Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 453: Trò chơi kinh khủng nhất chính là trò chơi trốn tìm

Tỉnh Thượng Tuyết Cơ bị lời nói của Tần Mục chấn trụ.
Người này không chỉ muốn giết Đức Xuyên Anh Hùng, ngay cả Tinh Diệu của cô cũng sẽ bị tiêu diệt cùng với gia tộc Đức Xuyên?
Cho dù là Long đế cũng không cuồng vọng như vậy.
- Nếu cậu đã nói như thế, tôi lại càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vừa vặn lần trước chúng ta vẫn còn chưa phân thắng bại, lần này cho cậu biết một chút về sự lợi hại của Ninja Đông Doanh chúng tôi.
Lần trước tại thư viện đại học Yến Kinh, bởi vì là nơi công cộng, cô còn có chút cố kỵ, không dám sử dụng thuật Ninja có sát thương lớn, cho nên mới bị đánh bại bởi Tần Mục. Mà điều này vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.
Tuy nói lần này cô không muốn trợ giúp Đức Xuyên Anh Hùng, nhưng Tần Mục muốn tiêu diệt Tinh Diệu, làm sao cô có thể ngồi yên được?
- Ninja, ảo ảnh.
Hai tay Tỉnh Thượng Tuyết Cơ kết ấn, cả người bỗng nhiên biến mất, giống như vừa mới tàng hình.
Khóe miệng Tần Mục hiện lên nụ cười trào phúng, ngón tay ngưng tụ một tia tinh quang, bắn thẳng ra ngoài.
Xùy.
Một đạo huyết hoa văng ra. Thân hình Tỉnh Thượng Tuyết Cơ vừa mới biến mất lại phát ra tiếng kêu, từ trong không trung hiện nguyên hình, cơ thể bị kiếm khí gây thương tích, bay ngược ra ngoài.
Thuật Ninja này cũng giống như Thuật ẩn thân lão nhân cơ bắp của Thi Quỷ Tông đã sử dụng, cũng không phải là chân chính tàng hình, mà chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi.
- Không thể nào?
Bờ vai Tỉnh Thượng Tuyết Cơ bị kiếm khí xuyên thủng, nhưng cơn đau về thể xác lại không bằng sự khiếp sợ trong lòng.
Cô lại thất bại?
Vốn cô cho rằng xuất ra chiêu thức Ninja mình am hiểu nhất là có thể đánh bại Tần Mục, nhưng ai nghĩ đến lần bị bại này còn thê thảm hơn lần trước.
Tần Mục chỉ nhúc nhích ngón tay là có thể giết cô.
- Với thực lực của cậu, một chiêu vừa rồi là có thể giết chết cô ấy.
Cung Dã Anh Tử sâu sắc nhìn Tần Mục:
- Không nghĩ đến cậu còn thương hoa tiếc ngọc như vậy.
- Giao cô ấy cho cô.
Tần Mục nói xong, phóng về một hướng khác.
Hội quán Tinh Diệu là hội quán tư nhân, bồi dưỡng những người sẽ trở thành thành viên của Tinh Diệu, cho nên ở đây không có người ngoài, tất cả đều là người của Tinh Diệu.
Mà người của Tinh Diệu thấy đại tiểu thư bị gây thương tích, tất cả đều vọt lên.
Cao thủ giấu mặt của Tinh Diệu cũng xuất hiện luôn.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Tần Mục vung tay lên, lập tức có mấy người bị giết chết.
Những người này có thể nói là thành viên rất mạnh của Tinh Diệu, nhưng dưới tay của hắn lại nhỏ bé như hài nhi.
Tỉnh Thượng Tuyết Cơ cứ như vậy mà ngồi co quắp dưới đất, ánh mắt ngây ngốc nhìn Tần Mục giết chóc. Một đám thành viên của Tinh Diệu bị giết dưới kiếm khí của hắn, cô lại hoàn toàn không biết nên làm cái gì.
Ban ngày ban mặt, cô chưa từng nghĩ đến lại có người không kiêng nể gì như vậy.
- Dừng tay, dừng tay.
Mắt thấy trên mặt đất càng lúc càng nhiều thi thể, Tỉnh Thượng Tuyết Cơ gần như chết lặng hô lên một câu.
Nhưng khi cô vừa muốn đứng dậy, mũi kiếm của Cung Dã Anh Tử đã chém ngang đầu gối của cô, khiến cho cô không cách nào đứng dậy.
- Nhìn biểu hiện của cậu ấy, dường như không có ý định giết cô. Cô tốt nhất không nên cử động.
Cung Dã Anh Tử lạnh lùng nói.
- Tại sao? Các người muốn làm gì?
Tỉnh Thượng Tuyết Cơ không cách nào lý giải được.
- Sau lưng Tinh Diệu các người chính là Đức Xuyên Anh Hùng?
Cung Dã Anh Tử hờ hững nói:
- Nếu như vậy thì thật là đáng chết.
- Các người điên rồi sao? Sau lưng Đức Xuyên Anh Hùng nhiều thế lực như vậy, chẳng lẽ các người muốn giết hết?
- Có lẽ. Cậu ta chính là có suy nghĩ như thế.
Tỉnh Thượng Tuyết Cơ ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Cung Dã Anh Tử.
Khi hai người Tần Mục tiến vào, Đức Xuyên Anh Hùng đã sợ hãi chạy ra đằng sau.
Nhưng hai người căn bản chẳng có ý định đuổi theo, mà chĩa mũi dao về phía Tinh Diệu.
Chẳng lẽ bọn họ cố ý để Đức Xuyên Anh Hùng chạy trốn. Chỉ cần ai có ý định trợ giúp Đức Xuyên Anh Hùng, bọn họ sẽ giết chết.
Đức Xuyên Anh Hùng là người của gia tộc Đức Xuyên, thế lực gia tộc Đức Xuyên có thể nói là bao trùm toàn bộ Đông Doanh. Chẳng lẽ bọn họ còn muốn giết chết toàn bộ Đông Doanh sao?
- Cô cũng là người Đông Doanh, cô không ngăn cản hắn thì thôi, lại còn chạy theo hắn phát rồ? Đồ phản bội.
- Trước kia tôi cũng rất yêu đất nước này, chỉ tiếc…Cô không hiểu được tâm trạng của tôi đâu.
Cung Dã Anh Tử cười trào phúng.
Tỉnh Thượng Tuyết Cơ khẽ gật mình. Lúc này, cô dường như có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, bi thương trên người Cung Dã Anh Tử.
Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình?
Đúng lúc này, Tần Mục bước tới.
Chưa đến hai phút, toàn bộ người của Tinh Diệu đã bị hắn giết chết, nhưng trên người hắn không hề dính máu, gương mặt cũng chẳng có gì khác thường.
Lạnh lùng thật, giống như vừa làm một chuyện chẳng có ý nghĩa.
Tần Mục liếc nhìn Tỉnh Thượng Tuyết Cơ, rồi nói với Cung Dã Anh Tử:
- Đi thôi.
- Bảo cha của cô cắt đứt quan hệ với gia tộc Đức Xuyên đi. Lần sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cung Dã Anh Tử có lòng tốt nhắc nhở Tỉnh Thượng Tuyết Cơ một câu.
Hội quán Tinh Diệu bất quá chỉ là một phần của Tinh Diệu. Lực lượng chủ yếu của Tinh Diệu tất nhiên không ở chỗ này.
Tỉnh Thượng Tuyết Cơ nhìn theo bóng lưng của hai người rời đi, quan sát chung quanh, ít nhất có mấy trăm thi thể, trong lòng càng thêm sợ hãi, nhưng nhiều hơn chính là sự mờ mịt.
Trò chơi khủng bố chính là trò chơi trốn tìm.
Đức Xuyên Anh Hùng biết hội quán Tinh Diệu không ngăn cản được Tần Mục, nhưng y lợi dụng một chút kẽ hở, ngồi phương tiện giao thông công cộng mà thoát đi.
Nhưng chưa được bao lâu, trên đường cái, phương tiện giao thông công cộng đó bị một đạo kiếm khí từ trên trời rơi xuống chém rách. Quần chúng kinh hoảng, chạy trốn xung quanh.
Kế tiếp cũng như vậy, khiến gã không cách nào ngồi xe. Chỉ cần ngồi một chiếc xe, chiếc xe không bị lật thì cũng nổ lốp hoặc thân xe trực tiếp vỡ ra.
Y biết Tần Mục đang chơi y, nhưng vì sống sót, y không thể không chơi tiếp với Tần Mục.
Hai ngày sau, Đông Doanh diễn ra một trận khủng hoảng.
Tất cả các tạp chí đều đưa tin, có người tập kích liên tục tại mấy thành phố lớn.
Trên đường phố, taxi, xe bus đều bị thủng xăm một cách khó hiểu.
Hội quán Tinh Diệu, tổ Sơn Khẩu, gia tộc Đức Xuyên lần lượt bị đồ sát, nhân mạng lên đến mấy ngàn người.
Người chấp chính Đông Doanh đứng ngồi không yên, phái bộ đội Ám Ảnh tiến hành vây quét.
Nhưng nhóm người này một đi không trở lại. Ngày hôm trước đi, ngày hôm sau toàn quân bị diệt.
Điều này khiến cho không ai dám tùy tiện hành động. Cao tầng Đông Doanh đều im lặng, chỉ có thể phái người âm thầm điều tra, đàm phán với người gây ra bạo loạn.
- Lập tức thả Long đế và người của tổ Long ra. Nếu không, tôi sẽ tiếp tục giết hết.
Tần Mục đưa ra câu trả lời. Hắn cảm thấy mình chẳng cần phải đi tìm nơi giam giữ người của tổ Long, cứ để Đông Doanh chủ động thả người.
Không thả?
Vậy thì giết đến khi nào thả mới thôi.
Cao tầng Đông Doanh biết Tần Mục là người Hoa Hạ, vì người của tổ Long mà giết người. Khi hắn giết người, bọn họ muốn dùng tính mạng thành viên tổ Long để uy hiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận