Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1428: Sở thích nổi trội nhất!

-Có biết Vu Diễm bây giờ đang ở đâu hay không?
Tần Mục hỏi:
-Chính là cô gái bà cứu ra từ liên minh ấy.
-Cái này… Sau khi tôi cứu các cô ấy ra liền rời đi luôn, hiện tại không biết các cô ấy đi đâu cả.
-Các cô?
Tần Mục nghi hoặc nhìn về phía Vu Linh Nhi.
-Còn có chị Vũ Mai, lúc trước ba người chúng tôi cùng đến Hỗn Độn giới.
Tần Mục khẽ gật đầu. Hai người cùng một chỗ, nói thế nào cũng sẽ có bạn, sẽ không cô đơn.
-Còn nữa, giữa hai người Vu Linh Nhi và Nam Cung tiểu thư có quan hệ gì, tại sao bọn họ bổ sung cho nhau lại tạo ra hiệu quả lớn như thế?
Tần Mục với điểm này rất nghi hoặc.
Nếu như Nam Cung Lâm thật sự hoàn toàn có được Vu Linh Nhi, việc đột phá tới Chí Tôn quả thực đơn giản như ăn cơm uống nước, cơm bưng tận miệng.
-Cái này…
-Sao vậy, bà còn có điềukhó nói?
Tiểu Thanh khinh thường hỏi:
-Hiện tại bà còn ý định che dấu bí mật sao?
-Đương nhiên không phải.
Bà lão nói ra:
-Chủ nhân, không biết các người có nghe nói qua phía trên Chí Tôn chưa?
-Phía trên Chí Tôn, bà là ám chỉ Tổ Thần sao?
Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn bà lão.
Bà lão cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:
-Hóa ra chủ nhân biết rõ, đúng vậy, chính là Tổ Thần.
Tổ Thần cảnh, người biết ít càng thêm ít. Mà ngay cả lúc trước Cầm tổ tông sư thuộc cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong vẫn luôn cho là chính mình đã đứng trên đỉnh cao nhất, không hề hay biết phía sau còn có một cảnh giới cao hơn.
Sau đó đại khái ở đại chiến ngoại vực, bị một vị Tổ Thần đánh trọng thương, lúc này mới ý thức được cảnh giới Tổ Thần.
-Bà giỏi lắm cũng chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, không ngờ lại biết cảnh giới Tổ Thần, thật không đơn giản đâu.
Tần Mục hứng thú nói.
-Kỳ thật chỉ là vận khí của tôi tốt, đã biết được về truyền thuyết Tổ Thần ở bên trong di tích xa xưa mà thôi.
-Nói nghe một chút đi!
Tần Mục cũng hết sức tò mò đối với bí mật của tổ thần.
-Cũng chỉ có vài ba lời đồn trong truyền thuyết, ghi lại Tổ Thần của Hỗn Độn giới, Tổ Thần Luân Hồi!
- Tổ Thần Luân Hồi?
Tiểu Thanh trong mắt hiện lên một tia kinh dị.
- Tổ Thần Luân Hồi sở dĩ có danh hiệu là Luân Hồi là vì y có được thân thể luân hồi, mà Lâm Nhi chính là loại thể chất này.
Tần Mục và Tiểu Thanh đều như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía Nam Cung Lâm, sau đó có chút không biết phải làm sao. Cho tới bây giờ cô chưa từng phát giác thể chất của mình có chỗ nào đặc thù.
-Ý của bà là Nam Cung tiểu thư là chuyển thế của Tổ Thần Luân Hồi?
Tần Mục cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
-Không, cũng không phải là như thế.
Bà lão lắc đầu nói:
- Thân thể luân hồi chỉ là một loại thể chất, cũng không có quan hệ trực tiếp với Tổ Thần Luân Hồi. Lúc Tổ Thần Luân Hồi chính là một người bình thường, y cũng là thân thể luân hồi.
-Chẳng qua Lâm Nhi và Tổ Thần Luân Hồi có quan hệ trực tiếp hay không thì cô ấy rất khó nói!
Bà lão lại đưa ánh mắt nhìn về phía Vu Linh Nhi.
-Tôi?
Vu Linh Nhi mang vẻ mặt người vô tội.
Tần Mục đã sớm nghe nói qua thân thế của Vu Linh Nhi. Cô cũng không phải là người của Vu tộc, là Vu Diễm trong lúc vô tình nhặt được cô.
-Tình huống của Linh Nhi ra sao?
Tần Mục hỏi.
-Bởi vì tôi có tiếp xúc qua một ít khí tức của Tổ Thần Luân Hồi cho nên có thể cảm giác khí tức trên người cô ấy cùng Tổ Thần Luân Hồi rất giống nhau, nhưng cụ thể là cái gì tôi cũng không rõ lắm.
Tần Mục trở lên trầm mặc, sự thật chứng minh, Vu Linh Nhi có lẽ thật sự cùng Tổ Thần Luân Hồi có quan hệ với nhau, mà Nam Cung Lâm lại có thân thể luân hồi, hai người bổ sung nhau, lúc này mới có công hiệu thần kỳ.
Chỉ là loại phương pháp này quá cực đoan rồi, phải hi sinh một người, chỉ duy nhất một kẻ được hưởng lợi mà thôi.
-Được rồi, tạm thời cứ như vậy.
-Vâng, chủ nhân!
Trong nội tâm bà lão cảm thán. Dùng thực lực Chí Tôn cảnh của bà, nếu như chỉ là âm thầm ẩn thân, ai có thể phát giác?
Chỉ có điều cái đồ biến thái này…
Bà lão rất nhanh ẩn thân, biến mất tại trước mặt mấy người.
-Vậy là xong việc rồi ư, sau này tôi không cần chịu tra tấn rồi hả?
Vu Linh Nhi mở to đôi mắt ngập nước, tựa hồ còn có chút không dám tin.
-Trước khi tìm được điện hạ của các người, cô hãy đi theo chúng tôi đi. Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô.
Tần Mục cười vỗ vỗ đầu của cô.
-Ừ, vậy thật tốt quá.
Vu Linh Nhi hoan hô không thôi, cô tin tưởng với năng lực của Tần Mục, tìm được điện hạ cũng là chuyện rất dễ dàng.
Lúc này, Nam Cung Lâm đột nhiên thi lễ đối với Tần Mục:
-Cảm ơn đại ân của Tần công tử, Nam Cung Lâm suốt đời khó quên!
-Tiện tay mà thôi, Nam Cung tiểu thư không cần để ý.
Tần Mục nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nam Cung Lâm lại không thể coi như không quan trọng. Dù sao đây chính là uy hiếp của một Chí Tôn cảnh, toàn bộ Nam Cung gia cũng sẽ khó chống lại.
Nếu như không phải Tần Mục, tương lai kết cục của cô tất nhiên thập phần thê thảm, sẽ không so với Vu Linh Nhi tốt hơn bao nhiêu.
-Nam Cung tiểu thư, nếu quả thật cô muốn báo đáp Tần Mục, cũng không phải là không có biện pháp.
Lúc này, Tiểu Thanh đột nhiên cười nói.
- Báo đáp như thế nào?
Nam Cung Lâm vội vàng hỏi:
-Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ đốc hết sức.
-Tới đây tới đây, tôi nói cho cô biết!
Tiểu Thanh thần thần bí bí mà đem Nam Cung Lâm kéo sang một bên, lặng lẽ nói vài câu bên tai cô.
-Ah. . .
Cũng không biết Tiểu Thanh nói cái gì mà Nam Cung Lâm lập tức đỏ bừng mặt, cái cổ trắng mịn như tuyết cũng đều nhiễm đỏ theo.
-Hắn chính là có sở thích này, cô xem rồi xử lý đi!
Tiểu Thanh nói xong, lại nhớ tới Tần Mục đứng bên cạnh.
Nam Cung Lâm đứng nguyên tại chỗ do dự bất định, tai cô càng ngày càng hồng, cúi đầu không dám nhìn Tần Mục.
-Em nói với cô ấy cái gì vậy?
Tần Mục rất tò mò.
-Anh đoán xem?
Tần Mục im lặng nhìn cô một chút, lại nói với Nam Cung Lâm:
-Nam Cung tiểu thư, cô đừng nghe cô ấy nói lung tung, thật sự chỉ là tiện tay mà thôi. Chúng ta làm khách tại Nam Cung gia, giúp chút việc cỏn con này là việc nên làm mà.
-Tôi. . . Tôi biết rồi, trở về rồi hãy nói!
Nam Cung Lâm ngoài miệng như thế nói, nhưng Tần Mục nhìn ra được, cô rất để ý lời nói của Tiểu Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận