Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1158: Anh đừng đoán tâm tư của phụ nữ!

Y không nghĩ Tần Mục chiếm lĩnh thành chỉ vì ý muốn ham vui, mà là thật sự muốn phát triển thành Thiên Mạc trở nên thịnh vượng, chỉ vỏn vẹn mấy ngày đã làm được rất nhiều chuyện mà y muốn làm cũng e rằng cũng không có năng lực.
Giờ phút này y thật lòng thật dạ muốn Tần Mục có thể quản lý thành Thiên Mạc, mang lại cho Thiên Mạc thành một tương lai hoàn mỹ.
Cho nên khi cao thủ của Huyền Vũ tộc và Xích Diễm tộc xuất hiện tại bên ngoài thành Thiên Mạc, trong lòng y cũng toát mồ hôi lạnh thay Tần Mục.
Trải qua bài học lần trước, những kẻ được hai tộc phái đến lần này tuyệt đối là hàng cao thủ, toàn bộ đều là Bất Diệt Cảnh, mấy người Tần Mục có thể chống đỡ được sao?
Tần Mục dù có mạnh mấy đi chăng nữa, nhưng tốt xấu gì mấy tên Bất Diệt Cảnh này đã tiếp cận được chiến lực đỉnh cao trong trời đất, cứ cho là hắn không sợ hãi nhưng sao một chút thận trọng cũng không có vậy?
Bên ngoài thành, hai đội người ngựa tách ra mà đứng ngay ngắn.
Nói là hai đội người ngựa nhưng kỳ thật tổng cộng có tám người.
Xích Diễm tộc và Huyền Vũ tộc vốn là đối thủ cạnh tranh, lần này vì muốn diệt trừ Tần Mục mà cùng tới đây, cho nên bọn chúng đã tạm thời liên thủ.
Tất cả tám người này đều là những kẻ mạnh của Bất Diệt Cảnh chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Hơi thở của bọn chúng nội liễm thâm trầm, mi mắt khép hờ như đang chờ đợi, đại khái là muốn thể hiện bản thân cao thâm bí hiểm.
Mà khi thấy bóng dáng ba người xuất hiện tại tường thành Thiên Mạc, bọn chúng lại đồng loạt mở mắt, thần thức mạnh mẽ quét tới.
Bọn chúng coi một kẻ Hỗn Nguyên cảnh như Kế Phong dường như không tồn tại, trực tiếp bị xem nhẹ.
-Chính là hai kẻ các người đã giết người của Xích Diễm tộc, chiếm lĩnh thành Thiên Mạc?
Kẻ đến từ Xích Diễm tộc nhìn chằm chằm vào Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ mà chất vấn.
-Điều này còn phải truy hỏi nữa à?
Tần Mục tùy ý nhìn lướt qua người hai tộc, trêu ghẹo hỏi:
-Ngược lại hơi kỳ quái là các người lại ở ngoài thành chờ tôi, không trực tiếp đánh vào, cũng không tính là quá bá đạo.
-Không thể nói như thế, dù sao thành Thiên Mạc cũng là nằm trong lòng bàn tay của chúng ta, thành trì của chính mình, sao lại nỡ lòng phá hoại chứ?
Tần Mục hiểu ra, những tên gia hỏa này là sợ đánh nhau sẽ phá hoại thành Thiên Mạc.
-Các người không phải chỉ có hai người nhỉ, gọi những kẻ còn lại ra hết đi, miễn cho chúng tôi phải phí sức đi tìm.
Tần Mục lắc đầu nói:
-Không cần thiết.
-Không cần thiết?
-Xích Diễm tộc các ngươi cao thủ nhiều không kể xiết, vì sao chỉ có tám người?
Tần Mục hỏi lại.
Tên cường giả đến từ Huyền Vũ tộc cười lạnh:
-Cậu cũng quá tự đề cao mình rồi. Đối phó với các người cần dùng nhiều người lắm sao?
-Vậy thì đúng rồi.
Tần Mục thản nhiên nói:
-Tôi cũng là đồng ý lời ông nói, đối với loại hàng thứ cấp như các người cần dùng tới nhiều người sao?
Tám người thất sắc nhìn nhau. Khỏi cần phải nói, miệng lưỡi thằng ranh này cũng thật lợi hại.
-Hay cho tên tiểu tử cuồng vọng nhà ngươi. Vậy hãy để cho tôi thử sức với cậu một chút. Cậu cũng đừng chỉ biết khoác lác, bốc phét quá như vậy.
Một gã cường giả Bất Diệt Cảnh của Xích Diễm thò tay đánh ra một đạo thần quang.
Tuy nhìn có vẻ chỉ là một đòn công kích đơn giản, nhưng dù sao cũng là người Bất Diệt Cảnh phát ra, đủ để giết chết hết bất cứ kẻ nào ở Trường Sinh Cảnh rồi.
-Băng thiên tuyết địa!
Tần Phỉ Phỉ xuất ra băng tuyết, ý đồ ngăn cản lực sát thương của đạo thần quang này.
Đóng băng trời đất, đem thần quang thôn tính. Nhưng đồng thời lúc ấy cũng nghe được ‘’sát’’ một tiếng, băng tuyết vỡ tan.
-Ồ, cũng hơi có nghề, thảo nào dám hung hăng càn quấy như vậy.
Người nọ thoáng hoài nghi nhìn Tần Phỉ Phỉ, nhưng rất nhanh lại khinh thường nói:
-Có điều với chút năng lực ấy còn chưa đủ tầm đâu nhỉ?
-Phỉ Phỉ, những người này không cùng cấp bậc với những kẻ trước đây, em để anh.
Tần Mục nói vọng ra.
-Em biết rồi, em chỉ là muốn thử chút mà thôi.
Tần Phỉ Phỉ thè lưỡi, lập tức đứng ra phía sau Tần Mục.
-Này, thoạt nhìn cậu là kẻ cầm đầu trong tất cả bọn người ở đây, như thế có nghĩa cậu chính là kẻ mạnh nhất sao?
-Nói nhiều như thế làm cái gì, muốn đánh thì cùng lên đi. Có điều cũng rất đáng tiếc, chỉ có mỗi hai tộc các người, Tuyết Lang tộc cũng không tới cùng, thiếu đi rất nhiều náo nhiệt.
-Tên tiểu tử vô tri cuồng vọng, nếu đã là cậu yêu cầu, chúng ta đây cũng sẽ không khách khí.
Bốn gã Xích Diễm tộc trong lòng đều hiểu rõ, phía trên đã hạ lệnh, dù cho Tần Mục có là đệ tử của hoàng tộc cũng quyết giết không tha, hoàn toàn không phải kiêng nể gì.
Hơn nữa Xích Diễm tộc lại có hậu thuẫn, Huyền Vũ tộc có gan tranh phong đối đầu với Xích Diễm tộc sao lại không có phần được chứ?
Hình như bọn chúng cũng giống Xích Diễm tộc, vô luận là ai, giết không tha!
-Cùng ra tay đi!
Người hai bên tộc nhìn nhau, lần đầu tiên ăn ý như vậy.
Dù cho Tần Mục là đang phô trương thanh thế cũng tốt, hay thật sự có thực lực cũng tốt, dù sao tất cả đồng loạt ra tay, ắt tốc chiến tốc thắng.
Tám gã Bất Diệt Cảnh đồng loạt ra tay, thanh thế uy danh dữ dội khủng bố ra sao, chả cần xuất chiêu, chỉ là ngưng tụ sát khí cũng đủ để làm thiên địa biến sắc, thiêu cháy nhật nguyệt.
Tần Mục cũng không nói nhiều, điểm ra một ngón tay.
Có điều ngón tay này không phải hướng về phía tám người, mà là hướng lên trời không.
-Thiên quốc chi môn!
Lập tức sấm sét hiện ra, hư không thay đổi, mở ra một cánh cửa màu vàng, phóng ra một hình tròn bao quanh khu vực tám người kia đang đứng, vừa vặn bao phủ tám người bọn chúng.
-Đây là…
Tám gã Bất Diệt Cảnh đã sống vô số năm tháng, nhãn lực tự nhiên cũng không kém lắm.
-Thiên quốc chi môn, đây là bản lĩnh cao cường của tộc Thiên Sứ trong truyền thuyết, có uy lực diệt sát chân thần !
-Lúc trước, tất cả mọi người Thiên Sứ tộc trong vòng một đêm đều biến mất,chẳng lẽ… lại là hắn làm hay sao?
Tại thời khắc này cho dù bọn họ có là cường giả của Bất Diệt Cảnh cũng không thể nào trấn định nổi.
Thiên quốc chi môn bao phủ xuống dưới sinh ra lực hút, so với phạm vi, thậm chí so quy tắc lực càng cường đại hơn, trừ phi có thể dựa vào thực lực nghiền áp người thi triển thiên quốc chi môn, nếu không căn bản không cách nào thoát được.
-Không cần hoảng loạn, mọi người đồng tâm hiệp lực đánh nát cánh cửa kia.
Thiên quốc chi môn là thần thông vô thượng, điều này không thể nghi ngờ. Có điều bọn chúng tin tưởng dùng sức lực của tám người hẳn là có thể hoàn toàn áp đảo Tần Mục.
Dù sao cùng là một loại thần thông, do Chân Thần sử dụng và Bất Diệt Cảnh sử dụng sẽ khác nhau thế nào chứ?
-Ôi, tôi đi nghỉ ngơi trước đã nhé!
Tần Mục nói xong liền nhàn nhã ngồi ở trên tường thành, một bộ dạng xem kịch vui.
Kế Phong ngây ra, nhìn tám gã Bất Diệt Cảnh tay chân luống cuống, sứt đầu mẻ trán dưới kia, lại nhìn Tần Mục đang ngồi nhàn nhã xem hổ đấu chỗ này, cảm giác có chút mông lung không chân thực.
Đây chính là những kẻ đạt đến trình độ mạnh nhất của hai đại tộc, lại bị đùa bỡn thành cái dạng này.
Chẳng bao lâu có hai bóng người trong thành bay ra, là Triệu Thiên Vũ và Cung Y Y.
-Sao kẻ địch đến cũng không nói cho tôi biết?
-Mấy người kia đều là cường giả đạt Bất Diệt Cảnh, tôi nghĩ các người cũng khó lòng đối phó.
Tần Mục cũng chẳng có ý coi thường Triệu Thiên Vũ và Cung Y Y, chỉ ăn ngay nói thẳng, có gì nói thế.
Cung Y Y thì chả có gì phải nói, hiện tại cô còn kém xa lắm.
Về phần Triệu Thiên Vũ có thể cùng Bất Cảnh Diệt đấu một trận, nhưng chỉ là một trận mà thôi, thua nhiều thắng ít.
-Cho dù chúng tôi không đủ sức đối phó với bọn chúng, anh cũng nên cho chúng tôi biết. Đây là tôn trọng tối thiểu.
Tần Phỉ Phỉ tiến đến bên tai Tần Mục cười thầm:
-Anh, anh đừng đoán tâm tư của phụ nữ!
-Ấy…
-Thật có lỗi, lần sau sẽ báo trước cho các người biết.
-Hừ!
Cung Y Y quay đầu đi, ánh mắt nhìn về phía chiến trường.
-Chiêu này của anh tiến bộ không ít nhỉ?
Chuyện lần trước ở Thiên Sứ tộc, bởi vì Tần Mục vừa mới lĩnh ngộ Thiên quốc chi môn, lại lập tức dùng tới, cho nên ngay cả hắn cũng không khống chế nổi phạm vi sát thương.
Nhưng trải qua khoảng thời gian suy nghĩ cân nhắc, hắn đã có thể thông hiểu đạo lí, tùy ý có thể khống chế phạm vi công kích của Thiên quốc chi môn rồi.
Nếu như còn giống lần trước chỉ e toàn bộ thành Thiên Mạc sớm đã gặp nạn.
-Có điều bề ngoài giống như giảm bớt uy lực.
Cung Y Y hơi khó hiểu nhìn Tần Mục.
Lần trước Tần Mục tại Thiên Sứ tộc, Ô Lăng Hòa Ô, hai người đó cũng là Bất Diệt Cảnh nhưng ở trước Thiên quốc chi môn hầu như không có sức kháng cự.
Tuy nói lần này nhân số tăng lên tám tên, nhưng Cung Y Y nhận thấy nếu Tần Mục muốn giết bọn chúng cũng chẳng có khó khăn gì.
-Không phải là uy lực giảm bớt, là anh tôi không thèm giết bọn chúng đó!
Tần Phỉ Phỉ vừa cười vừa nói.
Cung Y Y cùng Triệu Thiên Vũ đều sững sờ:
-Tại sao?
-Bọn họ đều là cây hái ra tiền đấy!
Hai người ngẩn ra, nghe không rõ ý tứ lắm, nhưng Kế Phong đứng ở một bên lại như vỡ lẽ ra điều gì, hít sâu một hơi.
Lúc này tám tên cường giả của Xích Diễm tộc và Huyền Vũ tộc vẫn bị bao phủ trong Thiên quốc chi môn, đau đớn mà chèo chống.
-Rõ ràng thằng ranh kia vẫn chưa cố hết sức, vì cái gì lại có thể mạnh mẽ như thế?
-Không có biện pháp rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều phải chết, phải xuất ra toàn bộ thực lực, gắng hết sức mà đánh cược một phen.
-Nói rất đúng, không muốn chết thì không được phép nhân nhượng nữa.
Tám người vốn cho là mỗi người ra thêm chút sức lực thì có thể đối phó với Thiên quốc chi môn của Tần Mục, nhưng hiện tại xem ra thực lực của Tần Mục vượt qua tưởng tượng của bọn họ, không xuất ra toàn bộ lực lượng mà đã khiến bọn họ không cách nào ngăn cản được rồi.
-Liệt nhật trường thương!
Một gã Bất Diệt Cảnh thuộc Xích Diễm tộc ra tay trước, lấy ra một thanh trường thương màu đỏ mang theo một luồng đạo vận, thay đổi không gian, tấn công thẳng về Thiên quốc chi môn.
Những người còn lại thấy thế cũng không hề do dự, lần lượt lên ra tay.
-Thiêu tẫn tinh không!
Một người thuộc Huyền Vũ tộc xuất một chiêu đạt Áo Nghĩa cực hạn.
Áo Nghĩa so ra thì kém thần thông, nhưng thần thông là ở chiêu số của chân thần sáng tạo ra, Bất Diệt Cảnh rất khó phát ra một phần uy lực của nó.
Mà Bất Diệt Cảnh có thể phát huy tới cực hạn Áo Nghĩa, chưa chắc so với yếu hơn thần thông được Bất Diệt Cảnh sử dụng là bao.
-Thiên vũ cảnh!
-Lục hợp bát hoang!
-Diệt thần nhất chỉ!

Tám người tuyệt nhiên đều xuất chiêu, khí thế khủng bố, lập tức xé rách không gian, thổi quét tới Thiên quốc chi môn.
-Phá cho tôi!
Tám người đồng loạt rống giận, uy danh chấn động trời đất.
Nhưng sau khi ánh sáng đạt đến cực điểm lại là bóng đen vô tận.
Những chiêu thức mạnh mẽ của tám người đánh hết lên Thiên Quốc chi môn, chẳng những không làm cho Thiên quốc chi môn sứt mẻ gì mà dường như còn chọc giận nó.
Oanh!
Một luồng lực đẩy không hiểu từ đâu đánh tới. Thiên quốc chi môn vốn dĩ rất yên tĩnh giờ lại trở nên bạo liệt phi thường, không ngừng rung động.
Trời đang ban ngày thoắt cái trở thành đêm tối, bởi vì mọi ánh sáng đều bị Thiên quốc chi môn nuốt hết vào trong, không cách nào đi ra được nữa.
Tám tên bên trong trở nên bối rối, thậm chí tuyệt vọng. Lúc bọn chúng ra tuyệt chiêu cũng không nghĩ đến lại tăng tốc cho sự diệt vong của chính mình.
-Á…
Một người trong Xích Diễm tộc cuối cùng sụp đổ, không tự chủ được đành mặc cho mình bị cuốn lên không trung.
Còn lại bảy người tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Bọn chúng biết rõ, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, khi mà một người bị tổn hại cũng sẽ ảnh hưởng đến tất cả những người còn lại. Tám người đồng lực còn có thể hình thành một trận hình vi diệu, nhưng chỉ cần một người sụp đổ, những người còn lại có thể bị đánh bại dễ như trở bàn tay.
-Có vẻ như không sai biệt lắm rồi nhỉ?
Ngay tại thời khắc bảy người cho rằng lần này chết chắc rồi, một giọng nói nghiền ngẫm vang lên.
Tần Mục nhảy từ trên tường thành xuống dưới, nhàn nhã bước chầm chậm hướng về phía bọn chúng.
-Các vị có cảm giác thế nào?
Bảy người lập tức giật mình, lúc này mới phát hiện bầu trời đã khôi phục lại ánh sáng từ lúc nào, Thiên quốc chi môn dĩ nhiên là biến mất không thấy gì nữa, mà tên Xích Diễm tộc vừa nãy bị hút lên trời cũng ngã rơi xuống đất.
Mấy người này chợt hiểu ra, Tần Mục là không có ý giết bọn chúng, trong lòng có chút vui mừng nhưng lại không hề khách khí.
-Hừ, coi như cậu đã hơi biết thân biết phận, có điều Xích Diễm tộc chúng tôi không phải người cậu có thể khiêu khích. Khuyên cậu một câu, lập tức rời khỏi thành Thiên Mạc, chúng tôi có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ không tính toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận