Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1586: Nhân Hoàng xuất hiện!

Vũ Văn Hoa xuất thân là người Hoàng tộc, người hoàng tộc thực ra cũng là Nhân tộc, mà trong Nhân tộc, nhân vật mà đại trận phong ấn như vậy, không có lấy mấy người.
Nhân Hoàng!
Trong tâm Tần Mục chợt xẹt qua một cái tên, từ uy thé của Nhân Hoàng Bút mà xem xét, liền biết rằng tu vi của Nhan Hoàng có bao nhiêu khủng bố, lại là một tôn Tổ Thần đỉnh phong, không thua kém gì Tổ Long.
- Nếu như là trận phong ấn, vậy ta không khách khí nữa,
Nếu nguyên xi là đại trận cách tuyệt, Tần Mục còn không cảm thấy hiếu động tò mò. Dù sao đây rất có khả năng người phía dưới này đang tu dưỡng, hắn tự tiện quấy rầy như vậy không phải rất mất lễ phép sao.
Nhưng nếu đây là trận phong ấn, rõ ràng người phía dưới sẽ bị động, hắn cũng không cần phải đố kị rồi.
Man lực phá trận, đây là phương pháp trực tiếp nhất.
- Nghịch loạn!
Tần Mục vừa ra tay, đây chính là sức mạnh thần thông.
Nghịch loạn là kết quả giữa thời gian thần thông và không gian thần thông, đã có thể thay đổi không gian, cũng có thể thay đổi thời gian.
Nhưng thấy trong hố sâu này, một điểm sáng chậm rãi ngưng tụ dần, ngay sau đó lấy điểm sáng này làm trung tâm, thời không xung quanh bắt đầu dịch chuyển, dần dần hình thành một vòng xoáy.
Sát!
Cơ hồ trong nháy mắt, đã nghe thấy được tiếng thời không vỡ tan vang lên.
Thời không còn vỡ tan, chính là sát trận và trận phong ấn căn bản không có chỗ nào che giấu ẩn trốn được, lúc này đã được phá giải.
- A…
Trận pháp vừa vỡ ra, giống như có một ;uồng khí khủng bố tích lũy được hàng tỷ tỷ năm xông thẳng lên trời, đè nặng mà áp xuống.
Tần Mục dùng luồng khí này ngoài Cơ Vĩnh Phong ra thì tất cả người khác đều được bao phủ, mà Cơ Vĩnh Phong để đủ nội nghuyên, nhưng lại phát hiện bất luận như nào cũng không ngăn cản nổi luồng khí khủng bố này xông lên, lục phủ ngũ tạng đều bị đè ép chặt, không quá lâu thì thân thể liền vỡ nát.
Được một lúc, Tần Mục không nhẫn được mà hét to xuống dưới hố:
- Đừng đắc chí nữa, mau ra đây đi!
Tất cả mọi người chỉ bất lực trừng mắt ra xem, đại khái cũng chỉ có Mục Tần mới sở hữu loại phách lực này với ngữ khí nói chuyện của Nhân Hoàng.
Bị phong ấn đã bao lâu, Nhân Hoàng cũng chỉ lúc đầu phát tiết một chút oán khí đang tích lũy.
Một khắc sau, một gã thanh niên tuấn tú nhưng quần áo có phần rách nát xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tần Mục có chút kinh ngạc hỏi:
- Tên tuổi của ngươi ngược lại rất không hề tương xứng với ngươi.
Nhân Hoàng sắc mặt trầm ổn, không vui không buồn, nhìn chằm chằm vào Tần Mục, hỏi:
- Là ngươi đã cứu ta?
- Đương nhiên rồi.
Tần Mục nhún vai.
- Ta có thể cảm nhận được mùi khí quen thuộc trên người ngươi, chuyện này là sao?
Nhân Hoàng là nhân vật tầm cỡ nào, mà lại không phát hiện nổi năng lực Tổ Long trên người Tần Mục?
Tần Mục biết rõ, Nhân Hoàng có thể trong đại chiến lúc đầu đã bị phong ấn ở nơi này. Lúc vận mệnh Tổ Thần cùng mọi người đặt bố cục, hắn cũng không hiểu gì cả.
- Cái này nói ra rất phức tạp, ta cũng lười không nói rõ cho ngươi, có điều ta nghĩ chắc chắn rằng đám bằng hữu cũ sẽ tình nguyện vui vẻ mà kể tỉ mỉ cho ngươi.
- Ừm?
Nhân Hoàng tựa hồ kinh ngạc trước thái độ tùy ý như vậy của Tần Mục, có điều hắn chẳng phải người câu nệ tiểu tiết, cũng không hề tức giận, huống hồ Tần Mục lại chính là ân nhân cứu mạng hắn.
- Không đúng, đây là cảm giác sụp đổ…
Nhân Hoàng rất nhanh liền phát hiện ra điểm không đúng, từ không gian xung quanh, hắn không cảm nhận nổi một chút quy luật Thiên Địa, tất cả dường như y nguyên trạng thái ban đầu, giống như thời sơ khai hỗn độn.
Có khả năng tạo thành như vậy, chỉ có trải qua một hồi cực đoan mới gây ra sụp đổ hoàn toàn như vậy.
- Sụp đổ thì đã sụp đổ rồi, hiện tại đều đang tranh đoạt Tạo Hóa, ngươi có muốn qua đó xin một chân không? Ngươi không chỉ là Hoàng tử Nhân tộc, lúc đầu trận quyết chiến, đều là những lãnh tụ, chắc ngươi sẽ không cam lòng chịu khuất phục người dưới quyền chứ?
Nhân Hòang thoáng chút trầm tư, nhưng lại lắc đầu:
- Ta không cần.
- Vì sao?
Tần Mục hỏi.
- Trước Giờ Tạo Hóa chỉ là một loại trong truyền thuyết, có lẽ kẻ muốn có được tạo hóa thực sự có đủ lực lượng không gì sánh nổi, nhưng năng lượng này còn nhiều điều chưa rõ, ta vẫn nên tin tưởng vào lực lượng bản thân.
Tần Mục có chút ngạc nhiên, tán thưởng nói:
- Không hổ danh là Nhân Hoàng, quả nhiên có cách nhìn vô cùng đặc biệt.
Mệnh Vận Tổ Thần dẫn đầu mười mấy người Tổ Thần đi tranh đoạt Tạo Hóa, mà Nhân Hoàng sau khi biết lại thờ ơ, chẳng thèm ngó ngàng tới, trình độ cùng phong thái này, có thể nhìn được ra điểm khác biệt giữa hắn và những Tổ Thần khác.
- Dù không tranh đoạt Tạo Hóa, nhưng ngươi bị phong ấn lâu như vậy, năng lượng trống rỗng, cần khôi phục lại, hay là trước tiên đi xem xem, biết đâu có kì ngộ, ngươi thấy thế nào?
Nhân Hoàng thở dài:
- Ngày ta sống lại, liền chính là thời điểm chinh phạt, một khắc cũng chưa được nghỉ ngơi!
- Đây là trách nhiệm của ngươi, cũng là sứ mệnh của ngươi, càng đúng là thứ ngươi phải theo đuổi mà phấn đấu, không thể tránh né.
- Ta hiểu, vậy trước tiên đi thăm mấy bằng hữu cữ đã!
Nhân Hoàng nói xong, liền nhanh chóng bay về hướng Tinh Không.
Đương nhiên hắn biết rõ nơi Tạo Hóa ở. Hoặc là sớm đã cảm nhận được mùi người quen.
- Chúng ta cũng qua xem xem.
Đường Tinh không đối với tu sĩ Côn Luân Thiên Châu mà nói, là một hạng mục khó mà khắc phục nổi.
Đã ngàn vạn năm, vô số người đi đến Thiên Lộ, lưu lạc đến Tinh không, nhưng thực sự có thể ra khỏi Tinh không được, lác đác có mấy người.
Trên thực tế, càng thêm nhiều người đều ở xung quanh Tinh không du đãng, vì nơi đây có vô số tiên duyên, như là Hư Không Cự Thú, Tiên lưu lại động phủ Tiên Nhân, cổ nhân theo lẽ phải lưu lại,..
Mấy năm gần đây Ngụy Hàm Chi luôn lưu lạc ở vùng lân cận Tinh không lộ, kết quả vận khí không tệ, gặp phải vài cơ duyên, khiến cho tu vi của nàng tăng lên nhanh chóng.
- Đường Tinh không có ngàn vạn, đi lộ nào cũng vô cùng gian nan, năm nào cũng có vô số kẻ làm vỡ kính, thậm chí đến cường giả của nó vẫn đan thất lạc.
Ngụy Hàm Chi giống như một người chỉ đường, nàng giới thiệu đường Tinh không cho Tần Mục.
Có điều rất nhanh nàng ý thức được, khó khăn của Tinh không lộ, vẫn chỉ là khó đối với nàng thôi. Với tu vi của Tần Mục cùng một số người, trên đời này còn có loại khó khăn gì có thể uy hiếp họ?
- Nhân Hoàng hắn đi về hướng nào rồi?
Trước mắt Mai Ánh Tuyết có vô số tinh không, nàng phát hiện ra rằng không thể tìm thấy tung tích cảu Nhân Hoàng.
Tu vi của nàng chắc chắn không bằng Nhân Hoàng được, nhưng nói thế nào chăng nữa nàng cũng là một Tổ Thần, Nhân Hoàng chỉ là đi trước một bước thôi, sao có thể đến tung tích của hắn cũng không theo kịp được?
- Tinh không lộ thiên biến vạn hóa, nhưng chỗ Tạo Hóa không ở bất kì lộ nào.
Tần Mục nói xong, đột nhiên thiên địa với khí thế hào hùng ngưng tụ lại.
Chỉ thấy rằng, nơi xung quanh Tinh không bị đảo ngược, thời gian, không gian dần dần dung hợp, thiên biến vạn hóa tạo thành duy nhất, một con đường khang trang thần bí đang hiện ra trước mắt mọi người.
- Đây, đây là…
Mai Ánh Tuyết cả kinh, con đường vừa xuất hiện nàng ta lập tức cảm nhận được hơi khí của Nhân Hoàng.
Không chỉ có Nhân Hoàng, còn có cả phần đông người Tổ Thần tỏa ra loại khí đó, cùng với hơi khí Tạo Hóa của đất trời mênh mông.
Tạo Hóa bao la bát ngát, Thiên Địa chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé. Lại càng chẳng nói đến những sinh linh tồn tại trong trời đất này.
Dọc theo đại đạo đi vào, không quá lâu liền gặp Nhân Hoàng.
Lúc này Nhân Hoàng đang đứng lặng người nơi cuối đường, ngóng nhìn về cảnh tượng không xa.
Nơi đó có một đoàn Thất Thái Thần Quang bay lơ lửng, Thần Quang ở trong, Mệnh Vận Tổ Thần cùng hơn mười người nữa đều đang tĩnh tâm giác ngộ, phảng phất nơi đó rất huyền diệu.
Đây đều là Viễn Cổ Tổ Thần, tuy rằng là trùng sinh, có điều tu vi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Vậy mà bây giờ, Thần Quang chiếu rọi xuống, tu vi của bọn họ đang hồi phục với tốc độ nhanh không thể ngờ nổi, thậm chí vượt qua được cả tu vi trước kia, nâng cao lên một tầng nữa.
- Cái gọi là Tạo Hóa đây sao?
Diệp Khinh Tuyết, Vu Diễm cùng một số người lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Tổ Thần cũng nhiễm một chút khí Tạo Hóa, đều có thể nâng cao tu vi, vậy nếu như các nàng qua đó, chẳng phải lập tức sẽ lột xác sao?
Vu Diễm ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng đoàn Thần Quang, nàng nhìn thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc, Thần tộc Thần tử Hoàng Phủ Dật, Long Thần Hoàng Tử Long tộc, hoàng tử Huyết tộc, hoàng tử U Minh tộc.
Những người này, đã từng cùng cô là Thiên Kiêu, biến đối phương trở thành đối thủ tranh đoạt Tạo Hóa.
- Ca Ca, Tư Duyệt tỷ cũng ở đây!
Lúc này, Tần Phỉ Phỉ thât thanh hô một tiếng, chỉ vào một nữ tử mặc váy màu xanh đứng tại biên giới Thất Thải Thần Quang.
Tả Tư Duyệt lẳng lặng ngồi xuống cạnh bàn bến kia, tinh tế cảm ngộ chút khí của Tạo Hóa, cơ hồ từng giây từng phút tu vi đều đang đột phá, có thể nói là người có tu vi đột phá nhanh nhất.
Nhưng Tần Mục lại đột nhiên biến sắc, trong nhát mắt biến mất ngay tại chỗ.
Sau một khắc, Tần mục đã xuất hiện bên cạnh Tả Tư Duyệt, bắt được một bên cánh tay của nàng.
Đang đắm chìm trong giây phút diệu kì, thì đột nhiên bị quấy rầy, Tả Tư Duyệt ý thức được điều này mà giận dữ. Mở mắt ra, lại nhìn thấy Tần Mục, Lại không khỏi tự đắc mà vui mừng trở lại.
Vốn dĩ kì này trong năm còn một tháng, chỉ có điều kiếp diệt thế khiến cho nàng và sư phụ không thể bế quan mà đi ra được.
Lúc nàng xuất quan điều đầu tiên tự nhiên lại nhớ đến Tần Mục, chỉ là Bạch Đế Tinh toàn bộ đã bị hủy diệt rồi, nàng cũng không biết đi đâu tìm nữa, cuối cùng chỉ còn biết theo sư phụ, theo Mệnh Vận Tổ Thần mọi người đến vùng Tạo Hóa.
- Tần Mục!
Tả Tư Nguyệt trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, Tạo Hóa lại thần bí, cũng không so được nỗi nhớ Tần Mục của nàng.
- Ngừng tu luyện, cùng ta rời khỏi nơi này.
- Ừm, được!
Tả Tư Duyệt không hỏi lí do, căn bản cũng không hề do dự.
Tần Mục bảo nàng buông bỏ Tạo Hóa, nàng liền bỏ, chỉ như vậy thôi.
Tần Mục mang theo Tả Tư Duyệt từ chỗ Tạo Hóa đi ra, quay lại chỗ cuối cùng đường.
Ca ca, Tư Duyệt tỷ suýt chút nữa đã đột phá Tổ Thần rồi, ngươi nghĩ gì mà đem nàng ấy kéo về đây vậy?
Tần Phỉ Phỉ hỏi.
- Các ngươi cần sức lực mạnh để làm gì, để ta bảo vệ mọi người là được rồi.
- Đây là lí do sao?
Tần Phỉ Phỉ mười phần nghi hoặc:
- Logic của ngươi thật quái lạ?
- Phỉ Phỉ, ngươi tin tưởng ca ca đi hắn có lí do của hắn.
- Ta cũng muốn tin tưởng ngươi, có điều còn có điều muốn hỏi cho rõ?
Tả Tư Duyệt thấy vậy, cũng nghi hoặc nhìn về phía Tần Mục.
- Muốn biết phải không, xem tiếp đi rồi sẽ biết.
Người trả lời không phải Tần Mục, mà là Nhân Hoàng đứng bên cạnh.
Nhân Hoàng dứt lời, lại nghiêm túc nhìn Cổ Tần:
- Xem ra ngươi không chỉ là kẻ kế thừa Long tộc, mặc dù ngươi không có sức mạnh của Long tộc, ngươi cũng không phải người phàm.
- Có thể nhận được lời khen của Nhân Hoàng, đúng là phúc ba đời!
Tần Mục hời hợt đáp.
Nhân Hoàng không còn gì nói thêm, lúc này tất cả mọi ánh mắt đều tập chung tại Tạo Hóa Thần Quang, lẳng lặng chờ đợi.
Lại nửa ngày trôi qua,hơn mười người bên trong Tạo Hóa Thần Quang tựa hồ đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, đạt đến giới hạn mỗi người.
Đột nhiên, một người trẻ tuổi tóc trắng bay ra từ Tạo Hóa Thần Quang, đứng ở tuyệt đỉnh, giống như quân vương nhìn xuống thiên hạ.
Tạo Hóa Thần Quang dần dần khép nhỏ lại, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm, toàn bộ tập chung vào người thanh niên tóc trắng, làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm phần thần thánh, bất khả xâm phạm.
Mà trong cùng một thời gian, toàn bộ Mệnh Vận Tổ Thần cùng tỉnh lại, hướng về phía người thanh niên tóc trắng kia khom người quỳ bái, giống như thần tử phục tùng quân vương.
Hiển nhiên người thanh niên tóc trắng ki mới là chủ của Tạo Hóa, những người kia bất quá chỉ nhiễm một chút Tạo Hóa Thần Quang.
Mà kẻ nhiễm Tạo Hóa Thần Quang, dường như sẽ cùng nam nhân tóc trắng kia lập thành một mối quan hệ, không thể không thần phục hắn.
Nghĩ tới đây, Tả Tư Duyệt không khỏi thấy mình may mắn, may mà Tần Mục ngăn cản kịp thời, không thì hậu quả không thể lường nổi.
- Đây cũng là chủ nhân của Tạo Hóa sao?
Nhân Hoàng quay đầu hướng về Vân Mặc, suy ngẫm hồi lâu.
Tần Mục liếc nhìn Nhân Hoàng, người này khiến cho hắn thật khâm phục.
Tạo Hóa Thần Quang hiển nhiên có thể giúp hắn phục hồi thực lực đỉnh phong, có điều hắn cũng nhìn ra được, nếu như nhiễm Tạo Hóa Thần Quang, co lẽ hắn không thể không nghe theo mệnh lệnh của Vân Mặc.
Hoàng giả, tất nhiên là kẻ kiêu ngạo, mặc dù Vân Mặc khí thế sẽ mạnh trở lại, hắn cũng không nguyện ý khuất phục dưới người này.
- Nhân Hoàng!
Yến Vương đầu tiên đã cảm nhận được sự tồn tại của Nhân Hoàng, liền nhanh chóng bay tới, nàng vừa kiêu ngạo bay tới lại mất tự nhiên, lúc này khuôn mặt tràn đầy nước mắt, kích động khó kiềm chế nổi bản thân.
- Tiều Yến, không ngờ nàng trưởng thành như vậy rồi!
Nhân Hoàng thổn thức không thôi, thoạt nhìn chỉ là một người trẻ tuổi, nhưng khi Yến Vương đứng trước mặt hắn, nàng chỉ là một tiểu cô nương.
- Không ngờ rằng còn có thể gặp ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã…
Yến Vương dùng thân tình, kính trọng đối với Nhân Hoàng.
Lúc đầu ta tưởng mình không thoát khỏi cái chết, bại trận, ta đem bút của Nhân Hoàng cùng hàng vạn bức Thú đồ đưa đến bên cạnh ngươi, chỉ giữ lại cho mình một chút hy vọng, nhưng không nghĩ tới rằng ta còn có một ngày trùng sinh.
- Hết thảy đều có số cả.
Mệnh Vận Tổ Thần cùng nhóm người đi tới.
- Thật đúng là những gương mặt khiến người khác hoài niệm.
Nhân Hoàng dùng mắt quét qua một lượt, phảng phất về thời gian đầu người trong thiên địa huyết chiến.
- Nhân Hoàng, người trở về rồi, cuối cùng cũng đem cho chúng ta một hy vọng mới!
Mệnh Vận Tổ Thần dường như thỉnh cầu Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng thoáng chốc chần chừ:
- Ta đã từng là lãnh tụ của các ngươi, co điều hôm nay, sợ là các ngươi không cần đến ta nữa?
- Nhân Hoàng ngươi hà cớ gì mà nói vậy?
Mệnh Vận Tổ Thần và những Tổ Thần lộn xộn tránh sang một lối, Vân Mặc từ từ tiến lên phía trước.
Vân Mặc lúc này, cùng với hắn ta trước đây đã hoàn toàn khác xa.
Hắn trở thành chủ nhân của Tạo Hóa, biến thành bất khả thâm nhập.
Nhân Hoàng bình tĩnh nhìn Vân Mặc:
- Một đội ngũ này, chỉ cần một người ra quyết sách. Ta muốn từ giờ phút này trở đi, bọn họ sẽ càng nguyện ý phục tùng ngươi, chứ không phải ta.
- Nhân Hoàng lòng mang thiên hạ, làm sao lại có thể để ý tới thân phận của kẻ ra quyết sách được?
Vân Mặc cười nhạt rồi vươn tay ra, nói:
- Ta thấy ngươi tu vi bị tổn thất, hay là để ta trị thương cho ngươi?
- Không cần, ta không quen nhận ân huệ của người khác.
Nhân Hoàng một câu từ chối.
Mệnh Vận Tổ Thần đáp:
- Nhân Hoàng, ngươi có lẽ hiểu Vân Mặc là người như thế nào, ta đã từng đề cập với ngươi. Trận đánh thời cổ chí kim chúng ta thua, là bởi vì hắn còn chưa chịu xuất hiện.
- Lời tiên đoán chi tử sao?
Nhân Hoàng thì thào tự nói.
- Nhân Hoàng, ngươi suy nghĩ kĩ đi, ta tạm thời vẫn còn chuyện khác phải làm.
Vân Mặc nói đến đây, ánh mắt rơi trên người Tần Mục
- Tính ra thì, đây là lần đầy tiên chúng ta chính thức gặp mặt.
Vậy sau này thì sao?
Tần Mục bĩnh tĩnh hỏi.
- Ta từng thề với lòng mình rằng, đợi đến ngày chúng ta chính thức gặp mặt, thì ngày đó ta sẽ lấy lại thứ vốn dĩ thuộc về ta. Bây giờ, chính là lúc ta thực hiện lời thề.
- Đồ của ngươi, ngươi là chỉ cái gì vậy?
Tần Mục hỏi.
- Ta nghĩ ngươi sớm đã rõ, ngươi và ta tuy rằng mới gặp mặt, nhưng sớm bắt đầu, đã có liên hệ.
Vân Mặc dùng một thái độ kiêu kiêu ngạo coi rẻ nhìn Tần Mục nói:
- Hiện tại tất cả mọi thứ của ngươi, đều thuộc về ta.
Lời vừa nói ra, Diệp Khinh Tuyết, Cung Y Y, Vu Diệm bọn họ đã trực tiếp xông lên, căm thù nhìn về phía Vân Mặc.
Vân Mặc ánh mắt lướt qua đám người đó một lượt, điều này không hề ngoại kệ, toàn là tuyệt sắc nhân gian, nhưng lại bị Tần Mục sở hữu.
Từ trước đó về sau, điều này, chính là điểm mà hắn ghen tị Tần Mục nhất.
- Các ngươi không nên đối địch với ta như vậy, nếu như không phải vì đại nghiệp, người ban đầu các ngươi yêu sẽ là ta, chứ không phải hắn.
Đám nữ nhân phẫn nộ, quát:
- Ngươi nói linh tinh gì vậy, mau tránh ra.
- Ha ha, các ngươi không tin sao?
Vân Mặc cười lạnh nói:
- Không bằng các ngươi hỏi hắn ta xem, tất cả những gì hắn ta có, toàn bộ đều do ta cho hắn cả.
Đám nữ nhân chỉ cảm thấy trong lòng như có một cây gai, mười phần không dễ chịu gì. Nếu như có được năng lượng kia, bọn họ sẽ không chút do dự mà giết luôn Vân Mặc.
Ở nơi chân trời xa xôi, có một cái tháp thần thánh dị thường, một vòng ánh dương tỏa ra bốn phía kì diệu.
- Bạp bạp bạp!
Một hồi tiếng bước chân ở đâu vang tới, gõ vang chỗ yên lặng bấy lâu này.
Một bóng người sợ hãi lúng túng xuất hiện trên đỉnh tháp, quỳ lạy dưới ánh Viêm Dương.
- Hắc Ám Chi Chủ, vì chuyện gì khiến ngài hoang mang đến vậy?
Viêm Dương bị quấy nhiễu, tản ra hơi khí sinh mệnh, phát ra tiếng người, uy uy áp xuống tám phương.
- Bẩm thiên tư, kẻ hủy diệt vẫn thất lạc!
- Hử?
Thiên Tư thoáng chút nghi ngờ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh.
Thiên Tư không cảm thấy kì quái sao?
- Sao lại phải kì quái, cái chết của nàng ta, sớm ta đã có dự liệu.
Hắc Ám Chi Chủ cả kinh, hỏi:
- Kẻ hủy diệt không phải có sức lực Thiên Đạo sao, ngoại trừ những người được dự đoán ra, những người còn lại cũng có thể đánh bại nàng ta, cũng không có cách nào ngoài giết.
- Đương nhiên rồi, những gì ta dự đoán, nàng ta sẽ chết trong tay những kẻ ta dự đoán.
- Thế nhưng, trên thực tế, kẻ hủy diệt lại chết trong tay một kẻ giả mạo.
Hắc Ám Chi Chủ nói như vậy:
- Sau khi ta biết được in này, trước tiên ta tiến hành điều tra làm rõ, tuyệt đối không để xảy ra sai sót.
- Còn kẻ giả mạo kia thì sao?
Thiên Tư khẽ phát tiếng cười
- Ngươi muốn nói ai?
- Điều này… Thiên Tư cũng biết là ta chỉ ai rồi mà?
Thiên Tư trầm mặc một hồi, hỏi:
- Hắc Ám Chi Chủ, ngươi biết cách “Độn khứ ích nhất” không?
Hắc Ám Chi Chủ ngây ra một hồi, gật đầu nói:
- Đương nhiên ta biết.
- Nói cho ta xem.
- Đại diễn bốn mươi chín, có một bỏ chạy. Nói một cách thô lỗ thì, năm mươi cái ghế dựa, tại năm mươi vị trí mà xếp, cũng chỉ có một loại kết quả, là do cố định. Mà nếu như cầm đi một chiếc ghế dựa, bốn mươi chín chiếc còn lại mang đi xếp, vậy sẽ cho ra rất nhiều kết quả khac nhau. Cái ghế bị lấy đi này, có thể xưng thành “Độn khứ kì nhất”.
- Độn khứ kì nhất, ví von với nhân tố mấu chốt mà sự biến hóa của chúng ảnh hưởng tới vạn sự vạn vật. Bởi vì sự tồn tại của nó, mới khiến việc khác trở nên cố định được, nếu đã có khả năng biến hóa, vậy chẳng có cách nào đoán trước được.
- Mà độn khứ đích nhất, cũng được xưng Dự Ngôn Chi Tử, là thứ tồn tại duy nhất chúng ta không cách nào nắm chắc.
- Rất tốt, ngươi đã lí giải rất chính xác.
Thiên Tư tán thưởng, lập tức lại bổ xung một câu:
- Mệnh Vận Tổ Thần tinh thông vận mệnh đại đạo, hắn suy diễn ra đó là cách duy nhất hắn đánh bại chúng ta, chính là tìm được Tiên đoán chi tử. Vì vậy hắn cùng Thời Không Tổ Thần tạo một bố cục liên hợp, không chỉ tìm Tiên đoán chi tử, mà còn tìm một người thế thân cho hắn, lừa dối trước mắt chúng ta.
- Đáng tiếc, tất cả chúng ta đều đã rõ.
Hắc Ám Chi Chủ cười lạnh:
- Mệnh Vận Tổ Thần tự cho bản thân hắn đúng, tất cả mọi hướng đi của hắn, sớm đã bị ta khống chế rồi.
- Không, trên thực tế, có một chuyện, ngươi vẫn chưa hề biết.
- Ừm?
Hắc Ám Chi Chủ ngây người:
- Chuyện gì cơ?
- Ngươi cho rằng năng lực suy diễn, ta và Mệnh Vận Tổ Thần ai lợi hại hơn?
Hắn Ám Chi Chủ lập tức đáp:
- Đương nhiên là Thiên Tư ngài rồi, Mệnh Vận Tổ Thần tuy rằng tu hành vận mệnh đại đạo, có điều Thiên Tư lại là chưởng quản Vận mệnh đại đạo, điều đó căn bản không phải chỉ là một cái tên gọi, cũng không phải là một cấp bậc.
Có thế chứ, kĩ thuật vận mệnh tu luyện của Mệnh Vận Tổ Thần, chỉ là thứ ta nắm trong tay. Ngươi nói xem nếu như mỗi khi Mệnh Vận Tổ Thần đang suy diễn điều gì đó, ta sẽ cho hắn một cước, vậy sẽ có chuyện gì xảy ra?
- Cái này…
Vẻ mặt đen tối đầy vẻ nghi ngờ đáp:
- Thiên Tư muốn chỉ điều gì?
- Lúc trước Mệnh Vận Tổ Thần cùng Thời Không Tổ Thần mưu đồ bố cục, ta liền biết trước toàn toàn sự việc. Nếu đã như vậy, ta lại làm sao có thể giương mắt nhìn bọn hắn thực hiện được, mà không có có một hành động nào cả?
- Cho nên lúc Mệnh Vận Tổ Thần suy diễn thân phận của Dự Ngôn Chi Tử, ta đã động tay vào một chút.
- Cái gì?
Hắc Ám Chi Chủ kinh hãi:
- Ý của Thiên Tư là, Vân Mặc căn bản không phải là Dự Ngôn Chi Tử?
- Ngươi thấy thế nào?
- Cái này… Vậy Dự Ngôn Chi Tử thật sự là ai?
- Ha ha, ta thích nhất chính là hình ảnh chó cắn chó. Bọn chúng đang tìm Dự Ngôn Chi Tử, đồng thời cũng tìm một người thế thân cho hắn, lại để cho người này vi mã tiền tốt, thu hút sự chú ý của chúng ta, vậy ta đành dứt khoát khiến chúng loạn Ô Long này rồi.
Hắc Ám Chi Chủ đột nhiên bừng tỉnh:
- Chẳng lẽ nói…
- Đúng vậy, kẻ thiên tội trong mắt bọn chúng, thế thân của Vân Mặc, kỳ thực mới chính là Độn Khứ Chi Nhất, Dự Ngôn Chi Tử.
Trang 93# 1
Hắc Ám Chi Chủ thì thào tự nói:
- Mệnh Vận Tổ Thần đã cho rằng cái người Vân Mặc kia là Dự Ngôn Chi Tử, còn những khác đối với năng lực của Vận Mệnh Chi Tử cũng tin nhiệm không chút nghi ngờ. Kết quả rõ ràng đồng loạt nhất trí đối phó với Dự Ngôn Chi Tử thật, đúng là nực cười.
- Ha ha, đùa giỡn như vậy mới thú vị. Dự Ngôn Chi Chủ vẫn chưa biết năng lực quá đáng sợ này, chúng ta chưa nắm chắc phần thắng. Nhưng nếu như để bọn chúng hai bên tự đánh nhau, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi rồi, hà cớ gì không vui?
- Thiên Tư anh minh, một nước cờ như vậy, nhất định khiến thế lực của bọn chúng tan rã. Không có Dự Ngôn Chi Tử, Mệnh Vận Tổ Thần cùng đám người đó chỉ là đám ô hợp, không đáng phải sợ.
- Nói thì nói thế, có điều vẫn nên cẩn thận hơn một chút. Ngoài Dự Ngôn Chi Tử, bên kia còn bao nhiêu nhân vật đáng được chú ý, tỷ dụ như Nhân Hoàng!
- Nhân Hoàng đích thực rất khó giải quyết hắn, ban đầu chúng ta hợp lực cũng không có cách nào giết nổi hắn, chỉ có thể đem hắn phong ấn.
Hắc Ám Chi Chủ vừa dứt lời, lại hỏi tiếp:
- Còn một chuyện nữa, kính mong Thiên Tư giải thích nghi hoặc này.
- Nói đi.
- Lúc đầu Mệnh Vận Tổ Thần không phải đem Tần Mục và Vân Mặc hai người họ tráo đổi Mệnh Cách sao? Nếu như Tần Mục mới thực sự là Dự Ngôn Chi Tử, vậy thì Mệnh Cách của hắn nên xuất hiện trên người của Vân Mặc mới đúng, vậy tại sao…
Thiên Tư cười nhạo nói:
- Mệnh Cách của Chi Ngôn Chi Tử, ngay cả ta cũng không thể chuyển động, Mệnh Vận Tổ Thần hắn dựa vào cái gì mà có thể tráo đổi hai người đo được?
- Mệnh Cách của hai người không phải trao đổi sao?
Hắc Ám Chi Chủ ngẩn người.
Kỳ thật cũng không thể nói như vậy được, chỉ là trên người Tần Mục và Vân Mặc, đều tồn tại hai Mệnh Cách.
- Hai cái Mệnh Cách?
- Phải, bởi vì Nhất Ngôn Chi Chủ vốn dĩ là năm trăm năm sau mới xuất hiện, Mệnh Vận Tổ Thần cùng Thời Không Tổ Thần cưỡng chế thi hành xoay chuyển thời không, đem Tần Mục cùng Vân Mặc tới. Nhưng hai người họ vẫn chưa thể đơn dộc tồn tại trong thời không lúc này được, vì vậy nhất định hiện tại cần có một kí chủ thời không, vì vậy hai người đó đều thuộc về đoạt xá trùng sinh.
Hắn Ám Chi Chủ lúc hiểu lúc không nói:
- Như vậy mà nói, hai người đều có song trùng Mệnh Cách. Mà Mệnh Vận Tổ Thần đem Mệnh Cách hai người đó đổi chỗ cho nhau, thực ra chỉ là đổi chỗ Mệnh Cách ban đầu của hai người họ bị đoạt xá, mà Tần Mục cùng Vân Mặc Mệnh Cách của hai người, trên thực tế cũng chẳng có gì là chuyển đổi hết.
- Không sai, Mệnh Vận Tổ Thần bận rộn suốt bao nhiêu năm, nhưng kỳ thực thì hắn vẫn là làm không công. Hắn không thay đổi được bất kì điều gì của Dự Ngôn Chi Tử, từ khi mới bắt đầu, Dự Ngôn Chi Tử đã tồn tại độc lập thoát khỏi sự không chế của hắn ta.
- Dự Ngôn Chi Tử liệu lúc này có chịu ảnh hưởng từ sự thay đổi của sự vật xung quanh, chỉ cần hắn xuất hiện ở đâu, thì nơi đó sẽ trở nên bất thường. Chỉ cần là người hắn tiếp xúc, đều ngưng tụ thêm đại vận khí lên người. Trên người hắn lúc này đã ngưng tụ được một luồng khí của đám người nghịch thiên, Phượng Hoàng truyền nhân, Viễn Cổ Thiên Xà truyền nhân, thân thể luân hồi, thần khí truyền nhân, cây sinh mệnh,... mỗi người bên cạnh hắn, đều có kì ngộ của mình, mà tất cả đám người đó, toàn bộ đều chịu ảnh hưởng từ hắn ta.
Hắn Ám Chi Tử nghe xong, không khỏi tán thưởng:
- Dự Ngôn Chi Tử, đúng là hóa mục nát vì năng lượng truyền kì. Đám người này vốn có lẽ từng là những người cực kì bình thường. Nhưng bởi gặp phải hắn ta, nên mới có số mệnh nghịch thiên.
Vân Mặc dương mắt kiêu ngạo nhìn Tần Mục, mỉa mai nói:
- Sao vậy, ngươi không dám đứng trước mặt họ, thừa nhận sự thực sao?
- Ngươi bảo ta thừa nhận điều gì cơ?
Tần Mục thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, càng giống kiểu im lặng mà châm biếm hắn, xem hắn chẳng khác gì một thằng hề nhảy nhót.
- Ha ha, cũng khó trách ngươi không nói nên lời, dù sao để người khác biết được sự thật này, hình tượng thần võ anh minh của ngươi e rằng sụp đổ.
Vân Mặc nghiền ngẫm mà cười nói:
- Có điều sự thật thì vẫn là sự thật, ngươi lại che giấu cũng chỉ là lừa mình dối người thôi. Chỉ cần ta thu hồi những thứ thuộc về ta, ngươi liền mất đi tất cả những thứ thuộc về ngươi bây giờ.
- Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là làm như vậy, tránh cho mộng đẹp của mình tan vỡ. Đối với ngươi mà nói, sống trong thế giới mộng ảo, cũng vẫn có thể xem là một loại hạnh phúc.
- Ngươi nói vậy là nói sai rồi, thứ tan vỡ chính là mộng đẹp của ngươi!
Tần Mục nhún vai đáp:
- Tùy ngươi, ngươi vui vẻ là được.
- Thật sự ngươi tính vò đã mẻ lại sứt(*)? Vân Mặc nhìn Tần Mục, lại liếc nhìn đám Diệp Khinh Tuyết, chợt cười:
- Có điều ta đột nhiên chẳng có hứng dùng một gậy đánh chết ngươi, vẫn là chơi đùa một lúc thì hơn.
(*): Mặc cảm tự ti cho rằng mình bất tài vô dụng.
Lúc này, Mệnh Vận Tổ Thần đứng ra, nói với Tần Mục:
- Tần Mục, thời cơ đã chín muồi, là lúc nghệnh đón Long tổ trở về rồi, đem năng lực của Long tổ phóng xuất ra đi!
- Các người muốn Long tổ phục sinh?
- Đúng vậy, Long tổ là người mạnh nhất trong đại chiến mà chúng ta không thể thiếu, truyền lại trên thân thể của ngươi, lại không có cách nào phát huy được năng lượng mạnh nhất của Long tổ, thật là lãng phí.
Mệnh Vận Tổ Thần uy nghiêm hống hách, ngữ khí cương ngạnh nói:
- Đừng có ý đồ cự tuyệt hoặc phản kháng, bọn ta nhiều người như vậy, ngươi căn bản không có tư cách gì phản kháng.
- Các người muốn làm gì?
Mặc dù biết rõ năng lực kém cỏi của mình, nhưng Diệp Khinh Tuyết, Cung Y Y cùng mọi người vẫn như cũ quên bản thân mình mà lao ra, muốn bảo hộ cho Tần Mục.
Đạt được Tạo Hóa xong, Mệnh Vận Tổ Thần lực chiến bên đó dường như tăng lên mấy chục lần, lúc này e rằng tới mười tên hủy diệt, bọn chúng đều có sức đấu một trận.
Mệnh Vận Tổ Thần không nhìn trực tiếp vào đám nữ nhân, hắn nhìn chằm chằm Tần Mục nói:
- Ngươi sẽ không để đám nữ nhân này làm lá chắn cho ngươi chứ?
- Mệnh Vận, vị tiểu đệ này là ân nhân cứu mạng ta, nể mặt ta, mong ngươi đừng làm khó hắn.
Nhân Hoàng đột nhiên cất tiếng,
- Ta không biết sao hắn lại được thừa kế Long tổ, có điều đó là cơ duyên của hắn, ngươi không có quyền cướp đoạt.
- Nhân Hoàng, việc này có liên quan tới một số việc, ngươi không thể rõ. Hắn vốn dĩ là một người phàm, vì ta tặng cho hắn một sứ mệnh, hắn mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Hiện tại, ta chẳng qua chỉ là thu lại thứ ban đâu ta tặng cho hắn, việc này hợp tình hợp lý.
- Ngươi giao phó cho hắn sao?
- Không sai, bằng không hắn sẽ là một người bình thường, sao có thể có đực số mệnh nghịch thiên như vậy?
Mệnh Vận Tổ Thần thản nhiên đáp:
- Tuy là ta đã lợi dụng hắn, có điều khiến hắn huy hoàng lâu như vậy rồi, cũng coi như ta không phụ lòng hắn.
- Nhân Hoàng trầm ngâm, với nguyên do này hắn còn không biết phải hiểu thế nào, cũng không biết nên làm gì nữa. Có điều Tần Mục đã cứu hắn, hắn cũng không có cách nào ngồi yên.
- Được rồi, các ngươi muốn năng lực Long tổ, ta có thể trả lại cho các ngươi.
Tần Mục bình tĩnh đáp:
- Dù sao ta sớm đã có quyết định này.
Lúc phóng thích năng lượng Hỗn Độn Tổ Thần, Tần Mục đã sớm dự liệu có ngày hôm nay.
Mà trên thực tế, bất luận là năng lực Hỗn Độn hay là năng lực Tổ Thần, đối với hắn mà nói đã không còn nhiều tác dụng nữa.
Thậm chí, hai luồng lực này ở trong người hắn, chỉ biến thành trở ngại thôi.
- Xem như ngươi thức thời.
Mệnh Vận Tổ Thần không ngờ tới Tần Mục lại có thể phối họp như vậy.
- Vậy các ngươi có dự tính như nào khiến cho Long tộc phục sinh?
Tần Mục lãnh đạm nói:
- Ban đầu Hỗn Độn Tổ Thần có thể phục sinh, là vì hắn tại Thiên ngoại Thiên tế đàn có lưu lại một tay, Long tổ chỉ còn lại năng lượng, không có thể xác, có thể không có cách nào phục sinh.
- Biện pháp này tốt, ngươi đem sức mạnh Long tộc chuyển vào người Thần Nhi đi.
Long tộc một gã Chí Tôn cường giả đem theo Long Thần bước ra.
- Đem năng lượng truyền đến người hắn ta?
Tần Mục liếc nhìn Long Thần:
- Ngươi chắc chứ?
Long Tộc Chí Tôn nói:
- Thần Nhi vẫn là Hoàng tử Long tộc, có huyết mạch thuần chính nhất, sức mạnh của Long tộc ở trên người hắn, mới phát huy được hết tác dụng.
Mệnh Vận Tổ Thần nghe xong cũng gật đầu nói:
- Như vậy thật tốt.
Tần Mục liếc nhìn Mệnh Vận Tổ Thần, trong lòng cười lạnh, hắn hiểu rõ Mệnh Vận Tổ Thần căn bản không quan tâm đến phục sinh có phương thức như nào, chỉ cần năng lượng này không ở trong tay mình là được.
Bởi vì Mệnh Vận Tổ Thần nghiễm nhiên đã đem hắn làm kẻ địch.
- Được, đây là do các ngươi quyết định, xảy ra vấn đề gì ta không chịu trách nhiệm.
Tần Mục nói xong, chỉ vào Long Thần:
- Ngươi qua đây.
Lần trước tận mắt chứng kiến Tần Mục phế đi Long Hướng Phong, Long Thần trong lòng vẫn cực kì sợ hãi Tần Mục. Có điều hiện tại Cổ Tần cần là lấy năng lượng của Long tộc truyền thừa vào trong cơ thể hắn, trong lòng lại thấy kích động khó tả.
Đợi hắn hoàn toàn có được năng lực Long tổ, lập tức có thể nhảy vọt trở thành chiến thần mạnh nhất vũ trụ này rồi, chúa tể Thiên Địa.
Mà Tần Mục mất đi sức mạnh Long tổ rồi, thì sẽ là phế nhân, hắn chẳng phải tiện tay có thể bóp chết sao?
- Thần Nhi, đi qua đi!
- Được.
Long Thần đi đến bên cạnh Tần Mục.
Tần Mục nhìn Long Thần, thản nhiên nói:
- Trước khi bắt đầu ta khuyên ngươi một câu, phàm là năng lực mà thôi, bản thân có bao nhiêu năng lực cần rõ, đừng đánh giá quá cao chính mình.
- Không cần ngươi nhiều lời, với năng lượng huyết mạch hoàn mỹ của ta, mới có thể đảm nhận được sức mạnh của Long tộc này.
- Vậy được thôi, chúng ta bắt đầu.
Mục Tần điều động sức mạnh Long tộc từ chỗ sâu nhất trong cơ thể mình, đem tất cả đều chuyển qua hết người Long Thần.
Sức mạnh Long tổ đi vào trong cơ thể, Long Thần lập tức cảm thấy huyết mạch kích hoạt sôi trào lên, trong lòng như có thứ gì đang thiêu đốt, khiến hắn không nhịn được kích động mà hưng phấn.
Đồng thời, hắn có thể cảm nhận chân thực một luồng cổ liên tâm mạch, với sức mạnh mênh mông vô bỉ.
- Lợi hại, đúng là cảm giác này!
Long Thần cố nến tâm trạng kích động, toàn thân chỉ chú tâm tới tiếp nhận năng lực Long tổ.
Cảm thấy được Long Thần tu vi đang tăng vọt, Long tộc Chí Tôn đồng thời cũng kích động không thôi, Mệnh Vận Tổ Thần cùng Vân Mặc hai đôi mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ gì không cần nói ra cũng biết.
Diệp Khinh Tuyết, Cung Y Y, Vu Diệm, Tần Phỉ Phỉ, Tả Tư Duyệt tất cả đều vô cùng căng thẳng, bọn họ không biết Tần Mục vì cái gì mà phối hợp như vậy, với thực lực của Tần Mục, hoàn toàn có thể không cần mua nợ bất kì ai.
Đến cả chủ nhân Tạo Hóa hắn còn có thế giết, vậy còn việc gì hắn không làm nổi?
- Các ngươi không cần lo lắng, Tần Mục làm như vậy, đều có dụng ý của hắn.
Mai Ánh Tuyết an ủi đám nữ nhân.
Diệp Khinh Tuyết nhìn Mai Ánh Tuyết, lại nhìn Tiều Thanh, hai người bọn họ đến từ Hỗn Độn Thiên Cung, đồng thời cũng là người thần bí nhất, giống như họ biết được rất nhiều bí mật của Tần Mục rồi.
Rất nhanh, hai giờ đồng hồ qua đi, Long Thần chỉ cảm thấy bên trong cơ thể năng lượng bành trước đã đạt đến đỉnh rồi, hắn biết hắn đã có được sức mạnh của toàn thể Long tộc.
- Truyền thừa đã xong, Thần Nhi, ngươi cảm thấy thế nào rồi?
Long tộc Chí Tôn hỏi.
- Năng lực rất mạnh, không có một năng lực nào so bì được, ta cảm thấy bây giờ có thể làm bất cứ chuyện gì.
Long Thần hai tay nắm chắc, thấy khí phách ngút trời đang nắm chặt trong tay.
Có điều rất nhanh sau đó, hắn lại ngây người ra, bởi vì hắn phát hiện ra Tần Mục vẫn như cũ liên tục đưa năng lượng truyền vào trong cơ thể mình, không có chút ý thức dừng lại.
- Đừng cử động, truyền thừa mới được một nửa.
- Cái gì?
Long Thần cả kinh, tức thời nghi vấn hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận