Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1185: Ngọc thạch câu phần

Nhưng khi nghe lão giả báo ra danh hào, bốn người lập tức cả kinh.
Họ Vu, chẳng lẽ là người của Vu tộc?
- Tiền…tiền bối.
- Mấy người cũng thật to gan, dám bất kính với chi chủ của Thiên Duyệt Cầm và Vũ Hoàng, có biết mình đã phạm vào tội gì hay không?
Ngữ khí lão giả hờ hững, dường như đang trách cứ.
- Ơ.
Bốn người cả kinh, vội vàng nói:
- Tiền bối thứ tội, chúng tôi không biết họ là chi chủ thần khí.
Kỳ thật, trước khi chiến đấu, bọn họ cũng cảm giác được pháp bảo của Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ không đơn giản, chỉ là không liên tưởng đến thần khí mà thôi.
Người ngoài xem ra, trước mắt đã xuất thế khoảng hai ba thần khí, nhưng không nghĩ đến có hai thần khí tập trung tại thành Thiên Mạc nho nhỏ.
Hiện tại, trải qua lời khẳng định của Vu Nhân, trong lòng bọn họ liền không yên.
Mặc cho ai cũng biết, Vu tộc có Thiên Thần tháp. Mỗi vị chi chủ thần khí đều phải trải qua một lần tĩnh tu tẩy lễ tại Thiên Thần tháp. Việc Vu Nhân xuất hiện ở chỗ này, mục đích không cần nói cũng biết.
- Nếu không biết rõ tình hình, chuyện này không thể trách các người.
Lão giả thản nhiên nói:
- Lần này ta chỉ phụng mệnh đến đây mang hai vị chi chủ thần khí đến tộc của ta. Còn những tranh chấp khác, ta không quan tâm.
Bốn người nghe xong liền mừng rỡ trong lòng.
Lời của Vu Nhân giống như cổ vũ bọn họ làm chuyện xấu tại thành Thiên Mạc. Chỉ cần không làm tổn thương Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ, mọi chuyện khác ông ta đều không quan tâm.
Chẳng lẽ tiền bối Vu tộc và thành Thiên Mạc có ân oán gì?
Trên thực tế, Vu Nhân có sự kỳ thị chủng tộc với Nhân loại. Thần khí rơi vào tay hai cô gái Nhân loại, trong lòng ông ta cảm thấy không công bằng.
Nếu không phải trên người có nhiệm vụ, ông ta cũng không ra tay cứu giúp.
- Cung Y Y, Triệu Thiên Vũ, ta phụng mệnh đến đây, mời các người theo ta một chuyến.
Vu Nhân lạnh lùng nói.
Ba cô gái vốn tưởng rằng có cứu tinh đến, không nghĩ đến lại là người của Vu tộc. Hơn nữa nhìn biểu hiện của ông ta, dường như rất khó chịu với các cô.
- Tiền bối, chúng tôi biết quy củ, nhưng trước mắt thành chủ không có ở đây, thành Thiên Mạc phải do chúng tôi bảo vệ, tạm thời không thể thoát thân.
Triệu Thiên Vũ tận lực giảm bớt âm thanh, nói:
- Chi bằng mời tiền bối ở lại thành Thiên Mạc vài ngày, đợi thành chủ trở về, chúng tôi sẽ theo ngài đến Vu tộc.
Vu Nhân nghe xong, hơi tức giận:
- Khốn kiếp, thời gian của lão phu rất quý, cái gì phải chờ thành chủ các người trở về. Chẳng lẽ bắt ta chờ ở đây mãi?
- Vậy thì tiền bối cứ trở về. Bất luận thế nào, chúng tôi không thể rời khỏi đây được.
Cung Y Y lãnh đạm nói.
- Điều này không phải do các người quyết định.
Vu Nhân nói:
- Tuy các người là chi chủ thần khí, nhưng mười hai thần khí là tài sản của cả cộng đồng. Các người có được thần khí cũng không có nghĩa có quyền lạm dụng thần khí, mà là đại diện cho một loại trách nhiệm. Các người nên đến Thiên Thần tháp tiếp nhận tẩy lễ.
- Nực cười? Thần khí trong tay chúng tôi, chúng tôi muốn dùng sao thì dùng, nào đâu đến phiên người khác khoa chân múa tay. Chúng tôi không đến Thiên Thần tháp đấy, chẳng lẽ ông bắt buộc được chúng tôi sao?
Cung Y Y càng lúc càng phản cảm với Vu Nhân. Lão gia hỏa này ngay từ đầu đã có thành kiến với các cô.
- Các người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Vu Nhân cười lạnh, uy áp Bất Diệt cảnh đỉnh phong bao phủ xuống.
Trong hoàng tộc, người căm thù Nhân tộc chiếm đa số.
Bọn họ không thích nhìn thấy đám nhóc con đoạt được thần khí leo lên đầu bọn họ.
Nịnh nọt chi bằng thái độ cứng rắn, dạy cho đám nhóc con này biết phục tùng như thế nào.
Tu vi đạt đến Bất Diệt cảnh, cho dù chỉ thua kém nhau một cảnh giới nhỏ, nhưng kỳ thật thực lực sẽ cách biệt một trời.
Vu Nhân là cường giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong. Bốn người đàn ông họ Nguyễn liên hợp lại, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Lúc này, Vu Nhân dường như muốn ra tay dạy dỗ Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ, uy áp cường đại bao phủ xuống, trùm luôn cả Tần Phỉ Phỉ.
Triệu Thiên Vũ có thực lực mạnh nhất cũng có chút không thừa nhận nổi. Nếu không có Vũ Hoàng hộ chủ, chỉ sợ cơ thể của cô đã mệt rã rời, huống chi là Tần Phỉ Phỉ và Cung Y Y còn yếu hơn cô.
- Dừng tay.
Triệu Thiên Vũ biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, ba cô cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt, chỉ có thể khuất phục:
- Chúng tôi đi theo ông.
- Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vu Nhân nghe xong liền cười lạnh:
- Lập tức lên đường ngay.
- Khoan, tôi có một điều kiện.
Triệu Thiên Vũ đột nhiên nói.
Vu Nhân khinh thường nói:
- Cô cho rằng mình có tư cách bàn điều kiện với ta sao?
- Tôi nghĩ ông chỉ hù dọa chúng tôi thôi, dám giết chúng tôi sao?
Triệu Thiên Vũ lấy Vũ Hoàng ra, nói:
- Nếu ông còn dám động thủ, tôi lập tức tự vẫn ngay.
Trong lòng Vu Nhân liền căng thẳng.
Cuộc chiến hủy diệt sắp bộc phát, chỉ có mười hai thần khí tề tụ mới có thể ngăn cản kiếp nạn, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu ông bức tử một chi chủ thần khí, khiến cho mười hai thần khí không cách nào tề tựu, tội danh sẽ rất to.
Nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải, trên mặt cũng không lộ ra thần sắc kiêng kỵ:
- Cô cho rằng sẽ uy hiếp được ta sao? Huống hồ muốn tự vẫn trước mặt ta? Chưa chắc làm được đâu.
- Nếu ông đã nói như vậy, tôi sẽ thành toàn cho ông.
Triệu Thiên Vũ nói xong, thật sự thúc giục Vũ Hoàng công kích mình.
Dưới cảnh giới Chân Thần, mặc kệ là ai khi bị thần khí đánh trúng cũng đều phải chết.
Vu Nhân nhảy dựng trong lòng. Ông ta không nghĩ đến cô gái này lại điên cuồng, không nói hai lời liền tự hủy mình như vậy.
- Dừng tay.
Vu Nhân xuất ra một chiêu, trong ranh giới ngàn cân treo sợi tốc, ngăn cản động tác của Triệu Thiên Vũ.
Tần Phỉ Phỉ và Cung Y Y cũng kịp thời phản ứng, lo lắng nhìn Triệu Thiên Vũ:
- Triệu tỷ tỷ, chị đang làm cái gì thế?
Triệu Thiên Vũ cũng không trả lời hai người, chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Nhân:
- Ông chỉ có thể giam cầm tôi nhất thời, nhưng từ đây đến Vu tộc phải cần nửa tháng, ông có thể đảm bảo lúc nào cũng trói buộc được tôi sao?
Sắc mặt Vu Nhân trầm xuống. Ông ta đương nhiên hiểu được lời nói của Triệu Thiên Vũ. Chỉ cần ông ta có chút lơi lỏng, Triệu Thiên Vũ liền tự vẫn ngay, ngọc thạch câu phần.
- Được rồi, thế cô có điều kiện gì?
Vu Nhân thỏa hiệp. Ông đúng là xem thường cô gái Triệu Thiên Vũ này.
- Bảo bọn họ cút ra khỏi thành Thiên Mạc.
Triệu Thiên Vũ chỉ vào bốn gã Bất Diệt cảnh, nói.
- Khốn kiếp, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao?
Người đàn ông họ Nguyễn không muốn rời khỏi thành Thiên Mạc.
Sắc mặt của Vu Nhân cũng cực kỳ khó coi. Triệu Thiên Vũ uy hiếp ông ta thì thôi đi, nói chuyện cũng chẳng khách khí, quả thật không ưa mà.
Nhưng nghĩ đến chuyện Triệu Thiên Vũ định dùng Vũ Hoàng tự vận, ông ta lại không có can đảm ép buộc cô gái điên cuồng này, chỉ có thể nói với bốn người kia:
- Bốn người tạm thời rời khỏi thành Thiên Mạc, có nghe hay không?
- Tiền bối, cái này…cái này…
- Sao?
Lông mày Vu Nhân cau lại.
- A, tiền bối, chúng tôi lập tức đi ngay.
Thấy Vu Nhân muốn động thủ, bốn người nào dám lưu lại, quay người bay mất.
- Cũng đi lâu rồi, đã đến lúc phải về.
Trong quá trình luyện hóa, Tần Mục không có khái niệm về thời gian. Hắn cho rằng chắc cũng đã qua vài ngày.
Sơn động phong bế này không biết được hình thành như thế nào. Sau khi hắn luyện hóa hạt giống lôi điện, nó từ từ biến mất, giống như một không gian hư ảo.
Lúc này, Tần Mục phát hiện mình đang trôi nổi trong không trung phía trên hạp cốc Lôi Minh, phía dưới là hải lưu và sông núi mênh mông.
- Chẳng lẽ mình vẫn còn chưa tiến vào bên trong hạp cốc Lôi Minh?
Tần Mục dùng thần thức quét qua phía dưới hạp cốc vài lần, ngạc nhiên khi nhìn thấy bên dưới còn có đồ vật bị che giấu.
Nhưng khi nghĩ đến đám người Phỉ Phỉ có thể đang lo lắng cho mình, hắn lại lắc đầu.
Dù sao hạp cốc Lôi Minh rất gần thành Thiên Mạc, sau này có thể đến đây bất cứ lúc nào.
- Trở về thôi.
Tần Mục nói xong, hóa thành một đạo lưu quang, rất nhanh bay đi.
Nửa canh giờ sau, Tần Mục đã trở về thành Thiên Mạc.
- A, thành chủ, cậu trở về rồi.
Tuy Tần Mục rất ít khi xuất đầu lộ diện, sự việc lớn nhỏ đều giao cho Kế Phong xử lý, nhưng nói thành Thiên Mạc mà không biết Tần Mục thì thật sự không có bao nhiêu người.
Dù sao lúc trước hắn đã từng quét ngang tam tộc ở thành Thiên Mạc, đã trở thành một truyền kỳ.
Tần Mục thấy có người chào hỏi mình, trong lòng cao hứng vô cùng. Nhưng hắn phát hiện thần sắc người này cực kỳ khó coi, đang có chuyện gì lo lắng, cũng không phải chào hỏi đơn giản.
- Trong thành phát sinh chuyện gì rồi sao?
- Bẩm thành chủ, sáng nay có mấy Bất Diệt cảnh đến quấy rối.
Người nọ đang muốn đem chuyện buổi sáng nói cho Tần Mục biết, ai ngờ không đợi gã nói xong, Tần Mục đã biến mất ngay trước mắt.
Tần Mục đương nhiên biết hành động này không được lịch sự, nhưng bây giờ hắn đang rất lo lắng cho tình huống của phủ thành chủ, muốn nhanh chóng trở về ngay lập tức.
Đã xảy ra chuyện gì, mấy người Tần Phỉ Phỉ có lẽ là rõ nhất.
Chỉ sau mấy giây, Tần Mục đã xuất hiện ở viện tử phủ thành chủ.
- Phỉ Phỉ.
Tần Mục gọi.
- Anh.
Tần Phỉ Phỉ từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Tần Mục, lập tức bổ nhào vào lòng hắn, khóc rống lên.
- Phỉ Phỉ, chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Mục nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tần Phỉ Phỉ.
- Triệu tỷ tỷ và Y Y tỷ tỷ bị bắt đi rồi.
- Cái gì?
Tần Mục giận tái mặt:
- Là bị ai bắt đi?
- Là người của Vu tộc.
- Vu tộc?
Tần Mục cau mày:
- Bắt đến Thiên Thần tháp?
- Vâng.
- Tới thật đúng lúc nhỉ, tranh thủ anh không có ở đây.
Tần Mục chửi một câu, sau đó hỏi:
- Tại sao nói là bắt? Người Vu tộc ép buộc hai người bọn họ sao?
- Sự việc không đơn giản như vậy. Triệu tỷ tỷ thiếu chút nữa tự sát rồi.
Tần Phỉ Phỉ nhớ đến hành động của Triệu Thiên Vũ, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tần Mục biến sắc:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Hãy nói cho anh nghe từ đầu.
Tần Phỉ Phỉ liền đem chuyện hồi sáng nói qua một lần.
- Không nghĩ đến một tháng đã trôi qua. Chuyện này là lỗi của anh.
Tần Mục tự trách, sau đó an ủi Tần Phỉ Phỉ:
- Phỉ Phỉ, em yên tâm đi, anh lập tức mang bọn họ về đây, không có việc gì đâu.
Không thể không nói, Triệu Thiên Vũ vô cùng thông minh. Một chiêu vứt bỏ tính mạng của cô không phải ai cũng làm được.
Triệu Thiên Vũ biết người của Vu tộc không thể tùy ý cho cô tự sát. Cho dù cô muốn tự sát, với thực lực Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cũng sẽ dễ dàng ngăn cản.
Nghiêm khắc mà nói, cô đã thắng canh bạc này.
Nhưng dù sao cũng là đánh bạc. Rất nhiều người cho dù biết rõ chuyện này, chỉ sợ cũng không dám làm.
Cho nên, Tần Mục vô cùng cảm kích và bội phục Triệu Thiên Vũ.
Đột nhiên, Tần Mục lại nhướng mày, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
- Đám người kia đúng thật là tự giác, tự mình đưa đến cửa.
Tần Phỉ Phỉ nhìn theo ánh mắt của Tần Mục, phát hiện bốn gã Bất diệt cảnh lại xuất hiện trong thành Thiên Mạc.
Bốn người này đúng là bằng mặt mà không bằng lòng. Khi Vu Nhân mang Cung Y Y và Triệu Thiên Vũ đi, bọn họ liền quay trở lại.
- Giải quyết bốn tên rác rưởi này trước.
- Vâng.
Tần Phỉ Phỉ căm thù bốn người này đến tận xương tủy.
- Thành Thiên Mạc là nơi tốt, làm sao có thể đơn giản rời khỏi được?
- Nói không sai. Không biết thành chủ của thành Thiên Mạc là ai? Chi bằng chúng ta đuổi hắn xuống, chiếm cứ nơi đây?
- Tôi không có hứng thú. Thành Thiên Mạc gần hạp cốc Lôi Minh. Bây giờ ở đây không có nhiều cường giả. Chờ thêm thời gian nữa, nói không chừng sẽ có Hoàng tộc đến.
- Điều này cũng đúng. Tuy thành Thiên Mạc là thành nhỏ, nhưng địa vị rất đặc biệt, tương lai là vùng giao tranh của hoàng tộc.
- Không nói điều này nữa. Vu tiền bối đã mang hai cô gái đi, trong thành không phải vẫn còn một cô nương tuyệt sắc sao? Có cần tìm để chơi một chút không?
Đang nói, thần sắc người đàn ông họ Nguyễn khẽ động, cười nghiền ngẫm:
- Dường như không cần đi tìm nữa. Cô ta tự mình đưa đến cửa rồi.
Hai người Tần Mục bay đến trước mặt bốn người này.
- Anh, chính là bọn họ.
Tần Phỉ Phỉ chỉ vào bốn người, thần sắc phẫn nộ.
- Ơ, tiểu mỹ nhân, tìm tiểu bạch kiểm này ở đâu vậy?
Người đàn ông họ Nguyễn quét mắt nhìn Tần Mục, dường như có chút khinh thường.
- Tôi là thành chủ thành Thiên Mạc, cũng là anh trai của cô ấy.
Tần Mục lạnh lùng nhìn mọi người.
- Thì ra cậu chính là thành chủ.
Người đàn ông mặt đỏ đứng dậy, có chút buồn cười nói:
- Cậu đến đây là để làm cái gì?
- Anh muốn biết?
- Đúng.
Người đàn ông mặt đỏ cười lớn.
- Được, vậy tôi sẽ cho anh xem.
Tần Mục đột nhiên ra tay, cách không nhấc người đàn ông lên.
Sắc mặt người đàn ông mặt đỏ đã thay đổi. Y phát hiện tu vi của mình là Bất Diệt cảnh, nhưng lại bị giam cầm, một chút cũng không động đậy được.
- Cậu…
Bành.
Người đàn ông mặt đỏ bị một luồng sức mạnh xé nát, nguyên thần cũng không thể bảo lưu.
- Không thể nào.
Ba người phía sau đồng thời khiếp sợ. Một cậu thanh niên lại có khả năng giết chết một gã Bất Diệt cảnh? Đây là thủ đoạn gì vậy?
- Chỉ toàn là rác rưởi mà cũng dám chạy đến đây giết người, ngại mạng mình quá dài đúng không?
Tần Mục đưa tay ra, một đạo quy tắc chi lực nghiền ép đến.
Oanh.
Người đàn ông họ Nguyễn cũng không kịp phản ứng, trực tiếp bạo thể mà vong.
Hai người còn lại bị dọa đến muốn tiểu ra quần, nào dám ở lại, vội vàng quay người bỏ chạy.
Đúng lúc này, một đạo thanh sắc từ ngoài thành bay vào, xuyên thẳng qua hai người đang bỏ chạy, trong nháy mắt đến trước người Tần Mục.
- Tiễn các người đến luân hồi một thể.
Thanh âm lạnh như băng phát ra, liền nhìn thấy hai gã Bất Diệt cảnh đang đào thoát ngừng lại, cơ thể vặn vẹo.
Không, chính xác mà nói là không gian chung quanh bọn họ đang vặn vẹo.
- Ah, không.
Hai người kêu thảm một tiếng, sau đó biến mất ngay tại chỗ, cái gì cũng không còn.
- Thật có lỗi, dường như ta đã tới chậm.
Tiêu Hậu hiển nhiên là biết chuyện gì xảy ra, áy náy nói với Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu:
- Không thể trách cô được.
Chuyện này xác thật không thể trách Tiêu Hậu. Lúc trước Tần Mục nhờ Tiêu Hậu chiếu cố thành Thiên Mạc là lúc hắn đến tinh không bốn phía.
Sau đó Tần Mục trở về thành Thiên Mạc, Tiêu Hậu cho rằng mình đã có thể thả lỏng một thời gian, bắt đầu bế quan, không để ý đến tình huống của thành Thiên Mạc nữa.
- Có lẽ chúng ta nên cân nhắc thiết lập một truyền tống trận để thuận tiện qua lại.
Tần Mục đề nghị.
Tiêu Hậu lắc đầu nói:
- Nếu có thể kiến tạo truyền tống trận, tôi đã sớm thành lập rồi.
- Tôi tìm được một số Trận đạo sư ở tinh không bốn phía. Có lẽ bọn họ không phải là tông sư, nhưng tranh thủ chút thời gian vẫn có thể làm được.
- Cậu quá ngây thơ rồi. Đừng nói người cậu tìm không phải là tông sư, cho dù là tông sư cũng không có khả năng làm được.
Tiêu Hậu nói:
- Truyền tống trận của Bạch Đế Tinh hiện nay đều là còn sót lại từ thời viễn cổ. Thế giới bây giờ không còn ai có thể chế tạo được truyền tống trận ở Bạch Đế Tinh này.
Tần Mục vốn đang nghi hoặc, lập tức hiểu ra được chuyện gì, liền nói:
- Bởi vì không gian của Bạch Đế Tinh?
- Đúng, Bạch Đế Tinh có không gian cao cấp hơn tinh không bốn phía. Quy tắc chi lực không gian mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với nơi khác.
- Vậy vì sao truyền tống phù của cô lại có thể phá vỡ không gian?
- Phù triện này cũng là còn sót lại từ thời viễn cổ, do ta trong lúc vô tình tìm được ở hạp cốc Lôi Minh. Tổng cộng chỉ có hai mươi mấy cái mà thôi.
Tiêu Hậu nhìn Tần Mục, nói:
- Nếu có người có thể luyện được loại phù triện này, tôi cũng không nói nó trân quý như vậy.
- Cô đã đến hạp cốc Lôi Minh?
Tần Mục lại chú ý đến điều này.
- Ừm, khi tôi đến Bạch Đế Tinh, liền nghe đồn về cấm khu này. Tôi cũng là tâm cao khí ngạo, không cho rằng bên trong có thứ đồ gì làm khó tôi được. Kết quả đã bị tổn thất nặng nề.
- Tôi thấy cũng không hẳn là tổn thất nặng nề. Có lẽ cô còn chiếm được chỗ tốt lớn hơn đấy.
Tần Mục dựa vào trực giác mà nói.
Tiêu Hậu cũng không quan tâm, chỉ cười nói:
- Được rồi, đừng nói chuyện của tôi nữa. Cậu không đuổi theo bạn gái của mình sao? Hơn nữa, Khinh Tuyết cũng đang ở Thiên Thần tháp. Cô ấy đã đi ba năm rồi, tôi cũng rất lo lắng.
- Điều này….
- Cậu yên tâm đi. Lần này sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa đâu. Có gì tôi sẽ đến thành Thiên Mạc để bế quan.
Tiêu Hậu hướng Tần Mục cam đoan.
- Cảm ơn.
- Nếu muốn cảm ơn tôi, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Tiêu Hậu cười nói.
Tần Mục im lặng. Hắn cảm giác Tiêu Hậu đang tu luyện công pháp kỳ quái, càng sống lâu lại càng trẻ.
Không chỉ là trẻ về dáng vẻ bề ngoài, ngay cả tâm trạng cũng xảy ra biến hóa cực lớn.
- Anh, anh hãy nên đi sớm, mang các chị trở về. Đã lâu rồi em không gặp chị Khinh Tuyết.
Tần Mục xoa đầu của cô, nói:
- Yên tâm đi, anh biết rồi. Anh không có ở đây, em hãy đi theo Tiêu Hậu tu luyện. Anh thấy cô ấy nguyện ý dạy cho em đấy.
- Dường như cậu đã biết chuyện gì.
Tiêu Hậu kinh ngạc hỏi.
- Không, tôi chỉ biết Tần Phỉ Phỉ có được truyền thừa của Lạc Thần, còn lại thì không rõ lắm.
- Đợi cậu trở về, tôi sẽ nói rõ chuyện Lạc Thần cho cậu biết.
- Tôi sẽ mau chóng trở về ngay.
Nói xong, Tần Mục liền hóa thành một đạo lưu quang rời khỏi.
Triệu Thiên Vũ và Cung Y Y đi theo Vu Nhân đến Vu tộc, trên đường tâm trạng không yên.
Tuy bốn gã Bất Diệt cảnh đã bị buộc rời khỏi, nhưng hiển nhiên bọn họ không cam lòng tình nguyện. Vạn nhất bọn họ quay trở lại, thành Thiên Mạc nên xử lý như thế nào? Tần Phỉ Phỉ sẽ phải làm sao?
- Hai người nhanh một chút, chậm như vậy, biết bao giờ mới có thể đến nơi?
Vu Nhân dường như không chỉ một lần nhắc nhở hai cô, có chút không kiên nhẫn được nữa.
Hai cô gái không thèm để ý, cứ bay chậm rì rì.
Vu Nhân giận dữ:
- Các người đừng có mà không biết phân biệt như vậy. Tôi đã nhịn các người đủ rồi đấy.
- Gấp làm gì? Đến sớm vài ngày hay đến muộn vài ngày thì có gì khác nhau?
Cung Y Y lãnh đạm nói.
Vu Nhân nhìn hai cô gái:
- Tôi có cảm giác hai người đang cố ý kéo dài thời gian?
Triệu Thiên Vũ cười nói:
- Có lẽ ông nói đúng đấy. Chúng tôi đang cố ý kéo dài thời gian chờ một người.
- Chờ người?
Vu Nhân sững sờ, sau đó khinh thường nói:
- Chẳng lẽ các người cho rằng có người đến cứu các người sao?
- Vậy thì cũng khó nói. Có lẽ đúng thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận