Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 657: Hồng Môn Yến

Tần Mục im lặng. Đỗ Đức Hiên đúng là muốn vì hắn mà tổ chức hội nghị này.
Bổ nhiệm minh chủ là chuyện đại sự, tất cả các thế lực trong liên minh đều phải tham gia.
Đan Vương Tông, Thiên Sơn Tuyết Cốc, Tam Thánh Điện đều chiếm tỷ lệ thật lớn trong liên minh. Bọn họ nhất định sẽ phản đối hắn. Và hội nghị liên minh sẽ trở thành Hồng Môn Yến.
Nhưng nhân lực đã được huy động, Tần Mục không đi thì thật là có lỗi với Đỗ Đức Hiên.
- Hồng Môn Yến thì là Hồng Môn Yến.
Tần Mục rời giường, vệ sinh một chút rồi ra cửa gọi Mai Ánh Tuyết và Lý Ngữ.
Mai Ánh Tuyết rất nhanh bước ra, nhưng phòng của Lý Ngữ vẫn không có chút động tĩnh.
- Làm cái quỷ gì thế?
Tần Mục gọi, nhưng vẫn không có động tĩnh. Điều này khiến cho hắn phải cau mày.
Tần Mục bước đến phòng Lý Ngữ, mở cửa.
Gian phòng không hề có một bóng người, trên giường rất ngăn nắp, không hề có dấu hiệu ngủ qua.
- Tần Mục, không phải anh ta sẽ đi tìm Mặc Phỉ chứ?
- Lý Ngữ không phải là người không có chừng mực như vậy.
Tần Mục im lặng một chút rồi lắc đầu:
- Chúng ta đến hội nghị minh chủ trước. Khi người của Thiên Sơn Tuyết Cốc và Đan Vương Tông đến, chúng ta sẽ hỏi sau.
Hai người bước ra cửa, một đường đến đại sảnh tổ chức hội nghị liên minh.
Nhưng đi được nửa đường, một người đàn ông chạy đến, ngăn cản hai người.
- Tần công tử, Đỗ lão bảo tôi đến nói cho cậu biết, ngàn vạn lần đừng đến hội nghị.
- Tại sao?
Tần Mục kỳ quái nhìn người đàn ông:
- Vừa rồi không phải Đỗ lão bảo tôi đến tham dự hội nghị sao?
- Vừa rồi người nọ là giả mạo, lấy danh nghĩa Đỗ lão, nhưng thật ra là người của Đan Vương Tông.
- Đan Vương Tông?
- Đúng vậy, bây giờ hội nghị đang được tổ chức tại đại sảnh, nhưng không phải là đề cử minh chủ mà là phán tội cậu.
Tần Mục sửng sốt một chút, lập tức buồn cười:
- Phán tội tôi?
Người đàn ông không biết tại sao Tần Mục lại cười như vậy, vội vàng nói:
- Đan Vương Tông, Thiên Sơn Tuyết Cốc và Tam Thánh Điện dường như đều nhằm vào cậu. Mà tuyệt đại tông môn tông phái đều đứng về phía bọn họ. Đỗ lão có một mình nên không chống lại được.
- Xem là Hồng Môn Yến thật rồi.
Mai Ánh Tuyết dò hỏi:
- Tần Mục, chúng ta…
- Không sao. Hồng Môn Yến thì làm sao. Đi qua đó nhìn xem một chút, vừa vặn tính sổ với Đan Vương Tông luôn.
Tần Mục nói xong, bước chân nhanh hơn về phía hội nghị.
- Tần công tử, không thể đi…
Người đàn ông bị hành động của Tần Mục hù chết, nhưng Tần Mục và Mai Ánh Tuyết lại tăng thêm tốc độ, mặc kệ y đuổi theo như thế nào cũng đuổi không kịp.
Hơn mười phút sau, hai người Tần Mục đã đến đại sảnh tổ chức hội nghị.
Đại sảnh này rất rộng, phân thành mười khu, từng khu đại diện cho từng thế lực.
Người rất nhiều, nhưng không khí thì vô cùng yên tĩnh.
Khi hai người Tần Mục xuất hiện ngay cửa ra vào, ba bốn trăm ánh mắt phóng tới.
Mai Ánh Tuyết vốn có chút khẩn trương, nhưng vừa nghĩ đến Tần Mục, cô lại an tâm hơn.
- Xem ra đều đang đợi một mình tôi. Khó có được lúc nể mặt tôi như thế.
Tần Mục bước vào, bình thản nói.
Kỳ thật, đa phần mọi người ở đây đều không biết Tần Mục. Cho nên, ánh mắt của bọn họ đều ngạc nhiên mà dò xét Tần Mục.
Tần Mục đối mặt với nhiều người như vậy mà vẫn còn có thể duy trì bình tĩnh, bằng vào điểm này cũng biết hắn không phải người bình thường.
Đỗ Đức Hiên thấy Tần Mục bước vào, thần sắc lo lắng vô cùng. Ông mơ hồ cảm nhận được Tần Mục sẽ không nghe theo lời khuyên mà đến đây. Bây giờ việc lo lắng nhất đã xảy ra.
- Ánh Tuyết, con đến đây mau.
Đúng lúc này, một thanh âm lôi đình vang lên. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ áp bách cường đại.
Uy áp của cường giả Đế cấp siêu việt sao mà khủng bố?
Ánh mắt Tần Mục nhìn sang, thấy bên cạnh Đỗ Đức Hiên là một lão giả lông mi trắng, thần sắc âm trầm. Uy áp này dĩ nhiên là từ trên người ông phát ra.
- Lão tổ.
Mai Ánh Tuyết nhìn thấy bạch mi lão giả, thân hình run lên.
- Ánh Tuyết, ta ký thác hy vọng vào con như vậy, con báo đáp ta như thế sao? Còn không qua đây?
Ngữ khí của bạch mi lão giả lại tăng thêm một phần.
Trong lòng Mai Ánh Tuyết sợ hãi, cũng không phải sợ thực lực Đế cấp của bạch mi lão giả mà là hình tượng nghiêm túc của ông đã xâm nhập trong lòng của cô.
Cô không có biện pháp phản kháng, vô thức mà chạy qua.
Nhưng Tần Mục đột nhiên giữ tay cô lại, nói:
- Đừng qua đó. Ông ấy dường như không có ý định ôn chuyện với cô, qua đó làm gì?
Mai Ánh Tuyết nghe xong, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cổ vũ của Tần Mục, tâm trạng rất nhanh bình tĩnh lại, trịnh trọng gật đầu.
Lập tức, cô nói với bạch mi lão giả:
- Lão tổ, bây giờ Ánh Tuyết không còn là đệ tử của Tam Thánh Điện.
- Nghiệt đồ, con nói cái gì đó?
Bạch mi lão tổ tức giận đến phát run.
Nhưng ánh mắt của ông liền rơi xuống người Tần Mục. Đối với Mai Ánh Tuyết, ông chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng đối với Tần Mục là trực tiếp lộ ra sát ý.
Vừa rồi Mai Ánh Tuyết còn rất sợ hãi ông, nhưng tiểu tử này nói một câu, Mai Ánh Tuyết liền thay đổi thái độ.
Hết thảy đều do tiểu tử này giở trò quỷ.
- Tên tiểu tử khốn kiếp, nghe Hồ Sơn nói cậu xông vào Tam Thánh Điện, đả thương nó, lại còn mở miệng vũ nhục, không để Tam Thánh Điện chúng tôi vào mắt?
- Không có.
Tần Mục nhàn nhạt nói.
- Cậu dám phủ nhận?
- Ai cũng biết, Tần Mục tôi ghét nhất là lãng phí nước miếng. Nếu quả thật xem Tam Thánh Điện ông không vừa mắt, tôi khẳng định đã dỡ xuống rồi. Cho nên, Hồ Sơn nói tôi mở miệng vũ nhục, quả thật là nói hươu nói vượn.
- Hơn nữa, Hồ Sơn cũng chỉ bị thương, vẫn còn chưa chết mà. Tôi nhớ lần trước đã cho y một thanh kiếm, y còn chưa cắt cổ sao? Người của Tam Thánh Điện quả nhiên vô sỉ, một chút danh dự cũng không có.
Người không biết Tần Mục, nghe mấy câu này, tất cả đều hít một hơi khí lạnh.
Dám nói như vậy với bạch mi lão tổ, hắn chính là người đầu tiên.
- Giỏi cho tên tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng. Hôm nay, nếu không giết cậu, người khác còn tưởng rằng Tam Thánh Điện ta dễ bị khi dễ.
Bạch mi lão tổ triệt để tức giận, sát ý điên cuồng không hề che giấu, bao phủ Tần Mục.
Đỗ Đức Hiên thấy thế, vội vàng chặn bạch mi lão tổ lại:
- Bạch Mi, Tần tiểu hữu là do tôi mời đến. Nếu ông giết hắn trước mặt tôi, từ nay về sau, mặt mũi của Đỗ Đức Hiên tôi biết đặt chỗ nào?
- Đỗ huynh, đây là ân oán cá nhân giữa Tam Thánh Điện và hắn, không quan hệ gì với liên minh. Ông không cần nhúng tay.
- Vậy tôi lại càng không thể để cho ông động thủ với hắn. Nơi này là hội nghị liên minh, mọi người tập trung chỉ để thảo luận đại sự liên quan đến đối kháng yêu thú. Ân oán cá nhân nên giải quyết riêng.
- Đỗ huynh, ông không nên ngăn cản tôi.
Bạch mi lão tổ không nghĩ đến ông giao tình nhiều năm với Đỗ Đức Hiên như thế, nhưng lại không bằng một tên tiểu oa nhi trước mặt.
- Chuyện này tôi không thể không quan tâm.
Đỗ Đức Hiên kiên trì nói.
Bạch mi lão tổ triệt để giận dữ, chuẩn bị động thủ.
- Hai vị minh chủ chậm đã, tại sao lại vì một người ngoài mà nổi giận với nhau?
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc cẩm y đứng dậy, ôm quyền nói với hai người:
- Tôi ủng hộ thuyết pháp của Đỗ lão. Nơi này là hội nghị liên minh. Việc tư tốt nhất nên để sang một bên, chúng ta chỉ nói những chuyện có liên quan đến liên minh mà thôi.
Người đàn ông trung niên nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Tần Mục cũng âm thầm kinh ngạc.
Hắn đối với quần áo và trang sức của Đan Vương Tông rất quen thuộc, liếc mắt là có thể nhìn ra người đàn ông mặc cẩm y này là người của Đan Vương Tông.
Người của Đan Vương Tông sẽ thay hắn nói chuyện?
Trừ phi là mặt trời mọc đằng tây?
Trang 38# 1
Đây là tông chủ Đan Vương Tông. Hiện tại, thân phận của Đan Vương Tông tại liên minh chỉ sợ còn muốn vượt qua ông và Đỗ Đức Hiên.
Huống hồ, Đan Vương Tông thiên vị Đỗ Đức Hiên, hai người cùng một chỗ, nếu như ông cứ náo loạn, chỉ sợ rất bất lợi.
- Hừ, vậy tạm thời không nói chuyện này. Đợi lát nữa hội nghị chấm dứt, tôi sẽ tìm tiểu tử này tính sổ.
Đỗ Đức Hiên nghe xong, thở phào một hơi, nói lời cảm ơn người đàn ông trung niên:
- Đa tạ Phùng tông chủ.
Cẩm y trung niên khoát tay nói:
- Đỗ lão không cần như vậy. Tất cả mọi người đều suy nghĩ về lợi ích của liên minh.
- Nói đúng. Bây giờ liên minh chúng ta phải đoàn kết nhất trí, không thể nội loạn.
Cẩm y trung niên gật đầu, nói:
- Việc tư để sang một bên, nói chuyện chính đi.
- Phùng tông chủ có chuyện gì cần nói?
- Hai ngày trước, hai đệ tử Đan Vương Tông của tôi đi ngang qua Bắc Hoang thành, vốn là vì liên minh mà tận một phần sức. Sức bọn họ tuy nhỏ, nhưng cũng là một phần tâm ý, Đỗ lão cảm thấy thế nào?
Đỗ Đức Hiên đáp:
- Đan Vương Tông cống hiến rất nhiều cho liên minh. Đệ tử Đan Vương Tông tất nhiên là thành viên quan trọng nhất của liên minh chúng ta rồi.
- Được, Đỗ lão đã nói như vậy, tôi đây dám hỏi một câu. Nếu hai đệ tử của Đan Vương Tông bị cắt đầu lưỡi tại Bắc Hoang thành, cái này có tính là liên quan đến liên minh hay không?
- Cái gì? Có người lớn mật như thế sao?
Lần này Đỗ Đức Hiên còn chưa lên tiếng, những người xung quanh đã phẫn nộ, nhao nhao trách cứ.
- Phùng tông chủ, ác đồ này đáng bị mỗi người một đao. Ngài yên tâm đi, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, chúng ta cũng phải bắt được người này.
- Đúng vậy, tên đó giết hại đồng bào liên minh, phá hư hòa binh liên minh, tuyệt không tha thứ.
- Không cần đuổi đến chân trời góc biển đâu. Người này xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt.
Cẩm y trung niên đột nhiên chỉ vào Tần Mục, nói:
- Là tiểu tử này.
- Lại là hắn.
Tất cả mọi người phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, giống như chỉ cần cẩm y trung niên nói một câu, bọn họ sẽ tiến lên phân thây Tần Mục.
Bạch mi lão tổ và Đỗ Đức Hiên biểu hiện hai phản ứng khác nhau.
- Thì ra là thế. Tôi thấy tiểu tử này đến đây chủ yếu là để quấy rối. Người như vậy không giết, kẻ bên dưới khó mà phục.
Bạch mi lão tổ cười lạnh. Vừa rồi ông còn kinh ngạc vì sao Đan Vương Tông lại thiên vị Tần Mục, thì ra là chơi chiêu như vầy.
- Không thể, chuyện này tất có nguyên nhân. Tần tiểu hữu sẽ không có chừng mực như vậy.
- Đỗ huynh, mặc kệ là lý do gì. Hắn cắt đầu lưỡi đệ tử Đan Vương Tông, hành vi phát rồ, nhất định phải bị xử phạt nghiêm khắc.
- Cái này…
- Đỗ lão, vừa rồi ông còn nói liên minh phải đoàn kết nhất trí. Bây giờ tiểu tử đến từ thế giới bên ngoài phá hư hòa bình liên minh chúng ta, chẳng lẽ ông còn muốn che chở cho hắn?
Cẩm y trung niên chất vấn.
Bạch mi lão tổ cũng lên tiếng:
- Đỗ lão, chúng ta thân là minh chủ liên minh, làm việc phải công bằng công chính. Vừa rồi ông nói việc của tôi và tiểu tử này là việc tư, nhưng bây giờ là chuyện liên quan đến liên minh, ông cũng không thể làm việc thiên tư như vậy?
Đỗ Đức Hiên tiến thoái lưỡng nan. Ông không nghĩ đến cẩm y trung niên lại giăng một cái bẫy cho ông.
Ở đây nhiều người như vậy, cho dù ông muốn phản bác cũng không được.
- Được rồi, các người làm loạn đủ chưa?
Tần Mục có chút không kiên nhẫn, quát:
- Đệ tử của Đan Vương Tông bị tôi cắt lưỡi đấy, rồi sao?
- Ác đồ lớn mật, chết rồi mà cũng không hối cải.
Người trong liên minh thấy Tần Mục không kiêng nể gì mà nói ra, trong mắt bọn họ, cảm giác như thế nào cũng là Tần Mục đang khoe khoang.
Mà việc khoe khoang này hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Một người phụ nữ trung niên của Thiên Sơn Tuyết Cốc đứng ra, lạnh lùng nói:
- Đan Vương Tông là một bộ phận quan trọng nhất của Đan Vương Tông. Không có Đan Vương Tông, liên minh chắc chắn sẽ tổn thương thảm trọng. Tên tiểu tử này vô cùng hung ác, dám ra tay với người của Đan Vương Tông, phải nghiêm trị.
- Nghiêm trị cái gì? Trực tiếp giết chết là được.
- Đúng, đúng, giết chết hắn đi.
Xúc động và phẫn nộ, có người chạy đến ngăn cửa đại sảnh, ý đồ bắt rùa trong hũ.
Đối với chuyện này, Tần Mục chẳng thèm để ý, ánh mắt nhìn Mặc Phỉ đang đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên.
- Cô không nói cái gì sao?
- Mặc dù cậu là sư phụ Lý Ngữ, nhưng cậu quá cuồng vọng, không coi ai ra gì rồi.
Mặc dù Mặc Phỉ rất hận Đan Vương Tông, nhưng không dám phủ nhận sự cống hiến của Đan Vương Tông cho liên minh.
Bản thân cô đối với Tần Mục cũng chẳng có ấn tượng tốt. Tuổi còn nhỏ, nhưng khẩu khí lại không nhỏ. Bây giờ còn công khai đối chọi với toàn bộ liên minh.
Lý Ngữ đi theo người như vậy, còn có tiền đồ gì chứ?
- Cô hiểu lầm ý của tôi. Tôi không phải cần cô lên tiếng nói chuyện.
Tần Mục lắc đầu:
- Chẳng lẽ cô không thấy Lý Ngữ không đi cùng tôi sao?
Mặc Phỉ nghe ra ý tứ trong lời nói của Tần Mục, sắc mặt thay đổi:
- Anh ấy ở đâu?
- Tôi cũng không rõ cho lắm. Tối hôm qua không thấy anh ấy về. Ngay cả cô cũng không gặp anh ấy, hẳn là tình cảnh không tốt rồi.
Ánh mắt Tần Mục lại chuyển sang người phụ nữ trung niên của Thiên Sơn Tuyết Cốc:
- Bà hẳn là cốc chủ của Tuyết cốc, chắc bà cũng biết Lý Ngữ là ai. Bà cho rằng anh ấy sẽ đi đâu?
- Hừ, tôi làm sao biết tên phế vật đó đi đâu chứ?
Người phụ nữ trung niên phủ nhận.
Nhưng Mặc Phỉ lại có cùng cách nghĩ với Tần Mục, cho rằng người phụ nữ trung niên đã bắt Lý Ngữ đi.
- Sư phụ, đừng tổn thương anh ấy.
- Phỉ nhi, con còn lo lắng cho tên phế vật kia sao?
Người phụ nữ trung niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Con sẽ là Cốc chủ của Thiên Sơn Tuyết Cốc, môn đăng hộ đối với Khâu thiếu tông chủ. Huống chi hai đứa cũng đã đính hôn rồi.
Người phụ nữ trung niên nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận đã bắt Lý Ngữ. Mặc Phỉ nghe xong lại càng lo lắng.
- Sư phụ, con không cầu được ở chung một chỗ với Lý Ngữ, chỉ cầu người đừng tổn thương anh ấy.
- Con yên tâm, chỉ cần con sau này đừng tùy hứng mà làm việc, ta cũng không tổn thương nó.
- Nhưng sư phụ có thể thả anh ấy ra không? Để con gặp anh ấy một lần, kết thúc luôn một lần?
Người phụ nữ trung niên từ chối:
- Không được. Chờ con thành thân với Khâu thiếu tông chủ, khi đó ta sẽ thả nó.
Thần sắc Mặc Phỉ lập tức ảm đạm. Chẳng lẽ cô phải gả cho Khâu Vạn Lý sao?
Tại khu vực của Đan Vương Tông, một gã thanh niên sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Mặc Phỉ.
- Con tiện nhân này vẫn còn nghĩ đến tên phế vật kia.
Rất nhanh, gã chế trụ cảm xúc của mình, nói hai câu bên tai cẩm y trung niên.
Cẩm y trung niên khẽ gật đầu, lập tức lên tiếng:
- Được rồi, Mặc cốc chủ, chuyện này chúng ta giải quyết sau. Trước mắt chúng ta nên đoàn kết lại, răn đe tên tiểu tử này.
Người phụ nữ trung niên đồng ý nói:
- Phùng huynh nói rất đúng.
- Tốt, rất tốt.
Tần Mục phủi tay nói:
- Đan Vương Tông các người muốn tìm tôi tính sổ?
- Cậu cắt lưỡi hai đệ tử của tôi, chẳng lẽ tôi không nên tìm cậu tính sổ?
- Đương nhiên có thể. Nhưng có trước thì phải có sau.
- Cái gì có trước có sau?
Tần Mục cười lạnh:
- Tôi cũng có món nợ này muốn tính với Đan Vương Tông các người. Khâu Thần đâu? Bảo ông ta lăn ra đây.
Trang 38# 2
Đan Vương Tông muốn hỏi tội Tần Mục, Tần Mục trái lại cũng muốn tìm Đan Vương Tông gây phiền toái.
- Khâu Thần? Khâu Thần là ai?
Khâu Thần là tông chủ Dược Vương Tông ngoại giới, dường như không có danh tiếng tại tiểu thế giới, cho nên cũng không có mấy ai biết ông ta.
Người khác không biết, nhưng người của Đan Vương Tông một chút cũng không xa lạ.
Tông chủ Đan Vương Tông họ Phùng, nhưng thiếu tông chủ họ Khâu. Hiển nhiên hai người không phải là cha con.
Trên thực tế, Khâu Vạn Lý là con trai của Khâu Thần.
Lúc trước, bởi vì Khâu Thần phạm một sai lầm, khiến cho vợ của ông ta, vốn là con gái của một trưởng lão Thái thượng Đan Vương Tông trúng kỳ độc, phải đi dạo Quỷ Môn Quan một lần.
May mà Trưởng lão Thái thượng hao tổn tâm huyết, phong bế tâm mạch, còn sử dụng một viên Minh Hoàn Đan để bảo trụ tam hồn thất phách của bà.
Nhưng một viên Minh Hoàn Đan hiệu dụng không đủ. Chỉ có thể khiến bà sống, nhưng không cách nào làm bà tỉnh dậy được.
Trưởng lão Thái thượng vô cùng tức giận với Khâu Thần, đá ông ta ra khỏi Đan Vương Tông, nói là không tìm được Âm Quỳ Hoa luyện chế Minh Hoàn Đan thì cả đời cũng không cho phép ông ta bước vào Đan Vương Tông một bước.
Nhưng khi đó, Khâu Vạn Lý đã được sinh ra.
Trưởng lão Thái thượng tức giận với Khâu Thần, nhưng lại rất yêu thương đứa cháu ngoại này, từ nhỏ đã đặc biệt bồi dưỡng gã.
Tuy Phùng Lập là tông chủ Đan Vương Tông, nhưng chẳng khác nào một con rối. Địa vị không bằng vị trưởng lão Thái thượng này.
Trưởng lão Thái thượng muốn lập Khâu Vạn Lý làm thiếu tông chủ, ông ta nửa câu cũng không dám phản bác.
Bây giờ Khâu Thần đã tìm được Âm Quỳ Hoa, mang về Đan Vương Tông để trưởng lão Thái thượng luyện chế Minh Hoàn Đan cứu tỉnh con gái, cả nhà đoàn tụ, hoàn toàn khống chế Đan Vương Tông, Phùng Lập lại càng không có địa vị gì ở Đan Vương Tông.
Cho nên, vừa rồi Khâu Vạn Lý nói mấy câu với Phùng Lập, ông ta không dám không nghe.
- Cậu quen cha của tôi?
Khâu Vạn Lý đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Mục.
- Khâu Thần là cha của anh?
Tần Mục nhìn gã:
- Anh là Khâu Vạn Lý? Đúng rồi, đều là họ Khâu, xác thực là có ẩn tình bên trong.
- Phụ thân Khâu thiếu tông chủ?
Mọi người bắt đầu nghị luận. Lúc trước bọn họ cũng có nghi ngờ về quan hệ giữa Phùng Lập và Khâu Vạn Lý.
- Cậu tìm cha tôi tính sổ chuyện gì?
- Xem ra cha của anh không nói cho anh biết chuyện xấu xa mà ông ta đã làm.
Tần Mục lạnh lùng nói:
- Mẹ anh tỉnh lại chưa?
Khâu Vạn Lý cau mày, nói:
- Chuyện này có liên quan gì đến cậu?
- Đương nhiên là có liên quan. Không có Âm Quỳ Hoa của tôi, các người có thể luyện chế Minh Hoàn Đan, cứu tỉnh mẹ anh sao?
- Nói láo. Âm Quỳ Hoa là cha của tôi thiên tâm vạn khổ, bỏ ra hai mươi năm mới tìm được. Sao lại là của cậu được?
Khâu Vạn Lý hiển nhiên là không biết rõ sự tình.
Cướp đồ người khác dù sao cũng là chuyện ám muội. Khâu Thần làm sao có khả năng nói thẳng ra được chứ?
- Chuyện này cứ bảo cha của anh ra, khi đó sẽ rõ ràng hết cả thôi.
Tần Mục châm chọc:
- Đan Vương Tông các người cướp đồ của tôi, bây giờ lại còn muốn tìm tôi hưng sư vấn tội.
Mọi người nghe xong, bắt đầu xì xào bàn tán.
Âm Quỳ Hoa quý giá đến cỡ nào. Nếu Đan Vương Tông cướp Âm Quỳ Hoa của Tần Mục, chuyện này Đan Vương Tông nhất định đuối lý trước rồi.
Hơn nữa người cướp lại là phụ thân của thiếu tông chủ, vậy chuyện lại càng không thể tưởng tượng nổi.
- Sao vậy? Không dám bảo cha của anh ra sao?
- Ai nói không dám?
Trong lúc thần sắc Khâu Vạn Lý biến ảo, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi bước đến.
- Mẹ, ông ngoại.
Khâu Vạn Lý hô to.
Tần Mục quay người lại nhìn một nam một nữ này, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Khâu Vạn Lý gọi người đàn ông trung niên là ông ngoại, như vậy ông ta chính là trưởng lão Thái thượng của Đan Vương Tông.
Nhưng người trước mắt lại còn rất trẻ.
Nhưng nghĩ đến người này là một đan sư, mặc dù không biết luyện chế Trú Nhan Đan, nhưng cũng sẽ có những đan dược khác duy trì dung nhan của mình, Tần Mục rất nhanh bình thường trở lại.
Ánh mắt lướt nhìn qua người đàn ông trung niên, Tần Mục nói với quý phụ phu nhân:
- Khâu Thần đoạt Âm Quỳ Hoa của tôi chính là để cứu bà?
- Đúng vậy, là tôi.
Quý phụ phu nhân cao quý, lãnh diễm nói:
- Nhưng chuyện này không thể trách anh ấy.
- Không thể trách ông ta, chẳng lẽ còn trách tôi hay sao?
- Tuy Âm Quỳ Hoa là vật hiếm thấy, nhưng rơi vào tay người bình thường chỉ tổ lãng phí mà thôi. Nhưng trong tay cha của tôi thì có thể luyện chế thành Minh Hoàn Đan, sử dụng đúng tác dụng của nó.
Quý phụ phu nhân nói rất hùng hồn:
- Lúc chồng của tôi bàn điều kiện với cậu, cậu lại không thèm nói lý, thà rằng đem Âm Quỳ Hoa làm chậu hoa kiểng cũng không muốn bán cho anh ấy. Chồng của tôi vì sốt ruột cứu tôi nên mới ra tay cướp đoạt.
- Nhìn bộ dạng ủy khuất của bà, tôi cảm thấy nghi ngờ rằng có phải tôi đã quá đáng quá rồi không?
Tần Mục lười tranh cãi với đạo lý thiếu logic này.
Quý phụ phu nhân lạnh lùng nói:
- Chuyện này chúng tôi có chỗ không đúng, chúng tôi có thể bồi thường tổn thất cho cậu. Nhưng thương thế của hai đệ tử Đan Vương Tông chúng tôi, cậu phải xin lỗi bọn họ.
- Bà muốn tôi xin lỗi?
Tần Mục cười lạnh.
Lúc này, người đàn ông trung niên cũng mở miệng:
- Cậu khiến cho hai đệ tử vốn đang có tiền đồ tốt của tôi mất đi năng lực nói chuyện, bây giờ chỉ bảo cậu xin lỗi, rất khó sao?
Người phụ nữ trung niên của Thiên Sơn Tuyết Cốc tán thành nói:
- Đan Vương Tông đại nhân đại nghĩa, chỉ bảo cậu xin lỗi đã là lợi cho cậu quá rồi.
Người đàn ông trung niên dường như rất có uy vọng, có mấy môn phái đứng ra nói chuyện cho ông ta:
- Đan Vương Tông nguyện ý bồi thường tổn thất Âm Quỳ Hoa cho cậu, cậu cũng phải có chừng mực chứ. Thành tâm nói tiếng xin lỗi, việc này xem như xong.
Tuy nói chuyện này là Đan Vương Tông đuối lý, nhưng tất cả thế lực tông môn đều lách vỡ đầu cũng muốn có được quan hệ với Đan Vương Tông, bất cứ giá nào cũng không thể kết thù.
Hôm nay nhất định phải ra mặt vì Đan Vương Tông một lần.
Vì vậy, cơ hồ tất cả tông môn đều đứng dậy, muốn bức bách Tần Mục xin lỗi.
- Các người…
Đỗ Đức Hiên thở hổn hển. Ông sao cũng không nghĩ ra nhiều người lại lật ngược phải trái như vậy. Vì nình nọt Đan Vương Tông, lương tâm cũng không cần nữa.
- Đỗ huynh, chuyện này chúng ta đừng lẫn vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận