Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1473: Chấn động hủy diệt!

. . .
Sau nửa ngày, nhóm Tần Mục đã đến gần khu vực Di Khí.
Đúng lúc này, ở nơi chân trời xa xa đột nhiên sáng bừng lên. Khí tím ùn ùn bốc lên tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, cảnh tượng hết sức kỳ dị.
Ầm!
Nhưng trong nháy mắt, một nguồn sức mạnh hỗn độn mênh mông rộng lớn bùng nổ, mang tới một cơn chấn động có tính hủy diệt.
- Coi chừng!
Ngay cả Tần Mục cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh. Hắn lập tức mở thế giới Hỗn Độn ra tạo thành một lĩnh vực bao phủ nhóm Tiểu Thanh, Hoa Trường Hận, Nam Cung Lâm vào trong.
Bọn Tiểu Thanh chỉ thấy mắt mình hoa lên, không gian biến thành một màu trắng xóa. Cả thế giới chỉ còn lại duy nhất một màu trắng, ngoài ra không thể phân biệt được bất cứ thứ gì.
Tình huống này còn tiếp diễn trong bảy tám phút nữa mọi người mới khôi phục được tầm nhìn.
Song khi mọi người mở mắt ra, lại hoảng sợ đến ngây người!
Vừa mới đây thôi, khu vực này còn là một khu rừng rậm rạp tươi xanh, vậy mà giờ họ nhìn thấy gì đây? Một mảnh đất hoang vu khô cằn!
Ngoại trừ không khí chết chóc đang lan rộng khắp nơi thì chẳng còn bất cứ thứ gì khác.
Khủng khiếp hơn, tất cả những nơi họ có thể nhìn tới – cả một vùng đất rộng lớn – đến tận cuối tầm mắt đều là đất đai bị hủy diệt.
Không thể nào tính toán được thiệt hại của vụ nổ hủy diệt này cả!
- Thật đáng sợ!
Hoa Trường Hận khiếp sợ đến tột đỉnh. Trong khoảnh khắc đó, nếu như không nhờ Tần Mục bảo vệ các cô bằng lĩnh vực của hắn thì không ai trong số các cô còn sông sót.
Thậm chí các cô còn cảm thấy chưa chắc một vị Chí Tôn có thể sống sót dưới cơn chấn động này.
- Bí cảnh của Thần mở ra rồi!
Tần Mục hít thật sâu một hơi khí lạnh, chậm rãi nói.
Hắn dám đoán chắc lực lượng hủy diệt này chính là do Bí cảnh của Thần mở ra tạo thành.
Bí cảnh của Thần bị phong ấn từ thời thượng cổ, tích tụ quá nhiều năng lượng cuồng bạo, ngày hôm nay chỉ trong chớp mắt bùng nổ lan tỏa khắp một vùng, tạo thành cảnh tượng như vậy cũng không có gì lạ.
- Nhưng… Sao lại thế này? Khương Hi Doanh đã nói là phải ba ngày nữa Bí cảnh của Thần mới mở ra mà, đúng không?
- Đó chẳng qua là dự đoán của Thiên Cơ Các thôi, làm sao chính xác được một trăm phần trăm. Hơn nữa mọi người đã quên rồi sao? Khương Hy Doanh nói Thiên Cơ Các sớm đã bị diệt vong, chỉ còn sót lại hai truyền nhân, chỉ sợ công lực chưa đạt tới đỉnh cao, nên không cách nào tiên đoán chuẩn xác một trăm phần trăm chuyện tương lai.
- Điện hạ!
Vu Linh Nhi đột nhiên giống như là người mất hồn, nhanh chóng bay về phía khu vực Di Khí.
- Đi, chúng ta đi theo nàng! Trong nội tâm Tần Mục cũng có chút ít hoài nghi, cái Bí cảnh của Thần mở ra, chắc là cũng có mối quan hệ đến Vu Diễm.
Bởi vì vụ nổ cực lớn đã san bằng hết mọi thứ trong khu vực, thế nên dù đang đứng rất xa nhưng Tần Mục vẫn loáng thoáng nhìn thấy được một cánh cổng Hư Không đen kịt đang dựng thẳng trên vùng đất hoang vu khô cằn.
Tần Mục cẩn thận cảm ngộ, phát hiện nơi đây có rất nhiều hơi thở của người chết.
Đương nhiên là dưới lực lượng phá hoại tới cấp độ này, các thi thể đã hóa thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.
- Nó là cánh cửa vào để vào Bí cảnh của Thần à?
Bởi nó quá dễ thu hút sự chú ý của người khác, lại khiến cho nhóm Tiểu Thanh cảm thấy không chân thực.
Hoa Trường Hận quan sát chung quanh, thở dài một hơi:
- Diện mạo của nơi này đã thay đổi hoàn toàn, tôi thậm chí không thể phân biệt được đây là nơi nào.
- Tần công tử, tôi không ngờ là tốc độ của cậu còn nhanh hơn tôi nữa, bất ngờ quá!
Đúng lúc này hơn mười người bay xuống. Người đi đầu là Gia Cát Thần Cơ, ở phía sau ông ta có mấy cường giả Thần Vương Đỉnh không hề thua kém Hoa Trường Hận.
Điều này khiến cho Tần Mục hết sức ngạc nhiên. Nội tình của Gia Cát gia thật đúng là không phải chỉ để trưng bày.
Có điều một luồng suy nghĩ lóe qua đầu hắn. Không đúng! Sao Gia Cát Thần Cơ này đến nhanh quá vậy?
Nhưng hắn vừa mới tới đây, chưa đầy mấy phút Gia Cát Thần Cơ cũng đã theo tới rồi.
Có phải vì lúc trước ông ta cũng đang ở gần đây?
- Thần Cơ Chí Tôn tới vừa khéo nhỉ!
Tần Mục châm chọc ông ta.
Gia Cát Thần Cơ làm như không nghe thấy lời châm chọc của Tần Mục, vừa cười vừa nói:
- Gia Cát gia chúng tôi đang truy tìm tung tích một kẻ thù. Vừa nghe người hầu báo lại đã phát hiện tung tích của cô ta ở vùng này, nên tôi tới đây xem thử, không ngờ lại trùng hợp quá thể.
Ánh mắt Tần Mục trở nên sắc bén. Quả nhiên Gia Cát gia hiện tại đang đuổi giết Vu Diễm. Chỉ sợ Vu Diễm mở ra Bí cảnh của Thần không phải sự kiện ngẫu nhiên, mà vì bị Gia Cát đưa vào cảnh cùng đường, tuyệt lộ.
- Hừ, Thần Cơ Chí Tôn, hãy quý trọng quãng thời gian sắp tới đi!
Tần Mục hừ lạnh một tiếng.
Gia Cát Thần Cơ sững sờ, khó hiểu hỏi lại hắn:
- Tần công tử nói lời này là có ý gì?
Tần Mục không thèm để ý tới Gia Cát Thần Cơ, hắn xoay người về phía tốp người Tiểu Thanh và nói:
- Nơi này mọi người không thể vào được, trở về thành đợi tôi!
- Không được, em muốn sát cánh bên anh!
Tiểu Thanh lập tức cự tuyệt.
Tần Mục kéo tay của cô, nhẹ nhàng dỗ dành:
- Nơi này đối với anh tràn ngập những điều bất ngờ. Anh không thể cam đoan là mình có thể bảo vệ mọi người an toàn.
- Nhưng mà…
Tiểu Thanh cảm thấy nếu Tần Mục chỉ bảo vệ một mình cô thôi thì dư sức.
- Tiểu Thanh, nếu anh chỉ có thể mang theo một người thì dĩ nhiên anh hi vọng có thể dẫn em theo. Có điều có một người càng hi vọng mình được tiến vào Bí cảnh hơn em.
Tiểu Thanh nghe vậy, nhìn về phía Vu Linh Nhi đang đứng một bên.
Có vẻ Vu Diễm thật sự là người đã mở ra Bí cảnh của Thần. Trông bộ dạng bồn chồn nôn nóng của Vu Linh Nhi thì chắc chắn là cô ấy rất muốn được vào Bí cảnh.
- Được rồi, em chờ anh, anh phải về sớm đó!
Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
- Yên tâm đi, cho dù người khác không hiểu anh, nhưng em phải hiểu anh chứ. Trên thế giới này, chỉ cần anh muốn thoát thân, không có thứ gì cản trở anh được!
Tần Mục nói xong, trên người toát ra một sức mạnh tự tin tuyệt đối.
Đối với điểm này, trong lòng Tiểu Thanh luôn chấp nhận.
Hoa Trường Hận và Nam Cung Lâm đều không nói gì. Sau khi tận mắt chứng kiến cơn chấn động khủng bố vừa nãy, họ đã tự hiểu lấy bản thân mình.
Những nơi thế này họ hoàn toàn không đủ khả năng xông bừa vào.
Đưa mắt nhìn theo nhóm Tiểu Thanh và Nam Cung Lâm rời đi, Tần Mục nhìn Vu Linh Nhi, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi vào.
- Vâng!
Vu Linh Nhi gật đầu trịnh trọng, khi nhìn Tần Mục trong ánh mắt của cô có rất nhiều sắc thái phức tạp.
Nếu như không tiếp xúc với Tần Mục thì chỉ biết là người này rất lợi hại, và bên cạnh cậu ta có rất nhiều cô gái vây quanh.
Nhưng sau khi chính thức tiếp xúc với cậu ta, cô mới phát hiện, ưu điểm lớn nhất của cậu ta không phải là thực lực của hắn mạnh thế nào, mà là cậu ta rất quí trọng tình cảm.
Chỉ cần là người bên cạnh cậu ta, cậu ta đều cố hết sức để bảo vệ.
Tuy rằng mấy hôm nay đi theo Tần Mục cô chỉ đóng vai trò của một nhân vật phụ không có ý nghĩa, không chút thu hút, nhưng tới nay Tần Mục chưa bao giờ bỏ qua sự hiện hữu của cô, thậm chí cậu ta còn quan sát và chú ý rất cẩn thận tinh tế, hiểu rõ mỗi một ý nghĩ trong lòng cô.
Người cậu ta yêu thương nhất là Tiểu Thanh, đó là điều không cần phải bàn cãi. Tất nhiên là cậu ta muốn được vào Bí cảnh của Thần cũng với Tiểu Thanh nhất rồi.
Nhưng giờ cậu ta lại quyết định không đưa Tiểu Thanh theo, thay vào đó là cô, bởi cậu ta biết rõ khát vọng và suy nghĩ trong lòng cô.
- Cảm ơn cậu, Tần Mục!
Vu Linh Nhi cúi đầu, chân thành nói lời cảm ơn.
Tần Mục hơi sững sờ. Hắn mỉm cười, và kéo tay cô đi một cách đột ngột:
- Nắm chặt tay tôi, tôi sợ bên trong sẽ phát sinh những việc ngoài ý muốn.
- Vâng!
Vu Linh Nhi nắm chặt lấy tay của Tần Mục, hai người thả mình nhảy vào Cánh Cổng Không Gian đen kịt.
- Lão tổ, tên nhóc kia đã tiến vào, chúng ta phài xử lý sao đây?
Mọi người trong gia tộc Gia Cát nôn nóng như có lửa thiêu đốt trong ruột họ, lo sợ Tần Mục nhanh chân sẽ lấy hết các bảo bối trong Bí cảnh.
Gia Cát Thần Cơ lắc đầu nói:
- Bí cảnh của Thần đã bị phong ấn từ thời thái cổ, bên trong nói cho cùng có cái gì, không ai biết rõ. Trước hết chúng ta cứ để cho tên đó dò đường trước cũng tốt.
-Xét theo vụ nổ vừa xảy ra, đúng là chúng ta không thể xem thường nơi này được. Thằng nhóc đó quá nửa là phải chịu thiệt trong đó rồi.
- Khó nói lắm à. . .
Gia Cát Thần Cơ thở dài một hơi, ông ta không hiểu sao Tần Mục lại dẫn một cô gái đi vào cùng.
- Đa Liễu, Tống Nhi sao rồi?
- Đá Hồn Mệnh của Thiếu chủ vẫn hoàn hảo không có việc gì, có lẽ không có trở ngại gì, chỉ sợ là Thiếu chủ đã tiến vào Bí cảnh của Thần cùng với hai cô gái kia rồi.
- Ừm. Anh phái người canh giữ ở đây, nhớ là không được cho bất cứ ai ra vào. Tôi đi thông báo cho Phiêu Miểu Chí Tôn cùng hành động đây.
- Vâng!
. . .
Trong bóng tối sâu hun hút của một không gian xa lạ, hai cô gái vận đồ trắng muốt đang vội vã chạy trốn khắp nơi như con ruồi không đầu.
- Vũ Mai, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, chúng ta phải tách ra mà chạy!
Cô gái có nét đẹp tuyệt mỹ miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, hoặc giả đây do là tính cách trước sau như một của cô tạo thành.
- Điện hạ, nhưng mà…
Vu Vũ Mai không muốn tách ra khỏi Vu Diễm, bởi cô rất sợ nếu tách ra thì đó sẽ là lần cuối cô còn được nhìn thấy Điện hạ của mình.
Người đuổi giết các cô quá mạnh mẽ. Các cô không có bất cứ cơ hội chống lại nào. Chỉ cần bị đuổi kịp, các cô chắc chắn phải chết.
Thậm chí chết còn chưa phải là kết cục đáng sợ nhất!
- Đừng như vậy, chúng ta tách ra mà chạy chí ít sẽ có một người có cơ hội sống sót. Nếu như hai người ở cùng một chỗ, thì cả hai đều phải chết!
Vu Diễm nhìn thấy phái trước có ngã rẽ, cô nói bằng giọng quyết tuyệt:
- Ta đi bên phải, em bên trái!
- Điện hạ...
- Đi!
Vu Diễm dùng một chưởng lực mạnh đẩy Vu Vũ Mai ra, đưa Vu Vũ Mai bay vào ngã rẽ bên trái, ngay lập tức cô cũng biến mất ở con đường bên phải.
Sau khi chỉ còn lại một mình, Vu Diễm thả lỏng hơn nhiều. Cô tăng tốc độ của mình lên mức cao nhất, xông thẳng về phía bóng đen không thấy điểm dừng.
- Ha ha ha, cô trốn không thoát đâu!
Một tràng cười lạnh lùng vang động trong không gian. Nó khiến cho Vu Diễm đề cao cảnh giác tới mức cao nhất.
Cô biết sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, nhưng lại không ngờ thời khắc này lại đến nhanh như vậy!
Chần chờ một chút, cô dừng bước.
- Không định chạy nữa sao?
Ở phía sau, một gã thanh niên mặc đồ đen nhánh, cứ như thể hòa làm một với bóng tối xung quanh chậm rãi bước từng bước tới gần Vu Diễm. Gã ta nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười tà ác:
- Một lựa chọn sáng suốt!
Vu Diễm hết sức bình tĩnh. Cô chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thanh niên áo đen, không nói lời nào.
- Cô cố ý tách ra khỏi cô ta là để hấp dẫn sự chú ý của tôi, tạo cơ hội cho cô ta bỏ trốn, đúng chứ?
Người thanh niên mặc áo đen nói:
- Nhưng mà nhìn bề ngoài hình như cô gái kia chỉ là một người hầu của cô thôi mà. Tôi chưa từng thấy một chủ nhân nào mà lại lựa chọn hy sinh sự sống để bảo vệ người hầu đấy, cô làm cho tôi ngạc nhiên quá!
- Đừng nhiều lời vô ích, hãy ra tay đi!
Vu Diễm đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi, chuẩn bị liều chết một trận với gã ta.
Mặc dù cô biết rõ dù có cố gắng thế nào cô cũng không phải là đối thủ của gã thanh niên mặc áo đen kia!
Gã thanh niên áo đen hơi sững lại. Gã ta hít vào một hơi thật sâu, rồi gã nói:
- Thật ra tôi rất thích tuýp con gái như cô đây. Tiếc rằng cô đến từ Bạch Đế Tinh, đã thế còn là người giết chết chú của tôi. Cô đừng trách tôi vô tình!
Đột nhiên một đường chân khí hàn băng ngưng tụ ở trong tay gã thanh niên, dần dần biến thành một thanh kiếm ảo sắc bén, bay về hướng của Vu Diễm đang đứng.
Vào lúc Vu Diễm muốn né tránh, bỗng nhiên cô phát hiện cô bị một lực lượng vô hình trói chặt lại làm cho cô không cách nào nhúc nhích.
- Ngây thơ! Lực quy tắc của tôi là thứ cô có thể giãy thoát à?
Gã thanh niên áo đen cười lạnh, thanh kiếm do hàn băng chân khí hóa thành giờ chỉ còn cách Vu Diễm chưa đầy ba thước.
Xùy!
Máu! Một màn sương máu phun ra! Kiếm khí lạnh băng xuyên qua một thân thể mềm mại, kiếm ý cuồng bạo tỏa ra như thể muốn nuốt chửng từng phân từng tấc máu thịt của người nó đã đâm vào.
- Hửm?
Gã thanh niên mặc áo đen nhướn mày. Một chiêu của gã đã thấy màu đỏ của máu, nhưng lại không đâm trúng thân thể của Vu Diễm.
Ánh mắt của Vu Diễm trở nên ngây dại, cô ngơ ngác nhìn qua phía trước mặt cô, ôi! Vu Vũ Mai đã đón nhận nhát kiếm trí mạng thay cô rồi.
- Điện hạ, kiếp này Vũ Mai không thể hầu hạ người được nữa rồi, ơn tri ngộ của người, kiếp sau xin được báo đáp!
Toàn thân Vu Vũ Mai nhuốm máu, nói xong câu cuối cùng cũng là lúc sinh cơ trong cơ thể cô hoàn toàn bị thanh kiếm từ khí tạo thành nuốt hết. Cơ thể cô gái đổ gục xuống ngay dưới chân Vu Diễm.
Dọc theo con đường họ đi, trên mặt đất khắp nơi toàn là tử thi, xương trắng và binh khí gãy. Hai người đi ở phía trên, không thể tránh được phải dẫm lên những thứ dưới chân. Mỗi khi họ đặt chân xuống mặt đất thì lại có tiếng “rắc!” giòn giã vang lên.
Những binh khí đứt gãy trên mặt đất tuy rằng đã bị tàn phá, nhưng thời gian đằng đẵng cũng không thể xóa nhòa hàn quang của chúng, thoạt nhìn chúng vẫn tỏa ra sát khí đang sợ như ngày nào.
Đúng rồi nhỉ. Những người tham dự vào cuộc chiến của các Thần đâu có ai là kẻ tầm thường. Mà binh khí vốn có của họ dĩ nhiên cũng phải đạt tới trình độ cao nhất.
Những binh khí tàn phá này thấp nhất cũng là đạo khí, thần khí cũng không ít, thậm chí có cả tiên thiên linh bảo.
Có thể tưởng tượng được tí nữa khi Gia Cát gia dẫn người xông vào đây thì sẽ điên cuồng vì những vật này tới mức nào.
Nhưng Tần Mục và Vu Linh Nhi không lòng dạ nào quan tâm đến những bảo vật này, họ còn có chuyện quan trọng hơn cần phải thực hiện.
- Ư…
Đang đi tới, Vu Linh Nhi đột nhiên hô lớn một tiếng rồi lấy tay che ngực, troong có vẻ đang rất đau đớn.
- Cô bị sao thế?
Tần Mục hỏi.
- Tim của tôi! Không hiểu sao tim tôi đau quá!
Thần sắc Vu Linh Nhi rơi vào trạng thái mờ mịt, và chính cô cũng không biết vì sao trái tim cô lại đau đớn đến vậy.
- Điện hạ, tôi có linh cảm Điện hạ đã gặp chuyện chẳng lành!
- Cô không nên suy nghĩ lung tung, chắc là cô ấy đang ở gần đây thôi, chúng ta sẽ tìm được cô ấy ngay thôi mà.
Tần Mục không biết linh cảm của Vu Linh Nhi có đúng hay không, chỉ còn cách là trấn an cô ấy thôi.
Viu!
Đúng lúc này, một Thần Tiễn xuyên thủng qua hư không bay nhanh tới chỗ họ, mang theo sát ý lẫm liệt.
- Hử?
Tần Mục, dưới tình huống bất ngờ và không biết lại lịch của Thần Tiễn, vội vàng kéo Vu Linh Nhi tránh đi.
Nhưng Thần Tiễn có tính linh, một khi bắn ra là sẽ khóa chặt kẻ địch ngay, không thấy máu nó sẽ không bỏ qua.
Tần Mục mang theo Vu Linh Nhi né tránh liên tục nhiều lần, nhưng Thần Tiễn truy đuổi không ngừng, hắn đi tới chỗ nào, thì Thần tiễn cũng bay theo tới chỗ đó.
Hơn nữa uy lực của Thần Tiễn không suy giảm chút nào!
- Muốn chết!
Tần Mục giận đến tím cả mặt, ôm Vu Linh Nhi đặt ra phía sau, bàn tay mở ra chộp tới Thần Tiễn sắc bạc đang lao nhanh tới.
Uỳnh!
Hai cổ lực khổng lồ va chạm mạnh chôn vùi hư không, làm cho dòng chảy không khí bị đảo ngược. Quy tắc ở đây vốn đã rất hỗn loạn bây giờ càng thêm mất trật tự hơn nhiều lần.
- Ngũ Hành Tịch Diệt!
Sau khi quát nhẹ một tiếng Ngũ Hành Lực quanh thân Tần Mục bỗng nhiên cháy bùng lên. Thần Tiễn bị Tần Mục nắm trong tay. Nó cố giãy giụa hết sức, giống như cực kì sợ hãi.
Ầm!
Vầng sáng chói lòa tán đi, ánh sáng thần tính của Thần Tiễn bị Tần Mục làm cho phai mờ, linh của Thần Tiễn cũng dần dần chết đi.
Thần Tiễn đã biến thành một mũi tên hỏng!
Tần Mục tiện tay liền bẻ mũi tên lại thành hai khúc rồi ném sang một bên.
- Không biết tốt xấu! Không biết chừng mực!
Khí tức của Tần Mục dần dần dần lắng xuống. Thần Tiễn nhất định không phải là vật bình thường, đã dưỡng dục ra ý thức của riêng mình. Nếu như không phải nó cố gắng đuổi giết Tần Mục thì hắn cũng không ra tay ác như vậy.
- Tần Mục, cậu không sao chứ?
Vu Linh Nhi ló đầu ra, hỏi thăm Tần Mục bằng một giọng yếu ớt.
- Không sao cả!
Tần Mục lắc đầu nói:
- Bên trong Bí cảnh này có cường giả tuyệt thế, chúng ta phải cẩn thận mới được.
Một mũi tên kinh khủng như thế, chỉ sợ cả Chí Tôn cũng không thể né tránh được, đây tuyệt đối không phải là hành động tự chủ của Thần Tiễn, chắc chắn là chủ nhân của Thần Tiễn bắn ra.
Chuyện này xảy ra nghĩa là trong Bí cảnh Của Thần có người muốn giết họ.
- Ở đây có hai con đường, chúng ta nên chọn con đường nào đây?
Vu Linh Nhi chỉ về phía trước.
- Đi bên trái!
Tần Mục nói sau khi suy nghĩ.
Tuy rằng mũi tên vừa rồi xuyên qua hư không tấn công họ, vốn không phân biệt rõ được phương hướng, nhưng Tần Mục vẫn xác định được phương hướng đại khái.
Hắn cảm giác mũi tên phóng về phía mình là từ phía bên trái.
Tính cách của hắn không bao giờ thay đổi, luôn là biết rõ trên núi có hổ dữ mà vẫn cứ đi vào.
Muốn đánh lén Tần Mục thì cần phải chuẩn bị cho việc trả giá đắt!
Hai người đi dọc theo lối đi bên trái, đi xuống từ từ.
Đi cả một ngày, hai người mới đi hết con đường, bắt gặp được những tia sáng đầu tiên sau khi vào bí cảnh.
Đập vào mắt của hai người chính là một gốc cổ thụ khổng lồ che phủ cả một khoảng trời. Trên chiến trường hoang vu rộng lớn dường như chỉ có mỗi một cây đại thụ này thôi.
Điều làm cho Tần Mục ngạc nhiên chính là dưới bóng cổ thụ có một bóng người mơ hồ, người đó đang chắp tay sau lưng, đi qua rồi lại đi lại dưới tán cây.
Người này rất thấp bé, chỉ cao khoảng một thước thôi.
Tần Mục nghĩ ngay tới người đã đánh lén mình, nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng, bởi đây rõ ràng chỉ là một hồn phách không được trọn vẹn.
Tần Mục tiến tới, hỏi:
- Tiền bối có cần giúp gì không?
Tuy không biết hồn phách này lai lịch như thế nào, nhưng Tần Mục đoán chắc rằng hồn phách này khi còn sống chắc phải là Tổ Thần cảnh, nếu không thì tuyệt đối không thể ngưng tụ hồn phách thành hình người, hơn nữa sống hơn trăm triệu năm rồi mà vẫn chưa chết.
Thậm chí Tần Mục còn cảm thấy được trong hồn phách chứa đựng sức sống vô hạn, chỉ cần hồn phách này đồng ý thì có thể trọng sinh lại ngay, đáng tiếc không biết tại sao ông ấy một mực đợi ở nơi này.
Hồn phách kia liếc mắt nhìn Tần Mục, rồi lại chắp tay sau lưng đi tới đi lui ở đằng kia, miệng bắt đầu đọc mấy câu thơ:
- Tha hương nhân, tha hương sự, tha hương nan năng ngộ cố tri.
- Thiên thu đại, thiên thu quyết, thiên thu vọng ngôn nhiễm tiên huyết!
- Cổ nhân lai, cổ nhân khứ, cổ nhân bất tri quy hà xử!
- Chúng sinh duyên, chúng sinh diệt, chúng sinh hà dĩ độ họa kiếp!
Tuy rằng Tần Mục không hiểu hết toàn bộ ý nghĩa của các câu thơ vừa nghe đó, nhưng hắn cũng phần nào cảm nhận được sự bi thương trong giọng nói của hồn phách này.
- Tiền bối, người có biết bên trong bí cảnh này còn cường giả nào còn sống không?
Tần Mục hỏi xong, suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Pháp bảo của đối phương chắc là cung tên!
Hồn phách rung đùi đắc ý, không để ý tới câu hỏi của hắn.
Tần Mục vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn lại hỏi tiếp:
- Tiền bối, hai ngày nay tiền bối có thấy hai cô gái tiến vào đây không ạ?
Vẫn không có lời đáp lại. Hồn phách điên điên khùng khùng, chỉ có một hành động là đi tới đi lui dưới gốc cây cổ thụ.
- Được rồi, chúng ta phải đi tìm tiếp thôi!
Tần Mục bất đắc dĩ nói ra câu này. Hắn cảm thấy hồn phách này có ý thức rõ ràng rành mạch, cũng có nhiều sinh mệnh lực, vậy mà cứ giả ngốc cho hắn ăn bơ.
Tần Mục và Vu Linh Nhi tiếp tục tiến về phía trước, đã đi ra khỏi bóng cây cổ thụ che trời.
Mãi sau khi hai người đã rời đi một quãng xa, hồn phách dưới cổ thụ mới dừng lại một cách đột ngột, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
- Kỳ lạ thật, người này không nên xuất hiện ở đây mới đúng, chẳng lẽ mắt ta đã mờ rồi sao?
...
Ra khỏi chỗ hồn phách và cổ thụ, lại đi thêm một ngày, hai người đến trước một bờ vực.
Vách đá dựng thẳng, sâu hun hút không nhìn thấy đáy. Tầm mắt hắn trải rộng ra xa, chỉ thấy không gian bát ngát không có điểm dừng, giống như tới đây là cùng đường rồi vậy.
Đứng trước vách núi, Tần Mục bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Hắn đã đi theo con đường này đến hai ngày rồi, ngoại trừ việc bị tập kích bằng một mũi tên kinh thế, cho tới bây giờ hắn cũng chưa gặp trở phải mối nguy hiểm nào.
Đúng là quy tắc ở đây rất hỗn loạn, nhưng còn không hỗn loạn bằng quy tắc trong mật động của Cầm Tông, mức độ nguy hiểm cũng không bằng một phần mười chỗ đó.
Bí cảnh của Thần này coi vậy mà nhàm chán ghê nhỉ?
- Bên này hết đường rồi, chúng ta quay lại thôi!
Tần Mục nghiêng đầu nhìn xuống dưới vách núi thêm vài lần nữa, đoạn thở dài nói.
- Không thể bay qua nhìn thử xem sao?
Vu Linh Nhi nghi ngờ hỏi Tần Mục.
- Vách núi là nơi không đường cùng không còn đường sống, Vu Diễm sẽ không đi đường này đâu.
Vu Linh Nhi có cái hiểu và có cái không hiểu, nhưng cô vẫn gật gật đầu, rồi cùng Tần Mục quay về.
- A!!!
Đúng lúc này một thanh âm thê lương vang lên. Toàn bộ không gian bắt đầu rung lên kịch liệt, giống như muốn sụp đổ, hiện tượng đó làm cho hai người biến sắc.
Xoạt!
Xoạt!
Một khe hở dài và hẹp hiện ra, hình thành từng vòng xoáy không gian. Gió lạnh đánh úp lại làm cho người không rét mà run.
- Coi chừng!
Tần Mục liền thi triển lĩnh vực để bảo vệ Vu Linh Nhi.
- Điện hạ, là giọng của Điện hạ!
Vu Linh Nhi lại giãy dụa dữ dội:
- Điện hạ đang gặp nguy hiểm.
- Vu Diễm ư?
Tần Mục nghi ngờ hỏi:
- Cô xác định đây chính là giọng của Vu Diễm?
Chẳng trách Tần Mục luôn hoài nghi, âm thanh này quả thật rất quái dị, nghe cứ như nó được phát ra từ miệng của một con quái vật chứ chẳng phải tiếng kêu của con người.
- Tôi khẳng định! Dù giọng nói của Điện hạ có thay đổi ra sao, tôi đều có thể nhận ra.
- Chúng ta lập tức qua đó xem!
Tần Mục bắt đầu sốt ruột. Hắn biết rõ Vu Linh Nhi không đơn giản. Về một phương diện nào đó, cô có thiên phú đặc biệt mà người thường không thể sánh bằng.
Tần Mục mang theo Vu Linh Nhi tăng tốc độ tối đa.
Lúc quay lại, họ băng ngang gốc cổ thụ một lần nữa. Tần Mục nhìn thoáng qua, phát hiện hồn phách điên điên khùng khùng không còn quanh quẩn dưới tán cổ thụ.
Quả nhiên là giả ngu!
Tuy nhiên lúc này hắn không còn thời gian để suy nghĩ xem hồn phách này đã có ý đồ gì, chỉ tập trung chạy ngược về theo đường cũ.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, âm thanh ma quái liên tục rót vào tai hắn. Trước mắt Tần Mục xuất hiện một ảo giác, khiến hắn cảm giác đã bước vào cuộc chiến của các Thần thời viễn cổ với tiếng kêu giết rung trời.
Chíu!
Mũi tên Tru Thần đánh úp vào Tần Mục một lần nữa, xuyên thủng đầu vai của hắn, khiến cho một cột máu bắn vọt ra.
- Á...
Vu Linh Nhi bịt miệng lại, khiếp sợ nhìn Tần Mục. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tần Mục bị thương phải đổ máu.
Sạt!
Không gian vỡ vụn. Một bóng đen bay vọt ra từ chỗ không gian đã vỡ nát.
Người này cầm trong tay trường cung bằng bạch ngọc, phía sau lưng đeo chín mũi tên thốc, chắc chắn đây chính là người bắn lén Tần Mục.
- Có thể đỡ được mũi tên thứ nhất của tôi, xuất sắc lắm. Nhưng trên đời này không có ai có thể đỡ được mũi tên thứ hai của tôi!
Bóng đen nhìn chằm chằm vào Tần Mục, tươi cười ra vẻ đắc thắng.
- Đỡ được hết các mũi tên mà anh có thì sao nào?
Đột nhiên Tần Mục cười lạnh, nhổ Thần tiễn khỏi đầu vai của mình.
- Ha ha… Có chí khí, nhưng đáng tiếc thay, cậu không có cơ hội.
Bóng ra vẻ nghiền ngẫm, vừa cười vừa nói:
- Cậu trúng một mũi tên của tôi, hẳn khoảng cách tới tử thần không còn xa.
- Đầu vai không phải là chỗ chí mạng đâu nhỉ?
Giọng Tần Mục cực kỳ bình tĩnh.
- Mũi tên Tru Thần của tôi chỉ cần bắn trúng người, cho dù không phải chỗ trí mạng cũng đủ cho cậu bị mất mạng!
- Thật ngây thơ!
Tần Mục mân mê mũi tên Tru Thần trong tay, đoạn đột nhiên giương tay quăng thần tiễn ra ngoài.
Vụt!
Lập tức kim quang bao phủ Tru Thần tiễn mang nó xuyên qua hư không. Từ tốc độ cho tới lực xuyên thấu đều đạt tới con số kinh thế hãi tục.
Hơn nữa dường như lúc mũi tên này bắn tới còn mang theo một tầng kiếm ý hùng hậu, thế không thể đỡ!
Phập!
Bóng đen chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang diễn ra thì đã bị thương rồi. Vết thương ở đúng vị trí mà gã đã gây ra cho Tần Mục, đầu vai gã bị xuyên thủng để lộ ra cả một mảng xương trắng.
- Với tư cách đáp lễ, tôi trả lại cho anh!
Giọng nói ấy mới cao ngạo làm sao, bóng đen nghĩ. Cơn đau đớn như trái tim bị khoét ra từ đầu vai truyền vào não bóng đen, khiến gã không làm sao giữ tỉnh táo được.
Tên này đã trúng một mũi tên của gã mà vẫn còn mạnh mẽ quá. Cậu ta chỉ tiện tay ném một mũi tên đi mà lực của mũi tên còn mạnh hơn khi gã bắn tên ra bằng cung Tru Thần.
- Không! Không thể có chuyện đó được! Không ai bị trúng Tru Thần Tiễn của tôi mà vẫn bình an vô sự!
Tần Mục cười, một nụ cười mỉa mai:
- Cũng vậy thôi, không có ai có thể đánh lén tôi hai lần mà vẫn còn được sống bình yên!
Keng!
Tần Mục dùng một ngón tay điểm ra. Ngay tức khắc, một tiếng kiếm minh khiến cho thiên hạ tịch diệt vang lên.
- Có thể chết dưới một kiếm này, coi như tôi đã khẳng định năng lực của anh rồi!
Xoát!
Kiếm ý xuyên thủng thân thể bóng đen, làm cho gã chết ngay lâp tức!
- Tiễn Thần!
Tại thời bóng đen ngã xuống, một tiếng thét gào phẫn nộ vang lên, nếu nghe kỹ có thể nhận ra đó là giọng của nữ giới.
Xoảng!
Không gian vỡ ra. Một bàn tay khổng lồ ló ra khỏi hư không, chộp tới hướng bóng đen, hình như nó muốn mang thi thể của gã đi.
- Ngu xuẩn!
Tần Mục lộ rõ vẻ khinh miệt.
Xoạt!
Tần Mục vừa dứt lời, ánh kim sắc đã xuyên thủng thân thể bóng đen sáng rực lên, bùng nổ. Bất cứ thứ gì nó chạm phải đều bị biến thành những hạt bụi li ti, rồi tan biến vào hư không.
Bàn tay khổng lồ vươn ra từ hư không vừa bị nó chạm vào là tan rã ra thành bụi ngay.
- Đây là…
Trong hư không bát ngát vọng tới một âm thanh kinh nghi bất định.
- Chí Cường kiếm ý, là thứ không thể chạm vào!
Tần Mục nói:
- Chạm vào khắc chết!
Một kiếm này là tinh túy sau khi đã dung hợp thần kiếm Thái Âm vào, mặc dù trông nó có vẻ như chẳng có bao nhiêu lực sát thương, nhưng thật ra là kiếm ý đã được thăng hoa đến cực hạn.
- Ngươi… Đồ đáng chết!
- Muốn giết tôi hả?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Cứ tới đi, tôi đang đợi đây!
Người này tuyệt đối không ở tại vùng phụ cận, thậm chí không ở Hỗn Độn Giới, mà là ở một không gian xa xôi không biết tên nào đó.
- Hừ! Vậy ngươi cố gắng sống cho tốt vào, ngàn vạn lần đừng bị kẻ khác giết trước khi ta tới!
Nói xong, bốn bề yên tĩnh lại như ban đầu, không còn âm thanh gì phát ra nữa.
Tần Mục nhìn quanh bốn phía, lắc đầu rồi sau đó kéo Vu Linh Nhi đang sợ hãi run lẩy bẩy đi:
- Đi thôi!
- Cậu… vết thương của cậu không sao à?
- Đồ ngốc, cô cho rằng tôi có thể bị thương sao?
Tần Mục cười nói.
- Nhưng chính mắt tôi nhìn thấy…
Vu Linh Nhi nói xong, đột nhiên đôi mắt mở to hết cỡ, bởi vì cô phát hiện trên vai của Tần Mục không có một vết thương nào, dù chỉ là vết xước nhỏ.
Nhưng quả thật vừa rồi Tần Mục đã bị chảy máu. Cô tin chắc rằng mình không nhìn nhầm.
- Gã nấp trong tối đánh lén tôi. Nếu tôi không cho gã nếm chút mật ngọt, thì đời nào gã chịu chườn mặt ra chứ?
Tần Mục cười rồi giải thích, nói:
- Về phần miệng vết thương, chỉ có chút như thế không thể tính là vết thương được!
Lần đầu tiên đối phương đánh lén, vì quá bất ngờ, Tần Mục đã không cảnh giác nên không phát hiện ra vị trí của đối phương.
Nhưng lần thứ hai, hắn đã có sự đề phòng. Trong nháy mắt đối phương bắn tên ra, hắn đã bắt được hơi thở mỏng manh của đối phương.
Chỉ có điều cung thủ cũng tương tự như các tay súng bắn tỉa, chỉ thích ẩn nấp trong bóng tối, khiến cho mục tiêu không phát hiện được, thêm vào đó họ còn giữ khoảng cách xa với mục tiêu.
Tần Mục đã phát hiện vị trí của gã, nhưng để tóm được tên sát thủ thì khá là khó.
Cho nên Tần Mục cố ý giả vờ yếu thế trúng tên, muốn dụ đối phương đi ra, không ngờ tới biện pháp này có hiệu quả tốt vượt mong đợi.
- Người bắn tên là ai, sao lại muốn giết cậu?
- Tôi không biết nữa, chắc là có người sai khiến nên anh ta mới làm vậy!
Tuy rằng Tần Mục cũng rất nghi ngờ, nhưng lúc này không phải là thời điểm để quan tâm đến chuyện đó.
- Đi thôi, qua bên kia nhìn xem.
Bây giờ Vu Linh Nhi cũng nhớ đến Vu Diễm, trên gương mặt cô lại hiện lên đầy vẻ quan tâm và lo lắng.
Hai người lại đến ngã ba. Lần này họ chọn đường bên phải, tìm theo dấu vết mà tới.
Đi được một quãng, họ thấy dấu vết chiến đấu dọc theo lối đi. Trên các khối nham thạch khắc đầy những vết kiếm nhìn mà sợ.
Tần Mục tuy chưa giao thủ với Vu Diễm lần nào, nhưng hắn biết rõ Vu Diễm không am hiểu kiếm thuật, cho nên Tần Mục chắc chắn là những vết kiếm này không phải đo cô lưu tại nơi này.
Hai người tiếp tục đi lên phía trước khoảng chừng nửa canh giờ nữa, thì nghe có tiếng đánh nhau.
Đùng!
Một người không nhìn rõ mặt mũi, vận đồ trắng bị một cỗ lực lớn đánh bay tới chỗ họ. Tần Mục nhanh chóng bay lên, tiếp được người này.
- Điện hạ!
Vu Linh Nhi vừa mừng vừa sợ.
- Cô chăm sóc cô ấy!
Tần Mục giao Vu Diễm cho Vu Linh Nhi, mắt thì cảnh giác quan sát một bộ xương khô ở phía trước.
Đúng, một bộ xương trắng hếu.
- Tiểu tử, ta còn tưởng cậu đã chết trên con đường kia rồi. Cậu cũng cơ trí gớm nhỉ, cũng biết quay đầu trở về.
Bộ xương mở miệng ra, phát ra âm thanh quen tai.
- Ông chính là... là hồn phách dưới gốc cổ thụ?
Tần Mục cả kinh nói.
- Nếu không thì còn ai vào đây nữa, cậu cho rằng một bộ xương còn có thể hành động và nói chuyện được sao?
Bộ xương, hay còn được gọi là Bạch Cốt, chép miệng, chậc lưỡi nói:
- Lâu lắm rồi lão phu không hoạt động, tiến vào thân thể như vậy, thật đúng là không thể quen ngay được.
Tần Mục giật mình. Hồn phách không có cơ thể thật nên không thể chiến đấu. Đại khái là ông ta nhập đại hồn vào một bộ xương tình cờ nhặt được trên đất đây.
- Tại sao ông lại ra tay với Vu Diễm?
- Hắc hắc, tiểu tử, ta nhắc nhở cậu một câu, cách xa cô ta một chút, cô ta phát điên rồi! Ta phải tốn rất nhiều sức mới ngăn được cô ta đó.
- Hả?
Thần sắc Tần Mục đột nhiên biến đổi.
Oanh!
Một cỗ lực lượng hỗn loạn và mênh mông bộc phát ra từ người Vu Diễm. Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Vu Linh Nhi lập tức bị đẩy bật ra ngoài, bay đi như bị sét đánh trúng.
Tần Mục thấy thế, lập tức thuấn thân khẩn cấp, đỡ lấy Vu Linh Nhi, nếu không Vu Linh Nhi chắc không sống nổi dưới dư chấn khủng bố này.
- Ah!!!
Vu Diễm trông giống hệt một người điên. Cả người cô bốc lên yêu khí ngùn ngụt, và sự dữ tợn hiện lên trên gương mặt tuyệt sắc đã phá hỏng vẻ đẹp cân đối và hài hòa của mỹ nhân.
- Điện hạ!
Vu Linh Nhi bất chấp thương thế của mình, cầu xin Tần Mục:
- Xin cậu hãy cứu Điện hạ với, đã có chuyện gì xảy đến với người thế kia?
Tần Mục cũng nhíu mày. Vừa rồi vì quá chú ý đến Bạch Cốt nên Tần Mục đã không nhìn thấy Vu Diễm có những biểu hiện khác thường.
Lúc này có thể nói cả người Vu Diễm đều tỏa ra tà khí, hơn thế tu vi của cô còn đang tiếp tục tăng lên với một tốc độ khủng khiếp.
Chỉ một chốc nữa thôi, và cô sẽ chạm tới cánh cửa Chí Tôn.
Đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Không ai có thể phủ định tiềm năng của Vu Diễm. Nếu tu luyện theo tuần tự, không thể đoán trước được thành tựu của cô trong tương lai.
Nhưng nếu trong tích tắc này tất cả mọi tiềm năng của cô đều bị bòn rút ra để sử dụng, thì sau khi chuyện này qua đi, cô không bị tàn phế thì nền móng vững chắc của cô cũng không còn nữa.
Dù tu vi của cô đang tăng rất nhanh, nhưng cơ thể và tâm cảnh của cô lại không theo kịp sự tăng trưởng của tu vi.
- Ông đã làm gì cô ấy?
Tần Mục liếc Bạch Cốt, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Cậu cho rằng ta chính là người khiến cô ta biến thành bộ dạng như vậy?
Bạch Cốt vỗ vỗ đầu lâu trong một tư thế khá quái dị, làm ra vẻ hao tâm tổn trí, nói:
- Vừa nãy ta đang ngăn cản cô ta.
Tần Mục nhìn thật sâu vào mắt Bạch Cốt. Hắn không cảm nhận được bất cứ ác ý nào trong cặp mắt đó, bấy giờ mới buông bỏ lòng cảnh giác.
Nói không chừng người này đang cố gắng cứu Vu Diễm!
- Phải làm sao mới ngăn được cô ấy?
Tần Mục hỏi.
- Không cách nào!
Bạch Cốt lắc đầu.
- Trên đời này không có thứ gì là tuyệt đối. Theo tầm hiểu biết của ông, tôi biết ông không thể nào không có cách!
Bạch Cốt trầm mặc một hồi, rồi nói:
- Ta nói thật đấy, không có cách nào đâu. Trừ phi cậu có thể khiến cho con bé kia đội mồ sống dậy.
- Ai?
Tần Mục hỏi xong đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Vu Diễm phải ở cùng một chỗ với Vu Vũ Mai mới đúng, chẳng lẽ...
- Ở Bên kia đó. Ta đoán lý do khiến cô ta không thể giữ được bình tĩnh, là cô gái đó!
Bạch Cốt chỉ chỉ tay về phía trước.
Thần thức của Tần Mục quét qua, phát hiện nơi Bạch Cốt chỉ tới có một quan tài đá.
- Tới đó xem đi!
Tần Mục kéo Vu Linh Nhi đi, chạy nước rút tới chỗ chiếc quan tài.
Nhưng có vẻ như Vu Diễm đã phát hiện ra ý đồ của Tần Mục, hơi thở hung lệ từ cơ thể cô tản phát ra khắp nơi.
- Coi chừng, cô ta đã mất hết lý trí rồi. Chỉ cần có ai muốn bước tới nơi đó, cô ta sẽ nổi điên lên ngay!
Bạch Cốt nhắc nhở.
Tần Mục quay đầu lại liếc nhìn Vu Diễm, rồi nói với Bạch Cốt:
- Tiền bối, làm phiền người cản cô ấy lại một lúc, tôi đi cứu người rồi trở về ngay!
Bạch Cốt sững sốt một chút rồi lập tức mắng:
- Cậu cho rằng lão phu là tên ngốc à, người đã chết rồi, cậu đi cứu ai!
- Vẫn là câu nói đó, thế sự không có tuyệt đối, tiền bối, người phải tin tưởng tôi một lần.
Nói xong, Tần Mục không quan tâm mà chạy thẳng đến trước chiếc quan tài đá.
- Không lẽ tên nhóc này có thể làm được chuyện đó?
Bạch Cốt thì thầm, sau đó ánh mắt lập tức chuyển sang Vu Diễm với lệ khí bức người, nở ra một nụ cười đau khổ:
- Đúng là muốn lấy cái mạng già của ta mà!
Năm xưa ông cũng là một nhân vật phong vân tuyệt đỉnh. Chính trận chiến khốc liệt nhất từ cổ chí kim đó, suýt chút nữa đã khiến ông ngã xuống. Đến giờ ông vẫn chưa thể khôi phục lại sức mạnh ban đầu của mình. Vừa nãy vội quá phụ thân vào một bộ xương mục nát càng khiến cho thực lực của ông giảm đi nhiều hơn.
Ngược lại, thực lực và khí thế của Vu Diễm lại mạnh hơn theo thời gian. Sau khi so sánh ông ta đoán rằng bản thân không thể ngăn cản Vu Diễm được bao lâu.
...
- Chị Vũ Mai!
Lúc Tần Mục đẩy nắp quan tài đá ra thì Vu Linh Nhi thiếu chút nữa ngất đi.
Không thể sai được, người nằm trên cái quan tài bằng đá đó chính là Vu Vũ Mai.
Hơn nữa Vu Vũ Mai đã không còn sức sống. Cơ thể cô gái lạnh như băng, không còn hơi thở nữa. Ngực cô bị một thanh kiếm băng đâm xuyên qua, máu chảy ra nhuộm đỏ chiếc áo trắng tinh khôi.
Nhìn thấy mà giật mình!
Đối với Vu Linh Nhi, Vu Diễm và Vu Vũ Mai chính là hai người thân thiết nhất của cô. Phải chính mắt nhìn thấy họ lâm vào tình cảnh như thế, quả là một đả kích vượt quá sức chịu đựng của cô.
- Cô đứng qua một bên đi, để tôi kiểm tra xem còn cứu cô ấy được hay không.
Tần Mục còn tưởng rằng Vu Vũ Mai vừa mới ngộ hại, không ngờ là cô ấy đã chết gần ba ngày rồi.
Tình huống này khiến cho ngay cả hắn cũng không thể khẳng định mình có thể cứu vãn.
Vu Linh Nhi ngơ ngác, mặc dù trong tâm cô không chấp nhận chuyện Vu Vũ Mai đã chết, nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, cho dù cô không muốn nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể chối cãi.
- Người chết rồi còn có thể sống lại sao?
Ngay cả Chí Tôn, Tổ Thần cũng phải chuyển thế luân hồi, không có cách nào cải tử hồi sinh.
Cậu ta thì có cách gì chứ?
Chẳng qua, xuất phát từ lòng tin tưởng vào Tần Mục, cùng với chút hi vọng còn sót lại trong trái tim, Vu Linh Nhi lùi sang một bên.
Tần Mục hít sâu một hơi, nắm bàn tay lại, lập tức một cây nhỏ màu xanh lá mạ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Lập tức, sinh cơ dạt dào lan tỏa toàn bộ không gian, trong hang động hoang vu cằn cỗi này, cây cỏ xanh tươi dâm chồi nảy lộc, nhanh chóng phủ xanh hang động với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
- Không biết nó có hữu hiệu hay không nữa!
Chồi non này được Tần Mục tìm thấy trong không gian Tử Lôi. Sau khi lấy đi quan tài thủy tinh, hắn đã phát hiện ra chồi nhỏ này. Phải nói là nó chứa đựng một lượng sinh mệnh lực khổng lồ tới mức biến thái.
Không cần biết vết thương nặng tới đâu, chỉ cần có thể hấp thu một xíu xiu khí tức của cây non là sẽ phục hồi như chưa từng bị thương.
Lúc trước Tần Mục dám đưa thân thể mình ra đón một mũi tên có thể nói là trí mạng đối với bất cứ ai, chính là nhờ có chồi non này.
- Cmn, Cây Sinh Mệnh!
Bạch Cốt đang đấu với Vu Diễm thì bỗng buột miệng nói một câu văng tục, không thèm đánh với Vu Diễm nữa, lập tức chạy như bay về phía Tần Mục.
- Ối ông ơi! Bớ tổ tông con! Cây Sinh Mệnh, cho ta mượn dùng chút nhé!
Bạch Cốt xương cốt toàn thân cũng rung lắc theo, nom hệt như chúng đang rệu rã vì hết sức.
Tần Mục trừng mắt liếc Bạch Cốt một cái:
- Đừng cản tôi, để yên tôi cứu người!
- Cô ta đã chết rồi. Muốn cứu cô ta phải để Cây Sinh Mệnh nhận cô ta làm chủ. Cậu có thể bỏ được sao?
Bạch Cốt oa oa hét lớn:
- Toàn bộ vũ trụ này, chỉ có một Cây Sinh Mệnh duy nhất! Ai có được nó, đồng nghĩa với có được vĩnh sinh bất diệt.
Tần Mục hơi do dự.
- Con bé này chỉ có tư chất tầm trung trung, tương lai cũng không thể đạt được thành tựu vang dội gì. huống chi cậu với cô ta đâu có mối quan hệ nào đâu, đúng không? Đưa Cây Sinh Mệnh cho cô ta là cực kỳ lãng phí!
Bạch Cốt cật lực khuyên bảo Tần Mục.
Nhưng mà Tần Mục tự suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Xem ra giá trị quan của ông có chút vấn đề, tránh ra một bên, tôi phải cứu cô ấy!
Bạch Cốt kích động hỏi.
- Giá trị của một món bảo vật không thể đánh giá dựa trên lời nói, mà phải xét trên công dụng thực tế. Chỉ khi nó được sử dụng cho hành động có ý nghĩa, nó mới có giá trị. Nếu cứ để cho nó hư nát trong tay tôi, dù có là bảo vật thì cũng còn tác dụng gì đâu?
- Cậu nhận thức Cây Sinh Mệnh này như là bậc thần vật, ở trong tay cô ấy có thể phát huy ra tác dụng được không?
Bạch Cốt tôi trong lòng không muốn đả kích ai, chỉ là Cây Sinh Mệnh quá trân quý.
Trên trời dưới đất, chỉ duy nhất một cây!
Kể từ khi bị thương trong trận chiến cổ, vết thương của ông ta vẫn chưa lành lại. Nhưng chỉ cần đưa Cây Sinh Mệnh cho ông ta mút thỏa thích mấy ngày chắc chắn có thể khôi phục khoảng chừng bảy tám mươi phần trăm.
- Với tôi mà nói, cây này có thể cứu được một người, đó chính là giá trị lớn nhất của nó. Huống hồ mạng sống của hai cô gái này đã được buộc chặt vào nhau, cứu cô ấy tương đương cứu được những hai người.
- Nhưng mà...
- Đừng nói nữa, hãy đứng một bên đi!
Tần Mục dùng sức đẩy Bạch Cốt một cái, khiến xương cốt của Bạch Cốt kêu lụp cụp lạc cạc rung động, lùi lại liên tiếp mấy bước.
- Phung phí của trời, phung phí của trời đó!
Tận mắt nhìn thấy Tần Mục thật sự muốn đem Cây Sinh Mệnh giao cho một cô gái bình thường, trong lòng Bạch Cốt như đang rỉ máu.
Chẳng qua Cây Sinh Mệnh là của Tần Mục, hắn muốn xử trí như thế nào là tùy hắn. Bạch Cốt ông không phải loại người thấp kém chỉ biết cướp bóc của người khác, chỉ đành đứng yên đó mà hờn dỗi.
Tần Mục đã hạ quyết tâm nên không cần suy nghĩ, không hề do dự, hạ quyết tâm chặt đứt sợi dây liên kết giữa mình với Cây Sinh Mệnh, dẫn dắt nó tiến vào trong cơ thể của Vu Vũ Mai.
Tại lúc này, Cây Sinh Mệnh tựa hồ đã có ý chí của riêng nó, giãy giụa liên hồi. Dường như nó không muốn rời khỏi Tần Mục, không muốn tiến vào cơ thể của người xa lạ.
Mặc dù nó phản kháng, nhưng Tần Mục cũng làm như không thấy, không thèm để ý đến nó. Hắn thúc giục toàn bộ nguyên lực của bản thân bao vây Cây Sinh Mệnh, chậm rãi tiễn đưa nó đi.
Vào đúng thời khắc mấu chốt này, một cỗ kình phong đánh ập tới. Vu Diễm, đã mất đi lý trí, phóng tới cùng với tất cả sức mạnh đang cuộn trào trong cơ thể của cô, đánh một chưởng lên lưng Tần Mục.
Cây Sinh Mệnh vừa mới rời khỏi người của Tần Mục, khiến cho một người mạnh mẽ như hắn cũng không nhịn được phải rên lên một tiếng, khóe miệng ứa máu.
Đương nhiên cơ thể Tần Mục có thể trực tiếp nhận lấy một chưởng này không có nghĩa cơ thể người khác cũng làm được như thế. Nếu thay bằng một người nào khác, có lẽ đã bị chưởng lực của Vu Diễm tiễn về Tây Thiên rồi.
Bị thương tinh thần, nhưng Tần Mục không để ý, vẫn tiếp tục công việc dẫn đường cho Cây Sinh Mệnh tiến vào cơ thể của Vu Vũ Mai.
Trên thực tế, khi Vu Diễm xuất chưởng Tần Mục cũng rất muốn né tránh, và sự thật là hắn đã có thể tránh đi một cách dễ dàng.
Nhưng nếu hắn né tránh, thì Vu Vũ Mai sẽ là người kế tiếp phải hứng chịu chưởng lực này, chỉ sợ thân thề của Vu Vũ Mai sẽ bị chưởng lực của Vu Diễm hủy diệt. Đến lúc đó cho dù có Cây Sinh Mệnh cũng hết cách xoay chuyển.
Vu Diễm sở dĩ trở thành người mất trí như thế này, phần lớn là vì cái chết của Vu Vũ Mai, nếu như sau này Vu Diễm biết được chính cô, trong vô thức, đã hủy diệt cơ hội cải tử hoàn sinh của Vu Vũ Mai, lúc đó không biết cô sẽ biến thành bộ dạng gì nữa đây.
- Ôi, ta bận đau lòng thay cho Cây Sinh Mệnh nên quên mất phải canh chừng cô nhóc này rồi. Tiểu tử, xin lỗi há!
Bạch Cốt nở nụ cười ngượng ngùng, hỏi:
- Cậu không sao chứ tiểu tử?
- Đừng nói nhảm, tôi cần một chút thời gian, giúp tôi ngăn Vu Diễm lại!
- Không thành vấn đề, cứ để đó cho ta. Nhưng mà này, nhớ là cậu nợ ta một ân tình đấy!
Bạch Cốt nói xong, lao về phía Vu Diễm tiếp tục trận đấu dang dở.
Muốn khôi phục vết thương, lão cũng không cần bắt Cây Sinh Mệnh nhận chủ, chỉ cần mượn dùng Cây Sinh Mệnh trong một thời gian ngắn là đủ.
Cho nên thật ra Cây Sinh Mệnh chọn ai làm chủ nhân, đối với lão cũng chỉ là chuyện râu riia.
Vu Linh Nhi đứng ở một bên nhìn mà sốt ruột mười phần, cô vừa đau lòng Vu Diễm, vừa đau lòng Vũ Mai, càng đau lòng vì Tần Mục hơn.
Cô không biết về Cây Sinh Mệnh nhưng sau khi nghe Bạch Cốt miêu tả thì cô đã biết chồi non bé nhỏ này rất quý giá.
Nhưng Tần Mục lại không chút do dự lấy nó để chữa trị cho Vu Vũ Mai gần như không quen biết với hắn, đã thế còn chịu để Vu Diễm đánh một chưởng vào lúc mấu chốt nữa.
Vậy mà Tần Mục không thèm để ý đến vết thương của mình, không gián đoạn công việc chữa trị cho Vu Vũ Mai.
Tại sao trên đời lại có người ngốc như vậy?
Cây Sinh Mệnh không hổ là nguồn gốc của mọi sinh mệnh trong vũ trụ. Ngay khi Tần Mục hoàn tất việc di dời nó vào trong cơ thể của Vu Vũ Mai, nó lập tức phát huy hiệu quả.
Miệng vết thương nằm ngay trước ngực của Vu Vũ Mai, thứ làm cho ai thấy cũng sợ hãi, bây giờ mắt thường nhìn cũng thấy rõ nó đang khép dần lại, sự sống trong cơ thể của cô cũng dần dần khôi phục, hơi ấm cơ thể, khí huyết chậm rãi có xu hướng trở lại bình thường.
Chỉ có điều khiến cho Tần Mục khó hiểu chính là không biết tại sao mà Vu Vũ Mai vẫn không thở, tim không đập, nhìn cô giống như là người thực vật vậy.
- Này tiểu tử, lúc cô ta chết, hồn phách đã rời khỏi thể xác rồi. Cậu có thể dùng Cây Sinh Mệnh khôi phục lại sinh cơ trong thân thể cô ta, nhưng việc ngưng tụ hồn phách trở lại thì cần phải có thời gian dài, từ từ mà chờ đợi thôi!
Bạch Cốt vừa giao đấu với Vu Diễm, vừa phải giải thích cho Tần Mục hiểu.
Tần Mục giật mình, đồng thời liếc nhìn Bạch Cốt, nghĩ thầm Bạch Cốt quả thật không đơn giản, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
- Tiền bối, để cho hồn phách quay về thân thể cần bao nhiêu thời gian?
- Cô ta mới chết cách đây không lâu, hồn phách cũng chưa tiêu tán hoàn toàn. Chắc không lâu đâu. Ta nghĩ chỉ cần từ ba đến năm ngày là đủ rồi.
- Ba đến năm ngày mà không dài à?
Tần Mục hỏi:
- Có thể dùng phương pháp nào để gọi hồn phách quay về trong ba đến năm giờ không?
- Có!
- Cách gì vậy?
- Nằm mơ đấy!
Bạch Cốt hùng hùng hổ hổ nói.
Tần Mục nghe vậy liếc Bạch Cốt. Thằng này lại bắt đầu già mà không nên nết rồi.
- Này, nhanh đến giúp ta đi, ta không cản được cô ta!
- Tôi đang bị thương, tôi cần điều dưỡng. Ông cố gắng chống đỡ một lúc nữa nha, chờ vết thương của tôi hồi phục, tôi sẽ giúp ông.
- Ồ, thằng nhóc thúi tha này, đừng tưởng rằng ta không nhìn ra được, bị cô gái đánh cho một chưởng đối với cậu chỉ như bị xước da mà thôi, căn bản không làm cho cậu bị thương tới căn cơ, vậy cậu dưỡng thương cái gì!
Bạch Cốt mắng to.
- Bị xước da thì cũng là bị thương!
Tần Mục nghiêm trang nói.
- Được được được, không cò ke với cậu nữa. Cho dù không muốn giúp ta, thì cũng cần phải cân nhắc tình huống của cô gái này chớ. Còn để nữa, không thuốc nào cứu được cô ta nữa đâu. Cây Sinh Mệnh chỉ có một, chỉ có thể cứu được một người thôi.
Tần Mục nghe vậy, lúc này mới coi trọng, đúng là tình hình Vu Diễm không hề lạc quan, không thể để cô ấy tiếp tục điên cuồng như vầy nữa.
-Tôi đến đây!
Thân ảnh của Tần Mục nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện bên cạnh Vu Diễm, ngón tay liên tục điểm vào những vị trí khác nhau trên cơ thể Vu Diễm.
- Phược thần chú!
Theo câu thuật ngữ đó, một đường ánh sáng theo đầu ngón tay của Tần Mục chảy vào cơ thể của Vu Diễm, bắt đầu phong bế các huyệt đạo… trên người của Vu Diễm.
Thân thể của Vu Diễm run lên, sắc mặt vặn vẹo, cực lực giãy dụa. Có lẽ do thủ pháp của Tần Mục quá kỳ lạ, khiến cho Vu Diễm không thể nào dùng lực mà đánh được.
- Ồ, chiêu này là chiêu gì vậy?
Bạch Cốt ngạc nhiên.
Trong một cuộc chiến sống còn, nhất định ông ta sẽ không sợ Vu Diễm. Nhưng trong trường hợp không được khiến cô nhóc bị thương thì… Đúng là bó tay bó chân, trong thời gian ngắn ông hông thể làm gì được Vu Diễm.
- Một ít trò mèo thôi. Chỉ là dù có là một màn xiếc nhỏ thì nó cũng có tác dụng riêng.
Tần Mục không giải thích thêm.
Câu chú Phược Thần này quả thật là một trò xiếc nhỏ. Ở Thiên Xà cung, Tư Đồ Hạo từng dùng chiêu này khống chế Thượng Quan Phù.
Nhưng trò xiếc nhỏ này, phải xem ai là người sử dụng.
Trò xiếc của Tần Mục và thủ thuật của Tư Đồ Hạo không thuộc về cùng một cấp bậc.
- Điện hạ cô ấy không sao chứ?
Vu Linh Nhi chạy tới, thấy Vu Diễm tuy đã mất khả năng hành động nhưng mi mắt vẫn trống rỗng, cả người toát ra lệ khí.
Tần Mục cũng không rõ cho lắm, chỉ có thể nhìn Bạch Cốt hỏi thăm:
- Lão đầu, tình huống của cô ấy là thế nào?
Bạch cốt bĩu môi nói.
- Tôi gọi ông là “tiền bối” chắc là ông không đảm đương nổi đâu. Ông xem này, bộ dáng của ông hiện giờ đâu có xíu xiu phong phạm tiền bối nào đâu.
- Vô liêm sỉ! Cậu vừa nói cái gì vậy? Ta không có phong phạm tiền bối ở chỗ nào?
- Tính toán chi li không phải là phong phạm nên có ở một tiền bối.
Bạch Cốt nghẹn lời. Xét về công phu mồm mép, ông lão thua xa Tần Mục.
- Được rồi, nói nhanh lên, tình huống hiện tại của cô ấy là thế nào, phải làm thế nào để giúp cô ấy tỉnh táo lại?
- Cái này à... Kỳ thật cô ấy sở dĩ biến thành như vậy, chỉ là do huyết mạch thức tỉnh thôi. Có điều vì thức tỉnh đột ngột, lại thêm cô ấy phải chịu một cú sốc lớn làm cho cô ấy tạm thời mất đi khả năng tự mình điều khiền được hành vi của mình!
- Huyết mạch thức tỉnh a?
Tần Mục như có điều suy nghĩ.
- Nếu ta không nhìn nhầm, cô ấy chắc hẳn là hậu nhân của Vu tộc nhỉ?
- A, Bạch Cốt tiền bối ơi, sao người biết rõ như vậy?
Vu Linh Nhi kinh ngạc.
Chuyện này không khiến Tần Mục bất ngờ cho lắm. Hắn đoán chừng khi Bạch Cốt còn sống có thể là Tổ Thần. Mà Tổ Thần thì đã vượt qua cực hạn của thế giới, nên chắc hẳn ông đã đi qua các giao diện hết rồi.
- Ta từng có chút giao tình với Vu Tổ, tiếc là thời gian không tha cho ai cả.
Bạch Cốt cảm thán.
Vu Linh Nhi mở to mắt hơn nữa, Vu Tổ, là chỉ người sáng lập đầu tiên – Vu Tổ đó sao?
Người có giao tình với Vu Tổ, thật là nhân vật của niên đại nào?
- Vu tổ cũng là Tổ Thần?
Tần Mục nghi hoặc hỏi thăm.
Bạch Cốt liếc nhìn Tần Mục, nói :
- Đương nhiên, lúc trước thực lực của Vu Tổ còn mạnh hơn tôi!
- Không phải mỗi giao diện chỉ có thể có một Tổ Thần thôi sao?
Dựa theo lời Tiểu Thanh nói, cả Bạch Đế Tinh có lẽ chỉ có thể xuất hiện một vị Tổ Thần, mà Bạch Đế Tinh có mười hoàng tộc lớn, và Vu Tộc chỉ là một trong mười tộc lớn đó, đã thế địa vị còn không cao lắm.
Vu tộc có thể xuất hiện Tổ Thần, vậy Thần tộc, Long tộc, Nhân Hoàng tộc thài sao?
- Nếu là giao diện bình thường thì đúng là chỉ có thể xuất hiện một vị Tổ Thần, nhưng có một nơi không bị hạn chế.
- Đó là nơi nào vậy?
- Hỗn Độn Hư Không. Là vị diện chỗ Hỗn Độn Thiên Cung. Chẳng qua Hỗn Độn Thiên Cung không thể vào mà không có người hướng dẫn.
Tần Mục khẽ giật mình, Hỗn Độn Thiên Cung không phải là chỗ của Tử Nhi sao?
- Hỗn Độn giới đã xuất hiện hai vị Tổ Thần. người đứng nhất là Hỗn Độn Tổ Thần, chẳng qua vị này mất sớm, còn sớm hơn tôi một thế kỷ. Sau khi ông ta chết, có một người nữa chứng đạo thành Tổ Thần, chính là Luân Hồi Tổ Thần.
Bạch Cốt nói đến đây dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Vu Linh Nhi mấy lần, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Mục biết rõ Bạch Cốt nhìn ra Vu Linh Nhi và Tổ Thần có quan hệ.
- Đúng là tạo hóa trêu người!
Bạch Cốt cảm thán một câu rồi tiếp tục nói:
- Bạch Đế tinh chỉ sinh ra một vị Tổ Thần, chính là U Minh tộc, U Minh Tổ Thần!
-U Minh Tổ Thần?
Tần Mục nghi ngờ, nói:
- Ông không phải mới vừa nói Vu tổ cũng là Tổ Thần sao?
- Ba Tổ Thần Hỗn Độn, Luân Hồi, U Minh đều là những vị đã chứng đạo ở Bạch Đế tinh, chứ không bao gồm những vị đã chứng đạo trong hỗn độn hư không. Đó là tình huống thứ hai, cần được chia ra rõ ràng.
Tần Mục hiểu rõ gật đầu, lại hỏi:
- Thập Đại Hoàng tộc sinh ra đời là do Tổ Thần sao?
- Đương nhiên không có khả năng, từ xưa đến nay, Tổ Thần rất ít ỏi. Trong mười Hoàng tộc, cũng chỉ có ba tộc là Long tộc, Nhân Hoàng tộc và U Minh tộc từng xuất hiện Tổ Thần, hơn nữa…
Ánh mắt của Bạch Cốt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tần Mục:
- Truyền thừa của Tổ Long có lẽ là ở trên người cậu ha?
Tần Mục cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hoàn toàn chính xác, trên người của tôi có lực lượng Kim Long.
- Á à, quả là vậy, xem ra lại đến giai đoạn kết thúc công việc rồi.
Bạch Cốt thở dài một hơi, hỏi:
- Cậu hiểu được bao nhiêu về chuyện của bản thân?
Tần Mục có cảm giác Bạch Cốt đã biết thân phận của mình, có lẽ còn biết nhiều hơn Thao Thiết.
- Không có người nào nói với tôi, nhưng chính tôi có thể tự suy đoán được một số chuyện.
- Cậu không muốn biết?
Tần Mục cười nhạt một tiếng:
- Ông có nguyện ý nói cho tôi biết không?
Bạch Cốt dừng lại một hồi:
- Cậu không biết như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.
- Vậy là tốt rồi, tôi sẽ không hỏi các ông định làm gì, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề thôi.
- Cậu nói đi!
- Là ai gài bẫy tôi?
Bạch Cốt do dự một hồi:
- Cậu biết rồi thì sẽ làm thế nào đây?
- Tóm lại nên cho tôi biết là ai thiếu nợ tôi chứ, tương lai cũng có cơ hội tìm bọn họ đòi nợ!
- Kỳ thật… điều này đối với cậu mà nói có lẽ là không công bằng, nhưng vì đại cục…
Bạn cần đăng nhập để bình luận