Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 60: Trịnh béo quyết đoán

- Lão tử muốn…
Bốp!
Triệu Chí Thăng còn chưa nói hết lời đã im bặt, bởi vì y nghe được thanh âm của một cái tát.
Cái tát này tất nhiên là Tần Mục đánh, còn người bị đánh không phải là y mà là Triệu Kiệt.
Triệu Chí Thăng thầm mắng Tần Mục không biết tốt xấu. Mày cãi nhau với tao, đánh tao là được rồi. Chạy đến đánh Kiệt thiếu là có ý gì?
Lúc này, Triệu Chí Thăng thật sự tình nguyện thay Triệu Kiệt nhận cái tát này. Bởi vì y hiểu rất rõ năng lực của Triệu Kiệt. Nếu gã phát nộ, toàn bộ Ninh Giang sẽ rung chuyển.
Triệu Kiệt ôm má trái, không thể tin nhìn chằm chằm Tần Mục.
Gã bị người ta tát, hơn nữa người tát còn là một học sinh nghèo kiết xác.
- Bây giờ một người cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Triệu Kiệt phẫn nộ vỗ bàn.
Triệu Chí Thăng quát lớn với mấy gã đàn ông mặc áo đen:
- Các người còn đứng thất thần ở đó làm gì? Mau đánh gãy hai cái đùi của tên tiểu tử này.
Mấy tên áo đen vội vàng bao vây Tần Mục.
Tần Mục nhìn lướt qua một vòng, nói với Tả Tư Duyệt đang nghịch điện thoại:
- Nha đầu, mấy người này không thích hợp cho tôi ra tay, giao cho cậu đấy.
Loại hàng chẳng có giá trị này, Tần Mục cảm thấy nếu mình ra tay thì mất giá trị quá.
Tả Tư Duyệt ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy gã áo đen.
- Được.
Tả Tư Duyệt đứng dậy, mở rộng cổ áo một chút, thể hiện tư thái mảnh khảnh hoàn mỹ.
Triệu Kiệt kinh ngạc nhìn Tả Tư Duyệt. Vừa rồi, tất cả tinh lực của gã đều tập trung trên người Diệp Khinh Tuyết. Còn Tả Tư Duyệt thì luôn cúi đầu, cho nên gã không chú ý đến cô gái không hề thua kém Diệp Khinh Tuyết này.
Tạm thời gã không thể động Diệp Khinh Tuyết, nhưng cô gái này..
Cơn giận của Triệu Kiệt thoáng cái giảm bớt vài phần, nói với mấy người kia:
- Không cần quan tâm tiểu tử kia, bắt lấy cô gái này.
Không đợi Triệu Kiệt nói hết lời, Tả Tư Duyệt đã động, lăng không đá nghiêng, trực tiếp đá vào vai một gã mặc đồ đen.
Bành.
Gã áo đen thân hình cao lớn lại giống như đống cát bị đá bay ra ngoài, nện vào vách tường đằng trước.
Tả Tư Duyệt vừa rơi xuống đất, chân sau quét ra, đồng thời đánh ra một chưởng đao, khiến hai người đang lao đến bị đánh bất tỉnh.
Triệu Kiệt trợn mắt. Tại sao cô gái này lại khủng bố như vậy?
- Kiệt thiếu, cô gái này là đại tiểu thư của Thanh Long Bang.
Triệu Chí Thăng nhỏ giọng nói bên tai Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt trở tay tát một cái vào mặt Triệu Chí Thăng:
- Tại sao cậu không nói sớm? Cậu xem, cậu đã mang đến đám phế vật như thế nào?
- Kiệt thiếu bớt giận, tôi đã gọi bảo an của khách sạn.
Lời còn chưa dứt, một đội bảo an đã chạy vào. Một người đàn ông mập mạp hừng hực vọt lên.
- Có chuyện quan trọng gì vậy?
- Trịnh đổng, hai người kia làm loạn ở chỗ này, đánh bị thương người của tôi. Ngài xem rồi xử lý đi.
Triệu Chí Thăng bước đến trước mặt Béo, chỉ thẳng vào mặt Tần Mục và Tả Tư Duyệt.
Trịnh Béo thấy Triệu Chí Thăng phát sinh mâu thuẫn với Tần Mục, rồi lại nhìn ba gã mặc áo đen nằm thẳng cẳng dưới đất, toàn thân run lên, lạnh giọng chất vấn Triệu Chí Thăng:
- Triệu Chí Thăng, cậu làm cái gì vậy?
Triệu Chí Thăng hơi sững người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi:
- Trịnh đổng, là tiểu tử này đả thương người…
- Nói láo. Tần tiên sinh là khách quý của khách sạn chúng tôi, sao lại vô duyên vô cớ động thủ được? Nhất định là các người ngang ngược trước, Tần tiên sinh mới ra tay khiển trách.
Trong lòng Trịnh Béo thầm mắng mười tám đời tổ tông của Triệu Chí Thăng. Con mẹ nó, mày không muốn sống thì cũng đừng liên lụy đến khách sạn của tao chứ?
Đây là người mà Triệu Chí Thăng có thể trêu chọc sao?
Triệu Chí Thăng như muốn phát mộng, những người còn lại thì không rõ ràng cho lắm. Tần Mục trở thành khách quý của khách sạn này từ lúc nào? Lầu ba không phải là do Triệu Chí Thăng bao hết sao?
- Trịnh đổng, ông đây là có ý gì?
- Chẳng có ý gì cả. Chỉ là khách sạn Ninh Giang chúng tôi không chào đón các người, mời các người ra ngoài.
- Cái gì?
Triệu Chí Thăng không tin vào lỗ tai của mình.
- Đội trưởng bảo an, hãy đuổi mấy người này rời khỏi đây.
Trịnh Quyền quyết đoán nói. Ông ta tình nguyện đắc tội với Triệu gia chứ không muốn đắc tội với Tần Mục.
Đắc tội với Triệu gia, tối đa chỉ là có chút lỗ lã trong kinh doanh mà thôi. Còn đắc tội với Tần Mục, tùy thời có thể bỏ luôn cả cái mạng.
Đội trưởng bảo an sửng sốt vài giây, lập tức nói với Triệu Chí Thăng và Triệu Kiệt:
- Hai vị, xin mời.
- Triệu Chí Thăng, cậu làm tốt lắm.
Triệu Kiệt tức giận mắng một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.
Tuy mất mặt, nhưng không thể không đi. Chẳng lẽ còn đợi người ta khiêng ra ngoài?
Trịnh Quyền Phân phó mấy bảo vệ, lập tức đi tới trước mặt Tần Mục, cung kính nói:
- Tần tiên sinh, khiến cho loại người này quấy rầy nhã hứng của ngài, thực sự ngại quá!
Tần Mục vuốt mũi nói:
- Ngươi đuổi họ đi, chờ lát nữa phí tổn này do ai bỏ?
- Tần tiên sinh nói lời này, ngài có thể tới quán ăn của chúng tôi một lần, là vinh hạnh của quán ăn chúng tôi!
Bao tầng ba cần phí tổn khoảng bảy tám trăm ngàn, bình thường Trịnh Quyền thua hơn trăm ngàn ở sòng bạc là chuyện bình thường, nếu như tốn chút tiền ấy có thể kết giao được nhân vật như Tần Mục, đoán chừng gã nằm mơ cùng cười tỉnh.
- Như vậy không tốt đâu?
- Không có gì, hết thảy tiêu phí đêm nay đều để tôi trả, mọi người ăn hết mình chơi hết mình.
- Vậy được rồi!
Tần Mục không từ chối nữa, sờ lên bụng nói:
- Tôi quả thực hơi đói bụng rồi, gọi người mang thức ăn lên đi!
- Được, tôi đi sắp xếp!
Trịnh Quyền vui vẻ rời đi.
Tần Mục xoay người lại, phát hiện bạn học nhìn mình như quái vật, giống như lần đầu quen biết.
Đổng sự một khách sạn năm sao, vì nịnh nọt Tần Mục, tình nguyện đắc tội hai người Triệu Chí Thăng và Triệu Kiệt, còn để họ tự do vui đùa miễn phí ở đây, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Sao lại nhìn tôi như vậy, tới đại sảnh ăn cơm đi, đừng phụ ý tốt của ông chủ Trịnh!
Tần Mục nói với mọi người.
Tả Tư Duyệt nhếch miệng nói:
- Anh quả thực là tham món lời nhỏ.
- Điều này sao có thể là tham món lời nhỏ? Bao cả tầng ba này, phí tổn cũng không ít!
- Anh đừng nói cho tôi, năm tỷ của Thanh Long Bang chúng tôi bị anh quyên cho tiểu học Hi Vọng rồi!
- À… số tiền này không tiện dùng đến!
Tần Mục cười xấu hổ nói.
Thật ra Tần Mục không có khái niệm gì với tiền, chỉ là thẻ đen chỉ có thể dùng trong giao dịch ngầm, ở ngoài sáng không cách nào sử dụng.
- Đúng rồi, có lẽ cô có đường chuyển tiền trong thẻ đen vào trong chi phiếu chứ?
Tần Mục lấy thẻ đen ra, đặt trên tay Tả Tư Duyệt:
- Giúp tôi chuyện này!
- Năm tỷ này của anh vốn là tiền đặt cược của người khác, kết quả Thanh Long Bang chúng tôi thế chấp sàn đấu và sòng bạc mới trả hết nợ, nói cách khác năm tỷ này của anh thuộc về Thanh Long Bang chúng tôi, tôi là Đại tiểu thư Thanh Long Bang, anh tin tưởng tôi thế à?
- Được rồi, sở dĩ tôi lấy tiền, chỉ là vì để cho Thanh Long Bang phá sản mà thôi. Nếu như cô muốn mà nói, cô cứ lấy đi là được, chẳng qua không thể dùng để giúp cha cô xây dựng lại Thanh Long Bang!
Năm tỷ, Tần Mục tùy ý đưa ra, mí mắt cũng không nháy một cái.
Tả Tư Duyệt nghiêm túc nhìn Tần Mục hồi lâu, lúc này mới cười nói:
- Được, tôi giúp anh, số tài khoản của anh đâu?
- Không có, chuyển vào thẻ của cô đi, tôi muốn dùng sẽ tìm cô.
Tả Tư Duyệt không chần chờ, trực tiếp thu hồi tấm thẻ.
Tần Mục đã tín tưởng cô như vậy, cô còn có thể nói gì nữa?
Triệu Kiệt nổi giận đùng đùng rời khỏi khách sạn Ninh Giang, Triệu Chí Thăng vẫn đi theo bên cạnh nhận lỗi, chỉ tiếc không cách nào dẹp loạn lửa giận của gã.
- Triệu Chí Thăng, còn muốn tôi trọng dụng cậu, phải xem năng lực của cậu, từ lúc Triệu Kiệt tôi sinh ra đến giờ chưa từng chịu uất ức như thế.
- Kiệt thiếu, đó là ngoài ý muốn, tôi cũng không nghĩ ra Trịnh Quyền lại có thể giúp đỡ tiểu tử kia.
- Đây đều là lấy cớ, hôm nay bản thiếu gia bị người khác đánh một cái tát, nếu như cậu không nghĩ biện pháp làm hả cơn tức này giúp tôi, ngày mai tôi trở về Bắc Kinh, cậu và gia tộc của cậu chờ đợi tiếp tục bị lưu vong đi.
- Đừng đừng đừng… Kiệt thiếu gia, tôi tìm người, cam đoan chắc chắn sẽ khiến ngài thỏa mãn!
Triệu Chí Thăng không dám qua loa nữa, đây chính là chuyện liên quan tới vận mệnh của mình và gia tộc.
Lấy điện thoại cầm tay ra, Triệu Chí Thăng bấm một mã số, bên kia nhanh chóng có người tiếp.
- Này, Mặt Thẹo sao? Tôi là Triệu Chí Thăng, đúng, anh lập tức mang theo huynh đệ của anh tới khách sạn Ninh Giang một chuyết, dạy dỗ một người giúp tôi… Không, tôi muốn chơi chết tiểu tử kia, giá cả tùy anh đưa ra… Ừ, cứ như vậy, nhanh lên!
- Triệu Chí Thăng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, đừng có tìm một vài tên phế vật làm tôi khó chịu!
- Lần này tuyệt đối sẽ không! Tuy rằng thân thủ của cô nàng Thanh Long Bang kia không tệ, nhưng người tôi mời lần này có thù oán lớn với Thanh Long Bang, đảm bảo một người họ cũng không chạy được.
- Tôi không có hứng thú với những người người, giữ thằng nhóc kia và cô nàng kia lại là được.
- Vậy còn Diệp Khinh Tuyết thì sao? Kiệt thiếu có cô nàng kia, không bằng cho tôi Diệp Khinh Tuyết?
- Con bà nó, ông đây cũng không dám đụng tới Diệp Khinh Tuyết, cậu có năng lực kia thì cứ thử xem.
Triệu Chí Thăng không rõ ràng lắm, cẩn thận hỏi thăm:
- Diệp gia là một gia tộc thương nghiệp, nói tới thủ đoạn còn có thể vượt qua Triệu gia chúng ta sao?
Diệp gia lăn lộn rất tốt ở Ninh Giang, nhưng kỳ thực nhà giàu như vậy, ở Bắc Kinh không có một ngàn cũng có tám trăm.
Bắc Kinh là thủ đô Hoa Hạ, nơi đó không phải thành phố nhỏ như Ninh Giang có thể so sánh, có thể xếp hạng năm gia tộc ở Bắc Kinh, năng lực có thể nghĩ được.
- Có một số chuyện tôi không tiện để lộ, dù sao Diệp Khinh Tuyết không thể động, bằng không tôi cũng không bảo vệ được cậu.
Triệu Kiệt cảnh cáo.
Triệu Chí Thăng thất vọng trong lòng, hai người đẹp đều không có phần của gã, xem ra chỉ có thể tùy tiện chọn một người trong số nữ sinh còn lại.
Rất nhanh chóng, Mặt Thẹo mang theo một đám thanh niên lưu manh đi tới khách sạn Ninh Giang.
Nhóm người này dù là các ăn mặc hay là hình tượng đều rất lộn xộn, cách biệt một trời với thành viên chính thức của Thanh Long Bang, mặc dù Thanh Long Bang xuống dốc rồi, chỉ sợ cũng không tới phiên những người này lên vị.
- Triệu thiếu, người ở nơi nào?
Mặt Thẹo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tâm tình của gã hôm nay rất không tốt, suy nghĩ chờ thu thập người đắc tội Triệu thiếu, cầm tiền đi thoải mái một hồi.
- Bọn họ đang ăn cơm trong khách sạn.
Mặt Thẹo ngây ra một lúc:
- Nơi này là khách sạn lớn nhất Ninh Giang, ngài sẽ không để chúng tôi xông vào chứ, hậu quả ngài phụ trách chứ?
Khách sạn năm sao, bình thường có bao nhiêu quan lại quyền quý tới nơi này tiêu phí?
Một đám thành viên hắc bang lộn xộn xông vào đây nháo sự, ngày mai tuyệt đối là đầu đề tin tức, hoàn toàn là hành vi muốn chết.
Triệu Chí Thăng nhìn về phía Triệu Kiệt:
- Kiệt thiếu, chuyện này…
Triệu Kiệt khoát tay nói:
- Sớm muộn họ cũng sẽ ra ngoài, chúng ta chờ ở bên ngoài.
- Được, chỉ cần ở bên ngoài thì dễ làm rồi!
Mặt Thẹo vỗ lồng ngực nói:
- Đến lúc đó muốn chém giết muốn róc thịt, chỉ bằng một câu của hai vị.
Triệu Kiệt nhìn Mặt Thẹo, khẽ gật đầu, gã nhìn ra được Mặt Thẹo này có chút thực lực.
Lại nói Tần Mục bên này, tuy rằng Triệu Kiệt và Triệu Chí Thăng bị đuổi đi, nhưng bữa cơm này họ ăn vẫn rất câu nệ.
Ngoại trừ Diệp Khinh Tuyết ra, đây đều là một đám học sinh bình thường, bình thường tụ hội cũng chỉ ở nhà hàng hoặc quán ăn nhỏ, khách sạn có xếp hạng sao cũng chưa từng đi qua, huống chi là khách sạn xa hoa lớn nhất Ninh Giang.
Nếm qua một bữa cơm vô cùng đơn giản, rượu cũng không uống bao nhiêu, mọi người đều ồn ào cáo biệt, chuẩn bị trở về, ngày mai còn phải đi học.
Chẳng qua ngay khi họ chưa rời khỏi khách sạn bao xa, một đám người đã bao vậy họ lại.
- Hừ, đắc tội Triệu Kiệu ta, còn muốn rời đi thoải mái như thế?
Giọng nói lạnh lùng của Triệu Kiệt truyền đến.
Triệu Chí Thăng tùy tiện liếc nhìn đám người, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Hoàng Hiểu Châu bên cạnh Diệp Khinh Tuyết.
Thân hình Hoàng Hiểu Châu tuy hơi béo, nhưng dung mạo và làn da cũng khá, Diệp Khinh Tuyết không thể động tới, người này cũng coi như có thể miễn cưỡng hưởng thụ một chút.
- Tới đây cho tao!
Triệu Chí Thăng không hề khách khí tóm lấy Hoàng Hiểu Châu, kéo cô vào lòng mình.
- Triệu Chí Thăng, anh muốn làm gì?
Hoàng Hiểu Châu hoảng sợ kêu to, dốc sức giãy dụa.
- Đồ đê tiện, hiện giờ kêu cái gì, chờ một lát sẽ cho mày hưởng thụ!
Diệp Khinh Tuyết cả giận nói:
- Triệu Chí Thăng, tên cặn bã này, rốt cuộc muốn làm gì?
- Diệp tiểu thư, chúng tôi muốn làm gì, cô không nhìn ra được sao?
Triệu Kiệt cười đi tới, chẳng qua chỉ liếc Diệp Khinh Tuyết, cũng không để ý tới, ánh mắt đặt trên người Tần Mục và Tả Tư Duyệt.
- Mặt Thẹo, bẻ gãy hai chân tên tiểu tử này cho tôi, trói cô nàng này lại, chẳng qua đừng thương tổn cô ta!
Mặt Thẹo nghe vậy dập tàn thuốc trong miệng, chậm rãi đi tới.
Song khi gã thấy được hai người Tần Mục và Tả Tư Duyệt, bước chân lập tức dừng lại.
- Xem ra trí nhớ của ngươi thực sự không dài!
Giọng Tần Mục lạnh nhạt truyền đến.
Mẹt Thẹo nghe vậy, toàn thân không ức chế nổi run rẩy, Triệu Chí Thăng dĩ nhiên để cho gã đối phó tên sát tinh này?
- Điều này… đây chỉ là một sự hiểu lầm, nếu tôi biết ngài ở nơi này, cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng sẽ không đến!
Mặt Thẹo gần như muốn khóc.
- Hai người kia bảo ngươi đến phế ta, ngươi xem xử lý thế nào?
Mặt Thẹo phản ứng lại, biết rõ nếu như hôm nay không khiến Tần Mục thỏa mãn, cái mạng nhỏ này của gã rất có thể kết thúc ở đây rồi.
Lúc này còn quan tâm Triệu gia cái gì?
Mặt Thẹo không chút do dự, xoay tay một tát, đánh mạnh lên mặt Triệu Kiệt phía sau!
Một tiếng tát thanh thúy.
Triệu Kiệt choáng váng, gã rõ ràng bị một cái tát?
- Mẹ nó, chúng mày muốn hại chết ông!
Mặt Thẹo hoặc không làm, đã làm thì làm cho tốt, lại một cước đá vào bụng Triệu Kiệt, đá gã ngã xuống đất, phẫn nộ quát:
- Đánh cho ta, đánh thật mạnh!
Đám thủ hạ của Mặt Thẹo không chút do dự, xông lên đấm đá Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt truyền đến tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
Triệu Chí Thăng lúc này làm gì còn tâm tư dây dưa Hoàng Hiểu Châu, xông tới hô lớn:
- Mặt Thẹo, mày điên rồi sao? Mau dừng tay!
Triệu Chí Thăng cũng hoàn toàn sợ hãi, lúc này Triệu Kiệt bị đánh thảm như thế, bản thân gã không nói, toàn bộ Triệu gia Ninh Giang đều phải gặp tai nạn.
- Chúng mày mới điên rồi, cùng đánh cho tao!
Mặt Thẹo nói xong, liền có một đám người chuyển mục tiêu lên người Triệu Chí Thăng.
Triệu Chí Thăng thấy Mặt Thẹo đến thật, sợ té cứt té đái, cũng chẳng quan tâm Triệu Kiệt, xoay người bỏ chạy.
Mặt Thẹo hỏi Tần Mục:
- Ngài muốn xử lý Triệu Kiệt này thế nào?
- Ngươi không sợ đắc tội Triệu gia sao?
- Với chút người này của tôi, chắc chắn đấu không lại Triệu gia, chẳng qua họ muốn đối phó tôi cũng không đơn giản như vậy.
Tần Mục biết rõ Mặt Thẹo nói thế chỉ là vì nịnh nọt mình, đêm nay đánh Triệu Kiệt và Triệu Chí Thăng, chọc giận Triệu gia, ít nhất trong thời gian mấy năm gã không cách nào ra ngoài lăn lộn.
- Người này ngươi nhìn xem rồi xử lý đi, tôi đi trước!
Tần Mục cũng không gây áp lực cho Mặt Thẹo, thực sự muốn giết Triệu Kiệt kia, vậy quả thực là một cơn giông tố tại Bắc Kinh.
- Được rồi, không có việc gì rồi, mọi người giải tán đi, buổi tối cẩn thận một chút!
Sợ bóng sợ gió một hồi, một số bạn học nhát gan vội vàng chuồn mắt, họ không muốn có liên quan tới xã hội đen.
Hoàng Hiểu Châu vẫn còn khóc sướt mướt, hiển nhiên vừa rồi bị Triệu Chí Thăng làm kinh sợ, Diệp Khinh Tuyết vẫn đang an ủi.
Nhiều lần trắc trở khiến cho Diệp khinh Tuyết và Hoàng Hiểu Châu trở về một mình hiển nhiên không an toàn, Tả Tư Duyệt biết đây là trách nhiệm của vệ sĩ Tần Mục, bởi vậy lên tiếng chào hỏi trước:
- Anh đưa hai người họ về đi, tôi đi trước đây, xin chào!
- Cô cũng cẩn thận một chút!
Tần Mục dặn dò.
- Yên tâm đi, tôi cũng không phải cô gái yếu ớt!
Tả Tư Duyệt vừa rời đi, Tần Mục nói với hai cô gái:
- Tôi đưa hai người trở về!
Gọi một chiếc taxi, Tần Mục ngồi ở vị trí phụ lái, hai cô gái ngồi phía sau.
- Nhà hai người ở đâu?
Diệp Khinh Tuyết hỏi:
- Hiểu Châu, cậu…
- Khinh Tuyết, hôm nay tôi tới nhà cậu ngủ đi!
- Được!
Diệp Khinh Tuyết khẽ gật đầu, lập tức nói với lái xe:
- Đường Nam Sơn, hoa viên Nam Sơn, cảm ơn!
Trên xem, cảm xúc của Hoàng Hiểu Châu cũng dần ổn định.
- Tần Mục, hôm nay cảm ơn cậu!
Hoàng Hiểu Châu dường như do dự thật lâu, vẫn cố lấy dũng khí nói:
- Trước kia tôi quá vô trí, luôn coi thường cậu, tôi xin lỗi cậu!
Tần Mục ngây ra một lúc, lập tức lắc đầu:
- Không có chuyện gì, tôi còn chưa đến mức nhỏ mọn như vậy!
Tần Mực hoàn toàn không đến mức so đo với Hoàng Hiểu Châu, chỉ là trong lòng hắn, ấn tượng đối với Hoàng Hiểu Châu đã rất kém, đây là chuyện rất khó thay đổi trong thời gian ngắn.
Xuống xe sau khi đến hoa viên Nam Sơn, Tần Mục đang chuẩn bị cáo từ Diệp Khinh Tuyết, cô đã nói trước một bước:
- Đi lên ngồi một chút đi.
Tần Mục chần chờ một chút, vẫn gật đầu.
Hoa viên Nam Sơn là khu biệt thự thành phố Ninh Giang, hoàn cảnh vô cùng tốt, có thể ở nơi này đều là người có thân phận.
Đám người Tần Mục đi vào, Diệp Đông đang xem báo chí trong thư phòng, điều này khiến Tần Mục hơi im lặng. Trong thời đại mạng lưới internet này, báo chí hẳn là thuộc về sản phẩm đào thải.
- Cha, con đã vễ.
Diệp Đông nhìn thoáng qua phía ngoài, lúc thấy Hoàng Hiểu Châu y cũng không kinh ngạc, hiển nhiên không phải lần đầu trông thấy.
Lúc Diệp Đông nhìn thấy Tần Mục, y biến sắc vội vàng ném báo chí chạy ra.
- Tần tiên sinh tới đây sao không báo trước một tiếng!
Diệp Đông cười bồi, lập tức khiển trách Diệp Khinh Tuyết:
- Khinh Tuyết, sao con lạnh nhạt với khách như thế, cũng không rót một chén nước cho Tần tiên sinh.
Lúc này Diệp Khinh Tuyết cũng sửng sốt, hắn không phải vệ sĩ của mình sao? Sao lại còn để mình hầu hạ hắn chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận