Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 261: Thiên Đao phái

- Này, ngốc lão đầu, ông cản đường chúng tôi làm gì?
Tần Mục bất mãn nói.
Tả Tư Duyệt một bên nhắc nhở:
- Ông ta là người của Huyết Mộng Thiên Đường, lần này chấp hành nhiệm vụ với tôi. Đây cũng chính là nguyên nhân khi tôi đến Yên Kinh vẫn không liên lạc với cậu. Nhưng nói là chấp hành nhiệm vụ chung, trên thực tế chính là giám sát tôi. Bởi vì là người mới, bọn họ hoàn toàn không tin tôi.
- Ừm.
Tần Mục khẽ gật đầu.
Ông già đầu trọc u ám nhìn Tần Mục, sau đó quay sang nhìn Tả Tư Duyệt, cười lạnh:
- Lam Mị, biểu hiện của cô khiến đường chủ thất vọng lắm đấy.
- Lam Mị?
Tần Mục kinh ngạc nhìn Tả Tư Duyệt.
- Người của Huyết Mộng Thiên Đường không dùng tên thật. Lam Mị là danh tự mà đường chủ đã đặt cho tôi.
Tần Mục đánh giá Tả Tư Duyệt, sau đó cười nói:
- Tên này thích hợp với cô đấy.
- Địch nhân còn chưa đuổi đi, cậu còn có tâm tư nói đùa.
Tả Tư Duyệt oán trách.
- Nói cũng đúng.
Tần Mục quay đầu nhìn lão giả đầu trọc, vẫy tay nói:
- Ngốc lão đầu, tôi gần đây rất kính già yêu trẻ. Xem ông đi không nổi, tôi cũng không đánh ông đâu. Ông đi đi.
Ánh mắt lão giả đầu trọc hiện lên sự hung ác, nhưng vẫn không để ý đến Tần Mục, tiếp tục nói với Tả Tư Duyệt:
- Lam Mị, cô cũng biết, đường chủ rất ít khi coi trọng một người mới. Nếu tương lai tiến vào Hoa Hạ thành công, nói không chừng cô sẽ là người nối nghiệp đường chủ. Đáng tiếc…
Tần Mục nhiều lần bị bỏ qua, không khỏi nổi giận:
- Ngốc lão đầu, quân bán nước mà làm như ngon lắm. Không cảm thấy hỗ thẹn với lương tâm sao?
- Hừ, tôi chỉ theo đuổi sức mạnh mà thôi. Và cũng chỉ có Huyết Mộng Thiên Đường mới có thể mang lại cho tôi điều này.
Lão giả đầu trọc rốt cuộc cũng nói chuyện với Tần Mục.
- Miệng đầy đạo lý nhỉ?
- Nhóc con tóc vàng, cậu thì hiểu cái gì?
Lão giả đầu trọc dường như rất khinh thường Tần Mục.
- Lam Mị, tôi không biết cô suy nghĩ cái gì nữa, tiểu tử này cũng chỉ là đứa yếu ớt, chỉ mang đến thiệt thòi cho cô mà thôi.
Tả Tư Duyệt nhìn Tần Mục, che miệng cười khẽ:
- Quỷ lão tam, coi chừng họa từ miệng mà ra đấy nhé.
Lão giả đầu trọc giống như nghe được câu chuyện cười vui nhất thế giới:
- Mồm của tôi đích thật là rất thích gây chuyện. Rất nhiều người không chịu nổi vài câu của tôi đã muốn liều mạng với tôi rồi. Tôi cảm thấy phiền, đành phải giết chúng. Tính toán lại, mấy năm nay đúng thật là giết không ít người.
Lão giả đầu trọc nói tuyệt không khoác lác. Trên người ông ta tản ra khí tức tanh nồng của máu.
- Lam Mị, tin rằng cô cũng hiểu nguyên nhân mà đường chủ phái tôi đi theo cô. Xem ra chuyện đường chủ lo lắng đã xảy ra, bây giờ cô đang chuẩn bị phản bội tổ chức phải không?
- Tôi vốn là bị ép buộc, có quỷ mới nguyện ý gia nhập tổ chức hắc ám này.
- Vậy thì cô đúng thật là ngu xuẩn. Dù sao cũng chỉ là một lần chết, vì sao lúc trước không từ chối đi. Có phải…
Lão giả đầu trọc nhìn Tần Mục, cười lạnh:
- Hay là cô cho rằng đã tìm được người giúp đỡ nên muốn đào thoát?
- Đáp đúng đấy. Tôi thật đúng là cho vậy.
Tả Tư Duyệt khẳng định.
- Sao?
Lão giả đầu trọc nhướng mày, lần đầu tiên đánh giá Tần Mục:
- Chỉ bằng vào cậu ta?
- Ngốc lão đầu, tôi cảm thấy bây giờ thảo luận không phải là chuyện cô ấy có thoát được hay không, mà là ông có thoát được hay không đấy?
Lão giả đầu trọc sửng sốt một chút rồi cười lên điên cuồng:
- Trẻ tuổi thì không biết trời cao đất rộng. Thời điểm mà tôi lưu lạc, ba của cậu còn chưa sinh ra đâu.
- Điều đó chỉ có thể nói ông đã già rồi. Thời đại này nguy hiểm lắm, ông chờ chết trong quan tài đi.
- Vô tri. Cậu có biết lão phu là ai không?
- Nói nhiều như thế làm gì? Ông có định nhường đường hay không?
- Đương nhiên…
Lão giả đầu trọc chỉ nói được hai chữ, lời phía sau còn chưa kịp nói ra miệng thì đã bị đánh nuốt vào trong.
Bành.
Thân hình gầy yếu bị một cước giẫm xuống đất, toàn bộ mặt đất đều sụp đổ.
Lão giả đầu trọc chỉ cảm thấy dạ dày của mình lộn ngược lên. Một cảm giác buồn nôn đến cực điểm xuất hiện, nhưng ông vẫn còn chưa mất đi ý thức.
Bốp.
Một bàn tay hạ xuống, Tần Mục từ trên cao nhìn xuống:
- Trong ấn tượng của tôi, người tự xưng lão phu đều rất mạnh. Nhưng tôi thấy ông chẳng ra hồn gì cả.
Lão giả đầu trọc không để ý đến sự đau đớn và nhục nhã mà bạt tai mang đến, chỉ vạn phần sợ hãi nhìn Tần Mục.
Vừa rồi, khoảng cách giữa hai người ít nhất cũng phải vài chục mét. Với khoảng cách này, ông ta rõ ràng chưa phản ứng kịp đã bị Tần Mục dẫm dưới chân.
Tốc độ và sức mạnh gì vậy? Cho dù đường chủ đại nhân cũng không khủng bố như thế?
- Sao không nói gì nữa đi?
Tần Mục giơ tay lên, dường như muốn bạt tai thêm một cái nữa.
- Đợi một chút, lão phu…Lão phu…
Lão giả đầu trọc có chút không nói được lời nào.
- Sao?
- Đại gia, cậu là đại gia của tôi. Tôi có mắt nhưng không thấy thái sơn, mong cậu đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tôi lần này.
Lão giả đầu trọc nghênh ngang cả đời, chưa bao giờ xem trọng tính mạng của người khác. Lần này bị tai vạ, tính mạng nằm trong tay một thiếu niên, biểu hiện của ông ta còn sợ hãi hơn so với bất luận kẻ nào.
Thì ra tính mạng của mình cũng yếu ớt như vậy.
Bốp.
Tần Mục lại tát thêm một cái, cả giận nói:
- Xéo đi, ai là đại gia của ông chứ? Nếu lão tử mà có đứa cháu như ông, tôi sẽ đâm chết ngay từ đầu.
Lão giả đầu trọc lệ rơi đầy mặt.
- Quỷ lão tam, tôi đã nhắc ông rồi mà, coi chừng họa từ miệng mà ra. Đáng tiếc ông không nhìn ra được. Tôi cũng không còn biện pháp.
Tả Tư Duyệt bước tới, hỏi Tần Mục:
- Nên xử lý như thế nào?
Tần Mục quan sát bốn phía, nói:
- Ở đây đều là hoang sơn dã lĩnh, giết người có lẽ không sao.
Lão giả đầu trọc thấy Tần Mục không chịu ăn mềm, muốn giết ông ta, không khỏi cả giận nói:
- Tôi là người của Huyết Mộng Thiên Đường. Tôn nghiêm của Huyết Mộng Thiên Đường không cho phép người ta chà đạp. Cậu dám giết tôi, sẽ bị tất cả sát thủ trên thế giới này truy đuổi không ngừng.
- Ông thật đúng là…
Tần Mục nói xong, đang muốn giơ tay lên.
- Dừng tay.
Lúc này, từ trong hạp cốc bước ra một nam một nữ. Người nam anh tuấn cao lớn, người nữ mặc áo da đỏ bó sát người, tư thái uyển chuyển, dung mạo mỹ lệ.
Hai người đều phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, giống như đang tức giận vì Tần Mục khi dễ một ông lão gần đất xa trời.
- Tại sao hai người này lại xuất hiện?
Tần Mục nghi hoặc nhìn Tả Tư Duyệt.
Tả Tư Duyệt quét mắt nhìn hai người, lắc đầu:
- Tôi không biết bọn họ, có lẽ cũng không phải đầu lĩnh chúng tôi muốn tìm.
- Nói cách khác, bọn họ không phải người của Huyết Mộng Thiên Đường?
Tần Mục bất đắc dĩ, chẳng lẽ là thấy việc nghĩa mà hăng hái làm?
Cô gái mặc áo đỏ phẫn nộ quát:
- Cái gì là Huyết Mộng Thiên Đường? Chúng tôi là người của phái Thiên Đao.
Tần Mục nghe xong, bắt đầu đánh giá hai người kia.
Áo của hai người có thêu hình một thanh đao, trên tay còn cầm một thanh bội đao, có vẻ không phải nói xạo.
Phái Thiên Đao, một trong tam tông tứ phái, thực lực nghe nói không kém gì tổ Long.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền miệng. Dù sao tam tông tứ phái đều khá thần bí, chưa bao giờ phát sinh xung đột với tổ Long, thực lực chân chính như thế nào thì không biết được.
- Thiếu hiệp, nữ hiệp cứu mạng. Hai người này là sát nhân cuồng ma, vừa rồi một lời không hợp đã ra tay với tôi, bây giờ còn muốn giết tôi.
Lão giả đầu trọc hiển nhiên là đã nghe qua phái Thiên Đao. Lúc này nhìn hai người giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, dốc sức kêu cứu, hơn nữa còn bắt đầu chửi bới Tần Mục.
Bốp.
- Ông nói nhiều quá, có thể yên tĩnh được một chút hay không?
Tần Mục dùng sức vung một cái tát xuống, gương mặt lão giả đầu trọc sưng phồng lên.
- Cuồng đồ lớn mật, còn dám hành hung trước mặt chúng tôi?
Hai người của phái Thiên Đao không nhịn được nữa. Bọn họ đã báo danh phái Thiên Đao, vậy mà Tần Mục cũng không để ý đến.
Chẳng lẽ phái Thiên Đao mấy năm không xuất thế, uy danh đã xuống thấp đến trình độ đó rồi sao?
- Hai vị không nên vọng động. Người này mới đích thật là đại gian đại ác, giết người như ngóe, vừa rồi muốn gây bất lợi cho chúng tôi. Chỉ là đang bị chúng tôi chế ngự mà thôi.
Tả Tư Duyệt giải thích với hai người.
- Hừ, ác nhân lại đòi cáo trạng trước.
Cô gái áo đỏ rõ ràng không tin Tả Tư Duyệt.
Người đàn ông nhìn Tả Tư Duyệt, ánh mắt sáng lên, rồi lại nhìn cô gái mặc áo đỏ.
Cô gái áo đỏ này là sư muội của y, mỹ nữ của phái Thiên Đao, đồng thời là người mà y luôn muốn theo đuổi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tả Tư Duyệt, y phát hiện cô gái đến từ thế tục này lại có một luồng khí tức thần tiên không nói nên lời. Sư muội của y có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
- Sư muội, huynh thấy vị tiểu thư này không giống như người nói dối, càng không phải ác nhân. Chúng ta cứ đem sự việc nói cho rõ ràng.
Cô gái áo đỏ rất mẫn cảm, nghe xong lời nói của người đàn ông, liền biết y đã chú ý đến Tả Tư Duyệt, trong lòng có chút khó chịu:
- Hoàng Bằng, anh đứng về phía người ngoài sao?
Cô gái áo đỏ sớm đã biết Hoàng Bằng theo đuổi mình, còn cô cũng đang có ấn tượng tốt với vị sư huynh võ nghệ xuất chúng, anh minh tuấn lãng của mình.
Chỉ là cô vẫn còn rụt rè, cũng chưa đáp ứng. Dù không phải là người trân quý nhất, nhưng cô cũng không muốn bị người ta dụ đi một cách đơn giản như vậy.
Nhưng Hoàng Bằng dụ dỗ quá lợi hại, mấy ngày qua cô đã trong lúc vô tình thả ra dấu hiệu, thậm chí còn đáp ứng hẹn hò.
Thật không nghĩ đến, bây giờ có một cô gái còn xinh đẹp hơn mình đứng trước mặt, anh ta lập tức có tâm tư riêng, giúp đỡ cô gái đó mà phản bác lại lời của mình?
- Sư muội, tôn chỉ của phái Thiên Tôn chúng ta là trừ bạo giúp kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa. Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ, không thể giết lầm người tốt, cũng không thể oan uổng người xấu.
- Phì, cái gì là hành hiệp trượng nghĩa? Đó chỉ là lời nói ngoài mặt mà thôi. Đừng nói là tôi không biết chút tâm tư gian giảo của anh đấy nhé. May mà tôi chưa bị anh chiếm tiện nghi cái gì. Từ nay về sau, chúng ta chấm dứt.
- Sư muội, đừng mà.
Hoàng Bằng không nghĩ đến sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Hắn chỉ nói một câu đã muốn chia tay.
Tả Tư Duyệt cố nhiên xinh đẹp, nhưng y cũng không nhất định theo đuổi cô ta. Nếu như chia tay sư muội, người ta không nhìn trúng mình, đây không phải là thiệt thòi lớn sao?
- Đừng làm phiền tôi.
Cô gái áo đỏ giận dữ nói.
- Sư muội, hãy nghe huynh nói.
Hoàng Bằng muốn giải thích, hai người cứ như vậy mà bắt đầu huyên náo.
- Này, hai người có muốn ồn ào thì đi chỗ khác, đừng ồn ào trước mặt tôi, khiến cho tôi tâm trạng giết người cũng không có.
Sắc mặt Tần Mục đen lại.
Lão giả đầu trọc nghe xong, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Cô gái áo đỏ quay sang nhìn Tần Mục, sắc mặt âm trầm:
- Cậu dám hung hăng với tôi?
- Nói giống như cô tài trí hơn người vậy? Tại sao lại không thể hung hăng với cô? Xấu đến không biết kiêng nể, lại còn chạy đến đây sỉ nhục mắt của tôi nữa chứ?
- Cậu…cậu…
Cô gái áo đỏ tức đến toàn thân phát run. Cô được công nhận là mỹ nữ ở phái Thiên Đao. Người theo đuổi nhiều không kể xiết. Nhưng tên này lại nói cô xấu đến không biết kiêng nể gì, còn làm nhục mắt của hắn nữa?
Roạt.
Cô gái áo đỏ rút dao, phô bày đao pháp ác liệt, vọt tới Tần Mục.
- Cô còn chưa xứng ra tay với cậu ấy.
Tả Tư Duyệt lách mình chắn ngang cô gái áo đỏ. Với thực lực Ngạo Long bí quyết tầng hai đỉnh phong, cô cho rằng mình sẽ không thua kém cô gái áo đỏ.
- Muốn chết.
Cô gái áo đỏ triệt để bạo phát. Mặc kệ người ngăn cản mình là ai, cứ như vậy mà vung đao bổ xuống Tả Tư Duyệt.
Tần Mục do dự một chút, nhưng vẫn không ra tay.
Tâm nguyện của Tả Tư Duyệt là chiến một trận với Lâm Ngạo. Hơn nữa còn đánh bại hắn. Hiện tại cô phải chiến đấu nhiều trận mới có lợi cho mình.
Cô gái áo đỏ không hổ là đệ tử của phái Thiên Đao, đao pháp cuồng phong cực kỳ thuần thục.
Nhưng Tả Tư Duyệt cũng không yếu thế, thân ảnh chớp động, vận chuyển Ngạo Long bí quyết, một chút cũng không rơi vào thế hạ phong.
Hơn nữa, Ngạo Long bí quyết chú ý nội kình, so với đao pháp của cô gái áo đỏ lại còn mạnh hơn. Nếu cứ tiếp tục duy trì, thắng lợi là sẽ có.
Rất nhanh, hai cô gái giao thủ hơn mười chiêu, khó phân thắng bại.
Cô gái áo đỏ cảm thấy kinh hãi. Cô là đệ tử nội môn phái Thiên Đao, tuyệt chiêu đã sử dụng hết, nhưng vẫn không làm gì được cô gái trước mắt.
Hoàng Bằng ở một bên nhìn hai cô gái đánh nhau, nội tâm kinh diễm, nhất là nhìn thấy dáng người phiêu dật của Tả Tư Duyệt, lại càng khiến y cảm thấy kích động.
- Hoàng Bằng, nếu anh muốn tiếp tục với tôi, hãy giết tên hỗn đãn kia cho tôi.
Cô gái áo đỏ nhất thời không làm gì được Tả Tư Duyệt, nhưng cô vẫn tức Tần Mục đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng Bằng nhìn Tần Mục, rồi lại nhìn lão giả đầu trọc đang bị hắn giẫm dưới chân, do dự một chút.
Nhưng sau đó y đã làm ra quyết định, mặc kệ chuyện này ra sao, trước mắt tối thiểu phải nịnh nọt sư muội mới được.
- Cô gái kia bất phân thắng bại với sư muội. Tiểu tử này đi chung với cô ta, chắc hẳn cũng có chút thực lực.
Hoàng Bằng trịnh trọng rút ra bội đao.
- Cẩn thận, đao của tôi không có mắt đấy.
Hoàng Bằng nhắc nhở một câu.
- Hoàng Bằng, còn lề mề cái gì nữa vậy? Giết, không, trước đánh tàn phế hắn. Đợi tôi thu thập ả này xong sẽ tính.
Cô gái áo đỏ vừa đánh với Tả Tư Duyệt, vừa hô to với Hoàng Bằng.
Hoàng Bằng cũng không chần chừ, thả người nhảy lên, một đao chém ngang xuống. Lưỡi đao ác liệt mạnh hơn cô gái áo đỏ không biết bao nhiêu lần.
Đây là Hoàng Bằng chưa xuất hết toàn lực. Bởi vì hắn không muốn trực tiếp giết chết Tần Mục, chỉ là muốn dạy cho Tần Mục một bài học mà thôi.
Hoàng Bằng cảm thấy, nếu thực lực của Tần Mục không kém gì Tả Tư Duyệt, tránh thoát một đao của mình là không thành vấn đề.
Nhưng điều khiến cho y kinh hoảng chính là, Tần Mục đối với một đao của y không tránh cũng không né, vẫn đứng im tại chỗ, chân phải giẫm lên lão giả đầu trọc, không hề nhúc nhích.
Càng làm cho y khó hiểu chính là, mắt của hắn cũng không thèm nhìn vào y, mà chỉ chuyên chú nhìn hai cô gái đánh nhau.
- Đồ đần, nhìn đây này.
Hoàng Bằng cảm thấy có phải mình gặp phải tên ngu rồi không. Một đao kia chém ra rất khó mà thu hồi.
Keng.
Trong lúc Hoàng Bằng đang lo lắng một đao kia có thể trực tiếp chém Tần Mục thành hai khúc hay không, Tần Mục đột nhiên vươn hai ngón tay.
Sau đó, y phát hiện đao của y giống như đâm vào khe đá, làm cách nào cũng rút không ra.
- Không thể nào?
Hoàng Bằng không thể tưởng tượng nổi mà mở to mắt.
Tần Mục ngăn cản đao của y, y có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng dùng hai ngón tay kẹp lấy, cái này đúng là không hợp thói thường.
Lòng tự trọng của Hoàng Bằng bị đả kích thật lớn, hai tay cầm đao, cố gắng rút ra khỏi kẽ tay Tần Mục.
Nhưng hết thảy đều phí công. Mặc kệ y dùng sức như thế nào, Tần Mục và đao vẫn không chút sứt mẻ.
Đúng lúc này, Tần Mục rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt, nhìn động tác buồn cười của Hoàng Bằng, bất đắc dĩ nói:
- Anh bạn, anh làm vậy là không đúng rồi.
Tần Mục nhìn ra được, Hoàng Bằng ngoại trừ chút gian giảo thì tâm địa cũng không tệ lắm, ít nhất là tốt hơn sư muội của y rất nhiều.
- Rốt cuộc cậu là ai?
Hoàng Bằng triệt để nhụt chí.
Y là thiên tài phái Thiên Đao, vẫn luôn được coi trọng. Điều này khiến cho y có chút tực đắc, cảm thấy thực lực của mình không tìm được đối thủ trong cùng lứa tuổi.
Nhưng cậu thiếu niên nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn y rất nhiều lại hung hăng cho y một bạt tai, khiến y không nhìn thấy nam bắc, từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
- Này, tôi trả đao cho anh, anh đừng khóc mà.
Tần Mục có chút không hiểu. Người này có phải là đàn ông không vậy? Mới có chút mà đã không chịu nổi đả kích.
Hoàng Bằng rút được đao ra, nhưng tâm trạng lại vô cùng thất vọng.
Bành.
Lúc này, thể lực của cô gái áo đỏ có chút không chịu đựng nổi, bị một chưởng của Tả Tư Duyệt đánh lui.
- Đáng giận.
Cô gái áo đỏ không hề bị thương, chỉ thở hổn hển, vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm vào Tả Tư Duyệt. Cô không nghĩ tới mình không phải là đối thủ của cô gái này.
- Hoàng Bằng, sao anh còn chưa giải quyết tiểu tử kia. Mau tới giúp tôi.
Cô gái áo đỏ cũng không nhìn thấy Tần Mục ngăn cản một đao kia của Hoàng Bằng.
- Sư muội, huynh trở về tông môn trước. Muội cứ từ từ mà chơi.
Hoàng Bằng liếc Tần Mục rồi xoay người đi.
- Hoàng Bằng, sau này anh cũng đừng gặp tôi nữa.
Cô gái áo đỏ rống to, nhưng Hoàng Bằng cũng không quay đầu lại.
Tả Tư Duyệt thản nhiên nói:
- Cô cũng mau đi đi.
- Nằm mơ.
Cô gái áo đỏ không cam lòng, từ trong người lấy ra một mũi tên phóng ra ngoài.
- Cô…
Tả Tư Duyệt không nghĩ đến cô gái này lại gian ngoan như vậy, lại còn muốn gọi người.
Hai người Hoàng Bằng xuất hiện ở đây, chứng tỏ phái Thiên Đao cũng nằm gần đây. Mũi tên lệnh này của cô gái không hề nghi ngờ sẽ dẫn cao thủ đến.
Quả nhiên, chưa đến một phút, một luồng uy áp khổng lồ phóng lên trời, phô thiên cái địa cuốn tới.
- Người nào dám giương oai trước mặt phái Thiên Đao?
Một thanh âm bá đạo cách không truyền đến. Tả Tư Duyệt chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào lên, thân hình bị chấn đến phát run.
- Trưởng lão, mau đến cứu tôi.
Cô gái áo đỏ hô to một tiếng.
Trong thời gian ngắn, một đạo nhân ảnh bay đến, giống như ngự không phi hành.
Đương nhiên, đây cũng không phải phi hành chân chính.
Cổ võ giả đỉnh cấp nhảy lên tầm mười trượng không phải việc khó.
- Hảo cường.
Ánh mắt Tả Tư Duyệt tràn đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm vào lão giả áo vải đang bay đến.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, Tần Mục đã bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, nói:
- Đừng sợ, chỉ là mặt hàng second – hand thôi.
Thính lực của lão giả áo vải kinh người, nghe xong mấy lời của Tần Mục, thiếu chút nữa từ trên không trung té xuống.
Mặt hàng second-hand?
Ông ta đường đường là trưởng lão phái Thiên Đao, thành danh hơn mười năm, uy chấn giới cổ võ, nhưng lại có một ngày bị người ta gọi là mặt hàng second-hand.
- Thằng nhãi kia, nói chuyện đúng là khẩu xuất cuồng ngôn.
Lão giả áo vải tức đến toàn thân phát run.
- Ơ, dường như ông không phục? Gọi ông bằng danh từ đó đã là cất nhắc ông lắm rồi.
Lời nói của Tần Mục mang tính giết người không đền mạng.
- Hừ.
Tuy Tần Mục khiến ông ta tức giận, nhưng ông ta vẫn kềm chế được, không trực tiếp ra tay.
Ông ta chỉ hừ lạnh, nhìn cô gái áo đỏ, hỏi:
- Tiểu Như, có chuyện gì vậy?
- Trưởng lão, hai tên cuồng đồ này ban ngàn ban mặt dám hành hung người già. Cháu chỉ ra tay ngăn cản, đáng tiếc đánh không lại, bị bọn họ đả thương.
Sắc mặt lão giả áo vải phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Tần Mục và Tả Tư Duyệt, chất vấn:
- Có chuyện này thật sao?
Lão giả đầu trọc vẫn nằm trên mặt đất, nghe vậy liền vui mừng quá đỗi, vội nói:
- Tiền bối cứu mạng.
Tần Mục cảm thấy lão giả đầu trọc này phiền toái quá đi, liền bước qua túm lấy cổ áo ông ta.
- Cậu…cậu muốn làm gì?
Lão giả đầu trọc hoảng sợ nói.
- Ông ồn quá.
Tần Mục tiện tay hất lên, cả người lão giả đầu trọc bay lên, rơi xuống hạp cốc bên cạnh.
Hạp cốc này không tính là cao, cũng không làm chết một cổ võ giả.
Nhưng lão giả đầu trọc vốn đã bị trọng thương, té xuống như vậy, có muốn còn sống hay không phải xem vận khí.
- Tuổi còn nhỏ sao có thể tâm ngoan thủ lạt như thế?
Lão giả áo vải hồi phục lại tinh thần.
Trên thực tế, ông ta cũng không nghĩ đến Tần Mục lại quả quyết như vậy, trực tiếp ném một người sống xuống hạp cốc, lại còn ở trước mặt trưởng lão phái Thiên Đao ông.
Tần Mục ngoáy ngoáy lỗ tai, không thèm đếm xỉa:
- Đây là chuyện của tôi, ông quan tâm nhiều như vậy làm gì?
- Hừ, tôi là người lãnh đạo phái Thiên Đao, tất nhiên phải giữ gìn chính nghĩa, diệt trừ loại tà ma như cậu.
- Không nghĩ đến mình lại biến thành tà ma? Đúng thật là nhức đầu.
Tả Tư Duyệt kéo tay Tần Mục, nói:
- Phái Thiên Đao cũng là danh môn chính phái. Cho dù ông ta không phải là đối thủ cảu cậu, nhưng sẽ có rất nhiều lão ngoan đồng nhảy ra. Chúng ta đừng gây chuyện, trước rời khỏi đây rồi nói.
- Được.
Tần Mục thoáng do dự một chút rồi gật đầu đồng ý, quay sang nói với lão giả áo vải:
- Trước kia cũng có rất nhiều người giống như ông, thích làm bộ trước mặt tôi, sau đó đều vào bệnh viện nằm hết. Hôm nay xem như ông may mắn, tôi không so đo với ông nữa.
Lão giả áo vải có tu dưỡng cao, không thèm quan tâm đến lời nói của Tần Mục, lạnh giọng hỏi:
- Các người khi dễ người của phái Thiên Đao, lại còn giết người trước mặt tôi, còn muốn đi sao?
- Nghe ý của ông dường như muốn ngăn cản chúng tôi?
Lão giả áo vải cười lạnh, nói:
- Muốn đi cũng được, hãy tiếp tôi một chiêu. Chỉ cần cậu có thể tiếp được, tôi tha cho hai người đi.
Tần Mục nghe xong đã cảm thấy khó chịu. Lão già này, đã bảo ông ta đừng làm bộ, ông lại càng làm bộ.
- Tiếp ông một chiêu, đúng không? Được, để tôi nhìn xem phái Thiên Đao các người có phải chỉ có hư danh thôi không. Ra tay đi.
Lão giả áo vải nhìn Tả Tư Duyệt, nói:
- Bảo cô ta tránh xa một chút.
- Không quan trọng.
- Cuồng vọng.
Lão giả áo vải chưa từng gặp người nào dám vô lễ trước mặt ông ta như vậy:
- Cậu cũng đừng nên hối hận.
- Ông nói nhiều như vậy làm gì?
- Hừ, vậy thì tiếp chiêu đi.
Lão giả áo vải không nói nữa, tay trái đặt ra đằng sau, tay phải vận khí, làm thành trạng thái chặt.
Một lát sau, chung quanh cổ tay hiện lên một tầng nội khí, ngưng tụ thành hơi nước.
Lão giả áo vải giơ đao thủ lên, giống như thần thánh, trên người phát ra luồng khí thế kinh khủng hơn trước.
- Thiên đao diệt tận.
Lão giả áo vải hét lớn một tiếng, đồng thời cổ tay chặt về phía Tần Mục.
Chỉ một lát, tầng hơi nước xung quanh cổ tay hóa thành một băng đao cực lớn, giống như muốn bổ đôi thiên địa.
Cô gái áo đỏ bên cạnh không nhịn được run lên. Cho dù huyễn đao này không phải nhằm vào cô, nhưng cô vẫn bị cổ khí thế này áp bách.
- Sống hay chết, để xem vận mệnh của các người.
Lão giả áo vải im lặng nhìn huyễn đao tiêu diệt Tần Mục và Tả Tư Duyệt.
Oanh.
Đại địa bị một đao chém vỡ, cát đất bay đầy trời.
- Ra tay nặng quá đi.
Lão giả áo vải thì thầm. Vừa rồi ông ta bị Tần Mục kích thích nên mới dùng tám phần công lực.
Nhưng ông không biết vì sao Tần Mục lại không tránh né, tiếp của ông ta một chiêu cũng không cần dùng cơ thể để tiếp, có phải là bị khí thế của ông ta dọa sợ?
- Trưởng…trưởng lão, bọn họ chết rồi sao?
Cô gái áo đỏ hỏi.
- Có lẽ…
- Khụ khụ, chết cái đầu cô đấy.
Lão giả áo vải đang muốn nói hai người Tần Mục chết rồi, nhưng trong đám sương mù lại truyền ra tiếng mắng của Tần Mục.
- Sao?
Lão giả áo vải biến sắc. Bọn họ không chết?
Vừa rồi ông ta phát ra huyễn đao, hai người vẫn đứng im tại chỗ, động cũng không động, thậm chí ngay cả chống cự cũng không.
Không có bất kỳ động tác, cơ thể huyết nhục bị huyễn đao đánh trúng lại không chết?
Bụi tản đi, Tần Mục và Tả Tư Duyệt đầu đầy bụi đất, cả người dơ bẩn xuất hiện.
Đương nhiên không phải bị thương.
- Ông già này, sao một chút đạo đức cũng không có vậy? Đao khí như thế, cào đất thì được hơn.
Tần Mục cảm thấy phiền muộn. Lần này là hắn tính sai, cho nên mới chật vật như vậy.
Hắn không để huyễn đao của lão giả áo vải vào mắt, nhưng bụi đất lại khiến hắn khó lòng phòng bị.
- Tại sao cậu một chút cũng không bị thương?
Lão giả áo vải kinh hãi nhìn Tần Mục. Ông nhìn ra được, trên người Tần Mục ngoại trừ có chút bụi, căn bản không bị thương tổn gì.
Về phần Tả Tư Duyệt, có Tần Mục che chở, cũng không bị thương.
Không tránh, không né, không hoàn thủ, nhưng vẫn có thể ngạnh kháng tám phần công lực của ông ta. Cái này…
- Mẹ nó, công phu không luyện hai năm sẽ thành đất. Tôi sẽ cho ông thấy sự chênh lệch như thế nào.
Nói xong, Tần Mục cảm thấy khinh bỉ còn không đủ, chỉ lên ngón giữa với lão giả áo vải.
Tần Mục tức thì tức, nhưng hắn vẫn nhìn ra chiêu Thiên đao diệt tận này xác thực là công pháp cổ võ. Chỉ có điều lão giả không luyện đến hỏa hầu mà thôi.
Giống như cũng là thần, nhưng có thần có hoa quả cúng, có thần không.
Nhưng dù sao lão giả áo vải cũng chỉ là một trưởng lão của phái Thiên Đao, Tần Mục cũng không thể cầu nhiều hơn.
- Rốt cuộc cậu là ai?
Lão giả áo vải không dám xem thường Tần Mục nữa.
- Thế ông cho rằng tôi là ai?
Lão giả áo vải nghe xong, liền sửng sốt, quay sang hỏi cô gái áo đỏ:
- Tiểu Như, chuyện này là như thế nào? Cô nói cho tôi biết ngay từ đầu mau.
Lão giả áo vải không biết thực lực của Tần Mục cao bao nhiêu, nhưng nhìn tình huống vừa rồi, ít nhất hắn sẽ không thua.
Nếu Tần Mục muốn gây bất lợi cho Tiểu Như, chỉ sợ Tiểu Như ngay cả thời gian phát tên lệnh cũng không có.
Lúc này, Tiểu Như cũng bị dọa đến phát mộng. Thực lực của Tả Tư Duyệt ngang hàng với cô, không thể chống đỡ được một kích của lão giả. Nói cách khác, vừa rồi huyễn đao của trưởng lão là bị Tần Mục ngăn chặn.
Thực lực này biến thái đến cỡ nào?
- Trưởng…trưởng lão, cháu cũng không biết.
Tiểu Như không dám nói dối, yếu ớt nói.
- Không biết?
Lão giả áo vải thiếu chút nữa ngất đi.
- Vị tiền bối, sự việc là như thế này.
Tả Tư Duyệt đứng ra giải thích:
- Người mà chúng tôi giết vừa nãy là một ma đầu, được gọi là Huyết thủ đồ tể. Hơn nữa ông ta còn là người của tổ chức sát thủ nước ngoài Huyết Mộng Thiên Đường.
- Huyết thủ đồ tể?
Lão giả biến sắc. Ông tất nhiên đã nghe qua cái tên này.
- Vừa rồi Tần Mục bắt được Huyết thủ đồ tể, đang tính lấy mạng ông ta, kết quả cô ta chạy ra. Chúng tôi và cô ta có chút tranh chấp, cuối cùng là đánh nhau.
- Có thật thế không?
Lão giả áo vải nhìn Tiểu Như. Vừa rồi là cô phát tên lệnh của phái Thiên Đao. Hơn nữa chỉ có trong thời hắc nguy cấp nhất mới có thể phát ra.
- Cháu không biết người kia là Huyết thủ đồ tể.
Tiểu Như vội giải thích.
- Cô…Mặt mũi của phái Thiên Đao đã bị cô làm cho mất hết.
Lão giả áo vải không nghĩ đến sự thật lại là như vậy. Hai người Tần Mục chính là thay trời hành đạo, diệt cỏ tận gốc. Phái Thiên Đao lại chạy đến gây phiền toái cho hắn.
Nếu điều này lan truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ gì về Thiên Đao phái?
- Hai vị, thật sự là xin lỗi. Vừa rồi là do tôi lỗ mãng.
Lão giả áo vải hổ thẹn nói.
Tả Tư Duyệt nhìn Tần Mục:
- Được chưa?
- Đương nhiên là không thể được rồi. Bày đặt mà còn muốn xin tha thứ? Nào có chuyện đơn giản như vậy?
Tần Mục vô cùng tức giận.
Trên người Tần Mục không tản ra khí thế cường đại, nhưng lão giả áo vải vẫn không tự chủ được mà dựng tóc gáy, vô cùng khẩn trương nhìn Tần Mục.
- Cậu muốn thế nào?
Tần Mục trả lời, là một thần chưởng kinh thiên.
Lam Tường thần chưởng.
Oanh.
Một chưởng Tần Mục đánh ra, chỉ nghe một tiếng nổ, mặt đất liên tục bị sụp, không trung xoáy lên một trận bão cát khủng bố, cuốn lão giả áo vải và Tiểu Như vào bên trong.
- Đừng tưởng rằng chỉ có ông mới biết móc đất. Tôi đã học thần chưởng này hơn hai năm rồi đấy.
Tần Mục làm xong, mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, quay sang nói với Tả Tư Duyệt:
- Chúng ta đi thôi.
- Bọn họ có bị gì không?
Tả Tư Duyệt nhìn mô đất bên cạnh, cũng không biết hai người bị vùi sâu bao nhiêu.
- Không sao đâu. Người của phái Thiên Đao rất nhanh sẽ đến.
- Vậy thì chúng ta đi nhanh đi.
Tả Tư Duyệt biết, nếu cứ dây dưa mãi là không dứt ra được.
Hai người nhanh chóng rời khỏi.
Rất nhanh có vài lão giả khí tức thâm bất khả trắc lao đến.
- Có chuyện gì vậy? Người đâu?
Mấy người liếc nhìn chung quanh, sau đó mới quay sang nhìn nhau.
Một người trong đó chú ý đến dấu vết mặt đất bị nứt vỡ, rồi lại nhìn gò đất nhỏ cách đó không xa.
Chần chừ một chút, ông ta đánh về phía gò đất nhỏ một chưởng.
Oanh.
Lão giả áo vải và Tiểu Như từ trong gò đất bay ra.
- Chu trưởng lão.
Sắc mặt mọi người thay đổi, không thể tưởng tượng được hai người lại bị chôn dưới đất.
- Có chuyện gì thế?
- Khụ khụ.
Lão giả áo vải hiển nhiên ăn không ít bụi đất, nhưng ông ta lại càng kính sợ Tần Mục, không hề có chút phẫn nộ.
- Haiz, già rồi.
Mọi người không rõ ràng lắm. Bọn họ tu luyện cổ võ nhiều năm. Tuy tuổi đã bảy tám chục, nhưng cơ thể còn muốn tráng kiện hơn đám trung niên. Tại sao Chu trưởng lão lại cảm thán như vậy?
Thấy mọi người nghi ngờ, Chu trưởng lão đem chuyện vừa nãy nói qua một lần.
Tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ không nghĩ đến trong giới cổ võ lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi cường đại như vậy, ngay cả Chu trưởng lão cũng không phải là đối thủ.
- Chu trưởng lão, theo ý của ông, thực lực người nọ đạt đến cấp độ nào?
- Tôi không cách nào dò xét được thực lực chân chính của cậu ta, nhưng tôi có thể tin chắc rằng.
Chu trưởng lão im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Hai mươi vị trí đầu của Long bảng sợ là phải có sự thay đổi rồi.
Một mình Tả Tư Duyệt đến Yên Kinh, Tần Mục tất nhiên là dẫn cô đến biệt thự của Diệp Khinh Tuyết.
Tần Phỉ Phỉ vốn đang ngồi trên ghế salon xem tivi, nhìn thấy Tần Mục bước vào, đằng sau còn có một cô gái rất xinh đẹp.
Tần Phỉ Phỉ vô cùng nghi hoặc, nhưng sau đó rất nhanh đã sửng sốt.
- Chị Tư Duyệt?
- Phỉ Phỉ, đã lâu không gặp.
Tả Tư Duyệt cười nói.
- Chị Tư Duyệt, thật là chị sao?
Tần Phỉ Phỉ kinh hãi vạn phần, vội lao đến.
Nói thật, cô và Tả Tư Duyệt cũng không gặp nhau mấy lần, nhưng ấn tượng của cô về Tả Tư Duyệt rất sâu đậm.
Thứ nhất, Tả Tư Duyệt là tiểu thư Thanh Long Bang, hoa hậu giảng đường trường cấp ba Vân Lan.
Thứ hai, chính cô chủ động thừa nhận mình là bạn gái của Tần Mục. Phải biết, trước kia cô còn vì chuyện chung thân đại sự của Tần Mục mà phát sầu.
- Chị Tư Duyệt, chị xinh đẹp hơn so với trước kia rất nhiều. Em thiếu chút nữa đã không nhận ra chị.
Tần Phỉ Phỉ nhìn Tần Mục, sau đó cười nói:
- Là anh trai của em cho chị uống Trú Nhan Đan à?
Tả Tư Duyệt khẽ gật đầu, còn nói thêm:
- Không phải em cũng vậy sao?
- Anh trai của em bây giờ lợi hại lắm, giống như cái gì cũng biết. Thứ thuốc thần kỳ này cũng chế ra được.
- Đúng vậy, em làm em gái của cậu ấy, sau này có thể vô tư rồi. Có người anh trai như vậy, còn ai dám khi dễ em?
Sắc mặt Tần Phỉ Phỉ đỏ lên. Cô trước kia vẫn luôn bảo vệ Tần Mục, bây giờ vị trí đã đổi lại cho nhau.
Nhưng có một người anh trai như thế, cảm giác đúng là rất tốt.
- Chị Tư Duyệt, chị cũng đừng nói em. Chị là bạn gái của anh trai em, người anh ấy cần bảo vệ nhất định phải là chị.
Tả Tư Duyệt hỏi:
- Em nói cái gì mà chị không hiểu?
- Cái gì không hiểu?
Tần Phỉ Phỉ hỏi lại.
Tần Mục chen vào:
- Được rồi, ngồi xuống rồi nói sau.
Ba người ngồi trên ghế salon, Diệp Khinh Tuyết dường như vừa mới ngủ trưa xong, liền đi xuống.
- Ồ, cậu là…
Ánh mắt Diệp Khinh Tuyết rơi xuống người Tả Tư Duyệt, không thể rời đi được.
- Bạn học Diệp Khinh Tuyết, đã lâu không gặp.
Tả Tư Duyệt mỉm cười chào hỏi Diệp Khinh Tuyết.
Cô đã sớm biết Tần Mục là vệ sĩ của Diệp Khinh Tuyết, cũng biết biệt thự này là của Diệp Khinh Tuyết, cho nên cũng không kinh ngạc.
- Cậu là Tả Tư Duyệt?
Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt là bạn học cấp 3, nhưng ba năm qua, hai người dường như không tiếp xúc với nhau, cho nên cảm giác không được thân lắm.
Diệp Khinh Tuyết sở dĩ kinh ngạc là vì dung mạo của Tả Tư Duyệt có sự biến hóa vô cùng lớn.
Thân là thiếu nữ, mặc kệ tính cách thanh đạm đến cỡ nào, đối với vẻ bề ngoài của mình cũng phải để ý một chút.
Ở trường cấp 3 Vân Lan, các cô đều được người ta tặng cho danh hiệu hoa hậu giảng đường. Nhưng bài danh của cô vẫn nằm trên Tả Tư Duyệt.
Nhưng ba tháng không gặp, Tả Tư Duyệt bất luận khí chất hay là dung mạo đều xảy ra sự thay đổi rất lớn. Đứng trước mặt cô, Diệp Khinh Tuyết cảm giác mình thua kém rất xa.
- Gái ngốc, mới qua được bao lâu mà đã quên bạn học cũ rồi?
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Hiện tại cô đang ngủ chung với Phỉ Phỉ phải không? Lầu hai vẫn còn một phòng, tạm thời Tư Duyệt sẽ ở đó nha.
- Hừ, sao giống như cậu là chủ ngôi nhà này vậy?
Tâm trạng của Diệp Khinh Tuyết không được tốt lắm.
- Tuy tôi tự chủ trưởng, nhưng tôi cũng biết cô chắc chắn sẽ không từ chối, đúng không nào?
- Nói như cậu hiểu tôi lắm vậy? Nhưng tôi không đồng ý đấy.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu:
- Được rồi, đừng trẻ con nữa.
Diệp Khinh Tuyết dường như muốn nói cái gì đấy, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chạy lên lầu.
- Anh, hậu viện của anh sắp nổi lửa rồi.
Tần Phỉ Phỉ che miệng cười nói.
- Nói cái gì thế?
Tần Mục trừng mắt:
- Em dẫn Tư Duyệt lên phòng đi.
- Vâng, chị Tư Duyệt, chúng ta lên lầu nhé.
Tần Phỉ Phỉ kéo Tả Tư Duyệt lên lầu.
Tần Mục duỗi lưng một cái, trở lại phòng của mình, tiếp tục luyện chế Bồi Nguyên Đan.
Bây giờ em gái đang tu luyện Lạc thiên công, rất cần Bồi Nguyên Đan hỗ trợ. Tả Tư Duyệt cũng cần phải gia tăng thực lực. Ngạo Long bí quyết tầng hai vẫn còn hơi yếu.
Buổi tối, Tần Mục luyện xong đan, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên có tiếng đập cửa rất nhỏ.
- Tần Mục, mở cửa.
Thanh âm Diệp Khinh Tuyết vang lên rất nhỏ.
Tần Mục mở cửa nhìn, thấy Diệp Khinh Tuyết đang dáo dác ngoài cửa, không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Nửa đêm nửa hôm, chạy đến đây làm gì?
- Hừ, nhỏ giọng một chút đi.
Tần Mục lại càng thêm cổ quái. Gái ngốc này nửa đêm gõ cửa phòng đàn ông, lại còn sợ người ta biết?
- Có chuyện gì nói thẳng đi.
- Cậu…cậu có thể cho tôi một viên Trú Nhan Đan không?
- Cái gì?
Tần Mục sửng sốt, không nghĩ đến cô nàng này chạy đến đây chỉ vì cái này.
- Không được.
Tần Mục từ chối.
Diệp Khinh Tuyết tức giận hỏi:
- Tại sao?
- Luyện chế Trú Nhan Đan rất phiền toái. Cô cho rằng nó là bắp cải ven đường sao? Cho cô rồi cô quăng bồn cầu hả?
- Tôi…lần trước là tôi không cẩn thận đánh rơi vào bồn cầu.
Diệp Khinh Tuyết đỏ mặt giải thích.
- Xạo.
Diệp Khinh Tuyết nổi giận:
- Cho tôi thêm một viên nữa thì chết sao?
Tần Mục nói qua nói lại với Diệp Khinh Tuyết, kết quả làm kinh động đến Tần Phỉ Phỉ và Diệp Khinh Tuyết. Cuối cùng Tần Mục mới hả hê đưa một viên Trú Nhan Đan cho cô.
Diệp Khinh Tuyết cầm viên thuốc, trừng mắt nhìn Tần Mục, đỏ bừng mặt chạy lên lầu.
- Chị Khinh Tuyết, có chuyện gì vậy?
- Không có việc gì đâu. Hôm nay em ngủ chung với Tư Duyệt đi, tâm sự với cô ấy nhiều một chút.
- Ơ?
Ngày hôm sau, Tần Mục lại bị tiếng kêu sợ hãi của Tần Phỉ Phỉ đánh thức.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng một khắc nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục vẫn có chút kinh ngạc.
Diệp Khinh Tuyết vẫn ăn mặc giống như thường ngày. Áo sơ mi đơn giản, quần ngắn cao bồi mùa hè.
Nhưng sau khi uống Trú Nhan Đan, khí chất và làn da của cô đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sống mũi cao thẳng, ánh mắt sinh động, không cần son phấn. Mỗi một cái nhăn mày cũng lộ ra sự hấp dẫn kinh người. Dáng người cân xứng, da trắng như ngọc, khiến cho người phụ nữ nào cũng phải ao ước, đàn ông hít thở không thông.
Chỉ sợ lúc này cho dù là Lâm Thi Vận cũng không so sánh được.
Tần Mục biết, Trú Nhan Đan có tác dụng thay đổi dung mạo và thể chất.
Mà thể chất của Diệp Khinh Tuyết, không nghi ngờ là rất thích hợp với Trú Nhan Đan, sự thay đổi so với Tả Tư Duyệt và Hoa Yên Vũ lớn hơn rất nhiều.
- Các người làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Diệp Khinh Tuyết hiển nhiên có chút không được tự nhiên trước ánh mắt của ba người.
- Chị Khinh Tuyết, để em xin phép cho chị nghỉ nhé. Hôm nay chị đừng đi học.
Tần Phỉ Phỉ nói.
Diệp Khinh Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Tại sao?
- Bộ dạng này của chị mà đi học sẽ phát sinh sự cố đấy.
Diệp Khinh Tuyết sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, tức giận mắng:
- Nào có khoa trương như em đã nói chứ?
- Một chút cũng không khoa trương. Lần trước cũng đã có nhiều người thổ lộ với chị rồi. Lần này huyên náo bao nhiêu thì em không biết.
Diệp Khinh Tuyết lén nhìn Tần Mục, thấy hắn nhìn cô không chớp mắt, trong lòng liền vui như có chú chim sẻ tung tăng.
- Phỉ Phỉ, sớm muộn gì thì chị cũng phải đến trường mà.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì cả. Cứ bảo rằng nhờ Trú Nhan Sương của công ty em, vừa vặn quảng cáo cho mọi người luôn.
Tần Mục nghe xong, ánh mắt sáng lên. Gái ngốc này đúng là cơ trí.
Rất nhiều người muốn bước lên bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy Tần Mục bên cạnh cô thì lại từ bỏ, đổi thành dùng điện thoại di động chụp ảnh.
Tần Mục hộ tống Diệp Khinh Tuyết đến phòng học, hắn cảm thấy làm vệ sĩ của Diệp Khinh Tuyết không phải để ngăn kẻ thù của Diệp gia, mà là ngăn những người theo đuổi đang ùn ùn kéo đến mới đúng.
Trên đường đi đã gây ra chấn động thì đương nhiên, khi bước vào phòng học lại càng không cần phải nói, một vài nam sinh ngay lập tức chạy tới nịnh nọt.
Diệp Khinh Tuyết bất đắc dĩ, đành ngồi một chỗ với Tần Mục, mấy tên nam sinh mới hậm hực bỏ đi.
Chốc lát sau, Tống Thi Thi cũng tới.
Vốn cô chưa bao giờ ngồi chung với Tần Mục, tuy nhiên hôm nay thấy Diệp Khinh Tuyết ngồi bên cạnh hắn, cô cũng chạy tới.
Vì vậy suy nghĩ “trái ôm phải ấp” của Tần Mục rốt cuộc cũng được thực hiện.
Trong giờ học Tống Thi Thi luôn nhìn trộm Diệp Khinh Tuyết, trong nội tâm cô dường như rất phiền não, do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng hỏi ra miệng:
-Tần Mục, cậu ấy làm sao vậy?
-Làm sao vậy là làm sao?
Tần Mục giả vờ hồ đồ.
-Cậu hiểu ý mình mà, cậu ấy giống như thay đổi hoàn toàn vậy, da dẻ tốt hơn, khí chất cũng thay đổi.
-Lúc nào cậu ấy chẳng đẹp, đây là ưu thế trời sinh, cậu có ghen ăn tức ở cũng vô dụng thôi!
-Có quỷ mới ghen ăn tức ở!
Tống Thi Thi hận không thể đạp cho Tần Mục một phát chết tươi.
Trước đây Diệp Khinh Tuyết rất đẹp, lúc đó cô đã không bằng cô ấy.
Tuy nhiên cô cũng rất tự tin với dung mạo của mình, cho rằng chênh lệch giữa hai người không quá lớn.
Mà bây giờ, cô có cảm giác mình và Diệp Khinh Tuyết không cùng một đẳng cấp.
Tại sao chỉ trong vòng một đêm, lại có thể trở nên xinh đẹp như thế?
-Bạn học Tống Thi Thi, mình dùng trú nhan sương vừa được bán trên thị trường mới có sự thay đổi như thế này đó!
Diệp Khinh Tuyết bắt đầu quảng cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận