Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 661: Vô liêm sỉ!

Đan Vương Tông muốn hỏi tội Tần Mục, Tần Mục trái lại cũng muốn tìm Đan Vương Tông gây phiền toái.
- Khâu Thần? Khâu Thần là ai?
Khâu Thần là tông chủ Dược Vương Tông ngoại giới, dường như không có danh tiếng tại tiểu thế giới, cho nên cũng không có mấy ai biết ông ta.
Người khác không biết, nhưng người của Đan Vương Tông một chút cũng không xa lạ.
Tông chủ Đan Vương Tông họ Phùng, nhưng thiếu tông chủ họ Khâu. Hiển nhiên hai người không phải là cha con.
Trên thực tế, Khâu Vạn Lý là con trai của Khâu Thần.
Lúc trước, bởi vì Khâu Thần phạm một sai lầm, khiến cho vợ của ông ta, vốn là con gái của một trưởng lão Thái thượng Đan Vương Tông trúng kỳ độc, phải đi dạo Quỷ Môn Quan một lần.
May mà Trưởng lão Thái thượng hao tổn tâm huyết, phong bế tâm mạch, còn sử dụng một viên Minh Hoàn Đan để bảo trụ tam hồn thất phách của bà.
Nhưng một viên Minh Hoàn Đan hiệu dụng không đủ. Chỉ có thể khiến bà sống, nhưng không cách nào làm bà tỉnh dậy được.
Trưởng lão Thái thượng vô cùng tức giận với Khâu Thần, đá ông ta ra khỏi Đan Vương Tông, nói là không tìm được Âm Quỳ Hoa luyện chế Minh Hoàn Đan thì cả đời cũng không cho phép ông ta bước vào Đan Vương Tông một bước.
Nhưng khi đó, Khâu Vạn Lý đã được sinh ra.
Trưởng lão Thái thượng tức giận với Khâu Thần, nhưng lại rất yêu thương đứa cháu ngoại này, từ nhỏ đã đặc biệt bồi dưỡng gã.
Tuy Phùng Lập là tông chủ Đan Vương Tông, nhưng chẳng khác nào một con rối. Địa vị không bằng vị trưởng lão Thái thượng này.
Trưởng lão Thái thượng muốn lập Khâu Vạn Lý làm thiếu tông chủ, ông ta nửa câu cũng không dám phản bác.
Bây giờ Khâu Thần đã tìm được Âm Quỳ Hoa, mang về Đan Vương Tông để trưởng lão Thái thượng luyện chế Minh Hoàn Đan cứu tỉnh con gái, cả nhà đoàn tụ, hoàn toàn khống chế Đan Vương Tông, Phùng Lập lại càng không có địa vị gì ở Đan Vương Tông.
Cho nên, vừa rồi Khâu Vạn Lý nói mấy câu với Phùng Lập, ông ta không dám không nghe.
- Cậu quen cha của tôi?
Khâu Vạn Lý đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Mục.
- Khâu Thần là cha của anh?
Tần Mục nhìn gã:
- Anh là Khâu Vạn Lý? Đúng rồi, đều là họ Khâu, xác thực là có ẩn tình bên trong.
- Phụ thân Khâu thiếu tông chủ?
Mọi người bắt đầu nghị luận. Lúc trước bọn họ cũng có nghi ngờ về quan hệ giữa Phùng Lập và Khâu Vạn Lý.
- Cậu tìm cha tôi tính sổ chuyện gì?
- Xem ra cha của anh không nói cho anh biết chuyện xấu xa mà ông ta đã làm.
Tần Mục lạnh lùng nói:
- Mẹ anh tỉnh lại chưa?
Khâu Vạn Lý cau mày, nói:
- Chuyện này có liên quan gì đến cậu?
- Đương nhiên là có liên quan. Không có Âm Quỳ Hoa của tôi, các người có thể luyện chế Minh Hoàn Đan, cứu tỉnh mẹ anh sao?
- Nói láo. Âm Quỳ Hoa là cha của tôi thiên tâm vạn khổ, bỏ ra hai mươi năm mới tìm được. Sao lại là của cậu được?
Khâu Vạn Lý hiển nhiên là không biết rõ sự tình.
Cướp đồ người khác dù sao cũng là chuyện ám muội. Khâu Thần làm sao có khả năng nói thẳng ra được chứ?
- Chuyện này cứ bảo cha của anh ra, khi đó sẽ rõ ràng hết cả thôi.
Tần Mục châm chọc:
- Đan Vương Tông các người cướp đồ của tôi, bây giờ lại còn muốn tìm tôi hưng sư vấn tội.
Mọi người nghe xong, bắt đầu xì xào bàn tán.
Âm Quỳ Hoa quý giá đến cỡ nào. Nếu Đan Vương Tông cướp Âm Quỳ Hoa của Tần Mục, chuyện này Đan Vương Tông nhất định đuối lý trước rồi.
Hơn nữa người cướp lại là phụ thân của thiếu tông chủ, vậy chuyện lại càng không thể tưởng tượng nổi.
- Sao vậy? Không dám bảo cha của anh ra sao?
- Ai nói không dám?
Trong lúc thần sắc Khâu Vạn Lý biến ảo, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi bước đến.
- Mẹ, ông ngoại.
Khâu Vạn Lý hô to.
Tần Mục quay người lại nhìn một nam một nữ này, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Khâu Vạn Lý gọi người đàn ông trung niên là ông ngoại, như vậy ông ta chính là trưởng lão Thái thượng của Đan Vương Tông.
Nhưng người trước mắt lại còn rất trẻ.
Nhưng nghĩ đến người này là một đan sư, mặc dù không biết luyện chế Trú Nhan Đan, nhưng cũng sẽ có những đan dược khác duy trì dung nhan của mình, Tần Mục rất nhanh bình thường trở lại.
Ánh mắt lướt nhìn qua người đàn ông trung niên, Tần Mục nói với quý phụ phu nhân:
- Khâu Thần đoạt Âm Quỳ Hoa của tôi chính là để cứu bà?
- Đúng vậy, là tôi.
Quý phụ phu nhân cao quý, lãnh diễm nói:
- Nhưng chuyện này không thể trách anh ấy.
- Không thể trách ông ta, chẳng lẽ còn trách tôi hay sao?
- Tuy Âm Quỳ Hoa là vật hiếm thấy, nhưng rơi vào tay người bình thường chỉ tổ lãng phí mà thôi. Nhưng trong tay cha của tôi thì có thể luyện chế thành Minh Hoàn Đan, sử dụng đúng tác dụng của nó.
Quý phụ phu nhân nói rất hùng hồn:
- Lúc chồng của tôi bàn điều kiện với cậu, cậu lại không thèm nói lý, thà rằng đem Âm Quỳ Hoa làm chậu hoa kiểng cũng không muốn bán cho anh ấy. Chồng của tôi vì sốt ruột cứu tôi nên mới ra tay cướp đoạt.
- Nhìn bộ dạng ủy khuất của bà, tôi cảm thấy nghi ngờ rằng có phải tôi đã quá đáng quá rồi không?
Tần Mục lười tranh cãi với đạo lý thiếu logic này.
Quý phụ phu nhân lạnh lùng nói:
- Chuyện này chúng tôi có chỗ không đúng, chúng tôi có thể bồi thường tổn thất cho cậu. Nhưng thương thế của hai đệ tử Đan Vương Tông chúng tôi, cậu phải xin lỗi bọn họ.
- Bà muốn tôi xin lỗi?
Tần Mục cười lạnh.
Lúc này, người đàn ông trung niên cũng mở miệng:
- Cậu khiến cho hai đệ tử vốn đang có tiền đồ tốt của tôi mất đi năng lực nói chuyện, bây giờ chỉ bảo cậu xin lỗi, rất khó sao?
Người phụ nữ trung niên của Thiên Sơn Tuyết Cốc tán thành nói:
- Đan Vương Tông đại nhân đại nghĩa, chỉ bảo cậu xin lỗi đã là lợi cho cậu quá rồi.
Người đàn ông trung niên dường như rất có uy vọng, có mấy môn phái đứng ra nói chuyện cho ông ta:
- Đan Vương Tông nguyện ý bồi thường tổn thất Âm Quỳ Hoa cho cậu, cậu cũng phải có chừng mực chứ. Thành tâm nói tiếng xin lỗi, việc này xem như xong.
Tuy nói chuyện này là Đan Vương Tông đuối lý, nhưng tất cả thế lực tông môn đều lách vỡ đầu cũng muốn có được quan hệ với Đan Vương Tông, bất cứ giá nào cũng không thể kết thù.
Hôm nay nhất định phải ra mặt vì Đan Vương Tông một lần.
Vì vậy, cơ hồ tất cả tông môn đều đứng dậy, muốn bức bách Tần Mục xin lỗi.
- Các người…
Đỗ Đức Hiên thở hổn hển. Ông sao cũng không nghĩ ra nhiều người lại lật ngược phải trái như vậy. Vì nình nọt Đan Vương Tông, lương tâm cũng không cần nữa.
- Đỗ huynh, chuyện này chúng ta đừng lẫn vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận