Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1614: Trở về, đêm động phòng hoa chúc (2) - KẾT THÚC

Là ảo giác ư? Vì sao lại có thể nghe được thanh âm của người kia?
Gương mặt Vân Mặc hiện lên sự hoảng sợ:
- Là ai? Là ai đang giả thần giả quỷ? Có bản lĩnh thì lăn ra đây.
- Ta ra, nhưng ngươi cũng đừng hối hận đấy.
Tiếng nói vừa dứt, một bàn tay cực lớn từ trên trời giáng xuống, nghiền áp Vân Mặc.
Vân Mặc khiếp sợ, vội vung Khai Thiên Phủ để ngăn cản.
Sát.
Một tiếng vang thanh thúy. Trong cái nhìn không dám tin của Vân Mặc, Khai Thiên Phủ biến thành từng mảnh vỡ.
- Không, không thể nào.
Vân Mặc như bệnh tâm thần gào lên. Ý niệm cuối cùng trong đầu chính là, tại sao người này vẫn chưa chết?
Trong chớp mắt, Vân Mặc biến thành tro bụi, triệt để tiêu tán trong thiên địa.
Trên bầu trời, một nam hai nữ bay xuống, đáp xuống trước mặt Nghê Thường.
- Ngươi rốt cuộc cũng đã trở về. Bằng không thì ta không nói nổi rồi.
Nghê Thường nhìn Tần Mục, Trần Thiến và Vu Vũ Mai, thở phào một hơi:
- Xem ra, hết thảy đều thuận lợi. Quả thật ta cũng bị dọa không nhẹ.
- Đúng là cách làm mạo hiểm. May mà Thiên Đạo đã trở về như ban đầu. Nhờ có cây Sinh Mệnh của Vũ Mai và Thiên Đạo trợ giúp, tôi mới có được cơ hội may mắn.
Nghê Thường nhìn Tần Mục, đột nhiên hỏi:
- Kỳ thật, cho dù không chọn sử dụng đề nghị của ta, cậu cũng có biện pháp sống sót phải không?
- Có lẽ có, nhưng so với đề nghị của cô thì mạo hiểm hơn. Cho nên, dùng phương pháp của cô vẫn có tác dụng một chút.
- Anh.
- Tần Mục.
Tần Phỉ Phỉ, Cung Y Y, Vu Dễm, Lâm Thi Vận, Tả Tư Duyệt…rất nhiều người vọt ra từ thành Thiên Mạc.
Vốn cho rằng người yêu quý nhất của mình đã chết đi, chỉ có thể trở thành hoài niệm, lại không nghĩ đến có một ngày sẽ được gặp lại. Các cô đều có cảm giác như nằm mơ.
Tần Phỉ Phỉ nhào vào lòng Tần Mục, ủy khuất mà khóc lớn lên.
Lúc này, cô bắt đầu ích kỷ, một mình chiếm lấy Tần Mục, ôm chặt hắn không buông.
Đương nhiên, cũng không ai khuyên Tần Phỉ Phỉ. Ba năm qua, Tần Phỉ Phỉ chịu khổ không ít hơn bất luận kẻ nào.
Tuy đám người Cung Y Y cũng muốn ôm Tần Mục, nhưng các cô cũng không tranh giành với Tần Phỉ Phỉ. Chỉ cần Tần Mục bình an trở về, còn điều gì mong muốn hơn nữa chứ?
- Khinh Tuyết đâu?
Tần Mục rốt cuộc phát hiện, tất cả mọi người đã đến đông đủ. Duy chỉ không thấy Diệp Khinh Tuyết.
Cô đã xảy ra chuyện rồi sao?
Lúc này Tần Phỉ Phỉ đã phát tiết đủ, buông Tần Mục ra, mắt đỏ bừng nói:
- Anh, anh đi xem chị Khinh Tuyết đi. Chị ấy ngủ hai năm rồi.
……..
Diệp Khinh Tuyết đã đem ý thức phong tỏa trong hỗn độn vô tận, không muốn nghĩ đến chuyện thương tâm. Nếu Tần Mục không trở lại, cô vĩnh viễn quy về hỗn độn cũng tốt.
- Khinh Tuyết.
Một thanh âm quen thuộc truyền vào bên trong hỗn độn, để ý thức của cô rung động.
Tại sao lại có thanh âm này?
- Tần Mục, là anh sao?
Diệp Khinh Tuyết mê mang. Tại sao đã đem ý thức để vào trong hỗn độn, vậy mà cũng nhớ đến hắn được sao?
- Đồ ngốc, đương nhiên là anh rồi. Mở mắt ra nhìn đi.
Cảm nhận được thanh âm quen thuộc, khí tức quen thuộc, hương vị quen thuộc, Diệp Khinh Tuyết nhịn không được chậm rãi mở mắt ra.
Cả gian phòng tràn ngập một màu hồng. Chiếc giường mà cô nằm cũng là giường hỉ, trước giường của cô đang có một người đàn ông xấu xa nhìn cô cười.
Ý thức dần dần trở nên rõ ràng, cảm xúc cũng trở nên rõ ràng.
Cô phát hiện, hết thảy dường như không phải trong mộng.
- Tần Mục, thật là anh sao?
Toàn thân Diệp Khinh Tuyết run lên, nước mắt tuôn ra như suối.
Tần Mục thò tay, nhè nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt Diệp Khinh Tuyết:
- Đương nhiên là anh rồi. Anh đã đáp ứng em, sẽ trở về động phòng với em mà.
Diệp Khinh Tuyết quan sát bố trí của căn phòng, thẹn thùng không dám nhìn thẳng Tần Mục.
Nhưng rất nhanh, cô lấy hết dũng khí nhào về phía Tần Mục, kịch liệt hôn lên môi của hắn.
Đêm động phòng hoa chúc, xuân tiêu đáng giá nghìn vàng.
FULL! (Hết).
Bạn cần đăng nhập để bình luận