Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 884: Kỳ tích

- Tần công tử nghỉ ngơi cho khỏe, tôi xin phép ra ngoài trước.
- Tô tiểu thư xin tùy ý.
Tô Nhã và Tiểu Yêu đi ra ngoài, Tần Mục bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Hắn biết cơ thể của mình không có bao nhiêu thương thế, chủ yếu là tinh thần và linh hồn đang bị thương, rất cần nghỉ ngơi.
Qua nửa canh giờ, Tiểu Yêu bưng vào một chén canh.
- Tiểu Yêu muội muội, em đây là…
- Cố ý nấu cho anh đấy. Trong rừng Đoạn Hồn này không có thứ gì tốt, anh chịu khó vậy.
Tần Mục kinh ngạc nhìn cô. Một tiểu nha đầu lúc nào cũng ăn nói chanh chua, nhưng tâm địa thì lại rất tốt.
- Cảm ơn.
Tuy chén canh chỉ mang đến một sự trợ giúp cực kỳ nhỏ bé, nhưng dù sao cũng là tâm ý của người ta. Nếu từ chối thì không được lịch sự cho lắm.
Nhìn Tần Mục rất nhanh uống xong chén canh nóng, trên gương mặt Tiểu Yêu liền nở nụ cười rạng rỡ.
- Anh có cần tôi múc thêm một chén nữa hay không?
Tần Mục vội vàng lắc đầu:
- Không cần, uống nhiều đồ bổ quá, ngược lại không tốt.
- Cũng đúng.
Tiểu Yêu khẽ gật đầu, ánh mắt đảo một vòng, hai má lúm đồng tiền lại lộ ra, hỏi:
- Này, anh ở đâu vậy? Làm nghề gì thế?
- Tôi chỉ là một tán tu, lang thang bốn phía mà thôi.
- Định lừa gạt tôi à? Nghe qua cũng biết là câu trả lời cho có.
- Ồ, không nhìn ra em rất khôn khéo đấy.
Tiểu Yêu đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên rồi.
Tần Mục lại hỏi:
- Tiểu thư của em đâu?
Ai ngờ sắc mặt Tiểu Yêu sầm xuống:
- Anh cho rằng tiểu thư nhà tôi nhàn rỗi, có thể đến đây chăm sóc anh như tôi sao?
Nói xong, cô bé bưng cái chén ra ngoài, không thèm nói gì.
Thái độ đột nhiên thay đổi của Tiểu Yêu khiến Tần Mục có chút khó hiểu. Hắn chẳng biết mình đắc tội với cô bé chỗ nào.
Chẳng lẽ là vì hắn không nói cho cô biết thân phận của hắn.
Mặc dù ấn tượng của Tần Mục đối với Tiểu Yêu và Tô Nhã không tệ, nhưng có một số việc không thể nói ra.
Buổi chiều cũng không có người đến quấy rầy hắn.
Nhưng chạng vạng, hắn bỗng nhiên giật mình.
Mặc dù hồn lực của hắn đang bị thương, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng sát ý.
- Xem ra sát niệm của Thiên Ma Tông đối với Tô gia rất sâu, không tiếc tiến vào rừng Đoạn Hồn.
Tần Mục biết ân oán giữa Thiên Ma Tông và Tô gia không đơn giản. Bằng không thì Thiên Ma Tông cũng không thể không chết không buông như vậy.
- Tiểu Yêu, tâm trạng của em làm sao vậy? Cả buổi trưa rầu rĩ không vui?
Tô Nhã cưỡi ngựa đến bên cạnh Tiểu Yêu.
Tuy Tiểu Yêu là thị nữ của cô, nhưng hai người lại như tỷ muội.
- Không có. Em chỉ đang lo chúng ta có thể tránh được một kiếp này hay không.
Tiểu Yêu vội vàng phủ nhận. Nhưng đúng là khi đối mặt với nguy hiểm, ai có thể bình tĩnh được chứ?
Cô như vậy, Tô Nhã cũng không khác gì.
- Tiểu Yêu, em đừng lo lắng. Nơi này nổi tiếng hung hiểm nhất đại lục Phượng Dương. Người của Thiên Ma Tông không dám vào đâu. Chỉ cần chúng ta rời khỏi được khu rừng Đoạn Hồn, có thể đến Tiên Vấn thành. Đến lúc đó, cho dù Thiên Ma Tông càn rỡ cũng không làm gì được chúng ta.
- Sự nguy hiểm này không giống như trong lời đồn nhỉ? Chúng ta đi đến đây, một chút nguy hiểm cũng không gặp phải.
- Không thể nói như vậy. Em quên rằng chúng ta có mang theo Yêu hoa phấn xua đuổi yêu thú sao? Chỉ cần chúng ta không trêu chọc yêu thú cường đại, bình thường chúng sẽ không công kích chúng ta. Cho nên chúng ta mới không gặp nguy hiểm.
- Chính vì vậy em mới lo lắng.
Tô Nhã sững sờ:
- Có ý gì vậy?
- Haha, đường đường là một tiểu thư Tô gia, còn không thông minh bằng một nha hoàn.
Đúng lúc này, trong rừng Đoạn Hồn đột nhiên xoáy lên từng trận cuồng phong, mang theo sát ý lạnh thấu xương.
Chim không thể bay, thú không thể chạy.
Xoạt xoạt xoạt.
Hơn mười hắc y nhân mang theo khí tức khủng bố đột nhiên bay xuống, bao quanh đoàn xe của Tô Nhã.
Quần áo của đám hắc y nhân đều có thêu một thanh ma đao.
- Thiên Ma Tông.
Khi nhìn thấy đám người này, sắc mặt Tô Nhã và Tiểu Yêu lập tức trở nên trắng bệch. Đúng là nói cái gì thì cái đó đến.
- Hừ, tự cho mình thông minh, biết dùng Yêu hoa phấn để đuổi yêu thú. Chẳng lẽ Thiên Ma Tông chúng ta là đồ đần, không biết dùng sao?
- Bảo vệ tiểu thư.
Hộ vệ của Tô Nhã vọt lên, đem Tô Nhã và Tiểu Yêu đẩy về phía sau.
- Dư nghiệt Thiên Ma Tông, ở đây rất gần với Tiên Vấn thành. Nếu các người dám giương oai ở chỗ này, kinh động cường giả Tiên Vấn Tông, toàn bộ các người đều phải chết.
Hắc y nhân cười lạnh:
- Phải chết cũng là các người chết trước. Mau mang thứ đó giao ra đây.
- Tiểu thư, bây giờ chúng ta xử lý như thế nào?
Tô Nhã cau mày. Kỳ thật, nếu có giao thứ đó ra, đối phương cũng chưa chắc tha cho các cô.
- Dù sao cũng là một lần chết, liều mạng với tụi nó.
Cường giả Ngưng Thần cảnh của Tô gia bắt đầu ngưng tụ sức mạnh.
Ngồi chờ chết, chi bằng đọ sức một lần.
Nhưng Tô Nhã lại lắc đầu. Trong mười mấy người Thiên Ma Tông, có đến tám chín người là Ngưng Thần cảnh. Bốn người là Phá Hư Cảnh. Cứng đối cứng với bọn họ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
- Các vị tiền bối, đồ có thể giao cho các người. Nhưng ở đây có mấy người không phải người của Tô gia, không liên quan đến ân oán của chúng ta. Không biết có thể buông tha cho bọn họ hay không?
- Vậy thì phải xem tâm trạng của chúng ta rồi.
- Được, Tứ trưởng lão, mang thứ đó ra đây.
Một trưởng lão Ngưng Thần cảnh chần chừ, sau đó lấy từ trong giới chỉ một cái hộp gỗ, ném cho hắc y nhân.
Hắc y nhân tiếp nhận hộp gỗ, có chút kích động, lập tức mở ra.
Nhưng sau khi nhìn thấy đồ bên trong, bọn họ liền giận tím mặt.
- Khốn kiếp.
Hắc y nhân ném cái hộp ra ngoài, văng vào một tảng đá.
- Đáng giận, định đùa với chúng ta à? Không muốn sống nữa sao?
Mười mấy người ngưng tụ sát ý, phát ra khí thế giống như lưỡi đao, có thể cắt đứt da người.
Tô Nhã nhìn thấy, trong lòng trăm mối vẫn không có cách giải.
- Sao có thể như vậy được? Tứ trưởng lão…
Lão giả Ngưng Thần cảnh cũng mờ mịt:
- Tiểu thư, tôi thật sự không biết. Sau khi gia chủ giao thứ đó cho tôi, tôi vẫn không đụng qua, không thể nào là giả được.
- Nguy rồi, trúng kế rồi.
Người Thiên Ma Tông mắng to.
- Giỏi cho lão hồ ly gian trá. Dám đem con gái ruột thịt của mình ra làm mồi nhử? Đúng là không biết xấu hổ.
Tuy Tô Nhã không muốn thừa nhận, nhưng cô không phải người ngu ngốc. Người của Thiên Ma Tông có thể nhìn ra được, chẳng lẽ cô không nhìn ra?
- Tiểu thư, cái này…cái này…
Tất cả người của Tô gia đều luống cuống. Gia chủ đã bán đứng tất cả mọi người, ngay cả con gái ruột cũng đẩy ra? Sao mà tuyệt tình đến vậy?
Tâm Tô Nhã chết như tro, một chút phản ứng cũng không có.
- Tiểu thư, em yểm hộ cô, cô mau đi đi.
Tiểu Yêu dự định đẩy Tô Nhã đi.
- Đáng chết. Mau giết sạch bọn chúng.
Người của Thiên Ma Tông hét lên.
Nhiều Ngưng Thần cảnh và Phá Hư cảnh đồng loạt tấn công, không chút lưu tình, thanh thế có thể nghĩ đến.
Tiểu Yêu vốn định dốc sức liều mạng, nhưng khi khí thế này áp bách xuống người cô, cô biết mình đã quá ngây thơ rồi.
Cô biết rõ, trừ phi kỳ tích xuất hiện. Bằng không thì…
Sát.
Đúng lúc này, chung quanh đoàn xe, mặt đất đột nhiên sụp xuống.
Hơn mười Thiên Ma Tông cũng không ngoại lệ. Tất cả đều quỳ hai chân xuống đất, tinh thần kịch chấn, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
Trang 51# 1
Vốn trong lòng đã tuyệt vọng, Tiểu Yêu và người của Tô gia chỉ có thể chờ chết đều nhìn người của Thiên Ma Tông với ánh mắt khiếp hãi, sao mấy người này bỗng nhiên lại quỳ xuống dợ?!
Cho dù Tô Nhã đang đắm chìm trong đau đớn bị cha ruột bán đứng cũng hồi thần, vô cùng kinh ngạc.
Người của Thiên Ma Tông quỳ xuống, đến cả mặt đất cũng bị sụp xuống, hiển nhiên là đã phải chịu một áp lực mạnh mẽ vô cùng, chỉ là bọn họ không cảm thấy mà thôi.
Nói cách khác, áp lực mạnh mẽ này hoàn toàn nhằm vào người của Thiên Ma Tông.
Chẳng lẽ có tiền bối cao nhân âm thầm giúp đỡ ư?
Có thể không cần xuất hiện, chỉ dùng khí thế mà đã có thể chèn ép tám gã ở cảnh giới Ngưng Thần, bốn gã ở cảnh giới Phá Hư, chỉ e là ngay cả cường giả cảnh giới Tinh Thần cũng chưa chắc đã làm được.
Mà cường giả cảnh giới Tinh Thần Siêu Việt, khắp cả đại lục Phượng Dương chỉ có trong Vấn Tiên Tông mà thôi.
-Là tiền bối của Vấn Tiên Tông!
Tất cả người của Tô gia đều mừng rỡ, hiện giờ sự kính phục của bọn họ đối với Vấn Tiên Tông đã tăng lên đến level không đếm được, túm lại là mức cao nhất.
-Đáng chết, sao người của Vấn Tiên Tông lại có thể xuất hiện ở đây được chứ!
Mấy người bọn Thiên Ma Tông nghiến răng ken két, bọn chúng không ngờ chỉ một Tô gia thôi mà lại khiến Vấn Tiên Tông coi trọng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận