Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 476: Đông Doanh thỏa hiệp

- Cái này… không tốt đâu.
- Cô không muốn sao?
Trông thấy Tần Mục có ý thu hồi kiếm, Tiểu Thanh lập tức nhận lấy kiếm:
- Ai nói tôi không muốn?
Giây phút tiếp nhận Thảo Trĩ Kiếm, Tiểu Thanh bỗng nhiên chấn động toàn thân.
Thảo Trĩ Kiếm quả nhiên có linh tính, hơn nữa dường như cũng có liên hệ nào đó với Bát Kỳ Đại Xà, vừa chạm vào thanh kiếm này, cảm giác lực lượng không ngừng xông tới.
- Hãy sử dụng thanh kiếm này cho tốt, chẳng qua cô đừng lấy ra giết tôi. Trước đó tôi có thể bẻ gãy nó, hiện giờ vẫn có thể bẻ gãy nó.
Tiểu Thanh ôm kiếm, nhếch miệng, dường như hơi mất hứng. Tần Mục vẫn còn phòng bị cô, còn mang thành kiến với cô.
Cung Dã Anh Tử hâm mộ nhìn Tiểu Thanh, đồ vật quý giá như vậy Tần Mục cũng có thể tùy tiện tặng cô.
- Được rồi, lần này đã kết thúc rồi, đi chuẩn bị chuyện sau này.
Tần Mục mang theo hai cô gái chuẩn bị xuống núi, đánh xong một trận, chắc hẳn Đông Doanh cũng không có hậu chiêu gì có thể sử dụng.
Lúc ở sườn núi, ba người còn gặp phải Các chủ áo đen thần bí kia.
- Các ngươi đánh bại Bát Kỳ Đại Xà?
Các chủ thần bí không thể tin được, loại quái vật này, lại bị một nhân loại đánh bại.
- Ông là Các chủ Thiên Nhẫn Các?
Cung Dã Anh Tử đã sớm hoài nghi thân phận của người áo đen, chẳng qua vừa rồi không có cơ hội nói ra.
Thật ra ngay cả cô cũng không biết Thiên Nhẫn Các làm gì, chỉ biết Đông Doanh vẫn luôn có một thế lực thần bí khó lường như vậy tồn tại.
Các chủ áo đen vừa rồi bị Bát Kỳ Đại Xà thổi bay, hiện giờ trọng thương, về phần người còn lại, chỉ sợ sớm đã thi cốt không còn.
- Có muốn giết hắn hay không?
Cung Dã Anh Tử nhìn Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu nói với Các chủ áo đen:
- Ông trở về nói cho Thiên Hoàng của các ông biết, để cho hắn lập tức thả người của Long Tổ, nếu không giết chóc sẽ còn tiếp tục.
Tất cả át chủ bài của Đông Doanh đều đã dùng hết, nếu như Tần Mục còn muốn giết chóc, đã không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản.
- Tôi sẽ chuyển lời!
Các chủ áo đen im lặng giận dữ nói.
Rốt cuộc Hoa Hạ lại xuất hiện dạng quái vật gì?
Tần Mục mang theo hai cô gái quang minh chính đại tới khách sạn, dù sao không sợ, không ai dám bắt họ.
Ngày hôm sau, Thiên Hoàng phái người tiếp xúc với Tần Mục, muốn đàm phán với Tần Mục, hơn nữa Tần Mục cũng nhìn thấy vài thành viên Long Tổ còn sống sót.
Lúc trước Long Đế mang theo ít nhất trăm tên tinh anh tới, nhưng lúc này Tần Mục nhìn thấy chỉ có bảy tám người.
Chẳng qua cũng may, Tần Mục thấy được trong bảy tám người này có một cô gái áo trắng, trong lòng thở phào một hơi.
- Hết thảy đều là anh làm sao?
Bạch Huyên kinh ngạc nhìn Tần Mục, trong lòng phức tạp.
Mấy ngày nay tuy rằng mấy người họ bị nhốt, nhưng vẫn nghe được ít nhiều phong thanh bên ngoài.
Có người đại khai sát giới tại Đông Doanh, bức bách Đông Doanh thả họ.
Một người uy hiếp một quốc gia, loại phách lực gì?
Khi đó họ đều cực kỳ rung động, trong lòng cực kỳ cảm kích người này, khát vọng sớm nhìn thấy hắn.
Họ không để ý xa xôi vạn dặm, chạy tới viện trợ Đông Doanh, không nghĩ tới lại bị Đông Doanh bày kế hãm hại, chết nhiều anh em như vậy, ngay cả Long Đế cũng bị đánh lén trọng thương, cừu hận ủy khuất trong lòng không cần nói cũng biết.
Đúng lúc này, có một người như vậy, hung hăng đâm mấy đao vào tim Đông Doanh, lại khiến họ cảm thấy vô cùng thoải mái hả giận, càng thêm khát vọng biết được người này là ai.
Hiện giờ, Đông Doanh rốt cuộc thỏa hiệp, thả họ ra.
Họ rốt cuộc gặp được người đàn ông giết cho Đông Doanh không thể không khuất phục.
Chỉ là Bạch Huyên không nghĩ tới, người này lại là Tần Mục.
Trước kia cô luôn chán ghét Tần Mục.
Người này làm được chuyện ngay cả Long Đế cũng chưa làm được, nếu như không có hắn, tạm thời không nói mấy người cô có lẽ không thể sống sót, rất có thể Hoa Hạ sẽ không gượng dậy nổi. Từ nay về sau, rơi xuống thành đối tượng tùy ý người khác khi nhục.
Dù sao, Long Đế sống chết không rõ, quốc gia khác giảm đi một nửa sự kiêng kị đối với Hoa Hạ.
Chẳng qua may mắn Tần Mục xuất hiện, hành động của hắn tại Đông Doanh mấy ngày nay, đủ khiến thế giới khiếp sợ, đủ khiến bất cứ kẻ nào, bất cứ quốc gia nào kiêng kị.
Đây không thể nghi ngờ giống như một tuyên cáo, mặc dù Hoa Hạ không có Long Đế, cũng không phải người khác có thể bắt nạt.
Tần Mục liếc Bạch Huyên, khẽ cười nói:
- Sự xuất hiện của tôi hẳn là không phá vỡ tưởng tượng tốt đẹp của cô, sớm biết như vậy hẳn là không nên gặp cô, để cô lưu lại niệm tưởng.
Trước khi Bạch Huyên nhìn thấy Tần Mục, cô cực kỳ mơ ước và hướng tới người giết chóc Đông Doanh giải cứu đám người cô, đó là một loại kính ngưỡng chỉ đối với Long Đế mới có.
Nhưng thấy được Tần Mục, quả thực khiến cô giật mình không nhỏ, về phần có phải rất thất vọng hay không, chỉ có cô rõ ràng trong lòng.
Thấy Bạch Huyện cúi đầu không nói lời nào, Tần Mục nói:
- Cô mang theo bọn họ về sớm đi, đại khái sư phụ của cô cũng rất lo lắng cho cô!
- Mấy người chúng tôi… Anh có thể đi tìm tung tích Long Đế hay không?
Bạch Huyên thỉnh cầu.
Tần Mục trầm mặc một lát hỏi:
- Tình hình lần cuối các cô nhìn thấy Long Đế là thế nào?
- Lúc ấy bản thân Long Đế đã sớm trọng thương, nhưng đối mặt với Giáo Đình Huyết Tộc Liêu Nha và Huyết Mộng Thiên Đường vây công, hắn dốc sức liều mạng che chở chúng tôi rời đi. Cuối cùng sau khi đào tẩu gặp phải Ám Ảnh đuổi bắt, rất nhiều người bị giết, còn mấy người chúng tôi bị bắt!
- Nếu như Long Đế không chết, như vậy hẳn là bị người của Giáo Đình bắt đi.
Tần Mục suy đoán dù là Huyết Tộc Liêu Nha, hoặc là Huyết Mộng Thiên Đường cũng sẽ không bắt sống Long Đế.
Có thể Long Đế đã vẫn lạc, nếu như không chết, hơn phân nửa bị Giáo Đình bắt đi.
- Sau khi các cô trở về, có thể thông báo cho người của Dược Long Sơn Trang, để họ sai người tới Châu Âu điều tra một chút.
Tạm thời Tần Mục không muốn tới Giáo Đình, có lẽ sau này phải đi xem.
Mười tám tầng địa ngục của Giáo Đình, cũng là nơi quái thú bộc phát.
- Còn có Tiểu Thanh, cô trở về cùng Bạch Huyên. Nếu như Đường chủ kia của cô thề sau này không tìm Tư Duyệt làm phiền nữa, tôi có thể để Long Tổ thả cô ta!
Tiểu Thanh nghe vậy vui mừng, vội vàng gật đầu nói:
- Tôi sẽ khuyên Đường chủ!
Tần Mục lại nhìn Cung Dã Anh Tử:
- Mấy ngày này cô luôn đi theo tôi, chỉ sợ không cách nào tiếp tục lưu lại Đông Doanh nữa đúng không? Cô cũng đi Hoa Hạ đi!
Cung Dã Anh Tử vốn muốn theo Tần Mục, hiện giờ Tần Mục chủ động mở miệng để cô tới Hoa Hạ, cô đương nhiên mừng rỡ không thôi.
Chẳng qua cô nhanh chóng nghe ra hàm ý khác của Tần Mục, nghi hoặc hỏi thăm:
- Anh không đi theo chúng tôi sao?
Bạch Huyên và Tiểu Thanh cũng giật mình hiểu ra, Tần Mục để họ rời đi, dường như bản thân lại không có ý định rời đi.
- Không phải tôi không đi, chỉ là chúng ta không thể cùng đi, các cô phải rời đi trước tôi, tôi muốn ở lại Đông Doanh một thời gian ngắn.
- Tại sao?
- Các cô thực sự cho rằng Đông Doanh sẽ nhịn được cơn tức này sao?
Mấy người kinh hãi nói:
- Anh nói là Đông Doanh còn có thể ra tay với chúng ta?
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Thật ra Tần Mục cảm thấy Đông Doanh chắc chắn ra tay, chẳng qua hắn không có khẳng định nói ra, tránh cho mấy người lo lắng.
- Cho nên tôi muốn ở lại Đông Doanh, chỉ cần tôi còn ở nơi này, họ cũng không dám ra tay với các cô.
- Vậy một mình anh không phải rất nguy hiểm sao?
Tiểu Thanh lo lắng.
Cung Dã Anh Tử cũng hiểu được tâm tư của Tần Mục, khuyên:
- Chúng ta lưu lại cũng chỉ mang đến phức tạp cho hắn, một mình hắn trái lại an toàn nhất!
- Thông minh, một mình tôi, không cần lo lắng phía sau, ai cũng không làm gì được tôi.
Tần Mục tán thưởng nhìn Cung Dã Anh Tử.
Bạch Huyên và Tiểu Thanh suy nghĩ biểu hiện của Tần Mục mấy ngày nay, lúc này mới an tâm gật đầu.
Hai ngày sau, Đông Doanh phái người đưa tới máy bay chuyên dụng, nói muốn đưa đám người Tần Mục trở lại Hoa Hạ, thái độ rất thành khẩn, dường như thật lòng ăn năn.
Chẳng qua có hối cải thế nào, mấy người Bạch Huyên cũng không có khả năng tha thứ họ.
Tần Mục lại cười lạnh, đánh tàn phế mấy tên đại biểu ngay tại chỗ, sau đó mới ném ra ngoài.
Người Long Tổ cảm thấy hả giận, Cung Dã Anh Tử và Tiểu Thanh lại cảm thấy hơi quá.
Dù sao thò tay không đánh mặt tươi cười, hai nước giao chiến không chém sứ giả.
Những người này chỉ là đại biểu Đông Doanh mà thôi, huống hồ còn đến đây lấy lòng, Tần Mục trực tiếp đánh họ thành tàn phế, chỉ sợ sẽ khiến người khác mượn cớ.
- Các cô còn nghĩ mãi không rõ sao?
Tần Mục nhìn hai cô gái, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tâm tư của các cô cũng thực đơn thuần.
- Có ý gì?
Hai cô gái không rõ.
- Tôi nói rồi, Đông Doanh sẽ không dừng tay như vậy, lần này không thể nghi ngờ họ đã trực tiếp bại lộ âm mưu.
Tần Mục cười nói:
- Máy bay chuyên dụng, chính là cái bẫy! Chờ các cô rời khỏi phạm vi Đông Doanh, bắn một quả đạn đạo tới, cho dù không nổ chết chúng ta, chúng ta cũng làm mồi cho cá mập!
Cung Dã Anh Tử và Tiểu Thanh nghe vậy liền biến sắc, Tần Mục đã nói rõ ràng như thế, họ còn không hiểu chính là ngu ngốc trong những kẻ ngốc.
Máy bay chuyên dụng cũng không phải đại biểu Đông Doanh có thành ý, chỉ là họ có thể oanh kích không cần kiêng nể gì cả.
- Đáng giận, đến giờ còn gian ngoan mất linh!
- Thật hèn hạ!
Bạch Huyên cũng tức giận mắng một câu, vừa rồi cô cũng nghĩ không ra điểm này.
- Cho nên nói, ở thêm vài ngày, chờ mấy ngày nữa ngồi máy bay nhiều hành khách một chút, hơn nữa tất cả các cô tách ra, không đi cùng một máy bay, vậy họ vô kế khả thi rồi.
Chỉ cần trên máy bay có nhiều dân chúng bình dân, cho dù Đông Doanh có căm hận, muốn giết họ, cũng không dám tùy tiện ra tay.
Vài ngày sau, mấy người Bạch Huyên dựa theo phân phó của Tần Mục, trước sau ngồi máy bay hành khách rời đi.
Tần Mục thì cố ý biểu hiện khoa trương, ngẫu nhiên chế tạo chút hỗn loạn ở nơi công cộng.
Đương nhiên không phải hắn muốn tiếp tục giết chóc, chỉ là vì khiến cao tầng Đông Doanh chú ý, nhắc nhở họ một chút, hắn còn chưa rời đi, để họ không dám ra tay với đám người Bạch Huyên mà thôi.
Thiên Nhẫn Các.
Thiên Hoàng Đông Doanh và Các chủ Thiên Nhẫn Các.
- Người Hoa Hạ này quả thực đáng hận.
- Thiên Hoàng đại nhân, có lẽ phải nói người này thực đáng sợ, chúng ta trêu chọc người như vậy, thực sự là phạm phải sai lầm lớn nhất từ trước tới nay.
Thiên Hoàng than thở một tiếng:
- Tôi làm sao nghĩ đến, Hoa Hạ ngoài Long Đế còn có người khủng bố như vậy.
- Hoa Hạ là quốc gia cổ xưa, có được văn minh cực kỳ thần bí, chúng ta có lẽ không nên có ý đồ chọc giận đối kháng với nó, mà nên giao hảo với nó.
Các chủ đề nghị.
Thiên Hoàng trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nghiêm khắc tàn độc nói:
- Nếu đã đi tới bước này, còn muốn bổ cứu đã không còn kịp rồi, tôi không thể cứ buông tha hắn như vậy.
- Thiên Hoàng đại nhân muốn làm thế nào?
- Ông cho rằng xác xuất thành công là bao nhiêu?
- Chưa đủ 1%!
Bạn cần đăng nhập để bình luận