Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 731: Bắc Thiên Châu – Tề Hiên!

Tần Mục không giải thích, cũng không cần phải giải thích.
Lúc này cả người Hồ Thiếu Phương đều ngây ngẩn. Phương Hạc chết rồi, cô phải xử lý làm sao?
Nơi này là khu vực thứ hai, tu vi của cô mới là Trúc Cơ Hậu Kỳ, căn bản không có tư cách tiến vào, có thể tiến vào, đều là người tổ chức nể mặt Phương Hạc.
Không, nên nói là nể mặt Tề Hiên mới đúng.
Đúng rồi, Tề Hiên!
-Cậu…Cậu dám giết chết anh Hạc, công tử Tề Hiên nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! – Hồ Thiếu Phương hung ác nhìn Tần Mục, rồi lập tức quay người chạy về phía trước.
Nơi đó, là khu thứ nhất!
-Tần Mục, chúng ta mau tranh thủ thời gian rời khỏi đây thôi, bằng không thì sẽ không kịp nữa đâu. – Tiếu Lương Huy vội vàng nói.
Thần sắc Tần Mục lạnh nhạt, quay người sang chỗ khác, nhìn về phía Cơ Vân Yên vẫn còn đang ngẩn người, hỏi:
- Cô thấy thế nào?
Cơ Vân Yên phục hồi lại tinh thần, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào Tần Mục, liên tục chớp động những ánh sáng khác thường.
Cô vốn cho là, Tần Mục chỉ là một thiên đan sư, thực lực bản thân rất yếu.
Nhưng thật không ngờ, là cô nhìn nhầm rồi.
Tuy rằng Phương Hạc chưa tu luyện Chân Khí Cương Tráo đến mức cao nhất, nhưng loại phòng ngự này, cho dù là chính mình cũng khó có thể phá vỡ.
-Không sao, loại ngu xuẩn này, cậu không ra tay, tôi cũng sẽ ra tay! – Cơ Vân Yên khẽ cười.
Mọi người nghe vậy, lúc này mới ngạc nhiên nhìn sang Cơ Vân Yên.
-Lục.. Lục công chúa!
Khi nãy Cơ Vân Yên không hề đi lên phía trước, cho nên ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tần Mục và Phương Hạc.
Bây giờ giật mình phát hiện, không ngờ ở đây còn có một nhân vật lớn.
Tần Mục có quan hệ với Lục công chúa, khó trách lại không kiêng nể gì, không để Phương Hạc vào mắt, cũng không để Tề Hiên vào mắt như vậy.
-Đi thôi, theo tôi đi vào xem xem đi. Tề Hiên kia tôi cũng biết, để xem anh ta muốn giở ra chiêu trò gì.
Tần Mục cười nhạt một tiếng, lập tức nói với Tiếu Lương Huy:
- Tiêu huynh, chúng ta cùng vào xem chứ?
Tiếu Lương Huy chần chừ trong giây lát, anh không nghĩ tới lai lịch của Tần Mục lại không đơn giản như vậy, không ngờ lại có giao tình thân thiết với Lục công chúa.
Có điều rất nhanh, anh ta lại lắc đầu từ chối, nói:
- Không được, khu thứ nhất không phải nơi tôi có thể đi, chút điểm tự hiểu lấy mình đó tôi vẫn biết.
Phương Hạc đã chết, mối thù của minh cũng coi như đã báo được hơn phân nửa. Hồ Thiếu Phương chỉ là một tiểu nhân xu nịnh, không cần để ý tới.
-Vậy được. – Tần Mục cũng không bắt buộc, tiếp tục cùng Cơ Vân Yên đi vào trong.
Hai người vừa đi khỏi, người người ở khu thứ hai liền vỡ òa lên, tụ lại một chỗ, nhao nhao nghị luận.
Khu thứ nhất quả thực rất ít người, áng chừng chỉ tầm hai ba mươi người. Những người tụ hội ở đây, mới là những Thiên Kiêu cao cấp nhất của thế giới Thiên Châu.
Sau khi Tần Mục cùng Cơ Vân Yên đi vào, mười mấy người trong đó liền bắt đầu xúm vào chỗ bọn hắn. Hồ Thiếu Phương đang ở bên cạnh một gã thanh niên áo lam nói cái gì đó, vẻ mặt vẫn còn chút hoảng sợ.
-Tề công tử, chính cậu ta đã giết chết anh Hạc, công tử phải báo thù cho anh Hạc! – Hồ Thiếu Phương chỉ vào Tần Mục nói.
Gã thanh niên này, không hề nghi ngờ chính là đệ nhất thiên tài của Bắc Thiên Châu – Tề Hiên!
-Cậu chính là Tần Mục? – Tề Hiên đánh giá Tần Mục, nói:
- Nghe danh đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cậu.
Tần Mục chỉ lạnh nhạt nhìn Tề Hiên một cái, không hề có bao nhiêu hứng thú.
Tề Hiên thấy vẻ mặt này của Tần Mục, trong mắt hiện lên tia lo lắng.
Trước kia nghe được ở chỗ sư phụ, rằng sau gã cũng có người cầm được bằng chứng đen, gã cũng có chút mất hứng.
Bởi vì gã có thể cảm giác được sự mừng rỡ cực độ của sư phụ, dường như coi người này rất quan trọng.
Đố kỵ, chính là sự bắt đầu của tất cả tội ác.
Tề Hiên là người trong mắt không dung một hát cát, sao có thể cho phép có người sánh vai cùng gã, thậm chí là vượt qua gã được chứ?
Mọi người đều hiểu, Tề Hiên chung quy vẫn muốn làm khó dễ Tần Mục.
Tần Mục nhìn gã một cái, lạnh nhạt nói: – Anh là cha của Phương Hạc à? Tôi giết chết anh ta cần phải khai báo với anh sao?
Tề Hiên sững sờ một chút, sắc mặt lập tức trở nên âm lãnh:
- Cậu nói cái gì?
-Tôi nói không đúng sao?
-Hừ! Tôi cũng là một phần tử của Bắc Thiên Châu, đương nhiên phải đòi lại công đạo cho Phương Hạc!
-Tần Mục, anh Hạc chỉ muốn luận bàn với cậu một phen, cậu lại thừa dịp anh ấy không đề phòng, thống hạ sát thủ, quả thực vô cùng tàn nhẫn! – Hồ Thiếu Phương nức nở khóc lóc, chỉ trích Tần Mục.
-Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao? – Tần Mục liếc cô ta một cái.
Thân thể mềm mại của Hồ Thiếu Phương không nhịn được run lên, có điều nghĩ đến Tề Hiên đang ở bên cạnh, cô lại có lực lượng.
-Tề công tử, anh xem, cậu ta còn uy hiếp em!
Tề Hiên nhíu mày nói:
- Tần Mục, cậu phải chú ý đây là nơi nào!
-Tề Hiên, khí phách của anh thật lớn ha! – Cơ Vân Yên đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Tề Hiên, hỏi:
- Anh đến nói cho tôi biết, đây là nơi nào?
-Thì ra là Lục công chúa. – Tề Hiên gặp Cơ Vân Yên, nhưng không lộ ra bao kính ý.
Với thân phận của gã, hoàn toàn có thể ngang hàng ngang vế với Cơ Vân Yên.
-Lục công chúa, đây là chuyện nội bộ của Bắc Thiên Châu chúng ta, cô là người ngoài, tốt nhất vẫn là đừng nên nhúng tay vào? – Tề Hiên cảm thấy chỉ cần thái độ của mình cứng rắn một chút, có lẽ Cơ Vân Yên sẽ không vì Tần Mục mà đắc tội với gã.
Nếu Tần Mục chỉ là một thiên tài bình thường, Cơ Vân Yên đương nhiên sẽ không vì hắn mà đắc tội với Tề Hiên.
Nhưng hắn là một thiên đan sư, ngoài ra, thực lực của hắn cũng tuyệt đối không thua kém gì mình.
Người này, là bạn đời tương lai của Cơ Vân Yên, ai cũng không thể động hắn.
Cô liếc Tề Hiên một cái, không nói gì cả mà trực tiếp đi tới trước mặt Hồ Thiếu Phương.
Ba!
Trước khi Hồ Thiếu Phương kịp phản ứng lại, một cái tát nặng nề đã rơi vào trên mặt cô.
Hồ Thiếu Phương ngây người, sắc mặt Tề Hiên tái nhợt, tất cả mọi người xung quanh đều lộ ra biểu càm kinh ngạc.
Mặc dù Cơ Vân Yên không hề nói chuyện, nhưng lại trực tiếp động thủ với Hồ Thiếu Phương, đó cũng đủ để biểu lộ lập trường của cô.
-Tiện tỳ, chỉ là một Trúc Cơ Kỳ, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao? – Cơ Vân Yên không chỉ đánh Hồ Thiếu Phương, mà còn mở miệng châm chọc.
-Lục công chúa, cô đây là có ý gì? – Tề Hiên tức giận.
Cơ Vân Yên không chút sợ hãi, lãnh đạm nói: – Tên Phương Hạc kia khiến bổn cung cảm thấy khó chịu. Nếu Tần Mục không động thủ, tôi cũng sẽ động thủ giết chết anh ta. Bây giờ Tần Mục đã động thủ, cũng giống như là đã giúp tôi một chuyện, anh nói xem tôi có ý gì?
Sao mọi người có thể nghe không hiểu được. Cơ Vân Yên ôm toàn bộ sự việc vào người mình, tận hết sức lực bảo vệ cho Tần Mục.
Cô mới là chủ mưu giết chết Phương Hạc, nhưng có ai dám định tội danh cho công chúa sao?
-Lục công chúa, cô muốn chống đối tôi đúng không? – Trên người Tề Hiên tản mát ra một cỗ khí tức đáng sợ.
Tất cả mọi người vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ anh ta muốn động thủ với Cơ Vân Yên?
-Hiên thiếu, không thể! – Có người ngăn cản Tề Hiên lại, cho dù có tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể động thủ với công chúa của hoàng thất được.
-Được, Tề Hiên, tôi thật sự không nhìn ra anh lại có khả năng bực này đấy. Dám lộ ra sát ý với bổn cung, chán sống rồi sao?
-Hừ, vậy hãy xem xem là ai chán sống. Dám diễu võ dương oai ở trước mặt Tề Hiên ta, cô chỉ là một công chúa thôi, chưa đủ tư cách đâu! – Khí thế của Tề Hiên phóng ra, trực tiếp chấn động, ngăn cản lại hai người bọn họ.
Vù!
Tốc độ của Tề Hiên cực nhanh, huyễn hóa ra mấy đạo tàn ảnh, trước tiếp xuất hiện ở trước mặt Cơ Vân Yên.
Cơ Vân Yên biến sắc. Cô không ngờ Tề Hiên dám thật sự động thủ với mình.
Thực lực của cô là Kim Đan Trung Kỳ, trong thế hệ hậu bối cũng được coi là không tệ, nhưng đối với Tề Hiên, hiển nhiên là có chút không đủ.
Tần Mục nhíu mày, không ngờ Tề Hiên dám động thủ với công chúa của hoàng thất, quả thật quá kiêu ngạo, quá không kiêng nể gì cả.
Có điều mặc kệ thế nào, Cơ Vân Yên đều là vì hắn mới chọc giận Tề Hiên, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Cơ Vân Yên chết ở trước mặt.
Đang chuẩn bị ra tay, hắn lại bỗng nhiên dừng lại.
-Tề Hiên, dừng tay!
Một âm thanh quát lạnh truyền đến, lực lượng hùng hồn chấn động không ít người, khiến màng tai họ như muốn nứt ra, thân hình chao đảo.
Tề Hiên thoáng ngập ngừng, Cơ Vân Yên bắt lấy khe hở này, tranh thủ thời gian lui lại vài bước.
Tần Mục phát hiện, cô bị kinh sợ đến mức toát ra mồ hôi lạnh. Vừa rồi Tề Hiên ra tay quá mức đột ngột, bất kể là người nào đều bị bất ngờ.
Một đoàn người từ bên trong đi ra, cầm đầu chính là một thanh niên khí vũ hiên ngang, cao lớn. Anh ta không hề dồn lực tản mát ra khí thế gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một loại ý chí nắm giữ thiên hạ.
Người đi theo phía sau anh ta không ít, Tiết Phong và Tiết Linh Vận bỗng chốc cũng ở trong đó.
-Tề Hiên, sao cậu có thể động thủ với Vân Yên? – Người thanh niên cao lớn chất vấn Tề Hiên.
Trước mặt người này, Tề Hiên có chút thu liễm lại, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
- Cô ta không nên xen vào việc của người khác. Mặc dù Bắc Thiên Châu chúng ta không bằng hoàng thất, nhưng cũng không phải là người mặc cho người khác tùy ý bắt nạt!
Người thanh niên cao lớn cau mày hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?
-Cửu ca, giết anh ta cho em! – Lúc này Cơ Vân Yên mới phản ứng lại, tâm tình kích động nói với người thanh niên cao lớn.
-Vân Yên, đừng hồ nháo, để anh phân tích bình luận cho hai người. Nếu chuyện này là do em đuối lý, vậy cũng không thể trách Tề Hiên được. – Người thanh niên cao lớn khẽ quát.
Cơ Vân Yên nghe vậy, trong mắt hiện lên cực độ thất vọng.
Đại hoàng tử, Cửu hoàng tử đều là các anh trai của cô. Nhưng bình thường cô thân thiết với Cửu hoàng tử hơn, cảm thấy người anh trai này đối với cô cũng rất tốt.
Mặc dù ngoài mặt cô luôn nói là bảo trì trung lập, nhưng thật ra trong lòng cô đã dần dần nghiêng về phía Cửu hoàng tử.
Mục đích tới đây hôm nay của cô, chính là muốn giới thiệu Tần Mục cho anh ta.
Nhưng không nghĩ tới, anh ta thấy Tề Hiên suýt chút nữa giết chết mình, trái lại lại còn nói chuyện thay cho Tề Hiên.
Trong nháy mắt, hình tượng Cửu ca ngày thường sụp đổ hầu như không còn chút nào.
Tần Mục có thể hiểu được cảm giác của Cơ Vân Yên. Thân làm anh trai, mắt thấy có người muốn giết chết em gái của mình, còn có thể thờ ơ như vậy, vậy cũng không khỏi quá mức tuyệt tình.
Lúc ấy nếu đổi thành Tần Mục, nếu có người dám động thủ với Tần Phỉ Phỉ, bất kể là lý do gì, cho dù là Tần Phỉ Phỉ đã làm ra chuyện gì táng tận lương tâm, hắn cũng sẽ nhất định không nói hai lời trực tiếp giết chết người kia.
Căn bản không cần do dự, không cần bất kỳ đạo lý gì!
-Cửu hoàng tử, thật ra chuyện này cũng không có quan hệ gì với Lục công chúa.
Dường như Tề Hiên cũng không muốn nhằm vào Cơ Vân Yên, gã chỉ vào Tần Mục nói: – Người này vốn cũng là người của Bắc Thiên Châu ta, nhưng khi nãy ở bên ngoài hắn đã giết chết một thiên tài khác ở Bắc Thiên Châu, tôi đang thẩm phán hắn. Ai ngờ được Lục công chúa lại không phân biệt đúng sai, một mực bao che cho người này, dưới cơn giận dữ tôi mới ra tay động thủ.
Người thanh niên cao lớn nghe vậy quay đầu lại, chất vấn nói:
- Vân Yên, đúng là như thế sao?
Cơ Vân Yên kinh ngạc nhìn anh ta một cái, đột nhiên cười lạnh nói:
- Đúng thì sao? Người ta mang đến, giết một con chó cũng không thể giết sao?
Đối với vị Cửu ca này, Cơ Vân Yên đã thất vọng đến cực đọ. Vốn cô vẫn đang suy tính, Tần Mục là một thiên đan sư, sẽ có trợ giúp cực lớn cho việc tranh ngôi đoạt vị của Cửu ca.
Nhưng bây giờ, cô đã thay đổi chủ ý.
-Cửu hoàng tử, thân là anh trai mà đối với em gái của mình như vậy, quá thái quá rồi? – Tần Mục lên tiếng ngăn cản.
Mặc dù nhân sinh quan của Cơ Vân Yên có thể có chút kỳ lạ, nhưng người con gái này cũng không phải là người xấu.
Sinh ra trong gia đình đế vương, quả thực là vô cùng đáng thương.
Cửu hoàng tử không động thủ với Cơ Vân Yên nữa, mà ánh mắt rơi xuống người Tần Mục, dò xét:
- Trúc Cơ Kỳ?
-Cửu hoàng tử, người này ngoài mặt không hề đơn giản chỉ là Trúc Cơ Kỳ như vậy. Thực lực của Phương Hạc tuy rằng không tính là rất mạnh, nhưng hắn có thể đánh chết được Phương Hạc, hẳn là cũng có chút bản lĩnh.
-Hắn đã giết chết Phương Hạc? – Cửu hoàng tử hiển nhiên biết rất rõ Phương Hạc, một lần nữa nhìn về phía Tần Mục, nhưng ánh mắt lúc này đã có chút thay đổi.
Có điều rất nhanh, anh ta lại lắc đầu.
Xem bộ dáng của Tề Hiên, hiển nhiên là muốn nhằm vào Tần Mục, người này không thể dùng.
Hiện nay ở Hoàng thành đang gió nổi mây vần, Tề Hiên là một nhân vật vô cùng quan trọng. Nếu được gã trợ giúp, tỷ lệ thành công khi mình đối chọi với Đại hoàng tử chắc chắn sẽ gia tăng rất nhiều.
Để chiêu gọi Tề Hiên, nhất định phải thuận theo ý của gã.
-Cậu có biết, giết người ở chỗ này của tôi, cần phải trả đại giá gì không? – Ánh mắt Cửu hoàng tử đã tập trung vào Tần Mục, mang theo một cỗ áp bách khiếp sợ lòng người.
Trên đường đi đến nơi này, khi Tần Mục nghe Cơ Vân Yên miêu tả mối quan hệ của cô với Cửu hoàng tử, hắn đã đoán được Cơ Vân Yến muốn làm gì.
Vì thế trên đường đi hắn vẫn luôn suy nghĩ chút nữa nên từ chối thế nào, bởi vì hắn không hề muốn tham gia vào sự tranh đoạt chốn hoàng thất.
Nhưng khiến hắn không ngờ là, Cơ Vân Yên lại cãi nhau, trở mặt với Cửu hoàng tử. Cô ta bây giờ khẳng định cũng không hề hy vọng chính mình giúp đỡ Cửu hoàng tử nữa. Vậy cũng tốt, giảm đi không ít phiền toái.
-Lục công chúa, dường như nơi này không hoan nghênh chúng ta, tôi thấy chúng ta vẫn nên đi thôi. – Tần Mục không thèm để ý đến Cửu hoàng tử, trực tiếp hỏi Cơ Vân Yên.
Cơ Vân Yên sửng sốt một chút rồi lập tức gật đầu nói:
- Được, chúng ta đi thôi!
-Đứng lại! – Cửu hoàng tử hét lớn một tiếng:
- Đây há lại là nơi các người nói đến là đến, nói đi là đi?
Cơ Vân Yên lạnh lùng trào phúng nhìn gã, nói:
- Cơ Hạo, chẳng lẽ anh còn muốn giết tôi sao?
Cơ Vân Yên không phải người có tính dính người khác, nhưng bất luận ở đâu, cô đều gọi một tiếng “Cửu ca” rất thân mật.
Nhưng bây giờ, cô lại trực tiếp gọi thẳng tên của mình, Cơ Hạo biết rõ, mối quan hệ của gã và cô em gái này đã triệt để rạn nứt rồi.
Nhưng hắn không có sự lựa chọn. Trước sự tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tình cảm anh em cũng không quan trọng bằng một trợ thủ đắc lực.
-Vân Yên, anh không muốn làm khó em, chỉ có điều hôm nay người này e rằng không thể đi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận