Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1342: Trần Nghiên!

Mọi người chỉ thấy một luồng ánh sáng màu vàng dùng Tần Mục làm điểm gốc phóng thẳng lên trời cao. Kiếm ý rung động bầu trời ngược xuôi trên không, biến ảo, ngưng tụ thành một chuôi kiếm ánh sáng màu vàng to lớn.
Chuôi kiếm ánh sáng này bao phủ Tần Mục và tên đàn ông trung niên đã đột phá hạn chế Thần Cảnh kia. Những người còn lại không thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong, cũng không ai dám tới gần.
Kiếm khí kinh khủng như vậy chỉ cần thoáng đụng thôi đã đủ để phá hủy ý chí Thần Niệm của bọn họ rồi.
Hơn mười nhịp thở sau, kiếm ý từ từ tản đi.
Trên sân, Tần Mục vẫn đứng chỗ cũ, thân thể vẫn đứng thẳng, sắc mặt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như trước.
Điều khiến mọi người kinh hoàng là tên trung niên đã đột phá giới hạn Thần Cảnh kia đang nằm sấp như chó chết dưới chân Tần Mục. Y cứ như vừa ngất đi, lại giống như y chỉ nằm ở đó, có điều không dám nhúc nhích mà thôi.
-Chuyện này… Sao có thể!
Hồng Tinh Hán khiếp sợ, kinh hoàng, thậm chí là tuyệt vọng.
Sao một kẻ làm ngược ý trời, một cường giả đột phá hạn chế Thần Cảnh lại trở thành bộ dạng này trong nháy mắt, hoàn toàn không có sức chống cự?
-Mày… Chẳng lẽ mày cũng là Thần Cảnh, mày không chịu sự chèn ép của quy tắc Thiên Đạo?
Lão già tóc bạc run rẩy chỉ Tần Mục, nhớ tới tin đồn ở Bắc Hoang.
Tộc Thiên Sứ có một tên thiếu tộc trưởng đầy tài hoa trở về. Người này có tu vi Thần Cảnh viên mãn, lại không bị Thiên Đạo chèn ép, không cần tự phong tu vi.
Chẳng lẽ Tần Mục cũng là người như thế, cũng có thể sử dụng lực lượng Thần Cảnh không chút kiêng kỵ. Nếu không sao có thể giải thích được việc hắn có thể giết người có lực lượng Chân Thần trong nháy mắt như thế?
-Chỉ có một người thôi ư, dường như toàn bộ các người đều là Thần Cảnh tự phong tu vi, nếu không toàn bộ các người giải phong đi!
Ánh mắt của Tần Mục quét qua Hồng Tinh Hán, lão già tóc bạc và đám trưởng lão của Lạc Hà Cốc.
Mọi người đột nhiên cảm thấy giống như bị rắn độc nhìn chăm chú, trong lòng đám người lập tức xuất hiện cơn ớn lạnh vô biên cùng với sự tuyệt vọng.
Không phải tất cả mọi người đều có can đảm chống đối, đột phá hạn chế của Thiên Đạo. Với một người tu luyện, mất hết căn cơ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Hơn nữa thực lực của Tần Mục quá kinh khủng, cho dù đột phá Thần Cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy cần gì phải uổng công vô ích, cố hết sức lại chẳng có kết quả tốt gì?
-Tần thành chủ, đây là một hiểu lầm, chúng tôi không biết Trần Nghiên có quan hệ với ngài.
Hồng Tinh Hán suy nghĩ nhiều lần, y không thể không thay đổi vẻ mặt.
Trước thực lực mạnh mẽ của Tần Mục, y sợ thật rồi.
Có lẽ có thể dùng Trần Nghiên để thiết lập quan hệ với gia tộc Vũ Văn, từ đây có được sự nâng đỡ của gia tộc Vũ Văn, môn phái sẽ bắt đầu đi trên con đường mạnh lên.
Thế nhưng, nếu trước đó, Lạc Hà Cốc bị người tiêu diệt, vậy thì mọi thứ không còn ý nghĩa nào nữa.
Tần Mục có thực lực có thể giết Thần Cảnh trong nháy mắt, nếu hắn muốn tiêu diệt Lạc Hà Cốc, chuyện này không còn là chuyện giật gân nữa!
-Người đâu, mau đưa Trần…Mau mời Thánh Nữ ra!
Hồng Tinh Hán ra lệnh.
-Không cần, để tôi tự vào tìm!
Tần Mục hừ lạnh một tiếng.
Thật ra thì ngay từ đầu hắn đã dùng thần thức dò xét tìm được chỗ Trần Nghiên bị giam lỏng.
Sở dĩ không vội cứu cô là vì hắn có nắm chắc có thể an toàn mang Trần Nghiên rời đi, không ai có thể ngăn. Đồng thời, hắn còn muốn cho Lạc Hà Cốc một bài học và chút chấn nhiếp.
Tần Mục không phi hành, trực tiếp nghênh ngang đi vào từ cửa chính Lạc Hà Cốc, không gặp chút ngăn cản nào, cũng không có ai dám ngăn cản hắn.
Rất nhanh, hắn đã tới một sân nhỏ rất khác biệt.
Ở trong sân có một cô gái tuyệt đẹp, người mặc cung trang màu trắng đang tươi cười đứng đó cứ như đã đứng đó đợi từ sớm.
Tần Mục hơi ngẩn người khi thấy cô gái này, ngay sau đó hắn cười nói:
-Trần Nghiên, đã lâu không gặp!
Sắc mặt Trần Nghiên rất bình tĩnh, có điều hai tròng mắt lại đầy vẻ dịu dảng và vui sướng, cô đứng đó ngẩn ngơ nhìn Tần Mục.
-Tần Mục, không ngờ tới cuối cùng vẫn là anh tới cứu tôi!
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của thành chủ thành Thiên Mạc tất nhiên cũng truyền tới tai nàng. Nàng biết Tần Mục này đúng là Tần Mục trong suy nghĩ của mình.
-Cô không hi vọng tôi tới cứu cô ư?
Tần Mục nghi ngờ hỏi.
Trần Nghiên lắc đầu một cái, sắc mặt trở nên phức tạp, nói:
-Sau khi được anh cứu khỏi lỗ đen, mặc dù tôi biết anh sẽ không chết, thế nhưng tôi cũng hiểu mình mềm yếu vô năng ra sao. Lúc trước, tôi ở lại Lạc Hà Cốc là vì muốn mình trở nên đủ mạnh, muốn mình có thể đuổi kịp bước chân của anh. Tôi nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ tới được độ cao của anh, có thể đứng sóng vai với anh, đáng tiếc…
Đáng tiếc là ý nghĩ của cô quá mức viễn vông, độ cao của Tần Mục, nàng vĩnh vĩnh chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn, đời này không thể nào chạm tới.
Tần Mục hơi sửng sờ, khuyên:
-Cần gì phải thế chứ, bất cứ chuyện gì chỉ cần làm hết sức là được, mặc kệ kết quả ra sao, không cần phải cưỡng cầu làm gì. Có lẽ thiên phú của cô không tệ, thế nhưng trong việc tu luyện, chỉ thiên phú thôi vẫn chưa đủ.
-Thế nhưng tôi làm sao mới có thể trả được ân tình của anh?
-Ân tình?
Tần Mục cười nhạt, nói:
-Nếu là bạn bè, nói tới ân tình làm gì.
-Tôi biết anh không để ý, thế nhưng tôi không thể không để ý.
Trần Nghiên thở dài nói:
-Thật ra thì trước kia chúng ta có thể xem là nửa kẻ thù, thế nhưng, ngay sau đó, anh lại cứu tôi hai lần. Lần thứ hai, anh càng không để ý tới tính mạng để cứu tôi, nếu tôi không có chút lòng báo ân nào, tôi còn là người nữa không?
-Không cần phải thế, hơn nữa tôi đâu có không để ý tới tính mạng để cứu cô. Lần đó tôi làm vậy là để cứu Diệp Khinh Tuyết và Lăng Ba, cứu cô chỉ là tiện tay mà thôi.
Trần Nghiên liếc mắt nhìn Tần Mục, nghiêm túc nói:
-Anh không cần gạt tôi, cho dù tiện tay cứu tôi, anh cũng phải trả một cái giá rất lớn. Tình huống lúc đó, đưa hai người đi và đưa ba người đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng là anh có thể không để ý tới tôi, vậy anh sẽ ít bị tổn thương hơn, thế nhưng cuối cùng anh vẫn không từ bỏ tôi!
-Chuyện này… Thật ra thì cô không cần để chuyện này trong lòng, không phải bây giờ tôi đang rất tốt ư?
Tần Mục bất đắc dĩ. Trần Nghiên có thái độ như thế làm cho hắn rất không thích ứng.
-Anh có thể dẫn tôi đi không?
Trần Nghiên đột nhiên hỏi một câu.
Tần Mục có chút không giải thích được, thế nhưng hắn vẫn nói:
-Lần này tôi tới là để mang cô đi, nếu không cô nghĩ tôi tới đây làm gì?
-Đi thành Thiên Mạc của anh?
-Tất nhiên!
Trần Nghiên yên lặng một hồi cứ như đang do dự chuyện gì.
-Cô không muốn đi với tôi, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục ở lại chỗ này?
Tần Mục nghiêm túc nói:
-Cô biết không, chờ khi Vũ Văn Hoa trở về, y…
-Tôi biết, cho nên tôi mới muốn đi với anh, chỉ là, không biết tôi có gây phiền phức gì cho anh không.
-Gây phiền phức?
Tần Mục cười nói:
-Ý cô là đám người hoàng tộc hả?
Trần Nghiên không nói.
-Sợ cái gì, nếu tôi dám giết vào Lạc Hà Cốc, tất nhiên là tôi không sợ tộc Nhân Hoàng.
Tần Mục đi tới, nói nhỏ:
-Nếu cô thật sự coi tôi là bạn, vậy thì đừng có lo trước lo sau nữa, tin tôi là được!
Trần Nghiên ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Tần Mục một lúc rồi gật đầu.
-Được, chúng ta lập tức trở về…
Khi nói chuyện, Tần Mục đột nhiên ngừng nói, mày cau lại.
Trần Nghiên rất ít khi thấy Tần Mục cau mày, hắn cau mày đồng nghĩa với việc sẽ có chuyện không bình thường xảy ra.
-Có thứ gì đó đang tới!
-Thứ gì?
-Ừ, hơi thở rất đặc biệt, rất mạnh, chưa xác định được là vật gì.
Tần Mục có thể cảm nhận được trong không khí trán đầy hơi thở lạnh lẽo khát máu làm cho người ta buồn nôn.
Cho dù còn không biết đây là vật gì, cũng sẽ không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.
-Ma Nhân đã tỉnh lại!
Lúc này, Lục Linh Hàn đi tới.
Trước đó cô vẫn luôn đi phía sau Tần Mục, chỉ là cô nhìn thấy Tần Mục và Trần Nghiên đang nói chuyện cho nên lựa chọn lui sang một bên.
-Ma Nhân?
Tần Mục hỏi:
-Là thứ gì?
-Không biết, chỗ này có Ma Nhân trước mới có Lạc Hà Cốc. Khi tổ sư khai sơn của Lạc Hà Cốc thành lập tông môn, Ma Nhân đã tồn tại ở đây rồi.
-Lạc Hà Cốc lại có loại vật này?
Trần Nghiên tỏ vẻ rất giật mình. Mặc dù cô đã tới Lạc Hà Cốc một thời gian, thế nhưng toàn bộ tâm tư của cô đều dồn lên việc tu luyện, căn bản không có lòng dạ quan tâm tới chuyện khác.
Huống chi Ma Nhân cũng là bí mật cả Lạc Hà Cốc, trừ một số cao tầng ra, những người khác cũng không biết.
Địa vị của ông nội Lục Linh Hàn không thấp, cô tình cờ nghe ông mình lỡ miệng, sau đó từ từ âm thầm điều tra mới phát hiện được bí mật này.
Hơn nữa người ngoài đồn rằng Thánh Nữ bị lời nguyền nên biến mất một cách khó hiểu. Cô có thể đoán được chuyện này khẳng định có liên quan với Ma Nhân, hơn nữa đây còn là chuyện xảy ra dưới sự cho phép của cao tầng môn phái.
Cho nên, từ đó trở đi, Lục Linh Hàn hoàn toàn không còn chút cảm tình nào với Lạc Hà Cốc, một môn phái táng tận lương tâm như thế, không bằng cứ diệt vong đi.
-Trần Nghiên, cô không biết đâu, môn phái căn bản không hề có lời nguyền nào cả, mọi thứ đều do tên Ma Nhân này giở trò quỷ!
-Cái gì?
Sắc mặt Trần Nghiên biến đổi, nàng hỏi:
-Cô nói là những Thánh Nữ bị mất tích trước kia đều do tên Ma Nhân này bắt đi?
Sau khi tới Lạc Hà Cốc, cô lập tức nghe được chuyện lời nguyền, mới đầu cô cũng cận thận từng li từng tí, có điều sau khi phát hiện lời nguyền không ứng nghiệm, cô còn cho rằng mình may mắn, không ngờ…
-Ừ, rất nhiều cao tầng của Lạc Hà Cốc biết chuyện này, có điều bọn họ cũng dung túng Ma Nhân, thậm chí còn tự tay đem Thánh Nữ đưa vào đáy cốc chỗ Ma Nhân nữa.
-Thì ra là như vậy!
Trần Nghiên yên lặng. Cô không có chút tình cảm nào với Lạc Hà Cốc, chờ ở Lạc Hà Cốc là vì tu luyện mà thôi.
Trên đường đi, Lục Linh Hàn đã kể một ít chuyện Thánh Nữ mất tích cho Tần Mục biết. Có điều, lúc đó cô chỉ nói đây là một loại lời nguyền, chắc là cho tới lúc này cô mới tin chắc những gì mình biết.
-Dường như tu vi của tên Ma Nhân này không bị Thiên Đạo chèn ép, y có cảnh giới Thần Cảnh, thậm chí còn có lực lượng vượt qua Thần Cảnh, không thể địch lại, các người đi mau!
Lục Linh Hàn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tần Mục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận