Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 813: Ngụy gia thỉnh cầu

Chỉ có điều lúc rời đi, Tần Mục thấy được vẻ không cam lòng trong mắt y, hiển nhiên y không có ý định cứ buông tha mình như vậy.
- Tần tiểu hữu, hôm nay xảy ra những chuyện không vui này, kính xin cậu đừng để trong lòng.
- Tôi vẫn không rõ ràng tại sao Ngụy gia các ông lại giúp tôi!
Ngụy Sơn Hà cười nói:
- Nếu Tần tiểu hữu có cơ hội, tới quảng trường Tiên Bi nhìn một chút sẽ biết.
- Quả nhiên vấn đề xảy ra ở đây!
Tuy rằng Tần Mục không biết Tiên Bi xảy ra chuyện gì, chẳng qua hắn có trực giác.
Lúc trước Tiên Bi biểu hiện thứ hạng ba trăm, hắn cảm thấy không bình thường.
Bởi vì Cơ Hạo cũng tiến vào hơn hai trăm, hắn không có đạo lý chỉ là ba trăm.
- Tần tiểu hữu, Gia chủ chúng tôi để tôi tới mời cậu tới Ngụy gia làm khách, hi vọng cậu không nên cự tuyệt.
- Ông giúp tôi ơn lớn này, tôi không đi thực không biết nói thế nào, chẳng qua tôi muốn dẫn một người đi.
Tần Mục đương nhiên không có khả năng bỏ lại Diệp Khinh Tuyết.
Ngụy Sơn Hà nhìn Diệp Khinh Tuyết, mừng rỡ cười nói:
- Việc này đương nhiên không có vấn đề.
- Ngô Khiêm Vương Trung, nếu như mấy ngày nay có người tìm các anh làm phiền, cứ báo tên tuổi Ngụy gia!
Tần Mục quay người nói một tiếng với hai người.
Mọi người nghe vậy, đều cảm thấy Tần Mục thực biết dựa quan hệ.
Chẳng qua trên mặt Ngụy Sơn Hà vẫn tươi cười, một chút phản cảm đều không có, hiển nhiên ngầm đồng ý.
- Ngụy Lão, vậy đi thôi!
- Tần tiểu hữu, mời!
Ngụy Sơn Hà mang theo Tần Mục Diệp Khinh Tuyết rời đi, một hồi phân tranh dần kết thúc.
Chẳng qua người mắt thấy cảnh tượng hôm nay, chỉ sợ trong lòng còn chấn động một khoảng thời gian rất dài.
Cái tên Tần Mục này, lần đầu lấn át danh tiếng Mộ Bạch, trở thành chủ đề nóng của mọi người.
Rất nhiều người chú ý tới lời Ngụy Sơn Hà nói, trước tiên chạy tới quảng trường Tiên Bi điều tra, kết quả căn bản không tìm thấy tên Tần Mục trên tấm bia, không khỏi khó hiểu.
Bởi vì liên quan tới Tần Mục, mấy ngày tiếp theo người Thiên Châu cũng không bị người khác ức hiếp. Cho dù đệ tử Bát đại gia tộc cũng đều khách khí với họ.
Đương nhiên, những điều này nói sau.
Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết đi theo Ngụy Sơn Hà tới Ngụy gia, Gia chủ Ngụy gia tự mình chào đón.
Chẳng qua Tần Mục phát hiện, có vẻ như cũng chỉ có Ngụy Sơn Hà và Gia chủ Ngụy gia coi trọng mình, người Ngụy gia còn lại lúc nhìn mình đều mang theo vẻ nghi hoặc.
Gia chủ Ngụy gia tiếp kiến mình, dường như rất bí mật, chỉ có một mình Ngụy Sơn Hà ở bên.
- Ngụy Gia chủ, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Tần Mục cảm thấy Ngụy gia tìm mình, chắc chắn có chuyện gì muốn hắn giúp đỡ.
- Tần tiểu hữu quả nhiên là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, chúng tôi quả thực có một số việc cần cậu giúp đỡ.
Tần Mục suy nghĩ hỏi:
- Tôi đoán hơn phân nửa có liên quan tới Thiên Lộ.
- Tôi cũng thích nói chuyện với người thông minh.
Ngụy Đông Lai càng nhìn Tần Mục càng thưởng thức.
- Nói tình hình đại khái đi.
- Chúng tôi cần Tần tiểu hữu tới Thiên Lộ tìm giúp chúng tôi một vật.
- Ngụy gia các vị cường đại như thế, không thể tự mình đi tìm sao?
- Tiến vào Thiên Lộ, tuổi không thể vượt quá bốn mươi. Ngụy gia chúng tôi không ít Ngưng Thần Cảnh, nhưng vẫn không thể vào được.
Tần Mục giật mình, chẳng qua lại hỏi:
- Thiên tài của Ngụy gia các vị cũng không ít chứ?
- Lần này Ngụy gia cũng có một đám tiểu bối đi vào, cho nên chúng tôi hi vọng Tần tiểu hữu có thể dẫn đầu nhóm tiểu bối này, cuối cùng chỉ cần có một người tìm được đồ, công lao đều tính cho Tần tiểu hữu.
Tần Mục cho là mình nghe nhầm.
- Đúng vậy, mới đầu chúng tôi đi tìm Mộ Bạch, chẳng qua người kia sau khi lưu tên trên Tiên Bi đã biến mất, mặc dù là tai mắt của Ngụy gia chúng tôi cũng không tìm thấy tung tích của hắn. Chẳng qua may mắn Tần tiểu hữu xuất hiện, tin tưởng cậu thích hợp hơn hắn!
- Chỉ sợ một người ngoài như tôi, kẻ dưới khó phục tùng.
- Điều này đối với Tần tiểu hữu mà nói, tôi cảm thấy không tính là vấn đề.
Ngụy Đông Lai híp mắt nói.
- Ông quả thực để mắt tôi.
Tần Mục im lặng, đây quả thực là tự kéo cừu hận cho hắn.
- Tần tiểu hữu, món đồ này rất quan trọng với Ngụy gia chúng tôi, chỉ cần cậu có thể mang nó ra, trong phạm vi thừa nhận của Ngụy gia chúng tôi, mặc kệ điều kiện gì tùy cậu đặt.
Tần Mục không có từ chối ngay, mà suy nghĩ điều kiện đề ra với Ngụy Đông Lai.
- Được, tôi cũng cần các vị tìm giúp tôi một vật.
Ngụy Đông Lai nghe vậy, thần sắc vui vẻ, Tần Mục nói như thế chẳng khác nào đã đáp ứng.
- Cậu nói đi, là đồ vật gì?
- Tru Tà Kiếm!
- Hả?
Ngụy Đông Lai và Ngụy Sơn Hà đồng thời lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tần Mục muốn thứ này.
- Sao vậy, có khó khăn sao?
Ngụy Đông Lai thần sắc khó xử nói:
- Nếu như là đạo khí bình thường, cho dù trân quý, Ngụy gia chúng tôi cũng lấy ra được. Chỉ là Tru Tà Kiếm này không giống bình thường, chỉ sợ…
- Vậy các vị biết rõ tung tích của nó không?
- Biết rõ, kỳ thật ngay trong Tổ Từ của Mộ Dung gia.
- Mộ Dung gia?
Tần Mục nghĩ đến Mộ Dung Tiêu Tiêu chính là tổ tiên của Mộ Dung gia, Tru Tà Kiếm ở Mộ Dung gia cũng không kỳ quái.
- Tôi vừa vặn quen biết hai chị em Mộ Dung gia, chỉ là không biết họ có chịu bỏ thứ yêu thích hay không.
Ngụy Đông Lai và Ngụy Sơn Hà nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Tần tiểu hữu có chỗ không biết, Mộ Dung gia không sánh bằng lúc trước, nếu như Tru Tà Kiếm ở trên tay họ, chỉ sợ sớm đã bị người khác cướp đi, căn bản không giữ được đạo khí này.
- Không phải các vị mới nói Tru Tà Kiếm ở Mộ Dung gia sao?
Tần Mục cảm giác logic của hai người này có vấn đề.
- Tru Tà Kiếm ở Tổ Từ của Mộ Dung gia, nhưng Tổ Từ kia đã phủ bụi vạn năm, căn bản không người nào có thể mở ra.
Ngụy Đông Lai nói:
- Mộ Dung gia xuống dốc từng ngày, người của Mộ Dung gia tộc vẫn luôn tìm kiếm phương pháp tiến vào Tổ Từ, nghe nói trong đó có tài phú vô giá có thể khiến Mộ Dung gia quật khởi.
Tần Mục suy nghĩ nói:
- Xem ra vẫn phải đi Mộ Dung gia một chuyến.
- Tru Tà Kiếm rất quan trọng với Tần tiểu hữu sao?
- Xem như thế đi, một người bạn nhờ tôi tìm nó.
- Bạn?
Ngụy Đông Lai biết rõ Tần Mục đến từ Thiên Châu, như vậy bạn của hắn hẳn cũng là người Thiên Châu.
Tru Tà Kiếm vạn năm trước đã phủ đầy bụi, có rất ít người có thể nhớ tới nó.
- Người này các vị chắc chắn từng nghe nói qua.
Tần Mục cười nhạt một tiếng, chẳng qua cũng không nói ra, mặc kệ họ đoán.
Ở Ngụy gia hai ngày, Tần Mục lại trở về. Khoảng cách Thiên Lộ mở ra còn hơn hai mươi ngày, cũng không nóng nảy.
Trong khoảng thời gian này, hắn muốn tới Mộ Dung gia nhìn xem, đã biết hành tung của Tru Tà Kiếm, mặc kệ có vào được Tổ Tử hay không, dù sao cũng phải thử một chút.
Lúc Tần Mục tìm tới Mộ Dung Thi, cô rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng.
- Cái gì, anh muốn tìm Tru Tà Kiếm?
Khi Tần Mục nói rõ ý đồ đến, Mộ Dung Thi sửng sốt nửa ngày.
- Có thể mang tôi tới Tổ Từ nhà các cô được không?
Một người ngoài muốn vào Tổ Tử nhà người ta đương nhiên là không hợp lý, chẳng qua Tổ Từ Mộ Dung gia phủ bụi vạn năm, trước mắt còn không ai có thể vào được.
Lại nói lỡ như bị người ngoài may mắn tiến vào, người Mộ Dung gia càng thêm cao hứng.
Cho nên Tần Mục không có nhiều băn khoăn, trực tiếp hỏi.
- Có thể, đương nhiên có thể!
Mộ Dung Thi khôi phục tinh thần, lại liên tục gật đầu, dường như ước gì mang Tần Mục đi qua.
Rất nhanh, cô ý thức được mình thất thố, hơi xấu hổ nói:
- Thật ra chúng tôi vốn muốn cầu anh chuyện này.
- Hả…
Tần Mục sững sờ, không rõ ràng.
Mộ Dung Thi giải thích:
- Mộ Dung gia chúng tôi có tổ huấn, có thể mở Tổ Tử, chỉ có người đến từ Thiên Châu, hơn nữa người này còn không được pháp tắc Côn Luân tiếp nhận, mạnh mẽ xông vào, cho nên…
- Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Tần Mục xấu hổ, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao Mộ Dung Tiên Nhi lại nhiệt tình với mình như thế, mà Mộ Dung Thi lúc đầu cũng không có ấn tượng tốt với mình, nhưng hôm sau lại khó hiểu mà quan tâm tới hắn.
Hóa ra họ cho rằng hắn có thể tiến vào Tổ Từ, gánh hi vọng của Mộ Dung gia.
- Mặc dù nói hoàn toàn là trùng hợp, chẳng qua tổ huấn của chúng tôi chính là nói như vậy.
Ánh mắt Mộ Dung Thi nhìn Tần Mục rất nóng bỏng.
Chỉ cần có thể mở ra Tổ Từ, đạt được đồ vật bên trong, Mộ Dung gia phục hưng không phải việc khó.
Tần Mục gãi đầu, lập tức nói:
- Như vậy cũng được, chúng ta theo như nhu cầu. Chẳng qua tôi cũng không dám đánh cược, nhất định có thể đi vào Tổ Từ của các cô.
- Đi thử một lần, tổ huấn chắc có lẽ không phạm sai lầm.
- Ừ, vậy dẫn chúng tôi đi.
Tần Mục lúc nào cũng đem theo Diệp Khinh Tuyết bên người.
Mộ Dung Thi đặt hai ngón tay vào miệng, chu môi huýt sao một tiếng, lập tức một con hạc trắng cực lớn bay tới, ngừng trước mặt cô.
- Thủ pháp này rất giống với em gái cô.
- Hạc trắng của tôi và em gái là song bào thai, trông rất giống nhau.
Tần Mục nhún vai nói:
- Tất cả hạc trắng đều giống như song bào thai, dù sao tôi không phân biệt được.
Mộ Dung Thi khẽ cười một tiếng, cảm thấy Tần Mục rất thích nói đùa.
- Đi thôi!
Cô nhảy lên lưng hạc trắng, lại để hai người Tần Mục đi lên.
- Chờ một chút, chúng ta đi đâu, Tổ Từ nhà cô rất xa sao?
Tần Mục biết rõ nếu như khoảng cách không xa, chắc chắn không cần hạc trắng phi hành.
- Không phải nah đã đi qua rồi sao?
Mộ Dung Thi cười nói.
- Hả… Cô nói là chỗ của Tiên Nhi?
Tần Mục kinh ngạc.
- Đương nhiên, Tổ Từ Mộ Dung gia chúng tôi ở chỗ đó.
Tần Mục vỗ trán, hắn nói Mộ Dung Tiên Nhi sao lại một mình lẻ loi ở lại nơi đó, hóa ra là như vậy.
- Vừa mới đầu, tại sao Tiên Nhi không nói chuyện này.
- Việc này không phải có thể tùy tiện mở miệng được chứ?
Tần Mục suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Lần đó hắn mới đi lên từ Thiên Châu, mới quen Mộ Dung Tiên Nhi, huống hồ khi đó hắn còn trộm linh dược, cho dù Mộ Dung Tiên Nhi không phản cảm hắn, ít nhất cũng không có ấn tượng tốt.
Cho nên cô căn bản không có khả năng nói ra bí mật này ngay từ đầu.
Thứ nhất, khi đó Tần Mục chắc chắn sẽ cự tuyệt. Thứ hai, Mộ Dung Tiên Nhi cũng hơi hoài nghi nhân phẩm của Tần Mục.
Cho nên Mộ Dung Tiên Nhi rất nhiệt tình đưa Tần Mục tới Côn Luân, lại để Mộ Dung Thi tiếp xúc với hắn, sau khi hiểu rõ hắn, mới quyết định.
- Khinh Tuyết, lên đi.
Lúc này Tần Mục đã không hoài nghi, hết thảy giống như trong tăm tối đều có an bài.
Hắn không tin đây là trùng hợp, hắn tình nguyện đây là lúc trước Mộ Dung Tiêu Tiêu an bài sẵn.
Chỉ là hắn không rõ, chẳng lẽ Mộ Dung Tiêu Tiêu biết rõ vạn năm sau hắn sẽ đến Côn Luân, cho nên để lại tổ huấn này?
Đối với điều này, Mộ Dung Thi giải thích:
- Con hạc trắng kia của Tiên Nhi ăn linh dược lớn lên, nó hơi khác với linh thú bình thường, hoặc là nói, tiến hóa rồi.
- Lấy linh dược cho hạc trắng ăn, thực xa xỉ đấy!
Tần Mục cảm thán một câu.
- Nếu như anh có thể mở Tổ Từ giúp chúng tôi, linh dược của mảnh Dược Viên kia tặng cho anh toàn bộ cũng không có vấn đề gì.
Mộ Dung Thi đưa ra điều kiện mê người.
Hai mắt Tần Mục sáng ngời, muốn nói hắn không động tâm chắc chắn là giả dối.
Với tư cách đan sư, đối với linh dược cao cấp bực này, lực chống cự của hắn cực kém.
Chẳng qua hắn nhanh chóng lắc đầu nói:
- Nhiều linh dược như vậy, trong nhất thời cũng dùng không hết. Nếu như hái xuống, sẽ bị xói mòn dược tính nhanh chóng, các cô vẫn tiếp tục gieo đi, chờ lúc tôi cần có thể tới cầm.
Gần bốn ngày, mấy người mới tới được mảnh Dược Viên này.
Mộ Dung Tiên Nhi trông thấy mấy người, vừa mừng rỡ lại tràn ngập nghi hoặc.
- Chị, chị…
- Tiên Nhi, chị đã nói chuyện cho Tần Mục rồi, hắn tới giúp chúng ta.
Mộ Dung Thi giải thích.
- Hả… tại sao lại nhanh như thế?
Mộ Dung Tiên Nhi hiển nhiên rất giật mình, chẳng lẽ trong vài ngày ngắn ngủi này, chị đã thân quen với Tần Mục sao?
- Bởi vì rất trùng hợp, chẳng qua mấy chuyện này lát nữa sẽ nói với em, chúng ta tới Tổ Từ trước.
Tần Mục quan sát chung quanh nói:
- Nếu vùng này là hoang sơn dã lĩnh, sao lại có Tổ Từ?
- Tổ Từ đương nhiên không ở nơi này, mà ở phía dưới.
Một Dung Tiên Nhi chỉ mặt đất.
Tần Mục trợn mắt nói:
- Mộ Dung gia các cô thực là quái dị, xây dựng Tổ Từ trong lòng đất.
- Tần Mục, anh đã hiểu lầm rồi, lúc trước là tòa Tổ Từ này tự mình chìm xuống, cũng không phải chúng tôi xây dựng dưới đất.
- Từ mình chìm xuống?
- Có thể là một loại phong ấn, chỉ là không biết tại sao tổ tiên lại muốn phong ấn Tổ Từ, tại sao lại lưu lại tổ huấn này cho chúng tôi.
- Tổ tiên mà các cô nói, là chỉ Mộ Dung Tiêu Tiêu sao?
Tần Mục hỏi một câu.
Sắc mặt hai chị em Mộ Dung cùng biến đổi:
- Tại sao anh biết?
- Người Ngụy gia nói cho tôi biết.
Tần Mục cũng không nói đến sự tồn tại của Lăng Ba, bởi vì có lẽ người Mộ Dung gia chưa hẳn biết rõ chuyện Mộ Dung Tiêu Tiêu nguyền rủa Lăng Ba lúc trước.
Tuy rằng hai chị em Mộ Dung rất hoài nghi, chẳng qua cũng không hỏi nhiều.
- Đi thôi, tôi mang anh xuống dưới, nếu như anh có thể mở Tổ Từ giúp chúng tôi.
Mộ Dung Tiên Nhi chỉ Dược Viên nói:
- Những thứ này tôi cũng có thể cho anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận