Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 422: Phái Kiếm Tâm kinh biến!

Nhưng tại sao hắn có thể hấp thu còn người khác lại không thể nhỉ?
- Có thể cho lão đạo mượn xem một chút không?
- Được chứ.
Tần Mục đưa Thiên Hồn Tinh Phách cho Khô Diệp.
Khô Diệp cầm Thiên Hồn Tinh Phách trong tay, lật qua lật lại quan sát một lúc lâu.
- Quả đúng là năng lượng đã bị hấp thu hết rồi, kỳ lạ thật… Chẳng lẽ lời đồn đó là sai sao? Thứ này có thể trợ giúp con người tu luyện thật sao?
Vẻ mặt Khô Diệp vô cùng khó hiểu.
Tần Mục cũng thấy khó hiểu nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều về những cái này, hắn lập tức trả lời Khô Diệp:
- Thứ này với tôi đã chẳng còn tác dụng gì nữa, nếu đạo trưởng cảm thấy có hứng thú vậy hãy cứ cầm về mà nghiên cứu.
- Cái này…. Vậy được, lão đạo xin nhận.
Khô Diệp cũng không phải là người kiêu ngạo, ưa sĩ diện, lão không hề do dự nhận Thiên Hồn Tinh Phách.
Nói chuyện thêm vài câu nữa rồi Khô Diệp đưa Trần Minh rời đi còn Tần Mục thì quay về phòng.
Nhờ có sự trợ giúp của Bồi Nguyên Đan, chàng thanh niên kia tỉnh lại rất nhanh.
Tần Mục hỏi anh ta mấy vấn đề, kết quả là anh ta chỉ nói tên tuổi của mình còn những thứ khác nhất quyết không chịu hé răng nói nửa chữ, chỉ im lặng chống đối.
Tần Mục không còn lời gì để nói, suýt chút nữa là vung tay ném anh ta ra ngoài.
Nhưng tên này mặt rất dày, nhất quyết không chịu đi, nói muốn gia nhập Lạc Thiên Cung, còn muốn bái hắn làm thầy.
Tần Mục đương nhiên là không thể thu nhận anh ta làm đệ tử nhưng hắn cũng không đuổi anh ta đi, chỉ đồng ý cho anh ta ở lại Lạc Thiên Cung.
Đông Doanh (Nhật Bản ngày nay) là thánh địa của kiếm đạo, phái Kiếm Tâm!
Phái Kiếm Tâm không giống như những môn phái khác, đệ tử của phái rất ít, thậm chí còn chưa tới trăm người, nhưng bọn họ lại chú ý đến cốt tinh, thà ít chứ không ẩu.
Chính vì vậy mà đệ tử của phái Kiếm Tâm đều là những cao thủ hàng đầu.
Cũng như bao ngày khác, hôm này phái Kiếm Tâm tổ chức hội nghị sáng sớm theo thông lệ.
Có hơn mười người ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, tập trung tinh thần nghe cô gái trên bục giảng giải.
Cô gái này mặc một bộ võ phục màu trắng rộng thùng thình, khuôn mặt thanh tú, tuổi cũng còn khá trẻ nhưng lại có khí chất trầm ổn khiến người khác phải tin phục.
Nếu như Tần Mục có mặt ở chỗ này nhất định có thể nhận ra, cô gái này chính là Cung Dã Anh Tử hắn đã từng gặp ở mộ Nguyệt Quang năm đó.
Phái Kiếm Tâm đối với Tần Mục mà nói thì còn có một cơ duyên nhất định, chính vì vậy lúc đó hắn mới nhất thời xúc động đã biểu diễn cho Cung Dã Anh Tử thấy “Thất Tinh Mãn Nguyệt” mà hắn lĩnh ngộ được.
Sau khi Cung Dã Anh Tử trở về Đông Doanh, trong đầu thỉnh thoảng lại nhớ đến bóng dáng của Tần Mục.
Đối với người tu hành nếu không thể khống chế được suy nghĩ của mình, đạo tâm bị người khác làm ảnh hưởng là một chuyện xấu.
Thế nhưng mặc dù trong đầu lấp đầy hình bóng của Tần Mục lại không khiến tu vi của Cung Dã Anh Tử thụt lùi mà ngược lại còn khiến tu vi của cô trong thời gian ngắn tăng nhanh chóng mặt.
Bởi thông qua đôi mắt của Tần Mục, cô đã nhìn thấy một cánh cửa mới, sau khi mở cánh cửa này ra cô đã thấy được một thế giới hoàn toàn mới mà trước giờ cô chưa bao giờ được tiếp xúc.
Mỗi một câu nói một hành động đều có thể làm thay đổi cuộc đời của một con người.
Không thể nghi ngờ gì nữa, mỗi một lời nói, hành động của Tần Mục đã làm thay đổi Cung Dã Anh Tử.
- Sư phụ đã bế quan một năm chưa hề ra ngoài, đợi đến khi người ra nhất định sẽ rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của mình.
Cung Dã Anh Tử vô cùng chờ mong cái ngày sư phụ xuất quan.
Ầm!
Đúng lúc này trên núi thánh của phái Kiếm Tâm phát ra một luồng sóng năng lượng khủng bố, toàn bộ ngọn núi bị san thành bình địa.
Dư âm tản ra xung quanh gần như có thể cuốn đi cả một tòa cung điện.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này chẳng còn ai còn tâm trạng để tiếp tục hội nghị sáng sớm nữa rồi, mọi người đều chạy ra ngoài, không thể tin nhìn về phía núi thánh.
- Đó là cái gì vậy?
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn thấy trên núi thánh xuất hiện một con quái thú xấu xí khổng lồ lao xuống, hủy diệt tất cả.
- Sư phụ!!!!
Cung Dã Anh Tử ngẩn người một lúc sau đó liều lĩnh phóng về phía núi thánh.
Sư phụ của cô đang bế quan ở trên núi thánh!
Đỉnh Thiên Hạ, ý nghĩa như tên, đỉnh núi này được mệnh danh là đỉnh núi đệ nhất thiên hạ!
Trên đỉnh của đỉnh Thiên Hạ có hai cây cột đá cao 15m, thân cột phải cần đến năm sáu người nắm tay nhau ôm mới hết.
Ở sườn đông của đỉnh Thiên Hạ là vách đá cao mấy trăm mét, mặt vách đá tựa như đã bị con người mài bằng, bóng loáng như gương.
Ngày 12 tháng 12.
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với giới cổ võ.
Thế giới ngầm có Hắc Bảng còn giới cổ võ có Long Bảng.
Hôm nay chính là ngày tổ chức bảng xếp hạng Long Bảng thường niên.
Trong thời kỳ tận thế, con người để sống sót được đã là một điều rất khó khăn, nghi thức Long bảng này cũng đã không còn tồn tại nữa vì vậy Tần Mục cũng chỉ là nghe nói qua về cái này chứ chưa được tận mắt chứng kiến.
Lần này sau khi nhận được tin tức, hắn cũng tới đỉnh Thiên Hạ để góp vui.
Hắn đi chuyến này gần như đã mang tất cả mọi người trong Lạc Thiên Cung đi cùng.
Đỉnh Thiên Hạ mặc dù có diện tích rộng lớn nhưng vì người xem đến quá đông nên khiến mọi người phải chen chúc lẫn nhau giữa biển người.
Chỉ cần là người của giới cổ võ thì đều cảm thấy hứng thú với Long Bảng, có không ít các gia tộc trong thế giới bình thường cũng tới xem, thậm chí còn có cả người nước ngoài.
Tần Mục mang theo người của Lạc Thiên Cung đứng lẫn trong đám người đợi chờ. Đột nhiên hắn cảm giác có một đôi mắt như kim châm đang nhắm vào mình, hắn lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái đang dùng ánh mắt phẫn nỗ trừng trừng nhìn hắn.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài màu hoa anh đào, tóc buộc đuối ngựa, khuôn mặt thanh tú, thì ra chính là cô gái Đông Doanh lần trước đã xen vào việc của người khác ở thư viện đại học Yên Kinh.
Tần Mục không ngờ lại gặp cô ta ở đây, hắn chỉ liếc cô một cái rồi không quan tâm đến cô nữa.
Cô gái mặc váy dài hừ lạnh quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Tần Mục nữa.
Ninh Vi Vi tò mò hỏi Tần Mục:
- Huấn luyện viên, Sơn Trang Dực Long là thế lực như thế nào ạ?
Cô với Thôi Bác cũng đã tiếp xúc với thế giới cổ võ được một thời gian, đã từng nghe nói đến tam tông tứ phái nhưng lại chưa từng nghe thấy Sơn Trang Dực Long bao giờ.
Thế nhưng Long Bảng lại là do người của Sơn trang Dực Long tổ chức, điều này cho thấy, thực lực của Sơn trang Dực Long còn trên cả tam tông tứ phái.
- Được coi là nơi duy trì cân đối trật tự.
Tần Mục giải thích cho cô hiểu nhưng khi nói xong lại cảm thấy mình nói hình như hơi thâm thúy sợ cô nghe không hiểu nên bổ sung:
- Em chỉ cần biết nơi này rất lợi hại là được rồi.
Ninh Vi Vi ngơ ngác nhìn, nếu huấn luyện viên đã nói rằng nó rất lợi hại chứng tỏ nó không chỉ lợi hại ở mức bình thường.
Tần Phỉ Phỉ cũng nghi ngờ hỏi hắn:
- Tổ chức duy trì trật tự không phải là Long Tổ sao?
Tần Mục cười nhạt trả lời:
- Sơn trang Dược Long với Long Tổ, mọi người không từng nghĩ tới hai tổ chức này là một sao?
- Hả?
Mọi người sửng sốt không ngờ lại còn có chuyện như vậy.
Sơn trang Dược Long với Long Tổ đều có cùng một chữ Long, nghe qua có vẻ đúng như là có liên quan đến nhau.
- Nói như vậy thì có lẽ là không chính xác lắm, nhưng tôi dám khẳng định, Long Đế xuất thân từ Sơn trang Dược Long mà ra!
Long Tổ là do Long Đế lập ra, thế nhưng Long Đế lại tách ra từ Sơn trang Dược Long, nói như vậy tức là Long Tổ thuộc về Sơn trang Dược Long, nói vậy cũng không sai.
- Không ngờ lại còn có câu chuyện sâu xa như vậy, chắc có lẽ trước đây tất cả mọi người chẳng ai từng nghĩ đến chuyện này. Long Đế mạnh như vậy chắc chắn không phải là do tự mình tu luyện mà thành, khẳng định lúc mới bắt đầu phải có người chỉ dẫn, bồi dưỡng ông ta.
Đám Tần Phỉ Phỉ như ngộ ra một chân lý nào đó.
Không một ai dám nghi ngờ thực lực hiện tại của Long Đế nhưng lúc mới bắt đầu tu luyện chẳng lẽ Long Đế lại không cần đến người nào dẫn dắt hay sao?
Nếu vậy thì sư phụ của Long Đế là ai? Đây quả thực là một vấn đề vô cùng phức tạp.
Bởi trong tiềm thức của bọn họ thì trên đời này không một ai có đủ tư cách để làm sư phụ của Long Đế.
Chàng thanh niên được Tần Mục cứu hôm nay cũng đến tham gia, mặt anh ta lạnh như bằng, anh ta quay đầu nhìn Tần Mục, trong mắt có một thứ ánh sáng kỳ quái nào đó.
- Huấn luyện viên, sao thầy biết nhiều vậy?
Ninh Vi Vi vô cùng kinh ngạc khi Tần Mục biết những chuyện này, những thứ này e là đến chính những người trong cuộc cũng chưa chắc đã biết.
Lại nghĩ đến sức mạnh của Tần Mục, cô suy đoán:
- Huấn luyện viên, chắc không phải thầy cũng là người của Sơn trang Dược Long đấy chứ ạ?
Tần Phỉ Phỉ không chịu thừa nhận, nói:
- Không đâu, anh tôi là do tôi nuôi lớn, anh ấy hoàn toàn không có cơ hội rời khỏi tầm mắt tôi.
Nhưng những lời này của cô lại làm mọi người nhìn Tần Mục với ánh mắt quái dị.
- Khụ khụ…. Phỉ Phỉ, nói chuyện phải chú ý một chút.
Tần Mục không chịu nổi cái loại ánh mắt này, thật xấu hổ chết đi được.
Tần Phỉ Phỉ cũng đã nhận ra lời nói của mình khiến Tần Mục không thoải mái, nhưng dù gì thì cũng đã nói ra rồi, cô vẫn tiếp tục thẳng thắn nói:
- Thì đúng là như vậy mà, anh tôi khi đó…. Mọi người không biết đâu, khi đó anh ấy yếu ớt lắm, lúc nào cũng cần có tôi chăm sóc!
Tần Mục xụ mặt phản bác lại:
- Là rất đẹp trai, em chú ý phát âm cho anh!
(Trong tiếng trung từ yếu ớt với đẹp trai có phát âm giống nhau, chỉ khác dấu)
Tần Phỉ Phỉ đang định phản đối thì Tần Mục lại khẽ giật mình, ngắt lời cô:
- Bọn họ tới rồi!
Mặc dù mọi người đều nghi ngờ Tần Mục đang cố ý lảng sang chuyện khác nhưng quả đúng là sứ giả của Sơn trang Dược Long đã đến nên tất cả bọn họ đều quay lại tập trung vào chuyện liên quan đến Long Bảng.
Xoạt! Xoạt!
Ba bóng người không hề báo trước đột nhiên xuất hiện trên hai cây cột đá khổng lồ, ở bên trái là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, áo trắng còn hơn cả tuyết, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Bên phải là hai cô nhóc khoảng mười hai, mười ba tuổi, trắng trẻo đáng yêu, chỉ là trên người lại mặc áo choàng dài, tay cầm một thanh bảo kiếm màu lam, trông rất có phong thái của cao thủ.
Văn Văn hét lên:
- Oa, nhiều người thật đấy!
Ly Ly vỗ một phát lên đầu cô bé:
- Hôm nay phải nghiêm túc một chút.
- Ờ ờ!
Sau đó Văn Văn học theo Ly Ly, bày ra khuôn mặt lạnh lùng.
- Là hai cô bé đó?
Có người kinh ngạc nhìn hai cô nhóc, hoảng sợ nói:
- Thì ra các cô chính là sứ giả của Sơn trang Dược Long, lần này tới để công bố xếp hạng Long Bảng hay sao?
- Hai cô nhóc mà còn lợi hại đến vậy, đúng là khiến người ta xấu hổ!
Có người cảm thấy hổ thẹn, nhìn năng lực của Văn Văn cùng Ly Ly, bọn họ cảm thấy bản thây cho dù có khổ luyện trăm năm cũng không thể bằng các cô.
- Anh à, hai cô bé kia tu luyện kiểu gì vậy nhỉ? Sao em cứ có cảm giác mình không thể đánh lại hai cô bé ấy?
Lần trước ở Lạc Thiên Cung, Tần Phỉ Phỉ cũng đã từng thấy Văn Văn với Ly Ly, ngay từ lúc đó cô đã cảm giác hai cô bé này không hề đơn giản chút nào.
Tần Mục nói:
- Tạm thời có thể khẳng định là không thể thắng được, Sơn trang Dược Long dám để các cô ấy ra mặt chứng tỏ thực lực của bọn họ chắc chắn đã đạt được đến một trình độ nhất định, nếu không để các cô ấy ra mà bị người ta dễ dàng đánh bại vậy thì chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu lên mặt.
- Ồ, được thôi.
Tần Phỉ Phỉ cũng không hề gì, hôm nay không thể đấu với người của Sơn trang Dược Long được, dù sao thì nơi này cũng chính là cái nôi đào tạo ra Long Đế.
Tử Yên quét mặt nhìn tất cả mọi người sau đó cao giọng nói:
- Các vị, loạn lạc sắp nổi lên, thế giới sắp đại loạn, hôm nay có lẽ sẽ là lần cuối cùng tổ chức Long Bảng, vì vậy những người có tên trong bảng xếp hạng Long Bảng sẽ được khắc lên tường đá để đời sau chiêm ngưỡng!
Loạn lạc sắp nổi lên, thế giới sắp đại loạn!
Những lời Tử Yên vừa nói khiến tất cả mọi người trấn động.
Nếu như lời này là do người bình thường nói ra tất nhiên sẽ bị mọi người xì mũi coi thường nhưng lời này lại là do người của Sơn trang Dược Long nói ra, bọn họ không thể không tin.
Mọi người hoảng hốt hỏi:
- Sứ giả có thể nói rõ hơn được không?
- Chuyện này sau này mọi người sẽ biết ngay thôi, hôm nay là ngày tổ chức Long Bảng, chúng ta sẽ không bàn đến những chuyện khác.
Tử Yên làm việc rất quy củ, khuôn phép, thậm chí có thể nói cô là người rất cứng nhắc, cho dù mọi người có nghi ngờ dị nghị thế nào cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục làm việc theo quy tắc.
- Văn Văn, Ly Ly, hai đứa lấy danh sách ra đọc một lượt, chị sẽ khắc lên vách đá.
Noi xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tử Yên bay vọt lên trên đỉnh vách đá cao hàng trăm mét.
Hai cô bé như búp bê lấy danh sách ra đọc lên những cái tên trong danh sách.
- Đứng đầu Long Bảng: Long Đế của Long Tổ!
Mặc dù mọi người đều vô cùng hoang mang trước tin tức thế giới sắp đại loại mà Tử Yên nói nhưng cô lại nhất quyết không chịu nói cặn kẽ nên mọi người cũng chỉ còn cách tập trung tinh thần vào Long Bảng.
Long Đế đứng thứ nhất, đây là điều không còn gì để bàn cãi được nữa. Từ khi ông ta xuất đạo đến nay, vị trí đứng đầu bảng xếp hạng Long Bảng chưa từng đổi người.
Lúc này Tử Yên đã rút kiếm ra, cơ thể bay lơ lửng giữa không trung, khắc tên của Long Đế lên vách đá, nét viết rồng bay phượng múa, điêu luyện lưu loát.
Mọi người ngẩng đầu nhìn hình bóng cô gái uyển chuyển bay lượn trong không trung, nhiều người không hề giấu diếm sự cuồng nhiệt, mê luyến của mình, chỉ là sự cuồng nhiệt, yêu thích đó bọn họ chỉ có thể giấu ở trong lòng mà thôi.
Người con gái như cô không phải người như bọn họ có thể có được.
Cái tên đứng đầu bảng xếp hạng không phải điều mọi người bất ngờ, thậm chí đến cái tên thứ hai là ai mọi người cũng đã đều đoán ra được, chỉ là tất cả vẫn chờ hai cô gái nhỏ bé kia đọc lên để chứng thực cho suy đoán của bọn họ.
Hai cô bé như búp bê thấy Tử Yên đã khắc xong tên của Long Đế liền nhìn xuống danh sách, đọc lên cái tên thứ hai:
- Đồng xếp hạng thứ nhất là Thiên Phạt của Long Tổ!
Giọng của hai cô rất thanh, rất vang, nhưng đến tai mọi người thì lại có phần hơi chói, suýt chút nữa là khiến trái tim mọi người vọt ra ngoài.
Sau khi công bố cái tên đứng đầu, mọi người đều theo bản năng mà nghĩ đến vị trí thức hai.
Nhưng không ngờ hai cô bé kia lại không đọc là vị trí thứ hai mà lại lại đồng vị trí thứ nhất!
Đồng vị trí thứ nhất, đứng cùng vị trí thứ nhất với Long Đế?
- Mẹ kiếp, tên này… tên này… tên Thiên Phạt này là ai vậy?
- Có thế đứng ngang hàng với Long Đế, đúng là trâu bò thật, có khi nào là hai cô bé ấy đọc nhầm rồi không?
- Nhưng Thiên Phạt cũng là người của Long Tổ đấy, từ khi nào mà Long Tổ lại xuất hiện nhân vật có thể đứng ngang hàng với Long Đế vậy?
Mọi người đều thay đổi sắc mặt, đến cả những người nước ngoài đến tham gia cũng đều trầm tư suy nghĩ.
Trung Quốc xuất hiện một nhân vật có thể đứng ngang hàng với Long Đế, đây tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt.
Không chỉ những người bên dưới kinh ngạc, mà ngay cả Văn Văn với Ly Ly cũng quay mặt nhìn nhau, hiển nhiên là các cô cũng chưa từng xem qua danh sách này.
Văn Văn hình như nghĩ đến cái gì đó, đột ngột lên tiếng hỏi:
- Ly Ly, Thiên Phạt có phải là cái cô nhóc có đôi mắt màu tím đã từng đánh cậu không?
Mặt Ly Ly đỏ bừng, lập tức phản bác lại:
- Vớ vẩn, tôi bị con nhóc đó đánh lúc nào? Bọn tôi là ngang cơ nhau đó, là ngang cơ, là huề có hiểu không?
Văn Văn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại:
- Là ngang cơ sao? Vậy chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm à?
- Chắc chắn là cậu nhớ nhầm rồi!
Ninh Vi Vi với Tần Phỉ Phỉ cũng bị cái tên này làm kinh ngạc, không ngờ lại còn có người có thể xếp ngàng hàng với Long Đế, đúng là khó tin thật.
- Huấn luyện viên, thầy có biết người tên Thiên Phạt này là ai không?
Tần Mục đương nhiên là biết Thiên Phạt là ai rồi.
- Thầy nghĩ chắc là thầy biết!
- Người đó thật sự có thể mạnh ngang cơ với Long Đế sao?
- Cũng không biết nữa, chỉ là thầy nghĩ hiện tại thì còn kém một chút nhưng sau này thì khó mà nói.
Tần Mục cảm thấy việc Tử Nhi có thể vượt qua được Long Đế sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
- Đến huấn luyện viên cũng nói như vậy, xem ra người này chắc chắn không hề tầm thường, em thật sự rất muốn được nhìn thấy người đó.
Trước đó Tử Yên đã xem qua danh sách này nên cô hoàn toàn không có cảm giác đột ngột như mọi người, cô vẫn tiếp tục khắc tên Thiên Phạt đặt ngang hàng với Long Đế.
Hai cô bé lại tiếp tục đọc lên cái tên khác:
- Đứng thứ ba Long Bảng: Khô Diệp của tông Diệu Thiện!
- Lần thì này thì là đúng không sai!
Theo như phỏng đoán của mọi người, Khô Diệp sẽ là cái tên đứng ngay sau Long Đế, chỉ là đột nhiên xuất hiện cái tên Thiên Phạt chen vào khiến Khô Diệp bị đẩy xuống vị trí thứ ba.
- Đứng thứ tư, Kiếm Thần của tông Thần Kiếm!
....
- Đứng thứ năm, Đao Hoàng của phái Thiên Đao!
....
- Đứng thứ sáu, xx của tông Tinh Nguyệt!
Hai cô bé đọc đến đâu Tử Yên lại khắc lên vách đã đến đó, trên vách đá chẳng mấy chốc đã xuất hiện gần hết tất cả ba mươi cái tên đứng trong Long Bảng.
- Đứng thứ ba mươi, Tần Mục của Lạc Thiên Cung!
Cái tên công bố cuối cùng này khiến Tần Mục suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi của mình.
Tần Phỉ Phỉ mừng rỡ nói:
- Anh, tên anh cũng có trong bảng xếp hạng kìa, mặc dù đứng cuối cùng nhưng như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Tả Tư Duyệt nhếch miệng nói:
- Tên của Tần Mục rõ ràng là do người của Sơn trang Dược Long tạm thời cho thêm vào, với thực lực của cậu ấy làm sao lại đứng cuối cùng được?
Tần Phỉ Phỉ cũng cảm thấy Tả Tư Duyệt nói có lý.
- Cúng đúng, trước đây chắc chắn Sơn trang Dược Long chưa từng chú ý đến anh của em chỉ gần đây mới để ý đến nên mới tạm thời cho thêm vào danh sách.
Tần Mục cười nhạt lắc đầu nói:
- Người của Sơn trang Dược Long cũng không phải thần thánh, giới cổ võ có nhiều người như vậy bọn họ không thể chú ý đến tất cả được. Bảng xếp hạng Long Bảng chỉ là cái danh sách để tham khảo mà thôi, thực tế không phải là chính xác tuyệt đối.
Cách nói này mọi người đều có thể hiểu.
Trung Quốc lớn như vậy, nói không chừng trong một cái hang hốc nào đó cũng có cao thủ hàng đầu, chẳng qua chỉ là Sơn trang Dược Long không phát hiện ra mà thôi.
Sau khi Tử Yên khắc hết cả ba mươi cái tên lên vách đá liền quay về cột đá, tuyên bố trước tất cả mọi người:
- Bảng xếp hạng Long Bảng đến đây là hết, cái danh sách này chỉ để tham khảo, mọi người không cần quá coi là thật!
Sau đó Tử Yên quay sang nói với Văn Văn và Ly Ly:
- Văn Văn, Ly Ly, nhiệm vụ của chúng ta đã xong, hai đứa theo chị về thôi!
- Sư tỷ, bọn em có thể ở lại chơi thêm hai ngày không?
- Đúng thế, đúng thế, trong sơn trang chán chết đi được, không thú vị như ở bên ngoài!
- Không được, Trang chủ rất lo cho hai đứa vì vậy đã lệnh cho chị phải dẫn hai đứa trở về!
Hai cô nhóc khó hiểu hỏi lại:
- Bọn em thì có gì mà phải lo lắng chứ, với thực lực của bọn em vẫn có thể bảo vệ bản thân mà!
- Chuyện này nhất thời không thể nói rõ được, tóm lại từ nay về sau bên ngoài vô cùng nguy hiểm, hai đứa không thể tiếp tục ở bên ngoài nữa!
- Hả….
Hai cô nhóc đều kinh ngạc, khó hiểu.
Cuối cùng Tử Yên vẫn đưa hai cô nhóc đi, mọi người cũng dần giải tái, bọn họ còn phải đi tìm ra chân tướng của chuyện này, những lời Tử Yên nói khiến mọi người đều canh cánh trong lòng, lo sợ bất an.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Tần Mục cũng dẫn mọi người cùng rời khỏi đó.
Sau khi Lạc Thiên Cung tuyên bố thành lập, Tần Mục rất ít khi ở lại Lạc Thiên Cung, bình thường hắn vẫn luôn ở trong biệt thự của Diệp Khinh Tuyết.
Vấn đề của Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn khiến hắn vô cùng đau đầu, thậm chí hắn còn thấy hối hận vì đã đảm nhiệm trách nhiệm vệ sĩ này.
Nếu như kẻ thù của Diệp gia có thể xuất hiện sớm một chút thì hắn cũng đã không phải phiền não thế này. Đáng tiếc là kẻ địch lần nào cũng nấp trong bóng tối không chịu đi ra làm hắn vô cùng bực mình.
Ngày thứ ba sau khi bảng xếp hạng Long Bảng được công bố, Ngân Hồ đến tìm Tần Mục. Bọn họ đương nhiên chỉ là liên hệ thông qua đồng hồ truyền tin thôi.
- Bà xã, mới có mấy hôm mà đã nhớ anh rồi sao?
Tần Mục cũng không biết Ngân Hồ tìm hắn có chuyện gì nữa.
- Hôm nay nghiêm túc chút đi, tôi muốn nói chuyện chính sự với cậu!
Tần Mục nghe ra ngữ khí của Ngân Hồ hôm nay rất nghiêm túc, không hề giống như đang giả vờ.
Trong lòng không hiểu sao đột nhiên lại thấy gai gai, hắn có cảm giác như có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
- Chuyện chính sự gì vậy?
Ngân Hồ trầm mặc một lát rồi nói:
- Mấy hôm trước, phái Kiếm Tâm thánh địa của kiếm đạo ở Đông Doanh bị tiêu diệt, cậu còn nhớ Cung Dã Anh Tử không? Cô ấy là người của phái Kiếm Tâm!
- Cái gì cơ?
Đây là lần đầu tiên Tần Mục kinh ngạc đến như vậy.
Cho dù hắn có không biết Cung Dã Anh Tử thì cũng không thể không biết phái Kiếm Tâm được.
Ngay lập tức sắc mặt Tần Mục trở nên nghiêm túc, hỏi lại cô:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có biết là ai làm không?
Vào thời điểm tận thế, phái Kiếm Tâm quả thật đã chết rất nhiều người, cũng gần như là bị tiêu diệt.
Chỉ có điều đó cũng là chuyện của năm trăm năm sau, vậy thì hiện tại làm sao có thể đã bị tiêu diệt rồi?
- Vụ này không phải do con người làm.
Tin tức Ngân Hồ nói tựa như sấm sét khiến Tần Mục không dám tin vào tai mình, hắn đột nhiên nghĩ tới một tình huống vô cùng đáng sợ.
- Có phải là một loại quái thú khổng lồ tướng mạo quái dị không biết tên đã xuất hiện ở núi thánh của phái Kiếm Tâm đúng không?
- Ồ thì ra là cậu cũng đã biết chuyện này rồi hả? Tôi còn tưởng gần đây không thèm quan tâm đến mấy chuyện này chứ.
- Không phải chứ, là thật hả?
Tần Mục nhíu mày, có cảm giác như mình đang bị ông trời lôi ra đùa lần nữa vậy.
Năm trăm năm sau, sinh thái trái đất bị hủy diệt, vũ trụ bị những sinh vật không rõ nguồn gốc xâm chiếm, tận thế giáng xuống.
Mà trên thực tế những sinh vật kỳ lạ đó chính là quái thú có sức mạnh khủng khiếp xuất hiện ở núi thánh của phái Kiếm Tâm.
Những con quái thú này không chỉ tàn sát phái Kiếm Tâ mà còn phá hoại, hủy diệt gần hết Đông Doanh.
Những con quái thú này da dày, xương cứng, vũ khí nóng (súng ống, đạn dược) bình thường rất khó làm chúng bị thương, phải sử dụng vũ khí có tính sát thương mạnh với quy mô lớn mới có thể làm chúng bị thương được.
Không những vậy số lượng những con quái thú này rất đông, gần như là phủ khắp cả nước, lúc này trừ phi là cho vũ khí hạt nhân đến san bằng toàn bộ Đông Doanh nếu không sẽ không thể tiêu diệt được đám quái thú này.
Giới cầm quyền Đông Doanh không biết phải làm thế nào nên đành phải cầu cứu các võ giả, ẩn sĩ đồng thời cũng xin sự trợ giúp từ các quốc gia khác.
Nhưng những quốc gia này lại chỉ ôm ý định đứng ngoài xem tình hình, đại bộ phận đều bỏ mặc sự cầu xin giúp đỡ của Đông Doanh, thậm chí có nước còn nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.
Cuối cùng cao thủ Đông Doanh tập trung dốc sức đi giết quái thú nhưng không biết làm sao mà số lượng quái thú không giảm đi ngược lại còn tăng thêm, tất cả cường giả hầu như đều chết trận.
Sau khi các cường giả đều chết trận, Đông Doanh chỉ có thể để mặc cho quái thú xâm chiếm, không còn chút sức lực nào để kháng cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận