Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 307: Không bằng làm sư phụ tớ đi?

Thế nên vừa ra tay, cô liền sử dụng Phá Sát chỉ sở trường của mình.
Cô không muốn bị Tần Mục cười nhạo lần nữa.
Tốc độ cô rất nhanh, mà hai ngón tay ngưng tụ tinh quang, giống như kiếm khí, nhanh tới tận cùng, mắt thấy sắp cắt đứt da của Tần Mục thì…
Tần Mục vươn một tay ra, giống hệt lúc chế ngự Cao Quyền ban nãy, hắn bắt trúng phóc cổ tay cô gái.
Động tác túm cổ tay này nhìn thì có vẻ đơn giản, thật ra rất khó thực hiện.
Nhất là khi cao thủ so chiêu, bị đối phương bắt được cổ tay là tương đương với việc sắp thua một nửa.
Cô gái bị Tần Mục giữ chặt cổ tay, không thể nhúc nhích mảy may, đừng nói tới việc làm Tần Mục bị thương, tinh quang tập trung trên đầu ngón tay cũng dần dần tiêu tán.
- Sao lại như vậy?
Cô gái hoang mang, mặt hiện đầy sự không tin.
Phá Sát chỉ tuy không phải tuyệt chiêu mạnh nhất của cô, nhưng là chiêu thức cô sử dụng thuần thục nhất, cứ như vậy bị Tần Mục ngăn lại khiến cô không thể nào thích ứng.
- Cô là người Đông Doanh, dùng cổ võ của Hoa Hạ chúng tôi, coi thường người khác ghê quá!
Tần Mục như cười như không ngắm cô gái. Nhìn từ bên ngoài chiêu chỉ pháp này của cô giống như một cổ võ không tồi, không biết cô học được ở đâu.
- Hừ!
Cô ta hình như còn chưa chịu thua, tay trái bổ tới Tần Mục.
Tần Mục đã đoán ra từ trước, tay trái cũng chuẩn xác bắt được cổ tay trái của cô.
- Cô đừng dùng chân nha!
Tần Mục hết biết nói gì.
Nững lời này giống như vừa nhắc nhở cô gái, cô chuẩn bị lấy chân đạp thật.
Chẳng qua trước khi cô nhấc chân lên, Tần Mục đã trước một bước giẫm lên giày của cô, khiến chân cô không thể cử động được.
- Cậu…
Cô gái bất chợt cảm thấy vô lực, người này giống như có năng lực tiên tri, mỗi động tác của cô đều bị nhìn thấu.
- Thả tôi ra!
- Đã nói cô đừng không biết lượng sức rồi. Tưởng học được mấy món cổ võ Hoa Hạ là giễu võ dương oai được hả?
Cô gái cả giận cãi lại:
- Rốt cuộc là ai diễu võ dương oai đây? Cậu thân là một người biết cổ võ lại chạy đi khi dễ một người bình thường, cậu không cảm thấy hổ thẹn sao?
- Người ta nói là ngực to thì não phẳng!
Tần Mục đưa mắt nhìn xuống rồi mới nói ra:
- Tôi thấy ngực cô nhỏ xíu, sao cũng ngốc nghếch quá vậy?
Những lời này chọc cô gái nổi trận lôi đình.
- Cậu… Vô sỉ!
Cô gái vốn rất kính ngưỡng nền văn hóa Hoa Hạ, cũng mang thái độ hữu hảo với người Hoa Hạ.
Nhưng sự xuất hiện của Tần Mục khiến cho điểm ấn tượng của cô tuột thẳng xuống thang điểm âm.
- Còn không thừa nhận, còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra mà đã rớ vào, không phải ngốc nghếch thì là gì?
- Tôi thấy rất rõ ràng! Dù sao cậu ỷ mạnh hiếp yếu là không đúng!
Cô gái thở không ra hơi. Dưới tình huống bó tay hết cách, cô há miệng cắn vào cánh tay Tần Mục.
- Úi! Cô là chó đó hả!
Tần Mục thả cô ra như bị điện giật. Phụ nữ Đông Doanh nổi tiếng dịu hiền, nhưng cô ta rõ ràng là một ví dụ phản diện.
Cô gái đẩy ra vài bước, kéo dài khoảng cách với Tần Mục.
- Tôi hôm nay nhất định phải dạy cho cậu một bài học!
- Cô còn!
Tần Mục hết nhịn nổi, cảnh cáo:
- Cô ra tay nữa là tôi không khách khí đâu à!
- Được lắm! Tôi lại muốn nhìn xem cậu sẽ không khách khí thế nào đấy.
Cô gái nói rồi chắp tay trước ngực, bắt một dấu tay mà mọi người xem không hiểu.
- Không phải cậu nói tôi không nên dùng cổ võ của Hoa Hạ ư, tôi cho cậu mở mang kiến thức về ninja của Đông Doanh chúng tôi!
- Ninja?
Tần Mục bỗng nhìn cô đầy hứng thú:
- Vậy tôi chơi với cô!
Mặt cô gái lạnh như băng. Cô đang định ra tay thì…
Người đàn ông trung niên đi cùng cô bước tới ngăn cô lại. Ông nói:
- Tiểu thư, đây là thư viện của đại học Yến Kinh, không nên đánh nhau ở đây.
Cô gái hơi sửng sốt. Vừa nãy cô bị Tần Mục làm cho váng đầu, không ý thức được đây là nơi công cộng, giờ được ông nhắc nhở, cô mới tỉnh táo lại.
- Chú Mặc, người này khinh người quá đáng!
Cô gái vẫn chưa nuốt trôi cục tức này.
Người đàn ông trung niên nhắc:
- Lần này chúng ta tới Hoa Hạ làm nhiệm vụ, không được tự ý gây chuyện.
Cô gái do dự vài giây, phẫn hận lườm Tần Mục đoạn gật đầu nói:
- Được rồi, cháu nghe lời chú Mặc.
- Ừ!
Người đàn ông trung niên xoay người lại ôm quyền với Tần Mục:
- Hoa Hạ quả nhiên ngọa hổ tàng long, không ngờ ở trong một trường đại học vẫn có thể gặp được cao thủ như các hạ.
Người đàn ông trung niên thật sự rất kinh ngạc. Tần Mục còn trẻ, vẫn đang là sinh viên đại học, vậy mà đủ sức khiến đại tiểu thư của hội Đông Doanh Tinh Diệu bó tay đầu hàng.
Tuy đúng là đại tiểu thư chưa sử dụng hết sức mạnh, nhưng cô ấy là người được hội Đông Doanh Tinh Diệu bồi dưỡng từ nhỏ.
Trong lứa trẻ ở Đông Doanh, hiếm ai có thể địch nổi cô bé.
- Cũng không tồi. Các người còn kém nhiều lám. Nếu không còn chuyện gì khác, tốt nhất đừng nhảy nhót lung tung trên đất Hoa Hạ, nguy hiểm lắm!
Lời Tần Mục khiến người trung niên nghẹn họng. Ông chỉ dùng kính ngữ mà thôi, Tần Mục lại chẳng khiêm tốn chút nào, đạp thẳng lên mặt mũi của ông.
- Hừ!
Ông ta cũng không nhịn được phải hừ lạnh một tiếng cho đỡ tức.
- Chú Mặc, loại người này không đáng cho chúng ta so đo, ta đi thôi chú!
Giờ đến lượt cô gái khuyên người trung niên, hai người quay người rời đi với mộ bụng khó chịu.
Nếu không phải trên người đang mang nhiệm vụ, nếu đây không phải là nơi công cộng, họ nhất định phải cho Tần Mục nếm hết sự lợi hại của ninja Đông Doanh.
Sau khi hai người đi, Lôi Tiêu Hi đi tới, mặt cuồng nhiệt, cô nói:
- Tần Mục, nếu cậu không chịu làm bạn trai của tớ, vậy… Hay cậu làm sư phụ của tớ đi?
- Cậu muốn tập võ?
Tần Mục nhìn Lôi Tiêu Hi từ trên xuống dưới.
- Ờ, cậu dạy tớ, có thể đánh bại Dương Thiên Quân là tốt nhất!
- Không được!
- Tại sao? Cậu lợi hại như thế, tùy tiện dạy tớ hai chiêu là được mà?
Lôi Tiêu Hi dẩu môi:
- Đừng keo kiệt vậy mà Tần Mục?
- Phí thời gian quá, với lại, cậu đánh bại Dương Thiên Quân rồi sao nữa? Cậu có thể hạ gục cả Dương gia sao? Cậu có thể đánh thắng Thiên Y phái hả?
- Không thể nói như thế. Dương Thiên Quân là người kiêu ngạo, nếu tớ có thể đánh thắng anh ta, anh ta nhất định không còn mặt mũi dây dưa với tớ!
Lôi Tiêu Hi hiểu khá rõ tính cách của Dương Thiên Quân.
- Tớ không rảnh dạy cậu.
Một là Tần Mục thật sự cảm thấy phiền phức, hai là không rảnh thật. Mấy hôm nay hắn luôn bận rộn giúp em gái và Tả Tư Duyệt tăng thực lực lên.
Thêm một người nữa hả, hắn không có nhiều thời gian như thế.
Lôi Tiêu Hi cho rằng Tần Mục đang kiếm cớ, cả giận nói:
- Cho dù cậu từ chối cũng phải tìm lý do nào đang hoàng chút chứ. Đời sinh viên đại học rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều có thời gian.
Tần Mục đang muốn phản bác thì đúng lúc Diệp Khuynh Tuyết ôm vài quyển sách bước tới.
- Tần Mục… Ủa, Lôi Tiêu Hi?
Diệp Khuynh Tuyết đã chú ý thấy Lôi Tiêu Hi. Tất nhiên cô không hề lạ lẫm hoa hậu giảng đường của đại học Yến Kinh, buổi tiệc chào đón người mới đã để lại trong cô một ấn tượng sâu sắc.
Chỉ là cô không ngờ Lôi Tiêu Hi và Tần Mục lại dính vào một chỗ với nhau. Tần Mục này đúng là có duyên với con gái ha?
Lôi Tiêu Hi ngẩng đầu lên, thấy Diệp Khinh Tuyết, cô cũng sửng sốt mấy giây.
Cô đã xem bài viết trên diễn đàn, trong bài viết có rất nhiều ảnh của Diệp khinh Tuyết, đa số chúng là do đám “chó săn” lén chụp được.
Lúc xem bài viết, cô đã cảm thấy Diệp Khinh Tuyết rất đẹp, giờ mang ra so sánh với người thật, cô thấy cô gái đó phải xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều lắm.
Cô ở cạnh Tần Mục đấy nhé. Lần trước nếu Hoa Vũ Nguyệt không dùng thứ Tần Mục cho cậu ấy thì sao có được làn da mịn màng như da em bé?
- Tần Mục, cậu còn thứ đó không, cho tớ một viên đi?
Lôi Tiêu Hi nhìn Tần Mục trông ngóng.
- Đồ gì?
- Chính là thứ cậu cho Vũ Nguyệt ăn ấy!
- Không phải là Trú Nhan Sương à, tự lên mạng tranh mua đi.
Lôi Tiêu Hi thỏ thẻ:
- Cậu tưởng tớ ngốc à, Trú Nhan Sương dùng để thoa ngoài da, thứ cậu cho Vũ Nguyệt có thể trực tiếp ăn vào.
Tần Mục cười, giải thích:
- Thật ra Trú Nhan Sương cũng coóthể ăn, ăn thay cơm cũng được!
Lời hắn nói không sai. Nguyên liệu của Trú Nhan Sương và Trú Nhan Đan giống nhau, chỉ là cách điều chế khác nhau dẫn đến hiệu quả của Trú Nhan Sương kém xa Trú Nhan Đan mà thôi.
- Dù có tham ăn thì tớ cũng không ăn đâu. Hơn nữa Trú Nhan Sương chắc chắn không đạt được hiệu quả của Vũ Nguyệt.
- Hết rồi!
Tần Mục thấy không gạt được cô, đánh đổi sang lý do khác.
- Tớ không tin. Thứ này cậu chắc chắn còn nhiều lắm. Đàn ông con trai gì mà keo kiệt quá vậy?
- Cậu đã là hoa hậu giảng đường của đại học Yến Kinh, còn muốn trở nên đẹp hơn làm gì? Không sợ Dương Thiên Quân càng theo đuổi cậu gắt gao hơn à?
Lôi Tiêu Hi ngẩn ngơ, cô không nghĩ tới khía cạnh này.
- Được rồi, tạm thời không nhắc tới. Chúng ta vẫn nói tới chuyện bạn trai hoặc sư phụ thì hơn.
Lôi Tiêu Hi nhìn Tần Mục, nói:
- Loại nào, chọn một đi?
- Cậu bệnh không nhẹ đâu!
Tần Mục không để ý tới cô, đứng lên nói với Diệp Khinh Tuyết:
- Bé ngốc, đem sách về xem đi!
Diệp Khinh Tuyết lia mắt về Lôi Tiêu Hi, khẽ gật đầu, mấy quyển sách hay cô đang cầm là định bụng mượn về nhà xem.
- Này, này…
Lôi Tiêu Hi thấy Tần Mục nói đi là đi, không ngó nàng tới cô thì chỉ có thể tức tối dậm chân.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết vừa về tới nhà, Tả Tư Duyệt đã vội vội vàng vàng chạy tới.
- Có chuyện gì thế?
Tần Mục nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
- Tớ vừa nhận một cú điện thoại, là Bọ Ngựa gọi tới!
- Bọ Ngựa?
Tần Mục hơi ngẩn người.
Từ sau khi hắn rời Ninh Giang, ba người cai quản thế lực ngầm của Ninh Giang là Bọ Ngựa, Châu Chấu và Mặt Sẹo. Bọ Ngựa gọi điện chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Nhưng Bọ Ngựa không có số của Tần Mục nên đành phải gọi cho Tả Tư Duyệt.
- Ninh Giang đã xảy ra chuyện gì?
Tả Tư Duyệt lắc đầu, đáp:
- Không phải, là chuyện của tớ.
Tần Mục chần chờ một lát, giọng vô lực:
- Không phải Lâm Ngạo đã chạy tới Ninh Giang tìm cậu đó chứ?
Lần này Tả Tư Duyệt gật đầu.
- Xem ra anh ta mê đắm cậu thật rồi?
Tần Mục hơi không biết nói gì.
Hắn vốn cho rằng sự lo lắng của Tả Tư Duyệt là không cần thiết. Có lẽ ba năm trước Lâm Ngạo chỉ nhất thời máu nóng lên não.
Ba năm sau chưa chắc anh ta còn nhớ có chuyện như thế, nhớ có một người tên Tả Tư Duyệt.
Dù sao lúc ấy họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là Lâm Ngạo thật sự si mê Tả Tư Duyệt như thế, sau ba năm đúng hẹn đi Ninh Giang tìm Tả Tư Duyệt.
- Cậu đừng giễu tớ nữa, bị một người như thế chú ý, suốt ba năm qua tớ chưa từng được một giấc ngủ ngon đó.
Sắc mặt Tả Tư Duyệt không dễ coi chút nào.
- Được rồi, đã đến nước này rồi còn gì để sợ nữa? Theo trạng thái của cậu bây giờ, chỉ trong ba ngày là có thể đột phá tầng bốn Ngạo Long quyết, cần gì sợ anh ta!
- Trong ba ngày, cậu chắc chứ?
Tả Tư Duyệt đang rầu chuyện này. Cô đã chạm tới bình cảnh, chỉ cách tầng bốn Ngạo Long quyết có một bước.
Thế nhưng cần bao lâu để bước ra một bước này, cô không biết.
Giờ Tần Mục nói chỉ cần ba ngày là cô sẽ đột phá, câu nói này đã khiến cô vui vẻ trở lại.
- Yên tâm đi, tớ không nhìn lầm đâu!
Tả Tư Duyệt yên lòng, bắt đầu ổn định tinh thần tu luyện.
Tần Phỉ Phỉ sau khi chuyện Tả Tư Duyệt thì đưa tất cả năng lượng Thiên Hồn tinh phách cho cô.
Điều này cũng giúp nâng cao tốc độ của Tả Tư Duyệt thêm bước nữa.
Vào buổi tối hôm sau, rốt cuộc Tả Tư Duyệt phá tan vách ngăn, đột phá đến tầng bốn Ngạo Long quyết.
Ngạo Long quyết càng về sau càng khó tu luyện, và thực lực cũng tăng vọt theo.
Tả Tư Duyệt cảm thấy sau khi cô đột phá tầng bốn Ngạo Long quyết, dù sát thủ tinh anh của Huyết Mộng Thiên Đường, người được xưng tụng là Huyết Thủ Đồ Phu – Quỷ Lão Tam, cô cũng có thể dễ dàng hạ gục.
Thậm chí đập phát chết luôn!
- Chúc mừng nhé cô nàng. Giờ cậu đã đủ sức chống lại Lâm Ngạo. Chỉ cần không khinh địch, cậu sẽ không thua đâu!
Tần Mục nói chắc nịch.
- Vâng!
Tả Tư Duyệt không chút nghi ngờ lời Tần Mục.
- Wa… Chị Tư Duyệt, chênh lệch giữa hai chúng ta càng lúc càng lớn rồi!
Lạc Thiên công của Tần Phỉ Phỉ tuy cũng tiến bộ rất nhanh, nhưng so ra vẫn kém tốc độ của Tả Tư Duyệt.
- Được rồi Phỉ Phỉ, chỉ là chị gấp hơn thôi. Sau này anh của em tập trung giúp em thì em sẽ đuổi kịp chị ngay ấy mà.
Tần Phỉ Phỉ quay sang hỏi Tần Mục:
- Anh, anh cảm thấy thế nào?
- Ai bảo em là em gái anh chứ, anh chỉ đành hao chút công phu thôi.
Tần Mục nói:
- Lạc Thiên công không kém hơn Ngạo Long quyết bao nhiêu, em chịu khó tu luyện sẽ đuổi kịp nhanh thôi.
- Là thật ạ? Sao em có cảm giác là anh đang gạt em vậy?
Rõ ràng Tần Phỉ Phỉ không tin.
- Sao được chứ, anh có lừa ai cũng không lừa em!
Tần Mục xấu hổ.
Thật ra lúc nãy trong lời nói của hắn vẫn có một chỗ nói dối nhỏ ơi là nhỏ.
Lạc Thiên Công, không thể nghi ngờ, đã đạt tới đỉnh cao của công pháp cổ võ, nhưng thật ra thì nó kém hơn Ngạo Long quyết, thậm chí khác biệt như ngày với đêm.
Ngạo Long quyết rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt, đặc biệt tới mức có thể tạo nên một nhân vật thần thoại như Long Đế.
Sáu tầng trước của Ngạo Long quyết được xưng tụng là đã đạt đến đỉnh cao nhất của công pháp cổ võ, nhưng khong phải khó tu luyện lắm. Nhiều người chỉ cần cố gắng nhiều chút, cộng thêm chút thiên phú, sinh thời cũng co thể đạt tới.
Nhưng bắt đầu từ tầng bảy Ngạo Long quyết trở đi, là một khái niệm khác hẳn, tựa như một cái rãnh trời, vượt qua và không vượt qua khác nhau một trời một vực.
Đạo rãnh trời này, không phải chỉ cần có thiên phú tốt là có thể vượt qua.
Vài người từ lúc đầu đã co thiên phú tuyệt đỉnh, sớm đạt tới tầng sáu Ngạo Long quyết, nhưng từ đó về sau dù cho tu luyện thế nào cũng không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Mà có những người thoạt nhìn rất ngu dốt, lúc đầu tu luyện va va chạm chạm, nhưng cuối cùng lại có thể đánh vỡ vách ngăn này, vượt ra tầng thứ bảy và hơn nữa.
Thiên phú của Ngân Hồ trác tuyệt, bên cạnh đó còn có cường giả cấp thần thoại Long Đế dốc lòng chỉ dạy nhưng vẫn bị vướng lại ở tầng sáu Ngạo Long quyết, không sao vượt qua được.
Tần Mục rất quen thuộc Ngạo Long quyết, nhưng hắn không biết muốn đạt đến tầng bảy Ngạo Long quyết cần có điều kiện gì.
Cho nên nếu chỉ tính sáu tầng trước của Ngạo Long quyết, thì Lạc Thiên công không thua Ngạo Long quyết, thậm chí còn nhỉnh hơn Ngạo Long quyết một chút.
- Được rồi được rồi, vậy thì em chờ biểu hiện của anh, xem anh làm sao giúp em đuổi kịp chị Tư Duyệt!
Tần Phỉ Phỉ nói xong, kích động chạy vọt đi.
Tần Mục không nói gì. Hắn chỉ có tác dụng giúp đỡ, muốn tăng thực lực lên, mấu chốt là phải dựa vào sự cố gắng của chính mình!
Sau khi Tả Tư Duyệt đột phá, cô quyết định nghỉ ngơi một ngày rồi chủ động đến tìm Lâm Ngạo.
Dù sao Lâm Ngạo đã đến Ninh Giang để tìm cô, sớm muộn gì cũng tìm tới nơi này.
So với việc bị động chờ đợi, cô quyết định chủ động xuất kích!
Trang 18# 7
Muốn tìm anh ta, có lẽ không dễ dàng.
Tần Mục thấy Tả Tư Duyệt nóng vội như thế, vốn muốn tìm Tiêu Dật nhờ hỗ trợ. Tiêu Dật và Lâm Ngạo quan hệ không tồi, chắc chắn biết rõ Lâm Ngạo đang ở đâu.
Bất quá cả Tần Mục lẫn Tả Tư Duyệt đều đánh giá thấp sự gấp gáp của Lâm Ngạo.
Hôm nay, một cô gái tìm được biệt thự của họ.
- Tả Tư Duyệt, quả nhiên em ở đây. Không ngờ em không ở Ninh Giang mà trái lại, chạy tới Yến Kinh.
- Hi hi, lâu rồi không gặp, Phong Dao!
Tả Tư Duyệt đang nghi ngờ không biết là ai tới, không ngờ là Phong Dao.
Phong Dao cười khẽ:
- Chúng ta chưa tính là lâu đâu, mấy tháng trước mới gặp nhau mà. Người thật sự lâu rồi không gặp tôi phải là Lâm Ngạo mới đúng. Giờ anh ta thuận lợi tốt nghiệp Long Tổ, gần đây vốn còn bề bộn đủ thứ chuyện, nhưng vẫn rút thời gian tự mình đến Ninh Giang một chuyến, không ngờ bị chụp ếch, thất vọng trở về.
- Có gì hay đâu mà thất vọng!
- Đúng là không cần phải thất vọng. Vốn cậu ấy muốn đón em đến Yến Kinh, giờ em ở đây rồi, đỡ được một chuyện.
Phong Dao nhìn Tả Tư Duyệt từ trên xuống dưới, trong lòng hơi ghen ghét, cô ta cảm thán:
- Mấy tháng nay em thay đổi nhiều quá, hấp dẫn hơn trước kia nhiều. Lâm Ngạo thấy em rồi, đoán chừng chẳng thèm quan tâm tới tôi nữa.
- Vậy mà cô còn giúp anh ta tìm tôi?
Tả Tư Duyệt khó hiểu.
- Không còn cách nào, mọi thứ của tôi đều là anh ấy cho. Nếu không có anh ấy tôi đã không thể trở thành một thành viên dự bị của Long Tổ.
Phong Dao nói tới đó, Tả Tư Duyệt thoáng hiểu ra.
Mối quan hệ giữa cô ta và Lâm Ngạo, chắc giống giữa cô và Tần Mục?
- Đừng nói về chuyện của tôi nữa, lần này em đến Yến Kinh là hiểu thông rồi à?
Phong Dao lấy làm lạ, hỏi:
- Vậy sao em không trực tiếp đi tìm Lâm Ngạo?
- Tôi đang muốn đi tìm anh ta mà lo không tìm thấy đây này!
Tả Tư Duyệt cười lạnh.
Phong Dao định nói sẽ đưacô đến gặp Lâm Ngạo, nhưng nghe ra trong lời nói của cô có ý khác.
- Em có ý gì?
- Ồ! Chẳng phải cô giáo thể dục xinh đẹp của chúng ta đây sao?
Tần Mục vừa lúc trở về cùng Diệp Khinh Tuyết. Thấy Phong Dao mới đầu hắn còn chưa nhận ra.
Cô ta xuất hiện, Lâm Ngạo dễ tìm rồi.
Diệp Khinh Tuyết cũng thấy Phong Dao. Cô biết Tả Tư Duyệt và cô gái này có mâu thuẫn gì đó, không nói gì mà vào nhà luôn.
Phong Dao có thể tìm tới nơi này, nhất định biết rõ Tần Mục ở đây. Nhưng lúc cô thật sự đối mặt với Tần Mục vẫn không nhịn được mà run sợ trong lòng.
Mặc dù cô đã tu luyện tới Ngạo Long quyết tầng hai đỉnh phong nhưng vẫn không có một tia nắm chắc là sẽ thắng được Tần Mục, thậm chí cô còn không rõ Lâm Ngạo có thắng được Tần Mục hay không.
Lúc trước, dưới cơn phẫn nộ, Tần Mục bạo phát ra sát ý, kí ức đó vẫn còn như mới trong đầu cô, khiến cô khó lòng quên được.
- Hẳn là Lâm Ngạo bảo cô đến?
Tả Tư Duyệt lạnh lùng nói:
- Đưa tôi đi gặp anh ta đi, vừa vặn giải quyết cho xong chuyện này.
- Giờ Lâm Ngạo đang bận, bằng không thì anh ấy đã đến cùng tôi rồi.
Phong Dao nhìn chằm chặp vào Tả Tư Duyệt và nói:
- Em đã không muốn dựa dẫm vào Lâm Ngạo, sao còn tìm anh ấy? Không sợ dê vào miệng hổ à?
Phong Dao không hiểu được hành vi của Tả Tư Duyệt. Nếu không muốn sánh bước cùng Lâm Ngạo, nên cố gắng trốn anh mới phải, mặc dù chưa chắc đã trốn được.
Tả Tư Duyệt đứng đó, lạnh lùng nói:
- Tôi muốn kết thúc cơn ác mộng này, tôi muốn hạ gục Lâm Ngạo!
- Cái gì?
Phong Dao cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Cô ấy muốn hạ gục Lâm Ngạo, lại trò đùa gì đây?
Lâm Ngạo ngay trong Long Tổ cũng là thành viên tinh anh, đã tu luyện tới Ngạo Long quyết tầng bốn đỉnh phong, là một trong ba đại công tử truyền kỳ của Yến Kinh, là con cưng của trời hàng thật giá thật.
Trong mắt cô, Tả Tư Duyệt chẳng qua là một cô gái sinh sống trong đau khổ, không thể phản kháng lại vận mệnh của bản thân mà thôi, còn không bằng cả cô.
- Em có rõ em đang nói gì không?
- Tôi rõ ràng. Lần này em đến Yến Kinh là vì muốn chấm dứt mọi thứ. Tôi muốn đánh gục anh ta trước mặt tất cả mọi người, giống như trước kia anh ta làm tôi khốn đốn.
Tả Tư Duyệt không sao xóa đi được cơn ác mộng mà Lâm Ngạo mang đến cho cô vào ba năm trước.
Chàng trai ấy, dù đi đến nơi nào cũng tỏa sáng như vầng trăng trên cao, được các vì tinh tú vờn quanh.
Anh ta chỉ là đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô và chỉ vào cô tuyên bố cô, sau này là người phụ nữ của anh ta.
Chỉ một câu, đã khiến cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi. Vì câu nói đó mà người bố yêu thương cô nhất cấm mọi nam giới tiếp cận cô, giống như hận không thể dâng cô cho anh ta ngay lập tức.
May mà khi đó anh ta còn phải chấp hành nhiệm vụ, phải rời khỏi Ninh Giang ngay. Nếu không như thế, cuộc đời cô có lẽ đã bị hủy diệt.
Ba năm nay, lời Lâm Ngạo như ma chú khắc vào đầu cô, khiến cô không có được lấy một ngày bình yên, thậm chí cô đã bắt đầu cam chịu.
Nhưng thật may mắn, cô đã gặp được Tần Mục. Người đàn ông này cho cô hết thảy những thứ cô cần, kể cả lực lượng đủ để dánh thắng Lâm Ngạo.
Cuối cùng cũng có thể tự tay chấm dứt mọi chuyện rồi!
Phong Dao nói bằng giọng khó tin:
- Em nói muốn chiến thắng Lâm Ngạo bằng chính sức của mình?
Nếu Tả Tư Duyệt để Tần Mục ra tay thì cô cảm thấy thắng thua còn chưa rõ. Nhưng Tả Tư Duyệt đã nói rõ là muốn tự mình ra tay, dùng chính sức mình đánh thắng Lâm Ngạo.
Nhưng, dựa vào đâu, dũng khí của cô đến từ đâu?
- Cô cảm thấy tôi không làm được à?
Tần Mục không chỉ cho cô sức mạnh, mà còn cho cô tự tin. Cô có thể không tin vào chính mình, nhưng tuyệt đối tin tưởng Tần Mục.
- Em không thể nào làm được, em còn không đánh lại tôi nữa là!
- Cô?
Trong giọng Tả Tư Duyệt mang theo chút khinh miệt. Trước đây cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Phong Dao, nhưng giờ thì…
- Tôi muốn hạ cô, không cần dùng tới chiêu thứ hai!
- Bốn tháng không gặp, em trở nên biết nói khoác rồi hả?
Bốn tháng trước, Tả Tư Duyệt trước mặt cô vẫn không có chút sức lực phản kháng nào.
Chỉ bốn tháng mà cô ấy đã phát triển tới mức có thể địch lại Lâm Ngạo?
Phong Dao không tin, dù nói sao ô cũng không tin.
Tả Tư Duyệt lắc đầu. Cấp độ của Phong Dao đã không được cô để vào mắt nữa.
- Để tôi cho cô thấy tôi có nói khoác hay không!
Tả Tư duyệt đứng yên, không cử động. Cô đứng cách Phong Dao mấy mét, vận chuyển Ngạo Long quyết tới tầng thứ ba, đẩy ra một chưởng.
Một chưởng tùy ý.
Khí Ngạo Long cuồn cuộn đổ về hướng Phong Dao.
Phong Dao lập tức thay đổi vẻ mặt, cô bất giác muốn ngăn một chưởng này.
Nhưng cô mới luyện Ngạo Long quyết tới tầng thứ hai, sao ngăn được một chưởng này của Tả Tư Duyệt?
Uỳnh!
Phong Dao bị một chưởng tùy ý của Tả Tư Duyệt đánh văng ra hơn mười thước, miệng ngòn ngọt, rồi hộc ra một ngụm máu tức.
- Đây là… Ngạo Long quyết, hơn nữa ít nhất đã vượt qua tầng thứ ba… Không thể nào!
Đầu tóc Phong Dao rối bù, trông cô giờ có hơi điên cuồng.
Cô không biết Tả Tư Duyệt tu luyện Ngạo Long quyết từ nơi nào, càng không giải thích được vì sao chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi mà Tả Tư Duyệt có thể tu luyện qua tầng ba.
Dù là tốc độ tu luyện của thiên tài như Lâm Ngạo cũng không đáng nhắc tới trước mặt cô bé.
- Về nói cho Lâm Ngạo, em cho anh ta ba ngày để chuẩn bị. Ba ngày sau, chính là lúc anh ta phải nuốt quả đắng!
Trang 18# 8
- Tôi sẽ thuật lại những lời này của em!
Phong Dao xiêu vẹo rời đi. Vừa rồi Tả Tư Duyệt đánh ra một chưởng khiến cô bị nội thương không nhẹ.
- Có phải tớ ra tay nặng quá không?
Tả Tư Duyệt cảm thấy cô và Phong Dao có chỗ tương tự, chỉ có điều người mà Phong Dao gặp được là Lâm Ngạo, còn cô thì gặp được Tần Mục.
- Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Cậu muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, tớ tuyệt đối ủng hộ cậu!
Tần Mục vỗ vai Tả Tư Duyệt, khích lệ.
- Uhm, tớ biết rồi.
Hai người trở về phòng. Tần Phỉ Phỉ ngồi trên ghế salon, ôm gối đầu, bày dáng nghiến răng nghiến lợi.
Tần Mục ngạc nhiên, rồi sực nhớ lúc ở Ninh Giang, Phong Dao từng hợp tác với bốn đại chiến tướng của bang Thanh Long vây đánh em gái, sau này nhờ có Mai Ánh Tuyết cứu ra.
- Phỉ Phỉ, em tức giận vậy, sao lúc nãy không ra dạy dỗ cô ta?
Truy hiện giờ thực lục của Tần Phỉ Phỉ so ra kém Tả Tư Duyệt, nhưng dư sức đối phó với Phong Dao.
Tần Phỉ Phỉ giải thích:
- Vừa nãy em cũng định ra ngoài, nhung thấy hình như chị Tư Duyệt có quen biết cô ta, nên thôi luôn.
Tả Tư Duyệt cười, nói:
- Chị với cô ta không phải bạn bè, coi như là một nửa kẻ địch cũng đúng. Nãy chị vùa đánh cô ta một chưởng, coi như trút giận giùm em ha.
- Thật ạ?
Hai mắt Tần Phỉ Phỉ tỏa sáng, nhưng chợt cô rầu rĩ nói:
- Sao chị không nói sớm? Biết vậy em đã ra ngoài cho cô ta thêm một chưởng.
- Sau này sẽ có cơ hội mà, giờ em mạnh hơn cô ta rất nhiều.
- Được rồi, lần sau chị gặp cô ta nhớ phải báo em đó!
Ba ngày sau phải quyết chiến với Lâm Ngạo, Tả Tư Duyệt bắt đầu điều chỉnh trạng thái, dốc hết sức chiến đấu.
Thế nhưng không như mong muốn. Ngay hôm sau họ nhận được một lá thư, người gửi là Phong Dao.
Nội dung lá thư là vừa Lâm Ngạo nhận nhiệm vụ mới, đi nơi khác, tạm thời không liên lạc được.
Tần Mục và Tả Tư Duyệt tắc tiếng mấy giây. Sao truùng hợp vậy cà, không phải cố ý trốn họ đấy chứ?
Nhưng nghĩ lại họ cảm thấy không đúng. Dựa theo tính cách của Lâm Ngạo, có lẽ không tới mức sợ chiến đấu.
- Có lẽ là bất ngờ nhận nhiệm vụ khẩn cấp thật, đó là chuyện thường trong Long Tổ rồi.
Tần Mục biết rõ thành viên trong Long Tổ có thể bị gọi đi ra ngoài làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào.
- Thế cũng tốt, coi như cho tớ một thời gian củng cố tu vi sau khi thăng cấp.
Tả Tư Duyệt không nóng nảy. Tần Mục đã cho cô biết Lâm Ngạo ít nhất phải dùng nửa năm mới có thể tăng lên tầng năm Ngạo Long quyết.
Vào buổi tối, Tần Mục nhận được một tin tức khó tin.
Lúc rời khỏi Long Tổ, Ngân Hồ đưa hắn một chiếc đồng hồ mini, là thiết bị truyền tin chuyên dụng của Long Tổ.
Tần Mục cầm đồng hồ. Hắn vẫn không ngờ Ngân Hồ sẽ chủ động liên lạc, trong lòng âm thầm cao hứng.
Ấn nút trò chuyện, giọng nói lười biếng đầy quyến rũ của Ngân Hồ vang lên.
- Tần Mục!
- Lão bà, sao đột nhiên gọi cho tôi, cô nhớ tôi rồi phải không?
- Đúng thế, tôi nhớ cậu lắm!
Giọng Ngân Hồ mang theo một tia ai oán, cô nói:
- Cậu đúng là người không có lương tâm. Hồi đó bám lấy tôi hỏi xin phương pháp liên lạc, vậy mà tới giờ còn chưa liên lạc với tôi, còn muốn tôi chủ động tìm cậu nữa.
- Ặc… Dạo này tôi bận quá đó mà!
Tần Mục nói mà thấy xấu hổ vô cùng.
- Gạt ai đấy. Quả nhiên cậu chỉ thích chiếm tiện nghi trên lời nói, phỏng chừng trong lòng cậu chưa bao giờ có tôi!
- Đâu có, tôi đối với lão bà vô cùng chân thành, có trời đất làm chứng!
Tần Mục vội nói.
Ngân Hồ trách:
- Đủ rồi, tôi tìm cậu không phải để nói mấy chuyện này.
- Không nói những chuyện này, chẳng lẽ cô tìm tôi đánh pháo?
Tần Mục hết sức nghiêm túc nói ra:
- Tuy tôi không phải người tùy tiện, nhưng mà đánh pháo với lão bà có vẻ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Ngân Hồ đã quen với những lời bỡn cợt của Tần Mục, nói hùa theo hắn:
- Được lắm, tôi đang ở thành phố Đài Bắc, cậu bay qua đây đi.
- Thành phố Đài Bắc?
Tần Mục kỳ quái hỏi:
- Thành phố Đài Bắc ở đâu?
Ngân Hồ: …
Ngân Hồ nghi ngờ Tần Mục không phải công dân Hoa Hạ. Thành phố Đài Bắc là một trong những thành phố lớn trực thuộc trung ương của Hoa Hạ, vậy mà hắn không biết?
- Tự cậu dò bản đồ đi!
Ngân Hồ cả giận nói.
- Được rồi, trước tiên cứ mặc kệ thành phố Đài Bắc nằm ở đâu, cô đến đó làm gì?
- Còn có thể làm gì, đương nhiên là nhiệm vụ!
- Nhiệm vụ?
Tần Mục nghĩ tới chuyện Lâm Ngạo, không khỏi hỏi:
- Nhiệm vụ gì thế, Long Tổ phái nhiều người đi lắm à?
- Đúng, nhiệm vụ rất khẩn cấp. Những người có thể đi đều bị phái đi rồi!
Ngân Hồ thoáng dừng lại, rồi nói ra:
- Cậu còn nhớ kiếm ma làm tôi bị thương lúc trước không?
- Tất nhiên, tôi còn nhớ rõ, không phải nó bị Long Đế đánh nát rồi à?
Ngân Hồ thở dài:
- Tôi cũng không biết. Hình như nó phục hồi như cũ rồi, dạo gần đây lại làm loạn tứ phía, giết không ít người!
- Bị như vậy mà còn hồi phục như ban đầu được, xem ra thanh kiếm này không đơn giản nhỉ?
Tần Mục không ngờ thanh kiếm này thần kỳ như thế.
- Vâng, đúng là không đơn giản, thêm vào đó, tôi nghĩ nó không phải vật không có chủ.
- Ý cô là có người điều khiển thanh kiếm giết người, nhưng chưa từng xuất hiện?
Tần Mục ngạc nhiên.
Nếu thật sự là như vậy, vậy người này hoàn toàn chia sẻ ý nghĩ với thanh kiếm ma rồi, khẳng định là một nhân vật hung ác.
Tần Mục nhớ tới lão râu bạc của công hội Thiên Vũ giả. Kiếm ma là do ông rút ra, nhưng ông không thể điều khiển được thanh kiếm, hiển nhiên chủ nhân của thanh kiếm ma là một người khác.
- Kiếm ma lại hiện ra, có lẽ Long Đế sẽ ra mặt?
- Tất nhiên, anh ấy đuổi theo thanh kiếm rồi!
Ngân Hồ đáp.
- Cô tìm tôi là muốn nhờ tôi giúp Long Đế một tay à?
Ngân Hồ buồn cười nói:
- Cậu thôi đi, anh ấy mà cần cậu giúp sao?
Tần Mục tự nhủ trong lòng may mà không phải, lại hỏi:
- Vậy cô tìm tôi có chuyện gì?
- Kiếm ma tàn sát mấy môn phái cổ võ ở thành phố Đài Bắc. Lúc người của Long Tổ đi điều tra mấy môn phái này, phát hiện một di tích bị phong ấn từ xưa.
- Di tích?
Nghe đến đây, hai mắt Tần Mục rực sáng.
- Vâng, di tích này không phải chỉ có người Long Tổ mới có thể vào, cả ba tông bốn phái đều bị kinh động, phái cao thủ tới.
- A, tôi biết rồi. Lần trước chúng tôi liên thủ thám hiểm mộ Nguyệt Quang, hợp tác rất vui vẻ, lần này muốn hợp tác thêm lần nữa à?
Tần Mục cười hăng hắc, hỏi.
- Cậu mà dám động tay động chân như lần trước, tôi sẽ cắt đứt tiểu kê kê của cậu!
Ngân Hồ phẫn nộ nói.
Nghĩ tới chuyện xảy ra ở mộ Nguyệt Quang lần trước, mặt Ngân Hồ hơi nóng lên, da thịt khắp người cô gần như bị Tần Mục sờ soạng hết rồi.
- Lão bà, cô nỡ bỏ sao?
Tần Mục vẫn cười nói như thường.
- Không tin, cậu cứ thử xem!
- Được thôi, tôi lập tức qua đó thử, cô chờ tôi!
Ngân Hồ mời, hơn nữa còn là di tích không biết tên, ba tông bốn phái đều cử người tài do thám, Tần Mục bận rộn đến đâu cũng phải chạy qua đó.
Tần Mục báo chuyện này với Tả Tư Duyệt. Tả Tư Duyệt vốn muốn đi cùng Tần Mục, nếu may mắn có lẽ họ sẽ gặp được Lâm Ngạo, đến lúc ây không phải phiền lòng như vầy nữa.
Nhưng mà tất nhiên là Tần Mục không đồng ý. Trong di tích không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có thể còn nguy hiểm hơn mộ Nguyệt Quang.
Hơn nữa ba tông bốn phái đều phái cao thủ tham dự, rất không an toàn.
Tần Mục có là thần cũng không dám cam đoan không có lúc nào phân tâm. Hắn khó mà bảo vệ được sự an toàn của hai cô gái cùng lúc.
Trang 18# 9
Thành phố Đài Bắc cách Yến Kinh hơi xa, chõ ấy đoán chừng cũng không có máy bay, Tần Mục lái chiếc Audi mà Diệp Khinh Tuyết tặng đi.
Vừa khéo mai là cuối tuần, không có tiết.
Khoảng bốn giờ sáng Tần Mục mới đến thành phố Đài Bắc, gặp được Ngân Hồ ở chỗ hẹn.
Bấy giờ Ngân Hồ đứng dựa vào góc tường, một đám người qua đường vây quanh cô thành một vòng, trên mặt đất còn mấy gã lăn qua lộn lại.
Tần Mục hơi lấy làm kỳ quái, giờ này sao trên đường có nhiều người quá vậy?
- Tần Mục!
Ngân Hồ thấy Tần Mục đến, lớp băng trên mặt cô tan đi vài phần.
Tần Mục bước tới, hỏi:
- Tình huống gì thế này?
Ngân Hồ liếc nhìn đám người ngã lăn trên đất, nói bằng giọng bất đắc dĩ:
- Còn có thể là chuyện gì, mấy tên lưu manh này nửa đêm ngủ không được, chạy tới đây tìm đòn!
Tần Mục sửng sốt rồi hiểu ra ngay.
Cái mị của Ngân Hồ thấm nhuần từ trong cốt cách ra, một giai nhân muôn dáng nghìn vẻ, quyến rũ mười phần, hơn nửa đêm mà đứng ở đầu tường một mình, e rằng chỉ cần là đàn ông đều sẽ có chút tâm tư khác, chớ nói chi mấy tên lưu manh này.
- Cái này tôi cũng bó tay, ai bảo cô quyến rũ đến thế cơ chứ?
Tần Mục hơi vui vẻ.
Ngân Hồ cả giận gắt:
- Cậu còn dám cười!
- Được, tôi không cười nữa. Cô cũng đừng để ỳ tới mấy tên này nữa, làm chuyện chính thôi. Di tích đó nằm ở đâu?
Tần Mục cảm thấy so đo với mấy tên lưu manh thì mất thân phận quá.
- Chắc là không ở nội thành rồi, tôi dẫn cậu đi.
- Đánh người rồi còn muốn đi hả!
Lúc hai người chuẩn bị đi thì một tên vốn nằm trên đất ra sức đứng lên, kéo áo Tần Mục.
- Cảnh sát sắp tới rồi, mấy người cho rằng chạy thoát được không?
Tần Mục nhìn Ngân Hồ bằng nửa con mắt, vô lực nói:
- Sao cô ra tay nhẹ vậy, bọn chúng còn đứng lên được kìa?
Ngân Hồ nhún vai, cô nói:
- Vừa hay cho cậu cơ hội biểu diễn.
- Được thôi!
Tần Mục đáp rồi trở tay vung ra một cái tát.
Chát~!
Cái gã nắm áo Tần Mục văng xa ra ngoài, không kể tới một bên mặt sưng phù lên, toàn bộ hàng tiền đạo của gã văng ra, rơi lả tả trên đất.
Người qua đường chung quanh thấy vậy, không kìm được hít sâu một ngụm khí lạnh. Thiếu niên nhìn như vô hại này ra tay còn độc hơn cô gái vừa nãy.
Hơn nữa, một cái tát đánh văng người ta ra xa mấy mét, sức mạnh này hơi bị kinh khủng thì phải?
Lần này kẻ kia không còn sức để đứng lên. Có lẽ gã còn sức để đứng dậy, nhưng không muốn làm thế, vì giả chết dù sao cũng an toàn hơn chút chút.
- Chúng ta đi nhanh đi, chờ cảnh sát tới thì lại phiền.
Ngân Hồ nhắc nhở.
Với thân phận thành viên Long Tổ, họ dĩ nhiên không sợ vào cục cảnh sát, nhưng cảnh sát bình thường không hẳn biết tới sự tồn tại của Long Tổ, đến lúc đó lại phải đi một vòng lớn.
Tần Mục và Ngân Hồ tiến vào dãy núi Viễn Bắc, cả khu vực này đều là rừng rậm nguyên thủy, đường xe chưa thông, không dấu chân người, thậm chí bạn có thể nhìn thấy thú rừng qua lại.
Bất quá khinh công của cả hai đều rất tốt, lên núi một cách dễ dàng.
Rẽ ngoặt vài lần, họ tới trước một tông môn có vị trí rất bí ẩn.
Chỉ là không khí trong tông môn u ám, trong không khí tràn ngập một mùi máu đã khô gay mũi, có lẽ là sót lại sau trận tàn sát của kiếm ma.
- Xây dựng tông môn ở nơi rừng sâu núi thẩm này, khó trách trở thành mục tiêu của kiếm ma. Diệt tông cũng khó mà bị phát hiện.
- Giờ thời đại thay đổi, những tông môn này muốn gìn giữ quy củ cổ xưa, không muốn tiếp xúc với thế tục là chuyện bình thường.
Ngân Hồ thỏ dài, nói:
- Tông môn này mặc dù giờ đã xuống dốc, nhưng trước đây chắc hẳn từng có một thời đại huy hoàng rực rỡ, đạo thống mạnh mẽ, bằng không cũng không để lại di tích bị phong ấn này.
- Cô nhìn thấy phong ấn đó rồi chưa?
Ngân Hồ gật đầu, đáp:
- Hôm kia tôi đi theo Long Đế, anh ấy bỏ ra cả một buổi, hao phí rất nhiều sức lực mới phá được phong ấn.
- Long Đế phá vỡ phong ấn này cũng vất vả như thế, xem ra nó thật sự không đơn giản.
- Đâu chỉ không đơn giản. Lúc ấy Long Đế nói, phong ấn này đã nhiều tuổi, nên mới nới lỏng hơn phân nửa. Nếu phong ấn còn nguyên anh ấy chưa chắc có thể phá vỡ.
- Long Đế coi trọng như thế, khó trách có thể hấp dẫn người của ba tông bốn phái, à mà sao Long Đế không tự mình vào di tích?
- Long Đế muốn tìm kiếm thanh kiếm ma. Anh ấy nói mỗi khi giết một người, mỗi khi nhiễm thêm máu tươi của một người, thanh kiếm sẽ mạnh hơn một chút. Nếu cứ để mặc nó sợ rằng sẽ có lúc không ai áp chế được nó nữa!
Tần Mục ghé mắt nhìn Ngân Hồ, vừa cười vừa nói:
- Cô không vào cùng với người của Long Tổ, hẳn là anh ta không cho cô vào, sợ cô xảy ra chuyện đúng không nào?
- Tôi mặc kệ! Tiểu Huyên vào rồi, sao tôi không được vào, sao tôi phải nghe lời anh ta chứ?
- Vậy nên cô tìm tôi?
Tần Mục xoa xoa cái cằm nhẵn bóng:
- Sao tôi có cảm giác giống như cô đang vượt rào, yêu đương vụng trộm ở ngoài vậy nhỉ?
- Cút!
Dù là tính tình của Ngân Hồ cũng bị lời này của Tần Mục chọc giận.
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, còn giải thích một câu:
- Tôi đã nói với cậu rồi, giữa chúng tôi không có chuyện gì hết. Hơn nữa gần đây bỗng dưng tôi suy nghĩ cẩn thận lại và phát hiện tôi không hề yêu thích anh ấy. Có lẽ vì từ nhỏ anh ấy đã quan tâm chăm sóc cho tôi nên tôi mới sùng bái và ỷ lại vào anh ấy.
- Cô hiểu rõ là tốt rồi!
Thật ra khi Tần Mục nghe lời miêu tả của Ngân Hồ, hắn đã biết cô sùng bái và kính ngưỡng Long Đế vô cùng, nhưng đó không phải tình yêu nam nữ.
Long Đế thích Ngân Hồ, chuyện ấy là chắc chắn, chỉ là anh ta cũng hiểu rõ tình cảm mà Ngân Hồ dành cho mình, nên mới luôn miệng nói Ngân Hồ quá nhỉ, lớn lên cô sẽ hiểu.
- Tôi biết rõ cậu cũng không có cơ hội!
Ngân Hồ liếc Tần Mục trắng trợn.
- Cái đó khó nó lắm. Nhớ năm xưa tôi mê đảo ngàn vạn thiếu nữ…
- Được rồi, đừng vẽ vời nữa, mau vào đi nào!
Ngân Hồ hiểu rõ mỗi lần Tần Mục mở miệng ra chắc chắn lại là một đống lời nhảm nhí không giới hạn.
- Được rồi, để tôi mở đường cho lão bà đại nhân!
Tần Mục đi trước, không biết nơi đây cất giấu bao nhiêu nguy cơ.
- Cậu có được không đó?
Ngân Hồ sợ Tần Mục cậy mạnh.
- Đàn ông sao có thể nói không được?
Ngân Hồ nghĩ nghĩ, rồi nghi hoặc hỏi thăm:
- Đúng rồi, lúc trước cậu nói với tôi là anh có sức mạnh của tầng bốn Ngạo Long quyết, nhưng sao tôi cảm thấy không giống, có lẽ thực lực của cậu còn cao hơn Tiểu Huyên?
Chuyện Bạch Huyên bị Tần Mục “khi dễ”, cô ấy ước gì không có người nào biết, tất nhiên không thể nói cho sư phụ, mất mặt mũi lắm.
- Tôi mới tăng lên gần đây, so với đồ đệ trông thì ngon mà không dùng được của cô chắc là mạnh hơn một chút.
Tần Mục thuận miệng nói.
Ngân Hồ bĩu môi, nói:
- Cậu đừng khoác lác, thiên phú của Tiểu Huyên không kém hơn Cung Dã Anh Tử bao nhiêu.
- Không kém bao nhiêu, nghĩa là kém hơn đúng không?
- Đúng là Cung Dã Anh Tử có thiên phú vượt trội, ở Long Tổ chắc chỉ có Thái tử có thể thắng cô ấy một bậc.
Tần Mục nghi ngờ hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận