Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 203: Ba cuộc điện thoại

Đây vốn là một buổi lễ cực kỳ trọng đại. Nhưng thân là huấn luyện viên, Tần Mục chẳng muốn tham gia. Tối hôm qua, hắn giúp Trần Minh đả thông huyền quan, ngưng tụ khí cảm, hiện tại tinh thần vẫn còn mỏi mệt, muốn ngủ thêm một lát.
Khi tỉnh lại, thời gian đã là…buổi chiều.
Tần Mục mở điện thoại nhìn qua một chút những cuộc gọi nhỡ.
Vốn cho rằng đám người Ninh Vi Vi sẽ gọi điện đến báo cáo thành tích, nhưng điều khiến cho Tần Mục kinh ngạc chính là đám người Ninh Vi Vi không có gọi điện thoại đến, ngược lại có cuộc gọi nhỡ của Lý Sâm.
- Tên này tìm mình làm gì ta?
Tần Mục suy nghĩ một hồi, dường như đã lâu rồi không gặp Lý Sâm, cũng không biết gần đây y bận việc gì.
Chần chừ một chút, Tần Mục gọi trở lại cho Lý Sâm.
- Alo, tổ trưởng Lý.
- Tần Mục, cậu có tham gia đại hội khảo hạch không?
Lý Sâm hỏi.
Tần Mục sửng sốt một chút rồi đáp:
- Không, chẳng lẽ anh cũng không tham gia?
Tần Mục chỉ là một huấn luyện viên, sức nặng nhỏ, không tham gia cũng không sao. Nhưng Lý Sâm với tư cách là một tổ trưởng, không tham dự đại hội khảo hạch là không được.
- Tôi không có tham gia, còn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ.
- Anh đúng là rất bận. Nhiệm vụ của một tổ trưởng phải ra ngoài rất nhiều. Cũng may mà lúc trước tôi không làm tổ trưởng.
Lý Sâm tức giận nói:
- Cậu cho rằng tổ trưởng dễ làm như thế sao?
- Đúng là không dễ làm. Nhưng tôi ghét nhất là làm nhiệm vụ. Nói đi, tìm tôi có việc gì ?
- Đương nhiên là về chuyện khảo hạch rồi. Mấy người mà cậu dạy gần đây có vẻ không an phận nhỉ?
Tần Mục buồn cười nói:
- Rốt cuộc anh đã bao lâu rồi còn chưa trở về. Anh có biết tình huống của bọn họ không?
- Tôi ra ngoài một tháng, nhiệm vụ lần này rất khó làm.
- Sao?
Tần Mục hiếu kỳ nói:
- Nhiệm vụ gì vậy?
Lý Sâm im lặng một chút, thở dài một hơi, nói:
- Chúng tôi đang tìm một thanh kiếm.
Tần Mục nghe xong, trong lòng khẽ động:
- Một thanh kiếm?
- Ừ, một thanh ma kiếm rất lợi hại. Nó không có người khống chế, nhưng lại có ý thức của riêng mình. Hơn nữa còn rất hung tàn, đã giết chết rất nhiều người.
- Đúng là lạ.
Tần Mục đoán được thanh ma kiếm này. Tám chín phần là thanh ma kiếm hắn đã thấy ở công hội võ giả.
- Lạ?
Lý Sâm có chút không cách nào lý giải được tu duy của Tần Mục:
- Thanh kiếm kia ít nhất giết chết mấy trăm người rồi, còn tiêu diệt cả một môn phái cổ võ loại nhỏ nữa.
- Thanh kiếm kia giết tất cả đều là cổ võ?
Tần Mục hỏi.
- Đúng vậy, nó không giết người bình thường, chỉ giết cổ võ giả, hình như là muốn dưỡng kiếm.
Dùng máu võ giả để dưỡng kiếm, quả nhiên không hổ là ma kiếm.
- Tổ trưởng Lý, anh ở đó không nguy hiểm chứ? Có cần tôi đến giúp hay không?
Tần Mục có chút hối hận vì khi trước không tiếp xúc qua thanh kiếm. Bằng không thì sẽ có chuyện thú vị xảy ra.
- Không cần đâu. Bây giờ thanh kiếm kia đã bị phế một nửa, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được nó.
- Tàn phế một nửa?
Tần Mục kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, mặc dù đã nghe rất nhiều truyền thuyết về người đó, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy y ra tay.
Tần Mục chần chừ ba giây rồi hỏi:
- Long Đế?
- Đúng vậy, Long Đế.
Lý Sâm hít một hơi thật sâu:
- Lúc đó, Ngân Hồ của Long Tổ đấu với ma kiếm, không địch lại bị ma kiếm đả thương. Nghe nói là đã chọc giận Long Đế, cách vài trăm mét đã dùng một chưởng chém ma kiếm thành ba đoạn.
- Một chưởng kia quả thật quá kinh khủng.
- Cái gì? Ngân Hồ bị thương? Có nặng lắm không?
Tần Mục không quan tâm ma kiếm, càng không quan tâm đến Long Đế. Khi hắn nghe Ngân Hồ bị thương, trong lòng không khỏi xiết chặt một chút.
Lý Sâm còn đang cảm thán thực lực Long Đế cường đại, nghe Tần Mục hỏi Ngân Hồ, không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Cậu quen Ngân Hồ?
- Cô ấy là vợ của tôi.
Phụt.
Lý Sâm thiếu chút nữa cứng họng, vội nói:
- Tần Mục, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy.
- Ai bảo tôi nói bậy? Cô ấy là vợ tôi thật mà.
- Người đàn bà của Long Đế mà cũng dám trêu chọc. Cậu không muốn sống chăng? Đừng có liên lụy tổ Thần Ưng chúng tôi chứ?
Lý Sâm cảm giác Tần Mục điên rồi. Khi Ngân Hồ bị thương, y nhìn thấy rất rõ Long Đế vô cùng tức giận.
Long Đế được xưng là người mạnh nhất thế giới, nhưng nguy hiểm nhất lại là Ngân Hồ của Long Tổ.
Long có nghịch lân, nghịch lân của Long Đế chính là Ngân Hồ.
- Nói anh không tin đâu, mà tại sao Ngân Hồ lại bị thương?
Lý Sâm hừ lạnh một tiếng:
- Vết thương nhỏ thôi, là bị chém một đao vào cánh tay.
- Vậy thì tốt.
Tần Mục thở dài một hơi.
- Đại ca, không nói vậy thì chết sao? Nếu Ngân Hồ có quan hệ với cậu, cậu chính là anh ruột của tôi.
- Biến. Nếu tôi có đứa em trai như anh, tôi đã sớm đánh chết anh rồi.
Lý Sâm không muốn so đo với Tần Mục, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận