Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 78: Người kia

Bản thân Ngân Hồ cũng không tin tưởng, cô và Tần Mục vừa mới gặp mặt, nơi này tối như bưng, thậm chí cô không thấy rõ ràng hình dạng của Tần Mục, cũng đã có thể không hề kiêng nể mà vui đùa mập mờ với Tần Mục.
- Dù sao cô tương tư đơn phương, người kia lại không thích cô!
- Tuy rằng hắn chưa từng tiếp nhận tôi, nhưng đối với tôi tốt hơn bất cứ ai, nếu tôi muốn trăng sáng trên trời, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ hái ngôi sao cho tôi.
- Nếu thực sự tốt với cô như thế, vậy thì không có lý do không tiếp nhận cô chứ?
Tần Mục cảm thấy kỳ quái.
- Tôi không biết, hắn vẫn lấy cớ tôi còn quá nhỏ. Nhưng năm nay tôi đã 29 tuổi, ngay cả nhóc con như cậu cũng có thể nói chuyện yêu đương, vì sao hắn còn chê tôi nhỏ?
Tần Mục ngây ra một lúc, bỗng nhiên cười khẽ.
- Cậu cười cái gì?
- Tôi nghĩ tôi biết rõ tình hình giữa hai người rồi.
- Hừ… lại ra vẻ thần bí, một tên nhóc mà thôi!
Ngân Hồ không tin Tần Mục có thể hiểu được cảm tình giữa cô và người kia chỉ qua đôi ba đâu.
- Được rồi, dù sao tôi rất cao hứng, xem ra tôi có cơ hội lấy được cô hơn là người kia.
Ngân Hồ đả kích không lưu tình chút nào:
- Chờ đến lúc cậu có thể trở thành đại anh hùng giống như hắn, rồi tới theo đuổi tôi, trước đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Chẳng qua lời này của Ngân Hồ là lời cự tuyệt, Tần Mục nghe xong lại rất cao hứng, cô ta cho hắn một mục tiêu, có phải trong tiềm thức đã có sự hiện hữu của hắn hay không?
- Này, có thể thả rồi, bị cậu ôm lâu như thế rồi.
Ngân Hồ đột nhiên nhớ tới, Tần Mục vẫn luôn ôm cô.
Trời ạ, cô lại để cho một thằng nhóc mới quen không lâu ôm lâu như vậy, còn nói chuyện với hắn giống như không có chuyện gì.
Tần Mục cũng không muốn giằng co nữa, buông tay thả Ngân hồ ra.
- Tiểu quỷ cậu sức lực cũng rất lớn đấy!
Ngân Hồ cảm thấy cánh tay đau ê ẩm.
- Không có biện pháp, không phải là sợ cô sao!
- Sợ tôi, cậu còn muốn theo đuổi tôi?
- Cái này không giống, chờ cô trở thành phụ nữ của tôi, muốn đánh muốn mắng không còn do cô nữa.
Ngân Hồ không chịu được sự vô sỉ của Tần Mục, còn tùy tiện để hắn quấy rối như vậy nữa, nói không chừng cô quả thực bị hắn tẩy não.
- Được rồi, không nói nữa, cậu dẫn đường phía trước, nhanh chóng tìm được mộ chính.
- Được.
Tần Mục thu hồi tâm tư, chuyên tâm dò đường.
- A… tên ngốc này!
Ngân Hồ đột nhiên đánh nhẹ Tần Mục một quyền.
- Lại xảy ra chuyện gì?
- Cậu kéo tay tôi!
Ngân Hồ nghĩ thầm tên ngốc này, vừa rồi không cho cậu chiếm tiện nghi, cứ ba hoa dán tới, lúc này lại ra bộ đứng đắn.
Ngân Hồ là cao thủ cổ võ, cô có thể căn cứ âm thanh, khí tức phân biệt rõ phương vị của sinh vật trong bóng tối, nhưng đối với vật chết cô lại không có năng lực nhìn thấy.
Mộ huyệt này thiết kế vô cùng gập ghềnh, gồ ghề khắp nơi, đường vòng mười tám rẽ, không cẩn thận sẽ đụng vào tường, cô vừa mới đi tới đều va vào vách tường.
Người đẹp chủ động yêu cầu, Tần Mục đương nhiên sẽ không cự tuyệt, giữ lấy tay cô.
Có Tần Mục dẫn đường, tốc độ của hai người tăng nhanh, nhanh chóng đi tới điểm cuối cùng.
- Không có đường phải làm sao?
- Chắc chắn có cơ quản, tìm kiếm chung quanh, nói không chừng mộ chính ngay đằng sau cơ quan.
Tần Mục buông Ngân Hồ ra, lục lọi một hồi trên tường đá chung quanh, lại gõ một hồi.
- Nơi này rỗng ruột, chưởng lực của cô có thể phá vỡ hay không?
Ngân Hồ nói:
- Tôi thử một lần, cậu tránh ra.
Cẩn thận đánh giá, Ngân Hồ sợ hãi dùng sức quá lớn sẽ khiến mộ huyệt sụp đổ, chỉ có thể thăm dò lần lượt.
Ngạo Long Quyết tầng thứ ba, tường đá không chút tổn hao.
Ngạo Long Quyết tầng bốn, tường đá không tổn hao.
Tầng năm không tổn hao.
Tầng sau tường đá lắc lư.
Ngân Hồ nhướng máy, vận đủ công lực, bộc phát một chưởng cường đại nhất.
- Ngạo Long Thiên Hạ!
Oành!
Tường đá bị lực lượng cường đại đánh ra một lỗ hổng, một mùi thi thể tanh tưởi ập tới trước mặt.
Ngân Hồ dùng một chưởng này, thân thể hơi suy yếu, Tần Mục vội vàng đi tới đỡ lấy cô.
- Cô không sao chứ?
- Chỉ là dùng sức quá mạnh, không có gì đáng ngại, cậu cố gắng ngừng thở, chúng ta đi vào.
Tần Mục kéo Ngân Hồ, chui vào trong động.
Ánh sáng nơi này càng thêm yếu ớt, Ngân Hồ không nhìn thấy cái gì, chẳng qua trước mắt Tần Mục vẫn sáng ngời.
Hắn thấy gian mật thất này ít nhất 300 mét vuông, đặt hơn mười chiếc quan tài đá, dĩ nhiên là một mộ huyệt của nhiều người.
Do dự một chút, Tần Mục hỏi:
- Mộ huyệt này không phải có truyền thuyết gì sao?
Nếu như chỉ là một mộ cổ đơn thuần, không có khả năng hấp dẫn người của Kiếm Tâm Phái và Liêu Nha.
- Nơi này là Phượng Hoàng Sơn, truyền thuyết của mộ huyệt này là gì cậu không đoán được sao?
- Có liên quan với Phượng Hoàng? Thế giới này thực sự có Phượng Hoàng?
Tần Mục không tin, lúc ở tận thế hắn cũng truyền lưu truyền thuyết Phượng Hoàng, nhưng dù sao quá mức hư ảo, chưa bao giờ được chứng minh là thật.
Ngân Hồ lắc đầu:
- Không có ai biết rõ truyền thuyết là thật hay giả, nếu như có thể tin tưởng, lần này tới đây cũng không chỉ người của Kiếm Tâm Phái và Liêu Nha rồi.
- Nói cũng đúng!
Tần Mục khẽ gật đầu, lại đánh giá chung quanh một chút:
- Nếu chúng ta đi nhầm đường, nếu truyền thuyết là giả dối, nơi này chỉ là một mộ huyệt đơn thuần, cũng không có thứ gì khác.
- Cậu không tìm sao biết không có thứ gì khác?
Tần Mục ngây ra một lúc, im lặng nói:
- Không phải cô muốn tôi mở cả một đám quan tài chứ?
Ngân Hồ cười quyến rũ nói:
- Cũng không thể đi tay không một chuyến, phải làm một kẻ trộm mộ hợp cách.
- Vậy được rồi, tôi đi qua xem, cô đứng ở nơi này, không nên chạy loạn.
Tần Mục cuối cùng không cự tuyệt, thật ra trong lòng hắn cũng rất hiếu kỳ, nhưng quan tài đá này, chôn cất loại người nào? Tại sao lại xuất hiện trong cổ mộ này?
- Ừ!
Ngân Hồ gật đầu.
Tần Mục đi tới đi lui đánh giá mật thất một vòng, cuối cùng lựa chọn quan tài đá đầu tiên bên trái.
- bạn thân, đắc tội một chút!
Tần Mục rất lễ phép bái lạy quan tài đá, sau đó mới đặt tay phải lên nắp quan tài, dùng sức đẩy.
Ầm ầm!
Quan tài đá bị mở ra, Tần Mục không chờ được mà vươn đầu qua.
Nhưng đúng lúc này, hai ánh sáng màu xanh rất nhỏ bắn ra, xuất hiện trong mắt Tần Mục là một gương mặt dữ tợn đáng sợ, bộ mặt vẫn còn hơi nhúc nhích.
Xác chết vùng dậy!
Thứ bên trong quan tài đó sống lại rồi!
- Con mẹ nó!
Mặc dù Tần Mục to gan lớn mật thiếu chút nữa cũng bị dọa đột phát bệnh tim, không chờ thứ kia dựng dậy, một chưởng đã chụp xuống.
Rầm.
Quan tài đá chừng hơn một tấn dưới lòng bàn tay Tần Mục, trực tiếp nổ tung, vỡ thành một đống đá vụn.
Quái vật đáng thương bên trong vừa mới thức tỉnh, lại khó hiểu mà bị đánh chết, đoán chừng rôi xuống địa ngục cũng kêu oan.
- Tần Mục, xảy ra chuyện gì vậy?
Ngân Hồ lo lắng hô.
Tần Mục phòng ngừa có chuyện xảy ra, lúc này mới cố ý chọn quan tài đá xa Ngân Hồ nhất.
Nhưng dù vậy, Ngân Hồ vẫn thấy được hai đốn ánh sáng xanh kia, cùng với động tĩnh rất lớn do quan tài đá vỡ vụn tạo thành.
- Không có chuyện gì, cô…
Tần Mục vừa mới chuẩn bị trở về, mang theo Ngân Hồ rời đi, không ngờ dưới chân giẫm trúng một cơ quan ngầm, toàn thân trực tiếp rơi xuống.
- Tần Mục?
Ngân Hồ nghe được Tần Mục còn chưa dứt lời đã không còn âm thanh, trong lòng lo lắng, chậm rãi lần lần quan tài đá muốn đi tới.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Chuyện kinh người xảy ra, hơn mười chiếc quan tài đá tự động mở nắp, người trong quan tài đá lúc này đều thức tỉnh, hai mắt mở ra, bắt ra ánh sáng màu xanh kỳ dị, sau đó thân thể dựng thẳng dậy.
- Cương thi?
Dựa vào ánh xanh yếu ớt, Ngân Hồ mơ hồ thấy được người chết đứng lên trong quan tài đá, cực kỳ giống cương thi xuất hiện trong phim ảnh.
Chẳng qua cương thi trong điện ảnh mắt không nhìn thấy, thị lực của những cương thi này lại không hề kém, mặc dù ở trong bóng tối nhưng cũng có thể tập trung vị trí của Ngân Hồ.
Bị hơn mười con cương thi nhìn chằm chằm, dù Ngân Hồ là cao thủ cũng không nhịn được lông tơ dựng ngược lên.
- Phù phù…
Trong miệng cương thi phun ra âm thanh kỳ quái, dường như họ đạt được ý kiến nhất trí, thời khắc này đều công về phía Ngân Hồ.
Cương thi trong phim ảnh chỉ có thể nhảy, những cương thi này lại hoàn toàn đi đường chạy trốn như người bình thường.
Ngân Hồ cắn răng một cái, chỉ có thể liều mạng.
Thân hình Ngân Hồ di chuyển, xuyên thẳng qua, cương thi hơi ngốc nghếch lại không theo kịp tốc độ của cô.
- Tiềm Long Xuất Hải.
Ngân Hồ tìm được một cơ hội, muốn giết chết một cương thi trước.
Chẳng qua cương thi kia cũng không cam lòng yếu thế, hai tay đánh ra một lúc, va chạm với Ngân Hồ.
Rầm.
Cương thi kia bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào vách tường phía sau, phun máu màu lục, phát ra từ tiếng rên rỉ, chẳng qua còn chưa chết.
Ngân Hồ chiếm được thượng phong, nhưng chỉ là chiếm được thượng phong mà thôi.
- Đồ đáng chết!
Ngân Hồ tức giận mắng, tuy rằng đánh thắng cương thi, bản thân cô ta cũng bị chấn tới khí huyết cuộn trào, lui vài bước.
Một cương thi đã đủ đối địch với cô, hơn mười con cương thi này nên đánh thế nào?
- Thằng nhóc khốn kiếp kia, đừng chết sớm như vậy.
Ngân Hồ mắng một câu, quay người chạy vội ra ngoài.
Cô lưu lại không cứu được Tần Mục, chỉ có chịu chết thôi.
Tần Mục cảm thấy hắn rơi tự do khoảng năm sáu giây.
Rơi tự do năm sáu giây, đó là độ cao tương đương một hai trăm mét.
- Lúc này nếu ngã chết, đúng là buồn cười rồi!
Hai tay hai chân Tần Mục cùng chạm vào vách tường hai bên, lực ma sát cực lớn thoáng chốc mài rách giày thể thao của hắn, chẳng qua còn không cách nào xúc phạm tới thân thể của hắn.
Thời gian dần qua, tốc độ rơi xuống bị Tần Mục khiến cho chậm lại, cuối cùng lúc rơi xuống đất, trên cơ bản đã không còn nguy hiểm gì.
Hai trăm mét dưới mặt đất, đây lại là một gian mật thất.
Chẳng qua nơi này không đặt quan tài, trái lại giống như gian phòng của một người ở.
Có bàn đá, có ghế đá, có giường đá, còn có một tủ đá.
Tần Mục quả thực bó tay rồi, thiên tài nào xây dựng mộ huyệt này, quả thực tư tưởng kỳ diệu, làm việc không theo lẽ thường.
Trong phòng rất sạch sẽ, rất đơn giản, nhìn một cái không sót gì.
- Nơi này có người ở lại, hẳn là còn lại chút vật hữu dụng.
Tần Mục đi tới trước mặt tủ đá kia.
Tủ đá tổng cộng có ba tầng.
Tần Mục mở tầng thứ nhất, trống không.
Mở tầng thứ hai, vẫn trống không.
Chẳng qua lúc mở tầng thứ ba, lại nhìn thây hai bình sứ nhỏ.
- Bất kể là cái gì, cuối cùng có chút thu hoạch.
Tần Mục tò mò cầm bình ngọc lên, mở nắp bình ngửi một chút, bỗng nhiên biến sắc.
- Chẳng lẽ là… đan dược?
Sau khi Tần Mục thí nghiệp người tiến hóa thất bại, bị một đám người mang đến tiểu thế giới.
Tiểu thế giới tự thành thế giới, có vô số môn phái, trong đó có một tông môn gọi là Đan Vương Tông.
Tông Môn Này chủ yếu lấy luyện đan làm chủ.
Chẳng qua thiên địa này dường như trải qua một trận biến đổi lớn, rất nhiều kỹ thuật cổ xưa đã thất truyền, Đan Vương Tông lấy luyện đan làm chủ, lại không có mấy người có thể chính thức luyện chế đan dược hoàn mỹ.
Phần lớn mọi người chỉ biết phối trí một số nước thuốc bình thường, trưởng lão lợi hại một chút có thể phối chế chút linh dược.
Nước thuốc và đan dược, là hai khái niệm.
Luyện dược thật ra là giai đoạn sơ cấp của luyện đan, chỉ là rất nhiều Luyện Đan Sư năng lực không đủ, luyện đan không cách nào thành đan, đã biến thành nước thuốc.
Tần Mục ở tại Đan Vương Tông một thời gian ngắn, hắn có thể phối chế linh dược, nhưng không cách nào luyện chế thành đan.
Cho nên khi hắn chứng kiến hai bình này đều chứa bảy tám viên đan dược hàng thật giá thật, hắn không khỏi kinh hãi trong lòng.
Mộ huyệt này tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng lúc này Tần Mục không có thời gian sợ hãi thán phục hai bình đan dược này, một mình Ngân Hồ ở phía trên rất nguy hiểm.
Còn có cô nàng Mai Ánh Tuyết kia hiện giờ cũng không biết chạy đi nơi nào, lỡ như gặp gỡ mấy người Cung Dã Anh Tử và Liêu Nha, hậu quả không thể lường được.
Tần Mục trở lại chỗ mình rơi xuống, ngước nhìn lên trên.
Hơi vận khí, một điểm kim quang thoáng hiện ở mi tâm Tần Mục.
- Thê Vân Tung!
Bước chân đạp một cái, Tần Mục đã bật lên như lò xo, thả người nhảy lên.
Kim quang mi tâm dần mở rộng, chậm rãi bao trùm toàn thân, toàn thân Tần Mục hóa thành một luồng sáng, vọt thẳng lên.
Chờ đến lúc tốc độ hạ xuống, hai tay hai chân Tần Mục chống đỡ tường đá hai bên, sau khi ổn định thân hình lại tiến hành bật lên lần thứ hai.
Trải qua bốn lần nhảy lên, Tần Mục rốt cuộc trở lại mật thất quan tài đá.
Trong mật thất trống trơn, hiển nhiên Ngân Hồ đã đi rồi.
- Phù phù…
Ngân Hồ vừa rời đi, cương thi lại tự động về trong quan tài đá, sự hiện hữu của chúng giống như chỉ là bảo vệ mật thất này, không cho sinh vật tới gần.
Lúc này, Tần Mục xuất hiện, chúng lại thức tỉnh lần nữa, bò ra quan tài đá, mặt mũi dữ tợn công về phía Tần Mục.
Vù!
Thân hình Tần Mục khẽ động, hóa thành một loạt bóng dáng, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể một con cương thi.
Con cương thi kia đứng nguyên tại chỗ giằng co một lát, ầm ầm nổ tung một tiếng, huyết nhục màu xanh rơi đầy đất, tản ra mùi thịt thối buồn nôn.
- Chẳng muốn chơi cùng các ngươi.
Tần Mục còn lo lắng Ngân Hồ và Mai Ánh Tuyết, đương nhiên không có hứng thú ở lại nơi này, quay người rời đi theo thông đạo.
Chỉ có điều, trạng thái của ba người dường như không được tốt.
Ngân Hồ bị nội thương, còn về phần hai người Liêu Nha, sắc mặt hơi sạm, hẳn là đã bị trúng kịch độc.
Đường mà Tần Mục đi có trận pháp khôi lỗi và huyệt cương thi. Hai lối còn lại khẳng định cũng có cơ quan. Hai người Liêu Nha chắc chắn đã trúng thi độc.
Hai người đi ra sau, trùng hợp gặp được Ngân Hồ, vì vậy âm thầm đánh lén, kết quả biến thành tam bại câu thương. Bây giờ, không người nào có thể nhúc nhích được.
- Người của Liêu Nha quả nhiên hèn hạ.
Ngân Hồ vừa vận công ổn định khí huyết, vừa tức giận mắng.
Gã béo âm hiểm cười nói:
- Hai người chúng tôi trúng độc bên trong, không còn bao nhiêu khí lực, vạn nhất bị cô phát hiện trước, cô sẽ bỏ qua cho chúng tôi sao?
- Tôi không vô sỉ như các người, thích làm mấy chuyện giậu đổ bìm leo.
Tên gầy lạnh lùng nói:
- Chúng tôi cũng chỉ đảm bảo an toàn mà thôi.
- Nếu các người đã như vậy, đừng trách sao tôi vô tình.
Ngân Hồ cố nén nội thương đứng lên. Tuy cô bị đánh lén đến trọng thương, nhưng so với hai gã béo gầy kia thì đỡ hơn một chút.
Nếu hai người này không đánh lén cô, cô còn không đến mức đuổi cùng giết tuyệt. Nhưng lúc này…
- Nguy rồi.
Hai gã béo gầy không nghĩ đến Ngân Hồ đã bị bọn họ đánh lén vẫn còn có thể đứng lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nhưng đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ con đường chính giữa vọt ra.
Cung Dã Anh Tử.
Cung Dã Anh Tử cũng chật vật, chiếc áo trắng sạch sẽ đã bị bẩn, tóc tai rối bù, bước chân vô lực, gương mặt còn mang theo nét kinh hồn táng đảm.
Nhưng thương thế của cô so với ba người trước mặt nhẹ hơn rất nhiều.
- Thật tốt quá, Anh Tử, mau giết Ngân Hồ đi.
Hai tên béo gầy đồng thời kinh hô lên.
Thế cục nhanh chóng đảo ngược, sắc mặt Ngân Hồ đại biến, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Cung Dã Anh Tử.
Cung Dã Anh Tử cũng không biết giữa ba người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể cảm giác được Ngân Hồ đang bị suy yếu.
Đây là thời cơ tốt nhất để giết Ngân Hồ.
- Ngân Hồ, kỳ thật, ngoại trừ sư phụ tôi, người tôi ngưỡng mộ nhất không phải là Long Đế mà là cô.
Cung Dã Anh Tử bình tĩnh nói, hai tay cầm chặt chuôi kiếm.
Ngân Hồ thở dài một hơi:
- Thật đúng là vinh hạnh của tôi.
- Nhưng đó cũng chính là bất hạnh của cô. Quốc gia chúng ta, tổ chức chúng ta đã chú định chúng ta là cừu nhân của nhau.
Sát tâm Cung Dã Anh Tử đã hiển lộ.
Ngân Hồ cảm thấy không cần phải phản kháng, dứt khoát ngồi xuống, hai mắt nhắm lại.
Tần Mục sao có thể trơ mắt nhìn Ngân Hồ bị giết chết, đang muốn bước ra ngăn cản, lập tức thần sắc khẽ động.
Một phi ảnh rất nhanh chạy từ trong lối mà Cung Dã Anh Tử đã chạy ra, không để ý đến bất luận kẻ nào, trực tiếp chạy ra cửa mộ huyệt.
- Mai Ánh Tuyết.
Tuy tốc độ người nọ rất nahnh, nhưng Tần Mục vẫn nhìn thấy rõ ràng là Mai Ánh Tuyết.
- Lại là cô. Đừng hòng chạy.
Cung Dã Anh Tử không chút do dự, buông tha cho việc giết chết Ngân Hồ, quay người đuổi theo Mai Ánh Tuyết.
Hai người cùng tiến vào một lối đi, hiển nhiên là đã chạm mặt bên trong. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Cung Dã Anh Tử, Mai Ánh Tuyết tựa hồ đã chọc giận cô.
Tần Mục cảm thấy nghi hoặc, với thực lực của Mai Ánh Tuyết, chỉ sợ không đỡ được ba chiêu của Cung Dã Anh Tử, tại sao cô lại đào thoát được?
- Cô gái này, làm cái quỷ gì vậy?
Hai gã béo gầy chửi ầm lên.
Ngân Hồ mở mắt, cười nói:
- Xem ra vận khí của tôi tốt hơn một chút.
- Hừ, nói cái gì đấy? Vừa rồi, cô đã dùng hết tia khí lực cuối cùng để đứng lên giết chúng tôi. Kết quả bị Anh Tử quấy nhiễu, lúc này có lẽ không còn đứng lên nỗi nữa.
- Cô ấy không giết được các người, nhưng đối với tôi lại chẳng thành vấn đề.
Tần Mục đúng lúc này bước ra.
- Tần Mục.
Ngân Hồ nghe được thanh âm của Tần Mục, trong lòng xuất hiện một sự kinh hỉ khó có thể ức chế.
Tần Mục bước đến bên cạnh Ngân Hồ, cười nói:
- Bà xã, có phải là rất lo cho tôi không?
- Có quỷ mới lo lắng cho cậu.
Ngân Hồ bị nói trúng tim đen, gương mặt đỏ bừng lên. Khi Tần Mục rơi xuống bẫy, trong lòng cô thật sự có chút bi thương.
Nhìn thấy biểu hiện của Ngân Hồ, trong lòng Tần Mục cảm thấy rất vui:
- Bà xã, cô bị thương rồi, chờ tôi giết hai người này xong, tôi sẽ dẫn cô ra ngoài.
Hai gã béo gầy nghe xong liền kinh hãi. Tiểu tử này không biết xuất hiện từ đâu, tạm thời không rõ thực lực của hắn cho lắm. Nhưng hắn gọi Ngân Hồ là bà xã, Ngân Hồ cũng không có ý tức giận.
Ngân Hồ uy chấn thiên hạ được gả cho người khác từ lúc nào?
Nếu tiểu tử này là chồng của Ngân Hồ, vậy cái người được xưng là Thiên Cổ Nhất Đế là gì?
- Được rồi, tình huống của chúng ta tạm thời không nên khai chiến với Liêu Nha. Lần này tha cho bọn họ đi.
Ngân Hồ ngăn Tần Mục lại.
Tần Mục hơi sững sờ. Khi Ngân Hồ chuẩn bị giết hai người này, khi đó sao không nghĩ đến việc khiêu chiến với Liêu Nha?
Chắc hẳn cô lo lắng thực lực của mình quá yếu, sẽ bị hai người này phản công giết chết.
Thực lực hai người này ở Liêu Nha chắc hẳn cao hơn Cung Dã Anh Tử. Mặc dù bọn họ đang bị trúng kịch độc, nhưng nếu đã có quyết tâm liều chết, ai cũng không dám xem thường.
- Bà xã, cô quá thiện lương rồi.
Tần Mục rất nghe lời, đi về phía Ngân Hồ, muốn đỡ lấy cô.
- Cậu ngồi xuống đi.
Ngân Hồ bỗng nhiên lên tiếng.
- Tại sao?
Tần Mục ngây người.
Ngân Hồ khẽ hừ một tiếng:
- Tôi không đi được. Vừa rồi là tôi cõng cậu, bây giờ đổi thành cậu cõng tôi.
- Quả nhiên là phong thủy luân chuyển. Nhưng mà cái nào tôi cũng thích.
Tần Mục nói.
- Đi chết đi.
Ngân Hồ thật không chịu nổi.
- Tôi biết cô không nỡ để tôi chết đâu. Thôi, đừng nói chuyện nữa, lên đây đi.
Tần Mục ngồi xuống phía trước Ngân Hồ.
Ngân Hồ cũng không cố kỵ, cơ thể mềm mại dán trên lưng Tần Mục.
- Tên hỗn đãn này, đầu óc chẳng trong sáng gì cả.
- Nào có?
- Được rồi, không tranh cãi với cậu nữa. Chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi. Vạn nhất Cung Dã Anh Tử trở về thì phiền phức lắm.
Tần Mục không nói thêm, lưng cõng Ngân Hồ bước nhanh ra ngoài.
Trrong sơn cốc, Cung Dã Anh Tử và Mai Ánh Tuyết đang phát sinh cuộc chiến kịch liệt.
Tần Mục giật mình. Mặc dù thực lực của Cung Dã Anh Tử chỉ mới tầng năm, nhưng cũng không phải Mai Ánh Tuyết có thể chống lại được. Chẳng lẽ Mai Ánh Tuyết trong mộ huyệt đã có được kỳ ngộ gì?
Trong lúc đánh nhau, hai người đều nhìn thấy Tần Mục và Ngân Hồ đang bước ra, trong lòng có chút lo lắng.
Cung Dã Anh Tử không biết người đi ra là hai người của Liêu Nha hay là Ngân Hồ. Vạn nhất là người sau, bị đánh lén, cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Mai Ánh Tuyết lại càng thêm lo lắng. Cô không quen bất kỳ người nào tiến vào mộ huyệt. Cho dù là người nào, đối với cô cũng cực kỳ bất lợi.
Vô tình, động tác của hai người đều chậm lại. Mai Ánh Tuyết thừa cơ, bức lui Cung Dã Anh Tử, thả người nhảy xuống vách núi.
Mai Ánh Tuyết có dị năng hệ Phong, Tần Mục ngược lại không lo lắng cô ngã chết.
- Đáng chết.
Cung Dã Anh Tử tức giận mắng một tiếng, xoay người lại, cảnh giác nhìn Ngân Hồ.
Nhưng khi ánh mắt của cô quét qua người Tần Mục, liền sững sờ:
- Là cậu?
Nhưng Cung Dã Anh Tử đã giận tím mặt, chĩa kiếm vào Tần Mục, quát:
- Cậu cùng một phe với người đàn bà kia. Tôi sẽ giết cậu trước, sau đó sẽ đến cô ta.
- Thôi đi, bây giờ cô đã bị thương, khó nói là ai sẽ giết ai.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Tần Mục, cậu không nên xem thường cô ta. Mặc dù thực lực của cô ta chưa đủ năm thành, nhưng cậu cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Ngân Hồ nhắc nhở.
Tần Mục vỗ vào mông Ngân Hồ một cái, nói:
- Tại sao lại không tin người đàn ông của mình thế?
Ngân Hồ kêu lên một tiếng, xấu hổ và giận dữ, dùng sức cắn vào lỗ tai Tần Mục một cái.
- Ah!
Tần Mục kêu đau, thiếu chút nữa là ném Ngân Hồ xuống đất, nhưng vẫn có chút không nỡ.
- Bà xã, cô là chó à ?
- Hừ, ai bảo tay của cậu không an phận.
Trong lòng Ngân Hồ có chút đắc ý.
Cung Dã Anh Tử trợn tròn mắt nhìn hai người đang thân mật, cầm kiếm đứng ở nơi đó, có chút không biết phải làm gì.
Hai người kia đùa giỡn trước mặt cô, quả thật không để kiếm trong tay cô vào mắt.
- Ngân Hồ, cô có quan hệ gì với tên tiểu tử này?
Cung Dã Anh Tử có chút không hiểu được. Người phụ nữ thứ hai được cô tôn trọng lại có quan hệ mập mờ với một người đàn ông, lại còn thể hiện ngay trước mặt cô.
Ngân Hồ không trả lời, Tần Mục ngược lại cười nói:
- Cô ấy là vợ của tôi. Vậy cô nói quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì ?
- Tần Mục, trò đùa của chúng ta xem như xong. Ra ngoài rồi, cậu đàng hoàng một chút được không? Bằng không, đại họa sẽ giáng xuống đầu cậu đấy.
Thần sắc Ngân Hồ trở nên nghiêm túc.
- Ai bảo là tôi đang nói đùa ? Tôi rất là nghiêm túc.
Tần Mục buồn bực nói. Hắn còn tưởng rằng Ngân Hồ đã thật sự tiếp nhận hắn, thì ra cô vẫn một mực cho rằng đây chỉ là trò đùa.
- Tại sao cậu lại không biết tốt xấu vậy?
Ngân Hồ có chút tức giận.
Tần Mục đang muốn phản bác, Cung Dã Anh Tử đã quát lên:
- Ngân Hồ, cô khiến tôi thất vọng quá. Sư phụ tôi nói, nếu muốn truy cầu sức mạnh, phải vô dục vô cầu. Cô đã sa đọa rồi.
Ngân Hồ nhìn Cung Dã Anh Tử, lắc đầu nói:
- Tôi và sư phụ cô khác nhau. Tôi không có tham vọng quá cao đối với sức mạnh.
- Vậy cô cũng không nên làm chuyện rối loạn với gã thanh niên này. Hắn ngay cả tư cách làm tiểu bạch kiểm cũng không có.
Cung Dã Anh Tử vội nói. Cô cho rằng Ngân Hồ và Tần Mục trộn lẫn với nhau chẳng khác nào đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Bộ dạng của Tần Mục chỉ có thể coi là dễ nhìn, không thể coi là đẹp trai.
Cho nên, Cung Dã Anh Tử nói đúng, Tần Mục không có tiềm chất trở thành tiểu bạch kiểm.
Tần Mục nghe xong liền nổi giận. Hắn là đàn ông dựa vào mặt để kiếm cơm sao?
- Bà xã, cô lui sang một bên đi. Tôi muốn dạy cho cô gái này một bài học.
- Cậu đừng cậy mạnh. Sư phụ của cô ta là Tông chủ Kiếm Tâm Phái, được xưng là đệ nhất nữ kiếm thánh.
Tần Mục đặt Ngân Hồ lên một tảng đá, búng vào mũi cô, nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô mất mặt đâu.
Cung Dã Anh Tử cũng không thừa cơ đánh lén. Cô muốn trước mặt Ngân Hồ tự tay giết chết gã thanh niên không biết tốt xấu này.
Lúc này, Tần Mục đã bước đến đối mặt với Cung Dã Anh Tử.
- Dường như cô rất hận tôi?
- Tôi chỉ xem thường cái loại đàn ông không có bản lĩnh, hết lần này đến lần khác tự cho mình là đúng.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Cô gái, tư tưởng của cô rất nguy hiểm.
Cung Dã Anh Tử lạnh lùng nói:
- Tôi chẳng biết cậu dùng hoa ngôn xảo ngữ nào có thể lừa gạt được phụ nữ. Nhưng nếu cậu cho rằng mình có thể khua môi múa mép trước mặt tôi, cậu đã sai lầm mười phần rồi.
Cung Dã Anh Tử chán ghét nói chuyện với đàn ông chỉ biết ngả ngớn. Ngân Hồ không thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Tần Mục, nhưng Tần Mục mở miệng ngậm miệng đều gọi Ngân Hồ là bà xã, khiến cho cô vốn rất tôn kính Ngân Hồ cũng phải phản cảm.
Tần Mục nhìn Cung Dã Anh Tử, cười nói:
- Không phải cô đang ghen chứ? Cái này cũng dễ xử lý thôi mà. Tuy vị trí vợ cả không thuộc về cô, nhưng cô có thể chiếm vị trí vợ nhỏ cũng được.
- Cậu muốn chết.
Lời nói của Tần Mục đã triệt để chọc giận Cung Dã Anh Tử.
Mũi kiếm lạnh như băng xuất ra một đường vòng cung ưu mỹ trên bầu trời, ngay lập tức muốn chặt đứt cơ thể Tần Mục.
- Coi chừng.
Nội tâm Ngân Hồ khẩn trương vạn phần, thầm mắng Tần Mục đúng là không biết lựa lời mà nói, lúc này mà còn cố ý chọc giận Cung Dã Anh Tử.
Thân hình Tần Mục hơi nghiêng, mũi kiếm sượt qua mặt của hắn.
- Nguy hiểm thật.
Tần Mục vỗ ngực, bộ dạng kinh hồn táng đảm.
- Xem cậu có thể tránh được mấy chiêu.
Trong lòng Cung Dã Anh Tử có chút kinh ngạc, chiêu tiếp theo càng thêm ác liệt.
- Cô Tinh Cản Nguyệt.
Tần Mục nhảy lên, bay đến đỉnh núi, giống như muốn kéo dài khoảng cách.
- Cậu chạy không thoát đâu.
Cung Dã Anh Tử đuổi theo, không giết được Tần Mục thì không bỏ qua.
Ngân Hồ ngồi trên tảng đá, trơ mắt nhìn hai người biến mất trong tầm mắt, muốn động cũng động không được, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Tần Mục.
Rất nhanh, Tần Mục đã chạy đến một khu vực đất bằng trên đỉnh núi.
Cung Dã Anh Tử theo sát phía sau, cười lạnh nhìn Tần Mục:
- Sao vậy? Không chạy nữa à?
- Không cần phải chạy.
Tần Mục xoay người lại, thần sắc trịnh trọng, so với thái độ vui đùa lúc trước chẳng khác nào hai người:
- Cô là người của Kiếm Tâm Phái?
- Biết rồi còn hỏi.
Tần Mục có chút trầm mặc, dường như nhớ đến cái gì, thật lâu sau mới thở dài một hơi:
- Tôi và Kiếm Tâm Phái cũng có chút sâu xa. Hôm nay tôi không làm khó dễ cô. Cô đi đi.
Giọng điệu Tần Mục thay đổi khiến Cung Dã Anh Tử sững sờ.
Nhưng rất nhanh, cô lại giận tím mặt:
- Cuồng vọng, đúng là không biết sống chết.
Cung Dã Anh Tử không thể không tức giận. Kiếm Tâm Phái là thánh địa kiếm đạo ở Đông Doanh. Cái tên trai bao kia lại dùng loại giọng điệu làm nhục Kiếm Tâm Phái. Với tư cách là truyền nhân đương đại của Kiếm Tâm Phái, cô nhất định phải dùng kiếm uống máu, giữ gìn tôn nghiêm của Kiếm Tâm Phái.
- Thất Tinh Mãn Nguyệt.
Bóng kiếm đầy trời, sát khí tung hoành, vây giết từ những hướng khác nhau.
Không chê vào đâu được.
Tần Mục yên lặng đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Người bên ngoài nhìn vào cứ tưởng là hắn đang bị choáng váng bởi kiếm chiêu tuyệt luân này.
Dù sao…
Thất tuyệt kiếm chiêu, hoàn mỹ vô khuyết, không người nào có thể phá được.
Keng.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, khi mũi kiếm của Cung Dã Anh Tử sắp chạm đến cổ họng của Tần Mục, Tần Mục bỗng nhiên đưa tay ra, chuẩn xác bắt lấy mũi kiếm.
- Cái gì?
Cung Dã Anh Tử như bị sét đánh, sắc mặt biến đổi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tần Mục không chỉ chuẩn xác nắm được vị trí của cô, mà còn trực tiếp dùng tay bắt được kiếm phong của cô.
- Không, không thể nào.
Cung Dã Anh Tử không cách nào tiếp nhận được. Thất Tinh Mãn Nguyệt bị phá, đệ nhất kiếm chiêu của Kiếm Tâm Phái cứ như vậy mà bị người ta phá.
Thất tuyệt kiếm chiêu được thế giới công nhận, hoàn mỹ vô khuyết, không cách nào phá giải.
Sở dĩ Kiếm Tâm Phái được vinh dự trở thành thánh địa kiếm đao, một phần là nhờ chiêu thức Thất Tinh Mãn Nguyệt.
Nhưng Thất Tinh Mãn Nguyệt bị phá, đồng nghĩa với việc thất tuyệt kiếm chiêu bị đào thải, ngã xuống thần đàn.
Nếu việc này lan truyền ra ngoài, thanh danh Kiếm Tâm Phái nhất định sẽ bị tổn thất trầm trọng.
Niềm tin của Cung Dã Anh Tử hoàn toàn sụp đổ, không cách nào thừa nhận được sự đả kích này.
Tần Mục cầm mũi kiếm, chán nản nhìn Cung Dã Anh Tử, thở dài nói:
- Không cần phải như vậy.
Cung Dã Anh Tử ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Mục:
- Cậu là ai?
- Không phải cô đã biết rồi sao? Tôi chỉ là một người đàn ông ăn cơm chùa.
Tần Mục nhún vai.
Cung Dã Anh Tử im lặng, cảm xúc vô cùng thấp.
- Thật sự là buồn cười. Chẳng lẽ cái mà cô gọi là kiếm đạo chi tâm lại yếu ớt như thế này sao?
- Thất Tinh Mãn Nguyệt là kiếm chiêu chí cao vô thượng của Kiếm Tâm Phái chúng tôi, nhưng bây giờ cậu lại dễ dàng phá vỡ như vậy, cậu bảo tôi nên tiếp tục đi trên con đường này như thế nào?
Tần Mục cười nhạo:
- Thiên hạ không có kiếm chiêu nào mà không có khiếm khuyết, cũng như không có người nào hoàn mỹ vô khuyết.
Cung Dã Anh Tử có chút do dự, hỏi:
- Cậu nói cậu có thể phá sáu loại kiếm chiêu còn lại?
- Cô không hiểu ý của tôi.
Tần Mục lắc đầu:
- Cho dù tôi không thể phá, cho dù không ai trên thế giới này có thể phá, cũng không có nghĩa là nó không thể phá. Bởi vì kiếm chiêu là chết, người là sống. Kiếm chiêu vĩnh viễn cũng chỉ là những chiêu thức, còn con người chúng ta lại không ngừng tiến bộ, không ngừng siêu việt.
- Cái mà cô gọi là kiếm đạo, không phải là truy cầu từng chiêu từng thức sao? Đây không khỏi quá mức buồn cười. Kiếm đạo chính thức không ngừng tiến bộ, không ngừng siêu việt. Tử thủ mãi một chiêu, một ngày nào đó sẽ lạc hậu, đi sau người khác.
Thân hình mềm mại của Cung Dã Anh Tử chấn động, sau đó lâm vào trầm tư.
Lúc này, đối mặt với cậu thiếu niên còn nhỏ hơn cô mấy tuổi, cô lại có cảm giác như đối mặt với sư phụ của mình.
- Đưa kiếm cho tôi.
Tần Mục nắm mũi kiếm, khẽ động.
Cung Dã Anh Tử vô ý thức mà buông tay, thanh bảo kiếm sắc bén rơi vào tay Tần Mục.
- Hãy nhìn thật kỹ, tôi chỉ sử dụng có một lần.
Tần Mục nói xong, nắm lấy lợi kiếm, dùng tốc độ cực kỳ chậm xẹt qua bầu trời đêm.
Cung Dã Anh Tử mở to mắt nhìn, nhìn chiêu thức quen thuộc lại không thể quen thuộc kia, ánh mắt hiện lên một sự cuồng nhiệt không thể hiểu, giống như trong bóng tối tìm được đống lửa chiếu sáng.
Trong bầu trời đêm, một kiếm ý lập lòe, chấn nhiếp tâm hồn người từ đỉnh núi truyền đến.
- Đây là…
Sắc mặt Ngân Hồ đại biến. Chiêu thức này cô quá quen thuộc. Cung Dã Anh Tử dựa vào một chiêu này cơ hồ có thể uy hiếp được cô. Tần Mục sao có thể tránh né?
Phụt.
Khi vận công chữa thương, nhất định phải chuyên tâm. Ngân Hồ lo lắng cho Tần Mục, dẫn đến khí huyết hỗn loạn, nhịn không được phải phun máu.
Nhưng đúng lúc này, Tần Mục từ đỉnh núi bay xuống bên cạnh Ngân Hồ.
- Cô làm sao vậy?
Ngân Hồ kinh hỉ ngẩng đầu nhìn:
- Cậu không có việc gì sao? Cung Dã Anh Tử đâu?
Tần Mục thấy trạng thái của Ngân Hồ không tính là xấu, nội tâm thở phào một hơi, nói:
- Bị người đàn ông của cô đánh chạy rồi.
Ngân Hồ nhẹ phun ra một ngụm máu:
- Tại sao cậu không thể ăn nói đứng đắn được câu nào vậy?
Thấy Tần Mục bình yên vô sự, tảng đá trong lòng Ngân Hồ cũng rơi xuống, nhưng cô vẫn nghi ngờ hỏi:
- Nói thật, cậu làm thế nào mà tránh được Cung Dã Anh Tử đuổi giết thế? Còn nữa, bây giờ cô ta ở đâu?
- Cô ta bị thương, đánh không lại tôi, nhất định là đã chạy trốn.
- Nói bậy, với thực lực Ngạo Long Quyết tầng bốn của cậu, căn bản không thắng được cô ta.
- Tôi vốn đánh không lại, nhưng khi cô ta phát ra một chiêu kiếm thuật rất lợi hại, kiếm quang thoáng cái chiếu sáng thiên đô, tôi còn tưởng rằng tôi phải chết là không thể nghi ngờ. Kết quả, thể lực cô ta bị tiêu hao, một chiêu kia dùng không nổi, tự tổn thương mình, sau đó đã chạy trốn.
Tần Mục cho rằng, hắn có nói thật Ngân Hồ cũng không tin, chỉ có thể ăn nói lung tung thôi.
Ngân Hồ im lặng. Vừa rồi, kiếm ý trên núi hoàn toàn vượt xa bản thân Cung Dã Anh Tử có thể thi triển. Cho dù cô ta có miễn cưỡng thôi phát một kiếm này, thể lực tiêu hao nhất định không ít.
Chỉ là cô không rõ, Cung Dã Anh Tử mạnh hơn Tần Mục, vì sao còn phải sử dụng một chiêu này?
- Lần này coi như cậu gặp may, lần sau đừng lỗ mãng như vậy.
Ngân Hồ nói.
Trong lòng Tần Mục có chút phiền muộn. Lý do sứt sẹo như vậy mà cũng tin, đúng là chỉ số thông minh có vấn đề.
- Bà xã, cô bị nội thương, vừa lúc tôi cũng biết một chút y thuật. Chúng ta vào thị trấn thuê một phòng, tôi giúp cô chữa thương, thuận tiện nghiên cứu nhân sinh một chút.
Ngân Hồ dường như đã quen với việc Tần Mục ăn nói bậy bạ, giơ tay lên gõ đầu của hắn:
- Tôi thấy y thuật của cậu là giả, thừa cơ chiếm tiện nghi mới là thật.
- Tôi biết y thuật thật mà.
Tần Mục nghiêm túc nói.
- Lần trước, tôi còn cứu được một ông cụ bị tai nạn trên đường đấy.
- Cho dù cậu biết y thuật, tôi sẽ không rơi vào bẫy của cậu đâu. Đường đường là Long Tổ Ngân Hồ, sao có thể đi thuê phòng với một đứa con nít như cậu. Nếu lan truyền ra ngoài, sau này tôi làm sao gặp mặt người ta ?
Tần Mục buồn bực nói:
- Chỉ là chữa bệnh thôi mà, có làm gì đâu.
- Cút.
Ngân Hồ một cước đạp qua.
Tần Mục cơ trí tránh né, đang chuẩn bị lên tiếng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là em gái gọi đến. Tần Mục vội vàng nhấn nút nghe.
- Anh, anh chạy đi đâu vậy?
Thanh âm lo lắng của Tần Phỉ Phỉ truyền đến.
- Không có việc gì. Anh đói bụng, ra ngoài ăn cơm thôi.
- Ăn? Thật sao?
Tần Phỉ Phỉ đương nhiên không tin.
- Đương nhiên là thật. Em chờ ở đó, anh trở về ngay.
- Vậy anh phải nhanh lên.
Tần Phỉ Phỉ bán tin bán nghi nói.
Cúp điện thoại, Ngân Hồ cười quyến rũ:
- Tần Mục, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta đi mướn phòng đi.
Tần Mục nghe xong, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Yêu tinh này cố ý trêu đùa hắn mà.
- Em gái của cậu?
Ngân Hồ bỗng nhiên nghiêm túc lại.
Tần Mục gật đầu:
- Chúng tôi vốn đến núi Phượng Hoàng để du lịch. Buổi tối, tôi phát hiện chỗ này có chút dị thường nên đi xem.
Tần Mục cũng không nhắc đến Mai Ánh Tuyết.
- Vậy cậu trở về sớm đi.
Ngân Hồ nói.
- Tôi về, nhưng cũng sẽ không mặc kệ cô. Để tôi mang cô đến nhà khách thị trấn, sau đó sẽ trở về.
Tần Mục ngồi xổm xuống, Ngân Hồ phối hợp mà leo lên lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ Tần Mục.
Trên đường, Tần Mục hỏi:
- Cô sẽ trở về Long Tổ, cô có điện thoại không? Máy nhắn tin? Điện tín? Tôi làm sao mà liên lạc với cô?
- Long Tổ chúng tôi có công cụ liên lạc đặc biệt, không cần mấy vật kia.
Ngân Hồ suy nghĩ một chút rồi nói với Tần Mục:
- Cậu đã luyện Ngạo Long Quyết, chi bằng đến chỗ tôi. Tôi sẽ an bài một thân phận cho cậu.
- Cô muốn bao tôi sao?
Tần Mục cười nói.
Ngân Hồ một chút cũng không tức giận, thổi hơi thở vào tai Tần Mục:
- Kỳ thật bao cậu cũng chẳng sao. Tuy chúng ta vừa mới quen, nhưng tôi có cảm giác đã quen cậu từ rất lâu.
- Không phải là thường xuyên chiếm tiện nghi của tôi đấy chứ ? Bà xã, cô quá háo sắc rồi.
- Haha, có khi là thật đấy.
Lời nói của Ngân Hồ hoàn toàn không chút kiêng kỵ.
Khách sạn Phượng Hoàng đã kín phòng. Tần Mục mang Ngân Hồ đến mấy nhà trọ khác, cuối cùng mới thuê được một phòng.
Ngân Hồ ở đây không lâu. Chắc chắn sẽ trở lại Long Tổ trong thời gian sớm nhất.
Sắp xếp hết mọi việc, sau khi tạm biệt Ngân Hồ, Tần Mục mua một thùng mì gói, lập tức trở về khách sạn Phượng Hoàng.
Khi Tần Mục ôm thùng mì gói bước vào, Tần Phỉ Phỉ đang nằm trên giường nghịch điện thoại, dường như đang muốn gọi cho hắn.
- Sao anh không nói tiếng nào lại chạy ra ngoài lâu như vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?
Tần Phỉ Phỉ tức giận nhìn Tần Mục.
Tần Mục lúng túng:
- Buổi tối dạo phố anh ăn chút đồ ăn vặt. Lúc đó cảm thấy no, còn bây giờ thì đói bụng. Anh cũng không còn cách nào.
- Vậy anh cũng phải nói với em một tiếng chứ?
- Không phải lúc đó em đang ngủ sao?
Tần Mục biết rõ Mai Ánh Tuyết sau khi Tần Phỉ Phỉ ngủ mới rời khỏi. Lúc này Tần Phỉ Phỉ tỉnh lại, nói rõ Mai Ánh Tuyết đã trở về.
- Đúng rồi, Ánh Tuyết đâu ?
- Chị ấy đang ngủ. Anh cho rằng chị ấy cũng giống anh, nửa đêm chạy ra ngoài khiến người ta phải lo lắng sao?
Tần Mục im lặng, trong lòng suy nghĩ, nếu không phải cô nàng chạy ra ngoài tham gia náo nhiệt, lo lắng cô ấy gặp nguy hiểm, anh cũng không cần nửa đêm chạy ra ngoài đâu.
- Để anh đi xem cô ấy.
Tần Mục nói xong, bước vào phòng của hai cô gái.
Theo như lời Tần Phỉ Phỉ nói, Mai Ánh Tuyết đúng thật là đang ngủ, hơn nữa còn ngủ say.
Điều này khiến cho Tần Mục vô cùng kinh hãi. Tố chất tâm lý của cô gái này thật mạnh. Vừa mới tiến vào cổ mộ, đánh nhau một trận với Cung Dã Anh Tử, trở về chưa được vài phút đã chìm vào giấc ngủ.
Tần Mục đến bên giường, cẩn thận nhìn Mai Ánh Tuyết đang ngủ say.
Hô hấp đều đặn, khí huyết đầy đủ. Việc đối chiến với Cung Dã Anh Tử dường như không để lại bất luận thương tổn gì cho cô.
Không đúng, có điều kỳ lạ.
Tần Mục khẽ vươn tay, muốn vén chăn lên.
- Anh làm cái gì vậy?
Tần Phỉ Phỉ kinh hãi chạy đến. Cô thật sự bị hành động của Tần Mục làm cho sợ hãi.
Chẳng lẽ anh trai lại ham muốn, trước mặt em gái cũng dám biến thành sắc ma, muốn xâm phạm Mai Ánh Tuyết?
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tần Phỉ Phỉ, biết em gái đang hiểu lầm, chỉ có thể cười khổ:
- Phỉ Phỉ, sức khỏe Ánh Tuyết có vấn đề, anh chỉ giúp kiểm tra cho cô ấy mà thôi.
Tần Phỉ Phỉ lại càng mở mắt to hơn nhìn Tần Mục. Lý do này đừng nói là cô không tin, ngay cả Tần Mục cũng có thể tin được không?
- Anh…anh về phòng của mình đi. Sức khỏe của Ánh Tuyết tỷ tỷ rất tốt. Mà anh cũng không phải bác sĩ.
Tần Mục biết rõ mình có giải thích cũng không được, nhìn Mai Ánh Tuyết một chút rồi nói:
- Nếu như cô ấy xảy ra chuyện, em nhớ nói cho anh biết.
Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục bước ra ngoài, trong lòng thở phào một hơi.
Cô vừa rồi sợ Tần Mục nổi lên suy nghĩ xấu, không để ý gì mà xâm phạm Mai Ánh Tuyết. Sắc tâm của đàn ông thật sự rất đáng sợ.
- A..
Mai Ánh Tuyết dụi dụi mắt, giống như tỉnh lại, nhìn Tần Phỉ Phỉ, nói:
- Phỉ Phỉ, có chuyện gì vậy? Em còn chưa ngủ sao?
- Không có việc gì đâu chị. Anh trai em ra ngoài mua đồ ăn, vừa mới trở về.
- Như vậy à?
Mai Ánh Tuyết khẽ cau mày, dường như lâm vào trầm tư.
Khóa cửa phòng, hắn lấy ra hai bình đan dược lấy trong hầm mộ.
Đan dược này rõ ràng đã được cất rất lâu. Hai cái bình sứ, một bình có dán nhãn hiệu, một bình không.
- Trú Nhan Đan.
Tần Mục nhìn nhãn hiệu, trong lòng hơi động một chút. Loại đan dược này đối với đàn ông mà nói có cũng được, không có cũng không sao, nhưng đối với phụ nữ mà nói là một báu vật vô giá.
Tần Mục đếm một chút, thấy trong bình Trú Nhan Đan có bảy viên.
- Phỉ Phỉ, gái ngốc, nha đầu, bà xã. Mai Ánh Tuyết có phần cổ quái, trước không tiện đưa. Còn lại dùng làm mẫu, phân tích thành phần dược liệu, xem có thể luyện chế được hay không.
Thời kỳ tận thế, Tần Mục không có thời gian nghiên cứu luyện đan. Bây giờ hắn có đủ thời gian, quyết tâm dựa vào năng lực của mình luyện chế ra đan dược.
Đặt Trú Nhan Đan sang một bên, Tần Mục cầm lên bình sứ không dán nhãn.
- Đây là đan dược gì vậy?
Mở bình sứ, Tần Mục lấy ra một viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận