Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 954: Bạch Vô Ngân chạy trốn!

Diệp Trúc Tuyết choáng váng vô cùng, cô nghĩ đây chỉ là ảo giác.
-Cô nhóc, sao đột nhiên lại im lặng?
Tần Mục nhìn Diệp Trúc Tuyết một cách kỳ quái.
-Cậu có tự tin đối phó với họ không?
-Cậu nghĩ sao?
-Cậu chưa để tôi mở mang tầm mắt thì tôi vẫn thấy khó tin.
Diệp Trúc Tuyết tin tưởng Tần Mục không phải người bình thường rồi, nhưng cô chỉ thấy sức mạnh kia có cấp bậc rất cao, nhưng còn cường độ thì chưa thể nói.
Cũng giống như hoàng đế, địa vị rất cao nhưng khi đánh nhau, chưa chắc ông ta đã thắng được một người khỏe mạnh bình thường.
-Đã nói cho cậu xem trò hay thì đương nhiên sẽ để cậu mở mang tầm mắt, nhưng nên bắt đầu từ đâu mới tốt đây?
Tần Mục nói xong, liếc nhìn hai gã cường giả phía trên khoảng sân của Chu gia.
Hai tên cường giả này phụ trách phong tỏa không gian, không để cho Tần Mục phi không bỏ chạy.
-Này, hai người các anh đó, đứng cao như vậy cẩn thận bị sét đánh.
Tần Mục kêu lên.
Hai người kia không hiểu mô tê gì, mắng hắn:
-Đồ ngu!
Ầm ầm!
Nhưng đúng lúc này, bầu trời vốn quang đãng đột nhiên xuất hiện hai tia sét lớn đánh xuống hai tên đó, không hề thiên vị một ai.
Thậm chí chúng còn chưa kịp kêu lên thảm thiết, thân thể đã nổ thành một đống khét lẹt, chết ngay tại chỗ.
-Đã nói cẩn thận sẽ bị sét đánh mà không tin.
Tần Mục thở dài lắc đầu.
Biến cố đột nhiên khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Diệp Trúc Tuyết không dám tin nhìn Tần Mục,
-Cậu làm gì vậy?
Tần Mục cười nói:
-Trò đùa này hay không, nhưng mới chỉ là món khai vị thôi!
-Thật sự là do cậu làm sao?
Diệp Trúc Tuyết vẫn chưa dám tin.
Hai tên kia đều đã ở đỉnh phong Sinh Tử cảnh, xem như cao thủ đứng đầu Chu gia, kể cả cô và Bạch Vô Ngân sử dụng hết các át chủ bài thì cũng chỉ miễn cưỡng đối phó được với một tên.
Nhưng Tần Mục chỉ bằng một câu nói đã đập phát chết tưoi hai tên?
Hai tia sét này hiển nhiên là thuật pháp vô cùng lợi hại, mà để triệu hồi được thuật pháp, bình thường cần sức mạnh cực kỳ cường đại, bởi vậy thời gian ra chiêu sẽ hơi chậm.
Nhưng vừa rồi cô vẫn quan sát Tần Mục, không hề thấy hắn có động tác tụ lực nào.
-Em Trúc Tuyết, em nghĩ chị và Tần đại ca đều là kẻ ngốc à. Nếu không tự tin tuyệt đối thì tự nhiên chui đầu vào rọ, tự mình nhảy vào bẫy làm gì?
Ngược lại Trần Thiến không hề kinh ngạc.
Diệp Trúc Tuyết giật mình, cảm thấy từ trước tới nay đều là một mình cô lo lắng vớ vẩn.
Cô đã nhiều lần nhắc nhở Tần Mục, Bạch Vô Ngân sẽ có hành động nhưng Tần Mục không chịu tin.
Bây giờ xem ra, không phải Tần Mục không tin, chẳng qua hắn không để vào mắt mà thôi.
-Trưởng lão, mau khởi động trận pháp vây chúng lại.
Lúc này Chu Diệu Long mới ý thức được sự việc đã vượt qua khỏi tính toán của anh ta, bắt đầu hoảng hốt.
-Không ổn rồi, mau rời khỏi đây.
Diệp Trúc Tuyết biến sắc, Chu gia nổi tiếng bởi trận pháp. Đây lại là căn cơ của Chu gia, chắc chắn cất giấu trận pháp tinh diệu, lợi hại nhất.
-Cô nhóc, trò đùa vẫn chưa xong mà, sợ cái gì.
Tần Mục vẫn bình thản như cũ.
-Cử trọng khốn thần trận!
Mỗi trưởng lão Chu gia đều như một đại sư trận pháp, kết ấn phương vị bốn phía.
Ngay lập tức, ánh sáng từ bốn phía bắn lên, tạo thành một bức tường ánh sáng tứ phía, ngăn cách không gian.
-Ha ha…các người xong đời rồi.
Thấy trận pháp đã khởi động, Chu Diệu Long thở phào thật mạnh, sau đó phá lên cười.
-Cửu trọng khốn thần trận là trận pháp Viễn Cổ mà tổ tiên Chu gia chúng tôi vô tình lấy được, mặc dù chúng tôi chỉ có thể phát động một phần ba sức mạnh của nó, nhưng cho đến nay chưa từng có ai có thể đào thoát ra khỏi trận pháp này.
-Để tôi thử xem!
Diệp Trúc Tuyết bắn một chưởng vào bức tường ánh sáng.
Rầm!
Chưởng phong ẩn chứa bảy phần sức mạnh của Diệp Trúc Tuyết, không những không thể phá vỡ bức tường mà còn bắn ngược trở lại. Nếu không phải cô kịp thời né tránh, e rằng đã bị chính chưởng lực của mình làm bị thương.
-Trận pháp thật đáng sợ!
Diệp Trúc Tuyết kinh hãi không thôi.
-Mấy người càng công kích thì càng đến gần cái chết hơn mà thôi!
Chu Diệu Long tuyệt đối không tin có người có thể thoát ra khỏi khốn trận này.
-Bây giờ phải làm sao?
Diệp Trúc Tuyết đành nhìn về phía Tần Mục, cô thì không sao, Bạch Vô Ngân không dám làm gì cô, còn Chu gia lại càng không có lá gan đó.
Nhưng rõ ràng, chúng không định tha cho Tần Mục.
Tần Mục quan sát trận pháp một lát rồi nhìn Chu Diệu Long,
-Thật sự mấy người chưa từng gặp hai cô gái kia sao?
Chu Diệu Long sửng sốt, dường như không ngờ trong lúc này Tần Mục lại hỏi vấn đề đó.
-Tôi chưa từng gặp, nhưng có lẽ Dong Binh công hội thật sự có tin tức của họ, Nhưng dĩ nhiên, cậu cũng không có cơ hội quay về hỏi đâu.
-Thì ra là thế, xem ra có lãng phí thời gian nữa cũng chẳng để làm gì.
Tần Mục nói:
-Mấy người giam lỏng tôi rồi, không định giết tôi sao?
Chu Diệu Long do dự, Tần Mục bị nhốt ở trong, muốn giết hắn chỉ có cách phái người vào.
Nhưng hai tia sét khó hiểu vừa rồi lại khiến anh ta lo lắng, không đoán được thực lực của Tần Mục đến đâu.
-Thánh tử Vô Ngân, bây giờ nên làm thế nào?
Không biêt từ bao giờ, lông mày Bạch Vô Ngân đã nhíu lại, chưa từng giãn ra.
-Anh chắc chắn trận pháp này có thể giam lỏng cậu ta chứ?
Chu Diệu Long khẳng định:
-Tuyệt đối không thành vấn đề.
-Được, vậy cứ giam cậu ta ở đây, tôi đến thánh địa điều vài cao thủ tới.
Bạch Vô Ngân đột nhiên đứng dậy, dáng vẻ như chuẩn bị rời khỏi.
-Hả?
Chu Diệu Long sững sờ, họ bỏ ra nhiều công sức như vậy, không phải là để giết Tần Mục sao?
Giờ Tần Mục đã bị nhốt, Bạch Vô Ngân lại muốn đi?
-Chu gia các anh còn cao thủ có thể vào trận giết cậu ta sao?
-Việc này…
Hai tên vừa bị sét đánh chết chính là cao thủ đứng đầu Chu gia, lôi hệ thuật pháp kia đúng là do Tần Mục làm, điều này chứng minh cấp bậc cường giả không phải đối thủ của Tần Mục, đi vào cũng chỉ là đưa đồ ăn cho hắn mà thôi.
-Thánh tử Vô Ngân, hiện tại cậu ta cũng chỉ là chim trong lồng, chúng ta giết cậu ta cũng không cần phải đưa người vào, có rất nhiều cách có thể từ từ chơi đùa.
-Đừng nghịch mấy trò vớ vẩn, cứ nhốt cậu ta thế đi, tôi về thánh địa tìm cao thủ.
Giọng điệu Bạch Vô Ngân rất nghiêm túc, thậm chí còn thấy được sự lo lắng trên mặt hắn ta.
-Việc này…được rồi!
Chu Diệu Long hoàn toàn không hiểu Bạch Vô Ngân đang nghĩ gì.
-Ừ, tôi đi trước đây, mấy người ở lại để ý cậu ta cho kỹ.
Bạch Vô Ngân nói xong định rời đi.
-Thánh tử Vô Ngân, đừng sốt ruột như vậy, tôi còn chơi chưa chán mà.
Bạch Vô Ngân vừa quay người đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Mục.
Nếu là trước đây, với tính cách của Bạch Vô Ngân, hắn ta sẽ quay lại mỉa mai Tần Mục.
Nhưng hiện tại, Bạch Vô Ngân lại giật mình giống như cực kỳ sợ hãi.
Hắn ta không quay người mà bay thẳng lên trời, không hề quay đầu lại.
Dáng vẻ chật vật đó giống hệt chạy trốn.
Bạch Vô Ngân cũng không biết tại sao, nhưng trong lòng hắn ta có dự cảm không lành, hắn ta cảm giác nếu mình không rời khỏi đây sớm, sẽ có chuyện vô cùng kinh khủng xảy ra.
Rầm!
Bạch Vô Ngân dùng hết sức bay đi, nhưng chưa được bao xa đã cảm thấy đâm phải vật cản khiến hắn ta phải ngừng lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tần Mục đang đứng trước mặt, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn ta.
Tần Mục nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Ngân nói:
- Ở lại diễn tiếp đi, mặc dù vở kịch này hơi khác với nội dung kịch bản của anh.
- Cậu… Sao cậu lại ở chỗ này?
Bạch Vô Ngân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, không phải hắn đang bị vây trong trận pháp rồi sao?
- Anh cho rằng loại trận pháp này có thể vây được tôi à? Ngây thơ!
Tần Mục nhìn Bạch Vô Ngân giống như là nhìn nghé con.
Bạch Vô Ngân quay đầu đi một cách khó khăn, phát hiện trong sân Chu gia thật sự chỉ còn lại hai người là Dịch Trúc Tuyết và Cổ Thanh.
Nhưng cả hai đều có vẻ mặt sững sờ kinh ngạc, hiển nhiên họ cũng không biết Tần Mục biến mất vào lúc nào.
Về phần của Chu Diệu Long cùng với các trưởng lão của Chu gia thì có vẻ mặt như là vừa mới gặp quỷ.
Trận Cửu Trọng Khốn Thần, tên như ý nghĩa, vào thời kỳ viễn cổ, có thể bao vây cả Chân Thần, vậy mà sao không trói được một đứa nhóc mới lớn?
- Trưởng lão, trưởng lão, có chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?
Trong lòng Chu Diệu Long dâng lên một dự cảm xấu, anh ta biết rõ trận pháp này một khi không trói được Tần Mục, anh ta và Chu gia xem như gặp phải tai nạn.
Tai nạn mang tính hủy diệt!
Lúc này anh ta đột nhiên nhớ tới lời nói của Cổ Thanh lúc ban đầu, “Chu gia các người hôm nay sẽ phải diệt vong”!
Chu Diệu Long choáng váng, hai ngày nay để nịnh bợ Bạch Vô Ngân, bọn họ hao phí không ít tâm tư, lập kế hoạch đem Tần Mục vào vòng vây, bẫy rập.
Cứ ngỡ là kế hoạch đã thành công rồi, không ngờ là sẽ có kết cục như thế này.
Có lẽ Tần Mục sớm đã biết đó là bẫy rập, nhưng hắn vẫn đến.
Đương nhiên là hắn không đi tìm cái chết. Ngay từ đầu hắn đã có mục đích, chính là chuẩn bị tiêu diệt Chu gia.
- Xuống dưới!
Trên bầu trời, Tần Mục phất một ống tay áo, Bạch Vô Ngân ngã xuống như sao băng, nện thẳng lên nền đất cứng.
Bọn người Chu Diệu Long trơ mắt đứng nhìn bộ dạng chật vật của Bạch Vô Ngân, không dám tiến lên giúp Bạch Vô Ngân.
Giờ Chu gia lo cho mình còn không xong, làm gì còn sức mà đi đút lót.
Thực ra Bạch Vô Ngân cũng có thực lực của Sinh Tử Cảnh, hơn nữa anh ta cũng gần như là vô địch trong Sinh Tử Cảnh, nhưng khi đối mặt với Tần Mục, trong lòng của anh ta đã có sự sợ hãi, căn bản không có chút ý định phản kháng.
- Bạch Vô Ngân, anh đường đường là một Thánh tử, sao lại nhu nhược vậy, Xích Viên Thần Công của anh đâu rồi?
Tần Mục đáp xuống mặt Đất, đứng trước Bạch Vô Ngân.
- Tần Mục, chuyện này là do tôi không đúng.
Bạch Vô Ngân hít sâu một hơi, từ từ đứng lên nói:
- Cậu vừa mới đánh tôi một quyền, xem như là huề nhau rồi.
- Huề nhau ư?
Tần Mục trừng mắt nói:
- Anh đang nói đùa đấy à?
- Giữa hai ta không hề có thù oán gì sâu nặng, hà tất phải tới nước anh chết tôi sống. Nếu hôm nay cậu thả tôi, tôi cam đoan sau này tuyệt đối không làm phiền tới cậu nữa.
Tần Mục nghe nói vậy đột nhiên cười và lắc đầu.
Bạch Vô Ngân trong lòng hoang mang, anh ta không biết Tần Mục đang nghĩ gì.
- Những Thánh Tử các anh thật biết điều, lúc trước thì làm như không giết được tôi sẽ không bỏ qua. Nháy mắt một cái lại nói chúng ta ta không có hận thù to tát gì cả, không cần phải giết nhau.
Tần Mục nói xong, dáng tươi cười dần trở thành lạnh như băng:
- Sao anh tính hay vậy? Tưởng thế giới này phải quay xung quanh anh hết à?
- Vậy bây giờ cậu muốn sao đây? Nếu muốn tôi bồi thường, chúng ta có thể thương lượng.
Bạch Vô Ngân cả đời chưa bao giờ lịch sự như vậy
- Bạch Vô Ngân, đến giờ mà anh vẫn còn không rõ?
Tần Mục trầm ngâm nói:
- Trước khi đến, Dịch Tiểu Nữu đã nói cho tôi biết đó là một cái bẫy. Nhưng tôi vẫn đến. Anh cho rằng tôi tới đây là để làm gì?
Xoẹt!
Đang nói, trong lòng bàn tay Tần Mục tự nhiên hiện ra một thanh kiếm ánh sáng nho nhỏ xinh xinh.
Từ trong chuôi kiếm nhỏ này, mọi người ở đây có thể cảm nhận được một cỗ sát ý rét lạnh như băng giá.
- Cậu…
Bạch Vô Ngân lập tức biến sắc.
- Tần Mục, không thể!
Dịch Trúc Tuyết kinh hãi hét lên:
- Nếu anh ấy chết, thì toàn bộ sao Trung Thiên đều chấn động!
Chuyện này là Bạch Vô Ngân sai, bây giờ Tần Mục là người nắm quyền chủ động, có thể tiến hành trừng phạt Bạch Vô Ngân, dạy dỗ anh ta một trận, hoặc bắt anh ta bồi thường đều được.
Nhưng Bạch Vô Ngân là Thánh tử của Nhật Nguyệt Thiên Cung, nếu anh ta ra ngoài bị người khác giết thì lớn chuyện rồi.
Nếu dùng năng lượng của Nhật Nguyệt Thiên Cung, một khi tức giận, thì có thể xảy ra một hồi gió tanh mưa máu.
Sao Trung Thiên trong vùng tinh không này có một địa vị rất khó xử, thường xuyên bị ngọn lửa chiến tranh tàn phá.
Một năm trước, nếu không nhờ mấy vị đại nhân của vương triều Bắc Tinh Hà đến sao Tử Quang du ngoạn, buộc chiến tranh giữa sao Trung Thiên và sao Tử Quang phải đình chỉ thì chỉ sợ giờ đây sao Trung Thiên vẫn đang còn trong chiến loạn.
Nếu như Bạch Vô Ngân bị giết, thì Nhật Nguyệt Thiên Cung tuyệt đối đủ sức để phát động chiến tran một lần nữa.
Cũng không biết mấy người của vương triều Bắc Tinh Hà đã đi khỏi nơi này chưa, lỡ họ còn chưa đi không biết sẽ gây ra tai họa gì nữa.
- Chấn động thì chấn động chứ, có liên quan đến tôi đâu?
Tần Mục không thèm quan tâm.
Dịch Trúc Tuyết ngây người ra một chút, lúc này mới nghĩ đến Tần Mục không phải là người của sao Trung Thiên, dù cho sao Trung Thiên có bị hủy diệt thì hắn chắc cũng không cảm giác gì.
- Động đất cũng được, chiến tranh cũng được, đều là những chuyện không liên quan đến tôi. Nhưng nếu không đánh chết con ruồi đáng ghét này, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Tức thật! Tưởng tôi bó tay chịu trói rồi sao?
Bạch Vô Ngân nắm lấy thời cơ, đột nhiên chắp tay trước ngực.
- Xích Viêm Thần Công!
Hai luồng sóng lửa đỏ chồng chất lên nhau, khiến Bạch Vô Ngân trông như một ngọn lửa đang bùng cháy.
- Đây là ngọn lửa cuối cùng của anh rồi. Thứ mà nó thiêu đốt chính là tính mạng của anh!
Tần Mục nhấc lòng bàn tay lên, kiếm ánh sáng đã bay vọt ra ngoài, lao vào ngọn lửa.
- Ah…
Từ trong ngọn lửa Bạch Vô Ngân cất tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó, kiếm ánh sáng bay lên như trăng sáng. Ngọn lửa tắt ngúm, tất cả những gì còn lại là một thi thể bị biến dạng hoàn toàn.
Ánh mắt của Chu Diệu Long dại ra, nhìn chằm chằm vào thi thể kia, đầu óc trống rỗng.
Bạch Vô Ngân chết rồi. Người mà y hao hết tâm tư để nịnh bợ giờ đã biến thành một thi thể, nằm ngay trước mặt y.
- Không cần hâm mộ đâu, đến phiên các người ngay đây.
Ánh mắt Tần Mục nhìn về phía Chu Diệu Long.
Chu Diệu Long vẫn còn ngớ ngẩn, các trưởng lão Chu gia dù sao cũng lớn tuổi, kịp thời phản ứng, nói gấp:
- Xin công tử tha mạng, chúng tôi cũng bị Bạch Vô Ngân ép buộc mà thôi.
- Cái dạng người như các ông, cũng dám nói với tôi là các ông bị bắt ép hay sao?
Tần Mục dùng ngón tay bắn ra bốn đạo kiếm khí vô hình về bốn hướng trong sân nhỏ rồi chúng nổ tung.
Bốn bề yên lặng. Bốn người chủ trì trận Cửu Trọng Khốn Thần còn chưa kịp phản ứn thì đã hi sinh rồi.
Người chỉ huy trận pháp vừa mới chết, trận Khốn Thần lập tức bị giải trừ, Dịch Trúc Tuyết và Trần Thiến chạy nhanh ra, đến bên Tần Mục.
- Cậu giết chết Bạch Vô Ngân thật à?
Dịch Trúc Tuyết như không muốn tiếp nhận sự thật này. Đứa con cưng của trời mà ngay cả cô cũng không địch lại, phải tránh đi đã ngã xuống như thế sao?
- Loại người này nếu giữ lại, sau này anh ta nắm quyền cai quản Nhật Nguyệt Thiên Cung, chẳng thua gì chiến tranh, đối với sao Thiên Tinh anh ta là một mầm tai họa, chi bằng giải quyết sớm cho xong.
- Cậu định xử lý những người kia thế nào?
Dịch Trúc Tuyết chỉ vào Chu Diệu long và người của Chu Gia.
- Bạch Vô Ngân tôi còn giết, mấy tên tép riu này còn phải quan tâm sao?
Chu Diệu Long nghe vậy, đôi mắt như đứng tròng và ngất đi.
Bọn trưởng lão Chu gia trong lòng như chêt rồi, bọn chúng biết rõ Chu gia xong đời chắc rồi.
. . .
Một lát sau, ba người Tần Mục rời khỏi Chu gia.
- Chu gia tuy không bằng Cổ gia, nhưng cũng được xem là có tiếng tăm nổi bật ở thành Nhật Nguyệt, không ngờ…
Dịch Trúc Tuyết thở dài một hơi, cô bước đến bên Tần Mục nói:
- Chuyện này sẽ gây huyên náo, xôn xao dư luận rất nhanh, tiếp theo cậu định xử lý ra sao?
- Chưa xong đâu, chỉ cần tôi còn chưa có được đáp án như mong muốn của tôi, cơn bão này vẫn còn tồn tại. Tôi không ngại đổ máu đâu.
- Cậu muốn tìm ai à?
Dịch Trúc Tuyết thông qua Công hội Dong Binh đã biết vài thông tin về Tần Mục. Cô hỏi Tần Mục:
- Các bạn của cậu đến đây bằng cách nào thế?
- Bị bắt tới. Các cậu ấy gần như chưa từng tu luyện, trong tinh không này các cậu ấy không có sức tự bảo vệ bản thân.
- Vậy các bạn cậu là bị Cổ gia bắt à?
Dịch Trúc Tuyết hỏi một câu thăm dò.
- Cổ gia chỉ là một trong số đó, có rất nhiều thế lực ở sao Trung Thiên tham dự vào. Nhưng tôi nghe nói khi cấc cậu ấy bắt đi thì sao Trung Thiên đã bùng nổ chiến tranh. Vậy nên rất có thể một số họ đã thất lạc trên đường đến sao Trung Thiên, lang thang trong tinh không. Muốn tìm được đủ mọi người đã trở nên rất khó khăn.
- Vậy cậu và cô ấy…
Dịch Trúc Tuyết liếc Trần Thiến, Tần Mục và Cổ gia có thù lớn, vậy tại sao vẫn còn thân mật với Nhị tiểu thư của Cổ gia?
Hơn nữa Tần Mục lúc này lại phê phán Cổ gia trước mặt cô, không hề kiêng kỵ.
Cho dù Cổ Thanh có chút bất mãn với Cổ gia, nhưng đó dù sao cũng là gia tộc của cô, sao lại không có chút lòng trung thành chứ?
- Em Trúc Tuyết, kỳ thật chị không phải là Cổ Thanh, nên sẽ không đứng về phe Cổ gia.
Trần Thiến cảm giác rằng quan hệ giữa Dịch Trúc Tuyết và họ đã rất thân thiết, không cần phải đề phòng nữa.
Huống hồ lại có Tần Mục bên cạnh, cho dù bí mật này công khai thì cũng chẳng sao cả.
- A? Chị không phải là Cổ Thanh, làm sao có thể?
Dịch Trúc Tuyết không tin:
- Chẳng lẽ trên thế giới có hai người giống nhau như đúc?
- Đó là một bí mật, nếu em muốn biết thì sau này chị sẽ kể rõ, còn bây giờ thì chị nghĩ anh Tần Mục còn có chuyện khác phải làm.
Tần Mục gật đầu nói:
- Đi Công hội Dong Binh!
Tin tức Chu gia bị diệt vong, Bạch Vô Ngân ngã xuống tạm thời vẫn chưa được loan truyền đi, nên không ai biết.
Lúc mọi người đến Công hội Dong Binh, nơi đây đang rất ồn ào và tấp nập, mọi người đứng kín cả lối đi.
- Chào ba vị, không biết tôi có thể giúp gì cho các vị không?
Chấp sự ở Công hội Dong Binh vừa nhìn lướt qua là ánh mắt dán vào ba người ngay, y nhận ra thân phận của ba người không bình phàm. Nhất là Dịch Trúc Tuyết với khí chất cao quý mà không phải ai cũng có thể bắt chước được.
- Gọi hội trưởng của các anh ra đây!
Tần Mục lườm chấp sự, nói.
Chấp sự đầu tiên là sững sờ, nhưng sau đó kịp phản ứng lại, cười bồi và nói rằng:
- Bây giờ hội trưởng đang bận rộn với công việc, ngài cần chi cứ nói với tôi là được.
Thoạt nhìn ba người trước mắt không phải người bình thường, nhưng hội trưởng không phải cứ muốn là sẽ gặp được.
Nếu cứ hễ ai tới nói muốn gặp hội trưởng mà anh ta cũng đưa người đó vào gặp thì anh ta hẳn đã phải cuốn gói từ lâu.
Nếu như Dịch Trúc Tuyết nói cho đối phương biết thân phận của mình thì cam đoan đối phương sẽ hấp tấp vời hội trưởng ra gặp họ ngay, nhưng cô hôm nay chỉ muốn xem cuộc vui nên im lặng không nói mà chỉ lẳng lặng xem.
- Muốn anh chuyển lời khó lắm hả?
Tần Mục lạnh nhạt quét mắt nhìn vào đối phương một cái.
Sắc mặt của chấp sự không còn vui vẻ nữa, anh ta lạnh lùng nói:
- Anh bạn này, nếu như muốn tuyên bố nhiệm vụ thì mời đi đến sảnh đường để đăng ký, xin lỗi tôi không tiếp các vị được!
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Vừa đi được mấy bước thì anh ta đột nhiên cảm thấy lồng ngực bồn chồn, có một cổ lực lớn từ phía sau đánh tới.
Oành!
Một tiếng vang thật lớn, mấy ngàn người trong đại sảnh đều dừng việc đang làm để quay sang nhìn.
Trong ánh mắt sững sờ kinh hãi của họ, một bóng người với tư thế vòng cung hoàn mỹ trên không trung xoay tròn mấy vòng rồi từ từ rơi xuống mặt đất, miệng phun mấy ngụm máu tươi.
- Cậu… ở chỗ này mà cậu dám đánh người, cậu muốn chết phải không?
Chấp sự có chút công phu, nên nhanh chóng đứng lên, nóng giận chỉ tay vào Tần Mục.
Anh ta muốn mở miệng thông báo cho mọi người, nhưng đột nhiên không thể phát ra âm thanh nào.
Chẳng biết từ lúc nào Tần Mục đã xuất hiện trước mặt anh ta, bóp cổ của anh ta.
- Cậu… cậu muốn làm gì? Khục khục. . . .
Chấp sự sợ hãi, cậu ta thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, sao thực lực lại mạnh đến như vậy?
- Tôi nói lại lần nữa: gọi hội trưởng của các anh ra đây! Bằng không tay của tôi run lên là tôi không cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì đâu à nha.
- Khục… khục…
Chấp sự ho khan một hồi, nghĩ thầm: “Cậu bóp cổ họng tôi rồi, tôi không nói được thì làm sao thông báo cho hội trưởng được chứ”.
Nhưng ngay sau đó anh ta cảm thấy cổ mình được buông lỏng. Không dám chần chờ, anh ta lập tức nói với nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng đang run lên vì sợ:
- Tiểu Y, cô lập tức đi tìm hội trưởng đại nhân, nhanh lên.
- À... Vâng!
Nhân viên phục vụ nữ sực tỉnh, lập tức chạy nhanh vào.
Tần Mục hất tay lên làm cho chấp sự bay ra ngoài.
Đại sảnh trở nên yên ắng, tất cả mọi người nhìn Tần Mục giống như là một con quái vật. Người thô lỗ và càn quấy như thế họ chưa được gặp bao giờ.
Tần Mục quét mắt nhìn bọn người đang vây xung quanh xem. Bỗng hắn quát to:
- Công hội Dong Binh tuyên bố đóng cửa kể từ ngày hôm nay. Những người không liên quan tới công hội lập tức lui ra ngoài, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!
Lời này giống như sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người nhìn nhau hoang mang.
Nhất là lính đánh thuê sống nương nhờ Công hội Dong Binh, họ có chút phẫn nộ với Tần Mục.
- Nhóc con từ đâu đến mà dám giương oai ở đây?
Rốt cục, lời Tần Mục nói đã lọt đến tai các cao thủ của Công hội, ngay lập tức năm cường giả ở cảnh Sinh Tử nhún người nhảy ra, cùng nhau tấn công về phía Tần Mục.
Tần Mục không cần chớp mắt, tiện tay phát ra một đao kiếm khí. Sau đó chính là hoa máu nở rộ thành một đường thẳng tắp, cả năm người đã bị thương nặng, té ngã xuống đất không đứng dậy nổi, cũng không biết có còn sống nổi hay không.
- Chuyện này…
Chứng kiến sự việc này, tất cả mọi người hít vào một hơi khí lạnh, thủ đoạn gì đây?
- Tôi nói lại lần nữa, những người không liên quan tới Công hội Dong Binh lập tức ra ngoài.
Lần này phản ứng của mọi người rất quyết liệt, mạnh mẽ. Mấy ngàn người sợ hãi giành nhau chạy ra ngoài đại sảnh, thậm chí có nhiều nhân viên của Công hội đang làm việc cũng bỏ chạy.
Bọn họ biết là lần này Công hội Dong Binh gặp tai nạn lớn rồi.
Mới đây thôi Công hội Dong Binh thật là náo nhiệt, chật hết cả đại sảnh, bây giờ đã trở nên yên ắng, không một bóng người, vắng lặng.
Rất nhanh, hội trưởng với dáng người có chút mập mạp ra mặt.
Lúc nãy thấy Tiểu Y vội vã bồn chồn y còn tưởng cô nói đùa, giờ nhìn thấy cả đại sảnh trống rỗng, cộng thêm năm người trưởng lão ở cảnh Sinh Tử đang ngã nằm trên đất thì lòng ông ta khẩn trương ngay.
Khi ánh mắt của ông ta nhìn trên người Tần Mục, lập tức thần sắc của ông ta thật khó nhìn như gặp phải quỷ.
- Lúc trước tôi đã nói gì?
Tần Mục nhìn chằm chằm vào đối phương, nói:
- Tôi đã nói nếu ông dám gạt tôi, thì tôi sẽ cho ông biết hậu quả mà!
Hội trưởng béo hoảng sợ mà nói.
Tất nhiên ông biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà họ Cổ.
Mà với tính cách há miệng là báo thù của Bạch Vô Ngân, tên đó tuyệt đối không chấp nhận để dù chỉ nửa hạt cát rơi vào trong mắt mình. Tần Mục làm anh ta bị bẽ mặt trước bàng dân thiên hạ, nhất định sẽ bị Bạch Vô Ngân đùa cho tới chết.
Cho nên ông ta bán tin tức của Tần Mục cho Bạch Vô Ngân. Khi ông làm thế chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ bị Tần Mục trả thù. Bởi vì ông ta cho rằng chỉ cần Tần Mục bước vào Chu gia thì sẽ không có đường sống mà đi ra.
Chắc là cậu ta không đi đến Chu gia.
- Thấy tôi từ Chu gia đi ra, chắc ông thất vọng lắm phải không?
- Không thể nào, sao cậu có thể ra khỏi Chu gia được?
- À, ông nghĩ tôi không thể thoát ra khỏi Chu gia đúng không?
Sắc mặt hội trưởng béo không được tốt, nhìn trộm qua năm tên trưởng lão đang nằm trên mặt đất.
Năm người này là năm người mạnh nhất trong công hội, vậy mà đều thua dưới tay Tần Mục.
Nếu Bạch Vô Ngân không đến cứu ông thì hôm nay ông chỉ còn nước nằm lại chỗ này.
Thế nên ông phải câu giờ với Tần Mục trong khi chờ người đi cầu cứu Bạch Vô Ngân.
- Tần công tử, ngài hiểu lầm rồi, ngài hãy nghe tôi giải thích.
- Hiểu lầm?
Tần Mục lạnh lùng nói:
- Ông nói hai người bạn của tôi bị Chu gia bắt nhưng Chu gia phủ nhận điều đó, ông giải thích sao đây?
- Chuyện này… Có thể là tôi nhớ sai rồi, để tôi đi kiểm ta lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận