Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 681: Công pháp rác rưởi

Tu vi Kim Đan cảnh, đan sư ngoài cấp bốn, thân phận này, cho dù ở Hoàng thành cũng phải rất hiển hách.
- Từ huynh, anh đã bị trọng thương, đừng nên so đo những chuyện này, mau uống vào đi.
Tần Mục nói.
- Cái này….
- Sư huynh, nếu Tần Mục đã có hảo ý, anh hãy nhận đi.
Trần Quyên biết rõ Tần Mục không để ý đến giá trị của một viên Bồi Nguyên Đan.
- Tôi từ chối thì bất kính, nhưng tôi chưa từng uống qua loại đan dược cao cấp như thế này.
Từ Nhạc Nhạc tiếp nhận viên thuốc.
Vì Bồi Nguyên Đan đã có thể khôi phục nguyên khí, cũng có thể phụ trợ tu hành, hiệu quả vô cùng.
- Chúng ta mau chóng rời khỏi đây. Cái con sư tử liệt diễm đó nói không chừng vẫn còn đi quanh đây. Đụng phải nó thì phiền toái lắm.
Từ Nhạc Nhạc nói.
Tần Mục và Trần Quyên khẽ gật đầu, nhưng hai người bọn họ ngược lại cảm thấy chẳng có gì đáng lo.
- Sư muội, sợ là sau này chúng ta không trở lại tông môn được rồi.
Từ Nhạc Nhạc cảm thán.
Trần Quyên gật đầu:
- Đúng vậy, trở lại tông môn cũng chỉ có chết. Hơn nữa, còn phải rời xa Hóa Thiên Tông. Nếu còn ở lại Bắc Thiên Châu cũng không an toàn.
Tần Mục kỳ quái hỏi:
- Tại sao?
- Tuy những người kia không phải bị tôi giết chết, nhưng lại vì tôi mà chết. Chỉ sợ tông môn không bỏ qua cho chúng tôi.
- Rõ ràng bọn họ muốn giết chết hai người mà? Chẳng lẽ cho phép bọn họ giết người, còn anh thì không được phản kháng sao?
Từ Nhạc Nhạc nhìn Tần Mục, lắc đầu hỏi:
- Thật đáng tiếc, không được.
Trần Quyên nói:
- Trong số bọn họ có mấy đệ tử là tông môn trọng điểm bồi dưỡng. Tông môn sẽ không điều tra ra nguyên nhân gì. Nhưng một khi nhận định bọn họ là vì chúng tôi mà chết, sẽ truy cứu trách nhiệm của chúng tôi.
Tần Mục nghe xong liền im lặng không nói. Tông môn như vậy đúng là không có đạo lý.
Hóa Thiên Tông chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của thế giới Thiên Châu. Tồn tại trong thế giới này chính là mạnh được yếu thua.
- Tạm thời tông môn vẫn chưa phát hiện được gì, nhưng chúng ta không thể đợi ở chỗ này quá lâu. Cho nên Tần Mục, chúng ta phải rời đi rồi.
Tần Mục hỏi:
- Thế các người định đi đâu?
- Tận lực rời xa Bắc Thiên Châu. Khả năng sẽ đến Hoàng thành. Người bình thường như chúng tôi, có được cơ hội đến Hoàng thành một chuyến cũng không tồi.
Tần Mục im lặng. Nếu Hóa Thiên Tông tìm hai người gây phiền toái, với tư cách là bạn, hắn nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng hắn không thể bảo vệ hai người cả đời. Đến lúc chia tay thì cần phải chia tay.
- Cũng tối rồi, đến Hắc Thạch thành nghỉ ngơi một đêm đi. Ngày mai đi cũng không muộn. Tôi có ít đồ cho hai người.
Tần Mục cảm thấy mình nên tận năng lực giúp bọn họ một chút.
Từ Nhạc Nhạc không biết Tần Mục cho bọn họ cái gì, nhưng Trần Quyên mơ hồ có thể đoán được.
Ba người rất nhanh trở về Hắc Thạch thành.
Phòng thủ của Hắc Thạch thành đã trở nên vô cùng nghiêm ngặt. Rời khỏi thành cũng kiểm tra, vào thành cũng kiểm tra. Nộp linh thạch không còn là năm khối nữa mà là hai mươi khối.
Linh thạch không còn là vấn đề. Sau khi hai người vào thành, liền hướng đến khách sạn.
- Ồ, hai người các người….
Lúc này, một nam một nữ đang đi hướng đối diện. Người nam khoảng 23, 24 tuổi, rất anh tuấn.
Người nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hơn nữa, Tần Mục nhận ra, cô chính là Đại tiểu thư phủ thành chủ.
- Chúc…Chúc sư huynh…
Từ Nhạc Nhạc và Trần Quyên nhìn thấy người thanh niên, sắc mặt thay đổi, vội vàng cung kính thi lễ.
- Các người quả nhiên là đệ tử Hóa Thiên Tông. Tôi còn tưởng rằng mình nhận lầm.
Người thanh niên cao lớn hỏi:
- Các người ở đây làm gì?
- Chúng tôi đến đây mua ít đồ dùng sinh hoạt. Ngày mai sẽ trở lại tông môn.
Từ Nhạc Nhạc đáp.
- Gần đây không có việc gì thì đừng đến Hắc Thạch thành nữa. Hai ngày sau sẽ có khách quý từ Hoàng thành đến, đừng gây ra chuyện gì nhé.
- Đa tạ Chúc sư huynh nhắc nhở.
- Ừm, đi thôi.
Người thanh niên cao lớn phất tay.
Đại tiểu thư phủ thành chủ lườm Tần Mục một cái, cũng không có quá nhiều chú ý, cùng người thanh niên cao lớn rời khỏi.
- Hết hồn. Chúc sư huynh là đệ tử chân truyền của Hóa Thiên Tông, tu vi Trúc Cơ cảnh. Nếu bị huynh ấy phát hiện ra chuyện của mình, chúng ta nhất định sẽ chết.
Từ Nhạc Nhạc kinh hồn bạt vía nói.
Trần Quyên liếc mắt nhìn Tần Mục. Tuy cô có chút khẩn trương, nhưng cũng không quá sợ hãi.
Sau khi thuê cho hai người một gian phòng, Tần Mục bắt đầu công việc của mình.
Nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng hôm sau, Từ Nhạc Nhạc và Trần Quyên chuẩn bị chào tạm biệt Tần Mục, rời khỏi Hắc Thạch thành.
- Các người cầm chiếc nhẫn này đi. Tôi chỉ có thể giúp được bấy nhiêu thôi.
Tần Mục đưa cho Từ Nhạc Nhạc một chiếc nhẫn.
Trong mắt Từ Nhạc Nhạc, Tần Mục vẫn là cậu thanh niên nghèo đói. Đưa chiếc nhẫn cho y chắc cũng chẳng có gì bên trong.
Nhưng y không thể ngờ rằng, khi dùng thần thức đảo qua, liền nhìn thấy bên trong có rất nhiều linh thạch, không khỏi há to miệng.
- Cái này…cái này…
Từ Nhạc Nhạc bị dọa đến không nói ra lời. Đây tối thiểu cũng phải mười vạn linh thạch.
Linh thạch này là Tần Mục suốt đêm luyện chế đan dược, sau đó cầm đến thương hội bán lấy tiền.
- Từ huynh, tôi chỉ có bấy nhiêu. Hãy bảo trọng nhé.
- Cái này nhiều quá. Cậu có được từ đâu vậy?
- Sư huynh, huynh cứ nhận linh thạch đi. Tần Mục không thiếu linh thạch đâu.
Trần Quyên khuyên.
Cô biết Tần Mục có thân phận đan sư. Ở Thiên Châu, đan sư vĩnh viễn không thiếu linh thạch.
Từ Nhạc Nhạc cảm thấy Trần Quyên có chuyện đang gạt y, nhưng y cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm quyền nói với Tần Mục:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Chúng ta hẹn gặp lần sau.
- Hẹn gặp lần sau.
Từ Nhạc Nhạc và Trần Quyên cuối cùng cũng rời khỏi Hắc Thạch thành. Tần Mục chỉ có thể chúc bọn họ may mắn.
Đêm qua có chút mệt mỏi, Tần Mục ngủ thẳng một giấc đến xế chiều mới rời giường.
Sau khi xuống lầu ăn chút gì đó, Tần Mục lấy ra Thuần Dương Công, bắt đầu tìm hiểu.
Sau khi tiếp xúc với tu chân, Tần Mục cảm thấy công pháp tu chân cũng không có gì khó hiểu.
Vả lại, Thuần Dương Công so với Ma Âm Tam Thủy Quyết mà Tần Mục có được khi còn ở đảo Thiên Hồ cấp bậc thấp hơn rất nhiều.
Thuần Dương Công là công pháp luyện khí. Còn Ma Âm Tam Thủy Quyết rất có thể là công pháp ngoài Kim Đan Cảnh.
Ngồi trên giường, Tần Mục bắt đầu vận chuyển Thuần Dương Công, thu nạp thiên địa linh khí.
Sau ba canh giờ, Tần Mục mở mắt, há miệng mắng to một câu.
- Khốn kiếp, công pháp rác rưởi gì vậy?
Công pháp tất nhiên là phụ trợ tu luyện, gia tốc việc hấp thu thiên địa linh khí, nhanh chóng tạo ra chân khí màu tím.
Tần Mục không tu luyện công pháp, chỉ theo bản năng thu nạp thiên địa linh khí. Tốc độ rất nhanh, có thể tạo thành dị tượng tường vân màu tím ở sơn mạch Thiên Ma, bị nhận lầm là Linh bảo hiện thế.
Nhưng tu luyện Thuần Dương Công, hắn phát hiện tốc độ mình thu nạp thiên địa linh khí chậm vô cùng, chẳng khác nào ốc sên.
Công pháp không phải là gia tốc tu hành sao? Sao hắn lại có cảm giác ức chế tu hành thì phải.
Ném Thuần Dương Công sang một bên, Tần Mục dựa theo bản năng của mình, vận chuyển đan điền, hô hấp thổ nạp.
Lập tức, linh khí bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ hội tụ quanh thân, tản ra linh vận màu tím nhàn nhạt.
Tần Mục cảm thấy hết sức thoải mái, chân khí màu tím trong cơ thể nhanh chóng tăng vọt, không phải Thuần Dương Công có thể đánh đồng.
Trang 39# 6
Tần Mục hoài nghi Thuần Dương Công có phải là công pháp giả hay không.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy không đúng. Tuy thương hội kia không lớn, nhưng cũng được coi là thâm căn cố đế ở Hắc Thạch thành, không có khả năng lừa gạt trắng trợn như vậy.
Huống chi, người bán đã đoán được thân phận đan sư của hắn, cung kính có thừa với hắn, tuyệt không đem công pháp giả để lừa bán cho hắn.
- Kỳ quái! Rốt cuộc là chuyện gì thế?
Tần Mục suy nghĩ cả nửa ngày cũng nghĩ không ra.
Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu. Không tu luyện công pháp còn muốn nhanh hơn tu luyện công pháp, vậy thì tại sao lại phải tìm phiền toái chứ?
Kế tiếp, Tần Mục không tu luyện Thuần Dương Công nữa, bắt đầu dùng bản năng của mình thu nạp linh khí, tiến hành tu luyện.
Có Bồi Nguyên Đan phụ trợ, hai ngày sau, chân khí màu tím của hắn lại tăng lên rất nhiều, đạt đến Luyện Khí tầng chín.
- Sau Luyện Khí tầng chín chính là Trúc Cơ. Đây là đại cảnh giới, chỉ sợ phải tốn chút công phu rồi.
Tần Mục cảm thấy mình cần ngưng tụ thêm, sau đó đột phá Trúc Cơ cảnh.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, khiến Tần Mục vô cùng nghi hoặc.
Lúc trước, hắn đã dặn dò ông chủ khách sạn, bất luận tình huống nào cũng không được quấy rầy hắn. Bây giờ là ai gõ cửa phòng hắn?
Mở cửa, một bóng dáng đỏ rực chạy ùa vào.
Tần Mục mở to mắt nhìn kỹ, lập tức nói:
- Sao lại là em?
- Sư phụ, rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi.
Người đến chính là Nhị tiểu thư của phủ thành chủ, em gái của cô gái lạnh lùng kia.
Việc cô bé có thể tìm được khách sạn hắn ở, Tần Mục cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc.
- Không nên gọi tôi là sư phụ. Chúng ta hữu duyên vô phận.
Tần Mục bày ra bộ dạng xa cách.
Trên thực tế, hắn cũng không phải chán ghét cô bé này, chỉ là sợ cô dây dưa hắn mãi. Bởi vì muốn học ngự kiếm phi hành ở Luyện Khí tầng năm, xác thực là có chút độ khó. Hắn chỉ sợ dạy không được mà thôi.
- Sư phụ, chuyện Cát thúc lần trước chỉ là ngoài ý muốn.
Nhị tiểu thư thân mật kéo cánh tay Tần Mục, không ngừng làm nũng.
- Cho dù Cát thúc của em không đến, em còn không phải cũng nghi ngờ tôi sao?
- Không, làm gì có chuyện đó?
Nhị tiểu thư phủ nhận nói.
- Dù sao tôi cũng đã tức giận rồi. Tôi không dạy em nữa đâu, em đi đi.
Nhị tiểu thư bắt đầu sụt sùi:
- Sư phụ, anh đừng như vậy được không? Em sai rồi.
Tần Mục có chút nhức đầu:
- Em và chị của em đúng là khác nhau một trời một vực.
- Ồ, anh biết chị em sao?
- Đã gặp hai lần. Chị của em có thể nói là một khối băng. Nội nhìn cô ấy không cũng đủ đóng tôi thành băng rồi.
- Không có đâu. Chị của em là người tốt.
- Em của em của cô ấy, đương nhiên là cảm thấy cô ấy tốt rồi.
Tần Mục cảm thấy tiểu nha đầu này còn đáng yêu hơn chị của mình.
Ánh mắt cô bé đảo vòng vòng:
- Sư phụ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nói đến vấn đề ngự kiếm đi.
- Không cần đâu. Tư chất của em quá kém, học không nổi đâu.
Tần Mục nghiêm túc từ chối:
- Cho dù có học cũng phải mất một hai năm. Đến lúc đó em đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy, tự mình có thể ngự kiếm.
- Anh gạt người. Em là đệ nhất thiên tài của Hắc Thạch thành, sao lại không học nổi chứ?
Một câu của Tần Mục khiến tiểu nha đầu nổi cáu.
Tần Mục sờ trán, nghĩ cách lừa nha đầu này rời đi.
- Như vậy đi, em học không nổi ngự kiếm đâu. Để tôi cho em một thứ làm vật đền bù tổn thất nhé.
Tần Mục lấy ra hai viên Bồi Nguyên Đan cho cô.
- Ôi, thơm qua đi.
Nhị tiểu thư vốn đang không vui, vừa nhìn thấy đan dược, lập tức hai mắt tỏa sáng.
- Đây là đan dược gì vậy?
Tuy nhị tiểu thư luôn được chiều chuộng, nhưng dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, vẫn chưa nhận biết được Bồi Nguyên Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận