Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 836: Hai đại truyền thừa

Hắn không thể không tập trung tất cả lực tinh thần vào một điểm, đối kháng cổ ý chí này.
Nhưng hắn cũng không phải là không nắm chắc. Bằng không, cũng sẽ không tùy tiện làm việc.
Lực tinh thần và ý chí của Kim Long không bằng ông ta cũng không phải khoác lác. Nhưng gấp hai lần Kim Long thì khó nói rồi.
- Ngươi muốn cơ thể của ta, ta muốn thế giới của ngươi. Xem ai có thể chống đỡ được đến cuối cùng.
Tần Mục đem tất cả sức mạnh tập trung vào cổ ý chí đó.
- Tiểu quỷ, ngươi đúng là có dũng khí, dám động thủ với ta.
Ý chí giễu cợt. Ông ta là vô thượng chí cao trong vũ trụ, một nhân loại nhỏ bé lại muốn đấu với ông ta, quả thật buồn cười.
Nhưng rất nhanh, thanh âm của ông ta đã thay đổi, trở nên cực kỳ âm trầm.
Bởi vì ông ta cảm nhận được một luồng áp bách trong công kích tinh thần của Tần Mục, khiến ông ta không thể chống đỡ được.
- Không thể nào? Ngươi chỉ là một nhân loại, làm sao có được lực tinh thần cường đại như thế?
Cổ ý chí bối rối nói.
- Không đúng, đây là ý chí của Kim Long. Cho dù ngươi và Kim Long dung hợp, cũng không có khả năng mạnh như vậy.
Tần Mục căn bản chẳng có tâm trạng đáp lời ông ta. Đây là canh bạc quan trọng nhất trong đời hắn. Nếu thua, hậu quả sẽ không lường được.
- Tiểu quỷ, đừng cho rằng ta sợ ngươi. Đến đây đi.
Ý chí tức giận vô cùng, chuẩn bị cùng chết với Tần Mục.
Hai người đọ sức cũng không phát sinh cảnh tượng hủy diệt thiên địa. Chỉ là khi Diệp Khinh Tuyết tỉnh lại, phát hiện Tần Mục đang giãy dụa, khiến cho cô lo lắng không thôi.
Nhưng cô biết Tần Mục đang trong thời điểm quan trọng, ngàn vạn lần không thể bị quấy rầy.
Không biết lại qua bao lâu nữa.
Tần Mục và cổ ý chí cơ hồ sắp bước đến ranh giới sụp đổ.
- Dừng lại, mau dừng lại. Ta đầu hàng.
Rốt cuộc, vẫn là cổ ý chí không chống đỡ nổi, bắt đầu chịu thua.
Tần Mục cười lạnh trong lòng. Ám chiến lâu như vậy, nói đầu hàng là đầu hàng được sao?
- Tiểu quỷ, lúc trước ta chỉ kiểm tra qua một chút tiềm lực của ngươi. Kỳ thật ta và con rồng ngu ngốc kia là bạn, chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ mà đánh nhau. Tính ra ngươi phải gọi ta là sư bá.
Tần Mục trố mắt. Tên này vì mạng sống, lời nói dối cũng dám nói ra. Cho rằng hắn ngu sao?
Hắn khẳng định, nếu lúc trước hắn không tập trung sức mạnh, tên này đã thôn phệ hắn, tuyệt không lưu tình.
- Cho dù là thật, cũng chỉ trách ông đùa hơi quá.
Tần Mục trả lời. Bởi vì hắn biết cổ ý chí này đã như nỏ mạnh hết đà.
Lập tức, cuồng phong như mưa rào công kích tinh thần.
- Ah.
Lúc này, cổ ý chí không chịu nổi thế công mãnh liệt của Tần Mục, phát ra tiếng kêu thảm thiết, đồng thời ý thức càng lúc càng yếu ớt.
Tần Mục thở phào một hơi. Bởi vì hắn biết rõ người này đã vô lực xoay chuyển trời đất rồi.
Chính người này cũng hiểu được điều đó, liền buông tha chống cự, ai oán thở dài:
- Không thể tưởng tượng được, bổn tọa vừa mới tỉnh lại, lại muốn toi lần nữa. Đúng là nghiệp chướng mà.
Tần Mục cũng thu hồi công kích, cười lạnh nói:
- Chỉ trách ngươi vong ân phụ nghĩa. Ta cứu ngươi, nhưng ngươi lại muốn đoạt thân thế của ta.
Nếu cổ ý chí này ngay từ đầu làm bạn với hắn, hắn tuyệt không động thủ. Sau đó có lẽ còn tìm giùm nó một cơ thể thích hợp, nhưng nó lại khi dễ hắn.
- Hắc hắc, ta thừa nhận ta sai. Ban đầu ta nghĩ rằng cho dù ngươi có nhận được truyền thừa của Kim Long, cũng chỉ là tiểu nhân vật, không nghĩ tới ta đã nhìn lầm.
Tần Mục cau mày nói:
- Ngươi còn cười được?
- Trước sau cũng phải chết, không cho ta cười được sao?
Tần Mục sửng sốt. Người lúc này hoàn toàn không giống người lúc trước.
- Haiz, vừa rồi ta không có nói dối. Ta và Kim Long có giao tình nhiều năm. Nhưng cuộc chiến năm đó lại không phân thắng bại. Người này oán trách người kia không xuất hết sức lực của mình. Kết quả lại đánh nhau, mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
- Các người đúng là dở hơi mà.
Tần Mục không cách nào tưởng tượng, hai bằng hữu sinh tử chi giao, chỉ vì một lời không hợp, có thể đánh người kia đến chết.
Nhưng hắn khẳng định, người này không nói dối.
- Kỳ thật, có lẽ chúng ta oán trách cũng không phải là đối phương mà là chính bản thân chúng ta. Những người bạn lúc trước của chúng ta, người thì chết, người thì mất tích. Chúng ta đánh nhau, nhưng lại ôm suy nghĩ để đối phương đánh chết mình. Kết quả thiếu chút nữa thì đồng quy vu tận.
- Các người đúng là nên chơi với người ngoài hành tinh thì tốt hơn.
Tần Mục không biết phải nên nói cái gì.
Nhưng rất nhanh hắn lại có nghi vấn:
- Lúc trước các người tham gia cuộc chiến gì? Tại sao ngay cả ngươi và Kim Long đều thua?
- Sau này ngươi sẽ có cơ hội được biết.
- Ta không muốn tham gia loại chiến tranh đó.
- Ngươi sẽ không cách nào từ chối được.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi là người thừa kế Kim Long, cũng là người thừa kế của ta.
Tần Mục im lặng:
- Khi nào thì ta trở thành người thừa kế của ngươi? Vừa rồi ngươi còn muốn đoạt xá ta mà?
- Vừa rồi là vừa rồi. Bây giờ ngươi đã có được thế giới hỗn độn của ta. Và cũng là truyền thừa lớn nhất của ta.
Tần Mục thầm nhủ trong lòng, một nửa thế giới là của Kim Long cho ta. Còn cái này là tự ta tìm lấy, chẳng có nửa xu quan hệ với ngươi.
Nhưng nghĩ đến việc ông ta sắp chết, Tần Mục cũng không so đo.
- Lúc trước hai người các ngươi liên thủ, cùng với một số những nhân vật cùng cấp bậc, nhưng cũng không đánh thắng trong cuộc chiến, còn trông cậy vào ta giúp các người đảo ngược tình thế?
- Cái này thì khác. Tiềm lực của ngươi sẽ cường đại đến mức trước nay chưa từng có. Vượt qua Kim Long và ta cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Ngươi đừng hòng lừa ta. Ta không mắc lừa đâu.
Tần Mục đánh chết cũng không tin.
Cổ ý chí im lặng một chút, cũng không tiếp tục tranh luận vấn đề này, hỏi:
- Tại sao lực tinh thần của ngươi lại cường đại như vậy? Dường như còn mạnh hơn cả Kim Long.
- Đương nhiên, bởi vì ta dung hợp hai Kim Long mà.
- Không thể nào.
Cổ ý chí kích động nói.
Tần Mục do dự một chút rồi nói:
- Tuy không biết tại sao, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ta không phải người của thế giới này.
Sau đó hắn kể ra câu chuyện xuyên việt của mình.
- Thật là kỳ diệu. Xem ra ta đã đánh giá thấp tiềm lực của ngươi. Vừa rồi, nếu như ta đoạt xá thành công, đúng thật là có lỗi rồi. Chỉ có ngươi mới có thể thay đổi được tương lai.
Tần Mục khinh bỉ nói:
- Vừa rồi ngươi còn muốn thôn phệ ta mà, quá vô sỉ.
Đối phương cười xấu hổ:
- Ngủ quá lâu rồi, đột nhiên cảm thấy hối hận, còn muốn sống lại một lần.
- Nhưng bây giờ thì đã muộn.
- Không muộn. Nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy mình chết rất có ý nghĩa. Còn sống có đôi khi rất mệt, bởi vì phải mang trên lưng trách nhiệm rất lớn.
Tần Mục trợn trắng mắt. Người này muốn đùn đẩy trách nhiệm cho hắn?
Nhưng người nọ dường như xem thấu suy nghĩ của hắn, cười nói:
- Suy nghĩ của ngươi sẽ từ từ thay đổi. Có bao nhiêu sức mạnh đồng nghĩa với việc có bao nhiêu trách nhiệm. Ngươi trốn không thoát đâu. Nhưng ngươi khác với chúng ta. Ngươi vốn có tiềm lực vượt qua bất cứ kẻ nào. Chỉ có ngươi mới có thể thành công.
- Thực lực của ta so với các ngươi lúc đó còn yếu lắm sao?
- Chưa hẳn. Thế giới hỗn độn của ta và sức mạnh Kim Long sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Sức mạnh Kim Long bởi vì ta mà suy kiệt. Từ giờ trở đi cũng sẽ vì thế giới hỗn độn của ta mà sống lại.
- Khi hai luồng sức mạnh này dung hợp thành một chỗ, bản chất sức mạnh của ngươi và người bình thường đã khác biệt nhau.
- Bản chất sức mạnh khác nhau?
Tần Mục như có điều suy nghĩ, ví dụ như nội khí của cổ võ và chân khí màu tím của tu chân, sức mạnh bổn nguyên của nó có sự khác biệt với nhau.
- Đúng vậy, tu luyện giả bình thường, sử dụng khí chi lực, còn sức mạnh trong cơ thể ngươi sẽ thăng hoa, trở thành thần lực.
.............
Sau khi Diệp Khinh Tuyết phát hiện Tần Mục có biểu hiện giãy dụa khi nhập định, cô đã không còn tâm trạng tu luyện. Mỗi ngày cứ ngồi yên, tập trung nhìn hắn.
Sắc mặt Tần Mục khó coi một phần, trong lòng của cô lại càng khẩn trương một phần.
Giằng co hơn một tháng, cô mới thấy được sắc mặt của Tần Mục chuyển sang bình thường, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Ngày hôm nay, trong lúc cô đang nhìn Tần Mục chăm chú, bỗng thấy trên người hắn tản ra một luồng ánh sáng hỗn độn, bắn thẳng về phía chân trời.
Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng cô vĩnh viễn không quên được.
Cô cảm thấy Tần Mục đã thay đổi, triệt để thay đổi.
Không phải thay đổi về dung mạo, về khí chất, mà là một sự thay đổi không nói nên lời. Lần đầu tiên cô sinh ra kính ý với Tần Mục.
Tần Mục chính là thượng thần cao cao tại thượng, chỉ có thể ngước nhìn.
Loại cảm giác này rất đáng sợ, khiến cho cô kinh hoảng không thôi.
Rất nhanh, Tần Mục mở mắt, đứng dậy, thư giãn gân cốt, đồng thời thở phào một hơi.
- Khinh Tuyết.
Hắn quay đầu lại, thấy Diệp Khinh Tuyết vẫn ở bên cạnh hắn, trong lòng cảm động không thôi.
Tuy không biết đã trải qua bao lâu, nhưng tuyệt đối sẽ không ngắn.
- Khinh Tuyết, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Mục bước đến bên cạnh Diệp Khinh Tuyết, thấy sắc mặt của cô vô cùng khó coi, liền quan tâm hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế? Em không thoải mái chỗ nào?
Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn Tần Mục. Cô phát hiện hàm súc thần minh trên người Tần Mục đã biến mất. Hắn lại trở về là hắn.
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc. Cô nhào vào ngực Tần Mục, nước mắt rất nhanh làm ướt quần áo của hắn.
- Khinh Tuyết, chuyện gì xảy ra thế?
Tần Mục chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Khinh Tuyết, cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cô.
- Tần Mục, em sợ anh sẽ bỏ em mà đi.
Tần Mục ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:
- Tại sao lại hỏi như vậy? Em không tin tưởng anh sao?
- Không, chỉ là vừa nãy…
Diệp Khinh Tuyết đem tình huống vừa rồi nói qua một lần.
- Gái ngốc, em suy nghĩ cái gì thế? Cho dù anh có biến đổi như thế nào, tâm của anh với em cũng sẽ không thay đổi.
Tần Mục dở khóc dở cười.
Diệp Khinh Tuyết nghe xong, không khóc nữa, nhưng cô ngọ nguậy trong lòng Tần Mục một cái, nói:
- Sao anh lại gọi như thế chứ?
- Gọi như thế này rất hợp với em.
- Sau này không được gọi.
- Nếu em không vờ ngớ ngẩn, anh khẳng định sẽ không gọi em như vậy nữa. Nhưng anh sợ sẽ rất khó.
- Anh mới giả vờ ngớ ngẩn đấy. Hơn nửa năm qua, người ta lo lắng cho anh, anh còn giễu cợt người ta.
- Sao, hơn nửa năm rồi à? Lâu như vậy sao?
Diệp Khinh Tuyết gật đầu:
- Đúng vậy, nếu tính toán không sai, có lẽ đã tám tháng rồi.
Tần Mục nghe xong, lại ôm chặt Diệp Khinh Tuyết. Cô ở chỗ này làm bạn tám tháng với hắn, tuyệt đối rất cô đơn.
- Đúng rồi, lần này anh khẳng định có được thu hoạch rất lớn. Thực lực của anh tăng lên rồi sao?
- Lớn vượt qua sức tưởng tượng.
Tần Mục thần bí cười nói.
- Vậy là tốt rồi.
- Được rồi, chúng ta rời khỏi đây, đến phía trước xem sao.
Tiến vào tiên cảnh Côn Luân cũng chỉ có một năm. Bây giờ còn lại bốn tháng, hai người cũng không vội ra ngoài, muốn tìm nơi tận cùng của Thiên Lộ.
Bốn ngày sau, hai người rời khỏi hạp cốc, nhưng không trở lại đường cũ, mà trực tiếp từ hạp cốc ra ngoài, giống như xuyên thẳng toàn bộ hạp cốc.
Vừa mới ra khỏi hạp cốc, hắn đụng phải mấy tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Đám tu sĩ này đang hỗn chiến với nhau, bỗng nhiên thấy có người từ hạp cốc tử vong bước ra, lập tức bị dọa đến hồn vía lên mây, vội vàng bỏ chạy, giống như thấy được quái vật.
Hạp cốc tử vong ở Thiên Lộ chính là một cấm địa. Cho dù là ai tiến vào đó cũng khó mà đi ra. Khó trách bọn họ lại phản ứng như vậy.
Nhưng điều làm cho hai người Tần Mục khiếp sợ chính là, mấy người kia lại chạy vào trong một tòa lâu đài.
Bên trong Thiên Lộ lại có một tòa thành.
- Xem ra có rất nhiều người không muốn rời khỏi Thiên Lộ, ở chỗ này an cư lập nghiệp rồi.
Tần Mục cảm thấy thú vị, kéo Diệp Khinh Tuyết đi:
- Khinh Tuyết, chúng ta vào trong xem qua một chút.
Diệp Khinh Tuyết tất nhiên là không phản đối.
Nhưng không đợi hai người vào trong, hơn mười tu sĩ cường đại đã bay ra, khí tức tập trung vào hai người.
Tần Mục biết rõ mấy người vừa rồi chạy vào tòa thành khẳng định đã cường điệu thứ gì đó, mới kinh động nhiều cường giả như vậy.
- Hai người thật sự từ bên trong hạp cốc tử vong đi ra hay sao?
Một gã tu sĩ trung niên dẫn đầu đánh giá hai người Tần Mục.
Tu sĩ trung niên là Ngưng Thần cảnh, hiển nhiên không phải người tiến vào Thiên Lộ.
Tu sĩ Ngưng Thần cảnh, trước kia hắn cảm thấy không tệ, nhưng bây giờ cơ bản không lọt nổi vào mắt hắn.
- Chỉ đi bộ bên trong một vòng thôi mà, có cần huy động nhân lực nhiều như vậy không?
Tu sĩ trung niên lãnh đạm nói:
- Chúng ta không phải muốn làm khó dễ cậu, chỉ là muốn biết làm sao cậu có thể bình yên vô sự rời khỏi hạp cốc mà thôi.
Hạp cốc tử vong đích thật là cấm địa, nhưng có lời đồn ở đó cất dấu bảo tàng cực lớn, là khu vực hạch tâm của Thiên Lộ.
Nhưng độc khí bên trong hạp cốc rất quỷ dị, căn bản không phải việc phong bế ngũ quan là có thể chống cự được. Nếu để độc khí lọt vào lỗ chân lông, cho dù là Ngưng Thần cảnh siêu việt cũng sẽ chết toi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận