Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1418: Thiên Duyệt Cầm giả.

Nhưng cái cúi đầu này lập tức khiến gã lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Sao có thể…
Rõ ràng Ngọc Phi Vũ đang thi triển đòn mạnh nhất, toàn bộ kiếm ý vây quanh người, ngưng tụ thành một không gian lĩnh vực quy tắc riêng biệt.
Trong không gian này, gã cho rằng gã chính là sự tồn tại vô địch.
Nhưng hiện tại, gã còn chưa thi triển tuyệt chiêu, lại bị một đường kiếm quang xuyên qua thân thể, bị trọng thương.
Ầm!
Kiếm ý Ngọc Phi Vũ ngưng tụ dường như gặp thiên địch, trở nên cực kì tán loạn, cuối cùng trực tiếp nổ tung, e rằng dư âm tràn ngập trên không trung, còn lâu mới tiêu tan.
Ngọc Phi Vũ chưa chết, tuy nhiên cũng khá thảm. Gã yếu tới mức không bay nổi lên, rơi thẳng cứng ngắc xuống đất, đau đớn ngã trên mặt đất.
Tròng mặt Nam Cung Nguyệt tròn vo, ngực phập phồng kịch liệt, cảnh tượng trước mắt, chấn động tới mức não cô ngắn lại.
Sư phụ nói Tần Mục yếu hơn Ngọc Phi Vũ, nhưng cảnh này thì đúng là quá khủng đi?
Khúc Hồng cũng không hơn là mấy, cô lại rơi vào mơ hồ, đó thật sự là Ngọc Phi Vũ sao?
Còn người đàn ông này nữa, rút cục là ai?
- Kết quả này cô đã hài lòng chưa?
Tần Mục nhìn Nam Cung Nguyệt, cười nhạt nói.
- Tôi…
Nam Cung Nguyệt tâm loạn như mớ bòng bong, không biết nên nói gì.
- Cô tự dọn dẹp đi, vị hôn phu của cô hiện tại chưa chết, để thêm một lúc nữa thì không chắc đâu.
Tần Mục nói xong, lôi Tiểu Thanh cùng bỏ đi.
- Nguyệt Nhi, nếu quả thực cô muốn từ hôn, tôi ủng hộ cô.
Lúc này, Hoa Trường Hận đột nhiên đi tới nói.
Nam Cung Nguyệt sững sờ, lúc này phát hiện, tông chủ đã đứng bên cạnh nhìn từ lâu, vậy mà không nói câu nào, cũng không ra mặt can thiệp.
Còn Ngọc Phi Vũ hiện tại dường như sắp chết, cô không tới quan tâm sự sống chết của Ngọc Phi Vũ, lại bảo cô từ hôn?
- Nguyệt Nhi, đừng đối đầu với Tần công tử. Thứ nhất, cô không đấu lại hắn, thứ hai, tôi không cho phép, cô hiểu chưa?
Nam Cung Nguyệt run lên, lời này của tông chủ có ý gì?
- Được rồi, tôi sẽ cử người đưa Ngọc Phi Vũ về Liên Minh, cô cũng đi chuẩn bị đi. Hai ngày sau, chúng ta lên đường đi Vô Lượng sơn, cô cũng có thể tiện thể quay về nhà.

Nghỉ ngơi hai ngày, Tần Mục cảm thấy tinh thần thoải mái, toàn thân khỏe mạnh. Trận chiến với Cầm tông tổ sư trong mật động, khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Nếu là trận chiến sinh tử chính thức, đương nhiên hắn không mệt đến thế. Mặc dù đó là đạo vận Tổ Thần để lại, nhưng cũng chỉ là đạo vận mà thôi, không phải là bản thân người đó. Nếu Tần Mục muốn thắng cũng chẳng khó khăn gì.
Nhưng mấu chốt là đồng thời với việc đối chiến, phải nắm chắc độ lượng, ghi nhớ toàn bộ những đạo vận kia.
Nếu không dùng lực quá nhỏ, hắn sẽ bị thương, dùng lực quá lớn, sẽ tổn hại những đạo vận đó.
- Heo lười, giờ mới dậy, chúng ta xuất phát thôi.
Tiểu Thanh hai tay chống nạnh đứng ở cửa, dường như rất bất mãn.
Tần Mục hào hứng dạt dào, đi tới kéo cô vào lòng, hai tay không an phận sờ soạng trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của thiếu nữ, tới tận lúc cả người cô gái run lên liên hồi, rồi lại chỉ đỏ mặt âm thầm chấp nhận.
- Sáng sớm đã giở trò, có thể đứng đắn chút không?
- Còn việc gì đứng đắn hơn việc này sao?
Tiểu Thanh không chịu nổi sự vô sỉ của Tần Mục, vùng vẫy ra, chạy trối chết.
Tuy nhiên cô nhanh chóng lên tiếng:
- Nhanh lên, đều đang đợi anh đấy.
Thật ra còn một thời gian nữa mới tới buổi lễ của Chí Tôn đạo chủ Vô Lượng sơn, tuy nhiên vì đường xá xa xôi, cho nên phải sớm lên đường.
Lúc Tần Mục đi ra, chỉ thấy bốn người, Hoa Trường Hận, Nam Cung Nguyệt, Khúc Hồng và Tiểu Thanh.
- Tô tiền bối đâu, cô ấy không đi Vô Lượng sơn sao?
- Tô sư muội và Khúc sư muội đi tới Thiên Ngoại Thiên rồi.
Hoa Trường Hận trả lời.
- Thiên Ngoại Thiên?
Tần Mục nghi hoặc.
- Thiên Ngoại Thiên là một thế lực siêu nhiên, nếu Hỗn Độn giới có một chúa tể thì chắc chắn chỉ thuộc về Thiên Ngoại Thiên.
- Á, Hỗn Độn giới lại có thế lực như thế?
Tần Mục ngạc nhiên:
- Lẽ nào còn lợi hại hơn Liên Minh?
- Đương nhiên, Thiên Ngoại Thiên không thuộc về Liên Minh, không can dự vào cuộc chiến giữa Liên Minh và Bạch Đế Tinh, là thế lực bàng quan, không hỏi thế sự.
Tần Mục im lặng một lúc, lại hỏi:
- Tô tiền bối, họ tới Thiên Ngoại Thiên làm gì, hơn nữa họ đồng hành, không đánh nhau sao?
Hoa Trường Hận cười giải thích:
- Tần công tử chắc biết Tần tông chúng tôi có tứ đại cầm chủ?
Tần Mục sững sờ, lập tức nhớ ra, tứ đại cầm chủ, hiện tại hắn mới biết ba, cầm chủ thứ tư Xích Yêu Cầm vẫn chưa lộ mặt.
- Vì tiểu sư muội của tôi thiên tư trác tuyệt, nên gia nhập Thiên Ngoại Thiên, trở thành một trong tứ đại sứ giả của Thiên Ngoại Thiên nên trong Cầm tông, bối phận của tôi cao nhất, nhưng trong mắt người ngoài, sư muội này của tôi mới là người được tôn kính nhất.
Tần Mục càng kinh ngạc, nói:
- Lẽ nào thực lực của cô ấy còn lợi hại hơn cô?
- Tạm thời thì thực lực của cô ấy chưa bằng tôi, tuy nhiên tiềm lực của cô ấy lớn hơn nhiều cả ba người chúng tôi cộng lại, hơn nữa…
Hoa Trường Hận nói xong, đột nhiên thoáng dừng lại, dường như có chút do dự.
- Hơn nữa cái gì cơ?
Tiểu Thanh cũng không kìm được hỏi.
Hoa Trường Hận nhìn Tiểu Thanh, lại hỏi Tần Mục:
- Tần công tử, người bạn kia của công tử, là chủ nhân của Thiên Duyệt Cầm à?
Tần Mục thần sắc hơi thay đổi:
- Sao cô biết rõ vậy?
- Em nói cho cô ta đó, không phải ngạc nhiên, đã nói Hoa tiền bối giờ là người một nhà.
Tiểu Thanh thầm liếc Tần Mục ám chỉ.
Tần Mục tỏ ra không hiểu ám chỉ này có ý gì, người một nhà, người một nhà tới cỡ nào?
Hoa Trường Hận nói khẽ:
- Tần công tử biết lịch sử của Thiên Duyệt Cầm không, nó từng lưu lạc tới Hỗn Độn giới.
- Biết một chút.
Tần Mục khẽ gật đầu, đương nhiên hắn biết rõ cái này.
Nguyệt Thần cũng không phải chủ nhân đầu tiên của Thiên Duyệt Cầm, trước cô, Thiên Duyệt Cầm từng là thánh vật của Hỗn Độn giới.
Khi đó ở thành Hắc Ám phong ấn một Âm Dương Sứ, gã tới từ Hỗn Độn giới, có thể sử dụng Thiên Duyệt Cầm, có lẽ đó mới là chủ nhân đầu tiên của Thiên Duyệt Cầm.
Nghĩ tới đó, trong lòng hắn hơi giật mình, hỏi:
- Hoa tông chủ, ngươi vừa nói tới tứ đại sứ giả của Thiên Ngoại Thiên, một trong số đó có phải là Âm Dương Sứ?
Hoa Trường Hận gật đầu nói:
- Âm Dương Sứ đúng là một trong tứ đại sứ giả.
- Quả nhiên là vậy.
Tần Mục dường như đã hiểu ra một chút.
Hoa Trường Hận nói Thiên Ngoại Thiên không tham gia cuộc chiến giữa Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn giới, rõ ràng là nhầm lẫn. Thiên Ngoại Thiên dù sao cũng là thế lực của Hỗn Độn giới, sẽ không trơ mắt nhìn Hỗn Độn giới diệt vong.
Nếu quả thật không nhúng tay vào, Âm Dương Sử tại Hắc Ám thành kia là sao?
- Tần công tử nghĩ gì thế?
Hoa Trường Hận nghi ngờ hỏi.
- Không có gì, cô nói tiếp đi.
Tần Mục lắc đầu, chuyện này không cần nói ra.
Tần Mục không nói, Hoa Trường Hận đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, tiếp tục nói:
- Thiên Duyệt Cầm nằm trong tay Thiên Ngoại Thiên, tuy nhiên sau đó thất lạc trong đại chiến. còn Thiên Ngoại Thiên dùng nguyên liệu hỗn độn, làm giả một bộ Thiên Duyệt Cầm.
Trang 81#10
Tần Mục ý thức được điều gì đó.
Hoa Trường Hận gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Xích Yêu cầm của tiểu sư muội. Mặc dù là Thiên Duyệt Cầm giả, nhưng vì nguyên liệu lấy từ Hỗn Độn, lại thêm rất nhiều đạo vận của các cường giả của Thiên Ngoại Thiên cho nên uy lực của nó sẽ không yếu hơn Thiên Duyệt Cầm, thậm chí còn hơn cả Thiên Duyệt Cầm.
- Lợi hại vậy sao.
Tần Mục trầm ngâm nói:
- Nguyên liệu Hỗn Độn, không biết Thiên Ngoại Thiên còn không?
Trước khi vũ trụ hình thành chính là hỗn độn, những nguyên liệu hỗn độn sinh ra chế tạo vũ khí, vậy còn hơn cả Linh Bảo Tiên Thiên cũng là điều rất bình thường.
- Tần công tử, không phải cậu muốn…
Hoa Trường Hận ngạc nhiên nhìn Tần Mục.
Tần Mục cười nhạt một tiếng:
- Tôi chỉ là nghĩ thế thôi, nguyên liệu của hỗn độn cũng không phải bắp cải, e rằng đã dùng hết để chế tạo Xích Yêu Cầm rồi.
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng Tần Mục thực ra khá tiếc.
Nếu hắn có đủ nguyên liệu hỗn độn, chắc chắn sẽ lấy mang về cho Cung Y Y, dung nhập vào bên trong Thiên Duyệt Cầm.
Còn cả Vũ Hoàng nhận của Triệu Thiên Vũ.
- Được rồi, không còn sớm nữa, lên đường thôi.

Trên đường đi, Tần Mục và Tiểu Thanh khá hoạt bát, Nam Cung Nguyệt và Khúc Hồng thì hoàn toàn trở thành hai người bực bội, không nói tiếng nào.
Bình thường, đương nhiên các cô không phải như vậy. Chỉ là hiện tại trong lòng mỗi người có suy nghĩ riêng, chuyện của Ngọc Phi Vũ khiến các cô khó mà bình tĩnh được.
Nam Cung gia mà Nam Cung Nguyệt ở cũng là một quái vật khổng lồ, danh tiếng và địa vị không thua kém gì Cầm tông trong Liên Minh.
Sau nửa tháng, mấy người tới Bất Dạ Thành, mà Bất Dạ Thành, chính là địa bàn của Nam Cung gia.
- Bất Dạ Thành rất gần Vô Lượng sơn, hiện tại còn chưa bắt đầu lễ hội Chí Tôn, chúng ta dừng chân ở Nam Cung gia trước đi.
Hoa Trường Hận nói.
- Tông chủ, chi bằng tôi đi trước một bước?
Khúc Hồng đột nhiên nói.
Hoa Trường Hận biết trước nay Khúc Hồng và Nam Cung Nguyệt bất hòa, chắc chắn không thể ở lại Nam Cung gia, cũng chỉ có thể gật gật đầu nói:
- Cô cẩn thận bản thân, tới Vô Lượng sơn thì tìm nơi dừng chân, đợi bọn tôi tới.
- Vâng.
Khúc Hồng nói xong liền một mình bay đi.
Tần Mục không để ý Khúc Hồng nhưng khá để ý chuyện của Vô Lượng sơn.
- Hoa tiền bối, có phải Cầm tông các người có qua lại với Vô Lượng sơn không?
Tần Mục còn nhớ khi đó Tô Tĩnh Quỳnh nghe nói đạo chủ Vô Lượng sơn đột phá Chí Tôn, tâm trạng rất lo lắng, còn hiện tại Hoa Trường Hận thà quấy rấy Nam Cung gia cũng không muốn tới Vô Lượng sơn sớm một ngày, rõ ràng có uẩn khúc bên trong.
- Cái này…
Hoa Trường Hận có chút khó nói, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ mất tự nhiên.
Tần Mục còn chưa hiểu chuyện gì, hỏi:
- Có gì không tiện nói sao?
- Đạo chủ Vô Lượng sơn tên là Tuần Chính Kỳ, là một người cuồng vọng không ai bì nổi, đã từng ép tôi làm đạo lữ của hắn.
Hoa Trường Hận nói xong, mặt đỏ ửng lên.
- Á…
Tần Mục gãi gãi đầu, lúng túng nói:
- Hóa ra là vậy.
- À, lúc trước thực lực của y tương đương tôi, tuy nhiên Vô Lượng sơn là lãnh tụ của Liên Minh, mạnh hơn nhiều so với Cầm tông. Tôi không thể trực tiếp từ chối, chỉ có thể nói đợi y đột phá cảnh giới Chí Tôn rồi tính.
Hoa Trường Hận thở dài:
- Tôi tưởng cả đời này có lẽ y cũng không có cơ hội đột phá Chí Tôn, cho dù thật sự đột phá, cũng phải rất nhiều năm, có lẽ sẽ quên mất.
Rõ ràng Hoa Trường Hận là Thần Vương đỉnh phong, nhìn tưởng chỉ cách Chí Tôn một bước ngắn, nhưng thật sự muốn đột phá Chí Tôn, chẳng ai biết phải cần thời gian bao lâu, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội.
Tuy nhiên Tuần Chính Kỳ này dường như kì ngộ rất tốt, đột phá thành công trong thời gian ngắn như vậy.
- Lúc biết tin này, tôi cũng không biết xử lý ra sao. Hiện tại chỉ hi vọng sau khi Tuần Chính Kỳ đột phá Chí Tôn, tâm tính thay đổi, quyên chuyện này rồi, nhưng…
Hoa Trường Hận ngoài miệng nói vậy, trong lòng thì e rằng sẽ không được như mình mong muốn, bởi vì Tuần Chính Kỳ phát thiếp mời cho cô đầu tiên, mời cô tới tham dự lễ Chí Tôn.
- Hoa tiền bối, yên tâm đi, hiện tại chúng ta là đồng đội. Tuần chính Kỳ kia tốt nhất nên quên chuyện này, nếu còn dám nhắc lại, chúng ta sẽ làm loạn lễ Chí Tôn của y.
Tiểu Thanh khinh thường nói:
- Cũng chỉ là vừa đột phá Chí Tôn thôi mà, có gì to tát chứ.
Hoa Trường Hận dở khóc dở cười. Cho dù là Viễn Cổ Thiên Xà, thời kì cường đại nhất cũng chỉ là Chí Tôn đỉnh phong. Mặc dù cô có được truyền thừa của nó nhưng không thể phát huy toàn bộ thực lực chứ?
Về phần Tần Mục, ngược lại cô rất hi vọng. Dù thân phận hắn không tầm thường, nhưng dù sao cũng vẫn còn trẻ, đối với cao thủ bậc Chí Tôn, thực sự nắm chắc phần thắng không?
Huống hồ Vô Lượng sơn, ai có thể khẳng định có che giấu Chí Tôn nữa không?
- Chị.
Đúng lúc này, Nam Cung Nguyệt đột nhiên kinh ngạc gọi, lập tức chạy về phía trước, nhào vào vòng tay một cô gái áo trắng.
Cô gái mặc áo trắng kia đầu tiên hơi ngạc nhiên, nhưng nhưng chóng trở nên vui mừng:
- Nguyệt Nhi, sao em lại về thế? À, đúng rồi, là tới tham gia lễ Chí Tôn của đạo chủ Vô Lượng sơn à?
- Vâng.
Quan hệ giữa Nam Cung Nguyệt và cô gái mặc áo trắng kia có vẻ rất tốt, phiền muộn lúc trước biến mất, lòng vô cùng vui mừng.
- Chị, sư phụ em cũng tới.
- Ở đâu?
Cô gái áo trắng hỏi.
Ba người Tần Mục, Hoa Trường Hận và Tiểu Thanh đi tới, cô gái áo trắng lập tức thi lễ với Hoa Trường Hận:
- Bái kiến Hoa tiền bối.
Hoa Trường Hận cười khoát tay nói:
- Không cần đa lễ, chỉ sợ phải quấy rầy ở Nam Cung gia mấy ngày, hi vọng đừng trách.
Cô gái áo trắng cười nói:
- Hoa tiền bối nói gì vậy, gia phụ mà biết người tới, tất nhiên sẽ cực kì vui mừng.
Đang nói, dường như cô gái áo trắng nhận ra điều gì, lướt nhìn qua, thấy người đàn ông đứng cạnh Hoa Trường Hận đang liên tục nhìn mình.
- Vị này là…
Tiểu Thanh bấm Tần Mục một cái, hung dữ hô:
- Hoàn hồn đi.
- Khụ khụ…
Tần Mục ho nhẹ, thu lại ánh mắt.
- Chị, đừng để ý đến hắn, hắn vốn bộ dạng đức hạnh thế đó.
Nam Cung Nguyệt dường như vẫn trách móc Tần Mục, tuy nhiên lại như không mạnh mẽ như khi trước.
Cô gái áo trắng liếc nhìn Tần Mục, lập tức nói:
- Hoa tiền bối, chúng ta vừa đi vừa nói.
Hoa Trường Hận, chị em Nam Cung đi phía trước, Tần Mục và Tiểu Thanh đi sau.
- Thích người ta rồi?
Tiểu Thanh vểnh cái miệng nhỏ xinh lên nói.
- Cô ta đúng là khá đẹp.
Tần Mục nói rất tự nhiên.
- Thích thì theo đuổi đi vừa hay được cả đôi chị em.
- Cứ xinh là theo đuổi, anh là loại người nông cạn vậy sao?
Tần Mục im lặng.
- Em có thể nói phải không?
Tần Mục gõ một cái lên đầu cô:
- Em giống Phỉ Phỉ, không nói vài câu chọc anh thì không thoải mái đúng không?
Tiểu Thanh sờ đầu, lầm bầm nói:
- Vậy vừa rồi anh nhìn cái gì, còn chẳng phải có ý với người ta sao?
- Em có thể nhìn ra thực lực của cô ta không?
Tần Mục đột nhiên nghiêm trang hỏi.
Tiểu Thanh hơi sửng sốt, lập tức lại nhìn lướt qua cô gái áo trắng:
- Tầm Thần Vương sơ kì.
- Haha, Thần Vương sơ kì, em quá ngây thơ rồi.
Tiểu Thanh tuyệt đối không nghi ngờ lời của Tần Mục quay đầu lại, cẩn thận quan sát kĩ chị của Nam Cung Nguyệt.
- Nhìn thế nào cũng là hơi thở của Thần Vương sơ kì, trừ phi cô ta có công pháp ẩn giấu đặc biệt, che được tai mắt con người.
Tần Mục cười nhạt nói:
- Mặc dù thực lực của cô ấy không bằng Hoa Trường Hận nhưng cũng sẽ không thua kém bao nhiêu, chắc chắn mạnh hơn Tô Tĩnh Quỳnh.
- Á..không phải chứ?
Tiểu Thanh khiếp sợ. Nếu thật vậy, chị của Nam Cung Nguyệt này còn mạnh hơn nhiều sơ với Bát đại thiên kiêu gì đó kia.
Ngọc Phi Vũ là một trong Bát đại thiên kiêu, chẳng qua chỉ là Thần Vương tầng hai, ngay cả cô mà cũng không đánh lại được. Có lẽ cho dù là người đứng đầu trong Bát đại thiên kiêu cũng sẽ không mạnh lắm, ít nhất sẽ không mạnh hơn cường giả lão làng như Tô Tĩnh Quỳnh.
Còn hiện tại, một cô gái không có gì nổi bật, rõ ràng còn vượt qua cả Bát đại thiên kiêu, thậm chí vượt qua cả tứ đại cầm chủ, ai cũng sẽ không thể tượng tượng nổi.
Tuy nhiên nếu là lời Tần Mục nói ra, cô sẽ không nghi ngờ.
- Chắc chắn cô ta có bí mật.
Tần Mục gật đầu nói:
- Đương nhiên, anh đoán thực lực của cô ấy tăng lên trong vòng nửa năm. Nửa năm trước, có lẽ nhiều nhất cô ta chỉ tương đương Ngọc Phi Vũ thôi.
- Thời gian nửa năm tăng lên nhiều như vậy, lẽ nào cũng là một loại truyền thừa nào đó?
Nếu là truyền thừa, còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, dù sao Tiểu Thanh nhận được truyền thừa của Viễn Cổ Thiên Xà, thực lực cũng tăng vọt.
Chỉ là rút cục là truyền thừa gì, chắc không phải còn mạnh hơn cả Viễn Cổ Thiên Xà chứ.
Đi được một đoạn, xa xa đã nhìn thấy một tòa cung điện tráng lệ, còn hoành tráng hơn hoàng cung.
Ở Bất Dạ Thành, chỉ có Nam Cung gia có năng lực xây dựng nên loại cung điện như này.
- Hoa tông chủ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.
Bất Dạ Thành là địa bàn của Nam Cung gia, lúc Hoa Trường Hận bước và Bất Dạ Thành, Nam Cung gia đương nhiên đã nhận được tin.
Lúc này họ còn chưa tiến vào Nam Cung gia, Nam Cung gia đã có vô số cường giả bay tới tiếp đón.
- Cha.
Nam Cung Nguyệt vui sướng gọi.
Một người đàn ông trung niêm khôi ngô dẫn đầu đám người, chính là Nam Cung Hạc gia chủ của Nam Cung gia, cũng là cha của Nam Cung Nguyệt.
- Nam Cung huynh, chúng ta quen biết đã lâu, cũng không cần khách sáo thế, tôi vẫn quen huynh gọi tôi là Hoa sư muội.
Hoa Trường Hận cười nói.
- Nói cũng đúng, là tôi quá câu nệ, mời Hoa sư muội vào trong.

- Lần này Hoa sư muội tới, chắc là để tham gia lễ mừng Chí Tôn của đạo chủ Vô Lượng sơn.
- Đúng thế, tuy nhiên còn có một việc.
Nam Cung Hạc nghi ngờ hỏi:
- Chuyện gì?
- Là về việc của Nguyệt Nhi.
Hoa Trường Hận nhìn Nam Cung Nguyệt:
- Cô tự nói đi.
Nam Cung Nguyệt chần chừ một chút, cuối cùng vẫn lấy dũng khí, nói chắc như đinh đóng cột:
- Cha, con muốn từ hôn.
- Từ hôn?
Nam Cung Hạc ngây ra một chút, lập tức giận dữ nói:
- Con nói hươu nói vượn gì thế?
- Con không nói hươu nói vượn, con rất nghiêm túc, con không muốn gả cho Ngọc Phi Vũ.
- Việc hôn sự này đã định ra từ hơn hai mươi năm trước, hiện tại không thể nào thay đổi. Hơn nữa Phi Vũ có điểm gì không tốt. Cậu ta là một trong Bát đại thiên kiêu, con được gả cho cậu ta là may mắn tu luyện từ kiếp trước của con.
Nam Cung Hạc rõ ràng rất coi trọng người con rể tương lai Ngọc Phi Vũ này.
- Con có tới mức kém cỏi như cha nói không, Ngọc Phi Vũ có nhiều phụ nữ thế, con lấy gã, sau này sao có hạnh phúc được.
- Đàn ông ba thê bảy thiếp là chuyện bình thường, huống chi Ngọc Phi Vũ lại là người đàn ông có năng lực. Chỉ cần cậu ta coi con là vợ cả, đã không có vấn đề gì lớn rồi.
Nam Cung Nguyệt nổi giận:
- Gã có năng lực gì, chỉ đeo cái mặt nạ da người đẹp mắt một chút, hiện tại còn không biết có tàn phế không.
- Cái gì?
Nam Cung Hạc thần sắc thay đổi;
- Con nói vậy có ý gì?
Nam Cung Nguyệt nhìn Tần Mục quyết đoán thẳng thừng, lại nói thêm:
- Gã tỉ thí với người ta, suýt nữa bị giết chết.
Sự ám chỉ của Nam Cung Nguyệt, người khác có lẽ không chú ý tới, nhưng cô gái áo trắng thì lại để ý, vô tình hữu ý liếc Tần Mục mấy lần.
- Hoa sư muội, có chuyện này thật sao?
Nam Cung Hạc rất ngạc nhiên. Ông ta biết Ngọc Phi Vũ nổi bật tới mức nào, lại suýt nữa bị người ta giết chế?
- Cái này…thật sự có việc này.
Hoa Trường Hận chỉ có thể khẽ gật đầu.
- Nguyệt Nhi, vậy con có biết Ngọc Phi Vũ tỷ thí với ai không?
Nam Cung Hạc hỏi.
- Con không biết, cha, cha hỏi vậy, có phải đồng ý từ hôn không?
Nam Cung Nguyệt thấy Nam Cung Hạc chuyển trọng tâm chủ đề, có chút mừng rỡ.
- Đương nhiên không phải, cho dù nói như nào Phi Vũ cũng là con rể tương lai của cha, sao lại bị người khác sỉ nhục. Nếu cha mà biết là ai, tuyệt đối không tha cho hắn.
Nam Cung Hạc nói xong, trên người tản ra hàn ý.
- Cha, cha…
Nam Cung Nguyệt lo lắng, bộ dạng của cha là quyết tâm muốn thúc đẩy hôn sự này.
Tần Mục vô tội sờ lên mũi, Nam Cung Hạc đúng là bao che khuyết điểm, người ta còn chưa thành con rể nhà lão đã quan tâm vậy.
- Nam Cung huynh, theo tôi biết, Ngọc Phi Vũ và đối phương là luận bàn công bằng Ngọc Phi Vũ thất bại chỉ có thể coi là tài nghệ không bằng người khác, ông làm vậy không hay lắm.
Hoa Trường Hận đương nhiên nói giúp Tần Mục.
- Nếu thực sự là luận bàn bình thường, vậy thì sẽ không ra tay nặng như vậy. Hơn nữa, tôi rất tin tưởng thực lực của Ngọc Phi Vũ, cả Hỗn Độn giới này không có mấy người có thể thắng gã. Việc này chắc chắn có vấn đề gì uẩn khúc, đợi sau này tôi điều tra ra sẽ tính.
Đang nói, đoàn người đã tiến vào chính điện Nam Cung gia, Nam Cung Hạc sai bảo mấy người hầu sắp xếp chỗ ở cho mấy người.
Trong mắt Nam Cung Hạc chỉ có Hoa Trường Hận, không chú ý lắm tới Tần Mục và Tiểu Thanh. Hai người cũng vui vẻ được yên, ở Nam Cung gia, vẫn nên khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn.
- Anh nói Nam Cung Hạc cần bao nhiêu thời gian để điều tra ra anh là người đả thương Ngọc Phi Vũ?
Tiểu Thanh dí dỏm hỏi.
- Anh không có hứng thú với việc này.
Tần Mục nhún vai.
- Ồ, anh lại đang nghĩ tới Nam Cung Lâm chị Nam Cung Nguyệt?
Tiểu Thanh cũng im lặng một hồi:
- Địa vị của cô ta ở Nam Cung gia dường như cũng không cao lắm, cũng chứng minh thực lực của cô, toàn bộ Nam Cung gia chưa chắc có người biết, thực khả nghi.
- Đợi một chút, anh phải âm thầm điều tra cô ta.
Tần Mục có dự cảm, bí mật của Nam Cung Lâm có thể mang đến cho hắn những thu hoạch không tưởng.

Hoa Trường Hận tới Nam Cung gia, ngày nào cũng gặp gỡ giao lưu, còn Tần Mục và Tiểu Thanh thì gần như bị người ta quên mất
Mấy ngày nay họ luôn ở trong phòng mình, căn bản không đi ra.
- Á, sắp lại tới lúc rồi.
Dưới ánh trăng, một bóng hình xinh đẹp màu trắng âm thầm than.
Cô căn bản không muốn làm điều ác, bất đắc dĩ tình thế bức bách, trêu phải kẻ thù không thể chống lại. Nửa năm nay nay, người chết vì cô không biết bao nhiêu mà kể.
- Thêm mấy lần nữa, có lẽ cô ta không chống trọi được nữa rồi, ta nên xử lý như nào?
Trên mặt Nam Cung Lâm lộ ra vẻ mơ hồ.
Nhưng khá lâu sau, lại thở dài, cô thả người nhảy lên, dùng thân pháp quỷ mị vượt qua tất cả thủ vệ của Nam Cung gia, chạy về hướng nam.
Mà điều cô không biết là, khi cô vừa bước đi phía sau lập tức có hai đường sáng đuổi theo bước chân của cô.
Trang 82# 2
Dãy núi này kéo dài một mạch không dứt, xung quanh dãy núi, rõ ràng ít có vết chân người.
Sau khi tiến vào dãy núi, Nam Cung Lâm thuần thục đi tới bên cạnh một tảng đá lớn cao cả mấy trượng, hai tay cầm hai lá cờ, rót nguyên lực tinh thuần vào, sau đó nhét vào hai bên khe đá.
Đột nhiên, trên khối đá khổng lồ lại biến ra một cái cửa không gian, một màn đen như mực.
Nam Cung Lâm không do dự mấy, trực tiếp đi vào.
Bịch bịch bịch!
Trong đó cực kì yên tĩnh, tiếng nước rơi cực kì vang, tiếng bước chân nghe càng rõ.
- Chị Lâm, chị đến rồi à?
Trong sự yên lặng, truyền đến một âm thanh yếu ớt, thì thầm.
Nam Cung Lâm thâm trầm thở dài, chậm chạp đi tới.
Dần dần, một cô gái toàn thân lộn xộn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy hiện ra.
Cô gái này tầm chưa tới mười lăm mười sáu tuổi, dáng người mảnh mai, thậm chí có thể nói gầy như que củi, toàn thân dường như không có chút máu huyết nào, ở trong tình trạng sắp chết.
Điều khiến người ta sợ hãi hơn, tứ chi cô gái rõ ràng bị bốn chiếc xích thần bí khóa lại, không thể tự do hoạt động, như cực hình trong địa ngục.
Nhìn bộ dạng của cô gái, Nam Cung Lâm không đành lòng, trên mặt lộ vẻ áy náy.
Tuy nhiên kể ra lần nào cô cũng không đành lòng, áy náy, nhưng có tác dụng gì đâu?
- Linh Nhi, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không muốn làm vậy.
Thiếu nữ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt thanh tú, miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Chị Lâm, chị không cần tự trách, tất cả đều là em tự nguyện. Huống hồ em cảm nhận được hơi thở rất quen thuộc trên người chị, giống như kiếp trước chúng ta chính là chị em ruột vậy. Em tình nguyên giao tất cả những gì của em cho chị.
Cô gái nói vậy, trong lòng Nam Cung Lâm càng đau đớn như bị phanh thây xé xác, sao mình lại có cảm giác đó?
- Chị Lâm, hình như chị bị theo dõi.
Cô gái đột nhiên nói yếu ớt.
Không đợi Nam Cung Lâm phản ứng, hai bóng người nhảy đến.
- Là các người.
Nam Cung Lâm nhận ra Tần Mục và Tiểu Thanh, trong lòng vô cùng chấn động.
Với thực lực hiện tại của cô, bị người theo dõi xa như vậy lại không phát hiện ra gì, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Tần Mục không để ý tới cô ta, ánh mắt rơi vào người cô gái đang bị khóa chân tay, lộ vẻ nghi ngờ.
- Vu Linh Nhi?
Vu Linh Nhi chỉ cảm giác bên ngoài có người nhưng không biết là ai. Lúc này nghe thấy Tần Mục lên tiếng, cô lập tức kích động.
- Tần Mục.
Có câu trả lời, Tần Mục không chần chừ, bước lên trước. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Vu Linh Nhi, mặc dù không quan hệ nhiều với Linh Nhi nhưng hắn cũng không kìm nổi phẫn nộ.
- Các người…các người quen nhau?
Nam Cung Lâm ngạc nhiên. Đương nhiên cô biết Vu Linh Nhi tới từ Bạch Đế Tinh. Lẽ nào hai người Tần Mục cũng tới từ Bạch Đế Tinh?
Tần Mục lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Lâm, chất vấn:
- Là cô làm hả?
Cảm thấy một luồng hàn ý khó hiểu, Nam Cung Lâm vô thức rùng mình một cái.
- Tần Mục, không phải chị ấy, cái này không liên quan tới chị ấy.
Vu Linh Nhi vội vàng giải thích.
- Vậy là ai?
Tần Mục hỏi:
- Còn nữa, cô đi cùng Vu Diễm, Vu Diễm đâu?
- Điện hạ…
Vu Linh Nhi thở dồn dập, dường như bị nhốt ở đây lâu ngày, chưa quen nói nhiều như vậy, hơn nữa cơ thể quá yếu, dường như sắp tắt thở.
Tần Mục lúc này mới thấy mình quá sốt ruột, vội vàng nói:
- Không vội, tôi cởi xích cho cô đã, cô điều chỉnh hơi thở đi.
- Xích này không thể…
Ầm…
Nam Cung Lâm đang định nói xích này không thể mở ra, nhưng còn chưa nói xong đã giật mình, trừng mắt, không dám tin nhìn cái xiềng xích bị Tần Mục vặn gãy nát vụn cầm trong tay, ngẩn người ra.
Nếu ổ khóa này mở đơn giản thế, cô sớm đã thả Vu Linh Nhi đi, sao có thể bị chịu tra tấn như vậy?
Nhưng…trước mắt thì đã là gì?
Xoảng!
Xoảng!
Xoảng!
Tần Mục tiện tay vặn đứt toàn bộ bốn ổ xích, đơn giản như cắt đậu phụ, hơn nữa Vu Linh Nhi không hề bị ảnh hưởng gì.
Sau đó, hắn lại ngưng tụ lại Kim Long lực và Hỗn Độn chi trong lòng bàn tay, chậm rãi vận chuyển vào trong cơ thể của Vu Linh Nhi từ phía sau.
Vu Linh Nhi thực sự quá yếu ớt, cho nên Tần Mục không thể không cẩn thận vạn phần, lúc truyền không được quá mạnh.
Tuy nhiên cũng may lực khống chế của Tần Mục rất tốt, gần như chỉ cần nửa canh giờ, Linh Nhi yêu ớt vô cùng dường như có sinh mạng thứ hai, cả người tỏa sáng.
Nam Cung Lâm cảm thấy sự khiếp sợ trong một khoảng thời gian ngắn này còn nhiều hơn cả đời cộng lại.
Trước tiên là Tần Mục vô thanh vô tức theo dõi, sau nữa là Tần Mục tay không chém đứt xiềng xích mà cô có thử thế nào cũng không thể làm gì được.
Hiện tại, còn kéo lại Vu Linh Nhi, vốn bị người kia đoán định là không thuốc nào cứu được, từ gianh giới cái chết, cho cô sinh mạng thứ hai.
Còn có chuyện gì hắn không làm được?
- Tần Mục, cảm ơn anh.
Vu Linh Nhi cảm thấy thân thể dễ chịu hơn nhiều, so với sự giày vò mấy tháng trước, cảm giác này giống như thoát tục thành tiên.
- Đúng rồi, sao anh lại ở Hỗn Độn giới?
- Cô thấy sao?
Tần Mục xoa lên đầu cô, cười nói.
Mắt Vu Linh Nhi sáng lên:
- Không phải là anh cố tình tới tìm điện hạ đó chứ?
Từ Bạch Đế Tinh theo dấu tới Hỗn Độn giới, vượt qua khoảng cách một giới để tìm kiếm một cô gái, e rằng người phụ nữ lòng dạ sắt đá đến đâu cũng khó mà thờ ơ được.
- Thật hâm mộ hoàng nữ điện hạ, mặc dù cô ta có chút kiêu ngạo, nhưng cũng là phụ nữ mà.
Tần Mục ngại ngùng. Cô nhóc kia vừa mới bộ dạng như sắp chết, hiện tại vừa hồi phục, hơn nữa còn chưa hoàn toàn khỏi, trong đầu đã nghĩ những chuyện này.
- Được rồi, nói cho biết rút cục xảy ra việc gì, Vu Diễm hiện tại ở đâu?
- Linh Nhi vừa hồi phục, chuyện này để tôi nói cho.
Nam Cung Lâm hít sâu một hơi, thoát khỏi sự kinh hãi, chậm rãi nói.
Kể một cách đơn giản, Tần Mục cơ bản hiểu được nguyên nhân hệ quả.
Nam Cung Lâm có một vị sư phụ thần bí, lúc trước Vu Diễm bị Liên Minh bắt, sở dĩ có thể trốn thoát cũng là do sư phụ của Nam Cung Lâm ra tay cứu.
Mà điều kiện sư phụ Nam Cung Lâm đưa ra chính là Vu Linh Nhi.
Vu Linh Nhi và Nam Cung Lâm có mối liên hệ và thể chất đặc thù, hai người bổ trợ lẫn nhau, dựa vào sự hi sinh của một người, để người kia có được thành tựu vô cùng mạnh mẽ.
Đương nhiên, chuyện này Vu Diễm cũng không biết rõ, là sư phụ của Nam Cung Lâm tìm được Vu Linh Nhi, để Vu Linh Nhi trở thành vật hi sinh cho Nam Cung Lâm.
Mà Vu Linh Nhi chính là điều kiện để sư phụ Nam Cung Lâm ra tay.
Sau khi Vu Diễm trốn thoát, sư phụ Nam Cung Lâm liền nhốt Vu Linh Nhi ở đây, cách một tháng, ba người đều gặp nhau ở đây, sư phụ Nam Cung Lâm dùng tà thuật lấy đi tinh nguyên của Vu Linh Nhi, gieo vào người Nam Cung Lâm.
Việc này, cũng chính là nguyên nhân khiến thực lực của Nam Cung Lâm tăng lên nhanh chóng.
Trang 82# 3
Vu Linh Nhi được cứu, Nam Cung Lâm dường như thoát được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
- Thật xin lỗi, người kia cảnh giới Chí Tôn, tôi không thể phản kháng, bằng không, không chỉ tôi phải chết, Nam Cung gia cũng sẽ gặp họa ngập đầu.
- Người đó chẳng phải là sư phụ của cô sao?
Tiểu Thanh nghi ngờ nói:
- Bà ta hao tổn tâm tư, không tiếc sức giúp cô nâng cao thực lực, mặc dù thủ đoạn tàn độc một chút, nhưng nói thế nào cũng là điều tốt đối với cô, sao lại lấy gia đình cô uy hiếp cô được?
- Có lẽ…
Rõ ràng Nam Cung Lâm đoán ra được điều gì, tuy nhiên lại không khẳng định.
- Rất rõ ràng, bà ta muốn thế thân.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Thế thân?
Tiểu Thanh sửng sốt một chút, lập tức tức giận nói:
- Màn tính toán này thật hay.
- Hôm nay là ngày ba người gặp nhau?
Tần Mục hỏi.
- À…đúng đúng, chúng ta mau đi, đợi bà ta tới thì xong đời.
Nam Cung Lâm đột nhiên bừng tỉnh.
- Hiện tại mới đi, có phải hơi chậm không?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói u ám vang lên. Một bà lão lưng còng chống trượng, đang chầm chậm đi từ bên ngoài vào.
- Sư…sư phụ.
Mặc dù trong lòng rất không muốn thừa nhận ác ma này, nhưng lúc này Nam Cung Lâm vẫn gọi một tiếng.
- Lâm Nhi, con khiến ta cực kì thất vọng.
Bà lão còng nặng nề dùng quải trượng gõ một cái xuống đất.
- Còn cô nữa, Vu Linh Nhi, khi trước ta đã đồng ý ra tay cứu bạn cô, mạng này của cô chính là của ta, lẽ nào hiện tại cô muốn nuốt lời.
Vu Linh Nhi lập tức lộ vẻ kinh hãi, hai tay kéo ống tay áo Tần Mục, núp sau người hắn.
Vì cứu hoàng nữ điện hạ, cô có thể chết, nhưng hiện tại hoàng nữ điện hạ đã được cứu rồi, cô không muốn chết nữa.
Chữ tín, thứ kia cũng chẳng ăn được.
- Tiểu Thanh, chăm sóc tốt cho cô ấy.
Tần Mục giao Vu Linh Nhi cho Tiểu Thanh chăm sóc, mình thì đứng dậy, đối diện với bà lão còng.
- Chính cậu mở khóa xích Huyền Thiên ta luyện hóa?
Bà lão còng lưng cũng quan sát Tần Mục, trong ánh mắt âm trầm lộ ra một tia sát ý:
- Cậu rất có năng lực, dám quản việc của Hắc Phong bà bà ta sao?
- Có phải có năng lực hay không, bà sẽ mau chóng biết thôi.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Á, lẽ nào cậu còn muốn động thủ với ta?
- Không thì sao, cũng không thể ngồi chờ chết được đúng không?
Bà lão còng lưng hơi sững sờ, lộ ra nụ cười lạnh lùng:
- Thú vị thú vị, thời buổi này chẳng có mấy người dám động thủ với Hắc Phong bà bà ta.
- Đó là bọn họ kính lão, bà đã tuổi này rồi, cơ thể yếu đuối, ra ngoài còn phải chống gậy, sống chắc cũng không dễ.
Tần Mục mỉa mai.
- Vô liêm sỉ, cậu đúng là muốn chết, ta sẽ cho cậu toại nguyện.
Bà lão còng lưng nổi giận, quải trượng lại gõ trên mặt đất, mặt đất liền vỡ ra một lỗ thủng.
- Vậy thì bớt nói nhảm, động thủ đi.
Vù vù
Hai người đồng thời ra tay, như hai bóng mị ảnh, lập tức giao thoa, bay hướng về cửa động.
- Chúng…chúng ta mau ra tay hỗ trợ hắn, Hắc Phong bà bà đã trở thành Chí Tôn mấy chục ngàn năm trước, thanh danh rất nổi trong Hỗn Độn giới, không ai dám dây vào.
Nam Cung Lâm vô cùng lo lắng.
- Không cần cuống lên.
Thần sắc Tiểu Thanh lạnh nhạt ngắt lời cô:
- Chúng ta không có tư cách nhúng tay vào trận chiến cấp bậc này, hơn nữa…cũng không cần chúng ta nhúng tay.
- Không cần?
Nam Cung Lâm ngẩn ra, lập tức nhớ tới thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi lúc trước của Tần Mục.
Lẽ nào, thực lực của hắn còn cao hơn Hắc Phong bà bà?
Nhưng sao có thể, hắn mới có bao nhiêu tuổi?
Cảnh giới Chí Tôn hai mươi tuổi, thế giới này điên rồi sao?
- Đi thôi, ra xem, chắc trận đấu kết thúc rồi đó.
Tiểu Thanh nói, lôi Vu Linh Nhi ra ngoài.
Tiểu Thanh nói không sai, hai người đi ra từ trong động, tuy nhiên trong nháy mắt, trận chiến đã kết thúc.
Còn Nam Cung Lâm, lúc này mới thực sự được chứng kiến cảnh tượng khiến cho cô cả đời khó quên, rung động tới tận tâm linh.
Trên một mảnh đất trống phía trước, Tần Mục đứng chắp tay, thần sắc lạnh nhạt.
Còn Hắc Phong bà bà khiến Hỗn Độn giới nghe thấy đã sợ mất mật kia, cường giả siêu cấp Chí Tôn, nửa người bị hủy, chống quải trượng, quỳ một gối trước mặt Tần Mục, thở hồng hộc.
- Đây…đây là sức mạnh gì, sao lại vậy?
Bà lão chỉ cảm thấy một sức mạnh vượt ra khỏi cực hạn sức tưởng tượng của mình, khiến bà không thở nổi.
- Xem ra bà còn yếu đuối hơn vẻ ngoài
Tần Mục thất vọng lắc đầu. Bà lão này chỉ có thực lực Chí Tôn cảnh sơ kì, chỉ e không bằng cả những hư ảnh ngưng tụ đạo vận của tổ sư Cầm tông.
- Thân thể tàn tật này của bà dường như chẳng còn tác dụng gì nữa, chẳng bằng tiễn bà thêm một đoạn đường.
Tần Mục nổi sát ý.
- Đừng….đừng giết ta.
Bà lão còng hoảng sợ, đời này của bà không tưởng tượng tới lúc phải uất ức thế này.
Tuy nhiên có uất ức cỡ nào cũng còn đỡ hơn mất mạng.
Sống càng lâu, thường càng coi trọng tính mạng, cũng càng sợ chết, dù sao cũng quá khó khăn.
- Cho tôi một lí do không giết bà.
Tần Mục lạnh lùng nói.
- Công tử…tiền bối, ta chưa từng có ý hại người. Người là bạn của Lâm Nhi à, ta là sư phụ của con bé, ta dạy con bé tu đạo, đối xử với nó rất tốt.
Bà còng chỉ có thể đặt hi vọng vào Nam Cung Lâm.
- Bà đối xử tốt với cô ấy?
Tần Mục cười lạnh:
- Chứ không phải muốn thế thân cô ta sao?
- Tuyệt đối không có việc này, ta thật tâm muốn để nó thừa kế y bát của ta, truyền thụ toàn bộ những gì ta học được cho con bé.
Bà lão phủ nhận.
Tần Mục đương nhiên không tin, tuy nhiên vẫn nhìn, nói:
- Nam Cung tiểu thư, cô cảm thấy bà ta có nên chết không?
- Cái này…
Nam Cung Lâm do dự.
Thật ra trong lòng cô rất muốn để Tần Mục giết bà lão, nhưng cô đâu có dám đưa ra quyết định đó.
Trước mặt nhân vật cỡ Tần Mục, cô thật sự quá nhỏ bé.
- Việc này có gì mà phải do dự
Tiểu Thanh đi tới bên cạnh bà lão, lạnh lùng nói:
- Nếu bà muốn sống, hãy thề thuần phục Tần Mục.
- Được được được, ta thề thuần phục.
Bà lão không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Chỉ cần có thể được sống, cái gì cũng được. huống hồ thuần phục Tần Mục, đối với bà mà nói rút cục là họa hay phúc cũng chưa biết
Nói không chừng bà còn có khả năng tiến bộ thêm một bậc.
- Tiểu Thanh, anh không cần tùy tùng, huống hồ thực lực bà ta quá thấp, thuần phục anh cũng vô dụng.
Tần Mục cực kì chán ghét.
Bà lão nghe vậy, suýt phun máu.
Nghĩ tới năm đó bà ta tài năng hiển hách, tung hoành Hỗn Độn giới, lưu lại vô số truyền thuyết. Hôm nay bị người ta chê thực lực quá thấp, ngay cả tư cách làm tùy tùng cũng không đủ.
Thật là một đòn đả kích.
Tiểu Thanh nghĩ ngợi:
- Nếu anh không cần để cho em đi, Chí Tôn cảnh cũng không phải bắp cải, tương lai có lẽ còn có thể phát huy chút tác dụng.
- Được rồi.
Tần Mục nhún vai coi như không có gì:
- Tuy nhiên thề thốt đơn thuần anh không yên tâm.
- Đương nhiên.
Tiểu Thanh nói xong, lấy một giọt máu từ trong đầu ngón tay, sau đó, viết một phù chú kì lạ trên trán bà lão.
Bà lão biết rõ đây là một chú pháp không chế người khác. Vốn dùng thực lực của bà ta, cực dễ để ngăn cản Tiểu Thanh. Nhưng Tần Mục ở bên cạnh, bà đâu dám phản kháng chút nào, chỉ có thể mặc cho Tiểu Thanh thi chú.
Trang 82# 4
-Có biết Vu Diễm bây giờ đang ở đâu hay không?
Tần Mục hỏi:
-Chính là cô gái bà cứu ra từ liên minh ấy.
-Cái này… Sau khi tôi cứu các cô ấy ra liền rời đi luôn, hiện tại không biết các cô ấy đi đâu cả.
-Các cô?
Tần Mục nghi hoặc nhìn về phía Vu Linh Nhi.
-Còn có chị Vũ Mai, lúc trước ba người chúng tôi cùng đến Hỗn Độn giới.
Tần Mục khẽ gật đầu. Hai người cùng một chỗ, nói thế nào cũng sẽ có bạn, sẽ không cô đơn.
-Còn nữa, giữa hai người Vu Linh Nhi và Nam Cung tiểu thư có quan hệ gì, tại sao bọn họ bổ sung cho nhau lại tạo ra hiệu quả lớn như thế?
Tần Mục với điểm này rất nghi hoặc.
Nếu như Nam Cung Lâm thật sự hoàn toàn có được Vu Linh Nhi, việc đột phá tới Chí Tôn quả thực đơn giản như ăn cơm uống nước, cơm bưng tận miệng.
-Cái này…
-Sao vậy, bà còn có điềukhó nói?
Tiểu Thanh khinh thường hỏi:
-Hiện tại bà còn ý định che dấu bí mật sao?
-Đương nhiên không phải.
Bà lão nói ra:
-Chủ nhân, không biết các người có nghe nói qua phía trên Chí Tôn chưa?
-Phía trên Chí Tôn, bà là ám chỉ Tổ Thần sao?
Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn bà lão.
Bà lão cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:
-Hóa ra chủ nhân biết rõ, đúng vậy, chính là Tổ Thần.
Tổ Thần cảnh, người biết ít càng thêm ít. Mà ngay cả lúc trước Cầm tổ tông sư thuộc cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong vẫn luôn cho là chính mình đã đứng trên đỉnh cao nhất, không hề hay biết phía sau còn có một cảnh giới cao hơn.
Sau đó đại khái ở đại chiến ngoại vực, bị một vị Tổ Thần đánh trọng thương, lúc này mới ý thức được cảnh giới Tổ Thần.
-Bà giỏi lắm cũng chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, không ngờ lại biết cảnh giới Tổ Thần, thật không đơn giản đâu.
Tần Mục hứng thú nói.
-Kỳ thật chỉ là vận khí của tôi tốt, đã biết được về truyền thuyết Tổ Thần ở bên trong di tích xa xưa mà thôi.
-Nói nghe một chút đi!
Tần Mục cũng hết sức tò mò đối với bí mật của tổ thần.
-Cũng chỉ có vài ba lời đồn trong truyền thuyết, ghi lại Tổ Thần của Hỗn Độn giới, Tổ Thần Luân Hồi!
- Tổ Thần Luân Hồi?
Tiểu Thanh trong mắt hiện lên một tia kinh dị.
- Tổ Thần Luân Hồi sở dĩ có danh hiệu là Luân Hồi là vì y có được thân thể luân hồi, mà Lâm Nhi chính là loại thể chất này.
Tần Mục và Tiểu Thanh đều như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía Nam Cung Lâm, sau đó có chút không biết phải làm sao. Cho tới bây giờ cô chưa từng phát giác thể chất của mình có chỗ nào đặc thù.
-Ý của bà là Nam Cung tiểu thư là chuyển thế của Tổ Thần Luân Hồi?
Tần Mục cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
-Không, cũng không phải là như thế.
Bà lão lắc đầu nói:
- Thân thể luân hồi chỉ là một loại thể chất, cũng không có quan hệ trực tiếp với Tổ Thần Luân Hồi. Lúc Tổ Thần Luân Hồi chính là một người bình thường, y cũng là thân thể luân hồi.
-Chẳng qua Lâm Nhi và Tổ Thần Luân Hồi có quan hệ trực tiếp hay không thì cô ấy rất khó nói!
Bà lão lại đưa ánh mắt nhìn về phía Vu Linh Nhi.
-Tôi?
Vu Linh Nhi mang vẻ mặt người vô tội.
Tần Mục đã sớm nghe nói qua thân thế của Vu Linh Nhi. Cô cũng không phải là người của Vu tộc, là Vu Diễm trong lúc vô tình nhặt được cô.
-Tình huống của Linh Nhi ra sao?
Tần Mục hỏi.
-Bởi vì tôi có tiếp xúc qua một ít khí tức của Tổ Thần Luân Hồi cho nên có thể cảm giác khí tức trên người cô ấy cùng Tổ Thần Luân Hồi rất giống nhau, nhưng cụ thể là cái gì tôi cũng không rõ lắm.
Tần Mục trở lên trầm mặc, sự thật chứng minh, Vu Linh Nhi có lẽ thật sự cùng Tổ Thần Luân Hồi có quan hệ với nhau, mà Nam Cung Lâm lại có thân thể luân hồi, hai người bổ sung nhau, lúc này mới có công hiệu thần kỳ.
Chỉ là loại phương pháp này quá cực đoan rồi, phải hi sinh một người, chỉ duy nhất một kẻ được hưởng lợi mà thôi.
-Được rồi, tạm thời cứ như vậy.
-Vâng, chủ nhân!
Trong nội tâm bà lão cảm thán. Dùng thực lực Chí Tôn cảnh của bà, nếu như chỉ là âm thầm ẩn thân, ai có thể phát giác?
Chỉ có điều cái đồ biến thái này…
Bà lão rất nhanh ẩn thân, biến mất tại trước mặt mấy người.
-Vậy là xong việc rồi ư, sau này tôi không cần chịu tra tấn rồi hả?
Vu Linh Nhi mở to đôi mắt ngập nước, tựa hồ còn có chút không dám tin.
-Trước khi tìm được điện hạ của các người, cô hãy đi theo chúng tôi đi. Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô.
Tần Mục cười vỗ vỗ đầu của cô.
-Ừ, vậy thật tốt quá.
Vu Linh Nhi hoan hô không thôi, cô tin tưởng với năng lực của Tần Mục, tìm được điện hạ cũng là chuyện rất dễ dàng.
Lúc này, Nam Cung Lâm đột nhiên thi lễ đối với Tần Mục:
-Cảm ơn đại ân của Tần công tử, Nam Cung Lâm suốt đời khó quên!
-Tiện tay mà thôi, Nam Cung tiểu thư không cần để ý.
Tần Mục nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nam Cung Lâm lại không thể coi như không quan trọng. Dù sao đây chính là uy hiếp của một Chí Tôn cảnh, toàn bộ Nam Cung gia cũng sẽ khó chống lại.
Nếu như không phải Tần Mục, tương lai kết cục của cô tất nhiên thập phần thê thảm, sẽ không so với Vu Linh Nhi tốt hơn bao nhiêu.
-Nam Cung tiểu thư, nếu quả thật cô muốn báo đáp Tần Mục, cũng không phải là không có biện pháp.
Lúc này, Tiểu Thanh đột nhiên cười nói.
- Báo đáp như thế nào?
Nam Cung Lâm vội vàng hỏi:
-Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ đốc hết sức.
-Tới đây tới đây, tôi nói cho cô biết!
Tiểu Thanh thần thần bí bí mà đem Nam Cung Lâm kéo sang một bên, lặng lẽ nói vài câu bên tai cô.
-Ah. . .
Cũng không biết Tiểu Thanh nói cái gì mà Nam Cung Lâm lập tức đỏ bừng mặt, cái cổ trắng mịn như tuyết cũng đều nhiễm đỏ theo.
-Hắn chính là có sở thích này, cô xem rồi xử lý đi!
Tiểu Thanh nói xong, lại nhớ tới Tần Mục đứng bên cạnh.
Nam Cung Lâm đứng nguyên tại chỗ do dự bất định, tai cô càng ngày càng hồng, cúi đầu không dám nhìn Tần Mục.
-Em nói với cô ấy cái gì vậy?
Tần Mục rất tò mò.
-Anh đoán xem?
Tần Mục im lặng nhìn cô một chút, lại nói với Nam Cung Lâm:
-Nam Cung tiểu thư, cô đừng nghe cô ấy nói lung tung, thật sự chỉ là tiện tay mà thôi. Chúng ta làm khách tại Nam Cung gia, giúp chút việc cỏn con này là việc nên làm mà.
-Tôi. . . Tôi biết rồi, trở về rồi hãy nói!
Nam Cung Lâm ngoài miệng như thế nói, nhưng Tần Mục nhìn ra được, cô rất để ý lời nói của Tiểu Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận