Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 221: Thực sự là duyên phận

Triệu Cường nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng, chẳng qua suy nghĩ lại cảm thấy Tống Thi Thi đang lừa gạt mình.
- Thi Thi, em đừng đùa anh nữa, bạn bè bình thường cũng cần tiếp xúc một thời gian ngắn mới được, người yêu đâu có vừa quen đã nhận rồi!
Tống Thi Thi không cho là đúng nói:
- Điều này có gì kỳ quái, chưa nghe nói vừa thấy đã yêu sao?
- Anh không tin!
- Sự thật bày ra trước mắt anh cũng không tin?
Tống Thi Thi nói xong, thân thể dán tới gần Tần Mục đang gục đầu ngủ say, gần như ôm lấy Tần Mục.
Tần Mục đương nhiên bừng tỉnh trong lúc ngủ, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tống Thi Thi nói:
- Này, cô động tình à?
Tống Thi Thi thiếu chút nữa tức điên lên, ngươi mới động tình, cả nhà ngươi đều động tình.
- Thi Thi, em đã đủ chưa?
Triệu Cường quát to một tiếng, trực tiếp chấn trụ toàn bộ người trong lớp.
Triệu Cường không thể chịu được cô gái mình theo đuổi hơn một năm, dĩ nhiên vừa thấy đã yêu một học sinh mới, còn ôm ấp trước mặt mình.
- Triệu Cường, anh hiểu chưa. Chỉ cần có cảm giác, thời gian không phải vấn đề, tôi thực sự không có chút cảm giác với anh!
Tống Thi Thi lạnh lùng nói.
Đồng học chung quanh nghe vậy châu đầu ghé tai, dường như suy đoán được cái gì.
Rất nhiều nữ sinh trái tim thủy tinh tan nát trên mặt đất, không nghĩ tới bạch mã vương tử trong lòng vì một nữ sinh khác mới đến đây, lại còn bị nữ sinh này cự tuyệt.
Đối với Triệu Cường, trước kia Tống Thi Thi cự tuyệt bao nhiêu lần, gã cũng không cảm giác được cái gì, gã cho rằng chỉ cần Tống Thi Thi còn chưa có bạn trai, gã vẫn còn cơ hội.
Song lần này gã hoàn toàn phẫn nộ.
Phẫn nộ, không có nghĩa là chuyện này chấm dứt.
- Cậu, đi ra cùng tôi một chút!
Triệu Cường trầm mặt, nói với Tần Mục.
Tần Mục bộ dạng không rõ tình hình, hỏi:
- Tại sao?
- Triệu Cường, anh không được quên hiện giờ mình là trợ giảng của lớp này!
Tống Thi Thi giận dữ, cô đương nhiên biết rõ Triệu Cường muốn tìm Tần Mục làm phiền.
- Trợ giảng?
Triệu Cường đã không có biện pháp giữ được hình dạng vương tử bạch mã tươi cười sáng lạn như trước, cười lạnh nói:
- Trợ giảng chó má cái gì, không phải em không biết mục đích anh tới đây!
- Anh thực ích kỷ, vì đạt được mục đích, phá hủy lợi ích của nhiều bạn học ở đây như vậy.
- Vậy anh cũng là vì em, nói cho cùng là do em một tay tạo thành.
Triệu Cường lại đẩy sạch sẽ trách nhiệm, dù sao gã cũng không để ý.
- Không nghĩ tới anh là loại người này.
Tống Thi Thi khó thở.
Trước kia Triệu Cường vẫn luôn theo đuổi cô, biểu hiện hành vi có lễ, phong độ nhẹ nhàng, cho dù cô không thích gã, ấn tượng đối với gã cũng không quá xấu, chỉ là hơi phiền mà thôi.
Chẳng qua hôm nay, coi như cô nhìn rõ bản mặt Triệu Cường rồi.
- Dù sao em cũng không thích anh, anh cũng không cần phải che giâu cái gì nữa. Chẳng qua em đừng tưởng rằng có thể bỏ qua anh, cô gái mà Triệu Cường anh không chiếm được, người khác cũng đừng nghĩ đến.
Triệu Cường nói xong, chỉ Tần Mục nói:
- Thằng nhóc, tao chỉ nói một lần, lập tức rời khỏi Thi Thi, nếu không tao không đảm bảo ngày mai mày còn có thể nguyên vẹn ngồi ở nơi này hay không?
Tần Mục không trả lời, chỉ hỏi một câu:
- Ngươi là người Triệu gia?
- Coi như mày có chút đầu óc, chính là Triệu gia của năm gia tộc nhỏ!
Triệu Cường cao ngạo nói.
- Triệu gia!
Một số học sinh mới khác có thể còn chưa biết bố cục ở Bắc Kinh, không hiểu Triệu gia là gia tộc cấp độ nào. Nhưng học sinh bản địa Bắc Kinh lại rất rõ ràng Triệu gia của năm gia tộc nhỏ.
- Tần Mục, anh không phải sợ, có tôi ở đây, hắn không dám động tới anh.
Tống Thi Thi cam đoan.
Tần Mục không trả lời, mà trực tiếp đứng dậy.
Mọi người hơi kinh ngạc, lại lập tức hiểu được.
Một học sinh mới, nào có thực lực đối kháng Triệu gia, mặc dù Tống Thi Thi xinh đẹp, nhưng không quan trọng bằng tính mạng của mình.
Bọn họ đoán rằng đại khái Tần Mục muốn xin lỗi Triệu Cường, có lẽ còn có thể nịnh bợ được Triệu gia, vậy thì thăng chức rất nhanh rồi.
Triệu Cường nhìn Tần Mục, nghĩ thầm thằng nhóc đầu chứa nước này, lại rất thức thời.
- Người của Triệu gia, thực là có duyên nha!
Tần Mục cảm thán một câu, trong ánh mắt ngẩn ra của mọi người, hắn lập tức quơ lấy một chiếc ghế bên cạnh, trực tiếp đập vào đầu Triệu Cường.
Bốp!
Mọi người liền thấy chiếc ghế bị đập thành năm bảy mảnh.
Mà Triệu Cường càng thảm, bị đánh ngã trên đất, ôm đầu đau khổ kêu thảm thiết.
Chiếc ghế này của Tần Mục, lực đạo không nhỏ, còn nện thẳng vào đầu, người bình thường mà nói ai có thể chịu được?
Những học sinh chung quanh quả thực sợ ngây người, chần chờ vài giây, phát ra tiếng thét hoảng sợ, toàn bộ hỗn loạn.
Nói thật đánh nhau trong trường bình thường lơi lỏng, nhưng loại đánh nhau này cần một quá trình, có một mức độ.
Loại này của Tần Mục, vừa đứng lên, hai câu chưa nói, vơ lấy ghế nện luôn, còn nện vào đầu, hoàn toàn là bộ dạng không đội trời chung.
- Tần… Tần Mục!
Tống Thi Thi cũng sợ hãi, lắp bắp nhìn Tần Mục.
Tần Mục ném cái ghế chỉ còn lại một chân trong tay, quay đầu nhìn Tống Thi Thi, thản nhiên nói:
- Không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi.
Tống Thi Thi sợ choáng váng, tiện tay mà thôi?
- Sao lại biểu lộ như vậy?
- Anh… anh có biết hắn là ai không?
- Chẳng lẽ không phải người Triệu gia?
- Là người Triệu gia, Triệu gia của năm gia tộc nhỏ!
Tống Thi Thi nhấn mạnh.
- Ồ, vậy thì đúng rồi!
Tần Mục phủi tay, lại về chỗ ngồi:
- Đúng rồi, họp lớp bắt đầu vào lúc nào, khi nào thì chấm dứt?
Tống Thi Thi phục rồi, im lặng nói:
- Trợ giảng đã bị anh đánh thành như vậy, còn họp lớp cái lông à?
- Người này là trợ giảng sao?
Tần Mục sửng sốt một chút.
- Anh cho rằng thế nào?
- Được rồi, cái này không thể trách tôi, bộ dạng cần ăn đòn kia, cho dù tôi không đánh hắn, cũng sẽ bị người khác đánh.
Tần Mục nhún vai.
- Anh thật đúng là có lý.
- Con người tôi từ trước đến nay rất giảng đạo lý, chính là quân tử.
Mọi người té xỉu, ngươi quả thực giảng đạo lý, nói chưa được hai câu đã ra tay rồi.
- Xem ra tối nay không họp lớp được? Vậy tôi đi trước.
Tần Mục nhẹ nhàng rời đi, để lại một bóng lưng tiêu sái.
- A, chờ đã nào… !
Tống Thi Thi đương nhiên lo lắng Tần Mục rời đi một mình, cô vội vàng đuổi theo.
- Sư huynh bị đánh vỡ đầu, chảy rất nhiều màu, nhanh gọi 120.
- Trước tiên gọi y tế trường học đi, nhanh một chút.
- Thuận tiện gọi bảo vệ trường tới đi, chuyện này quá ác liệt rồi, người của Triệu gia cũng không dễ chọc!
Tần Mục vừa đi, những học sinh kia liền luống cuống tay chân lấy điện thoại cầm tay ra gọi, có người chạy tới đỡ Triệu Cường, vác gã tới phòng y tế trường học.
Tần Mục không nghĩ tới trường học cũng không ổn định, người Triệu gia quả thực là một tai họa ngầm rất lớn, từ khi Triệu Kiệt cố ý tiếp cận Diệp Khinh Tuyết ở Ninh Giang cũng có thể thấy được.
Hơn nữa Tần Mục suy đoán rất có thể Trịnh Gia Tùng chính là người Triệu gia phái tới.
Diệp Đông đã từng nói, cừu nhân của Diệp gia cũng không phải Triệu gia, là thế lực còn đáng sợ hơn Triệu gia. Chẳng qua Tần Mục không cảm thấy như vậy, hắn cho rằng Triệu gia hẳn là có chút liên quan với cừu nhân của Diệp gia.
Hoặc là nói Triệu gia là một đại biểu do cừu nhân Diệp gia phái ra.
- Tần Mục, chờ đã nói… !
Tống Thi Thi đuổi theo.
- Sao vậy, cô muốn cùng về nhà với tôi sao?
Tần Mục kỳ quái nhìn Tống Thi Thi.
- Chẳng lẽ anh không hề lo lắng?
- Lo lắng cái gì chứ?
- Được rồi, chờ xem tôi có giúp được hay không?
Tống Thi Thi cảm thấy đầu óc Tần Mục chắc chắn có vấn đề.
Danh tiếng của Thần y tuy rằng rất nổi tiếng Bắc Kinh, chẳng qua dù sao ông nội không ở Bắc Kinh, hơn nữa Triệu gia cũng không phải ăn chay, mặt mũi của cô có dùng được hay không cũng còn chưa biết.
- Có bệnh à, tới giờ cô uống thuốc rồi.
Tần Mục tiếp tục đi tới, lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho em gái và Diệp Khinh Tuyết.
Chẳng qua một đám người mặc đồng phục bảo vệ trường đột nhiên xông tới phía trước, ngăn cản đường đi của Tần Mục.
Bảo vệ trường, thật ra chỉ là bảo vệ, chỉ là bảo vệ đại học Bắc Kinh hơi cao lớn một chút.
- Có phải cậu đánh Triệu thiếu hay không?
Một gã bảo vệ đánh giá Tần Mục, hơi không tin tưởng.
Dù sao họ vừa mới nhận được điện thoại, căn cứ miêu tả của học sinh báo động, nhìn quần áo Tần Mục mặc, mới hoài nghi Tần Mục.
Bảo vệ trường xuất động bắt người quy mô lớn, một số người không rõ chân tướng đều vây lại.
Trị an tại đại học Bắc Kinh luôn rất tốt, bảo vệ trường rất ít có động tác lớn, loại náo nhiệt hiếm có này, người hiếu kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Không phải không phải, mấy người nhận lầm người rồi!
Tống Thi Thi đi lên phía trước, chặn trước mặt Tần Mục.
Bảo vệ trường đương nhiên không có khả năng vì một câu của Tống Thi Thi mà bỏ qua Tần Mục, nhíu mày nói:
- Chờ một chút, tôi gọi điện xác nhận một cái.
- Không cần xác nhận, là tôi đánh Triệu Cường.
Tần Mục trực tiếp thừa nhận.
Bảo vệ trường lập tức buông di động, cảnh giác nhìn Tần Mục, thế giới này chắc không có đồ ngốc tự nguyện gánh tội cho người khác.
- Bắt hắn lại cho tôi!
- Chờ một chút!
Tống Thi Thi cũng không muốn khoe khoang, chẳng qua nhìn tình huống trước mắt, chỉ có thể nói:
- Tôi là Tống Thi Thi, Tống Thạch là ông nội của tôi, chuyện này có chút hiểu lầm, có thể cho tôi mặt mũi hay không?
- Thần y Tống Thạch?
Bảo vệ trường sửng sốt một chút, chẳng qua lập tức lắc đầu nói:
- Cô Tống, ngại quá, chức trách của chúng tôi là giữ gìn sự yên ổn của sân trường. Người này ẩu đả đồng học trong trường, chúng tôi cần khống chê lại, tình huống cụ thể chờ sự kiện sáng tỏ, mới có thể định đoạt.
Thanh danh của Thần y Tống Thạch rất lớn, quan hệ cũng không tệ, chẳng qua tương đối mà nói quyền lực thực tế cũng không quá lớn.
Nhưng Triệu gia thì khác, lúc bình thường có lẽ Triệu gia sẽ tôn kính Thần y một chút, nếu thực sự đánh nhau, mười cái Thần y cũng không đủ Triệu gia đùa.
- Không thể dàn xếp một chút sao?
Tống Thi Thi nóng nảy rồi, cô cảm thấy là mình hại Tần Mục. Nếu như không phải mình giả trang bạn gái Tần Mục, hắn sẽ không xảy ra xung đột cùng Triệu Cường.
Chẳng qua nói thật, đến giờ Tống Thi Thi vẫn đang buồn bực, tại sao Tần Mục lại đột nhiên ra tay với Triệu Cường, còn hung ác như vậy.
- Không được, bắt lại cho tôi!
- Chờ một chút.
Tần Mục đi tới, đưa ra một tờ giấy chứng nhận cho đối phương:
- Xem cái này rồi nói sau.
Bảo vệ trường lại vung tay lên, không để ý tới, phẫn nộ quát:
- Đồ chơi gì đó, đừng có dùng thứ này tới lừa gạt tôi.
Tần Mục bĩu môi, đồ chơi này dùng không được.
- Anh đó, tới giúp một việc!
Tần Mục bất đắc dĩ, chỉ có thể chỉ một người vây xem bên trái, nói:
- Đúng, ông anh mặc áo sơ mi màu lam kia, nói đúng là anh.
Đám người bên trái vô ý thức tản ra, chỉ để lại một nam tử áo sơ mi màu xanh da trời, hơi kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
- Chúng ta dường như không quen biết mà?
Nam tử áo sơ mi màu lam mặt mũi vô tội, nhưng trong mắt lóe lên chút khác thường.
- Trước kia không biết, nhưng hiện giờ biết, giúp một việc, để cho đám người kia nhường một chút.
Tần Mục cười nói.
Tất cả mọi người khó hiểu, cảm thấy có phải Tần Mục đang giả ngây giả dại hay không. Người ta cũng không quen biết ngươi, dựa vào cái gì giúp ngươi chứ?
Hơn nữa một người đi đường như gã, có năng lực gì đuổi bảo vệ trường?
- Tần Mục, anh đang làm gì vậy?
Tống Thi Thi thật sự không biết nói gì cho tốt.
Tên bảo vệ trường kia cười to, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất:
- Thằng nhóc, không thể không nói, màu thực sự là nhân tài.
Tần Mục không để ý tới người khác, trực tiếp ném giấy chứng nhận về phía nam tử áo sơ mi màu lam, nói:
- Tôi nghĩ chắc tôi không nhìn lầm mới đúng.
Nam tử áo sơ mi màu lam chuẩn xác nhận lấy giấy chứng nhận, chần chờ một chút, vẫn mở ra nhìn qua.
- Tần Mục!
Thấy được tên tuổi cộp dấu trong giấy chứng nhận, sắc mặt nam tử lập tức thay đổi.
Thân là thành viên Thần Ưng Tổ, gã đương nhiên nghe thấy chuyện Tần Mục đại náo Thần Ưng Tổ, phế bỏ Tiền Kế Hùng trong đại hội khảo hạch vài ngày trước.
Nghe nói vốn có một số Tổ trưởng công khai lên án Tần Mục, cuối cùng Ưng Vương ra mặt, hủy bỏ nhiều Phó Tổ trưởng, hơn nữa tán dương Tần Mục.
Đây là người có chút quan hệ có thể nhờ vả Ưng Vương.
Nam tử áo sơ mi màu xanh da trời đầu đầy mồ hôi chạy tới, gã không nghĩ tới tham gia náo nhiệt cũng có thể gặp được chuyện này.
Hơn nữa Tần Mục này chỉ sợ còn lợi hại hơn truyền thuyết, bình thường gã ngụy trang rất tốt tại đại học Bắc Kinh, vừa rồi cũng không để lộ chút khí tức ra ngoài, nhưng vẫn bị Tần Mục liếc cái đã nhận ra.
- A… rốt cuộc chịu đi ra rồi.
Nam tử cười xấu hổ nói:
- Vừa rồi không nhận ra ngài.
- Ngươi vốn cũng không biết ta đúng không?
Tần Mục lắc đầu, lại chỉ bảo vệ trường nói:
- Có thể đuổi những người này hay không?
- Đương nhiên có thể.
Nam tử vội vàng gật đầu, sau đó mới tiến đến nói vài câu bên tai bảo vệ trường.
Bảo vệ trường sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn Tần Mục đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Xong rồi xong rồi, vốn muốn nịnh bợ Triệu gia một chút, không nghĩ tới đắc tội một đại thần.
- Hiện giờ tôi có thể đi rồi chứ?
Tần Mục hỏi.
- Có thể, có thể!
Bảo vệ trường vội nói.
Vốn gã còn đang suy nghĩ Tần Mục có thể đạp mình hai cái, sau đó lột đồng phục của gã, để gã xéo đi hay không, dù sao một vài đệ tử gia tộc đều là người bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Chẳng qua Tần Mục cũng không làm khó dễ gã, chỉ là muốn rời đi, điều này khiến cho gã kinh ngạc đồng thời thở phào một hơi.
- Được rồi, cô cũng đừng đi theo tôi nữa, tôi đã dám đánh Triệu Cường, chắc chắn không sợ hắn trả thù, cô cũng không cần qua ntaam.
Tần Mục nói với Tống Thi Thi một câu, sau đó quay người lại, khoan thai rời đi trong ánh mắt sùng bái của mọi người.
Tìm được địa điểm lớp Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục phát hiện lớp họ còn đang họp, liền đứng ngoài cửa chờ một hồi.
Họp lớp ngày đầu tiên cơ bản chỉ là tự giới thiệu, làm quen với nhau, cũng không có quá nhiều nội dung.
Sau hai mươi phút, họp lớp chấm dứt, lúc em gái và Diệp Khinh Tuyết đi tới, Tần Mục gọi họ.
- Anh, đang muốn gọi điện cho anh đây, sao lớp các anh họp nhanh như thế?
Tần Phỉ Phỉ nghi hoặc nhìn Tần Mục.
- Đúng vậy, không phải là tự giới thiệu sao, rất nhanh!
Hai cô gái nửa tin nửa ngờ, chẳng qua cũng không hỏi nhiều, ba người lái xe về nhà.
Một tuần lễ sau khi báo danh đại học cũng không có khóa, học sinh mới đều tự mình làm quen cuộc sống trong trường.
Khoảng thời gian này, Tần Mục chẳng muốn tới trường học, chờ trong nhà, ngẫu nhiên luyện chế mấy miếng Trú Nhan Đan, làm quen luyện đan.
Từ sau khi thành công luyện chế viên Trú Nhan Đan đầu tiên, Tần Mục lại luyện chế Trú Nhan Đan xác xuất thành công gần như đã ngoài 90%.
10% sai lầm kia là vì phẩm chất lò luyện đan, chỉ cần đổi lò đan tốt hơn một chút, xác xuất thành công có lẽ chính là 100%.
Nếu là luyện đan, Tần Mục đương nhiên không có khả năng chỉ chuyên nghiên cứu Trú Nhan Đan, mấy ngày năm hắn còn thử viết ra mấy đan phương khác.
Luyện dược là giai đoạn sơ cấp của luyện đan, thật ra mỗi loại linh dược đều có thể thăng hoa thành đan dược. Chỉ là bởi vì đủ loại hạn chế, hoặc là năng lực của Luyện đan sư chưa đủ, trên thế giới này có lẽ đã không còn ai có thể thành công.
Ngày hôm nay Tần Mục vẫn đang ghi đơn thuốc, đột nhiên nhận được một cú điện thoại, nhìn số điện thoại, là dãy số lạ.
Không cần suy nghĩ, Tần Mục lập tức tắt máy.
Chẳng qua vừa tắt, lại lập tức vang lên, Tần Mục bất đắc dĩ chỉ có thể nhận cuộc gọi.
- Tần Mục, là anh à?
- Tống Thi Thi?
Tần Mục không nghĩ tới là cô nàng này gọi tới.
Lúc báo danh tân sinh cần lưu lại phương thức liên lạc, Tống Thi Thi có thể tra được số điện thoại của hắn cũng không có gì kỳ quái.
- Có chuyện gì vậy?
- Mấy ngày này anh đang làm gì thế, sao không thấy anh? Đúng rồi, anh dừng chân ở bên ngoài sao, đang ở nơi nào?
- Cô tò mò như vậy làm gì?
- Cái này không phải tò mò, tôi đây là quan tâm anh có được không.
Tống Thi Thi cảm thấy mỗi lần nói chưa được hai câu đều bị Tần Mục làm tức chết.
Tần Mục nghe vậy, rất cảnh giác nói:
- Không có việc gì lôi kéo làm quen, không gian sảo tức là đạo chích, cô đây là có ý gì?
- Cút!
Tống Thi Thi thiếu chút nữa ném điện thoại, chẳng qua cuối cùng vẫn áp chế lửa giận, nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Được rồi, không chấp nhặt với anh. Tối nay là tiệc tối đón người mới của trường học, anh có đi không, chúng ta cùng đi chứ?
- Không đi!
Tần Mục mới chẳng muốn tham gia loại náo nhiệt này, không hề hứng thú.
- Không đi, anh xác định chứ?
Tống Thi Thi thần bí nói:
- Tôi lại nghe nói lần này trường học mời một nhân vật nặng ký tới biểu diễn trên tiệc tối đấy.
- Nhân vật nặng ký? Tôi đây không có hứng thú với kẻ béo.
- Không phải sức nặng, chóng mặt… ngữ văn của anh là do giáo viên thể dục dạy à?
Tống Thi Thi bộ dạng bị đánh bại, im lặng nói:
- Anh biết Hoa Yên Vũ chứ?
- Hoa Yên Vũ?
Tần Mục vốn thiếu hào hứng bỗng nhiên giật mình hỏi:
- Cô nói là Hoa Yên Vũ sẽ đến tiệc tối đón người mới sao?
Lúc này Tần Mục mới nhớ tới, trước đó Giang Tiểu Mạn đã nói với hắn về Hoa Yên Vũ.
Lần đó sau khi trở về hắn trực tiếp ngủ, không điều tra tin tức về Hoa Yên Vũ. Sau này qua công ty mấy lần, Giang Tiểu Mạn cũng không nhắc lại, khiến cho hắn đã quên chuyện này.
- Đúng đúng, Hoa Yên Vũ bình thường rất khó dự họp tiệc tối, lần này không chỉ là học sinh trường chúng ta, đoán chừng fans hâm mộ của cô ấy có thể chen đổ cánh cửa đại học Bắc Kinh, cơ hội không dễ đâu.
Tống Thi Thi nghe được Tần Mục hào hứng, trong lòng vui mừng, xem ra đầu gỗ này cũng không phải không có gì hứng thú.
- Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi xem một cái.
Tần Mục nói.
- Ừ, tiệc tối mở màn lúc bảy giờ, sáu giờ tôi sẽ chờ anh ở cửa thư viện chứ?
Tần Mục suy nghĩ một lát nói:
- Không cần chờ tôi, tôi muốn hẹn hai người đẹp, không đi cùng với cô.
- Hả… Tần Mục, anh anh anh…
- Như vậy nhé, bye bye!
Tần Mục cúp điện thoại.
Bốp!
Tống Thi Thi trực tiếp ném điện thoại xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng Tần Mục một ngàn một vạn lần.
Cô tự mình mời Tần Mục tham gia tiệc tối, Tần Mục không đáp ứng.
Khuyên can mãi cuối cùng thuyết phục được. Thế nhưng hắn lại chuyển hướng, dĩ nhiên không đi cùng với cô, còn muốn hẹn những cô gái khác?
A… Trên đời này còn có chuyện khiến cô phát điên hơn sao?
Tần Mục cúp điện thoại, rời khỏi phòng, vừa vặn em gái và Diệp Khinh Tuyết cũng đi xuống từ tầng hai.
- Gái ngốc, Phỉ Phỉ, đêm nay trường học mở tiệc tối đón người mới, nếu không cùng đi chứ?
- Ồ, anh biết rồi à? Đang chuẩn bị nói cho anh đây!
Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nói.
Tần Phỉ Phỉ cổ quái nhìn Tần Mục:
Bạn cần đăng nhập để bình luận