Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1613: Trở về, đêm động phòng hoa chúc (1)

Bên trong kim quang Tạo Hóa, Vân Mặc cầm trong tay một thanh cự phủ, càn rỡ cười to.
- Dự ngôn chi tử thì thế nào? Cung chủ Hỗn Độn Thiên Cung thì thế nào? Đệ nhất nhân kiệt Thái Cổ thì thế nào? Kết quả cũng chỉ còn lại một hạt bụi. Có thể sống đến phút cuối mới thật sự là Chúa tể.
Vân Mặc cười, cự phủ trong tay đột nhiên bổ xuống.
Lập tức, thiên địa sụp đổ, toàn bộ Bạch Đế Tinh bị một búa này bổ thành hai nửa.
Thập đại hoàng tộc vừa mới tạo dựng lại, bị một búa luân diệt, trở thành phế tích.
- Đáng giận. Dám hủy tộc địa của ta.
Vu tổ cầm trong tay Thí Thần Thương, sát khí đằng đằng lao đến:
- Vân Mặc, ngươi có ý gì vậy?
- Vu tổ, thần phục hoặc diệt vong.
- Khốn kiếp, ngươi có tư cách gì bắt ta thần phục? Còn tưởng mình là dự ngôn chi tử sao?
Vu tổ gầm lên.
- Đã vậy, ta ban cho ngươi cái chết.
Cự phủ Vân Mặc đánh xuống.
Thí Thần Thương của Vu tổ xoáy lên hàng vạn hào quang, dường như muốn chống lại. Nhưng liền phát hiện giống như châu châu đá xe, Thí Thần Thương bị chặt thành hai đoạn.
- Khai Thiên Phủ.
Vu tổ hoảng sợ kêu lên ba chữ cuối cùng, cơ thể nổ tung, hóa thành huyết vũ.
- Sức mạnh khiến cho người ta phải hưng phấn.
Vân Mặc liếm môi, thân ảnh lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Sau một khắc, y đã xuất hiện trên không thành Thiên Mạc.
- Vân Mặc, ngươi đến đây làm gì?
Nhân Hoàng, Tổ Long, Nghê Thường, Hỗn Độn Tổ Thần…đều chạy ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vân Mặc.
- Cho các ngươi lựa chọn. Thần phục hoặc diệt vong.
- Chỉ bằng ngươi?
Nhân Hoàng cười lạnh.
- Vu tổ vừa rồi cũng nói như vậy, và bây giờ ông ta đã nhập luân hồi.
Cự phủ trong tay Vân Mặc vung lên, tản ra một luồng khí thế mênh mông bức người:
- Với năng lực của các người, chẳng lẽ không biết thanh búa này sao?
- Khai Thiên Phủ?
- Tại sao Khai Thiên Phủ lại nằm trong tay của ngươi?
Đám người Nhân Hoàng đều biến sắc. Khai Thiên Phủ chính là bảo vật có tính công kích mạnh nhất trong thiên địa, trước giờ không rõ tung tích, thì ra là bị Vân Mặc che giấu.
- Khi ta đạt được Tạo Hóa, đồng thời cũng có được nó.
Vân Mặc cười lạnh:
- Thiên Đạo diệt vong, quy tắc thế giới trở nên nguyên vẹn. Ta đã một lần nữa đột phá, phối hợp với Khai Thiên Phủ, trên đời này sẽ không ai địch lại ta.
- Cái này phải thử qua mới biết được.
Nhân Hoàng, Tổ Long, Hỗn Độn Tổ Thần đồng thời ra tay, dùng sức mạnh cường đại nhất công kích Vân Mặc.
- Gian ngoan thì mất linh.
Vân Mặc vung Khai Thiên Phủ, xuất ra một kích khai thiên tích địa.
Oành.
Chấn động khủng bố xuất hiện khắp nơi. Bạch Đế Tinh như muốn tan vỡ.
Vân Mặc bị đánh lui hai bước, nhưng ba người Nhân Hoàng lại bị đánh bay ra ngoài, không ngừng phun máu.
- Haha, ba người liên thủ cũng chẳng có gì hơn. Ta hỏi lại lần nữa, thần phục hay là chết?
- Sức mạnh rất đặc sắc, nhưng đáng tiếc.
Lúc này, đột nhiên Nghê Thường than nhẹ một tiếng.
- Sao?
Vân Mặc nhướng mày, quát hỏi:
- Lời này của ngươi có ý gì?
- Hãy nhìn phía sau ta đi.
Nghê Thường chỉ vào thành Thiên Mạc.
Thành Thiên Mạc không hề bị tổn hao.
Vân Mặc va chạm với ba người Nhân Hoàng, chi lực hủy diệt đánh tan mặt đất Bạch Đế Tinh. Nhưng một thành Thiên Mạc nho nhỏ lại không bị hủy hoại. Điều này sao có thể?
- Cái này…Chuyện gì xảy ra vậy?
- Hãy dùng đầu óc của ngươi ngẫm lại đi. Nơi này là chỗ của ai, há để cho ngươi giương oai hay sao?
Nghê Thường mỉa mai.
Toàn thân Vân Mặc run lên, trong lòng xuất hiện một nỗi sợ hãi.
- Hắn…hắn đã chết rồi. Một người chết cũng muốn đem ra gạt ta?
Nghê Thường che miệng cười khẽ:
- Tuy ta quen biết với hắn không lâu, nhưng ta biết hắn là người rất tuân thủ lời hứa. Hắn đã từng nói sẽ trở về động phòng với vợ của hắn, ta nghĩ hắn sẽ không nuốt lời.
- Thân là đàn ông, việc này tất nhiên là không nuốt lời rồi.
Dường như đáp lại lời Nghê Thường, một tiếng cười đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
Nhân Hoàng, Tổ Long, Hỗn Độn Tổ Thần đều mơ hồ không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận