Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 400: Chúng ta tới đánh Long Đế

Hai loli bỗng nhiên cùng giật mình.
- Lili, tôi rất sợ hãi, tại sao tim tôi đập nhanh như thế?
- Tôi cũng vậy, dường như đại thúc dùng tuyệt chiêu.
Tốc độ Sát Thần rất nhanh, nhưng lúc này gã lại chạy rất chậm, còn chậm hơn đi đường.
Chẳng qua từ sau lưng gã, một hồi cuồng phong vòi rồng gào thét, những nơi đi qua, hết thảy đều bị hủy hoại.
Mắt thấy Sát Thần sắp tới gần họ, Lili hô lớn với Văn Văn:
- Văn Văn, kiếm, kiếm của tôi, nhanh rút kiếm!
- A!
Văn Văn đưa cho Lili một thanh kiếm.
- Đồ đần, đây không phải kiếm của tôi, cậu cầm nhầm rồi.
Lili khó thở mắng to, chẳng qua kiếm của Sát Thần dĩ nhiên đã tới trước mắt, không cho phép cô nghĩ nhiều, chỉ có thể rút kiếm ứng phó.
Boong!
Lili rút kiếm, một nhúm thần quang màu xanh da trời phóng lên.
Lúc này, Sát Thần cũng vung một đao chém xuống.
Rầm!
Lili trực tiếp bị một cỗ kiếm khí bá đạo đánh bay ra ngoài, Văn Văn đứng sau cô còn chưa kịp phản ứng, cũng bị thân hình của Lili va chạm bay ngược về sau.
- A…
Lili kêu một tiếng thảm thiết:
- Đồ đần Văn Văn, sao cậu không đón được tôi?
Văn Văn bị Lili đè dưới người buồn bực:
- Lili chết tiệt, cậu đã đè lên người tôi rồi, còn nói tôi không đón được cậu. Mau đứng lên, mông tôi đau chết rồi.
- Ồ, cậu tiếp được tôi sao, sao tôi vẫn đau nhức như thế?
- Ô ô… Tôi không đánh nữa, tôi muốn về nhà!
- Đại thúc thực lợi hại, dường như chúng ta đánh không lại, không phải lão đầu tử nói người bên ngoài đều rất yếu sao?
- Lão đầu thối, lại dám gạt chúng ta, trở về nhổ sạch râu mép của hắn!
- Đúng đúng, nhổ sạch râu của hắn!
- Ô ô…
Hai loli đứng dậy, phủi bụi bậm bùn đất trên người, quay người nắm tay đi về, vừa oán trách vừa khóc ô ô.
Tại chỗ, Sát Thần kinh ngạc đứng đó, nhìn đao võ sĩ đã bị cắt thành hai đoạn trong tay, lại quan sát phương hướng hai loli rời đi, thật lâu không nói gì.
Trận đánh nhau giống như trò đùa này, gã chiếm cứ thượng phong, phải nói là thắng.
Nhưng mà trong lòng gã lại cảm thấy sợ hãi, hai cô bé đột nhiên xuất hiện này thực là quỷ dị.
- Thôi vậy, sau này tái chiến!
Đúng lúc này, gã cũng không có tâm tư khiêu chiến Long Tổ, ném đao gãy đi, quay người rời đi.
Văn Văn và Lili dắt tay trở về, miệng vừa chửi vừa lau nước mắt.
Sau khi đi rất xa, Lili ngừng khóc dừng bước.
- Lili, sao cậu không khóc?
- Lão đầu tử nói chúng ta lớn như thế rồi, còn khóc nhè mà nói, rất mất mặt.
- A, ta đây cũng không khóc nữa.
Tiếng khóc của Văn Văn im bặt, nghi hoặc nhìn Lili nói:
- Vậy tại sao cậu không đi?
Lili nói:
- Chúng ta thực sự phải về sao?
Văn Văn nghĩ một lát nói:
- Không thể trở về, chúng ta khó được ra ngoài một chuyến.
- Nói rất đúng!
- Thế nhưng bụng ta rất đói, lại không tìm thấy Long Tổ ở đâu.
- Ừ, đây là một vấn đề.
Hai người bắt đầu trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ làm sao mới có thể tìm được Long Tổ.
- Văn Văn, Lili?
Đúng lúc này, một lão khất cái toàn thân rách rưới chạy tới, trong giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc.
- Oa, lão khất cái!
Hai loli thấy được lão khất cái, giống như lưu lạc hồi lâu cuối cùng gặp được người thân, trong lòng tràn ngập vui mừng chạy tới.
- Lão khất cái, nhìn thấy ngài thực sự quá tốt rồi.
Lão khất cái xụ mặt nói:
- Không biết lớn nhỏ, phải gọi gia gia!
- Ừ, lão khất cái gia gia!
Lili tung tăng như chim sẻ nói:
- Lão khất cái gia gia, chúng ta rất nhớ ngài!
Lão khất cái vốn còn tức giận, nhưng nghe được những lời này của Lili, trong lòng lại rất vui mừng.
Chẳng qua Văn Văn bỗng nhiên xuất hiện nói một câu:
- Lão khất cái gia gia, từ sau khi ngài đi, nhà vệ sinh của chúng ta đều không có người lau chùi, thực bẩn thực thối, chúng ta thực đáng thương!
Phốc!
Lão khất cái ngã xuống đất ngất đi, cảm tình hai người nhớ ta, chính là nhớ ta quét dọn nhà vệ sinh cho các ngươi?
- Gia gia, ngài xảy ra chuyện gì?
Hai loli kinh hãi nói.
Lão khất cái bò lên, đen mặt nghiêm túc nói:
- Hai người các cháu sao lại chạy tới đây, trộm chạy ra ngoài chơi sao?
- Không phải không phải, là lão đầu Trang chủ để chúng ta đi ra!
- Lão nhân kia bình thường nâng các cháu trong lòng bàn tay còn sợ hỏng, lại để các cháu đi ra sao?
Hiển nhiên lão khất cái không tin.
- Đương nhiên, Trang chủ nói thực lực của chúng ta đã rất mạnh. Nghe nói Long Đế ở ngoài rất càn quấy, để chúng ta đánh hắn, giảm bớt nhuệ khí của hắn.
Lão khất cái nghe vậy, mặt đen lại.
- Thế nhưng mà Long Đế không phải boss bên ngoài sao? Vừa rồi chúng ta tùy tiện gặp một đại thúc cũng không đánh lại, vậy sao đánh được boss lớn?
- Đúng đúng, lão đầu thối kia đang gạt chúng ta, trở về phải cho lão đẹp mắt!
Lão khất cái im lặng nói:
- Lão nhân kia bản thân lão cũng chưa đánh thắng được Long Đế, nội tâm lão không được cân bằng, cho các cháu tới quấy rối.
- Long Đế lợi hại như thế, ngay cả lão đầu Trang chủ cũng đánh không lại?
Hai loli há to miệng.
- Được rồi, không nói những thứ này, các cháu nhất định là đi ra cùng với nha đầu Tử Yên, cô ta đâu rồi?
- Sư tỷ đi bắt người xấu, ném chúng ta ở bên mặc kệ.
- Đúng là như vậy, sư tỷ mới là người xấu.
- Bắt người xấu?
Lão khất cái nhướng mày, lập tức lắc đầu lại hỏi:
- Được rồi, các cháu muốn tới Long Tổ mà nói, ta dẫn các cháu đi.
- Được được!

Mấy hôm nay Phi Tuyết Môn đều rất bất an, bên trên Trưởng lão trong môn, bên dưới rất nhiều đệ tử, tất cả đều hoảng loạn.
Động thái của Lâm gia, họ lúc nào cũng chú ý.
Đương nhiên, họ bất an cũng không phải vì Lâm gia gần như diệt vong, mà vì Môn chủ của họ đi Bắc Kinh một chuyến, đến giờ vẫn chưa về, hoàn toàn mất tin tức.
Hôm nay, đại điện tông môn Phi Tuyết Môn, Trưởng lão đang thương thảo phải chăng phái người tới Bắc Kinh tìm kiếm Môn chủ, đột nhiên có hai người đi tới đại điện.
Tốc độ của hai người kia cực nhanh, rõ ràng là tư thế đi đường, lại xuất hiện tàn ảnh, dưới tình huống các Trưởng lão chưa kịp phản ứng, chạy tới bảo tọa trên đại điện.
- Các ngươi là người phương nào?
Các Trưởng lão cảnh giác, thực lực của hai người này không thể khinh thường.
Hai nam tử áo đen quay người, móc ra một miếng lệnh bài hình chữ nhật, bày ra cho mọi người.
Trên lệnh bài thêu một thanh trường kiếm, các Trưởng lão Phi Tuyết Môn sau khi nhìn rõ ràng đều biến sắc, lập tức cung kính hành lễ hai người:
- Tham kiến hai vị tôn giả!
- Môn chủ của các ngươi đâu?
Giọng nói của hai gã nam tử không mang theo chút cảm tình nào, lạnh lùng hỏi thăm.
- Môn chủ của chúng tôi mất liên lạc rồi, chúng tôi đang bàn luận phái người đi tìm Môn chủ.
- Người phụ nữ này làm cái quỷ gì vậy!
Hai người chửi nhỏ một tiếng, lại nói với các Trưởng lão:
- Mặc kệ bà ta, lần này chúng ta đi ra thời gian có hạn, các ngươi xuất động toàn bộ mọi người, tìm một người giúp ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận