Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1238: Chín cấp Bán thần!

Tần Mục nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói là chỗ nào sai, chỉ có thể đuổi theo Tiêu Hậu.
Tự nhiên không chỉ có bọn họ chú ý tới tia sáng này. Những cao thủ còn lại đang âm thầm ẩn núp chờ đợi giờ phút này toàn bộ đều bùng lên như ong vỡ tổ. Bọn họ cũng nhận ra luồng hào quang kia chính là Hỗn Độn châu.
Rất nhanh, rất nhiều cao thủ đã tụ tập ở phía trước một sơn động.
Sở dĩ không xông vào, là vì cửa động đã bị một người chặn.
Đó là một thanh niên áo trắng dáng người thon dài, khoanh hai tay nhàn nhã đứng ở đó, dường như hòa thành một thể cùng trời đất, phát ra khí thế cuồn cuộn làm cho kẻ khác không dám tiến lên.
-Cậu là ai, vì sao ngăn trở đường đi của chúng tôi?
Nếu như là người bình thường, những Bán thần cường đại này đã sớm một chưởng giết chết rồi. Nhưng khí thế thanh niên áo trắng kia quá mức cường đại, trong lúc nhất thời không người nào dám tùy tiện tiến lên.
-Vãn bối Chiến Văn Vũ, bái kiến các vị tiền bối!
-Hóa ra là người của Chiến tộc.
Mọi người nghe vậy, ngữ khí hạ xuống một chút:
-Chiến công tử cũng là vì Hỗn Độn châu mà đến sao?
Chiến Văn Vũ lắc đầu nói:
-Đấy không phải là điều duy nhất, tôi còn có một sứ mệnh khác, chính là giữ gìn sự yên ổn của Chiến tộc!
-Cậu có ý gì?
-Hỗn Độn châu chính là Hỗn Độn Linh Bảo, tin rằng các người ai cũng sẽ không dễ dàng buông tha, đến lúc đó tất nhiên sẽ đánh nhau. Tộc trưởng sợ các người tạo lên một hồi gió tanh mưa máu, cho nên phái tôi đến ngăn cản các người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có người cười lạnh:
-Lý do đúng là quá đường hoàng, vì không để cho chúng tôi đánh nhau nhỉ. Có phải cậu hay không muốn bỏ Hỗn Độn châu vào trong túi mình không?
Chiến Văn Vũ thản nhiên:
-Nếu bắt buộc phải làm như thế, vậy cũng có thể coi đó là một biện pháp tốt!
Lúc trước mọi người còn cố kỵ Chiến Văn Vũ là người của Chiến tộc, muốn cho Chiến tộc một chút mặt mũi. Nhưng lúc này Chiến Văn Vũ thốt ra lời nói vô sỉ như thế, lập tức đã khiến nhiều người tức giận.
-Tuổi còn nhỏ đã dám chém gió không biết ngượng, cậu cho rằng dựa vào một mình cậu có thể thắng nổi nhiều người như chúng tôi sao?
-Y đã chém gió tới cái mức này, còn cùng khách sáo làm cái gì. Hỗn Độn châu ở trong sơn động, ai có thể có được là dựa vào thực lực!
-Nói hay lắm!
Có người kích động, hơn hai mươi tên Bán thần ở đây tất cả đều hùng hổ, cùng hướng về phía Chiến Văn Vũ, muốn phá tan đạo phòng tuyến này.
Bọn hắn nghĩ cho dù Chiến Văn Vũ thật sự lợi hại nhưng hai mươi mấy tên Bán thần cùng công kích một lượt chẳng lẽ không đấu lại một mình y?
-Đấu Chiến Càn Khôn!
Đối mặt sự công kích của hai mươi tên Bán thần, Chiến Văn Vũ không những không sợ, ngược lại chiến ý càng thêm dạt dào.
Chiến tộc không úy kỵ bất kỳ loại chiến đấu nào, bọn họ là dân tộc trời sinh ra để chiến đấu!
Ầm!
Khí thế dâng lên tiến ra, giống như một bức tường, phủ kín cửa động, cho dù người nào tới gần đều sẽ bị một luồng lực đạo cường đại bắn ngược ra ngoài.
-Tên này thật lợi hại, mọi người cùng nhau dùng tuyệt chiêu đi!
Đại đa số người có thể thành Bán thần đều tu tập qua thần thông. Lúc này bọn họ đồng loạt thi triển tuyệt chiêu, các dạng thần thông cường đại đánh tới Chiến Văn Vũ.
-Các vị tiền bối bức bách khốn khổ, vậy vãn bối cũng chỉ có thể đánh cược một lần. Thứ cho tôi vô lễ!
Dường như Chiến Văn Vũ cũng cảm thấy áp bức bí bách, nếu như chỉ là phòng thủ bị động, hiển nhiên không thể đựng nổi.
Mà lúc này, y vừa nói xong, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi.
Lúc trước khí thế của y tuy mênh mông, dào dạt nhưng còn xa mới áp bách được Bán thần.
Nhưng mà lúc này, khí thế của y đã xảy ra biến đổi. Sau lưng của hắn giống như có bóng đen to lớn cao ngạo mười phần, giống như chiến thần của cửu thiên đang chinh chiến!
Trang 71# 6
Chiến Văn Vũ thét dài một tiếng, thanh âm cực kỳ ma mị.
Hai mươi Bán thần đều xuất tuyệt chiêu, nhưng dường như họ đều không phá được phòng ngự của hắn. Chiến Văn Vũ giống như biến hóa hoàn toàn, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với bọn họ rồi.
Oanh!
Chiến Văn Vũ giống như ma thần, liên tiếp đánh ra mấy chục chưởng từ xa.
Một ít Bán thần còn non yếu trực tiếp bị thổ huyết, đánh bay ra ngoài. Còn một số có chút sức mạnh miễn cưỡng chèo chống, nhưng thần sắc cũng đã trắng bạch như tờ giấy, thực lực bị tổn thương nghiêm trọng.
Trong chớp mắt, hai mươi Bán thần vừa tấn công buộc phải chấp nhận thất bại, không một người nào có thể phá vỡ phòng thủ của Chiến Văn Vũ.
-Sao lại có thể mạnh như thế, kể cả là hoàng tử của hoàng tộc cũng chỉ như này chứ mấy?
Có người cố gắng chống đỡ, kinh hãi không hiểu.
Chiến Văn Vũ mạnh mẽ, gần như làm người khác tuyệt vọng!
-Nghe nói Chiến tộc chính xác có được một tuyệt thế thiên kiêu có thể so với hoàng tử, hẳn là chính là hắn rồi?
-Tất nhiên là hắn!
-Tên yêu nghiệt đáng sợ này!
Hầu như trong nháy mắt, Chiến Văn Vũ đánh bại địch thủ, hít sâu một hơi, con ngươi dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, lại dùng ngữ khí hờ hững mà nói:
-Nếu như các vị không qua được cửa ải này của tôi, vậy mời trở về đi. Coi như các vị có thể lấy được Hỗn Độn châu, cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt!
-Lời này nói ra tôi đồng ý!
Đúng lúc này, một nam một nữ từ từ đi tới từ khu rừng bên cạnh.
Cô gái mặc một bộ thanh y, hào hoa phong nhã, thanh tao thoát tục. Tên con trai kia bộ dáng tuy cũng thanh tú nhưng luôn cảm giác đi cùng một chỗ với cô gái này rất không hợp, cho dù phương diện nào đều thấy kém cô gái kia một bậc.
Ánh mắt Chiến Văn Vũ rơi trên người Tần Mục và Tiêu Hậu, như có điều suy nghĩ.
Tần Mục nhìn lướt qua hai mươi tên Bán thần bị thương đang nằm lê lết trên mặt đất, thở dài nói:
-Hỗn Độn Linh Bảo mặc dù trân quý, nhưng các người sao đều không có lấy một điểm tự biết thân biết phận?
-Hừ, chẳng lẽ các hạ biết thân biết phận, tới nơi này chỉ để xem trò vui nhỉ!
Tuy Tần Mục nói rất đúng, nhưng cho dù ai nghe thấy loại lời nói như vậy đều nhịn không được mà tức giận.
-Nói đúng rồi. Đúng là tôi tới xem trò vui mà thôi, Hỗn Độn châu rơi xuống tay ai, không liên quan gì tới tôi!
-Đương nhiên không liên quan gì tới cậu rồi, có Chiến Văn Vũ công tử trông coi, cậu đến cửa động còn không thể vào được ấy chứ.
Lúc trước đánh nhau với Chiến Văn Vũ chung quy là vì lập bất đồng trường, hiện tại thấy được thực lực cường đại của Chiến Văn Vũ, bọn họ sẽ lựa chọn kết giao tốt đẹp với y, sẽ không tự biến mình thành kẻ thù của Chiến tộc.
-Vậy nói cũng không chính xác, tuy tôi không có hứng thú đối với Hỗn Độn châu, nhưng vị đi bên cạnh tôi này lại giống như rất hứng thú.
Tần Mục liếc nhìn Tiêu Hậu.
Lông mày Chiến Văn Vũ nhíu chặt. Y trực tiếp bỏ qua Tần Mục, chỉ chằm chằm vào Tiêu Hậu:
-Tiên tử cũng là vì Hỗn Độn châu mà đến?
-Cậu muốn ngăn cản tôi sao?
Tiêu Hậu bước lên phía trước một bước, hỏi.
Đột nhiên thần sắc Chiến Văn Vũ biến đổi, cảm nhận được uy hiếp cực lớn trên người Tiêu Hậu.
Cô gái này không giống với những kẻ đã bị y đánh qua!
-Cô là Tiêu Hậu?
Chiến Văn Vũ trầm mặc một lát, đột nhiên có chút kinh sợ hỏi.
Tiêu Hậu!
Ở đây tất cả mọi người đều cả kinh!
-Không biết tôi có có tư cách đi vào nơi này hay không?
Chiến Văn Vũ nghĩ một chút, chợt cười nói:
-Đã sớm nghe danh Tiêu Hậu, hâm mộ đã lâu, hôm nay gặp được đúng là phúc phận ba đời. Nếu như có thể lãnh giáo mấy chiêu, vậy thì thật sự càng vinh hạnh!
Tiêu Hậu quét mắt nhìn bóng đen cực lớn phía sau Chiến Văn Vũ :
-Bản thân cậu là Bán thần tầng bảy, sau khi thi triển bí pháp này mới lên tầng tám nhỉ?
Bán thần tầng tám!
Tất cả mọi người hít sâu một hơi. Thảo nào bọn họ cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ. Hơn hai mươi người bọn họ, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là tầng sáu mà thôi, kém những hai cấp bậc, căn bản không phải lấy nhân số có thể bù vào mà đánh được.
Dù là hoàng tử nhưng có thể lên tới tầng tám cũng chỉ có bốn năm người mà thôi.
Chiến tộc không phải hoàng tộc, huyết mạch của bọn họ không cách nào tiến vào khu vực của chúng thần, nhưng vẫn cứ xuất hiện một Chiến Văn Vũ như thế này, quả thật không kém gì các hoàng tử thiên tài.
-Lời này cũng không chính xác lắm. Bản thân tôi chính xác chỉ là Bán thần tầng bảy, có điều trạng thái hiện tại này của tôi cũng không tính là bí pháp.
Chiến Văn Vũ thản nhiên nói:
-Bởi vì chỉ cần tôi thích, tôi có thể vĩnh viễn bảo trì trạng thái này, không có giới hạn về thời gian, cũng không có tác dụng phụ!
Tiêu Hậu nghe vậy, thần sắc hiện lên một tia ngạc nhiên.
- Huyết mạch hoàng tộc có thể tiến vào khu vực của chúng thần, các vị hoàng tử hoàng nữ đều gặp may mắn về ưu thế, nhưng Chiến tộc chúng tôi cũng không kém, chúng tôi cũng có truyền thừa của riêng mình!
-Thì ra là thế!
Tiêu Hậu khẽ gật đầu:
-Cậu cố tình muốn đấu cùng tôi một trận sao?
-Mong được chỉ giáo!
Tiêu Hậu xoay người nói với Tần Mục:
- Giao y cho cậu đối phó thấy thế nào?
Tần Mục sững sờ, Chiến Văn Vũ càng sững sờ.
-Không tốt đâu, tôi nói rồi tôi không phải đến để đánh nhau!
Tần Mục nhìn Chiến Văn Vũ một chút, không muốn động thủ.
Tiêu hậu lại nói thêm:
-Tôi ngăn cản hắn, cậu giúp tôi đi lấy Hỗn Độn châu!
Tần Mục hiểu ra, Tiêu Hậu muốn giải quyết Chiến Văn Vũ cũng cần tốn hao một thời gian ngắn. Dù sao đây là người có thể so sánh với hoàng tử tuyệt thế thiên tài.
-Được, tôi vào xem sao!
Tần Mục nhún vai.
Chiến Văn Vũ có chút không nghe nổi nữa, cười lạnh nói:
-Có phải các người bỏ qua sự hiện hữu của tôi hay không thế. Muốn đi vào trong, ít nhất cũng phải hỏi qua tôi chứ?
Tuy thanh danh của Tiêu Hậu rất lớn, nhưng Chiến Văn Vũ cũng không cho là mình sẽ thất bại.
Về phần Tần Mục, y căn bản không coi vào đâu. Cho dù Tần Mục là một Bán thần, y cho là lúc y và Tiêu hậu động thủ cũng có thể phân tâm để đối phó Tần Mục.
-Sơn động cũng không phải nhà của cậu, tôi muốn đi vào không cần hỏi qua cậu chứ?
Tần Mục nói xong, giơ chân lên bước thẳng về phía trước.
Chiến Văn Vũ đã ngăn cản ở phía trước sơn động, Tần Mục đi như vậy chẳng khác nào trực tiếp hướng y mà đi tới, giống như y không tồn tại vậy.
Thần sắc Chiến Văn Vũ lạnh lẽo, cảm thấy mình bị người coi rẻ rồi!
-Có tôi ở đây, cậu không qua nổi đâu!
Chiến Văn Vũ thò tay tung ra một chưởng, toàn bộ lực trói buộc vô hình cùng lực áp bức bao phủ lấy Tần Mục, khiến cho hắn ngừng lại một lát.
Ngay tại khi mà Chiến Văn Vũ cho rằng đã ngăn cản được Tần Mục, lại đột nhiên phát hiện ra Tần Mục đã biến thành một tia sấm sét, loáng lên trước mắt y một cái, thất thần trong chốc lát.
Loại thất thần này, cũng không phải ngẩn người bình thường, mà là giống như thời gian hoàn toàn ngừng lại, khiến cho suy nghĩ của y cũng dừng lại mấy giây.
Đối với một cường giả tuyệt thế mà nói, tư duy đình trệ là điều thập phần trí mạng. Đợi tới lúc Chiến Văn Vũ kịp phản ứng mới phát hiện trước mắt đã không thấy bóng dáng Tần Mục đâu nữa rồi.
Bất thình lình quay đầu lại, y thấy Tần Mục bước chân không nhanh không chậm mà đi vào trong sơn động.
-Sao có khả năng chứ!
Chiến Văn Vũ không dám tin. Y biết rõ vừa rồi khẳng định mình đã trúng chiêu, nhưng rốt cục là chiêu số gì mà lại để cho y sinh ra ảo giác, đình trệ một thời gian, thậm chí tư duy chấm dứt?
Hay là căn bản không phải ảo giác, mà là thần thông thời gian chân chính?
Tần Mục đến gần sơn động, phát hiện sơn động này không lớn, chỉ có mấy trăm mét vuông , bất luận nơi nào hắn cũng có thể nhìn một lần không sót thứ gì.
Thần thức phóng ra ngoài, tùy ý mà quét một lần, Tần Mục liền phát hiện một hạt châu màu xám nằm lăn lóc ở bàn đá xanh bên cạnh.
-Không thể nào, dễ dàngnhư thế sao?
Tần Mục đi qua, ngồi chồm hổm xuống, căn bản không tin tưởng cái này chính là Hỗn Độn Linh Bảo, quả thực đơn giản như nhặt đồ, nào có chuyện gì tốt như thế?
Thực tế ngay tại lúc hắn tự tay đem hạt châu màu xám mà cầm lên hắn đã hiểu ra, đây thật sự là một Hỗn Độn châu giả.
Hơn nữa, trong lòng còn cảm nhận được mối nguy hiểm làm cho hắn nhịn không được mà tim đập mạnh một nhịp!
Trang 71# 7
Tần Mục đã tiến vào sơn động, Tiêu Hậu cũng không nóng nảy, ngược lại là Chiến Văn Vũ có lẽ bắt đầu sốt ruột.
Chiến Văn Vũ trước kia nói là vì giữ gìn Chiến tộc yên ổn mới ngăn cản mọi người tranh đoạt Hỗn Độn châu, nhưng lúc này mọi người cũng không có ai đánh nhau, nếu như hắn còn đi tranh đoạt cùng Tần Mục, dẫn phát tranh đấu, vậy khác nào tự mình tát vào mặt mình.
Giờ phút này, xung quanh ngoại trừ hơn hai mươi tên Bán thần lúc trước ra thì lại tới thêm không ít cường giả.
-Ơ, ở đây thật náo nhiệt quá!
Đây là một Bán thần cường đại, chỉ sợ đã đạt tầng bảy, ngoại trừ Chiến Văn Vũ cùng Tiêu Hậu , dù cho là người phương nào cũng đều không dám khinh thường.
-Ông đây vừa mới ngủ, đột nhiên đã bị đánh thức, các người thật ầm ĩ quá đi!
Lại là một cường giả khủng bố xuất hiện, khí tức so với người lúc trước còn xúc tích hơn, là Bán thần tầng bảy cao cấp.
Có điều ông ta nói lời này, trong lòng mọi người cũng hơi hồ nghi.
Thành trì của Chiến tộc cách đây rất xa, cho dù ở đây có gây ra động tĩnh lớn hơn thì ở bên kia cũng không có khả năng phát giác được.
Ông già này hiển nhiên cũng là vì Hỗn Độn châu mà đến, chỉ có điều chắc là đi lầm đường, đi mất một vòng, hết lần này tới lần khác lão còn giả bộ như cái gì cũng không biết.
Rất nhanh, cường giả liên tiếp xuất hiện, thậm chí có một gã Bán thần tầng tám ẩn nấp trong đám người, tựa hồ như đang xem xét tình hình.
Dù là Chiến Văn Vũ hay là Tiêu Hậu cũng nhịn không được mà nhíu mày, nếu như chỉ đơn giản là đánh lẻ, bất luận là kẻ nào bọn họ đều không sợ. Nhưng nếu như tất cả mọi người cùng tiến lên, vậy thì đấu không nổi rồi.
-Chiến công tử, cậu tuy lợi hại nhưng lúc này người càng ngày càng nhiều, chỉ sợ dựa vào sức lực của một mình cậu đã ngăn không nổi rồi, hay là ngoan ngoãn mở ra đi!
Trong đám người có kẻ cả gan nói ra.
Chiến Văn Vũ nhíu mày. Cái gì mà giữ gìn yên ổn của Chiến tộc đương nhiên chỉ là ngụy trang, y chủ yếu là vì Hỗn Độn châu mà đến. Lúc trước người kia đã đi vào trong được một thời gian ngắn rồi, chậm thêm một bước, chỉ sợ Hỗn Độn châu sẽ rơi vào tay người khác mất.
-Vậy thì được thôi, chúng ta đi vào cùng một lúc, Hỗn Độn châu rơi vào tay ai, tất cả dựa vận khí cùng bản lĩnh!
-Ha ha. . . Tốt lắm, chiến công tử quả nhiên là người thông minh!
Mọi người thống nhất ý kiến, liền chuẩn bị cùng một lúc tiến vào sơn động.
Tiêu Hậu vốn cũng muốn đi vào, nhưng thần sắc lại đột nhiên biến đổi rất nhanh, tranh thủ thời gian mà rút ra ngoài.
Chiến Văn Vũ phản ứng chậm hơn Tiêu Hậu một bước, nhưng cũng rút khỏi trước tiên, rời xa sơn động.
Mà những Bán thần thế lực yếu kém kia chỉ lo tìm kiếm Hỗn Độn châu, tất cả đều tuôn ra vào sơn động như ong vỡ tổ, căn bản không phát giác được cái gì.
Ầm ầm!
Một luồng năng lượng hủy thiên diệt địa ầm ầm nổ tung, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn nổi lên mấy trăm trượng, cả sơn động bị san bằng trong nháy mắt.
Những Bán thần xông vào chết không kịp ngáp, đến hài cốt cũng không còn. Mà những Bán thần còn chưa kịp đi vào trong cũng bị ảnh hưởng, bị đánh bay ra ngoài, rất nhiều người bị hủy nửa người, diện mạo hoàn toàn biến đổi.
Tiêu Hậu cùng Chiến Văn Vũ rút lui đến chỗ an toàn nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự kinh hãi.
Loại năng lượng khủng bố này, nếu như bọn họ ở trong đó, chỉ sợ đều không thể toàn thân mà trở ra.
Không, phải là tuyệt đối không cách nào toàn thân ra ngoài!
-Hóa ra là âm mưu, đáng chết!
Một bóng người tức giận mắng mỏ, theo nham thạch vọt ra, đó là cường giả Bán thần tầng tám lúc trước đứng lẫn trong đám người.
Phản ứng của gã chỉ chậm hơn một bước so Chiến Văn Vũ nhưng lại bị nham thạch nóng chảy càn quét, phải tận lực chạy trốn mới ra được ngoài, tựa hồ lại bị thương không thể trị hết, liền hóa thành một luồng sáng, trực tiếp độn thổ mà đi.
-Âm mưu?
Thần sắc Tiêu Hậu khẽ biến đổi, thì thào tự nói.
Đột nhiên, cô lại trở lên khẩn trương, nghĩ tới Tần Mục còn ở bên trong.
Tên Bán thần tầng tám này chỉ là chậm một bước, hơn nữa gã chỉ ở mép sơn động còn chưa có đi vào trong mà đã bị thương thành cái dạng này, còn Tần Mục là người đầu tiên vào sơn động, không hề nghi ngờ gì trong lúc nổ tung hắn thừa khả năng có thể bị thương gấp trăm lần nghìn lần tên Bán thần tầng tám này.
Mặc dù biết rõ Tần Mục không phải người bình thường, lúc này trong nội tâm Tiêu Hậu cũng không tránh khỏi sầu lo.
Hắn, có thể còn sống sót chứ?
Nếu như không thể. . .
Tiêu Hậu sinh ra một cảm giác áy náy. Tần Mục không hề có hứng thú đối với Hỗn Độn châu, hoàn toàn là bị cô kéo đến. Nếu như Tần Mục chết đi, tất cả đều là trách nhiệm của cô.
Cô trở về nên nói với Diệp Khinh Tuyết như thế nào?
Còn có Tần Phỉ Phỉ và Cung Y Y, thậm chí còn cả Lăng Ba cùng với nhiều người ở thành Thiên Mạc như vậy.
Càng quan trọng hơn là, cô làm sao có thể vượt qua cửa ải lương tâm của chính mình?
Không được, tuyệt đối không thể để cho chuyện này phát sinh!
Tiêu Hậu tựa hồ đưa ra quyết định, triệu hồi Thiên thư, trôi nổi phía trên đầu mình.
Thần quang màu vàng chiếu rọi trên người cô, lại để cho cả người cô toả ra một loại khí chất khác thường.
Thanh y bồng bềnh, mái tóc đen huyền bay múa.
Chiến Văn Vũ đứng bên thấy có chút ngây người. Y có một loại ảo giác, lúc này thực lực của Tiêu Hậu tựa hồ dâng lên cực nhanh, đột phá mạnh mẽ.
Bán thần tầng tám, Bán thần tầng chín, Bán thần tầng chín viên mãn. . .
Trong thoáng chốc, y sinh ra một loại ảo giác.
Tiêu Hậu hào hoa phong nhã mở ra cánh cửa thiên địa, bước tới một bước khiến lòng người rung động kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận