Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 1387: Tứ đại cầm chủ
- Cầm?
Tần Mục hiếu kỳ nói:
-Còn có tông môn chuyên dùng cầm sao?
- Đương nhiên là có, hơn nữa Cầm Tông chính là một trong những liên minh chiến tranh của Bạch Tinh Đế ở Hỗn Độn Giới. Mỗi một cầm chủ đều có khả năng thông thiên triệt địa, chỉ là không rõ những nhân vật này, sao lại đến một tiểu vực bé nhỏ này của chúng tôi, lại còn giúp Vong Ưu Đảo, đối phó với Thiên Xà Cung chúng tôi.
Nói xong, Anh Khánh Nguyên lại có chút bất an nhìn Tần Mục.
Nếu quả thực là một trong tứ đại cầm chủ thì Tần Mục có thể thắng bọn họ không?
Mới đầu ông ta cảm thấy Tần Mục trẻ tuổi như vậy, tu vi lại thâm sâu khó đoán, vượt xa ông ta, có lẽ sẽ vô cùng nổi tiếng ở Hỗn Độn Giới, xuất thân chắc cũng tốt, như thế thì rất có khả năng quen biết tứ đại cầm chủ.
Không đến mức đấy thì ít nhất cũng phải nghe nói qua danh tiếng của cầm chủ, có thể lượng sức mà đi.
Chỉ là bây giờ nhìn bộ dạng Tần Mục ngơ ngẩn như vậy, căn bản chưa từng nghe nói qua cầm chủ là Cầm Tông.
- Được! Tôi đi xem xem cầm chủ này, nhưng mà người trên Vong Ưu Đảo, tôi không quản, các người tự giải quyết đi.
An Khánh Nguyên lập tức vui vẻ, vội vàng nói:
- Chuyện này là hiển nhiên, chỉ cần không có người ngoài nhúng tay, Thiên Xà Cung chúng tôi không sợ Vong Ưu Đảo.
- Lúc nào thì xuất phát?
- Tôi phải về Thiên Xà Cung triệu tập nhân mã, nhưng mà cũng không mất nhiều thời gian, đại khái nửa ngày là được rồi.
Tần Mục nhún vai, biểu thị không sao cả, tùy thời có thể xuất phát.
- Tư Đồ tiểu thư, có thể đứng lên chưa?
Tư Đồ Vũ Cầm đứng lên, cảm kích nói với Tần Mục:
- Cảm ơn Tần công tử, tôi tất nhiên sẽ không quên lời hứa.
Tần Mục khoát khoát tay. Hắn chẳng cần báo đáp cái gì, giúp Thiê Xà Cung, hoàn toàn là vì nể tình Tiểu Thanh mà thôi.
Mặt khác còn một điểm nữa, đối phương dùng cầm, lại khiến cho hắn thấy hứng thú. Bình thường hắn và Cung Y Y ở cùng nhau, ngoại trừ liếc mắt đưa tình, cũng thường xuyên gảy Thiên Duyệt Cầm.
Không phải hắn khoác lác, về phương diện đánh đàn, hắn cũng tự nhận đã đạt tới cảnh giới nhất định.
Hơn nữa nếu như ở đây đã có Cầm Tông, thế thì có lẽ sẽ có công pháp rất hợp để Cung Y Y tu luyện, hắn muốn lấy một bộ về, chắc là Cung Y Y sẽ rất vui.
Nửa ngày sau, An Khánh Nguyên cũng đã tụ tập hết cường giả Thần Cảnh trong Thiên Xà Cung lại, ngay cả ba vị thánh tổ không xuất thế cũng đã mời ra, hiển nhiên là có ý định tử chiến đến cùng.
Tần Mục quét qua ba người kia một cái, phát hiện thực ra tu vi của bọn họ cũng không cao minh hơn An Khánh Nguyên là mấy.
Sức mạnh của An Khánh Nguyên đại khái là ở Thần Vương tầng ba, ba người này nhiều lắm là tầng bốn tầng năm.
Cái này cũng khó trách, sau khi bước vào tu vi Thần Cảnh, tu vi ngày càng khó, không phải sống lâu tu vi sẽ càng cao, có đôi khi chỉ một vấn đề nhỏ cũng làm khó người khác đến mấy ngàn năm.
- Khánh Nguyên, ông xác định người ra tay đánh trọng thương mình là tứ đại cầm chủ?
Sau khi ba người biết được chân tướng sự việc, bất đầu nhíu mày suy tư.
- Nếu là cầm chủ thật, thế thì chỉ sợ tất cả chúng ta cùng lên, cũng không đủ để người khác giết.
- Đúng vậy, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, không thể lỗ mãng.
Nếu như không phải ba người này bối phận cao, An Khánh Nguyên cũng không nhịn được mà mắng cho bọn họ một trận.
Thân là cung chủ Thiên Xà Cung, lão có huyết tính của mình, sao lại có thể để Thiên Xà Cung bị phá hủy được?
Huốn hồ Vong Ưu Đảo đã bắt đi rất nhiều người của Thiên Xà Cung, nếu như không nghĩ cách cứu viện, họn họ chỉ có chết.
- Thánh tổ, chúng ta chỉ cần yên tâm đối phó Vong Ưu Đảo. Về phía cầm chủ tự có người khác đối phó.
Lúc này ánh mắt ba người toàn bộ đều rơi vào Tần Mục đang nhàm chán, lười nhác đứng ở một bên, thần sắc có chút âm trầm.
Ba người tức giận đến nỗi râu đều vểnh hết lên.
- Ông dù gì cũng là cung chủ của một cung, mà lại làm ra chuyện hoang đường như thế, đem nguy vong của Thiên Xà Cung đánh cược trên một người như vậy?
- Này! Mấy người nói chuyện bình thường một chút đi, cái gì gọi là một người như vậy?
Tần Mục cũng đi tới, thúc giục nói:
- Muốn tôi giúp thì nhanh lên chút, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.
Tần Mục không nói gì còn đỡ, lời này vừa nói ra, càng khiến cho ấn tượng của ba người với Tần Mục càng xấu đến cực điểm.
- Khánh Nguyên, ông tìm người này ở đâu vậy? Thế này cũng quá buồn cười rồi.
An Khánh Nguyên khuôn mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nói:
- Ba vị thánh tổ, trước mắt là thời điểm Thiên Xà Cung đang gặp nguy cấp, xin hy vọng ba vị đừng náo loạn.
- Vô liêm sỉ! Ông nói cái gì hả?
Một người giận dữ, râu ria đều rung hết cả lên.
- Mặc dù các vị có bối phận cao, cũng là chiến lực không thể thiếu của Thiên Xà Cung. Nhưng mà các vị bế quan đã lâu, không nắm chắc chiến cuộc cho lắm. Huống hồ tôi mới là cung chủ của Thiên Xà Cung, trước mắt các vị còn phải nghe tôi, không nên phản đối.
- An Khánh Nguyên! Ý ông là chúng tôi già nên hồ đồ?
- Không dám! Chỉ là các vị phải tin tưởng phán đoán của tôi, tôi sẽ không đem sự thịnh vượng của Thiên Xà Cung ra chơi đùa.
- Chuyện này…
Ba người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ do dự.
- Được rồi, nếu như ba vị thánh tổ không muốn đi thì tôi cũng không miễn cưỡng. Bất luận thế nào, Thiên Xà Cung chúng ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước Vong Ưu Đảo, trận này, phải đánh.
An Khán Nguyên chém đinhh chặt sắt, thể hiện rõ một phong phạm của cung chủ.
- Khánh Nguyên, ông là cung chủ, lần này chúng tôi nghe ông. Vì Thiên Xà Cung, ba người chúng tôi không phải người sợ chết!
- Như thế thì tốt! Chúng ta hãy xuất phát ngay thôi.
Tần Mục nhìn cảnh này, âm thầm tán thưởng. An Khánh Nguyên này ngoài miệng nói là vậy, nhưng thực ra trong lòng khẳng định đang tự cổ vũ.
Nếu như ba người thánh tổ này không đi cùng, hắn lại không nhúng tay vào, Thiên Xà Cung chống lại Vong Ưu Đảo, khẳng định thua là cái chắc.
An Khánh Nguyên nói tới hiên ngang mãnh liệt, vì sự hưng thịnh của Thiên Xà Cung mà chiến đấu. Ba người không có lý do cự tuyệt, nếu không sẽ bị người đời cười chê là sợ chết.
....
Dưới sự dẫn dắt của An Khánh Nguyên, đoàn người Thiên Xà Cung đến mạch khoáng thiên nguyên ở phía bắc.
Khu vực này chỉ là một cái chấm nhỏ của Hỗn Độn Giới, một góc của Băng Sơn. Có thể nói Thiên Xà Cung chính là chúa tể ở đây, bình thường không hề có đại nhân vật gì đế nơi này.
Hai ngày sau, mọi người đã đến mạch khoáng thiên nguyên.
Nhưng mà lúc này mạch khoáng thiên nguyên đã bị Vong Ưu Đảo chiếm đóng. Bọn họ vừa tiến vào phạm vi mạch khoáng thiên nguyên, đã lập tức bị trọng binh bao vây.
- An Khánh Nguyên! Quả nhiên ông đã chui đầu vào lưới rồi!
- Lần trước để ông chạy mất, lần này nhất định khiến ông có đi mà không có về.
Trong đám người vây quanh kia, hai người dáng người vạm vỡ đi ra, hiển nhiên là thủ lĩnh của Vong Ưu Đảo.
An Khánh Nguyên lạnh lùng nhìn hai người:
- Chính là hai người các anh đang canh giữ?
Mạch khoáng thiên nguyên là một kho tài nguyên cực lớn, vô cùng quan trọng đối với Thiên Xà Cung, đối với Vong Ưu Đảo càng quan trọng hơn. Sau khi bọn hắn chiếm lĩnh nơi này, theo lý thuyết sẽ phái tuyệt đỉnh cao thủ bảo vệ mới đúng.
Mà hiện giờ, Thần Vương Cảnh chí có hai đại hán vạm vỡ này, hiển nhiên không hề hợp lý.
- Bên trong vẫn còn người đúng không? Muốn đánh lén chúng tôi sao?
An Khánh Nguyên khinh thường nói:
- Tôi không ngu như vậy đâu, không bằng cùng lên, quyết một trận sống mái!
- Ha Ha, An Khánh Nguyên, không phải anh bị thương sao? Còn có sức tái chiến cơ à?
Người vạm vỡ nói.
- Giết hai người các anh, thừa sức!
- Cuồn vọng!
Hai người giận dữ, khí thế của Thần Vương Cảnh bộc phát, đột nhiên hét lớn:
- Một người cũng không tha, giết hết cho tôi!
Trước đó hai bên đã chiến đấu một hồi, lúc này căn bản không cần nói nhiều, không sảng khoái liền làm.
Mà nương theo tiếng hét lớn của hai người, chung quanh lại nhiều thêm bốn cỗ khí tức cường thế, đều là cường giả Thần Vương Cảnh, hơn nữa thực lực không kém gì ba ngươi thánh tổ của Thiên Xà Cung.
- Cái này…
Bên Thiên Xà Cung lập tức cũng có chút mộng mị.
Thiên Xà Cung và Vong Ưu Đảo thực lực ngang nhau, chính là hai bên đều có số lượng Thần Vương Cảnh bằng nhau.
Mà bây giờ, Vong Ưu Đảo lại xuất hiện thêm sáu gã Thần Vương Cảnh, hơn nữa An Khánh Nguyên biết, đảo chủ Vong Ưu Đảo không hề ở đấy.
Nói cách khác Vong Ưu Đảo có ít nhất bảy gã Thần Vương Cảnh, điều này sao có thể?
- Ha ha… An Khánh Nguyên, lần trước anh chạy thoát quá nhanh, chắc là cũng chưa biết nhỉ?
Hai người vạm vỡ kia càn rỡ cười nói:
- Một trong tứ đại tông chủ của Cầm Tông Huyền Sơn Cầm đang làm khách ở Vong Ưu Đảo chúng tôi, rất nhiều cường giả ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, cuối cùng liền gia nhập Vong Ưu Đảo của chúng tôi.
- Quả thật là một trong tứ đại cầm chủ!
An Khánh Nguyên chỉ cảm thấy phía trước một mảnh u ám, tứ đại cầm chủ thanh danh quá lớn, lại để cho Vong Ưu Đảo lợi dụng, mời chào nhiều cường giả như vậy.
- Sao vậy? Thế này đã sợ rồi?
Tất cả mọi người trên Vong Ưu Đảo đắc ý điên cuồng cười, hôm nay Thiên Xà Cung sẽ tan vỡ, khu vực này sau đó, chính là thiên hạ của Vong Ưu Đảo.
- Này! Còn muốn đánh hay không hả?
- Cho dù mấy người không ra tay, chúng tôi cũng sẽ không lưu tình. Đảo chủ đã hạ lệnh, ai tới nơi này, một người cũng không thể tha! Giết hết!
Vong Ưu Đảo khí thế lớn mạnh như thế, người của Thiên Xà Cung cảm thấy bất an, liên tiếp bại lui, cuộc chiến còn chưa bắt đầu đã thua một nửa.
- Tần… Tần công tử!
Trong lúc nguy cấp, An Khánh Nguyên chỉ có thể xin Tần Mục giúp đỡ.
- Hình như trước đó đã nói tôi sẽ không nhúng tay và chuyện của các người và Vong Ưu Đảo mà?
Tần Mục bất đắc dĩ đứng dậy.
- Tần công tử, cái này… Chuyện tình có biến, chúng tôi cũng không biết sẽ như vậy. Nếu như cậu không ra tay, chúng tôi chỉ có thể chết!
- Aizzzz… Thật là phiền phức! Loại tiểu nhân vật này mà cũng muốn tôi động tay.
Tần Mục thở dài một hơi, không có hứng thú lắm.
- Hả?
Ý chí chiến đấu sục sôi của Vong Ưu Đảo thoáng cái vụt tắt, từng người kinh nghi bất định nhìn Tần Mục, không biết người này từ đâu mà đến.
An Khánh Nguyên không người nào không biết, nhưng ông lại có thể tôn kính với tiểu tử này như vậy, một bộ dạng cầu khẩn, lại khiến cho người ta không khỏi hoài nghi.
- Cậu là người ở đâu?
Hai người vạm vỡ kia thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Tần Mục.
Lông mày Tần Mục nhếch lên, thản nhiên nói:
- Chỉ cho Vong Ưu Đảo các anh tìm người ngoài, còn Thiên Xà Cung không được mời người ngoài sao?
Hai người thoáng sững sờ:
- Cậu là viên trợ bên ngoài của Thiên Xà Cung? Chỉ một mình cậu?
- Một người! Đủ chưa?
- Phụt… Ha ha….
Hai người thực sự không nhịn nổi, không hề có phong phạm mà ôm bụng cười ha hả.
- Tên tiểu tử này đúng là biết đùa. An Khánh Nguyên, đây là tên đầu trâu anh tìm được ở đâu thế? Đặc biệt đến chịu chết thay Thiên Xà Cung các anh à?
An Khánh Nguyên không nói gì, thần sắc bất định, trong nội tâm cũng không có bao nhiêu sức lực.
- Chậc chậc… Tiểu tử, cậu thật đáng thương, An Khánh Nguyên cũng không nói gì, rõ ràng là gài bẫy cậu rồi.
- Được rồi, thấy cậu còn trẻ, kinh nghiệm sống còn chưa nhiều, bị người khác lừa. Chỉ cần cậu chịu gọi tôi một tiếng ông, tôi tạm tha cho cậu một mạng, thế nào?
Hai người không kiêng nể gì “trêu đùa” Tần Mục. Bọn hắn nghĩ, Thiên Xà Cung là cá trong chậu, căn bản không cần đánh chết vội.
- Tha cho tôi một mạng sao? Thú vị!
Lời vừa nói xong, thân thể Tần Mục nghiêng nhẹ một chút, quần áo đong đưa, đột nhiên sinh ra một dòng khí lưu cường đại.
Xùy ~~!
Hai cái đầu của hai đại hán bên kia đột nhiên bay lên, đầu thân chia lìa, gương mặt thô cuồng rơi từ trên không trung xuống, mang theo biểu hiện khó hiểu và hoảng sợ tột độ.
Từ cười nhạo và trêu tức liền biến thành sợ hãi và bất an. Gã nghiêng người, đồng tử co rụt lại, cơ thể run rẩy nhìn thi thể không đầu bên cạnh.
Huynh đệ vừa nãy còn trò chuyện vui vẻ, trong chớp mắt chỉ còn lại cổ thi thể không đầu.
Biến cố đột ngột khiến những người còn lại sợ hãi không thôi. Cục diện vốn đang nóng bỏng đột nhiên lặng ngắt như tờ, người nào cũng kinh hoảng.
Bên phía đảo Vong Ưu thì lại càng không cần nhiều lời. Một gã thủ lĩnh Thần Vương cảnh tự nhiên đầu mình chia lìa, đây đúng là một sự đả kích vào lòng tin của bọn họ.
Còn Thiên Xà cung thì cũng rúng động không thôi.
An Khánh Nguyên, Tư Đồ Vũ Cầm và những trưởng lão khác có biểu hiện khác nhau, nhưng tất cả đều không dám tin vào mắt mình, cứ tưởng mình nằm mơ.
Tần Mục cũng chẳng có động tác nào thêm, chỉ nhoáng thân một cái, vạt áo phiêu động, xoáy lên một đao kình khí.
Chỉ là đạo kình khí này đã cắt đứt đầu của một Thần Vương.
Sau khiếp sợ chính là vui mừng khôn xiết, sĩ khí đại chấn.
Đám đệ tử Thiên Xà Cung thì giống như hành hương, mang theo ánh mắt nóng bỏng nhìn Tần Mục.
Vị tuyệt thế cường giả đó đang đứng về phía Thiên Xà Cung bọn họ.
- Ai còn muốn tôi tha mạng thì đứng ra.
Tần Mục lẳng lặng đứng yên, cũng không có động tác gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bễ nghễ thiên hạ, không người dám uy hiếp.
- Mày…mày dám giết đại ca tao?
Gã đại hán bên phải trợn tròn mắt, cừu hận đã chiến thắng sự sợ hãi.
- Ah, thì ra các người thật sự là huynh đệ với nhau. Là sinh đôi à?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nhưng dường như đại ca anh còn chưa chết mà?
Bước vào Thần Cảnh, đồng nghĩa với việc trường sinh bất diệt, đồng thọ cùng thiên địa. Muốn giết chết Thần Cảnh, phương pháp tầm thường không thể thực hiện được.
Huống chi người này còn là một Thần Vương.
Lúc này gã đại hán bên phải cũng tỉnh ngộ ra. Thần Vương cảnh, thân thể sẽ chết, nhưng thần hồn lại bất diệt.
- Ngưng.
Gã vung tay lên, đánh ra từng đạo thần quang, ngưng tụ thần huy xung quanh. Thời gian dần trôi biến thành một hình người hư ảo.
- Đại ca.
Gã đại hán mừng rỡ. Chỉ cần thần hồn có thể ngưng tụ, việc phục sinh sẽ không thành vấn đề.
- Vừa rồi người nào đó nói tôi giết anh trai của họ, muốn gán tội cho tôi. Chẳng phải tôi rất oan uổng sao? Anh đã nói tôi giết đại ca anh, vì không muốn bị oan, tôi sẽ giết thật.
Bành.
Thanh âm hờ hững rơi xuống, một uy áp vô hình bay đến. Thần hồn vừa mới ngưng tụ đột nhiên tán loạn, tiêu tan nơi thiên địa.
Gã đại hán ngơ ngác nhìn hai tay của mình. Sự vui sướng lúc trước đã biến thành thống khổ vô tận và phẫn nộ.
Gã có thể cảm giác được, thần hồn của đại ca đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Mày…mày…
Gã đại hán ngẩng đầu, chỉ vào Tần Mục, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
- Cái này không thể trách tôi, tôi là người không chịu được oan uổng. Ai bảo đổ oan cho tôi chứ.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Tôi không có giết người, tự dưng vu oan cho tôi giết người, trong lòng tôi cảm thấy không công bằng. Bây giờ giết người rồi, tôi cảm thấy đã thoải mái hơn.
Gã đại hán thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Chẳng lẽ hung thủ giết đại ca tôi là gã sao?
- Tiến lên hết, giết nó cho ta.
Gã đại hán điên cuồng chỉ huy người của đảo Vong Ưu vây công Tần Mục.
Nhưng không ai động đậy.
Người thân của gã bị giết, tất nhiên mắt đã bị cừu hận che khuất, nhưng những người còn lại không ngốc.
Người có thể giết chết được cường giả Thần Vương, đây không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc.
- An cung chủ, tôi không phải là người của đảo Vong Ưu, chỉ là nhất thời đầu óc bị ngập nước, cho nên mới tham gia vào vũng nước đục này. Xin hãy lượng thứ. Tôi thề, sau này tuyệt đối không đối địch với Thiên Xà cung nữa. Cáo từ.
Một gã Thần Vương nói xong, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, biến mất nơi chân trời.
- An cung chủ, tôi quyết định thoái ẩn về núi. Sau này không xuất hiện trước mặt ngài nữa. Chuyện hôm nay thật xin lỗi.
Lại thêm một gã Thần Vương bỏ chạy.
Hai gã Thần Vương còn lại lời còn chưa kịp nói đã bỏ chạy.
Trong chớp mắt, sáu gã Thần Vương của đảo Vong Ưu một chết, bốn bỏ chạy, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình gã đại hán.
Tần Mục lắc đầu. Ban đầu nhìn thì cứ tưởng cường lực của đảo Vong Ưu lớn, thật ra cũng chỉ là tụ tập một đám ô hợp.
Đám người này sẽ không trung thành với đảo Vong Ưu. Khi bọn họ cảm thấy có điều bất lợi với mình, lập tức sẽ làm phản ngay.
Trong lòng An Khánh Nguyên mừng rỡ không thôi. Bởi vì như vậy, đảo Vong Ưu trên cơ bản đã không còn bao nhiêu chiến lực.
Mọi người vốn cho rằng đảo Vong Ưu và Thiên Xà cung chắc chắn sẽ có một trận đại chiến thảm thiết. Ai ngờ lại có kết cục ngoài dự đoán này.
Thiên hàng thần binh, khí thế của một mình Tần Mục đã đè sập chiến ý của đảo Vong Ưu, khiến cho cán cân trận đấu nghiêng về một bên.
- Đáng chết, sao có thể như vậy chứ?
Vẻ mặt gã đại hán trắng bệch. Cách đây không lâu, gã vẫn còn diễu võ giương oai với An Khánh Nguyên, trong chớp mắt gã đã trở thành kẻ bại trận.
Người có chiến lực lúc này cũng chỉ còn mình gã. Nhưng có thể đánh lại sao?
- Cầu Phong, các vị trưởng lão của Thiên Xà cung đâu?
An Khánh Nguyên hỏi. Lần này đến đây y có hai mục đích.
Một là đoạt lại mạch khoáng thiên nguyên. Cái này có thể nói là đã hoàn thành.
Thứ hai, chính là nghĩ cách cứu viện những trưởng lão bị bắt làm tù binh.
Cầu Phóng biết đại cục đã định, cũng không sợ hãi, lãnh đạm nói:
- Những người đó tất nhiên là bị bắt đến đảo Vong Ưu rồi. Chẳng lẽ ông còn dám đến đảo cứu người?
- Vì sao lại không dám? Lần này chúng tôi đến chính là để cứu người đấy.
Cầu Phóng cười lạnh:
- An Khánh Nguyên, ông không quên lần trước mình bị thương như thế nào sao?
- Tứ đại cầm chủ, Huyền Tiên cầm?
An Khánh Nguyên khinh thường nói:
- Tôi không tin đảo Vong Ưu các người có thể mời được Huyền Tiên cầm chủ ra tay?
- Đảo Vong Ưu chúng tôi tất nhiên không đáng nhắc tới so với Cầm tông. Tuy Huyền Tiên cầm chủ không chủ động giúp chúng tôi, nhưng cũng không muốn người khác quấy rầy. Ông nên biết tính tình của cô ấy.
An Khánh Nguyên im lặng. Cầu Phóng đã nói rất rõ ràng rồi.
Huyền Tiên cầm chủ sẽ không tham gia vào tranh đoạt của đảo Vong Ưu và Thiên Xà cung. Nhưng nếu bọn họ dám đến đảo Vong Ưu nháo sự, quấy nhiễu Huyền Tiên cầm chủ, vậy thì chỉ còn con đường chết.
- Khánh Nguyên, tôi thấy tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao mạch khoáng thiên nguyên cũng đã đoạt được rồi, từ từ sẽ xử lý chuyện của đảo Vong Ưu.
Ba vị Thánh tổ đề nghị.
- Thế thì còn các vị trưởng lão thì sao? Chẳng lẽ không cứu?
- Người đương nhiên là phải cứu rồi. Chỉ là bây giờ Huyền Tiên cầm chủ đang ở đảo Vong Ưu, chúng ta không thể tùy tiện công vào. Chi bằng chậm rãi chờ đợi thời cơ. Huyền Tiên cầm chủ không thể lúc nào cũng ở đó, sẽ phải có lúc rời đi.
- Ai biết được cô ta sẽ đi lúc nào. Chúng ta đoạt lại mạch khoáng thiên nguyên, đảo Vong Ưu khẳng định sẽ hận chúng ta thấu xương, sẽ tra tấn các vị trưởng lão. Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn bọn họ bị tra tấn?
An Khánh Nguyên lắc đầu liên tục:
- Không được, Thiên Xà Cung quan trọng, nhưng tính mạng của các trưởng lão cũng quan trọng không kém. Chúng ta nhất định phải đến đảo Vong Ưu một chuyến.
Nói xong, y lại cảm thấy mình có chút tự tiện chủ trương, liền bất an nhìn Tần Mục:
- Tần công tử, cậu thấy…
- Phải đi nhanh một chút.
Tần Mục nói. Cho dù An Khánh Nguyên không đi, hắn cũng muốn gặp Tứ đại cầm chủ một lần.
- Được, Vũ Cầm, hãy mang theo đệ tử thu thập mạch khoáng thiên nguyên. Tôi và Tần công tử đến đảo Vong Ưu một chuyến.
An Khánh Nguyên phân phó.
Lúc này, người của đảo Vong Ưu cơ bản đã đầu hàng, lưu Tư Đồ Vũ Cầm ở đây đủ để chủ trì đại cục.
- Vâng, cung chủ.
……..
Đảo Vong Ưu, trong một lương đình u tĩnh, một cô gái mặt che lụa mỏng, ngón tay trắng nõn đang gảy cây đàn cổ trước mặt.
Cô gái này khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt như vẽ, ngón tay thon dài, có thể nói là một giai nhân.
Nhưng cô dường như đang có tâm sự. Tuy nói là đang gảy đàn, nhưng không hề có tiết tấu, ngược lại giống như phát tiết thì đúng hơn.
- Nguyệt Nhi, chúng ta đến đảo Vong Ưu cũng gần một tháng rồi. Tại sao con lại không tĩnh tâm được?
Chẳng biết từ lúc nào, một quý phụ phu nhân xinh đẹp xuất hiện ở đằng sau.
Quý phụ phu nhân này giơ tay hạ tay đều mang theo ý cảnh như ẩn như hiện, dung làm một thể với sơn thủy đình viện, tạo thành một bức vẽ tuyệt đẹp.
- Sư phụ, đảo tên là Vong Ưu, nhưng căn bản không thể vong ưu.
Nam Cung Nguyệt làm nũng, nói.
- Trong lòng con vốn không có lo buồn, tại sao lại vong ưu?
Quý phụ phu phân bất đắc dĩ nói.
- Sư phụ, lời này của người là có ý gì?
- Không có gì. Ít nhất cảnh sắc của đảo Vong Ưu không tệ. Ở Cầm tông buồn bực quá lâu rồi, đến đây giải sầu xem như cũng không tồi.
Nam Cung Nguyệt lại không cho là đúng:
- Tại sao con lại cảm thấy cảnh sắc nơi đây quá bình thường?
- Bởi vì tâm tư của con không ở chỗ này, sớm đã bay theo người khác rồi.
- Sư phụ, hôm nay người nói chuyện rất kỳ lạ, con nghe không hiểu.
Quý phu nhân trầm mặc một chút rồi nói:
- Nguyệt Nhi, lần này con chịu ra ngoài với ta, rốt cuộc là vì cái gì?
Nam Cung Nguyệt hơi ngưng lại, ánh mắt hiện lên chút ảo não.
- Kỳ thật đàn ông tốt trong thiên hạ vẫn còn nhiều. Tâm tư của Ngọc Phi Vũ không ở trên người con, con cần gì phải cưỡng cầu? Như vậy chẳng phải biểu hiện con hèn hạ hơn sao?
Quý phu nhân khuyên bảo.
- Sư phụ, Ngọc Phi Vũ là hôn phu của con, con làm sao để anh ấy dây dưa với người phụ nữ khác? Lần trước, khi con gặp anh ấy, anh ấy còn rất tốt với con. Nhưng khi người phụ nữ kia xuất hiện…
Giọng nói Nam Cung Nguyệt tràn đầy sự không cam lòng.
Quý phu nhân hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Nguyệt Nhi, con thích Ngọc Phi Vũ sao? Sư phụ nghe được sự không cam lòng trong giọng nói của con, nhưng lại không có sự phẫn nộ. Cái này là thái độ không nên có một người phụ nữ khi chồng có người khác bên ngoài.
Nam Cung Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói:
- Anh ấy là một trong bát đại thiên kiêu của liên minh, lại còn là một người tuấn mỹ nhất. Mỹ nữ vờn quanh bên cạnh cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng anh ấy đã là vị hôn phu của con. Tuy cuộc hôn nhân của tụi con được định từ nhỏ, trước đây cũng chưa từng gặp mặt, cũng không có nhiều tình cảm. Nhưng nếu nắm được người này trong tay, con cũng nên có chút kiêu ngạo chứ?
Quý phu nhân liền hiểu ra. Nam Cung Nguyệt chỉ là xem Ngọc Phi Vũ là vật sở hữu cá nhân của mình. Dù sao đồ vật người khác tranh đoạt nằm trong tay cô, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác ưu việt.
Bây giờ, người đàn ông này lại bị những người phụ nữ khác cướp đi, biểu hiện của cô cũng chỉ là ghen ghét và cảm thấy không công bằng trong lòng, cũng chẳng có tâm lý bị thương khi bị vứt bỏ.
Xem ra đưa cô đến đảo Vong Ưu này là hoàn toàn dư thừa. Trong lòng không có ưu sầu, đâu cần vong ưu làm gì?
- Nguyệt Nhi, ngày mai chúng ta về đi.
- Tại sao lại gấp như vậy?
Nam Cung Nguyệt chần chừ.
- Ở lại đảo Vong Ưu đối với con mà nói cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.
- Không, con không tin Ngọc Phi Vũ không quan tâm đến con một chút nào. Con phải đợi anh ấy đến tìm con, nói lời xin lỗi con.
Nam Cung Nguyệt cứng đầu nói.
- Thì ra con đến đây, mục đích cũng chỉ có bấy nhiêu?
Quý phu nhân bất đắc dĩ nói:
- Ngọc Phi Vũ cũng là người đa tình. Tuy cậu ta đang theo đuổi cô gái đến từ Bạch Đế Tinh, nhưng đối với con, chỉ sợ cậu ta cũng không chịu buông tha. Chắc hẳn cậu ta sẽ đến tìm con.
- Hừ, nếu anh ấy muốn con trở về, nhất định phải thề không được theo đuổi người phụ nữ đó nữa. Bằng không con sẽ không đi với anh ấy.
- Chỉ sợ cậu ta sẽ không đáp ứng điều kiện này.
- Tại sao? Con mới là vị hôn thê của anh ấy, anh ấy lại theo đuổi người phụ nữ khác. Đàn ông đều hoa tâm như thế sao?
- Vậy còn con? Cho dù Ngọc Phi Vũ đáp ứng sau này không trêu chọc những người con gái khác, con thật sự đồng ý gả cho cậu ta sao?
Nam Cung Nguyệt nghi ngờ hỏi:
- Sư phụ, người cảm thấy Ngọc Phi Vũ không tốt sao?
- Ta cảm thấy cậu ta không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là con đấy.
- Con…
Nam Cung Nguyệt chần chừ nói:
- Ngọc Phi Vũ đúng là rất ưu tú. Gả cho anh ấy hẳn là chuyện rất tốt.
Quý phu nhân than khẽ, lắc đầu nói:
- Con còn chưa trải qua, đối với chuyện tình yêu nam nữ căn bản không hiểu. Nhưng không hiểu cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, ít nhất cũng không có nhiều phiền não.
- Con cũng nghe qua rất nhiều chuyện tình yêu, nhưng con cảm thấy nó giả tạo quá. Tại sao có người nguyện ý vì một người khác mà trả giá hết thảy, ngay cả tính mạng cũng không cần?
Nam Cung Nguyệt nghe qua quá nhiều câu chuyện tình yêu, nhưng phần lớn đều xì mũi coi thường, không cho là đúng.
Tuy cô rất thích Ngọc Phi Vũ, nhưng cô vẫn thích bản thân mình hơn. Muốn nói cô vì một người đàn ông khác mà trả giá hết thảy, một chút cũng chẳng tốt chút nào, ngược lại còn khiến cô buồn nôn.
- Được rồi, ta cũng hy vọng con vĩnh viễn đừng nên tiếp xúc với chuyện đó. Thôi, không nói chuyện này nữa. Khoảng hai ngày nữa, chắc hẳn Ngọc Phi Vũ sẽ đến tìm con.
Oành.
Lúc này, cả lương đình đột nhiên rung lên.
Nam Cung Nguyệt và quý phu nhân đều cau mày.
- Dường như có rất nhiều người đến đây. Không phải muốn đánh nhau chứ?
Nam Cung Nguyệt cảm thấy không vui.
- Hay là người mà mấy hôm trước ta đã đả thương?
Quý phu nhân cau mày nói.
- Đám người này đúng thật không biết phân biệt. Biết rõ chúng ta đang ở đây, vậy mà cũng dám đến quấy rầy. Sư phụ, lần trước người ra tay quá nhẹ rồi. Lần này tự mình ra mặt chấn nhiếp bọn họ một chút.
- Dù sao chúng ta cũng là người ngoài. Lần trước ra tay cũng đã không thỏa đáng rồi. Lần này….
- Sư phụ, người chỉ là chấn nhiếp bọn họ, không giết bọn họ là được. Chờ sau khi chúng ta đi, cứ tùy bọn họ vào đây làm loạn. Đảo Vong Ưu nịnh nọt chúng ta như vậy, tất cũng nên cho bọn họ nếm thử quả ngọt chứ.
- Được rồi, để ta ra ngoài một chuyến.
Quý phu nhân chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc này, một luồng cường phong mạnh mẽ thổi tới, khiến cho quý phu nhân đứng không vững, liên tục lui về sau mấy bước.
- Chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi nghĩ hai vị cũng đừng nên can thiệp vào.
Quý phu nhân kinh hãi. Cổ quái phong này tuyệt đối là do khí thế của con người tạo nên.
Chỉ dựa vào khí thế lại mang đến sự trùng kích tuyệt đối, người này nhất định không phải hạng người bình thường.
Một đạo nhân ảnh quỷ mỵ, lập lòe từ cửa đình viện trong thoáng chốc đã đến lương đình, ánh mắt quét qua hai người, cuối cùng rơi xuống cây đàn cổ trước người Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt vừa mới hồi phục lại tinh thần. Đối với cô mà nói, Tần Mục lăng không xuất hiện trong lương đình, nhưng cô lại không thấy rõ quá trình.
- Anh là ai?
Nam Cung Nguyệt và quý phu nhân đồng thời lên tiếng.
- Hai người phụ nữ đánh đàn không khỏi quá tịch mịch hay không. Tôi đến để bồi hai người.
Tần Mục tùy ý thò tay nhẹ nhàng mơn trớn dây đàn.
Loong coong!
Dây đàn nảy lên, bắn ra một luồng sức mạnh.
- Cũng không tệ lắm. Cầm có linh tính.
Tần Mục tán thưởng.
- Đó là đương nhiên. Mặc dù Tử Vi Cầm của ta còn kém hơn tứ đại tuyệt cầm, nhưng lại là cây đàn mạnh nhất dưới tứ đại tuyệt cầm.
Nam Cung Nguyệt ngạo nghễ, nhưng rất nhanh cô đẩy tay Tần Mục ra, có chút tức giận nói:
- Tử Vi Cầm là vật sở hữu cá nhân của ta, ngay cả Ngọc Phi Vũ cũng không được chạm vào. Anh dựa vào cái gì mà chạm nó?
Tần Mục ngạc nhiên:
- Ngọc Phi Vũ là ai? Tình lang của cô à?
- Anh không biết Ngọc Phi Vũ?
Nam Cung Nguyệt nhìn Tần Mục giống như nhìn quái vật, sau đó nói:
- Anh từ đầu xuất hiện, lại dám lỗ mãng trước mặt chúng tôi như vậy?
- Các người là người của Cầm tông?
- Đúng vậy.
- Lần trước An Khánh Nguyên là do các người đả thương?
- An Khánh Nguyên là ai?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Đừng giả bộ hồ đồ. Bên ngoài còn đang chiến đấu, các người chẳng lẽ không đoán được là ai?
Quý phu nhân nhìn Tần Mục, trong lòng kinh nghi bất định.
Người trước mặt còn trẻ hơn so với Ngọc Phi Vũ, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác áp bách. Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Lần trước xác thực là tôi đã đả thương một người. Chúng tôi làm khách ở đảo Vong Ưu, đảo Vong Ưu gặp nạn, tôi cũng chỉ thuận tay giúp mà thôi.
- Vậy thì đúng rồi.
Tần Mục nhún vai:
- An Khánh Nguyên nhìn thấy được thực lực của cô, nhưng ông ta vẫn dám giết đến đảo Vong Ưu. Nếu các người đã biết tại sao, thì cũng đã biết tôi là ai rồi.
Trong đầu Nam Cung Nguyệt đầy dấu chấm hỏi. Biểu hiện của cô là hoàn toàn không hiểu Tần Mục đang nói cái gì.
Quý phu nhân thoáng trầm ngưng, sau đó lên tiếng:
- Nói như vậy, cậu chính là người mà ông ta mời đến để đối phó chúng tôi?
- Thông minh đấy.
Tần Mục cười nhạt, hai tay lại nhẹ nhàng sượt qua dây đàn:
- Tiểu cô nương, cô còn kém xa sư phụ của mình, phải cần cố gắng học tập, cả ngày suy nghĩ về tình yêu sẽ dễ sa đọa lắm.
Nam Cung Nguyệt sửng sốt. Giải thích này rất hợp lý. An Khánh Nguyên biết sư phụ lợi hại, nhưng vẫn còn dám giết đến tận cửa, nói rõ đã có thủ đoạn đối phó người.
Chỉ là cô không tin, Tần Mục có vốn liếng để đối kháng sư phụ.
Ngữ khí lỗ mãng, thậm chí là lưu manh của Tần Mục khiến cho cô càng thêm tức giận:
- Cái tên dê xồm này, có tin tôi xé miệng anh hay không?
- Chỉ sợ cô không có khả năng đó. Để sư phụ cô ra tay thì dễ nghe hơn.
- Hỗn đãn.
Nam Cung Nguyệt mắng. Chưa bao giờ cô lại muốn giáo huấn một người như lúc này.
- Tử Vi Yểm Nguyệt.
Phẫn nộ, hai tay Nam Cung Nguyệt trực tiếp vỗ vào Tử Vi Cầm.
Đây không phải là đánh đàn, mà là đem sự phẫn nộ quán chú vào bên trong.
Boong boong.
Tiếng đàn nổ vang, giống như âm thanh phát nổ, bén nhọn chói tai.
Sát ý cường đại từ bên trong phát ra, hóa thành vòng tròn quay liên tục.
Nửa hình tròn vô cùng hoa mỹ, nhưng sát cơ vô hạn, toàn bộ không gian đều tràn ngập âm hưởng và thanh mang lập lòe, khiến cục diện trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Keng sau một khắc, âm hưởng hỗn tạp biến mất, giống như sau khi trải qua vô số tiếng nổ mạnh, đột nhiên khôi phục thanh tĩnh, ngay cả lỗ tai cũng chưa kịp thích ứng.
Im lặng một cách đáng sợ.
Âm hưởng biến mất, sát ý tán loạn, vòng tròn quay liên tục đột nhiên biến mất, chỉ để lại gương mặt kinh ngạc của Nam Cung Nguyệt.
Trong lòng Nam Cung Nguyệt cực kỳ khó chịu. Khi làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên công việc đó phải được làm một cách trơn tru. Nếu nửa đường đứt gánh, không chỉ là đột ngột, mà càng khiến lòng người sợ hãi.
Cầm thuật của Nam Cung Nguyệt cũng giống như vậy.
Bởi vì tức giận, cô đã thi triển tuyệt chiêu. Nhưng chiêu chỉ ra được một nửa đã phải ngừng lại, khiến cho cô thiếu chút nữa bị nội thương.
Đương nhiên không phải do cô chủ động ngừng lại.
Cô cúi đầu xuống, ánh mắt ngây ngốc nhìn cây đàn cổ.
Cây đàn cổ này đã có hai người sử dụng được, một là cô, người còn lại chính là Tần Mục.
Cô xuất thân Cầm tông, tất nhiên dùng cầm làm vũ khí. Chỉ sờ nhẹ dây đàn, tiếng đàn có thể hóa thành sát khí, giết địch ngoài ngàn dặm.
Nhưng lúc này, cây đàn lại xuất hiện kẻ sử dụng thứ hai. Người đó không hề làm bất cứ động tác gì, chỉ đặt tay lên dây đàn, nhưng có thể biến Tử Vi Cầm thành cầm câm.
Đúng vậy, là cầm câm.
Nam Cung Nguyệt thử kích thích dây đàn. Dây đàn có động, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Không phát ra âm thanh, làm sao mà công kích?
- Anh..
Nam Cung Nguyệt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nhưng hơn cả sự phẫn nộ là khiếp sợ.
- Tôi nói rồi, cô còn chưa có khả năng.
Tần Mục nói xong, ngón tay chúi xuống, lập tức bắn ngược.
Keng.
Tử Vi Cầm nổ vang, một luồng sức mạnh mênh mông tán ra.
Bành.
Nam Cung Nguyệt đứng mũi chịu sào, bị cổ sức mạnh này đánh bay ra ngoài.
Cũng may quý phu nhân tay mắt lanh lẹ, lập tức phi thân tiếp được Nam Cung Nguyệt, bằng không thì chỉ sợ cô đã bay ra khỏi lương đình rồi.
Nhưng lúc này, Tử Vi Cầm nghiễm nhiên đã rơi vào tay Tần Mục.
- Quả nhiên là một hảo cầm. Nhưng đáng tiếc…
Tần Mục thầm than. Tử Vi Cầm này so với Thiên Duyệt Cầm kém không ít cấp.
Lúc này, Nam Cung Nguyệt giống như người nằm mộng. Nhưng Tử Vi Cầm mà cô coi trọng còn hơn cả tính mạng rơi vào tay Tần Mục, cô lập tức khẩn cầu quý phu nhân:
- Sư phụ, hắn khinh người quá đáng. Người nhất định phải làm chủ cho Nguyệt Nhi.
- Nguyệt Nhi, con đừng vội, để ta xử lý.
Quý phu nhân trấn an Nam Cung Nguyệt, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục, hít sâu một hơi:
- Rốt cuộc cậu là ai?
- Lúc trước tôi nói còn chưa rõ sao?
Tần Mục nhìn Tử Vi Cầm, không thèm đếm xỉa.
- Cái gì?
- Mục đích của tôi, ngay từ đầu tôi đã nói cho bà biết. Ân oán giữa Thiên Xà cung và đảo Vong Ưu có từ xưa đến nay, tôi và bà đều là người ngoài, không nên nhúng tay vào.
- Nếu như tôi vẫn cứ nhúng tay thì sao?
Tần Mục ngẩng đầu lên, nhìn quý phu nhân, cười nhạt:
- Nhiệm vụ của tôi chính là không cho bà nhúng tay vào.
- Dựa vào cái gì?
Trong giọng nói của quý phu nhân mang theo một cỗ uy áp.
Trước đó bà đã bị thủ đoạn của Tần Mục chấn trụ. Nhưng đó là vì ngay từ ban đầu bà xem hắn chỉ là một hậu bối.
Những hậu bối mà bà biết, cũng chỉ là bát đại thiên kiêu của liên minh là xuất sắc. Và tám người này bà đều biết cả.
Thực lực của Tần Mục lại không kém gì bát đại thiên kiêu, khiến cho bà cảm thấy lạ lẫm.
Nhưng thiên tài bình thường cũng vậy, mà bát đại thiên kiêu cũng thế, trong mắt bà cũng chỉ là hậu bối.
Bà cũng có thể tán phục thiên tư của bọn họ, nhưng nếu bà muốn động thủ giết bọn họ, tất cả chỉ trong nháy mắt.
Không phải cái gì khác, cũng chỉ vì bà là một trong tứ đại cầm chủ, Huyền Tiên Cầm Chủ.
Tần Mục gãi đầu, bộ dạng khó hiểu:
- Vấn đề này thú vị đây, dường như rất khó trả lời.
Nam Cung Nguyệt lãnh đạm nói:
- Đừng nói là anh, cho dù bát đại thiên kiêu đứng trước mặt sư phụ tôi cũng không có tư cách thể hiện.
- Không, lời này không phải nói như thế.
Tần Mục lắc đầu.
- Thế nói như thế nào?
Tần Mục nhìn Nam Cung Nguyệt, rồi lại nhìn quý phu nhân:
- Tôi đã đáp ứng người khác ngăn cản các người ra tay, vậy thì nhất định tôi sẽ làm được.
- Cậu cho rằng mình có năng lực đó sao?
- Vậy thì bà dựa vào cái gì mà nói rằng tôi không có năng lực?
Tần Mục đem nguyên câu hỏi hỏi lại quý phu nhân.
Quý phu nhân giật mình, trong lòng lại càng không bình tĩnh.
Lần này không vì cái gì khác, cũng chỉ vì sự cuồng vọng của Tần Mục.
Cho dù người đứng đầu Bát đại thiên kiêu cũng không cuồng vọng bằng hắn.
Bằng cái gì? Ba chữ này đại diện cho một loại hàm nghĩa. Có thể nói ba chữ đó, thứ nhất chính là đã có sự tự tin cực độ đối với bản thân, thứ hai chính là khinh thường đối phương.
Bà là một trong tứ đại cầm chủ, nghe lời nói này của một vãn bối, làm sao cũng không lọt lỗ tai.
Còn Tần Mục, với tư cách là một hậu bối, hơn nữa cũng chẳng có thanh danh, nhưng lại dám nói lời này với bà.
Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn có thể áp đảo bà?
- Này, rốt cuộc anh có biết sư phụ tôi là ai không? Dám nói những lời này mà không biết ngượng miệng.
Nam Cung Nguyệt bị cơn tức làm cho hồ đồ. Tại sao trên đời này lại có loại người không biết trời cao đất rộng như vậy.
- An Khánh Nguyên nói với tôi, đây chính là một trong tứ đại cầm chủ.
- Trước kia cậu chưa từng nghe qua về tôi?
Quý phu nhân ngạc nhiên.
- Tại sao phải nghe về bà? Tôi là người rất ít khi nghe mấy tin tức bát quái.
Tần Mục trả lời không sai. Hắn chỉ mới đến Hỗn Độn giới, chưa từng nghe Tứ đại cầm chủ cũng là chuyện đương nhiên.
- Thì ra thanh danh của ta chỉ là tin tức bát quái mà thôi.
Quý phu nhân đột nhiên mỉm cười, cười vô cùng yêu mị. Mọi cử động đều triển lộ sự thành thục.
- Nếu cậu muốn biết tôi là ai, vậy thì để tôi nói cho cậu biết tôi là ai.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh quý phu nhân biến mất như quỷ mị.
- Bà không chạy được đâu.
Tần Mục cười nhạt, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Nhiệm vụ của hắn là ngăn cản Huyền Tiên Cầm chủ, không cho bà ra tay. Cho nên hắn tuyệt đối không để đối phương rời khỏi đình viện này.
Trong lương đình chỉ còn lại một mình Nam Cung Nguyệt.
Cô hơi chút ngốc trệ, không kịp phản ứng khi quý phu nhân và thân ảnh Tần Mục biến mất.
- Sư phụ, người nhất định phải thắng.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Nam Cung Nguyệt lại toát ra suy nghĩ như vậy.
Suy nghĩ này khiến cho cô giật nảy mình.
Tại sao lại có suy nghĩ đó? Sư phụ thắng không phải là chuyện tất nhiên sao?
Nhưng trên thực tế, khi Tần Mục dễ dàng cướp được Tử Vi cầm trong tay cô, cô đã hoàn toàn không hiểu người này.
Ấn tượng đầu tiên về hắn, từ ngôn hành cử chỉ hoàn toàn kém xa thiên chi kiêu tử Ngọc Phi Vũ.
Nhưng sau khi tiếp xúc, cô phát hiện, mỗi cái nhấc tay của hắn đều phát ra sự bén nhọn, bất luận kẻ nào cũng không với tới được.
Dưới sự bén nhọn này, Nam Cung Nguyệt nhìn thì như bị chọc giận, nhưng thật ra là bị chấn động.
Ào ào.
Hai đạo thân ảnh như ẩn như hiện tung hoành trong đình viện. Lúc bên phải, lúc bên trái, lúc thì trên trời, lúc thì dưới đất.
Nhưng bất luận thế nào, hai người thủy chung vẫn không rời khỏi phạm vi đình viện một bước.
Một lát sau, quý phu nhân về đến lương đình nghỉ mát, sắc mặt ửng hồng, có chút thở hổn hển.
- Sư phụ.
Nam Cung Nguyệt chạy đến, hỏi:
- Người sao rồi?
Quý phu nhân cũng không trả lời, chỉ hít một hơi, cao giọng hỏi:
- Cậu tên gì?
- Tần Mục.
Dứt lời, thân ảnh Tần Mục bay đến.
- Nếu cậu có bản lãnh như vậy, tại sao lại ở một tiểu vực?
- Gần đây tôi cũng có ý định ra ngoài, nhưng phải đợi một người.
Quý phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chi bằng đến Cầm tông ta làm khách?
- Bà không nói thì tôi cũng có ý định này.
- Vốn cậu định đến Cầm tông?
Tần Mục gật đầu:
- Tôi có một người bạn, cũng là người yêu cầm, nhưng cô luyện cầm cũng chỉ dựa vào cảm ngộ. Tôi nghĩ Cầm tông các người có lẽ hợp với công pháp của cô ấy.
Trước kia, dường như Thiên Duyệt Cầm cũng đã từng đến Hỗn Độn giới, hơn nữa còn được tôn sùng là chí bảo. Cho nên Tần Mục cũng không đem Thiên Duyệt Cầm nói ra, tránh cho phiền toái không cần thiết.
- Cầm tông chúng ta tất có công pháp luyện cầm. Chỉ là công pháp này không được truyền ra ngoài. Chỉ sợ cậu sẽ khó được như ý nguyện.
- Rất khó nhưng không phải là không có cơ hội.
Tần Mục nghe xong, cũng không nhụt chí, ngược lại còn rất cao hứng.
Quý phu nhân khó hiểu. Lúc này bà cảm giác chàng thanh niên tuổi tác không lớn này có chút thú vị.
- Biện pháp không phải là không có. Biện pháp đơn giản nhất chính là để người bạn của cậu gia nhập Cầm tông.
Tần Mục tỏ ra đáng tiếc:
- Cô ấy không ở đây, cũng chẳng gia nhập bất cứ tông môn nào. Biện pháp này sợ không thực hiện được.
- Vậy cậu phải trả một cái giá thật cao rồi.
- Có điều kiện thì tốt rồi.
- Điều kiện thì cậu bàn với đại tỷ của tôi. Chị ấy mới là tông chủ Cầm tông.
Tần Mục thoáng tò mò:
- Không biết bà xếp thứ mấy trong tứ đại cầm chủ?
- Thiên Ma Cầm, Địa U Cầm, Huyền Tiên Cầm, Xích Yêu Cầm, tôi đứng thứ ba.
- Chỉ là thứ ba thôi sao?
Tần Mục lại càng thêm hứng thú với Cầm tông:
- Khi nào thì các người trở lại Cầm tông?
- Cái này thì tùy cậu. Chúng tôi có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì các người đến Thiên Xà cung nghỉ tạm vài ngày đi.
- Cũng được.
Quý phu nhân không chút do dự mà đáp ứng.
Nam Cung Nguyệt há to miệng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói ra.
- Này, trả Tử Vi Cầm cho tôi.
- Rất lâu không đụng đến cầm rồi, cảm thấy khá nhớ. Cầm này của cô cũng không tệ, cho tôi mượn chơi hai ngày.
Tần Mục không trả.
Nam Cung Nguyệt khó thở. Đối với người đánh đàn mà nói, cầm là vũ khí, là vật thiếp thân, lại còn là bạn.
Tâm linh giao hòa với cầm mới có thể đạt đến cực hạn của cầm đạo.
Nam Cung Nguyệt đối với Tử Vi Cầm càng có tình cảm, ngoại trừ sư phụ thì không ai được đụng vào cầm của cô.
Tần Mục hai lần khinh nhờn Tử Vi Cầm thì thôi, bây giờ nói còn không lựa lời, muốn mượn cầm của cô chơi hai ngày, bảo cô làm sao mà chấp nhận?
- Trả lại cho tôi, bằng không tôi không để yên cho anh đâu.
Nam Cung Nguyệt như hổ đói nhào tới. Thực lực của cô không bằng Tần Mục, nhưng vừa nhào tới vừa cắn, chẳng khác nào người đàn bà chanh chua đánh nhau.
- Ngừng, ngừng lại. Tôi trả cho cô.
Tần Mục không chịu nổi, bất đắc dĩ trả Tử Vi Cầm cho Nam Cung Nguyệt.
Cầm lại Tử Vi Cầm trong tay Tần Mục, Nam Cung Nguyệt lập tức đắc ý.
Lợi hại thì sao, còn không phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi sao?
- Cô gái này, tuổi cũng không còn nhỏ, khóc lóc om sòm như con nít, coi chừng sau này không gả được đấy.
- Hừ, làm cho anh thất vọng rồi. Tôi đã có vị hôn phu.
- Tôi cảm thấy bất hạnh thay cho vị hôn phu của cô.
- Anh…
Quý phu nhân nhìn Tần Mục rồi lại nhìn Nam Cung Nguyệt, đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại với Nam Cung Nguyệt lúc trước, trong lòng có một dự cảm bất hảo.
Khi ba người bước ra khỏi đình viện, cuộc chiến giữa Thiên Xà Cung và đảo Vong Ưu trên cơ bản cũng đã xong.
Đảo Vong Ưu bởi vì mạch khoáng thiên nguyên mà tổn thất một số Thần Vương. Ở lại đảo Vong Ưu, bao gồm đảo chủ Trình Khiếu cũng chỉ còn ba Thần Vương.
Còn bên Thiên Xà Cung thì có bốn Thần Vương. Tuy nói An Khánh Nguyên bị thương một chút, nhưng thế cục vẫn nghiêng về một bên. Đa số người của đảo Vong Ưu đều bị bắt làm tù binh.
- Tô tiền bối, cầu người giúp chúng tôi.
Trình Khiếu bị nhốt nhìn thấy Tô Tĩnh Quỳnh bước tới, lập tức cầu cứu.
Nhưng không đợi ông ta đến gần, Tần Mục vung tay lên, Trình Khiếu giống như bị sét đánh, bay ngược ra ngoài.
- An cung chủ, hiệu suất này của ông thấp quá. Nhanh bắt lại hết đi, chúng ta còn phải trở về.
Tần Mục nói.
An Khánh Nguyên chần chừ một chút, ánh mắt rơi xuống người Tô Tĩnh Quỳnh. Tuy lần trước ông không nhìn thấy người ra tay, nhưng lúc này ông đã có thể khẳng định người đó chính là Tô Tĩnh Quỳnh.
Nói cách khác, người này là một trong tứ đại cầm chủ, Huyền Tiên cầm chủ.
Trước mặt Huyền Tiên cầm chủ, ông nhất thời không dám lỗ mãng.
- Ông sợ cái gì chứ? Huyền Tiên cầm chủ đang định đến Thiên Xà Cung làm khách. Bây giờ chúng ta là người một nhà.
- Sao?
Không chỉ An Khánh Nguyên, toàn bộ người của Thiên Xà Cung đều ngẩn ra, còn người của đảo Vong Ưu thì hoảng sợ.
- An cung chủ, lần trước đắc tội nhiều, mong được tha thứ.
Tô Tĩnh Quỳnh chủ động nhận lỗi với An Khánh Nguyên.
An Khánh Nguyên nghe xong, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa té từ trên trời xuống.
Huyền Tiên cầm chủ xin lỗi ông ta?
- Không, không dám. Tô tiền bối nói hơi quá, hẳn là tôi nên cảm ơn bà đã hạ thủ lưu tình.
An Khánh Nguyên rất có hiểu biết. Với thực lực của Tô Tĩnh Quỳnh, muốn giết ông ta, ông ta tuyệt đối không thể sống sót, càng không có khả năng chỉ bị thương nhẹ.
- Thế tôi đến Thiên Xà cung làm khách, An cung chủ có hoan nghênh không?
- Rất vinh hạnh, rất vinh hạnh.
An Khánh Nguyên cảm giác giống như mình đang nằm mơ.
- Tô tiền bối, Tô tiền bối, ngài không thể cư xử với chúng tôi như vậy.
Trình Khiếu vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lần này An Khánh Nguyên không để ông ta được như ý nguyện, rất nhanh chế phục ông ta luôn.
- Còn nữa, chúng tôi đều là người ngoài, không tham dự vào tranh đấu. Kết quả lại phải chủ trì chiến cuộc ở đây.
Nam Cung Nguyệt oán hận nói.
- Thiên Xà cung sẽ thắng, tôi là một người biết thời biết thế mà.
- Có quỷ mới tin. Anh nhất định đã giết Thần Vương của đảo Vong Ưu. Bằng không thì đảo Vong Ưu sẽ không có khả năng nhận thua nhanh chóng như vậy.
- Ồ, không nghĩ đến cô lại thông minh như vậy. Nhưng các người ra tay trước đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ. Tôi ra tay sau, rất khó nắm chắc độ mạnh yếu. Giết chết mấy người cũng chỉ là chuyện bình thường.
- Nói xạo.
Nam Cung Nguyệt trừng mắt, dường như không muốn chấp nhặt với Tần Mục.
Rất nhanh, đám người An Khánh Nguyên đã chiếm lĩnh đảo Vong Ưu. Đám người Trình Khiếu bị bắt toàn bộ. Còn đám người Thiên Xà cung bị bắt đều được thả ra.
- Tần công tử, đám người đảo Vong Ưu nên xử lý như thế nào?
An Khánh Nguyên hỏi.
- Đây là việc của ông, tôi sẽ không can thiệp. Hai người bọn họ cũng không can thiệp vào, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
An Khánh Nguyên gật đầu, sau đó quay người trở về.
Tuy Thiên Xà cung không cường thịnh bằng thời kỳ viễn cổ, nhưng cho đến nay, bọn họ làm việc vô cùng chính phái.
Lần này, An Khánh Nguyên cũng không giết hại một người nào, để tự bọn họ giải tán đảo Vong Ưu.
- Thiên Xà cung rất không tồi. Xem ra tôi trợ giúp sai người rồi.
Tô Tĩnh Quỳnh cảm thán nói.
Khi đảo Vong Ưu chiếm ưu thế, bức bách và bắt không ít người của Thiên Xà cung, lại còn dùng cực hình. Nhưng khi Thiên Xà cung quật khởi, bọn họ nhân nghĩa hơn đảo Vong Ưu rất nhiều.
- Thiên Xà cung đã tồn tại rất lâu, không kém gì Cầm tông. Bà không nên coi thường bọn họ.
- Thôi đi, lại khoác lác nữa rồi.
Nam Cung Nguyệt không cho là đúng. Một tông môn tiểu vực lại lấy ra so sánh với Cầm tông.
Nhưng Tô Tĩnh Quỳnh lại suy nghĩ sâu xa hơn:
- Thiên Xà cung…
Sau khi giải tán đảo Vong Ưu, An Khánh Nguyên cũng không muốn ở chỗ này lâu. Huống chi Tần Mục và Tô Tĩnh Quỳnh còn đang đợi ông ta, ông ta càng không dám chần chừ, đoàn người lại tiếp tục trở về Thiên Xà cung.
Lần giao phong này, Thiên Xà cung vốn một chút phần thắng cũng không có. Nhưng nhờ có Tần Mục, Thiên Xà cung không hề bị tổn thương gì đã thay đổi được chiến cuộc. Hơn nữa Tần Mục cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì kéo gần được quan hệ với Huyền Tiên cầm chủ.
Cho nên trong thời khắc này, toàn bộ Thiên Xà cung đều tán dương Tần Mục, xem hắn là thần tượng, thậm chí là thần minh.
Người Tư Đồ gia vốn còn đang có ý định báo thù cho Tư Đồ Hiên, nhưng lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ. Hơn nữa còn dẫn Tư Đồ Hạo đến trước mặt Tần Mục nhận tội.
Tần Mục chẳng ưa Tư Đồ gia, nhưng cũng không làm khó bọn họ. Dù sao Tư Đồ Hiên cũng đã bị hắn giết.
Nam Cung Nguyệt và Tô Tĩnh Quỳnh không thích địa phương huyên náo, sớm lánh mặt chỗ khác, hơn nữa còn bảo An Khánh Nguyên không được để người khác quấy rầy mình.
- Hoàn cảnh ở đây có chút không tốt bằng đảo Vong Ưu.
Nam Cung Nguyệt phàn nàn.
- Không, Nguyệt nhi, hoàn cảnh ở đây tốt hơn đảo Vong Ưu ngàn vạn lần.
Vẻ mặt Tô Tĩnh Quỳnh nghiêm túc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chung quanh Thiên Xà cung, giống như đang tìm kiếm cái gì.
- Tại sao người lại nói như vậy? Ở đây có rất nhiều chỗ bị cũ nát mà?
- Có những lúc, đồ càng cũ thì lại càng có giá trị.
Tô Tĩnh Quỳnh cảm thán:
- Thiên Xà cung quả nhiên không tầm thường, truyền thừa có lẽ còn mạnh hơn cả Cầm tông chúng ta.
- Không thể nào? Cầm tông tổ sư chính là nhân vật phong vân ngày trước. Toàn bộ Hỗn Độn giới chẳng có mấy ai có thể tranh phong với ngài.
Cho dù lời này xuất phát từ miệng sư phụ mà cô kính trọng nhất, Nam Cung Nguyệt cũng khó mà tiếp nhận.
- Ta chỉ nói là có lẽ. Cường giả viễn cổ, hậu thế biết rất ít. Ta cũng chỉ gặp được một hai người trong đó. Rất nhiều thứ đã sớm mất đi trong dòng sông của lịch sử.
Tô Tĩnh Quỳnh nói xong, lại im lặng một hồi.
Hồi lâu, bà lại lắc đầu nói:
- Được rồi, không truy cứu điều này nữa. Chúng ta nói đến chuyện của Tần Mục đi.
- Cái thứ lãng tử đó có gì mà cần nói chứ?
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt khinh thường.
- Trong lòng con nghĩ thế sao?
Tô Tĩnh Quỳnh như cười như không.
- Đương nhiên rồi. Con chưa từng thấy qua người đàn ông nào vô sỉ, phẩm đức kém đến như vậy, chẳng cách nào so sánh với Ngọc Phi Vũ.
Nam Cung Nguyệt khẳng định.
- Nhưng ta thì lại không nghĩ vậy. Ngọc Phi Vũ không cách nào so sánh với hắn mới đúng.
Nam Cung Nguyệt khẽ giật mình, nhưng cũng không quá nhiều kinh ngạc:
- Sư phụ, hắn thật sự lợi hại hơn so với Ngọc Phi Vũ?
- Ít nhất phải mạnh hơn một cấp.
- Con không tin.
Cho dù đã mơ hồ đoán được, nhưng trong lòng Nam Cung Nguyệt lại không được thoải mái.
Loại người có phẩm hạnh như vậy, tuổi tác cũng chỉ ngang bằng cô, dựa vào cái gì mà thực lực lại mạnh như vậy?
Nam Cung Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Khi người đấu với hắn, hẳn đã hạ thủ lưu tình? Còn nữa, Cầm tông chúng ta đánh nhau, đương nhiên phải dùng cầm. Người không lấy Huyền Tiên cầm ra, thực lực không phát huy được cho dù chỉ một nửa.
- Huyền Tiên cầm chính là sát cầm. Nếu không phải cuộc chiến sinh tử, ta sẽ không dùng nó để chiến đấu. Dù sao uy lực của nó cũng quá lớn.
- Nói cách khác, nếu sư phụ xuất ra Huyền Tiên cầm, tên dê xồm kia sẽ không ngăn được rồi.
Nam Cung Nguyệt dường như rất hứng thú với việc hạ thấp Tần Mục.
- Tuổi tác của Tần Mục cũng giống như con, dù sao cũng còn cần không gian để phát triển. Dùng cầm để đấu với hắn là không công bằng.
- Nhưng tên này ngay cả sư phụ cũng không để vào mắt. Không diệt uy phong của hắn, trong lòng con cảm thấy không thoải mái.
- Cái này chỉ sợ rất khó. Cho dù ta có đánh bại được hắn, phần thắng cũng không cao. Còn xác suất Ngọc Phi Vũ có thể đánh bại hắn còn chưa đủ hai phần. Bên trong bát đại thiên kiêu, cũng chỉ có người đứng nhất mới có thể liều mạng với hắn.
- Hừ, tên này nhất định là quái thai. Nhưng cho dù hắn lợi hại, cũng chẳng thay đổi được cái nhìn của con đối với hắn.
Tô Tĩnh Quỳnh nhìn Nam Cung Nguyệt, trong lòng bất đắc dĩ.
Nam Cung Nguyệt càng như vậy, bà lại càng cảm thấy không ổn. Không nói đến ấn tượng của Nam Cung Nguyệt đối với Tần Mục tốt hay xấu, tối thiểu ấn tượng của cô đối với Tần Mục rất sâu, sâu đến mức khó có thể quên.
Nếu một cô gái khắc sâu một người đàn ông trong trí nhớ, đó là một điều rất đáng sợ.
Tần Mục đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng có chút nghi hoặc.
- Cửa không khóa, mời vào.
Sau khi nghe Tần Mục đồng ý, cánh cửa liền mở ra.
- Thượng Quan cô nương.
Người đến không phải ai khác chính là Thượng Quan Phù.
Trước khi đến, Thượng Quan Phù đã trải qua một phen chải chuốt, mặc chiếc áo đỏ bó sát người mà Tần Mục đã nhìn thấy ở sơn mạch Địa Sát, bên hông còn buộc một sợi dây lưng lụa cũng màu đỏ, ôm trọn vòng eo bé bỏng.
Cũng chính vì bộ trang phục này, Tần Mục mới cảm thấy Thượng Quan Phù giống Tần Phỉ Phỉ, mang đến một sự hấp dẫn, mà cũng vì vậy nên mới có ấn tượng tốt với cô nàng.
Tần Mục tất nhiên là không có ý gì với Thượng Quan Phù, chỉ là lúc này không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Cách ăn mặc của Thượng Quan Phù, thoạt nhìn thì khoan khoái, nhẹ nhàng, càng lúc càng giống Tần Phỉ Phỉ.
- Tần Mục, nhìn được không?
Cặp môi đỏ mọng của Thượng Quan Phù mở ra, sóng mắt rung động.
Trong lòng cô đang mừng thầm, một lần nữa nhìn thấy thần sắc “si mê” của Tần Mục đối với mình.
Lần đầu tiên gặp mặt ở sơn mạch Địa Sát, Tần Mục chính là dùng loại ánh mắt này mà nhìn cô. Nhưng khi đó cô cũng chỉ là thỏa mãn được lòng hư vinh của mình chứ cũng không nghĩ gì khác.
Nhưng lúc này, cô thậm chí có chút cảm giác kích động và mê muội.
Tần Mục có thể dùng sức một mình, trợ giúp Thiên Xà cung đánh tan đảo Vong Ưu, ngay cả cung chủ cũng rất tôn kính Tần Mục.
Cô còn nghe nói Tần Mục giết chết một gã Thần Vương của đảo Vong Ưu.
Thần Vương đối với cô mà nói, đó chính là một mong ước xa vời. Tần Mục có thể giết chết người đó, chứng tỏ Tần Mục mạnh hơn rất nhiều.
Buồn cười nhất là trước kia, khi cô vẫn còn qua lại với Tư Đồ Hạo, vẫn luôn cho rằng tu vi của Tần Mục thấp kém.
Nhưng cũng may là, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn nào với Tần Mục. Thậm chí Tần Mục dường như còn để ý đến dung mạo của cô.
Nếu có thể làm bạn gái của hắn, không, cho dù chỉ là tiểu thiếp, đời này không có gì là cô không có được.
Với khả năng của Tần Mục, cô muốn cái gì, Tần Mục còn không cho được cô sao?
Tần Mục rất nhanh hồi phục lại tinh thần, mỉm cười với Thượng Quan Phù:
- Cô mặc bộ quần áo này đúng là rất đẹp.
Gương mặt Thượng Quan Phù đỏ bừng, bước đến trước mặt Tần Mục, thấp giọng hỏi:
- Vậy anh có thích tôi không?
- Ơ?
Tần Mục dừng lại, không biết trả lời như thế nào. Hắn không biết Thượng Quan Phù hỏi câu này là có ý gì.
Nếu nói thích, không khỏi khiến cô hiểu lầm. Nếu nói không thích, vậy thì đắc tội rồi.
Đang trong lúc suy nghĩ nên trả lời như thế nào, một cơ thể mềm mại nhào vào lòng hắn, khiến hắn hoảng sợ vô cùng.
Cô ta làm thật sao?
Tần Mục bó tay. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng của hắn, chẳng lẽ định hiến thân?
- Tần Mục, tôi và Tư Đồ Hạo chỉ là thanh mai trúc mã, kỳ thật không có chuyện gì phát sinh. Không tin thì anh có thể kiểm tra. Tôi…tôi vẫn còn trong trắng đó.
Thượng Quan Phù nói xong, bàn tay ngọc ngà đặt vào bên hông, chậm rãi kéo dây lưng lụa màu đỏ xuống.
Bộ quần áo màu đỏ bó sát chậm rãi rơi xuống. Tuy Thượng Quan Phù rất thẹn thùng, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, chậm rãi cởi quần áo, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết và chiếc áo lót khêu gợi màu trắng.
Tần Mục giật mình, xuân quang kiều diễm trước mặt đúng là rất hấp dẫn, nhưng trong đầu hắn lại nhớ đến Tần Phỉ Phỉ.
Lúc này, hắn đã đem Thượng Quan Phù thành Tần Phỉ Phỉ, lời nói cự tuyệt đến bên miệng liền nuốt xuống.
Không cách nào cự tuyệt.
Thượng Quan Phù chỉ cảm thấy sắc mặt mình nóng rát. Cởi quần áo trước mặt một người đàn ông không tính là quen thuộc, hơn nữa còn nói muốn đem cơ thể giao cho hắn, thật sự là quá khó xử mà.
Nhưng nghĩ đến sự ưu tú của người đàn ông này, trong lòng cô vô cùng kích động và vui mừng.
Cô nhìn bộ dạng có chút ngây ngốc của Tần Mục, nhưng cũng không cự tuyệt. Nói cách khác, trong lòng hắn đã tiếp nhận cô.
Thượng Quan Phù cho rằng Tần Mục có lẽ thích phụ nữ chủ động. Cho dù cảm thấy khó xử, nhưng cô sẽ không lùi bước.
Chỉ cần trở thành người đàn bà của hắn, cô sẽ có hết thảy.
Thượng Quan Phù thò tay, chậm rãi kéo áo lót xuống, muốn đem chỗ bí ẩn nhất của mình giao cho Tần Mục xem xét.
Hô hấp Tần Mục có chút dồn dập. Trong lúc này, hắn không cách nào phủ nhận được dục vọng của chính mình.
Chỉ cần hắn nguyện ý, có thể đem cô gái trước mặt áp dưới thân, muốn làm gì thì làm.
Chà đạp phát tiết, hoặc ôn nhu yêu thương. Tất cả đều phụ thuộc vào hắn.
- Không được.
Khi dục vọng sắp bộc phát, ánh mắt mê ly của Tần Mục đột nhiên trở nên bình tĩnh. Thần sắc lãnh đạm, khiến Thượng Quan Phù đang nhiệt tình như lửa phải lui về sau vài bước.
- Tần Mục, anh…
Thượng Quan Phù không rõ, tại sao lại có đàn ông có thể nhịn được trong giờ phút này. Nếu như hắn vô tâm, tại sao ngay từ đầu không cự tuyệt cô?
- Xin lỗi, dù sao cô cũng không phải em ấy. Tôi không tiếp nhận cô được.
Tần Mục nói xong, thân ảnh đột nhiên biến mất trong phòng.
Quần áo không chỉnh tề, Thượng Quan Phù cả người như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Cô đã hiểu, thì ra Tần Mục đã có người hắn yêu. Cho đến nay, cô vẫn luôn cho rằng Tần Mục si mê dung mạo của cô. Kỳ thật là vì cô giống với người mà hắn thích.
Tần Mục rời khỏi phòng, đến một nơi yên tĩnh, muốn cho lòng mình bình lặng một chút.
Nói thật, vẻ ta đây của Thượng Quan Phù khiến người ta cảm thấy phản cảm. Nếu đổi lại là cô gái khác, cho dù xinh đẹp, Tần Mục cũng lười liếc mắt.
Sở dĩ ngay từ đầu hắn không từ chối Thượng Quan Phù là vì hắn xem Thượng Quan Phù là Tần Phỉ Phỉ.
Nhưng dù sao Thượng Quan Phù cũng chỉ tương tự Tần Phỉ Phỉ. Hai người vẫn kém nhau quá xa. Đừng nói Tần Phỉ Phỉ xinh đẹp hơn Thượng Quan Phù rất nhiều, cho dù không đẹp bằng, Thượng Quan Phù vĩnh viễn cũng không có khả năng thay thế Tần Phỉ Phỉ.
- Nếu là Phỉ Phỉ, mình có từ chối không?
Bằng không, nếu bị cô gái này dây dưa, khả năng hắn sẽ nói vài lời khó nghe rồi.
Hắn và Thượng Quan Phù tối đa cũng chỉ duy trì quan hệ bạn bè bình thường. Nếu tối qua nhịn không được, xảy ra chuyện gì đó, đối với ba người đều không công bằng.
Liên tiếp vài ngày, Thượng Quan Phù cũng không thấy bóng dáng, chắc là đã nghĩ thông suốt, ngược lại Tư Đồ Vũ Cầm đến tìm hắn mấy lần.
Điều khiến cho Tần Mục im lặng chính là, cho dù Tư Đồ Vũ Cầm nói không rõ ràng, nhưng nội dung ám chỉ lại không khác gì Thượng Quan Phù.
Đương nhiên, ám chỉ thì ám chỉ, tính cách và mục đích của hai người vẫn hoàn toàn khác nhau.
Thượng Quan Phù chỉ ái mộ hư vinh, dùng hiến thân để đổi lấy thứ cô cần.
Còn Tư Đồ Vũ Cầm thì đa phần là áy náy và cảm kích. Lần trước cô thỉnh cầu Tần Mục ra tay, đã từng nói qua sẽ dùng hết cách để báo đáp hắn.
Tần Mục cự tuyệt Thượng Quan Phù, tất nhiên cũng sẽ không động đến Tư Đồ Vũ Cầm. Hai cô gái này, hắn chẳng hứng thú với ai.
Tư Đồ Vũ Cầm bị từ chối, liền thở phào một hơi, nhưng trong lòng dường như có chút thất vọng.
Một tháng đã trôi qua, Tiểu Thanh đúng hẹn trở lại Thiên Xà cung.
Tiểu Thanh trở về, thậm chí còn không kịp thông báo cho An Khánh Nguyên, đã trực tiếp đến tìm Tần Mục.
Tần Mục nhìn vào cô rất lâu, phát hiện so với một tháng trước, cô có sự thay đổi không ít.
Sự thay đổi này không phải là dáng vẻ bề ngoài mà là khí chất.
- Anh đang nhìn cái gì thế? Nhìn đẹp không?
Tiểu Thanh dạo qua một vòng trước mặt Tần Mục, tùy ý để Tần Mục nhìn cô.
Có người ái mộ mình, đó cũng được xem là một loại hạnh phúc.
- Đương nhiên là đẹp rồi. Vài năm không gặp, em càng lúc càng mặn mà.
Tần Mục cười, khen ngợi từ đáy lòng.
- Vài năm không gặp, anh đã học được thói hoa ngôn xảo ngữ rồi. Không biết lừa bao nhiêu cô gái nữa.
Tiểu Thanh hừ một tiếng.
- Cũng không còn cách nào. Ai bảo các người dễ bị lừa như vậy?
Tần Mục xoa xoa mái tóc của Tiểu Thanh, mùi hương thiếu nữ khiến hắn nhịn không được, hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
Sau khi nếm được vị ngọt, Tần Mục cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
- Ai cho anh hôn em? Chẳng thèm hỏi ý kiến người ta gì cả.
Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ bừng, nhưng chẳng hề có dấu hiệu tức giận.
- Việc này còn phải hỏi qua em sao?
Tần Mục cười hắc hắc.
Muốn hôn người ta, chẳng lẽ còn phải hỏi là có được hôn hay không?
Nếu hỏi, chẳng phải không còn tình thú nữa sao?
- Cái anh này, sao bây giờ lại chủ động như vậy? Trước kia anh đâu như thế?
- Nói mò? Trước kia anh là loại người nào?
Tần Mục cảm thấy hắn đâu có thay đổi bao nhiêu.
- Anh trước kia…
Tiểu Thanh dường như nhớ lại, nhưng rất nhanh cong môi nói:
- Được rồi, dường như cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn xấu xa như ngày nào, làm cho người ta chán ghét.
- Nếu đi theo kẻ đáng ghét này cả đời, chẳng phải sau này em sẽ thống khổ đến chết sao?
Tần Mục kéo Tiểu Thanh vào lòng.
- Anh nghĩ hay quá nhỉ. Ai nói sẽ ở cả đời với anh?
Tiểu Thanh ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể lại có chút vặn vẹo, thay đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào người Tần Mục.
Khóe miệng Tần Mục nhếch lên. Nha đầu này chính là ưa thích khẩu thị tâm phi.
- Đúng rồi, Tiểu Thanh, em đến Hỗn Độn giới bằng cách nào?
Tần Mục đột nhiên hỏi:
- Anh nghe nói có người đưa em đến Thiên Xà cung.
- Ừm, người đó anh quen đấy.
Tiểu Thanh cười dí dỏm.
Tần Mục hơi sững sờ:
- Anh quen?
- Long Đế.
Tiểu Thanh dùng một ngữ điệu thần bí để nói.
- Long Đế?
Tần Mục chấn kinh, sau đó lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Theo như lời Thượng Quan Phù, người đưa Tiểu Thanh đến Thiên Xà cung ngày đó có thể đánh bại cung chủ An Khánh Nguyên một cách nhẹ nhàng.
Điều này có nghĩa Long Đế đã có được thực lực của một Thần Vương.
- Thực lực của y làm sao mà tăng nhanh như vậy?
- Bởi vì ông ấy là Thủ Hộ giả.
Tiểu Thanh cảm thấy điều này là đương nhiên.
- Thủ hộ giả?
Tần Mục nghi hoặc:
- Thủ hộ ai?
- Anh đoán được không?
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Cái này còn phải hỏi sao?
Trong lòng Tần Mục khẽ động. Hắn mơ hồ đoán được nhưng Tiểu Thanh không nói, hắn không dám xác định.
- Long Đế có phải đi cùng Tử Nhi hay không?
- Ừm, bạn của anh đều ở đó cả.
- Ở đâu?
- Hỗn Độn thiên cung?
Tần Mục cau mày:
- Hỗn Độn thiên cung, Hỗn Độn giới?
- Đương nhiên không phải. Hỗn Độn thiên cung không thuộc về bất cứ một không gian nào. Cho dù là Chí tôn, cả đời này cũng chưa chắc tìm được vị trí của Hỗn Độn thiên cung.
- Em từ nơi đó ra, chắc phải biết cách để đến đó chứ?
Tần Mục rất muốn gặp lại Tử Nhi. Huống chi ở Hỗn Độn thiên cung còn có rất nhiều bạn cũ. Chỉ sợ Ngân Hồ, Ninh Vi Vi, Bạch Huyên vẫn đang ở đó.
- Không, có thể ra vào tự do cũng chỉ có Tử nhi và Long Đế. Em không vào được. Hơn nữa, Tử nhi và Long Đế đang bị người khác theo dõi. Bình thường bọn họ chỉ ở lại bên trong Hỗn Độn thiên cung, không thể ra ngoài được.
- Bị người theo dõi?
Tần Mục khiếp sợ. Với thực lực của Tử nhi và Long Đế, còn e ngại người nào nữa chứ?
- Em cũng không biết là ai, chỉ biết là rất mạnh. Tử nhi rất kiêng kỵ người đó.
- Vậy chúng ta nên làm cái gì?
- Nên làm gì thì làm cái đó, không cần lo cho Tử nhi đâu. Bọn họ chỉ cần ở lại Thiên cung, sẽ chẳng bao giờ gặp nguy hiểm. Tử nhi nói, chỉ cần đến lúc thích hợp, sẽ mang anh đến thiên cung.
- Được rồi.
Tần Mục gật đầu. Chỉ cần bọn họ không gặp nguy hiểm là được, mà hắn ở bên này cũng còn chuyện để làm.
Phải tranh thủ thôi.
- Tiểu Thanh, anh đến Hỗn Độn giới để tìm hai người. Nhưng xem ra bọn họ không ở cùng một khu vực. Anh muốn đến khu vực trung tâm của Hỗn Độn giới, em đi với anh không?
- Chúng ta vừa mới gặp lại, anh đã muốn quăng em sang một bên? Không có cửa đâu?
Tiểu Thanh trừng mắt.
- Vậy thì đi cùng, chúng ta đến Cầm tông trước.
Tần Mục dẫn Tiểu Thanh đến tìm An Khánh Nguyên. Dù sao Tiểu Thanh cũng nhận được truyền thừa của thiên xà viễn cổ, cũng được xem là nửa người của Thiên Xà cung. Nếu đi mà không nói thì cạn tình quá.
An Khánh Nguyên dường như cũng biết được Thiên Xà cung không giữ được Tiểu Thanh.
Nếu trong tương lai Tiểu Thanh có thể tạo dựng được tên tuổi, Thiên Xà cung cũng có được chỗ tốt.
Nhận được sự đồng ý của An Khánh Nguyên, Tần Mục gọi Tô Tĩnh Quỳnh và Nam Cung Nguyệt chuẩn bị đến Cầm tông.
Đối với sự xuất hiện của Tiểu Thanh, ánh mắt Tô Tĩnh Quỳnh hiện lên sự ngưng trọng, lông mày cau lại, dường như đang đánh giá điều gì.
Còn Nam Cung Nguyệt thấy Tần Mục và Tiểu Thanh khắng khít với nhau, chẳng khác nào đôi tình nhân, trong lòng vô cùng không thoải mái, càng cảm thấy đáng tiếc cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh bất luận là khí chất hay dung mạo đều không thua kém cô. Nếu đến liên minh, chỉ sợ bát đại thiên kiêu sẽ chạy theo cô như vịt, nhưng cô lại dính với tên háo sắc Tần Mục.
- Vị muội muội này, chị khuyên em khi tìm bạn phải biết suy nghĩ, không nên bị lời ngon tiếng ngọt của người khác mê hoặc. Loại lãng tử háo sắc này, lúc nào cũng chỉ biết bội tình bạc nghĩa thôi đấy.
Tần Mục hiếu kỳ nói:
-Còn có tông môn chuyên dùng cầm sao?
- Đương nhiên là có, hơn nữa Cầm Tông chính là một trong những liên minh chiến tranh của Bạch Tinh Đế ở Hỗn Độn Giới. Mỗi một cầm chủ đều có khả năng thông thiên triệt địa, chỉ là không rõ những nhân vật này, sao lại đến một tiểu vực bé nhỏ này của chúng tôi, lại còn giúp Vong Ưu Đảo, đối phó với Thiên Xà Cung chúng tôi.
Nói xong, Anh Khánh Nguyên lại có chút bất an nhìn Tần Mục.
Nếu quả thực là một trong tứ đại cầm chủ thì Tần Mục có thể thắng bọn họ không?
Mới đầu ông ta cảm thấy Tần Mục trẻ tuổi như vậy, tu vi lại thâm sâu khó đoán, vượt xa ông ta, có lẽ sẽ vô cùng nổi tiếng ở Hỗn Độn Giới, xuất thân chắc cũng tốt, như thế thì rất có khả năng quen biết tứ đại cầm chủ.
Không đến mức đấy thì ít nhất cũng phải nghe nói qua danh tiếng của cầm chủ, có thể lượng sức mà đi.
Chỉ là bây giờ nhìn bộ dạng Tần Mục ngơ ngẩn như vậy, căn bản chưa từng nghe nói qua cầm chủ là Cầm Tông.
- Được! Tôi đi xem xem cầm chủ này, nhưng mà người trên Vong Ưu Đảo, tôi không quản, các người tự giải quyết đi.
An Khánh Nguyên lập tức vui vẻ, vội vàng nói:
- Chuyện này là hiển nhiên, chỉ cần không có người ngoài nhúng tay, Thiên Xà Cung chúng tôi không sợ Vong Ưu Đảo.
- Lúc nào thì xuất phát?
- Tôi phải về Thiên Xà Cung triệu tập nhân mã, nhưng mà cũng không mất nhiều thời gian, đại khái nửa ngày là được rồi.
Tần Mục nhún vai, biểu thị không sao cả, tùy thời có thể xuất phát.
- Tư Đồ tiểu thư, có thể đứng lên chưa?
Tư Đồ Vũ Cầm đứng lên, cảm kích nói với Tần Mục:
- Cảm ơn Tần công tử, tôi tất nhiên sẽ không quên lời hứa.
Tần Mục khoát khoát tay. Hắn chẳng cần báo đáp cái gì, giúp Thiê Xà Cung, hoàn toàn là vì nể tình Tiểu Thanh mà thôi.
Mặt khác còn một điểm nữa, đối phương dùng cầm, lại khiến cho hắn thấy hứng thú. Bình thường hắn và Cung Y Y ở cùng nhau, ngoại trừ liếc mắt đưa tình, cũng thường xuyên gảy Thiên Duyệt Cầm.
Không phải hắn khoác lác, về phương diện đánh đàn, hắn cũng tự nhận đã đạt tới cảnh giới nhất định.
Hơn nữa nếu như ở đây đã có Cầm Tông, thế thì có lẽ sẽ có công pháp rất hợp để Cung Y Y tu luyện, hắn muốn lấy một bộ về, chắc là Cung Y Y sẽ rất vui.
Nửa ngày sau, An Khánh Nguyên cũng đã tụ tập hết cường giả Thần Cảnh trong Thiên Xà Cung lại, ngay cả ba vị thánh tổ không xuất thế cũng đã mời ra, hiển nhiên là có ý định tử chiến đến cùng.
Tần Mục quét qua ba người kia một cái, phát hiện thực ra tu vi của bọn họ cũng không cao minh hơn An Khánh Nguyên là mấy.
Sức mạnh của An Khánh Nguyên đại khái là ở Thần Vương tầng ba, ba người này nhiều lắm là tầng bốn tầng năm.
Cái này cũng khó trách, sau khi bước vào tu vi Thần Cảnh, tu vi ngày càng khó, không phải sống lâu tu vi sẽ càng cao, có đôi khi chỉ một vấn đề nhỏ cũng làm khó người khác đến mấy ngàn năm.
- Khánh Nguyên, ông xác định người ra tay đánh trọng thương mình là tứ đại cầm chủ?
Sau khi ba người biết được chân tướng sự việc, bất đầu nhíu mày suy tư.
- Nếu là cầm chủ thật, thế thì chỉ sợ tất cả chúng ta cùng lên, cũng không đủ để người khác giết.
- Đúng vậy, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, không thể lỗ mãng.
Nếu như không phải ba người này bối phận cao, An Khánh Nguyên cũng không nhịn được mà mắng cho bọn họ một trận.
Thân là cung chủ Thiên Xà Cung, lão có huyết tính của mình, sao lại có thể để Thiên Xà Cung bị phá hủy được?
Huốn hồ Vong Ưu Đảo đã bắt đi rất nhiều người của Thiên Xà Cung, nếu như không nghĩ cách cứu viện, họn họ chỉ có chết.
- Thánh tổ, chúng ta chỉ cần yên tâm đối phó Vong Ưu Đảo. Về phía cầm chủ tự có người khác đối phó.
Lúc này ánh mắt ba người toàn bộ đều rơi vào Tần Mục đang nhàm chán, lười nhác đứng ở một bên, thần sắc có chút âm trầm.
Ba người tức giận đến nỗi râu đều vểnh hết lên.
- Ông dù gì cũng là cung chủ của một cung, mà lại làm ra chuyện hoang đường như thế, đem nguy vong của Thiên Xà Cung đánh cược trên một người như vậy?
- Này! Mấy người nói chuyện bình thường một chút đi, cái gì gọi là một người như vậy?
Tần Mục cũng đi tới, thúc giục nói:
- Muốn tôi giúp thì nhanh lên chút, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.
Tần Mục không nói gì còn đỡ, lời này vừa nói ra, càng khiến cho ấn tượng của ba người với Tần Mục càng xấu đến cực điểm.
- Khánh Nguyên, ông tìm người này ở đâu vậy? Thế này cũng quá buồn cười rồi.
An Khánh Nguyên khuôn mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nói:
- Ba vị thánh tổ, trước mắt là thời điểm Thiên Xà Cung đang gặp nguy cấp, xin hy vọng ba vị đừng náo loạn.
- Vô liêm sỉ! Ông nói cái gì hả?
Một người giận dữ, râu ria đều rung hết cả lên.
- Mặc dù các vị có bối phận cao, cũng là chiến lực không thể thiếu của Thiên Xà Cung. Nhưng mà các vị bế quan đã lâu, không nắm chắc chiến cuộc cho lắm. Huống hồ tôi mới là cung chủ của Thiên Xà Cung, trước mắt các vị còn phải nghe tôi, không nên phản đối.
- An Khánh Nguyên! Ý ông là chúng tôi già nên hồ đồ?
- Không dám! Chỉ là các vị phải tin tưởng phán đoán của tôi, tôi sẽ không đem sự thịnh vượng của Thiên Xà Cung ra chơi đùa.
- Chuyện này…
Ba người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ do dự.
- Được rồi, nếu như ba vị thánh tổ không muốn đi thì tôi cũng không miễn cưỡng. Bất luận thế nào, Thiên Xà Cung chúng ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước Vong Ưu Đảo, trận này, phải đánh.
An Khán Nguyên chém đinhh chặt sắt, thể hiện rõ một phong phạm của cung chủ.
- Khánh Nguyên, ông là cung chủ, lần này chúng tôi nghe ông. Vì Thiên Xà Cung, ba người chúng tôi không phải người sợ chết!
- Như thế thì tốt! Chúng ta hãy xuất phát ngay thôi.
Tần Mục nhìn cảnh này, âm thầm tán thưởng. An Khánh Nguyên này ngoài miệng nói là vậy, nhưng thực ra trong lòng khẳng định đang tự cổ vũ.
Nếu như ba người thánh tổ này không đi cùng, hắn lại không nhúng tay vào, Thiên Xà Cung chống lại Vong Ưu Đảo, khẳng định thua là cái chắc.
An Khánh Nguyên nói tới hiên ngang mãnh liệt, vì sự hưng thịnh của Thiên Xà Cung mà chiến đấu. Ba người không có lý do cự tuyệt, nếu không sẽ bị người đời cười chê là sợ chết.
....
Dưới sự dẫn dắt của An Khánh Nguyên, đoàn người Thiên Xà Cung đến mạch khoáng thiên nguyên ở phía bắc.
Khu vực này chỉ là một cái chấm nhỏ của Hỗn Độn Giới, một góc của Băng Sơn. Có thể nói Thiên Xà Cung chính là chúa tể ở đây, bình thường không hề có đại nhân vật gì đế nơi này.
Hai ngày sau, mọi người đã đến mạch khoáng thiên nguyên.
Nhưng mà lúc này mạch khoáng thiên nguyên đã bị Vong Ưu Đảo chiếm đóng. Bọn họ vừa tiến vào phạm vi mạch khoáng thiên nguyên, đã lập tức bị trọng binh bao vây.
- An Khánh Nguyên! Quả nhiên ông đã chui đầu vào lưới rồi!
- Lần trước để ông chạy mất, lần này nhất định khiến ông có đi mà không có về.
Trong đám người vây quanh kia, hai người dáng người vạm vỡ đi ra, hiển nhiên là thủ lĩnh của Vong Ưu Đảo.
An Khánh Nguyên lạnh lùng nhìn hai người:
- Chính là hai người các anh đang canh giữ?
Mạch khoáng thiên nguyên là một kho tài nguyên cực lớn, vô cùng quan trọng đối với Thiên Xà Cung, đối với Vong Ưu Đảo càng quan trọng hơn. Sau khi bọn hắn chiếm lĩnh nơi này, theo lý thuyết sẽ phái tuyệt đỉnh cao thủ bảo vệ mới đúng.
Mà hiện giờ, Thần Vương Cảnh chí có hai đại hán vạm vỡ này, hiển nhiên không hề hợp lý.
- Bên trong vẫn còn người đúng không? Muốn đánh lén chúng tôi sao?
An Khánh Nguyên khinh thường nói:
- Tôi không ngu như vậy đâu, không bằng cùng lên, quyết một trận sống mái!
- Ha Ha, An Khánh Nguyên, không phải anh bị thương sao? Còn có sức tái chiến cơ à?
Người vạm vỡ nói.
- Giết hai người các anh, thừa sức!
- Cuồn vọng!
Hai người giận dữ, khí thế của Thần Vương Cảnh bộc phát, đột nhiên hét lớn:
- Một người cũng không tha, giết hết cho tôi!
Trước đó hai bên đã chiến đấu một hồi, lúc này căn bản không cần nói nhiều, không sảng khoái liền làm.
Mà nương theo tiếng hét lớn của hai người, chung quanh lại nhiều thêm bốn cỗ khí tức cường thế, đều là cường giả Thần Vương Cảnh, hơn nữa thực lực không kém gì ba ngươi thánh tổ của Thiên Xà Cung.
- Cái này…
Bên Thiên Xà Cung lập tức cũng có chút mộng mị.
Thiên Xà Cung và Vong Ưu Đảo thực lực ngang nhau, chính là hai bên đều có số lượng Thần Vương Cảnh bằng nhau.
Mà bây giờ, Vong Ưu Đảo lại xuất hiện thêm sáu gã Thần Vương Cảnh, hơn nữa An Khánh Nguyên biết, đảo chủ Vong Ưu Đảo không hề ở đấy.
Nói cách khác Vong Ưu Đảo có ít nhất bảy gã Thần Vương Cảnh, điều này sao có thể?
- Ha ha… An Khánh Nguyên, lần trước anh chạy thoát quá nhanh, chắc là cũng chưa biết nhỉ?
Hai người vạm vỡ kia càn rỡ cười nói:
- Một trong tứ đại tông chủ của Cầm Tông Huyền Sơn Cầm đang làm khách ở Vong Ưu Đảo chúng tôi, rất nhiều cường giả ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, cuối cùng liền gia nhập Vong Ưu Đảo của chúng tôi.
- Quả thật là một trong tứ đại cầm chủ!
An Khánh Nguyên chỉ cảm thấy phía trước một mảnh u ám, tứ đại cầm chủ thanh danh quá lớn, lại để cho Vong Ưu Đảo lợi dụng, mời chào nhiều cường giả như vậy.
- Sao vậy? Thế này đã sợ rồi?
Tất cả mọi người trên Vong Ưu Đảo đắc ý điên cuồng cười, hôm nay Thiên Xà Cung sẽ tan vỡ, khu vực này sau đó, chính là thiên hạ của Vong Ưu Đảo.
- Này! Còn muốn đánh hay không hả?
- Cho dù mấy người không ra tay, chúng tôi cũng sẽ không lưu tình. Đảo chủ đã hạ lệnh, ai tới nơi này, một người cũng không thể tha! Giết hết!
Vong Ưu Đảo khí thế lớn mạnh như thế, người của Thiên Xà Cung cảm thấy bất an, liên tiếp bại lui, cuộc chiến còn chưa bắt đầu đã thua một nửa.
- Tần… Tần công tử!
Trong lúc nguy cấp, An Khánh Nguyên chỉ có thể xin Tần Mục giúp đỡ.
- Hình như trước đó đã nói tôi sẽ không nhúng tay và chuyện của các người và Vong Ưu Đảo mà?
Tần Mục bất đắc dĩ đứng dậy.
- Tần công tử, cái này… Chuyện tình có biến, chúng tôi cũng không biết sẽ như vậy. Nếu như cậu không ra tay, chúng tôi chỉ có thể chết!
- Aizzzz… Thật là phiền phức! Loại tiểu nhân vật này mà cũng muốn tôi động tay.
Tần Mục thở dài một hơi, không có hứng thú lắm.
- Hả?
Ý chí chiến đấu sục sôi của Vong Ưu Đảo thoáng cái vụt tắt, từng người kinh nghi bất định nhìn Tần Mục, không biết người này từ đâu mà đến.
An Khánh Nguyên không người nào không biết, nhưng ông lại có thể tôn kính với tiểu tử này như vậy, một bộ dạng cầu khẩn, lại khiến cho người ta không khỏi hoài nghi.
- Cậu là người ở đâu?
Hai người vạm vỡ kia thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Tần Mục.
Lông mày Tần Mục nhếch lên, thản nhiên nói:
- Chỉ cho Vong Ưu Đảo các anh tìm người ngoài, còn Thiên Xà Cung không được mời người ngoài sao?
Hai người thoáng sững sờ:
- Cậu là viên trợ bên ngoài của Thiên Xà Cung? Chỉ một mình cậu?
- Một người! Đủ chưa?
- Phụt… Ha ha….
Hai người thực sự không nhịn nổi, không hề có phong phạm mà ôm bụng cười ha hả.
- Tên tiểu tử này đúng là biết đùa. An Khánh Nguyên, đây là tên đầu trâu anh tìm được ở đâu thế? Đặc biệt đến chịu chết thay Thiên Xà Cung các anh à?
An Khánh Nguyên không nói gì, thần sắc bất định, trong nội tâm cũng không có bao nhiêu sức lực.
- Chậc chậc… Tiểu tử, cậu thật đáng thương, An Khánh Nguyên cũng không nói gì, rõ ràng là gài bẫy cậu rồi.
- Được rồi, thấy cậu còn trẻ, kinh nghiệm sống còn chưa nhiều, bị người khác lừa. Chỉ cần cậu chịu gọi tôi một tiếng ông, tôi tạm tha cho cậu một mạng, thế nào?
Hai người không kiêng nể gì “trêu đùa” Tần Mục. Bọn hắn nghĩ, Thiên Xà Cung là cá trong chậu, căn bản không cần đánh chết vội.
- Tha cho tôi một mạng sao? Thú vị!
Lời vừa nói xong, thân thể Tần Mục nghiêng nhẹ một chút, quần áo đong đưa, đột nhiên sinh ra một dòng khí lưu cường đại.
Xùy ~~!
Hai cái đầu của hai đại hán bên kia đột nhiên bay lên, đầu thân chia lìa, gương mặt thô cuồng rơi từ trên không trung xuống, mang theo biểu hiện khó hiểu và hoảng sợ tột độ.
Từ cười nhạo và trêu tức liền biến thành sợ hãi và bất an. Gã nghiêng người, đồng tử co rụt lại, cơ thể run rẩy nhìn thi thể không đầu bên cạnh.
Huynh đệ vừa nãy còn trò chuyện vui vẻ, trong chớp mắt chỉ còn lại cổ thi thể không đầu.
Biến cố đột ngột khiến những người còn lại sợ hãi không thôi. Cục diện vốn đang nóng bỏng đột nhiên lặng ngắt như tờ, người nào cũng kinh hoảng.
Bên phía đảo Vong Ưu thì lại càng không cần nhiều lời. Một gã thủ lĩnh Thần Vương cảnh tự nhiên đầu mình chia lìa, đây đúng là một sự đả kích vào lòng tin của bọn họ.
Còn Thiên Xà cung thì cũng rúng động không thôi.
An Khánh Nguyên, Tư Đồ Vũ Cầm và những trưởng lão khác có biểu hiện khác nhau, nhưng tất cả đều không dám tin vào mắt mình, cứ tưởng mình nằm mơ.
Tần Mục cũng chẳng có động tác nào thêm, chỉ nhoáng thân một cái, vạt áo phiêu động, xoáy lên một đao kình khí.
Chỉ là đạo kình khí này đã cắt đứt đầu của một Thần Vương.
Sau khiếp sợ chính là vui mừng khôn xiết, sĩ khí đại chấn.
Đám đệ tử Thiên Xà Cung thì giống như hành hương, mang theo ánh mắt nóng bỏng nhìn Tần Mục.
Vị tuyệt thế cường giả đó đang đứng về phía Thiên Xà Cung bọn họ.
- Ai còn muốn tôi tha mạng thì đứng ra.
Tần Mục lẳng lặng đứng yên, cũng không có động tác gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bễ nghễ thiên hạ, không người dám uy hiếp.
- Mày…mày dám giết đại ca tao?
Gã đại hán bên phải trợn tròn mắt, cừu hận đã chiến thắng sự sợ hãi.
- Ah, thì ra các người thật sự là huynh đệ với nhau. Là sinh đôi à?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nhưng dường như đại ca anh còn chưa chết mà?
Bước vào Thần Cảnh, đồng nghĩa với việc trường sinh bất diệt, đồng thọ cùng thiên địa. Muốn giết chết Thần Cảnh, phương pháp tầm thường không thể thực hiện được.
Huống chi người này còn là một Thần Vương.
Lúc này gã đại hán bên phải cũng tỉnh ngộ ra. Thần Vương cảnh, thân thể sẽ chết, nhưng thần hồn lại bất diệt.
- Ngưng.
Gã vung tay lên, đánh ra từng đạo thần quang, ngưng tụ thần huy xung quanh. Thời gian dần trôi biến thành một hình người hư ảo.
- Đại ca.
Gã đại hán mừng rỡ. Chỉ cần thần hồn có thể ngưng tụ, việc phục sinh sẽ không thành vấn đề.
- Vừa rồi người nào đó nói tôi giết anh trai của họ, muốn gán tội cho tôi. Chẳng phải tôi rất oan uổng sao? Anh đã nói tôi giết đại ca anh, vì không muốn bị oan, tôi sẽ giết thật.
Bành.
Thanh âm hờ hững rơi xuống, một uy áp vô hình bay đến. Thần hồn vừa mới ngưng tụ đột nhiên tán loạn, tiêu tan nơi thiên địa.
Gã đại hán ngơ ngác nhìn hai tay của mình. Sự vui sướng lúc trước đã biến thành thống khổ vô tận và phẫn nộ.
Gã có thể cảm giác được, thần hồn của đại ca đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Mày…mày…
Gã đại hán ngẩng đầu, chỉ vào Tần Mục, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
- Cái này không thể trách tôi, tôi là người không chịu được oan uổng. Ai bảo đổ oan cho tôi chứ.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Tôi không có giết người, tự dưng vu oan cho tôi giết người, trong lòng tôi cảm thấy không công bằng. Bây giờ giết người rồi, tôi cảm thấy đã thoải mái hơn.
Gã đại hán thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Chẳng lẽ hung thủ giết đại ca tôi là gã sao?
- Tiến lên hết, giết nó cho ta.
Gã đại hán điên cuồng chỉ huy người của đảo Vong Ưu vây công Tần Mục.
Nhưng không ai động đậy.
Người thân của gã bị giết, tất nhiên mắt đã bị cừu hận che khuất, nhưng những người còn lại không ngốc.
Người có thể giết chết được cường giả Thần Vương, đây không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc.
- An cung chủ, tôi không phải là người của đảo Vong Ưu, chỉ là nhất thời đầu óc bị ngập nước, cho nên mới tham gia vào vũng nước đục này. Xin hãy lượng thứ. Tôi thề, sau này tuyệt đối không đối địch với Thiên Xà cung nữa. Cáo từ.
Một gã Thần Vương nói xong, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, biến mất nơi chân trời.
- An cung chủ, tôi quyết định thoái ẩn về núi. Sau này không xuất hiện trước mặt ngài nữa. Chuyện hôm nay thật xin lỗi.
Lại thêm một gã Thần Vương bỏ chạy.
Hai gã Thần Vương còn lại lời còn chưa kịp nói đã bỏ chạy.
Trong chớp mắt, sáu gã Thần Vương của đảo Vong Ưu một chết, bốn bỏ chạy, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình gã đại hán.
Tần Mục lắc đầu. Ban đầu nhìn thì cứ tưởng cường lực của đảo Vong Ưu lớn, thật ra cũng chỉ là tụ tập một đám ô hợp.
Đám người này sẽ không trung thành với đảo Vong Ưu. Khi bọn họ cảm thấy có điều bất lợi với mình, lập tức sẽ làm phản ngay.
Trong lòng An Khánh Nguyên mừng rỡ không thôi. Bởi vì như vậy, đảo Vong Ưu trên cơ bản đã không còn bao nhiêu chiến lực.
Mọi người vốn cho rằng đảo Vong Ưu và Thiên Xà cung chắc chắn sẽ có một trận đại chiến thảm thiết. Ai ngờ lại có kết cục ngoài dự đoán này.
Thiên hàng thần binh, khí thế của một mình Tần Mục đã đè sập chiến ý của đảo Vong Ưu, khiến cho cán cân trận đấu nghiêng về một bên.
- Đáng chết, sao có thể như vậy chứ?
Vẻ mặt gã đại hán trắng bệch. Cách đây không lâu, gã vẫn còn diễu võ giương oai với An Khánh Nguyên, trong chớp mắt gã đã trở thành kẻ bại trận.
Người có chiến lực lúc này cũng chỉ còn mình gã. Nhưng có thể đánh lại sao?
- Cầu Phong, các vị trưởng lão của Thiên Xà cung đâu?
An Khánh Nguyên hỏi. Lần này đến đây y có hai mục đích.
Một là đoạt lại mạch khoáng thiên nguyên. Cái này có thể nói là đã hoàn thành.
Thứ hai, chính là nghĩ cách cứu viện những trưởng lão bị bắt làm tù binh.
Cầu Phóng biết đại cục đã định, cũng không sợ hãi, lãnh đạm nói:
- Những người đó tất nhiên là bị bắt đến đảo Vong Ưu rồi. Chẳng lẽ ông còn dám đến đảo cứu người?
- Vì sao lại không dám? Lần này chúng tôi đến chính là để cứu người đấy.
Cầu Phóng cười lạnh:
- An Khánh Nguyên, ông không quên lần trước mình bị thương như thế nào sao?
- Tứ đại cầm chủ, Huyền Tiên cầm?
An Khánh Nguyên khinh thường nói:
- Tôi không tin đảo Vong Ưu các người có thể mời được Huyền Tiên cầm chủ ra tay?
- Đảo Vong Ưu chúng tôi tất nhiên không đáng nhắc tới so với Cầm tông. Tuy Huyền Tiên cầm chủ không chủ động giúp chúng tôi, nhưng cũng không muốn người khác quấy rầy. Ông nên biết tính tình của cô ấy.
An Khánh Nguyên im lặng. Cầu Phóng đã nói rất rõ ràng rồi.
Huyền Tiên cầm chủ sẽ không tham gia vào tranh đoạt của đảo Vong Ưu và Thiên Xà cung. Nhưng nếu bọn họ dám đến đảo Vong Ưu nháo sự, quấy nhiễu Huyền Tiên cầm chủ, vậy thì chỉ còn con đường chết.
- Khánh Nguyên, tôi thấy tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao mạch khoáng thiên nguyên cũng đã đoạt được rồi, từ từ sẽ xử lý chuyện của đảo Vong Ưu.
Ba vị Thánh tổ đề nghị.
- Thế thì còn các vị trưởng lão thì sao? Chẳng lẽ không cứu?
- Người đương nhiên là phải cứu rồi. Chỉ là bây giờ Huyền Tiên cầm chủ đang ở đảo Vong Ưu, chúng ta không thể tùy tiện công vào. Chi bằng chậm rãi chờ đợi thời cơ. Huyền Tiên cầm chủ không thể lúc nào cũng ở đó, sẽ phải có lúc rời đi.
- Ai biết được cô ta sẽ đi lúc nào. Chúng ta đoạt lại mạch khoáng thiên nguyên, đảo Vong Ưu khẳng định sẽ hận chúng ta thấu xương, sẽ tra tấn các vị trưởng lão. Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn bọn họ bị tra tấn?
An Khánh Nguyên lắc đầu liên tục:
- Không được, Thiên Xà Cung quan trọng, nhưng tính mạng của các trưởng lão cũng quan trọng không kém. Chúng ta nhất định phải đến đảo Vong Ưu một chuyến.
Nói xong, y lại cảm thấy mình có chút tự tiện chủ trương, liền bất an nhìn Tần Mục:
- Tần công tử, cậu thấy…
- Phải đi nhanh một chút.
Tần Mục nói. Cho dù An Khánh Nguyên không đi, hắn cũng muốn gặp Tứ đại cầm chủ một lần.
- Được, Vũ Cầm, hãy mang theo đệ tử thu thập mạch khoáng thiên nguyên. Tôi và Tần công tử đến đảo Vong Ưu một chuyến.
An Khánh Nguyên phân phó.
Lúc này, người của đảo Vong Ưu cơ bản đã đầu hàng, lưu Tư Đồ Vũ Cầm ở đây đủ để chủ trì đại cục.
- Vâng, cung chủ.
……..
Đảo Vong Ưu, trong một lương đình u tĩnh, một cô gái mặt che lụa mỏng, ngón tay trắng nõn đang gảy cây đàn cổ trước mặt.
Cô gái này khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt như vẽ, ngón tay thon dài, có thể nói là một giai nhân.
Nhưng cô dường như đang có tâm sự. Tuy nói là đang gảy đàn, nhưng không hề có tiết tấu, ngược lại giống như phát tiết thì đúng hơn.
- Nguyệt Nhi, chúng ta đến đảo Vong Ưu cũng gần một tháng rồi. Tại sao con lại không tĩnh tâm được?
Chẳng biết từ lúc nào, một quý phụ phu nhân xinh đẹp xuất hiện ở đằng sau.
Quý phụ phu nhân này giơ tay hạ tay đều mang theo ý cảnh như ẩn như hiện, dung làm một thể với sơn thủy đình viện, tạo thành một bức vẽ tuyệt đẹp.
- Sư phụ, đảo tên là Vong Ưu, nhưng căn bản không thể vong ưu.
Nam Cung Nguyệt làm nũng, nói.
- Trong lòng con vốn không có lo buồn, tại sao lại vong ưu?
Quý phụ phu phân bất đắc dĩ nói.
- Sư phụ, lời này của người là có ý gì?
- Không có gì. Ít nhất cảnh sắc của đảo Vong Ưu không tệ. Ở Cầm tông buồn bực quá lâu rồi, đến đây giải sầu xem như cũng không tồi.
Nam Cung Nguyệt lại không cho là đúng:
- Tại sao con lại cảm thấy cảnh sắc nơi đây quá bình thường?
- Bởi vì tâm tư của con không ở chỗ này, sớm đã bay theo người khác rồi.
- Sư phụ, hôm nay người nói chuyện rất kỳ lạ, con nghe không hiểu.
Quý phu nhân trầm mặc một chút rồi nói:
- Nguyệt Nhi, lần này con chịu ra ngoài với ta, rốt cuộc là vì cái gì?
Nam Cung Nguyệt hơi ngưng lại, ánh mắt hiện lên chút ảo não.
- Kỳ thật đàn ông tốt trong thiên hạ vẫn còn nhiều. Tâm tư của Ngọc Phi Vũ không ở trên người con, con cần gì phải cưỡng cầu? Như vậy chẳng phải biểu hiện con hèn hạ hơn sao?
Quý phu nhân khuyên bảo.
- Sư phụ, Ngọc Phi Vũ là hôn phu của con, con làm sao để anh ấy dây dưa với người phụ nữ khác? Lần trước, khi con gặp anh ấy, anh ấy còn rất tốt với con. Nhưng khi người phụ nữ kia xuất hiện…
Giọng nói Nam Cung Nguyệt tràn đầy sự không cam lòng.
Quý phu nhân hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Nguyệt Nhi, con thích Ngọc Phi Vũ sao? Sư phụ nghe được sự không cam lòng trong giọng nói của con, nhưng lại không có sự phẫn nộ. Cái này là thái độ không nên có một người phụ nữ khi chồng có người khác bên ngoài.
Nam Cung Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói:
- Anh ấy là một trong bát đại thiên kiêu của liên minh, lại còn là một người tuấn mỹ nhất. Mỹ nữ vờn quanh bên cạnh cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng anh ấy đã là vị hôn phu của con. Tuy cuộc hôn nhân của tụi con được định từ nhỏ, trước đây cũng chưa từng gặp mặt, cũng không có nhiều tình cảm. Nhưng nếu nắm được người này trong tay, con cũng nên có chút kiêu ngạo chứ?
Quý phu nhân liền hiểu ra. Nam Cung Nguyệt chỉ là xem Ngọc Phi Vũ là vật sở hữu cá nhân của mình. Dù sao đồ vật người khác tranh đoạt nằm trong tay cô, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác ưu việt.
Bây giờ, người đàn ông này lại bị những người phụ nữ khác cướp đi, biểu hiện của cô cũng chỉ là ghen ghét và cảm thấy không công bằng trong lòng, cũng chẳng có tâm lý bị thương khi bị vứt bỏ.
Xem ra đưa cô đến đảo Vong Ưu này là hoàn toàn dư thừa. Trong lòng không có ưu sầu, đâu cần vong ưu làm gì?
- Nguyệt Nhi, ngày mai chúng ta về đi.
- Tại sao lại gấp như vậy?
Nam Cung Nguyệt chần chừ.
- Ở lại đảo Vong Ưu đối với con mà nói cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.
- Không, con không tin Ngọc Phi Vũ không quan tâm đến con một chút nào. Con phải đợi anh ấy đến tìm con, nói lời xin lỗi con.
Nam Cung Nguyệt cứng đầu nói.
- Thì ra con đến đây, mục đích cũng chỉ có bấy nhiêu?
Quý phu nhân bất đắc dĩ nói:
- Ngọc Phi Vũ cũng là người đa tình. Tuy cậu ta đang theo đuổi cô gái đến từ Bạch Đế Tinh, nhưng đối với con, chỉ sợ cậu ta cũng không chịu buông tha. Chắc hẳn cậu ta sẽ đến tìm con.
- Hừ, nếu anh ấy muốn con trở về, nhất định phải thề không được theo đuổi người phụ nữ đó nữa. Bằng không con sẽ không đi với anh ấy.
- Chỉ sợ cậu ta sẽ không đáp ứng điều kiện này.
- Tại sao? Con mới là vị hôn thê của anh ấy, anh ấy lại theo đuổi người phụ nữ khác. Đàn ông đều hoa tâm như thế sao?
- Vậy còn con? Cho dù Ngọc Phi Vũ đáp ứng sau này không trêu chọc những người con gái khác, con thật sự đồng ý gả cho cậu ta sao?
Nam Cung Nguyệt nghi ngờ hỏi:
- Sư phụ, người cảm thấy Ngọc Phi Vũ không tốt sao?
- Ta cảm thấy cậu ta không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là con đấy.
- Con…
Nam Cung Nguyệt chần chừ nói:
- Ngọc Phi Vũ đúng là rất ưu tú. Gả cho anh ấy hẳn là chuyện rất tốt.
Quý phu nhân than khẽ, lắc đầu nói:
- Con còn chưa trải qua, đối với chuyện tình yêu nam nữ căn bản không hiểu. Nhưng không hiểu cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, ít nhất cũng không có nhiều phiền não.
- Con cũng nghe qua rất nhiều chuyện tình yêu, nhưng con cảm thấy nó giả tạo quá. Tại sao có người nguyện ý vì một người khác mà trả giá hết thảy, ngay cả tính mạng cũng không cần?
Nam Cung Nguyệt nghe qua quá nhiều câu chuyện tình yêu, nhưng phần lớn đều xì mũi coi thường, không cho là đúng.
Tuy cô rất thích Ngọc Phi Vũ, nhưng cô vẫn thích bản thân mình hơn. Muốn nói cô vì một người đàn ông khác mà trả giá hết thảy, một chút cũng chẳng tốt chút nào, ngược lại còn khiến cô buồn nôn.
- Được rồi, ta cũng hy vọng con vĩnh viễn đừng nên tiếp xúc với chuyện đó. Thôi, không nói chuyện này nữa. Khoảng hai ngày nữa, chắc hẳn Ngọc Phi Vũ sẽ đến tìm con.
Oành.
Lúc này, cả lương đình đột nhiên rung lên.
Nam Cung Nguyệt và quý phu nhân đều cau mày.
- Dường như có rất nhiều người đến đây. Không phải muốn đánh nhau chứ?
Nam Cung Nguyệt cảm thấy không vui.
- Hay là người mà mấy hôm trước ta đã đả thương?
Quý phu nhân cau mày nói.
- Đám người này đúng thật không biết phân biệt. Biết rõ chúng ta đang ở đây, vậy mà cũng dám đến quấy rầy. Sư phụ, lần trước người ra tay quá nhẹ rồi. Lần này tự mình ra mặt chấn nhiếp bọn họ một chút.
- Dù sao chúng ta cũng là người ngoài. Lần trước ra tay cũng đã không thỏa đáng rồi. Lần này….
- Sư phụ, người chỉ là chấn nhiếp bọn họ, không giết bọn họ là được. Chờ sau khi chúng ta đi, cứ tùy bọn họ vào đây làm loạn. Đảo Vong Ưu nịnh nọt chúng ta như vậy, tất cũng nên cho bọn họ nếm thử quả ngọt chứ.
- Được rồi, để ta ra ngoài một chuyến.
Quý phu nhân chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc này, một luồng cường phong mạnh mẽ thổi tới, khiến cho quý phu nhân đứng không vững, liên tục lui về sau mấy bước.
- Chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi nghĩ hai vị cũng đừng nên can thiệp vào.
Quý phu nhân kinh hãi. Cổ quái phong này tuyệt đối là do khí thế của con người tạo nên.
Chỉ dựa vào khí thế lại mang đến sự trùng kích tuyệt đối, người này nhất định không phải hạng người bình thường.
Một đạo nhân ảnh quỷ mỵ, lập lòe từ cửa đình viện trong thoáng chốc đã đến lương đình, ánh mắt quét qua hai người, cuối cùng rơi xuống cây đàn cổ trước người Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt vừa mới hồi phục lại tinh thần. Đối với cô mà nói, Tần Mục lăng không xuất hiện trong lương đình, nhưng cô lại không thấy rõ quá trình.
- Anh là ai?
Nam Cung Nguyệt và quý phu nhân đồng thời lên tiếng.
- Hai người phụ nữ đánh đàn không khỏi quá tịch mịch hay không. Tôi đến để bồi hai người.
Tần Mục tùy ý thò tay nhẹ nhàng mơn trớn dây đàn.
Loong coong!
Dây đàn nảy lên, bắn ra một luồng sức mạnh.
- Cũng không tệ lắm. Cầm có linh tính.
Tần Mục tán thưởng.
- Đó là đương nhiên. Mặc dù Tử Vi Cầm của ta còn kém hơn tứ đại tuyệt cầm, nhưng lại là cây đàn mạnh nhất dưới tứ đại tuyệt cầm.
Nam Cung Nguyệt ngạo nghễ, nhưng rất nhanh cô đẩy tay Tần Mục ra, có chút tức giận nói:
- Tử Vi Cầm là vật sở hữu cá nhân của ta, ngay cả Ngọc Phi Vũ cũng không được chạm vào. Anh dựa vào cái gì mà chạm nó?
Tần Mục ngạc nhiên:
- Ngọc Phi Vũ là ai? Tình lang của cô à?
- Anh không biết Ngọc Phi Vũ?
Nam Cung Nguyệt nhìn Tần Mục giống như nhìn quái vật, sau đó nói:
- Anh từ đầu xuất hiện, lại dám lỗ mãng trước mặt chúng tôi như vậy?
- Các người là người của Cầm tông?
- Đúng vậy.
- Lần trước An Khánh Nguyên là do các người đả thương?
- An Khánh Nguyên là ai?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Đừng giả bộ hồ đồ. Bên ngoài còn đang chiến đấu, các người chẳng lẽ không đoán được là ai?
Quý phu nhân nhìn Tần Mục, trong lòng kinh nghi bất định.
Người trước mặt còn trẻ hơn so với Ngọc Phi Vũ, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác áp bách. Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Lần trước xác thực là tôi đã đả thương một người. Chúng tôi làm khách ở đảo Vong Ưu, đảo Vong Ưu gặp nạn, tôi cũng chỉ thuận tay giúp mà thôi.
- Vậy thì đúng rồi.
Tần Mục nhún vai:
- An Khánh Nguyên nhìn thấy được thực lực của cô, nhưng ông ta vẫn dám giết đến đảo Vong Ưu. Nếu các người đã biết tại sao, thì cũng đã biết tôi là ai rồi.
Trong đầu Nam Cung Nguyệt đầy dấu chấm hỏi. Biểu hiện của cô là hoàn toàn không hiểu Tần Mục đang nói cái gì.
Quý phu nhân thoáng trầm ngưng, sau đó lên tiếng:
- Nói như vậy, cậu chính là người mà ông ta mời đến để đối phó chúng tôi?
- Thông minh đấy.
Tần Mục cười nhạt, hai tay lại nhẹ nhàng sượt qua dây đàn:
- Tiểu cô nương, cô còn kém xa sư phụ của mình, phải cần cố gắng học tập, cả ngày suy nghĩ về tình yêu sẽ dễ sa đọa lắm.
Nam Cung Nguyệt sửng sốt. Giải thích này rất hợp lý. An Khánh Nguyên biết sư phụ lợi hại, nhưng vẫn còn dám giết đến tận cửa, nói rõ đã có thủ đoạn đối phó người.
Chỉ là cô không tin, Tần Mục có vốn liếng để đối kháng sư phụ.
Ngữ khí lỗ mãng, thậm chí là lưu manh của Tần Mục khiến cho cô càng thêm tức giận:
- Cái tên dê xồm này, có tin tôi xé miệng anh hay không?
- Chỉ sợ cô không có khả năng đó. Để sư phụ cô ra tay thì dễ nghe hơn.
- Hỗn đãn.
Nam Cung Nguyệt mắng. Chưa bao giờ cô lại muốn giáo huấn một người như lúc này.
- Tử Vi Yểm Nguyệt.
Phẫn nộ, hai tay Nam Cung Nguyệt trực tiếp vỗ vào Tử Vi Cầm.
Đây không phải là đánh đàn, mà là đem sự phẫn nộ quán chú vào bên trong.
Boong boong.
Tiếng đàn nổ vang, giống như âm thanh phát nổ, bén nhọn chói tai.
Sát ý cường đại từ bên trong phát ra, hóa thành vòng tròn quay liên tục.
Nửa hình tròn vô cùng hoa mỹ, nhưng sát cơ vô hạn, toàn bộ không gian đều tràn ngập âm hưởng và thanh mang lập lòe, khiến cục diện trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Keng sau một khắc, âm hưởng hỗn tạp biến mất, giống như sau khi trải qua vô số tiếng nổ mạnh, đột nhiên khôi phục thanh tĩnh, ngay cả lỗ tai cũng chưa kịp thích ứng.
Im lặng một cách đáng sợ.
Âm hưởng biến mất, sát ý tán loạn, vòng tròn quay liên tục đột nhiên biến mất, chỉ để lại gương mặt kinh ngạc của Nam Cung Nguyệt.
Trong lòng Nam Cung Nguyệt cực kỳ khó chịu. Khi làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên công việc đó phải được làm một cách trơn tru. Nếu nửa đường đứt gánh, không chỉ là đột ngột, mà càng khiến lòng người sợ hãi.
Cầm thuật của Nam Cung Nguyệt cũng giống như vậy.
Bởi vì tức giận, cô đã thi triển tuyệt chiêu. Nhưng chiêu chỉ ra được một nửa đã phải ngừng lại, khiến cho cô thiếu chút nữa bị nội thương.
Đương nhiên không phải do cô chủ động ngừng lại.
Cô cúi đầu xuống, ánh mắt ngây ngốc nhìn cây đàn cổ.
Cây đàn cổ này đã có hai người sử dụng được, một là cô, người còn lại chính là Tần Mục.
Cô xuất thân Cầm tông, tất nhiên dùng cầm làm vũ khí. Chỉ sờ nhẹ dây đàn, tiếng đàn có thể hóa thành sát khí, giết địch ngoài ngàn dặm.
Nhưng lúc này, cây đàn lại xuất hiện kẻ sử dụng thứ hai. Người đó không hề làm bất cứ động tác gì, chỉ đặt tay lên dây đàn, nhưng có thể biến Tử Vi Cầm thành cầm câm.
Đúng vậy, là cầm câm.
Nam Cung Nguyệt thử kích thích dây đàn. Dây đàn có động, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Không phát ra âm thanh, làm sao mà công kích?
- Anh..
Nam Cung Nguyệt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nhưng hơn cả sự phẫn nộ là khiếp sợ.
- Tôi nói rồi, cô còn chưa có khả năng.
Tần Mục nói xong, ngón tay chúi xuống, lập tức bắn ngược.
Keng.
Tử Vi Cầm nổ vang, một luồng sức mạnh mênh mông tán ra.
Bành.
Nam Cung Nguyệt đứng mũi chịu sào, bị cổ sức mạnh này đánh bay ra ngoài.
Cũng may quý phu nhân tay mắt lanh lẹ, lập tức phi thân tiếp được Nam Cung Nguyệt, bằng không thì chỉ sợ cô đã bay ra khỏi lương đình rồi.
Nhưng lúc này, Tử Vi Cầm nghiễm nhiên đã rơi vào tay Tần Mục.
- Quả nhiên là một hảo cầm. Nhưng đáng tiếc…
Tần Mục thầm than. Tử Vi Cầm này so với Thiên Duyệt Cầm kém không ít cấp.
Lúc này, Nam Cung Nguyệt giống như người nằm mộng. Nhưng Tử Vi Cầm mà cô coi trọng còn hơn cả tính mạng rơi vào tay Tần Mục, cô lập tức khẩn cầu quý phu nhân:
- Sư phụ, hắn khinh người quá đáng. Người nhất định phải làm chủ cho Nguyệt Nhi.
- Nguyệt Nhi, con đừng vội, để ta xử lý.
Quý phu nhân trấn an Nam Cung Nguyệt, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục, hít sâu một hơi:
- Rốt cuộc cậu là ai?
- Lúc trước tôi nói còn chưa rõ sao?
Tần Mục nhìn Tử Vi Cầm, không thèm đếm xỉa.
- Cái gì?
- Mục đích của tôi, ngay từ đầu tôi đã nói cho bà biết. Ân oán giữa Thiên Xà cung và đảo Vong Ưu có từ xưa đến nay, tôi và bà đều là người ngoài, không nên nhúng tay vào.
- Nếu như tôi vẫn cứ nhúng tay thì sao?
Tần Mục ngẩng đầu lên, nhìn quý phu nhân, cười nhạt:
- Nhiệm vụ của tôi chính là không cho bà nhúng tay vào.
- Dựa vào cái gì?
Trong giọng nói của quý phu nhân mang theo một cỗ uy áp.
Trước đó bà đã bị thủ đoạn của Tần Mục chấn trụ. Nhưng đó là vì ngay từ ban đầu bà xem hắn chỉ là một hậu bối.
Những hậu bối mà bà biết, cũng chỉ là bát đại thiên kiêu của liên minh là xuất sắc. Và tám người này bà đều biết cả.
Thực lực của Tần Mục lại không kém gì bát đại thiên kiêu, khiến cho bà cảm thấy lạ lẫm.
Nhưng thiên tài bình thường cũng vậy, mà bát đại thiên kiêu cũng thế, trong mắt bà cũng chỉ là hậu bối.
Bà cũng có thể tán phục thiên tư của bọn họ, nhưng nếu bà muốn động thủ giết bọn họ, tất cả chỉ trong nháy mắt.
Không phải cái gì khác, cũng chỉ vì bà là một trong tứ đại cầm chủ, Huyền Tiên Cầm Chủ.
Tần Mục gãi đầu, bộ dạng khó hiểu:
- Vấn đề này thú vị đây, dường như rất khó trả lời.
Nam Cung Nguyệt lãnh đạm nói:
- Đừng nói là anh, cho dù bát đại thiên kiêu đứng trước mặt sư phụ tôi cũng không có tư cách thể hiện.
- Không, lời này không phải nói như thế.
Tần Mục lắc đầu.
- Thế nói như thế nào?
Tần Mục nhìn Nam Cung Nguyệt, rồi lại nhìn quý phu nhân:
- Tôi đã đáp ứng người khác ngăn cản các người ra tay, vậy thì nhất định tôi sẽ làm được.
- Cậu cho rằng mình có năng lực đó sao?
- Vậy thì bà dựa vào cái gì mà nói rằng tôi không có năng lực?
Tần Mục đem nguyên câu hỏi hỏi lại quý phu nhân.
Quý phu nhân giật mình, trong lòng lại càng không bình tĩnh.
Lần này không vì cái gì khác, cũng chỉ vì sự cuồng vọng của Tần Mục.
Cho dù người đứng đầu Bát đại thiên kiêu cũng không cuồng vọng bằng hắn.
Bằng cái gì? Ba chữ này đại diện cho một loại hàm nghĩa. Có thể nói ba chữ đó, thứ nhất chính là đã có sự tự tin cực độ đối với bản thân, thứ hai chính là khinh thường đối phương.
Bà là một trong tứ đại cầm chủ, nghe lời nói này của một vãn bối, làm sao cũng không lọt lỗ tai.
Còn Tần Mục, với tư cách là một hậu bối, hơn nữa cũng chẳng có thanh danh, nhưng lại dám nói lời này với bà.
Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn có thể áp đảo bà?
- Này, rốt cuộc anh có biết sư phụ tôi là ai không? Dám nói những lời này mà không biết ngượng miệng.
Nam Cung Nguyệt bị cơn tức làm cho hồ đồ. Tại sao trên đời này lại có loại người không biết trời cao đất rộng như vậy.
- An Khánh Nguyên nói với tôi, đây chính là một trong tứ đại cầm chủ.
- Trước kia cậu chưa từng nghe qua về tôi?
Quý phu nhân ngạc nhiên.
- Tại sao phải nghe về bà? Tôi là người rất ít khi nghe mấy tin tức bát quái.
Tần Mục trả lời không sai. Hắn chỉ mới đến Hỗn Độn giới, chưa từng nghe Tứ đại cầm chủ cũng là chuyện đương nhiên.
- Thì ra thanh danh của ta chỉ là tin tức bát quái mà thôi.
Quý phu nhân đột nhiên mỉm cười, cười vô cùng yêu mị. Mọi cử động đều triển lộ sự thành thục.
- Nếu cậu muốn biết tôi là ai, vậy thì để tôi nói cho cậu biết tôi là ai.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh quý phu nhân biến mất như quỷ mị.
- Bà không chạy được đâu.
Tần Mục cười nhạt, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Nhiệm vụ của hắn là ngăn cản Huyền Tiên Cầm chủ, không cho bà ra tay. Cho nên hắn tuyệt đối không để đối phương rời khỏi đình viện này.
Trong lương đình chỉ còn lại một mình Nam Cung Nguyệt.
Cô hơi chút ngốc trệ, không kịp phản ứng khi quý phu nhân và thân ảnh Tần Mục biến mất.
- Sư phụ, người nhất định phải thắng.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Nam Cung Nguyệt lại toát ra suy nghĩ như vậy.
Suy nghĩ này khiến cho cô giật nảy mình.
Tại sao lại có suy nghĩ đó? Sư phụ thắng không phải là chuyện tất nhiên sao?
Nhưng trên thực tế, khi Tần Mục dễ dàng cướp được Tử Vi cầm trong tay cô, cô đã hoàn toàn không hiểu người này.
Ấn tượng đầu tiên về hắn, từ ngôn hành cử chỉ hoàn toàn kém xa thiên chi kiêu tử Ngọc Phi Vũ.
Nhưng sau khi tiếp xúc, cô phát hiện, mỗi cái nhấc tay của hắn đều phát ra sự bén nhọn, bất luận kẻ nào cũng không với tới được.
Dưới sự bén nhọn này, Nam Cung Nguyệt nhìn thì như bị chọc giận, nhưng thật ra là bị chấn động.
Ào ào.
Hai đạo thân ảnh như ẩn như hiện tung hoành trong đình viện. Lúc bên phải, lúc bên trái, lúc thì trên trời, lúc thì dưới đất.
Nhưng bất luận thế nào, hai người thủy chung vẫn không rời khỏi phạm vi đình viện một bước.
Một lát sau, quý phu nhân về đến lương đình nghỉ mát, sắc mặt ửng hồng, có chút thở hổn hển.
- Sư phụ.
Nam Cung Nguyệt chạy đến, hỏi:
- Người sao rồi?
Quý phu nhân cũng không trả lời, chỉ hít một hơi, cao giọng hỏi:
- Cậu tên gì?
- Tần Mục.
Dứt lời, thân ảnh Tần Mục bay đến.
- Nếu cậu có bản lãnh như vậy, tại sao lại ở một tiểu vực?
- Gần đây tôi cũng có ý định ra ngoài, nhưng phải đợi một người.
Quý phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chi bằng đến Cầm tông ta làm khách?
- Bà không nói thì tôi cũng có ý định này.
- Vốn cậu định đến Cầm tông?
Tần Mục gật đầu:
- Tôi có một người bạn, cũng là người yêu cầm, nhưng cô luyện cầm cũng chỉ dựa vào cảm ngộ. Tôi nghĩ Cầm tông các người có lẽ hợp với công pháp của cô ấy.
Trước kia, dường như Thiên Duyệt Cầm cũng đã từng đến Hỗn Độn giới, hơn nữa còn được tôn sùng là chí bảo. Cho nên Tần Mục cũng không đem Thiên Duyệt Cầm nói ra, tránh cho phiền toái không cần thiết.
- Cầm tông chúng ta tất có công pháp luyện cầm. Chỉ là công pháp này không được truyền ra ngoài. Chỉ sợ cậu sẽ khó được như ý nguyện.
- Rất khó nhưng không phải là không có cơ hội.
Tần Mục nghe xong, cũng không nhụt chí, ngược lại còn rất cao hứng.
Quý phu nhân khó hiểu. Lúc này bà cảm giác chàng thanh niên tuổi tác không lớn này có chút thú vị.
- Biện pháp không phải là không có. Biện pháp đơn giản nhất chính là để người bạn của cậu gia nhập Cầm tông.
Tần Mục tỏ ra đáng tiếc:
- Cô ấy không ở đây, cũng chẳng gia nhập bất cứ tông môn nào. Biện pháp này sợ không thực hiện được.
- Vậy cậu phải trả một cái giá thật cao rồi.
- Có điều kiện thì tốt rồi.
- Điều kiện thì cậu bàn với đại tỷ của tôi. Chị ấy mới là tông chủ Cầm tông.
Tần Mục thoáng tò mò:
- Không biết bà xếp thứ mấy trong tứ đại cầm chủ?
- Thiên Ma Cầm, Địa U Cầm, Huyền Tiên Cầm, Xích Yêu Cầm, tôi đứng thứ ba.
- Chỉ là thứ ba thôi sao?
Tần Mục lại càng thêm hứng thú với Cầm tông:
- Khi nào thì các người trở lại Cầm tông?
- Cái này thì tùy cậu. Chúng tôi có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì các người đến Thiên Xà cung nghỉ tạm vài ngày đi.
- Cũng được.
Quý phu nhân không chút do dự mà đáp ứng.
Nam Cung Nguyệt há to miệng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói ra.
- Này, trả Tử Vi Cầm cho tôi.
- Rất lâu không đụng đến cầm rồi, cảm thấy khá nhớ. Cầm này của cô cũng không tệ, cho tôi mượn chơi hai ngày.
Tần Mục không trả.
Nam Cung Nguyệt khó thở. Đối với người đánh đàn mà nói, cầm là vũ khí, là vật thiếp thân, lại còn là bạn.
Tâm linh giao hòa với cầm mới có thể đạt đến cực hạn của cầm đạo.
Nam Cung Nguyệt đối với Tử Vi Cầm càng có tình cảm, ngoại trừ sư phụ thì không ai được đụng vào cầm của cô.
Tần Mục hai lần khinh nhờn Tử Vi Cầm thì thôi, bây giờ nói còn không lựa lời, muốn mượn cầm của cô chơi hai ngày, bảo cô làm sao mà chấp nhận?
- Trả lại cho tôi, bằng không tôi không để yên cho anh đâu.
Nam Cung Nguyệt như hổ đói nhào tới. Thực lực của cô không bằng Tần Mục, nhưng vừa nhào tới vừa cắn, chẳng khác nào người đàn bà chanh chua đánh nhau.
- Ngừng, ngừng lại. Tôi trả cho cô.
Tần Mục không chịu nổi, bất đắc dĩ trả Tử Vi Cầm cho Nam Cung Nguyệt.
Cầm lại Tử Vi Cầm trong tay Tần Mục, Nam Cung Nguyệt lập tức đắc ý.
Lợi hại thì sao, còn không phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi sao?
- Cô gái này, tuổi cũng không còn nhỏ, khóc lóc om sòm như con nít, coi chừng sau này không gả được đấy.
- Hừ, làm cho anh thất vọng rồi. Tôi đã có vị hôn phu.
- Tôi cảm thấy bất hạnh thay cho vị hôn phu của cô.
- Anh…
Quý phu nhân nhìn Tần Mục rồi lại nhìn Nam Cung Nguyệt, đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại với Nam Cung Nguyệt lúc trước, trong lòng có một dự cảm bất hảo.
Khi ba người bước ra khỏi đình viện, cuộc chiến giữa Thiên Xà Cung và đảo Vong Ưu trên cơ bản cũng đã xong.
Đảo Vong Ưu bởi vì mạch khoáng thiên nguyên mà tổn thất một số Thần Vương. Ở lại đảo Vong Ưu, bao gồm đảo chủ Trình Khiếu cũng chỉ còn ba Thần Vương.
Còn bên Thiên Xà Cung thì có bốn Thần Vương. Tuy nói An Khánh Nguyên bị thương một chút, nhưng thế cục vẫn nghiêng về một bên. Đa số người của đảo Vong Ưu đều bị bắt làm tù binh.
- Tô tiền bối, cầu người giúp chúng tôi.
Trình Khiếu bị nhốt nhìn thấy Tô Tĩnh Quỳnh bước tới, lập tức cầu cứu.
Nhưng không đợi ông ta đến gần, Tần Mục vung tay lên, Trình Khiếu giống như bị sét đánh, bay ngược ra ngoài.
- An cung chủ, hiệu suất này của ông thấp quá. Nhanh bắt lại hết đi, chúng ta còn phải trở về.
Tần Mục nói.
An Khánh Nguyên chần chừ một chút, ánh mắt rơi xuống người Tô Tĩnh Quỳnh. Tuy lần trước ông không nhìn thấy người ra tay, nhưng lúc này ông đã có thể khẳng định người đó chính là Tô Tĩnh Quỳnh.
Nói cách khác, người này là một trong tứ đại cầm chủ, Huyền Tiên cầm chủ.
Trước mặt Huyền Tiên cầm chủ, ông nhất thời không dám lỗ mãng.
- Ông sợ cái gì chứ? Huyền Tiên cầm chủ đang định đến Thiên Xà Cung làm khách. Bây giờ chúng ta là người một nhà.
- Sao?
Không chỉ An Khánh Nguyên, toàn bộ người của Thiên Xà Cung đều ngẩn ra, còn người của đảo Vong Ưu thì hoảng sợ.
- An cung chủ, lần trước đắc tội nhiều, mong được tha thứ.
Tô Tĩnh Quỳnh chủ động nhận lỗi với An Khánh Nguyên.
An Khánh Nguyên nghe xong, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa té từ trên trời xuống.
Huyền Tiên cầm chủ xin lỗi ông ta?
- Không, không dám. Tô tiền bối nói hơi quá, hẳn là tôi nên cảm ơn bà đã hạ thủ lưu tình.
An Khánh Nguyên rất có hiểu biết. Với thực lực của Tô Tĩnh Quỳnh, muốn giết ông ta, ông ta tuyệt đối không thể sống sót, càng không có khả năng chỉ bị thương nhẹ.
- Thế tôi đến Thiên Xà cung làm khách, An cung chủ có hoan nghênh không?
- Rất vinh hạnh, rất vinh hạnh.
An Khánh Nguyên cảm giác giống như mình đang nằm mơ.
- Tô tiền bối, Tô tiền bối, ngài không thể cư xử với chúng tôi như vậy.
Trình Khiếu vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lần này An Khánh Nguyên không để ông ta được như ý nguyện, rất nhanh chế phục ông ta luôn.
- Còn nữa, chúng tôi đều là người ngoài, không tham dự vào tranh đấu. Kết quả lại phải chủ trì chiến cuộc ở đây.
Nam Cung Nguyệt oán hận nói.
- Thiên Xà cung sẽ thắng, tôi là một người biết thời biết thế mà.
- Có quỷ mới tin. Anh nhất định đã giết Thần Vương của đảo Vong Ưu. Bằng không thì đảo Vong Ưu sẽ không có khả năng nhận thua nhanh chóng như vậy.
- Ồ, không nghĩ đến cô lại thông minh như vậy. Nhưng các người ra tay trước đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ. Tôi ra tay sau, rất khó nắm chắc độ mạnh yếu. Giết chết mấy người cũng chỉ là chuyện bình thường.
- Nói xạo.
Nam Cung Nguyệt trừng mắt, dường như không muốn chấp nhặt với Tần Mục.
Rất nhanh, đám người An Khánh Nguyên đã chiếm lĩnh đảo Vong Ưu. Đám người Trình Khiếu bị bắt toàn bộ. Còn đám người Thiên Xà cung bị bắt đều được thả ra.
- Tần công tử, đám người đảo Vong Ưu nên xử lý như thế nào?
An Khánh Nguyên hỏi.
- Đây là việc của ông, tôi sẽ không can thiệp. Hai người bọn họ cũng không can thiệp vào, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
An Khánh Nguyên gật đầu, sau đó quay người trở về.
Tuy Thiên Xà cung không cường thịnh bằng thời kỳ viễn cổ, nhưng cho đến nay, bọn họ làm việc vô cùng chính phái.
Lần này, An Khánh Nguyên cũng không giết hại một người nào, để tự bọn họ giải tán đảo Vong Ưu.
- Thiên Xà cung rất không tồi. Xem ra tôi trợ giúp sai người rồi.
Tô Tĩnh Quỳnh cảm thán nói.
Khi đảo Vong Ưu chiếm ưu thế, bức bách và bắt không ít người của Thiên Xà cung, lại còn dùng cực hình. Nhưng khi Thiên Xà cung quật khởi, bọn họ nhân nghĩa hơn đảo Vong Ưu rất nhiều.
- Thiên Xà cung đã tồn tại rất lâu, không kém gì Cầm tông. Bà không nên coi thường bọn họ.
- Thôi đi, lại khoác lác nữa rồi.
Nam Cung Nguyệt không cho là đúng. Một tông môn tiểu vực lại lấy ra so sánh với Cầm tông.
Nhưng Tô Tĩnh Quỳnh lại suy nghĩ sâu xa hơn:
- Thiên Xà cung…
Sau khi giải tán đảo Vong Ưu, An Khánh Nguyên cũng không muốn ở chỗ này lâu. Huống chi Tần Mục và Tô Tĩnh Quỳnh còn đang đợi ông ta, ông ta càng không dám chần chừ, đoàn người lại tiếp tục trở về Thiên Xà cung.
Lần giao phong này, Thiên Xà cung vốn một chút phần thắng cũng không có. Nhưng nhờ có Tần Mục, Thiên Xà cung không hề bị tổn thương gì đã thay đổi được chiến cuộc. Hơn nữa Tần Mục cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì kéo gần được quan hệ với Huyền Tiên cầm chủ.
Cho nên trong thời khắc này, toàn bộ Thiên Xà cung đều tán dương Tần Mục, xem hắn là thần tượng, thậm chí là thần minh.
Người Tư Đồ gia vốn còn đang có ý định báo thù cho Tư Đồ Hiên, nhưng lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ. Hơn nữa còn dẫn Tư Đồ Hạo đến trước mặt Tần Mục nhận tội.
Tần Mục chẳng ưa Tư Đồ gia, nhưng cũng không làm khó bọn họ. Dù sao Tư Đồ Hiên cũng đã bị hắn giết.
Nam Cung Nguyệt và Tô Tĩnh Quỳnh không thích địa phương huyên náo, sớm lánh mặt chỗ khác, hơn nữa còn bảo An Khánh Nguyên không được để người khác quấy rầy mình.
- Hoàn cảnh ở đây có chút không tốt bằng đảo Vong Ưu.
Nam Cung Nguyệt phàn nàn.
- Không, Nguyệt nhi, hoàn cảnh ở đây tốt hơn đảo Vong Ưu ngàn vạn lần.
Vẻ mặt Tô Tĩnh Quỳnh nghiêm túc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chung quanh Thiên Xà cung, giống như đang tìm kiếm cái gì.
- Tại sao người lại nói như vậy? Ở đây có rất nhiều chỗ bị cũ nát mà?
- Có những lúc, đồ càng cũ thì lại càng có giá trị.
Tô Tĩnh Quỳnh cảm thán:
- Thiên Xà cung quả nhiên không tầm thường, truyền thừa có lẽ còn mạnh hơn cả Cầm tông chúng ta.
- Không thể nào? Cầm tông tổ sư chính là nhân vật phong vân ngày trước. Toàn bộ Hỗn Độn giới chẳng có mấy ai có thể tranh phong với ngài.
Cho dù lời này xuất phát từ miệng sư phụ mà cô kính trọng nhất, Nam Cung Nguyệt cũng khó mà tiếp nhận.
- Ta chỉ nói là có lẽ. Cường giả viễn cổ, hậu thế biết rất ít. Ta cũng chỉ gặp được một hai người trong đó. Rất nhiều thứ đã sớm mất đi trong dòng sông của lịch sử.
Tô Tĩnh Quỳnh nói xong, lại im lặng một hồi.
Hồi lâu, bà lại lắc đầu nói:
- Được rồi, không truy cứu điều này nữa. Chúng ta nói đến chuyện của Tần Mục đi.
- Cái thứ lãng tử đó có gì mà cần nói chứ?
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt khinh thường.
- Trong lòng con nghĩ thế sao?
Tô Tĩnh Quỳnh như cười như không.
- Đương nhiên rồi. Con chưa từng thấy qua người đàn ông nào vô sỉ, phẩm đức kém đến như vậy, chẳng cách nào so sánh với Ngọc Phi Vũ.
Nam Cung Nguyệt khẳng định.
- Nhưng ta thì lại không nghĩ vậy. Ngọc Phi Vũ không cách nào so sánh với hắn mới đúng.
Nam Cung Nguyệt khẽ giật mình, nhưng cũng không quá nhiều kinh ngạc:
- Sư phụ, hắn thật sự lợi hại hơn so với Ngọc Phi Vũ?
- Ít nhất phải mạnh hơn một cấp.
- Con không tin.
Cho dù đã mơ hồ đoán được, nhưng trong lòng Nam Cung Nguyệt lại không được thoải mái.
Loại người có phẩm hạnh như vậy, tuổi tác cũng chỉ ngang bằng cô, dựa vào cái gì mà thực lực lại mạnh như vậy?
Nam Cung Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Khi người đấu với hắn, hẳn đã hạ thủ lưu tình? Còn nữa, Cầm tông chúng ta đánh nhau, đương nhiên phải dùng cầm. Người không lấy Huyền Tiên cầm ra, thực lực không phát huy được cho dù chỉ một nửa.
- Huyền Tiên cầm chính là sát cầm. Nếu không phải cuộc chiến sinh tử, ta sẽ không dùng nó để chiến đấu. Dù sao uy lực của nó cũng quá lớn.
- Nói cách khác, nếu sư phụ xuất ra Huyền Tiên cầm, tên dê xồm kia sẽ không ngăn được rồi.
Nam Cung Nguyệt dường như rất hứng thú với việc hạ thấp Tần Mục.
- Tuổi tác của Tần Mục cũng giống như con, dù sao cũng còn cần không gian để phát triển. Dùng cầm để đấu với hắn là không công bằng.
- Nhưng tên này ngay cả sư phụ cũng không để vào mắt. Không diệt uy phong của hắn, trong lòng con cảm thấy không thoải mái.
- Cái này chỉ sợ rất khó. Cho dù ta có đánh bại được hắn, phần thắng cũng không cao. Còn xác suất Ngọc Phi Vũ có thể đánh bại hắn còn chưa đủ hai phần. Bên trong bát đại thiên kiêu, cũng chỉ có người đứng nhất mới có thể liều mạng với hắn.
- Hừ, tên này nhất định là quái thai. Nhưng cho dù hắn lợi hại, cũng chẳng thay đổi được cái nhìn của con đối với hắn.
Tô Tĩnh Quỳnh nhìn Nam Cung Nguyệt, trong lòng bất đắc dĩ.
Nam Cung Nguyệt càng như vậy, bà lại càng cảm thấy không ổn. Không nói đến ấn tượng của Nam Cung Nguyệt đối với Tần Mục tốt hay xấu, tối thiểu ấn tượng của cô đối với Tần Mục rất sâu, sâu đến mức khó có thể quên.
Nếu một cô gái khắc sâu một người đàn ông trong trí nhớ, đó là một điều rất đáng sợ.
Tần Mục đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng có chút nghi hoặc.
- Cửa không khóa, mời vào.
Sau khi nghe Tần Mục đồng ý, cánh cửa liền mở ra.
- Thượng Quan cô nương.
Người đến không phải ai khác chính là Thượng Quan Phù.
Trước khi đến, Thượng Quan Phù đã trải qua một phen chải chuốt, mặc chiếc áo đỏ bó sát người mà Tần Mục đã nhìn thấy ở sơn mạch Địa Sát, bên hông còn buộc một sợi dây lưng lụa cũng màu đỏ, ôm trọn vòng eo bé bỏng.
Cũng chính vì bộ trang phục này, Tần Mục mới cảm thấy Thượng Quan Phù giống Tần Phỉ Phỉ, mang đến một sự hấp dẫn, mà cũng vì vậy nên mới có ấn tượng tốt với cô nàng.
Tần Mục tất nhiên là không có ý gì với Thượng Quan Phù, chỉ là lúc này không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Cách ăn mặc của Thượng Quan Phù, thoạt nhìn thì khoan khoái, nhẹ nhàng, càng lúc càng giống Tần Phỉ Phỉ.
- Tần Mục, nhìn được không?
Cặp môi đỏ mọng của Thượng Quan Phù mở ra, sóng mắt rung động.
Trong lòng cô đang mừng thầm, một lần nữa nhìn thấy thần sắc “si mê” của Tần Mục đối với mình.
Lần đầu tiên gặp mặt ở sơn mạch Địa Sát, Tần Mục chính là dùng loại ánh mắt này mà nhìn cô. Nhưng khi đó cô cũng chỉ là thỏa mãn được lòng hư vinh của mình chứ cũng không nghĩ gì khác.
Nhưng lúc này, cô thậm chí có chút cảm giác kích động và mê muội.
Tần Mục có thể dùng sức một mình, trợ giúp Thiên Xà cung đánh tan đảo Vong Ưu, ngay cả cung chủ cũng rất tôn kính Tần Mục.
Cô còn nghe nói Tần Mục giết chết một gã Thần Vương của đảo Vong Ưu.
Thần Vương đối với cô mà nói, đó chính là một mong ước xa vời. Tần Mục có thể giết chết người đó, chứng tỏ Tần Mục mạnh hơn rất nhiều.
Buồn cười nhất là trước kia, khi cô vẫn còn qua lại với Tư Đồ Hạo, vẫn luôn cho rằng tu vi của Tần Mục thấp kém.
Nhưng cũng may là, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn nào với Tần Mục. Thậm chí Tần Mục dường như còn để ý đến dung mạo của cô.
Nếu có thể làm bạn gái của hắn, không, cho dù chỉ là tiểu thiếp, đời này không có gì là cô không có được.
Với khả năng của Tần Mục, cô muốn cái gì, Tần Mục còn không cho được cô sao?
Tần Mục rất nhanh hồi phục lại tinh thần, mỉm cười với Thượng Quan Phù:
- Cô mặc bộ quần áo này đúng là rất đẹp.
Gương mặt Thượng Quan Phù đỏ bừng, bước đến trước mặt Tần Mục, thấp giọng hỏi:
- Vậy anh có thích tôi không?
- Ơ?
Tần Mục dừng lại, không biết trả lời như thế nào. Hắn không biết Thượng Quan Phù hỏi câu này là có ý gì.
Nếu nói thích, không khỏi khiến cô hiểu lầm. Nếu nói không thích, vậy thì đắc tội rồi.
Đang trong lúc suy nghĩ nên trả lời như thế nào, một cơ thể mềm mại nhào vào lòng hắn, khiến hắn hoảng sợ vô cùng.
Cô ta làm thật sao?
Tần Mục bó tay. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng của hắn, chẳng lẽ định hiến thân?
- Tần Mục, tôi và Tư Đồ Hạo chỉ là thanh mai trúc mã, kỳ thật không có chuyện gì phát sinh. Không tin thì anh có thể kiểm tra. Tôi…tôi vẫn còn trong trắng đó.
Thượng Quan Phù nói xong, bàn tay ngọc ngà đặt vào bên hông, chậm rãi kéo dây lưng lụa màu đỏ xuống.
Bộ quần áo màu đỏ bó sát chậm rãi rơi xuống. Tuy Thượng Quan Phù rất thẹn thùng, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, chậm rãi cởi quần áo, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết và chiếc áo lót khêu gợi màu trắng.
Tần Mục giật mình, xuân quang kiều diễm trước mặt đúng là rất hấp dẫn, nhưng trong đầu hắn lại nhớ đến Tần Phỉ Phỉ.
Lúc này, hắn đã đem Thượng Quan Phù thành Tần Phỉ Phỉ, lời nói cự tuyệt đến bên miệng liền nuốt xuống.
Không cách nào cự tuyệt.
Thượng Quan Phù chỉ cảm thấy sắc mặt mình nóng rát. Cởi quần áo trước mặt một người đàn ông không tính là quen thuộc, hơn nữa còn nói muốn đem cơ thể giao cho hắn, thật sự là quá khó xử mà.
Nhưng nghĩ đến sự ưu tú của người đàn ông này, trong lòng cô vô cùng kích động và vui mừng.
Cô nhìn bộ dạng có chút ngây ngốc của Tần Mục, nhưng cũng không cự tuyệt. Nói cách khác, trong lòng hắn đã tiếp nhận cô.
Thượng Quan Phù cho rằng Tần Mục có lẽ thích phụ nữ chủ động. Cho dù cảm thấy khó xử, nhưng cô sẽ không lùi bước.
Chỉ cần trở thành người đàn bà của hắn, cô sẽ có hết thảy.
Thượng Quan Phù thò tay, chậm rãi kéo áo lót xuống, muốn đem chỗ bí ẩn nhất của mình giao cho Tần Mục xem xét.
Hô hấp Tần Mục có chút dồn dập. Trong lúc này, hắn không cách nào phủ nhận được dục vọng của chính mình.
Chỉ cần hắn nguyện ý, có thể đem cô gái trước mặt áp dưới thân, muốn làm gì thì làm.
Chà đạp phát tiết, hoặc ôn nhu yêu thương. Tất cả đều phụ thuộc vào hắn.
- Không được.
Khi dục vọng sắp bộc phát, ánh mắt mê ly của Tần Mục đột nhiên trở nên bình tĩnh. Thần sắc lãnh đạm, khiến Thượng Quan Phù đang nhiệt tình như lửa phải lui về sau vài bước.
- Tần Mục, anh…
Thượng Quan Phù không rõ, tại sao lại có đàn ông có thể nhịn được trong giờ phút này. Nếu như hắn vô tâm, tại sao ngay từ đầu không cự tuyệt cô?
- Xin lỗi, dù sao cô cũng không phải em ấy. Tôi không tiếp nhận cô được.
Tần Mục nói xong, thân ảnh đột nhiên biến mất trong phòng.
Quần áo không chỉnh tề, Thượng Quan Phù cả người như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Cô đã hiểu, thì ra Tần Mục đã có người hắn yêu. Cho đến nay, cô vẫn luôn cho rằng Tần Mục si mê dung mạo của cô. Kỳ thật là vì cô giống với người mà hắn thích.
Tần Mục rời khỏi phòng, đến một nơi yên tĩnh, muốn cho lòng mình bình lặng một chút.
Nói thật, vẻ ta đây của Thượng Quan Phù khiến người ta cảm thấy phản cảm. Nếu đổi lại là cô gái khác, cho dù xinh đẹp, Tần Mục cũng lười liếc mắt.
Sở dĩ ngay từ đầu hắn không từ chối Thượng Quan Phù là vì hắn xem Thượng Quan Phù là Tần Phỉ Phỉ.
Nhưng dù sao Thượng Quan Phù cũng chỉ tương tự Tần Phỉ Phỉ. Hai người vẫn kém nhau quá xa. Đừng nói Tần Phỉ Phỉ xinh đẹp hơn Thượng Quan Phù rất nhiều, cho dù không đẹp bằng, Thượng Quan Phù vĩnh viễn cũng không có khả năng thay thế Tần Phỉ Phỉ.
- Nếu là Phỉ Phỉ, mình có từ chối không?
Bằng không, nếu bị cô gái này dây dưa, khả năng hắn sẽ nói vài lời khó nghe rồi.
Hắn và Thượng Quan Phù tối đa cũng chỉ duy trì quan hệ bạn bè bình thường. Nếu tối qua nhịn không được, xảy ra chuyện gì đó, đối với ba người đều không công bằng.
Liên tiếp vài ngày, Thượng Quan Phù cũng không thấy bóng dáng, chắc là đã nghĩ thông suốt, ngược lại Tư Đồ Vũ Cầm đến tìm hắn mấy lần.
Điều khiến cho Tần Mục im lặng chính là, cho dù Tư Đồ Vũ Cầm nói không rõ ràng, nhưng nội dung ám chỉ lại không khác gì Thượng Quan Phù.
Đương nhiên, ám chỉ thì ám chỉ, tính cách và mục đích của hai người vẫn hoàn toàn khác nhau.
Thượng Quan Phù chỉ ái mộ hư vinh, dùng hiến thân để đổi lấy thứ cô cần.
Còn Tư Đồ Vũ Cầm thì đa phần là áy náy và cảm kích. Lần trước cô thỉnh cầu Tần Mục ra tay, đã từng nói qua sẽ dùng hết cách để báo đáp hắn.
Tần Mục cự tuyệt Thượng Quan Phù, tất nhiên cũng sẽ không động đến Tư Đồ Vũ Cầm. Hai cô gái này, hắn chẳng hứng thú với ai.
Tư Đồ Vũ Cầm bị từ chối, liền thở phào một hơi, nhưng trong lòng dường như có chút thất vọng.
Một tháng đã trôi qua, Tiểu Thanh đúng hẹn trở lại Thiên Xà cung.
Tiểu Thanh trở về, thậm chí còn không kịp thông báo cho An Khánh Nguyên, đã trực tiếp đến tìm Tần Mục.
Tần Mục nhìn vào cô rất lâu, phát hiện so với một tháng trước, cô có sự thay đổi không ít.
Sự thay đổi này không phải là dáng vẻ bề ngoài mà là khí chất.
- Anh đang nhìn cái gì thế? Nhìn đẹp không?
Tiểu Thanh dạo qua một vòng trước mặt Tần Mục, tùy ý để Tần Mục nhìn cô.
Có người ái mộ mình, đó cũng được xem là một loại hạnh phúc.
- Đương nhiên là đẹp rồi. Vài năm không gặp, em càng lúc càng mặn mà.
Tần Mục cười, khen ngợi từ đáy lòng.
- Vài năm không gặp, anh đã học được thói hoa ngôn xảo ngữ rồi. Không biết lừa bao nhiêu cô gái nữa.
Tiểu Thanh hừ một tiếng.
- Cũng không còn cách nào. Ai bảo các người dễ bị lừa như vậy?
Tần Mục xoa xoa mái tóc của Tiểu Thanh, mùi hương thiếu nữ khiến hắn nhịn không được, hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
Sau khi nếm được vị ngọt, Tần Mục cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
- Ai cho anh hôn em? Chẳng thèm hỏi ý kiến người ta gì cả.
Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ bừng, nhưng chẳng hề có dấu hiệu tức giận.
- Việc này còn phải hỏi qua em sao?
Tần Mục cười hắc hắc.
Muốn hôn người ta, chẳng lẽ còn phải hỏi là có được hôn hay không?
Nếu hỏi, chẳng phải không còn tình thú nữa sao?
- Cái anh này, sao bây giờ lại chủ động như vậy? Trước kia anh đâu như thế?
- Nói mò? Trước kia anh là loại người nào?
Tần Mục cảm thấy hắn đâu có thay đổi bao nhiêu.
- Anh trước kia…
Tiểu Thanh dường như nhớ lại, nhưng rất nhanh cong môi nói:
- Được rồi, dường như cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn xấu xa như ngày nào, làm cho người ta chán ghét.
- Nếu đi theo kẻ đáng ghét này cả đời, chẳng phải sau này em sẽ thống khổ đến chết sao?
Tần Mục kéo Tiểu Thanh vào lòng.
- Anh nghĩ hay quá nhỉ. Ai nói sẽ ở cả đời với anh?
Tiểu Thanh ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể lại có chút vặn vẹo, thay đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào người Tần Mục.
Khóe miệng Tần Mục nhếch lên. Nha đầu này chính là ưa thích khẩu thị tâm phi.
- Đúng rồi, Tiểu Thanh, em đến Hỗn Độn giới bằng cách nào?
Tần Mục đột nhiên hỏi:
- Anh nghe nói có người đưa em đến Thiên Xà cung.
- Ừm, người đó anh quen đấy.
Tiểu Thanh cười dí dỏm.
Tần Mục hơi sững sờ:
- Anh quen?
- Long Đế.
Tiểu Thanh dùng một ngữ điệu thần bí để nói.
- Long Đế?
Tần Mục chấn kinh, sau đó lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Theo như lời Thượng Quan Phù, người đưa Tiểu Thanh đến Thiên Xà cung ngày đó có thể đánh bại cung chủ An Khánh Nguyên một cách nhẹ nhàng.
Điều này có nghĩa Long Đế đã có được thực lực của một Thần Vương.
- Thực lực của y làm sao mà tăng nhanh như vậy?
- Bởi vì ông ấy là Thủ Hộ giả.
Tiểu Thanh cảm thấy điều này là đương nhiên.
- Thủ hộ giả?
Tần Mục nghi hoặc:
- Thủ hộ ai?
- Anh đoán được không?
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Cái này còn phải hỏi sao?
Trong lòng Tần Mục khẽ động. Hắn mơ hồ đoán được nhưng Tiểu Thanh không nói, hắn không dám xác định.
- Long Đế có phải đi cùng Tử Nhi hay không?
- Ừm, bạn của anh đều ở đó cả.
- Ở đâu?
- Hỗn Độn thiên cung?
Tần Mục cau mày:
- Hỗn Độn thiên cung, Hỗn Độn giới?
- Đương nhiên không phải. Hỗn Độn thiên cung không thuộc về bất cứ một không gian nào. Cho dù là Chí tôn, cả đời này cũng chưa chắc tìm được vị trí của Hỗn Độn thiên cung.
- Em từ nơi đó ra, chắc phải biết cách để đến đó chứ?
Tần Mục rất muốn gặp lại Tử Nhi. Huống chi ở Hỗn Độn thiên cung còn có rất nhiều bạn cũ. Chỉ sợ Ngân Hồ, Ninh Vi Vi, Bạch Huyên vẫn đang ở đó.
- Không, có thể ra vào tự do cũng chỉ có Tử nhi và Long Đế. Em không vào được. Hơn nữa, Tử nhi và Long Đế đang bị người khác theo dõi. Bình thường bọn họ chỉ ở lại bên trong Hỗn Độn thiên cung, không thể ra ngoài được.
- Bị người theo dõi?
Tần Mục khiếp sợ. Với thực lực của Tử nhi và Long Đế, còn e ngại người nào nữa chứ?
- Em cũng không biết là ai, chỉ biết là rất mạnh. Tử nhi rất kiêng kỵ người đó.
- Vậy chúng ta nên làm cái gì?
- Nên làm gì thì làm cái đó, không cần lo cho Tử nhi đâu. Bọn họ chỉ cần ở lại Thiên cung, sẽ chẳng bao giờ gặp nguy hiểm. Tử nhi nói, chỉ cần đến lúc thích hợp, sẽ mang anh đến thiên cung.
- Được rồi.
Tần Mục gật đầu. Chỉ cần bọn họ không gặp nguy hiểm là được, mà hắn ở bên này cũng còn chuyện để làm.
Phải tranh thủ thôi.
- Tiểu Thanh, anh đến Hỗn Độn giới để tìm hai người. Nhưng xem ra bọn họ không ở cùng một khu vực. Anh muốn đến khu vực trung tâm của Hỗn Độn giới, em đi với anh không?
- Chúng ta vừa mới gặp lại, anh đã muốn quăng em sang một bên? Không có cửa đâu?
Tiểu Thanh trừng mắt.
- Vậy thì đi cùng, chúng ta đến Cầm tông trước.
Tần Mục dẫn Tiểu Thanh đến tìm An Khánh Nguyên. Dù sao Tiểu Thanh cũng nhận được truyền thừa của thiên xà viễn cổ, cũng được xem là nửa người của Thiên Xà cung. Nếu đi mà không nói thì cạn tình quá.
An Khánh Nguyên dường như cũng biết được Thiên Xà cung không giữ được Tiểu Thanh.
Nếu trong tương lai Tiểu Thanh có thể tạo dựng được tên tuổi, Thiên Xà cung cũng có được chỗ tốt.
Nhận được sự đồng ý của An Khánh Nguyên, Tần Mục gọi Tô Tĩnh Quỳnh và Nam Cung Nguyệt chuẩn bị đến Cầm tông.
Đối với sự xuất hiện của Tiểu Thanh, ánh mắt Tô Tĩnh Quỳnh hiện lên sự ngưng trọng, lông mày cau lại, dường như đang đánh giá điều gì.
Còn Nam Cung Nguyệt thấy Tần Mục và Tiểu Thanh khắng khít với nhau, chẳng khác nào đôi tình nhân, trong lòng vô cùng không thoải mái, càng cảm thấy đáng tiếc cho Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh bất luận là khí chất hay dung mạo đều không thua kém cô. Nếu đến liên minh, chỉ sợ bát đại thiên kiêu sẽ chạy theo cô như vịt, nhưng cô lại dính với tên háo sắc Tần Mục.
- Vị muội muội này, chị khuyên em khi tìm bạn phải biết suy nghĩ, không nên bị lời ngon tiếng ngọt của người khác mê hoặc. Loại lãng tử háo sắc này, lúc nào cũng chỉ biết bội tình bạc nghĩa thôi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận