Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 538: Giáo Đình mười tám tầng địa ngục!

Tần Mục không cho là đúng nói.
Diệp gia gặp nạn, dĩ nhiên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ánh mắt dừng lại trên người cô gái tóc ngắn, Tần Mục hỏi:
-Cô ta là ai?
Cái nhìn chằm chằm của Tần Mục khiến cô gái cảm thấy như bị rắn độc cắn một cái, sởn hết cả da gà, cô ta phải chạy tới trốn sau lưng Châu Chấu.
-Đại nhân, con bé tên là Viên Tiểu San. Sau khi mời được ba cường giả, hiện tại ở Ninh Giang Viên gia chính là một trong những gia tộc cường thịnh nhất. Lần này chính cha con bé muốn tôi bắt cóc Diệp Tiểu thư, mà tôi là vệ sĩ của Viên Tiểu San nên con bé lén lút chạy ra theo tôi ra ngoài, tôi cũng mặc kệ.
Dường như Châu Chấu đối với Viên Tiểu San này khá tốt, còn cố ý giải thích,
-Thật ra tính cách con bé trẻ con lắm, đang học tại trường cấp ba Vân Lan, có lẽ trước đây đã nghe thấy thanh danh của Diệp đại tiểu thư nên tò mò, chứ không có ác ý.
Diệp Khinh Tuyết là hoa hậu giảng đường của trường Vân Lan, Viên Tiểu San đã từng nghe nói về cô chẳng có gì là lạ.
Tần Mục hỏi Diệp Khinh Tuyết:
-Cô nàng ngốc, cậu thấy sao?
-Để cô ấy nói xin lỗi là được.
Diệp Khinh Tuyết cũng chẳng muốn làm gì Viên Tiểu San, dù sao cô bé đó tuổi còn trẻ, hơn nữa còn là đàn em của cô.
Châu Chấu nghe vậy, lập tức kéo Viên Tiểu San qua, nghiêm túc nói:
-Tiểu San, mau xin lỗi Diệp Tiểu thư!
-Em…Em xin lỗi, chị Diệp!
Viên Tiểu San còn tin tưởng Châu Chấu hơn cả cha mình, lời Châu Chấu nói cô chưa bao giờ phản bác.
Tần Mục cảm thấy thật thú vị, tên Châu Chấu giết người không chớp mắt này hình như thật sự định hoàn lương rồi, ít nhất anh ta rất che chở cho Viên Tiểu San.
-Cô đừng gọi tôi là chị Diệp được không, có khi chúng ta còn trở thành kẻ thù của nhau đấy!
Mặc dù Diệp Khinh Tuyết sẽ không làm gì Viên Tiểu San, nhưng Viên gia đã nhằm vào Diệp gia, sao cô có thể đứng ngoài quan sát được.
Đúng lúc này, điện thoại của Châu Chấu vang lên.
-Là cha của Viên Tiểu San gọi tới.
Châu Chấu lo lắng nhìn Tần Mục.
-Nhìn tôi làm gì, nghe đi!
Không do dự nữa, Châu Chấu bấm nút nghe điện thoại.
-Alo, Châu Chấu, chuyện tình thế nào rồi?
-Người…người đã ở đây rồi.
-Haha, tốt, để xem giờ Diệp Đông còn dám không đi vào khuôn khổ hay không. Cậu để ý người cho tốt, tôi sẽ lập tức đến ngay!
Tần Mục đột nhiên thì thầm với Châu Chấu:
-Bảo ông ta mang ba tên cổ võ giả tới.
Châu Chấu biết Tần Mục muốn phế bỏ ba người kia nên mau chóng nói:
-Gia chủ, ông hãy mang cả đám Lục lão đến. Tôi vừa nhận được tin, Diệp Đông đang tìm cao thủ để giải cứu con gái ông ta, tôi sợ một mình tôi không ngăn cản được.
-Bên cạnh Diệp Đông làm gì có cao thủ nào, tên “Nam Sơn quỷ lão” kia chỉ được cái danh tiếng dọa người thôi, lần trước chỉ trúng một chiêu của Lục lão đã bị trọng thương rồi.
Giọng điệu của cha Viên Tiểu San thể hiện rõ sự khinh thường.
-Gia chủ, cẩn thận vẫn hơn, để phòng ngừa vạn nhất.
-Ừ, cũng đúng, cậu chờ đó, tôi lập tức dẫn đám Lục Lão tới.
Kết thúc cuộc nói chuyện, trong lòng Châu Chấu thấp thỏm không yên.
Bất kể là Tần Mục hay ba tên cổ võ giả kia đều ở đẳng cấp anh ta không thể với tới, hai bên đánh nhau không chừng anh ta sẽ gặp tai vạ.
Dù sao trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!
Viên Tiểu San cho dù ngốc nghếch đến mức nào, lúc này cũng hiểu được ý định của Tần Mục.
Hắn cố tình muốn cha cô tới, chắc chắn là đã mười phần nắm chắc.
-Chị Diệp, em cầu xin chị, đừng làm hại cha em được không?
Viên Tiểu San lên tiếng cầu xin.
Diệp Khinh Tuyết lạnh lùng nói:
-Không chỉ một mình cô có cha, mà tôi cũng có. Lúc cha cô làm chuyện xấu sao không thấy cô ngăn cản?
-Việc này…
Viên Tiểu San không thể phản bác, đúng là cha cô muốn hại cha của Diệp Khinh Tuyết trước.
Không lâu sau, một người trung niên mập mạp dẫn theo ba tên mặc trang phục cổ xưa uy nghiêm đi tới.
-Ồ, sao lại nhiều người thế này, ai mới là con gái Diệp Đông?
Tên mập khó hiểu nhìn qua năm người Tần Mục.
Tần Mục không hề có hứng thú với tên mập này, ánh mắt rơi thẳng vào ba gã cổ võ giả.
-Sao lại thấy hơi quen mắt nhỉ?
Tần Mục sờ cằm.
Ba gã đàn ông uy nghiêm ban đầu rất tự cao, không thèm để ai vào mắt.
Tuy nhiên khi vô tình nhìn thấy Tần Mục, sắc mặt của chúng lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể không kiềm chế được run lên.
-Là…là cậu!
-Thì ra thật sự có quen biết!
Tần Mục cười lạnh,
-Các người còn dám chạy đến Ninh Giang làm mưa làm gió, đúng là chó không đổi được ****.
Ba gã cảm nhận được sát ý của Tần Mục, biết rằng lần này lại vô tình đắc tội với hắn, trong lòng âm thầm mắng một tiếng, quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng, có đi được không?
Vụt!
Một luồng kiếm quang hiện lên, ba gã chưa kịp bước đi vài bước đã bị xuyên thủng, hai mắt mở to rồi ngã xuống đất.
Châu Chấu hoảng hốt, anh ta biết rõ sự lợi hại của Tần Mục, nhưng vung tay một cái giết chết ba người trong nháy mắt, điều này vẫn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
-Anh, anh biết ba người này sao?
Đám Tần Phỉ Phỉ đã tập mãi thành quen với việc Tần Mục giết người, họ chỉ hiếu kỳ với dáng vẻ hoảng sợ của chúng khi nhìn thấy Tần Mục thôi.
-Hơi có ấn tượng, nếu anh không lầm, chắc là thủ vệ của Dương gia hoặc Lâm gia.
Sau khi giết Dương Thiên Quân và Lâm Ngạo, Tần Mục lật đổ cả Dương gia và Lâm gia, từ đó giải tán cổ võ giả của hai gia tộc.
Trong số những tên cổ võ giả đó, một số trở về cố võ giới, một số lại lựa chọn gia nhập gia tộc khác.
Những cổ võ giả xuất hiện gần đây ở Ninh Giang, thật ra chính là những tên ở Yên Kinh đã bị Tần Mục đuổi đi.
Chúng vốn nghĩ rằng chỉ cần rời xa quê hương, tìm được một thành phố hạng hai rồi định cư là có thể sống thoải mái. Không ngờ lại trêu chọc phải tên sát tinh Tần Mục này, không thể không nói, vận mệnh quá đen đủi.
-Đáng đời!
Đối với loại người này Tần Mục chẳng đồng cảm chút nào.
Cha của Viên Tiểu San thật sự choáng váng, ông ta cảm thấy mình đang nằm mơ.
Đối với ông ta, ba gã cổ võ giả Lục Lão chính là thần tiên sống, không việc gì là không làm được.
Nhưng bây giờ, thiếu niên này chỉ tùy tiện vung tay đã giết hết cảm đám, còn chuyện gì hoang đường hơn chuyện này nữa không?
-Châu Chấu, cậu…cậu…
-Gia chủ, xin lỗi, lần này ông đã chọc phải người không nên chọc rồi.
Châu Chấu hít sau một hơi nói.
-Đừng giết cha tôi, xin các người, đừng giết cha tôi.
Viên Tiểu San vô cùng hoảng sợ, một cô gái mới học cấp ba như cô, hoàn toàn không chịu đựng được cảnh tượng động tay là giết người như thế này.
-Cô nàng ngốc, cậu nói nên xử lý như thế nào?
-Không còn cổ võ giả, Viên gia cũng chẳng gây được sóng gió gì nữa.
Diệp Khinh Tuyết thở dài nói:
-Để ông ta nằm trên giường mấy tháng là được.

Cùng lúc đó, ở Vatican, Giáo Đình.
-Thái tử điện hạ, yêu cầu của ngài đã được giáo hoàng phê chuẩn.
Tên hồng y giáo chủ cung kính nói với thanh niên mặc áo đen trước mặt.
Trải qua mấy ngày điều dưỡng, sức khỏe Long Vô Minh rõ ràng đã hồi phục rất nhiều, y lãnh đạm nói:
-Vây hãy dẫn ta đi!
-Được, mời đi theo tôi!
Hồng y giáo chủ dẫn Long Vô Minh vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ cùng vô số trạm gác, cuối cùng dừng lại ở một không gian thần bí dưới mặt đất.
-Sao không đi nữa?
Long Vô Minh thấy hồng y giáo chủ dừng lại thì không khỏi thắc mắc.
-Thái tử điện hạ, mười tám tầng địa ngục là cấm địa của Giáo Đình chúng ta, giáo hoàng chỉ cho phép một mình ngài xuống dưới, còn chúng tôi phải ở trên này.
Long Vô Minh gật đầu:
-Được rồi, đưa chìa khóa cho ta, ta sẽ tự xuống!
Hồng y giáo chủ lấy ra một chùm hơn mười cái chìa khóa đưa cho Long Vô Minh, hắn còn không quên nhắc nhở:
-Long đế bị giam giữ ở tầng thứ 10, thái tử phải cẩn thận!
Trang 31# 4
Chẳng bao lâu sau, y nhìn thấy một cánh cửa bằng thép.
-Mười tám tầng địa ngục, nghe tên có vẻ huyền bí, nhưng thực chất cũng chỉ là một nhà tù mà thôi!
Long Vô Minh khinh thường cười nhạo.
Đối với người bình thường, cánh của bằng thép này có lẽ rất khó để phá mở, song đối với cao thủ tuyệt đỉnh, nó gần như chẳng có tác dụng gì.
Cầm lấy chìa khóa tra vào ổ, y chuẩn bị bước vào tầng địa ngục thứ nhất.
Nhưng mà đúng lúc này, một luồng năng lượng vô hình đột ngột bay tới, trong nháy mắt đã trói y lại.
-Đây là cái gì?
Long Vô Minh vừa khiếp sợ vừa khó hiểu, dưới sự trói buộc này, với thực lực của y mà cũng không thể nào động đậy được, thậm chí còn không thể phản kháng.
Với tình trạng này, chỉ sợ nếu một tên vô danh tiểu tốt xuất hiện cũng có thể một kiếm chém chết y.
-Vãn bối Long Vô Minh, được giáo hoàng phê chuẩn đi xuống tầng thứ mười địa ngục, mong rằng chư vị cho phép.
Long Vô Minh không dám xem thường nơi đây nữa, ngay tầng thứ nhất đã cất chứa sức mạnh bảo vệ thần bí như thế này, mười bảy tầng phía sau, quả thực không dám tưởng tượng.
Vừa mới dứt lời, hơn mười luồng khí tức đồng loạt ào đến, dò xét Long Vô Minh từ trên xuống dưới.
Một lát sau, hơn mười luồng khí tức này lại rút lui giống như thủy triều.
Mà đồng thời, Long Vô Minh cũng cảm giác cả người được thả lỏng, lực trói buộc đã biến mất không thấy tăm hơi.
-Thật là nơi đáng sợ!
Mặc dù cũng là nhà tù, nhưng thiên lao của Long tổ kém chỗ này quá xa.
Có lẽ chỉ có Long mộ, mới đủ điều kiện để so sánh với mười tám tầng địa ngục!
Hít sâu một hơi, Long Vô Minh thận trọng bước từng bước vào sâu bên trong.
Tiếp đó, mỗi khi bước vào một tầng địa ngục, y đều phải trải qua một lần kiểm tra hà khắc.
Y không thể tưởng tượng, cả mười tám tầng địa ngục rốt cuộc cất giấu bao nhiêu cao thủ.
Tiếp tục đi xuống, mỗi tầng địa ngục đều giam giữ những tội phạm hung ác, những tên này sắc mặt dữ tợn, trên người tản ra khí tức cực kỳ tà ác nguy hiểm, ngay cả Long Vô Minh cũng không muốn lại gần chúng.
Đến tầng thứ mười.
Tầng này không có nhà tù, chỉ có một mật thất tối tăm trống trải.
Tại đây cũng không giam giữ quá nhiều tội phạm, trên chiếc chiếu cỏ trong mật thất bên phải, chỉ có đúng một người đang ngồi.
Người này hơn bốn mươi tuổi, mặc trường bào mộc mạc, lẳng lặng ngồi yên, mi mắt đóng chặt, không hề nhúc nhích.
Long Vô Minh đứng lặng hồi lâu ở cửa ra vào, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, từ từ đi vào.
-Cuối cùng cậu đã tới!
Người đàn ông cuối cùng cũng mở mắt, thần sắc bình tĩnh nhìn Long Vô Minh.
Giống như, ông đã biết Long Vô Minh sẽ đến.
Long Vô Minh ngẩn ra, sau đó lập tức gọi:
-Nghĩa phụ!
Long Vô Minh là thái tử Long tổ, nghĩa phụ trong miệng y là ai, không cần nói cũng biết.
-Bây giờ cậu còn dùng xưng hô này để làm gì?
-Bất kể như thế nào, nghĩa phụ vẫn là người con kính trọng nhất!
Long Vô Minh hờ hững nói:
-Dù cho chuyện đó đã xảy ra, con vẫn luôn nghĩ như vậy.
Long đế ngẩng đầu nhìn Long Vô Minh, bình tĩnh nói:
-Khi người của tứ đại thế lực liên thủ đánh lén ta, ta đã biết cậu chính là người đã bán đứng mình, người biết rõ nhược điểm của ta trên đời này, chỉ có cậu mà thôi.
-Nếu nghĩa phụ không có ý định phế con, con cũng không phải đi đến bước này.
Vẻ mặt Long Vô Minh đau đớn, ảm đạm nói:
-Con biết mấy năm nay nghĩa phụ vẫn tìm kiếm người thừa kế mới, nếu như tìm được, chỉ sợ con sẽ bị phế bỏ ngay lập tức. Mặc dù tất cả mọi thứ của con đều do nghĩa phụ ban cho, nhưng khi con đã đứng trên độ cao này, muốn con trở lại lúc trước là chuyện không thể nào!
Tâm trạng của Long Vô Minh cũng không khó lý giải, một ngươi nếu như nghèo khó cả đời, có lẽ họ chẳng cảm thấy gì.
Nhưng nếu có một ngày anh ta trở thành tỉ phú, sau một thời gian ngắn lại bắt anh ta trở về với cuộc sống nghèo rớt mùng tơi, chắc chắn anh ta sẽ không cam lòng.
-Ta hiểu, đây là tính cách của cậu.
Long đế thở dài,
-Nhưng cậu có từng nghĩ, chính vì bởi tính cách đó mà ta mới phải tìm kiếm người thừa kế khác hay không?
Long Vô Minh ngẩn người, dưới góc độ của y, là vì Long đế vô tình trước nên y mới vô nghĩa.
Long đế muốn phế y, nên y mới phản bội.
Nhưng lúc này Long đế lại nói, bởi vì ông biết rõ y có ý định phản bội, lòng dạ bất chính, thành ra mới muốn phế y.
Quan hệ nhân quả này, nên làm rõ như thế nào đây?
-Cậu có thiên phú, điều này không phải bàn cãi, nhưng tính cách lại bốc đồng, tham vọng, hơn nữa còn ích kỷ, cố chấp. Nếu giao Long tổ cho cậu, sẽ chỉ làm hại muôn dân trăm họ.
Long đế lắc đầu liên tục, vẻ mặt hiện lên sự ăn năn.
Lúc trước suy nghĩ của ông quá cực đoan, cho rằng người kế nhiệm vị trí Long đế, phải có đủ thiên phú để tu luyện Ngạo Long quyết.
Nhưng càng về sau công pháp của Ngạo Long quyết càng quá mức thâm ảo khó hiểu, gần như chưa ai đột phá được tầng thứ bảy.
Ông tìm khắp thiên hạ, gặp được Long Vô Minh khiến ông mừng rỡ không thôi.
Nhưng Long Vô Minh mặc dù có thiên phú, nhưng nhân phẩm tính cách lại có quá nhiều điểm cần phê phán, người như vậy nếu tiếp quản Long tổ, tất sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Cho nên ông đã phải tiếp tục đi tìm người thừa kế mới, ai ngờ lại bị Long Vô Minh nhìn thấu, tạo thành cục diện hôm nay.
Long Vô Minh lại im lặng hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết định nào đó mới nói:
-Nghĩa phụ, chuyện trước đây con không muốn truy cứu nữa. Bất kể ai đúng ai sai, con cũng đã đi tới bước này, không thể quay đầu lại nữa.
-Ta biết, cậu sẽ tới đây tìm ta, để kể lể nỗi khó xử của cậu.
Mặc dù Long đế bị nhốt tại địa ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời này, nhưng dường như không gì có thể qua khỏi mắt ông.
-Nếu như không cần, con cũng không muốn đi đến bước này!
Long đế lạnh nhạt lắc đầu,
-Cậu chi là người hấp hối đang giãy chết mà thôi, từ trước đến nay, tà không bao giờ thằng được chính. Nếu cậu không khiêm tốn lại, cho dù cậu có giải quyết được đối thủ trước mắt, sau này cũng sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người nhảy ra phản đối cậu!
-Chuyện sau này con mặc kệ, nhưng người này, con không thể không giết!
Trên người Long Vô Minh toát ra hơi thở hung ác.
Long đế nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Long Vô Minh, đột nhiên cười khẽ,
-Có thể khiến cậu nói ra những lời này, người này có vẻ cũng không đơn giản!
Long Vô Minh tức giận càng sâu, chứng tỏ sỉ nhục y phải chịu đựng càng lớn.
Trong lòng Long đế đã đại khái đoán được người này là ai.
Động tĩnh Tần Mục gây ra tại Yên Kinh không nhỏ, sao ông có thể không chú ý được?
Thậm chí quan hệ giữa Tần Mục và Ngân Hồ ông rõ như lòng bàn tay, chỉ là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt chính thức với Tần Mục mà thôi.
-Dù không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, quả thật hắn rất lơi hại.
-Cho nên cậu muốn lấy đi sức mạnh của ta, để chiến đấu với hắn?
Long Vô Minh quỳ một chân xuống,
Bạn cần đăng nhập để bình luận