Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 933: Lại nhờ quan hệ!

Tần Mục lẫn trong đám người thử xem có cơ hội đục nước béo cò hay không.
Cổ gia tương đương với Hoàng Tộc của Trung Thiên Tinh, uy vọng của họ cực lớn, người có thể vào nơi này đều là người có thân phận cao.
Quản gia đứng ngoài cửa biết hết những người có lai lịch cho nên có thể trực tiếp đi vào.
Một ít người có thân phận hơi thấp cần phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặc, khi đã chắc chắn thân phận mới có thể đi vào.
Tần Mục cảm thấy vào từ cửa chính có chút không thực tế, vì vậy suy tính xem có thể lén chạy vào hay không.
Tuy cao nhân trong Cổ phủ nhiều như mây, nhưng với thực lực của hắn không phải là không có khả năng lẻn vào.
-Bá Đao Tông Chu Diệu Long, phái Thiên Vân Giang Minh Đào, Đổng gia Đổng Thiên Vũ, đến!
Ba tên thanh niên đẹp trai áo quần chỉnh tề đi vào bên trong Cổ phủ như chúng tinh vờn nguyệt hấp dẫn vô số ánh mắt.
-Kỳ lạ, Đổng Thiên Vũ không phải là con rể của Cổ gia ư?
Tần Mục cảm thấy kỳ quái khi Đổng Thiên Vũ vẫn cùng Chu Diệu Long, Giang Minh Đào một chỗ.
Hắn còn tưởng chuyện vui của Cổ gia là đám cưới của Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ.
-Là ba đại công tử, Cổ gia hôm nay đúng là náo nhiệt. Những thiên tài cao cấp của Trung Thiên Tinh đã tập trung ở đây hết phải không ta?
-Còn phải nói, dù sao thì hôm nay có tới hai vị tiểu thư Cổ gia, ai cũng là quốc sắc thiên hương, có ai không ái mộ chứ?
-Không sai, hôm nay có tới hai vị tiểu thư kén rể một lúc, nghe nói năm đại công tử hai đại Thánh Tử sẽ tới.
-Hai vị tiểu thư kén rể cùng lúc? Chuyện gì xảy ra, không phải ngày hôm qua là đại tiểu thư Cổ Vũ Nhu hay sao, hôm nay là nhị tiểu thư mới đúng chứ?
-Nghe nói việc kén rể ngày hôm qua của đại tiểu thư có chút ngoài ý muốn cho nên sẽ đồng thời tổ chức kén rể với nhị tiểu thư.
-Đoán chừng sẽ không có bất ngờ gì xảy ra đâu, nghe đồn đại tiểu thư và công tử Đổng Thiên Vũ là thanh mai trúc mã cho nên đã sớm định chuyện cả đời rồi.
-Ừ, chuyện này có rất nhiều người biết, cho nên ngoại trừ Đổng Thiên Vũ, những thiên tài còn lại đều tới vì nhị tiểu thư.
Sau khi nghe lời nói của những người xung quanh, Tần Mục đã hiểu ra.
Thì ra Cổ gia có hai vị tiểu thư kén rể cùng lúc, khó trách vừa long trọng vừa hấp dẫn nhiều thiên tài tới thế.
Hơn nữa từ câu chuyện của những người này có thể nghe ra vị nhị tiểu thư này còn được hoan nghênh hơn cả Cổ Vũ Nhu.
-Ha, người anh em, nhìn dáng vẻ của cậu có phải là muốn vào trong xem một chút, đúng không?
Một tên cả người toàn mỡ tỏ vẻ quen thuộc tới gần vỗ vai Tần Mục, mặt y lộ nụ cười nhìn hết sức thô bỉ.
Tần Mục liếc y một cái, không nói gì.
-Người anh em, tôi khuyên cậu đừng có cái ý nghĩ ngu ngốc này. Hôm nay Cổ gia có rất nhiều khách quý. Những người bình thường như chúng ta có thể ở bên ngoài tiếp cận một chút là tốt lắm rồi, không có cơ hội đục nước béo có đâu.
-Tôi thấy chưa chắc là thế?
Tần Mục thản nhiên nói.
-Cái gì?
Tên bỉ ổi lộ vẻ giật mình, y nói:
- Cậu thật sự muốn vào bên trong ư? Trừ phi có người cấp bậc như năm đại công tử mang cậu vào, nếu không đừng có nghĩ tới nữa.
-Năm đại công tử?
Tần Mục cười nói:
- Anh thấy Thánh nữ và năm đại công tử ai có địa vị cao hơn?
-Đương nhiên là Thánh…
-Hư Thần Giáo Thánh Nữ Trúc Tuyết, đến!
Quản gia Cổ phủ chỉ hơi cung kính với ba người Đổng Thiên Vũ. Nhưng khi đối mặt với cô gái áo đỏ hành sự tùy ý này, ông ta đầy vẻ mỉm cười, khom lưng khụy gối, dáng vẻ cứ như sợ có chỗ nào đó chiêu đãi không chu toàn.
-Thánh nữ Trúc Tuyết, gia chủ chúng tôi đang chiêu đãi hai vị Thánh tử nên không thể tự mình ra tiếp được, xin bỏ qua cho.
Dịch Trúc Tuyết khoát khoát tay, không có vấn đề nói:
- Tôi muốn đi dạo một mình một chút, chỉ cần các người không quấy rầy tôi là được.
Quản gia biết tình tình của vị Thánh nữ này nên nói vội:
-Mời Thánh nữ tùy ý.
Dịch Trúc Tuyết không nói thêm gì, tiếp tục bước vào bên trong Cổ phủ.
-Ngừng lại, cậu là ai?
-Tôi là bạn của Thánh nữ Trúc Tuyết.
-Tên vô liêm sĩ ăn nói ngông cuồng kia, chán sống ư, mau cút đi!
Quản gia Cổ phủ bị dọa run người, tên tiểu tử không biết chui ra từ đâu này lại dám tự xung là bạn của Thánh nữ.
Dịch Trúc Tuyết còn chưa đi xa, nếu bị cô nghe thấy, làm cô không vui là xong đời ngay.
Nhưng mà Dịch Trúc Tuyết mới đi mấy bước, sao có thể không nghe thấy chứ?
Cô nghi ngờ xoay người, thấy người bị chặn là Tần Mục chợt có chút ngây người, sau đó xoay người lại đi tới cửa.
-Thánh nữ Trúc Tuyết, tên tiểu tử này không biết từ đâu xông ra, ta sẽ đuổi hắn đi ngay.
Quản gia sợ hãi nói.
-Không cần, hắn là bạn tôi.
Dịch Trúc Tuyết thản nhiên nói.
-À?
-À cái gì mà à? Giờ tôi vào trong được chưa?
Tần Mục cáo mượn oai hùm, vênh váo nghênh ngang, dáng vẻ vô cùng phách lối.
-Có thể có thể, tất nhiên có thể, mời ngài vào.
Quản gia vuốt mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng có chút buồn bực.
Vị Thánh nữ Trúc Tuyết này ngày thường ngay cả hai vị Thánh Tử cũng có chút xa cách, từ khi nào lại có một người bạn thế?
Tần Mục nhã nhặn đi theo Trúc Tuyết vào Cổ phủ trong tiếng thảo luận ầm ỉ của đám người bên ngoài, tên mập trong đám người đó há hốc mồm, tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lòng ngực.
Người có thể làm bạn với Thánh nữ Trúc Tuyết có thể là người bình thường ư?
Nhớ lại những lởi y vừa nói với người này, càng suy nghĩ y càng thấy sợ.
-Không ngờ anh thật đúng là được voi đòi tiên, hôm qua mới giúp anh một lần, hôm nay lại kéo quan hệ với tôi.
Dịch Trúc Tuyết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Tần Mục.
Sắc mặt Tần Mục như thường, nhìn chẳng có chút ngại ngùng nào, hắn nói:
-Có gì đâu chứ, dù sao thì cô cũng là người tốt, hơn nữa còn không tức giận.
-Ai… Ai nói tôi không tức giận.
Dịch Trúc Tuyết thấy quái lạ, làm thế nào để một người có da mặt dày như thế, hơn nữa tên này ngốc thật hay giả ngốc thế?
Ngày hôm qua mình cho hắn làm chỗ dựa, kết quả hắn không dám lên tiếng trước mặt Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ, nhìn có vẻ rất sợ chết.
Thế nhưng ở trước mặt mình hắn lại không chút kiêng kỵ cứ như không biết sợ là gì.
Tôi là Thánh nữ, xét về thân phận, Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ có thể so với tôi ư?
-Xem ra tôi quá hiền lành chẳng có chút uy nghiêm của Thánh nữ nào cho nên anh mới lớn lối như vậy.
Dịch Trúc Tuyết nhìn chằm chằm Tần Mục nói một cách lạnh lùng.
Tần Mục liếc nàng một cái, cười hắc hắc, nói:
-Khỏi giả bộ, giả bộ cũng không dọa được tôi đâu.
Dịch Trúc Tuyết có chút nhục chí, không nói nên lời:
-Tôi thật sự muốn một tát đập chết anh.
-Tôi biết cô không nỡ!
-Nói bậy gì thế, cái gì mà không nỡ chứ?
Dịch Trúc Tuyết cảm thấy Tần Mục càng ngày càng quá đáng, lại dám trêu đùa nàng?
- Này, anh đừng có nghĩ bậy, ý tôi là cô thích coi náo nhiệt. Nếu đập chết tôi, một lát nữa không có chuyện vui để cô coi thì sao?
-Náo nhiệt?
Dịch Trúc Tuyết hơi chần chừ, ngay sau đó chợt nói:
-Đúng rồi, anh còn chưa nói hôm nay anh tới đây để làm gì.
Tuy rằng Tần Mục trả cáo con cho Cổ Vũ Nhu thế nhưng trên thực tế hắn vẫn là người đầu tiên bắt được Linh Hồ. Nếu như bị một ít người lợi dụng, Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ sẽ gặp ảnh hưởng không tốt.
Cho nên ngày hôm nay, kẻ mà hai người không muốn thấy nhất chính là Tần Mục.
Tần Mục hiện tại cứ rêu rao bước vào Cổ phủ như thế chẳng lẽ không sợ hai người này gây bất lợi cho hắn ư?
Tần Mục hỏi ngược lại.
Dịch Trúc Tuyết lắc đầu liên tục, cô thật sự không đoán được Tần Mục muốn làm gì.
-Thật ra thì tôi hối hận.
-Hối hận?
-Ừ, tối hôm qua tôi trở về suy nghĩ rất lâu. Mặc dù tôi mới đến Trung Thiên Tinh, thế nhưng Cổ gia kén rể đâu có cấm người bên ngoài Trung Thiên Tinh tham gia, đúng không?
Trước vẻ mặt sững sờ của Dịch Trúc Tuyết, Tần Mục tỏ vẻ hối hận, hắn nói:
-Đại tiểu thư đẹp như thế, nhường cho người khác quá đáng tiếc.
-Có phài là anh suy nghĩ nhiều quá cho nên cháy não rồi không?
Dịch Trúc Tuyết mở to hai mắt hỏi.
- Tôi nói nghiêm túc đó, tôi tới đây là để ôm mỹ nữ trở về, làm con rể của Cổ gia.
-Tôi thấy anh điên thật rồi.
Dịch Trúc Tuyết không nói gì, người này mới không gặp có một ngày đã trở nên háo sắc tới lú lẩn đầu óc cho nên không biết việc mình làm lúc này ngu ngốc như thế nào.
-Đúng rồi, cô phải giúp tôi làm nhân chứng chứng minh Linh Hồ ngày hôm qua do tôi bắt, như vậy Cổ gia không còn cách chống chế nữa.
-Anh nằm mơ đi!
Dịch Trúc Tuyết không chút nghĩ ngợi liền từ chối, hơn nữa còn đã kích rất vô tình:
-Tôi khuyên anh đừng có ngốc nữa, nếu anh dám nói chuyện ngày hôm qua ra, tôi bảo đảm anh không thể ra khỏi cánh cửa lớn của Cổ gia.
-Tôi ra làm gì? Ta đang chờ làm con rể của Cổ gia cho nên tất nhiên phải ở lại đây rồi.
- Tôi ngất đây.
Dịch Trúc Tuyết cảm thấy mình không có cách nào nói chuyện với Tần Mục.
-Sao lại tỏ vẻ thế này, không phải ngày hôm qua cô còn ủng hộ tôi ư?
Tần Mục không hiểu hỏi.
-Ngày hôm qua là ngày hôm qua, chuyện ngày hôm nay không giống. Hơn nữa tôi nói thế là để Cổ Vũ Nhu buồn bực chút thôi, anh nghĩ tôi làm chứng cho anh, anh sẽ cưới được Cổ Vũ Nhu ư? Quá ngây thơ.
Dịch Trúc Tuyết là Thánh nữ Hư Thần Giáo, khỏi nói cũng biết địa vị rất cao, nhưng Cổ gia đâu phải hạng xoàng.
Cổ gia rất tôn kính Dịch Trúc Tuyết, thế nhưng họ không thể nào vì một câu nói của cô lại gả Cổ Vũ Nhu cho một người không rõ lai lịch.
-Đây không phải quy tắc chọn rể của họ ư? Chẳng lẽ với thân phận của Cổ gia còn nói lời không giữ lời?
Tần Mục tức giận nói.
- Ài, nói chuyện với anh thật đúng là giảm IQ. Tôi nhắc anh lần cuối, đừng có nghĩ tới việc ngu ngốc nữa, xảy ra chuyện tôi cũng không gánh nổi cho anh đâu, tự lo đi.
Dịch Trúc Tuyết xoay người rời đi.
Tần Mục đuổi sát theo, nói:
-Này, sao cô luôn muốn đuổi tôi đi vậy, quá mất hứng đi.
Hai vị tiểu thư của Cổ gia chọn rể cho nên người tới tham dự toàn là những thiên tài trẻ tuổi hàng đầu.
Chẳng qua những thiên tài này có phân chia cấp bậc, vì dụ như hai Thánh tử được đối xử tốt nhất, ngồi ở vị trí trong cùng nhất, ngang hàng với gia chủ Cổ gia.
Đám người năm đại công tử Đổng Thiên Vũ, Chu Diệu Long ngồi ở vị trí tiếp theo, nhưng dù sao vẫn là chỗ ngồi tốt.
Những thiên tài còn lại chỉ có thể chen chúc ở khu vực bình thường, không gian nhỏ, chỗ ngồi ít cho nên rất nhiều người chỉ có thể đứng.
-Phù, ta còn tưởng theo ngươi sẽ ké được chỗ ngồi tốt, sao ngươi lại chạy tới chỗ này?
Dịch Trúc Tuyết hẳn là ngang hàng với hai đại Thánh tử, trên thực tế, chỗ gia chủ Cổ gia vẫn còn một chỗ trống không ai ngồi, chỗ này là chỗ của Dịch Trúc Tuyết.
Làm cho Tần Mục không nói được gì đó là, Dịch Trúc Tuyết căn bản không tới chỗ ngồi của mình mà xen lẫn trong đám quần chúng.
-Chỗ này có gì không tốt chứ, tầm mắt rộng rãi, còn rất náo nhiệt, tốt hơn phía trên nhiều.
Dịch Trúc Tuyết có vẻ rất hài lòng với chỗ này.
-Nếu anh thích ngồi trên đó thì cứ đi vào, nói là tôi nhường cho anh là xong.
-Được rồi, tôi không hợp với đám cố làm ra vẻ đó, ở lại với cô đi, dù sao thì tôi và cô cũng có tiếng nói chung.
Tần Mục cũng không muốn vào trong.
- Cố làm ra vẻ?
Dịch Trúc Tuyết hé miệng cười, nói:
- Anh dám nói thế sao? Nếu như hai tên kia nghe được, nói không chừng sẽ giận sôi người đó.
- Hình như bắt đầu rồi.
Lúc này, gia chủ Cổ gia Cổ Cổ vốn đang nói chuyện với hai vị Thánh Tử đã đứng dậy, y cao giọng nói với mọi người:
-Hoang nghênh các vị tới đây cổ vũ. Hôm nay tiểu nữ Cổ Thanh sẽ chọn một trong các vị làm lang quân như ý của nó, ai cũng có cơ hội hết.
Cổ Cổ vừa mới dứt lời, hiện trường lập tức xôn xao, có người đứng ra hỏi:
- Cổ tiền bối, không phải đã nói là hai vị tiểu thư kén rể cùng lúc ư? Sao chỉ có một mình nhị tiểu thư Cổ Thanh vậy?
-Chuyện này…
Cổ Cổ thở dài một hơi, nói:
-Thật không dám giấu giếm, nghi thức kén rể ngày hôm qua của tiểu nữ Vũ Nhu có chút vấn đề, Linh Hồ bị chính con bé bắt. Vốn dĩ định tổ chức kén rể cho nó trong ngày hôm nay luôn. Có điều, tốt qua nó chợt nói với tôi nó đã có người trong lòng. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi và trưởng lão trong tộc quyết định tôn trọng ý kiến của nàng.
Mọi người nghe xong liền hiểu ý, ánh mắt của mọi người hầu như đều tập trung trên người Đổng Thiên Vũ, người yêu của Cổ Vũ Nhu ngoài tên này ra còn ai khác được?
Lòng Đổng Thiên Vũ mừng như nở hoa. Hắn vốn nghĩ còn phải trải qua một phen trắc trở mới có thể ôm mỹ nữ về, không ngờ chưa gì Cổ Cổ đã đồng ý.
-Cổ thúc thúc thật là hiểu rõ đại nghĩa, tiểu chất bội phục.
Đổng Thiên Vũ cảm thấy y nhất định phải nói vài lời, nếu không sẽ lộ vẻ không có lễ phép.
Chu Diệu Long, Giang Minh Đào bên cạnh cười điểu, nói:
-Đổng huynh, anh còn kêu thúc thúc ư?
Đổng Thiên Vũ kịp phản ứng, y vội nói với Cổ Cổ:
-Thiên Vũ bái kiến cha vợ.
Đổng Thiên Vũ xếp thứ hai trong năm đại công tử, Đổng gia ở Trung Thiên Tinh vừa vặn xếp ngay sau Cổ gia, có được một tên rể hiền như vậy ai cũng nghĩ Cổ Cổ sẽ rất hài lòng.
Nhưng kết quả thường khác với dự đoán, khi nghe Đổng Thiên Vũ gọi “Cha vợ”, Cổ Cổ không những không thích, ngược lại còn trầm mặt xuống, y nhỏ giọng trách mắng:
-Đổng công tử chớ có gọi bậy!
Đổng Thiên Vũ chợt sững sờ, y hỏi:
-Cha… Cổ thúc thúc, ý ngài là sao?
Mọi người thấy chuyện này có chút khác thường cho nên nghi ngờ nhìn về phía Cổ Cổ.
Cổ Cổ do dự một chút, y không để ý tới Đổng Thiên Vũ mà đi tới bên cạnh một người thanh niên áo tím, nói:
-Tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, có lẽ mọi người cũng không xa lạ gì. Vị này chính là Thánh tử Đông Phương Dao của Thánh Địa Kim Loan, đây cũng là lang quân như ý của Vũ Nhu. Từ nay về sau, Cổ gia chúng ta và Thánh Địa Kim Loan kết làm thông gia, tuy hai mà một.
-Cái gì?
Lời Cổ Cổ nói như sấm giữa trời quang làm cho đám người nổ tung, náo loạn tới mức muốn lật trời.
Thì ra người Cổ Vũ Nhu chọn không phải là Đổng Thiên Vũ mà là Thánh tử Đông Phương Dao?
-Không thể nào, nhất định là có sai sót ở chỗ nào đó, tôi không tin Vũ Nhu sẽ chọn người khác.
Đổng Thiên Vũ gầm thét điên cuồng giống như đã phát điên.
Cũng khó trách y chịu không nổi đả kích như thế, y và Cổ Vũ Nhu từ sớm đã có tình cảm với nhau, mặc dù còn chưa xảy ra việc gì, có điều quan hệ giữa hai người không thể chối được.
Hai ngày nay y luôn hưng phấn bởi vì quyền quyết định nằm trong tay Cổ Vũ Nhu, vậy 100% y sẽ trở thành con rể của Cổ gia.
Đương nhiên, 100% này chỉ là 100% trong tưởng tượng của y mà thôi.
Thực tế, thường hết sức tàn khốc!
-Ái chà, chơi vui thật đó, quá bùng nổ.
Hai mắt Dịch Trúc Tuyết sáng lên. Cô vô cùng hứng thú, đồng thời cũng là người hưng phấn nhất khi tuồng kịch thay đổi.
Cổ Cổ trầm mặt quát.
-Cổ thúc thúc, Vũ Nhu đâu rồi? Ngài gọi Vũ Nhu ra đây đi, tôi không tin cô ấy sẽ chọn Đông Phương Dao!
Đổng Thiên Vũ có chút rối loạn, y có chút không khống chế nổi tâm trạng của mình.
-Xem ra cậu rất có ý kiến với tôi đúng không Đổng Thiên Vũ?
Thanh niên áo tím Đông Phương Dao đứng dậy, mặt lạnh nhạt nhìn Đổng Thiên Vũ.
Mặc dù không có tận lực thể hiện nhưng ánh mắt của y giống như ánh mắt nhìn từ trên xuống của một vị vua, ánh mắt nhìn Đổng Thiên Vũ chứa đầy sự khinh thường.
-Không có, cháu chỉ không phục, người Vũ Nhu thích là cháu, không thể có việc cô ấy chọn người khác được.
-Ngu ngốc.
Đông Phương Dao cười nhạo một tiếng.
-Anh nói gì?
Mặt Đổng Thiên Vũ đầy khó chịu nhìn chằm chằm Đông Phương Dao.
Thánh Địa Kim Loan mạnh hơn Đổng gia rất nhiều là chuyện chẳng ai nghi ngờ. Nhưng cùng là thiên tài trẻ tuổi, Đổng Thiên Vũ không nghĩ mình yếu hơn bất cứ ai.
Thậm chí, nếu cho y cơ hội, y tuyệt đối dám khiêu chiến Đông Phương Dao!
-Được rồi, anh không phải muốn tự rướt lấy nhục hay sao? Tôi tác thành cho anh.
Đông Phương Dao mỉa mai nói.
Ngay lúc này, Cổ Cổ hô một câu:
-Vũ Nhu, Thanh Thanh, cả hai ra đi.
Có hai cô gái xinh đẹp tuyệt sắc từ trong hậu đường đi ra.
Người đi bên trái mặc bộ quần áo màu vàng, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, gương mặt tinh xảo, người này là Cổ Vũ Nhu.
Đi bên phải là một cô gái áo trắng, da thịt trắng như ngọc, dịu dàng động lòng người, dù là tướng mạo hay khí chất đều hơn Cổ Vũ Nhu một phần, người này chắc hẳn là nhị tiểu thư của Cổ gia, Cổ Thanh.
-Vũ Nhu!
Đổng Thiên Vũ thấy Cổ Vũ Nhu lập tức chạy tới, kéo tay nàng, gấp gáp hỏi:
-Vũ Nhu, đây không phải là chọn lựa của em, do bọn họ tự quyết định, đúng không?
Cổ Vũ Nhu yên lặng một chút, hơi vùng vẫy muốn rút tay khỏi bàn tay của Đổng Thiên Vũ.
Chút phản ứng này đủ để chứng minh mọi chuyện.
Ngay tức khắc, vô số ánh mắt đồng tình nhìn về phía Đổng Thiên Vũ.
Đương nhiên, cũng có không ít châm biếm, cười trên nổi đau của người khác.
-Đổng Thiên Vũ, buông tôi ra!
Cổ Vũ Nhu đột nhiên quát một tiếng, giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng.
Đổng Thiên Vũ cảm thấy cơn tức trong lòng bị nghẹn lại, không thể tản mát, thiếu chút nữa tức đến ngất đi.
-Vũ Nhu, không… Chuyện này không phải là thật, người em thích là anh mới đúng!
-Đổng Thiên Vũ, bây giờ Vũ Nhu là nữ nhân của tôi, anh lại dám chạm vào cô ấy, anh không muốn giữ hai bàn tay đó nữa hả?
Đông Phương Dao tức giận hô.
Đổng Thiên Vũ không để ý tới Đông Phương Dao, ánh mắt y như phun ra lửa, y nhìn chằm chằm Cổ Vũ Nhu.
-Đổng Thiên Vũ, chuyện hôn nhân đại sự không phải là chuyện có thể đùa. Trước kia chúng ta còn trẻ không hiểu chuyện, huống chi tôi và anh chẳng có cam kết gì, lại chưa có gì xảy ra cho nên cứ để mọi chuyện trôi qua đi.
-Không thể nào!
Sự tuyệt tình của Cổ Vũ Nhu cộng thêm ánh mắt thương hại trào phùn xung quanh làm cho Đổng Thiên Vũ mất lý trí.
-Vậy chuyện của cô và Đông Phương Dao là sao, cô thích anh ta ư?
Cổ Vũ Nhu không nói lời nào, Đổng Thiên Vũ tiếp tục cười lạnh, nói:
-Không phải là xuất thân của anh tốt hơn tôi thôi sao, chẳng lẽ cô nghĩ anh có tiền đồ hơn tôi cho nên muốn nịnh hót anh ta sao? Không ngờ cô cũng là loại phụ nữ như thế.
-Anh… Anh nói bậy nói bạ cái gì?
- Chột dạ à?
-Anh tốt xấu gì cũng giữ cái danh hiệu “công tử”, sao lại ngây thơ thế hả Đổng Thiên Vũ?
Đông Phương Dao giễu cợt, nói:
- Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ, cho nên lựa chọn bạn đời cũng phải chọn người ưu tú. Anh nghĩ mình có điểm nào xứng với Vũ Nhu?
- Đông Phương Dao anh chỉ có xuất thân là tốt hơn tôi một chút thôi. Nếu không có Thánh Địa Kim Loan, chưa chắc tôi đã thua anh.
Đông Phương Dao nghe vậy, lại cười một tiếng, nói:
-Anh muốn thử một chút không?
Mọi người nghe vậy lập tức giật mình, chẳng lẽ hai người này muốn đánh nhau vì Cổ Vũ Nhu?
Nhóm người trẻ tuổi cao cấp nhất của Trung Thiên Tinh chính là năm đại công tử hai đại Thánh tử và một Thánh nữ.
Bởi vì Thánh Địa mạnh hơn tông môn gia tộc rất nhiều, cho nên mọi người coi Thánh tử và Thánh nữ mạnh hơn năm đại công tử là chuyện đương nhiên.
Nhưng trên thực tế, Đông Phương Dao và Đổng Thiên Vũ chưa từng chính thức tỉ thí lần nào.
-Thử thì thử, tôi sớm đã muốn đánh với anh một trận!
Người Đổng Thiên Vũ tỏa ra khí thế mạnh mẽ, y nói:
-Nếu như anh thua, anh phải từ bỏ Vũ Nhu, không dược dây dưa với cô ấy nữa.
- Anh yên tâm đi, chuyện đó không bao giờ xuất hiện đâu.
Đông Phương Dao đưa một ngón tay ra lắc lắc, vẻ mặt vô cùng ngả ngớn, hoàn toàn không coi Đổng Thiên Vũ ra gì.
-Đổng Thiên Vũ, anh đừng có ếch ngồi đáy giếng nữa.
Cổ Vũ Nhu đột nhiên tức giận quát một tiếng, nói:
- Sức mạnh của truyền nhân Thánh Địa không phải là thứ anh đủ sức tưởng tượng đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận