Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1124: Ngươi muốn chịu ngược đãi đến mức đó à?

-Qủa nhiên là nàng ấy!
Vẻ mặt Tần Mục vô tội,
-Lại gây rắc rối cho mình.
Dạ U Liên đứng bên cạnh mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi:
-Đừng nói với ta là ngươi lại biết nàng ấy chứ?
-Cũng được coi như một người bạn của ta, có gì kì lạ sao?
Tần Mục không hiểu phản ứng của Dạ U Liên.
-Nàng ấy là người sở hữu thần khí sao?
Dạ U Liên không tin hỏi lại.
Nếu như thiếu nữ này cũng là người sở hữu thần khí, như vậy trừ Bạch Đế kiếm ra, đã xuất hiện ba thần khí.
Nhưng chủ nhân của ba thần khí này đều có quan hệ với Tần Mục, nên nói hắn sinh ra đã may mắn, hay là có khác đây?
Thật sự thú vị!
-Thần khí?
Tần Mục sững sờ,
-Chẳng lẽ…
Tần Mục tung người nhảy lên tường thành, đi tới bên cạnh thiếu nữ.
-Triệu cô nương, không ngờ lại gặp cô ở đây, thật vinh hạnh.
Triệu Thiên Vũ cười nói:
-Xem ra chúng ta quả thật có duyên.
Ánh mắt Tần Mục dò xét Triệu Thiên Vũ, chỉ trong một năm ngắn ngủi, nhưng so với lần ở cung điện Nhậm Cửu U, nàng thay đổi quá nhiều.
-Ngươi kế thừa Vũ Hoàng Chi Nhận sao?
Thay đổi của Triệu Thiên Vũ, chỉ có việc kế thừa Vũ Hoàng Chi Nhận mới có thể giải thích được.
-Ừ.
Triệu Thiên Vũ khẽ gật đầu.
-Nhưng mà ta nhớ Nhậm Cửu U đã từng nói…
-Sư phụ nói tư chất của ta bình thường đúng không?
Tần Mục không nói gì đồng nghĩa với đồng ý, quả thực lúc đó Nhậm Cửu U đã nói vậy, có thể thấy lúc đó Nhậm Cửu U không quá thích Triệu Thiên Vũ, chẳng qua không ngờ bây giờ nàng vẫn trở thành chủ nhân của Vũ Hoàng Chi Nhận.
-Ngươi có biết cuộc chiến của Viễn Cổ Chư Thần không?
Tần Mục dừng lại một lát rồi nói:
-Có nghe nói qua.
-Thật ra cuộc chiến Chư Thần đã xảy ra nhiều lần, trong đó có ba lần quy mô lớn nhất, mà ba lần đó xảy ra ở ba nơi khác nhau, Trái Đất cũng là một trong số đó.
Tần Mục suy nghĩ rồi khó hiểu hỏi:
-Việc đó có liên quan đến việc ngươi kế thừa Vũ Hoàng Chi Nhận sao?
-Cuộc chiến Chư Thần tất nhiên sẽ để lại thương vong, nhưng Chân Thần làm sao có thể dễ dàng mất mạng như vậy được, cho dù có bỏ mình thì họ cũng sẽ vẫn tiếp tục sống sót thông qua một phương thức khác, tối thiểu nhất là giữ lại huyết mạch, để lại truyền thừa!
Tần Mục nghe vậy giật mình,
-Ý ngươi là trên Trái Đất tồn tại rất nhiều truyền thừa của Chư Thần?
-Đúng vậy, có điều sau đó linh khí Trái Đất thiếu hụt, quy tắc đất trời bị đảo lộn, không còn phương pháp tu luyện nên phần lớn tiềm lực của con người đều bị chôn vùi. Nhưng chỉ cần có cơ hội, tiềm lực đó sẽ phun trào giống như núi lửa.
Tần Mục hiểu ra, Tả Tư Duyệt chính là Tu La thần nữ, Diệp Khinh Tuyết có được “Huyền Nữ Chi Tâm”, Tần Phỉ Phỉ nhận được Lạc Thần truyền thừa, Triệu Thiên Vũ kế thừa Vũ Hoàng Chi Nhận. Nghe có vẻ như khó tin, nhưng sâu xa trong đó đều do số trời đã định.
-Có lẽ ngươi có mối liên hệ nào đó với Vũ Hoàng?
Tần Mục hít sâu một hơi, sự thật này khiến người ta phải choáng cáng.
-Có lẽ thế, ta cũng không rõ!
Triệu Thiên Vũ cũng không tiếp tục đề tài này, cô hỏi:
-Không phải ngươi đi Trung Thiên Tinh, sao lại ở đây?
-Bây giờ ta muốn đến Bạch Đế tinh!
-Thật sao?
Triệu Thiên Vũ lập tức vui vẻ.
Mặc dù nàng có được Vũ Hoàng Chi Nhận, nhưng dù sao đây cũng không phải nơi nàng sinh ra, hiểu biết của nàng về nó rất ít, Nhậm Cửu U lại để nàng lưu lạc một mình khiến nàng rất hoang mang.
Đối với nàng thì Tứ phương tinh vô cùng lạ lẫm, càng không cần nói đến nơi bách tộc mọc lên san sát như Bạch Đế tinh?
Thật không ngờ trước khi đến Bạch Đế tinh lại gặp được người quen, việc này khiến nàng thấy vô cùng thân thiết.
-Thật trùng hợp, không bằng chúng ta đồng hành?
Triệu Thiên Vũ chờ mong hỏi.
-Vô cùng vui lòng!
Tần Mục không có lý do gì để từ chối, Triệu Thiên Vũ có được Vũ Hoàng Chi Nhận, có thể dễ dàng dẫn hắn vào, không cần làm phiền Cung Y Y nữa.
Lúc này Dạ U Liên cũng đã bay đến, nói với Tần Mục:
-Tần Mục, không giới thiệu bằng hữu của ngươi với ta sao?
Chủ nhân thần khí, chắc chắc sẽ là phượng hường trên trời, ngay cả Dạ U Liên cũng muốn kết bạn với người như vậy.
Biết Dạ U Liên đi cùng Tần Mục nên Triệu Thiên Vũ cũng vô cùng khách khí nói:
-Ta tên Triệu Thiên Vũ!
-Chào Triệu tỷ tỷ, muội là Dạ U Liên đến từ Tiêu môn!
-Tiêu môn?
Triệu Thiên Vũ sững sờ,
-Ngươi là đệ tử của Tiêu Hậu sao?
-Coi như thế đi!
Dạ U Liên cũng không phủ nhận.
-Xem ra thật trùng hợp, sư phụ muốn ta sau khi tới Bạch Đế tinh phải bái kiến Tiêu Hậu, không ngờ lại gặp được người của Tiêu môn ở đây.
-Sư phụ tỷ là…
-Nhậm Cửu U!
-Thì ra là ông ấy.
Trong mắt Dạ U Liên hiện lên một tia sáng,
-Như vậy, Triệu tỷ tỷ sở hữu Vũ Hoàng Chi Nhận sao?
-Ừ.
Triệu Thiên Vũ cũng không che giấu mà gật đầu.
-Được, như vậy chúng ta là người một nhà rồi. Cửu U đế quân cùng sư phụ muội là bạn bè lâu năm.
Dạ U Liên có ý đồ lôi kéo Triệu Thiên Vũ.
Nếu Tiêu môn có được truyền nhân của hai đại thần khí, thanh danh chắc chắn sẽ như mặt trời ban trưa, chấn động Bạch Đế tinh!
Triệu Thiên Vũ hiểu ý đồ của Dạ U Liên, nàng cố ý lảng tránh vấn đề này, nàngchỉ muốn bái phỏng Tiêu Hậu bởi vì không có bất kỳ người quen nào ở Bạch Đế tinh, chứ không hề có ý định gia nhập Tiêu môn.
Nhưng hiện tại Tần Mục cũng muốn đến Bạch Đế tinh, nàng cảm thấy đi theo Tần Mục còn hơn.
-Mấy người đừng trò chuyện nữa được không, ta vẫn ở đây đó!
Phùng Kiến Nam nhịn không được lên tiếng nhắc nhở,
-Thiên Vũ tiên tử, lời vừa rồi của ngươi, ta có thể coi là lời nói đùa không?
Triệu Thiên Vũ mỉm cười nói:
-Trên thực tế, ta không hề nói đùa. Phùng Kiến Nam được xưng đệ nhất nhân kiệt trong Tứ phương tinh, nhưng trong mắt ta, nếu không quá lời, so với người đang đứng bên cạnh ta, ngươi còn kém xa.
-Hắn?
Mặc dù trong lòng Phùng Kiến Nam không thích, nhưng không thể hiện sự coi thường Tần Mục ra mặt,
-Hắn có địa vị gì, ta chưa nghe thấy bao giờ.
-Ngươi chưa từng nghe nói vì ngươi là ếch ngồi đáy giếng.
Tần Mục nghe vậy trợn trắng mắt, thiếu nữ này chỉ giỏi kéo kẻ thù cho hắn.
-Được, nếu là người Thiên Vũ tiên tử hợp ý, ta lại càng muốn gặp!
Phùng Kiến Nam nhìn Tần Mục, lộ ra chiến ý mạnh mẽ.
-Ta đang vội, không có thời gian chơi đùa với người.
Tần Mục nói có việc, nhưng từ “chơi đùa” lại khiến Phùng Kiến Nam cảm thấy bị châm chọc.
-Các hạ không phải quá kiêu ngạo đấy chứ?
-Ta chỉ nói không rảnh, kiêu ngạo ở đâu?
Ngay cả bản thân Tần Mục cũng không ý thức được điều gì.
-Hừ, nếu cậu muốn đến Bạch Đế tinh, phải đánh bại ta trước, nếu không chỉ sợ sẽ không có cơ hội.
Phùng Kiến Nam nhàn nhạt nói:
-Ở chùa Tây Phương Cực Lạc ta vẫn có quyền lên tiếng, ta không để mấy người đi qua, các người làm gì được ta.
Tần Mục nhíu mày,
-Ngươi muốn chịu ngược đãi đến mức đó cơ à?
-Con đường của nhân kiệt trải trên biển máu, nhưng con đường ta đi lại thuận buồm xuôi gió quá mức. Nếu ngươi thật sự có thể khiến ta nếm mùi thất bại, ta sẽ rất biết ơn.
Phùng Kiến Nam không hề giống như đang nói đùa.
Tuy nhiên, những lời này của gã lại làm Tần Mục buồn cười.
-Với trình độ này của ngươi, mà cũng có suy nghĩ xin xỏ một lần được thua ư?
- Nếu các hạ có bản lĩnh thì cứ ra tay, không cần vũ nhục như vậy.
- Vũ nhục?
Tần Mục lắc đầu:
- Tôi nói là sự thật, không cố ý dùng lời nói làm tổn thương người khác.
- Đáng giận.
Phùng Kiến Nam nổi gân xanh, nắm chặt nắm đấm. Y chưa từng thấy qua loại người vô liêm sỉ như Tần Mục.
Với tư cách là thiên chi kiêu tử miệng ngậm chìa khóa vàng từ nhỏ, con đường tu luyện của y vô cùng thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp nhiều khó khăn.
Từ lúc xuất đạo cho đến nay, y đã được công nhận là người đứng đầu.
Sau đó nhảy ra một Doãn Thiên Thương được xưng là tiềm lực hạng nhất, nhưng y vẫn không coi vào đâu. Cho rằng đó chỉ là do mọi người thổi phồng lên mà thôi.
Cho nên, nhiều khi y có một cảm giác vô cùng tịch mịch, không tìm được đối thủ có thể chiến một trận.
Cho đến gần đây, khi mười hai thần khí xuất hiện, y rốt cuộc đã có một chút hy vọng, nhất định phải tìm người thừa kế thần khí để đấu với nhau.
Nhiệt huyết sôi trào, cho dù có thua, y cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng bây giờ, vất vả lắm mới gặp được người thừa kế của Vũ Hoàng, nhưng lại toát ra thêm một nhân vật chẳng có danh tiếng gì, bỡn cợt y không đáng một đồng.
Nghe ngữ khí của hắn dường như khinh thường động thủ với y.
Làm sao có thể nhịn được?
- Nếu có bản lĩnh thì mang hết ra đây đi.
Phùng Kiến Nam hét lớn, khí thế cuồng bạo phát ra.
Trong mắt mọi người, tuy Phùng Kiến Nam kiêu ngạo, nhưng nhân phẩm không kém, cử chỉ nho nhã, hữu lễ.
Lúc này chỉ sợ đã thật sự tức giận rồi.
Tần Mục bày ra vẻ mặt vô tội:
- Dường như tôi đâu có đắc tội với anh.
Triệu Thiên Vũ và Dạ U Liên mắt trợn trắng, chưa từng thấy qua Tần Mục đả kích người ta như thế.
- Được rồi, có vẻ như tôi không ra tay thì không được.
Tần Mục bất đắc dĩ nhìn Phùng Kiến Nam:
- Cho anh đánh trước một chiêu, tránh người khác nói tôi khi dễ anh.
Ngữ khí rất hòa ái, nhưng Phùng Kiến Nam nghe xong lại muốn thổ huyết.
- Được, nếu cậu đã nói như vậy, tôi không thể coi thường cậu được.
Phùng Kiến Nam nghiến răng, chấp tay trước ngực, quát to:
- Không có ai có thể xem thường tôi được.
Oành.
Khí thế bộc phát ra mạnh hơn lúc trước mấy chục lần, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy cái gì.
Mọi người biết rõ, không phải Phùng Kiến Nam thu hồi khí thế mà là y đột phá cảnh giới đang có, lên đến một cấp độ hoàn toàn khác với họ.
- Chẳng lẽ là Trường Sinh cảnh?
- Phùng Kiến Nam đột phá Trường Sinh cảnh? Không thể nào.
Tất cả mọi người kinh ngạc quá đỗi. Tuy trước đó Phùng Kiến Nam đứng vị trí thứ nhất, nhưng không cách biệt quá lớn với người thứ hai, thứ ba.
Triệu Phi Dương đứng thứ ba chính là Vương giả đỉnh phong. Mà Phùng Kiến Nam cũng là Vương giả đỉnh phong.
Nhưng cảnh tượng trước mắt dường như đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Trường Sinh cảnh, Bất Diệt cảnh, sau đó chính là Chân thần vĩnh sinh bất diệt.
Vương giả Chân Linh cảnh, trong mắt người khác đã là con đường tu luyện cực hạn.
Sau Trường Sinh cảnh lại là một cảnh giới khác, bởi vì nó đồng nghĩa với việc vũ hóa thành thần gần thêm một bước.
Trong tinh không bốn phía, bốn đại vương triều, số lượng Trường Sinh cảnh rất ít, thậm chí còn không có. Khả năng Nam Thiên Môn và Tây phương cực lạc sẽ có được Trường Sinh cảnh, nhưng không quá nhiều.
Phùng Kiến Nam bằng chừng ấy tuổi có thể đột phá Trường Sinh cảnh, tuyệt đối là một chuyện quá bất ngờ.
- Anh đúng là không đơn giản.
Dạ U Liên nhìn Phùng Kiến Nam, thần sắc cũng không quá nhiều kinh ngạc, giống như ngay từ đầu cô đã nhìn ra.
- Cậu vừa nói để tôi xuất thủ trước phải không? Tôi sẽ thành toàn cho cậu.
Sự cuồng vọng của Tần Mục khiến cho Phùng Kiến Nam thấy chướng mắt, muốn làm kẻ ác một lần.
Một bước bước ra, mang theo khí thế cuồng phong như mưa rào, đánh ra một quyền.
Không sử dụng bất kỳ chiêu số nào, chỉ là một quyền.
Sau khi bộc phát ra thực lực Trường Sinh cảnh, Phùng Kiến Nam đột nhiên có chút kiêu ngạo, cho rằng một quyền là đủ.
- Định trào phúng tôi, không để tôi vào mắt sao?
Tần Mục sờ mũi, cho rằng mình cũng bị xem thường.
Mắt thấy nắm đấm Phùng Kiến Nam phá toái hư không mà đến, Tần Mục cũng chẳng tránh né, chỉ quơ quơ ống tay áo một phen.
Oành.
Một cổ khí thế cường đại đánh ra, quét ngang thiên quân.
Quyền kình của Phùng Kiến Nam lập tức bị nghiền nát, bị cổ uy áp này nuốt hết, cả người như bị sét đánh, bay ngược ra ngoài.
- Xem thường tôi thì phải trả một cái giá thật lớn đấy.
Tần Mục thu hồi khí thế, cả người nhìn qua rất bình thường, giống như vừa rồi còn chưa ra tay.
Đám người vốn vì Phùng Kiến Nam đột phá Trường Sinh cảnh mà phấn chấn, thoáng cái yên tĩnh trở lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Phùng Kiến Nam bay ra ngoài.
Đây là tình huống gì vậy?
Trong dự đoán của mọi người, Phùng Kiến Nam có thể phát ra khí thế thôn thiên địa, triển đại thần uy, quét ngang địch thủ mới đúng chứ.
Tại sao chưa đến một hiệp đã bị người ta tùy ý vung tay đánh bay rồi?
Lúc này, Triệu Thiên Vũ và Dạ U Liên đều trợn mắt. Các cô vốn cho rằng Tần Mục sẽ thắng, nhưng không nghĩ lại thắng một cách nhẹ nhõm như vậy.
- Tối thiểu phải là Trường Sinh cảnh đỉnh phong. Thậm chí là Bất Diệt cảnh.
Dạ U Liên âm thầm hít một hơi khí lạnh.
Bất Diệt cảnh là đẳng cấp cao nhất của hậu thế. Sau Bất Diệt cảnh chính là con đường vĩnh sinh, bất diệt chân thần.
Đương nhiên, chính giữa Bất Diệt cảnh và Chân Thần vẫn tồn tại một cảnh giới Bán Thần.
Nghiêm khắc mà nói, Bán Thần cảnh thuộc về Bất Diệt cảnh, nhưng trên người sẽ có một tia khí tức của thần.
Dạ U Liên đã chú ý Tần Mục thật lâu, nhưng không nhìn ra thần khí trên người hắn.
- Tần Mục, cậu quả nhiên vẫn lợi hại như trước.
Triệu Thiên Vũ vui vẻ nói:
- Cậu đến Bạch Đế Tinh làm gì? Chi bằng giúp chúng tôi xây dựng một thế lực?
- Xây dựng thế lực?
Tần Mục có chút không rõ.
- Sư phụ nói Bạch Đế Tinh rất hỗn loạn, một hai người thì không cách nào sinh tồn được, phải gia nhập vào một thế lực. Nếu không muốn gia nhập vào thế lực nào đó thì cũng chỉ có thể tự mình xây dựng thế lực cho mình.
Tần Mục nghe xong, có chút tâm động. Cung Y Y đến Bạch Đế Tinh, đoán chừng cũng không có chỗ đi. Còn Tần Phỉ Phỉ và Trần Thiến cũng cần có một chỗ an thân. Đề nghị này của Triệu Thiên Vũ rất đáng cân nhắc.
- Ừm, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn vấn đề này, tạm thời đến Tây phương cực lạc tự kích hoạt truyền tống trận.
Triệu Thiên Vũ biết hơn phân nửa là Tần Mục đã đồng ý, lập tức cao hứng vô cùng.
Nhưng Dạ U Liên thì có chút buồn bực. Cô còn đang suy nghĩ làm sao mời chào được Triệu Thiên Vũ, thậm chí kéo Tần Mục đến Tiêu Môn luôn, không nghĩ đến bọn họ có ý định tự lập môn hộ.
- Này, Phùng Kiến Nam, anh chết chưa? Nếu chưa chết thì ló mặt ra đây giùm với.
Triệu Thiên Vũ hô to.
Dưới bức tường thành bị nghiền nát, một bóng người chật vật vọt ra.
Phùng Kiến Nam cũng không bị thương bao nhiêu, nhưng y biết Tần Mục đã hạ thủ lưu tình. Cho nên, khi nhìn Tần Mục, thần sắc của y vô cùng phức tạp.
Lần này đúng là y bị bại, còn bị bại một cách nhanh chóng, cơ hồ là bị đối phương nghiề áp. Trận chiến này làm sao mà đột phá?
- Tại sao lại có loại người này tồn tại trên đời? Chẳng lẽ trước kia mình là ếch ngồi đáy giếng sao?
Phùng Kiến Nam bị đả kích, lần đầu tiên không tin tưởng vào bản thân mình.
- Các người…đi theo tôi.
Y hít sâu một hơi, quay người bay về phía tây.
Ba người Tần Mục liền bay theo.
Nửa canh giờ sau, bốn người đáp xuống một con núi cao nhất của Tây Vương triều. Miếu Tây phương cực lạc nằm trên đỉnh núi.
Trong suy nghĩ của Tần Mục, miếu Tây phương cực lạc hẳn là một miếu thờ rộng lớn, không nói đến vàng son lộng lẫy, tối thiểu cũng phải có vẻ ngoại tinh mỹ mới đúng.
Nhưng trên thực tế, rơi vào mắt hắn cũng chỉ là một tiểu miếu bình thường, chỉ có một tầng, thấp bằng một căn nhà đất, chẳng khác nào miếu nhỏ ở địa cầu.
- Nơi này đúng thật là đặc biệt.
Triệu Thiên Vũ cũng lần đầu tiên đến đây, so với trong tưởng tượng của cô chênh lệch nhiều lắm.
Dạ U Liên thì đến đây mấy lần, cũng chẳng có gì kinh ngạc, vội giải thích:
- Đừng xem thường nơi này. Dù sao ở đây cũng đã từng xuất hiện Chân Thần, được Chân Thần che chở.
- Gần đây tôi rất kính sợ Phật gia, có thể được xem là tín đồ trung thành nhất.
Tần Mục cười nhạt rồi bước nhanh vào.
Hai cô gái nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu. Tên này xem ra cũng chẳng phải người tin Phật gì cả.
Tây Phương cực lạc dù sao cũng là chùa miếu, phần lớn đều là hòa thượng. Phùng Kiến Nam có thể được xem là đệ tử tục gia, cũng không bị quá nhiều quy củ hạn chế.
- Truyền nhân Vũ Hoàng đại giá quang lâm, lão nạp không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.
Người nghênh đón là bốn vị hòa thượng đầu trọc mặc áo cà sa. Điểm này cũng chẳng khác gì so với chùa miếu ở địa cầu.
- Đại sư hữu lễ.
Triệu Thiên Vũ không dám ngạo mạn trước những cao tăng đắc đạo, ngữ khí vô cùng cung kính:
- Vãn bối muốn đến Bạch Đế Tinh, muốn mượn Truyền tống trận dùng một chút.
- Nếu là người thừa kế Vũ Hoàng, vậy thì cứ tự nhiên sử dụng. Triệu cô nương chờ thêm ba ngày nữa, Truyền tống trận vẫn còn đang kích phát.
- Đa tạ đại sư.
Gã hòa thượng dẫn đầu liếc nhìn Tần Mục và Dạ U Liên, ánh mắt cuối cùng rơi xuống người Tần Mục, hỏi:
- Vị thí chủ này, không biết sư thừa ở đâu?
Tần Mục nghe xong liền hiểu. Hiển nhiên Phùng Kiến Nam đã đem chuyện vừa rồi nói cho vị hòa thượng này nghe. Cho nên ông ta mới hỏi như vậy.
Phùng Kiến Nam chính là đệ nhất nhân kiệt của tinh không bốn phía, tu vi Trường Sinh cảnh, nhưng lại bị Tần Mục đánh bại một cách dễ dàng. Như vậy, mọi người sẽ cảm thấy hứng thú với lai lịch của Tần Mục.
- Tôi chỉ là một tán tu, không có sư thừa.
- A Di Đà Phật, lão nạp đường đột rồi.
Đại hòa thượng cho rằng Tần Mục không muốn trả lời, hoặc không tiện trả lời, liền nói:
- Giang sơn sóng sau xô sóng trước. Hổ thẹn, hổ thẹn.
Tần Mục nghe xong, cũng không giải thích. Người khác muốn nghĩ sao thì nghĩ.
- Muốn sử dụng Truyền tống trận phải cần ba ngày. Ba ngày sau chúng tôi lại đến. Cáo từ.
Tần Mục chắp tay với đại hòa thượng, sau đó cùng với Triệu Thiên Vũ và Dạ U Liên rời đi.
- Sư huynh, tiểu tử này có thể dùng công pháp nào đó che giấu khí tức. Đệ dùng Phật tuệ chi nhãn cũng không nhìn thấu thực lực của hắn.
Sau khi Tần Mục đi rời, vị hòa thượng mặt hình vuông bên cạnh cau mày nói.
- Người này không đơn giản, thành tựu trong tương lai chỉ sợ không dưới Tiêu Hậu đâu.
Đại hòa thượng nghiêm túc nói:
- Nhưng có chút kỳ quái.
- Có chỗ nào kỳ quái?
- Nói không rõ được. Hắn mang lại cho ta một cảm giác rất kỳ lạ, rất hư ảo, hoàn toàn không giống người bình thường. Ta cũng không biết cái này là gì nữa.
Đám người bên cạnh nghe xong, thần sắc đều có sự biến hóa.
Bọn họ biết rất rõ, đại hòa thượng đã từng nhận được khâm điểm của Phật sống, thân có tuệ nhãn. Vạn vật đều là hóa tương, nhưng ông có thể từ trong hóa tương báo trước được nhân quả tuần hoàn, lộ hóa quá khứ vị lai.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là những dấu hiệu quá nhỏ bé. Dù sao tu vi của ông vẫn còn thấp, không phải Phật sống chân chính.
Ba người Tần Mục trở lại khách sạn. Đám người Tần Phỉ Phỉ đột nhiên kinh ngạc khi thấy xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp.
- Phỉ Phỉ, có lẽ em quen với cô ấy đấy.
Nhìn ánh mắt tò mò của Tần Phỉ Phỉ, Tần Mục giải thích:
- Khi anh mất đi sức mạnh, chính cô ấy đã mang Diệp Khinh Tuyết đi, còn nhớ không?
- A, em nhớ rồi.
Tần Phỉ Phỉ bừng tỉnh. Cô làm sao quên được chuyện đó chứ?
- Thì ra là Triệu tỷ tỷ.
Tần Phỉ Phỉ hết sức cao hứng. Lúc trước Triệu Thiên Vũ mang Diệp Khinh Tuyết cũng là vì muốn bảo vệ cho Diệp Khinh Tuyết. Các cô gặp nhau trong tinh không này, lại là người đến từ địa cầu, cho nên cảm giác rất thân thiết.
Trần Thiến cũng vậy, rất nhanh hòa nhập với Triệu Thiên Vũ.
Ba ngày thoáng cái trôi nhanh, mọi người lại tiến về miếu Tây phương cực lạc.
Vẫn là mấy đại hòa thượng nghênh đón, nhưng Tần Mục cảm giác ánh mắt mấy người kia nhìn mình có chút ý vị sâu xa, không biết đang định làm cái quỷ gì nữa.
- Chư vị, truyền tống trận đã xong, xin mời theo tôi.
Miếu Tây phương cực lạc thoạt nhìn chỉ là một tòa miếu nhỏ, nhưng truyền tống trận kiến tạo ngược lại có chút khác biệt, khoảng chừng năm chục mét vuông. Đám người Tần Mục có thể truyền tống một lần duy nhất.
Sau khi tất cả mọi người bước vào, đại hòa thượng liền kích hoạt truyền tống trận, hơn nữa còn thiện ý nhắc nhở một câu:
- Đến Bạch Đế Tinh chỉ cần một canh giờ, Trong quá trình truyền tống, tốc độ chảy của không gian sẽ rất mạnh. Chư vị hãy chú ý an toàn.
Dứt lời, bạch quang lóe lên, mọi người biến mất không thấy gì.
Mọi người cũng không lạ gì truyền tống trận.
Nhưng truyền tống trận này khác với truyền tống trận mà bọn họ tiếp xúc trước kia, ngay cả Tần Phỉ Phỉ và Triệu Thiên Vũ đều có cảm giác mê muội.
- Lần đầu tiên sử dụng loại truyền tống trận này, không quen cũng là chuyện bình thường.
Dạ U Liên cười nói.
- Tốc độ chảy của nó mạnh hơn truyền tống trận tinh không rất nhiều.
Tần Mục đã từng cùng với Cung Y Y đi truyền tống trận tinh không, tốc độ chảy của nó chậm hơn cái này.
- Đó là đương nhiên rồi. Bạch Đế Tinh là một thời không siêu thoát khỏi vũ trụ mà.
- Một thời không khác?
Tần Mục như có điều suy nghĩ:
- Bạch Đế Tinh chỉ sợ không nhỏ hơn so với tinh không bốn phía?
- Đúng là như thế. Tuy Bạch Đế Tinh được gọi là Tinh cầu, nhưng diện tích to đến kinh người. Bằng không cũng không dung nạp nổi bách tộc.
Dạ U Liên gật đầu:
- Ranh giới của Bạch Đế tinh rốt cuộc là bao nhiêu, không ai có thể kiểm tra được.
Tần Mục kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
- Ở Bạch Đế Tinh, khu vực bách tộc sinh sống chỉ là một phần rất nhỏ. Còn lại đều là cấm khu, không ai dám đặt chân.
Dạ U Liên nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, tiếp tục dùng ngữ khí thần bí nói:
- Chân Thần cũng giống như vậy.
- Cô nói là ngay cả Chân Thần cũng không dám bước vào cấm khu kia?
- Cũng không phải không dám, mà là không dễ bước vào. Trong thời kỳ viễn cổ, có rất nhiều Chân Thần vào đó rồi mất tích, không thấy trở ra.
Tần Phỉ Phỉ và Triệu Thiên Vũ đều hít một hơi khí lạnh, nhịn không được hỏi:
- Bên trong cấm khu có cái gì mà nguy hiểm vậy?
Dạ U Liên lắc đầu:
- Không ai biết. Cũng có một số Chân Thần may mắn thoát khỏi cấm khu. Nhưng bọn họ không nói cho ai biết chuyện ở chỗ đó. Người chưa đạt đến cảnh giới Chân Thần thì không có tư cách biết rõ những chuyện kia.
- Chúng ta đến Bạch Đế Tinh cũng không phải để mạo hiểm. Mấy chỗ đó, ai thích đi thì đi.
Tuy sợ hãi và thán phục, nhưng Tần Mục cũng không quá để ý.
Dạ U Liên cười nói:
- Cũng đúng, cả đời chúng ta cũng chưa chắc bước vào chỗ đó, để ý đến nó làm gì.
Dường như nhớ đến điều gì đó, cô quay sang nói với Triệu Thiên Vũ:
- Triệu tỷ tỷ, nếu có người mời cô gia nhập, cô nhớ nói là đã gia nhập Tiêu Môn của chúng tôi nhé. Tuy Tiêu Môn ở lại Bạch Đế Tinh chưa đến ba năm, nhưng uy nghiêm vẫn phải có.
Triệu Thiên Vũ sửng sốt một chút:
- Có người mời chào tôi sao?
- Đương nhiên, thần khí trên người cô ai thấy mà không thèm chứ. Lần trước, khi Thiên Duyệt Cầm xuất hiện, đã có mười cường tộc mời chào. Cuối cùng, cô ấy gia nhập vào tộc Thiên Sứ thì phải.
- Tộc Thiên Sứ?
Tần Mục cau mày. Hắn biết Cung Y Y tuyệt đối không phải tự nguyện gia nhập tộc Thiên Sứ, chỉ là bị bức mà thôi.
Tuy trong tay có Thiên Duyệt Cầm, nhưng lạ nước lạ cái ở Bạch Đế Tinh, đối mặt với lời mời của mười dị tộc, cô dám cự tuyệt sao?
- Nhưng tôi vừa đến Bạch Đế Tinh, bọn họ liền biết ngay sao?
Triệu Thiên Vũ khó hiểu.
- Cái này…
Dạ U Liên dừng một chút rồi nói:
- Cô cho rằng kích hoạt truyền tống trận cần đến ba ngày sao?
Triệu Thiên Vũ sững sờ. Cô liền hiểu ra, chính là người của miếu Tây phương cực lạc thông báo.
Tần Mục cũng hiểu. Nam Thiên Môn và miếu Tây phương cực lạc có quan hệ rất tốt với bách tộc, có thể nói là nịnh nọt bách tộc. Lúc này đương nhiên sẽ không quên xum xoe.
Một canh giờ sau, đám người Tần Mục bước ra khỏi truyền tống trận, phát hiện bọn họ đang đứng trước một thành thị.
Bên ngoài đã có người chờ sẵn.
- Mấy người đi theo tôi.
Một gã đại hán chỉ vào đám người Tần Mục, hờ hững nói.
Tần Mục cau mày. Bởi vì hắn cảm thấy gã đại hán này quá bất lịch sự.
- Tần Mục, đến Bạch Đế Tinh rồi thì cần phải thích ứng với nơi này. Đối với chúng ta mà nói, ở đây đều là dị tộc. Dị tộc đa phần bài xích nhân loại. Cho dù Triệu tỷ tỷ có được thần khí cũng không mang đến cảm giác an toàn.
Dạ U Liên nhỏ giọng nhắc nhở Tần Mục.
- Xem ra ở chỗ này không thiếu tai mắt.
- Đâu chỉ tai mắt. Nếu bọn họ không vừa mắt cậu, tùy thời có thể động thủ giết người.
- Vậy thì thú vị đây.
Tần Mục cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười.
Dạ U Liên giật mình, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy tiếp xúc với Tần Mục không lâu, nhưng cô hiểu rất rõ tính cách bướng bỉnh của Tần Mục, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng.
Mọi người đi theo gã đại hán bước vào một đại sảnh.
Trong đại sảnh có không ít người đang chờ. Quần áo của những người này không giống nhau. Hơn nữa hình dạng cũng không giống. Tuy đa phần đều có hình dáng nhân tộc, nhưng những người tài giỏi thì lại vô cùng dị dạng.
- Người đã đến, các người cứ tự nhiên, nhưng thành chủ đã nói, không nên làm loạn ở chỗ này.
Gã đại hán lạnh lùng nói, sau đó bước ra khỏi đại sảnh.
Lập tức, tất cả mọi người đều đứng lên, chủ động bước về phía Tần Mục.
- Không biết ai là truyền nhân của Vũ Hoàng?
Một lão giả đỉnh phong Trường Sinh cảnh mở miệng hỏi.
Trước đó đã được Dạ U Liên nhắc nhở, Triệu Thiên Vũ cũng không luống cuống, dứt khoát đứng ra:
- Vãn bối Triệu Thiên Vũ.
- Triệu tiểu thư, hạnh ngộ, tại hạ Việt Hằng của tộc Tê Giác.
Lão giả Trường Sinh cảnh rất chịu khó giới thiệu bản thân mình.
Ông ta đang định nói tiếp, nhưng Triệu Thiên Vũ đã ngắt lời:
- Tôi rất hiểu ý định của các vị, nhưng gia sư và Tiêu Hậu là bạn bè cũ. Cho nên trước khi đến tôi đã quyết định gia nhập Tiêu Môn rồi.
- Tiêu Môn?
Người của hơn mười chủng tộc nghe xong, hơi sững lại, có bất đắc dĩ, có tiếc hận, cũng có người tức giận.
Tiêu Môn, Tiêu Hậu, hai danh từ này quá vang dội tại Bạch Đế Tinh.
Lúc trước, Tiêu Hậu mới đến Bạch Đế Tinh, rất nhiều chủng tộc thỉnh thoảng chạy đến quấy rối, kết quả bị Tiêu Hậu đại khai sát giới, tiêu diệt tam tộc, ngay cả Hoàng tộc cũng bị kinh động.
Tuy nội tình của tam tộc bị diệt cũng không quá mạnh, nhưng cũng đủ nhìn ra cường thế của Tiêu Hậu.
Từ đó về sau, không ai dám chạy đến đắc tội với Tiêu Môn và Tiêu Hậu nữa.
- Triệu tiểu thư, tuy Tiêu Môn cũng là Nhân tộc như cô. Nhưng con người luôn truy cầu đại đạo, chẳng phân biệt chủng tộc. Tiêu Môn đã có được Huyền Nữ chi tâm, trọng điểm bồi dưỡng cũng đều đặt vào hết Huyền nữ chi tâm. Nếu cô vào Tiêu Môn, chỉ sợ không được coi trọng.
Không người nào nghi ngờ sức mạnh của Tiêu Hậu.
Nhưng Tiêu Môn vừa mới cắm rễ ở Bạch Đế Tinh, tài nguyên có hạn, tối đa cũng chỉ có thể bồi dưỡng được một người.
Nếu đồng thời bồi dưỡng hai người, nói không chừng cả hai đều bị phế bỏ, không ai có được không gian đầy đủ để phát triển.
- Đúng vậy, tôi cảm thấy Triệu tiểu thư nên thận trọng cân nhắc.
Những người còn lại bắt đầu phụ họa, không muốn Triệu Thiên Vũ gia nhập Tiêu Môn.
- Ý tốt của chư vị, vãn bối xin nhận. Nhưng bây giờ vãn bối là người của Tiêu Môn, cho dù muốn đầu quân chỗ khác, cũng phải về gặp Tiêu Hậu rồi mới quyết định.
- Hừ, đây rõ ràng là muốn từ chối.
Có người không thoải mái, đứng dậy lạnh lùng nói:
- Cô chưa từng gặp qua Tiêu Hậu, sao có thể tự cho mình là người của Tiêu Môn? Chỉ sợ là cô đang xem thường chúng tôi, sợ người ta vũ nhục thân phận truyền nhân Vũ Hoàng nên mới nói như vậy.
Lời nói của người này lập tức kéo không ít cừu hận đến cho Triệu Thiên Vũ.
- Triệu tiểu thư, chúng tôi cho cô cơ hội lựa chọn chính là tôn trọng cô. Nếu cô còn có thái độ này, chính là không để chúng tôi vào mắt rồi.
Triệu Thiên Vũ nghe xong, có chút sốt ruột:
- Chư vị tiền bối, vãn bối tuyệt không có ý này.
Tần Mục nhịn không được, một tay kéo Triệu Thiên Vũ ra đằng sau, nói:
- Cần gì phải giải thích? Bọn họ đang cố ý đấy. Cô có giải thích cũng vô dụng thôi.
Cho dù trước đó chưa từng thương lượng qua, nhưng đám người này sớm đã có sự ăn ý trong lòng. Một nửa người hát mặt đen, một nửa người sắm vai phản diện, trước lễ sau binh.
Triệu Thiên Vũ đáp ứng thì thôi. Nếu không đáp ứng, bọn họ sẽ tiếp tục làm khó dễ.
Lúc trước khi Cung Y Y đến, khẳng định cũng là cảnh tượng này.
Cô chỉ là người mới, làm sao có thể chính diện phản kháng cường giả của hơn mười dị tộc, cuối cùng chỉ có thể bị ép buộc gia nhập vào một tộc thôi.
Trang 65# 4
Việt Hằng không vui quát.
Ngoại trừ người có thần khí, bọn họ luôn bài xích Nhân tộc, huống chi Tần Mục lại chẳng biết phân biệt tôn ti, cắt ngang câu chuyện giữa bọn họ và Triệu Thiên Vũ, lại còn dám nghi ngờ bọn họ.
Cho nên, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc cảnh cáo với Tần Mục.
- Ông có thể xem tôi là người giám hộ của cô ấy. Cô ấy gia nhập vào một thế lực nào cũng đều do tôi quyết định.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Như vậy, tại sao tôi lại không có tư cách xen vào?
Mọi người nhìn nhau, sau đó nghi hoặc nhìn Triệu Thiên Vũ.
- Cậu ấy nói không sai. Tôi đều nghe theo cậu ấy.
Triệu Thiên Vũ thấp giọng đáp, nhưng sắc mặt đỏ lên, oán trách nhìn Tần Mục.
Cô đương nhiên biết Tần Mục muốn thay cô ngăn cản phiền toái. Dù sao, một mình cô không ứng phó nổi tình huống lúc này.
Nhưng Tần Mục nói hắn là người giám hộ cô, điều này khiến cho cô phải bó tay. Cô không phải trẻ vị thành niên, cần gì người giám hộ chứ?
Việt Hằng thấy Triệu Thiên Vũ đem quyền quyết định giao cho Tần Mục, thần sắc mới khá hơn một chút:
- Thế không biết các hạ nghĩ như thế nào?
- Ông không nghe cô ấy nói sao? Bây giờ trên danh nghĩa cô ấy là người của Tiêu Môn. Cho dù muốn đi ăn máng khác cũng phải trở về Tiêu Môn gặp Tiêu Hậu rồi mới quyết định.
Tuy Tần Mục không sợ những người này, nhưng tạm thời danh tiếng của Tiêu Hậu vẫn còn vang dội, có thể chấn trụ nhân tâm.
- Hừ, định mang Tiêu Hậu ra gạt chúng tôi à? Tôi hoài nghi các người không quen biết với Tiêu Hậu. Tất cả chỉ là lời nói thoái thác mà thôi.
Có người lạnh lùng nói.
- Ai nói? Tôi là người của Tiêu Môn, và tôi có quyền lên tiếng.
Dạ U Liên đứng ra:
- Tôi vâng lệnh sư phụ đến đón Triệu tỷ tỷ đấy.
- Cô là người của Tiêu Môn?
Việt Hằng nghi hoặc nhìn Dạ U Liên.
- Đương nhiên, không chỉ có tôi mà còn có sư huynh sư tỷ của tôi.
Dạ U Liên chỉ vào Mộ Bạch và Kỷ Nhu.
Trên đường đi, Mộ Bạch và Kỷ Nhu rất ít lên tiếng, biểu hiện vô cùng lo lắng.
Mộ Bạch vì Triệu Phi Dương chết, trở về y không biết ăn nói như thế nào, sợ bị sư phụ trách phạt.
Kỷ Nhu lại càng khủng hoảng hơn. Cô không quan tâm đến sống chết của Triệu Phi Dương. Nhiều năm qua, tuy cô và Triệu Phi Dương mang tiếng vợ chồng, nhưng đã sớm bằng mặt mà không bằng lòng.
Cô không cãi nhau với Triệu Phi Dương không có nghĩa là cô yêu Triệu Phi Dương, mà là cô đã không còn tình cảm, vò đã mẻ lại sứt.
Cái mà cô để ý cũng chỉ có Tiêu Môn.
Trước kia, cô dựa vào Triệu Phi Dương mà tiến vào Tiêu Môn. Bây giờ Triệu Phi Dương chết rồi, cô có thể bị đá ra hay không?
- Nực cười! Cô nói các người là người của Tiêu Môn, có bằng chứng gì không?
Vẫn là cái tên Trường Sinh cảnh kia hát mặt đen:
- Tôi thấy các người đã thông đồng với nhau từ trước, giả mạo người của Tiêu môn lừa dối chúng tôi. Hừ, các người cho rằng một Tiêu Hậu thì có thể chấn trụ được nhiều người chúng tôi sao?
Dạ U Liên lạnh lùng nói:
- Các người cũng chỉ giỏi cái miệng. Nếu Tiêu Hậu đến thật, sợ các người sẽ bị dọa đến đái ra quần.
- Xú nha đầu, cô nói cái gì?
Bị một tiểu cô nương nhân loại trào phúng, đám chủng tộc vốn bình thường không có cảm tình với Nhân tộc lại càng không thể chịu được, giận tái mặt.
- Nói ông thì sao? Mặc kệ người ta có gia nhập vào Tiêu Môn của chúng tôi hay không, căn bản chẳng liên quan đến các người. Quyền lựa chọn nằm trong tay cô ấy. Chẳng lẽ cô ấy không muốn, các người phải cưỡng ép cho bằng được sao?
- Tiểu nha đầu khá lắm, dám hô to gọi nhỏ trước mặt chúng tôi. Tiêu Hậu không dạy cho cô cách làm người sao?
Tên Trường Sinh cảnh kia cười nói:
- Vậy để ta thay mặt Tiêu Hậu giáo dục cô.
Khí thế Trường Sinh cảnh cường đại bộc phát, tràn ngập toàn bộ đại sảnh, khiến đám người Mộ Bạch, Kỷ Nhu và Trần Thiến không thở nổi.
Đây chính là một cường giả Trường Sinh cảnh uy tín lâu năm, cũng không phải loại Trường Sinh cảnh mới ra đời như Phùng Kiến Nam có thể so sánh.
Trong lời nói của bọn họ có thể nghe ra được ngay từ ban đầu bọn họ đã không hoài nghi Dạ U Liên là người của Tiêu Môn.
Hoặc có thể nói Dạ U Liên có phải là người của Tiêu Môn hay không, bọn họ cũng chẳng quan tâm. Toàn bộ Tiêu Môn cũng chỉ có một mình Tiêu Hậu là đáng kiêng kỵ, những kẻ còn lại không hề có lực uy hiếp.
- Có bản lãnh thì cứ thử xem.
Dạ U Liên đối mặt với Trường Sinh cảnh, không hề có bất kỳ sợ hãi.
Cô rất ít khi nổi giận, nhưng một khi nổi giận, vậy thì không dễ dàng bình tĩnh trở lại.
- Xem ra cũng kế thừa được vài phần tính tình của Tiêu Hậu. Nhưng sư phụ của cô có thực lực, còn cô thì có năng lực gì chứ?
Trường Sinh cảnh vô cùng khinh thường Dạ U Liên.
- Vậy thì để xem ông có năng lực gì.
Một tiếng quát nhẹ phát ra từ miệng Dạ U Liên, đồng thời cả người cô đều nhảy ra ngoài.
Ánh mắt Trường Sinh cảnh hiện lên sự kinh ngạc, dường như không nghĩ đến Dạ U Liên thật sự dám chủ động công kích.
- Xem ra tiểu nha đầu cô đã nhận được vài phần chân truyền của Tiêu Hậu.
Ông ta nhàn nhạt cười, tùy tiện đánh ra một đạo khí chắn trước người.
- Thiên Cực kình.
Tay phải Dạ U Liên vung lên, trực tiếp đánh vào bức tường.
Sát.
Khí tường vỡ vụn.
Bành.
Gã Trường Sinh cảnh của tộc Kim Ngưu bay ngược ra ngoài, đập vào một cây cột cực lớn trong đạisảnh.
Toàn bộ đại sảnh lắc lư, nhưng cũng may mà không sụp.
Dạ U Liên vẫn đứng im tại chỗ, bộ quần áo màu trắng phiêu dật, hừ lạnh:
- Chỉ có một chút năng lực mà dám nói khoác không biết ngượng.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị chấn trụ, không dám tin nhìn Dạ U Liên.
Không ai tin Dạ U Liên có thể đánh bại gã Trường Sinh cảnh chỉ trong một chiêu.
Mộ Bạch và Kỷ Nhu cũng rúng động nhìn Dạ U Liên. Dạ U Liên này hoàn toàn không giống Dạ U Liên mà bọn họ quen biết.
- Khốn kiếp.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến, mang theo uy áp khổng lồ bao phủ đại sảnh.
- Tôi đã cảnh cáo các người không được làm loạn ở chỗ này.
Người còn chưa xuất hiện, nhưng uy danh lại thập phần dọa người.
Mọi người đều biến sắc, lập tức cung kính nói:
- Huyết Quang thành chủ, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
- Ai động tay trước?
Người được gọi là Huyết Quang thành chủ không nói nhiều, chỉ hỏi một câu.
Việt Hằng sững sờ, lập tức chỉ vào Dạ U Liên nói:
- Là cô ta động tay trước.
Một đạo thần niệm rơi xuống người Dạ U Liên.
- Cô không phản bác thì chính là chấp nhận?
Dạ U Liên cau mày:
- Ông âm thầm quan sát từ lâu, chẳng lẽ không nhìn ra là ông ta cố tình gây sự với tôi? Có phải ông đang cố ý thiên vị bọn họ hoặc làm khó dễ tôi sao?
Huyết Quang thành chủ âm thầm theo dõi từ lâu? Vậy tại sao vừa rồi lại không ngăn cản Dạ U Liên? Bây giờ Dạ U Liên đả thương người của tộc Kim Ngưu thì mới bước ra hỏi tội?
Chẳng lẽ như lời Dạ U Liên nói, ông ta đang nhằm vào Dạ U Liên?
- Làm càn.
Huyết Quang thành chủ giống như bị người ta vạch trần chỗ xấu, có chút chó cùng rứt giậu.
- Cho dù sư phụ của cô ở đây cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy. Cô chỉ là một tiện tỳ, lại không biết phân biệt tôn ti. Thật đáng chết.
Trang 65# 5
Bầu trời vang lên tiếng nổ, không gian bị chấn động. Một bàn tay cực lớn xuất hiện, nghiền nát nóc nhà, tiến vào đại sảnh, sau đó tiến đến Dạ U Liên.
- Anh…
Tần Phỉ Phỉ muốn giúp nhưng nghĩ đến thực lực của mình còn chưa đủ, liền kéo tay áo Tần Mục.
- Không cần lo lắng, cô ấy có thể ứng phó được.
Tần Mục dường như rất có lòng tin với Dạ U Liên, ra hiệu Tần Phỉ Phỉ tiếp tục xem tiếp.
Không nói thực lực bản thân cô, trong tay cô còn có Thất Tinh Hồn Ngọc, bàn tay lớn này chẳng tạo thành vấn đề gì cho cô.
Tộc Kim Ngưu, tộc Tê Giác đều nhìn thấy bàn tay khủng bố, sợ hãi không thôi. Đây là chiêu thức mà chỉ có Bất Diệt cảnh mới có, không phải loại người mà bọn họ có thể địch nổi.
- Ông muốn gặp sư phụ tôi như vậy sao?
Dạ U Liên ngạo nghễ nói, cũng không tránh né:
- Được, tôi sẽ thành toàn cho ông.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Lời này là có ý gì? Bây giờ Tiêu Hậu không có ở đây, làm sao có thể thành toàn?
- Nhật nguyệt luân chuyển, vật đổi sao dời.
Dạ U Liên đột nhiên hét lớn, trên người toát ra chi lực tinh thần kỳ dị, khiến người ta cảm giác mình bước chân vào một vũ trụ mênh mông.
Nhật nguyệt luân chuyển, vật đổi sao dời, vũ trụ thay phiên, thiên địa đảo ngược, mọi chuyện vừa như ảo giác vừa thập phần chân thật.
Mật thất Tiêu Môn, một thiếu nữ mặc áo xanh đang ngồi trước một quyển sách lơ lửng màu vàng đột nhiên mở mắt ra.
- Người này đang làm cái quỷ gì vậy?
Tuy giọng nói thì bất mãn, nhưng rất nhanh sau đó liền khép quyển sách màu vàng lại, bản thân biến mất trong mật thất.
Cơ hồ trong cùng một thời gian, cô đã xuất hiện trong đại sảnh. Dạ U Liên đứng đằng sau cô, trên đỉnh đầu của Dạ U Liên đang có một bàn tay lớn đè áp xuống.
- Cút.
Thiếu nữ áo xanh không hề động thủ, chỉ quát lạnh một tiếng.
Sát.
Bàn tay hư ảo liền vỡ vụn, trong hư không truyền đến tiếng rên rỉ, hiển nhiên là Huyết Quang thành chủ đã bị cắn trả.
Tất cả đều sợ ngây người nhìn thiếu nữ áo xanh.
- Tiêu…Tiêu Hậu.
Có người gọi tên của cô, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hào khí dị thường.
- Sư phụ.
Mộ Bạch và Kỷ Nhu đều kinh hỉ kêu lên.
- Tại sao lại cảm giác người này không lớn hơn em bao nhiêu nhỉ?
Tần Phỉ Phỉ thì thầm một tiếng.
Tần Mục cũng có chút bất ngờ, bắt đầu đánh giá thiếu nữ áo xanh.
Hắn dám khẳng định, vừa rồi Tiêu Hậu không có ở gần đây, nhưng Dạ U Liên chỉ gọi hai câu, Tiêu Hậu đã bỗng dưng xuất hiện.
Cho dù thực lực của một người có mạnh đến đâu, cũng không thể trong nháy mắt từ vạn dặm bên ngoài chạy đến. Bằng không thì còn nhờ truyền tống trận làm gì?
Cho nên, việc Tiêu Hậu đến đây chắc chắn có liên quan đến Dạ U Liên.
Tần Mục nhìn Dạ U Liên, rồi lại nhìn Tiêu Hậu.
Thoáng chốc, hai thân ảnh như hòa vào nhau.
- Thì ra là thế.
Tần Mục hít sâu một hơi, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Tiêu Hậu không để ý đến ai, xoay người nói với Dạ U Liên:
- Ta đã nói rồi, ta đang trong giai đoạn quan trọng, con đừng có quấy rầy ta được không?
- Người cũng không thể trách con. Người nào đó nói rằng cho dù người có đến cũng không dám ăn nói ngông cuồng với ông ta. Con cảm thấy bất bình thay cho người. Đường đường là Tiêu Hậu, lại bị người ta uy hiếp làm sao mà được chứ?
Dạ U Liên mở to mắt, vẻ mặt như người vô tội.
- Hừ.
Tiêu Hậu hừ lạnh, lập tức xoay người sang chỗ khác, quát với hư không:
- Huyết Quang, mấy năm qua ông sống an nhàn quá rồi sao? Cảm thấy chán ngấy à?
Trong hư không trầm mặc một chút rồi truyền đến thanh âm âm trầm:
- Tiêu Hậu, dù sao tôi cũng là người đứng đầu một thành, đồng cấp với cô. Một tiện nữ của Tiêu Môn cũng dám hô to gọi nhỏ với tôi. Tôi ra tay giáo huấn một chút chẳng lẽ không được?
- Đồng cấp?
Tiêu Hậu nhướng mày, đột nhiên chộp vào hư không.
Sát.
Không gian vỡ vụn, một đạo nhân ảnh bị kéo ra ngoài, rồi bị ném xuống đất như chó chết.
- Loại người như ông mà cũng dám tự xưng đồng cấp với tôi? Chẳng phải là đang vũ nhục tôi à?
Tiêu Hậu lạnh giọng nói:
- Dựa theo lý luận của ông, bây giờ tôi có nên giết ông không?
Thành chủ Huyết Quang nằm trên mặt đất, gương mặt tràn đầy hoảng sợ.
Ông ta biết Tiêu Hậu lợi hại, cho nên vẫn núp trong bóng tối không ra ngoài, không muốn xung đột chính diện với Tiêu Hậu.
Nhưng vừa rồi, một sức mạnh cường hành kéo ông từ trong hư không ra ngoài.
Đây là loại sức mạnh như thế nào?
- Cô…chẳng lẽ cô đã…
- Xem ra là ông lựa chọn cái chết. Để tôi thành toàn cho ông.
Tiêu Hậu nói xong, đưa tay chém ra một đạo đao khí.
Oành.
Huyết Quang thành chủ nổ tung, thi cốt cũng không còn.
- Tiêu Hậu, cô…cô…Cô dám giết Huyết Quang thành chủ, không sợ Hoàng tộc tức giận sao?
Đám dị tộc luống cuống hẳn lên.
Bọn họ biết rõ Tiêu Hậu rất mạnh, nhưng cũng chỉ là nghe nói. Lần này được nhìn thấy tận mắt, rúng động là không thể so sánh được.
Huyết Quang là do Hoàng tộc tự mình bổ nhiệm làm thành chủ. Nhiệm vụ của ông ta là bảo vệ cửa ra vào Bạch Đế Tinh.
Giết Huyết Quang chẳng khác nào tát một bạt tai vào mặt Hoàng tộc. Điều này còn muốn rúng động hơn so với việc cô diệt tam tộc lúc trước.
- Chỉ là một phế vật mới bước vào Bất Diệt cảnh thôi mà. Tùy tiện tìm người thế là được, có gì ghê gớm đâu.
Tiêu Hậu khinh thường nói.
Mọi người nhìn nhau. Phế vật Bất Diệt Cảnh?
Tiêu Hậu cũng không để ý, đảo mắt nhìn sang đám người Mộ Bạch, Kỷ Nhu, Triệu Thiên Vũ, sau đó dừng lại trên người Tần Mục, cau mày.
- Triệu Phi Dương đâu?
Mộ Bạch nghe xong, lập tức quỳ xuống:
- Sư phụ, con…
Lời còn chưa dứt, Tiêu Hậu đã phi thân rời đi, chỉ lưu lại một hư ảnh màu xanh.
- Trở về rồi nói sau.
Dạ U Liên bước tới, vỗ vào vai Mộ Bạch:
- Yên tâm đi, đừng sợ.
Mộ Bạch làm sao tin được lời an ủi này, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể trở về chờ sư phụ trừng phạt mà thôi.
- Kỷ Nhu, cô cũng hãy thả lỏng đi. Tuy nói lúc trước cô là nhờ Triệu Phi Dương mới vào được Tiêu Môn, nhưng cô đã là một phần tử của Tiêu Môn chúng ta, địa vị tương đồng với Triệu Phi Dương. Anh ta chết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Trong lòng Kỷ Nhu cũng không nắm chắc, nhưng nhiều hơn nữa là sự cảm động. Cô vẫn cho rằng mình là người hèn mọn nhất, không nghĩ đến Dạ U Liên lại quan tâm đến cảm nhận của cô như vậy.
- Tần Mục, cậu có đến Tiêu Môn với chúng tôi không?
Tuy Dạ U Liên hỏi như vậy, nhưng nhìn bộ dạng của cô, không giống như Tần Mục sẽ từ chối.
- Cho dù Diệp Khinh Tuyết có đến tháp Thiên Thần, Lăng Ba vẫn còn ở Tiêu Môn chứ?
Dạ U Liên cười nhạt:
- Vậy thì đi thôi.
Đoàn người đồng thời phi thân lên, rời khỏi tòa thành. Đám dị tộc cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám ngăn cản.
Vừa rồi Tiêu Hậu lập tức đến ngay, nhưng mọi người muốn trở về Tiêu Môn, phải mất đến ba ngày.
Khi trở lại Tiêu Môn, Mộ Bạch đã vội đến nhận tội.
Nhưng Tiêu Hậu lại bảo tất cả mọi người lui xuống nghỉ ngơi, chỉ nói với Dạ U Liên:
- Con đi theo ta.
Trang 65# 6
Dạ U Liên phân phó Kỷ Nhu một tiếng rồi theo Tiêu Hậu rời đi.
Tuy thân phận Dạ U Liên còn chưa công khai, nhưng lúc này mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được cô không đơn giản. Trước mặt Tiêu Hậu không hề có sự kiêng kỵ.
Kỷ Nhu lên tiếng rồi quay sang nói với Tần Mục:
- Tần Mục sư huynh, mọi người đi theo tôi.
Tần Mục khẽ gật đầu, thầm nghĩ một Tiêu Môn to như vậy nhưng đệ tử cũng chỉ có hơn mười người, hẳn là tuân theo tôn chỉ cần chất lượng chứ không cần số lượng.
Tư chất của Kỷ Nhu hoàn toàn khác biệt, đồng thời tạo nên khiếm khuyết về tính cách cho cô, một chút cũng không tự tin. Cho dù gặp người ngoài, cô cũng cảm thấy mình thấp kém, gọi người khác luôn là một tiếng sư huynh, sư tỷ.
Dạ U Liên đi theo Tiêu Hậu trở lại hậu đường. Tiêu Hậu phất tay bố trí một đạo kết giới.
- Đây là địa bàn của cô, cô canh phòng ai vậy?
Dạ U Liên chỉ cảm thấy Tiêu Hậu vẽ vời cho thêm chuyện.
Tiêu Hậu nhìn cô một chút rồi nói:
- Trở về cùng với cô chính là người kia?
Dạ U Liên nghe xong, bỗng nhiên cười nói:
- À, cô đang nói Tần Mục? Cô cũng cảm thấy hắn ta không tầm thường rồi phải không?
- Hắn chính là Tần Mục?
Thần sắc Tiêu Hậu có chút biến đổi.
- Lần đầu tiên thấy cô có vẻ mặt này đấy.
Dạ U Liên dường như cảm thấy rất thú vị, nhịn không được cười ra tiếng:
- Đúng vậy, hắn chính là chủ nhân của Lăng Ba. Lúc trước cô dùng kế hãm hại Lăng Ba, biến cô ấy thành khí linh của Linh Lung tháp, là nhờ Tần Mục cứu ra đấy.
Thần sắc Tiêu Hậu trầm xuống, nhớ đến lần đầu tiên gặp Lăng Ba cách đây ba năm.
Một vạn năm trôi qua, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Đố kỵ của cô với Lăng Ba đã sớm không còn, thậm chí còn có sự áy náy. Nhưng tính cách của cô cao ngạo, bảo cô xin lỗi là chuyện không bao giờ xảy ra.
Cô vốn muốn giúp Lăng Ba giải trừ nguyền rủa, khôi phục lại thành người bình thường, nhưng không biết Lăng Ba có phải đang hờn dỗn hay không mà không đồng ý, còn nói tuy đời này không còn cơ hội đuổi theo cô, nhưng vẫn có chỗ khiến cô ấy chán ghét.
Cô hỏi Lăng Ba là cái gì, Lăng Ba nói đó chính là một người đàn ông.
Lúc đó cô cảm thấy rất khinh thường, cho rằng Lăng Ba đã sa đọa rồi. Lúc trước Lăng Ba tiên tử đoan trang thánh khiết, qua lại với bất kỳ gã đàn ông thế tục nào cũng đều là một sự vũ nhục.
Khi đó, cô cũng muốn dùng biện pháp này báo thù Lăng ba, để cô ấy vĩnh viễn bị một người đàn ông trói buộc, vĩnh viễn sa đọa.
Thật không nghĩ đến, Lăng Ba không cho rằng đó là một sự hỗ thẹn, ngược lại còn quyến luyến người đàn ông đó hơn, không muốn giải trừ nguyền rủa.
- Sao vậy? Có phải là rất thất vọng hay không?
Dạ U Liên nhìn thấy biến hóa của Tiêu Hậu, nghiền ngẫm cười nói.
- Thất vọng cái gì? Chỉ là một xú nam nhân thôi mà, hơn nữa còn là một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, thật không biết Lăng Ba đang suy nghĩ gì nữa. Có lẽ Lăng Ba tiên tử mà tôi biết đã sớm không phải cùng một người rồi.
Bên trong thần sắc Tiêu Hậu mơ hồ lộ ra chút bi thương.
- Cô ấy biến thành như vậy còn không phải do cô làm hại sao? Bây giờ còn giả bộ làm người tốt.
Dạ U Liên chỉ trích, Tiêu Hậu cũng không phản bác, ngược lại thở dài một hơi:
- Có lẽ bởi vì như thế, tâm cảnh của ta vẫn không cách nào đạt đến trạng thái hoàn mỹ.
Im lặng một chút, Tiêu Hậu nói tiếp:
- Đưa Thất Tinh Hồn Ngọc cho ta.
Dạ U Liên cũng không do dự, lấy Thất Tinh Hồn Ngọc đưa cho Tiêu Hậu.
Tiêu Hậu nhận lấy, thản nhiên nói:
- Nếu tôi đoán không sai, Triệu Phi Dương là do cô giết. Cô không định giải thích với tôi sao?
- Không cần, tôi giết người còn cần lý do sao?
Tiêu Hậu cũng không tức giận, chỉ thở dài một hơi:
- Dù sao cũng là nuôi dưỡng nó nhiều năm. Tuy mấy năm gần đây, biểu hiện của nó không được như ý, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy đáng tiếc.
- Nhưng tôi thì chẳng thấy đáng tiếc. Thiên tư của Mộ Bạch cao hơn y nhiều, nhân phẩm lại càng không cần phải nói. Huống hồ, người y đắc tội là Tần Mục. Cho dù cô không nghĩ đến quan hệ với Lăng Ba thì cũng cần phải nghĩ đến Diệp Khinh Tuyết.
Dạ U Liên nói:
- Cô gái này cô không thể không phục tùng.
- Cô ấy tiến vào Thiên Thần tháp, hơn nữa vừa đi liền ba năm, chỉ sợ Huyền Nữ chi tâm đã thức tỉnh. Khi đó cô ấy sẽ hiểu được sứ mạng của mình. Trước mặt cục diện, nhi nữ tư tình chẳng là cái gì cả. Tôi nghĩ cô ấy sẽ có chừng mực.
Dạ U Liên nghe xong, dường như muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Buổi tối, Tần Phỉ Phỉ, Trần Thiến, Triệu Thiên Vũ đều tập trung trong phòng Tần Mục, thương thảo việc sẽ làm ở Bạch Đế Tinh.
- Anh, chúng ta sẽ tổ chức thế lực cho mình, có cần lấy tên Lạc Thiên Cung không?
Mọi người quyết định sẽ không mòn mỏi chờ đợi ở Tiêu Môn. Tiêu Hậu mạnh, nhưng không thể so sánh với địa vị của Tần Mục trong lòng ba người.
- Không vội. Anh muốn đem Y Y và Khinh Tuyết trở về, thuận tiện nghe ngóng tin tức của Tả Tư Duyệt.
- Bạch Đế Tinh có thập đại hoàng tộc. Tộc Tu La của chị Tư Duyệt dường như là tộc đứng đầu. Hơn nữa, bản thân chị ấy còn có Lĩnh Vực, muốn tìm chị ấy sợ là sẽ không dễ dàng.
- Tư Duyệt chắc sẽ không có vấn đề gì về an toàn. Cho nên không cần quá nôn nóng. Cái gì đến sẽ đến.
- Vâng.
Tần Phỉ Phỉ khẽ gật đầu.
- Được rồi, hôm nay tạm thời đến đây, mọi người về đi, trước thích ứng với hoàn cảnh của Tiêu môn. Ngày mai tôi ra ngoài, chắc phải một tháng nữa mới quay về.
Ba người biết Tần Mục muốn đến tộc Thiên Sứ tìm Cung Y Y. Với thực lực của các cô, đi theo chỉ tổ vướng víu. Cho nên cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Đợi mọi người rời khỏi, Tần Mục đi vài vòng trong phòng, một lát sau ngẩng đầu lên, thầm nhủ:
- Nơi này không có trang bị camera, tại sao cứ có cảm giác bị người ta nhìn trộm nhỉ?
Vừa dứt lời, tại một không gian khuất trong phòng liền xuất hiện gợn sóng, sau đó bình thường trở lại.
Trong mật thất, Tiêu Hậu vẫn đang nhắm mắt tu luyện.
Lúc này, kim quang quyển sách trước mặt cô đột nhiên lóe lên, khiến cho cô phải mở mắt ra.
- Điều tra được gì rồi?
- Thật có lỗi, chủ nhân, tôi bị phát hiện rồi.
- Cái gì?
Lần đầu tiên Tiêu Hậu cảm thấy kinh ngạc, sau đó âm trầm trở lại.
- Cái khác thì không dám nói, nhưng thần thức của hắn mạnh đến một trình độ khủng bố. Chỉ sợ ngay từ ban đầu tôi ẩn núp thì đã bị phát hiện rồi, chỉ là cố ý không vạch trần tôi mà thôi.
- Chẳng lẽ ta đã nhìn nhầm?
Tiêu Hậu âm trầm bất định nói.
- Kỳ thật, tôi lại có hứng thú với một người khác hơn hắn.
Tiêu Hậu dừng lại, hỏi:
- Truyền nhân Vũ Hoàng?
- Không, là em gái của Tần Mục, Tần Phỉ Phỉ.
- Tần Phỉ Phỉ?
Tiêu Hậu cau mày. Cô biết Thiên thư chi linh sẽ không vô duyên vô cớ chú ý một phàm nhân.
- Tuy Tần Mục rất kỳ quái, nhưng muốn bước ra một bước cũng không phải đơn giản. Về phần em gái của hắn thì khác. Nếu như ta nhìn không nhầm, cô ấy đã có được truyền thừa của Lạc Thần.
- Lạc Thần?
Tiêu Hậu đứng dậy.
- Đúng vậy, một trong tam đại chí tôn Chân Thần của Nhân tộc, tuyệt đại Lạc Thần.
Trang 65# 7
- Mộ Bạch, sư huynh của con chết rồi. Thất Tinh Hồn Ngọc giao lại cho con.
Tiêu Hậu lấy Thất Tinh Hồn Ngọc ra.
Mộ Bạch có chút mờ mịt tiếp nhận Thất Tinh Hồn Ngọc. Theo như lời Dạ U Liên nói, sư phụ không chỉ không trừng phạt y mà còn giao Thất Tinh Hồn Ngọc lại cho y.
- Con phải nhớ cho kỹ. Thất Tinh Hồn Ngọc đối với Tiêu Môn chúng ta có ý nghĩa rất quan trọng. Con không nên giống như sư huynh của mình.
Mộ Bạch cảm động đến rơi nước mắt:
- Đa tạ sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của sư phụ.
Tiêu Hậu khẽ gật đầu, ra hiệu cho y lui về phía sau, rồi quay sang nhìn Triệu Thiên Vũ:
- Ban đầu tôi và Cửu U Đế Quân lưu lạc cùng một tinh không, nhận được tạo hóa của từng người, có giao tình nhất định. Lại nói tiếp, chúng ta vốn là người một nhà.
- Sư phụ nói với tôi, tuy ông đồng lứa với người, nhưng người ông bội phục nhất trên đời vẫn là người.
Triệu Thiên Vũ thập phần cung kính đối với Tiêu Hậu. Dù sao khi còn ở Cửu U, cô đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Tiêu Hậu.
- Cửu U Đế Quân quá khen rồi.
Tiêu Hậu cười nhạt:
- Thiên Vũ, chi bằng cô gia nhập Tiêu Môn chúng tôi nhé?
- Cái này…
Triệu Thiên Vũ nhìn thoáng qua Tần Mục, sau đó từ chối:
- Tuy Thiên Vũ kế thừa Vũ Hoàng, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, cần rèn luyện nhiều hơn. Cho nên tôi muốn tạo nên sự nghiệp của mình ở Bạch Đế Tinh.
Tiêu Hậu dường như đã sớm đoán được câu trả lời của Triệu Thiên Vũ, cũng không phản ứng quá nhiều, chỉ thở dài trong lòng.
Cô như thế nào không biết đây là lời từ chối của Triệu Thiên Vũ. Thực lực của Triệu Thiên Vũ bây giờ, muốn một mình lưu lạc ở Bạch Đế Tinh quả thật chẳng khác nào đi chết. Triệu Thiên Vũ nhất định phải tìm được một người che chở cho mình.
Chỉ có điều, người cô tìm không phải là Tiêu Hậu mà là tên tiểu quỷ Tần Mục.
- Nếu cô đã có sự lựa chọn cho mình, vậy thì tôi tôn trọng cô.
Tiêu Hậu cũng không bắt buộc Triệu Thiên Vũ.
- Đa tạ Tiêu Hậu đã thành toàn.
Tần Mục thấy Tiêu Hậu đã xử lý xong mọi việc, liền đứng lên nói:
- Nếu tôi không đoán sai, tên của Tiêu Hậu là Mộ Dung Tiêu Tiêu?
- Tần Mục, không được vô lễ với sư phụ của ta.
Mộ Bạch phẫn nộ quát. Y biết mình không phải là đối thủ của Tần Mục, nhưng cho dù liều cả tính mạng cũng không để Tần Mục sỉ nhục người kính yêu nhất trong lòng y.
- Sư phụ anh không ngại, anh ở bên cạnh gào lên cái gì?
- Cậu…
- Mộ Bạch, con lui ra đi.
Tiêu Hậu nói một câu.
Lời Mộ Bạch muốn nói lập tức nuốt trở vào, cảnh cáo nhìn Tần Mục rồi chậm rãi rời khỏi đại điện.
- Cậu cứu Lăng Ba, tất nhiên đã nghe nói về tôi. Cậu chắc hẳn rất khinh thường tôi.
Tiêu Hậu im lặng nhìn Tần Mục.
Nhưng Tần Mục lại lắc đầu:
- Không, Lăng Ba chưa từng nói xấu cô một câu. Đối với cô ấy mà nói, cô chỉ nhất thời đi nhầm đường, bị tâm tư đố kỵ làm cho hôn mê. Cô ấy không hận cô, mà còn lo lắng cho cô.
Tần Mục cũng không phải lấy lòng Tiêu Hậu, trên thực tế, khi Lăng Ba thuật lại sự việc của Tiêu Hậu, trong giọng nói chỉ là sự bất đắc dĩ và thất vọng.
Chỉ sợ trong lòng cô ấy, Mộ Dung Tiêu Tiêu vẫn là chị em tốt nhất. Cô hy vọng có một ngày, Mộ Dung Tiêu Tiêu sẽ tỉnh ngộ.
Trời đúng là chiều theo ý người. Tiêu Hậu hôm nay đã tạo được uy danh hiển hách, đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong Nhân tộc, chắc hẳn Lăng Ba sẽ rất cao hứng.
Tiêu Hậu nghe xong, ngẩn cả người, thất thần thật lâu.
- Xem ra, tôi cuối cùng vẫn thiếu nợ cô ấy.
Thật lâu sau, Tiêu Hậu thở dài một hơi.
Lăng Ba tiên tử lúc trước vô cùng kinh diễm. Nếu không phải vì cô, hôm nay cô ấy đã đạt đến trình độ như thế nào thì không ai có thể đoán được.
Tần Mục thầm nghĩ, Tiêu Hậu này quả nhiên thay đổi rất nhiều.
Nếu cô vẫn còn tâm tư đố kỵ nữ nhi như lúc trước, tuyệt đối không thể có được thành tựu như ngày hôm nay.
- Bây giờ Lăng Ba đang ở đâu?
Tần Mục hỏi.
- Cô ấy…
Tiêu Hậu hơi dừng lại, sau đó hỏi:
- Cậu tin tưởng tôi sao?
Tuy Tần Mục không biết cô muốn nói cái gì, nhưng vẫn gật đầu.
- Cô ấy đang tạm thời bế quan, tốt nhất đừng nên quấy rầy.
Tiêu Hậu cười nhạt:
- Tôi thiếu nợ cô ấy. Tôi sẽ tận lực trả lại cho cô ấy.
Trong lòng Tần Mục khẽ động. Hắn có thể cảm nhận được sự chân thành của Tiêu Hậu. Đối với Lăng Ba mà nói, có lẽ đây chính là cơ duyên.
- Được, dù sao cũng không thể gấp.
- Cậu định ra ngoài sao?
Tiêu Hậu hỏi.
- Ừm, tôi muốn đi tìm một người. Trong khoảng thời gian tôi rời khỏi, hy vọng cô có thể chăm sóc cho những người kia một chút.
- Điều này đương nhiên rồi. Bây giờ Nhân tộc quá ít, tôi vẫn mong có một ngày cùng cậu liên thủ, đem vinh quang về cho Nhân tộc.
Đề nghị của Tiêu Hậu, Tần Mục tất nhiên là đồng ý. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhịn không được hỏi:
- Nhân tộc đã từng là một trong đại tộc chúa tể. Vì sao lại suy yếu đến trình độ này?
Tinh không bốn phía có lẽ có cường giả che giấu, nhưng nếu ở bên ngoài, Trường Sinh cảnh có thể còn ít gặp, nhưng ở bách tộc Bạch Đế Tinh, Trường Sinh cảnh hoặc Bất Diệt cảnh chỉ sợ đều là gom một bó to.
Cho dù Nhân tộc có xuống dốc cũng không chênh lệch quá nhiều như vậy.
- Hừ.
Lời nói của Tần Mục đã kích thích Tiêu Hậu giận dữ, đập vỡ một cái bàn trước mặt.
Tần Mục tặc lưỡi. Chẳng lẽ hắn nói sai?
Thật lâu sau, Tiêu Hậu mới bình tĩnh lại, nhìn Tần Mục nói:
- Có phải cậu cho rằng Bạch Đế Tinh ngoại trừ chúng ta thì không còn Nhân tộc nào khác?
Tần Mục sững sờ:
- Chẳng lẽ không phải?
Cung Y Y đã nói với hắn, Nhân tộc xuống dốc, sau đó bị khu trục khỏi Bạch Đế Tinh.
- Đương nhiên không phải rồi.
Tiêu Hậu lãnh đạm nói:
- Trong thập đại hoàng tộc của Bạch Đế Tinh có một tộc tên là Nhân Hoàng tộc.
- Nhân Hoàng tộc?
Tần Mục lẩm bẩm.
- Kỳ thật Nhân Hoàng tộc chính là Nhân tộc, chỉ có điều bọn họ không thừa nhận mà thôi.
Tần Mục giật mình, dường như hiểu được chuyện gì:
- Bọn họ tách khỏi Nhân tộc, tự lập thành một tộc mới?
- Đúng vậy.
Tiêu Hậu gật đầu:
- Số lượng Nhân tộc ngàn vạn ức. Bách tộc cộng lại cũng không bằng một phần mười Nhân tộc. Nhưng thiên tài của Nhân tộc lại không bằng Bách tộc.
- Trong lúc đó, người dẫn đầu Nhân tộc cho rằng, đây là vấn đề về gien. Cho nên bọn họ quyết định tập trung gien tốt lại, loại bỏ gien thấp kém. Từ đó, Nhân Hoàng tộc đã xuất hiện.
- Ban đầu, Nhân Hoàng tộc vẫn đi theo khẩu hiệu phát triển gien tốt của mình. Sau đó đã dứt khoát thoát ly khỏi Nhân tộc. Hơn nữa còn rất căm hận Nhân tộc “xấu xí”. Thậm chí đã từng có một lần đuổi tận giết tuyệt Nhân tộc. Nhận thức Nhân tộc đối với bọn họ mà nói chính là một sự sỉ nhục.
- Đáng giận, bọn phản bội tổ tông.
Tần Phỉ Phỉ nghe xong, quả thật tức không kềm được.
Tần Mục âm thầm thở dài. Hắn nghĩ đến Lạc Hà cốc của Trần Nghiên. Nếu đoán không sai, đây chính là một trong các thế lực của Nhân Hoàng tộc. Trách không được chưa từng nghe nói qua ở tinh không bốn phía.
Trang 65# 8
Nhưng cuộc chiến chư thần, tộc Thiên Sứ tổn thất thảm trọng, đồng dạng xuống dốc giống như Nhân tộc.
Đương nhiên, bọn họ không xuống dốc nhiều như Nhân tộc, vẫn còn có danh vọng ở Bạch Đế Tinh. Chỉ có điều không sống được yên mà thôi.
Tộc Thiên Sứ đã từng là cường tộc, nội tình khẳng định không ít. Cho nên rất nhiều đại tộc đã chú ý đến tộc Thiên Sứ. Nếu không phải kiêng kỵ Hoàng tộc, chỉ sợ tộc Thiên Sứ đã sớm bị các tộc khác xé xác rồi.
Chính vì sự áp bách này, tộc Thiên Sứ cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, không ngừng tìm kiếm sự che chở, vụng trộm tăng cường củng cố bản thân.
Lần trước, Thiên Duyệt Cầm xuất hiện ở Bạch Đế Tinh, bọn họ nhận được tin tức đầu tiên, dùng thủ đoạn cứng rắn “mời” được truyền nhân của Thiên Duyệt Cầm.
Bất luận có được một thần khí nào cũng có thể tấn cấp Chân Thần. Đây đối với tộc Thiên Sứ mà nói chính là một tin vui rất lớn.
Bạch Đế Tinh rắc rối phức tạp. May mà trước khi đi, Tiêu Hậu đã đưa cho hắn một tấm bản đồ. Bằng không thì Tần Mục thật đúng là không có biện pháp tìm được lãnh địa của tộc Thiên Sứ.
Mười ngày sau, hắn đã đến địa bàn của tộc Thiên Sứ.
Tiêu Hậu nói bách tộc cộng lại không bằng một phần mười Nhân tộc. Trên thực tế tuyệt không khoa trương.
Tần Mục từ trên trời nhìn xuống, địa bàn tộc Thiên Sứ thu hết vào mắt cũng chỉ có mười thành trì.
- Cũng cần núp vào một chút. Trước khi gặp được Y Y, không cần đánh rắn động cỏ.
Tần Mục lẩm bẩm, sau đó lấy ra một viên thuốc nuốt vào.
Hắn mới luyện chế đan dược này vào buổi sáng, tên là Dịch Dung đan, có thể biến hóa thành bộ dạng tưởng tượng trong đầu trong vòng mười hai giờ.
Tướng mạo của tộc Thiên Sứ và Nhân tộc cũng không khác biệt nhau lắm, chỉ là trên mặt có những đường vân mà thôi.
Đương nhiên, hắn dịch dung không phải vì sợ tộc Thiên Sứ. Trước khi đến, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, tùy thời sẽ đại náo tộc Thiên Sứ.
Tần Mục cũng không thích giết chóc quá trắng trợn. Nhưng ở Bạch Đế Tinh, bách tộc đua tiếng, Nhân tộc suy thoái. Khi cần thiết, giết chóc sẽ phát ra tác dụng chấn nhiếp.
Muốn tạo nên thanh danh ở Bạch Đế Tinh, không động sát niệm là không thể được.
Quay một vòng trên bầu trời, Tần Mục hóa thành một đạo lưu quang bay xuống dưới.
Tộc Thiên Sứ khẳng định sẽ có hệ thống phòng ngự, phòng đại địch xâm lấn. Nhưng chỉ cần Tần Mục muốn ẩn núp, không ai có thể phát giác.
Vô thanh vô tức lẻn vào tòa thành, Tần Mục nghiễm nhiên trở thành một dân chúng tộc Thiên sứ bình thường, không hề có sự đặc biệt.
Đám dị tộc này, ngoài miệng thì nói bài xích Nhân tộc, nhưng lại bắt chước cuộc sống của Nhân tộc, dần dần đồng hóa với nhân loại, khiến Tần Mục vô cùng khinh thường.
Cung Y Y đến tộc Thiên Sứ, nhất định sẽ nhận được đãi ngộ rất cao.
Cho nên Tần Mục một đường cưỡi ngựa xem hoa, ghé qua sáu bảy tòa thành.
Ầm ầm.
Đúng lúc này, tại chân trời phía trước, một đạo thần quang giống như tia chớp rơi xuống, dẫn phát dị tượng thiên địa không nhỏ.
Tần Mục dừng bước, tất cả mọi người đang đi trên đường cũng dừng bước, hoài nghi nhìn chằm chằm vào chỗ kia.
- Có chuyện gì thế?
- Chỗ đó là Thần trụ đài. Chẳng lẽ có người thức tỉnh được thần trụ?
- Cũng có thể là Ô Dũng thiếu chủ. Tộc Thiên Sứ chúng ta chỉ có y là có tiềm lực nhất.
- Ta nghe nói Cự Nhân tộc, Thiên Hiết tộc và Bạch Lộ tộc đều cử tuyệt thế thiên tài đến tộc của ta bái phỏng. Ô Dũng thiếu chủ phụ trách chiêu đãi, không nghĩ tới thiếu chủ lại mang ba người kia đến Thần trụ đài.
- Thần trụ đài là bảo tàng tộc Thiên Sứ chúng ta, người ngoài không thể bước vào. Nhưng hiện tại, tộc Thiên Sứ chúng ta bốn bề thọ địch, rất cần cường viện. Ô Dũng thiếu chủ làm chuyện này cũng không đáng trách. Chắc là tộc trưởng trao quyền.
- Đã như vậy, chúng ta còn đứng thất thần ra đây làm gì. Mau đến đó tham dự náo nhiệt đi.
Nhất thời, rất nhiều người lao đến phía trước.
- Thần trụ đài?
Tần Mục nói một câu, sau đó quay người biến mất.
Chung quanh đều hỗn loạn, không ai chú ý đến Tần Mục. Cho dù có người nhìn thấy cũng tưởng mình hoa mắt.
Sau đó, Tần Mục xuất hiện trên đỉnh núi. Ở đó đã sớm kín chỗ, không còn chỗ đứng.
Nhưng chính giữa đỉnh núi lại vô cùng rộng rãi với một bình đài chiếm diện tích 300 mét vuông, trên sân thượng có một cột đá thông thiên, cần khoảng ba người mới ôm hết. Bên trên cột đá có khắc những bản vẽ cổ quái, nhìn qua rất thần kỳ.
Tộc Thiên Sứ đối với bình đài, hoặc nói đúng hơn là với cột đá đều có sự kính sợ, không dám bước đến gần.
Lúc này, trên sân thượng có ba nam một nữ, trong đó có một cự nhân cao hơn hai mét, rất dễ khiến người khác chú ý.
Mà thần quang trước đó cũng là do cự nhân này kích phát.
- Lôi huynh quả nhiên kinh diễm. Thần quang đánh xuống chí ít phải dài hơn ba trượng, không thua kém Ô Dũng thiếu chủ bao nhiêu.
Cự nhân nhảy xuống khỏi cột đá. Cô gái của Bạch Lộ tộc tán thưởng một câu.
Ô Dũng thiếu chủ của tộc Thiên Sứ khoát tay nói:
- Thần trụ này có lực tương tác nhất định. Lôi huynh đúng là kinh tài tuyệt diễm.
- Haha, Thần trụ đài này quả nhiên thần kỳ. Tôi cảm giác mình đã lĩnh ngộ được một sức mạnh thần thông nào đó.
Cự nhân Lôi Ngạo thoải mái cười to.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.
Tuy cô gái của Bạch Lộ tộc chỉ là nói lấy lòng, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không thèm để ý. Bọn họ nghĩ, bất luận Thần trụ đài dẫn thần quang dài bao nhiêu cũng chỉ là con số mà thôi, chẳng có chút ý nghĩa nào.
Nhưng bây giờ, Lôi Ngạo nói y thông qua thần quang lĩnh ngộ được một sức mạnh thần thông, như thế nào không khiến bọn họ sợ hãi chứ?
- Lôi huynh, lời này của huynh là thật?
Ô Dũng với tư cách là thiếu chủ tộc Thiên Sứ, không thể coi thường được.
Tộc Thiên Sứ là một trong cường tộc thời viễn cổ, có được chỗ cắm dùi ở lĩnh vực thần.
Mà Thần trụ đài này, theo truyền thuyết chính là nơi liên thông với lĩnh vực thần.
Nếu thiên phú một người ưu tú, đem nguyên lực rót vào cột đá, có thể dẫn động thần quang Lĩnh vực.
Lĩnh Vực Thần cũng chỉ có Chân Thần và huyết mạch thuần khiết của hoàng tộc mới có thể tiến vào. Quy tắc đạo vận có thể nói là hoàn mỹ.
Tu hành nơi đó, nói có thể một bước lên trời cũng không đủ.
Trong tổ huấn của tộc Thiên Sứ có nói thần quang Thần trụ đài đánh xuống có thể phụ trợ tu luyện, trong thần quang lĩnh ngộ thần thông, nhưng bất luận kẻ nào cũng chỉ kích phát được ba lượt thần trụ mà thôi.
Một năm trước, Ô Dũng thiếu chủ kích phát thần quang. Vừa rồi là lần thứ hai, nhưng cả hai lần đều chẳng có cảm giác gì cả, cũng chẳng lĩnh ngộ được thứ gì.
Nhưng Lôi Ngạo chính là thiên tài của Cự Nhân tộc, ngay từ lần đầu tiên thần quang hạ xuống đã lĩnh ngộ được sức mạnh thần thông, khiến cho y như thế nào lại không ghen ghét.
- Kỳ thật chỉ là da lông mà thôi. Với tu vi Trường Sinh cảnh của tôi, đương nhiên không có khả năng lĩnh ngộ được sức mạnh thần thông chính thức.
Lôi Ngạo cười ngây ngô, không biết là giả ngốc hay là ngốc thật.
Trang 65# 9
Gã thanh niên của Thiên Hiết tộc và cô gái của Bạch Lộ tộc đều đã thử qua. Bọn họ ngay cả thần trụ cũng không kích phát được chứ đừng nói chi đến việc lĩnh ngộ.
Nhưng ghen ghét thì ghen ghét, bọn họ cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
- Đúng rồi, Ô Dũng thiếu chủ, nghe nói tộc Thiên Sứ các người mời được chủ nhân của Thiên Duyệt Cầm, sao không để cô ấy ra đây trợ hứng?
Gã thanh niên của Thiên Hiết tộc nói.
- Nghe đồn chủ nhân của Thiên Duyệt Cầm tướng mạo đẹp như thiên tiên, là thiếu nữ hiếm thấy, không biết Thạch huynh để ý Thiên Duyệt Cầm hay là cái khác?
Cô gái Bạch Lộ tộc trêu đùa.
Gã thanh niên Thiên Hiết tộc có chút xấu hổ, cười nói:
- Luận mỹ mạo, Chi Nhã muội muội không thua bất cứ một ai. Tôi muốn nhìn mỹ mữ, cần chi phải bỏ gần tìm xa như vậy.
Cô gái Bạch Lộ tộc mỉm cười:
Bạn cần đăng nhập để bình luận