Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long
Chương 235: Nhức hết cả trứng
Bác sĩ chính thức, đều rất coi trọng mạng sống.
Tống Thi Thi cúp điện thoại, trực tiếp nói với Tần Mục:
- Tần Mục, tới thời điểm anh biểu hiện rồi.
Tần Mục ngồi bên cạnh, Tống Thi Thi trò chuyện hắn nghe được rõ ràng, trong lòng không khỏi cười khổ, sao lại trùng hợp là Lâm Thi Vận?
- Lưng tôi đau, không muốn động.
- Lý do của anh có thể giả hơn một chút không?
Tống Thi Thi cả giận nói.
- Tôi nhức hết trứng rồi!
Tần Mục quả thực dám giả hơn một chút.
- Trứng nát cũng không được!
Tống Thi Thi mặc kệ, kéo Tần Mục ra ngoài.
- Này, cô nàng này sao lại không nói đạo lý như vậy.
- Đừng nói nhiều.
Tần Mục bị Tống Thi Thi kéo đi, đương nhiên hắn cũng không có nhiều phản kháng, lúc này trong lòng hắn quả thực hơi dao động.
Sao lại xoắn xuýt như thế?
Dù sao cứu được cô ta một lần rồi, cứu thêm một lần dường như cũng không có gì.
Nửa tiếng sau, Tần Mục và Tống Thi Thi tới bệnh viện, Tống Thạch Hạ Vũ và mấy bác sĩ đều đang lo lắng chờ đợi bên ngoài hành lang.
Nhất là Hạ Vũ, hiện giờ cô chỉ có thể ký thác hi vọng trên thân người mà Tống Thạch nói.
- Ông nội, cháu đã mang người đến rồi.
Tống Thi Thi kéo Tần Mục, thở hồng hộc chạy tới trước mặt Tống Thạch.
- Tần…
Tống Thạch đánh giá Tần Mục, Hạ Vũ phía sau thiếu chút nữa hô lên thành tiếng, chẳng qua cô nhìn phòng bệnh, lại nhịn xuống.
- Sao anh lại ở nơi này?
Hạ Vũ đi tới bên cạnh Tần Mục, liếc Tống Thi Thi, lập tức hiểu được cái gì, che miệng nói:
- Người mà Tống Thần y nói có thể cứu được chị họ, không phải là anh chứ?
Hạ Vũ sợ ngây người, lần trước chị họ bị kẻ bắt cóc cưỡng ép, là Tần Mục đột nhiên xuất hiện. Mặc dù sau này người của Thần Ưng Tổ mang chị họ về, nhưng ít nhất hắn cũng tốn sức.
Còn lần này, người có thể chữa cho chị họ trong miệng Tống Thần y, dĩ nhiên lại là hắn?
Tạo hoa trêu người, ông trời còn có thể đùa cợt như vậy?
- Anh biết rõ thân phận của chị họ tôi không?
Hạ Vũ hỏi một câu.
- Biết rõ!
Tần Mục khẽ gật đầu.
- Vậy anh có thể cứu chị ấy hay không?
Hạ Vũ hơi bận tâm.
Tống Thi Thi ở bên lại nghi ngờ nói:
- Có năng lực mà nói sao lại không cứu, đây chính là một cái mạng.
Hạ Vũ tiến đến nói vài câu bên tai Tống Thi Thi, Tống Thi Thi nghe vậy, nhìn Tần Mục với ánh mắt quái dị.
- Cô đây là ánh mắt gì vậy!
Tần Mục trợn mắt.
- Anh bạn trẻ đã đến rồi, nghĩ đến là có lòng cứu người, trước tiên vào xem một chút chứ?
Tống Thạch không hổ là đã sống nửa đời người, cực kỳ khôn khéo, liếc cái nhìn ra cách nghĩ của Tần Mục.
Nếu như Tần Mục không có lòng cứu người, căn bản sẽ không tới đây.
- Được rồi, vào xem!
Tần Mục hít một tiếng.
Mấy người đi vào phòng bệnh.
Lâm Thi Vận đương nhiên không ngủ, cô cũng rất tò mò, người có khả năng chữa khỏi cho mình theo lời Tống Thạch nói rốt cuộc là ai?
Cô hơi mở mắt ra, ánh mắt trực tiếp bỏ qua đám người Tống Thạch, liếc qua Tống Thi Thi, cuối cùng dừng lại trên người Tần Mục.
- Là anh!
Lâm Thi Vận vô cùng vui mừng, giãy dụa ngồi dậy trên giường.
Những ngày qua cô luôn nghĩ đến Tần Mục, thậm chí ngày hôm qua còn tìm tới Tổ trưởng Lý Sâm Thần Ưng Tổ, để gã tìm kiếm Tần Mục giúp.
Tuyệt đối không nghĩ tới, cuối cùng cô nhìn thấy Tần Mục rồi, còn là phương thức trùng hợp này.
Người có thể cứu mình theo lời Tống Thần y, không thể nghi ngờ chính là hắn rồi.
Lâm Thi Vận mừng thầm trong lòng.
Nếu như Tống Thạch cứu được cô, có lẽ cô sẽ không vui mừng như thế, bởi vì từ trước tới giờ cô đã không có gì lưu luyến đối với thế giới này.
Chẳng qua nếu như Tần Mục tới cứu cô, thậm chí cô còn cảm thấy được tiếp tục sống vẫn có ý nghĩa.
Hạ Vũ đi tới đỡ Lâm Thi Vận.
Lâm Thi Vận tựa vào đầu giường, ánh mắt chờ mong nhìn Tần Mục, nhưng không lên tiếng.
Tống Thi Thi liếc Lâm Thi Vận, hỏi Tần Mục:
- Anh có được hay không, bệnh của cô ấy ngay cả ông nội tôi cũng thúc thủ vô sách!
- Nếu không nhường cô nhé?
- Hừ, nếu tôi có thể chữa được, còn có phần cho anh ra vẻ ta đây sao!
- Vậy thì đừng nói chuyện.
Tần Mục liếc cô:
- Ngực nhỏ như thế, lời lại nói nhiều như vậy.
- Anh… anh nói cái gì?
Tống Thi Thi thiếu chút nữa thì sặc, vô ý thức hếch bộ ngực lên, cả giận nói:
- Con mắt nào của anh thấy ngực tôi nhỏ, cho dù ngực tôi nhỏ, tại sao lại không thể nói chuyện?
Xã hội hiện giờ, chẳng lẽ ngực nhỏ là không còn nhân quyền sao?
- Được rồi Thi Thi, đừng ẩu tả nữa!
Tống Thạch quát to một tiếng.
- Ông nội, sao ông lại mở to mắt nói lời bịa đặt, rốt cuộc là ai làm ồn?
Tống Thạch không để ý tới cô, mà nói với Tần Mục:
- Anh bạn trẻ có thể nhìn ra được điều gì không?
- Thật ra cũng không phải bệnh nan y gì.
Tần Mục nói.
Những lời này vừa nói ra, Tống Thi Thi và mấy bác sĩ đều mang theo thần sắc hoài nghi nhìn Tần Mục, chứng bệnh ngay cả Thần y Tống Thạch cũng lực bất tòng tâm, hắn lại nói với giọng điệu nhẹ nhõm như vậy?
Dường như hắn tùy tiện động tay là có thể chữa khỏi vậy.
Tống Thạch cũng không cảm thấy xấu hổ, mà thận trọng nói:
- Anh bạn trẻ có thể chỉ điểm cho lão hủ chứ?
Tần Mục liếc Tống Thạch, cảm thấy Thần y này quả thực danh xứng với thực. Dù sao ông ta chỉ là một người bình thường, trong y đạo sẽ có một cực hạn, mà ông ta đã đạt đến cực hạn này.
Về phần đột phá cực hạn, đây không phải trình độ y thuật của người bình thường có thể làm được.
- Cái này gọi là Dưỡng Sinh Chú, là một loại cổ.
- Cổ?
Tống Thạch nghe vậy biến sắc, ông ta nghiên cứu Trung y nhiều năm như thế, đã từng thấy giới thiệu về cổ trên một số sách cổ.
Đây là một loại vu thuật thần bí bắt nguồn từ Miêu Cương, cực kỳ âm tà ác độc, người hạ độc có thể sử dụng các loại thủ đoạn tra tấn người bị sâu độc ký sinh đến chết.
Cũng chính bởi cổ thuật thần bí, y học trước mắt không cách nào giải trừ cổ độc, ít nhất Tống Thạch tự nhận làm không được.
Tống Thi Thi nghe vậy nghi hoặc nói:
- Nếu là tà thuật ác độc, vậy sao còn lấy cái tên này, Dưỡng Sinh?
- Dưỡng Sinh ở đây, là chỉ dùng thân thể để chăm sóc độc cổ, sau khi độc cổ tiến vào trong thân thể con người, sẽ từ từ xơi tái cơ năng tính mạng của người này, cho đến khi người này tử vong.
Tần Mục giải thích.
- Dùng con người để nuôi dưỡng sâu độc, quả thực là táng tận thiên lương!
Tống Thi Thi sửng sốt một chút, lập tức phẫn nộ nói.
Tần Mục thở dài một hơi, tiếp tục nói:
- Nếu như tôi đoán không sai, người này hẳn là một lão yêu bà. bà ta dùng loại cổ này xơi tái nữ tính trẻ trung xinh đẹp, cuối cùng đem dinh dưỡng mà sâu độc hấp thu chuyển vào trong cơ thể mình, như vậy có thể duy trì thanh xuân.
Loại Dưỡng Sinh Chú này kỳ thực chỉ là đạt tới hiệu quả của Trú Nhan Đan, chỉ là đan dược không phải người bình thường có thể luyện chế, rất nhiều người chỉ có thể đi theo đường tà đạo.
Tống Thi Thi nhìn về phía Lâm Thi Vận, dường như đã hiểu được, người hạ độc kia nhìn trúng sự xinh đẹp của Lâm Thi Vận.
Hạ Vũ nghe xong lời Tần Mục giải thích, không khỏi kinh hãi lạnh người hỏi thăm:
- Vậy làm sao để lấy cổ ra?
- Cho tôi một bộ ngân châm.
- Đã chuẩn bị xong.
Một gã bác sĩ đưa cho Tần Mục một bộ ngân châm tiêu chuẩn.
- Mọi người đều ra ngoài đi.
Tống Thạch biết rõ lúc thi châm không thể phân tâm, nói với mọi người:
- Tất cả ra ngoài, đừng quấy rầy hắn.
- Chị họ.
- Tiểu vũ, ra ngoài đi.
Lâm Thi Vận an ủi.
Hạ Vũ đứng dậy, cùng ra ngoài với đám người Tống Thi Thi, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Thi Vận cảm thấy không khí hơi ấm lên, chẳng qua đôi mắt thanh tịnh lại nhìn thẳng Tần Mục, hoàn toàn không biết ngượng ngùng.
Cô ngay cả sinh tử cũng nhìn thấy, còn có chuyện gì nhìn ra không ra chứ?
- Tôi phải làm thế nào?
Lâm Thi Vận thấy Tần Mục không nói lời nào, chỉ có thể chủ động mở miệng.
Cô phát bệnh đã hai ngày rồi, Lâm gia không ai đến thăm cô, không biết họ căn bản không để ý hay là không biết.
Gia tộc như vậy, sớm khiến cô tuyệt vọng.
Đối với một cô gái mà nói, thế giới nội tâm của cô cực kỳ mê mang, một khi có người xông vào thế giới của cô, sẽ hoàn toàn làm chủ đạo cô.
Rất hiển nhiên, đúng lúc này, Tần Mục đã trở thành kẻ xông vào.
Tần Mục nhìn động tác của Lâm Thi Vận, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới cô lại phối hợp như thế.
- Cô chuẩn bị xong rồi nói cho tôi.
Tần Mục nói xong, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô.
Động tác trên tay Lâm Thi Vận dừng lại một chút, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất và thất lạc.
Tuy rằng Tần Mục tới cứu cô, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế. Mặc dù cô cởi quần áo trước mặt hắn, hắn cũng thờ ơ.
Tần Mục xoay người lại, nhanh chóng lấy ngân châm ra đặt trên mặt bàn, không chút dây dưa dài dòng.
- Nhắm mắt lại, có thể sẽ hơi đau nhức, kiên nhẫn một chút!
Tần Mục dặn dò.
- Ừ.
Lâm Thi Vận hơi vui vẻ, đây là Tần Mục vô ý thức quan tâm cô.
Không giống lần trước, lần này Tần Mục thi châm rất cẩn thận, mỗi cây ngân châm cắm vào lưng Lâm Thi Vận đều cân nhắc kỹ càng.
Mười phút sau, phần lưng Lâm Thi Vận đã cắm hơn mười cây ngân châm lớn nhỏ khác nhau.
Tần Mục đứng thẳng người, bàn tay phủ trên mi tâm, một đoàn năng lượng màu vàng chậm rãi tụ tập, từ mi tâm dẫn dắt đến lòng bàn tay, thậm chí chậm rãi tạo thành vòng xoáy.
Sau đó Tần Mục dời bàn tay, phủ phía trên người Lâm Thi Vận, chậm rãi hạ xuống.
- Ừ.
Lâm Thi vận cảm thấy rõ ràng có một cỗ áp lực vọt vào trong cơ thể, lực lượng này cực kỳ cuồng bạo, tán loạn chung quanh, khiến cô hơi khó chịu.
Tay Tần Mục tiếp tục hạ thấp xuống, năng lượng màu vàng giống như chất lòng đảo chiều, từng điểm từng điểm rơi trên ngân châm, sau đó dọc theo ngân châm tiến vào thân thể Lâm Thi Vận.
Lúc này Lâm Thi Vận càng đau đớn, năng lượng màu vàng kia quá mức khổng lồ, dường như muốn phá hủy hết thảy thân thể cô.
Chẳng qua tuy rằng khó chiu, nhưng cô quật cường cắn ga giường, mặc dù nước mắt đổ xuống, cũng không phát ra một âm thanh.
Cô không muốn tạo thành bất cứ phiền phức nào cho Tần Mục.
Cùng lúc, Tần Mục biến áp lực thành hấp lực, bàn tay đột nhiên nâng lên.
Hơn mười căn nguyên trong cơ thể Lâm Thi Vận bị ngân châm hút vào. Trên đầu ngân châm xuất hiện một sợi tơ màu đen thật nhỏ.
Lâm Thi Vận cảm giác trong cơ thể nhộn nhạo, muốn nôn mửa.
- Không chịu được thì nhổ ra.
Tần Mục nói xong, nhu hòa vỗ một chưởng vào lưng Lâm Thi Vận.
Ọe.
Lâm Thi Vận ghé vào mép giường, không ngừng ngôn mửa, một đống máu đen bị phun xuống mặt đất.
Bên trong máu đen còn lẫn một con côn trùng xấu xí màu đen đang giãy dụa.
Ánh mắt Tần Mục hiện lên sự chán ghét, tay phải vung lên, một ngọn lửa màu vàng bắn ra, rơi xuống người con côn trùng.
Lập tức con côn trùng bị thiêu thành tro.
Tại một mật thất hắc ám, một bà lão đang tĩnh tâm đột nhiên giống như bị trọng thương, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt xấu xí lại càng thêm dữ tợn.
- Không thể nào? Có người phá được Dương Sinh Chú của ta?
Bà lão nói:
- Nhân quả mười năm, mắt thấy sắp thành công rồi. Đáng chết, không cần biết ngươi là ai, ta cũng sẽ bắt ngươi đền mạng.
Tần Mục tất nhiên không biết mình đã bị xếp vào sổ đen của bà lão. Lúc này hắn sửa sang lại quần áo, phủ thêm một lớp y phục cho Lâm Thi Vận.
- Tôi đã giúp cô giải độc, nhưng cơ thể của cô còn yếu, hãy chậm rãi tịnh dưỡng đi.
Tần Mục nói xong, quay người muốn rời đi.
- Đợi một chút.
Lâm Thi Vận không để ý đến cơ thể suy yếu, hô lớn lên:
- Tại sao? Tại sao cậu lại lạnh lùng với tôi như vậy? Cậu chán ghét tôi sao? Đã chán ghét, tại sao lại cứu tôi hai lần?
Căn bệnh thống khổ của cô đã được trị hết, nhưng cô không cao hứng nổi. Cô không rõ người cứu cô hai lần rốt cuộc là có ý gì.
- Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Đừng nên suy nghĩ bậy bạ.
Tần Mục dừng bước, cũng không quay đầu lại.
Lâm Thi Vận cắn môi:
- Ít nhất cũng nên nói cho tôi biết tên của cậu. Tôi đến bây giờ còn không biết cậu là ai.
- Nếu cô biết, cô sẽ hối hận.
- Hối hận?
Lâm Thi Vận không hiểu. Đáp án này cô tìm đã lâu, cô sẽ hối hận sao?
- Tại sao?
- Cô thật muốn biết?
Lâm Thi Vận không lên tiếng, chỉ kiên định nhìn Tần Mục.
Tần Mục im lặng một lát rồi nói:
- Tôi tên Tần Mục, Tần Mục của Tần gia.
Tần Mục bước ra ngoài, còn Lâm Thi Vận giống như bị sét đánh, hai mắt vô thần ngã xuống giường, thật lâu sau mới lộ ra thần sắc tự giễu.
Hắn tên Tần Mục? Tần Mục của Tần gia?
Tần Mục bước ra khỏi phòng bệnh, Hạ Vũ, Tống Thi Thi lập tức xông tới, khẩn trương hỏi:
- Sao rồi? Tình huống sao rồi?
Tần Mục thở phào một hơi:
- Không có việc gì đâu. Bây giờ cô ấy còn rất yếu, cứ để cho cô ấy tĩnh dưỡng vài ngày.
- Cảm ơn cậu, Tần Mục.
Hạ Vũ vui mừng nói một tiếng cảm ơn, sau đó chạy vào phòng bệnh.
Một số bác sĩ cũng đi theo. Tống Thạch nhìn Tần Mục, liên tục thở dài:
- Thiên địa to lớn, Tống Thạch tôi bất quá chỉ là một hạt bụi. Danh tiếng thần y mang trên người chỉ có xấu hổ mà thôi.
- Tống lão gia tử không cần quá khiêm tốn. Lần này là cổ độc, y thuật bình thường không thể trị liệu được.
Tần Mục thản nhiên nói một câu với Tống Thạch, sau đó quay sang Tống Thi Thi:
- Tôi phải trở về trường học.
Tống Thi Thi im lặng:
- Buổi sáng chúng ta chỉ có hai tiết. Bây giờ đã hết một tiếng. Chờ khi cậu trở về trường, đoán chừng tiết hai cũng đã tan. Như vậy thì về làm gì?
- Tôi đương nhiên là có việc cần làm. Cậu cho rằng tôi cũng giống như cậu sao?
- Này, cậu nói vậy là có ý gì? Ý cậu nói là tôi rảnh rỗi không có việc gì làm sao?
- Một người nhàm chán đến mức ngay cả tin tức nhập học của tôi còn sửa được, còn có việc gì có thể làm nhanh được chứ?
- Tôi đây cũng là vì tốt cho cậu thôi.
Tống Thi Thi oán hận nói:
- Tại sao cậu lại nhìn không ra lòng tốt của người khác vậy?
- Lòng tốt này của cậu khiến cho tôi tốn biết bao nhiêu thời gian?
Tần Mục chẳng muốn nói thêm, quay người rời đi.
- Này, chờ một chút. Đứng lại cho tôi.
Tống Thi Thi đuổi theo, không đồng ý cho Tần Mục rời đi, hai người bắt đầu ồn ào.
Tống Thạch nhìn theo hai người, bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa cháu gái này lại bỏ ông ở đây rồi.
Cách giờ tan học của tiết thứ hai còn một khoảng thời gian, Tần Mục cũng không vội trở lại trường học. Cho nên hắn cũng không gọi xe.
- Tần Mục, cậu thích tiếng Anh như vậy sao?
Tống Thi Thi phiền muộn vô cùng. Cô có lòng tốt muốn đem Tần Mục đến khoa Trung y, học cùng lớp với mình. Lúc này mới vừa khai giảng, hắn lại muốn trở lại khoa của hắn.
- Tiếng Anh rất tốt, mỹ nữ lại nhiều.
Tần Mục thuận miệng nói.
Tống Thi Thi tưởng thật, tức giận nói:
- Cậu học đại học chẳng lẽ chỉ vì muốn ngắm gái đẹp?
- Đương nhiên không phải là ngắm gái đẹp?
Sắc mặt Tống Thi Thi hơi hòa hoãn một chút, Tần Mục lại bổ sung thêm một câu:
- Là cua gái đẹp.
- Đi chết đi.
Tống Thi Thi giương nanh múa vuốt đánh về phía Tần Mục.
Hai người đi đường không ngừng trêu đùa nhau, một số người qua đường liền xem bọn họ là tình nhân của nhau.
Dáng người Tống Thi Thi vô cùng uyển chuyển, cặp đùi thon dài hấp dẫn vô số ánh mắt. Rất nhiều người trong lòng thầm hâm mộ Tần Mục.
- Xa Thần Ca, chờ tôi một chút.
Tần Mục tránh né sự dây dưa của Tống Thi Thi, phía sau liền truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy một thiếu niên tóc đỏ đang thở hồng hộc chạy đến.
Tần Mục im lặng. Quả nhiên là em trai của Ninh Vi Vi, Ninh Hạo.
Nguyên bản mà nói, ấn tượng của Tần Mục đối với Ninh Hạo hoàn toàn không tốt.
Nhưng từ lúc quan hệ giữa Tần Mục và Ninh Vi Vi được cải thiện, sự chán ghét của hắn đối với Ninh Hạo cũng giảm đi.
- Xa Thần Ca, gặp được anh thật là tốt.
Vẻ mặt Ninh Hạo sùng bái nhìn Tần Mục, không thèm quan tâm đến đại mỹ nữ Tống Thi Thi bên cạnh.
Hai tháng qua, bà chị cọp cái chẳng biết mắc chứng gì cứ nhắc huấn luyện viên Tần trước mặt cậu ta, luôn dùng huấn luyện viên Tần làm ví dụ để dạy dỗ cậu, nói cái gì là cậu chỉ cần có được 1% của huấn luyện viên Tần cũng đủ làm rạng rỡ tổ tông rồi.
Ban đầu, cậu ta còn không biết huấn luyện viên Tần là ai, sau nghe ngóng được, huấn luyện viên Tần chính là Xa Thần Ca.
Nhưng không phải ở công hội võ giả, Xa Thần Ca đã khiến cho chị gái bị quê sao? Bị chị gái ghi hận, còn bị chị ấy gọi là “thứ bạn chẳng ra gì” nữa mà?
Tại sao đảo mắt chị ấy lại bị thuần phục vậy?
Nhưng mặc kệ quá trình như thế nào, cậu ta đối với Tần Mục chính là bội phục sát đất.
Tần Mục nhìn trán đổ đầy mồ hôi của Ninh Hạo, kinh ngạc hỏi:
- Gần đây cậu đổi nghề rồi sao?
Ninh Hạo sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được ý tứ của Tần Mục, vẻ mặt như đưa đám:
- Xe của tôi bị chị tịch thu rồi. Chị ấy không cho tôi lái nữa.
- Thu thì tốt.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Xa Thần Ca, đừng như vậy chứ. Anh có thể nói với chị của tôi, bảo chị ấy trả lại xe cho tôi không. Chị ấy nghe lời anh nhất mà.
Ninh Hạo là người rất mê đua xe. Một ngày mà không lái xe, toàn thân cứ không được tự nhiên. Từ khi bà chị cọp cái giam xe của cậu ta đến nay, cậu ta quả thật sống không bằng chết.
- Ngày nào cũng chạy bộ nhiều như thế này, rất có lợi cho sức khỏe.
Tần Mục vỗ vai Ninh Hạo, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, một chiếc Spyker màu bạc đậu ven đường, Tần Mục chấn động, liền ngừng lại.
Một chiếc xe dởm đương nhiên không đến mức khiến cho Tần Mục chú ý.
Chẳng qua là khi chiếc xe mở ra, tim của hắn bắt đầu đập mạnh hơn. Một sự oán niệm từ bên trong truyền ra.
Sau khi đáp ứng giúp nữ quỷ báo thù, Tần Mục tất nhiên đã tìm hiểu rõ tình huống của cô ta.
Cô ta tên Trần Thiến, là một cô gái bình thường. Cha mẹ làm trong một khách sạn tại Yên Kinh, còn cô thì theo học tại một trường đại học cũng khá nổi tiếng ở Yên Kinh.
Tuy không bằng đại học Yên Kinh, nhưng cũng được xem là đại học hàng đầu trong nước.
Trần Thiến từ nhỏ rất hiểu chuyện, biết cha mẹ nuôi mình ăn học đại học cũng không dễ dàng. Để chia sẻ khó khăn với cha mẹ, có thời gian rảnh cô lại ra ngoài làm thêm.
Trong lúc đó cô quen với một người bạn trai.
Kỳ thật cũng không tính là bạn trai. Chẳng qua khi đối phương tiến hành theo đuổi cô, nhìn thấy cử chỉ của anh ta cũng được xem là có ăn học, Trần Thiến quyết định cho anh ta một cơ hội.
Đương nhiên, trước khi còn chưa chính thức xác định quan hệ, Trần Thiến tuyện đối không để cho đối phương đụng chạm đến mình.
Ban đầu, biểu hiện của người nọ rất kiên nhẫn, nhưng về sau liền dần dần thay đổi.
Khi đó, Trần Thiến mới biết được bối cảnh của anh ta không đơn giản, là một nhân vật có thể một tay che trời ở Yên Kinh.
Khác với những cô gái hám tiền khác, Trần Thiến đối với đám con cháu nhà giàu rất phản cảm.
Trong suy nghĩ của cô, đám con cháu nhà giàu đó không bao giờ thật sự theo đuổi một người con gái. Cuối cùng, phụ nữ cũng chỉ là món đồ chơi của bọn họ mà thôi.
Trần Thiến thấy mình còn may mắn khi không dễ dàng tin anh ta. Sau đó liền đưa ra lời chia tay.
Nhưng điều này đã triệt để chọc giận đối phương. Với năng lượng của anh ta ở Yên Kinh, rất nhanh đã tìm được Trần Thiến, hơn nữa còn ép buộc bắt Trần Thiến đến một khách sạn, chuẩn bị cưỡng hiếp.
Trùng hợp chính là, cha mẹ Trần Thiến lại làm ở khách sạn đó. Khi phát hiện con gái mình bị cưỡng bức, hai người đã xông vào phòng lý luận với đối phương, không ngờ lại bị đánh chết.
Lúc đó Trần Thiến vô cùng tuyệt vọng, đã lập lời thề có thành quỷ cũng phải trở về báo thù, sau đó đã nhảy xuống từ cửa sổ để tự vẫn.
Toàn bộ gia đình Trần Thiến đều chết ở khách sạn. Vốn đây được xem là một sự kiện lớn, chỉ tiếc bối cảnh người nọ quá sâu, hoàn toàn có thể che giấu chuyện này. Cho đến bây giờ còn chưa có người điều tra chuyện gia đình Trần Thiến.
Không phải không có người đồng tình với gia đình bọn họ, chỉ là không có người dám lên tiếng mà thôi.
Một khi có người dám đứng ra bất bình vì Trần Thiến, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ bị mất tích ngay.
Sau khi Trần Thiến nhảy lầu chết, thi thể được chôn ở một bãi tha ma, ngay cả mộ bia cũng không có.
Sau đó, lão nhân gầy gò Thi Quỷ Tông đã lợi dụng tia oán niệm không tiêu tan của Trần Thiến, sử dụng Khống Quỷ Thuật khống chế cô, nhưng lại được Tần Mục cứu.
- Trần Thiến, cô hãy bình tĩnh một chút. Tôi đã đồng ý với cô, nhất định sẽ giúp cô. Nhưng bây giờ không phải là lúc để động thủ.
Tần Mục nhẹ nhàng đè lên ngực, Trần Thiến mới dần dần bình tĩnh lại.
Chiếc xe màu bạc Spyker đậu ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, một người thanh niên ngũ quan tuấn tú thò đầu ra, nhìn Ninh Hạo nói:
- Hạo tử, tại sao cậu lại ở đây?
- Bằng thiếu.
Ninh Hạo nhìn người thanh niên, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, lập tức cười nói:
- Tôi đang tản bộ ở đây, không nghĩ tới lại gặp được Bằng thiếu. Thật sự là trùng hợp.
Dương Bằng nghi ngờ hỏi:
- Xem ra cậu còn chưa được trả xe. Như vậy cậu không thể tham gia đại hội đua xe ngày mai phải không?
- Đương nhiên là không rồi. Trước đêm mai, tôi nhất định sẽ lấy lại xe.
Ninh Hạo tức giận vô cùng. Đại hội đua xe nửa năm mới tiến hành một lần. Nếu bỏ lỡ, cậu ta không phải sẽ khóc chết sao?
- Cậu khẳng định?
- Khẳng định.
- Vậy thì được rồi, tôi giúp cậu báo danh.
Dương Bằng nói xong, hữu ý vô ý liếc sang Tống Thi Thi:
- Hai người này là bạn của cậu?
- Bằng thiếu, người này chính là Xa Thần Ca mà tôi đã đề cập lúc trước. Tôi dám cá kỹ thuật lái xe của anh ấy còn cao hơn anh.
Nhắc đến Tần Mục, Ninh Hạo giống như được bơm máu gà.
Ánh mắt Dương Bằng chuyển từ người Tống Thi Thi sang Tần Mục, hứng thú cười nói:
- Hạo tử, cậu không đùa tôi chứ?
- Đương nhiên là không rồi. Tôi tận mắt nhìn thấy mà.
Ninh Hạo dường như quên mất lúc đó hai mắt cậu ta nhắm nghiền, căn bản không nhìn thấy rõ kỹ thuật lái xe thần sầu của Tần Mục.
- Haha, vậy thì rất thú vị. Chi bằng tối mai mời cậu ấy đến tham gia luôn đi?
Dương Bằng trong hội đua xe ở Yên Kinh vẫn được luôn công nhận ở vị trí thứ nhất. Y vẫn một mực tự phụ kỹ thuật đua xe của mình không thấp hơn bất cứ người nào.
Việc Ninh Hạo ca tụng Tần Mục khiến cho y cảm thấy không được thoải mái. Y quyết định ngày mai trong trận đua xe sẽ làm nhục Tần Mục, xem lúc đó Ninh Hạo có thể nói được gì.
- Cái này…
Ninh Hạo có chút khó xử nhìn Tần Mục. Cậu ta không biết suy nghĩ của Tần Mục ra sao.
- Được, nếu đã là chuyện thú vị, tôi cũng muốn đi thử.
Tần Mục muốn giúp Trần Thiến báo thù, nhưng lại không thể trên đường giết chết Dương Bằng. Có lẽ ngày mai sẽ có cơ hội.
- Xa Thần Ca, anh đồng ý sao?
Ninh Hạo vô cùng vui mừng. Cậu ta không nghĩ đến Tần Mục lại sảng khoái đáp ứng như vậy.
Chị gái vẫn luôn bảo cậu học tập Tần Mục. Hiện tại Tần Mục tham gia đua xe, khi đó chị gái còn lý do gì để ngăn cản cậu?
Dương Bằng không lạnh không nhạt cười nói:
- Vậy thì ngày mai gặp lại.
Nói xong, Dương Bằng liền rời khỏi.
- Tần Mục, sao cậu không học cho giỏi mà lại chạy đi đua xe vậy?
Tống Thi Thi trách móc.
- Liên quan gì đến cậu? Có ai cho cậu đi không?
Tần Mục móc móc lỗ tai, sau đó đi về phía trường học.
- Tôi muốn đi đấy. Cậu cho rằng tôi lăn lộn ở Yên Kinh lâu như vậy lại không biết đám đua xe đậu ở chỗ nào sao?
Tần Mục vẫn không quan tâm:
- Cậu muốn đi thì cứ đi, liên quan gì đến tôi.
- Cậu…thật là tức chết mà.
Ninh Hạo nhìn Tần Mục rời khỏi, cũng không đuổi theo, vội vã đi tìm chị gái lấy lại xe.
Khi hai người trở lại trường đại học Yên Kinh, tiết thứ hai cũng vừa chấm dứt. Diệp Khinh Tuyết đúng lúc gọi điện thoại đến.
Tần Mục nói cho cô biết cứ trực tiếp đến bãi đậu xe, hắn đang chờ trên xe.
- Ồ, không nghĩ đến cậu lại lái xe đi học đấy.
Tống Thi Thi nhìn thấy Tần Mục chui vào một chiếc Audi, cũng chuẩn bị chui vào.
- Cậu lên xe làm gì? Mau xuống đi.
- Tại sao lại không cho tôi ngồi?
Tống Thi Thi không phục.
- Tôi phải về nhà, chúng ta không cùng đường.
- Vậu thì cậu chở tôi đến bệnh viện đi. Ông nội tôi đang ở đó.
Tần Mục nói:
- Cậu có bệnh không? Theo tôi trở về trường, bây giờ lại muốn tôi chở cậu về bệnh viện? Cậu tưởng tôi rảnh à?
- Cũng không phiền đâu. Bệnh viện cách trường học cũng gần mà.
- Nếu gần, vậy cậu đi bộ về đi.
Tống Thi Thi nghe xong, đang muốn tức giận, lúc này Diệp Khinh Tuyết bước đến.
- Tần Mục, cô ấy là ai vậy?
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt, biểu hiện có chút mất hứng.
Tống Thi Thi lại càng mất hứng:
- Cô là ai?
- Gái ngốc, đừng để ý đến cô ta. Dì cả của cô ta đến, nên có chút không bình thường.
- Ừ.
Diệp Khinh Tuyết liếc Tống Thi Thi, sau đó chui vào trong xe.
Một tiếng ừ không mặn không nhạt của Diệp Khinh Tuyết khiến Tống Thi Thi tức đến thổ huyết. Lời nói này mà cô cũng tin, khó trách Tần Mục lại gọi cô là gái ngốc.
Nhưng không đợi cô nổi bão, Tần Mục đã chở Diệp Khinh Tuyết rời khỏi.
- Hừ, chỉ là một chiếc Audi thôi mà, cho rằng bổn cô nương không có sao?
Tống Thi Thi khó chịu hừ một tiếng, quay người đi về phía chiếc Bugatti sang trọng.
Sau khi Tần Mục về đến nhà, phát hiện em gái đến công ty còn chưa trở về, liền gọi điện thoại cho cô.
- Phỉ Phỉ, Hoa Yên Vũ nói sao?
- Anh, bây giờ tụi em đang ký hợp đồng. Đợi em về rồi nói sau.
Tần Phỉ Phỉ cúp điện thoại.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng Hoa Yên Vũ đang ký hợp đồng? Đó là một chuyện tốt.
Cuộc sống đại học thật là nhàn rỗi, thường xuyên không có tiết. Cả ngày hôm nay cũng chỉ có hai tiết. Buổi chiều không cần đến trường.
Buổi trưa, Tần Phỉ Phỉ trở về, tâm trạng thật cao hứng, xem ra là đã đạt được mục đích.
- Anh, anh có phải là đã đem Trú Nhan Đan cho Hoa Yên Vũ uống không? Cô ấy trở nên thật xinh đẹp, chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
Tần Mục nhịn không được cười lên:
- Nào có khoa trương như em nói.
- Thật mà. Vốn nhân khí của Hoa Yên Vũ đã cao, bây giờ trở nên xinh đẹp như vậy, nhân khí lại càng cao hơn một cấp. Em không dám tưởng tượng sau này fan hâm mộ của cô ấy sẽ càng điên cuồng đến cỡ nào.
Tuy nói minh tinh không nhất định phải đẹp, nhưng trên thực tế có rất ít người không chú trọng vẻ bề ngoài. Có tài lại có sắc mới càng được nhiều người ưa thích.
Rạng sáng, sau khi tắm rửa xong, Hoa Yên Vũ vô tình soi gương, kết quả dọa cô làm rớt gương, còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác.
Từ phòng tắm đi ra, ngay cả Lôi Tiêu Hi cũng bị Hoa Yên Vũ dọa đến ngây người.
Hiệu quả của Trú Nhan Đan kỳ thật có liên quan đến thể chất của từng người. Nó cũng không nhất định có thể cải biến vẻ bề ngoài của con người quá lớn, nhưng nó có một điểm rất giống nhau.
Chính là sau khi dùng Trú Nhan Đan, làn da của người sử dụng sẽ trở nên vô cùng đẹp, giống như da em bé mới sinh ra, vô cùng mịn màng.
Ngũ quan của Hoa Yên Vũ không xấu, nhìn qua vẫn rất duyên dáng, cái không được ưng ý nhất chính là làn da.
Sau khi dùng Trú Nhan Đan, sự thay đổi của cô là có thể nghĩ. Cho dù Lôi Tiêu Hi là hoa hậu giảng đường cũng nhịn không được mà cảm thấy đố kỵ.
Hoa Yên Vũ lúc nào cũng để mặt mộc. Không phải là cô không thích đẹp, mà là cô biết bất luận đồ trang điểm nào cũng có hại cho làn da. Trên thị trường hầu như không có đồ trang điểm nào từ thiên nhiên cả.
Cho nên cô không sử dụng đồ trang điểm, cũng không làm người phát ngôn cho bất cứ một hãng mỹ phẩm nào.
Nhưng sau khi Tần Mục cho cô uống Trú Nhan Đan, suy nghĩ của cô đã thay đổi. Cô biết rất rõ không phải là nhờ bôi thứ gì mà làn da mới trở nên đẹp mắt như vậy.
Sự thay đổi này là thay đổi từ bên trong lẫn bên ngoài. Xem như một lần thay mới cho làn da.
Đây không phải là khát vọng của phụ nữ sao?
Hoa Yên Vũ vội tìm danh thiếp của Tần Mục để lại, chạy đến công ty của hắn, đồng thời gọi điện thoại cho Giang Tiểu Mạn.
Sau đó, Giang Tiểu Mạn đã mang cô đi tham quan các sản phẩm làm trắng da của công ty.
Sau khi xem xong, tuy Hoa Yên Vũ cảm thấy sản phẩm này còn kém Trú Nhan Đan mà cô đã dùng, nhưng cũng rất hài lòng, vì vậy đã quyết định hợp tác với Giang Tiểu Mạn.
Cô cũng không phải để tâm đến phí phát ngôn mà Giang Tiểu Mạn đưa ra, chỉ là muốn đem sản phẩm hữu dụng này đến cho tất cả mọi người.
- Phỉ Phỉ, em có chụp lại hình của cô ấy không?
Diệp Khinh Tuyết vừa gội đầu xong, từ trong phòng tắm đi ra, nghe được đề tài này cũng cảm thấy hứng thú.
- Đương nhiên rồi, để em cho anh xem.
Tần Phỉ Phỉ rút điện thoại ra, mở một số tấm ảnh chụp được ở công ty.
- Thật sự là thay đổi rất lớn.
Diệp Khinh Tuyết nhìn tấm ảnh chụp Hoa Yên Vũ, lập tức nhìn Tần Mục, tò mò hỏi:
- Cái này là do Trú Nhan Đan của cậu làm sao?
- Nói cậu cũng không hiểu đâu, hỏi nhiều để làm gì?
Tần Mục cũng không trả lời, trực tiếp bước vào phòng của mình.
- Phỉ Phỉ, em có cảm thấy anh của em càng lúc càng thần bí không?
- Hình như là vậy.
Tần Phỉ Phỉ như có điều suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Nhưng mặc kệ thế nào thì anh ấy cũng là anh trai em. Anh ấy trưởng thành, có một số bí mật riêng tư, em cũng không can thiệp nữa.
Được em gái nói là trưởng thành, Tần Mục nghe xong, không khỏi lắc đầu liên tục.
Ngày hôm sau, Tần Phỉ Phỉ lại chạy đến công ty. Còn Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết đi học như bình thường.
Buổi trưa, đúng như dự liệu của Tần Mục, Ninh Vi Vi gọi điện thoại cho hắn.
- Huấn luyện viên.
- Vi Vi, gần đây như thế nào rồi?
Vốn Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình đều đi học tại đại học Yên Kinh. Nhưng bây giờ đã gia nhập tổ Thần Ưng, tất cả đều ở lại, không đi học nữa.
Ninh Vi Vi nghe Tần Mục hỏi thăm, trong lòng có chút vui vẻ:
- Bình thường thôi. Không có huấn luyện viên, mấy người chúng tôi có chút cảm giác không thú vị.
- Lý Sâm không an bài nhiệm vụ cho các người sao?
Sau khi gia nhập tổ Thần Ưng, sẽ thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thậm chí có liên hệ với người của giới cổ võ, nhất định sẽ gặp phong hiểm.
- Tạm thời còn chưa có, nhưng rất nhanh sẽ có thôi.
- Ừ, vậy thì chị gọi đến có việc gì không?
Tuy Tần Mục đã đoán được, nhưng vẫn cố tình hỏi.
- Tôi nghe em trai nói, tối nay cậu muốn tham gia đại hội đua xe với bọn họ?
- Ừ, đúng vậy, tôi muốn đi chơi một chút.
- Chỗ đó có cái gì thú vị chứ?
Ninh Vi Vi im lặng. Tần Mục lợi hại như vậy, lại chạy đến đua xe với đám thanh niên không ra gì, thật sự là ăn no không có việc gì làm mà.
- Nhân sinh tịch mịch như vậy đấy. Yên ổn lâu quá cũng không tốt, tìm chút kích thích cho vui.
Ninh Vi Vi sờ ót. Cô cảm giác Tần Mục lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ rồi.
Nghĩ một chút, Ninh Vi Vi nói:
- Vậy thì được. Tối nay tôi đến cổ động cho cậu.
- Cổ động cho tôi?
Tần Mục kinh ngạc. Ninh Vi Vi ghét nhất là mấy chỗ đó mà.
- Tôi cũng tịch mịch quá rồi, đi tìm chút việc vui để làm.
Ninh Vi Vi nhếch miệng, thầm nghĩ cậu không đứng đắn thì tôi cũng không đứng đắn.
Tần Mục nghe xong, im lặng một lát rồi nói:
- Chị nói mình tịch mịch, chị đang muốn ám chỉ tôi cái gì vậy?
Ninh Vi Vi chần chừ hai giây:
- Cút.
Tít tít tít.
Điện thoại bị cúp.
- Rốt cuộc có phải là ám chỉ tôi hay không?
Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Buổi chiều tan học, Tần Mục đưa Diệp Khinh Tuyết về nhà, sau đó ra ngoài.
Hắn muốn đến bãi đua xe, nhưng không lái chiếc Audi, mà đến ven đường, lấy điện thoại cầm tay gọi cho Tống Thi Thi.
- Này, đừng lẩn trốn nữa, mau đến đón tôi.
Không đợi Tống Thi Thi trả lời, Tần Mục cúp điện thoại.
Rất nhanh, chiếc Buggati màu bạc đậu trước mặt Tần Mục. Tống Thi Thi khó chịu nhìn hắn:
- Tại sao cậu lại biết tôi ở gần đây?
Tần Mục chẳng muốn giải thích. Nếu hắn ngay cả người theo dõi cũng không biết, chi bằng chết đi cho rồi.
Huống hồ hắn biết rất rõ tính cách của Tống Thi Thi. Tối nay hắn đi đua xe, hơn phân nửa cô nàng sẽ lén lút đến tham gia náo nhiệt.
Bước vào trong xe, Tần Mục khoan thai nói:
- Vừa lúc tôi không biết bãi đua xe ở đâu.
Tống Thi Thi nhìn bộ dạng đắc ý của Tần Mục, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mình giống như bị người ta điều khiển, phẫn nộ nhấn ga. Chiếc xe bắt đầu lao đi.
Chiếc Bugatti của Tống Thi Thi là loại xe sang trọng thật sự, giá trị và tính năng của nó còn cao hơn chiếc Ferrari của Ninh Hạo.
- Này, chút nữa phải đua xe, cậu cho tôi mượn chiếc xe dởm này dùng một lát.
- Cậu nghĩ hay quá nhỉ? Vạn nhất bị trầy xước, đem cậu đi bán cũng đền không nổi đâu.
Tống Thi Thi tất nhiên không có khả năng đồng ý. Đám đua xe ở Yên Kinh đều là những tên điên. Tông hỏng xe nhau trên đường đua cũng là chuyện bình thường.
- Chiếc xe này của cậu tối thiểu cũng phải hơn một ngàn vạn. Ông của cậu thật đúng là chịu chơi.
Tuy Tống Thạch là thần y trong giới y học, có mối quan hệ tốt với các đại gia tộc, nhưng ông lại rất ghét a dua, xu nịnh, chắc sẽ không thu nhận quà tặng quý giá của người khác. Tài sản trong nhà hẳn không nhiều. Bỏ ra mấy ngàn vạn mua xe xịn cho Tống Thi Thi, quả thật có chút ngoài suy nghĩ của Tần Mục.
- Ai cần cậu lo.
Tống Thi Thi nổi nóng.
Kỳ thật chiếc xe này không phải Tống Thạch mua cho Tống Thi Thi, mà là lão gia tử của Tiêu gia bệnh nghiêm trọng, một bước bước vào Quỷ Môn Quan. Nhưng may nhờ y thuật có một không hai của Tống Thạch đã cứu ông trở về.
Tiêu gia tất nhiên vô cùng cảm kích Tống Thạch, bỏ ra cái giá trên trời cũng muốn hồi báo ông. Nhưng đáng tiếc Tống Thạch không nhận, chỉ nhận mấy vạn tiền thuốc.
Tiêu lão gia tử cảm thấy bất an, chẳng lẽ cái mạng của ông chỉ đáng giá mấy vạn?
Vì vậy, bọn họ đã nhắm vào đứa cháu gái Tống Thạch thương yêu nhất, mua cho cô chiếc Bugatti này.
Bugatti là loại xe thể thao được sản xuất với số lượng hạn chế trên thế giới, cũng không phải trên ngàn vạn như Tần Mục đã nói. Tống Thi Thi đoán chừng, chiếc xe này ít nhất phải trên năm ngàn vạn.
Loại xe cấp bậc như thế này, cho dù là con cháu gia tộc Yên Kinh, cũng không có mấy ai được sở hữu.
Tống Thi Thi lái xe của mình đến cổng vào bãi đua xe, nhưng lại bị bảo an ngăn lại.
- Vị tiểu thư này, xin lấy giấy chứng minh của mình.
Bảo an tiến lên hỏi.
Bãi đua xe này là do đám con cháu các gia tộc ở Yên Kinh hùn nhau xây thành. Dương Bằng và Ninh Hạo là hai trong số đó.
Trong đó, Dương Bằng với kỹ thuật lái xe rất mạnh, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của mọi người.
Gã bảo an nhìn ra được cấp bậc của chiếc Bugatti, nghĩ thầm người trên xe hẳn không đơn giản. Nếu bình thường, người như vậy muốn vào, gã sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho vô.
Nhưng tối nay lại là thời điểm đặc biệt. Nửa năm một lần, bãi đua xe sẽ tổ chức một trận đua xe lớn. Rất nhiều công tử có thân phận ở Yên Kinh đều tham gia.
Vạn nhất hôm nay xảy ra sai lầm gì, đám bảo an bọn họ đoán chừng sẽ phải cút xéo hết tất cả.
- Anh nói cái gì? Bổn cô nương muốn vào cũng phải chứng minh thân phận?
Tống Thi Thi gắt giọng.
- Xin lỗi tiểu thư, nơi này là khu vực tư nhân.
Gã bảo an khó khăn nói. Gã sợ nhất là đụng phải loại tình huống này.
Tống Thi Thi đang muốn nói tiếp, Tần Mục ngăn cô lại:
- Cậu nổi nóng với anh ta làm gì? Bọn họ cũng chỉ làm đúng phận sự của mình mà thôi.
- Vậy cậu xử lý như thế nào?
- Để tôi gọi điện thoại.
Tần Mục lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Vi Vi.
- Huấn luyện viên, tôi đang muốn điện thoại cho cậu. Bây giờ cậu đi chưa?
- Tôi đã đi rồi, hiện tại đang ở ngoài cổng, bị bảo an chặn lại.
Tần Mục không nghĩ đến Ninh Vi Vi lại đến thật.
- Ừ, để tôi bảo Ninh Hạo ra đón cậu.
Rất nhanh, Ninh Hạo từ bên trong đi ra, khiển trách bảo an một trận rồi cung kính mời Tần Mục vào.
Ninh Hạo phát hiện mình quả nhiên đã xem thường Tần Mục. Chị gái không những đưa xe cho cậu ta, mà còn theo tới bãi đua xe. Quả thật quá thần kỳ.
Xem ra căn bản không phải huấn luyện viên gì cả, mà là anh rể tương lai.
Bãi đua xe đã tập trung hơn mười người ăn mặc sang trọng. Đám người này đều là hội viên của hội đua xe, đến từ các gia tộc lớn nhỏ trong Yên Kinh.
Khi Tống Thi Thi lái chiếc Bugatti vào, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Một số thì kinh ngạc, một số thì hâm mộ.
Khi Tống Thi Thi từ trên xe bước xuống, nhìn cặp đùi thon dài, dáng người gợi cảm của cô, một số người bắt đầu chảy nước miếng không kềm chế được.
Bãi đua xe có rất ít phụ nữ bước vào, mỹ nữ lại càng thiếu.
Vừa rồi Ninh Hạo dẫn chị của mình đến cũng đã nhấc lên một đợt sóng.
Lúc này Tống Thi Thi đến, đợt sóng lại càng cao hơn.
Chỉ cần là đàn ông, ai cũng muốn thể hiện mình, nhất là thể hiện trước mặt mỹ nữ. Bọn họ đang nghĩ lát nữa sẽ phô trương thanh thế của mình trên đường đua, làm cho các mỹ nữ phải lác mắt.
Ninh Vi Vi đang ứng phó với một đám thanh niên, nhìn thấy Tần Mục liền chạy đến, không thèm để ý đến Tống Thi Thi.
- Huấn luyện viên.
Ninh Vi Vi gọi một câu, sau đó không nói gì nữa, chỉ lặng yên nhìn Tần Mục.
Tần Mục đánh giá Ninh Vi Vi, gật đầu nói:
- Xem ra gần đây chị tập luyện rất chăm chỉ.
- Tuy bây giờ tổ trưởng Lý đã bắt đầu dạy những thứ khác cho chúng tôi, nhưng những gì huấn luyện viên đã dạy, chúng tôi vẫn đặt lên hàng đầu, không dám lơ là.
- Ừm, sau này mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất định phải cẩn thận.
- Tần Mục, cậu thật đúng là có năng lực. Đi đến đâu cũng có mỹ nữ.
Tống Thi Thi thấy Ninh Vi Vi trò chuyện với Tần Mục, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Khi hắn nói chuyện với cô, chưa từng có giọng điệu quan tâm như vậy.
Ninh Vi Vi nhìn Tống Thi Thi, nghi ngờ hỏi:
- Cô là cháu gái của thần y Tống Thạch?
Khi Tống Thạch còn ở Yên Kinh, Tống Thi Thi thường xuyên ra ngoài với ông. Cho nên, Tống Thi Thi có thể nói là có chút danh tiếng trong giới trẻ ở Yên Kinh.
- Không nghĩ đến Ninh đại tiểu thư cũng biết tôi, thật sự là vinh hạnh.
Tống Thi Thi dường như cũng nhận ra Ninh Vi Vi.
- Huấn luyện viên, cậu có quan hệ gì với cô ấy vậy?
Ninh Vi Vi hỏi Tần Mục.
- Thế chị có quan hệ gì với cậu ta?
Tống Thi Thi hỏi ngược lại.
- Xa Thần ca là anh rể của tôi.
Ninh Hạo xen vào. Cậu ta tất nhiên là muốn giúp chị gái của mình.
- Nói bậy cái gì đấy?
Tần Mục và Ninh Vi Vi rất ăn ý, mỗi người một cái tát, tát bay Ninh Hạo.
- Tôi thấy dường như cậu ta không có nói bậy.
Tống Thi Thi hoài nghi. Hai người này nhất định là có gian tình.
- Không thèm nói với cậu nữa.
Tần Mục cũng chẳng muốn đấu võ mồm với Tống Thi Thi. Hôm nay hắn đến đây là để làm chuyện đứng đắn.
Đúng lúc này, Dương Bằng dẫn đầu đám người đua xe bước đến.
Tống Thi Thi và Ninh Vi Vi bao quanh Tần Mục, khiến cho bọn họ cảm thấy không được thoải mái.
Nhất là Dương Bằng, lại càng quyết tâm làm nhục Tần Mục.
- Đã đến đông đủ, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.
Dương Bằng mở miệng nói.
- Được, bắt đầu nhanh đi. Tôi không thể chờ đợi được nữa.
Ninh Hạo kích động chạy trở về. Chỉ cần được lái xe, đau nhức gì cũng tan biến mất.
Dương Bằng nhìn Tần Mục, trêu tức:
- Xa Thần ca, không biết là cậu dùng xe gì?
- Đương nhiên là chiếc Bugatti này. Có vấn đề gì không?
Dương Bằng sững sờ:
- Xe này không phải của cậu.
Với tư cách là con cháu dòng chính Dương gia, một trong tam đại gia tộc, Dương Bằng biết rõ chiếc Bugatti này là quà tặng của Tống Thi Thi.
- Không phải xe của tôi thì tôi không thể lái sao?
Tần Mục nói xong, quay sang nói với Tống Thi Thi:
- Này, tôi biết rõ cô sẽ không keo kiệt như vậy đâu. Cho tôi mượn dùng một lát.
Ánh mắt Dương Bằng hiện lên dị sắc, trong lòng không biết quan hệ giữa Tần Mục và Tống Thi Thi là gì.
Muốn nói quan hệ giữa hai người tốt, Tần Mục sẽ không nói chuyện với Tống Thi Thi bằng giọng điệu không lịch sự như vậy, rõ ràng là dùng từ “này” để gọi Tống Thi Thi.
Nhưng nếu quan hệ giữa hai người không tốt, Tần Mục sẽ không đến mức ngốc mượn xe của Tống Thi Thi.
Phải biết giá trị của chiếc xe thể thao này phải trên năm ngàn vạn, hơn nữa số lượng bán ra trên thế giới đều hạn chế. Rất nhiều người có tiền cũng không mua tiền.
Cho dù là bạn bè tốt nhất cũng khó mà cho mượn chiếc xe này.
Huống chi Tần Mục lại còn dùng nó để đua xe. Nếu bị hư hỏng gì đó, đoán chừng chỉ biết trốn vào toilet mà khóc thôi.
Nhưng Dương Bằng lại không ngờ đến, Tống Thi Thi chỉ chần chừ một chút rồi gật đầu:
- Được, nhưng tôi muốn ngồi phía trên.
Tần Mục sửng sốt, nói:
- Đua xe rất nguy hiểm, cậu ngồi ở trên để làm gì?
- Tôi thích. Nếu cậu không cho tôi ngồi, tôi không cho cậu mượn xe.
- Được, được, ngồi thì ngồi.
Tần Mục chẳng quan tâm.
Điều này lại càng khiến đám người Dương Bằng ghen ghét không thôi. Tống Thi Thi nói mượn là cho mượn, ngay cả thổ hào cũng chưa chắc sảng khoái như vậy.
Dương Bằng im lặng, khóe miệng bỗng hiện lên nụ cười lạnh.
Y cảm thấy nếu Tần Mục dùng chiếc Bugatti này để đua xe thì thật sự quá tốt. Đến lúc đó tùy tiện gây phiền toái cho hắn, hủy xe, xem hắn ăn nói thế nào với Tống Thi Thi.
- Huấn luyện viên, tôi cũng muốn đi chung với cậu.
Ninh Vi Vi dường như không phục, muốn tranh với Tống Thi Thi.
- Được, đi thì đi.
Tần Mục cảm thấy mang theo hai người cũng không thành vấn đề.
- Không được.
Tống Thi Thi mất hứng:
- Nếu chị ấy đi, tôi không đi nữa.
- Không đi thì thôi, cũng có mượn cậu đi đâu.
- Hừ, vậy tôi không cho cậu mượn xe nữa.
- Sao cậu nói chuyện không có đạo lý vậy?
Tần Mục hết cách.
- Tôi là vậy đấy.
Tống Thi Thi ngang ngược nói.
Tuy trong lòng bất mãn, nhưng Ninh Vi Vi không muốn cho Tần Mục khó xử, đành nói:
- Tôi không lên xe nữa đâu. Huấn luyện viên, cậu cố gắng lên nhé.
Ninh Hạo thấy chị gái tức giận, bèn nói:
- Chị, lên xe em đi. Em mang chị đi đua xe.
- Tránh qua một bên, chị say xe.
Ninh Vi Vi hờn dỗi nói.
Phù phù.
Ninh Hạo muốn té xuống đất, trong lòng thầm nghĩ cho dù chị không muốn lên xe của em cũng phải tìm một lý do nào hay hơn chứ?
- Đợi một chút.
Trong lúc Tần Mục chuẩn bị lên xe, Dương Bằng hô lên:
- Đua xe đơn thuần không thì không hay. Chi bằng chúng ta bỏ thêm chút tiền xem như phần thưởng?
- Chủ ý này của Bằng thiếu không tệ. Có phần thưởng mới có liều mạng.
Đám người kia đều xem Dương Bằng là thủ lĩnh. Dương Bằng nói cái gì, bọn họ đều phụ họa theo.
Dương Bằng nhìn Tần Mục, đề nghị này của y chính là nhắm vào Tần Mục.
- Tôi thì sao cũng được. Nhưng phần thưởng sẽ được phân thế nào?
Tần Mục thuận miệng nói.
Dương Bằng cười, đáp:
- Đua xe thì chỉ cần vị trí thứ nhất. Các thứ tự còn lại không quan trọng. Giải thưởng tất nhiên là dành hết cho người thắng cuộc.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên. Đám ăn chơi này quả thật là mang tiền đến cho hắn mà.
- Được, tôi đồng ý. Phần thưởng là bao nhiêu?
Ninh Hạo cũng đồng ý.
Tuy kỹ thuật của cậu ta cũng khá tốt, nhưng vẫn còn kém hơn Dương Bằng.
Nhưng cậu ta lại càng hiểu, Dương Bằng tuyệt đối không bằng Tần Mục.
Tần Mục là anh rể của cậu. Cho dù cậu thua, tiền kia còn không phải rơi vào tay người trong nhà sao?
- Trận đua xe này nửa năm mới tổ chức một lần. Nếu phần thưởng quá ít, không khỏi có chút mất thân phận.
Dương Bằng cân nhắc một chút rồi nói:
- Tôi thấy chi bằng mỗi người một trăm triệu.
Phù.
Ninh Hạo lảo đảo, kinh hãi nói:
- Bao nhiêu? Một…một trăm triệu?
Mỗi người một trăm triệu, ở đây có mười mấy người, còn không phải trên một tỷ sao?
Đây mà gọi là phần thưởng? Là ăn cướp thì có.
Đối với bề trên trong các gia tộc ở Yên Kinh, một trăm triệu cũng không tính là lớn.
Nhưng đối với tiểu bối mà nói, muốn có được một trăm triệu là rất khó.
Ninh Hạo không tin ở đây ngoại trừ Dương Bằng còn có người thứ hai có thể xuất ra một trăm triệu.
- Bằng thiếu, anh không nói đùa chứ?
- Hạo tử, cậu biết tôi chưa bao giờ nói đùa mà.
Dương Bằng bình tĩnh nói.
Những người phía sau cũng phụ họa theo:
- Hạo tử, lần này chơi sang đi. Một trăm triệu cũng không nhiều mà. Nếu ít quá, chỉ sợ khó mà tận hứng.
- Im đi, các người mà có thể xuất ra được một trăm triệu, tôi không tin đâu.
Ninh Hạo kích động nói. Nếu cậu ta có một trăm triệu, xe thể thao nào mà không thể mua?
- Lần này chỉ bấy nhiêu thôi. Đương nhiên không cần lập tức chung liền. Nhưng tin rằng những người ở đây đều có thân phận, không đến mức quỵt nợ.
Dương Bằng nói xong, lại quay sang nhìn Tần Mục:
- Tôi nghĩ với tư cách là Xa Thần, sẽ không sợ chút khiêu chiến đó chứ?
Tuy biết đây là phép khích tướng, nhưng Tần Mục vẫn rất phối hợp:
- Đương nhiên rồi. Mặc dù tôi không có một trăm triệu, nhưng nếu thua, tôi sẽ đem chiếc xe này thế chấp cho các người.
- Cậu nghĩ hay nhỉ? Đây là xe của bổn cô nương mà.
Tống Thi Thi bó tay luôn. Tên này còn muốn đem xe của cô đi thế chấp?
Tuy lúc mua chiếc xe này khả năng không đến một trăm triệu, nhưng nếu mang đi đấu giá, giá của nó chắc chắn sẽ cao hơn một trăm triệu. Chiếc xe được bán với số lượng có hạn này không phải có tiền là có thể mua được.
- Haha, Xa Thần ca thật biết nói đùa. Nhìn khí độ của cậu, một trăm triệu hẳn chỉ bằng một bữa ăn sáng?
Dương Bằng cười nói.
- Tôi rất thích cách tâng bốc này. Nhìn ra được anh rất có tiền đồ đấy.
Tần Mục cười nói.
Miệng Dương Bằng thiếu chút nữa lệch sang một bên, không thể tưởng tượng được Tần Mục lại phán một câu như vậy.
Dương Bằng tôi cần nịnh nọt cậu sao?
Không nhìn lại bộ dạng của mình à?
- Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, Dương Bằng quay người bước về xe của mình.
Những người còn lại không thèm quan tâm Tần Mục, nhao nhao lên xe, chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
- Anh rể, bọn họ không lừa chúng ta chứ?
Ninh Hạo rốt cuộc cũng nhìn ra được ẩn tình trong đó.
- Thế cậu nói như thế nào?
- Vậy thì phải xử lý làm sao?
Ninh Hạo sốt ruột. Một trăm triệu lận đấy. Nếu thua, chỉ sợ sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà.
- Sợ thì đừng có tham gia.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo, ngồi vào trong xe.
Ninh Hạo cắn răng, đồng thời cũng chui vào trong xe.
Nếu bảo cậu ta từ bỏ đua xe, chi bằng giết cậu ta đi. Huống hồ cậu ta tin tưởng vào thực lực của Tần Mục.
Chỉ cần Tần Mục có thể đoạt giải nhất, thua bao nhiêu tiền cũng được.
Bãi đua xe này ngoại trừ đám con cháu gia tộc còn có nhân viên khác. Dù sao cũng phải có người quản lý và trông coi.
Tất cả các xe đều vào vạch xuất phát. Nhân viên công tác mở đèn chỉ thị.
Đèn xanh sáng lên, tất cả các xe đều lao ra ngoài.
- Tống đại tiểu thư, là cậu muốn lên đấy nhé. Ngồi cho vững một chút. Lát nữa đừng bị dọa mà khóc lên.
Tần Mục nhắc nhở.
- Im. Cậu làm như bổn cô nương chưa từng đua xe qua.
Tống Thi Thi không cho là đúng.
- Vậy à? Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Tần Mục nói xong, giẫm mạnh chân ga.
Tính năng của chiếc Bugatti có thể nói là ăn đứt đám xe ở đây. Trong thời gian ngắn tốc độ đã được đẩy lên mức nhanh nhất. Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một bóng màu bạc vụt qua mà thôi.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
- Chó chết, tiểu tử này vừa ra đã đẩy nhanh tốc độ như vậy rồi.
Xe của đám người Dương Bằng đều lắp đặt thiết bị thông tin, có thể nói chuyện lẫn nhau.
- Hừ, ỷ vào tính năng xe tốt mà thôi. Hắn căn bản không quen thuộc đường đua này. Còn chúng ta thì rõ như lòng bàn tay. Đợi lát nữa đến ngã rẽ, chúng ta có thể chơi hắn.
- Nói đúng. Dù sao đây cũng là sân nhà của chúng ta, cho dù hắn có dùng xe gì cũng công cốc thôi.
Tất cả mọi người đều cười lạnh, bắt đầu gia tăng tốc độ đuổi theo.
- Này, cậu cẩn thận một chút. Đường rẽ ở đây rất biến thái.
- Cô đã đến đây trước đó?
- Không, nhưng tôi nghe nói ở đây thường xuyên xảy ra chuyện hủy xe người vong. Mà người đến đây đua xe đều là những tên điên biến thái.
- Vậy còn cô?
Tần Mục quay đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn Tống Thi Thi.
- Không được phân tâm, nhìn đường kìa.
Tống Thi Thi có chút sợ hãi. Tên này lái nhanh như vậy, lại còn dám xoay đầu nhìn cô. Không muốn sống chăng?
- Không đụng chết đâu, làm cái gì mà khẩn trương như vậy?
Tần Mục không thèm đếm xỉa đến.
Tống Thi Thi nghiêng đầu nhìn thoáng qua đằng trước, vội vàng hô:
- Đường rẽ, đường rẽ.
- Thấy rồi, cô ngồi xuống đi.
Tần Mục nói xong, giẫm lên chân ga, tốc độ đẩy lên 200km/h.
Tống Thi Thi bị dọa đến không nói ra lời, đến đường rẽ rồi mà hắn còn gia tăng tốc độ?
Vận tốc 200km/h để qua đường rẽ, căn bản người bình thường còn chưa khống chế được, huống chi Tần Mục còn chưa quen thuộc với bãi đua xe này.
Lúc này Tống Thi Thi có chút hối hận vì đã cho mượn xe. Tên này so với Dương Bằng sợ còn điên cuồng hơn.
Bãi đua xe tiêu chuẩn quốc tế, bình thường một vòng cua cũng đã năm sáu km, đó là để tiện cho người xem quan sát.
Nhưng đám người Dương Bằng vì để tận hứng, đã xây bãi đua xe này rất rộng. Một vòng khoảng chừng 10km. Chính giữa đường rẽ được thiết kế theo như lời Tống Thi Thi đã nói, thập phần biến thái, không cẩn thận sẽ phát sinh sự cố.
Qua mười phút, đám người Dương Bằng đã chạy hơn một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng Tần Mục, không khỏi có chút nghi hoặc.
- Chúng ta đã lái rất nhanh, vì sao lại không nhìn thấy hắn?
- Ở đây thiết kế rất nhiều đường rẽ 180o, tiểu tử kia lần đầu tiên lái xe ở chỗ này, có lẽ không thể nhanh như thế mới đúng chứ?
Sắc mặt Dương Bằng âm trầm, không nói một lời, hung hăng nhấn ga. Y không tin không đuổi kịp tên hai lúa Tần Mục.
Ninh Hạo vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng phát ra tiếng sói tru. Cậu ta đang hưởng thụ cảm giác khoái cảm tuyệt đỉnh này.
- Tập thể dục chấm dứt, bây giờ là lúc mình thể hiện.
Ninh Hạo nói xong, chuẩn bị gia tốc. Qua đường rẽ chính là điểm mạnh của cậu ta.
Xoạt.
Một bóng dáng màu bạc đuổi theo đằng sau. Vốn đã vượt qua nhưng tốc độ từ từ chậm lại, cho đến lúc song song.
Bị dọa!
- Anh rể…anh từ phía sau lên sao?
Ninh Hạo mở to mắt nhìn Tần Mục.
Vừa rồi cậu ta nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Mục lái xe như bão tố, trên đường cậu ta cũng không nhìn thấy xe của Tần Mục.
Nhưng hắn lại từ phía sau vọt lên, chẳng lẽ đã vượt qua bọn họ một vòng?
Đậu xanh nó chứ, giờ này mới chạy được mười phút, hắn đã chạy được hai vòng rưỡi?
Ninh Hạo tính toán một chút, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Mười phút hai vòng rưỡi, nói cách khác, tốc độ bình quân là 200km/h.
- Anh rể, anh thật sự là cha ruột của em đấy.
Ninh Hạo biết rõ Tần Mục rất mạnh, nhưng ban đầu còn lo lắng hắn chưa quen thuộc đường đua, sẽ bị Dương Bằng kéo một khoảng cách, bây giờ nghĩ lại, thật sự là lệ rơi đầy mặt mà.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo hồ ngôn loạn ngữ, hỏi:
- Trận đua này phải đua mấy vòng?
Ninh Hạo vội nói:
- Bởi vì đường băng có 15km. Cho nên chỉ cần chạy mười vòng là được.
- Được rồi, cậu chậm rãi chơi đi nhé. Tôi đi trước.
Tần Mục nói xong, chân phải giẫm ga, vèo một cái phóng lên trên.
Ý chí hùng tâm vừa rồi liền tắt ngóm. Có để cho tôi đua một trận sảng khoái không vậy?
Tần Mục lái chiếc Bugatti này rất thuận lợi, trong lòng không nhịn được tán thưởng một câu. Đúng là xe tốt.
Sau khi vượt qua Ninh Hạo, hắn nhìn thấy mấy chiếc xe đang chạy phía trước.
- Tốt lắm, vượt qua hết đi.
Tống Thi Thi kêu lớn lên.
Tần Mục nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn vốn cho rằng nữ sinh như Tống Thi Thi sẽ rất sợ loại đua xe tốc độ cao. Mà trên thực tế, ban đầu Tống Thi Thi cũng rất sợ hãi.
Nhưng sau khi Tần Mục dễ dàng chạy qua hai vòng, Tống Thi Thi cảm thấy an tâm hơn. Cô biết rõ kỹ thuật lái xe của Tần Mục thậm chí còn vượt qua cả tay đua xe số 1 thế giới.
Sau khi an tâm, tất nhiên là hưởng thụ.
Sự kích thích khi trái tim sắp nhảy ra ngoài, bình thường sẽ không cách nào thể nghiệm được.
Xoạt xoạt xoạt.
Tần Mục lái chiếc Bugatti xẹt qua giống như một tia chớp màu bạc hình cung, lắc trái lắc phải. Chỉ trong nháy mắt đã vượt qua mấy chiếc xe.
- Chuyện gì vậy?
Có người dụi mắt, chần chừ vài giây, sau đó mới hô lớn vào máy truyền tin:
- Bằng thiếu, không ổn rồi, tên kia quá biến thái, vượt qua chúng ta một vòng rồi.
- Đúng đúng, vượt qua cả tôi rồi. Mẹ nó, làm cái gì mà giỏi vậy?
- Cái gì? Hắn đã vượt qua một vòng? Không thể nào?
Dương Bằng không tin. Y tin rằng trình độ đua xe của mình không hề thua kém các tay đua chuyên nghiệp. Cho dù Tần Mục có lợi hại cũng không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn đã vượt qua y một vòng.
Nhưng trước mắt y lại lóe lên thân ảnh màu bạc, một lần nữa vượt qua y, rồi rất nhanh biến mất.
- Bằng thiếu, bây giờ phải làm sao? Chúng ta đuổi theo không kịp.
Có người bắt đầu bối rối.
Theo như lời Ninh Hạo nói, ở đây ngoại trừ Dương Bằng, không ai có thể xuất ra được một trăm triệu.
Trước đó đã thương lượng xong. Bọn họ cho rằng Dương Bằng cầm chắc giải nhất rồi. Một trăm triệu này không cần phải bỏ ra. Bọn họ chỉ muốn nhắm vào Tần Mục mà thôi.
Bây giờ, thực lực của Tần Mục biểu hiện ra ngoài không thể tưởng tượng nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định phải thua.
- Một trăm triệu lận đấy. Nếu cha tôi mà biết, không đánh chết tôi là không được đâu.
Dương Bằng tỉnh táo lại, quát:
- Sợ cái gì? Trận đấu này còn chưa chấm dứt mà.
- Bằng thiếu, anh có biện pháp nào không?
Tất cả mọi người chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Dương Bằng.
- Các người nghe tôi nói, như vầy…như vầy…
Tần Mục cảm thấy chẳng vui gì cả. Mấy tên này quả thật giống như gà chết, hoàn toàn không có tính khiêu chiến, giống như trong toàn bộ đường đua chỉ có hắn là bão táp.
Sau ba vòng, Tần Mục đã quen thuộc đối với đường băng. Qua đường rẽ giống như ăn cơm, uống nước, căn bản không cần giảm tốc độ.
Chỉ một lát sau, Tần Mục đã đuổi theo chiếc Porsche của Ninh Hạo, trong lòng có chút nghi hoặc.
Tốc độ tên này rõ ràng xuống đến 30, 40km/h, chẳng khác nào ốc sên, có còn muốn đua nữa hay không?
Nhưng khi hắn lại gần, bỗng nhiên liền hiểu.
Đường băng phía trước, tám chiếc xe xếp thành một hàng, chặn con đường lại, cứ chạy một cách rì rì.
Bọn họ đương nhiên là không vội rồi. Chỉ cần chặn con đường này, Tần Mục sẽ không cách nào thông qua. Dương Bằng ở phía sau chạy nước rút, rất nhanh có thể đuổi theo, thậm chí còn vượt qua Tần Mục.
- Anh rể, phải làm sao đây?
Ninh Hạo không hứng thú nổi. Cậu ta không nghĩ đến Dương Bằng lại nghĩ ra cách này. Đây rõ ràng là ăn gian.
- Quá hèn.
Tống Thi Thi tức giận nói.
Tần Mục nhìn Ninh Hạo:
- Thế mà cậu lại đi theo đám người này?
Ninh Hạo oán giận nói:
- Tôi không biết bọn họ lại là người như vậy. Sau này, tôi sẽ không lui tới với bọn họ nữa.
- Nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Sau này nghe lời chị của cậu nhiều hơn đi.
- Tôi biết rồi, nhưng bây giờ phải làm sao? Chúng ta sẽ thua à?
Ninh Hạo rất lo lắng vấn đề này.
- Thua cái gì? Cứ trực tiếp tiến lên.
- Tiến lên?
Ninh Hạo khó hiểu hỏi.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo, ngồi trở lại trong xe, bắt đầu xông về phía trước.
- Này, như vậy sẽ tông xe đấy. Dừng lại.
Tống Thi Thi kinh hãi. Cô rất đau lòng chiếc xe của mình, không muốn Tần Mục làm hư hỏng nó.
- Im miệng chút đi.
Tần Mục hét lên một tiếng. Sau khi chiếc Bugatti cách tám chiếc xe phía trước khoảng hai ba mét, bỗng nhiên cách cửa sổ xe đánh ra một chưởng.
Bốp.
Hai bánh chiếc xe Ferrari đằng trước bị nổ lốp, phải ngừng lại.
Tần Mục tranh thủ thời gian, mãnh liệt nhấn ga, lập tức lao tới.
- Cái này mà cũng xảy ra à?
Ninh Hạo nhìn chiếc Ferrari bị thủng lốp, chần chừ hai giây, sau đó phát ra tiếng cười quái dị, lái xe vọt qua.
Ninh Hạo không biết tại sao lốp xe Ferrari lại bị thủng xăm, nhưng Tống Thi Thi trong xe lại nhìn thấy rõ ràng, che miệng khiếp sợ nhìn Tần Mục.
- Cậu…vừa rồi cậu làm cách nào vậy?
Tống Thi Thi không thể lý giải được cái vung tay tùy tiện của Tần Mục. Cách xa như vậy lại có thể đánh thủng lốp xe.
- Cô đoán đi.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Đoán cái đầu cậu đấy.
Tống Thi Thi nhếch miệng nói:
- Không nói thì thôi. Có cái gì giỏi chứ?
Dương Bằng không ngừng gia tăng tốc độ. Xe của y cũng đạt đến tốc độ 180km/h, đồng thời cười lạnh. Cho dù hôm nay dùng chút thủ đoạn hèn hạ cũng muốn chơi chết Tần Mục.
Nhưng rất nhanh y cười không nổi. Bởi vì y lại trơ mắt nhìn chiếc Bugatti màu bạc từ phía sau lao lên, sau đó vượt qua mình.
Tốc độ này là 250km/h.
- Có chuyện gì vậy? Đã bảo các người ngăn hắn lại rồi cơ mà?
Dương Bằng rống to vào máy truyền tin.
- Bằng thiếu, xe tiểu Lý đột nhiên bị thủng xăm. Không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
- Thủng xăm?
Dương Bằng cau mày. Y biết rất rõ chiếc xe Ferrari của tiểu Lý. Tính năng của xe hoàn toàn không chênh lệch so với những xe khác, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ bị thủng xăm.
Trực giác nói cho y biết, chuyện này khẳng định có liên quan đến Tần Mục, nhưng bọn họ lại không hề có chứng cứ, lại không biết Tần Mục ra tay như thế nào.
- Đáng chết.
Dương Bằng không tin lại có chuyện như vậy xảy ra.
Cho đến bây giờ, y còn chưa nhìn thấy Tần Mục dùng phương thức nào để băng qua đường rẽ. Hai lần bị Tần Mục vượt qua cũng chỉ là cái liếc mắt ngắn ngủi, sau đó nhìn không thấy nữa.
Khi Tần Mục chạy xong chín vòng, trận đấu liền sắp kết thúc. Đám người Dương Bằng không còn hứng thú đua nữa, tất cả đều xuống xe.
- Bằng thiếu, anh không đua lại rồi sao?
Ninh Hạo cũng ngừng lại, có chút hả hê.
Quả nhiên vẫn là anh rể mạnh. Đám người Dương Bằng rõ ràng là nhắm vào hắn, nhưng ngay cả bánh xe của hắn còn không sờ vào được đã bị đánh bại.
Sắc mặt Dương Bằng âm trầm vô cùng. Y đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp làm khó Tần Mục giữa đường, nhưng tốc độ Tần Mục quá nhanh, căn bản đuổi không kịp, khiến hết thảy kế hoạch đều thất bại.
- Cậu bảo với hắn, tôi và hắn so tài lại lần nữa.
- Bằng thiếu, anh có ý gì vậy?
Ninh Hạo có chút tức giận.
- Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy anh lại muốn đổi ý?
- Hừ, hắn bất quá ỷ vào xe mình tốt, bây giờ cậu bảo hắn đổi xe khác đi. Tôi và hắn đấu solo.
Đúng lúc này Tần Mục cũng chạy xong vòng thứ mười, cùng với Tống Thi Thi sắc mặt ửng đỏ bước xuống xe, nói:
- Một mình một ngựa, có lẽ chúng ta nên nói chuyện trước đó đã bàn rồi phải không?
Ninh Hạo phụ họa:
- Đúng vậy, các người nhận thua trước, rồi lại bàn tiếp chuyện khác.
- Bằng thiếu, cái này…
Những người còn lại có chút hoang mang, không biết nên xử lý như thế nào.
Dương Bằng phất tay cắt ngang, nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nói:
- Cậu yên tâm đi. Chút danh dự đó, Dương Bằng tôi vẫn phải có. Trong ba ngày, tôi sẽ chuyển một trăm triệu cho cậu. Nhưng…
- Nhưng tôi phải tỷ thí với anh thêm lần nữa?
- Đúng vậy, lần này cậu không được dùng chiếc Bugatti.
Ninh Hạo nói:
- Bằng thiếu, anh rể tôi là dựa vào thực lực, không phải dựa vào xe tốt mới thắng được anh đâu.
- Tần Mục, anh ta không có ý tốt đâu, đừng có nhận lời.
Tống Thi Thi nói.
Ninh Vi Vi nhìn chằm chằm Dương Bằng, không lên tiếng. Cô biết, bất luận Dương Bằng dùng thủ đoạn gì, trước mặt Tần Mục cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Tần Mục sờ tay lên ngực, cười lạnh:
- Được, anh đã muốn chơi, tôi theo anh.
- Tiểu Hạo, mang xe của em cho huấn luyện viên.
Ninh Vi Vi nói với Ninh Hạo.
- Anh rể, em thấy không ổn đâu.
Ninh Hạo có dự cảm, nếu cậu ta giao chiếc xe này ra, đoán chừng không giữ được nữa.
Dương Bằng đang muốn báo thù, khẳng định sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ.
Tần Mục vỗ vào đầu Ninh Hạo một cái, nói:
- Sao cậu lại nói nhiều như vậy? Đừng quên là cậu còn nợ tôi một trăm triệu đấy. Xem như chiếc xe này thế chấp.
- Sao?
Ninh Hạo vội vàng hỏi:
- Một trăm triệu của em cũng phải giao ra?
- Cậu cho rằng không cần sao? Nghĩ tốt quá nhỉ.
- Thôi, để em cho anh mượn xe.
Ninh Hạo không tình nguyện đưa chìa khóa xe cho Tần Mục.
Tần Mục nhận lấy chìa khóa, nói với Dương Bằng:
- Vậy thì đến đây đi. Vừa rồi các người nhiều người như vậy mà còn không thắng được tôi, bây giờ chỉ còn mình anh, có thể trông cậy vào cái gì để thay đổi chứ?
- Vừa rồi là vừa rồi. Bây giờ chúng ta đổi phương pháp thi đấu.
Dương Bằng dường như đã có ý định.
Tần Mục hứng thú hỏi:
- Có phương pháp gì?
- Lần này chúng ta đua xe ngược.
- Đua xe ngược?
Tống Thi Thi và Ninh Vi Vi có chút nghi hoặc, còn Ninh Hạo thì suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Bằng thiếu, cái này nguy hiểm quá.
- Đua xe ngược, tất nhiên là hai người cùng bắt đầu từ hướng khác nhau. Còn lại thì chẳng có cái gì khác.
Nhưng đừng nên coi thường chạy đua ngược hướng này nhé. Nếu đường băng thẳng thì không nói, nhưng nếu gặp nhau tại đường rẽ, không cẩn thận sẽ đụng vào nhau.
Tống Thi Thi cúp điện thoại, trực tiếp nói với Tần Mục:
- Tần Mục, tới thời điểm anh biểu hiện rồi.
Tần Mục ngồi bên cạnh, Tống Thi Thi trò chuyện hắn nghe được rõ ràng, trong lòng không khỏi cười khổ, sao lại trùng hợp là Lâm Thi Vận?
- Lưng tôi đau, không muốn động.
- Lý do của anh có thể giả hơn một chút không?
Tống Thi Thi cả giận nói.
- Tôi nhức hết trứng rồi!
Tần Mục quả thực dám giả hơn một chút.
- Trứng nát cũng không được!
Tống Thi Thi mặc kệ, kéo Tần Mục ra ngoài.
- Này, cô nàng này sao lại không nói đạo lý như vậy.
- Đừng nói nhiều.
Tần Mục bị Tống Thi Thi kéo đi, đương nhiên hắn cũng không có nhiều phản kháng, lúc này trong lòng hắn quả thực hơi dao động.
Sao lại xoắn xuýt như thế?
Dù sao cứu được cô ta một lần rồi, cứu thêm một lần dường như cũng không có gì.
Nửa tiếng sau, Tần Mục và Tống Thi Thi tới bệnh viện, Tống Thạch Hạ Vũ và mấy bác sĩ đều đang lo lắng chờ đợi bên ngoài hành lang.
Nhất là Hạ Vũ, hiện giờ cô chỉ có thể ký thác hi vọng trên thân người mà Tống Thạch nói.
- Ông nội, cháu đã mang người đến rồi.
Tống Thi Thi kéo Tần Mục, thở hồng hộc chạy tới trước mặt Tống Thạch.
- Tần…
Tống Thạch đánh giá Tần Mục, Hạ Vũ phía sau thiếu chút nữa hô lên thành tiếng, chẳng qua cô nhìn phòng bệnh, lại nhịn xuống.
- Sao anh lại ở nơi này?
Hạ Vũ đi tới bên cạnh Tần Mục, liếc Tống Thi Thi, lập tức hiểu được cái gì, che miệng nói:
- Người mà Tống Thần y nói có thể cứu được chị họ, không phải là anh chứ?
Hạ Vũ sợ ngây người, lần trước chị họ bị kẻ bắt cóc cưỡng ép, là Tần Mục đột nhiên xuất hiện. Mặc dù sau này người của Thần Ưng Tổ mang chị họ về, nhưng ít nhất hắn cũng tốn sức.
Còn lần này, người có thể chữa cho chị họ trong miệng Tống Thần y, dĩ nhiên lại là hắn?
Tạo hoa trêu người, ông trời còn có thể đùa cợt như vậy?
- Anh biết rõ thân phận của chị họ tôi không?
Hạ Vũ hỏi một câu.
- Biết rõ!
Tần Mục khẽ gật đầu.
- Vậy anh có thể cứu chị ấy hay không?
Hạ Vũ hơi bận tâm.
Tống Thi Thi ở bên lại nghi ngờ nói:
- Có năng lực mà nói sao lại không cứu, đây chính là một cái mạng.
Hạ Vũ tiến đến nói vài câu bên tai Tống Thi Thi, Tống Thi Thi nghe vậy, nhìn Tần Mục với ánh mắt quái dị.
- Cô đây là ánh mắt gì vậy!
Tần Mục trợn mắt.
- Anh bạn trẻ đã đến rồi, nghĩ đến là có lòng cứu người, trước tiên vào xem một chút chứ?
Tống Thạch không hổ là đã sống nửa đời người, cực kỳ khôn khéo, liếc cái nhìn ra cách nghĩ của Tần Mục.
Nếu như Tần Mục không có lòng cứu người, căn bản sẽ không tới đây.
- Được rồi, vào xem!
Tần Mục hít một tiếng.
Mấy người đi vào phòng bệnh.
Lâm Thi Vận đương nhiên không ngủ, cô cũng rất tò mò, người có khả năng chữa khỏi cho mình theo lời Tống Thạch nói rốt cuộc là ai?
Cô hơi mở mắt ra, ánh mắt trực tiếp bỏ qua đám người Tống Thạch, liếc qua Tống Thi Thi, cuối cùng dừng lại trên người Tần Mục.
- Là anh!
Lâm Thi Vận vô cùng vui mừng, giãy dụa ngồi dậy trên giường.
Những ngày qua cô luôn nghĩ đến Tần Mục, thậm chí ngày hôm qua còn tìm tới Tổ trưởng Lý Sâm Thần Ưng Tổ, để gã tìm kiếm Tần Mục giúp.
Tuyệt đối không nghĩ tới, cuối cùng cô nhìn thấy Tần Mục rồi, còn là phương thức trùng hợp này.
Người có thể cứu mình theo lời Tống Thần y, không thể nghi ngờ chính là hắn rồi.
Lâm Thi Vận mừng thầm trong lòng.
Nếu như Tống Thạch cứu được cô, có lẽ cô sẽ không vui mừng như thế, bởi vì từ trước tới giờ cô đã không có gì lưu luyến đối với thế giới này.
Chẳng qua nếu như Tần Mục tới cứu cô, thậm chí cô còn cảm thấy được tiếp tục sống vẫn có ý nghĩa.
Hạ Vũ đi tới đỡ Lâm Thi Vận.
Lâm Thi Vận tựa vào đầu giường, ánh mắt chờ mong nhìn Tần Mục, nhưng không lên tiếng.
Tống Thi Thi liếc Lâm Thi Vận, hỏi Tần Mục:
- Anh có được hay không, bệnh của cô ấy ngay cả ông nội tôi cũng thúc thủ vô sách!
- Nếu không nhường cô nhé?
- Hừ, nếu tôi có thể chữa được, còn có phần cho anh ra vẻ ta đây sao!
- Vậy thì đừng nói chuyện.
Tần Mục liếc cô:
- Ngực nhỏ như thế, lời lại nói nhiều như vậy.
- Anh… anh nói cái gì?
Tống Thi Thi thiếu chút nữa thì sặc, vô ý thức hếch bộ ngực lên, cả giận nói:
- Con mắt nào của anh thấy ngực tôi nhỏ, cho dù ngực tôi nhỏ, tại sao lại không thể nói chuyện?
Xã hội hiện giờ, chẳng lẽ ngực nhỏ là không còn nhân quyền sao?
- Được rồi Thi Thi, đừng ẩu tả nữa!
Tống Thạch quát to một tiếng.
- Ông nội, sao ông lại mở to mắt nói lời bịa đặt, rốt cuộc là ai làm ồn?
Tống Thạch không để ý tới cô, mà nói với Tần Mục:
- Anh bạn trẻ có thể nhìn ra được điều gì không?
- Thật ra cũng không phải bệnh nan y gì.
Tần Mục nói.
Những lời này vừa nói ra, Tống Thi Thi và mấy bác sĩ đều mang theo thần sắc hoài nghi nhìn Tần Mục, chứng bệnh ngay cả Thần y Tống Thạch cũng lực bất tòng tâm, hắn lại nói với giọng điệu nhẹ nhõm như vậy?
Dường như hắn tùy tiện động tay là có thể chữa khỏi vậy.
Tống Thạch cũng không cảm thấy xấu hổ, mà thận trọng nói:
- Anh bạn trẻ có thể chỉ điểm cho lão hủ chứ?
Tần Mục liếc Tống Thạch, cảm thấy Thần y này quả thực danh xứng với thực. Dù sao ông ta chỉ là một người bình thường, trong y đạo sẽ có một cực hạn, mà ông ta đã đạt đến cực hạn này.
Về phần đột phá cực hạn, đây không phải trình độ y thuật của người bình thường có thể làm được.
- Cái này gọi là Dưỡng Sinh Chú, là một loại cổ.
- Cổ?
Tống Thạch nghe vậy biến sắc, ông ta nghiên cứu Trung y nhiều năm như thế, đã từng thấy giới thiệu về cổ trên một số sách cổ.
Đây là một loại vu thuật thần bí bắt nguồn từ Miêu Cương, cực kỳ âm tà ác độc, người hạ độc có thể sử dụng các loại thủ đoạn tra tấn người bị sâu độc ký sinh đến chết.
Cũng chính bởi cổ thuật thần bí, y học trước mắt không cách nào giải trừ cổ độc, ít nhất Tống Thạch tự nhận làm không được.
Tống Thi Thi nghe vậy nghi hoặc nói:
- Nếu là tà thuật ác độc, vậy sao còn lấy cái tên này, Dưỡng Sinh?
- Dưỡng Sinh ở đây, là chỉ dùng thân thể để chăm sóc độc cổ, sau khi độc cổ tiến vào trong thân thể con người, sẽ từ từ xơi tái cơ năng tính mạng của người này, cho đến khi người này tử vong.
Tần Mục giải thích.
- Dùng con người để nuôi dưỡng sâu độc, quả thực là táng tận thiên lương!
Tống Thi Thi sửng sốt một chút, lập tức phẫn nộ nói.
Tần Mục thở dài một hơi, tiếp tục nói:
- Nếu như tôi đoán không sai, người này hẳn là một lão yêu bà. bà ta dùng loại cổ này xơi tái nữ tính trẻ trung xinh đẹp, cuối cùng đem dinh dưỡng mà sâu độc hấp thu chuyển vào trong cơ thể mình, như vậy có thể duy trì thanh xuân.
Loại Dưỡng Sinh Chú này kỳ thực chỉ là đạt tới hiệu quả của Trú Nhan Đan, chỉ là đan dược không phải người bình thường có thể luyện chế, rất nhiều người chỉ có thể đi theo đường tà đạo.
Tống Thi Thi nhìn về phía Lâm Thi Vận, dường như đã hiểu được, người hạ độc kia nhìn trúng sự xinh đẹp của Lâm Thi Vận.
Hạ Vũ nghe xong lời Tần Mục giải thích, không khỏi kinh hãi lạnh người hỏi thăm:
- Vậy làm sao để lấy cổ ra?
- Cho tôi một bộ ngân châm.
- Đã chuẩn bị xong.
Một gã bác sĩ đưa cho Tần Mục một bộ ngân châm tiêu chuẩn.
- Mọi người đều ra ngoài đi.
Tống Thạch biết rõ lúc thi châm không thể phân tâm, nói với mọi người:
- Tất cả ra ngoài, đừng quấy rầy hắn.
- Chị họ.
- Tiểu vũ, ra ngoài đi.
Lâm Thi Vận an ủi.
Hạ Vũ đứng dậy, cùng ra ngoài với đám người Tống Thi Thi, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Thi Vận cảm thấy không khí hơi ấm lên, chẳng qua đôi mắt thanh tịnh lại nhìn thẳng Tần Mục, hoàn toàn không biết ngượng ngùng.
Cô ngay cả sinh tử cũng nhìn thấy, còn có chuyện gì nhìn ra không ra chứ?
- Tôi phải làm thế nào?
Lâm Thi Vận thấy Tần Mục không nói lời nào, chỉ có thể chủ động mở miệng.
Cô phát bệnh đã hai ngày rồi, Lâm gia không ai đến thăm cô, không biết họ căn bản không để ý hay là không biết.
Gia tộc như vậy, sớm khiến cô tuyệt vọng.
Đối với một cô gái mà nói, thế giới nội tâm của cô cực kỳ mê mang, một khi có người xông vào thế giới của cô, sẽ hoàn toàn làm chủ đạo cô.
Rất hiển nhiên, đúng lúc này, Tần Mục đã trở thành kẻ xông vào.
Tần Mục nhìn động tác của Lâm Thi Vận, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới cô lại phối hợp như thế.
- Cô chuẩn bị xong rồi nói cho tôi.
Tần Mục nói xong, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô.
Động tác trên tay Lâm Thi Vận dừng lại một chút, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất và thất lạc.
Tuy rằng Tần Mục tới cứu cô, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế. Mặc dù cô cởi quần áo trước mặt hắn, hắn cũng thờ ơ.
Tần Mục xoay người lại, nhanh chóng lấy ngân châm ra đặt trên mặt bàn, không chút dây dưa dài dòng.
- Nhắm mắt lại, có thể sẽ hơi đau nhức, kiên nhẫn một chút!
Tần Mục dặn dò.
- Ừ.
Lâm Thi Vận hơi vui vẻ, đây là Tần Mục vô ý thức quan tâm cô.
Không giống lần trước, lần này Tần Mục thi châm rất cẩn thận, mỗi cây ngân châm cắm vào lưng Lâm Thi Vận đều cân nhắc kỹ càng.
Mười phút sau, phần lưng Lâm Thi Vận đã cắm hơn mười cây ngân châm lớn nhỏ khác nhau.
Tần Mục đứng thẳng người, bàn tay phủ trên mi tâm, một đoàn năng lượng màu vàng chậm rãi tụ tập, từ mi tâm dẫn dắt đến lòng bàn tay, thậm chí chậm rãi tạo thành vòng xoáy.
Sau đó Tần Mục dời bàn tay, phủ phía trên người Lâm Thi Vận, chậm rãi hạ xuống.
- Ừ.
Lâm Thi vận cảm thấy rõ ràng có một cỗ áp lực vọt vào trong cơ thể, lực lượng này cực kỳ cuồng bạo, tán loạn chung quanh, khiến cô hơi khó chịu.
Tay Tần Mục tiếp tục hạ thấp xuống, năng lượng màu vàng giống như chất lòng đảo chiều, từng điểm từng điểm rơi trên ngân châm, sau đó dọc theo ngân châm tiến vào thân thể Lâm Thi Vận.
Lúc này Lâm Thi Vận càng đau đớn, năng lượng màu vàng kia quá mức khổng lồ, dường như muốn phá hủy hết thảy thân thể cô.
Chẳng qua tuy rằng khó chiu, nhưng cô quật cường cắn ga giường, mặc dù nước mắt đổ xuống, cũng không phát ra một âm thanh.
Cô không muốn tạo thành bất cứ phiền phức nào cho Tần Mục.
Cùng lúc, Tần Mục biến áp lực thành hấp lực, bàn tay đột nhiên nâng lên.
Hơn mười căn nguyên trong cơ thể Lâm Thi Vận bị ngân châm hút vào. Trên đầu ngân châm xuất hiện một sợi tơ màu đen thật nhỏ.
Lâm Thi Vận cảm giác trong cơ thể nhộn nhạo, muốn nôn mửa.
- Không chịu được thì nhổ ra.
Tần Mục nói xong, nhu hòa vỗ một chưởng vào lưng Lâm Thi Vận.
Ọe.
Lâm Thi Vận ghé vào mép giường, không ngừng ngôn mửa, một đống máu đen bị phun xuống mặt đất.
Bên trong máu đen còn lẫn một con côn trùng xấu xí màu đen đang giãy dụa.
Ánh mắt Tần Mục hiện lên sự chán ghét, tay phải vung lên, một ngọn lửa màu vàng bắn ra, rơi xuống người con côn trùng.
Lập tức con côn trùng bị thiêu thành tro.
Tại một mật thất hắc ám, một bà lão đang tĩnh tâm đột nhiên giống như bị trọng thương, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt xấu xí lại càng thêm dữ tợn.
- Không thể nào? Có người phá được Dương Sinh Chú của ta?
Bà lão nói:
- Nhân quả mười năm, mắt thấy sắp thành công rồi. Đáng chết, không cần biết ngươi là ai, ta cũng sẽ bắt ngươi đền mạng.
Tần Mục tất nhiên không biết mình đã bị xếp vào sổ đen của bà lão. Lúc này hắn sửa sang lại quần áo, phủ thêm một lớp y phục cho Lâm Thi Vận.
- Tôi đã giúp cô giải độc, nhưng cơ thể của cô còn yếu, hãy chậm rãi tịnh dưỡng đi.
Tần Mục nói xong, quay người muốn rời đi.
- Đợi một chút.
Lâm Thi Vận không để ý đến cơ thể suy yếu, hô lớn lên:
- Tại sao? Tại sao cậu lại lạnh lùng với tôi như vậy? Cậu chán ghét tôi sao? Đã chán ghét, tại sao lại cứu tôi hai lần?
Căn bệnh thống khổ của cô đã được trị hết, nhưng cô không cao hứng nổi. Cô không rõ người cứu cô hai lần rốt cuộc là có ý gì.
- Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Đừng nên suy nghĩ bậy bạ.
Tần Mục dừng bước, cũng không quay đầu lại.
Lâm Thi Vận cắn môi:
- Ít nhất cũng nên nói cho tôi biết tên của cậu. Tôi đến bây giờ còn không biết cậu là ai.
- Nếu cô biết, cô sẽ hối hận.
- Hối hận?
Lâm Thi Vận không hiểu. Đáp án này cô tìm đã lâu, cô sẽ hối hận sao?
- Tại sao?
- Cô thật muốn biết?
Lâm Thi Vận không lên tiếng, chỉ kiên định nhìn Tần Mục.
Tần Mục im lặng một lát rồi nói:
- Tôi tên Tần Mục, Tần Mục của Tần gia.
Tần Mục bước ra ngoài, còn Lâm Thi Vận giống như bị sét đánh, hai mắt vô thần ngã xuống giường, thật lâu sau mới lộ ra thần sắc tự giễu.
Hắn tên Tần Mục? Tần Mục của Tần gia?
Tần Mục bước ra khỏi phòng bệnh, Hạ Vũ, Tống Thi Thi lập tức xông tới, khẩn trương hỏi:
- Sao rồi? Tình huống sao rồi?
Tần Mục thở phào một hơi:
- Không có việc gì đâu. Bây giờ cô ấy còn rất yếu, cứ để cho cô ấy tĩnh dưỡng vài ngày.
- Cảm ơn cậu, Tần Mục.
Hạ Vũ vui mừng nói một tiếng cảm ơn, sau đó chạy vào phòng bệnh.
Một số bác sĩ cũng đi theo. Tống Thạch nhìn Tần Mục, liên tục thở dài:
- Thiên địa to lớn, Tống Thạch tôi bất quá chỉ là một hạt bụi. Danh tiếng thần y mang trên người chỉ có xấu hổ mà thôi.
- Tống lão gia tử không cần quá khiêm tốn. Lần này là cổ độc, y thuật bình thường không thể trị liệu được.
Tần Mục thản nhiên nói một câu với Tống Thạch, sau đó quay sang Tống Thi Thi:
- Tôi phải trở về trường học.
Tống Thi Thi im lặng:
- Buổi sáng chúng ta chỉ có hai tiết. Bây giờ đã hết một tiếng. Chờ khi cậu trở về trường, đoán chừng tiết hai cũng đã tan. Như vậy thì về làm gì?
- Tôi đương nhiên là có việc cần làm. Cậu cho rằng tôi cũng giống như cậu sao?
- Này, cậu nói vậy là có ý gì? Ý cậu nói là tôi rảnh rỗi không có việc gì làm sao?
- Một người nhàm chán đến mức ngay cả tin tức nhập học của tôi còn sửa được, còn có việc gì có thể làm nhanh được chứ?
- Tôi đây cũng là vì tốt cho cậu thôi.
Tống Thi Thi oán hận nói:
- Tại sao cậu lại nhìn không ra lòng tốt của người khác vậy?
- Lòng tốt này của cậu khiến cho tôi tốn biết bao nhiêu thời gian?
Tần Mục chẳng muốn nói thêm, quay người rời đi.
- Này, chờ một chút. Đứng lại cho tôi.
Tống Thi Thi đuổi theo, không đồng ý cho Tần Mục rời đi, hai người bắt đầu ồn ào.
Tống Thạch nhìn theo hai người, bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa cháu gái này lại bỏ ông ở đây rồi.
Cách giờ tan học của tiết thứ hai còn một khoảng thời gian, Tần Mục cũng không vội trở lại trường học. Cho nên hắn cũng không gọi xe.
- Tần Mục, cậu thích tiếng Anh như vậy sao?
Tống Thi Thi phiền muộn vô cùng. Cô có lòng tốt muốn đem Tần Mục đến khoa Trung y, học cùng lớp với mình. Lúc này mới vừa khai giảng, hắn lại muốn trở lại khoa của hắn.
- Tiếng Anh rất tốt, mỹ nữ lại nhiều.
Tần Mục thuận miệng nói.
Tống Thi Thi tưởng thật, tức giận nói:
- Cậu học đại học chẳng lẽ chỉ vì muốn ngắm gái đẹp?
- Đương nhiên không phải là ngắm gái đẹp?
Sắc mặt Tống Thi Thi hơi hòa hoãn một chút, Tần Mục lại bổ sung thêm một câu:
- Là cua gái đẹp.
- Đi chết đi.
Tống Thi Thi giương nanh múa vuốt đánh về phía Tần Mục.
Hai người đi đường không ngừng trêu đùa nhau, một số người qua đường liền xem bọn họ là tình nhân của nhau.
Dáng người Tống Thi Thi vô cùng uyển chuyển, cặp đùi thon dài hấp dẫn vô số ánh mắt. Rất nhiều người trong lòng thầm hâm mộ Tần Mục.
- Xa Thần Ca, chờ tôi một chút.
Tần Mục tránh né sự dây dưa của Tống Thi Thi, phía sau liền truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy một thiếu niên tóc đỏ đang thở hồng hộc chạy đến.
Tần Mục im lặng. Quả nhiên là em trai của Ninh Vi Vi, Ninh Hạo.
Nguyên bản mà nói, ấn tượng của Tần Mục đối với Ninh Hạo hoàn toàn không tốt.
Nhưng từ lúc quan hệ giữa Tần Mục và Ninh Vi Vi được cải thiện, sự chán ghét của hắn đối với Ninh Hạo cũng giảm đi.
- Xa Thần Ca, gặp được anh thật là tốt.
Vẻ mặt Ninh Hạo sùng bái nhìn Tần Mục, không thèm quan tâm đến đại mỹ nữ Tống Thi Thi bên cạnh.
Hai tháng qua, bà chị cọp cái chẳng biết mắc chứng gì cứ nhắc huấn luyện viên Tần trước mặt cậu ta, luôn dùng huấn luyện viên Tần làm ví dụ để dạy dỗ cậu, nói cái gì là cậu chỉ cần có được 1% của huấn luyện viên Tần cũng đủ làm rạng rỡ tổ tông rồi.
Ban đầu, cậu ta còn không biết huấn luyện viên Tần là ai, sau nghe ngóng được, huấn luyện viên Tần chính là Xa Thần Ca.
Nhưng không phải ở công hội võ giả, Xa Thần Ca đã khiến cho chị gái bị quê sao? Bị chị gái ghi hận, còn bị chị ấy gọi là “thứ bạn chẳng ra gì” nữa mà?
Tại sao đảo mắt chị ấy lại bị thuần phục vậy?
Nhưng mặc kệ quá trình như thế nào, cậu ta đối với Tần Mục chính là bội phục sát đất.
Tần Mục nhìn trán đổ đầy mồ hôi của Ninh Hạo, kinh ngạc hỏi:
- Gần đây cậu đổi nghề rồi sao?
Ninh Hạo sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được ý tứ của Tần Mục, vẻ mặt như đưa đám:
- Xe của tôi bị chị tịch thu rồi. Chị ấy không cho tôi lái nữa.
- Thu thì tốt.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Xa Thần Ca, đừng như vậy chứ. Anh có thể nói với chị của tôi, bảo chị ấy trả lại xe cho tôi không. Chị ấy nghe lời anh nhất mà.
Ninh Hạo là người rất mê đua xe. Một ngày mà không lái xe, toàn thân cứ không được tự nhiên. Từ khi bà chị cọp cái giam xe của cậu ta đến nay, cậu ta quả thật sống không bằng chết.
- Ngày nào cũng chạy bộ nhiều như thế này, rất có lợi cho sức khỏe.
Tần Mục vỗ vai Ninh Hạo, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, một chiếc Spyker màu bạc đậu ven đường, Tần Mục chấn động, liền ngừng lại.
Một chiếc xe dởm đương nhiên không đến mức khiến cho Tần Mục chú ý.
Chẳng qua là khi chiếc xe mở ra, tim của hắn bắt đầu đập mạnh hơn. Một sự oán niệm từ bên trong truyền ra.
Sau khi đáp ứng giúp nữ quỷ báo thù, Tần Mục tất nhiên đã tìm hiểu rõ tình huống của cô ta.
Cô ta tên Trần Thiến, là một cô gái bình thường. Cha mẹ làm trong một khách sạn tại Yên Kinh, còn cô thì theo học tại một trường đại học cũng khá nổi tiếng ở Yên Kinh.
Tuy không bằng đại học Yên Kinh, nhưng cũng được xem là đại học hàng đầu trong nước.
Trần Thiến từ nhỏ rất hiểu chuyện, biết cha mẹ nuôi mình ăn học đại học cũng không dễ dàng. Để chia sẻ khó khăn với cha mẹ, có thời gian rảnh cô lại ra ngoài làm thêm.
Trong lúc đó cô quen với một người bạn trai.
Kỳ thật cũng không tính là bạn trai. Chẳng qua khi đối phương tiến hành theo đuổi cô, nhìn thấy cử chỉ của anh ta cũng được xem là có ăn học, Trần Thiến quyết định cho anh ta một cơ hội.
Đương nhiên, trước khi còn chưa chính thức xác định quan hệ, Trần Thiến tuyện đối không để cho đối phương đụng chạm đến mình.
Ban đầu, biểu hiện của người nọ rất kiên nhẫn, nhưng về sau liền dần dần thay đổi.
Khi đó, Trần Thiến mới biết được bối cảnh của anh ta không đơn giản, là một nhân vật có thể một tay che trời ở Yên Kinh.
Khác với những cô gái hám tiền khác, Trần Thiến đối với đám con cháu nhà giàu rất phản cảm.
Trong suy nghĩ của cô, đám con cháu nhà giàu đó không bao giờ thật sự theo đuổi một người con gái. Cuối cùng, phụ nữ cũng chỉ là món đồ chơi của bọn họ mà thôi.
Trần Thiến thấy mình còn may mắn khi không dễ dàng tin anh ta. Sau đó liền đưa ra lời chia tay.
Nhưng điều này đã triệt để chọc giận đối phương. Với năng lượng của anh ta ở Yên Kinh, rất nhanh đã tìm được Trần Thiến, hơn nữa còn ép buộc bắt Trần Thiến đến một khách sạn, chuẩn bị cưỡng hiếp.
Trùng hợp chính là, cha mẹ Trần Thiến lại làm ở khách sạn đó. Khi phát hiện con gái mình bị cưỡng bức, hai người đã xông vào phòng lý luận với đối phương, không ngờ lại bị đánh chết.
Lúc đó Trần Thiến vô cùng tuyệt vọng, đã lập lời thề có thành quỷ cũng phải trở về báo thù, sau đó đã nhảy xuống từ cửa sổ để tự vẫn.
Toàn bộ gia đình Trần Thiến đều chết ở khách sạn. Vốn đây được xem là một sự kiện lớn, chỉ tiếc bối cảnh người nọ quá sâu, hoàn toàn có thể che giấu chuyện này. Cho đến bây giờ còn chưa có người điều tra chuyện gia đình Trần Thiến.
Không phải không có người đồng tình với gia đình bọn họ, chỉ là không có người dám lên tiếng mà thôi.
Một khi có người dám đứng ra bất bình vì Trần Thiến, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ bị mất tích ngay.
Sau khi Trần Thiến nhảy lầu chết, thi thể được chôn ở một bãi tha ma, ngay cả mộ bia cũng không có.
Sau đó, lão nhân gầy gò Thi Quỷ Tông đã lợi dụng tia oán niệm không tiêu tan của Trần Thiến, sử dụng Khống Quỷ Thuật khống chế cô, nhưng lại được Tần Mục cứu.
- Trần Thiến, cô hãy bình tĩnh một chút. Tôi đã đồng ý với cô, nhất định sẽ giúp cô. Nhưng bây giờ không phải là lúc để động thủ.
Tần Mục nhẹ nhàng đè lên ngực, Trần Thiến mới dần dần bình tĩnh lại.
Chiếc xe màu bạc Spyker đậu ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, một người thanh niên ngũ quan tuấn tú thò đầu ra, nhìn Ninh Hạo nói:
- Hạo tử, tại sao cậu lại ở đây?
- Bằng thiếu.
Ninh Hạo nhìn người thanh niên, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, lập tức cười nói:
- Tôi đang tản bộ ở đây, không nghĩ tới lại gặp được Bằng thiếu. Thật sự là trùng hợp.
Dương Bằng nghi ngờ hỏi:
- Xem ra cậu còn chưa được trả xe. Như vậy cậu không thể tham gia đại hội đua xe ngày mai phải không?
- Đương nhiên là không rồi. Trước đêm mai, tôi nhất định sẽ lấy lại xe.
Ninh Hạo tức giận vô cùng. Đại hội đua xe nửa năm mới tiến hành một lần. Nếu bỏ lỡ, cậu ta không phải sẽ khóc chết sao?
- Cậu khẳng định?
- Khẳng định.
- Vậy thì được rồi, tôi giúp cậu báo danh.
Dương Bằng nói xong, hữu ý vô ý liếc sang Tống Thi Thi:
- Hai người này là bạn của cậu?
- Bằng thiếu, người này chính là Xa Thần Ca mà tôi đã đề cập lúc trước. Tôi dám cá kỹ thuật lái xe của anh ấy còn cao hơn anh.
Nhắc đến Tần Mục, Ninh Hạo giống như được bơm máu gà.
Ánh mắt Dương Bằng chuyển từ người Tống Thi Thi sang Tần Mục, hứng thú cười nói:
- Hạo tử, cậu không đùa tôi chứ?
- Đương nhiên là không rồi. Tôi tận mắt nhìn thấy mà.
Ninh Hạo dường như quên mất lúc đó hai mắt cậu ta nhắm nghiền, căn bản không nhìn thấy rõ kỹ thuật lái xe thần sầu của Tần Mục.
- Haha, vậy thì rất thú vị. Chi bằng tối mai mời cậu ấy đến tham gia luôn đi?
Dương Bằng trong hội đua xe ở Yên Kinh vẫn được luôn công nhận ở vị trí thứ nhất. Y vẫn một mực tự phụ kỹ thuật đua xe của mình không thấp hơn bất cứ người nào.
Việc Ninh Hạo ca tụng Tần Mục khiến cho y cảm thấy không được thoải mái. Y quyết định ngày mai trong trận đua xe sẽ làm nhục Tần Mục, xem lúc đó Ninh Hạo có thể nói được gì.
- Cái này…
Ninh Hạo có chút khó xử nhìn Tần Mục. Cậu ta không biết suy nghĩ của Tần Mục ra sao.
- Được, nếu đã là chuyện thú vị, tôi cũng muốn đi thử.
Tần Mục muốn giúp Trần Thiến báo thù, nhưng lại không thể trên đường giết chết Dương Bằng. Có lẽ ngày mai sẽ có cơ hội.
- Xa Thần Ca, anh đồng ý sao?
Ninh Hạo vô cùng vui mừng. Cậu ta không nghĩ đến Tần Mục lại sảng khoái đáp ứng như vậy.
Chị gái vẫn luôn bảo cậu học tập Tần Mục. Hiện tại Tần Mục tham gia đua xe, khi đó chị gái còn lý do gì để ngăn cản cậu?
Dương Bằng không lạnh không nhạt cười nói:
- Vậy thì ngày mai gặp lại.
Nói xong, Dương Bằng liền rời khỏi.
- Tần Mục, sao cậu không học cho giỏi mà lại chạy đi đua xe vậy?
Tống Thi Thi trách móc.
- Liên quan gì đến cậu? Có ai cho cậu đi không?
Tần Mục móc móc lỗ tai, sau đó đi về phía trường học.
- Tôi muốn đi đấy. Cậu cho rằng tôi lăn lộn ở Yên Kinh lâu như vậy lại không biết đám đua xe đậu ở chỗ nào sao?
Tần Mục vẫn không quan tâm:
- Cậu muốn đi thì cứ đi, liên quan gì đến tôi.
- Cậu…thật là tức chết mà.
Ninh Hạo nhìn Tần Mục rời khỏi, cũng không đuổi theo, vội vã đi tìm chị gái lấy lại xe.
Khi hai người trở lại trường đại học Yên Kinh, tiết thứ hai cũng vừa chấm dứt. Diệp Khinh Tuyết đúng lúc gọi điện thoại đến.
Tần Mục nói cho cô biết cứ trực tiếp đến bãi đậu xe, hắn đang chờ trên xe.
- Ồ, không nghĩ đến cậu lại lái xe đi học đấy.
Tống Thi Thi nhìn thấy Tần Mục chui vào một chiếc Audi, cũng chuẩn bị chui vào.
- Cậu lên xe làm gì? Mau xuống đi.
- Tại sao lại không cho tôi ngồi?
Tống Thi Thi không phục.
- Tôi phải về nhà, chúng ta không cùng đường.
- Vậu thì cậu chở tôi đến bệnh viện đi. Ông nội tôi đang ở đó.
Tần Mục nói:
- Cậu có bệnh không? Theo tôi trở về trường, bây giờ lại muốn tôi chở cậu về bệnh viện? Cậu tưởng tôi rảnh à?
- Cũng không phiền đâu. Bệnh viện cách trường học cũng gần mà.
- Nếu gần, vậy cậu đi bộ về đi.
Tống Thi Thi nghe xong, đang muốn tức giận, lúc này Diệp Khinh Tuyết bước đến.
- Tần Mục, cô ấy là ai vậy?
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt, biểu hiện có chút mất hứng.
Tống Thi Thi lại càng mất hứng:
- Cô là ai?
- Gái ngốc, đừng để ý đến cô ta. Dì cả của cô ta đến, nên có chút không bình thường.
- Ừ.
Diệp Khinh Tuyết liếc Tống Thi Thi, sau đó chui vào trong xe.
Một tiếng ừ không mặn không nhạt của Diệp Khinh Tuyết khiến Tống Thi Thi tức đến thổ huyết. Lời nói này mà cô cũng tin, khó trách Tần Mục lại gọi cô là gái ngốc.
Nhưng không đợi cô nổi bão, Tần Mục đã chở Diệp Khinh Tuyết rời khỏi.
- Hừ, chỉ là một chiếc Audi thôi mà, cho rằng bổn cô nương không có sao?
Tống Thi Thi khó chịu hừ một tiếng, quay người đi về phía chiếc Bugatti sang trọng.
Sau khi Tần Mục về đến nhà, phát hiện em gái đến công ty còn chưa trở về, liền gọi điện thoại cho cô.
- Phỉ Phỉ, Hoa Yên Vũ nói sao?
- Anh, bây giờ tụi em đang ký hợp đồng. Đợi em về rồi nói sau.
Tần Phỉ Phỉ cúp điện thoại.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng Hoa Yên Vũ đang ký hợp đồng? Đó là một chuyện tốt.
Cuộc sống đại học thật là nhàn rỗi, thường xuyên không có tiết. Cả ngày hôm nay cũng chỉ có hai tiết. Buổi chiều không cần đến trường.
Buổi trưa, Tần Phỉ Phỉ trở về, tâm trạng thật cao hứng, xem ra là đã đạt được mục đích.
- Anh, anh có phải là đã đem Trú Nhan Đan cho Hoa Yên Vũ uống không? Cô ấy trở nên thật xinh đẹp, chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
Tần Mục nhịn không được cười lên:
- Nào có khoa trương như em nói.
- Thật mà. Vốn nhân khí của Hoa Yên Vũ đã cao, bây giờ trở nên xinh đẹp như vậy, nhân khí lại càng cao hơn một cấp. Em không dám tưởng tượng sau này fan hâm mộ của cô ấy sẽ càng điên cuồng đến cỡ nào.
Tuy nói minh tinh không nhất định phải đẹp, nhưng trên thực tế có rất ít người không chú trọng vẻ bề ngoài. Có tài lại có sắc mới càng được nhiều người ưa thích.
Rạng sáng, sau khi tắm rửa xong, Hoa Yên Vũ vô tình soi gương, kết quả dọa cô làm rớt gương, còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác.
Từ phòng tắm đi ra, ngay cả Lôi Tiêu Hi cũng bị Hoa Yên Vũ dọa đến ngây người.
Hiệu quả của Trú Nhan Đan kỳ thật có liên quan đến thể chất của từng người. Nó cũng không nhất định có thể cải biến vẻ bề ngoài của con người quá lớn, nhưng nó có một điểm rất giống nhau.
Chính là sau khi dùng Trú Nhan Đan, làn da của người sử dụng sẽ trở nên vô cùng đẹp, giống như da em bé mới sinh ra, vô cùng mịn màng.
Ngũ quan của Hoa Yên Vũ không xấu, nhìn qua vẫn rất duyên dáng, cái không được ưng ý nhất chính là làn da.
Sau khi dùng Trú Nhan Đan, sự thay đổi của cô là có thể nghĩ. Cho dù Lôi Tiêu Hi là hoa hậu giảng đường cũng nhịn không được mà cảm thấy đố kỵ.
Hoa Yên Vũ lúc nào cũng để mặt mộc. Không phải là cô không thích đẹp, mà là cô biết bất luận đồ trang điểm nào cũng có hại cho làn da. Trên thị trường hầu như không có đồ trang điểm nào từ thiên nhiên cả.
Cho nên cô không sử dụng đồ trang điểm, cũng không làm người phát ngôn cho bất cứ một hãng mỹ phẩm nào.
Nhưng sau khi Tần Mục cho cô uống Trú Nhan Đan, suy nghĩ của cô đã thay đổi. Cô biết rất rõ không phải là nhờ bôi thứ gì mà làn da mới trở nên đẹp mắt như vậy.
Sự thay đổi này là thay đổi từ bên trong lẫn bên ngoài. Xem như một lần thay mới cho làn da.
Đây không phải là khát vọng của phụ nữ sao?
Hoa Yên Vũ vội tìm danh thiếp của Tần Mục để lại, chạy đến công ty của hắn, đồng thời gọi điện thoại cho Giang Tiểu Mạn.
Sau đó, Giang Tiểu Mạn đã mang cô đi tham quan các sản phẩm làm trắng da của công ty.
Sau khi xem xong, tuy Hoa Yên Vũ cảm thấy sản phẩm này còn kém Trú Nhan Đan mà cô đã dùng, nhưng cũng rất hài lòng, vì vậy đã quyết định hợp tác với Giang Tiểu Mạn.
Cô cũng không phải để tâm đến phí phát ngôn mà Giang Tiểu Mạn đưa ra, chỉ là muốn đem sản phẩm hữu dụng này đến cho tất cả mọi người.
- Phỉ Phỉ, em có chụp lại hình của cô ấy không?
Diệp Khinh Tuyết vừa gội đầu xong, từ trong phòng tắm đi ra, nghe được đề tài này cũng cảm thấy hứng thú.
- Đương nhiên rồi, để em cho anh xem.
Tần Phỉ Phỉ rút điện thoại ra, mở một số tấm ảnh chụp được ở công ty.
- Thật sự là thay đổi rất lớn.
Diệp Khinh Tuyết nhìn tấm ảnh chụp Hoa Yên Vũ, lập tức nhìn Tần Mục, tò mò hỏi:
- Cái này là do Trú Nhan Đan của cậu làm sao?
- Nói cậu cũng không hiểu đâu, hỏi nhiều để làm gì?
Tần Mục cũng không trả lời, trực tiếp bước vào phòng của mình.
- Phỉ Phỉ, em có cảm thấy anh của em càng lúc càng thần bí không?
- Hình như là vậy.
Tần Phỉ Phỉ như có điều suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Nhưng mặc kệ thế nào thì anh ấy cũng là anh trai em. Anh ấy trưởng thành, có một số bí mật riêng tư, em cũng không can thiệp nữa.
Được em gái nói là trưởng thành, Tần Mục nghe xong, không khỏi lắc đầu liên tục.
Ngày hôm sau, Tần Phỉ Phỉ lại chạy đến công ty. Còn Tần Mục và Diệp Khinh Tuyết đi học như bình thường.
Buổi trưa, đúng như dự liệu của Tần Mục, Ninh Vi Vi gọi điện thoại cho hắn.
- Huấn luyện viên.
- Vi Vi, gần đây như thế nào rồi?
Vốn Ninh Vi Vi và Đới Đình Đình đều đi học tại đại học Yên Kinh. Nhưng bây giờ đã gia nhập tổ Thần Ưng, tất cả đều ở lại, không đi học nữa.
Ninh Vi Vi nghe Tần Mục hỏi thăm, trong lòng có chút vui vẻ:
- Bình thường thôi. Không có huấn luyện viên, mấy người chúng tôi có chút cảm giác không thú vị.
- Lý Sâm không an bài nhiệm vụ cho các người sao?
Sau khi gia nhập tổ Thần Ưng, sẽ thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thậm chí có liên hệ với người của giới cổ võ, nhất định sẽ gặp phong hiểm.
- Tạm thời còn chưa có, nhưng rất nhanh sẽ có thôi.
- Ừ, vậy thì chị gọi đến có việc gì không?
Tuy Tần Mục đã đoán được, nhưng vẫn cố tình hỏi.
- Tôi nghe em trai nói, tối nay cậu muốn tham gia đại hội đua xe với bọn họ?
- Ừ, đúng vậy, tôi muốn đi chơi một chút.
- Chỗ đó có cái gì thú vị chứ?
Ninh Vi Vi im lặng. Tần Mục lợi hại như vậy, lại chạy đến đua xe với đám thanh niên không ra gì, thật sự là ăn no không có việc gì làm mà.
- Nhân sinh tịch mịch như vậy đấy. Yên ổn lâu quá cũng không tốt, tìm chút kích thích cho vui.
Ninh Vi Vi sờ ót. Cô cảm giác Tần Mục lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ rồi.
Nghĩ một chút, Ninh Vi Vi nói:
- Vậy thì được. Tối nay tôi đến cổ động cho cậu.
- Cổ động cho tôi?
Tần Mục kinh ngạc. Ninh Vi Vi ghét nhất là mấy chỗ đó mà.
- Tôi cũng tịch mịch quá rồi, đi tìm chút việc vui để làm.
Ninh Vi Vi nhếch miệng, thầm nghĩ cậu không đứng đắn thì tôi cũng không đứng đắn.
Tần Mục nghe xong, im lặng một lát rồi nói:
- Chị nói mình tịch mịch, chị đang muốn ám chỉ tôi cái gì vậy?
Ninh Vi Vi chần chừ hai giây:
- Cút.
Tít tít tít.
Điện thoại bị cúp.
- Rốt cuộc có phải là ám chỉ tôi hay không?
Tần Mục càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Buổi chiều tan học, Tần Mục đưa Diệp Khinh Tuyết về nhà, sau đó ra ngoài.
Hắn muốn đến bãi đua xe, nhưng không lái chiếc Audi, mà đến ven đường, lấy điện thoại cầm tay gọi cho Tống Thi Thi.
- Này, đừng lẩn trốn nữa, mau đến đón tôi.
Không đợi Tống Thi Thi trả lời, Tần Mục cúp điện thoại.
Rất nhanh, chiếc Buggati màu bạc đậu trước mặt Tần Mục. Tống Thi Thi khó chịu nhìn hắn:
- Tại sao cậu lại biết tôi ở gần đây?
Tần Mục chẳng muốn giải thích. Nếu hắn ngay cả người theo dõi cũng không biết, chi bằng chết đi cho rồi.
Huống hồ hắn biết rất rõ tính cách của Tống Thi Thi. Tối nay hắn đi đua xe, hơn phân nửa cô nàng sẽ lén lút đến tham gia náo nhiệt.
Bước vào trong xe, Tần Mục khoan thai nói:
- Vừa lúc tôi không biết bãi đua xe ở đâu.
Tống Thi Thi nhìn bộ dạng đắc ý của Tần Mục, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mình giống như bị người ta điều khiển, phẫn nộ nhấn ga. Chiếc xe bắt đầu lao đi.
Chiếc Bugatti của Tống Thi Thi là loại xe sang trọng thật sự, giá trị và tính năng của nó còn cao hơn chiếc Ferrari của Ninh Hạo.
- Này, chút nữa phải đua xe, cậu cho tôi mượn chiếc xe dởm này dùng một lát.
- Cậu nghĩ hay quá nhỉ? Vạn nhất bị trầy xước, đem cậu đi bán cũng đền không nổi đâu.
Tống Thi Thi tất nhiên không có khả năng đồng ý. Đám đua xe ở Yên Kinh đều là những tên điên. Tông hỏng xe nhau trên đường đua cũng là chuyện bình thường.
- Chiếc xe này của cậu tối thiểu cũng phải hơn một ngàn vạn. Ông của cậu thật đúng là chịu chơi.
Tuy Tống Thạch là thần y trong giới y học, có mối quan hệ tốt với các đại gia tộc, nhưng ông lại rất ghét a dua, xu nịnh, chắc sẽ không thu nhận quà tặng quý giá của người khác. Tài sản trong nhà hẳn không nhiều. Bỏ ra mấy ngàn vạn mua xe xịn cho Tống Thi Thi, quả thật có chút ngoài suy nghĩ của Tần Mục.
- Ai cần cậu lo.
Tống Thi Thi nổi nóng.
Kỳ thật chiếc xe này không phải Tống Thạch mua cho Tống Thi Thi, mà là lão gia tử của Tiêu gia bệnh nghiêm trọng, một bước bước vào Quỷ Môn Quan. Nhưng may nhờ y thuật có một không hai của Tống Thạch đã cứu ông trở về.
Tiêu gia tất nhiên vô cùng cảm kích Tống Thạch, bỏ ra cái giá trên trời cũng muốn hồi báo ông. Nhưng đáng tiếc Tống Thạch không nhận, chỉ nhận mấy vạn tiền thuốc.
Tiêu lão gia tử cảm thấy bất an, chẳng lẽ cái mạng của ông chỉ đáng giá mấy vạn?
Vì vậy, bọn họ đã nhắm vào đứa cháu gái Tống Thạch thương yêu nhất, mua cho cô chiếc Bugatti này.
Bugatti là loại xe thể thao được sản xuất với số lượng hạn chế trên thế giới, cũng không phải trên ngàn vạn như Tần Mục đã nói. Tống Thi Thi đoán chừng, chiếc xe này ít nhất phải trên năm ngàn vạn.
Loại xe cấp bậc như thế này, cho dù là con cháu gia tộc Yên Kinh, cũng không có mấy ai được sở hữu.
Tống Thi Thi lái xe của mình đến cổng vào bãi đua xe, nhưng lại bị bảo an ngăn lại.
- Vị tiểu thư này, xin lấy giấy chứng minh của mình.
Bảo an tiến lên hỏi.
Bãi đua xe này là do đám con cháu các gia tộc ở Yên Kinh hùn nhau xây thành. Dương Bằng và Ninh Hạo là hai trong số đó.
Trong đó, Dương Bằng với kỹ thuật lái xe rất mạnh, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của mọi người.
Gã bảo an nhìn ra được cấp bậc của chiếc Bugatti, nghĩ thầm người trên xe hẳn không đơn giản. Nếu bình thường, người như vậy muốn vào, gã sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho vô.
Nhưng tối nay lại là thời điểm đặc biệt. Nửa năm một lần, bãi đua xe sẽ tổ chức một trận đua xe lớn. Rất nhiều công tử có thân phận ở Yên Kinh đều tham gia.
Vạn nhất hôm nay xảy ra sai lầm gì, đám bảo an bọn họ đoán chừng sẽ phải cút xéo hết tất cả.
- Anh nói cái gì? Bổn cô nương muốn vào cũng phải chứng minh thân phận?
Tống Thi Thi gắt giọng.
- Xin lỗi tiểu thư, nơi này là khu vực tư nhân.
Gã bảo an khó khăn nói. Gã sợ nhất là đụng phải loại tình huống này.
Tống Thi Thi đang muốn nói tiếp, Tần Mục ngăn cô lại:
- Cậu nổi nóng với anh ta làm gì? Bọn họ cũng chỉ làm đúng phận sự của mình mà thôi.
- Vậy cậu xử lý như thế nào?
- Để tôi gọi điện thoại.
Tần Mục lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Vi Vi.
- Huấn luyện viên, tôi đang muốn điện thoại cho cậu. Bây giờ cậu đi chưa?
- Tôi đã đi rồi, hiện tại đang ở ngoài cổng, bị bảo an chặn lại.
Tần Mục không nghĩ đến Ninh Vi Vi lại đến thật.
- Ừ, để tôi bảo Ninh Hạo ra đón cậu.
Rất nhanh, Ninh Hạo từ bên trong đi ra, khiển trách bảo an một trận rồi cung kính mời Tần Mục vào.
Ninh Hạo phát hiện mình quả nhiên đã xem thường Tần Mục. Chị gái không những đưa xe cho cậu ta, mà còn theo tới bãi đua xe. Quả thật quá thần kỳ.
Xem ra căn bản không phải huấn luyện viên gì cả, mà là anh rể tương lai.
Bãi đua xe đã tập trung hơn mười người ăn mặc sang trọng. Đám người này đều là hội viên của hội đua xe, đến từ các gia tộc lớn nhỏ trong Yên Kinh.
Khi Tống Thi Thi lái chiếc Bugatti vào, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Một số thì kinh ngạc, một số thì hâm mộ.
Khi Tống Thi Thi từ trên xe bước xuống, nhìn cặp đùi thon dài, dáng người gợi cảm của cô, một số người bắt đầu chảy nước miếng không kềm chế được.
Bãi đua xe có rất ít phụ nữ bước vào, mỹ nữ lại càng thiếu.
Vừa rồi Ninh Hạo dẫn chị của mình đến cũng đã nhấc lên một đợt sóng.
Lúc này Tống Thi Thi đến, đợt sóng lại càng cao hơn.
Chỉ cần là đàn ông, ai cũng muốn thể hiện mình, nhất là thể hiện trước mặt mỹ nữ. Bọn họ đang nghĩ lát nữa sẽ phô trương thanh thế của mình trên đường đua, làm cho các mỹ nữ phải lác mắt.
Ninh Vi Vi đang ứng phó với một đám thanh niên, nhìn thấy Tần Mục liền chạy đến, không thèm để ý đến Tống Thi Thi.
- Huấn luyện viên.
Ninh Vi Vi gọi một câu, sau đó không nói gì nữa, chỉ lặng yên nhìn Tần Mục.
Tần Mục đánh giá Ninh Vi Vi, gật đầu nói:
- Xem ra gần đây chị tập luyện rất chăm chỉ.
- Tuy bây giờ tổ trưởng Lý đã bắt đầu dạy những thứ khác cho chúng tôi, nhưng những gì huấn luyện viên đã dạy, chúng tôi vẫn đặt lên hàng đầu, không dám lơ là.
- Ừm, sau này mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất định phải cẩn thận.
- Tần Mục, cậu thật đúng là có năng lực. Đi đến đâu cũng có mỹ nữ.
Tống Thi Thi thấy Ninh Vi Vi trò chuyện với Tần Mục, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Khi hắn nói chuyện với cô, chưa từng có giọng điệu quan tâm như vậy.
Ninh Vi Vi nhìn Tống Thi Thi, nghi ngờ hỏi:
- Cô là cháu gái của thần y Tống Thạch?
Khi Tống Thạch còn ở Yên Kinh, Tống Thi Thi thường xuyên ra ngoài với ông. Cho nên, Tống Thi Thi có thể nói là có chút danh tiếng trong giới trẻ ở Yên Kinh.
- Không nghĩ đến Ninh đại tiểu thư cũng biết tôi, thật sự là vinh hạnh.
Tống Thi Thi dường như cũng nhận ra Ninh Vi Vi.
- Huấn luyện viên, cậu có quan hệ gì với cô ấy vậy?
Ninh Vi Vi hỏi Tần Mục.
- Thế chị có quan hệ gì với cậu ta?
Tống Thi Thi hỏi ngược lại.
- Xa Thần ca là anh rể của tôi.
Ninh Hạo xen vào. Cậu ta tất nhiên là muốn giúp chị gái của mình.
- Nói bậy cái gì đấy?
Tần Mục và Ninh Vi Vi rất ăn ý, mỗi người một cái tát, tát bay Ninh Hạo.
- Tôi thấy dường như cậu ta không có nói bậy.
Tống Thi Thi hoài nghi. Hai người này nhất định là có gian tình.
- Không thèm nói với cậu nữa.
Tần Mục cũng chẳng muốn đấu võ mồm với Tống Thi Thi. Hôm nay hắn đến đây là để làm chuyện đứng đắn.
Đúng lúc này, Dương Bằng dẫn đầu đám người đua xe bước đến.
Tống Thi Thi và Ninh Vi Vi bao quanh Tần Mục, khiến cho bọn họ cảm thấy không được thoải mái.
Nhất là Dương Bằng, lại càng quyết tâm làm nhục Tần Mục.
- Đã đến đông đủ, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.
Dương Bằng mở miệng nói.
- Được, bắt đầu nhanh đi. Tôi không thể chờ đợi được nữa.
Ninh Hạo kích động chạy trở về. Chỉ cần được lái xe, đau nhức gì cũng tan biến mất.
Dương Bằng nhìn Tần Mục, trêu tức:
- Xa Thần ca, không biết là cậu dùng xe gì?
- Đương nhiên là chiếc Bugatti này. Có vấn đề gì không?
Dương Bằng sững sờ:
- Xe này không phải của cậu.
Với tư cách là con cháu dòng chính Dương gia, một trong tam đại gia tộc, Dương Bằng biết rõ chiếc Bugatti này là quà tặng của Tống Thi Thi.
- Không phải xe của tôi thì tôi không thể lái sao?
Tần Mục nói xong, quay sang nói với Tống Thi Thi:
- Này, tôi biết rõ cô sẽ không keo kiệt như vậy đâu. Cho tôi mượn dùng một lát.
Ánh mắt Dương Bằng hiện lên dị sắc, trong lòng không biết quan hệ giữa Tần Mục và Tống Thi Thi là gì.
Muốn nói quan hệ giữa hai người tốt, Tần Mục sẽ không nói chuyện với Tống Thi Thi bằng giọng điệu không lịch sự như vậy, rõ ràng là dùng từ “này” để gọi Tống Thi Thi.
Nhưng nếu quan hệ giữa hai người không tốt, Tần Mục sẽ không đến mức ngốc mượn xe của Tống Thi Thi.
Phải biết giá trị của chiếc xe thể thao này phải trên năm ngàn vạn, hơn nữa số lượng bán ra trên thế giới đều hạn chế. Rất nhiều người có tiền cũng không mua tiền.
Cho dù là bạn bè tốt nhất cũng khó mà cho mượn chiếc xe này.
Huống chi Tần Mục lại còn dùng nó để đua xe. Nếu bị hư hỏng gì đó, đoán chừng chỉ biết trốn vào toilet mà khóc thôi.
Nhưng Dương Bằng lại không ngờ đến, Tống Thi Thi chỉ chần chừ một chút rồi gật đầu:
- Được, nhưng tôi muốn ngồi phía trên.
Tần Mục sửng sốt, nói:
- Đua xe rất nguy hiểm, cậu ngồi ở trên để làm gì?
- Tôi thích. Nếu cậu không cho tôi ngồi, tôi không cho cậu mượn xe.
- Được, được, ngồi thì ngồi.
Tần Mục chẳng quan tâm.
Điều này lại càng khiến đám người Dương Bằng ghen ghét không thôi. Tống Thi Thi nói mượn là cho mượn, ngay cả thổ hào cũng chưa chắc sảng khoái như vậy.
Dương Bằng im lặng, khóe miệng bỗng hiện lên nụ cười lạnh.
Y cảm thấy nếu Tần Mục dùng chiếc Bugatti này để đua xe thì thật sự quá tốt. Đến lúc đó tùy tiện gây phiền toái cho hắn, hủy xe, xem hắn ăn nói thế nào với Tống Thi Thi.
- Huấn luyện viên, tôi cũng muốn đi chung với cậu.
Ninh Vi Vi dường như không phục, muốn tranh với Tống Thi Thi.
- Được, đi thì đi.
Tần Mục cảm thấy mang theo hai người cũng không thành vấn đề.
- Không được.
Tống Thi Thi mất hứng:
- Nếu chị ấy đi, tôi không đi nữa.
- Không đi thì thôi, cũng có mượn cậu đi đâu.
- Hừ, vậy tôi không cho cậu mượn xe nữa.
- Sao cậu nói chuyện không có đạo lý vậy?
Tần Mục hết cách.
- Tôi là vậy đấy.
Tống Thi Thi ngang ngược nói.
Tuy trong lòng bất mãn, nhưng Ninh Vi Vi không muốn cho Tần Mục khó xử, đành nói:
- Tôi không lên xe nữa đâu. Huấn luyện viên, cậu cố gắng lên nhé.
Ninh Hạo thấy chị gái tức giận, bèn nói:
- Chị, lên xe em đi. Em mang chị đi đua xe.
- Tránh qua một bên, chị say xe.
Ninh Vi Vi hờn dỗi nói.
Phù phù.
Ninh Hạo muốn té xuống đất, trong lòng thầm nghĩ cho dù chị không muốn lên xe của em cũng phải tìm một lý do nào hay hơn chứ?
- Đợi một chút.
Trong lúc Tần Mục chuẩn bị lên xe, Dương Bằng hô lên:
- Đua xe đơn thuần không thì không hay. Chi bằng chúng ta bỏ thêm chút tiền xem như phần thưởng?
- Chủ ý này của Bằng thiếu không tệ. Có phần thưởng mới có liều mạng.
Đám người kia đều xem Dương Bằng là thủ lĩnh. Dương Bằng nói cái gì, bọn họ đều phụ họa theo.
Dương Bằng nhìn Tần Mục, đề nghị này của y chính là nhắm vào Tần Mục.
- Tôi thì sao cũng được. Nhưng phần thưởng sẽ được phân thế nào?
Tần Mục thuận miệng nói.
Dương Bằng cười, đáp:
- Đua xe thì chỉ cần vị trí thứ nhất. Các thứ tự còn lại không quan trọng. Giải thưởng tất nhiên là dành hết cho người thắng cuộc.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên. Đám ăn chơi này quả thật là mang tiền đến cho hắn mà.
- Được, tôi đồng ý. Phần thưởng là bao nhiêu?
Ninh Hạo cũng đồng ý.
Tuy kỹ thuật của cậu ta cũng khá tốt, nhưng vẫn còn kém hơn Dương Bằng.
Nhưng cậu ta lại càng hiểu, Dương Bằng tuyệt đối không bằng Tần Mục.
Tần Mục là anh rể của cậu. Cho dù cậu thua, tiền kia còn không phải rơi vào tay người trong nhà sao?
- Trận đua xe này nửa năm mới tổ chức một lần. Nếu phần thưởng quá ít, không khỏi có chút mất thân phận.
Dương Bằng cân nhắc một chút rồi nói:
- Tôi thấy chi bằng mỗi người một trăm triệu.
Phù.
Ninh Hạo lảo đảo, kinh hãi nói:
- Bao nhiêu? Một…một trăm triệu?
Mỗi người một trăm triệu, ở đây có mười mấy người, còn không phải trên một tỷ sao?
Đây mà gọi là phần thưởng? Là ăn cướp thì có.
Đối với bề trên trong các gia tộc ở Yên Kinh, một trăm triệu cũng không tính là lớn.
Nhưng đối với tiểu bối mà nói, muốn có được một trăm triệu là rất khó.
Ninh Hạo không tin ở đây ngoại trừ Dương Bằng còn có người thứ hai có thể xuất ra một trăm triệu.
- Bằng thiếu, anh không nói đùa chứ?
- Hạo tử, cậu biết tôi chưa bao giờ nói đùa mà.
Dương Bằng bình tĩnh nói.
Những người phía sau cũng phụ họa theo:
- Hạo tử, lần này chơi sang đi. Một trăm triệu cũng không nhiều mà. Nếu ít quá, chỉ sợ khó mà tận hứng.
- Im đi, các người mà có thể xuất ra được một trăm triệu, tôi không tin đâu.
Ninh Hạo kích động nói. Nếu cậu ta có một trăm triệu, xe thể thao nào mà không thể mua?
- Lần này chỉ bấy nhiêu thôi. Đương nhiên không cần lập tức chung liền. Nhưng tin rằng những người ở đây đều có thân phận, không đến mức quỵt nợ.
Dương Bằng nói xong, lại quay sang nhìn Tần Mục:
- Tôi nghĩ với tư cách là Xa Thần, sẽ không sợ chút khiêu chiến đó chứ?
Tuy biết đây là phép khích tướng, nhưng Tần Mục vẫn rất phối hợp:
- Đương nhiên rồi. Mặc dù tôi không có một trăm triệu, nhưng nếu thua, tôi sẽ đem chiếc xe này thế chấp cho các người.
- Cậu nghĩ hay nhỉ? Đây là xe của bổn cô nương mà.
Tống Thi Thi bó tay luôn. Tên này còn muốn đem xe của cô đi thế chấp?
Tuy lúc mua chiếc xe này khả năng không đến một trăm triệu, nhưng nếu mang đi đấu giá, giá của nó chắc chắn sẽ cao hơn một trăm triệu. Chiếc xe được bán với số lượng có hạn này không phải có tiền là có thể mua được.
- Haha, Xa Thần ca thật biết nói đùa. Nhìn khí độ của cậu, một trăm triệu hẳn chỉ bằng một bữa ăn sáng?
Dương Bằng cười nói.
- Tôi rất thích cách tâng bốc này. Nhìn ra được anh rất có tiền đồ đấy.
Tần Mục cười nói.
Miệng Dương Bằng thiếu chút nữa lệch sang một bên, không thể tưởng tượng được Tần Mục lại phán một câu như vậy.
Dương Bằng tôi cần nịnh nọt cậu sao?
Không nhìn lại bộ dạng của mình à?
- Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, Dương Bằng quay người bước về xe của mình.
Những người còn lại không thèm quan tâm Tần Mục, nhao nhao lên xe, chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
- Anh rể, bọn họ không lừa chúng ta chứ?
Ninh Hạo rốt cuộc cũng nhìn ra được ẩn tình trong đó.
- Thế cậu nói như thế nào?
- Vậy thì phải xử lý làm sao?
Ninh Hạo sốt ruột. Một trăm triệu lận đấy. Nếu thua, chỉ sợ sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà.
- Sợ thì đừng có tham gia.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo, ngồi vào trong xe.
Ninh Hạo cắn răng, đồng thời cũng chui vào trong xe.
Nếu bảo cậu ta từ bỏ đua xe, chi bằng giết cậu ta đi. Huống hồ cậu ta tin tưởng vào thực lực của Tần Mục.
Chỉ cần Tần Mục có thể đoạt giải nhất, thua bao nhiêu tiền cũng được.
Bãi đua xe này ngoại trừ đám con cháu gia tộc còn có nhân viên khác. Dù sao cũng phải có người quản lý và trông coi.
Tất cả các xe đều vào vạch xuất phát. Nhân viên công tác mở đèn chỉ thị.
Đèn xanh sáng lên, tất cả các xe đều lao ra ngoài.
- Tống đại tiểu thư, là cậu muốn lên đấy nhé. Ngồi cho vững một chút. Lát nữa đừng bị dọa mà khóc lên.
Tần Mục nhắc nhở.
- Im. Cậu làm như bổn cô nương chưa từng đua xe qua.
Tống Thi Thi không cho là đúng.
- Vậy à? Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Tần Mục nói xong, giẫm mạnh chân ga.
Tính năng của chiếc Bugatti có thể nói là ăn đứt đám xe ở đây. Trong thời gian ngắn tốc độ đã được đẩy lên mức nhanh nhất. Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một bóng màu bạc vụt qua mà thôi.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
- Chó chết, tiểu tử này vừa ra đã đẩy nhanh tốc độ như vậy rồi.
Xe của đám người Dương Bằng đều lắp đặt thiết bị thông tin, có thể nói chuyện lẫn nhau.
- Hừ, ỷ vào tính năng xe tốt mà thôi. Hắn căn bản không quen thuộc đường đua này. Còn chúng ta thì rõ như lòng bàn tay. Đợi lát nữa đến ngã rẽ, chúng ta có thể chơi hắn.
- Nói đúng. Dù sao đây cũng là sân nhà của chúng ta, cho dù hắn có dùng xe gì cũng công cốc thôi.
Tất cả mọi người đều cười lạnh, bắt đầu gia tăng tốc độ đuổi theo.
- Này, cậu cẩn thận một chút. Đường rẽ ở đây rất biến thái.
- Cô đã đến đây trước đó?
- Không, nhưng tôi nghe nói ở đây thường xuyên xảy ra chuyện hủy xe người vong. Mà người đến đây đua xe đều là những tên điên biến thái.
- Vậy còn cô?
Tần Mục quay đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn Tống Thi Thi.
- Không được phân tâm, nhìn đường kìa.
Tống Thi Thi có chút sợ hãi. Tên này lái nhanh như vậy, lại còn dám xoay đầu nhìn cô. Không muốn sống chăng?
- Không đụng chết đâu, làm cái gì mà khẩn trương như vậy?
Tần Mục không thèm đếm xỉa đến.
Tống Thi Thi nghiêng đầu nhìn thoáng qua đằng trước, vội vàng hô:
- Đường rẽ, đường rẽ.
- Thấy rồi, cô ngồi xuống đi.
Tần Mục nói xong, giẫm lên chân ga, tốc độ đẩy lên 200km/h.
Tống Thi Thi bị dọa đến không nói ra lời, đến đường rẽ rồi mà hắn còn gia tăng tốc độ?
Vận tốc 200km/h để qua đường rẽ, căn bản người bình thường còn chưa khống chế được, huống chi Tần Mục còn chưa quen thuộc với bãi đua xe này.
Lúc này Tống Thi Thi có chút hối hận vì đã cho mượn xe. Tên này so với Dương Bằng sợ còn điên cuồng hơn.
Bãi đua xe tiêu chuẩn quốc tế, bình thường một vòng cua cũng đã năm sáu km, đó là để tiện cho người xem quan sát.
Nhưng đám người Dương Bằng vì để tận hứng, đã xây bãi đua xe này rất rộng. Một vòng khoảng chừng 10km. Chính giữa đường rẽ được thiết kế theo như lời Tống Thi Thi đã nói, thập phần biến thái, không cẩn thận sẽ phát sinh sự cố.
Qua mười phút, đám người Dương Bằng đã chạy hơn một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng Tần Mục, không khỏi có chút nghi hoặc.
- Chúng ta đã lái rất nhanh, vì sao lại không nhìn thấy hắn?
- Ở đây thiết kế rất nhiều đường rẽ 180o, tiểu tử kia lần đầu tiên lái xe ở chỗ này, có lẽ không thể nhanh như thế mới đúng chứ?
Sắc mặt Dương Bằng âm trầm, không nói một lời, hung hăng nhấn ga. Y không tin không đuổi kịp tên hai lúa Tần Mục.
Ninh Hạo vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng phát ra tiếng sói tru. Cậu ta đang hưởng thụ cảm giác khoái cảm tuyệt đỉnh này.
- Tập thể dục chấm dứt, bây giờ là lúc mình thể hiện.
Ninh Hạo nói xong, chuẩn bị gia tốc. Qua đường rẽ chính là điểm mạnh của cậu ta.
Xoạt.
Một bóng dáng màu bạc đuổi theo đằng sau. Vốn đã vượt qua nhưng tốc độ từ từ chậm lại, cho đến lúc song song.
Bị dọa!
- Anh rể…anh từ phía sau lên sao?
Ninh Hạo mở to mắt nhìn Tần Mục.
Vừa rồi cậu ta nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Mục lái xe như bão tố, trên đường cậu ta cũng không nhìn thấy xe của Tần Mục.
Nhưng hắn lại từ phía sau vọt lên, chẳng lẽ đã vượt qua bọn họ một vòng?
Đậu xanh nó chứ, giờ này mới chạy được mười phút, hắn đã chạy được hai vòng rưỡi?
Ninh Hạo tính toán một chút, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Mười phút hai vòng rưỡi, nói cách khác, tốc độ bình quân là 200km/h.
- Anh rể, anh thật sự là cha ruột của em đấy.
Ninh Hạo biết rõ Tần Mục rất mạnh, nhưng ban đầu còn lo lắng hắn chưa quen thuộc đường đua, sẽ bị Dương Bằng kéo một khoảng cách, bây giờ nghĩ lại, thật sự là lệ rơi đầy mặt mà.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo hồ ngôn loạn ngữ, hỏi:
- Trận đua này phải đua mấy vòng?
Ninh Hạo vội nói:
- Bởi vì đường băng có 15km. Cho nên chỉ cần chạy mười vòng là được.
- Được rồi, cậu chậm rãi chơi đi nhé. Tôi đi trước.
Tần Mục nói xong, chân phải giẫm ga, vèo một cái phóng lên trên.
Ý chí hùng tâm vừa rồi liền tắt ngóm. Có để cho tôi đua một trận sảng khoái không vậy?
Tần Mục lái chiếc Bugatti này rất thuận lợi, trong lòng không nhịn được tán thưởng một câu. Đúng là xe tốt.
Sau khi vượt qua Ninh Hạo, hắn nhìn thấy mấy chiếc xe đang chạy phía trước.
- Tốt lắm, vượt qua hết đi.
Tống Thi Thi kêu lớn lên.
Tần Mục nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn vốn cho rằng nữ sinh như Tống Thi Thi sẽ rất sợ loại đua xe tốc độ cao. Mà trên thực tế, ban đầu Tống Thi Thi cũng rất sợ hãi.
Nhưng sau khi Tần Mục dễ dàng chạy qua hai vòng, Tống Thi Thi cảm thấy an tâm hơn. Cô biết rõ kỹ thuật lái xe của Tần Mục thậm chí còn vượt qua cả tay đua xe số 1 thế giới.
Sau khi an tâm, tất nhiên là hưởng thụ.
Sự kích thích khi trái tim sắp nhảy ra ngoài, bình thường sẽ không cách nào thể nghiệm được.
Xoạt xoạt xoạt.
Tần Mục lái chiếc Bugatti xẹt qua giống như một tia chớp màu bạc hình cung, lắc trái lắc phải. Chỉ trong nháy mắt đã vượt qua mấy chiếc xe.
- Chuyện gì vậy?
Có người dụi mắt, chần chừ vài giây, sau đó mới hô lớn vào máy truyền tin:
- Bằng thiếu, không ổn rồi, tên kia quá biến thái, vượt qua chúng ta một vòng rồi.
- Đúng đúng, vượt qua cả tôi rồi. Mẹ nó, làm cái gì mà giỏi vậy?
- Cái gì? Hắn đã vượt qua một vòng? Không thể nào?
Dương Bằng không tin. Y tin rằng trình độ đua xe của mình không hề thua kém các tay đua chuyên nghiệp. Cho dù Tần Mục có lợi hại cũng không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn đã vượt qua y một vòng.
Nhưng trước mắt y lại lóe lên thân ảnh màu bạc, một lần nữa vượt qua y, rồi rất nhanh biến mất.
- Bằng thiếu, bây giờ phải làm sao? Chúng ta đuổi theo không kịp.
Có người bắt đầu bối rối.
Theo như lời Ninh Hạo nói, ở đây ngoại trừ Dương Bằng, không ai có thể xuất ra được một trăm triệu.
Trước đó đã thương lượng xong. Bọn họ cho rằng Dương Bằng cầm chắc giải nhất rồi. Một trăm triệu này không cần phải bỏ ra. Bọn họ chỉ muốn nhắm vào Tần Mục mà thôi.
Bây giờ, thực lực của Tần Mục biểu hiện ra ngoài không thể tưởng tượng nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định phải thua.
- Một trăm triệu lận đấy. Nếu cha tôi mà biết, không đánh chết tôi là không được đâu.
Dương Bằng tỉnh táo lại, quát:
- Sợ cái gì? Trận đấu này còn chưa chấm dứt mà.
- Bằng thiếu, anh có biện pháp nào không?
Tất cả mọi người chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Dương Bằng.
- Các người nghe tôi nói, như vầy…như vầy…
Tần Mục cảm thấy chẳng vui gì cả. Mấy tên này quả thật giống như gà chết, hoàn toàn không có tính khiêu chiến, giống như trong toàn bộ đường đua chỉ có hắn là bão táp.
Sau ba vòng, Tần Mục đã quen thuộc đối với đường băng. Qua đường rẽ giống như ăn cơm, uống nước, căn bản không cần giảm tốc độ.
Chỉ một lát sau, Tần Mục đã đuổi theo chiếc Porsche của Ninh Hạo, trong lòng có chút nghi hoặc.
Tốc độ tên này rõ ràng xuống đến 30, 40km/h, chẳng khác nào ốc sên, có còn muốn đua nữa hay không?
Nhưng khi hắn lại gần, bỗng nhiên liền hiểu.
Đường băng phía trước, tám chiếc xe xếp thành một hàng, chặn con đường lại, cứ chạy một cách rì rì.
Bọn họ đương nhiên là không vội rồi. Chỉ cần chặn con đường này, Tần Mục sẽ không cách nào thông qua. Dương Bằng ở phía sau chạy nước rút, rất nhanh có thể đuổi theo, thậm chí còn vượt qua Tần Mục.
- Anh rể, phải làm sao đây?
Ninh Hạo không hứng thú nổi. Cậu ta không nghĩ đến Dương Bằng lại nghĩ ra cách này. Đây rõ ràng là ăn gian.
- Quá hèn.
Tống Thi Thi tức giận nói.
Tần Mục nhìn Ninh Hạo:
- Thế mà cậu lại đi theo đám người này?
Ninh Hạo oán giận nói:
- Tôi không biết bọn họ lại là người như vậy. Sau này, tôi sẽ không lui tới với bọn họ nữa.
- Nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Sau này nghe lời chị của cậu nhiều hơn đi.
- Tôi biết rồi, nhưng bây giờ phải làm sao? Chúng ta sẽ thua à?
Ninh Hạo rất lo lắng vấn đề này.
- Thua cái gì? Cứ trực tiếp tiến lên.
- Tiến lên?
Ninh Hạo khó hiểu hỏi.
Tần Mục không để ý đến Ninh Hạo, ngồi trở lại trong xe, bắt đầu xông về phía trước.
- Này, như vậy sẽ tông xe đấy. Dừng lại.
Tống Thi Thi kinh hãi. Cô rất đau lòng chiếc xe của mình, không muốn Tần Mục làm hư hỏng nó.
- Im miệng chút đi.
Tần Mục hét lên một tiếng. Sau khi chiếc Bugatti cách tám chiếc xe phía trước khoảng hai ba mét, bỗng nhiên cách cửa sổ xe đánh ra một chưởng.
Bốp.
Hai bánh chiếc xe Ferrari đằng trước bị nổ lốp, phải ngừng lại.
Tần Mục tranh thủ thời gian, mãnh liệt nhấn ga, lập tức lao tới.
- Cái này mà cũng xảy ra à?
Ninh Hạo nhìn chiếc Ferrari bị thủng lốp, chần chừ hai giây, sau đó phát ra tiếng cười quái dị, lái xe vọt qua.
Ninh Hạo không biết tại sao lốp xe Ferrari lại bị thủng xăm, nhưng Tống Thi Thi trong xe lại nhìn thấy rõ ràng, che miệng khiếp sợ nhìn Tần Mục.
- Cậu…vừa rồi cậu làm cách nào vậy?
Tống Thi Thi không thể lý giải được cái vung tay tùy tiện của Tần Mục. Cách xa như vậy lại có thể đánh thủng lốp xe.
- Cô đoán đi.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Đoán cái đầu cậu đấy.
Tống Thi Thi nhếch miệng nói:
- Không nói thì thôi. Có cái gì giỏi chứ?
Dương Bằng không ngừng gia tăng tốc độ. Xe của y cũng đạt đến tốc độ 180km/h, đồng thời cười lạnh. Cho dù hôm nay dùng chút thủ đoạn hèn hạ cũng muốn chơi chết Tần Mục.
Nhưng rất nhanh y cười không nổi. Bởi vì y lại trơ mắt nhìn chiếc Bugatti màu bạc từ phía sau lao lên, sau đó vượt qua mình.
Tốc độ này là 250km/h.
- Có chuyện gì vậy? Đã bảo các người ngăn hắn lại rồi cơ mà?
Dương Bằng rống to vào máy truyền tin.
- Bằng thiếu, xe tiểu Lý đột nhiên bị thủng xăm. Không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
- Thủng xăm?
Dương Bằng cau mày. Y biết rất rõ chiếc xe Ferrari của tiểu Lý. Tính năng của xe hoàn toàn không chênh lệch so với những xe khác, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ bị thủng xăm.
Trực giác nói cho y biết, chuyện này khẳng định có liên quan đến Tần Mục, nhưng bọn họ lại không hề có chứng cứ, lại không biết Tần Mục ra tay như thế nào.
- Đáng chết.
Dương Bằng không tin lại có chuyện như vậy xảy ra.
Cho đến bây giờ, y còn chưa nhìn thấy Tần Mục dùng phương thức nào để băng qua đường rẽ. Hai lần bị Tần Mục vượt qua cũng chỉ là cái liếc mắt ngắn ngủi, sau đó nhìn không thấy nữa.
Khi Tần Mục chạy xong chín vòng, trận đấu liền sắp kết thúc. Đám người Dương Bằng không còn hứng thú đua nữa, tất cả đều xuống xe.
- Bằng thiếu, anh không đua lại rồi sao?
Ninh Hạo cũng ngừng lại, có chút hả hê.
Quả nhiên vẫn là anh rể mạnh. Đám người Dương Bằng rõ ràng là nhắm vào hắn, nhưng ngay cả bánh xe của hắn còn không sờ vào được đã bị đánh bại.
Sắc mặt Dương Bằng âm trầm vô cùng. Y đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp làm khó Tần Mục giữa đường, nhưng tốc độ Tần Mục quá nhanh, căn bản đuổi không kịp, khiến hết thảy kế hoạch đều thất bại.
- Cậu bảo với hắn, tôi và hắn so tài lại lần nữa.
- Bằng thiếu, anh có ý gì vậy?
Ninh Hạo có chút tức giận.
- Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy anh lại muốn đổi ý?
- Hừ, hắn bất quá ỷ vào xe mình tốt, bây giờ cậu bảo hắn đổi xe khác đi. Tôi và hắn đấu solo.
Đúng lúc này Tần Mục cũng chạy xong vòng thứ mười, cùng với Tống Thi Thi sắc mặt ửng đỏ bước xuống xe, nói:
- Một mình một ngựa, có lẽ chúng ta nên nói chuyện trước đó đã bàn rồi phải không?
Ninh Hạo phụ họa:
- Đúng vậy, các người nhận thua trước, rồi lại bàn tiếp chuyện khác.
- Bằng thiếu, cái này…
Những người còn lại có chút hoang mang, không biết nên xử lý như thế nào.
Dương Bằng phất tay cắt ngang, nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nói:
- Cậu yên tâm đi. Chút danh dự đó, Dương Bằng tôi vẫn phải có. Trong ba ngày, tôi sẽ chuyển một trăm triệu cho cậu. Nhưng…
- Nhưng tôi phải tỷ thí với anh thêm lần nữa?
- Đúng vậy, lần này cậu không được dùng chiếc Bugatti.
Ninh Hạo nói:
- Bằng thiếu, anh rể tôi là dựa vào thực lực, không phải dựa vào xe tốt mới thắng được anh đâu.
- Tần Mục, anh ta không có ý tốt đâu, đừng có nhận lời.
Tống Thi Thi nói.
Ninh Vi Vi nhìn chằm chằm Dương Bằng, không lên tiếng. Cô biết, bất luận Dương Bằng dùng thủ đoạn gì, trước mặt Tần Mục cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Tần Mục sờ tay lên ngực, cười lạnh:
- Được, anh đã muốn chơi, tôi theo anh.
- Tiểu Hạo, mang xe của em cho huấn luyện viên.
Ninh Vi Vi nói với Ninh Hạo.
- Anh rể, em thấy không ổn đâu.
Ninh Hạo có dự cảm, nếu cậu ta giao chiếc xe này ra, đoán chừng không giữ được nữa.
Dương Bằng đang muốn báo thù, khẳng định sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ.
Tần Mục vỗ vào đầu Ninh Hạo một cái, nói:
- Sao cậu lại nói nhiều như vậy? Đừng quên là cậu còn nợ tôi một trăm triệu đấy. Xem như chiếc xe này thế chấp.
- Sao?
Ninh Hạo vội vàng hỏi:
- Một trăm triệu của em cũng phải giao ra?
- Cậu cho rằng không cần sao? Nghĩ tốt quá nhỉ.
- Thôi, để em cho anh mượn xe.
Ninh Hạo không tình nguyện đưa chìa khóa xe cho Tần Mục.
Tần Mục nhận lấy chìa khóa, nói với Dương Bằng:
- Vậy thì đến đây đi. Vừa rồi các người nhiều người như vậy mà còn không thắng được tôi, bây giờ chỉ còn mình anh, có thể trông cậy vào cái gì để thay đổi chứ?
- Vừa rồi là vừa rồi. Bây giờ chúng ta đổi phương pháp thi đấu.
Dương Bằng dường như đã có ý định.
Tần Mục hứng thú hỏi:
- Có phương pháp gì?
- Lần này chúng ta đua xe ngược.
- Đua xe ngược?
Tống Thi Thi và Ninh Vi Vi có chút nghi hoặc, còn Ninh Hạo thì suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Bằng thiếu, cái này nguy hiểm quá.
- Đua xe ngược, tất nhiên là hai người cùng bắt đầu từ hướng khác nhau. Còn lại thì chẳng có cái gì khác.
Nhưng đừng nên coi thường chạy đua ngược hướng này nhé. Nếu đường băng thẳng thì không nói, nhưng nếu gặp nhau tại đường rẽ, không cẩn thận sẽ đụng vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận