Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 56: Xảo ngộ

- Nói như vậy là sao?
- Còn muốn lừa tôi? Nếu không có vấn đề gì, vì sao cô ấy lại cố ý gọi điện thoại tìm cậu?
- Chúng tôi đích thật là có chút quan hệ. Nhưng không phải là loại quan hệ mà cậu nghĩ.
- Đó là quan hệ gì ?
- Vừa đi vừa nói.
Trên đường đến khách sạn Ninh Giang, Tần Mục đơn giản nói qua hiệp nghị giữa hắn và cha Diệp Khinh Tuyết.
- Cận vệ?
Tả Tư Duyệt mở to mắt.
- Với thực lực của cậu mà cũng chịu làm việc này?
Tả Tư Duyệt đột nhiên cảm thấy ganh tỵ với Diệp Khinh Tuyết. Cận vệ như Tần Mục, căn bản không phải dùng tiền là có thể mời được.
Nhưng Tần Mục dạy Ngạo Long Quyết cho cô, đãi ngộ này dường như không hề chênh lệch với Diệp Khinh Tuyết.
- Cậu thiếu tiền sao? Chi bằng tôi trả lương cho cậu, cậu đến làm cận vệ cho tôi.
Tả Tư Duyệt trừng mắt, vừa cười vừa nói.
Tần Mục thiếu chút nữa cắn lưỡi của mình, cũng không trả lời.
Tuy khách sạn Ninh Giang không gần, nhưng hai người không có hứng thú ngồi xe, cứ như vậy mà đi bộ đến.
Hơn một giờ, hai người mới đến nơi.
Khách sạn Ninh Giang là khách sạn năm sao, sang trọng nhất thành phố Ninh Giang. Có thể đến chỗ này tiêu phí, người nào mà không phải đại nhân vật chứ?
- Tần Mục, sao cậu lại đến muộn như vậy?
Diệp Khinh Tuyết đứng một mình bên ngoài khách sạn, dường như đã chờ rất lâu.
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Tại sao cậu lại không vào?
- Tôi cố ý ra ngoài đợi cậu, sợ cậu chưa từng đến khách sạn sang trọng như vậy, sẽ không biết đường.
Diệp Khinh Tuyết trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Sao cậu không mua một cái điện thoại, để tiện liên lạc hơn?
- Nhà của tôi rất nghèo, ba của cậu còn chưa phát lương cho tôi, tiền đâu mà mua điện thoại?
Tần Mục giang tay nói.
- Cậu muốn chết à? Làm gì mà phát tiền lương cho cậu?
Diệp Khinh Tuyết lén nhìn Tả Tư Duyệt, thấy thần sắc của Tả Tư Duyệt vẫn bình thường, lúc này mới thở phào một hơi.
Tuy Tần Mục đã xác định là “cận vệ thiếp thân” của cô khi cô học đại học, nhưng dù sao đây cũng là chuyện bí mật, cô cũng không muốn người khác biết rõ, ngay cả bạn thân nhất là Hoàng Hiểu Châu cô cũng không nói.
Tả Tư Duyệt nhìn thần thái của Diệp Khinh Tuyết, cảm thấy có chút buồn cười. Cận vệ này của cô cái gì cũng nói với tôi, cô còn ở đó mà che giấu?
- Được rồi, vào trước rồi nói sau.
- Bây giờ bọn họ đang ở KTV, để tôi dẫn hai người đến đó.
Diệp Khinh Tuyết đi đầu dẫn đường.
Ba người bước vào thang máy, lúc này cũng có một người đi tới.
Thân hình người này hơi béo, bụng bia, gương mặt đỏ bừng vì say, đi đứng có chút loạng choạng.
Nhưng khi ông ta ngẩng đầu, ánh mắt vô tình nhìn thấy Tần Mục, cảm giác say hoàn toàn biến mất.
- Cậu… là cậu?
Người đàn ông chỉ vào Tần Mục, cơ thể run rẩy, gương mặt tràn đầy hoảng sợ.
Đêm ngày hôm trước, ông ta tận mắt nhìn thấy Tần Mục đi theo Liệp Báo xuống khu thi đấu quyền thế giới ngầm, hôm sau liền nghe nói ở đó xảy ra chuyện lớn.
Liệp Báo bị giết ngay tại chỗ. Mấy trăm thành viên Thanh Long Bang nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Ban đầu, ông ta và tất cả mọi người đều cho rằng đây là cừu nhân của Thanh Long Bang gây nên. Chỉ có một điểm kỳ lạ chính là, thương vong bên dưới đều là người của Thanh Long Bang, không hề có người ngoài.
Có thế lực nào có thể giết chết đội ngũ của Liệp Báo mà không tổn thất một nhân mã chứ?
Nhưng nhìn thấy Tần Mục ở đây, lại liên tưởng đến năng lực nghe xúc xắc của Tần Mục, cùng thái độ bình tĩnh của hắn khi trò chuyện với Liệp Báo, ông dường như đã hiểu ra tất cả.
Chuyện đêm hôm đó, dường như đều do một mình người trước mắt gây nên.
Cho nên, ông ta nhịn không được mà run rẩy. Đối mặt với một người như vậy, không ai mà không sợ hãi.
- Ồ, Béo, chúng ta lại gặp nhau. Thật là trùng hợp.
Tần Mục mỉm cười chào hỏi.
Người đàn ông nói ngập ngừng.
- Hôm nay lớp chúng tôi có liên hoan ở đây.
- Là Triệu thiếu bao lầu ba sao?
Tần Mục nhìn Diệp Khinh Tuyết, sau đó gật đầu:
- Ừm, là lầu ba.
- Tôi hiểu rồi, nếu lát nữa có gì cần, cứ nói với tôi nhé.
- Ồ, ông là chủ nơi này sao?
Tần Mục biết rõ người đàn ông mập mạp này cũng là người có thân phận. Bằng không, sao có tư cách đến sòng bạc của Thanh Long Bang đánh.
- Tôi là đổng sự ở đây. Hôm nay vốn là chuẩn bị mời Triệu thiếu, không nghĩ đến lại gặp cậu ở đây.
- Được rồi, ông cứ đi trước. Lát nữa có gì tôi sẽ gọi.
Tần Mục phất tay.
Người đàn ông vừa đi khỏi, Tả Tư Duyệt không nói gì, nhưng Diệp Khinh Tuyết lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
Người đàn ông béo phệ này là đổng sự của khách sạn Ninh Giang, địa vị không tầm thường, tại sao lại tôn kính Tần Mục như thế?
- Gái ngốc, trên mặt tôi nở hoa sao?
Tả Tư Duyệt che miệng cười, còn Diệp Khinh Tuyết lại nổi giận:
- Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi như vậy.
- Chẳng có gì khác. Nhanh lên đi, mọi người đang chờ chúng ta đấy.
Tần Mục bỏ qua ánh mắt của Diệp Khinh Tuyết, bước vào trong thang máy.
Ba người bước vào một phòng KTV, một cậu nam sinh đang hát tình ca với một nữ sinh. Cả hai đều rất nhập tâm, giọng hát nghe êm tai vô cùng.
Nói thật, một lớp khoảng ba mươi người, nhưng Tần Mục chỉ nhớ được có mười mấy người. Vì tránh xảy ra tình huống xấu hổ, hắn tìm một nơi vắng vẻ phía sau mà ngồi xuống.
Tả Tư Duyệt cũng không hợp với lớp, tất nhiên ngồi cùng một chỗ với Tần Mục.
- Khinh Tuyết, chúng ta hát một bài đi.
Hoàng Hiểu Châu kéo Diệp Khinh Tuyết đến, cho dù Diệp Khinh Tuyết rất không tình nguyện.
Tả Tư Duyệt nhàm chán nghịch điện thoại di động, còn Tần Mục thì vừa cắn hạt dưa, vừa nói:
- Nơi này quả nhiên không hợp với chúng ta.
Tả Tư Duyệt cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời:
- Đáng tiếc đại tiểu thư của cậu lại cần cậu hộ giá. Với mị lực của cô nàng, sau này cậu sẽ xuất hiện ở chỗ này nhiều hơn.
- Mị lực của cậu cũng không thấp mà?
- Được rồi, tôi…
- Bạn học Tả Tư Duyệt.
Tả Tư Duyệt còn chưa nói xong, một thanh âm khiếp nhược vang lên.
Cô ngẩng đầu, phát hiện một nam sinh nhã nhặn, đeo mắt kính đang đứng trước mặt cô.
Tả Tư Duyệt đỡ hơn Tần Mục một chút. Tuy ngày nào đi học cũng ngủ, nhưng cùng lớp ba năm, cô vẫn nhận ra nam sinh trước mắt.
- Có chuyện gì vậy?
Tả Tư Duyệt có chút không quen nói chuyện với đàn ông không quen thân.
Cậu nam sinh dường như cố lấy hết dũng khí, mặt đỏ bừng nói:
- Tôi có mấy lời giấu trong lòng đã lâu, vẫn muốn nói với cậu mà không có cơ hội. Hôm nay cậu có thể cho tôi vài phút không?
- Ơ?
Cho dù phản ứng Tả Tư Duyệt có trì độn thì cũng đoán được đại khái người này muốn nói gì.
- Tôi đã nói mị lực của cậu không chênh lệch so với cô gái ngốc kia mà.
Tần Mục cười khẽ.
Tả Tư Duyệt trừng mắt nhìn Tần Mục, lập tức xụ mặt nói với cậu nam sinh:
- Sắp tốt nghiệp rồi, cậu nên tập trung tinh thần cho việc học tập đi.
- Nhưng mà…
- Tôi có bạn trai rồi.
Tả Tư Duyệt nói xong, cầm tay Tần Mục, sau đó còn xích lại gần.
Cậu nam sinh tuyệt vọng, ủ rũ bỏ đi.
- Nha đầu, cậu đúng là không phúc hậu. Chiếm tiện nghi của tôi cũng không báo trước một tiếng.
Tần Mục cảm thấy mình đúng là lỗ lớn.
- Nhưng tôi cảm thấy lo cho cậu đấy. Là học sinh, cậu ta có lẽ còn không biết chuyện của Thanh Long Bang. Đây chính là mạo hiểm tính mạng thổ lộ chân tình với cậu đấy.
- Im.
Tả Tư Duyệt nhịn không được đạp chân Tần Mục một cái.
Tuy Diệp Khinh Tuyết bị Hoàng Hiểu Châu kéo qua ca hát, nhưng trong lòng có chút không yên, thỉnh thoảng quay sang nhìn Tần Mục, thấy hai người cười cười nói nói, động tác vô cùng thân mật, cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Mười phút sau, cánh cửa được mở ra, Triệu Chí Thăng tiêu sái bước vào, phía sau còn đi theo một số người xa lạ.
Trong số đó có một thanh niên ăn mặc sang trọng, dáng người cao lớn, không hề thua kém Triệu Chí Thăng.
- Haha, vừa rồi chúng tôi ở bên ngoài còn đang suy nghĩ là ai mà hát hay như vậy. Thì ra là hoa hậu giảng đường Diệp đại tiểu thư. Diệp đại tiểu thư quả nhiên là tài mạo song toàn, khiến người người phải yêu thích.
Triệu Chí Thăng nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết đang cầm micro, tất nhiên không tránh khỏi mấy câu tâng bốc.
Diệp Khinh Tuyết nghe xong, không còn lòng dạ nào mà hát tiếp, quăng micro sang một bên, ngồi xuống ghế salon.
Đối với thái độ lạnh lùng của Diệp Khinh Tuyết, Triệu Chí Thăng cũng không nhụt chí, vẫn cười như trước:
- Mọi người cũng đã đông đủ. Tôi xin giới thiệu với các người một vị bằng hữu.
Nói xong, Triệu Chí Thăng liền muốn giới thiệu người thanh niên cao lớn phía sau.
Đây là liên hoan lớp, Triệu Chí Thăng mang mấy người ngoài đến hiển nhiên là không hợp lý.
Nhưng cuộc liên hoan này là do Triệu Chí Thăng tổ chức, cũng do cậu ta trả tiền, còn bao luôn cả tầng ba khách sạn này. Mấy người kia xem ra cũng là người đại phú đại quý, thân phận không hề đơn giản.
Cho nên, cho dù không thích trong lòng nhưng cũng không biểu lộ ra.
- Ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi.
Một thanh âm đột ngột vang lên, cắt đứt lời nói của Triệu Chí Thăng.
Mọi người nghe xong, liền quay sang, thấy Tần Mục đưa tay đấm lưng, bộ dạng không kiên nhẫn.
- Tần Mục, cậu đừng quấy rối tôi.
Triệu Chí Thăng nhìn thấy Tần Mục, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Tần Mục ngáp một cái:
- Là cậu nói mời chúng tôi ăn cơm. Tại sao lại nói tôi quấy rối?
Nhìn bộ dạng như muốn ăn đòn của Tần Mục, Triệu Chí Thăng hận không cho hắn hai quyền. Ai nói liên hoan thì chỉ có ăn cơm?
Gã thanh niên cao lớn phía sau Triệu Chí Thăng bước đến bên cạnh Tần Mục, mỉm cười nói:
- Cậu em này có chút thú vị. Không biết xưng hô như thế nào?
Tần Mục nhìn quét qua đối phương, thản nhiên nói:
- Không phải người kia vừa mới gọi tên tôi sao? Anh điếc à?
Nụ cười gã thanh niên cao lớn cứng lại, ánh mắt âm lãnh lóe lên rồi biến mất.
Cho dù là ở Yên Kinh, gã chưa từng gặp qua người không biết phân biệt như Tần Mục.
- Kiệt thiếu, loại người này chỉ là dế nhũi, không nên chấp nhặt, tránh làm nhục thân phận của anh.
Triệu Chí Thăng nịnh nọt khuyên nhủ.
Hiển nhiên thân phận của gã thanh niên này còn cao hơn Triệu Chí Thăng rất nhiều.
- Hừ.
Gã thanh niên cao lớn hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Tần Mục, quay người bước về phía Diệp Khinh Tuyết.
- Diệp đại tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Triệu Kiệt, đến từ Yên Kinh.
Triệu Chí Thăng tranh thủ thời gian chạy đến giải thích với Diệp Khinh Tuyết:
- Kiệt thiếu là con cháu dòng chính Triệu gia ở Yên Kinh.
Yên Kinh có tam đại gia tộc, năm tiểu gia tộc. Triệu gia và Tần gia là hai trong số năm tiểu gia tộc.
Ninh Giang cũng có một Triệu gia, chính là gia tộc của Triệu Chí Thăng, một nhánh của Triệu gia ở Yên Kinh.
Xem ra, sở dĩ Triệu Chí Thăng tiếp cận Diệp Khinh Tuyết, tất cả đều là ý của Triệu Kiệt.
- Triệu gia ở Yên Kinh?
Tần Mục thấp giọng nói. Hắn nhớ Diệp Đông từng nói, Diệp gia ở Yên Kinh có một cừu nhân rất mạnh. Chẳng lẽ là Triệu gia?
Tần Mục có thể nghĩ ra, Diệp Khinh Tuyết tất nhiên cũng có thể nghĩ ra. Cho nên rất cảnh giác, sắc mặt không tốt nhìn Triệu Kiệt.
- Xin lỗi, tôi từ nhỏ sinh sống ở Ninh Giang, chưa từng nghe nói đến Triệu gia ở Yên Kinh.
Đãi ngộ của mỹ nữ hoàn toàn không giống Tần Mục. Triệu Kiệt không chút tức giận, chỉ nịnh nọt:
- Trước kia không biết, sau này sẽ biết. Tối nay ăn xong một bữa cơm, chúng ta không phải trở thành bạn sao?
Với tư cách là cận vệ của Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục cảm thấy hắn không cách nào kiên nhẫn được nữa, đứng dậy bước về phía Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt đột nhiên xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tần Mục:
- Cậu đang nói chuyện với tôi?
- Xem ra tai của anh không bị điếc, mà chỉ số thông minh có vấn đề. Ở đây, ngoại trừ anh ra, còn có người thứ hai có da mặt dày như vậy sao?
- Cậu muốn chết?
Triệu Kiệt giận tím mặt. Lần đầu tiên Tần Mục vô lễ với gã, gã có thể nhịn. Nhưng năm lần bảy lượt cố ý nhục mạ, nếu gã còn để tiếp tục như vậy nữa, gã không phải là Triệu Kiệt.
- Kiệt thiếu, bớt giận. Loại tiểu nhân vật này cứ giao cho tôi giải quyết.
Triệu Chí Thăng vừa trấn an Triệu Kiệt, vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Mục.
Y nghĩ sao cũng nghĩ không ra Tần Mục lại lớn mật như vậy, ngay cả Kiệt thiếu cũng dám đắc tội.
- Này, mới tới, buổi sáng cậu trốn học tôi còn chưa giáo huấn cậu. Bây giờ cậu muốn ra tay với tôi sao?
- Hừ, đồ không biết sống chết, đến bây giờ còn giả vờ giả vịt.
Tần Mục lắc đầu:
- Xem ra là cậu hết thuốc chữa rồi. Dựa theo đạo nghĩa giang hồ, phản bội lão đại chính là tội ác tày trời.
Triệu Chí Thăng căn bản mặc kệ Tần Mục, nói với một số tên mặc áo đen đứng ngoài cửa:
- Kéo tiểu tử này ra ngoài đánh. Chết sống không cần lo.
- Triệu Chí Thăng, cậu dám?
Diệp Khinh Tuyết đứng dậy. Tính tình của cô vẫn lãnh đạm, nhưng vẫn phải tức giận lần này.
Các bạn học cảm thấy tình huống không ổn, liền bước lên khuyên can.
- Triệu thiếu, Tần Mục là người nghèo, anh không nên chấp nhặt với cậu ấy.
- Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm thôi mà.
Triệu Kiệt quát:
- Cái gì mà hiểu lầm. Tố chất người Ninh Giang như vậy sao? Tất cả đều là một đám đê tiện.
Triệu Kiệt đã tức giận, tất nhiên cũng chẳng có ý định tiếp tục ở lại, một câu mắng hết tất cả mọi người.
Ở đây đều là học sinh, rất nhiều người không biết Triệu gia ở Yên Kinh là có ý nghĩa gì. Lời Triệu Kiệt vừa nói ra, lập tức khiến bọn họ phải phản kháng.
- Mẹ nó, có tiền thì giỏi lắm sao?
- Đúng đấy, miệng đầy phân heo, còn chửi người khác không có tố chất.
- Triệu Chí Thăng, cậu mang cái loại nhân sâm này đến tụ hội là có ý gì?
Sắc mặt Triệu Chí Thăng trầm xuống:
- Tất cả im miệng cho tôi. Nếu không phải đây là ý của Kiệt thiếu, các người cho rằng tôi nguyện ý đến cái trường nát cấp 3 Vân Lan học sao?
Trong lòng Triệu Chí Thăng cười lạnh. Các người đúng là loại ngu ngốc, không biết Triệu gia Yên Kinh có ý nghĩa gì à?
Cho dù Diệp gia của Ninh Giang, thậm chí là Thanh Long Bang, đứng trước mặt Triệu gia cũng nhỏ bé vô cùng.
- Triệu Chí Thăng, thì ra cậu cũng là loại người như vậy. Đúng là vô sỉ.
- Ngày mai chúng ta đến trường kháng nghị đuổi học cậu.
Mọi người càng lúc càng phẫn nộ, khiến cho sắc mặt Triệu Chí Thăng càng thêm khó coi.
- Kiệt thiếu, cái này…
- Sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu còn sợ trường học đuổi sao?
- Không phải. Trường cấp 3 Vân Lan không có can đảm đuổi tôi. Tôi nói là tình huống lúc này có chút không khống chế được.
- Hừ, không khống chế được? Đã trở mặt rồi, còn cần khống chế sao? Bảo tất cả cút hết ra ngoài.
- Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi cút ra ngoài? Đây là lớp chúng tôi tụ hội, muốn cút thì cũng phải là các người cút.
Mọi người tất nhiên là không phục. Bị người ta đuổi ra ngoài, khuất nhục này làm sao mà chịu được.
Triệu Chí Thăng cười lạnh:
- Các người đừng quên, là tôi bỏ tiền bao lầu 3 này.
- Bỏ ra bao nhiêu tiền tôi đền lại. Mời các người ra ngoài.
Diệp Khinh Tuyết lên tiếng. Cô là con gái của nhà giàu nhất thành phố Ninh Giang. Đừng nói là bao tầng 3, bao luôn toàn bộ khách sạn Ninh Giang cũng không thành vấn đề.
Triệu Kiệt cười, nói với Diệp Khinh Tuyết:
- Chút tiền nhỏ này đối với Diệp tiểu thư tất nhiên là chín trâu chỉ mất sợi lông. Nhưng cái gì cũng phải có trước sau. Nếu chúng tôi đã bao chỗ này trước, tất nhiên phải là các người rời khỏi.
- Được rồi, chúng ta đổi chỗ khác đi, tránh cho bị buồn nôn.
Mặc dù Hoàng Hiểu Châu rất mê trai đẹp, nhưng lúc này cũng nhìn Triệu Chí Thăng với sắc mặt ghê tởm.
Mặc dù ủy khuất, nhưng cũng không còn biện pháp nào xử lý tốt hơn.
- Đợi một chút, thích thì gọi người ta đến, không thích thì lại đuổi người ta đi. Nào có chuyện đơn giản như vậy?
Tần Mục có chút không vui.
Triệu Chí Thăng nhìn Tần Mục, châm chọc:
- Đây là tôi nói đấy. Chẳng lẽ cậu còn không muốn đi ?
- Lúc trước là cậu nói mời khách, tại sao bây giờ lại đuổi chúng tôi đi? Muốn đùa chúng tôi à?
- Mẹ nó, tôi đùa đấy, rồi sao?
Tần Mục không thay đổi nét mặt, lắc đầu:
- Tôi không quen bị người ta đùa nghịch.
- Lão tử muốn…
Bốp!
Triệu Chí Thăng còn chưa nói hết lời đã im bặt, bởi vì y nghe được thanh âm của một cái tát.
Cái tát này tất nhiên là Tần Mục đánh, còn người bị đánh không phải là y mà là Triệu Kiệt.
Triệu Chí Thăng thầm mắng Tần Mục không biết tốt xấu. Mày cãi nhau với tao, đánh tao là được rồi. Chạy đến đánh Kiệt thiếu là có ý gì?
Lúc này, Triệu Chí Thăng thật sự tình nguyện thay Triệu Kiệt nhận cái tát này. Bởi vì y hiểu rất rõ năng lực của Triệu Kiệt. Nếu gã phát nộ, toàn bộ Ninh Giang sẽ rung chuyển.
Triệu Kiệt ôm má trái, không thể tin nhìn chằm chằm Tần Mục.
Gã bị người ta tát, hơn nữa người tát còn là một học sinh nghèo kiết xác.
- Bây giờ một người cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Triệu Kiệt phẫn nộ vỗ bàn.
Triệu Chí Thăng quát lớn với mấy gã đàn ông mặc áo đen:
- Các người còn đứng thất thần ở đó làm gì? Mau đánh gãy hai cái đùi của tên tiểu tử này.
Mấy tên áo đen vội vàng bao vây Tần Mục.
Tần Mục nhìn lướt qua một vòng, nói với Tả Tư Duyệt đang nghịch điện thoại:
- Nha đầu, mấy người này không thích hợp cho tôi ra tay, giao cho cậu đấy.
Loại hàng chẳng có giá trị này, Tần Mục cảm thấy nếu mình ra tay thì mất giá trị quá.
Tả Tư Duyệt ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy gã áo đen.
- Được.
Tả Tư Duyệt đứng dậy, mở rộng cổ áo một chút, thể hiện tư thái mảnh khảnh hoàn mỹ.
Triệu Kiệt kinh ngạc nhìn Tả Tư Duyệt. Vừa rồi, tất cả tinh lực của gã đều tập trung trên người Diệp Khinh Tuyết. Còn Tả Tư Duyệt thì luôn cúi đầu, cho nên gã không chú ý đến cô gái không hề thua kém Diệp Khinh Tuyết này.
Tạm thời gã không thể động Diệp Khinh Tuyết, nhưng cô gái này..
Cơn giận của Triệu Kiệt thoáng cái giảm bớt vài phần, nói với mấy người kia:
- Không cần quan tâm tiểu tử kia, bắt lấy cô gái này.
Không đợi Triệu Kiệt nói hết lời, Tả Tư Duyệt đã động, lăng không đá nghiêng, trực tiếp đá vào vai một gã mặc đồ đen.
Bành.
Gã áo đen thân hình cao lớn lại giống như đống cát bị đá bay ra ngoài, nện vào vách tường đằng trước.
Tả Tư Duyệt vừa rơi xuống đất, chân sau quét ra, đồng thời đánh ra một chưởng đao, khiến hai người đang lao đến bị đánh bất tỉnh.
Triệu Kiệt trợn mắt. Tại sao cô gái này lại khủng bố như vậy?
- Kiệt thiếu, cô gái này là đại tiểu thư của Thanh Long Bang.
Triệu Chí Thăng nhỏ giọng nói bên tai Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt trở tay tát một cái vào mặt Triệu Chí Thăng:
- Tại sao cậu không nói sớm? Cậu xem, cậu đã mang đến đám phế vật như thế nào?
- Kiệt thiếu bớt giận, tôi đã gọi bảo an của khách sạn.
Lời còn chưa dứt, một đội bảo an đã chạy vào. Một người đàn ông mập mạp hừng hực vọt lên.
- Có chuyện quan trọng gì vậy?
- Trịnh đổng, hai người kia làm loạn ở chỗ này, đánh bị thương người của tôi. Ngài xem rồi xử lý đi.
Triệu Chí Thăng bước đến trước mặt Béo, chỉ thẳng vào mặt Tần Mục và Tả Tư Duyệt.
Trịnh Béo thấy Triệu Chí Thăng phát sinh mâu thuẫn với Tần Mục, rồi lại nhìn ba gã mặc áo đen nằm thẳng cẳng dưới đất, toàn thân run lên, lạnh giọng chất vấn Triệu Chí Thăng:
- Triệu Chí Thăng, cậu làm cái gì vậy?
Triệu Chí Thăng hơi sững người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi:
- Trịnh đổng, là tiểu tử này đả thương người…
- Nói láo. Tần tiên sinh là khách quý của khách sạn chúng tôi, sao lại vô duyên vô cớ động thủ được? Nhất định là các người ngang ngược trước, Tần tiên sinh mới ra tay khiển trách.
Trong lòng Trịnh Béo thầm mắng mười tám đời tổ tông của Triệu Chí Thăng. Con mẹ nó, mày không muốn sống thì cũng đừng liên lụy đến khách sạn của tao chứ?
Đây là người mà Triệu Chí Thăng có thể trêu chọc sao?
Triệu Chí Thăng như muốn phát mộng, những người còn lại thì không rõ ràng cho lắm. Tần Mục trở thành khách quý của khách sạn này từ lúc nào? Lầu ba không phải là do Triệu Chí Thăng bao hết sao?
- Trịnh đổng, ông đây là có ý gì?
- Chẳng có ý gì cả. Chỉ là khách sạn Ninh Giang chúng tôi không chào đón các người, mời các người ra ngoài.
- Cái gì?
Triệu Chí Thăng không tin vào lỗ tai của mình.
- Đội trưởng bảo an, hãy đuổi mấy người này rời khỏi đây.
Trịnh Quyền quyết đoán nói. Ông ta tình nguyện đắc tội với Triệu gia chứ không muốn đắc tội với Tần Mục.
Đắc tội với Triệu gia, tối đa chỉ là có chút lỗ lã trong kinh doanh mà thôi. Còn đắc tội với Tần Mục, tùy thời có thể bỏ luôn cả cái mạng.
Đội trưởng bảo an sửng sốt vài giây, lập tức nói với Triệu Chí Thăng và Triệu Kiệt:
- Hai vị, xin mời.
- Triệu Chí Thăng, cậu làm tốt lắm.
Triệu Kiệt tức giận mắng một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.
Tuy mất mặt, nhưng không thể không đi. Chẳng lẽ còn đợi người ta khiêng ra ngoài?
Trịnh Quyền Phân phó mấy bảo vệ, lập tức đi tới trước mặt Tần Mục, cung kính nói:
- Tần tiên sinh, khiến cho loại người này quấy rầy nhã hứng của ngài, thực sự ngại quá!
Tần Mục vuốt mũi nói:
- Ngươi đuổi họ đi, chờ lát nữa phí tổn này do ai bỏ?
- Tần tiên sinh nói lời này, ngài có thể tới quán ăn của chúng tôi một lần, là vinh hạnh của quán ăn chúng tôi!
Bao tầng ba cần phí tổn khoảng bảy tám trăm ngàn, bình thường Trịnh Quyền thua hơn trăm ngàn ở sòng bạc là chuyện bình thường, nếu như tốn chút tiền ấy có thể kết giao được nhân vật như Tần Mục, đoán chừng gã nằm mơ cùng cười tỉnh.
- Như vậy không tốt đâu?
- Không có gì, hết thảy tiêu phí đêm nay đều để tôi trả, mọi người ăn hết mình chơi hết mình.
- Vậy được rồi!
Tần Mục không từ chối nữa, sờ lên bụng nói:
- Tôi quả thực hơi đói bụng rồi, gọi người mang thức ăn lên đi!
- Được, tôi đi sắp xếp!
Trịnh Quyền vui vẻ rời đi.
Tần Mục xoay người lại, phát hiện bạn học nhìn mình như quái vật, giống như lần đầu quen biết.
Đổng sự một khách sạn năm sao, vì nịnh nọt Tần Mục, tình nguyện đắc tội hai người Triệu Chí Thăng và Triệu Kiệt, còn để họ tự do vui đùa miễn phí ở đây, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Sao lại nhìn tôi như vậy, tới đại sảnh ăn cơm đi, đừng phụ ý tốt của ông chủ Trịnh!
Tần Mục nói với mọi người.
Tả Tư Duyệt nhếch miệng nói:
- Anh quả thực là tham món lời nhỏ.
- Điều này sao có thể là tham món lời nhỏ? Bao cả tầng ba này, phí tổn cũng không ít!
- Anh đừng nói cho tôi, năm tỷ của Thanh Long Bang chúng tôi bị anh quyên cho tiểu học Hi Vọng rồi!
- À… số tiền này không tiện dùng đến!
Tần Mục cười xấu hổ nói.
Thật ra Tần Mục không có khái niệm gì với tiền, chỉ là thẻ đen chỉ có thể dùng trong giao dịch ngầm, ở ngoài sáng không cách nào sử dụng.
- Đúng rồi, có lẽ cô có đường chuyển tiền trong thẻ đen vào trong chi phiếu chứ?
Tần Mục lấy thẻ đen ra, đặt trên tay Tả Tư Duyệt:
- Giúp tôi chuyện này!
- Năm tỷ này của anh vốn là tiền đặt cược của người khác, kết quả Thanh Long Bang chúng tôi thế chấp sàn đấu và sòng bạc mới trả hết nợ, nói cách khác năm tỷ này của anh thuộc về Thanh Long Bang chúng tôi, tôi là Đại tiểu thư Thanh Long Bang, anh tin tưởng tôi thế à?
- Được rồi, sở dĩ tôi lấy tiền, chỉ là vì để cho Thanh Long Bang phá sản mà thôi. Nếu như cô muốn mà nói, cô cứ lấy đi là được, chẳng qua không thể dùng để giúp cha cô xây dựng lại Thanh Long Bang!
Năm tỷ, Tần Mục tùy ý đưa ra, mí mắt cũng không nháy một cái.
Tả Tư Duyệt nghiêm túc nhìn Tần Mục hồi lâu, lúc này mới cười nói:
- Được, tôi giúp anh, số tài khoản của anh đâu?
- Không có, chuyển vào thẻ của cô đi, tôi muốn dùng sẽ tìm cô.
Tả Tư Duyệt không chần chờ, trực tiếp thu hồi tấm thẻ.
Tần Mục đã tín tưởng cô như vậy, cô còn có thể nói gì nữa?
Triệu Kiệt nổi giận đùng đùng rời khỏi khách sạn Ninh Giang, Triệu Chí Thăng vẫn đi theo bên cạnh nhận lỗi, chỉ tiếc không cách nào dẹp loạn lửa giận của gã.
- Triệu Chí Thăng, còn muốn tôi trọng dụng cậu, phải xem năng lực của cậu, từ lúc Triệu Kiệt tôi sinh ra đến giờ chưa từng chịu uất ức như thế.
- Kiệt thiếu, đó là ngoài ý muốn, tôi cũng không nghĩ ra Trịnh Quyền lại có thể giúp đỡ tiểu tử kia.
- Đây đều là lấy cớ, hôm nay bản thiếu gia bị người khác đánh một cái tát, nếu như cậu không nghĩ biện pháp làm hả cơn tức này giúp tôi, ngày mai tôi trở về Bắc Kinh, cậu và gia tộc của cậu chờ đợi tiếp tục bị lưu vong đi.
- Đừng đừng đừng… Kiệt thiếu gia, tôi tìm người, cam đoan chắc chắn sẽ khiến ngài thỏa mãn!
Triệu Chí Thăng không dám qua loa nữa, đây chính là chuyện liên quan tới vận mệnh của mình và gia tộc.
Lấy điện thoại cầm tay ra, Triệu Chí Thăng bấm một mã số, bên kia nhanh chóng có người tiếp.
- Này, Mặt Thẹo sao? Tôi là Triệu Chí Thăng, đúng, anh lập tức mang theo huynh đệ của anh tới khách sạn Ninh Giang một chuyết, dạy dỗ một người giúp tôi… Không, tôi muốn chơi chết tiểu tử kia, giá cả tùy anh đưa ra… Ừ, cứ như vậy, nhanh lên!
- Triệu Chí Thăng, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, đừng có tìm một vài tên phế vật làm tôi khó chịu!
- Lần này tuyệt đối sẽ không! Tuy rằng thân thủ của cô nàng Thanh Long Bang kia không tệ, nhưng người tôi mời lần này có thù oán lớn với Thanh Long Bang, đảm bảo một người họ cũng không chạy được.
- Tôi không có hứng thú với những người người, giữ thằng nhóc kia và cô nàng kia lại là được.
- Vậy còn Diệp Khinh Tuyết thì sao? Kiệt thiếu có cô nàng kia, không bằng cho tôi Diệp Khinh Tuyết?
- Con bà nó, ông đây cũng không dám đụng tới Diệp Khinh Tuyết, cậu có năng lực kia thì cứ thử xem.
Triệu Chí Thăng không rõ ràng lắm, cẩn thận hỏi thăm:
- Diệp gia là một gia tộc thương nghiệp, nói tới thủ đoạn còn có thể vượt qua Triệu gia chúng ta sao?
Diệp gia lăn lộn rất tốt ở Ninh Giang, nhưng kỳ thực nhà giàu như vậy, ở Bắc Kinh không có một ngàn cũng có tám trăm.
Bắc Kinh là thủ đô Hoa Hạ, nơi đó không phải thành phố nhỏ như Ninh Giang có thể so sánh, có thể xếp hạng năm gia tộc ở Bắc Kinh, năng lực có thể nghĩ được.
- Có một số chuyện tôi không tiện để lộ, dù sao Diệp Khinh Tuyết không thể động, bằng không tôi cũng không bảo vệ được cậu.
Triệu Kiệt cảnh cáo.
Triệu Chí Thăng thất vọng trong lòng, hai người đẹp đều không có phần của gã, xem ra chỉ có thể tùy tiện chọn một người trong số nữ sinh còn lại.
Rất nhanh chóng, Mặt Thẹo mang theo một đám thanh niên lưu manh đi tới khách sạn Ninh Giang.
Nhóm người này dù là các ăn mặc hay là hình tượng đều rất lộn xộn, cách biệt một trời với thành viên chính thức của Thanh Long Bang, mặc dù Thanh Long Bang xuống dốc rồi, chỉ sợ cũng không tới phiên những người này lên vị.
- Triệu thiếu, người ở nơi nào?
Mặt Thẹo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tâm tình của gã hôm nay rất không tốt, suy nghĩ chờ thu thập người đắc tội Triệu thiếu, cầm tiền đi thoải mái một hồi.
- Bọn họ đang ăn cơm trong khách sạn.
Mặt Thẹo ngây ra một lúc:
- Nơi này là khách sạn lớn nhất Ninh Giang, ngài sẽ không để chúng tôi xông vào chứ, hậu quả ngài phụ trách chứ?
Khách sạn năm sao, bình thường có bao nhiêu quan lại quyền quý tới nơi này tiêu phí?
Một đám thành viên hắc bang lộn xộn xông vào đây nháo sự, ngày mai tuyệt đối là đầu đề tin tức, hoàn toàn là hành vi muốn chết.
Triệu Chí Thăng nhìn về phía Triệu Kiệt:
- Kiệt thiếu, chuyện này…
Triệu Kiệt khoát tay nói:
- Sớm muộn họ cũng sẽ ra ngoài, chúng ta chờ ở bên ngoài.
- Được, chỉ cần ở bên ngoài thì dễ làm rồi!
Mặt Thẹo vỗ lồng ngực nói:
- Đến lúc đó muốn chém giết muốn róc thịt, chỉ bằng một câu của hai vị.
Triệu Kiệt nhìn Mặt Thẹo, khẽ gật đầu, gã nhìn ra được Mặt Thẹo này có chút thực lực.
Lại nói Tần Mục bên này, tuy rằng Triệu Kiệt và Triệu Chí Thăng bị đuổi đi, nhưng bữa cơm này họ ăn vẫn rất câu nệ.
Ngoại trừ Diệp Khinh Tuyết ra, đây đều là một đám học sinh bình thường, bình thường tụ hội cũng chỉ ở nhà hàng hoặc quán ăn nhỏ, khách sạn có xếp hạng sao cũng chưa từng đi qua, huống chi là khách sạn xa hoa lớn nhất Ninh Giang.
Nếm qua một bữa cơm vô cùng đơn giản, rượu cũng không uống bao nhiêu, mọi người đều ồn ào cáo biệt, chuẩn bị trở về, ngày mai còn phải đi học.
Chẳng qua ngay khi họ chưa rời khỏi khách sạn bao xa, một đám người đã bao vậy họ lại.
- Hừ, đắc tội Triệu Kiệu ta, còn muốn rời đi thoải mái như thế?
Giọng nói lạnh lùng của Triệu Kiệt truyền đến.
Triệu Chí Thăng tùy tiện liếc nhìn đám người, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Hoàng Hiểu Châu bên cạnh Diệp Khinh Tuyết.
Thân hình Hoàng Hiểu Châu tuy hơi béo, nhưng dung mạo và làn da cũng khá, Diệp Khinh Tuyết không thể động tới, người này cũng coi như có thể miễn cưỡng hưởng thụ một chút.
- Tới đây cho tao!
Triệu Chí Thăng không hề khách khí tóm lấy Hoàng Hiểu Châu, kéo cô vào lòng mình.
- Triệu Chí Thăng, anh muốn làm gì?
Hoàng Hiểu Châu hoảng sợ kêu to, dốc sức giãy dụa.
- Đồ đê tiện, hiện giờ kêu cái gì, chờ một lát sẽ cho mày hưởng thụ!
Diệp Khinh Tuyết cả giận nói:
- Triệu Chí Thăng, tên cặn bã này, rốt cuộc muốn làm gì?
- Diệp tiểu thư, chúng tôi muốn làm gì, cô không nhìn ra được sao?
Triệu Kiệt cười đi tới, chẳng qua chỉ liếc Diệp Khinh Tuyết, cũng không để ý tới, ánh mắt đặt trên người Tần Mục và Tả Tư Duyệt.
- Mặt Thẹo, bẻ gãy hai chân tên tiểu tử này cho tôi, trói cô nàng này lại, chẳng qua đừng thương tổn cô ta!
Mặt Thẹo nghe vậy dập tàn thuốc trong miệng, chậm rãi đi tới.
Song khi gã thấy được hai người Tần Mục và Tả Tư Duyệt, bước chân lập tức dừng lại.
- Xem ra trí nhớ của ngươi thực sự không dài!
Giọng Tần Mục lạnh nhạt truyền đến.
Mẹt Thẹo nghe vậy, toàn thân không ức chế nổi run rẩy, Triệu Chí Thăng dĩ nhiên để cho gã đối phó tên sát tinh này?
- Điều này… đây chỉ là một sự hiểu lầm, nếu tôi biết ngài ở nơi này, cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng sẽ không đến!
Mặt Thẹo gần như muốn khóc.
- Hai người kia bảo ngươi đến phế ta, ngươi xem xử lý thế nào?
Mặt Thẹo phản ứng lại, biết rõ nếu như hôm nay không khiến Tần Mục thỏa mãn, cái mạng nhỏ này của gã rất có thể kết thúc ở đây rồi.
Lúc này còn quan tâm Triệu gia cái gì?
Mặt Thẹo không chút do dự, xoay tay một tát, đánh mạnh lên mặt Triệu Kiệt phía sau!
Một tiếng tát thanh thúy.
Triệu Kiệt choáng váng, gã rõ ràng bị một cái tát?
- Mẹ nó, chúng mày muốn hại chết ông!
Mặt Thẹo hoặc không làm, đã làm thì làm cho tốt, lại một cước đá vào bụng Triệu Kiệt, đá gã ngã xuống đất, phẫn nộ quát:
- Đánh cho ta, đánh thật mạnh!
Đám thủ hạ của Mặt Thẹo không chút do dự, xông lên đấm đá Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt truyền đến tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
Triệu Chí Thăng lúc này làm gì còn tâm tư dây dưa Hoàng Hiểu Châu, xông tới hô lớn:
- Mặt Thẹo, mày điên rồi sao? Mau dừng tay!
Triệu Chí Thăng cũng hoàn toàn sợ hãi, lúc này Triệu Kiệt bị đánh thảm như thế, bản thân gã không nói, toàn bộ Triệu gia Ninh Giang đều phải gặp tai nạn.
- Chúng mày mới điên rồi, cùng đánh cho tao!
Mặt Thẹo nói xong, liền có một đám người chuyển mục tiêu lên người Triệu Chí Thăng.
Triệu Chí Thăng thấy Mặt Thẹo đến thật, sợ té cứt té đái, cũng chẳng quan tâm Triệu Kiệt, xoay người bỏ chạy.
Mặt Thẹo hỏi Tần Mục:
- Ngài muốn xử lý Triệu Kiệt này thế nào?
- Ngươi không sợ đắc tội Triệu gia sao?
- Với chút người này của tôi, chắc chắn đấu không lại Triệu gia, chẳng qua họ muốn đối phó tôi cũng không đơn giản như vậy.
Tần Mục biết rõ Mặt Thẹo nói thế chỉ là vì nịnh nọt mình, đêm nay đánh Triệu Kiệt và Triệu Chí Thăng, chọc giận Triệu gia, ít nhất trong thời gian mấy năm gã không cách nào ra ngoài lăn lộn.
- Người này ngươi nhìn xem rồi xử lý đi, tôi đi trước!
Tần Mục cũng không gây áp lực cho Mặt Thẹo, thực sự muốn giết Triệu Kiệt kia, vậy quả thực là một cơn giông tố tại Bắc Kinh.
- Được rồi, không có việc gì rồi, mọi người giải tán đi, buổi tối cẩn thận một chút!
Sợ bóng sợ gió một hồi, một số bạn học nhát gan vội vàng chuồn mắt, họ không muốn có liên quan tới xã hội đen.
Hoàng Hiểu Châu vẫn còn khóc sướt mướt, hiển nhiên vừa rồi bị Triệu Chí Thăng làm kinh sợ, Diệp Khinh Tuyết vẫn đang an ủi.
Nhiều lần trắc trở khiến cho Diệp khinh Tuyết và Hoàng Hiểu Châu trở về một mình hiển nhiên không an toàn, Tả Tư Duyệt biết đây là trách nhiệm của vệ sĩ Tần Mục, bởi vậy lên tiếng chào hỏi trước:
- Anh đưa hai người họ về đi, tôi đi trước đây, xin chào!
- Cô cũng cẩn thận một chút!
Tần Mục dặn dò.
- Yên tâm đi, tôi cũng không phải cô gái yếu ớt!
Tả Tư Duyệt vừa rời đi, Tần Mục nói với hai cô gái:
- Tôi đưa hai người trở về!
Gọi một chiếc taxi, Tần Mục ngồi ở vị trí phụ lái, hai cô gái ngồi phía sau.
- Nhà hai người ở đâu?
Diệp Khinh Tuyết hỏi:
- Hiểu Châu, cậu…
- Khinh Tuyết, hôm nay tôi tới nhà cậu ngủ đi!
- Được!
Diệp Khinh Tuyết khẽ gật đầu, lập tức nói với lái xe:
- Đường Nam Sơn, hoa viên Nam Sơn, cảm ơn!
Trên xem, cảm xúc của Hoàng Hiểu Châu cũng dần ổn định.
- Tần Mục, hôm nay cảm ơn cậu!
Hoàng Hiểu Châu dường như do dự thật lâu, vẫn cố lấy dũng khí nói:
- Trước kia tôi quá vô trí, luôn coi thường cậu, tôi xin lỗi cậu!
Tần Mục ngây ra một lúc, lập tức lắc đầu:
- Không có chuyện gì, tôi còn chưa đến mức nhỏ mọn như vậy!
Tần Mực hoàn toàn không đến mức so đo với Hoàng Hiểu Châu, chỉ là trong lòng hắn, ấn tượng đối với Hoàng Hiểu Châu đã rất kém, đây là chuyện rất khó thay đổi trong thời gian ngắn.
Xuống xe sau khi đến hoa viên Nam Sơn, Tần Mục đang chuẩn bị cáo từ Diệp Khinh Tuyết, cô đã nói trước một bước:
- Đi lên ngồi một chút đi.
Tần Mục chần chờ một chút, vẫn gật đầu.
Hoa viên Nam Sơn là khu biệt thự thành phố Ninh Giang, hoàn cảnh vô cùng tốt, có thể ở nơi này đều là người có thân phận.
Đám người Tần Mục đi vào, Diệp Đông đang xem báo chí trong thư phòng, điều này khiến Tần Mục hơi im lặng. Trong thời đại mạng lưới internet này, báo chí hẳn là thuộc về sản phẩm đào thải.
- Cha, con đã vễ.
Diệp Đông nhìn thoáng qua phía ngoài, lúc thấy Hoàng Hiểu Châu y cũng không kinh ngạc, hiển nhiên không phải lần đầu trông thấy.
Lúc Diệp Đông nhìn thấy Tần Mục, y biến sắc vội vàng ném báo chí chạy ra.
- Tần tiên sinh tới đây sao không báo trước một tiếng!
Diệp Đông cười bồi, lập tức khiển trách Diệp Khinh Tuyết:
- Khinh Tuyết, sao con lạnh nhạt với khách như thế, cũng không rót một chén nước cho Tần tiên sinh.
Lúc này Diệp Khinh Tuyết cũng sửng sốt, hắn không phải vệ sĩ của mình sao? Sao lại còn để mình hầu hạ hắn chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận