại vào thời khắc quan trọng nhất, đúng là tức chết đi được!
- Tử Yên tiên tử, nếu như chúng tôi bị coi là vi phạm quy định vậy thì tên kia cũng thế, chúng tôi hiện giờ đồng ý cùng cô trở về nhưng tên kia cũng phải về cùng chúng ta!
Tên áo đen chỉ vào người thanh niên đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất.
Tử Yên lắc đầu nói:
- Tôi không muốn xem vào chuyện của người khác, danh sách Trang chủ đưa cho tôi chỉ có tên của hai người, còn người khác tôi không quan tâm.
Tên áo đen tức giận nói:
- Dược Long Sơn Trang các người không nói đạo lý, hoàn toàn không hề công bằng, công chính.
- Nếu như không phục thì cứ đi kiện đi, chỉ là dù có kiện thì cũng là chuyện sau này, hiện giờ hai người phải đi theo tôi, nếu không thì tôi cũng chỉ còn cách ra tay thôi!
Tử Yên vẫy tay một cái, thanh trường kiếm cắm dưới đất lập tức bay vào tay, cô lạnh lùng kiêu ngạo nhìn chằm chằm hai tên áo đen, tựa như chỉ cần hai tên đó nói thêm câu nào nữa cô sẽ lập tức ra tay.
- Tử Yên tiên tử đừng kích động, bọn tôi sẽ về cùng cô!
Tên áo đen cảm thấy nếu động tay động chân chưa chắc hai người họ đã thua Tử Yên chỉ là bọn họ không dám động thủ với cô, tất cả đều tại bọn họ đen đủi thôi!
- Nghĩ thông là được rồi!
Hai cô nhóc búp bê lập tức lên tiếng hỏi:
- Sư tỷ, chị muốn về Sơn trang sao?
Tử Yên gật đầu:
- Ừ, nếu hai đứa chơi chán rồi thì về cùng chị luôn.
Hai cô nhóc nhìn nhau rồi lập tức lắc đầu, nói:
- Chưa chán, chưa chán! À, Thái tử Long Tổ tiến cử một người với chúng ta, còn muốn để người đó vào Sơn trang chúng ta nữa.
- Thái tử Long Tổ sao?
Tử Yên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Được rồi, lát nữa chị sẽ đi gặp anh ta.
- Sư tỷ, vậy chị dẫn hai người này về đi, bọn em đi trước đây.
Hai cô nhóc nói xong, nháy mắt liền biến mất, cứ như thể nếu chậm một giây sẽ bị sư tỷ của hai cô bắt về vậy!
Tử Yên bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nhìn hai tên áo đen, nói:
- Trước tiên hãy cùng tôi đến Long Tổ một chuyến, hai người đừng có mà giở trò chạy trốn, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.
- Không dám, bọn tôi không dám!
Hai tên này mặc dù bên ngoài thì tỏ vẻ cung kính nhưng thực ra trong lòng đang vô cùng căm giận.
Trước khi đi, hai tên đó còn lườm Tần Mục một cái, ý tứ của họ không cần nói cũng biết, ý tứ uy hiếp rõ mồn một.
Tần Mục không hơi đâu để ý đến hai tên đó, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng vết thương của người thanh niên đang hôm mê.
Người này bị nội thương nghiêm trọng, hơn thế nữa thể lực lại bị tiêu hao quá lớn, may nội lực khá ổn nếu không thì đã tắt thở rồi.
Tần Mục cho anh ta nuốt một viên Bồi Nguyên Đan, sau đó bảo đám Thôi Bác đưa anh ta vào trong.
Đã cứu người thì phải cứu đến cùng.
Đại lễ khai tông Lạc Thiên Cung kết thúc, những người tới tham gia đều đã giải tán, Lý Sâm với Ngân Hồ cũng đều lần lượt rời đi.
Lúc Khô Diệp định đưa Trần Minh trở về thì lại bị Tần Mục lên tiếng giữ lại.
- Đạo trưởng, xin hãy chờ một chút, tôi có một số việc muốn hỏi đạo trưởng.
Khô Diệp dừng bước, nghi hoặc hỏi hắn:
- Có chuyện gì sao?
- Là về chuyện của Lạc Thiên Cung, tôi cảm giác hình như đạo trưởng biết rõ chuyện này đúng không?
- Chuyện này….
Khô Diệp hơi do dự một chút sau đó lắc đầu nói:
- Lão đạo không thể nói chuyện này ra được, có điều lão đạo phải nhắc nhở cậu, hãy cẩn thận một chút!
Tần Mục hỏi lại:
- Ý đạo trưởng là Lạc Thiên Cung thực sự sẽ đem tới mầm tai họa sao?
- Thì như vừa rồi hai người kia đã nói, nguyên nhân khiến Lạc Thiên Cung bị tiêu diệt chính là bởi vì Cung chủ của Lạc Thiên Cung. Với những người kia thì thà giết lầm một trăm còn hơn bỏ sót một, lão đạo không giám cam đoan chuyện cậu xây dựng lại Lạc Thiên Cung liệu có thể sẽ lại chọc giận những người kia hay không.
Tần Mục trầm tư một lát rồi nói:
- Được rồi, nếu như đạo trưởng có điều khó nói vậy tôi cũng không ép buộc đạo trưởng phải nói ra.
- Cảm ơn cậu đã thông cảm cho, thật ra gần đây lão đạo cũng rất phiền muộn vì chuyện tương lai của tông Diệu Thiện quả thực vô cùng u ám!
Tần Mục nghe lão nói vậy thì kinh ngạc hỏi lại:
- Sao đạo trưởng lại nói thế?
Khô Diệp nhíu mày trả lời:
- Thánh Dự đã dự đoán rằng tông Diệu Thiện có lẽ sẽ gặp phải một kiếp nạn.
- Thánh Dự? Kiếp nạn?
Tần Mục không còn gì để nói.
- Tông Diệu Thiện các ông đều thờ phụng những thứ này sao?
Khô Diệp nghiêm túc đáp lời:
- Đây là đạo chính thống được truyền thừa qua rất nhiều năm của tông Diệu Thiên, không ai có thể nghi ngờ!
Tần Mục sửng sốt, mặc dù hắn không tin vào mấy lời tiên đoán gì đó nhưng dù gì thì đây cũng là tín ngưỡng của người ta, hắn không thể tùy tiện chà đạp, coi thường được.
- Nếu đã như vậy thì xin đạo trưởng hãy để Trần Minh ở lại chỗ này được không?
Tần Mục cũng chỉ muốn phòng ngừa chuyện lỡ như, nếu tông Diệu Thiện gặp phải kiếp nạn thật thì Trần Minh ở đó sẽ rất nguy hiểm.
- Không được!
Khô Diệp nghiêm khắc từ chối.
- Trần Minh không thể rời khỏi tông Diệu Thiện quá lâu, cơ hội lần này là lão đạo cùng với sư huynh phải tranh thủ rất lâu mới có được.
Trần Minh cũng lên tiếng:
- Huấn luyện viên, hiện tại em cũng được coi là một nửa đệ tử của tông Diệu Thiện rồi, cho dù tông Diệu Thiện có gặp phải kiếp nạn thì em cũng phải cùng mọi người vượt qua kiếp nạn đó, làm sao có thể vứt bỏ sư môn được?
Vốn Tần Mục còn định nói thêm vài lời nhưng Trần Minh đã nói rõ tâm ý của mình như vậy thì hắn cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa.
Nghĩ một lát, hắn liền lấy Thiên Hồn Tinh Phách ra hỏi Khô Diệp:
- Đạo trưởng, hình như tông Thần Kiếm rất coi trọng thứ này, không biết cái này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Mặc dù không vẻ mặt nóng vội như của tông Thần Kiếm nhưng trên mặt Khô Diệp vẫn có đôi chút hâm mộ, ông ta thở dài nói:
- Thiên Hồn Tinh Phách này là thức đến từ Thiên Ngoại, trên mặt ẩn chứa một nguồn năng lượng vô cùng thần bí, diệu kỳ, là một thứ bảo bối!
- Thiên Ngoại sao?
Tần Mục kinh ngạc, không ngờ người sống ở thời tận thế như hắn cũng chưa từng nhìn thấy thứ này thế mà hóa ra lại đến từ Thiên Ngoại!
- Đúng thế, tông Thần Kiếm có một thanh Thần kiếm bị phong ấn, bọn họ phát hiện ra Thiên Hồn Tinh Phách ẩn chứa một nguồn năng lượng có khẳng năng phá giải được phong ấn, vì vậy bọn họ đã tìm kiếm khắp mọi nơi, và đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ nhắm vào cậu.
- Đáng tiếc là bây giờ cho dù tôi có đưa cho bọn họ thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, cái này giờ đã trở thành một hòn đá vụn rồi.
- Sao cơ?
Khôn Diệp biến sắc, kinh ngạc hỏi:
- Tại sao lại thế?
- Thứ này có thể thúc đẩy tăng tu vi, đương nhiên là tôi đã hấp thu nó sớm nhất có thể rồi, chẳng lẽ lại để lại để sinh em bé hay sao?
- Cậu nói là…
Khô Diệp không dám tin.
- Cậu đã hấp thu hết năng lượng trong Thiên Hồn Tinh Phách rồi sao?
Tần Mục cảm thấy kỳ lạ hỏi lại:
- Không được sao?
Khô Diệp trầm ngâm một lát rồi đáp lại:
- Sao lại có thể như thế… mặc dù Thiên Hồn Tinh Phách ẩn chứa năng lượng huyền diệu nhưng nghe nói loài người chúng ta không thể hấp thu được nguồn năng lượng này. Chỉ có thể dẫn nó ra ngoài rồi dùng các phương pháp cách thức khác để biến nó thành một nguồn năng lượng!
- Hả…
Tần Mục ngạc nhiên, nghĩ lại lúc Tần Phỉ Phỉ với Tả Tư Duyệt cầm vào Thiên Hồn Tinh Phách thì hoàn toàn không cảm giác được nguồn năng lượng tinh thuần trong Thiên Hồn Tinh Phách mà phải nhờ hắn phụ trợ mới có thể hấp thu được.
Nhưng tại sao hắn có thể hấp thu còn người khác lại không thể nhỉ?
- Có thể cho lão đạo mượn xem một chút không?
- Được chứ.
Tần Mục đưa Thiên Hồn Tinh Phách cho Khô Diệp.
Khô Diệp cầm Thiên Hồn Tinh Phách trong tay, lật qua lật lại quan sát một lúc lâu.
- Quả đúng là năng lượng đã bị hấp thu hết rồi, kỳ lạ thật… Chẳng lẽ lời đồn đó là sai sao? Thứ này có thể trợ giúp con người tu luyện thật sao?
Vẻ mặt Khô Diệp vô cùng khó hiểu.
Tần Mục cũng thấy khó hiểu nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều về những cái này, hắn lập tức trả lời Khô Diệp:
- Thứ này với tôi đã chẳng còn tác dụng gì nữa, nếu đạo trưởng cảm thấy có hứng thú vậy hãy cứ cầm về mà nghiên cứu.
- Cái này…. Vậy được, lão đạo xin nhận.
Khô Diệp cũng không phải là người kiêu ngạo, ưa sĩ diện, lão không hề do dự nhận Thiên Hồn Tinh Phách.
Nói chuyện thêm vài câu nữa rồi Khô Diệp đưa Trần Minh rời đi còn Tần Mục thì quay về phòng.
Nhờ có sự trợ giúp của Bồi Nguyên Đan, chàng thanh niên kia tỉnh lại rất nhanh.
Tần Mục hỏi anh ta mấy vấn đề, kết quả là anh ta chỉ nói tên tuổi của mình còn những thứ khác nhất quyết không chịu hé răng nói nửa chữ, chỉ im lặng chống đối.
Tần Mục không còn lời gì để nói, suýt chút nữa là vung tay ném anh ta ra ngoài.
Nhưng tên này mặt rất dày, nhất quyết không chịu đi, nói muốn gia nhập Lạc Thiên Cung, còn muốn bái hắn làm thầy.
Tần Mục đương nhiên là không thể thu nhận anh ta làm đệ tử nhưng hắn cũng không đuổi anh ta đi, chỉ đồng ý cho anh ta ở lại Lạc Thiên Cung.
Đông Doanh (Nhật Bản ngày nay) là thánh địa của kiếm đạo, phái Kiếm Tâm!
Phái Kiếm Tâm không giống như những môn phái khác, đệ tử của phái rất ít, thậm chí còn chưa tới trăm người, nhưng bọn họ lại chú ý đến cốt tinh, thà ít chứ không ẩu.
Chính vì vậy mà đệ tử của phái Kiếm Tâm đều là những cao thủ hàng đầu.
Cũng như bao ngày khác, hôm này phái Kiếm Tâm tổ chức hội nghị sáng sớm theo thông lệ.
Có hơn mười người ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, tập trung tinh thần nghe cô gái trên bục giảng giải.
Cô gái này mặc một bộ võ phục màu trắng rộng thùng thình, khuôn mặt thanh tú, tuổi cũng còn khá trẻ nhưng lại có khí chất trầm ổn khiến người khác phải tin phục.
Nếu như Tần Mục có mặt ở chỗ này nhất định có thể nhận ra, cô gái này chính là Cung Dã Anh Tử hắn đã từng gặp ở mộ Nguyệt Quang năm đó.
Phái Kiếm Tâm đối với Tần Mục mà nói thì còn có một cơ duyên nhất định, chính vì vậy lúc đó hắn mới nhất thời xúc động đã biểu diễn cho Cung Dã Anh Tử thấy “Thất Tinh Mãn Nguyệt” mà hắn lĩnh ngộ được.
Sau khi Cung Dã Anh Tử trở về Đông Doanh, trong đầu thỉnh thoảng lại nhớ đến bóng dáng của Tần Mục.
Đối với người tu hành nếu không thể khống chế được suy nghĩ của mình, đạo tâm bị người khác làm ảnh hưởng là một chuyện xấu.
Thế nhưng mặc dù trong đầu lấp đầy hình bóng của Tần Mục lại không khiến tu vi của Cung Dã Anh Tử thụt lùi mà ngược lại còn khiến tu vi của cô trong thời gian ngắn tăng nhanh chóng mặt.
Bởi thông qua đôi mắt của Tần Mục, cô đã nhìn thấy một cánh cửa mới, sau khi mở cánh cửa này ra cô đã thấy được một thế giới hoàn toàn mới mà trước giờ cô chưa bao giờ được tiếp xúc.
Mỗi một câu nói một hành động đều có thể làm thay đổi cuộc đời của một con người.
Không thể nghi ngờ gì nữa, mỗi một lời nói, hành động của Tần Mục đã làm thay đổi Cung Dã Anh Tử.
- Sư phụ đã bế quan một năm chưa hề ra ngoài, đợi đến khi người ra nhất định sẽ rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của mình.
Cung Dã Anh Tử vô cùng chờ mong cái ngày sư phụ xuất quan.
Ầm!
Đúng lúc này trên núi thánh của phái Kiếm Tâm phát ra một luồng sóng năng lượng khủng bố, toàn bộ ngọn núi bị san thành bình địa.
Dư âm tản ra xung quanh gần như có thể cuốn đi cả một tòa cung điện.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này chẳng còn ai còn tâm trạng để tiếp tục hội nghị sáng sớm nữa rồi, mọi người đều chạy ra ngoài, không thể tin nhìn về phía núi thánh.
- Đó là cái gì vậy?
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn thấy trên núi thánh xuất hiện một con quái thú xấu xí khổng lồ lao xuống, hủy diệt tất cả.
- Sư phụ!!!!
Cung Dã Anh Tử ngẩn người một lúc sau đó liều lĩnh phóng về phía núi thánh.
Sư phụ của cô đang bế quan ở trên núi thánh!
Đỉnh Thiên Hạ, ý nghĩa như tên, đỉnh núi này được mệnh danh là đỉnh núi đệ nhất thiên hạ!
Trên đỉnh của đỉnh Thiên Hạ có hai cây cột đá cao 15m, thân cột phải cần đến năm sáu người nắm tay nhau ôm mới hết.
Ở sườn đông của đỉnh Thiên Hạ là vách đá cao mấy trăm mét, mặt vách đá tựa như đã bị con người mài bằng, bóng loáng như gương.
Ngày 12 tháng 12.
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với giới cổ võ.
Thế giới ngầm có Hắc Bảng còn giới cổ võ có Long Bảng.
Hôm nay chính là ngày tổ chức bảng xếp hạng Long Bảng thường niên.
Trong thời kỳ tận thế, con người để sống sót được đã là một điều rất khó khăn, nghi thức Long bảng này cũng đã không còn tồn tại nữa vì vậy Tần Mục cũng chỉ là nghe nói qua về cái này chứ chưa được tận mắt chứng kiến.
Lần này sau khi nhận được tin tức, hắn cũng tới đỉnh Thiên Hạ để góp vui.
Hắn đi chuyến này gần như đã mang tất cả mọi người trong Lạc Thiên Cung đi cùng.
Đỉnh Thiên Hạ mặc dù có diện tích rộng lớn nhưng vì người xem đến quá đông nên khiến mọi người phải chen chúc lẫn nhau giữa biển người.
Chỉ cần là người của giới cổ võ thì đều cảm thấy hứng thú với Long Bảng, có không ít các gia tộc trong thế giới bình thường cũng tới xem, thậm chí còn có cả người nước ngoài.
Tần Mục mang theo người của Lạc Thiên Cung đứng lẫn trong đám người đợi chờ. Đột nhiên hắn cảm giác có một đôi mắt như kim châm đang nhắm vào mình, hắn lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái đang dùng ánh mắt phẫn nỗ trừng trừng nhìn hắn.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài màu hoa anh đào, tóc buộc đuối ngựa, khuôn mặt thanh tú, thì ra chính là cô gái Đông Doanh lần trước đã xen vào việc của người khác ở thư viện đại học Yên Kinh.
Tần Mục không ngờ lại gặp cô ta ở đây, hắn chỉ liếc cô một cái rồi không quan tâm đến cô nữa.
Cô gái mặc váy dài hừ lạnh quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Tần Mục nữa.
Ninh Vi Vi tò mò hỏi Tần Mục:
- Huấn luyện viên, Sơn Trang Dực Long là thế lực như thế nào ạ?
Cô với Thôi Bác cũng đã tiếp xúc với thế giới cổ võ được một thời gian, đã từng nghe nói đến tam tông tứ phái nhưng lại chưa từng nghe thấy Sơn Trang Dực Long bao giờ.
Thế nhưng Long Bảng lại là do người của Sơn trang Dực Long tổ chức, điều này cho thấy, thực lực của Sơn trang Dực Long còn trên cả tam tông tứ phái.
- Được coi là nơi duy trì cân đối trật tự.
Tần Mục giải thích cho cô hiểu nhưng khi nói xong lại cảm thấy mình nói hình như hơi thâm thúy sợ cô nghe không hiểu nên bổ sung:
- Em chỉ cần biết nơi này rất lợi hại là được rồi.
Ninh Vi Vi ngơ ngác nhìn, nếu huấn luyện viên đã nói rằng nó rất lợi hại chứng tỏ nó không chỉ lợi hại ở mức bình thường.
Tần Phỉ Phỉ cũng nghi ngờ hỏi hắn:
- Tổ chức duy trì trật tự không phải là Long Tổ sao?
Tần Mục cười nhạt trả lời:
- Sơn trang Dược Long với Long Tổ, mọi người không từng nghĩ tới hai tổ chức này là một sao?
- Hả?
Mọi người sửng sốt không ngờ lại còn có chuyện như vậy.
Sơn trang Dược Long với Long Tổ đều có cùng một chữ Long, nghe qua có vẻ đúng như là có liên quan đến nhau.
- Nói như vậy thì có lẽ là không chính xác lắm, nhưng tôi dám khẳng định, Long Đế xuất thân từ Sơn trang Dược Long mà ra!
Long Tổ là do Long Đế lập ra, thế nhưng Long Đế lại tách ra từ Sơn trang Dược Long, nói như vậy tức là Long Tổ thuộc về Sơn trang Dược Long, nói vậy cũng không sai.
- Không ngờ lại còn có câu chuyện sâu xa như vậy, chắc có lẽ trước đây tất cả mọi người chẳng ai từng nghĩ đến chuyện này. Long Đế mạnh như vậy chắc chắn không phải là do tự mình tu luyện mà thành, khẳng định lúc mới bắt đầu phải có người chỉ dẫn, bồi dưỡng ông ta.
Đám Tần Phỉ Phỉ như ngộ ra một chân lý nào đó.
Không một ai dám nghi ngờ thực lực hiện tại của Long Đế nhưng lúc mới bắt đầu tu luyện chẳng lẽ Long Đế lại không cần đến người nào dẫn dắt hay sao?
Nếu vậy thì sư phụ của Long Đế là ai? Đây quả thực là một vấn đề vô cùng phức tạp.
Bởi trong tiềm thức của bọn họ thì trên đời này không một ai có đủ tư cách để làm sư phụ của Long Đế.
Chàng thanh niên được Tần Mục cứu hôm nay cũng đến tham gia, mặt anh ta lạnh như bằng, anh ta quay đầu nhìn Tần Mục, trong mắt có một thứ ánh sáng kỳ quái nào đó.
- Huấn luyện viên, sao thầy biết nhiều vậy?
Ninh Vi Vi vô cùng kinh ngạc khi Tần Mục biết những chuyện này, những thứ này e là đến chính những người trong cuộc cũng chưa chắc đã biết.
Lại nghĩ đến sức mạnh của Tần Mục, cô suy đoán:
- Huấn luyện viên, chắc không phải thầy cũng là người của Sơn trang Dược Long đấy chứ ạ?
Tần Phỉ Phỉ không chịu thừa nhận, nói:
- Không đâu, anh tôi là do tôi nuôi lớn, anh ấy hoàn toàn không có cơ hội rời khỏi tầm mắt tôi.
Nhưng những lời này của cô lại làm mọi người nhìn Tần Mục với ánh mắt quái dị.
- Khụ khụ…. Phỉ Phỉ, nói chuyện phải chú ý một chút.
Tần Mục không chịu nổi cái loại ánh mắt này, thật xấu hổ chết đi được.
Tần Phỉ Phỉ cũng đã nhận ra lời nói của mình khiến Tần Mục không thoải mái, nhưng dù gì thì cũng đã nói ra rồi, cô vẫn tiếp tục thẳng thắn nói:
- Thì đúng là như vậy mà, anh tôi khi đó…. Mọi người không biết đâu, khi đó anh ấy yếu ớt lắm, lúc nào cũng cần có tôi chăm sóc!
Tần Mục xụ mặt phản bác lại:
- Là rất đẹp trai, em chú ý phát âm cho anh!
(Trong tiếng trung từ yếu ớt với đẹp trai có phát âm giống nhau, chỉ khác dấu)
Tần Phỉ Phỉ đang định phản đối thì Tần Mục lại khẽ giật mình, ngắt lời cô:
- Bọn họ tới rồi!
Mặc dù mọi người đều nghi ngờ Tần Mục đang cố ý lảng sang chuyện khác nhưng quả đúng là sứ giả của Sơn trang Dược Long đã đến nên tất cả bọn họ đều quay lại tập trung vào chuyện liên quan đến Long Bảng.
Xoạt! Xoạt!
Ba bóng người không hề báo trước đột nhiên xuất hiện trên hai cây cột đá khổng lồ, ở bên trái là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, áo trắng còn hơn cả tuyết, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Bên phải là hai cô nhóc khoảng mười hai, mười ba tuổi, trắng trẻo đáng yêu, chỉ là trên người lại mặc áo choàng dài, tay cầm một thanh bảo kiếm màu lam, trông rất có phong thái của cao thủ.
Văn Văn hét lên:
- Oa, nhiều người thật đấy!
Ly Ly vỗ một phát lên đầu cô bé:
- Hôm nay phải nghiêm túc một chút.
- Ờ ờ!
Sau đó Văn Văn học theo Ly Ly, bày ra khuôn mặt lạnh lùng.
- Là hai cô bé đó?
Có người kinh ngạc nhìn hai cô nhóc, hoảng sợ nói:
- Thì ra các cô chính là sứ giả của Sơn trang Dược Long, lần này tới để công bố xếp hạng Long Bảng hay sao?
- Hai cô nhóc mà còn lợi hại đến vậy, đúng là khiến người ta xấu hổ!
Có người cảm thấy hổ thẹn, nhìn năng lực của Văn Văn cùng Ly Ly, bọn họ cảm thấy bản thây cho dù có khổ luyện trăm năm cũng không thể bằng các cô.
- Anh à, hai cô bé kia tu luyện kiểu gì vậy nhỉ? Sao em cứ có cảm giác mình không thể đánh lại hai cô bé ấy?
Lần trước ở Lạc Thiên Cung, Tần Phỉ Phỉ cũng đã từng thấy Văn Văn với Ly Ly, ngay từ lúc đó cô đã cảm giác hai cô bé này không hề đơn giản chút nào.
Tần Mục nói:
- Tạm thời có thể khẳng định là không thể thắng được, Sơn trang Dược Long dám để các cô ấy ra mặt chứng tỏ thực lực của bọn họ chắc chắn đã đạt được đến một trình độ nhất định, nếu không để các cô ấy ra mà bị người ta dễ dàng đánh bại vậy thì chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu lên mặt.
- Ồ, được thôi.
Tần Phỉ Phỉ cũng không hề gì, hôm nay không thể đấu với người của Sơn trang Dược Long được, dù sao thì nơi này cũng chính là cái nôi đào tạo ra Long Đế.
Tử Yên quét mặt nhìn tất cả mọi người sau đó cao giọng nói:
- Các vị, loạn lạc sắp nổi lên, thế giới sắp đại loạn, hôm nay có lẽ sẽ là lần cuối cùng tổ chức Long Bảng, vì vậy những người có tên trong bảng xếp hạng Long Bảng sẽ được khắc lên tường đá để đời sau chiêm ngưỡng!
Loạn lạc sắp nổi lên, thế giới sắp đại loạn!
Những lời Tử Yên vừa nói khiến tất cả mọi người trấn động.
Nếu như lời này là do người bình thường nói ra tất nhiên sẽ bị mọi người xì mũi coi thường nhưng lời này lại là do người của Sơn trang Dược Long nói ra, bọn họ không thể không tin.
Mọi người hoảng hốt hỏi:
- Sứ giả có thể nói rõ hơn được không?
- Chuyện này sau này mọi người sẽ biết ngay thôi, hôm nay là ngày tổ chức Long Bảng, chúng ta sẽ không bàn đến những chuyện khác.
Tử Yên làm việc rất quy củ, khuôn phép, thậm chí có thể nói cô là người rất cứng nhắc, cho dù mọi người có nghi ngờ dị nghị thế nào cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục làm việc theo quy tắc.
- Văn Văn, Ly Ly, hai đứa lấy danh sách ra đọc một lượt, chị sẽ khắc lên vách đá.
Noi xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tử Yên bay vọt lên trên đỉnh vách đá cao hàng trăm mét.
Hai cô bé như búp bê lấy danh sách ra đọc lên những cái tên trong danh sách.
- Đứng đầu Long Bảng: Long Đế của Long Tổ!
Mặc dù mọi người đều vô cùng hoang mang trước tin tức thế giới sắp đại loại mà Tử Yên nói nhưng cô lại nhất quyết không chịu nói cặn kẽ nên mọi người cũng chỉ còn cách tập trung tinh thần vào Long Bảng.
Long Đế đứng thứ nhất, đây là điều không còn gì để bàn cãi được nữa. Từ khi ông ta xuất đạo đến nay, vị trí đứng đầu bảng xếp hạng Long Bảng chưa từng đổi người.
Lúc này Tử Yên đã rút kiếm ra, cơ thể bay lơ lửng giữa không trung, khắc tên của Long Đế lên vách đá, nét viết rồng bay phượng múa, điêu luyện lưu loát.
Mọi người ngẩng đầu nhìn hình bóng cô gái uyển chuyển bay lượn trong không trung, nhiều người không hề giấu diếm sự cuồng nhiệt, mê luyến của mình, chỉ là sự cuồng nhiệt, yêu thích đó bọn họ chỉ có thể giấu ở trong lòng mà thôi.
Người con gái như cô không phải người như bọn họ có thể có được.
Cái tên đứng đầu bảng xếp hạng không phải điều mọi người bất ngờ, thậm chí đến cái tên thứ hai là ai mọi người cũng đã đều đoán ra được, chỉ là tất cả vẫn chờ hai cô gái nhỏ bé kia đọc lên để chứng thực cho suy đoán của bọn họ.
Hai cô bé như búp bê thấy Tử Yên đã khắc xong tên của Long Đế liền nhìn xuống danh sách, đọc lên cái tên thứ hai:
- Đồng xếp hạng thứ nhất là Thiên Phạt của Long Tổ!
Giọng của hai cô rất thanh, rất vang, nhưng đến tai mọi người thì lại có phần hơi chói, suýt chút nữa là khiến trái tim mọi người vọt ra ngoài.
Sau khi công bố cái tên đứng đầu, mọi người đều theo bản năng mà nghĩ đến vị trí thức hai.
Nhưng không ngờ hai cô bé kia lại không đọc là vị trí thứ hai mà lại lại đồng vị trí thứ nhất!
Đồng vị trí thứ nhất, đứng cùng vị trí thứ nhất với Long Đế?
- Mẹ kiếp, tên này… tên này… tên Thiên Phạt này là ai vậy?
- Có thế đứng ngang hàng với Long Đế, đúng là trâu bò thật, có khi nào là hai cô bé ấy đọc nhầm rồi không?
- Nhưng Thiên Phạt cũng là người của Long Tổ đấy, từ khi nào mà Long Tổ lại xuất hiện nhân vật có thể đứng ngang hàng với Long Đế vậy?
Mọi người đều thay đổi sắc mặt, đến cả những người nước ngoài đến tham gia cũng đều trầm tư suy nghĩ.
Trung Quốc xuất hiện một nhân vật có thể đứng ngang hàng với Long Đế, đây tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt.
Không chỉ những người bên dưới kinh ngạc, mà ngay cả Văn Văn với Ly Ly cũng quay mặt nhìn nhau, hiển nhiên là các cô cũng chưa từng xem qua danh sách này.
Văn Văn hình như nghĩ đến cái gì đó, đột ngột lên tiếng hỏi:
- Ly Ly, Thiên Phạt có phải là cái cô nhóc có đôi mắt màu tím đã từng đánh cậu không?
Mặt Ly Ly đỏ bừng, lập tức phản bác lại:
- Vớ vẩn, tôi bị con nhóc đó đánh lúc nào? Bọn tôi là ngang cơ nhau đó, là ngang cơ, là huề có hiểu không?
Văn Văn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại:
- Là ngang cơ sao? Vậy chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm à?
- Chắc chắn là cậu nhớ nhầm rồi!
Ninh Vi Vi với Tần Phỉ Phỉ cũng bị cái tên này làm kinh ngạc, không ngờ lại còn có người có thể xếp ngàng hàng với Long Đế, đúng là khó tin thật.
- Huấn luyện viên, thầy có biết người tên Thiên Phạt này là ai không?
Tần Mục đương nhiên là biết Thiên Phạt là ai rồi.
- Thầy nghĩ chắc là thầy biết!
- Người đó thật sự có thể mạnh ngang cơ với Long Đế sao?
- Cũng không biết nữa, chỉ là thầy nghĩ hiện tại thì còn kém một chút nhưng sau này thì khó mà nói.
Tần Mục cảm thấy việc Tử Nhi có thể vượt qua được Long Đế sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
- Đến huấn luyện viên cũng nói như vậy, xem ra người này chắc chắn không hề tầm thường, em thật sự rất muốn được nhìn thấy người đó.
Trước đó Tử Yên đã xem qua danh sách này nên cô hoàn toàn không có cảm giác đột ngột như mọi người, cô vẫn tiếp tục khắc tên Thiên Phạt đặt ngang hàng với Long Đế.
Hai cô bé lại tiếp tục đọc lên cái tên khác:
- Đứng thứ ba Long Bảng: Khô Diệp của tông Diệu Thiện!
- Lần thì này thì là đúng không sai!
Theo như phỏng đoán của mọi người, Khô Diệp sẽ là cái tên đứng ngay sau Long Đế, chỉ là đột nhiên xuất hiện cái tên Thiên Phạt chen vào khiến Khô Diệp bị đẩy xuống vị trí thứ ba.
- Đứng thứ tư, Kiếm Thần của tông Thần Kiếm!
....
- Đứng thứ năm, Đao Hoàng của phái Thiên Đao!
....
- Đứng thứ sáu, xx của tông Tinh Nguyệt!
Hai cô bé đọc đến đâu Tử Yên lại khắc lên vách đã đến đó, trên vách đá chẳng mấy chốc đã xuất hiện gần hết tất cả ba mươi cái tên đứng trong Long Bảng.
- Đứng thứ ba mươi, Tần Mục của Lạc Thiên Cung!
Cái tên công bố cuối cùng này khiến Tần Mục suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi của mình.
Tần Phỉ Phỉ mừng rỡ nói:
- Anh, tên anh cũng có trong bảng xếp hạng kìa, mặc dù đứng cuối cùng nhưng như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Tả Tư Duyệt nhếch miệng nói:
- Tên của Tần Mục rõ ràng là do người của Sơn trang Dược Long tạm thời cho thêm vào, với thực lực của cậu ấy làm sao lại đứng cuối cùng được?
Tần Phỉ Phỉ cũng cảm thấy Tả Tư Duyệt nói có lý.
- Cúng đúng, trước đây chắc chắn Sơn trang Dược Long chưa từng chú ý đến anh của em chỉ gần đây mới để ý đến nên mới tạm thời cho thêm vào danh sách.
Tần Mục cười nhạt lắc đầu nói:
- Người của Sơn trang Dược Long cũng không phải thần thánh, giới cổ võ có nhiều người như vậy bọn họ không thể chú ý đến tất cả được. Bảng xếp hạng Long Bảng chỉ là cái danh sách để tham khảo mà thôi, thực tế không phải là chính xác tuyệt đối.
Cách nói này mọi người đều có thể hiểu.
Trung Quốc lớn như vậy, nói không chừng trong một cái hang hốc nào đó cũng có cao thủ hàng đầu, chẳng qua chỉ là Sơn trang Dược Long không phát hiện ra mà thôi.
Sau khi Tử Yên khắc hết cả ba mươi cái tên lên vách đá liền quay về cột đá, tuyên bố trước tất cả mọi người:
- Bảng xếp hạng Long Bảng đến đây là hết, cái danh sách này chỉ để tham khảo, mọi người không cần quá coi là thật!
Sau đó Tử Yên quay sang nói với Văn Văn và Ly Ly:
- Văn Văn, Ly Ly, nhiệm vụ của chúng ta đã xong, hai đứa theo chị về thôi!
- Sư tỷ, bọn em có thể ở lại chơi thêm hai ngày không?
- Đúng thế, đúng thế, trong sơn trang chán chết đi được, không thú vị như ở bên ngoài!
- Không được, Trang chủ rất lo cho hai đứa vì vậy đã lệnh cho chị phải dẫn hai đứa trở về!
Hai cô nhóc khó hiểu hỏi lại:
- Bọn em thì có gì mà phải lo lắng chứ, với thực lực của bọn em vẫn có thể bảo vệ bản thân mà!
- Chuyện này nhất thời không thể nói rõ được, tóm lại từ nay về sau bên ngoài vô cùng nguy hiểm, hai đứa không thể tiếp tục ở bên ngoài nữa!
- Hả….
Hai cô nhóc đều kinh ngạc, khó hiểu.
Cuối cùng Tử Yên vẫn đưa hai cô nhóc đi, mọi người cũng dần giải tái, bọn họ còn phải đi tìm ra chân tướng của chuyện này, những lời Tử Yên nói khiến mọi người đều canh cánh trong lòng, lo sợ bất an.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Tần Mục cũng dẫn mọi người cùng rời khỏi đó.
Sau khi Lạc Thiên Cung tuyên bố thành lập, Tần Mục rất ít khi ở lại Lạc Thiên Cung, bình thường hắn vẫn luôn ở trong biệt thự của Diệp Khinh Tuyết.
Vấn đề của Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn khiến hắn vô cùng đau đầu, thậm chí hắn còn thấy hối hận vì đã đảm nhiệm trách nhiệm vệ sĩ này.
Nếu như kẻ thù của Diệp gia có thể xuất hiện sớm một chút thì hắn cũng đã không phải phiền não thế này. Đáng tiếc là kẻ địch lần nào cũng nấp trong bóng tối không chịu đi ra làm hắn vô cùng bực mình.
Ngày thứ ba sau khi bảng xếp hạng Long Bảng được công bố, Ngân Hồ đến tìm Tần Mục. Bọn họ đương nhiên chỉ là liên hệ thông qua đồng hồ truyền tin thôi.
- Bà xã, mới có mấy hôm mà đã nhớ anh rồi sao?
Tần Mục cũng không biết Ngân Hồ tìm hắn có chuyện gì nữa.
- Hôm nay nghiêm túc chút đi, tôi muốn nói chuyện chính sự với cậu!
Tần Mục nghe ra ngữ khí của Ngân Hồ hôm nay rất nghiêm túc, không hề giống như đang giả vờ.
Trong lòng không hiểu sao đột nhiên lại thấy gai gai, hắn có cảm giác như có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
- Chuyện chính sự gì vậy?
Ngân Hồ trầm mặc một lát rồi nói:
- Mấy hôm trước, phái Kiếm Tâm thánh địa của kiếm đạo ở Đông Doanh bị tiêu diệt, cậu còn nhớ Cung Dã Anh Tử không? Cô ấy là người của phái Kiếm Tâm!
- Cái gì cơ?
Đây là lần đầu tiên Tần Mục kinh ngạc đến như vậy.
Cho dù hắn có không biết Cung Dã Anh Tử thì cũng không thể không biết phái Kiếm Tâm được.
Ngay lập tức sắc mặt Tần Mục trở nên nghiêm túc, hỏi lại cô:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có biết là ai làm không?
Vào thời điểm tận thế, phái Kiếm Tâm quả thật đã chết rất nhiều người, cũng gần như là bị tiêu diệt.
Chỉ có điều đó cũng là chuyện của năm trăm năm sau, vậy thì hiện tại làm sao có thể đã bị tiêu diệt rồi?
- Vụ này không phải do con người làm.
Tin tức Ngân Hồ nói tựa như sấm sét khiến Tần Mục không dám tin vào tai mình, hắn đột nhiên nghĩ tới một tình huống vô cùng đáng sợ.
- Có phải là một loại quái thú khổng lồ tướng mạo quái dị không biết tên đã xuất hiện ở núi thánh của phái Kiếm Tâm đúng không?
- Ồ thì ra là cậu cũng đã biết chuyện này rồi hả? Tôi còn tưởng gần đây không thèm quan tâm đến mấy chuyện này chứ.
- Không phải chứ, là thật hả?
Tần Mục nhíu mày, có cảm giác như mình đang bị ông trời lôi ra đùa lần nữa vậy.
Năm trăm năm sau, sinh thái trái đất bị hủy diệt, vũ trụ bị những sinh vật không rõ nguồn gốc xâm chiếm, tận thế giáng xuống.
Mà trên thực tế những sinh vật kỳ lạ đó chính là quái thú có sức mạnh khủng khiếp xuất hiện ở núi thánh của phái Kiếm Tâm.
Những con quái thú này không chỉ tàn sát phái Kiếm Tâ mà còn phá hoại, hủy diệt gần hết Đông Doanh.
Những con quái thú này da dày, xương cứng, vũ khí nóng (súng ống, đạn dược) bình thường rất khó làm chúng bị thương, phải sử dụng vũ khí có tính sát thương mạnh với quy mô lớn mới có thể làm chúng bị thương được.
Không những vậy số lượng những con quái thú này rất đông, gần như là phủ khắp cả nước, lúc này trừ phi là cho vũ khí hạt nhân đến san bằng toàn bộ Đông Doanh nếu không sẽ không thể tiêu diệt được đám quái thú này.
Giới cầm quyền Đông Doanh không biết phải làm thế nào nên đành phải cầu cứu các võ giả, ẩn sĩ đồng thời cũng xin sự trợ giúp từ các quốc gia khác.
Nhưng những quốc gia này lại chỉ ôm ý định đứng ngoài xem tình hình, đại bộ phận đều bỏ mặc sự cầu xin giúp đỡ của Đông Doanh, thậm chí có nước còn nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.
Cuối cùng cao thủ Đông Doanh tập trung dốc sức đi giết quái thú nhưng không biết làm sao mà số lượng quái thú không giảm đi ngược lại còn tăng thêm, tất cả cường giả hầu như đều chết trận.
Sau khi các cường giả đều chết trận, Đông Doanh chỉ có thể để mặc cho quái thú xâm chiếm, không còn chút sức lực nào để kháng cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận