Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1504: Thân phận bất phàm của Bạch Cốt

- Là cậu?
Người đàn ông trung niên lập tức nhớ đến điều gì.
Chuyện sỉ nhục như vậy, ông ta làm sao mà quên được?
Đường đường là hoàng giả Chí Tôn một đời, vốn muốn đến Bạch Đế Tinh gây dựng uy phong, kết quả lại bị người ta tiêu diệt.
Tuy chỉ là một đạo hình chiếu, nhưng tóm lại vẫn vô cùng nhục nhã.
- Viên thúc thúc, thúc quen hắn sao?
Khương Hi Doanh kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục:
- Ta sớm nên nghĩ đến, gã thanh niên đến từ Bạch Đế Tinh đánh bại tứ đại Chí Tôn phải là hắn mới đúng.
- Quá khen, quá khen.
Tần Mục ngoài cười nhưng trong không cười:
- Người Thiên Ngoại Thiên các người đến đây là muốn thử tài tôi sao?
Lời vừa nói ra, Tiểu Thanh và đám người Nam Cung Lâm bắt đầu cảnh giác.
Mặc dù Thiên Ngoại Thiên tuyên bố không tham dự vào cuộc chiến hai giới, nhưng khẳng định là có làm chuyện mờ ám.
Ví dụ như người đàn ông trung niên họ Viên này, nếu như không có ý định tham chiến, lúc trước cũng không chạy đến Bạch Đế Tinh.
Khương Hi Doanh thấy tình huống không ổn, vội nói:
- Tần công tử không nên hiểu lầm, lần này chúng tôi đến đây chính là có chuyện quan trọng cần thương lượng chứ không có ác ý.
- Chuyện quan trọng cần thương lượng?
Tần Mục nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, với thực lực của Tần công tử, cho dù có tiến vào khe Vĩnh Hằng cũng có thể bảo vệ mình. Tôi muốn nhờ Tần công tử thu hồi giúp một vật.
- Khe Vĩnh Hằng là nơi nào?
- Mật cảnh thần bí có hai con đường, một đường thông với vực ngoại tinh không, một đường thông đến khe Vĩnh Hằng. Có thể xem là một đường sống, một đường chết.
Tần Mục suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Lời này của Đế nữ nghe quá trừu tượng. Tôi chẳng hiểu gì cả.
- Chi bằng chúng ta tìm một chỗ, chậm rãi nói chuyện với nhau?
- Được.
Tần Mục cảm thấy nghe một chút cũng không sao.
Tùy tiện tìm một quán rượu ưu nhã gần đó, hai bên tiếp tục đề tài vừa rồi.
- Chân Linh Thiên Thư?
Tần Mục nghe xong cái tên, trong đầu lập tức hiện lên một người và một quyển sách.
- Đúng vậy, Chân Linh Thiên Thư chính là chí bảo Thiên Cơ Các. Lúc trước đã bị một vị thiên kiêu mang đi. Vị thiên kiêu đó cuối cùng đã niết hóa ở khe Vĩnh Hằng.
Khương Hi Doanh nói xong, liền giới thiệu người đàn ông trung niên và người đàn ông còn lại:
- Hai vị này chính là truyền nhân của Thiên Cơ Các, Viên Hải thúc thúc và Đạo Viễn thúc thúc.
- Thiên Cơ Các?
Tần Mục thoáng trầm ngưng. Hắn vô cùng phản cảm với tông môn này. Đây chính là một đám gia hỏa tự cho mình có thể khống chế vận mệnh.
Đồng thời là tông môn Vận Mệnh Tổ Thần sáng lập.
- Lần trước, tôi và tứ đại Chí Tôn liên thủ tiến vào khe Vĩnh Hằng. Không, phải nói là còn chưa tiến vào được thì đã phải lui trở về bởi vì gặp phải nguy hiểm. Chỗ đó, Chí Tôn bình thường căn bản không vào được.
Luyện Hồng Dương, Phiêu Miễu và Chư Cát Thần Cơ cũng chỉ là Chí Tôn sơ kỳ. Tuần Chính Kỳ càng không cần phải nói.
Còn Viên Hải và Đạo Viễn, một Chí Tôn trung kỳ, một Chí Tôn hậu kỳ, không thể nghi ngờ là mạnh hơn rất nhiều.
- Tần Mục, anh hãy nói cho tôi biết tu vi của anh như thế nào không?
Khương Hi Doanh rất để ý đến vấn đề này.
Muốn nói đánh bại tứ đại Chí Tôn, Chí Tôn hậu kỳ Đạo Viễn cũng có thể làm được. Cô chưa nhìn thấy Tần Mục đối chiến với bốn người kia nên không thể phỏng đoán thực lực của hắn.
- Cái này không quan trọng. Quan trọng là tôi giúp cô, tôi được cái gì?
Tần Mục hỏi.
- Đương nhiên là sẽ không để cậu hỗ trợ không công.
Khương Hi Doanh còn chưa lên tiếng, Viên Hải đã lạnh lùng nói:
- Chỉ cần có thể lấy lại được Chân Linh Thiên Thư, sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu.
- Ông tưởng tôi ngu à? Không thiếu chỗ tốt cho tôi? Là chỗ tốt gì, nói cụ thể đi.
Tần Mục không dễ bị mắc lừa. Hắn làm kinh doanh, vẫn thích công khai giá cả.
Khương Hi Doanh cảm thấy khó khăn. Đồ vật của Thiên Ngoại Thiên rất nhiều, nhưng muốn nói nhất thời lấy cái gì ra làm giao dịch với Tần Mục, cô tìm không thấy.
- Tần công tử cần cái gì?
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe nói Thiên Ngoại Thiên các người có rất nhiều nguyên liệu Hỗn Độn?
Khương Hi Doanh sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Tần công tử thật biết nói đùa, nguyên liệu Hỗn Độn chính là do thiên địa thai nghén ra, vô cùng ít ỏi. Huống hồ, lúc trước vì để chế tạo Xích Yêu Cầm, chúng tôi cũng đã dùng rất nhiều nguyên liệu Hỗn Độn, bây giờ…
- Đã buôn bán thì phải gian dối. Cho dù là Đế nữ cũng chẳng ngoại lệ, nhất định cũng muốn tính toán chi li.
Tần Mục dường như có chút thất vọng.
- Tần công tử, mọi thứ có thể thương lượng. Chỉ cần anh chịu giúp tôi, tôi có thể thỉnh cầu với phụ vương, để ông ấy đem số nguyên liệu Hỗn Độn còn lại cho anh.
Khương Hi Doanh có chút sốt ruột.
So sánh với Chân Linh Thiên Thư, mọi thứ khác không đáng nhắc tới.
- Ừm, để tôi cân nhắc hai ngày nhé.
- Được, Hi Doanh chờ tin tức của Tần công tử.
Tần Mục muốn nguyên liệu Hộn Độn, đương nhiên là muốn cải tạo Thiên Duyệt Cầm và Ngọc Hoàng Chi Nhận. Về phần nói cân nhắc hai ngày, là vì hắn có một việc còn chưa rõ ràng.
Chân Linh Thiên Thư thật sự vẫn còn ở khe Vĩnh Hằng sao?
Tần Mục cùng đám người Tiểu Thanh trở lại cây cổ thụ ở mật cảnh thần bí.
- Lão đầu, mở cửa nhanh lên, tôi trở về rồi.
Vù.
Bạch quang đánh xuống, bao phủ tất cả mọi người. Một cổ hấp lực kéo bọn họ tiến nhập vào một thế giới khác.
Tiểu Thanh, Nam Cung Lâm vô cùng tò mò đánh giá thế giới này.
- Tiểu tử, cậu còn biết trở về sao? Hai nha đầu kia phiền chết ta rồi.
Bạch Cốt chạy đến.
- Hai …ông nói là…
Trong lòng Tần Mục khẽ động.
Vu Diễm lại càng kinh hỉ:
- Tiền bối, Vũ Mai đã tỉnh lại sao?
- Tỉnh rồi. Các người vừa đi khỏi, cô ta liền tỉnh ngay. Vừa tỉnh dậy đã ồn ào muốn ra ngoài tìm các người.
- Tần Mục, để em đi xem Vũ Mai.
Vu Diễm nói xong, trực tiếp chạy vào trong lâu dài.
- Tiểu tử, sao cậu có thể tùy tiện dẫn người vào chỗ của ta vậy? Chỗ này của ta cũng không phải chợ bán thức ăn.
Bạch Cốt quét mắt nhìn Tiểu Thanh, Nam Cung Lâm và Hoa Trường Hận, dường như rất tức giận.
- Bọn họ không phải người ngoài.
- Đối với ta mà nói là người ngoài.
Bạch Cốt nói xong, đột nhiên trầm tư:
- Nhưng khí tức trên người ba cô gái này dường như có chút quen thuộc.
- Ông xác định?
Tần Mục hứng thú hỏi:
- Chi bằng đoán thử xem?
Ánh mắt bạch Cốt rơi xuống người Tiểu Thanh đầu tiên:
- Ừm, con rắn nhỏ, là con rắn vẫn luôn tranh cãi với gia hỏa Tổ Long.
Tần Mục xấu hổ. Thiên Xà Viễn Cổ trong ấn tượng của Bạch Cốt chỉ là một con rắn nhỏ.
Tiểu Thanh cũng kinh ngạc nhìn Bạch Cốt. Cô có thể đoán ra người này tuyệt đối là cường giả thời Viễn Cổ, thậm chí còn có khả năng là Tổ Thần.
Ánh mắt Bạch Cốt rơi xuống người Nam Cung Lâm:
- Ồ, cơ thể Luân Hồi. Khó trách. Nếu như cô ta hợp thể với con nha đầu kia, tương lai sẽ là một Tổ Thần Luân Hồi.
- Ông và Luân Hồi Tổ Thần cùng thời kỳ sao? Ông biết gì về người đó?
Tần Mục hỏi.
- Tổ Thần Luân Hồi xem như là vãn bối của ta. Ta cũng không rõ lắm lịch sử phát triển của y. Nhưng năm đó cũng đã cùng liên thủ kháng địch.
Ba cô gái đồng thời hít một hơi khí lạnh. Cùng Tổ Thần Luân Hồi liên thủ kháng địch?
- Còn người này? Chắc ông cũng quen chứ?
Tần Mục chỉ Hoa Trường Hận.
- Ừm, lần trước ta đã từng đụng phải một vãn bối dùng cầm, đã chỉ điểm cho y mấy chiêu. Trên người nha đầu này có khí tức của người nọ.
Trang 86# 4
Vãn bối mà Bạch Cốt nói, chẳng lẽ là Cầm tổ tông sư?
- Tên kia rất giỏi, dùng cầm nhập đạo, đạt đến tu vi Chí Tôn đỉnh phong. Đáng tiếc, khi đó Luân Hồi Tổ Thần vẫn còn trên đời, y không có biện pháp đột phá gông cùm, bước vào Tổ Thần chi cảnh.
Bạch Cốt dường như có chút tiếc hận.
Khi Luân Hồi Tổ Thần chứng đạo ở Hỗn Độn giới, đã đem toàn bộ quy tắc của Hỗn Độn giới nhét vào bản thân. Còn Cầm tổ tông sư dưới ảnh hưởng của Luân Hồi Tổ Thần đã không cách nào đột phá được Tổ Thần.
- Không nghĩ đến lai lịch của ông lại không đơn giản như vậy.
Tần Mục vỗ vào cơ thể Bạch Cốt. Tuy nói người này lợi hại, nhưng hắn cũng không cần quá khúm núm, cứ đối đãi ngang hàng là được.
- Nói là được rồi, không cần phải vỗ. Xương cốt này mà bị cậu đập vài cái đã muốn rời ra từng mảnh.
Bạch Cốt đẩy tay Tần Mục ra, vẻ mặt mất hứng.
Tiểu tử này không biết kính già yêu trẻ rồi.
- Lúc trước ông lợi hại như vậy, tất phải có danh xưng của mình chứ?
Bạch Cốt nói:
- Nói ra sợ làm các người sợ thôi. Tạm thời không nói cho các người biết.
Tần Mục khinh bỉ nói:
- Nếu ông ngon như vậy, cũng không bị bức rơi vào bộ dạng này.
- Đó là bởi vì…Được rồi, có nói với cậu cậu cũng không hiểu đâu. Kẻ địch mà chúng tôi đối mặt há các người có thể tưởng tượng được.
- Cũng không nhất định. Tuy tôi chưa trải qua những điều ông đã trải qua, nhưng những thứ mà tôi biết chưa chắc đã thua ông.
Tiểu Thanh không phục.
Bạch Cốt kinh ngạc nhìn Tiểu Thanh, lập tức cười nói:
- Tiểu nha đầu, khoác lác cũng cần xé nháp sao?
- Khoác lác?
Tiểu Thanh khinh thường nói:
- Nơi chứng đạo Tổ Thần của Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn giới hơn phân nửa chính là Hỗn Độn hư không. Muốn biết thân phận của ông, tôi chỉ cần đến Hỗn Độn thiên cung là có thể điều tra ra được. Bên trên nhất định là có ghi chép lại.
- Cái gì? Cô có thể đến Hỗn Độn thiên cung?
Lúc này Bạch Cốt bắt đầu kích động:
- Tiểu nha đầu, tại sao cô lại biết Hỗn Độn thiên cung? Chẳng lẽ cô là người của Hỗn Độn thiên cung? Không thể nào? Tại sao cô có thể tùy tiện ra ngoài như vậy được?
Thân là Tổ Thần, nhưng lại kích động thành như vậy, đủ để cho thấy địa vị của Hỗn Độn thiên cung trong lòng ông ta không kém gì cây Sinh Mệnh.
- Đương nhiên, tôi có quan hệ rất tốt với cung chủ Hỗn Độn thiên cung.
- Cái này…
Bạch Cốt bán tín bán nghi.
Nhưng có một câu thà rằng tin còn hơn không tin. Thái độ của Bạch Cốt đối với Tiểu Thanh lập tức tốt hơn.
- Nha đầu, cô có thể mang tôi đến thiên cung không?
- Không được, cung chủ nói người ngoài không thể vào. Lúc trước cho các người chứng đạo ở Hỗn Độn hư không đã là nể mặt lắm rồi.
Thấy Tiểu Thanh nói rất rõ ràng, Bạch Cốt mơ hồ đã tin tưởng cô thật sự có quan hệ với Hỗn Độn thiên cung.
Hỗn Độn thiên cung là nơi đặc biệt nhất trong thiên địa, cũng là nơi không thể nhìn thấy.
Siêu thoát lục giới, không tại ngũ hành, không bị bất luận cái gì khống chế.
Tuy năm đó có rất nhiều người chứng đạo Tổ Thần ở Hỗn Độn hư không, nhưng chưa từng có người nào đến Hỗn Độn thiên cung, cho nên không ai biết được vị trí cụ thể của nó.
Lúc trước, Vận Mệnh Tổ Thần được xưng là chưởng khống vận mệnh luân hồi, nhưng trên đời có hai thứ cấm kỵ ông ta không cách nào đụng vào.
Một là thiên đạo, hai là Hỗn Độn thiên cung.
- Nha đầu, không đến Hỗn Độn thiên cung cũng được, cô có thể nói cho ta biết tình huống bên trong Hỗn Độn thiên cung được không?
- Không được, cái này thuộc cơ mật.
Bạch Cốt muốn nổi khùng. Đây không phải là muốn người ta chết vì thèm sao?
- Tiểu Thanh, cung chủ Hỗn Độn thiên cung là ai? Chẳng lẽ là Tử nhi?
Tần Mục hỏi.
- Thế anh bảo là ai?
Tiểu Thanh trả lời lập lờ nước đôi.
Tần Mục muốn điên lên. Rốt cuộc là phải hay không phải?
- Tiểu tử, cậu cũng biết Hỗn Độn thiên cung?
Bạch Cốt ngạc nhiên nhìn Tần Mục.
- Giọng điệu gì thế? Bộ tôi biết Hỗn Độn thiên cung thì kỳ lắm à?
Tần Mục khó chịu nói:
- Cung chủ Hỗn Độn thiên cung là người của tôi mà.
- Nói hươu nói vượn.
Bạch Cốt căn bản không tin.
Tần Mục là quân cờ mà Vận Mệnh Tổ Thần và Thời Không Tổ Thần tuyển định. Theo lý không nên có quan hệ với Hỗn Độn thiên cung.
Nếu thật sự có quan hệ, hai tên gia hỏa Vận Mệnh và Thời Không còn dám hành động như vậy sao?
Lúc trước bọn họ cũng nhờ có ân huệ của Hỗn Độn thiên cung mới được chứng đạo Tổ Thần.
- Được rồi, không nói cái này với ông nữa. Tôi có một việc muốn hỏi ông.
- Việc gì?
Bạch Cốt khó có lúc nhìn thấy Tần Mục nghiêm trang như vậy.
- Ông đã từng đi qua khe Vĩnh Hằng chưa?
Tần Mục cho rằng, lão gia hỏa đã đợi chỗ này không biết bao nhiêu lâu, đối với mật cảnh thần bí phải hiểu hơn so với bất luận kẻ nào.
- Đương nhiên rồi, ta vẫn thường xuyên đi tiểu vào đó, như thế nào?
Bạch Cốt nói.
- Biến, tôi hỏi nghiêm chỉnh đấy.
Tần Mục tức giận nói.
- Cậu cho rằng lão phu là cậu sao? Lão phu gần đây rất đứng đắn.
Trán Tần Mục nổi đầy hắc tuyến, hỏi:
- Vậy ông có biết khe Vĩnh Hằng là chỗ nào không?
- Biết, Tiểu Nghê Thường niết hóa ở đó, khiến ta thương tâm cả một thời gian.
- Tiểu Nghê Thường, đồ đệ của Vận Mệnh Tổ Thần?
- Ồ, cậu cũng biết sao?
Bạch Cốt thoáng kinh hãi, lập tức giận dữ nói:
- Thiên tư của Tiểu Nghê Thường thậm chí còn muốn siêu việt hơn cả Vận Mệnh Tổ Thần. Đáng tiếc….
Tần Mục âm thầm gật đầu. Xem ra Khương Hi Doanh đã có được tin tức chính xác.
- Thế Chân Linh Thiên Thư đâu?
Tần Mục hỏi:
- Đế nữ của Thiên Ngoại Thiên bảo tôi và cô ấy tiến vào khe Vĩnh Hằng, tìm kiếm Chân Linh Thiên Thư. Nhưng ông thường xuyên đến chỗ đó, khẳng định biết rõ Chân Linh Thiên Thư nằm ở đâu.
- Hay là nói, Chân Linh Thiên Thư đã bị ông lấy rồi?
Bạch Cốt liếc mắt nhìn Tần Mục:
- Không. Chân Linh Thiên Thư đã bị người ta cầm đi rồi. Các người tìm không thấy đâu.
- Một vạn năm trước?
Tần Mục bình tĩnh hỏi.
Bạch Cốt cả kinh:
- Cậu biết sao?
- Xem ra là đúng rồi. Tôi biết người đã lấy Chân Linh Thiên Thư. Trước đó tôi đã cảm thấy quyển sách đó không đơn giản, thì ra là thế.
Tần Mục nghĩ thầm quả nhiên là hắn đã đoán đúng.
Khi Khương Hi Doanh nói ra Chân Linh Thiên Thư, hắn đã nghĩ đến Linh bảo của Tiêu Hậu, quyển sách biết nói chuyện.
Chân Linh Thiên Thư đã sớm trở thành đồ vật của Tiêu Hậu.
- Chân Linh Thiên Thư là linh bảo cấp bậc gì vậy? Rất lợi hại phải không?
- Đương nhiên là lợi hại rồi. Chân Linh Thiên Thư biểu hiện ra cũng chỉ là Linh bảo tiên thiên, nhưng đẳng cấp của nó thì không ai biết được. Cho dù là Vận Mệnh Tổ Thần cũng không biết lai lịch của Chân Linh Thiên Thư.
Tần Mục sững sờ. Hắn còn tưởng rằng Chân Linh Thiên Thư là linh bảo Vận Mệnh Tổ Thần luyện hóa, thì ra không phải như vậy.
- Như vậy Chân Linh Thiên Thư vô cùng có khả năng là Hỗn Độn linh bảo siêu việt còn tồn tại?
Bạch Cốt bắt đầu nghiêm túc đáp:
- Không hề nghi ngờ.
- Tôi hiểu rồi.
Tần Mục khẽ gật đầu. Cơ duyên của Tiêu Hậu thật đúng không phải người bình thường có thể so sánh được.
Cô đã có được Thất Tinh Hồn Ngọc, Chân Linh Thiên Thư, mà còn có một Dạ U Liên.
Thành tựu trong tương lai của người phụ nữ này tuyệt đối không giới hạn.
Tuy nói Chân Linh Thiên Thư đã không còn ở khe Vĩnh Hằng, có đến khe Vĩnh Hằng cũng không còn ý nghĩa. Nhưng Tần Mục đối với tài nguyên Hỗn Độn vẫn không muốn buông tha.
Trang 86# 5
Vu Vũ Mai trải qua một phen thập tử nhất sinh, đã phát sinh sự khác biệt nghiêng trời lệch đất so với lúc trước, cả người toát lên một cảm giác thần thánh, khí tức mênh mông.
Vu Vũ Mai nhìn thấy Tần Mục, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Cô biết Tần Mục cứu cô, hơn nữa còn dung hợp cây Sinh Mệnh cho cô, mà cô thì biết rõ giá trị của cây Sinh Mệnh hơn bất cứ kẻ nào.
Chí bảo độc nhất vô nhị, hắn lại lấy ra cứu một người chẳng quen biết.
- Tần Mục, mạng của tôi là do anh cứu về, sau này có dặn dò gì, Vu Vũ Mai tôi nhất định chết cũng không từ chối.
- Cô có tâm này là tốt rồi.
Tần Mục gật đầu thỏa mãn:
- Nhưng cô vì bảo vệ Diễm Diễm mà chết, tôi cứu cô cũng là chuyện đương nhiên. Tôi còn phải cảm ơn cô đấy.
- Diễm Diễm?
Đối với xưng hô này, Vu Vũ Mai nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Còn Vu Linh Nhi thì há to miệng.
Chẳng lẽ cô thuận miệng nói vừa rồi là chó táp phải ruồi?
- Điện hạ, chị và hắn…
Vu Vũ Mai khiếp sợ không thôi.
Gương mặt Vu Diễm đỏ ửng, nhưng vẫn gật đầu. Đối với cô mà nói thì không có gì là không dám thừa nhận.
- Tốt rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà.
Vu Linh Nhi vô cùng cao hứng, cười nói với Vu Diễm:
- Điện hạ, chị cũng đừng quên bà mai này đấy nhé.
- Cái gì mà bà mai? Em đang nói bậy.
Vu Diễm tức giận nhìn chằm chằm Vu Linh Nhi.
- Mặc kệ có phải là nói bậy hay không, chuyện của hai người là chuyện tốt. Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
- Được rồi, các người ở lại đây vài ngày đi. Tôi phải ra ngoài một chuyến.
Vu Diễm hỏi:
- Đến khe Vĩnh Hằng?
- Ừm.
Tần Mục gật đầu.
- Không phải nói Chân Linh Thiên Thư đã không còn ở khe Vĩnh Hằng sao?
Tiểu Thanh khó hiểu hỏi:
- Tại sao vẫn còn muốn đi?
- Chúng ta biết thì đám người Khương Hi Doanh cũng biết. Anh đi cùng với bọn họ, Chân Linh Thiên Thư không lấy được, anh nhất định phải lấy Hỗn Độn nguyên liệu.
Tiểu Thanh nghe xong, lập tức trừng mắt:
- Anh đúng là không biết xấu hổ.
- Có sao đâu? Hỗn Độn nguyên liệu rất khó có được.
- Anh lấy Hỗn Độn nguyên liệu là cho Thiên Duyệt Cầm?
Tiểu Thanh chưa từng gặp qua Cung Y Y, nhưng đã từng nghe Tần Mục nói qua không ít lần, không khỏi có chút ghen ghét:
- Cũng chưa từng thấy anh để bụng với em như vậy.
- Ơ, đấy là vì Thiên Duyệt Cầm cần dùng. Nếu em cần cái gì, anh cũng sẽ tìm giúp em.
Tiểu Thanh hừ một tiếng:
- Tự mình nói ra và anh chủ động đi tìm khác nhau rất xa.
Tần Mục bất đắc dĩ:
- Được rồi, đừng giận nữa. Chờ anh từ khe Vĩnh Hằng trở về, anh sẽ mang em đến Bạch Đế Tinh.
Tần Mục đến tìm Khương Hi Doanh, nói mình đồng ý đến khe Vĩnh Hằng cùng với bọn họ.
Khương Hi Doanh lập tức mừng rỡ không thôi. Có một cường giả như Tần Mục giúp đỡ, lần này xông vào khe Vĩnh Hằng, xác suất thành công sẽ lớn hơn nhiều.
- Cô đừng cao hứng quá sớm. Tôi muốn nói rõ một điều:
Tần Mục thản nhiên nói:
- Khe Vĩnh Hằng đã nhiều năm không có ai đi vào, ai cũng không dám khẳng định bên trong đã xảy ra cái gì. Chân Linh Thiên Thư có còn ở đó hay không. Vạn nhất Chân Linh Thiên Thư bị người ta lấy mất, hoặc biến thành một đống giấy vụn, vậy thì không phải do tôi. Hỗn Độn nguyên liệu vẫn phải thuộc về tôi.
- Mật cảnh thần bí còn chưa mở ra, khe Vĩnh Hằng không thể có người ra vào. Về phần biến thành giấy lộn lại càng vô căn cứ.
Khương Hi Doanh cười nói:
- Tần công tử, chỉ cần chúng ta tiến vào khe Vĩnh Hằng, mặc kệ có thu hoạch hay không, tôi cũng sẽ hai tay dâng Hỗn Độn nguyên liệu cho cậu.
- Đây là cô nói đấy. Vậy thì đi thôi.
Trước khi đến đây, Tần Mục cũng đã hỏi qua Bạch Cốt về sự nguy hiểm của khe Vĩnh Hằng, nhưng lão gia hỏa này nghĩ cả nửa ngày, còn nói có một lần đi tiểu không cẩn thận rớt xuống khe, thiếu chút nữa ngã chết. Đây chính là thời điểm nguy hiểm nhất của ông ta.
Tần Mục nghe xong liền im lặng, cũng lười hỏi lại. Bộ dạng hiện tại của Bạch Cốt, thực lực căn bản không bằng hắn.
Bạch Cốt có thể qua lại ở khe Vĩnh Hằng, hắn lại càng không thành vấn đề.
Khương Hi Doanh đã đến một lần, quen việc dễ làm, cứ một đường mà đi.
Hai ngày sau, bốn người nhìn thấy một cây cầu. Phía dưới cây cầu là một dòng sông màu đỏ.
- Chính là chỗ này. Lần trước năm người chúng tôi đến đây liền bị gây khó dễ.
Khương Hi Doanh bắt đầu ngưng trọng nhìn Viên Hải, Đạo Viễn, rồi lại quay sang nhìn Tần Mục.
- Đế nữ, cây cầu kia không thể đi sao?
Viên Hải và Đạo Viễn suy nghĩ thật lâu rồi hỏi.
Khương Hi Doanh lắc đầu, hỏi Tần Mục:
- Cậu thấy thế nào?
Tần Mục im lặng, tâm tư của hắn không ở trên cây cầu mà là dòng sông màu đỏ bên dưới.
Con sông nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh lớn lao, giống như dưới đáy sông có một con cự thú ác ma, mở cái miệng thật lớn ẩn núp, chỉ chờ con mồi mắc câu.
Hắn nhặt một hòn đá cuội bên cạnh, ném xuống dòng sông.
Phù phù.
Nước sông màu đỏ văng lên, tạo thành gợn sóng, sau đó khôi phục như bình thường.
Chẳng có gì phát sinh.
- Con sông này nhìn qua rất bình thường, chẳng có chỗ nào kỳ lạ. Tiểu tử, cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy.
Viên Hải cười nhạo.
Nhưng ánh mắt Khương Hi Doanh sáng lên, hỏi Tần Mục lần nữa:
- Cậu đã nhận ra được điều gì?
- Bên dưới con sông có thứ gì đó, hơn nữa linh trí còn không thấp. Biết rõ vừa rồi là tôi thăm dò, nên không có động tĩnh.
- Có thứ gì?
- Tôi làm sao biết?
Tần Mục tức giận nói:
- Lần trước các người hẳn đã đến cây cầu này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Lúc đó, khi chúng tôi vừa mới lên cầu, con sông màu đỏ bên dưới lập tức sôi lên. Con sóng vọt cao đến mấy chục trượng, hơn nữa còn có tính ăn mòn, ngay cả Chí Tôn cũng khó mà chống cự.
Khương Hi Doanh vẫn còn sợ hãi, nói:
- Cũng may chúng tôi cẩn thận, vội lui xuống. Nếu chỉ cần chậm một chút, sẽ có người chết ngay.
Viên Hải và Đạo Viễn nhìn nhau, nhưng trong lòng không tin, cho rằng Khương Hi Doanh đang nói ngoa.
Mà trên thực tế, nói bọn họ không tin Khương Hi Doanh, chi bằng nói bọn họ không muốn bị mất mặt.
Bởi vì Tần Mục nhìn ra được tình huống bên dưới huyết hà, còn bọn họ thì chẳng phát hiện được điều gì.
- Đế nữ, năm người lần trước hẳn thực lực quá thấp, bây giờ cứ để tôi dọn đường cho.
Viên Hải không phục, nhảy lên trên cầu.
- Viên…
Khương Hi Doanh muốn ngăn cản, nhưng đã chậm một bước, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
An nhàn quá khiến con người bị mất phương hướng.
Viên Hải từ khi du sơn ngoạn thủy đến nay, chẳng bao giờ gặp qua hiểm cảnh, đại khái cho rằng trên đời này chẳng có gì có thể uy hiếp được tính mạng của ông ta, cho nên mới tự đại mù quáng như vậy.
Viên Hải cẩn thận bước lên cầu vài bước, đồng thời cảnh giác với huyết hà bên dưới.
Một lát sau, trong lúc ông ta bình tĩnh lại, đột nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm trí mạng.
Chỉ thấy con sông vốn không hề có gì nguy hiểm xoáy lên một con sóng cao hơn mười trượng, bao phủ cây cầu, cuốn luôn cả Viên Hải.
Trang 86# 6
Khương Hi Doanh biến sắc. Cô biết rất rõ sự đáng sợ của những con sóng trong huyết hà, như muốn thấm vào trong máu.
Đạo Viễn ở bên cạnh liền nhảy lên, phóng ra một quyển trục.
Quyển trục mở ra, kim quang lóe lên, chui vào trong huyết hà.
Xùy xùy.
Con sóng lại sôi trào mãnh liệt hơn, rất nhanh phun quyển trục ra ngoài.
Đạo Viễn bắt lấy quyển trục, nhảy lên bờ bên cạnh, thả Viên Hải từ trong quyển trục ra ngoài.
Lúc này, toàn thân Viên Hải đầy máu, quần áo bị hủy hết, cơ thể có vài chỗ bị ăn mòn. Đường đường Chí Tôn một đời, lần đầu tiên bị sợ hãi như vậy.
- Thật đáng sợ.
Gương mặt Viên Hải lộ ra vẻ sợ hãi. Vừa rồi nếu không có Đạo Viễn xuất thủ cứu giúp, ông sẽ không trụ được bao lâu nữa.
- Viên thúc thúc, cháu đã nói rồi, chỗ này không thể không cẩn thận.
Khương Hi Doanh trách.
- Thật có lỗi, Đế nữ, là ta quá lỗ mãng rồi.
Khương Hi Doanh khoát tay, nhìn Tần Mục:
Bạn cần đăng nhập để bình luận