Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1609: Trận chiến xưa nay chưa từng có

– Đây là uy áp của thiên đạo?
Mọi người giống như lâm đại địch.
Tần Mục cau mày, lãnh đạm nói:
- Nếu như ngươi đến đây uống rượu mừng, ta hoan nghênh. Nếu tới quấy rồi, cần phải suy nghĩ hậu quả một chút.
- Tần Mục, tại sao lại nói như vậy? Ngươi kết hôn cần phải bái thiên địa, chẳng lẽ không tế bái ta sao?
Trên chín tầng trời, một thanh âm đùa giỡn truyền xuống.
- Ác niệm mà cũng dám xưng là thiên địa?
Tần Mục khinh thường nói.
- Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, thiên địa lúc này đều do ta quản lý. Nhất niệm thiên địa sinh, nhất niệm thiên địa băng.
- Ta sẽ trảm trừ tội niệm của ngươi, để ngươi nhập vào hư vô.
- Nếu ngươi có năng lực đó, hãy thử một chút đi.
- Tần Mục.
Diệp Khinh Tuyết cầm chặt bàn tay Tần Mục, sợ buông ra hắn sẽ tan biến mất.
Tần Mục vỗ vai Diệp Khinh Tuyết, nói:
- Khinh Tuyết, có một số việc không cách nào tránh khỏi. Em cứ yên tâm chờ anh, anh còn chưa động phòng với mọi người, anh sẽ không có việc gì đâu.
- Vâng, em nhất định sẽ chờ anh.
Cung Y Y nói:
- Hay để tụi em đi cùng với anh?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Tu vi của mọi người không đủ, giúp không được gì đâu.
- Vậy anh cần ai giúp?
- Ở chỗ này cũng chỉ có ba người có khả năng giúp anh mà thôi.
- Ta nhất định phải là một trong ba người.
Nhân Hoàng đứng dậy nói.
Tần Mục mỉm cười:
- Đa tạ ý tốt của Nhân Hoàng, nhưng thật ra, ác niệm Thiên Đạo không phải tu vi cao là có thể chiến thắng. Các người tập trung lại, tối đa cũng chỉ đánh bại được chín đại đạo. Chống lại ác Thiên Đạo, thua là không thể nghi ngờ.
- Vậy thì phải làm sao?
- Tử Nhi, Tiêu Hậu, còn Tiểu Thiến, ba người đi theo tôi.
Tần Mục chỉ vào ba người:
- Chỉ có các người mới có thể giúp tôi.
Lời vừa nói ra, mọi người đều chấn kinh.
Tử Nhi thì dễ nói. Cô vốn là nguồn suối sức mạnh của Tần Mục, có quan hệ không thể tách rời với hắn.
Tiểu Hậu cũng không khó lý giải, nhưng tác dụng không phải nằm ở bản thân cô, mà là ở Dạ U Liên.
Sáng Thế Chi Liên trong truyền thuyết có uy năng sáng tạo thiên địa.
Nhưng Trần Thiến….mọi người không hiểu.
Tu vi của Trần Thiến có thể nói là yếu nhất. Biểu hiện bản thân cũng bình thường, cũng chẳng có thiên phú gì đặc biệt. Vì sao Tần Mục phải mang cô đi theo?
Tần Mục bước đến bên cạnh Trần Thiến, cầm tay của cô, chăm chú nhìn thẳng vào mắt, chậm rãi nói:
- Tiểu Thiến, kỳ thật em có thể hiểu được vì sao anh mang em đi theo đúng không?
Trần Thiến sửng sốt một chút, trong đầu lập tức hiện lên một hình ảnh kỳ lạ.
- Tần đại ca, em hiểu. Em sẽ đi cùng với anh.
- Nhưng em phải chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì…
- Tần đại ca, đời này của em là vì anh mà sống. Chỉ cần là vì anh, bất luận phải trả một cái giá như thế nào, em cũng đều cam tâm tình nguyện.
- Được, lần này chúng ta sẽ kề vai chiến đấu với nhau.
Tần Mục cùng với Tử Nhi, Tiêu Hậu, Trần Thiến đi thẳng ra cung điện, phóng lên Cửu Dương Thiên.
………..
Phía trên Cửu Dương Thiên, năm vị đại đạo chủ nghiêm chỉnh đứng chờ, bảo vệ một tấc phòng tuyến cuối cùng.
- Có chúng ta ở đây, đừng hòng tiếp cận Thiên Đạo một bước.
Địa Ngục đạo chủ rét lạnh nói, dùng cường thế tấn công bốn người Tần Mục trước.
Vô Gian đạo chủ, Sinh Tử đạo chủ, U Thiên đạo chủ, Huyền Hoàng đạo chủ đều xuất ra pháp bảo của mình. Pháp bảo mà bọn họ có đều là chí bảo thiên địa, cường đại vô cùng.
- Để ta giết bọn họ.
Tử Nhi lạnh lùng nói.
Nhưng Tần Mục ngăn lại:
- Không cần chúng ta động thủ đâu.
- Cái gì?
Tử Nhi nghi hoặc nhìn Tần Mục, ngay cả ngũ đại đạo chủ cũng nghi hoặc nhìn hắn.
- Tiểu tử, ngươi có ý gì vậy?
Tần Mục cũng chẳng để ý, thản nhiên nói:
- Đến lúc này rồi, đưa chút pháo hôi này ra có ý nghĩa gì không?
- Nói cũng đúng.
Trong hư không, năm đạo thần quang rơi xuống, xuyên thủng ngũ đại đạo chủ.
- Tại sao? Thiên Đạo, vì sao…ngươi…vì sao?
Tần Mục chậm rãi nói:
- Vẫn chưa rõ à? Các ngươi cũng chỉ là công cụ có cũng được không có cũng không sao dưới tay ông ta. Ông ta biết rõ thực lực của ta, còn để cho Hắc Ám Chi Chủ, Phá Diệt Chi Chủ đi chịu chết, thế mà các ngươi vẫn còn trung tâm với ông ta?
- Không, đây không phải sự thật. Thiên Đạo, ngươi còn cần chúng ta làm việc cho ngươi.
Huyền Hoàng thánh chủ hoảng sợ kêu lên.
- Các ngươi là do một tay ta sáng tạo ra. Chỉ cần ta nguyện ý, một ý niệm trong đầu của ta có thể sáng tạo ra vô số những người như các ngươi.
Thanh âm Thiên Đạo lạnh lùng vang lên.
Trong lòng năm người oán hận vô cùng. Nhưng trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bọn họ không cách nào kháng cự, cuối cùng chỉ còn lại một hạt bụi.
- Quả nhiên là nhẫn tâm. Tuy nói bọn họ là do ngươi sáng tạo ra, nhưng dù sao cũng đã phục vụ ngươi nhiều năm. Chẳng lẽ một chút cảm tình cũng không có?
Tần Mục hỏi.
- Ta đây không phải đã làm theo ý của ngươi sao? Tại sao bây giờ ngươi lại trách ta?
- Ta không phải trách ngươi, chỉ là cảm thấy ngươi thật sự không nên tồn tại trên cõi đời này.
- Tần Mục, ta và ngươi không cần là địch. Ngươi có thực lực không kém gì ta, nhưng ta cũng không yếu. Ngay từ ban đầu, chúng ta đã thuộc về Chúa Tể Giả, bình khởi bình tọa. Ngươi thủ hộ Hỗn Độn Thiên Cung của ngươi, ta chưởng quản thiên hạ của ta. Nước sông không phạm nước giếng.
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Thiên Đạo bất nhân, dùng vạn vật làm nô lệ cho mình. Ngươi cũng không phải là Thiên Đạo vốn có, mà ta cũng chẳng phải muốn tiêu diệt ngươi, chỉ muốn trảm tội niệm của ngươi, để ngươi trở lại là ngươi của ban đầu.
- Hừ, buồn cười. Ta chỉ là đang phát triển mà thôi. Ban đầu, ta là một công cụ cân đối thế giới, không có hỉ nộ ái ố, chẳng khác nào cương thi. Nhân loại các người có câu, trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác. Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi nguyện ý trở thành công cụ như vậy không?
- Ta không muốn, nhưng ngươi thì nguyện ý đấy.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Đương nhiên, ta nói ngươi không phải là ngươi bây giờ, mà là ngươi lúc ban đầu. Ngươi lúc trước không phải là không có hỉ nộ ái ố, chỉ là cam tâm tình nguyện trở thành một cây cầu cho thiên hạ. Còn ngươi bây giờ đã rời bỏ bản tâm, bị tội niệm ăn mòn.
- Vớ vẩn!
- Nhiều lời vô ích. Ta và ngươi cuối cùng chỉ có một trận chiến này thôi.
- Vậy thì đến đây đi. Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?
Thiên Đạo hừ lạnh:
- Để cho ta xem ngươi binh giải luân hồi đã nhận được kết quả gì?
- Để ta.
Tử Nhi xông lên, thân hình nhỏ nhắn hóa thành một đạo lôi điện màu tím, phóng về phía Thiên Đạo.
Lập tức, cuồng phong đại loạn, vô số thế giới bị sụp đổ, hóa thành hạt bụi.
- Ngươi? Còn chưa đủ đâu.
Thanh âm Thiên Đạo lạnh lùng vang lên.
- Còn ta nữa.
Tiêu Hậu bay lên trời, hóa thành một đóa hoa sen màu đen, tản ra chi khí hỗn độn, bao phủ thiên địa bốn phía.
Sát.
Tiêu Hậu và Tử Nhi liên thủ, tiếng quát lạnh truyền đến khắp mọi nơi trong chư thiên vạn giới.
Rầm rầm rầm.
Một cuộc đọ sức bất phân thắng bại.
- Sáng Thế Chi Liên? Thú vị, thú vị. Tiếp tục đi.
Trận chiến này, tuyệt đối là trận chiến kịch liệt trước đây chưa từng có. Trên chín tầng trời, lôi minh thiểm điện ầm ầm phóng ra. Ảnh hưởng còn lại của nó khiến cho Tổ Thần cảm giác không rét mà run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận