Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1508: Huyết sắc trường hà cổ quái

Vu Vũ Mai trải qua một phen thập tử nhất sinh, đã phát sinh sự khác biệt nghiêng trời lệch đất so với lúc trước, cả người toát lên một cảm giác thần thánh, khí tức mênh mông.
Vu Vũ Mai nhìn thấy Tần Mục, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Cô biết Tần Mục cứu cô, hơn nữa còn dung hợp cây Sinh Mệnh cho cô, mà cô thì biết rõ giá trị của cây Sinh Mệnh hơn bất cứ kẻ nào.
Chí bảo độc nhất vô nhị, hắn lại lấy ra cứu một người chẳng quen biết.
- Tần Mục, mạng của tôi là do anh cứu về, sau này có dặn dò gì, Vu Vũ Mai tôi nhất định chết cũng không từ chối.
- Cô có tâm này là tốt rồi.
Tần Mục gật đầu thỏa mãn:
- Nhưng cô vì bảo vệ Diễm Diễm mà chết, tôi cứu cô cũng là chuyện đương nhiên. Tôi còn phải cảm ơn cô đấy.
- Diễm Diễm?
Đối với xưng hô này, Vu Vũ Mai nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Còn Vu Linh Nhi thì há to miệng.
Chẳng lẽ cô thuận miệng nói vừa rồi là chó táp phải ruồi?
- Điện hạ, chị và hắn…
Vu Vũ Mai khiếp sợ không thôi.
Gương mặt Vu Diễm đỏ ửng, nhưng vẫn gật đầu. Đối với cô mà nói thì không có gì là không dám thừa nhận.
- Tốt rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà.
Vu Linh Nhi vô cùng cao hứng, cười nói với Vu Diễm:
- Điện hạ, chị cũng đừng quên bà mai này đấy nhé.
- Cái gì mà bà mai? Em đang nói bậy.
Vu Diễm tức giận nhìn chằm chằm Vu Linh Nhi.
- Mặc kệ có phải là nói bậy hay không, chuyện của hai người là chuyện tốt. Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
- Được rồi, các người ở lại đây vài ngày đi. Tôi phải ra ngoài một chuyến.
Vu Diễm hỏi:
- Đến khe Vĩnh Hằng?
- Ừm.
Tần Mục gật đầu.
- Không phải nói Chân Linh Thiên Thư đã không còn ở khe Vĩnh Hằng sao?
Tiểu Thanh khó hiểu hỏi:
- Tại sao vẫn còn muốn đi?
- Chúng ta biết thì đám người Khương Hi Doanh cũng biết. Anh đi cùng với bọn họ, Chân Linh Thiên Thư không lấy được, anh nhất định phải lấy Hỗn Độn nguyên liệu.
Tiểu Thanh nghe xong, lập tức trừng mắt:
- Anh đúng là không biết xấu hổ.
- Có sao đâu? Hỗn Độn nguyên liệu rất khó có được.
- Anh lấy Hỗn Độn nguyên liệu là cho Thiên Duyệt Cầm?
Tiểu Thanh chưa từng gặp qua Cung Y Y, nhưng đã từng nghe Tần Mục nói qua không ít lần, không khỏi có chút ghen ghét:
- Cũng chưa từng thấy anh để bụng với em như vậy.
- Ơ, đấy là vì Thiên Duyệt Cầm cần dùng. Nếu em cần cái gì, anh cũng sẽ tìm giúp em.
Tiểu Thanh hừ một tiếng:
- Tự mình nói ra và anh chủ động đi tìm khác nhau rất xa.
Tần Mục bất đắc dĩ:
- Được rồi, đừng giận nữa. Chờ anh từ khe Vĩnh Hằng trở về, anh sẽ mang em đến Bạch Đế Tinh.
Tần Mục đến tìm Khương Hi Doanh, nói mình đồng ý đến khe Vĩnh Hằng cùng với bọn họ.
Khương Hi Doanh lập tức mừng rỡ không thôi. Có một cường giả như Tần Mục giúp đỡ, lần này xông vào khe Vĩnh Hằng, xác suất thành công sẽ lớn hơn nhiều.
- Cô đừng cao hứng quá sớm. Tôi muốn nói rõ một điều:
Tần Mục thản nhiên nói:
- Khe Vĩnh Hằng đã nhiều năm không có ai đi vào, ai cũng không dám khẳng định bên trong đã xảy ra cái gì. Chân Linh Thiên Thư có còn ở đó hay không. Vạn nhất Chân Linh Thiên Thư bị người ta lấy mất, hoặc biến thành một đống giấy vụn, vậy thì không phải do tôi. Hỗn Độn nguyên liệu vẫn phải thuộc về tôi.
- Mật cảnh thần bí còn chưa mở ra, khe Vĩnh Hằng không thể có người ra vào. Về phần biến thành giấy lộn lại càng vô căn cứ.
Khương Hi Doanh cười nói:
- Tần công tử, chỉ cần chúng ta tiến vào khe Vĩnh Hằng, mặc kệ có thu hoạch hay không, tôi cũng sẽ hai tay dâng Hỗn Độn nguyên liệu cho cậu.
- Đây là cô nói đấy. Vậy thì đi thôi.
Trước khi đến đây, Tần Mục cũng đã hỏi qua Bạch Cốt về sự nguy hiểm của khe Vĩnh Hằng, nhưng lão gia hỏa này nghĩ cả nửa ngày, còn nói có một lần đi tiểu không cẩn thận rớt xuống khe, thiếu chút nữa ngã chết. Đây chính là thời điểm nguy hiểm nhất của ông ta.
Tần Mục nghe xong liền im lặng, cũng lười hỏi lại. Bộ dạng hiện tại của Bạch Cốt, thực lực căn bản không bằng hắn.
Bạch Cốt có thể qua lại ở khe Vĩnh Hằng, hắn lại càng không thành vấn đề.
Khương Hi Doanh đã đến một lần, quen việc dễ làm, cứ một đường mà đi.
Hai ngày sau, bốn người nhìn thấy một cây cầu. Phía dưới cây cầu là một dòng sông màu đỏ.
- Chính là chỗ này. Lần trước năm người chúng tôi đến đây liền bị gây khó dễ.
Khương Hi Doanh bắt đầu ngưng trọng nhìn Viên Hải, Đạo Viễn, rồi lại quay sang nhìn Tần Mục.
- Đế nữ, cây cầu kia không thể đi sao?
Viên Hải và Đạo Viễn suy nghĩ thật lâu rồi hỏi.
Khương Hi Doanh lắc đầu, hỏi Tần Mục:
- Cậu thấy thế nào?
Tần Mục im lặng, tâm tư của hắn không ở trên cây cầu mà là dòng sông màu đỏ bên dưới.
Con sông nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh lớn lao, giống như dưới đáy sông có một con cự thú ác ma, mở cái miệng thật lớn ẩn núp, chỉ chờ con mồi mắc câu.
Hắn nhặt một hòn đá cuội bên cạnh, ném xuống dòng sông.
Phù phù.
Nước sông màu đỏ văng lên, tạo thành gợn sóng, sau đó khôi phục như bình thường.
Chẳng có gì phát sinh.
- Con sông này nhìn qua rất bình thường, chẳng có chỗ nào kỳ lạ. Tiểu tử, cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy.
Viên Hải cười nhạo.
Nhưng ánh mắt Khương Hi Doanh sáng lên, hỏi Tần Mục lần nữa:
- Cậu đã nhận ra được điều gì?
- Bên dưới con sông có thứ gì đó, hơn nữa linh trí còn không thấp. Biết rõ vừa rồi là tôi thăm dò, nên không có động tĩnh.
- Có thứ gì?
- Tôi làm sao biết?
Tần Mục tức giận nói:
- Lần trước các người hẳn đã đến cây cầu này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Lúc đó, khi chúng tôi vừa mới lên cầu, con sông màu đỏ bên dưới lập tức sôi lên. Con sóng vọt cao đến mấy chục trượng, hơn nữa còn có tính ăn mòn, ngay cả Chí Tôn cũng khó mà chống cự.
Khương Hi Doanh vẫn còn sợ hãi, nói:
- Cũng may chúng tôi cẩn thận, vội lui xuống. Nếu chỉ cần chậm một chút, sẽ có người chết ngay.
Viên Hải và Đạo Viễn nhìn nhau, nhưng trong lòng không tin, cho rằng Khương Hi Doanh đang nói ngoa.
Mà trên thực tế, nói bọn họ không tin Khương Hi Doanh, chi bằng nói bọn họ không muốn bị mất mặt.
Bởi vì Tần Mục nhìn ra được tình huống bên dưới huyết hà, còn bọn họ thì chẳng phát hiện được điều gì.
- Đế nữ, năm người lần trước hẳn thực lực quá thấp, bây giờ cứ để tôi dọn đường cho.
Viên Hải không phục, nhảy lên trên cầu.
- Viên…
Khương Hi Doanh muốn ngăn cản, nhưng đã chậm một bước, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
An nhàn quá khiến con người bị mất phương hướng.
Viên Hải từ khi du sơn ngoạn thủy đến nay, chẳng bao giờ gặp qua hiểm cảnh, đại khái cho rằng trên đời này chẳng có gì có thể uy hiếp được tính mạng của ông ta, cho nên mới tự đại mù quáng như vậy.
Viên Hải cẩn thận bước lên cầu vài bước, đồng thời cảnh giác với huyết hà bên dưới.
Một lát sau, trong lúc ông ta bình tĩnh lại, đột nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm trí mạng.
Chỉ thấy con sông vốn không hề có gì nguy hiểm xoáy lên một con sóng cao hơn mười trượng, bao phủ cây cầu, cuốn luôn cả Viên Hải.
Trang 86# 6
Khương Hi Doanh biến sắc. Cô biết rất rõ sự đáng sợ của những con sóng trong huyết hà, như muốn thấm vào trong máu.
Đạo Viễn ở bên cạnh liền nhảy lên, phóng ra một quyển trục.
Quyển trục mở ra, kim quang lóe lên, chui vào trong huyết hà.
Xùy xùy.
Con sóng lại sôi trào mãnh liệt hơn, rất nhanh phun quyển trục ra ngoài.
Đạo Viễn bắt lấy quyển trục, nhảy lên bờ bên cạnh, thả Viên Hải từ trong quyển trục ra ngoài.
Lúc này, toàn thân Viên Hải đầy máu, quần áo bị hủy hết, cơ thể có vài chỗ bị ăn mòn. Đường đường Chí Tôn một đời, lần đầu tiên bị sợ hãi như vậy.
- Thật đáng sợ.
Gương mặt Viên Hải lộ ra vẻ sợ hãi. Vừa rồi nếu không có Đạo Viễn xuất thủ cứu giúp, ông sẽ không trụ được bao lâu nữa.
- Viên thúc thúc, cháu đã nói rồi, chỗ này không thể không cẩn thận.
Khương Hi Doanh trách.
- Thật có lỗi, Đế nữ, là ta quá lỗ mãng rồi.
Khương Hi Doanh khoát tay, nhìn Tần Mục:
Bạn cần đăng nhập để bình luận