Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1116: Triệu Phi Dương kiêu căng!

Mặc dù có đến mười mấy người con trai nhưng Doãn Thiên Cương lại yêu thương Doãn Thiên Thương nhất.
Dù cha con không được trùng tên, nhưng cái tên Doãn Thiên Thương là do ông ta cố tình đặt. Thiên, là thiên tử, Doãn Thiên Thương kế thừa chữ “Thiên” của ông ta, đồng nghĩa tương lai sẽ gánh vác trọng trách lớn.
-Phụ vương, họ đều là bạn của con, con thấy nên thôi đi.
-Vương Nhi, sao con lại kết bạn với những kẻ không có giáo dục này, con khiến ta thất vọng quá.
Doãn Thiên Cương không lý giải được khổ tâm của Doãn Thiên Thương, ngược lại còn giáo huấn cậu ta.
-Ta khuyên ngài nói chuyện cẩn thận một chút!
Tần Mục bắt đầu bực mình.
-Phản rồi, phản rồi, tất cả đều to gan giống nhau.
Doãn Thiên Cương mặc kệ Doãn Thiên Thương, quyết định phải cho đám người Tần Mục biết tay.
Đường đường là quân chủ của một vương triều, không lôi chút uy nghiêm ra thì có người vẫn coi thường đúng không?
Tuy nhiên đúng lúc ông ta đang muốn ra lệnh, hai bóng người vọt vào.
-Vương thượng, cứu mạng!
Hai kẻ đó vẻ mặt sợ hãi, lớn tiếng kêu cứu.
-Hạ huynh, đã xảy ra chuyện gì?
Doãn Thiên Cương ra đón tiếp, khó hiểu hỏi thăm.
Tần Mục cũng kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện một người trong đó chính là Hạ Lương.
Mà người còn lại, theo cách xưng hô của Doãn Thiên Cương, e rằng chính là gia chủ Hạ gia, cha của Hạ Lương.
-Hạ Lương, sao ngươi lại thế này, gặp phải chuyện gì khó khăn sao?
Quan hệ giữa Hạ Lương và Mạc Khôn không tệ, Hạ Lương cũng xem như tiểu đệ của Mạc Khôn.
-Triệu…Triệu Phi Dương!
Thần sắc Hạ Lương còn mang theo sự hoảng sợ, thân thể run rẩy.
-Triệu Phi Dương?
Mạc Khôn nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi,
-Triệu Phi Dương trở về rồi sao?
Triệu Phi Dương là con rể Kỷ gia, đến từ Tiêu môn, đó cũng không phải điểm quan trọng vì chuyện đó ai cũng biết.
Nhưng Triệu Phi Dương xuất hiện rất ít, không tham dự vào bất kỳ cuộc tranh đấu nào, nếu không với thực lực và thân phận của y, muốn giúp Kỷ gia phát triển chỉ là chuyện dễ như ăn bánh.
-Cho dù Triệu Phi Dương trở về rồi thì ngươi cũng không cần phải đến mức như thế này mà, không phải ngươi và Kỷ Vân đã đính hôn, sắp cùng Triệu Phi Dương trở thành người một nhà rồi còn gì.
Hạ Lương nói thầm trong bụng, ngươi biết cái cóc khô gì, loại người đó, làm sao có thể đánh giá bằng ánh mắt tầm thường.
Bỗng nhiên ánh mắt y xoay chuyển, khi chạm tới đám người Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ thì lập tức kinh hãi kêu lên:
-Các người…các người cũng ở đây…
-Hạ Lương, ngươi đang đùa gì vậy?
Tần Phỉ Phỉ khó hiểu hỏi.
-Triệu Phi Dương điên rồi, y còn muốn giết cả ta.
-Triệu Phi Dương, chính là tên anh rể Kỷ Vân à?
Tần Phỉ Phỉ nhớ Kỷ Vân đã từng lôi anh rể mình ra để uy hiếp nàng, còn tưởng nàng ta chỉ nói bừa, thì ra thật sự có một người như vậy.
-Vương thượng, Triệu Phi Dương sắp xông đến hoàng cung rồi, người nhất định phải cứu chúng ta!
Gia chủ Hạ gia cầu xin.
-Cái gì?
Vẻ mặt Doãn Thiên Cương lập tức trở nên ngưng trọng.
Nếu như là người bình thường, ông ta chắc chắn đã phái người đi vây bắt, nhưng Triệu Phi Dương lại khác. Không đề cập đến Tiêu môn phía sau y, chỉ cần với thực lực của y, tại vương thất đã không ai có thể chống đỡ nổi.
-Hạ Lương, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể cũng vô dụng, hôm nay ta phải giết ngươi!
Một giọng nói hùng hồn vang lên khiến toàn bộ hoàng cung đại nội chấn động.
Cấm vệ quân lập tức xông ra ngoài, tạo thành một tầng bảo vệ.
Nhưng mà đột nhiên, một luồng khí thế khủng khiếp ập tới, sau đó cơ thể người bay tứ tung, đám cấm vệ quân bị đánh tơi tả.
Vù vù!
Hai bóng người lướt qua, đáp xuống bên ngoài đại điện, sau đó từ từ đi tới.
-Triệu Phi Dương, ngươi muốn làm gì?
Doãn Thiên Cương quát lớn.
Dù sao ông ta cũng là một đại quân vương, nơi này là hoàng cung đại nội, không thể cho phép Triệu Phi Dương làm loạn.
Huống hồ ông ta biết môn quy của Tiêu môn, sau khi vào Bạch Đế tinh, đệ tử Tiêu môn cho dù ra ngoài hành tẩu cũng không được động thủ thiếu suy nghĩ, cũng không đươc tham dự vào bất cứ cuộc phân tranh nào.
Triệu Phi Dương lạnh lùng nhìn Doãn Thiên Cương,
-Chuyện này không liên quan đến Doãn gia các ông, tốt nhất đừng nhúng tay vào, nếu không đừng trách ta vô tình!
-Ngươi…
Doãn Thiên Cương không nghĩ tới Triệu Phi Dương luôn khiêm tốn lần này lại khí thế đến mức đó, xem ra đã hạ quyết tâm phải giết được Hạ Lương.
-Vương thượng, thực lực của Triệu Phi Dương cao hơn ta, đừng xung đột với hắn.
Lúc này, tên áo bào màu xám nhắc nhở bên tại Doãn Thiên Cương.
Tromg lòng Doãn Thiên Cương run lên, tên áo xám chính là vương giả đỉnh phong, ngay cả gã cũng tự nhận không phải đối thủ của Triệu Phi Dương, như vậy cả vương thất đều khó mà ngăn được y.
-Triệu công tử, có phải chuyện này có hiểu lầm gì hay không, hay là để ta phân xử cho hai người?
Doãn Thiên Cương chỉ có thể cố gắng xoa dịu Triệu Phi Dương, nếu không, ông ta không thể để cả Hạ gia và Triệu Phi Dương cùng chết, như vậy không có lời.
-Hừ.
Triệu Phi Dương không buồn phản ứng lại Doãn Thiên Cương, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Lương,
-Hạ Lương, ngươi là vị hôn phu của Vân Nhi nhưng lại hại cô ấy trở nên như vậy, không giết ngươi thì không thể dập tắt lửa giận trong lòng ta.
-Ta…Ta đã nói chuyện này không liên quan đến ta, là do nàng ấy tự gây họa.
Hạ Lương lén liếc nhìn Tần Phỉ Phỉ, ngoài dự đoán của mọi người, y không nêu tên nàng.
-Đó cũng tại ngươi không bảo vệ tốt cho nàng ấy, nàng ấy gặp chuyện, ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Triệu Phi Dương không muốn nghe Hạ Lương giải thích, khí tức tập trung toàn bộ vào gã, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận